1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón - Đan Thanh Mộng (103) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 88: Tự rước lấy nhục

      Long Phụng Ngọc vừa thấy Âu Dương Phi thay đổi thần sắc, nhịn được đau lòng! biết Âu Dương Phi thể nghe thấy tên Vinh Lệ Nhi. cũng biết Âu Dương Phi thể nhìn thấy Vinh Lệ Nhi. Nàng chỉ cần nghe thấy tên hay nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân đó trong lòng tràn ngập cừu hận!

      tại điều mà Long Phụng Ngọc muốn nhìn thấy nhất đó chính là Âu Dương Phi khổ sở mà làm cho bệnh tình chuyển biến xấu!

      “ Phi Nhi, đừng tức giận. Nàng nằm xuống nghỉ ngơi chút, ta đuổi nàng ta !” Long Phụng Ngọc an ủi Âu Dương Phi, xoay người ra khỏi cửa phòng.

      sở dĩ muốn ngăn cản Vinh Lệ Nhi đến đây là tự có nguyên nhân của .

      Thứ nhất: muốn làm Âu Dương Phi bệnh phải tức giận. Vinh Lệ Nhi tới Ngưng Hương các, tuyệt đối đơn giản là đến thăm bệnh. Nàng ta ra chiêu quỷ quái gì, trong lòng đoán trước được! Phi Nhi rất đáng thương rồi, để nàng tuyết thượng gia sương ( rét vì tuyết còn giá vì sương, liên tiếp gặp nạn, họa vô đơn chí)

      Thứ hai: cũng sợ Vinh Lệ Nhi mang thai bị lây bệnh lao phổi! Nếu như là trước kia, chỉ ước nàng ta mắc bệnh hiểm nghèo mà chết! Như vậy, có thể đánh mà thắng, báo thù cho nhi tử của mình! Nhưng bây giờ nàng ta mang thai hài tử của , sao có thể nhẫn tâm để nàng ta cùng hài tử mạo hiểm chứ? Có đứa bé trong bụng nàng ta, ít nhất,Long Phụng Ngọc tuyệt hậu! Có hậu nhân, có thể an tâm rời cùng Âu Dương Phi. Cho dù có bị lây bệnh lao phổi của Âu Dương Phi, cũng có thể nhắm hai mắt!

      Long Phụng Ngọc ra ngoài sân, chạm mặt cùng Vinh Lệ Nhi và Tiểu Phượng. cách nàng ta mấy bước dừng lại.” Vinh Lệ Nhi, ngươi tới đây làm gì?”

      sở dĩ đứng cách xa nàng ta chút chính là sợ bị lây bệnh khuẩn lao phổi, sau đó lây bệnh cho nàng ta! Bệnh lao phổi này lây lan qua đường hô hấp, chỉ cần hít vào bệnh khuẩn lao phổi, cho dù là người khỏe mạnh cũng bị lây bệnh.

      Vinh Lệ Nhi cười ha ha, tiếng cười kia cực kỳ cuồng vọng. “ Vương gia, ngài gì vậy? Ta tới Ngưng Hương các còn có thể vì chuyện gì? Đương nhiên là tới vấn an Vương phi tôn quý! Nghe Vương phi thổ huyết, thân thể có bệnh , thị thiếp đê tiện ta đây sao có thể đến thăm Vương phi tôn quý chứ?”

      Tiếng cười của Vinh Lệ Nhi làm cho Long Phụng Ngọc hơi nhíu mày. Nữ nhân này ỷ vào việc mình mang thai kiêu ngạo tới mức đuôi cũng vểnh lên trời rồi. Nếu phải là nể mặt hài tử, nhất định nhốt nàng ta vào đại lao! “ Vinh Lệ Nhi, ngươi trở về ! Phi Nhi vừa mới uống thuốc, mới ngủ lúc nãy. Vấn an thăm bệnh của ngươi dừng ở đây !”

      “Vương gia trở về, ta liền trở về. Vương gia muốn ở lại trong Ngưng Hương các, ta đây cũng ở lại trong Ngưng Hương các hầu hạ Vương phi. Mặc dù ta tay chân vụng về nhưng vẫn có thể hầu hạ người ta!” Trong giọng của Vinh Lệ Nhi ràng có mùi vị uy hiếp. Ý tứ rất ràng, Long Phụng Ngọc trở về Phượng Nghi uyển với nàng ta, nàng ta tuyệt đối trở về.

      Hỏa khí trong lòng Long Phụng Ngọc bị Vinh Lệ Nhi khơi dậy. Sắc mặt của trầm xuống:” Vinh Lệ Nhi, ngươi đừng cố tình gây ! trở về, cẩn thận ta dùng phủ quy trừng phạt ngươi.”

      “ Trừng phạt ta? Vương gia, ta phạm lỗi gì? Ta tới vấn an thăm bệnh Vương phi, việc này phạm phải điều luật gì của Long Vũ vương triều?” Tiếng cười của Vinh Lệ Nhi giống như tiếng kêu của cú mèo. Chói tai mà đột ngột, làm cho người ta nhịn được nổi da gà! “ Phủ quy? Ta sợ quá! Vương gia, ngươi xem lỗi lầm của ta có đủ để xử tử hình hay ?”

      Âu Dương Phi mặt mày tái nhợt, nghiêm mặt ra từ trong phòng. Hận ý và lửa giận trong lòng nàng dường như sắp thiêu đốt nàng. Nếu như phân cao thấp với Vinh Lệ Nhi, nàng hận chết bản thân mình.

      “ Vinh phu nhân, phải ngươi vội tới vấn an bổn Vương phi sao? Bổn Vương phi ra, ngươi quỳ xuống hành lễ !” Âu Dương Phi xoay người căn dặn Vân Nhi.” Vân Nhi, mang ghế tới cho bển Vương phi. Bổn Vương phi muốn ngồi xuống nhận bái lạy của Vinh phu nhân.”

      Vân Nhi rất nhanh mang chiếc ghế tới, đỡ Âu Dương Phi ngồi xuống.

      “ Vinh phu nhân, ta chuẩn bị xong rồi. Ngươi quỳ xuống !”

      “ Âu Dương Phi, ngươi để ta quỳ lạy ngươi! Ta là thị thiếp đê tiện, quỳ lạy ngươi cũng có vấn đề gì. Nhưng trong bụng ta còn mang hoàng tôn,ngươi để cho hoàng tôn quỳ lạy mình đúng là biết lớn ! Nếu như ta động mạnh thắt lưng, động thai khí, ngươi chính là mắc phải tử tội!” Vinh Lệ Nhi vừa thấy Âu Dương Phi ra ngoài, còn bày ra trận thế bắt nàng tham bái, lập tức cảm thấy thua thiệt lớn. Nàng ta tới giễu võ dương oai chứ phải là tới quỳ hành lễ. Thân phận của nàng ta cao quý, nhưng nàng ta còn có hài tử trong bụng! Đứa bé trong bụng của nàng ta chính là long tử long tôn!

      “ Vinh phu nhân, đúng là ngươi mang thai long tử long tôn. Còn Âu Dương Phi ta từng sinh ra long tử long tôn đây! Đừng ỷ vào hài tử trong bụng ngươi mà ra oai. Âu Dương Phi ta còn đấu lại ngươi sao?” Sau khi châm chọc Vinh Lệ Nhi, Âu Dương Phi xoay người đối diện với Long Phụng Ngọc.” Vương gia, thị thiếp này của người hình như quá có đạo lý rồi. Vẫn la hét muốn quỳ bái ta, ngươi ngăn cản cũng được. tại ta ra, nàng ta lại muốn đổi ý. Vương gia người xem, ta có tư cách nhận quỳ bái của nàng ta hay ?”

      Vinh Lệ Nhi nhìn Long Phụng Ngọc, hy vọng suy tính cho hài tử trong bụng nàng ta, miễn quỳ lạy cho nàng ta.

      Long Phụng Ngọc cũng hận Vinh Lệ Nhi quá ngông cuồng, chẳng những thay cho Vinh Lệ Nhi, ngược lại kéo nàng ta xuống nước.” Vinh phu nhân, nếu ngươi đến vấn an Trắc Vương phi,vậy ngươi quỳ xuống !”

      “ Vương gia, hài tử trong bụng ta?” Vinh Lệ Nhi vừa nghe Long Phụng Ngọc bắt nàng ta quỳ xuống liền chỉ bụng mình .

      “ Vinh phu nhân, bổn Vương phi tin rằng ngươi ngu ngốc như vậy. mẫu thân nếu như ngay cả hài tử của mình cũng bảo vệ được có tư cách làm mẫu thân. Ngươi nhìn ta xem, bởi vì bảo vệ được con mình, phải là bị người ta độc chết ư? Thông minh như ngươi, chắc chắn vì quỳ xuống mà động thai khí đâu! Thai khí này, cũng là chỗ dựa của ngươi, là tư cách đại phú đại quý của ngươi! Ngươi chịu để cho động thai khí sao?” Âu Dương Phi cố nén khí huyết nghịch chuyển trong ngực, đấu với Vinh Lệ Nhi.

      Vinh Lệ Nhi còn cách nào khác chỉ đành đỡ thắt lưng, quỳ gối trước mặt Vinh Lệ Nhi. “ Vương phi. Vinh Lệ Nhi thỉnh an Vương phi!” Nàng ta vừa vấn an vừa thầm mắng Âu Dương Phi. Nếu như có ngày hài tử của Vinh Lệ Nhi nàng trở thành chủ nhân của Ngọc Vương phủ, nàng ta nhất định làm cho Âu Dương Phi phải chết, hơn nữa chết rất khó nhìn.

      “ Vinh phu nhân, Vương gia muốn ở lại Ngưng Hương các làm bạn với bổn Vương phi. Ngươi muốn lưu lại hầu hạ bổn Vương phi hay là quay lại Phượng Nghi uyển điều dưỡng thai khí đây?” giọng của Âu Dương Phi vô cùng lãnh. gương mặt xinh đẹp tràn đầy thần sắc thống khổ.

      “ Hồi bẩm Vương phi, ta đây tay chân vụng về, thích hợp hầu hạ Vương phi. Ta vẫn nên quay về Phượng Nghi uyển điều dưỡng thai khí!” Vinh Lệ Nhi dằn xuống chua sót và đau đớn ở đầu gối vì phải quỳ lạy, được Tiểu Phượng dìu đỡ đứng dậy. Nàng ta mang theo Tiểu Phượng ảo não bỏ ! Nàng ta vừa ra khỏi cửa lớn Ngưng Hương các. Âu Dương Phi liền phun ra ngụm máu tươi.

      Máu tươi kia phun mặt đất, giống như đóa mẫu đơn diễm lệ.

      Chương 89: Người trong lòng

      Lê Thải Nhi mặc bộ sa mỏng, ngồi ở băng ghế đá trong chòi nghỉ mát.

      tay của nàng là quyến sách thuốc cổ. Ánh mắt nhìn chằm chằm sách thuốc, trong lòng lại vẫn suy tư. Trong lòng của nàng luôn đặt vào chuyện Vinh Lệ Nhi mang thai.

      , Lê Thải Nhi ghen tị chuyện Vinh Lệ Nhi mang thai, thậm chí cũng sợ nàng ta mẹ quý nhờ con đoạt địa vị Đích Vương phi của nàng.

      Điều duy nhất làm nàng phiền não chính là, sau khi Vinh Lệ Nhi mang thai, nàng càng khó khăn. Có lẽ, nàng trở thành cái đinh trong mắt, gai trong thịt Vinh Lệ Nhi. Đối với Vinh Lệ Nhi mà mang thai là việc thống khoái. Đối với Lê Thải Nhi nàng điều đó lại đồng nghĩa với việc phải đối mặt với cửa sinh tử!

      Lúc nữ nhân này mang thai ngoan sắc bén như thế. khi mang thai càng chút kiêng kỵ. Cho dù nàng ta công khai đối phó với Lê Thải Nhi nàng cũng bị xử phạt gì. Dù sao trong bụng nàng ta cũng còn lá bùa hộ thân là hoàng tôn.

      Long Phụng Ngọc xử lý chuyện Vinh Lệ Nhi hãm hại nàng đây?

      bảo vệ chính nghĩa hay là mở mắt nhắm mắt? Có lẽ đứng về phía Vinh Lệ Nhi, cũng Vinh Lệ Nhi nhìn nàng thống khổ!

      Mấy ngày nay ra ra vào vào biệt viện. Mặc dù nàng muốn thấy nhưng cũng quen với tồn tại của . Vinh Lệ Nhi vừa mang thai, trong biệt viện liền thấy bóng dáng của nữa!

      , trong lòng của Lê Thải Nhi có chút tĩnh mịch! Nàng cũng phải là dạng nữ nhân rời khỏi nam nhân này có cách nào sống tiếp, nàng cũng phải là nhớ đến cơm nước màng, dung nhan tiều tụy! Hơn ngày nay nhìn thấy bóng dáng của , chẳng qua nàng chỉ có chút quen mà thôi!

      “ Tiểu thư, sau cơn mưa trời lạnh, người mặc thêm quần áo !” tay Lê ma ma cầm chiếc áo choàng, nhàng khoác lên vai Lê Thải Nhi.

      “ Ma ma, ngươi đối với ta tốt.” Lê Thải Nhi rúc vào trong ngực Lê ma ma, giống như rúc vào ngực người mẹ hiền từ. Cảm giác kia, ấm áp.

      “ Tiểu thư, sao người lại những lời ngốc nghếch như vậy! Người là chủ tử của ta, ta là ma ma của người! đối tốt với người ta đối tốt với ai!” Lê ma ma nuôi dưỡng Lê Thải Nhi từ , sớm coi nàng là nữ nhi ruột thịt, chẳng qua là ngại danh phận chủ tớ mới biểu ra quá ràng.

      “ Ma ma, sau này đừng cái gì chủ tử với chủ tử. Thải Nhi từ nhi, nhưng Thải Nhi cảm thấy được thê lương và đau thương của nhi. Hết thảy đều là nhờ ma ma người! Ma ma hiền lành, lương thiện, hòa ái, dễ gần. người ma ma có đầy đủ ánh sáng và vĩ đại của người mẹ. Trong lòng Thải Nhi sớm coi người là mẫu thân!” Lời của Lê Thải Nhi là lời lòng, trong lòng của nàng, đích thực đối đãi với Lê ma ma như đối với mẫu thân.

      “ Tiểu thư, người ôm ma ma chặt quá!” Trong mắt Lê ma ma lóng lánh nước mắt cảm động.

      lúc chủ tớ hai người tâm , Yến Nhi liền hưng phấn chạy vào, người còn chưa tới, tiếng tới trước.” Tiểu thư, tiểu thư, lúc ở phòng bếp, ta nghe được tin làm cho mọi người sảng khoái.”

      “ Yến Nhi, ngươi cũng là đại nương, làm việc có thể chững chạc hơn chút ? Nhìn dáng vẻ hấp tấp của ngươi, sợ rằng nam nhân nào muốn cưới ngươi đó!” Lê Thải Nhi nhìn Yến Nhi, mặt tràn đầy thần sắc cưng chiều. Nha đầu Yến Nhi này chỉ hơn nàng hai tuổi, cũng coi như là đại nương rồi. Người chủ tử như nàng nhất định phải giúp nàng ấy tìm phu nhân vừa ý đáng tin cậy.

      “ Tiểu thư, người đừng sửa đổi ta. Ta muốn ai lấy ta, như vậy có thể ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư cả đời! Cả đời ở trong biệt viện ta cũng cảm thấy buồn chán.” mặt Yến Nhi xẹt qua tia đỏ ửng. đến xuất giá, trong đầu của nàng liền ra hình dáng của Vu Thừa Phong. Tâm tư của nàng với Tiểu Phượng cũng giống như đầu của quang gánh, chỉ có đầu nóng. Trong lòng Vu Thừa Phong nghĩ như thế nào, Yến Nhi nàng dám bừa! Nếu nam nhân kia cũng có tâm tư này, vậy dễ làm rồi. Vu Thừa Phong chưa lập gia đình, Yến Nhi nàng chưa gả, xin Vương gia và tiểu thư thành toàn cũng thành vấn đề.

      “ Yến Nhi, có phải ngươi có người trong lòng rồi ? Nếu như có, ngươi hãy cho ta biết, đến lúc đó ta giúp ngươi làm chủ.” Lê Thải Nhi thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Yến Nhi liền đoán nha đầu này có người trong lòng. Nếu sao có thể đỏ mặt chứ?

      “ Tiểu thư, ta đâu có người trong lòng chứ? Cả ngày ta đều theo tiểu thư, ta tiếp xúc với người nào tiểu thư còn biết sao?” Yến Nhi ngượng ngùng giải thích, ánh mắt trong lúc vô tình quét qua gian phòng của Vu Thừa Phong!

      Trong lòng Lê Thải Nhi nhịn được lộp bộp tiếng. Chẳng lẽ nha đầu Yến Nhi này thích Vu thị vệ? Nếu quả như vậy e là đường tình duyên của Yến Nhi gập ghềnh khó rồi.

      Lê Thải Nhi là nữ nhân tinh tế, ánh mắt thầm kín của Vu Thừa Phong sao nàng có thể nhận ra! Nàng sớm biết, Vu Thừa Phong ái mộ nàng! Mà nàng cũng tràn đầy kính nể và cảm kích đối với .

      Bằng lương tâm mà , Vu Thừa Phong nam nhân tốt! chẳng những tướng mạo tuấn mĩ, hơn nữa có thân công phu! Quan trọng nhất là, hề tầm thường! trông mặt mà bắt hình dong, có tam thê tứ thiếp.

      So với cái Vương gia ác ma kia, chỉ có hơn chứ có kém! Nếu như Lê Thải Nhi nàng có thể lựa chọn, nàng tình nguyện chọn Vu Thừa Phong chứ chọn Vương gia ác ma kia!

      Đáng tiếc, lúc vừa mới ra đời nàng là vị hôn thê của tên ác ma này rồi! Kể từ khi gả vào Ngọc Vương phủ này, cả đời này nàng liền mất quyền lựa chọn!

      Vương gia ác mà này, phải là nam nhân, mà Lê Thải Nhi nàng mong đợi nhưng nàng cũng có tư cách lại tìm hạnh phúc của mình. Nàng chỉ có thể làm cho trái tim của mình cứng rắn hơn để sống trong Ngọc Vương phủ nguy cơ tứ phía này! Thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy mọi chuyện xảy ra trong Ngọc Vương phủ!

      Nàng chỉ có thể làm như thấy ánh mắt say đắm của Vu Thừa Phong.Ân cứu mạng của với nàng, nàng chỉ có thể khắc sâu trong lòng. Nàng với định sẵn là hai vì sao vĩnh viễn thể gặp nhau, chỉ có thể yên lặng nhìn nhau, yên lặng chờ đợi.

      Nếu như Yến Nhi có thể vào trong lòng Vu Thừa Phong, có thể mang tới hạnh phúc cho Vu Thừa Phong, nàng vô cùng mong đợi vô cùng vui mừng!

      “ Tiểu thư, người nghĩ gì thế?” Yến Nhi vừa thấy Lê Thải Nhi trầm mặc liền nhịn được mà hỏi. Tiểu thư tâm tư cẩn thận, chẳng lẽ biết được tâm của nàng?

      Câu hỏi của Yến Nhi cắt đứt suy nghĩ của Lê Thải Nhi, nàng vội vàng tập trung tinh thần, cười che giấu:” có gì, ta suy nghĩ, ngươi ở phòng bếp nghe được tin tốt gì?”
      Last edited: 9/11/15

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 90: Thống khổ của tình


      Yến Nhi nhớ tới chuyện nghe được ở phòng bếp, nhịn được nở nụ cười.” Ta nghe người trong phòng bếp , chủ tử Ngưng Hương các bị bệnh! Ác phụ kia ỷ vào việc mình mang thai, lấy cớ thăm bệnh, đến Ngưng Hương các ra oai, ai ngờ lại bị mất mặt ở Ngưng Hương các!”

      Lê Thải Nhi vừa nghe thấy lời của Yến Nhi, vội vàng ngăn cản nàng! “ Yến Nhi,ngươi hãy nhớ. Phàm là bàn luận chuyện của Phượng Nghi uyển và Ngưng Hương các, ngươi đừng xen vào! Họa là từ miệng mà ra, bệnh là từ miệng mà vào, nhất định đừng tự rước họa vào người!”

      “ Tiểu thư, người khác bàn luận, ta chỉ nghe chút thôi, gì hết!” Yến Nhi sợ tiểu thư trách mắng, vội vàng giải thích.

      tốt!” Lê Thải Nhi thở dài nhõm.

      Lê Thải Nhi nàng chỉ muốn được sống thanh tịnh, thực muốn dính dáng đến cuộc chiến giữa Âu Dương Phi và Vinh Lệ Nhi. Có lúc nàng cảm thấy trận chiến giữa nữ nhân còn khốc liệt hơn chiến trường. Nàng tình nguyện chết chiến trường giống phụ thân chứ muốn chết trong cuộc chiến giữa các nữ nhân!

      “ Tiểu thư, thời tiết hôm nay ẩm ướt, người cởi y phục ra, ta giặt giúp người!” Yến Nhi sờ y phục của mình, với Lê Thải Nhi.

      “ Lê ma ma, lúc ta ngã bệnh, Âu Dương Phi cũng từng tới thăm. biết mà tới thăm cũng thất lễ, chúng ta thay y phục, sang đó thăm hỏi chút!” Chủ tớ ba người vừa cười vừa vào phòng thay y phục.

      lúc sau, Lê Thải Nhi thay y phục mới, cũng Lê ma ma di ra ngoài!

      “ Yến Nhi, ngươi ở lại ! Ta và Lê ma ma tới Ngưng Hương các lát rồi về.” Lê Thải Nhi dặn dò Yến Nhi tiếng rồi cùng Lê ma ma ra cửa biệt viện.

      Yến Nhi trả lời tiếng, cung kính tiễn chủ tử. Nàng tới trước cửa phòng Vu Thừa Phong, gõ cửa cái. Cửa mở ra nhưng nghe thấy tiếng đáp lại. Nàng đẩy cửa vào, cầm lấy quần áo bẩn ở mép giường rồi ra. Vừa giặt quần áo vừa ngâm nga tiểu khúc, gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười hạnh phúc.

      Vu Thừa Phong nằm ở cây đại thụ, nhìn màn này. Trong lòng của cảm giác bất đắc dĩ.

      Yến Nhi nương này, ánh mắt nhìn luôn mang theo e lệ, lộ ra tia sáng kì dị. Mặc dù nàng thừa nhận gì với nhưng biết Yến Nhi thích ! Nàng luôn len lén đem quần áo bẩn giặt, sau khi giặt sạch phơi khô gấp gọn gàng trả về chỗ cũ. nương thẳng thắn này vẫn luôn dùng hành động để biểu đạt tình cảm đối với .

      Yến Nhi đích thực là nương tốt! Nàng cũng giống như chủ tử của mình, xinh đẹp, thiện lương, ngây thơ, đáng . Đáng tiếc có cách nào tiếp nhận tình cảm này, bởi vì trong lòng có hình bóng khác! Mặc dù nàng là Vương phi, mặc dù biết và nàng mãi mãi có khả năng, nhưng thể xóa hình bóng yếu ớt và dung nhan khi đẹp khi xấu của nàng.

      Ông trời, tại sao lại để con người có tình cảm? Tại sao lại dùng tình cảm trêu đùa con người?

      Người mà Vu Thừa Phong lại là người vĩnh viễn bao giờ có thể chiếm được. Người thương lại thương ! Tự phải nếm trải thống khổ của tình rồi, tại sao lại để cho người khác vì mà chịu đựng nỗi đau này!

      Vu Thừa Phong nhìn dáng vẻ giặt quần áo của Yến Nhi, trong lòng dâng lên từng trận đau lòng và xấu hổ! đành lòng xem tiếp, vọt người bay qua nóc nhà, đuổi theo người phải bảo vệ!

      Vinh Lệ Nhi thở hổn hển trở lại Phượng Nghi uyển, nàng ta vơ được món đồ gốm sứ quý trong phòng, quăng “ầm” tiếng xuống đất. Mảnh sứ vụn văng khắp nơi, rơi vào các góc trong phòng, giống như là sao bầu trời đêm, lại giống như những con cờ tán lạc bàn cờ.

      “ Tiểu thư, tại sao người phải khổ như thế chứ? Dù có tức giận hơn nữa cũng đừng so đo với đồ sứ mình thích nhất chứ! Tiểu thư người nên tức giận. Người nhất định phải cẩn thận, tránh làm động thai khí.” Tiểu Phượng vừa dọn dẹp mảnh sứ vụn tán loạn trong phòng, vừa khuyên nhủ chủ tử của nàng ta.

      “ Âu Dương Phi, nữ nhân đáng chết. Ở trước mặt Vương gia ngươi có thể làm nhục ta, hừ hừ, Vương gia thể suốt ngày bảo vệ ngươi. Chờ lúc Vương gia có ở đây, xem ta thu thập ngươi như thế nào!” Vinh Lệ Nhi hò hét khản cả giọng, hoàn toàn có chút phong phạm của tiểu thư khuê các. “ Tiểu Phượng, ngươi ra ngoài phân phó người bên ngoài tiếng, bảo bọn họ giám sát chặt chẽ Ngưng Hương các, Ngưng Hương các có bất cứ động tĩnh gì lập tức trở về bẩm báo!”

      phải là Âu Dương Phi thổ huyết sao? Vinh Lệ Nhi để cho nàng ta tiếp tục thổ huyết, bao giờ nôn hết máu lúc đó mới thôi! Khi nào nàng ta làm bạn với nhi tử của nàng ta lúc đó Vinh Lệ Nhi nàng mới an tâm!

      “ Được, nô tỳ sắp xếp!” Tiểu Phượng vâng lệnh xoay người ra khỏi phòng! Vinh Lệ Nhi ngồi giường, luồng hận ý ập tới nàng ta!

      “ Âu Dương Phi nữ nhân đáng chết này. Ngươi biết nhìn gương, vẫn muốn đấu với ta! Hừ hừ, đứa con Âu Dương Phi ngươi sinh chết non! Ngươi có tư cách gì đấu với ta? Vinh Lệ Nhi ta hoài thai long tử long tôn! Những ngày tháng đại phú đại quý của ta vẫn còn ở phía sau! Chờ tới lúc ta mẹ quý nhờ con, ngươi nhất định phải chết!”

      Tiểu Phượng ra ngoài lát quay lại.” Tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy Đích Vương phi cùng ma ma của nàng ta đến Ngưng Hương các. Nhìn dáng vẻ kia hẳn là thăm bệnh!”

      “ Tiểu Phượng, chúng ta cũng lặng lẽ theo, đến Ngưng Hương các xem chút!” Vinh Lệ Nhi vừa nghe thấy Lê Thải Nhi đến Ngưng Hương các liền muốn theo xem chút. Lúc nàng ta thăm bệnh, Long Phụng Ngọc ngăn cản cho vào, nàng ta muốn xem thử, Lê Thải Nhi đến Ngưng Hương các có thể được vào hay !

      “ Tiểu thư, chúng ta mới ở đó trở lại lâu, còn muốn nữa sao? Người mệt nhọc như vậy, cẩn thận động thai khí.” Tiểu Phượng muốn để Vinh Lệ Nhi lại đến Ngưng Hương các chính là vì muốn để cho nàng ta mất mặt nhưng Vinh Lệ Nhi hiểu tấm lòng của nàng, trừng mắt lạnh chửi mắng Tiểu Phượng.

      “ Tiểu Phượng, ta làm gì còn cần ngươi phê chuẩn sao? Ngươi chính là lười bộ phải khôn? Hay là muốn cùng ta? Động chút là lấy việc động thai khí ra dọa ta! Có phải ngươi cũng giống như Âu Dương Phi, mong chờ ta động thai khí ?” Lời của Vinh Lệ Nhi dọa cho Tiểu Phượng sợ run lên. Nàng vội vàng quỳ rạp xuống chân Vinh Lệ Nhi, nhận lỗi với nàng ta.

      Kể từ sau khi Vinh Lệ Nhi bị thất sủng, tính khí càng trở nên thất thường. Nàng ta động chút là trút giận lên Tiểu Phượng. Tiểu Phượng sớm lĩnh giáo nóng giận của nàng ta, chỉ sợ tiểu thư nổi giận giận chó đánh mèo với mình!

      “ Tiểu thư, dù người cho Tiểu Phượng trăm lá gan, nô tỳ cũng dám mong người động thai khí! Chủ tử muốn đến Ngưng Hương các, nô tỳ cùng người là được, người ngàn vạn lần nên tức giận, tránh cho...” Tiểu Phượng vừa thấy mình lại phạm vào điều kiêng kỵ liền vội vàng cắn môi, nuốt mấy chữ phía sau lại!

      “ Vậy thôi!” Vinh Lệ Nhi nhìn thấy dáng vẻ bị hù dọa của Tiểu Phượng, trong lòng dâng lên cảm giác sảng khoái cao cao tại thượng.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 91: Hiểu lầm

      Lê Thải Nhi mang theo Lê ma ma tới cửa lớn Ngưng Hương các nhưng lại do dự.

      Thân thể Âu Dương Phi thoải mái, tên Vương gia ác ma kia chắc chắn cũng ở trong Ngưng Hương các! Lúc này nàng tới thăm bệnh, có phải là có chút biểu hiềm nghi hay ?

      Hơn nữa, nam nhân kia mới rời khỏi biệt viện có ngày, nàng liền tới Ngưng Hương các, nếu như tên ác ma đó nghĩ rằng nàng tới là vì chẳng phải nàng quá oan uổng hay sao?

      “ Lê ma ma, ta muốn vào, hay là chúng ta quay về thôi!” Lời của Lê Thải Nhi làm cho Lê ma ma nghi hoặc.

      “ Trở về?” Tiểu thư làm sao vậy? Tới nơi lại tự nhiên đổi ý? Nhưng tiểu thư muốn trở về ắt hẳn tự có đạo lý của tiểu thư. chừng, nàng là vì sợ nhìn thấy Vương gia nên mới muốn trở về!

      Nếu tiểu thư gả cho Vương gia, hơn nữa viên phòng khi tiểu thư còn sống chỉ có thể là người của Vương gia. Nếu như bọn họ muốn ở chung cả đời trốn tránh cũng phải là biện pháp lâu dài!

      Lúc tiểu thư hôn mê, Vương gia nôn nóng biết bao! Bộ dáng lo lắng nóng nảy của , ma ma bà nhìn thấy cũng cảm động!

      Tính khí của tiểu thư và Vương gia, cái so với cái kia càng quật cường, cái so với cái kia càng cao ngạo. Bọn họ ai chịu bỏ sĩ diện xuống dỗ dành người kia. tháng qua, phải là cãi nhau là chiến tranh lạnh. Tiếp tục như vậy, quan hệ của bọn họ càng ngày càng bế tắc. Kết cục đó phải là điều Lê ma ma bà kỳ vọng.

      được,bà nhất định phải tạo cơ hội cho họ gặp mặt. Chỉ cần bọn họ có thể hóa giải gút mắc trong lòng sau này có thể an bình sống chung rồi.

      “ Đúng vậy! Chúng ta trở về thôi!” Lê Thải Nhi vừa trả lời, vừa xoay người định về.

      “ Tiểu thư, thăm bệnh nhân nên chậm trễ! Sớm muộn gì cũng tới, chi bằng tới sớm chút thỏa đáng hơn! Chúng ta cũng tới đây, lại trở về phải là lại nhiều lần hay sao?” Lê ma ma kéo Lê Thải Nhi, khuyên nàng vào trong.” Tiểu thư, hay là chúng ta vào !”

      Lê Thải Nhi nghĩ, lời của Lê ma ma cũng có đạo lý. Nếu tới nên vào trong thăm bệnh. Bây giờ về, ngày khác lại phải tới!

      Lê ma ma vừa thấy tiểu thư phản đối, vội vàng kéo tiểu thư vào bên trong. Thái giám nhìn thấy chủ tớ các nàng liền lớn tiếng bẩm báo:” Ngọc Vương phi đến!”

      Lời của thái giám vừa dứt, Long Phụng Ngọc liền từ trong phòng ra. nhìn thấy Lê Thải Nhi, trong mắt liền lên ánh sáng chói mắt nhưng ánh sáng đó chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.

      “ Ngọc Vương phi, mời ngươi trở về! Phi Nhi vừa mới ngủ, đừng quấy rầy nàng ấy!” Long Phụng Ngọc cố ý làm mặt lạnh, cứng rắn .

      Trong tích tắc, vô cùng vui sướng và hưng phấn khi nhìn thấy nàng, nhưng biết Ngưng Hương các phải là nơi nàng có thể đến. Nàng ở chỗ này lâu bao nhiêu nguy hiểm của nàng tăng thêm phần. Mà , tuyệt đối hy vọng nàng gặp nguy hiểm.

      Nước mắt của Lê Thải Nhi đong đầy trong mắt nhưng vẫn cố kìm lại. Nàng hơi hạ người xuống, vén áo thi lễ với Long Phụng Ngọc:” Lê ma ma, chúng ta trở về !”

      Sớm biết như vậy nàng đến Ngưng Hương các này. Sớm biết như vậy, nàng đến tự rước lấy nhục! Nàng tới Ngưng Hương các có chút ác ý nào. Âu Dương Phi từng đến thăm nàng, bây giờ nàng chỉ muốn hoàn lễ thôi, thế mà nam nhân này lại muốn đuổi nàng .

      “ Thải Nhi tỷ tỷ, người vào !” Âu Dương Phi lê thân thể bệnh tật, ra ngoài gọi Lê Thải Nhi. Âu Dương Phi nàng là người ân oán phân minh, Lê Thải Nhi chưa từng làm khó nàng, tự nhiên nàng phải lấy lễ đối đãi.

      Lê Thải Nhi vô cùng khó xử, nàng biết là mình nên hay nên ở lại. Nếu nàng lưu lại cảm thấy tôn nghiêm bị tổn hại. Nếu như , nàng lại thấy có lỗi với sụ nhiệt tình của Âu Dương Phi. Âu Dương Phi mang thân thể bệnh tật ra ngoài gọi nàng, sao nàng có thể xoay người rời ?

      Long Phụng Ngọc vừa nhìn vẻ mặt ủy khuất của nàng, lại nhìn thấy thần sắc do dự liền đau lòng hoảng hốt. Vì để cho nàng bị lây bệnh, chỉ có thể để cho nàng hiểu lầm . Vì để cho nàng ở lại, chỉ có thể hạ lệnh đuổi khách:” Phi Nhi, sức khỏe của nàng vẫn còn yếu, nên nghỉ ngơi tốt hơn!”

      “ Vương gia, thiếp mệt, tại tinh thần của thiếp rất tốt.” Âu Dương Phi vừa giải thích vừa quay về phía Lê Thải Nhi:” Thải Nhi tỷ tỷ, hiếm khi tỷ đến chỗ này của muội, nếu như qua cửa mà vào, trong lòng muội rất buồn. Nào, mau vào đây .”

      Lê Thải Nhi nghe thấy Long Phụng Ngọc uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách, lại thấy Âu Dương Phi nhiệt tình như vậy, trong lòng rất mâu thuẫn. Nam nhân này có phải sợ nàng giống Vinh Lệ Nhi, đến đây để ra oai ?Chẳng lẽ chung sống với nhau tháng rồi mà hiểu chút nào về cách đối nhân xử thế của Lê Thải Nhi nàng sao?

      Mặc kệ thế nào hôm nay nàng đến đây là để thăm Âu Dương Phi! Qua cửa mà vào quả làm cho Âu Dương Phi thương tâm. Lê Thải Nhi nàng có thể nhẫn nhục chịu đựng lăng nhục ức hiếp nhưng thể làm aho Âu Dương Phi thương tâm.

      Lê Thải Nhi nhấc chân lên, bình tĩnh dứt khoát bước về hướng Ngưng Hương các. Long Phụng Ngọc thấy Lê Thải Nhi muốn vào trong liền lách mình đứng chắn trước mặt Âu Dương Phi.

      được, thể để Lê Thải Nhi tiếp xúc với Âu Dương Phi, thể để nàng mắc phải căn bệnh đáng sợ đó. sắp mất Âu Dương Phi rồi, thể lại mạo hiểm để mất Lê Thải Nhi nữa.

      “ Ngọc Vương phi, ngươi vẫn nên quay về ! Bây giờ Phi Nhi bệnh rồi, ta nhất định phải ở cạnh nàng ấy. Dù ngươi chịu nổi đơn ta cũng về Long Phụng Ngọc với ngươi đâu! Vì vậy, ngươi cần giả vờ giả vịt diễn cái vở kịch thăm bệnh gì đó nữa!” giọng của Long Phụng Ngọc xen lẫn lạnh lẽo vô tận. lạnh lẽo đó làm cho Lê Thải Nhi rùng mình cái.

      Nam nhân này lại nghĩ nàng như vậy. cho rằng nàng chịu nổi đơn mới chạy đến Ngưng Hương các diễn trò thăm bệnh?

      còn tuj dát vàng lên mặt mình! còn tưởng rằng mình cao quý lắm sao! Cho dù nàng có chịu được đơn cũng bỏ qua tôn nghiêm để đến tìm ! Cho dù nữ nhân khắp thiên hạ đều coi trọng nàng cũng thèm!

      theo nàng trở lại Long Phượng hiên?

      Cho dù muốn trở về cùng nàng cũng phải hỏi xem nàng có đồng ý hay !

      “ Phi Nhi tỷ tỷ, hôm nay muội vào đâu! Sau này, ta đến thăm viếng nữa!” Lê Thải Nhi chào hỏi Âu Dương Phi, thẳng sống lưng bước ra khỏi cửa Ngưng Hương các. Trong lòng Lê ma ma cũng thấy oan ức thay cho tiểu thư, đáng tiếc bà chỉ là ma ma, thể đòi lại công bằng cho chủ tử. Điều duy nhất bà có thể làm là theo phía sau an ủi chủ tử của mình.

      Long Phụng Ngọc nhìn theo hình bóng chủ tớ của Lê Thải Nhi, nhịn được thở phào hơi. Ai…, tại nàng hiểu nỗi khổ tâm của , sau này hiểu thôi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chuơng 92: Chuyện ma quái(1)

      [Edit: liennguyen199]



      Lê Thải Nhi chạy thẳng đường về phía Long Phượng Hiên.

      Sớm biết như vậy, nàng tới Ngưng Hương Các, bị tên Vương Gia ác ma làm nhục như thế, nàng thấy xấu hổ! nàng diễn trò cũng thôi , thế nhưng lại ra những lời vô sỉ như vậy ở ngay trước mặt Âu Dương Phi.

      Lê Thải Nhi chỉ lo cúi đầu chạy, phát có người chặn đường của nàng.

      “Ơ, Ngọc Vương Phi, người chính là nữ chủ tử của vương phủ này, thế nhưng cũng bị Âu Dương Phi đuổi về ư? Ha ha, ta còn cho là chỉ có ta bị nàng ta nhục nhã, ngờ, nàng ta ỷ vào sủng ái của Vương Gia lại ức hiếp cả nữ chủ tử của vương phủ này?” Tiếng cười của Vinh Lệ Nhi giống như cây đao, đâm sâu vào vết thương trong lòng nàng, khiến máu tươi khuất nhục từ miệng vết thương chảy ra.

      Nàng cũng gì, trực tiếp vòng qua Vinh Lệ Nhi, về phía Long Phượng Hiên.

      “Ngọc Vương Phi, người dung túng cho thị thiếp như vậy, nàng ta cưỡi lên cổ người!” Ý định của Vinh Lệ Nhi rất ràng, nàng ta muốn khơi mào chiến tranh giữa Lê Thải Nhi và Âu Dương Phi, nàng ta ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi. Đáng tiếc chính là Lê Thải Nhi hoàn toàn chút phản ứng

      Trong Long Phượng Hiên, Lê ma ma an ủi chủ tử của bà: “Tiểu thư, người nên tức giận. Vương Gia cho người vào Ngưng Hương Các, hẳn là trong lòng ngài ấy có nỗi khổ tâm. Lẽ nào chúng ta lại hiểu cho ngài ấy? chừng, ngài ấy để người vào là vì muốn tốt cho người sao?

      Lê Thải Nhi ‘hừ’ tiếng, gì.

      có nỗi khổ tâm hay , nàng dám kết luận lại càng dám bừa, vì muốn tốt cho nàng, có đánh chết nàng, nàng cũng tin!

      “Tiểu thư, người suy nghĩ chút: Ngày nào vị Trắc vương phi này cũng ho khan, hôm nay lại còn hộc cả máu, bệnh của nàng ta , chỉ sợ cũng phải bệnh tốt lành gì, chừng, chính là bệnh ho lao. Người nghĩ , nếu như bệnh của nàng ta đúng là như vậy, Vương Gia cho người vào, đây tuyệt đối là có ý tốt!” Lê ma ma chỉ sợ tiểu thư và Vương Gia trống đánh xuôi kèn thổi ngược, càng chạy càng xa, cho nên bà luôn dùng mọi biện pháp tốt cho Long Phụng Ngọc.

      “Lê ma ma, bà cần an ủi ta nữa. , ta hề giận , bởi vì ta vốn quan tâm , tội gì giận người quan trọng!” Nếu quả như Lê ma ma , Âu Dương Phi bị ho lao, làm sao Long Phụng Ngọc có thể đến Ngưng Hương Các chứ? Nếu như nàng bị lây bệnh , phải rất hợp với
      [​IMG]


      Chương 92.2: Chuyện ma quái (2)

      [Edit: liennguyen199]



      Tiểu Phượng đóng cửa sổ lại, đỡ Vinh Lệ Nhi nằm xuống.

      “Tiểu thư, nhất định là người hoa mắt? Làm gì có quỷ nào? chừng người mắt mờ, nhìn nhầm bóng cây trúc chiếu cửa sổ!” Tiểu Phượng an ủi Vinh Lệ Nhi, nhàng vỗ sống lưng nàng ta: “Người ngủ , cần phải sợ. Tối nay, em canh giữ trước giường của người.”

      “Ừ.” Trong lòng của Vinh Lệ Nhi bình tĩnh hơn chút. Có Tiểu Phượng bảo vệ ở bên giường, lá gan của nàng ta mới lớn hơn chút. Nàng ta nhàng nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

      Trong lúc mông lung, Vinh Lệ Nhi lại nghe thấy thanh đáng sợ đó, vang lên bên tai nàng ta: “Trời tạo nghiệt, có thể sống, tự gây nghiệt, thể sống.”

      thanh u ám lạnh lùng đó, biết vang lên bao nhiêu lần.

      Trong mộng, Vinh Lệ cứ run lên bần bật: “Tiểu vương gia, ta biết người chết rất oan uổng. Ngày mai, ta nhất định mời đạo sĩ, đến siêu độ vong hồn của người. Người đừng ám ta, người đừng tới lấy mạng ta nữa.”

      “Trời tạo nghiệt, có thể sống, tự gây nghiệt, thể sống!” thanh kia lại vang lên, khuôn mặt loang lổ máu đó lại xuất trước mặt của Vinh Lệ Nhi. Nàng ta bị kinh hãi liền tỉnh giấc, bật dậy. Ánh mắt lướt qua Tiểu Phượng lim dim, nhìn về phía của sổ. Bóng dáng của đứa bé ở phía bên ngoài của sổ. mặt đứa bé ấy đầy máu.

      “Có quỷ! Có quỷ!” Vinh Lệ Nhi kinh hãi, ngã nhào xuống đất. Chân của nàng ta, đá phải cánh tay ôm đầu của Tiểu Phượng, Tiểu Phượng lập tức tỉnh lại.

      “Tiểu thư, người làm sao vậy? Lại gặp ác mộng sao?” Tiểu Phượng thắp ngọn đèn dầu bàn, ánh sáng, chiếu cả căn phòng. Nàng ta đỡ Vinh Lệ Nhi ngồi dậy, vừa lau mồ hôi trán Vinh Lệ Nhi vừa hỏi.

      “Tiểu Phượng, phải ta nằm mơ đâu. Ta thực nhìn thấy ở bên ngoài cửa sổ có khuôn mặt đầy máu của đứa bé, đưuá bé ấy chính là Tiểu vương gia chết yểu. Trong miệng đứa bé kia luôn luôn vang lên câu : ‘Trời tạo nghiệt, có thể sống, tự gây nghiệt, thể sống.’ Vinh Lệ Nhi hoa dung thất sắc (1), vẻ mặt vô cùng kinh hãi!
      ( (1) Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi)

      Nhất định là đứa bé chết oan đó muốn lấy mạng của nàng ta rồi! Câu cửa miệng đó, đúng là tên tiểu quỷ! Nếu đứa bé này thực muốn lấy mạng nàng ta nàng ta chắc chắn được chết yên thân!

      Người ta thường : ‘Người làm, Trời nhìn.’ Lời này tuyệt đối phải là giả. Vinh Lệ Nhi nàng làm chuyện xấu, có thể lừa gạt được mọi người trong Ngọc Vương phủ. Đáng tiếc là nàng ta thể lừa được đứa bé biến thành quỷ đó!

      Xem ra, làm người là thể làm chuyện xấu! Làm nhiều chuyện xấu ắt gặp phải báo ứng. đêm lắm có ngày gặp ma (2). Giờ khắc này, trong lòng của Vinh Lệ Nhi vô cùng sợ hãi, vô cùng hối hận! Sớm biết có ngày bị ma quỷ đối phó thế này nàng ta nhất định vì danh phận và địa vị, làm nên chuyện táng tận lương tâm đó!
      ( (2) đêm lắm có ngày gặp ma: ý chỉ Những việc xấu xa, mờ ám nếu cứ làm mãi rồi cũng có lúc gặp tai hoạ.)

      “Tiểu thư, nhất định là người nhìn lầm rồi. Tiểu Phượng mở cửa sổ ra, nhìn khắp mọi nơi: “Tiểu thư, người xem ngoài cửa số này, làm gì có quỷ nào đâu? Người ngủ , người nên tự hù dọa mình nữa.”

      Vinh Lệ Nhi vừa nghe thấy Tiểu Phượng muốn hầu nàng ta ngủ lần nữa, liền sợ hãi đến mức rúc vào góc giường. Nàng ta ngừng lắc đầu, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

      “Ta muốn ngủ! Ta muốn ngủ đâu! Ta sợ thấy đứa bé kia lắm, ta sợ nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của .” Ngủ? Nàng ta muốn ngủ đâu! Nhớ tới khuôn mặt đáng sợ đó, cả đời này nàng ta cũng muốn ngủ nữa!

      “Tiểu thư, nếu người chưa muốn ngủ, vậy thi chưa cần ngủ. Em giúp người nhìn xem nơi đó có con quỷ nào? Tiểu Phượng nhìn thấy bộ dạng kinh sợ này của Vinh Lệ Nhi, trong lòng vừa thương nàng ta, lại vừa có chút hả hê. Sau khi Vinh Lệ Nhi bị thất sủng, luôn luôn trút giận lên người Tiểu Phượng. Trong lòng của Tiểu Phượng, khó tránh khỏi có chút oán hận.

      Tiểu Phượng cùng với Vinh Lệ Nhi, thức đến tận lúc trời sáng, cùng có nhìn thấy quỷ nào như lời của Vinh Lệ Nhi! Trong lòng của Tiểu Phượng thầm cười nhạo chủ tử của nàng ta. Quỷ này, căn bản ở ngoài cửa sổ, nó là ở chính trong tâm của Vinh Lệ Nhi.

      Sắc trời sáng , Vinh Lệ Nhi liền đứng dậy. Nàng ta vừa trang điểm, quần áo lại xộc xệch. Bộ mặt mệt mỏi, tóc tai bù xù, nàng ta mang theo Tiểu Phượng chạy thẳng đến Ngưng Hương Các.

      tại, nàng ta căn bản để ý trang phục của mình có đoan trang hay , trang sức của mình có tinh xảo hay . Nàng ta chỉ muốn xin Long Phụng Ngọc mời mấy vị đạo sĩ, lập đàn làm lễ ở Phượng Nghi Uyển của nàng ta. Thứ nhất là để trừ tà, thứ hai là để siêu độ vong linh. Chỉ cần có thể khiến cuộc sống nàng ta an tâm thoải mái, những chuyện khác, đều ở trong phạm vi lo nghĩ của nàng ta!

      Ở ngoài cửa lớn của Ngưng Hương Các, Vinh Lệ Nhi thấy Long Phụng Ngọc múa kiếm. Nàng ta lập tức quỳ xuống trước mặt Long Phụng Ngọc, đầu dập liên tục như băm tỏi: “Vương gia, hôm qua, có chuyện ma quái trong Phượng Nghi uyển! Nô tỳ kính xin Vương gia, mời mấy vị đạo sĩ, lập đàn làm lễ trong Phương Nghi Uyển! Nếu trừ tà, nô tỳ sợ là mình cũng sống được mấy ngày nữa! Nô tỳ sợ chết, nhưng đứa trong bụng nô tỳ thể chết được!

      Long Phụng Ngọc ngừng múa kiếm lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Vinh Lệ Nhi quỳ dưới đất.

      “Có chuyện ma quái ở Phượng Nghi Uyển?” Trong lòng Long Phụng Ngọc có chút nghi ngờ. Trời đất sáng sủa thế này, làm gì có quỷ nào? Nhưng nhìn vẻ mặt của Vinh Lệ Nhi, giống như nàng ta dối!

      “Vương gia, nhưng lời nô tỳ đều là . Có chuyện ma quái trong Phượng Nghi uyển, trong đêm, nô tỳ thấy con quỷ đó hai lần!” Vinh Lệ Nhi chỉ sợ Vương gia tin, liền vội càng nhấn mạnh số lần nàng ta thấy được con quỷ.

      Nữ nhân lòng dạ độc ác này thấy quỷ? Hừ hừ, e rằng chính là tâm bệnh mà thôi!
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chuyện ma quái 3

      [ edit : Na ]


      Màn đêm buông xuống, chiếc áo khoác bóng tối lại lần nữa phủ lên Ngọc Vương Phủ.
      “ Tiểu thư, trời còn sớm người hãy nghỉ ngơi !” Tiểu Phượng trải giường chiếu cho Vinh Lệ Nhi xong mời nàng ta nghỉ. Vinh Lệ nhi vừa nghe thấy hai chữ nghỉ ngơi tinh thần lại bị kích động.

      “ Tiểu Phượng, ta muốn ngủ, ta sợ con quỷ kia, ta sợ gương mặt đầy máu ấy”.Vinh Lệ Nhi vừa vừa ôm lấy cột giường ngà voi.

      “ Tiểu thư, người cần tự mình dọa mình. đời này làm gì có ma quỷ, nếu có quỷ cũng là do người đóng giả mà thôi !” Tiểu Phương ngáp cái, thuận miệng .

      Người cải trang?

      câu vô tâm của Tiểu Phượng nhắc nhở Vinh Lệ Nhi. Chẳng lẽ quỷ kia là do Âu Dương Phi giả trang? Chẳng trách nàng ta lại châm chọc mình như vậy, chẳng trách nàng ta lại tối nay quỷ kia tối nay lại đến. ra đều do nàng ta giở trò quỷ.

      Ánh mắt của Vinh Lệ Nhi lúc này bớt phần sợ hãi, lại thêm phần hận ý.

      “ Vinh Lệ Nhi, ngươi bị dọa đến hồ đồ rồi.” Vinh Lệ Nhi luôn cho rằng nàng ta là người thông minh, ngờ hôm nay lại mắc bẫy của Âu Dương Phi. Nữ nhân này mất chỗ dựa là Tiểu vương gia, ràng là đấu lại nàng thế nhưng lại ngấm ngầm bày mưu quỷ kế. Nàng ta lợi dụng Vinh Lệ Nhi có tật giật mình, dùng cái chết của đứa kia để hù dọa nàng. hiểm !

      Vinh Lệ nhi nàng sợ quỷ nhưng đáng tiếc, nàng sợ người giả quỷ. Tối hôm nay nàng nhất địnhphải bắt được người cải tranh thành quyrnayf.

      “ Tiểu phượng, thổi tắt đèn,hai chúng ta ra ngoài bắt quỷ!” mặt Vinh Lệ Nhi lộ ra nụ cười nham hiểm. Chỉ cần nàng bắt được con quỷ Âu Dương phi này để xem Long Phụng Ngọc làm thế nào bao che cho Âu Dương Phi nữa.

      Qua nửa đêm, mọi người đều ngủ. Vân Nhi cầm búp bê vải đặc chế len lén chạy vào cửa Phượng Nghi Uyển. Nàng nhìn trái nhìn phải xác định có ai mới nhàng bước tới trước cửa sổ phòng Vinh Lệ Nhi, giơ búp bê vải ở trong tay lên. Bóng dáng em bé kia mượn ánh trăng yếu ớt hắt ngược lên cửa sổ phòng Vinh Lệ Nhi. Vân Nhi bóp mũi mình, giả vờ loại thanh non nớt mà lạnh lẽo của trẻ con : “ Trời tạo nghiệp chướng vẫn còn đó, Người tự gây nghiệt thể sống .”

      Nàng lặp lại những lời ấy hết lần này tới lần khác, lúc này dừng lại nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh ở trong phòng., chỉ cần Vinh Lệ nhi tỉnh lại nàng lập tức trốn .

      Vân Nhi muốn đến Phượng Nghi Uyển giả thần giả quỷ là muốn mượn oan hồn của tiểu vương gia để trủng phạt nữ nhân ác độc này. Vinh Lệ nhi chẳng những hại chết tiểu vương gia mà còn hại Âu Dương phi năm lần bảy lượt nôn ra máu. Nếu Vân nhi nàng còn giúp chủ tử của mình dạy dỗ nữ nhân này trong lòng nàng hết bực bội.

      Vân Nhi hồi âu vẫn nghe thấy tiếng động gì. Tại sao có động tĩnh gì vậy? Vinh Lệ Nhi sợ quỷ như vậy, thể ngủ như chết thế được, chẳng lẽ nàng ta sớm đề phòng?

      Đúng lúc Vân Nhi định lui ra ngoài phía sau nàng vang lên loạt tiếng bước chân. đám người cầm dduosc chiếu sáng cả bầu trời đêm : “ Âu Dương Phi, ngươi định chạy đâu?”

      Vân Nhi nhìn lại người phía sau nàng, đúng là Vinh Lệ Nhi và Tiểu Phượng. Hai người chủ tớ bọn họ còn mang theo đám gia đinh Trong lòng Vân Nhi cả kinh thầm nghĩ ổn. Nàng làm vậy là muốn giúp chủ tử hả giận, ngờ lại rước thêm phiền toái cần thiết. Vân Nhi biết thể thoát bèn hạ quyết tâm. Người nào làm người đó chịu, Vân Nhi àng quyết để liên lụy đến chủ tử của mình.

      “Vân Nhi, rốt cuộc là ai sai bảo ngươi? , tại sao ngươi phả làm như vậy ?” Vinh Lệ Nhi vừa nhìn thấy người bị bắt là nha hoàn của Âu Dương phi nhịn được phấn khởi trong lòng. Hừ, bắt được nô tài cũng giống như bắt được chủ tử, Âu Dương phi cũng thoát được!.

      Vân Nhi lếc Vinh Lệ Nhi cái, ngạo nghễ đáp :” có ai sai bảo ta, là tự ta muốn làm thế. Tiểu vương gia nhà ta chết thảm, chủ tử nhà ta nhiều lần bị ngươi chọc tức đến hộc máu.Vân Nhi ta tức giận tìm đến đây đòi lại công bằng”.

      Hận ý trong lòng Vinh Lệ Nhi lại lần nữa dâng lên., Vinh Lệ Nhi vừa nghĩ tới đêm qua bị dày vò lửa giận trong lòng lại càng bộc phát. Nghĩ tới bộ dáng nhếch nhác sáng nay của mình nàng ta vô cùng giận dữ hung hăng tiến lên phía trước đánh cho Vân Nhi vài cái tát. Gương mặt của Vân Nhi trong nháy mắt liền sưng lên.

      , mang theo nha đầu này tới gặp chủ tử của nàng ta.” Vinh Lệ Nhi muốn nhiều lời với nha hoàn liền phân phó người áp giải Vân nhi tới Ngưng Hương Các. Hôm nay Vinh Lệ nhi nàng muốn xem Âu Dương phi tự bào chữa cho mình thế nào.

      Ánh lửa di chuyển về hướng Ngưng Hương các, lâu sau vào đến phía trong .Vinh Lệ nhi đứng giữa sân lớn tiếng : “Trắc Vương Phi, nô tì đến đây thỉnh an người!”

      Cửa phòng chính của ngưng Hương các kẹt tiếng mở ra. Long Phụng Ngọc từ trong phòng ra cau mày , gương mặt lạnh , trầm giọng : “Vinh phu nhân, ngươi lại muốn diễn trò gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt, ngươi định để cho người khác ngủ hả?”

      “ Vương gia, quỷ ở Phượng Nghi Uyển nô tỳ bắt được, mời Trắc Vương Phi ra ngoài nhìn chút, xem nàng có quen nữa quỷ này hay ?” Vinh Lệ Nhi chỉ Vân Nhi ôm búp bê vải trong tay, với Long Phụng Ngọc.

      Long Phụng ngọc nhìn kĩ mới phát nha hoàn cúi đầu kia là thị tì Vân Nhi của Âu Dương Phi, trong lòng nhịn được thầm thở dài, tranh đấu trong Ngọc vương Phủ sợ là càng ngày càng thêm nghiêm trọng. Cuộc tranh đấu này chỉ là giữa hai nữ nhân mà thậm chí các ma ma nha hoàn cũng tham gia vào.

      “ Vương gia, Vân Nhi là vì thấy chủ tử của mình rất đáng thương mới tới Phượng Nghi Uyển giả dạng ác quỷ để hù dọa Vinh phu nhân. Vương gia, chủ tử nhà chúng ta quá đáng thương rồi, Ngài trăm ngàn lần đừng hiểu lầm chủ tử nhà chúng ta. Hết thảy chuyện này đều là chủ ý của nô tỳ, có liên quan gì đến chủ tử của nô tỳ đâu”. Vân Nhi quỳ mặt đất khóc lớn, vừa khóc vừa thanh minh cho chủ tử của mình.

      “Vân Nhi, ngươi cũng quá lớn mật!” trong lòng long Phụng ngọc rất bội phục dũng khí của Vân Nhi. Nhưng mà bội phục bội phục, vẫn cứ chuẩn bị trách cứ Vân Nhi. Thị phi trong Ngọc Vương phủ nhiều, nha đầu này hôm nay lại còn gây ra việc đâu. Nàng nghĩ làm như vậy thay chủ tử của mình bớt giận nhưng biết rằng lại là đưa phiền toái đến cho Âu Dương phi.

      Chuyện ma quái 4

      Âu Dương Phi vịn vào cánh cửa, từ bên trong ra.

      “ Vương gia, cần trách cứ Vân nhi, Vân Nhi sai, nàng chỉ là nghe lệnh mà làm việc này thôi. Nếu Vương gia muốn trách hãy trách Âu Dương phi ta này” Vừa gặp khí bên ngoài lạnh lẽo Âu Dương phi lại ho khan hồi, tiếng ho khan kia làm tim Long Phụng Ngọc chấn độn. biết chuyện này liên quan gì tới Âu Dương phi, nàng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :