1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón - Đan Thanh Mộng (103) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 20 : Thải Nhi bị thương

      Du phi nhìn Long Phụng Ngọc phơi bày mưu của nàng. Thẹn quá hóa giận, chỉ có thể khiến hoàn thượng cho nàng chỗ dựa. “Hoàng thượng, người xem, xem xem nhi tử của người chuyện với ta thế nào? Trong mắt của , căn bản cũng có coi ta trưởng bối! Thay vì bị nhi tử của người nhục nhã như vậy, ta còn bằng chết cho xong.”

      “Du Phi muội muội, ngươi cần phải xem lại chút . Tiểu bối lớn tuổi hơn nữa, cũng là vãn bối của ngươi. Ngươi tuy trẻ, cũng là trưởng bối của nha! trưởng bối so đo với vãn bối, lòng dạ ngươi cũng quá hẹp hòi rồi. muốn bị bệnh vì ngươi, hoàng thượng đau lòng vì ngươi, cũng có biện pháp thay ngươi trị tội!” Hoàng hậu trong lòng mặc dù tức giận, nhưng vẫn mỉm cười khuyên Du Phi. Nàng cai quản hậu cung, muốn cùng 1 phi tử đánh nhau, mất hết tôn nghiêm!” Muội muội, để tỷ tỷ xem 1 chút, phỏng chỗ nào.”

      “Thái y tới, để thái y xem !” Hoàng thượng vừa nhìn thái y tới, liền để cho thái y chẩn bệnh cho Du Phi.

      “Hoàng hậu nương nương, cần người nhọc lòng. Lâm nhi, đỡ ta hồi cung !” Du Phi cự tuyệt thái y chẩn bệnh của nàng, kêu cung nữ Lâm nhi nâng dậy, ra khỏi Khôn Ninh cung. cuộc hò hét ầm ĩ, ly trà sóng gió, coi như là kết thúc. Hận ý trong lòng Du Phi, lại nảy mầm!

      Sau khi Du Phi , hoàng thượng thần hồn bất định. “Hoàng hậu, ngươi giúp ta khoản đĩa Ngọc Vương phi. Ta có chút nhức đầu, phải về cung nghỉ ngơi 1 chút.”

      “Nô tì cung tiễn hoàng thượng. “ Hoàng hậu biết, hoàng thượng là yên lòng Du Phi. Trong lòng mặc dù vui, cũng chỉ có thể giả bộ biết. “Lý công công, đừng quên tuyên thái y chẩn mạch cho hoàng thượng. Long thể hoàng thượng, là chuyện liên quan đến gia quốc đại , thể qua loa.” Hoàng hậu mặc dù là nhắc nhở Lý Đức Phúc, cũng là cho hoàng thượng nghe. Hoàng thượng nếu quan tâm thân thể của mình, tiết chế được bản thân. Vị hoàng hậu là nàng này, cũng có biện pháp.

      Hoàng thượng vừa , chúng phi tần cũng đều lần lượt tản .

      Mới vừa rồi Khôn Ninh cung còn phi thường náo nhiệt, lập tức an tĩnh lại. Tromg phòng, chỉ còn lại có đám người hoàng hậu và Long Phụng Ngọc.

      “Lê Thải Nhi, tay của ngươi chảy máu? Tại sao muốn chịu đựng? Tại sao lên tiếng? Chẳng lẽ ngươi muốn sống rồi hả?” Long Phụng Ngọc thấy vết máu mới biết Lê Thải Nhi bị thương. 1 phát bắt được tay phải của nàng, tìm kiếm vết thương kia.

      Bàn tay nàng cùng nữ nhân bình thường khác. Da thịt trắng nõn mịn màng, mập mạp tiêu pha. Ngón tay cái hoàn hảo vô khuyết, ngón út và ngón áp **** thon dài mỹ lệ. Ngón trỏ và ngón giữa, bị dính vào nhau. Nếu như nhìn kỹ, căn bản nhìn thấy tàn tật.

      Tại tay phải, có phát vết thương muốn tìm. Long Phung Ngọc lại bắt được tay trái Lê Thải Nhi, nhìn thấy 1 vệt máu mơ hồ. Vết thương kia giống như 1 đạo thiên hà, chạy qua ngón trỏ và ngón giữa của Lê Thải Nhi.

      Có lẽ, là bị vết thương này dẫn dắt. Trong đầu Long Phụng Ngọc, cư nhiên lóe lên ý tưởng. “Nếu như có thể tách rời hai ngón tay này, có lẽ trở thành 1 bàn tay ngọc hoàn mỹ.”

      “Thái y.” Hoàng hậu phát Lê Thải Nhi bị thương, vội vàng gọi thái y đến chẩn bệnh cho nàng.

      Trong mắt của Lê Thải Nhi, xông lên 1 tầng lệ. Bị người nam nhân này nắm chặt tay, thế nhưng toàn thân nàng nóng ran, mềm yếu vô lực. Nàng biết, nên hận người đàn ông này, hay là nên cảm kích người đàn ông này?
      Last edited by a moderator: 2/6/15
      mylien1961 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 21: Cự tuyệt giải phẫu tách ra.

      Edit: Bướm Giang Hồ

      loại cảm xúc phức tạp tập kích trái tim Lê Thải Nhi.

      Nàng hận , bởi vì vô tình vô nghĩa, cũng bởi vì đối nàng lạnh nhạt và coi thường!

      Người đàn ông lạnh lùng này, thế nhưng hiểu được chuyện ly trà, phải lỗi của Lê Thải Nhi nàng. Bởi vì nàng, vạch mặt Du phi nương nương, cãi vã nghỉ. Từ trong lòng, nàng cảm kích người nam nhân này!

      Cảm kích là cảm kích, hận là hận! Hận thể tiêu diệt cảm kích của nàng, cảm kích cũng thay thế được hận!

      Nhiều người như vậy, cũng có phát nàng bị thương. Tại sao, tại sao cố tình lại là phát nàng bị thương? Chẳng lẽ, ngoài mặt lạnh nhạt nàng lại vụng trộm quan sát từng cử động của nàng?

      Lê Thải Nhi dùng hết lực lượng của toàn thân, đem tay bé của nàng rút ra. Nàng muốn thoát khỏi , là bởi vì nàng cách nào giải thích được tại sao tim nàng lại đập nhanh như vậy!

      Tại sao? Tại sao thời điểm người nam nhân này cầm tay nàng, nàng lại có cảm giác như vậy? Tim đập rộn lên, hô hấp dồn dập! Toàn thân nóng ran, tứ chi vô lực!

      Người nam nhân này, nhất định là con ma quỷ! Người nam nhân này, nhất định là khắc tinh của nàng! Vì muốn bị thương tổn, nàng chỉ có thể tránh càng xa!

      Trong lòng Long Phụng Ngọc, thoáng qua tia vui.

      Bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp, chờ tới cưng chiều đều khinh thường. Cái nha đầu xấu xí này, như thế nào lại cự tuyệt! Nếu phải xem nàng là thê tử kết tóc phần với , mới mặc kệ sống chết của nàng?

      loạt tiếng bước chân, tiếp theo là thanh bẩm báo của thái giám. “Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, Trần thái y đến.” Trần thái y vào Khôn Ninh cung, vội vàng bôi thuốc cầm máu cho Lê Thải Nhi.

      Long Phụng Ngọc vừa quan sát, vừa mặt biểu cảm thốt ra câu : “Trần thái y, ngươi xem ngón tay này của Ngọc Vương phi, có thể hay giải phẫu tách ra?”

      Trần thái y quan sát cẩn thận chút, khẳng định . “Vương phi xương cốt rất tốt, chỉ là da dính vào nhau. Nếu muốn giải phẫu tách ra, cũng có thể. Nếu như Vương phi nguyện ý chịu được đau đớn xương cốt này, ta liền có thể tách ra cho nàng.” Có câu, ngón trỏ liên tâm. Nếu muốn tách nó ra, sợ rằng phải chịu đau đớn kịch liệt.

      “Vậy còn chờ gì? Làm luôn !” Trong mắt Long Phụng Ngọc toát ra tia ánh sáng hy vọng. Ngón tay nha đầu này có thể tách ra, như vậy nhất định dễ dàng rất nhiều, hoàn mỹ rất nhiều.

      “Ta muốn giải phẫu tách nó ra.” Trong lòng của Lê Thải Nhi, hồi chua xót.

      Giải phẫu tách ra? cho cùng, người nam nhân này chính là ghét bỏ nàng tàn tật xấu xí. Ghét bỏ nàng, tại sao còn muốn cưới nàng? Tại sao lại khiến cho tình cảnh của nàng lúng túng ra dưới ra dưới? Nếu cưới nàng, tại sao thể tha thứ thiếu sót của nàng?

      Bốn ngón tay làm sao? Bốn ngón tay phải là người sao? Nàng có cảm giác, bốn ngón tay có cái gì tốt? Cầm kỳ thi họa, nàng tinh thông mọi thứ! Ngâm thi đối tác, nàng cũng gì làm được. Miêu Long thêu Phượng, nàng cũng thêu được. Tại sao nàng phải chịu giải phẫu khổ sở như vậy? Có lý do sao?

      Nếu như là vì , nàng lại càng có lý do làm cái giải phẫu này!

      Sĩ vi tri kỷ mà chết, nữ vệ vui mừng mấy người cho. Người nam nhân này nhìn cũng muốn nhìn nàng cái, đêm tân hôn để nàng mình trông phòng bạn với cây đèn. Nàng tại sao phải để cho thay đổi nàng?

      làm?” Nữ nhân trời sinh đều thích đẹp, chẳng lẽ nữ nhân này trời sinh xấu xí? Trong lòng Long Phụng Ngọc, xông lên tia kiên nhẫn. “Tùy ngươi!”
      Last edited by a moderator: 5/6/15
      mylien1961 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Cự tuyệt giải phẫu tách ra (2)

      Trần thái y vừa nhìn Vương Gia nổi giận, liền khuyên nhủ Lê Thải Nhi.

      “Vương phi, Vương Gia cũng là vì sức khoẻ của người. Nếu như áp dụng giải phẫu, đôi tay này của người, trở thành đôi tay ngọc hoàn mỹ nhất! Người hy vọng chính mình trở thành như vậy sao?” Trần thái y vừa bôi thuốc cho Lê Thải Nhi, vừa kiên nhẫn khuyên can.

      hy vọng!” Lê Thải Nh hàm chứa nước mắt, quật cường . Mỗi nữ nhân, đều hy vọng mình trở thành nữ nhân hoàn mỹ. Nàng là nữ nhân, dĩ nhiên cũng ngoại lệ. Nhưng nàng chịu nổi thái độ của Long Phụng Ngọc, chịu nổi coi thường và kiên nhẫn.

      “Tại sao?” Lời của Lê Thải Nhi, ngoài suy nghĩ và dự đoán của Trần thái y. luôn cho là, nghe thấy lời khuyên của , Ngọc Vương phi nhất định thay đổi chủ ý. Nữ nhân đều thích đẹp, vương phi dĩ nhiên cũng phải ngoại lệ. Nhưng Ngọc Vương phi trả lời chắc chắn như vậy, làm cho rất kinh ngạc.

      “Sĩ vì vui mừng mấy người chết? Nữ vì vui mừng mấy người cho. Ta có lý do gì, mà phải chịu giải phẫu đau đớn này.” Nước mắt Lê Thải Nhi, rốt cuộc nhịn được rơi xuống. Nàng như vậy, chính là muốn cho Long Phụng Ngọc. là quá đáng, làm nàng quá thất vọng! Nàng có lý do gì vì người nam nhân vô tình vô nghĩa, khiến cho chính mình trở nên hoàn mỹ. nam nhân lạnh lùng như vậy, đáng giá nàng đứng mũi đao mà múa!

      Sĩ vì vui mừng mấy người chết? Nữ vì vui mừng mấy người cho? Tâm Long Phụng Ngọc, lộp bộp tiếng! Nha đầu này, là khiển trách đối nàng ghét bỏ và coi thường nha!

      Tâm Long Phụng Ngọc, hình như bị vật sắc bén, đâm xuống. Cả trái tim cũng bối rồi! thể dùng ánh mắt tán tưởng, nhìn kỹ khuôn mặt xấu xì của Lê Thải Nhi: đúng là cái nha đầu xấu xí cao ngạo, quật cường!

      Thưởng thức, cũng cảm thấy có chút buồn cười. Cái nha đầu xấu xí này, cư nhiên biết tự lượng sức, muốn tâm Long Phụng Ngọc ! Cái này làm cho người ta quá buồn cười, là chuyện cười cho cả thiên hạ!

      Nàng cũng đúng, nàng có lý do gì phải giải phẫu, cũng có lý do chịu thứ đau đớn khổ sở này! Nếu thích nàng, tội gì để cho nàng chịu đựng khổ sở như vậy? Vì mặt mũi Long Phụng Ngọc ? Xác thực đáng giá nàng như vậy làm!

      “Trần thái y, băng bó cho vương phi chút thôi.” Long Phụng Ngọc hết sức bình tĩnh dòng suy nghĩ của mình, cố gắng cho việc liên quan đến mình, vắt chân ngồi xem. Nhưng cũng biết tại sao, trái tim lại nhảy thình thịch ngừng. Cả trái tim , vẫn vì đôi tay xinh đẹp tàn tật kia mà tiếc nuối dứt!

      Trần thái y băng bó cho Lê Thải Nhi xong, khom người lui ra ngoài.

      “Thải Nhi, cùng mẫu hậu tiến vào trong nghỉ ngơi chút.” Hoàng hậu lôi kéo tay Lê Thải Nhi, về phía nội thất. Vừa vừa phân phó thị vệ “ lúc lâu sau truyền yến Khôn Ninh cung!” Thị vệ ‘vâng’ tiếng, Ngự Thiện Phòng truyền ý chỉ hoàng hậu.

      Trong đại sảnh Khôn Ninh cung, chỉ còn lại có hai người Long Phụng Ngọc và Vinh Lệ Nhi. Long Phụng Ngọc ôm Vinh Lệ Nhi vào trong ngực, thấp giọng an ủi nàng. “Lệ nhi, uất ức ngươi.” Suy nghĩ chút mẫu hậu đối với Vinh Lệ Nhi thái độ, Long Phụng Ngọc liền hồi đau lòng cùng đau lòng. “Lệ Nhi, mẫu hậu phải khinh thường gì ngươi. Ngươi nên nhìn ra, nàng là nhằm vào Du phi nương nương.”

      Nước mắt Vinh Lệ Nh, rơi xuống. Từ sau khi bị hoàng hậu nhục nhã, nàng câu cũng qua. Nàng rốt cuộc hiểu , thị thiếp là được tới nơi thanh nhã đấy! Nhưng đối mặt Long Phụng ngọc nhu tình chân thành, nàng vân là ôn nhu : “Chỉ cần trong lòng Vương gia có Lệ Nhi, Lệ Nhi cũng cảm thấy uất ức.”
      Last edited by a moderator: 6/6/15
      mylien1961 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chỉ phúc vi hôn.

      Chương 23: Dung nhan khuynh quốc.

      Edit: Bướm Giang Hồ.

      Lê Thải Nhi theo hoàng hậu vào nội thất.

      " Liên Nhi, mang chậu nước tới đây." Hoàng hậu nhìn Lê Thải Nhi, phân phó cung nữ bên cạnh. Nha đầu này, rốt cuộc là xinh đẹp hay xấu xí. Sau khi rửa mặt, dĩ nhiên là hiểu.

      chậu nước đặt trước mặt của Lê Thải Nhi. Hoàng hậu đối với Lê Thải Nhi : " Đứa này, hôm nay nóng như vậy, ngươi rửa mặt chút ! Rửa mặt rồi ăn cơm. Như vậy mát mẻ hơn đấy."

      " Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy nóng." Lê Thải Nhi nhìn chậu nước, nhìn lại Hoàng hậu, trong mắt thoáng qua vẻ bối rối. Nàng thế nào cũng nghỉ đến, Hoàng hậu bảo nàng rửa mặt. Nàng làm sao có thể rửa đây? Nếu như rửa mặt, phải lộ ra bộ mặt rồi sao?

      " Thải Nhi, tại sao cố ý khiến chính ngươi trở nên xấu xí ? Như vậy đối với ngươi có ích lợi gì chứ?" Hoàng hậu thấy vẻ mặt kinh hoảng của Lê Thải Nhi, càng muốn nhìn xuyên qua cánh cửa tâm hồn của nàng.

      " Mẫu hậu, làm sao người biết?" Lê Thải Nhi thầm nghĩ, Hoàng hậu làm sao biết mình là trang điểm đây ? Chẳng lẽ , phát lúc nàng vì mình lau nước mắt? Phát cũng phát rồi. Hoàng hậu nhân từ như vậy, cao quý như vậy, thương mình như vậy, coi như biết cũng xử phạt nàng !

      " có chuyện gì có thể giấu giếm được ánh mắt của Ai gia! " Hoàng hậu cười cái, chỉ vào chậu nước rửa mặt : " Rửa mặt , Ai gia muốn nhìn chút dung mạo chân của ngươi."

      Lê Thải Nhi khéo léo ngồi xổm người xuống dùng tay băng bó kia rửa khuôn mặt dơ bẩn.

      Hoàng hậu bị dung mạo xinh đẹp trước mắt kia làm cho sợ ngây người. Nàng sống bốn mươi mấy năm, còn có nhìn thấy dung nhan thanh lệ tuyệt thế như vậy! Cái nha đầu xinh đẹp này, chính là vương phi xấu xí của nhi tử nàng sao ? thể tưởng tượng nổi !

      Mắt đẹp, ánh mắt nhàng, trong như nước mùa thu. Da thịt trắng nõn. Mi tâm hơi nhíu, ngậm oán mang buồn. Miệng đào nhắn, diễm lệ như bôi son. Thân thể uyển chuyển, bước nhàng phiêu dật. Nhìn thế nào đều giống như tiên tử bước ra từ trong tranh. Nhìn thế nào đều giống như tiên nga.

      " Đứa bé, ngươi là nữ nhi của Đại tướng quân Lê Lạc, Lê Thải Nhi sao?" Hoàng hậu có chút tin, xinh đẹp như vậy, làm sao có thể mang tiếng xấu xí đây?

      " Mẫu hậu, nhi thần chính là Lê Thải Nhi." Lê Thải Nhi nhàng hạ bái, lần nữa cúi lạy người mẹ chồng hiền lành này.

      " Nha đầu xinh đẹp này, tại sao lại muốn hóa trang thành người xấu xí?" Hoàng hậu kéo Lê Thải Nhi, cẩn thận suy nghĩ. Càng xem càng thích, càng xem càng mở cờ trong bụng.

      " Gia phụ, gia mẫu sau khi qua đời, Thải Nhi trở thành nhi ai che chở. Bà vú sợ khuôn mặt đẹp này của nhi thần rước lấy tai họa, cho nên mới cố ý đem nhi thần giả trang thành bộ dáng bây giờ. Chỉ cần nhi thần có thể bình an gả ra ngoài, bà vú mới có thể yên tâm. vất vả cuối cùng cũng xuất giá, nhưng trượng phu của nhi thần lại chịu liếc mắt nhìn nhi thần cái. ngay cả khăn voan cũng kéo xuống liền vứt bỏ nhi thần. Đêm tân hôn, cả đêm chỉ có mình nhi thần ở trong phòng trống, trong lòng tự nhiên rất tức giận nên mới gọi bà vú khôi phục dung mạo xấu xí trước kia. Bởi vì nhi thần muốn dùng nhan sắc buộc lại tâm của người nam nhân. Nếu như Vương gia nữ nhân xấu xí là nhi thần... nhi thần nhất định cho nhìn thấy dung nhan thực ." Lê Thải Nhi đối với Hoàng hậu tin tưởng hết lòng, ra tâm của mình.

      " Thải Nhi, ngươi nha đầu chí khí. Mẫu hậu nhất định giúp ngươi !" Hoàng hậu bị Lê Khải Nhi quật cường làm cho cảm động. Nữ nhân dùng nhan sắc hấp dẫn nam nhân, cũng bị nhan sắc xinh đẹp cướp nam nhân. Lê Thải Nhi làm đúng, nữ nhân nên như vậy. Tán thưởng Lê Thải Nhi nhưng Hoàng hậu cũng lo lắng. Cái tên nhi tử đần độn kia, biết có thể nhìn ra mỹ nhân hay đây? Tình cảm của và Lê Thải Nhi có thể hay thuận buồm xuôi gió đây ?

      " Mẫu hậu, Người muốn giúp nhi thần trước mời bà vú đến đây !" Lê Thải Nhi chỉ vào khuôn mặt xinh đẹp của mình, lại chỉ về phía Long Phụng Ngọc ở bên ngoài.

      Hoàng hậu thông tuệ, lập tức hiểu.
      Last edited by a moderator: 5/6/15
      mylien1961 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Bước đầu làm cha.

      Đoàn người Long Phụng Ngọc, xuống núi trước khi mặt trời lặn, chậm rãi trở lại Ngọc Vương Phủ.

      Vừa tới Long Phượng hiên, nha hoàn liền hoảng hốt chạy tới. Nàng quỳ mặt đất, bẩm báo Long Phụng Ngọc:” Vương gia, xong. Phu nhân nàng, phu nhân nàng sắp sinh rồi”

      Cái nha hoàn, tên là Vân Nhi. Phu nhân trong miệng nàng, là thị thiếp của Long Phụng Ngọc, Âu Dương Phi. Âu Dương Phi vốn là nữ tỳ bên cạnh Long Phụng Ngọc, bởi vì có mang giọt máu của Long Phụng Ngọc , được thu vào trong phòng làm thị thiếp. Long Phụng Ngọc trước khi cưới chính phi, Âu Dương Phi vẫn theo ở tại Long Phượng hiên.

      “Phi Nhi sắp sinh? Nhanh như vậy?” Trong tròng mắt Long Phụng Ngọc, có tia vui mừng của người làm cha, cũng có vẻ lo lắng và bất an” Tôn ma ma, nhanh lên chút Ngưng Hương các với ta”

      Tôn ma ma, vốn là bà mụ trong hoàng cung. Bởi vì xử chững chạc, được hoàng hậu phái đến Ngọc Vương Phủ chăm sóc Long Phụng Ngọc. Âu Dương Phi sắp sinh, Tôn ma ma này lại có đất dụng võ.

      Long Phụng Ngọc vừa vào cửa Ngưng Hương Các, liền nghe thấy tiếng kêu thống khổ của Phi Nhi kia” Ai nha, đau chết mất. Ta sợ là, sống nổi! Vương gia đâu rồi, Vương gia về chưa? thấy mặt Vương gia, ta chết cũng cam tâm a!”

      Long Phụng Ngọc ba bước thành hai bước, nhảy vào nội thất Ngưng Hương Các.

      tay ôm lấy đỉnh đầu Phi Nhi, vừa lau mồ hôi khuôn mặt cho nàng. “Phi Nhi ta ở chỗ này, Phi Nhi ngươi có chuyện gì” Nhẫn nại ít, đứa bé rất nhanh sinh ra”

      Y phục Âu Dương Phi, ướt đẫm hết. trán của nàng, thỉnh thoảng đổ từng giọt mồ hôi. Nàng cánh tay bắt được Long Phụng Ngọc, móng tay bấm sâu vào thịt của ” Vương gia, ta sợ là sống được”

      “Phi Nhi được càng” Tâm Long Phụng Ngọc rối rắm cả lên, có cảm giác, mình hô hấp đều có chút khó khăn. Nhìn Phi Nhi khổ sở như vậy, thế nhưng lại giúp được gì. thậm chí có chút hối hận, hối hận để cho nàng mang thai con của mình. Tại sao phải nhường nàng mang thai đứa bé? Nếu như có mang thai, nàng làm sao gặp loại hành hạ khổ sở này? “Tôn ma ma, ngươi cứu mẹ con Phi Nhi

      “Vương gia, nên kinh hoảng. Nữ nhân sinh con, cũng phải qua cửa này. Qua cửa ải này, liền hết chuyện” Tôn ma ma thấy nhiều trường hợp nữ nhân sinh con, cho nên tuyệt kinh hoảng. Có câu, chặt bệnh chậm thầy thuốc, tuyệt sai.” Vương gia, người ra ngoài đợi chút ! Phòng sinh có máu, người thích hợp ở lại chỗ này.

      , ta muốn ở lại chỗ này! Ta nhất định phải xem Phi Nhi, mới có thể yên tâm” Âu Dương Phi hầu hạ Long Phụng Ngọc nhiều năm, hai người vốn là thanh mai trúc mã, vô tư. Kể từ sau khi tiếp xúc da thịt, càng thân mật. Âu Dương Phi sinh, bước ngoặt nguy hiểm này, tại sao có thể ở bên cạnh nàng đây? Huống chi, nàng sinh đứa bé, là giọt máu của Long Phụng Ngọc ! Mẹ con các nàng mà sống được, còn đau lòng chết?

      Tôn ma ma cũng miễn cưỡng. Nàng hiểu tính khí Vương gia, chỉ cần nhận định chuyện gì, chín trâu đều thể làm cho quay đầu lại!

      Tiếng kêu của Âu Dương Phi, lần so lần lại càng thê lương. Tâm Long Phụng Ngọc, trận nghẹt thở! Từng thanh trong trẻo của trẻ con khóc vang dội Ngưng Hương Các.

      “Chúc mừng Vương gia, Chúc mừng Phu nhân. Phu nhân sinh hạ, là tiểu Vương gia” Thanh Tôn ma ma vui mừng, run động màn nhĩ mỗi người.
      Last edited: 6/6/15
      mylien1961 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :