1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón - Đan Thanh Mộng (103) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: Lần đầu làm cha

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Đoàn người Long Phụng Ngọc, xuống trước núi trước khi mặt trời nặn, chậm dãi trở lại Ngọc Vương Phủ.

      Vừa tới Long Phượng hiên, nha hoàn liền hoảng hốt chạy tới. Nàng quỳ mặt đất, bẩm báo Long Phụng Ngọc."Vương Gia, xong. Phu nhân nàng, phu nhân nàng sắp sinh rồi."

      Cái nha hoàn, tên là Vân nhi. Phu nhân trong miệng nàng, là thị thiếp của Long Phụng Ngọc, Âu Dương Phi. Âu Dương Phi vốn là nữ tỳ bên cạnh Long Phụng Ngọc, bởi vì có mang giọt máu của Long Phụng Ngọc, được thu vào trong phòng làm thị thiếp. Long Phụng Ngọc trước khi cưới chính phi, Âu Dương Phi vẫn theo ở tại Long Phượng hiên.

      "Phi Nhi sắp sinh? Nhanh như vậy?" Trong tròng mắt Long Phụng Ngọc, có tia vui mừng của người làm cha, cũng có vẻ lo lắng và bất an."Tôn ma ma, nhanh lên chút Ngưng Hương Các với ta."

      Tôn ma ma, vốn là bà mụ trong hoàng cung. Bởi vì xử chững chạc, được hoàng hậu phái đến Ngọc Vương Phủ chăm sóc Long Phụng Ngọc. Âu Dương Phi sắp sinh, Tôn ma ma này lại có đất dụng võ.

      Long Phụng Ngọc vừa vào cửa Ngưng Hương các, liền nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Phi Nhi kia."Ai nha, đau chết mất. Ta sợ là, sống nổi! Vương Gia đâu rồi, Vương Gia về chưa? thấy mặt Vương Gia, ta chết cũng cam tâm a!"

      Long Phụng Ngọc ba bước thành hai bước, nhảy vào nội thất Ngưng Hương Các.

      tay ôm lấy đỉnh đầu Phi Nhi, vừa lau mồ hôi khuôn mặt cho nàng."Phi Nhi, ta ở chỗ này. Phi Nhi, ngươi có chuyện gì . Nhẫn nại ít, đứa bé rất nhanh sinh ra."

      Y phục Âu Dương Phi, ướt đẫm hết. trán của nàng, thỉnh thoảng đổ từng giọt mồ hôi. Nàng cánh tay bắt được Long Phụng Ngọc, móng tay bấm sâu vào thịt của ."Vương Gia, ta sợ là sống được."

      "Phi Nhi, được càn." Tâm Long Phụng Ngọc, rối rắm cả lên. có cảm giác, mình hô hấp đều có chút khó khăn. Nhìn Phi Nhi khổ sở như vậy, thế nhưng lại giúp được gì. thậm chí có chút hối hận, hối hận để cho nàng mang thai con của mình. Tại sao phải nhường nàng mang thai đứa bé? Nếu như có mang thai, nàng làm sao gặp lọai hành hạ khổ sở này?"Tôn ma ma, ngươi cứu mẹ con Phi Nhi !"

      "Vương Gia, nên kinh hoảng. Nữ nhân sinh con, cũng phải qua cửa này. Qua cửa ải này, liền hết chuyện." Tôn ma ma thấy nhiều trường hợp nữ nhân sinh con, cho nên tuyệt kinh hoảng. Có câu, chặt bệnh chậm thầy thuốc, tuyệt sai."Vương Gia, người ra ngoài đợi chút ! Phòng sinh có máu, người phải thích hợp ở lại chỗ này."

      ", ta muốn ở lại chỗ này! Ta nhất định phải xem Phi Nhi, mới có thể yên tâm!" Âu Dương Phi hầu hạ Long Phụng Ngọc nhiều năm, hai người vốn là thanh mai trúc mã, vô tư. Kể từ sau khi tiếp xúc da thịt, càng thân mật. Âu Dương Phi sinh, bước ngoặt nguy hiểm này, tại sao có thể ở bên cạnh nàng đây? Huống chi, nàng sinh đứa bé, là giọt máu của Long Phụng Ngọc ! Mẹ con các nàng mà sống được, còn đau lòng chết?

      Tôn ma ma cũng miễn cưỡng. Nàng hiểu tính khí vương gia, chỉ cần nhận định chuyện gì, chín trâu đều thể làm cho quay đầu lại!

      Tiếng kêu của Âu Dương Phi, lần so lần lại càng thê lương. Tâm Long Phụng Ngọc, trận nghẹn thở! Từng thanh trong trẻo của trẻ con khóc, vang dội Ngưng Hương Các.

      "Chúc mừng Vương Gia, chúc mừng phu nhân. Phu nhân sinh hạ, là tiểu vương Gia!" Thanh Tôn ma ma vui mừng, rung động màng nhĩ mỗi người.
      Last edited by a moderator: 16/6/15
      mylien1961 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chỉ phúc vi hôn

      Chương 26: Tiếng đàn lúc nửa đêm.

      Edit: Bướm Giang Hồ.

      Lúc nửa đêm, bóng tối bao trùm toàn bộ thế giới.

      Trong Ngọc Vương phủ, truyền đến giai điệu du dương thương cảm. Với Thuận Phong tuần tra nóc nhà, thầm suy tư. Nửa đêm canh ba, người nào ở đây gảy đàn nhị? men theo tiếng đàn, đường tìm tới.

      Tiếng đàn, là từ trong biệt viện Long Phượng hiên truyền tới! Với Thuận Phong sửng sốt: người gảy đàn nhị, phải là Ngọc Vương phi thần bí chứ? Chẳng lẽ, bốn đầu ngón tay, cũng có thể trình diễn ra nhạc khúc mỹ diệu này sao?

      Với Thuận Phong nhịn được lòng hiếu kỳ của mình, muốn dò xét đến cùng! thân pháp từ từ mở cửa sổ ở mái nhà trong trông vào.

      Mặt mũi xinh đẹp, nữ nhân thanh lệ mê người, ngồi bên cạnh bộ cổ tranh. Ngón tay tung bay, tiếng đàn bốn phía. Hai người bồi ngồi bên cạnh nàng, chính là Lê ma ma và Tiểu Yến.

      Chẳng lẽ, nữ nhân xinh đẹp kia, chíh là Ngọc Vương phi chân chính? Nếu nàng xinh đẹp như vậy, tại sao muốn cố ý biến mình thành xấu xí đây? Nữ nhân dựa vào xinh đẹp tranh thủ tình cảm còn kịp, nàng làm sao cố ý che giấu vẻ đẹp của mình?

      Với Thuận Phong suy tư, trong phòng truyền đến đối thoại của ba nữ nhân.

      “Tiểu thư, trời còn sớm. Người nghỉ ngơi chút ! Ngày mai, chính là ba ngày lại mặt. Người nghỉ ngơi, có tinh thần à?” Yến nhi đành lòng tiểu thư ngồi lâu, nên mới dám kéo nàng dậy.

      “Thải Nhi, ngươi nghỉ ngơi hồi ! nghỉ ngơi trời sắp sáng rồi.” Lê ma ma ở bên, ngừng ngáp. “Ta đây xương cốt già, nhưng chịu đựng được rồi.”

      “Lê ma ma, Yến nhi, ngày mai lại mặt, chúng ta miễn !” Lê Thải Nhi muốn miễn tập tục lại mặt ba ngày, nàng tự có suy nghĩ riêng của nàng.

      Bởi vì nàng so với ai khác đều biết, ba ngày lại mặt, chỉ là mình nàng. Long Phụng Ngọc lại mặt với nàng sao? Trong lòng nàng yên lòng! Từ thái độ đối với nàng, nhất định muốn hồi tướng quân phủ với nàng. Nếu như vậy, nàng cần gì tự rước lấy nhục đây? Dù sao, cha mẹ của nàng cũng còn nữa. Nàng vừa có vị huynh đệ tỷ muội nào, có trở về nhà hay , có ý nghĩa gì đây?

      Nếu như nàng lại mặt, như vậy ít rất nhiều lúng túng! Nàng cần giằng co, cũng cần chán nản rồi. bồi Vinh Lệ Nhi trở về phủ Thừa tướng, chẳng phải là tất cả đều vui vẻ hay sao?

      “Thải Nhi, như ngươi vậy thối lui. Chủ tử Phượng Nghi uyển, chưa chắc chịu chấp nhận tình ý này của người à?” Lê ma ma vừa nghe Lê Thải Nhi , hiểu suy nghĩ của nàng. Nàng dùng ánh mắt sầu lo, nhìn ánh mắt yên tĩnh của Lê Thải Nhi. “Bất chiến tự lui, đó phải là vĩnh viễn có ngày nổi danh sao?”

      “Lê ma ma, ta nghĩ thông suốt. Cuộc sống chỉ là mấy chục năm, cần gì phải tranh tranh đấu đấu mà vượt qua? Bình yê sống qua ngày, phải rất tốt sao? Có câu, là đồ của ngươi, người khác giành được! Thứ thuộc về ngươi, chạm cũng chạm đến!” Vào thời khắc trời vừa tối, Lê Thải Nhi còn ôm tia hy vọng. Đợi chút đến nửa đêm, cũng nhìn thấy bóng dáng Long Phụng Ngọc. Lòng của nàng, rất đơn rất đau đớn!

      đơn thương cảm cực kỳ, mới nhớ tới gảy đàn giải buồn.

      ngờ, khảy đàn xong, tâm tình cũng bình tĩnh lại. Nam nhân này, cho tới bây giờ đều thuộc về nàng! thích đến chỗ nữ nhân kia cứ tới chỗ nữ nhân kia ! Nàng quản nhiều như vậy, cũng muốn quản!

      “Tiểu thư nghĩ như vậy, là được rồi. Vương gia là nam nhân vô tình vô nghĩa, muốn cũng được! Tiểu thư, ta mang nước rửa chân cho người. Rửa chân, ngủ sớm chút !” Yến nhi đẩy cửa ra khỏi phòng, mang nước rửa chân. Với Thuận Phong sợ bị người phát , vội vàng lách người rời !
      Last edited by a moderator: 7/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 27: Tiếng đàn lúc nửa đêm

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Lúc nửa đêm, bóng tối bao trùm toàn bộ thế giới.

      Trong Ngọc Vương Phủ, truyền đến giai điệu du dương thương cảm. Với Thuận Phong tuần tra nóc nhà, thầm suy tư. Nửa đêm canh ba, người nào ở đây gảy đàn nhị? men theo tiếng đàn, đường tìm tới.

      Tiếng đàn, là từ trong biệt viện Long Phượng hiên truyền tới! Với Thuận Phong sửng sốt: người gảy đàn nhị, phải là Ngọc Vương phi thần bí chứ? Chẳng lẽ, bốn đầu ngón tay, cũng có thể trình diễn ra nhạc khúc mỹ diệu này sao?

      Với Thuận Phong nhịn được lòng hiếu kỳ của mình, muốn dò xét đến cùng! thân pháp từ từ mở cửa sổ ở mái nhà trong trông vào.

      Mặt mũi xinh đẹp, nữ nhân thanh lệ mê người, ngồi bên cạnh bộ cổ tranh. Ngón tay tung bay, tiếng đàn bốn phía. Hai người bồi ngồi bên cạnh nàng, chính là Lê ma ma và Tiểu Yến .

      Chẳng lẽ, nữ nhân xinh đẹp kia, chính là Ngọc Vương phi chân chính? Nếu nàng xinh đẹp như vậy, tại sao muốn cố ý biến mình thành xấu xí đây? Nữ nhân dựa vào xinh đẹp tranh thủ tình cảm còn kịp, nàng làm sao cố ý che giấu vẻ đẹp của mình?

      Với Thuận Phong suy tư, trong phòng truyền đến đối thoại của ba nữ nhân.

      "Tiểu thư, trời còn sớm. Ngươi nghỉ ngơi chút ! Ngày mai, chính là ba ngày lại mặt ngày. Ngươi nghỉ ngơi, có tinh thần à?" Yến nhi đành lòng tiểu thư ngồi lâu, nên mới dám kéo nàng dậy.

      "Thải Nhi, ngươi nghỉ ngơi hồi ! nghỉ ngơi, trời sắp sáng rồi." Lê ma ma ở bên, ngừng ngáp."Ta đây xương cốt già, nhưng chịu đựng được rồi."

      "Lê ma ma, Yến nhi, ngày mai lại mặt, chúng ta miễn !" Lê Thải Nhi muốn miễn tập tục lại mặt ba ngày, nàng tự có suy nghĩ riêng của nàng.

      Bởi vì nàng so với ai khác đều biết, ba ngày lại mặt, chỉ là mình nàng. Long Phụng Ngọc lại mặt với nàng sao? Trong lòng nàng yên lòng! Từ thái độ đối với nàng, nhất định muốn hồi tướng quân phủ với nàng. Nếu như vậy, nàng cần gì tự rước lấy nhục đây? Dù sao, cha mẹ của nàng cũng còn nữa. Nàng vừa có vị huynh đệ tỷ muội nào, có trở về nhà hay , có ý nghĩa gì đây?

      Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: ***************.com

      Nếu như nàng lại mặt, như vậy ít rất nhiều lúng túng! Nàng cần giằng co, cũng cần chán nản rồi. bồi Vinh Lệ Nhi trở về phủ Thừa Tướng, chẳng phải là tất cả đều vui vẻ hay sao?

      "Thải Nhi, như ngươi vậy thối lui. Chủ tử Phượng Nghi uyển, chưa chắc chịu chấp nhận tình ý này của ngươi à?" Lê ma ma vừa nghe Lê Thải Nhi , hiểu suy nghĩ của nàng. Nàng dùng ánh mắt sầu lo, nhìn ánh mắt yên tĩnh của Lê Thải Nhi."Bất chiến tự lui, đó phải là vĩnh viễn có ngày nổi danh sao?"

      "Lê ma ma, ta nghĩ thông suốt. Cuộc sống chỉ là mấy chục năm, cần gì phải tranh tranh đấu đấu mà vượt qua? Bình yên sống qua ngày, phải rất tốt sao? Có câu, là đồ của ngươi, người khác giành được! Thứ thuộc về ngươi, chạm cũng chạm đến!" Vào thời khắc trời vừa tối, Lê Thải Nhi còn ôm tia hi vọng. Đợi chút đến nửa đêm, cũng nhìn thấy bóng dáng Long Phụng Ngọc. Lòng của nàng, rất đơn rất đau đớn!

      Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: ***************.com

      đơn thương cảm cực kỳ, mới nhớ tới gảy đàn giải buồn.

      ngờ, khảy đàn xong, tâm tình cũng bình tĩnh lại. Nam nhân này, cho tới bây giờ đều thuộc về nàng! thích đến chỗ nữ nhân kia, cứ tới chỗ nữ nhân kia ! Nàng quản nhiều như vậy, cũng muốn quản!

      "Tiểu thư nghĩ như vậy, là được rồi. Vương Gia là nam nhân vô tình vô nghĩa, muốn cũng được! Tiểu thư, ta mang nước rửa chân cho người. Rửa chân, ngủ sớm chút !" Yến nhi đẩy cửa ra khỏi phòng, mang nước rửa chân. Với Thuận Phong sợ bị người phát , vội vàng lách người rời !
      Last edited by a moderator: 16/6/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chỉ phúc

      Chương 28: Thăm người thân phủ Thừa Tướng

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Long Phụng Ngọc vừa thay y phục vừa thầm suy nghĩ. Lê Thải Nhi muốn lại mặt, để Long Phụng Ngọc hắn bớt ít khó khăn.

      Nha đầu xấu xí này, tại sao muốn lại mặt? Vì cha mẹ đều qua đời? muốn tranh giành với Vinh Lệ Nhi? Sợ hắn ở giữa bị làm khó? Hay muốn cùng hắn trở về phủ?

      cần biết là vì lý do gì, nàng muốn trở về phủ cũng bớt ít phiền toái cần thiết cho hắn!

      Long Phụng Ngọc nhìn cảnh xuân trước mặt, Vinh Lệ Nhi tràn đầy vui vẻ, nhịn được mà hôn lên mặt nàng một cái. Nữ nhân này, hổ là kinh thành đệ nhất mỹ nhân. Lúc nào nhìn thấy nàng cũng đều cảm thấy xung quanh toàn cảnh đẹp, “Lệ Nhi, ta Ngưng Hương các xem hài tử một chút, một lát sau chúng ta sẽ lên đường phủ Thừa Tướng.”

      “Tiểu Vương gia mới vừa sinh hạ, thân thể Phi Nhi tỷ tỷ lại suy yếu. Vương gia, người cũng nên xem hai mẹ con họ một chút! , ta sẽ kiên nhẫn chờ người.” Vinh Lệ Nhi tỏ ra quan tâm cười nói, “Chờ ta thăm người nhà trở về, nhất ̣nh sẽ qua thăm Phi Nhi tỷ tỷ và tiểu Vương gia một chút.”

      “Lệ Nhi, ngươi thật tốt.” Long Phụng Ngọc ôm Vinh Lệ Nhi, rồi tới Ngưng Hương các. Vừa , hắn vừa thầm suy nghĩ: Vinh Lệ Nhi này thật đúng là một nữ nhân hiền tuệ, dung mạo xuất chúng, tấm lòng lại rộng lớn hơn những nữ nhân khác.

      Long Phụng Ngọc vừa thì vẻ mặt tươi cười của Vinh Lệ Nhi liền trầm xuống.

      Vương gia đưa nàng về thăm người thân, lại còn tranh thủ thăm hài tử. Quá đáng, thật quá đáng. Xem , xem một chút , xem lần cuối cùng !

      “Lam ma ma, Lam ma ma.” Vinh Lệ Nhi vừa dứt lời, Lam ma ma liền mệt mỏi xuất hiện trước mắt nàng, “Tiểu thư, người có gì phân phó?”

      Vinh Lệ Nhi ở bên tai Lam ma ma hạ giọng nói, Lam ma ma liên tiếp gật đầu, vâng dạ đáp ứng, “Tiểu thư thật thông minh, kế một hòn đá hạ hai con chim này, có thể loại bỏ hết chướng ngại vật! Sau này, người chính là Ngọc vương phi trong Ngọc vương phủ này rồi!” Lam ma ma đưa ngón tay cái, tán thưởng mưu kế của Vinh Lệ Nhi.

      Bên ngoài phủ Thừa Tướng, ngựa xe như nước. Trong phủ Thừa Tướng, khách khứa đông kín.

      Hôm nay, Vinh Bân đặc biệt hưng phấn. Sáng sớm, nữ nhi cho người về phủ báo tin. Người tới chẳng những nói nữ nhi được Vương gia sủng ái, hơn nữa còn đem đến một tin tốt, Vương gia đưa nữ nhi về thăm người thân.

      Vinh Bân thật sự nghĩ tới, ̣a vị trong Ngọc vương phủ của nữ nhi còn cao hơn Ngọc vương phi. Vì để cho mọi người đối với chuyện này, sẽ phải nhìn với con mắt khác xưa, nhân dịp nữ nhi về thăm nhà, hắn mời tất cả văn võ bá quan trong triều làm khách.

      “Thừa tướng, ngươi phúc khí thật tốt! Sinh ra một nữ nhi xuất chúng như vậy, có thể khiến một người xuất chúng như Ngọc Vương gia trở thành con rể của mình. Khiến người ta ghen tị, khiến người ta hâm mộ.” Một viên quan quyền cao chức trọng nịnh bợ, Vinh Bân vừa là Thừa tướng vừa là hoàng thân quốc thích.

      “Thượng thư đại nhân, ngươi đề cao Vinh Bân ta quá rồi.” Vinh Bân, ngoài mặt giả vờ khiêm tốn, trong lòng cũng đắc ý vênh váo đến cực điểm.

      “Khởi bẩm Thừa tướng, tứ tiểu thư và Ngọc Vương gia đã tới bên ngoài phủ rồi.” Một gia đinh chạy tới bẩm báo.

      “Nữ nhi và Ngọc Vương gia đã đến bên ngoài phủ? Tốt, ta phải ́ch thân ra nghênh đón bọn họ về phủ.” Vinh Bân trước, phía sau là một đoàn quan viên muốn nịnh bợ Ngọc Vương gia.
      Last edited by a moderator: 12/6/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 29: Thăm người thân phủ Thừa Tướng

      Edit: Bướm Giang Hồ


      Long Phụng Ngọc vừa thay y phục vừa thầm suy nghĩ. Lê Thải Nhi muốn lại mặt, để Long Phụng Ngọc bớt ít khó khăn.

      Nha đầu xấu xí này, tại sao muốn lại mặt? Vì cha mẹ đều qua đời? muốn tranh giành với Vinh Lệ Nhi? Sợ ở giữa bị làm khó? Hay muốn cùng trở về phủ?

      cần biết là vì lý do gì, nàng muốn trở về phủ cũng bớt ít phiền toái cần thiết cho !

      Long Phụng Ngọc nhìn cảnh xuân trước mặt, Vinh Lệ Nhi tràn đầy vui vẻ, nhịn được mà hôn lên mặt nàng cái. Nữ nhân này, hổ là kinh thành đệ nhất mỹ nhân. Lúc nào nhìn thấy nàng cũng đều cảm thấy xung quanh toàn cảnh đẹp, "Lệ Nhi, ta Ngưng Hương các xem hài tử chút, lát sau chúng ta lê đường phủ Thừa Tướng."

      "Tiểu vương gia mới vừa sinh hạ, thân thể Phi Nhi tỷ tỷ lại suy yếu. Vương gia, người cũng nên xem hai mẹ con họ chút! , ta kiên nhẫn trờ người." Vinh Lệ Nhi tỏ ra quan tâm cười , "Chờ ta thăm người nhà trở về, nhất định qua thăm Phi Nhi tỷ tỷ và Tiểu vương gia chút."

      "Lệ Nhi, ngươi tốt." Long Phụng Ngọc ôm Vinh Lệ Nhi, rồi tới Ngưng Hương các. Vừa , vừa thầm suy nghĩ: Vinh Lệ Nhi này đúng là nữ nhân hiền huệ, dung mạo xuất chúng, tấm lòng lại rộng lớn hơn những nữ nhân khác.


      Long Phụng Ngọc vừa , vẻ mặt tươi cười của Vinh Lệ Nhi liền trầm xuống.

      Vương gia đưa nàng về thăm người thân, lại còn tranh thủ thăm hài tử kia. Quá đáng, quá đáng. Xem , xem chút , xem lần cuối cùng !

      "Lam ma ma, Lam ma ma." Vinh Lệ Nhi vừa dứt lời, Lam ma ma liền mệt mỏi xuất trước mắt nàng, "Tiểu Thư, người có gì phân phó?"

      Vinh Lệ Nhi ở bên tai Lam ma ma giọng , Lam ma ma liên tiếp gật đầu, vâng dạ đáp ứng, "Tiểu thư thông minh, kế hòn đá hạ hai con chim này, có thể loại bỏ hết chướng ngại vật! Sau này, người chính là Ngọc vương phị trong Ngọc Vương phủ này rồi!" Lam ma ma đưa ngón tay cái, tán thưởng mưu kế của Vinh Lệ Nhi.

      Bên ngoài phủ Thừa Tướng, ngựa xe như nước. Trong phủ Thừa Tướng, khách khứa đông kín.

      Hôm nay, Vinh Bân đặc biệt hưng phấn. Sáng sớm, nữ nhi cho người về phủ báo tin. Người tới chẳng những nữ nhi được Vương gia sủng ái, hơn nữa còn đem đến tin tốt, Vương gia đưa nữ nhi về thăm người thân.

      Vinh Bân nghĩ tới, địa vị trong Ngọc vương phủ của nữ nhi còn cao hơn Ngọc Vương phi. Vì để cho mọi người đối với chuyện này, phải nhìn với con mắt khác xưa, nhân dịp nữ nhi về thăm nhà, mời tất cả văn võ bá quan trong triều làm khách.

      "Thừa tướng, ngươi phúc khí cũng tốt! Sinh ra nữ nhi xuất chúng như vậy,có thể khiến người xuất chúng như Ngọc Vương gia trở thành con rể của mình. Khiến người ta ghen tỵ, khiến người ta hâm mộ." viên quan quyền cao chức trọng nịnh bợ, Vinh Bân vừa là Thừa tướng vừa là hoàng thân quốc thích.

      "Thượng thư đại nhân, ngươi đề cao Vinh Bân ta quá rồi." Vinh Bân, ngoài mặt giả vờ khiêm tốn, trong lòng cũng đắc ý vênh váo đến cực điểm.

      "Khởi bẩm Thừa tướng, tứ tiểu thư và Ngọc Vương gia tới bên ngoài phủ rồi." gia đinh chạy tới bẩm báo.

      "Nữ nhi và Ngọc vương gia đến bên ngoài phủ? Tốt, ta phải đích thân ra nghêng đón bọn họ về phủ." Vinh Bân trước, phía sau là đoàn quan viên muốn nịnh bợ Ngọc Vương gia.

      Chương 30: Tiểu vương gia chết bất đắc kỳ tử

      Edit: Bướm Giang Hồ


      Vinh Lệ Nhi mặt mày hớn hở, được Long Phung Ngọc đỡ xuống, bước duyên dáng, cả hai cùng xuống kiệu.

      Hai người ngồi cỗ kiệu, quần thần quỳ rạp mặt đất.

      "Vi thần Vinh Bân, tham kiến Vương gia Vương phi, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Vinh Bân vừa quỳ lạy vừa hô to thiên tuế, những đại thần khác cũng hô to thiên tuế theo.

      Long Phụng Ngọc khom người đỡ Vinh Bân mặt đất dậy, khách khí , "Vinh Thừa tướng, chúng ta là người nhà, lễ nghĩa quân thần, sau này bỏ ."

      "Cha, Vương gia tôn quý, dù sao cũng là con rể của người, người cũng cần khách khí với ." Vinh Lệ Nhi kéo ta Vinh bân, cố ý tỏ ra thẹn thùng.

      "Lệ Nhi, lời như vậy thể , Vương gia dù là con rể của phủ Thừa tướng, nhưng cũng là vương gia đương triều." Vinh Bân ngoài mặt tỏ ra khiêm tốn, nhưng thực ra để cho bằng hữu và văn võ bá quan nghe. Ha ha, Vương gia tôn quý cũng cần lễ nghĩa quân thần. Đại thần trong triều còn ai dám coi thường .

      "Vinh Thừa tướng, Lệ Nhi sai, ta là con rể tướng phủ, tất nhiên là vãn bối của ngươi. Sau này cần lễ nghĩa quân thần." Long Phụng Ngọc nhìn Vinh Lệ Nhi thẹn thùng, cười .

      "Vương gia, mời" Vinh Bân khom người, mời Long Phụng Ngọc và nữ nhi vào phủ.

      Cả đám người, vào tướng phủ. Giới thiệu với nhau, chuyện với nhau. Long Phụng Ngọc dẫn đầu ngồi vào vị trí.

      Vinh Lệ Nhi chia tay Long Phụng Ngọc, vào nội thất. Mẫu thân nàng và ba tỷ tỷ sớm chờ lâu. Mẹ con tỷ muội, tránh được bàn vầ chuyện khuê phòng của Long Phụng Ngọc và Vinh Lệ Nhi.

      "Lệ Nhi, ngươi ? Hai đêm sau khi cứoi, vương gia đều ở chỗ của ngươi?" Đại tỷ Vinh Lan Nhi, lộ ra bộ mặt kinh ngạc.

      "Dĩ nhiên, tiểu muội chúng ta là kinh thành đệ nhất mỹ nữ cơ mà! Ngay cả nữ nhân chũng ta nhìn còn thể thích. Huống chi, Long Phụng Ngọc lại là nam nhân. Nếu như Long Phụng Ngọc có thể chống lại hấp dẫn của tiểu muội, vậy quá kỳ quái rồi." Tam tỷ Vinh Bình Nhi, ha hả cười.

      "Nếu là nam nhân, ta cũng muốn cưới tiểu muội." Nhị tỷ Vinh Tuyết Nhi cũng hùa theo.

      "Mấy nha đầu điên này, có thể nghiêm chỉnh chút hay ? Điên điên khùng khùng như vậy, thử hỏi có chút bộ dáng tiểu thư khuê các hay ?" Vinh Lệ Nhi cười, xoay qua với mẫu thân, "Mẫu thân, người giáo huấn ba tỷ tỷ chút ."

      "Vương phi có lệnh, ta đương nhiên phải làm theo. Ba nha đầu các ngươi, theo ta." Vinh phu nhân giả bộ nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra chút vui vẻ.

      Mấy mẹ con vui vẻ, lam ma ma bỗng chạy vào kêu, "Tứ tiểu thư, vương gia kêu người ngay lập tức trở về Ngọc vương phủ với ."

      "Trở về phủ? Cơm vẫn chưa ăn, sao lại trở về phủ?" Vẻ mặt Vinh phu nhân khó hiểu và kinh ngạc. Nữ nhi về tới chưa lâu, sao vương gia lại kêu nữ nhi quay về phủ?

      "Người Ngọc vương phủ tới bẩm báo, Tiểu vương gia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Vương gia thương tâm muốn chết, lập tức trở về phủ." Lam ma ma nháy mắt với Vinh Lệ Nhi cái, ý bảo nàng làm xong việc.

      "Mẫu thân, Ngọc vương phủ xảy ra chuyện, ta phải quay trở về với Ngọc vương gia. Ngày khác quay lại thăm sức khỏe người." Vinh Lệ Nhi cũng nghĩ tới việc lại diễn ra thuận lợi như vậy.

      Chương 31: Tra hung thủ

      Edit: Bướm Giang Hồ


      Mặt của Long phụng Ngọc trầm, là dọa người! Trong ánh mắt, mang theo đau thương thể lên lời! Sau đau thương là ánh mắt muốn giết người.

      Vinh Lệ Nhi nhìn lên tiếng, nàng cũng lên tiếng. Nàng biết, bây giờ, Long Phụng Ngọc đánh mất lý trí. Ai cẩn thận đụng phải , chắc chắn bị xé rách thành từng mảnh. Vinh Lệ Nhi nàng ngốc, tất nhiên tự rước họa vào thân. tại nàng chỉ cần làm việc duy nhất, chính là yên lặng xem kịch hay, làm ngư ông đắc lợi.

      Long Phụng Ngọc, Vinh Lệ Nhi và Với thị vệ Với Thuận Phong vừa vào Ngưng Hương các, liền nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Âu Dương Phi. Thanh bi thương kia, khiến người ta khỏi cảm thấy đau buồn và đồng cảm.

      "Con của ta, ngươi chết thê thảm! Số ta khổ mà, sao ngươi có thể để lại mẫu thân mà mình! Ngươi phải mang mẫu thân cùng!" Bất kỳ người mẹ nào khi mất con đều khóc bi ai như vậy, Âu Dương Phi dĩ nhiên cũng ngoại lệ.

      vào phòng của Âu Dương Phi trong Ngưng Hương các, Long Phụng Ngọc bị màn trước mắt làm chấn động.

      Âu Dương Phi đầu tóc bù xù, ngồi mặt đât, tiếng khóc bi thương muốn chết. Trong lòng của nàng, ôm đứa bé mới sinh ngày. Mặt mũi hài tử rất dữ tợn, thất khiếu (là hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) ra máu thê thảm nỡ nhìn. Bất luộn ai cũng có thể nhìn ra, đứa này là bị trúng độc mà chết!

      Vinh Lệ Nhi liếc mắt nhìn cũng muốn nhìn nữa, nàng sợ nếu nàng cứ nhìn cái hài tử chết thất khiếu đều chảy máu kia, buổi tối gặp ác mộng! nàng quay mặt chỗ khác, thầm khẩn cầu :"Hài tử, chớ có trách ta ngoan độc, nếu trách, chỉ có thể trách ngươi đầu thai nhầm mẫu thân. Nếu ngươi là hài tử của ta, ta thương ngươi còn kịp, sao có thể hại ngươi?"

      "Vương gia, con của chúng ta chết, chết thê thảm!" Âu Dương Phi vừa nhìn thấy Long Phụng Ngọc tới lại càng bi thương hơn,"Vương gia, đều là ta tốt, ta quan tâm hài tử, là mẫu thân vô trách nhiệm, mới để cho kẻ xấu có cơ hội hãm hại . Vương gia, ngươi giết ta ! Để ta cùng với hài tử, đường xuống hoàng tuyền, hai mẹ con ta có thể bầu bạn với nhau."

      Long Phụng Ngọc ôm Âu Dương Phi và hài tử vào ngực. mặt lộ ra bi thương sâu sắc, trong bi thương còn mang theo áy náy,"Phi Nhi, đều là ta tốt, ta xin lỗi ngươi, xin lỗi hài tử! Nếu phải ta sơ suất, hải tử cũng bị người hạ độc thủ! Phi Nhi, ta thề với ngươi và hài tử, nhất định tra ra hung thủ, đền mạng cho hài tử của chúng ta."

      nguy hiểm tràn ngập trong đôi mát đầy tia máu kia của Long Phụng Ngọc.

      "với thị vệ, cẩn thận điều tra kỹ chuyện này cho ta. Chỉ cần tra ra hung thủ, giết tha!" Long Phụng Ngọc thế nào cũng nghĩ tới, trong Ngọc Vương phủ của , lại có người to gan lớn mật dám làm chuyện xằng bậy. Kẻ rắp tâm hại người, dám hạ độc nhi tử của Long Phụng Ngọc ? Kẻ dám hại nhi tử của Long Phụng Ngọc , Long Phụng Ngọc nhất định chu di cửu tộc kẻ đó.

      Vinh Lệ Nhi liếc nhìn ánh mắt hung ác của Long Phụng Ngọc, nghe thấy thanh lạnh lùng kia của , thân thể của nàng, nhịn được rùng mình cái. Nàng tự trấn tĩnh suy nghĩ rối loạn của bản thân, tiếp tục quan sát tiết mục trình diễn này.

      "Thuộc hạ tuân mệnh." Với Thuận Phong khom người đáp tiếng, rồi ra ngoài. cuộc điều tra hung thủ sau tấm màn che, chắc chắn phải kéo dài.
      Last edited by a moderator: 19/10/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :