1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón - Đan Thanh Mộng (103) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Nhân gian tiên tử

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Ngày hai mươi sáu tháng này, trong kinh thành nhất định cực kỳ náo nhiệt.

      Dân chúng vây xem Ngọc Vưng gia rước dâu nhất định rất đong, tấp nập. Náo nhiệt như vậy, tuyệt đối hơn bất kỳ ngày hội nào.

      Mọi người, cũng muốn thấy phong thái Ngọc Vương gia trong lễ thành hôn hôm đó. Cả con đường tới Phủ tướng quân, bị người xem náo nhiệt chen lấn, nước chảy còn lọt.

      Giờ phút này, Lê Thải Nhi vẫn ngồi trước bàn trang điểm, bị nhũ mẫu và nha hoàn Yến Nhi trang điểm. Lê Thải Nhi soi gương, cẩn thận nhìn dung nhan của mình.

      Lông mày cong cong dài . tình trong đôi mắt đẹp, nhìn quanh lưu chuyển. Sống mũi thẳng, giống như Ngọc Trụ. Cái miệng nhắn hồng hào như hoa đào, giống như được bôi lớp son đỏ. Da thịt trắng nõn, giống như ngọc phấn.

      Mũ phượng băng vàng, tóc đen nhánh. Giá y màu đỏ, loan phượng bay lượn.

      “Nhũ mẫu, cần trang điểm cho ta. Người cứ trang điểm tiếp, ta giống người mà giống như bức họa đó.” Lê Thải Nhi né tránh Lê Nhũ mẫu, để cho nàng thoa thêm phấn hồng lên mặt. Vẫn luôn quen với dung nhân xấu xí, quen tự do tự tại, đột nhiên để nàng trở về dung nhan này, đúng là tự nhiên .

      Lê nhũ mẫu nhìn nụ cười Thải Nhi nghiêng nước nghiêng thành, cười noi “ Thải Nhi, nếu ta cố ý đem ngươi biến thành nha đầu xấu xí, nhất định có ai có được dáng dấp xinh đẹp như ngươi.”

      “Đúng nha đúng nha. Chỉ cần tiểu thư chúng ta dùng dung mạo , mỹ nhân cũng phải đứng sang bên. Họ gọi kinh thành đệ nhất mỹ nữ Vinh Lệ Nhi đổi thành tướng phủ đệ nhất mỹ nhân rồi.” Nha hoàn thân cận Yến Nhi cuar Lê Thải Nhi, cũng là mỹ nhân. Nhưng nàng biết, vẻ đẹp của mình, so với tiểu thư, đúng là trời vực. Nhìn tiểu thư thế nào, cũng giống như tiên tử lạc giữa chốn nhân gian. nhiễm khói lửa nhân gian, siêu phàm thoát tục. Khó trách, bà vú cố tình đem tiểu thư biến thành xấu xí. “Ta dám cam đoan, Ngọc Vuwong giá vừa nhìn thấy tiểu thư nhà chúng tâ, cũng thèm nhìn Vinh Lệ Nhi tới lần thứ hai.”

      Nghe Lê nhũ mẫu và Yên Nhi đối thoại, Lê Thải Nhi chỉ có thở dài. Thần sắc nàng, cũng trở nên nhợt nhạt.

      Chẳng lẽ, Nguười nam nhân kia là hạng người tục tằng? Trong ngày tổ chức hôn lễ liền công khai nạp thiếp, bởi vì nàng tàn tật? Hay chê nàng xấu xí? Hay còn có nguyên nhân khác?

      Nạp thiếp còn chưa tính, còn cố tình tìm mỹ nữ đệ nhất kinh thành Vinh Lệ Nhi. Phụ thân của nữ nhân kia, nắm trong tay quyền uy của Thừa tướng. Nếu như nữ nhân kia là người dễ chung sống, ngược lại cũng tốt. Nếu như nàng là người tranh cường háo thắng, thích gây với người khác, cuộc sống sau này, nhất định tịch mịch rồi.

      Người nam nhân kia, có phải hay nghe bên và tin bên? Đối mặt với cuộc chiến của hai nữ nyhaan, người nam nhân kia rốt cuộc đứng về bên nào? Vinh Lệ Nhi bên kia? Hay là phía bên nàng? Hoặc là còn có nữ nhân khác nữa?

      Đến lúc lên kiệu hoa, Lê Thải Nhi muốn để lại phong thư đào hôn. Nhưng vừa nghĩ đến già trẻ lớn bé của tướng phủ, nàng lại hạ được quết tâm.Nàng thể vì mình, mà hại hơn mười đầu nhân mạng trong phủ.

      “Yến Nhi, ngươi ra ngoài hỏi, đội ngũ rước dâu trước tới chưa?” Lê nhũ mẫu liếc yên Nhi cái, trách nàng nhiều chọc tiểu thư thương tâm. Yến nhi lè lưỡi làm cái mặt quỷ, ra khuê phòng Lê thải Nhi. Chân trước vừa bước ra, chân sau liền rụt trở về.

      “Tới, tới. Các người có nghe thấy cổ nhạc của đội ngũ rước dâu ?” Lê thải Nhi nghiêng tai nghe, quả nhiên nghe hồi tiếng cổ nhạc.
      Last edited by a moderator: 23/5/15
      mylien1961 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Rước dâu


      Đội ngũ rước dâu tới?

      Đúng vậy, đội ngũ rước dâu đến rồi! ? có đến ? Hay là đến phủ Thừa Tướng? Hay là đến đây? Nàng dám xác định!

      Trong ngày, cưới hai nữ nhân. Mà nàng, còn bị cọi là tàn thê, làm sao có thể so sánh với tiểu thiếp như hoa như ngọc của ? Nếu bỏ nàng phủ Thừa Tướng rước dâu, nàng cũng chuẩn bị tâm lý. Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, vừa nghĩ tới phủ Thừa Tướng, để nàng mình lên kiệu hoa, mình thực nghi thức đám cưới long trọng, nghĩ đến khiến nàng rét mà run.

      Hôn lễ, đối với nữ nhân mà , là đại cả đời. Dù sao, cả đời chỉ có lần duy nhất. Nếu như tân lang tham dự, những nghi thức đó cũng mất ý nghĩa.

      "Tiểu thư, hỉ nương Ngọc Vương phủ đứng ở ngoài cửa chờ. Nhanh đắp khăn voan lên, theo hỉ nương lên kiệu thôi." Thanh Lê ma ma thức tỉnh Lê Thải Nhi trầm tư. Đúng nha, nên lên kiệu rồi. Bất kể có tới rước dâu hay , nàng cũng nhất định phải lên kiệu hoa Ngọc Vương phủ.

      Hỉ nương Ngọc Vương phủ và Lê ma ma dìu Thải Nhi, về phía trước. Mấy nha hoàn theo ở phía sau. Bên trong tràn ngập tiếng cổ nhạc, đến ngoài cửa lớn phủ tướng quân.

      "Tân lang nang tân nương lên kiệu, nhanh lên nhanh lên." Hỉ nương đứng ở cửa lớn lớn tiếng , lớn như tất cả người xem náo nhiệt cũng có thể nghe . "Ngọc Vương gia, tân nương đến rồi."

      Ngọc Vương gia? tới ?

      Thải Nhi cách khăn voan nhìn xung quanh, nàng thấy người nam nhân mặc hỉ phục. Trước ngực của , đeo ruy băng hoa hồng. cần hỏi, người này chính là phu quân tương lai của nàng Long Phụng Ngọc. Thải Nhi cẩn thận dò xét phu quân tương lại của nàng, người đó tướng mạo cực kỳ xuất chúng.

      Thân hình cao lớn, giống như ngọc thụ lâm phong. Giữa trán đầy đặn, khó nén khí chất tôn quý. Da thịt giống như giai nhân trong khuê phòng. Mắt đen, giận tự uy. Mũi như Ngọc trụ, môi như được bôi son.

      Thải Nhi thầm cảm thán: người người đều Ngọc Vương gia tướng mạo xuất chúng, xem ra, quả nhiên lời sai!

      Nàng nhìn phu quân tương lai, trong lòng khẽ vui mừng.

      "Ngọc Vương gia như thế phong thần tuấn cốt, lại cưới nha đầu xấu xí trong phủ Tướng quân này. Ai, là tạo hóa trêu ngươi!" Ở bên trong đám người vây xem, đột nhiên thốt ra câu . Lời này, giống như chậu nước lạnh, tạt mạnh vào tim Thải Nhi.

      mặt Lê ma ma cũng xẹt qua tia áy náy. Nàng muốn bảo vệ tiểu thư, lại nghĩ rằng hại tiểu thư. thực nghi thức thành hôn, nghe được lời này, là ai cũng khổ sở gần chết. Cũng may, tiểu thư phải xấu xí . Chờ Ngọc Vương gia nhìn thấy hình dáng tiểu thư đây nhất định tan thành mây khói.

      Long Phụng Ngọc do dự chốc lát, tới trước người của Lê Thải Nhi. nhìn cũng chưa từng nhìn nàng cái, ngồi xổm xuống trước người của nàng. Trong lòng của Lê Thải Nhi trầm xuống chút. Trong mắt của nàng, thoáng qua vẻ thất vọng. Nàng yên lặng ghé vào sống lưng to lớn của , mặc cho đem mình nâng vào trong kiệu hoa.

      Long Phụng Ngọc xoay người lên ngựa.

      "Khởi kiệu." Trong thanh của Long Phụng Ngọc, tia vui sướng khi rước dâu. Trong ánh mắt của , chỉ có chán ghét và khuất nhục.

      Đội ngũ rước dâu, chậm rãi di chuyển. Cổ nhạc, ngừng thổi. Mới vừa rồi thổi chính là Bách Điểu Triều Phượng, giờ phút này thổi chính là Long Phượng Trình Tường.

      Chương 10: Kiệu hoa gặp nhau

      Đội ngũ rước dâu được chừng dặm, giống như quanh co. Thởi điểm kiệu hoa Lê Thải Nhi đến cửa lớn Ngọc Vương phủ, kiệu hoa Vinh Lệ Nhi cũng vừa đến cửa.

      Người đưa dâu của Vinh Lệ Nhi, là đại ca Vinh Bưu của nàng. Vinh Bưu tham gia khoa cử, được phong làm tri phủ trong kinh thành. thân là quan tứ phẩm, lại ỷ vào thế lực phủ Thừa Tướng, để Lê Thải Nhi ở trong mắt.

      Vinh Bưu nghĩ: Ngọc Vương gia nạp thiếp, ràng là thèm để ý Lê Thải Nhi. Nếu phải muốn thay muội muội dành chỗ dựa, cũng cần để ý đến cái nha đầu này! Lê Thải Nhi làm vương phi, khuất nhục muội muội làm thiếp. Từ xưa, vào cửa trước địa vị lớn hơn. Nếu như muội muội vào cửa Ngọc Vương phủ trước, cũng có thể phủ Thừa Tướng giữ lại chút thể diện.

      Cho nên, lên giọng, đối với đội ngũ Lê Thải Nhi, hô quát. "Ai, vào cửa đạt được cá trước sau. Kiệu hoa của muội muội ta, tới cửa Ngọc Vương phủ trước. Cho nên, theo lý chúng ta vào cửa lớn Ngọc Vương phủ trước. Các ngươi lui về phía sau, để cho chúng ta vào trước."

      Lê ma ma nghe xong lời này, liền vui. Tiểu tử này, ràng là ỷ vào thế lực của phủ Thừa tướng, để tiểu thư ở trong mắt! Chuyện này, sao cũng thể! Nếu để cho họ vào trước, khác nào coi vương phi ra gì. "Vinh Tri phủ, vào cửa! Phận cá trước sau. Tiểu thư của chúng ta là vương phi, muội muội ngươi là thị thiếp. Vinh Tri phủ là quan phụ mẫu trong kinh thành, nhất định hiểu được quốc pháp gia quy. Ngươi cho chúng ta nghe chút, là thị thiếp vào cửa trước? Hay vương phi vào cửa trước? Nếu như làm tiểu thiếp được vào cửa lớn vương phi trước, vậy còn có thiên lý sao? Đây phải là khi dễ vương phi, để Vương gia ở trong mắt. Lại lớn chút, đó là để quốc pháp gia quy ở trong mắt. Vinh tiểu thư là thiên kim của phủ Thừa Tướng, nàng thể hiểu đạo lý này !"

      Lời của Lê ma ma, khiến cho quân sĩ tướng phủ khí đại chấn. Tiểu thư là nhi, tiểu thư có ai làm chỗ dựa! Tướng quân và phu nhân đều chết rồi, chẳng lẽ người của phủ tướng quân đều chết hết? Mọi người liều mạng, cũng thể để người Vinh gia cưỡi đầu tiểu thư bọn họ!

      Sắc mặt của Vinh Bưu, từng trận tái nhợt. ý vị nhìn Long Phụng Ngọc, hi vọng Vương gia có thể đứng về phía , giúp . Đáng tiếc, Long Phụng Ngọc lại có ý lên tiếng. giống như người ngoài cuộc, đếm xỉa đến, lời.

      Long Phụng Ngọc lời, chính là muốn nhìn phương pháp xử lý của hai người trong cuộc. Người nào tâm rộng lớn nhân nhượng lùi bước. Người nào con mắt hạn hẹp, như cây kim so với cộng râu. Từ việc vào cửa này nhìn .

      Lê Thải Nhi nhìn màn trước mắt, trong lòng rất cảm xúc.

      Cha nàng vì quốc hi sinh, mẫu thân nàng chết vì tình, bỏ lại nàng. Nàng chẳng những trở thành nhi rồi, ngay cả huynh đệ tỷ muội cũng có. Ngay cả đám cưới, cũng người thân hộ tống.

      Vinh Bưu ngang ngược càn rỡ, để cho nàng khổ sở, cũng hâm mộ Vinh Lệ Nhi hạnh phúc. Lê Thải Nhi ngăn Lê ma ma, chính là muốn nhìn Long Phụng Ngọc xử lý chuyện này như thế nào. rốt cuộc là đứng về bên thiên lý, hay đứng về bên Vinh Lệ Nhi.

      Vinh Lệ Nhi lòng dạ rất sâu, lên tiếng ngăn lại ca ca Vinh Bưu. Bởi vì nàng biết, ở trước mặt người kia ấn tượng ôn uyển hiền lương, giữ chắc được tâm Long Phụng Ngọc.

      "Ca ca, cần cố tình gây . Thải Nhi tỷ tỷ là vương phi, theo lý nên vào cửa lớn vương phủ trước. Ta là thị thiếp, theo lý nên theo phía sau tỷ tỷ." Vinh Lệ Nhi cố ý đem khăn voan hái xuống, đầu lộ ra ngoài cửa kiệu. Nàng chẳng những muốn để danh tiếng thông tình đạt lý, còn muốn cho mọi người biết vẻ đẹp của nàng. "Người Vinh phủ nghe, lui về phía sau mười trượng, nhường đường cho kiệu hoa vương phi."


      Chương 12: Phượng Nghi uyển

      Bố trí trong Phượng Nghi uyển.

      Ruy băng đỏ treo cao màn trướng, chăn gấm đệm thêu. Mùi thơm của đàn hương ngập cả căn phòng, đồ cổ tinh xảo.

      Trong lòng Vinh Lệ Nhi oán hận, cũng có bởi vì những bài trí này mà tiêu trừ. Nàng lấy xuống khăn voan của mình, tức giận mười phần ném xuống đất. Trong lòng chưa hết giận, lại lên trước đạp hai cái.

      "Tiểu thư, sao người phải khổ như thế chứ?" Lam ma ma nhặt khăn voan đất, để lên bàn. Nàng hạ thấp giọng, khai đạo chủ tử của nàng. "Tiểu thư, người đúng là xem trọng nữ nhân Lê Thải Nhi kia. Cọi nàng như địch thủ, người cảm thấy mất mặt sao? nha đầu tàn tật xấu xí, nàng xứng làm địch thủ với kinh thành đệ nhất mỹ nhân sao? Đừng bảo là Ngọc Vương phủ này, chính là nội viện hoàng cung, cũng xứng để người phải đấu với những nữ nhân khác."

      "Đúng vậy a, tiểu thư, người cần gì phải tức đây? Vương gia nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của nàng ta, nhất định bị dọa phải chạy đến Phượng Nghi uyển." Nha hoàn thân cận của Vinh Lệ Nhi tên là Tiểu Phượng. Nha đầu này ở trong Tướng phủ luôn nịnh hoát. Cho tới bây giờ, vẫn đổi được cái tật xấu này.

      Biệt viện xanh vàng rực rỡ, tân nương đơn chiếc bóng. Vinh Lệ Nhi vẫn có cảm giác thương tâm khổ sở. Nàng ngồi ngay ngắn ở giường ngà, được lau nước mắt.

      "Tiểu thư, cần thương tâm. Bảo trọng thân thể của mình, hết thảy đều còn nhiều thời gian." Lam ma ma nhìn thấy chủ tử rơi nước mắt, trong lòng cũng chua xót theo. "Sắc trời còn sớm, tiểu thư, người nên nghỉ ngơi !"

      Vinh Lệ Nhi thở dài, trong lòng thầm nghĩ tới: nếu muốn ở Ngọc Vương phủ đứng vững, thể yên phận thủ thường. Chỉ cần có thể bó chắc tâm Long Phụng Ngọc, nàng chính là nữ chủ nhân chân chính của Ngọc Vương phủ này.

      Ngoài cửa hồi lảo đảo tiếng bước chân, kèm theo thanh của thái giám: "Ngọc Vương gia giá lâm Phượng Nghi uyển."

      "Chủ tử, người nghe xem. Ngọc Vương gia tới, tới." Tiểu Phượng nghe thái giám bẩm báo, hưng phấn hồi bẩm chủ tử của mình. Lam ma ma vội vàng cầm lên khăn voan bàn, nhàng đắp lên đầu Vinh Lệ Nhi.

      Long Phụng Ngọc uống say chuếnh choáng, vào Phượng Nghi uyển. Ánh mắt của , lướt qua ánh mắt của mọi người, nhìn thẳng tân nương Vinh Lệ Nhi ngồi ngay ngắn ở giường ngà.

      "Nô tỳ A Phượng, thỉnh an Vương gia."

      Long Phụng Ngọc phất tay cái, cho các nàng xuống. Lam ma ma và Tiểu Phượng thức thời lui ra ngoài. Hai người bọn họ nhìn nhau cười tiếng, từ bên ngoài đóng cửa lại.

      "Mỹ nhân, ta tới đây." Long Phụng Ngọc đem khăn voan lột xuống, ngồi xuống bên người Vinh Lệ Nhi. Mắt say lờ đờ, mông lung của , nhìn Vinh Lệ Nhi dưới ánh đèn. Càng xem càng cảm thấy nàng xinh đẹp, Long Phụng Ngọc biết vì sao lại nhìn thấy mặt đẹp có nước mắt? Chẳng lẽ nàng muốn gả cho ? "Tại sao khóc? muốn gả cho ta? Vẫn cảm thấy ta xấu xí xứng với người kinh thành đệ nhất mỹ nhân?"

      "Vương gia, ngươi chuyện này. Có thể gả cho Vương gia là mấy đời phúc phận của Vinh Lệ Nhi. Ta vui mừng còn kịp, làm sao cảm tháy Vương gia xứng với nô tỳ?" Giờ khắc này Vinh Lệ Nhi mặt đầy thẹn thùng. Ánh nến lúc sáng lúc tối, càng đẹp hơn.








      [​IMG]
      Last edited: 22/5/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [​IMG]



      Chương 13: Nội tâm mỹ nhân

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Lời của Vinh Lệ Nhi, y như trong dự liệu của Long Phụng Ngọc.

      Nha đầu này, đây là lời từ nội tâm sao? Nàng đường đường thiên kim tướng phủ, làm thị thiếp của Long Phụng Ngọc , nhất định là chịu ủy khuất. Tại sao rơi nước mắt, trong miệng còn hy vọng còn kịp đây? Đây phải là rất mâu thuẫn sao? Chẳng lẽ, nàng láo?

      “ Nếu như vậy, ngươi tại sao phải khóc?” đôi mắt sắc bén, nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp của Vinh Lệ Nhi. Nghĩ lừa , có cửa đâu. Long Phụng Ngọc , cũng thể thu hạt cát của người.

      “ Nô tỳ khóc, là nô tỳ mệnh khổ. Nô tỳ thích Vương gia, thích lâu lâu. vất vả thành nữ nhân của Vương gia, nhưng lại là thị thiếp đê tiện. Ngay cả đêm động phòng hoa chúc, cũng chỉ có thể mình trông phòng. Vương gia, người cảm thấy nô tỳ nên khóc sao?” Vinh Lệ Nhi là lời tâm, ít giả cũng có. Ánh mắt của nàng, lời của nàng, cũng lộ ra loại thần sắc công kích được.

      Thích ? Làm sao lại như vậy? chưa bao giờ thấy. nữ nhân này, nàng làm sao thích đây? Chẳng lẽ, cũng là bởi vì người lời đồn đại?

      thích ta? Ngươi gặp qua ta sao?” Long Phụng Ngọc ôm Vinh Lệ Nhi vào trong ngực, dịu dàng hỏi thăm.

      Vinh Lệ Nhi trả lời câu hỏi của Long Phụng Ngọc, nàng tự nhiên chuyện cũ. “ ngày kiam ta ăn mặc thành nha hoàn theo mẫu thân vào cung chúc thọ hoàng hậu nương nương. Ở lễ mừng thọ hoàng hậu nương nương, ta gặp được nam nhân làm ta động tâm dứt. Dáng ngườ của khôi ngô, giống như ngọc thụ lâm phong. Tướng mạo tuấn lãnh, giống như Phan An. Lời cử chỉ, đều làm ta si mê. Từ ngày đó, ta liền thầm thề, ta muốn trở thành nữ nhân của người nam nhân kia. Hôm nay, ta rốt cuộc trở thành nữ nhân của người đàn ông này. Nhưng là, lại chỉ có thể lấy thân phận của thị thiếp. Hơn nữ động phòng, cũng chỉ có người.”

      Trong đôi mắt của Vinh Lê Nhi, lần nữa lăn xuống châu lệ.

      Long Phụng Ngọ thế nào cũng có nghĩ đến, và kinh thành đệ nhất mỹ nhân, còn có đoạn nhạc đêm này. Thấy nước mắt nữ nhân, tỏng lòng của thậm chí có chút thương tiếc. cúi đầu, nhàng hôn lên lệ mặt Vinh Lê Nhi.

      “ Lệ Nhi, ta uất ức ngươi.” Long Phụng Ngọc thậm chí có chút may mắn, may mắn cưới Lê Thải Nhi, cũng cười nữ nhân chân chính thích hợp làm vương phi. “ Cưới Lê Thải Nhi, chẳng qua là vì thánh chỉ của phụ hoàng. Mặc dù là vương phi Ngọc Vương Phủ trong danh chánh ngôn thuận, cũng phải thê tử trong lòng ta. Lệ Nhi, ngươi phải tin tưởng ta, cuối cùng có ngày, ngươi trở thành vương phi Ngọc Vương Phủ này.”

      “ Thải Nhi tỷ tỷ là vương phi tôn quý, ta là thị thiếp hạ tiện. Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Vương gia, ta nguyện ý là thị thiếp đê tiện để người ta nhạo báng.” Lời của Vinh Lệ Nhi, khiến Long Phụng Ngọc rất đau lòng. cúi người, hôn chặn lại môi đào của nàng.

      luồng nhiệt lưu, Vinh Lệ Nhi quanh thân trải rộng. Nàng cảm giác mình toàn thân giống như lửa, nóng ra khó nhịn. nhàng rên rỉ, bất giác liền tràn ra miệng.

      “ Lệ Nhi, nên mình đê tiện nữa. Nữ nhân của Long Phụng Ngọc ta, thích hợp dùng hai chữ đê tiện này.” Long Phụng Ngọc buông ra Vinh Lệ Nhi, báo cho nàng. Nghe được nàng mình đê tiện, cảm giác trong lòng rất .

      “ Vương gia, đêm khuya, chúng ta nghỉ ngơi !” Trong đôi mắt đẹp của Vinh Lệ Nhi kia, thoáng qua vẻ chờ mong. Ánh mắt quyến rũ, chớp chớp với Long Phụng Ngọc, “ Vương gia, để ta cởi áo cho người.”

      “ Ngươi là tân nương, hay là để ta cởi áo cho ngươi!” Long Phụng Ngọc thổi tắt nên đỏ bàn, đưa tay thay Vinh Lệ Nhi cởi áo nới dây lưng.

      triền miên ban đêm, tiếng ken két của giường ngà, kèm theo thanh ân ái.


      Chương 14: Động phòng đơn với ánh đèn

      Edit: Bướm Giang Hồ

      Trong Phượng Nghi uyển, thời diểm uyên ương đóng cảnh nhiệt tình như lửa sầu triền miên, trong Long Phượng tại là cảnh tượng trong trẻo lạnh lùng.

      Lê Thải Nhi, đầu đội mũ phượng, người mặc giá y, ngồi trong tân phòng hoàn toàn mới lạ. đơn mặt kia, cùng khí vui mừng của Long Phượng hiên cực kỳ phối hợp.

      Nàng thế nào cũng nghĩ đến, Long Phụng Ngọc ở đêm động phòng, bỏ lại nàng, vương phi danh chánh ngôn thuận của , qua đêm bên Phượng Nghi uyển kia. Quá đáng, quá đáng.

      Long Phụng Ngọc dù vô tinh thế nào, cũng nên ở lại tân phòng, nên lạnh nhạt nàng! đưa nàng vào trong phòng, giống như đưa vào phòng giam vậy. cái cũng thèm nhìn, câu cũng phát. Xoay ngươi rời , và có trở về. Thậm chí, ngay cả khăn voan cũng vén lên.

      Nàng có đẹp hay , có lợi ích gì?

      Trong mắt Lê ma ma là đồng tình và đau thương, sắc mặt của Yến nhi, nàng cần nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì, cũng làm cho nàng cảm giác được, đây là cuộc hôn nhân đầy bi ai và thê lương. Nàng thấy ràng, nàng về sau cũng chỉ muốn sống qua ngày mà thôi.

      Cái gì gọi là thê bằng thiếp? Nàng hôm nay coi như biết! Có lẽ, đây chính là số mệnh của nàng!

      Đáy lòng chua xót, lan tràn tới lục phủ ngũ tạng Lê Thải Nhi. loại tuyệt vọng, tràn ngập đôi mắt đẹp kia của nàng. Nếu như hôn nhân này là bi kịch, nàng nhất định phải giữ lại trong sạch của mình. Cái nam nhân vô tình vô nghĩa kia, cũng xứng có được thân thể của nàng.

      Đêm mùa hạ, ngắn khác thường.

      Nhưng cả đêm nay, đối với chủ tớ ba người Lê Thải Nhi mà , tại sao lại dài như vậy. Nó dài, dùng cả thế kỷ để hình dung tuyệt quá.

      vất vả, phía đông tỏa sáng rồi. Màu sắc bầu trời, từ hắc ám biến chuyển thành ngân bạch.

      “ Tiểu thư, người nằm xuống nghỉ ngơi chút ! Đoán chừng bây giờ cũng là bình minh rồi, còn phải hoàng cung chuyến.” Lê ma ma thương chủ tử nàng, liền khuyên nàng nhắm mắt dưỡng thần lát. Long Vũ vương triều, có quy củ. Là hoàng thất, cũng ngoại lệ.

      “ Tiểu thư, người nên nghe lời ma ma , nhắm mắt lại nằm chút! Chịu đựng cả đêm, ngày nữa bị giày vò, người nhất định chịu được. Trời nóng như vậy, nếu bị trúng gió, vậy rất thảm.” Yến Nhi cũng theo lời Lê ma ma, muốn Lê Thải Nhi nằm lát.

      Chịu đựng cả đêm? ngày nữa bị giày vò? Vinh Lệ Nhi có thể chịu được, nàng tại sao chịu nổi? Tưởng tượng thấy Phượng Nghi uyển tình mất ý nồng, Lê Thải Nhi bất giác rơi lệ. Lê Thải Nhi vừa khó, Lê ma mà và Yến Nhi cũng khống chế được trong long bi thương, cũng rơi lê theo.

      “ Yến Nhi, mang cho ta chậu nước, để cho ta rửa mặt !” Lê Thải nhi ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la bắt đầu sáng, trong lòng hạ quyết định chủ ý. Nếu người đàn ông này thích nàng, nàng để cho thích nàng! Nếu khinh thường thèm liếc nhìn nàng cái, vĩnh viễn cũng được nhìn thấy dung mạo chân của nàng

      Yến Nhi rất nhanh mang nước rửa mặt tới, tiến lên phục vụ Lê Thải Nhi trang điểm ăn mặc.

      “ Lê ma ma, dáng vẻ xấu xí giống trước kia, hóa trang cho ta ! Có lẽ bộ dáng xấu xí kia, cho ta cả đời bình an vô tai vô nạn.” Lời của Lê Thải Nhi, khiến Lê ma ma trận thương tâm.

      “ Tiểu thư, đều là ta hại người! Nếu phải là ta dịch dung cho người, người cũng bị coi là xấu xí như vậy. Nếu phải là bởi vì người bị coi là xấu xí, Vương gia cũng nhìn người cái!”

      “ Lê ma ma, người ngàn vạn lần được tự trách. muốn nhìn ta, riêng gì bởi vì danh tiếng ta xấu xí tàn tật. Chủ yếu là vì kinh thành đệ nhất mỹ nhân chiếm trọng tim của rồi!” Lê Thải Nhi biết, ma ma cũng là vì nàng tốt.!
      Last edited by a moderator: 23/5/15
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :