1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón - Đan Thanh Mộng (103) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Xấu xí cho kỳ nhân

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Lê Thải Nhi vừa hóa trang xong. Ngoài cửa, liền truyền đến thanh của Thuận Phong. “ Khởi bẩm Ngọc Vương phi, Vương gia mời người ra gặp.”

      “ Hồi bẩm Vương gia tiếng, ta đến ngay.” Lê Thải Nhi soi gương, thưởng thức dung nhan xấu xí của mình. Da ngăm đen, tựa như khuôn mặt con khỉ. Đôi môi méo mó, ánh mắt tà tà.

      Dung mạo như vậy, tựa hồ mới là dung mạo Lê Thải Nhi nàng nên có.

      Nam nhân vô tình vô nghĩa đó, nhìn thấy dung mạo xấu như vậy, biết có biểu tình gì đây? Là chán ghét? Là căm hận? Là đông tình? Là kinh hoảng? Hay là sợ?

      Nếu như sợ, trong lòng của nàng vui thành hoa. Nếu như chán ghét, nàng đạt được mục đich tránh xa rồi.

      Lê Thải Nhi nàng, muốn dùng dung mạo chinh phục nam nhân. Muốn chinh phục nam nhân, phải dùng tâm. Nếu như, Long Phụng Ngọc có thể con người sau cái dung mạo xấu xí này của nàng. Nàng cam tâm tình nguyện dâng hiến cho tất cả của mình, bao gồm cả thân và tâm. Nếu như thể nàng như vậy, nàng cũng vừa đúng có thể thanh tịnh cả đời, trong sạch đời.

      Nghĩ đến cái công trình hùng vĩ này, Lê Thải Nhi lại cười.

      Lê Thải Nhi mang theo Yến Nhi và Lê ma ma, xuất ở đại sảnh Long Phượng hiên. Long Phụng Ngọc và Vinh Lệ Nhi cười cười , uống trà. mặt Vinh Lệ Nhi bóng láng thẹn thùng và hạnh phúc. mặt Long Phụng Ngọc, cũng thấy được nụ cười vui vẻ hiếm có.

      xuất của nàng, phá hư khí hài hòa. Ánh mắt của mọi người, cũng tập trung ở người của nàng. Có lẽ, mọi người sớm chờ giám định và thưởng thức nàng tuyệt thế xấu xí rồi.

      Trong ánh mát Long Phụng Ngọc, có bất kỳ biểu tình. nhìn thấy nàng xấu xí, giống như có nhìn thấy vậy. Là bởi vì có chuẩn bị tâm tư? Trong lòng căn bản cũng quan tâm tồn tại của nàng?

      Trong mắt của Vinh Lệ Nhi, thoáng qua tia kinh ngạc. Tiếp theo, là tia cười trộm. Lê Thải Nhi thầm nghĩ, nữ nhân này là cười dung mạo của nàng xấu xí? Cười cái địch thủ là nàng quá tầm thường, đủ để chống lại thiên kim tướng phủ kinh thành đệ nhất mỹ nhân?

      Lê Thải Nhi hết sức suy tư, Vinh Lệ Nhi chạy tới trước mặt nàng. Nàng vừa phiêu phiêu hạ bái, vừa . “ Ngọc Vương phi, nô tỳ thỉnh an người.”

      Ngọc Vương phi? Tiếng gọi chói tai!

      Nàng là vương phi tại đêm động phfong hoa chúc, mình trông phòng, đơn, làm bạn với cây đèn. Người ta tự xưng là nô tỳ, lại hưởng thụ gió xuân mưa móc tình mật ý nồng.

      “ Vinh tiểu thư, người quá khách khí.” Lê Thải Nhi có đưa tay đỡ dậy, Vinh Lệ Nhi quỳ mặt đất, mà là xoay người ngồi vào vị trí vương phi của nàng.

      Trong mắt của Vinh Lệ Nhi, ràng lộ ra ánh mắt bị thương. “ Nữ nhân ngu xuẩn biết trời cao đất rộng, lại dám khi dễ ta, làm nhục ta. Nếu phải vì vương gia. Ta mới thềm để ý tới loại người xấu xí như ngươi! Chờ đến lúc ta tiếp quản Ngọc Vương phủ, xem ta thu phục cái nữ nhân xấu xí chịu nổi ngươi như thế nào.”

      “ Lệ Nhi, ngươi đứng lên !” Trong mắt Long Phụng Ngọc, ràng lộ ra đau lòng.

      Vinh Lệ Nhi nhìn Long Phụng Ngọc, lộ ra ánh mắt bi thương. Thanh sợ hãi, mang theo vạn phần uất ức. “ Vương phi lên tiếng, nô tỳ dám.”
      Last edited by a moderator: 23/5/15
      mylien1961 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16: Thị vệ tỉ mỉ

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Long Phụng Ngọc lên phía trước, tự tay nâng Vinh Lệ Nhi."Lệ Nhi, Bổn vương cho phép, ngươi đứng dậy . Ngọc Vương Phủ này, vẫn do Bổn vương định đoạt. Về sau, được tự xưng là nô tỳ. Nữ nhân của bổn vương, được mang hai chữ nô tỳ."

      "Cám ơn Vương gia." Vinh Lệ Nhi vừa vừa dùng đôi mắt đẹp nhìn Lê Thải Nhi. Trong ánh mắt kia, có khiêu chiến cũng có thị uy.

      Lệ Nhi? Gọi thân mật a!

      Lê Thải Nhi giống như bị người cho gậy vào đầu, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, mắt tối sầm lại. Nàng cố gắng trấn định tinh thần của mình, để mình bị bêu xấu trước mặt mọi người. Trong lòng, vết thương chồng chất, rất chua xót. Tựa như uống chai dấm, chua thấu cả ngũ tạng.

      "Với thị vệ, người đến đông đủ. Thừa dịp khí trời mát mẻ, dậy sớm, nhanh lên đường !" Long Phụng Ngọc nửa ôm nửa níu Vinh Lệ Nhi, dẫn đầu ra khỏi Long Phượng hiên. Lúc , thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Lê Thải Nhi cái.

      Nước mắt Lê Thải Nhi, ở trong hốc mắt vòng vo vài vòng, đơn giản chỉ cần nhịn trở về. khóc, nàng được khóc. Người nam nhân này dù tuyệt tình thế nào, nàng cũng thể khóc ở trước mặt mọi người.

      "Ngọc vương phi, chúng ta lên đường !" Thanh của Với Thuận Phong nhắc nhở Lê Thải Nhi. Nàng cảm kích nở nụ cười với nam tử này, ra khỏi Long Phượng hiên. Lê ma ma và Yến Nhi cũng theo sát Lê Thải Nhi, bước nhanh ra ngoài.

      " Nụ cười mê người!" Trong lòng của Với Thuận Phong than tiếng. Nàng có nụ cười mê người, sao lại có thể là nữ nhân xấu xí? Chẳng lẽ, ở đây có uẩn khúc? "Với Thuận Phong, nàng là Ngọc Vương phi, ngươi là thị vệ của Ngọc Vương gia, sao ngươi có thể suy nghĩ lung tung như vậy?"

      Với Thuận Phong lắc đầu cái, theo sát ra Long Phượng hiên. lắc đầu là muốn đuổi nụ cười mê người kia của Lê Thải Nhi ra khỏi nội tâm . Lấy thân phận của , được có những suy nghĩ như vậy, so với , bất luận kẻ nào cũng hiểu đạo lý này.

      Ngoài cửa lớn Ngọc Vương Phủ, có ba cỗ kiệu hoa. Cỗ kiệu dùng vải nỉ màu vàng làm thành. Đỉnh cỗ kiệu khảm màu sắc Lưu Tô***.

      Long Phụng Ngọc vào trong cái kiệu thứ nhất, lát sau, lại xoay người ra ngoài.

      "Lệ Nhi, hai chúng ta cùng cỗ kiệu ." ở trước mặt của mọi người, dắt Vinh Lệ Nhi về phía kiệu của . mặt đẹp của Vinh Lệ Nhi, thần thái thẹn thùng ửng hồng. Trước khi lên kiệu, vẫn quên nhìn Lê Thải Nhi vẫn ngây ngô đứng đó. Trong cái nhìn kia, nhìn thái độ cam chịu. Ánh mắt kia giống như : vương phi sao? Thị thiếp thế nào? Chỉ cần có thể bó chắc lòng của Ngọc Vương gia, mới là Ngọc Vương phi!

      Trước mặt Lê Thải Nhi bỗng tối sầm, thiếu chút là ngã xuống đất. Tên nam nhân này, quá đáng. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể ở trước mặt mọi người, cùng thị thiếp ngồi chung cỗ kiệu?

      người nam nhân, ngay lập tức đỡ nàng."Vương phi, người thoải mái? Có muốn truyền thái y tới chẩn mạch?"

      Lê Thải Nhi quay đầu nhìn lại, là người vừa rồi có ý tốt nhắc nhở nàng. Nàng cười khổ, lắc đầu cái."Với thị vệ, ta sao. Là do khí trời quá nóng thôi."

      "Nếu vương phi sao, ty chức an tâm rồi. Vương phi, mời lên kiệu!" Với Thuận Phong biết, Ngọc Vương phi choáng váng đầu, nhất định là do bị Vương gia làm cho tức giận. Đến khi các chủ tử lên kiệu hết, mới phân phó kiệu phu khởi kiệu vào cung.

      Với Thuận Phong ngồi tuấn mã, băn khoăn với hai cỗ kiệu trước sau của Vương gia và vương phi kia. Hôm nay, luôn có chút yên lòng. Tâm trí của , giờ khắc này chỉ toàn hình ảnh nụ cười của Lê Thải Nhi. Nàng cười quyến rũ, nàng bất đắc dĩ cười khổ. thế nào cũng tin, dung mạo chân của vương phi lại xấu chịu nổi như vậy!
      Last edited by a moderator: 5/6/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 17: Cung đình chỉ trích

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Hoàng cung, là nơi ở của Lịch Đại đế vương. Nó hoa lệ, nó rực rỡ, dĩ nhiên là nơi ở của bách tính bình thường thể so sánh. Cung điện nguy nga, thành cung cao vút .

      Nơi Vương phi kính trà, là trong Khôn Ninh cung, nơi hoàng hậu ở.

      Thời điểm hàng ba người Long Phụng Ngọc tới Khôn Ninh cung, bên trong ngồi rất nhiều người. Đứng đầu, chính là phụ hoàng Long Vũ Thiên. Ngồi chung chỗ với phụ hoàng, chính là mẫu hậu hoàng hậu nương nương. Ngồi ở hai bên, phần lớn là phi tử của hoàng thượng. Trong đó, cũng có tỷ muội của phụ hoàng , của Long Phụng Ngọc.

      Lê Thải Nhi vừa vào cửa Khôn Ninh cung, liền đưa tới tiếng cười trộm của mọi người .

      "Ngọc nhi tiêu sái tuấn của chúng ta, nhưng lại cưới xú nha đầu. Chỉ nghe xấu xí, nghĩ tới xấu như vậy. là uất ức Ngọc nhi của chúng ta rồi." Bác của Long Phụng Ngọc trưởng công chúa Long Phượng Kiều hướng Long Vũ Thiên, vừa nhìn thấy bộ dáng Lê Thải Nhi, liền thay chất nhi gọi dậy ủy khuất.

      "Trưởng công chúa đúng lắm, nàng xứng với Ngọc nhi của chúng ta. Ngươi xem chút làn da nàng ta, đen tối như than đá. Ngươi xem chút khuôn mặt nàng ta, nhăn nheo như con khỉ. Ngươi xem chút mắt nàng ta, cái bự, cái . Ngươi xem chút khóe miệng nàng ta, cao thấp. Vương phi xấu như vậy, muốn mang thai giọt máu của Ngọc Nhi, chừng cũng có bộ dạng xấu xí!" Du phi nương nương ỷ vào hoàng thượng sủng ái, từ trước đến giờ có tật xấu thích thêu dịch người khác. Nhi tử của hoàng hậu, cưới nha đầu xấu xí như vậy, nàng cũng cảm thấy trong lòng hả hận. Ngoài mặt, là thay Ngọc Vương gia bất bình. thực tế, là làm nhục hoàng hậu nương nương.

      "Nhà có thê xấu xí, cũng hẳn là tốt. Tề Tuyên vương bởi vì nhà có thê tử xấu xí Vô Diệm, Tề vương mới có thể đánh bại Lỗ quốc, có được giang sơn." Nhị công chúa Long Vũ vương triều Long Phượng Thúy, đứng lên thay Lê Thải Nhi chuyện. Long Phượng Thúy thuở hay gần gũi hoàng hậu, nàng dĩ nhiên về phe hoàng hậu và Long Phụng Ngọc."Lại , Ngọc nhi cưới Lê Thải Nhi, đồng thời cũng lấy được kinh thành đệ nhất mỹ nhân Vinh Lệ Nhi rồi sao? Từ xưa , xấu xí thê mỹ thiếp, hoà thuận vui vẻ. Ta xem, như vậy có gì tốt."

      "Nhị công chúa , ta tất nhiên cũng để ý tới. Nhưng ngươi cũng phải xem, Lê Thải Nhi rốt cuộc có hay tài hoa như Vô Diệm!" Du phi nương nương trả lời lại cách mỉa mai, cười ."Xấu xí thê mỹ thiếp, ngược lại . Hoà thuận vui vẻ, cũng biết có phải vậy hay ."

      Long Vũ Thiên xem phía dưới nghị luận ầm ĩ, nhìn lại sắc mặt của hoàng hậu từ từ trầm xuống. Vội vàng ra hiệu bằng mắt cho Du phi, ý bảo nàng bớt tốt hơn.

      Long Phụng Ngọc tai nghe trưởng bối nghị luận, trong lòng rất có cảm giác. Mặc dù, sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn nhịn được hồi thương cảm. Ý chỉ của phụ hoàng bắt phụng chỉ thành hôn ngày kia, hôn nhân của liền nhất định là truyện cười. Lê Thải Nhi, nhất định làm đề tài cho người ta nhạo báng .

      hận nữ nhân này, cũng phải là toàn bộ bởi vì nàng xấu xí. Bởi vì vô lực phản kháng thánh chỉ của phụ hoàng, liền đem oán hận đầy bụng kia, chuyển dời đến thân của nữ nhân này. lạnh nhạt nữ nhân này, còn có nguyên nhân quan trọng. Lòng dạ nàng quá hẹp hòi, khí độ quá . Xem phương thức xử của Vinh Lệ Nhi, xem Vinh Lệ Nhi đối với nàng mực cung kính. Xem xem nàng xử lý kiện kiệu hoa vào phủ kia thế nào, xem xem nàng đối đãi Vinh Lệ Nhi hiền huệ thế nào. Hết thảy mọi chuyện làm cho cảm thấy nàng càng thêm xấu xí, càng thêm làm người ta chán ghét.

      Nhưng mới có chuẩn bị tâm lý, cũng nhớ đến trường hợp cưỡi hổ khó xuống này.
      Last edited by a moderator: 5/6/15
      mylien1961 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Vinh Lệ Nhi chịu nhục

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Lê Thải Nhi quyết định lấy xấu xí để che mắt mọi người, cũng nghĩ đến gặp phải trường hợp lúng túng như thế. Trong lòng của nàng, khỏi hồi oán hận.

      Ở trong vương phủ, chịu người nam nhân này lạnh nhạt. Trong hoàng cung, lại phải nghe các trưởng bối nghị luận. Đây hết thảy, đều là Long Phụng Ngọc tạo thành. Nếu phải nam nhân này vô tình vô nghĩa, nàng cũng khôi phục diện mạo xấu xí này. Cũng khiến các trưởng bối xoi mói, cũng mất mặt.

      Nước mắt, mực trong hốc mắt đảo quanh. Nàng quật cường, đơn giản chỉ cần để cho nước mắt lăn xuống .

      bên Vinh Lệ Nhi, mặc dù làm bộ ôn uyển hiền huệ. Thần sắc rất hả hê, lúc mọi người chú ý để lộ.

      Hoàng hậu nhìn hoàng thượng cùng Du phi trao đổi ánh mắt, trong lòng tư vị. Nàng ngẩng đầu nhìn Long Phụng Ngọc và Vinh Lệ Nhi trong ngực , lại nhìn Lê Thải Nhi theo sát phía sau, trong lòng càng thêm hồi chua xót. Mặc dù là Lê Thải Nhi xấu xí, ngoài dự liệu của nàng. Nhưng là, nàng thế nhưng đối với nha đầu này nổi lên lòng thương tiếc. Dung nhan xinh đẹp, tất nhiên làm cho nam nhân thích. Nhưng dung nhan xinh đẹp, có ngày già ! Nàng ban đầu cũng khuynh quốc khuynh thành, hôm nay còn phải là. . . . . .

      Lại , Lê Lạc hy sinh thân mình vì Long Vũ vương triều. Mẫu thân Lê Thải Nhi vì tình mà chết, nàng thành đứa nhi. có người quan tâm sao? Nàng là quốc mẫu Long Vũ vương triều, nên ưu đãi với nàng a! Nghĩ tới đây, tình mẫu tử trong hoàng hậu, chợt bắt đầu phiếm lạm. Vì đánh vỡ khí lúng túng này, nàng phân phó Lý Đức Phúc: "Lý công công, để Ngọc Vương phi kính trà !"

      "Ngọc Vương phi kính trà." Lý Đức Phúc cao giọng hô.

      Lê Thải Nhi và Vinh Lệ Nhi cùng tiến lên, nâng chung trà lên, tiến lên kính trà.

      "Vinh thị thiếp, ngươi trước lui ra. Ta muốn Ngọc Vương phi kính trà, ngươi thị thiếp, xem náo nhiệt gì?" Lời của hoàng hậu nương nương, mặc dù hướng về phía Vinh Lệ Nhi, cũng là cho Du phi nghe."Vương phi chính là vương phi, thị thiếp chính là thị thiếp. Ở đại điện Khôn Ninh cung này, nhất định phải nhớ kỹ thân phận của mình. Vương gia dù cưng chiều ngươi thế nào, cũng là chuyện tình trong khuê phòng các ngươi. Ở trong Khôn Ninh cung này, há lại cho ngươi cùng vương phi ngồi ngang hàng."

      Vinh Lệ Nhi hồi xấu hổ, vội vàng cúi đầu lui xuống. Nàng chỉ chú ý nhìn chuyện cười của người khác, lại quên mình nguyên vốn chính là truyện cười. Đường đường thiên kim tướng phủ, kinh thành đệ nhất mỹ nhân người người ca ngợi, lại là thị thiếp. Mà nàng thế nhưng muốn vượt qua thân phận của thị thiếp, vọng tưởng cùng Lê Thải Nhi ngồi ngang hàng. Chẳng phải là lớn hơn chuyện cười, lớn hơn châm chọc.
      Trong mắt Du phi nương nương, cũng toát ra thần sắc uất ức.

      Hoàng hậu che chở và ân đức, khiến trong lòng Lê Thải Nhi hồi ấm áp. Tay nàng giơ ly trà, quỳ mặt đất."Phụ hoàng, nhi thần kính trà người. Nhi thần chúc phụ hoàng long thể khang kiện, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

      Hoàng thượng nhận lấy trà Lý Đức Phúc chuyển tới, mỉm cười ."Ban thưởng cho Ngọc Vương phi."

      Từng nhóm cung nữ , nối đuôi mà vào. Từng cái khay lên, đều là đồ cổ giá trị liên thành. Đồ trang sức mã não ngọc khí, càng thêm ở đây.

      "Tạ phụ hoàng ban thưởng." Lê Thải Nhi bái tạ, sau đó lại bưng lên ly trà, quỳ gối trước mặt của hoàng hậu nương nương."Mẫu hậu, nhi thần kính trà người. Nhi thần chúc phúc mẫu hậu phượng thể an khang, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

      Hoàng hậu tới bên cạnh Lê Thải Nhi, nhận lấy trà uống hớp. Tự tay đỡ dậy Lê Thải Nhi, từ ái ."Hài tử, Đại Tướng Quân vị quốc vong thân, để cho ngươi trở thành nhi. Những năm này, để cho ngươi chịu khổ. Ai gia là quốc mẫu Long Vũ vương triều, chính là mẫu thân ngàn vạn con dân. Thải Nhi, từ nay về sau, ngươi phải là con dâu của ai gia, mà là nữ nhi của ai gia."
      Last edited by a moderator: 6/6/15
      mylien1961 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19: Ly trà phong ba

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Hoàng hậu nhân từ, khiến Lê Thải Nhi rất cảm động. Nước mắt, bất tri bất giác chảy xuống. Nàng nằm ở trong lồng ngực ấm áp của hoàng hậu, cảm thụ hơi thở thuộc về mẫu thân."Nhi thần, cám ơn mẫu hậu."

      "Chúng ta là người nhà, cần khách khí." Hoàng hậu nương nương móc ra khăn gấm của mình, cho Lê Thải Nhi lau lệ. Khăn tay lướt qua, lộ ra da thịt trắng như tuyết. Nhìn khăn gấm, phía dính đầy màu đen ô vật. Chẳng lẽ, nha đầu này dịch dung? Chẳng lẽ, con dâu thiên sinh lệ chất? phát này, khiến hoàng hậu nương nương rất vui mừng.

      Kính trà sau đó thuận lợi rất nhiều. Các vị phi tần và công chúa, nhìn hành động của hoàng hậu nương nương, ai cũng ngượng ngùng giễu cợt dung mạo Lê Thải Nhi. Phụ thân người ta cũng vị quốc vong thân rồi, cũng nên quan tâm người ta chút!

      Đến cửa ải Du phi này, nhưng có dễ dàng cho qua.

      Lê Thải Nhi lần lượt dâng trà, Du phi nương nương cố ý tiếp được. Ly trà kia, rơi vào y phục mỏng như cánh ve của Du phi, rồi sau đó, lại cạch keng tiếng rơi đất, vỡ thành từng mảnh. Lê Thải Nhi muốn nhặt mảnh vụn đất, thế nhưng cũng bị mảnh ỡ sắc bén làm dứt tay. Máu tươi, từng giọt chảy xuống.

      "Ai u, bỏng chết ta." Du phi nương nương cố ý tỏ ra bộ dạng đau đớn khó nhịn, gào khóc thảm thiết. Mới vừa rồi, bị hoàng hậu lời lạnh nhạt. tại, nàng nhất định phải hành hạ nha đầu xấu xí này phen. Hoàng hậu che chở ngươi, ta cố tình muốn cho ngươi sống yên!

      Hoàng thượng vừa nghe ái phi kêu thảm thiết, vội vàng chạy xuống."Du phi, bị đau chỗ nào?" Vừa hỏi thăm thương thế Du phi, vừa xoay người trách cứ Lê Thải Nhi."Ngọc vương phi, ngươi cũng quá cẩn thận. Thái y, thái y, mau tới!"

      "Du phi nương nương, xin lỗi. Đều là ta tốt, đều là ta đủ cẩn thận." Lê Thải Nhi biết phải là lỗi của mình, nhưng lại thể nhận lỗi với Du phi. Nàng hồ đồ, cũng nhìn ra được hoàng hậu và Du phi bất hòa. Nàng muốn bởi vì mình, làm hại hậu cung bất hoà. Chỉ cần nàng chịu nhận lỗi, có thể tiêu trừ cái phong ba này, nàng cam nguyện đem trách nhiệm gánh chịu hết.

      "Tiểu tiện nhân ngươi, nha đầu xấu xí. Ta với ngươi có thâm cừu đại hận gì, tại sao ngươi cố ý bỏ qua cho ta hả?" Du phi vừa khóc mắng Lê Thải Nhi, vừa nâng khóe mắt hướng tới hai mẹ con Long Phụng Ngọc.

      Long Phụng Ngọc nghe xong lời này, lửa trong lòng bốc thẳng lên. Cái tính khí có chấp kia lại nổi lên.

      "Du phi nương nương, Lê Thải Nhi có xấu xí, đó cũng là vương phi Long Phụng Ngọc ta cưới hỏi đàng hoàng! Vương phi của Long Phụng Ngọc ta là dạng hạ tiện, vậy ngươi xem, ai mới là nữ nhân cao quý? Ngươi sao?" Long Phụng Ngọc quyết thể để Du phi chỉ vào mặt Lê Thải Nhi mà mắng. có thể ghét bỏ nữ nhân của mình, quyết thể để cho người khác vũ nhục nàng.

      "Hoàng thượng, ngươi xem. Lê Thải Nhi đem chỉnh ta thành cái dáng này, Ngọc nhi . . . . . . Ô ô." Du phi nương nương vừa nhìn Long Phụng Ngọc ra mặt, liền nhào tới trong ngực hoàng thượng khóc to. Có câu, lấy nhu thắng cương. Nàng cũng tin, hoàng thượng có thể mặc kệ bộ dạng này của nàng.

      "Ngọc nhi, ràng là Ngọc Vương phi có lỗi. Ngươi thân là trượng phu của nàng, thay nàng nhận lỗi với Du phi nương nương, lại còn thêm dầu vào lửa?" Hoàng thượng thể chịu được khi nhìn thấy nước mắt ái phi, chỉ có thể trách cứ nhi tử.

      Long Phụng Ngọc nhìn phụ hoàng thiên vị, lửa giận càng khó có thể dập tắt."Du phi nương nương, Lê Thải Nhi nàng kính trà, sao có thể làm phỏng ngươi? ràng là ngươi ném ly trà, tại sao muốn đẩy trách nhiệm đến người của nàng? Ngươi giá họa cho nàng, mục đích là gì? đánh chó càn phải xem mặt chủ nhân! Chẳng lẽ, ngươi là hướng về phía ta và mẫu hậu? Muốn hướng về phía chúng ta, cứ việc thẳng, cần gì quanh co lòng vòng đây?"
      Last edited by a moderator: 7/6/15
      mylien1961 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :