1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón - Đan Thanh Mộng (103) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 95 : Thử dò xét cõi lòng
      [ edit : Na ]


      Mặt trời rạng rỡ nhàng lộ ra, mặt lá sen đọng lại những hạt sương sớm long lanh. Những tia sáng của mặt trời xuyên qua những giọt sương ấy khúc xạ lại lấp lánh ánh sáng. dáng người yểu điệu tới canh ao hoa sen, gương mặt nữ tử này xấu xí, người này đúng là Lê Thải Nhi nhất thời cao hứng tản bộ, trong tay nàng cầm quyển sách thuốc. Nàng vừa vừa ngắm nhìn cảnh đẹp của ao sen đến xuất thần.
      Những đóa hoa sen đứng đón gió như những nữ tử xinh đẹp, khi e lệ giống như thiếu nữ, khi tức giận lại giống thiếu phụ. Lê thải nhi nhịn được xúc động : mảnh nước bùn vẩn đục lại có thể sinh ra loài hoa cao quí thuần khiết, xinh đẹp dị thường như vậy.

      Phía sau Lê Thải Nhi nam tử ngọc thụ lâm phong tới, trong mắt nam tử kia giấu được ái mộ. Nam tử này phải ai khác mà chính là người phụng mệnh bảo vệ Ngọc Vương phi Vu Thừa Phong. Vu Thừa phong yên lặng theo phía sau Lê Thải Nhi, duy trì khoảng cách hai, ba bước chân với nàng. Khoảng cách xa cũng gần này chính là khoảng cách thích hợp với thân phận và quan hệ của bọn họ. Khoảng cách ba bước đủ để có thể tránh mờ ám giữa nam và nữ, ba bước khoảng cách này cũng lại đủ để Vu Thừa Phong có thể đảm bảo an toàn cho nàng. Cho dù có kẻ đột nhiên tập kích cũng có thể trước bước tới bên cạnh nàng.

      “ Tiểu thư, tiểu thư.” Yến Nhi cầm áo choàng, thở hổn hển chạy tới, khi nàng qua Vu Thừa phong khẽ cười tiếng. Trong miệng vừa khẽ gọi tiếng Vu thị vệ mặt nàng xuất rặng mây hồng. Vu Thừa Phong giả vờ như có thấy dáng vẻ của Yến Nhi, ôm quyền đáp lễ sau đó rời tầm mắt đến trước ao sen.

      “ Tiểu thư, mới sáng sớm gió có chút lạnh, người vẫn là nên khoác thêm chiếc áo choàng , để tránh bị phong hàn, thống khổ chịu nổi.” Yến Nhi tới đưa y phục cho Lê Thải Nhi là sợ Lê Thải Nhi gặp phong hàn, hai là tự tạo cho mình cơ hội tiếp xúc với Vu Thừa Phong. Cho dù gì mà chỉ cần ở chung chỗ, nàng cũng cảm thấy vô cùng ấm áp, hạnh phúc.

      Lập thu qua gần nửa tháng, đến mùa Bạch lộ( 1) , bầu khí lúc sáng ớm đúng là có hơi lạnh. Lê Thải Nhi khoác thêm chiếc áo choàng, trong lòng thấy ấm áp. Nàng thấy mặt Yến nhi đỏ ửng, trong lòng thấy khó xử. Nàng là chủ tử của Yến Nhi, nên suy nghĩ đến chuyện chung thân đại cả đời của Yến Nhi. Nếu như Yến Nhi thích Vu Thừa Phong, nàng là chủ tử tác thành cho Yến Nhi.Nàng muốn thay Yến Nhi tìm hiểu ý tứ của Vu Thừa Phong lại sợ ra lời làm nàng thể đáp lại.
      Bạch lộ (tiếng Hán: 白露) là trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam,Nhật Bản, Triều Tiên. Theo quy ước, tiết bạch lộ là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 khi kết thúc tiết xử thử và kết thúc vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 9 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết thu phân bắt đầu.
      “ Tiểu thư, nô tỳ nghe Phượng Nghi Uyển có chuyện ma quái, Vinh phu nhân nhìn thấy gương mặt quỷ dính đầy
      [​IMG]

      Chương 96 : Chúc thọ Mộ Dung Quốc


      Trong ngày mưa tầm tã đội ngũ chúc thọ khổng lồ xuất phát. Ngồi trong chiếc xe ngựa xa hoa là Thái tử phi Mộ Dung Doanh của Long Vũ Vương triều. Nàng vén màn xe nhìn ra phía bên ngoài, bóng dáng màu trắng tới, đó là nam tử phong lưu phóng khoáng. Nam nhân này chính là phu quân của Mộ Dung Doanh, Long Phụng Thần.

      Mộ Dung Doanh Nhìn thấy Long Phụng Thần trong lòng nổi lên trận cười hả hê.Người nam nhân này phải là muốn Mộ Dung vương quốc sao? phải là muốn chuẩn bị tới chúc thọ Vương huynh của nàng sao? Hừ, cánh tay thủy chung đặt đùi. có thể để ý tới Mộ Dung Doanh nàng, cũng thể nghe thánh chỉ của phụ hoàng nàng. có gan cùng nàng giận dỗi tại sao có gan kháng chỉ luôn ?
      Mộ Dung Doanh nhớ tới lúc nàng tới thư phòng của hoàng thượng uy hiếp, trong lòng lại càng đắc ý vạn phần.

      “ Hoàng thượng, Thái tử vì nữ nhân khác lại giận dỗi với ta. thân là phò mã của ta lại định tới chúc thọ Vương huynh của ta, nếu như vậy ta nghĩ có muốn giấu cũng giấu được. Nếu Thái tử thấy Mộ Dung Doanh ta đây chướng mắt, ta bẩm báo với Vương huynh của ta, sau đó ở lại Mộ Dung quốc, đỡ phải ở lại Long Vũ Vương triều chịu cảnh đơn vắng vẻ, bị Thái tử vứt bỏ.”

      “ Doanh Nhi, Thái tử chỉ là nhất thời hồ đồ. Ngươi ấy, trăm ngàn lần được cùng chấp nhặt, muốn chúc thọ có thể do quyết sao? Doanh nhi, ngươi yên tâm, Thái tử dám chúc thọ ta hạ lệnh bắt phải . Kháng chỉ tuân, nào có lá gan lớn như vậy.
      Mộ Dung Doanh nhớ tới bộ dáng của hoàng thượng cảm thấy vô cùng buồn cười. thể nể mặt người của Long Vũ Vương triều, nếu bọn họ tưởng mình ghê gớm. nàng chỉ muốn nhàng làm hoàng thượng giật mình để đạt được mục đích thôi.

      Bên cạnh người của Long Phụng Thần là ông lão cưỡi con ngựa màu đỏ thẫm. cần hỏi Mộ Dung Doanh cũng biết đó là thừa tướng Vinh Bân. Nữ nhi của Vinh Bân là thiếp của Ngọc Vương Phủ. Nếu đuổi Ngọc Vương phi Lê Thải Nhi nữ nhi của có hi vọng trở thành Ngọc Vương phi. Xem ra Vinh Bân này có giá trị lợi dụng. Chỉ cần Vinh Bân về cùng phe với nàng cái gai Lê Thải
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 97: Ngày giỗ

      [Edit: liennguyen199]


      bầu trời, trăng non hình lưỡi liềm.

      Trong sân, Lê Thải Nhi ngồi ngắm trăng, trong lòng của nàng, có chút phiền muộn và chán nản. Ngày mai chính là 19 năm ngày giỗ của phụ thân nàng, nhớ đến phụ mẫu mất, lòng nàng nhìn được mà đau lòng.

      Lê Thải Nhi nàng chính là đứa con duy nhất của phụ thân, nàng rất muốn tế bái trước mộ phần của phụ thân, nhưng lại sợ tên Vương gia ác ma kia phản đối! Nàng rất muốn đến Ngưng Hương Các xin Long Phụng Ngọc tế bái phụ thân chút, nhưng lại sợ chịu nhục mà về như lần trước!

      “Yến nhi, mang cổ cầm của ta ra đây.” Lê Thải Nhi có cách nào giải tỏa phiền muộn, chỉ có thể kể với cổ cầm. Có lẽ, chỉ có thể thông qua cổ cầm mói có thể biểu đạt được nỗi khổ tâm của nàng, mới có thể biểu đạt được nỗi thương nhớ của nàng với phụ mẫu thân sinh.

      “Dạ, tiểu thư.” Yến nhi chạy nhanh về phòng, mang cổ cầm ra. Lê Thải Nhi nhìn về phía cổ cầm, hít sâu hơi. Tay ngọc nâng lên, mười ngón tung bay, luồng thanh như tiếng khóc liền vang lên.

      Tiếng đàn vang lên, nước mắt của Lê Thải Nhi cũng rơi xuống.

      Nàng nhớ tới phụ mẫu mất, nhớ tới thân thế bi thương của mình, nhớ tới Long Phụng Ngọc bá đạo, nhớ tới hôn nhân như ý muốn này, trong lòng tràn đầy buồn bã và thương cảm.

      Người xưa thường : ‘Hồng nhan bạc mệnh’. Có lẽ nàng cũng là “hồng nhan bạc mệnh”. Từ , nàng mất song thân, được Lê ma ma nuôi dưỡng trưởng thành. Mặc dù Lê ma ma rất thương nàng, nàng phải lo cơm áo, nhưng phụ mãu đều mất, trong lòng nàng thũy chung vẫn luôn tiếc nuối. Vốn trong lòng nàng còn có tia ảo tưởng, ảo ưởng về cuộc hôn nhân mà phu quân của nàng có thể luôn che chở đối với nàng, hai người có thể sống ân ái cả đời, lưu lại giai thoại đến tận về sau, nhưng nàng ngờ phu quân của nàng lại giống ác ma đến vậy, phía trước cự tuyệt hôn lệ, phía sau liền lấy tiều thiếp. Hăn khổng những đối xử với nàng lạnh nhạt mà còn liên tục nhục nhã nàng. Nhớ đến những chuyện làm, lòng của nàng như rơi vào hầm băng. Hi vọng được cũng nhau sát cánh liền biến mất, thay vào đó là tuyệt vọng cùng thương cảm.

      Tâm tình thê lương này của Lê Thải Nhi, thông qua tiếng đàn, lại càng thêm thương cảm xót xa khiến người ta rơi lệ, nước mắt tràn ngập hai đôi mắt của nàng. Nàng tựa hồ nghe thấy tiếng thở dài, nhưng có vẻ chân . Tiếng thở dài này, chính là đến từ miệng của Vu Thừa Phong cây.

      Vu Thừa Phong nghe được tiếng đàn ấy, trong lòng vô cùng chua xót.

      Nghe tiếng đàn liền hiểu tâm trạng của người đánh. Nữ nhân này, nàng bị sao vậy? Lẽ nào nàng gặp phải chuyện thương tâm? Bằng làm sao nàng lại đánh lên tiếng đàn thê lương như thế này?

      Vu Thừa Phong nhón người, từ cây nhảy xuống. nhàng bay xuống bên cạnh Yến nhi, hỏi nàng ta xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      “Vu thị vệ, tiểu thư nhà tôi đau lòng là bởi vì, ngày mai chính là ngày giỗ của lão gia nhà chúng tôi. Tiểu thư muốn tế bái lão gia nhưng lại sợ Vương gia đồng ý. Bởi vì được tế bái nên tâm tính tự nhiên trở nên đơn, buồn tủi.” Yến nhi thấy Lê Thải Nhi đau lòng, kìm được mà rơi nước mắt.

      “Việc cho phép tiểu thư tế bái lão gia cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Vương phi chưa xin làm sao biết được Vương gia đồng ý chứ?” Vu Thừa Phong biết được nguyên nhân tại sao Lê Thải Nhi đau lòng, trong lòng vừa thương nàng vừa đồng tình với nàng.

      “Vương phi nhà chúng ta tình tính rụt rè, người sợ bị Vương gia nhục nhã, nên chịu Ngưng Hương Các cầu xin Vương gia.” Yến nhi kéo áo Vu Thừa Phong, năn nỉ : “Vu thị vệ, huynh là tâm phúc của Vương gia. Huynh cầu xin Vương gia cho tiểu thư nhà tôi được tế bái lão gia .”

      Vu Thừa Phong gật đầu, đồng ý thỉnh cầu của Yến nhi. Cho dù Yến nhi cầu cũng ngồi yên. Vu Thừa Phong nhón người bay lên nóc nhà, lên xuống mấy cái đến sân của Ngưng Hương Các.

      “Vương gia, Vu Thừa Phong cầu kiến.” Vu Thừa Phong ôm quyền hành lễ, hô to vào trong phòng ở Ngưng Hương Các. Cửa phòng Ngưng Hương Các cọt kẹt cái liền mở ra, tiểu nha đầu, từ bên trong ra, tiểu nha đầu kia vừa nhìn thấy trước mặt là tâm phúc của Vương gia, vội vàng hành lễ với Vu Thừa Phong: “Vu thị vệ, Vương gia vừa mới ra ngoài rồi. Ngài đến những chỗ khác tìm xem Vương gia rốt cuộc ở đâu?”

      “Đa tạ nương!” Vu Thừa Phong ôm quyền thi lễ, cáo biệt nha đầu kia rồi ra khỏi Ngưng Hương Các. chạy thẳng đến Phượng Nghi Uyển tìm Vương gia, vào trong sân gặp Vinh Lệ Nhi hóng mát.

      “Vu Thừa Phong thỉnh an Vinh phu nhân!” Vu Thừa Phong mặc dù tình nguyện nhưng theo lễ nghi, vẫn phải hành lễ thỉnh an.

      “Vu thị vệ, bình thân! Haha, trận gió nào đưa ngươi đến Phượng Nghi Uyển của ta thế!” Trong lòng Vinh Lệ Nhi còn tưởng rằng Long Phụng Ngọc đứng trước Vu Thừa Phong. tới
      [​IMG]


      Chương 98 : Ngày giỗ 2
      [ Edit : Na ]


      Vu Thừa Phong sợ Yến Nhi hiểu lầm là mình vì Yến nhi mới giúp Lê Thải Nhi nên vừa ôm quyền hành lễ vừa giải thích: “ Yến Nhi nương, xin đừng đa lễ, Vu Thừa Phong có thể dùng chút tài cán giúp Vương phi chia sẻ nỗi buồn cũng là vinh hạnh.”
      Trong ánh mắt của Yến Nhi lên bi thương,trong nháy mắt liền biến mẩt còn dấu vết . Kỳ Yến Nhi sớm biết Vu Thừa Phong thích tiểu thư, dĩ nhiên nàng cũng biết có thích tiểu thư bọn họ cũng thể đến với nhau được. Chỉ cần Yến Nhi nàng đủ si tình, lòng đổi nàng nhất định có thể làm tan chảy trái tim của nam nhân này.

      “ Vu thị vệ đúng, chỉ cần khiến cho tiểu thư nhà ta giảm bớt bi thương, chỉ cần có thể để nàng đên thăm mộ của lão gia kể là nha đầu như ta hay là Vu thị vệ đều cũng làm hết sức.” Yến Nhi bay ra nụ cười sáng lạn, má nàng lập tức ra hai lúm đồng tiền đẹp mê người. Yến Nhi biết lời của nàng làm trái tim Vu Thừa Phong tổn thương nhưng nàng vẫn phải ra. Nàng phải nhắc nhở rằng và tiểu thư thân phận cách xa, nàng chính là muốn cho biết, lưu luyến si mê chỉ có thể đổi lấy đau khổ.

      Từng thớ thịt người Vu Thừa Phong co rút, lời của Yến Nhi kích thích trái tim sâu. chỉ là thị vệ, có tư cách gì đển mơ tưởng nữ nhân ấy thuộc về mình? có tư cách gì để giành nữ nhân với Vương gia chứ?

      “ Vuong phi, chúng ta xuất phát thôi.” Vu Thừa Phong thu hồi chua xót và mất mát kia, mời Lê Thải Nhi xuất phát.

      “ Vu thị vệ, cám ơn ngươi.” Gương mặt đơn của Vu Thừa Phong thể thoát khỏi ánh mắt của Lê Thải Nhi, việc nàng có thể làm chỉ là câu cảm ơn mà thôi.

      “ Vương phi, người đừng quá khách khí. Nếu người muốn cảm ơn vẫn là nên cảm ơn Vương gia. Nếu Vương gia đồng ý cho người ta cũng chẳng có cách nào khác.” Vu Thừa Phong dừng chút rồi lại : “ Vương phi, Vương gia căn dặn từ nay về sau chuyện lớn trong Vương phủ đều do Vương Phi làm chủ. Nếu người muốn làm gì hãy cứ yên tâm mà làm.”

      Để nàng làm chủ mọi chuyện trong Vương phủ? Trong mắt Lê Thải Nhi lộ ra tia kinh ngạc. nàng hứng thú làm nữ chủ tử của Ngọc Vương Phủ, điều nàng cảm thấy kinh ngạc là Vương gia ác ma kia lại thay đổi trăm tám mươi độ.

      Vương gia này rốt cuộc là như thé nào? trở nên như vậy lại khiến cho nàng hiểu . cho nàng thăm viếng mộ của phụ thân nàng cảm thấy kì quái. Bây giờ lại còn cho nàng làm chủ quản của Ngọc Vương phủ. Mặt trời có lẽ là mọc ở hướng Tây ròi.

      “ Vu thị vệ, rốt cuộc là vì sao?”Lê Thải Nhi rất muốn biết Vương gia làm như vậy là vì lí do gì.

      “ Vương phi, người là nữ chủ tử của Ngọc Vương phủ, Vương gia cho người làm chủ việc lớn trong Vương phủ cũng là hợp với lẽ thường thôi mà.’ Lời của vu Thừa Phong làm cho Lê Thải nhi càng thêm nghi ngờ.

      Nàng là nữ chủ tử của Ngọc vương phủ? Nàng quản lí việc trong Vương phủ cũng là hợp với lẽ thường? Chẳng lẽ lúc đại hôn Long Phụng Ngọc biết điều này?Chẳng lẽ bây giờ mới biết nàng là vương phi của ?

      Cái gì là nữ chủ tử của Ngọc Vương phủ? Nàng cần! Nàng thầm nghĩ chỉ cần yên ổn sống
      Những thứ khác nàng có hi vọng xa vời. Khi nào nhìn thấy nàng nhất định từ chối việc sắp đặt của

      “ Vu thị vệ, chúng ta xuất phát thôi.” Lê Thải Nhi dẫn đầu ra khỏi cửa Long Phượng Hiên. Lê ma ma cùng với Yến Nhi theo sát phía sau, Vu Thừa Phong cũng theo sát mọi người.

      Hai chiếu kiệu màu vàng đặt ở bên ngoài cửa lớn Long Phượng Hiên, hộ vệ theo chờ ở hai bên kiệu từ sớm. Ánh mắt của Lê Thải Nhi nhìn tất cả mọi người lượt rồi dừng lại người Long Phụng Ngọc. Vương gia ác ma này rốc cuộc là làm cái gì? Tại sao lại bịt kín mặt mình thế kia? Chẳng lẽ muốn đóng vai thích khách? Cũng khong giống, làm gì có thích khác nào mặc trang phục của vương gia chứ.

      Tại sao lại chuẩn bị hai cái kiệu? Chẳng lẽ nam nhân ác ma này muốn cùng nàng tế bái phụ thân? Nghĩ đến đây trong lòng nàng thầm đoán. Chẳng trách nam nhân này muốn bịt kín mặt mình, có lẽ cảm thấy mất thể diện khi tới gặp phụ thân nàng. Lê Thải nhi nhìn Long Phụng Ngọc cách quái dị, tuy rằng trong lòng kinh ngac nhưng nàng cùn có hứng thú tìm hiểu. Nàng tới trước mặt Long Phụng Ngọc, nhàng hạ bái : “ Đa tạ Vương gia, đa tạ ngài cho Lê Thải Nhi tới viếng mộ phụ thân.”

      “ Thải Nhi, hãy bình thân! Lê tướng quân chẳng những là phụ thân nàng mà còn là trung thần của Long Vũ Vương triều. kể là con rể của tướng quân, thân là hoàng tử của Long Vũ Vương triều bổn vương gia vẫn nên tới tế bái lão nhân gia chút.” Long Phụng Ngọc muốn đưa tay kéo Lê Thải Nhi nhưng mới đưa được nủa lại rụt tay về. dám chạm vào người nàng, sợ mình nhiễm ho lao lây qua cho nàng.

      Thời tiết đấu tháng tám vô cùng nóng, che mặt đúng là có chút quái dị. mặc quần áo buồn cười quái dị như vậy là để bệnh ho lao lây cho người khác. Ho lao phần nhiều là lây qua đường hô hấp, chỉ cần bịt kín mặt mình
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 99.2: Trong núi gặp nạn(2)

      [Edit: liennguyen199]


      Long Phụng Ngọc và Vu Thừa Phong theo sau chủ tớ Lê Thải Nhi, bởi vì Long Phụng Ngọc sợ mình bị nhiễm ho lao nên mới dám đứng gần Lê Thải Nhi. Vu Thừa Phong đứng trước mặt Vương gia, càng tạo thêm khoảng cách cho 2 người kia. Hai người (LPN và VTP) đều muốn dùng khinh công mang nàng lên đỉnh núi nhưng cả hai lại đều có những ý nghĩ riêng.

      Lê ma ma trượt chân, rơi xuống vách núi, Lê Thải Nhi muốn Lê ma ma rơi xuống vách núi, liền nắm chặt tay Lê ma ma buông, trọng lượng cơ thể của Lê ma ma khiến Lê Thải Nhi lảo đảo, nàng và Yến nhi bị Lê ma ma kéo dần xuống vách núi.

      “Thải Nhi.” Long Phụng Ngọc thấy như vậy, trong lòng khỏi sợ hãi. nhón người, đuổi theo Lê Thải Nhi rơi xuống vách núi, vừa vừa phân phó Vu Thừa Phong: “Vu thị vệ, kêu tất cả thị vệ đến đây, mọi người cùng tìm tung tích ba chủ tớ Thải Nhi.”

      “Dạ, Vương gia.” Vu Thừa Phong ‘dạ’ tiếng rồi cũng nhón người bay xuống. Hăn thi triển khinh công đứng ở cành cây, huýt sáo ra hiệu. Thị vệ cách đó xa, nghe được tiếng huýt sáo, liền tức tốc chạy đến.

      Lê Thải Nhi cùng Lê ma ma và Yến nhi nhanh chóng bị tách ra. Ba người họ nắm tay nhau rất chặt nhưng lại gặp phải nước bùn trơn trượt, cây cối um tùm nên liền bị tách ra, mỗi người nơi khác nhau.

      Lê Thải Nhi bị trượt xuống, thảm thiết gọi: “Lê ma ma, Yến nhi.” thanh kia vang vọng đến từng ngóc ngách trong sơn cốc.

      Lê Thải Nhi làm cách nào cũng ngăn được cơ thể mình bị trượt xuống rất nhanh, trong lòng nàng vô cùng tuyệt vọng. Xem ra ngày nay năm sau chính là ngày giỗ của nàng rồi. Có lẽ phụ thân, mẫu thân thấy nàng quá khổ cực nên mới dùng tình huống này để đón nàng về Cực Lạc, nếu là ý trời, nàng chỉ có thể thuận theo thôi.

      Đầu của Lê Thải Nhi chợt đụng phải cành cây, đau đớn kịch liệt khiến nàng nhịn được mà nhíu chặt chân mày, ngay sau đó, thân thể của nàng rơi ‘bịch’ cái xuống đất.

      Xem ra nàng ảơi xuống vách đá, kinh hãi quá độ, nàng liền bị ngất .

      Vu Thừa Phong nhanh chóng đuổi men theo nơi mà Lê Thải Nhi bị trượt, ở sườn núi dốc phát ra Yến nhi nương. Nàng năm ở cây đại thụ, thân thể bị vắt ngược lên. Nàng vừa khóc vừa kêu ‘cứu mạng’!

      vội vàng chạy đến ôm Yến nhi nương xuống. Trong lòng Yến nhi vô cùng xấu hổ. rất muốn đẩy Yến nhi ra nhưng lại cảm thấy như thế quá mức vô tình, nhưng nếu để cho nàng ở trong ngực khóc lại sợ nàng hiểu lầm, tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể vỗ vỗ sống lưng của nàng.

      “Yến nhi nương, đừng khóc nữa, bây giờ an toàn rồi.” Vu Thừa Phong đợi cho cảm xúc Yến nhi ổn định lại mới bỏ nàng ra: “Yến nhi nương, Vương phi đâu? Lê ma ma đâu? Hai người đó rơi ở chỗ nào?”

      Trong lòng của Yến nhi cảm thấy vô cùng đơn.

      Trong thời khắc nguy hiểm, trong lòng của chỉ nghĩ đến mình tiểu thư. Mặc dù nàng may mắn được cứu nhưng trong lòng của , lại thủy chung nghĩ đến mình tiểu thư.

      “Vu thị vệ, ba người chúng tôi, ở giữa đường bị tách ra, ngay cả tôi cũng biết tiểu thư cùng Lê ma ma bây giờ ở chỗ nào.” Yến nhi vô cùng đau khổ, tâm tư đều đặt người của Lê Thải Nhi và Lê ma ma, nàng nhìn u cốc sâu thấy dáy, nhịn được mà bật khóc.

      “Tiểu thư, Lê ma ma.” Nếu tiểu thư rơi xuống vách đá phải là lành ít dữ nhiều hay sao? Nghĩ đến tiểu thư có thể rời khỏi trần thế này, nghĩ đến tiểu thư đối xử với nàng vô cùng tốt, làm sao nàng có thể bật khóc được chứ? Yến nhi khóc làm trong lòng Vu Thừa Phong cũng vô cùng đau khổ.

      Lẽ nào ông trời muốn mang Lê Thải Nhi ? Chẳng nhẽ ông trời, ngay cả cơ hội để đứng xa xa nhìn nàng, cũng cho ?

      “Yến nhi nương, nương đứng chờ ở đây lát, ngàn vạn lần được chạy loạn. lát nữa, có người đến đưa nương trở về. Ta đến chỗ khác tìm thử xem có tung tích của hai người họ hay .” Vu Thừa Phong an ủi Yến nhi xong, liền xoay người tìm Lê Thỉa Nhi và Lê ma ma, chỉ cần có chút hi vọng nhất định từ bỏ. Vu Thừa Phong tìm rất lâu nhưng vẫn thấy bóng dáng của Lê Thải Nhi và Lê ma ma, trong lòng của tràn đầy tuyệt vọng, xem ra, nàng và Lê ma ma
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 99.3 :

      Long Phụng Ngọc vừa thấy nét mặt của Lê Trung biết ông ta quen với phụ thân Lê Lạc của Lê Thải Nhi.

      “Tiền bối, ngài cùng Lê tướng quân từng có giao hảo sao?”

      “Vương gia, mạt tướng chính là Lê Trung người hầu cận của Lê tướng quân! Tuẫn táng (chôn cùng) theo chủ nhân thành nên cư trong sơn động này, ngờ, qua hai mươi năm, ta lại có cơ hội cứu đứa con mồ côi của Lê tướng quân. Đúng là trời xanh có mắt!” Trong mắt Lê Trung chứa đầy nước mắt, ông ta vừa đứng lên vừa tự giới thiệu: “Vương gia, tiểu thư nhà chúng ta ở ngay phía trong động, mời ngài theo tôi!”

      Trong lòng Long Phụng Ngọc tràn đầy cảm động, khuỵu đầu gối xuống đất, hướng về phía Lê Trung quỳ xuống: “Tiền bối, cảm ơn ngài cứu Vương phi của ta.”

      Lê Trung vừa thấy Vương gia quì xuống , mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Xét về Quốc pháp, Long Phụng Ngọc là quân, ông ta là con dân, xét về gia qui, Long Phụng Ngọc là gia, ông ta là hạ nhân, thân phận của ông như vậy, sao có thể để Long Phụng Ngọc quì xuống trước ông đây! Ông vừa đỡ Long Phụng Ngọc đứng lên vừa : “Vương gia, ngài khiến cho mạt tướng tổn thọ đấy!”

      “Tiền bối, ngài là ân nhân cứu mạng của Vương phi, nên nhận lạy của Long Phụng Ngọc ta.”´Long Phụng Ngọc đứng lên, dò hỏi: “Tiền bối, Thải Nhi bị thương thế nào?”

      mặt Lê Trung lộ ra vẻ khổ sở, ông trầm tư lát rồi mở miệng : “Ngoại thương của tiểu thư nghiêm trọng lắm, trán có vết thương nhưng cũng đáng lo ngại. Ta rửa sạch và băng bó xong cho tiểu thư, chỉ là …..”

      Vẻ mặt của Lê Trung khiến cho Long Phụng Ngọc vô cùng sốt ruột, chẳng kịp nghe câu tiếp theo của Lê Trung, vội vàng vào phía trong sơn động.

      Cảnh tượng bốn con hổ vây quanh giường đá khiến cho Long Phụng Ngọc sợ hết hồn hết vía. nhịn được vận khí xuất chưởng, hướng tới con hổ gần Lê Thải Nhi nhất đánh tới.

      “Vương gia, được.” Lúc Lê Trung quá muộn. Con hổ con kia bị chưởng của Long Phụng Ngọc đánh bay, ngã nền đá rồi sau đó lại bắn ngược xuống nền đất. Hổ con chết ngay tại chỗ, máu tươi bắn tung tóe đất. Ba con hổ còn lại bị mùi máu tươi này kích thích bản năng thú tính, chúng gầm thét tiếng rồi bổ nhào tới. Trong đó, hai con hổ lớn đều lựa chọn đánh về hướng Lê Thải Nhi có khả năng đánh trả, hổ con còn lại đánh về phía Vu Thừa Phong.

      Lê Thải Nhi nhìn hai nam nhân tuấn trước mắt, trong lòng có cảm giác quen thuộc giải thích được nhưng nàng lại nhớ nổi gặp ở đâu! lúc nàng đắm chìm trong suy nghĩ kia mà buồn rầu khổ não cảnh tượng yên bình đột nhiên biến thành sặc mùi máu tanh.


      Máu tươi làm cho nàng hoa mắt váng đầu. Con vật giương nanh múa vuốt kia làm nàng thất kinh, biết phải làm thế nào mới thoát khỏi nguy hiểm. Điều duy nhất nàng có thể làm chính là ngẩn người nhìn chằm chằm con hổ rít gào kia.

      “Thải Nhi, cẩn thận”. Long Phụng Ngọc hô to tiếng, kịp suy nghĩ đến tính nghiêm trọng của việc này nữa lắc mình chắn trước người của Lê Thải Nhi. Hàm răng bén nhọn của con hổ cắn vào tay . trận đau đớn tới thấu xương trong nháy mắt kéo tới. Lúc này, còn cảm thấy có chút may mắn. Cũng may con cọp này cắn , nếu là Lê Thải Nhi phải làm thế nào?

      con hổ khác đánh về phía đầu của Long Phụng Ngọc. Cái miệng rộng toàn máu kia cách càng ngày càng gần. định đánh trả, ngờ cánh tay thể cử động đành tuyệt vọng nhắm mắt lại, đợi màn thê thảm. Ngoài ý muốn của là con hổ cũng thực được ý đồ. Nó kêu ren tiếng, xoay người ngã xuống đất.

      ra chưởng này là do Lê Trung đánh tới. Lê Trung đánh chết con cọp kia nhưng trong mắt lại lóng lánh nước mắt. Ông ở cùng con hổ này lâu, trong lòng sớm có tình cảm. Đánh chết con hổ này, đau đón giống như tự tay đanh người nhà mình vậy.

      Vu Thừa Phong chưởng đánh tới hổ con bên cạnh, chưởng đánh tới con hổ khác bên cạnh Long Phụng Ngọc. Con hổ kia bị thương, bỏ qua Long Phụng Ngọc trong miệng, nó rít gào hướng về phía Vu Thừa Phong mà đánh tới. Vu Thừa Phong lại chưởng thêm chưởng về phía con hổ lao tới. Con hổ bị đánh bay, ngã ở nền đá, nháy mắt chết. Vu Thừa Phong lại ngưng tụ nội lực trong lòng bàn tay, hướng về phía con hổ con mà đánh.

      “ Tráng sĩ, thủ hạ lưu tình.” Lê Trung nước mắt đầy trong mắt làm Vu Thừa Phong thu hồi sức mạnh của mình. Mặc dù vậy hổ con vẫn bị thương.

      Lê Trung cõng Lê Thải Nhi, nhìn lại sơn động vòng, trong lòng tràn đấy tiesc nuối. “ Tráng sĩ, ngươi cõng vương gia, chúng ta ra khỏi động”.
      Vu Thừa Phong cõng Long Phụng Ngọc bị thương lên, theo Lê Trung ra khỏi động. Sau lưng bọn họ truyền đến tiếng kêu bi ai của hổ con. Trong lòng Lê Trung thương cảm và đơn. Ông và mấy con hổ này ở cùng nhau lâu như vậy, giữa bọn họ chỉ xây dựng nên tình bạn hữu nghị mà còn thân thiết gắn bó như người nhà. Bởi vì Vương gia hiểu lầm, chẳng những khiến bầu khí hài hòa ấy còn tồn tại mà còn khiến ông thể tự tay đánh chết thành viên trong đó. gia đình hài hòa đầm ấm trong nháy mắt thương vong nặng nề. con hổ con kia có thể sống được hay cũng là vấn đề lớn.

      Đến nơi an toàn hơn chút Vu Thừa Phong đặt Long Phụng Ngọc xuống. xé y phục của mình băng bó vết thương cho Vương gia. Bắt thịt cánh tay Long Phụng Ngọc bị hàm răng bén nhọn của con cọp này xuyên thấu, máu tươi theo dấu răng nanh của con hổ để lại ào ào chảy ra.

      “ Vương gia, người bị thương rất nặng. Trước tiên ta băng bó cho ngài chút, đợi đến nơi an toàn mời Thái y đến băng bó lại.” Trong lòng Vu Thừa Phong thể bội phục Long Phụng Ngọc. vì cứu Lê Thải Nhi mà để ý tính mạng mình gặp nguy hiểm. Xem ra vị trí của Lê Thải Nhi trong lòng Vương gia càng ngày càng quan trọng rồi.

      “ Vu thị vệ, ngươi cần lo lắng. Chỉ là vết thương ngoài da căn bản là gì cả.” Long Phụng Ngọc vừa cau mày, vừa dũng cảm . Trong lòng vẫn cảm thấy may mắn. trong khắc nguy cấp kia có thể bảo hộ bên cạnh nàng.

      Lê Trung phía trước đẫn đường, chưa thấy Vu Thừa Phong tới nên lại quay trở lại.

      “Vương gia bị thương thế nào?” Lê trung đến trước mặt Vu Thừa Phong lo lắng
      [​IMG]


      Chương 100.2: Mất trí nhớ (2)

      [Edit: liennguyen199]


      Bộ dáng dịu dàng này của Lê Thải Nhi, mang theo thương cùng trách cứ, đều làm cho Long Phụng Ngọc hồi động tâm. “Thải Nhi, ta nhớ kỹ rồi, vì nàng, ta phải quý trọng thân thể của chính mình!”

      Người xưa thường : ‘Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường’. Xem ra, lời này sai chút nào. Lê Thải Nhi mất trí nhớ vốn là chuyện xấu. Nhưng bới vì nàng mất trí nhớ mà vô tình kéo gần khoảng cách giữa phu thê bọn họ. Như vậy xem ra, chuyện nàng bị mất trí nhớ chưa chắc phải là chuyện tốt.

      Vu Thừa Phong nhìn đôi uyên ương ân ái tình thâm trước mắt, trong lòng tràn ngập chua xót và mất mác. Trong lòng khổ sở nhưng đồng thời, cũng vì Lê Thải Nhi mà trong thâm tâm cảm thấy vui mừng. Có lẽ việc nàng mất trí nhớ giúp nàng giảm bớt những ưu thương trước kia. Có lẽ việc nàng mất trí nhớ mang đến cho nàng những hạnh phúc tưởng được. Chỉ cần nàng có thể vui vẻ, hạnh phúc, Vu Thừa Phong còn cầu gì hơn.

      Sau khi Lê Thải Nhi băng bó xong vết thương của Long Phụng Ngọc, vẻ mặt thẹn thùng : “Ngọc nhi, chúng ta ra ngoài ! Bằng , nương ta sốt ruột chờ.”

      Trong lòng của Lê Trung lo lắng yên. biết, rốt cuộc ‘nương’ của Lê Thải Nhi là ai? Nếu như là thê tử của Lê Trung còn dễ . Nếu như phải sao khi trở lại Ngọc Vương phủ, làm sao có thể giải thích với thê tử đây?

      Ra khỏi sơn cốc, xuất trước mặt mọi người, Lê Thải Nhi khiến rất nhiều thịu vệ nhịn được trố mắt nhìn. Bọn họ là bị dung mạo kiều diễn như hoa này của Lê Thải Nhi làm cho ngây người.

      “Trời ạ, làm thế nào mà Ngọc Vương Phi lại lập tức trở nên xinh đẹp như vậy hả? Lẽ nào, ở trong sơn cốc nàng gặp được thần tiên hả? Lẽ nào, thần tiên cũng cảm thấy dung mạo của nàng quá dọa người, nên mới khiến cho nàng xinh đẹp ra?

      chừng, nàng là tiên nữ phạm vào Thiên quy bị phạt xuống hạ giới đó! tại, nàng có thể đứng vào hàng tiên ban rồi.”

      Long Phụng Ngọc nghe bọn thị về bàn luận, rất sợ những bình luận này khiến Lê Thải Nhi nghi ngờ. uy nghiêm nhìn lướt qua những người nghị luận kia, những tiếng nghị luận lập tức ngừng luôn.

      “Tiểu thư, tiểu thư.” Yến Nhi nhìn thấy Lê Thải Nhi trở về, nhịn được kích động, vui mừng. Nàng nhào vào lòng Lê Thải Nhi, nghẹn ngào: “Tiểu thư, em cứ nghĩ, cứ nghĩ là được nhìn thấy người nữa. Em cứ nghĩ là duyên phận chủ tớ chúng ta đến đây là hết rồi!”

      Lê Thải Nhi nhìn nữ tử khóc đến trời đất đen kịt trong ngực, trong lòng nàng cũng hiểu đây nhất định là người rất gần gũi với mình.Nhưng nàng thể nhớ nổi nữ tử này là ai cả! Tiểu thư? Lẽ nào, nàng chính là a hoàn của Lê Thải Nhi nàng?

      “Yến Nhi, nên khiến tiểu thư nhà ngươi rơi nước mắt nữa! Chủ tớ các ngươi được gặp lại nhau, người phải nên vui mừng chứ!” Long Phụng Ngọc biết sau khi mất trí nhớ, Lê Thải Nhi cũng quên mất thị tỳ Yến Nhi của nàng. sợ nàng nghĩ ra, trong lòng phiền muộn, nên mới nhắc nhở nàng.

      Yến Nhi? Tên quen thuộc quá! ra thị tỳ của nàng tên là Yến Nhi. Lê Thải Nhi nhì được thở phào nhõm. Người thân cận với nàng như vậy, làm sao nàng có thể quên nàng ấy sạch như vậy?

      “Yến Nhi, đừng khóc. Em xem, chẳng phải ta trở về rồi hay sao?” Lê Thải Nhi nhàng vỗ vai Yến Nhi, an ủi nàng. Chờ Yến Nhi bình thường trở lại, nàng hỏi tiếp: “Yến nhi, nương ta đâu? Người đâu rồi?”

      Nương?

      Ánh mắt của Yến Nhi lập tức trừng lớn! Nàng vươn tay, sờ sờ đầu tiểu thư. Tiểu thư có phát sốt mà? phát sốt làm sao tiểu thư lại mê sảng đây? Phu nhân mất gần hai mươi năm, tiểu thư nhắc tới nương ư? Lẽ nào tiểu thư bị trúng tà khi ở trong sơn cốc sao?

      Vu Thừa Phong đứng sau lưng Yến Nhi, vội vàng lên tiếng, ngăn lại hành động của Yến Nhi. cũng muốn Yến Nhi phá hủy nỗi khổ tâm của vương gia. “Yến Nhi nương, ta và cùng lên núi. Chúng ta mời lão phu nhân đến để hai mẫu nữ (mẫu thân và nữ nhi) vương phi có thể gặp nhau.”

      Yến Nhi nhìn Vu Thừa Phong, có chút giải thích được.LẼ nào Vu thị vệ cũng bị bệnh rồi ư? Bằng , sao lại giống tiểu thư, chuyện đầu đuôi thế?

      “Yến Nhi nương, nhanh ! Vương phi trượt chân rơi xuống vách núi, lão phu nhân chắc chắn rất lo lắng. Hai mẫu nữ các nàng gặp nhau sớm chút an tâm hơn chút!” Vu Thừa Phong liếc mặt ra hiệu với Yến Nhi, Yến Nhi biết trong đó có điều kì lạ. Nàng thêm gì nữa, lập tức cùng với Vu Thừa Phong.

      Mới vừa được mấy bước, nàng liền nhịn được mà hỏi: “Vu thị vệ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Ngài cũng phải biết, tiểu thư nhà ta mất phụ mẫu từ . Lúc này, sao lại xuất lão phu nhân chứ? có lão phu nhân, phải còn có lão gia sao?”

      Vu Thừa Phong cười khổ, tiếp: “Yến Nhi nương, nương đoán đúng rồi.Vị sĩ râu dài đứng cạnh Vương gia kia chính là lão gia nhà các .”

      Miệng của Yến Nhi khép lại được. Trời ạ, nàng chỉ là thuận miệng thôi, ngờ lại có chuyện đấy !

      “Vu thị vệ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Ngài cần đánh đố nữa. Tính ta rất nôn nóng, chịu nổi cái nàyđâu. Ngài kể đầu đuôi cho ta biết !”

      “Yến Nhi, lúc tiểu thư
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 101 : Ghen

      Đoàn người chậm rãi trở lại thành, đến ngã tư đường Long Phụng Ngọc ra lệnh cho kiệu dừng lại để cáo biệt Lê Trung và Lê ma ma. Long Phụng Ngọc sợ Lê Trung và Lê ma ma quen với thân phận mới trong lúc vô tình để lộ chân tướng việc cho nên muốn Lê ma ma về ngọc Vương Phủ với Lê Thải Nhi. Hơn nữa Lê Trung và Lê ma ma xa cách nhiều năm nên để vợ chồng họ đươc đoàn tụ. “ Nhạc phụ, nhạc mẫu ! Thải Nhi sao, hai người nên trở về tướng quân phủ thôi, mấy ngày nữa ta đưa Thải Nhi đến Phủ tướng quân vấn an hai người.”

      “ Vâng, Vương gia.” Lê Trung cung kính hồi đáp. Lê Thải Nhi rời cỗ kiệu của mình tới cáo biệt phụ mẫu. Nàng vừa hạ bái, vừa lời cáo từ: “ Cha, nương , tạm biệt hai người, chờ hai ngày nữa nữ nhi về phủ thăm hai người.”

      “ Tốt ! Tốt ! Tốt!” Lê Trung đỡ lê Thải Nhi đứng lên, liên tục ba chữ tốt.

      “ Thải Nhi, trở lại Vương Phủ nhất định phải chăm sóc bản thân mình tốt.” Lê ma ma nắm tay Thải Nhi nhịn được mà rơi lệ . Tiểu thư sau khi mất trí nhớ bản thân lại càng có khả năng phòng vệ, nàng ở trong Vương phủ biết lại gặp phải nguy hiểm gì .

      “ Nương, người cần lo lắng cho nữ nhi.Ngọc Nhi đối tốt với con như vậy, để con phải chiu ủy khuất .” mặt Lê Thải nhi mang theo nụ cười hạnh phúc, nàng liếc nhìn Long Phụng Ngọc cái, vẻ mặt tràn đầy thương, tin tưởng. Người nam nhân này vì cứu nàng ngay cả mạng mình cũng để ý, làm sao để cho nàng chịu ủy khuất chứ ?

      “ Nhạc mẫu, người cứ yên tâm . Tất cả mọi việc đều có ta.” Long Phụng Ngọc biết Lê ma ma lo lắng cho an nguy của Lê Thải Nhi, lên tiếng đáp lời. Lê Thải Nhi tin
      [​IMG]



      Chương 102: Sinh non


      Vinh Lệ Nhi phía trước, Tiểu Phượng chạy theo phía sau. Nàng vừa đuổi theo chủ tử vừa lớn tiếng : “ Tiểu thư, người chậm chút, cẩn thân….” Tiểu Phượng rất muốn cẩn thận động thai khí nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Những lời cần kiêng kị ấy tốt nhất là nên để tránh cho tiểu thư lại tức giận. Tiểu Phượng biết tại giống như xâu pháo trúc, chỉ cần chạm vào là nổ mạnh. Cũng khó trách tiểu thư cam lòng, tiểu thư từ mag danh đệ nhất mỹ nữ kinh thành, tới đâu cũng nổi bật nhất. tại Vương Phi xấu xí lại đoạt mất ánh hào quang của nàng, nàng đương nhiên là cam lòng rồi.Tiểu Phượng phía sau cũng dám chọc đến tiểu thư, nàng vẫn nên ít để tránh cho tiểu thư phát hỏa.

      Vinh Lệ Nhi vừa vừa băn khoăn. Nàng vốn cho rằng bằng mỹ mạo của mình cùng với đứa bé trong bụng nàng nàng nhất định nắm được trái tim Long Phụng Ngọc.Cho dù tại được sau khi sinh đứa này nhìn nàng bằng ánh mắt khác xưa. Dù sao mẹ quí nhờ con là lẽ thường ở Vương triều Long Vũ chỉ đáng tiếc tính toán của nàng thất bại. Lê Thải Nhi xấu xí kia sao trong nháy mắt có thể biến thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành? Chuyện này kì quái. Đặc biệt là thái độ của nàng ta đối với Long Phụng Ngọc cũng thay đổi trăm tám mươi độ. Trước kia nàng ta đối xử với Long Phụng Ngọc rất lạnh nhạt thế mà bây giờ lại thân thiết nắm tay . Hành động lời của nàng ta chẳng có chút bóng dáng thanh cao của Lê Thải Nhi trước kia cả. Trong lòng Vinh Lệ Nhi ngập tràn cảm giác thất bại. Dung mạo của nàng sánh bằng Lê Thải Nhi, địa vị của nàng cũng cao như nàng ta. Vương gia cho Lê Thải Nhi làm chủ quản mọi việc trong Ngọc Vương Phủ chẳng phải là cho nàng ta quyền lợi của đích vương Phi sao.

      tại, thứ duy nhất nàng có thể dung để đối phó với nữ nhân ấy là đứa trẻ trong bụng này, chỉ có đứa bé này mới có thể thay đổi địa vị của nàng. nàng phải baorveej đứa bé này, nhất định phải bảo vệ tốt con của nàng. Trước khi ăn cơm nhất định phải dung ngân châm thử đồ ăn,. Khi ra ngoài nhất định phải xem hoàng lịch, nếu thích hợp ra ngoài nàng tình nguyện ở lại trong Phượng Nghi Uyển.

      Vinh Lệ Nhi nhịn được thở dài. Mang thai sinh con cũng thể khiến nàng được độc sủng. Nếu vương gia vẫn sủng ái Lê Thải Nhi trong bụng nàng ta sớm muộn gì cũng có đứa . Đến lúc ấy nàng thua thảm hại. được ! Phải nghĩ ra cách kiến Lê Thải Nhi biến mất, như vậy mới là tốt nhất. Phải làm thế nào mới có thể khiến Lê Thải Nhi biến mất khỏi tầm mắt của mình đây?

      Đúng rồi, phụ thân phải là Mộ Dung quốc sao? Sao để phụ thân ở trước mặt Quốc vương Mộ Dung ca tụng mỹ mạo của Lê Thải Nhi? Chỉ cần quốc vương Mộ Dung quốc muốn nữ nhân tuyệt sắc này Long Phụng ngọc thể bảo vệ nàng nữa.

      Mấy ngày nay mưa rất nhiều, mặt đất ẩm ướt khắp nơi đều là màu xanh của cỏ rêu. Trước cửa Phượng Nghi Uyển có mấy cây đại thụ che trời, nơi này rất ít khi thấy được mặt trời cho nên lại càng ẩm thấp, cỏ rêu lại càng tươi tốt. Người ở phía bị trơn trượt đến đứng nổi. Vinh Lệ Nhi chỉ sợ cẩn thận bị trượt chân, dù sao nàng cũng phải chỉ có mình. Nếu nàng ngã đứa bé trong bụng sợ gặp phải chuyện lớn. Lực chú ý của Vinh Lệ Nhi đều đặt ở dưới bàn chân, nàng nghĩ đến có người đánh thẳng về phá nàng. Nàng còn chưa biết có chuyện gì xảy ra thân mình ngã mạnh xuống nền đất. Trong bụng hổi quặn đau, máu nhuộm đỏ cả quần áo nàng.

      “ A, đau chết mất!” Vinh Lệ Nhi đau đớn hét to tiếng: “ Tiểu Phượng, nhanh mời thái y!”

      Vinh Lệ Nhi biết kể cả có mời thái y đến chỉ sợ cũng giữ nổi đứa của nàng nhưng nàng cũng dứt khoát buông tay, kể cả dù chỉ có tia hi vọng nàng cũng buông tay. Nếu nàng bỏ đứa bé này chẳng khác nào cũng bỏ luôn cả địa vị và tiền đồ sau này.

      Tiểu Phượng phân phó nha đầu mời Thái y, nàng chạy đến bên cạnh Vinh Lệ Nhi, sắc mặt tái nhợt an ủi chủ tử : “ Tiểu thu, người sao. gọi Thái y rồi, Thái y nhanh đến thôi.”

      “ Ha ha ha, Vinh Lệ Nhi, ngươi cần làm việc vô ích, cho dù ngươi có mời thái y chỉ sợ cũng muộn rồi. Đứa trẻ này nhất định giữ được.” Tiếng cười điên cuồng của Âu Dương Phi vang lên bên tai Vinh Lệ Nhi. Ngay sau đó nàng ta lại thê lương : “ Hài nhi số khổ của ta, nương cuối cùng cũng báo thù được cho con rồi.”

      Trong mắt Âu Dương Phi lên loại thần sắc thấy chết sờn. Chỉ cần báo thù được cho con nàng cho dù có chết nàng cũng cam lòng.

      Thực ra Âu Dương phi dạo. Nàng ở trong ngưng Hương các lâu cảm thấy buồn bực, phiền chán cho nên mới mang theo tiểu nha đầu ra ngoài giải sầu. Chính nàng cũng biết tại sao trong lúc vô tình lại đến trươc cửa Phượng Nghi Uyển. Trong lòng nàng thầm nghĩ, phải chăng nhi tử của nàng chỉ dẫn cho nàng đến đây báo thù?

      Lúc này Vinh Lệ nhi vừa vặn tới, Âu Dương Phi nhìn chằm chằm thắt lưng của Vinh Lệ Nhi, nàng ta chưa có bụng. loại kích động báo thù nổi lên nhanh chóng khống chế suy nghĩ của nàng, nàng dường như nổi điên lao tới phía Vinh Lệ Nhi.

      Âu Dương Phi thấy quần áo của Vinh Lệ Nhi toàn máu trong lòng vô cùng sung sướng. Đó là loại vui sướng trước nay chưa từng có, cảnh đẹp ý vui cũng đồng thời mang theo mùi máu nhàn nhạt.

      “ Âu Dương Phi, ngươi nham hiểm! “ Vinh Lệ Nhi cắn răng , trong mắt tràn ngập hận ý.

      “ Ta nham hiểm? Ha ha ha, Vinh
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :