1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ muốn làm ông xã của em - Kim Tinh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8.1


      Editor : Cua Rang Me



      Trần Uyển giống như Lý Nhân Phong từng , tìm được Sóc Phong, còn mời uống rượu, muốn đuổi , cho nên uống ly rượu kia, nhưng chắc chắn mình có đủ thời gian tìm được thuốc chống dị ứng để uống vào.


      Nhưng sau đó mất dần ý thức.


      "Em bỏ cái gì trong rượu vậy?" Sóc Phong lạnh như băng nhìn trước mắt, nằm ở giường, nhưng thần trí vô cùng ràng.


      "Em… "


      "Trần Uyển, về sau đừng để tôi nhìn thấy em!" Hai mắt bốc lửa.


      "Tại sao lại thích kia? ta có gì tốt, biết và em ở chung giường, ta cũng cứu , chỉ mình bỏ !" Trần Uyển tức giận .


      Kiều Y Y thấy được?


      "Trần Uyển!" nghiến răng nghiến lợi, "Em còn dùng những thủ đoạn này sao? Được, tôi cho em biết, vì cái gì mà tôi cũng coi trọng em, bởi vì em giống chị dịu dàng hiền thục như vậy của em, em cũng giống Kiều Y Y, họ toan tính mưu lợi, cho nên em làm gì cũng qua nổi họ được. "


      Trần Uyển cảm giác lòng của mình lại bị vỡ, "Tại sao? ràng là em thích trước, ràng là em gặp trước, tại sao chứ ? "


      "Này, Lý Nhân Phong đâu rồi? Cậu ta cũng ngay từ đầu thích em, còn em sao lại thích cậu ấy. Tâm của Sóc Phong vững như kim cương, "Nguyên nhân vì sao tôi thích em, cũng như Lý Nhân Phong vậy!"

      "Nhưng tối thiểu em cho ta cơ hội rồi, còn cơ hội cũng có cho em!" Trần Uyển thấy công bằng .


      "Cơ hội?" Sóc Phong châm chọc : "Được em cho hi vọng, lại để cho cậu ta khổ sở, bây giờ rời khỏi Đài Loan cũng dám trở lại, đây chính là công bằng mà em ?"


      Sóc Phong chưa từng dùng giọng điệu sắc bén chuyện với , nhất thời Trần Uyển cà lăm, ấp úng, "Nhưng …Nhưng tối thiểu em cho ta cơ hội, tại ta quý trọng, em mới có thể …"


      "Đừng có giả bộ vô tội như vậy nữa!" lớn tiếng , cắt đứt lời của , " cần giả bộ nữa, em giả dạng rất thích tôi, em giả bộ mệt mỏi sao?"


      " nhăng cuội cái gì đấy!" Trần Uyển hoàn toàn nghe hiểu gì, nhưng trái tim lại nhảy liên hồi.


      "Có lẽ em tôi, nhưng em vì tôi thương em mà khổ sở, nhìn qua em rất tốt. Coi như có tôi! Ngươi em thích nhất chính là bản thân em!" Sóc Phong trắng ra.


      " có! Em , em thể sống sót, biết, ở đây mấy năm, em …" Trần Uyển được nữa, nhìn Sóc Phong chỉ ngón tay vào cửa sổ.


      "Nếu tôi, lập tức nhảy xuống!" lãnh khốc vô tình .


      Trần Uyển dám tin, người đàn ông trước mặt là người mình từng biết hay sao ? nuốt nước miếng cái, "Em nhảy xuống đó, chấp nhận em?"


      lên tiếng, chỉ là tay chỉ vào cửa sổ cũng để xuống.


      "Được, được, em nhảy!" Trần Uyển kéo khăn quàng cổ của mình xuống, cởi áo khoác ngoài xuống, đá giày cao gót xuống, tới cửa sổ, nhìn cửa sổ chằm chằm, cẩn thận từng li từng tí, liếc mắt nhìn lầu dưới, từ nơi này nhảy xuống, chết cũng tàn phế, phòng bệnh của Sóc Phong là lầu mười của bệnh viện, Trần Uyển nhắm hai mắt lại, hai chân run rẩy bò lên cửa sổ.


      biết là cái gì thúc giục quay đầu lại liếc mắt nhìn Sóc Phong, động tác quay đầu của , nhìn Sóc Phong, trong ánh mắt của chẳng có cái gì cả, giống như giờ phút này chỉ là chỉ là người qua đường, thờ ơ với người đường.


      Cho dù chết rồi, cũng sao, chừng còn có thể khui rượu chát ăn mừng, hai hàng nước mắt trong suốt từ trong mắt của Trần Uyển chảy xuống, nghẹn ngào nhìn , "Em chết, rất vui vẻ có phải hay ?" có ai quấn lấy , nhất định rất vui vẻ!


      Sắc mặt Sóc Phong nghiêm lại, " !" Trần Uyển hơi cười tiếng, nhưng tiếp: "Nhưng mà tôi cũng khổ sở ."


      Nụ cười của dừng lại ở mặt, có thể cảm giác khóe miệng mình co quắp.


      "Trần Uyển, em nhảy sao?" Sóc Phong lý trí nhìn .


      Trần Uyển cười to, đột nhiên căm hận nhìn , "Tôi vì ngươi thứ như mà chết như thế!" cẩn thận từ cửa sổ bò xuống.


      Vì người khác chết, đó là biểu của người !


      "Tôi mới chết, tôi quấn lấy , cho đến khi nổi điên mới thôi!" nổi điên như mụ phù thủy, ác độc mà nguyền rủa .


      " có ở đây chiếm được gì người tôi đâu." lạnh nhạt mà .


      Trần Uyển nhìn sàn nhà, chợt ngẩng đầu, "Cho em đứa bé, cả đời em quấy rối !"


      Sóc Phong cười, giọng nhàng, thể hơn nữa, "Tôi nhờ bác Trần đưa về nhà."


      Trần Uyển chợt biến sắc, ", thể ."


      "Tôi có thể." quỷ dị cười tiếng, "Bác Trần tin tưởng tôi, còn sao?"


      Đúng, có thể, cha coi như đứa con trai, tin tưởng còn hơn đứa con ruột thịt này.


      "Cảnh cáo lần cuối cùng, Trần Uyển, nếu như hôm nay rời khỏi Đài Loan, tôi nhờ bác Trần dẫn trở về!"


      " … "


      "Người thực của ở New york .."


      "Tôi thương !"


      "Ha ha!" cúi đầu cười, "Đúng, thương cậu ấy, như vậy mời học chút cách biết kiềm nén lại mình !" người thương mình, cuối cùng nhận lại nỗi đâu, im, lặng rời bỏ quê hương.

      Trần Uyển bị ngược đãi đến ra lời, chỉ có thể tức giận trợn trừng mắt nhìn .


      Sóc Phong hề nhìn nữa, miễn cưỡng đứng dậy cầm điện thoại di động, Trần Uyển bị dọa giật mình, " làm gì đấy?"


      "Nếu như chưa từ bỏ ý định, tôi xin bác trai tới đây chuyến thôi." Có lúc, mệt chết , chưa bao giờ Trần Uyển, lại cứ bị quấn lấy.


      Vẫn còn nhớ lúc chị của Trần Uyển vừa mới qua đời, lại dùng khuôn mặt tương tự chị mình tới quyến rũ , quả cách nào nhịn được, mới phải chạy .


      Trốn ở trong núi bốn năm, từ từ vứt nổi bi thương đó, từ từ tiếp nhận xuất trước mặt mình, nhưng biết trong lòng vẫn có bức tường, dễ dàng phá hủy.


      " . " Ngoài mặt Trần Uyển vẫn tin chắc, nhưng lòng của dao động, biết Sóc Phong làm được, bởi vì căn bản mình.


      Sóc Phong trực tiếp bấm số của bác Trần, "Dạ, bác trai, là con ."


      Trần Uyển bình tĩnh đứng ở đó, trong mắt chỉ còn lại chán nản, nhìn Sóc Phong chuyện điện thoạixong, nhìn Sóc Phong năn nỉ cha, nhìn mình nhếch nhác.


      "Nếu như có chuyện gì, mời về." khi người đàn ông tuyệt tình, giống như thác nước trở lại, kích lên bọt sóng đủ để cho người chung quanh bị thương.


      Trần Uyển thất hồn lạc phách nhìn , "Tôi , Sóc Phong… . . ."


      xoay người rời , cho là chị qua đời, đó chính là cơ hội của , nhưng trời cao nhìn thấy khó chịu, chưa từng cho có cơ hội, hề có chút nào.


      Nhưng mà cao ngạo, người đàn ông mà vứt bỏ tôn nghiêm của mình.


      Sóc Phong nhìn rời , nhất thời buông lỏng, nửa nằm ở giường, biết phiền toái lớn nhất giải quyết xong, vậy mà hôm nay, nên giải thích như thế nào đối với Kiều Y Y đây? Nếu như muốn giải thích, tránh được phải giải thích với Kiều Y Y đoạn hôn nhân thành công kia, và chị của Trần Uyển cũng thành hôn, bởi vì muốn làm dâu bà bầu, chiều theo , lại mất .


      Cơ thể rất khỏe, chẳng thể nghĩ tới khó sinh, mà bây giờ khoa học kỹ thuật đại, khó sinh phải là vấn đề lớn lao gì, nhưng có chút nhất định phải người mất . cho dù là ở công nghệ cao cũng giữ được.


      Sóc Phong khổ sở nhắm mắt lại, cho là bóng dáng xuất trước mắt của , ngờ trong đầu của đều là Kiều Y Y .


      Kiều Y Y muốn cùng với , tuyệt đối làm nghịch ý của mà sinh cục cưng, nhưng ràng quá tàn nhẫn, tước đoạt quyền làm mẹ của .


      Nhưng xin tha thứ cho ích kỷ của . Vừa nghĩ tới đó, tìm số điện thoai của Kiều Y Y, lại phát có mấy cuộc gọi nhỡ của Nhâm Viễn, trong lòng cảm thấy có chút kì lạ nên điện thoại lại.


      Sau lâu, Sóc Phong cúp điện thoại, vén chăn lên, chuẩn bị xuất viện.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8.2


      Editor : Cua Rang Me



      "Sóc Phong, bây giờ ở đâu?" Phó Khải vừa tới thăm bạn học cũ của mình, chỉ kịp nhìn thấy Sóc Phong rời như gió vậy, "Lửa thiêu mông đít rồi hả ? Vội vã như vậy. .."


      Sóc Phong xe chạy tới nhà Nhâm Viễn, Nhâm Viễn mở cửa cho , ý bảo tiếng chút, có người khác ngủ, ông ba phải Nhâm Viễn cầm cái chìa khóa nhà của mình rồi rời , để lại gian cho đôi tình nhân này.


      Sóc Phong nhìn Nhâm Viễn rời , nhàng vào phòng, nhìn thấy nằm ở giường, tạm thời an tâm, đem chân của vào trong chăn, hoàn toàn che phủ.


      cứ ngồi ở bên cạnh Kiều Y Y như vậy, nhìn , giống như cả đời xem chán, cho là mình rất khó người nữa, nhưng , người con nằm ngủ say ở giường!


      làm nóng ruột nóng gan, vừa nghĩ tới bởi vì Trần Uyển mà hiểu lầm , lại bị hù hoảng hồn mà bay , , để ý , cho nên khi phát mình tước đoạt quyền có đứa bé của so với , còn thống khổ hơn.


      Nhưng tình nguyệnbây giờ đau khổ còn hơn về sau bị như vầy, cũng muốn thấy nằm bàn mổ đầy máu, thi thể mà hai sinh mệnh, sinh mạng nhõm biến mất trong tích tắc, nhưng sinh mệnh nặng nề lưu lại vĩnh viễn.


      nhàng vuốt ve mặt của , làn da bóng loáng như sữa bò của , giống như nghiện, thích buông tay, "Y Y . . . . . ."


      Sóc Phong lưu luyến thu tay lại, đành lòng làm nhiễu mộng đẹp của , chậm rãi đứng lên, lúc chuẩn bị rời , cẩn thận đá ngã túi xách để ở dưới đất, đầu tiên là liếc mắt nhìn Kiều Y Y còn ngủ say, mới cúi người sửa sang lại, ngờ phần tài liệu hấp dẫn ánh mắt của , tựa đề của tài liệu làm sợ hãi.


      Đồng ý nạo thai . . . . . .


      Mấy ngày nay tinh thần của đều tốt, hầu như đối với cũng lạnh nhạt, chỉ cho là dì cả của sắp tới nên tâm tình của tốt, đa số phụ nữ đều có vấn đề này, tự nhiên cũng nghĩ như vậy, nhưng . . .


      nhìn xuống chỗ ký tên, phía ghi là Kiều Y Y, nhận lầm, ràng nên khổ sở, nên khổ sở, nhưng Sóc Phong vẫn mù quáng.


      "Được, em muốn đứa bé, em và ở chung chỗ." Lời của Kiều Y Y còn quanh quẩn ở bên tai của , nhưng bây giờ chỉ có cảm giác mình quá xấu xa! đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người của , để cho mình chịu đựng nhiều như vậy!


      Nếu như Nhâm Viễn gặp , phát có gì đó là lạ, phải là lặng lẽ chịu đựng mình, còn phải ở trước mặt của giả bộ vui vẻ, giả bộ sao cả phải ?


      Sóc Phong hèn hạ tin tưởng người nào, tin , tin cam đoan của , rồi lại muốn để lại người mình, tiếng nào làm giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở); mà Kiều Y Y cũng như vậy, muốn làm phiền não, mình giải quyết. "Giải quyết" đứa bé của bọn họ, cả đời này bọn họ chỉ có duy nhất đứa bé .


      " nhìn thấy rồi à?" giọng nữ êm ái vang lên ở bên tai của , Sóc Phong ngẩng đầu nhìn về nằm ở giường.


      Kiều Y Y nhìn người đàn ông ngồi ở dưới đất, khổ sở trong mắt của cũng làm bận tâm, ánh mắt của ngừng nhìn qua lại mặt rồi tay của .


      " nhìn thấy rồi à?" hỏi lại lần nữa.


      mặt Sóc Phong là im lặng, mấy nhận thấy mà cứ gật đầu đáp lời.


      " có gì muốn với em à?" Kiều Y Y hỏi như thế.


      Bên trong phòng rất yên tĩnh, giống như có ai vậy, hồi lâu, Sóc Phong mới lên tiếng, "Y Y, chúng ta kết hôn !"


      Kết hôn? Kiều Y Y nở nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp giống như thiên sứ hạ phàm, Sóc Phong nhất thời thấy choáng, chưa bao giờ thấy Kiều Y Y cười mộng ảo như vậy.


      "Y Y?"


      "Sóc Phong ."


      "Hả?"


      "Cục cưng còn rồi . "


      Trong lòng co rút đau đớn hồi, nhưng Sóc Phong để cho mình biểu ra, đứng dậy ngồi ở bên cạnh , giống như đem tất cả thế giới của mình đều cho , an ủi , "Em còn có . Kết hôn nhé!"


      "Sóc Phong . Chúng ta chia tay !"


      Kiều Y Y biết, ra là khi lựa chọn buông tay, trong lòng của nhàng như vậy, mấy ngày liên tiếp lo lắng tâm trạng mình làm ảnh hướng đến thai nhi, "Chúng ta chia tay thôi. "

      nhìn Sóc Phong, đưa mắt nhìn vẻ kinh ngạc mặt , dao động thêm: "Em thể ở cùng với


      "Vì… vì sao ? " run rẩy hỏi.


      Kiều Y Y ôm , đầu tựa vào trong ngực của , " biết nguyên nhân mà."


      Đương nhiên biết, thương , đến nguyện ý hy sinh tất cả. Thế mà lại hèn nhát như vậy, tin tưởng , trái tim nguội lạnh vì rồi sao?


      "Y Y, . . . "


      "Sóc Phong, là em rất mệt mỏi." Kiều Y Y rời khỏi ngực của , mang theo chút quyến luyến nào, giống như tất cả giữa bọn họ đều là mộng.


      Tại sao muốn có đứa bé lại thấy mệt mỏi? Nếu lựa chọn , tại sao bây giờ lại chia tay với ? Bộ mặt Sóc Phong cứng đờ nhìn .


      "Cứ như vậy ."


      rời khỏi bờ ngực , mùi thơm toát từ người như loại độc kích thích trái tim , khống chế được mình, vội vàng ôm lấy mà hôn.

      Kiều Y Y giãy giụa, muốn hôn , cho hôn, duỗi đầu lưỡi vào, há miệng mặc cho muốn làm gì làm, cho dù muốn cởi hết quần áo của , cũng ngoan ngoãn phối hợp.


      Sóc Phong hô hấp khó khăn, nháy mắt, chậm rãi rời khỏi môi của , nhìn chết lặng, biết mình bức đến đường cùng, " xin lỗi . " nho .


      gì, đứng dậy sửa quần áo ngay ngắn, cầm túi xách rời , có số việc cần quá , chính người trong cuộc là hiểu, chỉ là đàn ông cam lòng.


      Người nào đó đứng bên ngoài nghe gió thổi hơn tiếng đồng hồ, sau đó về, vừa mới bước vào nghe tiếng " bành bạch ".

      phải chứ ?Thích khẩu vị nặng vậy à? Giận dỗi cũng cần đánh bạn chứ? Muốn đánh cũng nên chọn cách khác. Ách, vẫn là được rồi, đó là phòng của , giường của , nên có suy nghĩ đen tối.

      Nhưng là, cả đời này Nhâm Ảnh cũng muốn nhớ lại, hình ảnh nhìn thấy vẫn phải là hình ảnh nhi đồng xem được, mà là cảnh người đàn ông nặng nề đập mạnh bàn tay mình lên má.

      Nhâm Viễn nhất thời chưa lấy lại tinh thần, chờ ta tỉnh lại lập tức xông tới, tay bắt được tay Sóc Phong, đôi mắt to nhìn chung quanh, nằm giường còn ở đó, "Sóc Phong, cậu nổi điên làm gì thế hả ?"


      Da mặt Sóc Phong vốn mang màu lúa mì giờ thành đỏ chót, làm người ta nhìn thấy mà ghê, Nhâm Viễn : "Cậu sao chứ ? Kiều Y Y đâu rồi ? "


      Sóc Phong gì, hung hất tay ra, rồi tiếp tục đánh mặt mình, nhưng cứ bỏ mặc Nhâm Viên ngăn mình lại : "Là đàn ông lớn to cái đâu, tự nhiên đánh mặt mình như vậy hả ? "


      "Buông tay!"


      "Có liên quan đến Kiều Y Y? Có vấn đề gì hai người từ từ , cần bạo lực như vậy!" Nhâm Viễn đau đầu nhức óc, hiểu bây giờ người ta làm gì phải đến chết dở sống dở, bộ chuyện nhàng với nhau được ư? Chẳng lẽ ở trong trò chơi đương, phải có người sống có người chết mới sướng lòng à ?

      "Buông tay!"


      Nhâm Viễn hất tay Sóc Phong ra, "Được rồi được rồi, đánh chết càng tốt, để Kiều Y Y kiếm tên đàn ông khác, cậu hết bận tâm!"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8.3


      Editor : Cua Rang Me



      Có lúc phép khích tướng cũng là phương pháp tốt, cho dù kẻ nho nhã lịch thiệp như Sóc Phong cũng lạnh nhạt bỏ qua điều này, " cái gì ?"


      Ánh mắt của hung ác y như loài sói trong đêm tối, nhưng Nhâm Viễn cũng bị hù dọa gì cho lắm, chả sợ : "Tôi đâu có sai, cậu đánh chết mình cũng được, chết ở nơi nào mà người biết ấy, để Y Y tìm thêm lát nữa!"


      Sóc Phong mím môi, gì, đánh mình vì thương , vì đáng nên trừng phạt, nhưng lại có cách nào ngồi tưởng tượng ở trong lòng người đàn ông khác, được ai khác quan tâm và thương.


      Chỉ là suy nghĩ chút mà lòng chịu nổi, máu đàn ông liên tục nổi lên trong lòng.


      "Tốt lắm tốt lắm, về nhà rồi tự nghĩ kết hoạch lại , đừng ở chỗ tôi như thế này." Nhâm Viễn ngáp dài, hết sức ném Sóc Phong ra ngoài cách khách khí.


      Náo tới náo lui, ở đây gây cái quái gì.


      Nửa tháng sau.


      Chủ nhật, Kiều Y Y rời giường, làm bữa sáng vô cùng mắt, ăn xomg bữa sáng, cũng quên rót ly sữa bò, vừa bổ sung dinh dưỡng cho cả lẫn con.


      Vuốt cái bụng no căng, vỗ vỗ rồi ợ cái lấy lệ, rồi vừa xem tivi vừa tập yoga, cảm giác bụng lại đói bụng, tới bên cạnh của, mở cửa ra liền thấy cái nồi bên dưới, thoải mái bưng nó vào, lúc mở nắp nồi. màu sắc lẫn mùi vị món canh gà tràn ngập căn phòng, khiến đói bụng thôi.


      chút khó khăn lấy chén đĩa, trực tiếp cầm đũa với muỗng, ngồi ở ghế ăn từng chút , mà phải đến cái vụ này, từ nửa tháng trước, mỗi ngày đều có nồi cháo gà trước phòng , thỉnh thoảng cũng có mấy món khác loại để đó.


      Kiều Y Y từ chối, biết đó là ai, vừa ăn vừa xoa bụng,rồi với ai đó trong bụng: "Bảo bối, ba lại mang đồ tới kính biếu chúng ta nữa nè con!"


      cười tự giễu, biết ràng mục đích đưa canh cho là gì, nghĩ muốn bồi dưỡng thân thể, cũng phải do việc có thai nên cần bồi bổ.


      cố ý ra chuyện này, cố ý để nghĩ đứa trẻ còn, giận khiến bị uất ức, còn bị Trần Uyển làm khó xử? Tại sao Sóc Phong lại tự ý buộc ga-rô? Tại sao lại muốn ở bên cả đời?


      khó chịu, muốn bị dắt mũi.


      Chia tay cũng tốt, biệt ly cũng tốt, dù sao giờ chẳng muốn quan tâm cái tên chết tiệt kia nữa! Lời tuy như thế, vẫn ăn từng ngụm từng ngụm, thỉnh thoảng cảm xúc trào dâng, còn có thể vừa ăn, vừa khóc, vừa mắng, nhưng cũng chỉ là nhất thời, đợi đến lúc sau đó phát tiết xong tất cả, lại vui vẻ để cái nồi về lại cửa, chờ ai đó nấu mang tới.


      muốn chia tay với Sóc Phong ư? Trong lòng tự hỏi, ra tuyệt đối chưa từng nghĩ đến, nhưng thành , biết mình chia tay rồi bản thân mới vui vẻ được.


      Có lẽ còn chưa đủ thương , bởi quyết định lựa chọn đứa con mà buông tay .


      Người có thai thường thích ngủ, Kiều Y Y cũng thế, nhưng mà nhàn nhã như vậy được, lấy từ trong ngăn kéo quyển sách, lướt mắt nhìn bên trong viết gì, muốn xin nghĩ sau khi sinh con, cuộc sống và bảo bối sau khi sinh chắc chắn tốn nhiều chi phí, còn cộng phí ở cữ nữa, thể kể đến.


      may trước kia có ít tiền tiết kiệm, Kiều Y Y suy nghĩ lát, quyết định tháng tám xin nghỉ việc, như vậy mới có thể giảm bớt tình hình kinh tế của mình, vuốt ve chưa nhô lên, miệng lại mỉm cười vui vẻ. Dù biết mình rất khó khăn, nhưng mình biết là được.


      Trước mắt vấn đề lớn nhất là, nên giải thích với ba mẹ chuyện mình chưa cưới mà mang thai đây? Ai, xem ra bị bóc lớp da cho coi, nhưng phải chọn thời điểm thích hợp để mới được.


      Chuông điện thoại di động vang lên, Kiều Y Y tới bên cạnh bàn, cầm lên ống nghe, giữ vững khoảng cách nhất định rồi mới tiếp : “Alo"


      "Là ."


      Là Sóc Phong, từ lần trước khi chia tay về sau, vẫn chưa từng xuất trước mắt , mà vẫn thường xuyên lấy lòng bằng nhiều cách: "Có chuyện gì ?"


      "Hôm nay có siêu thị em?"


      Mỗi tháng thứ hai hay chủ nhật đều mua đồ, chỉ là gần đây trở nên đều đặn, thức ăn trong tủ lạnh đều bị tiêu diệt nhanh chóng, cách đoạn dài thời gian ngắn mua.


      "Mấy ngày trước mua."


      Dưới tình huống Sóc Phong còn chưa biết được,rất nhiều hoạt động sinh hoạt của Kiều Y Y thay đổi, chỉ là biết mà thôi, tiếp: "Nếu như có thời gian, ghé qua chỗ tôi, tôi gửi lại chìa cho ."Đầu dây bên kia im lặng gì, vội hết câu. "Tôi để chiếc chìa khóa ấy trước cửa với cái nồi nhé."


      Đầu lưỡi của như bị mèo tha mất, lâu sau đó, mới lấy được giọng của mình:"Ừm."


      phải ‘Được” , phải"Biết" rồi, chỉ là chữ "Ừm", Kiều Y Y hy vọng giờ phút này hiểu về , nhưng ngược lại, biêt kéo dài thời gian, biết cố gắng cứu vãn, nhưng quá muộn, ngựa ăn cỏ nhai, trong lòng đối với còn chút niệm tình, nhưng dám nghĩ, nếu biết , làm nên chuyện gì.


      Thậm chí, sợ mình lần nữa bị thương.


      Tất cả gần như chỉ ở nghĩ sai hỏng hết, Sóc Phong biết là, Kiều Y Y lén làm chuyện.


      cúp máy, tựa như chờ cúp trước, Kiều Y Y im lặng thở dài cái, gì thêm mà tắt điện thoại.

      Kiều Y Y nắm lấy ống nghe, ngồi về vị trí cũ, tiện tay cầm quyển sổ nhật ký làm mẹ ghế lên, nghiêm túc nhìn, ngày nghĩ dài dằng dặc, có lẽ nên suy nghĩ mình nên làm gì để xứng với vài trò người làm mẹ.


      Đến lúc xế chiều, Kiều Y Y mặc quần áo ấm, xác định mình bị cảm cúm, mới chậm rãi xuống lầu, rồi vận động sơ sơ.


      từ từ dạo trong công viên, lúc mệt ngồi xuống ghế nghỉ ngơi lát, nhìn những đứa trẻ chơi đùa bãi cỏ, còn cách nơi xa nào đó, Sóc Phong đứng ngắm nhìn .


      Kiều Y Y biết việc từ lúc bước ra khỏi cửa, cũng ra ngoài rồi theo phía sau , len lén chú ý từng cử động của , nhìn cảnh thất thần ngắm trẻ con vui đùa bên đó, cứ nghĩ tức cảnh sinh tình mà thôi.


      Chỉ là, cười…


      Kiều Y Y biết lời dối của ánh hướng đến Sóc Phong bao nhiêu, Sóc Phong cho rằng còn đứa con ấy nên mới nhìn tụi mà cười, khiến lòng thấy chua xót vô cùng.


      nhanh chóng cúi đầu, tay vuốt mắt loạn xạ, lúc bỏ tay xuống trong mắt hằn lên tia máu, nhìn về hướng người con ấy lần nữa, ấy xa, vội vã đuổi theo như tên điên thích rình trộm.


      Sóc Phong nhìn đứng trước bảng quảng cáo taxi lâu, tim đập nhanh đến khó thở, tốt nhất giống như nghĩ, phải đâu hết, chỉ đứng đó nhìn chút thôi, phải tin .


      đứng đó lúc lâu, lâu đến mức Sóc Phong nghĩ mình chuẩn bị bước lên gặp ngờ đâu, lấy ra tờ giấy trong túi áo để ghi chép, tim nhất thời lạnh nửa, hô hấp như ngừng lại.


      nhìn mang nụ cười thỏa mãn rời , đầu óc trống rỗng mà theo sau, mờ mịt hồi lâu rồi bước vào quán mì.


      Đây là cơ hội tốt, nên tiến lên đến gần, nặng nề thở hổn hển, nhìn rồi xoay người rời , mà lại dám theo nữa, trái tim này mang nhiều gánh nặng hơn cả nỗi sợ hãi.


      Kiều Y Y phải rời khỏi nơi đây, rời khỏi , chia tay phải chuyện đùa giỡn, giống như giờ phút này muốn cứu vãn cuộc tình này, còn lại chẳng muốn tiếp nhận nó, bởi vì vĩnh viễn cho được thứ muốn người , thậm chí còn dám nghĩ, nếu như biết tự động buộc ga-rô (ngăn sinh nở) giải phẫu, cư xử thế nào với .


      thích trẻ con, nhận ra được, mỗi lần chơi hoặc có chuyện gì làm, chỉ thích nhìn những đứa bé non nớt ấy chơi đùa.


      Sóc Phong gãi đầu, làm rối loạn tóc, nhưng quan tâm, trở lại trong phòng, cố gắng nghĩ nên làm cách như thế nào giải quyết vấn đề giữa bọn họ, tất cả vấn đề rối rắm cùng với chuyện con cái, thể nào chấp nhận có con, mà cũng để tâm chuyện ràng buộc ở bên cạnh , thở ra hơi, ngồi ở ghế sa lon, nhìn bức tường trắng toát.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 9.1


      Editor: Cua Rang Me



      Ba tháng sau, Kiều Y Y thương lượng xong xuôi với chủ nhà, chuẩn bị chuyển tới phòng trọ mới, phòng trọ mới hơn nhiều so với phòng ở, phòng khách thông với phòng ngủ, có phòng tắm , phòng bếp, giá thuê cũng phù hợp.


      Lúc này, cần nhịn ăn nhịn mặc, còn về ăn uống có biện pháp, cục cưng cần phải có dinh dưỡng, chỉ có thể tiết kiệm từ nơi ở, nhìn căn phòng thuê, trong lòng cảm thấy nỡ nhưng phải từ bỏ nó.


      Phòng được dọn xong, những thứ cần chuyển cũng chuyển sang đó rồi, Kiều Y Y liếm cánh môi, bỗng nhiên, bụng cảm thấy hơi đói, Sóc Phong còn ân cần nấu canh thập toàn đại bổ cho nữa, cảm thấy nhớ tay nghề của .


      Ở đây ngủ thêm đêm, ngày mai có thể chuyển sang đó rồi, sờ bụng, lúc chuẩn bị ra ngoài ăn tối, vừa mở cửa, nhìn thấy người đàn ông đứng đó.


      Dáng người cao lớn của Sóc Phong che kín tầm mắt của Kiều Y Y, nghi ngờ biết bản thân có nhìn nhầm hay , sao lại ở đây? cho rằng đưa canh nữa, biểu cho việc lui tới nữa, chớp chớp mắt cảm nhận chua xót, "Làm sao biết em ở đây?"


      trả lời câu hỏi của , ánh mắt quan sát căn phòng của lúc, nhìn thấy bên trong dọn dẹp xong, đôi mắt thâm thuý của tối sầm lại, nhìn , "Khi nào ?"


      "Ngày mai."


      Sóc Phong đáp tiếng, nữa, cũng giống , gì, hai người nhàm chán "phạt đứng" ở cửa ra vào.


      Người đầu tiên kiềm chế được lại là Kiều Y Y, vừa giữ trong cổ họng, muốn mở miệng, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai cúi người, hơi thở mát mẽ của len vào trong mũi , mùi vị quen thuộc khiến ngực cảm thấy ấm áp, giang tay ôm , đáp trả cách kịch liệt.


      sao, tỏ vẻ quan tâm! ư, nhớ nhung! nhớ phát điên rồi!


      Miệng lưỡi đóng mút, tay của trượt đến ngực , nơi khá đầy đặn, dùng sức vuốt ve, điệu bộ rất trước vẫn do vỗ về chơi đùa, hai tay của quàng ra sau cổ , ôm chặt.


      đem sức nặng của bản thân dồn lên người , rên rỉ vô cùng tinh tế, tay ngừng xuống, bỗng nhiên cảnh giác, đẩy ra.


      Đẩy quá nhanh, quá mạnh, bị đẩy ngã ngồi mặt đất, nhếch nhác ngồi đó, đầy mê hoặc, môi còn lưu lại dấu hôn của môi , cùng chút chất lỏng. quay đầu , cố gắng điều hoà hô hấp của bản thân, dám nhìn , khí lạnh lẽo khiến bình tĩnh lại, lý trí dần quay về, " có chuyện gì ?" Kiều Y Y thở hổn hển, lo lắng hỏi .


      Tại sao thái độ trước và sau của lại khác xa nhau tới như vậy, Sóc Phong lạnh lùng đứng dậy, bàn tay lau khóe miệng, ánh mắt của nhìn rất đen tối, tới lôi vào trong thang máy.


      " đưa em đâu?"


      có câu trả lời, bị dắt vào phòng của , đôi mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là giấy Tuyên Thành, giấy mang màu sắc cũ kỹ, mỗi tờ giấy đều có chữ, "Lỗi" !


      "Y Y, sai rồi. Xin lỗi."


      Sau tai , giọng trầm thấp của Sóc Phong vang lên. Đôi mắt chứa đầy những chữ "Lỗi", biết làm sao nhìn tới trước những chữ kia, muốn cho điều gì, cũng cần hỏi, hiểu.


      sai rồi, sai rồi .


      Nhưng. . . Hốc mắt của Kiều Y Y đỏ lên, lúc này, nên làm thế nào? nên thế nào để biết? Kiều Y Y hít sâu hơi, chủ động đem bản thân ra. xoay người, ôm lấy , trong lòng xúc động nức nở, ôm chặt, chủ động dâng lên hương vẫn, suy nghĩ nhiều nhảy vào mỹ nhân của nàng mà tính toán.


      Bên trong phòng hỗn hợp mập mờ hô hấp, bàn tay của kích động cởi quần áo của , cho đến người của chỉ có mỗi áo trong màu bạc, tay của linh hoạt giải khai nút áo lót của , tay của chui từ cổ áo của vào vỗ về chơi đùa chỗ đầy đặn, Kiều Y Y yên lòng hôn , cảm thấy, đầu ngón tay trì hoa của nhụy thượng lách vòng lên, thắng vui sướng lôi kéo phen.


      Thân thể Kiều Y Y lập tức nhạy cảm mềm nhũn, xụi lơ ở người , tay của ngừng lục lọi ở người của, giống như trước kia, vuốt ve .


      Mắt trợn tròn, cảm giác thấy tay dừng lại, tim đập nhanh, nhìn , đôi mắt Sóc Phong trợn tròn, nhìn bụng của , dường như mất hồn.


      nuốt nước miếng, "Nên… chỗ này có chuyện!" xong từ cuối cùng, giọng của càng ngày càng thấp, nhi nhí như muỗi.


      "Chuyện gì xảy ra?" Lý trí của phản ứng lại, nhưng từ chối tin ở trước mắt.


      "Em…có thai."


      lắc đầu mạnh, " thể nào, em thể có thai được ."


      "Tính thời gian chút , là lần đầu tiên chúng ta xảy ra quan hệ đấy." Kiều Y Y khẽ đẩy , mặc quần áo vào.


      Sóc Phong ngây như phỗng nhìn , "Nhưng . . . "


      "Em biết, em biết buộc ga-rô, cho nên, phải hiểu đây là chuyện xảy ra trước khi làm giải phẫu?" sợ phải chuyện với tên ngu ngốc, chỉ sợ phải chuyện với người dám thừa nhận .


      " thể nào. " lẩm bẩm.


      "Vốn dĩ, em cũng có ý định cho biết chuyện này." Kiều Y Y nhìn gương mặt tài nào chấp nhận nổi của , khóe mắt lại cảm thấy chua xót, " mình em nuôi nó khôn lớn." ngưng lại, nhìn người đàn ông cao hơn rất nhiều bỗng nhiên thấp cách bất ngờ, vậy mà lại quỳ bên chân , " làm cái gì đấy?"


      Chuyện phát triển tới mức ấy khiến thể nghĩ được, theo bản năng, vòng tay bảo vệ bụng nơi gồ lên.


      "Y Y, cần đứa bé, được ?" Sóc Phong thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng, giọng bộc lộ mệt mỏi và bi thương.


      Kiều Y Y nhìn bộ dạng của , lên lời.


      "Xin em, Y Yà. "


      Kiều Y Y ngây người, biết nên trả lời thế nào, ngây ngốc hỏi lại: "Vậy em nên làm thế nào?"


      Sóc Phong trầm mặc, nhìn chằm chằm vùng bụng hơi nhô lên, Kiều Y Y hít sâu hơi, "Sóc Phong, muốn em chết ngay bây giờ đúng ?"


      "Em lung tung cái gì đấy!" điên cuồng ôm , " cần em chết, muốn em chết, em có nghe thấy ?"


      Tay Kiều Y Y nắm chặt thành quả đấm, móng tay ghìm sâu vào lòng bàn tay, hít sâu hơi, chút do dự tát cho cái, dùng sức rất mạnh, Sóc Phong mặt của cả cũng vòng vo quá khứ.


      "Em phải vợ trước của , em chết, phải tất cả phụ nữ đều chết vì khó sinh đâu!" Kiều Y Y hầm hừ, to.


      nhìn chằm chằm, thèm đem lời cho vào tai mà nghe.


      "Được, được lắm, muốn em giết đứa con này?" Kiều Y Y dám tin, hỏi .


      "Y Y, ngoan, chúng ta …"


      " có chúng ta!" Kiều Y Y lạnh lùng : " cũng nên hỏi bác sĩ chút , mang thai hơn bốn tháng, phá thai, giết đứa bé có nguy hiểm hay !"


      Sắc mặt Sóc Phong trắng bệch, " nguy hiểm đâu!"


      Kiều Y Y quỷ dị cười tiếng, "Ai dám bảo đảm!"


      biết tử huyệt của , trong lòng Kiều Y Y tiếng xin lỗi, nhưng nếu làm như vậy, vĩnh viễn bao giờ tin .


      quỳ mặt đất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bụng bộ dáng, giống như muốn đem đứa bé moi ra, Kiều Y Y bị giật mình, cách nào đành lui về phía sau, cho đến sống lưng chống lại tường, run run, "Sóc Phong ." có nghe, "Sóc Phong!" Kiều Y Y lại gọi lần nữa.


      vẫn có phản ứng, Kiều Y Y định xoay người rời , nhưng bụng dưới của bị co rút đau đớn, thoải mái cúi người xuống, cúi đầu rên rỉ.


      nên mang thai, chỉ cần có thai, tốt, bọn họ ở cùng nhau, rất hạnh phúc, cuộc sống rất hạnh phúc . Nhưng có thai có hơn mấy tháng, giống như từng , muốn bỏ cũng rất nguy hiểm.


      "Sóc Phong . " Tiếng của Kiều Y Y nhàng vang lên ở bên tai của , khổ sở ngẩng đầu, cặp mắt lờ mờ nhìn .


      "Bụng của em đau, đưa em bệnh viện." Có lẽ là quá kích động, nên cục cưng bắt đầu ngoan.


      "Y Y… Bệnh viện?" Sóc Phong lại giống như con vẹt đần.


      Kiều Y Y đau đến trán đổ đầy mồ hôi, trực tiếp ngã xuống, cánh tay Sóc Phong đỡ lấy , đầu của lập tức trống , hai lời ôm lấy , dựa vào bản năng làm việc.


      Bệnh viện, bệnh viện…. Nơi đó tràn đầy mùi nước sát trùng gay mũi, tràn đầy tiếng khóc, tiếng kêu gào, bốn bề đều là tường trắng, chỗ đó, cả đời này Sóc Phong cũng muốn nữa bước vào.


      Chói mắt, mùi máu tanh nồng nặc, còn chưa vào bệnh viện, cảnh tượng bốn năm trước lại lần nữa trình diễn ở trước mắt , trước khắc còn là thẹn thùng sống sờ sờ, lát sau, chuyện nữa, vĩnh viễn tỉnh lại nữa.


      "Sóc Phong à" Kiều Y Y khẩn trương nhìn , bụng của đau đớn, nhưng càng yên lòng nhìn Sóc Phong, sắc mặt của thê thảm, thê thảm.


      Tiếng kêu của kéo trở về thực tế, mắt nhìn xuống , gương mặt đau đơn và lo lắng, Sóc Phong thấy đau lòng thay , thấp giọng , " có chuyện gì . "


      suy yếu cười tiếng, "Đương nhiên là em có việc gì." Dù thế nào, vẫn quên lạc quan, "Em là nữ vô địch Kim Cương mà."

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9.2


      Editor : Cua Rang Me



      Thiếu chút nữa khóc, bị trêu chọc khóc.


      "Ngoan, con thỏ Wow, mở cửa." hát nhạc thiếu nhi, dụ dỗ , cho cùng còn là bé trai, cần che chở.


      " có việc gì." nắm tay của , cho đến khi y tá chặn lại ở ngoài phòng giải phẫu.


      Sóc Phong nhìn phòng đèn của phòng giải phẫu, trong lòng mảnh thê lương, ngoài phòng giải phẫu yên tĩnh, chỉ có nhàng , " có việc gì, có việc gì ."


      Làm như cầu nguyện, làm như an ủi, yên lặng chờ ở ngoài phòng giải phẫu.


      Gương mặt Kiều Y Y trắng bệch, nằm ở giường bệnh, nhìn người đàn ông gương mặt tái xanh trước giường, "Cám ơn đưa em tới bệnh viện."


      Sóc Phong khóe mắt co quắp xuống, này, cũng nằm giường bệnh, miệng còn cứng như thế, có tức giận : " cần khách khí!"


      Trong lòng đột nhiên Kiều Y Y tức giận, "Có phải rất khổ sở vì đứa bé


      "Kiều Y Y, em câm miệng cho !" Hỏa khí của người đàn ông quá lớn, nhiệt độ chung quanh ngừng kéo lên.


      "Hừ." Kiều Y Y dứt khoát dúi đầu vào trong chăn, nhìn tới bộ tức giận của , suy nghĩ chút là ai để cho mang thai? Còn đối với la to như vậy.


      "Em biết làm giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở) khi nào?" Trước trong đầu đoàn bột nhão, tình huống thế nào cũng làm được, ở thầy thuốc tuyên bố nàng có chuyện gì sau đoạn thời gian đó, cẩn thận suy nghĩ chút, mới phát có rất nhiều hành vi khả nghi.


      "Em bệnh viện làm kiểm tra vô tình nghe được." thủ thỉ thù .


      "Tại sao…" dừng lại, đôi tròng mắt đen nhìn lúc lâu, cuối cùng đem nghi vấn nuốt vào trong bụng, "Thôi, xuất viện rồi dời đến chỗ của ."


      Kiều Y Y chui đầu ra chăn, " phải là muốn lấy đứa con của em ra à?"


      Sóc Phong cúi đầu, nhìn sàn nhà gì.


      " vẫn còn có thay đổi ý nghĩ của ?" Kiều Y Y cắn môi, tay trong chăn đều muốn xoắn thành đoàn.


      Sóc Phong buồn bực lên tiếng, ánh mắt theo từ đất chuyển đến trần nhà, chính là nhìn mặt của .

      Kiều Y Y mím môi cái, "Em muốn nghỉ ngơi!"


      "Ừ." đến gần, cúi người thay đắp kín mền, nhắm chặt hai mắt, mí mắt hơi rung động, gương mặt đỏ thắm thường ngày có vẻ tái nhợt.


      Bác sĩ có gì đáng ngại, chỉ là bị thiếu dinh dưỡng chút, cầm bồi dưỡng tốt, thậm chí Sóc Phong hỏi bác sĩ, bây giờ lấy đứa bé có ổn hay , bác sĩ nhìn rất chút thiện cảm.


      " tại cũng hơn bốn tháng rồi, lấy đứa bé ra phải lựa chọn sáng suốt!" Lúc ấy bác sĩ đề nghị sâu xa.


      ra lo lắng trong lòng, Sóc Phong càng sợ Kiều Y Y bắn ngược, thấy được người mẹ kiên trì, nếu như chủ động cầu hòa, cũng rời khỏi , ôm đứa bé của .


      Kiều Y Y chưa từng cùng bàn bạc, quyết định chuẩn bị rời khỏi , tim của hồi bài sơn đảo hải đau đớn, biết là ở dạng gì mà đứa ra cái quyết định dưới tình huống này.


      phải là người đàn ông! Để cho phải đối diện với mấy chuyện này, " xin lỗi, Y Y . "


      Lông mi Kiều Y Y tựa như cánh bướm, thường xuyên lay động, cúi xuống cái trán, hôn cái lên trán của .


      Nhiệt độ trán nhanh chóng chảy về phía tim, mở mắt ra, người đàn ông rời , tiếp tục phí sức che giấu nước mắt của mình, nước mắt im lặng trượt vào trong gối đầu.


      "Sóc Phong, cái người đáng ghét này!" cúi đầu mắng tiếng, nước mắt tiếp tục rơi nhiều hơn.


      vẫn muốn có con, nên vui mừng sao? người đàn ông coi trọng người phụ nữ của mình vượt qua xa kết tinh tình , căn bản vì nối dõi tông đường chuyện tình phiền não, mà loại bỏ gốc rễ.


      Nhưng muốn! Lúc trước lựa chọn cần đứa con này, bởi vì rất thích , những lời kia cũng vì có bảo bảo tiền đề dưới, nhưng bây giờ muốn thu lại nó, cũng muốn từ bỏ.


      Người đàn ông này, thể nhận, được .


      Sóc Phong tìm khắp nơi, đều tìm được Kiều Y Y, thậm chí tìm Nhâm Viễn, Nhâm Viễn xin nghỉ, lại tìm bạn bè của , cũng có! chút đầu mối cũng có. cứ như vậy mà biến mất rồi, Sóc Phong thể tiếp nhận này.


      hỏi , có phải cần đứa con hay ? Lúc ấy có trả lời.


      phải là muốn, mà là đứa trẻ ở tronv , lựa chọn , như vậy còn chưa đủ sao? . Đủ rồi, Sóc Phong! chính là ích kỷ! chính là đáng chết đến khốn kiếp! muốn? Lừa ma quỷ .


      lớn lên trong gia đình bình thường, khát vọng có gia đình bình thường, người chồng, người vợ và đứa trẻ, đây mới là gia đình.


      cần con cái ư? Làm sao có thể có chuyện như vậy! tên nhát gan, chính là dám đối mặt đối với tổn thương!


      Điện thoại di động trong túi vang lên, Sóc Phong sững sờ từ trong túi tiền lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ nhận điện thoại, "Allo?"


      "Thưa ông, Sóc Phong, người ông cần tìm, chúng tôi tìm được ."


      "Ở nơi nào?" Hai mắt Sóc Phong lóe ánh sáng.


      Kiều Y Y cũng hề rời khỏi Đài Bắc, chỉ là muốn để cho mình và cục cưng nghỉ ngơi chút.


      Sáng sớm, chợ mua thức ăn, lại chậm rãi dạo, quá quen thuộc với hoàn cảnh chung quanh, người ở nơi này rất thân thiện, cũng chưa cưới mà mang thai mà thay đổi cách nhìn, còn tương đối chăm sóc cho .


      Chung quanh đây phần lớn là người lớn tuổi ở, A Công, A Ma, có việc gì lại thích qua chỗ tâm , đối với với người mẹ trẻ tuổi như rất quan tâm, giống như A Ma ở cửa đối diện luôn ghé qua chỗ xem xét, xem xem tình trạng thân thể , thỉnh thoảng còn có thể gọi cùng ăn cơm, mới ở chỗ này có tuần lễ mà cảm thấy thích nó mất rồi.


      Đáng tiếc ngày mai phải bắt đầu làm, loại này nhàn nhã ngày cũng muốn tạm thời qua đoạn thời gian, chỗ ở, có tổng cộng sáu tầng, thuê ở lầu ba.


      chậm rãi lên lầu, lúc đến cửa nhà mình, nghe được tiếng vang phát ra từ hướng đó, hình như có người vào, bây giờ nếu có điều kiền chắc chắn tới đây ở được, nơi này thuê thoải mái, nhưng về chuyện thiết bị bằng chỗ trước đây từng ở.


      Kiều Y Y vào cửa nhà, đóng kín cửa, mới đem đồ để xuống, chuông cửa liền vang lên, ra mở cửa, rồi trợn mắt nhìn người đứng ngoài đó, lúc ấy ở bệnh viện chào mà , Sóc Phong muốn đứa nay, còn cũng muốn mình và đứa bé trở thành gánh nặng cho , bằng kịp thời rời khỏi kết thúc đoạn này quỷ dị quan hệ, nhưng bây giờ. ..


      "Xin chào, tôi tên là Sóc Phong." Người đàn ông ở cửa như vậy.


      Kiều Y Y có phản ứng mà đứng ở nơi đó, hai mắt cũng chớp lấy cái, cứ vậy nhìn .


      "Tôi vừa mới chuyển đến đây, ở tầng bốn." Người đàn ông nào đấy cười đến rất rực rỡ, chỉ chỉ ngón tay lên để thay lời giải thích.


      ", được lắm!" Tựa như bọt khí bị đầu ngón tay chọc thủng, lập tức phục hồi tinh thần lại.


      " biết tên gì?"


      "Kiều Y Y." câu là tim đập thêm nhanh.


      "Được, tôi nhớ kỹ rồi!" đẹp trai nháy mắt với "Vậy tôi về trước nhé, còn nhiều việc phải lo đó."


      Sóc Phong chào rồi xoay người rời , Kiều Y Y lặng lẽ nhìn chăm chú vào bóng lưng của , nhịp tim phải nhanh, chậm rãi trở lại bên trong phòng, dựa vào cửa, tay nhè vuốt ngực, trong mắt kích động phiếm tầng hơi nước, ngu ngốc, đồ ngốc.


      vừa mắng vừa tựa vào cửa, tròng mắt tươi cười.


      ngày hôm nay, quả rất giống nhau.


      Ngày thứ hai Kiều Y Y "Trùng hợp" đụng phải nàng"Hàng xóm mới" .


      ta : " làm à?"


      "Ừ." Đối với người xa lạ, lời của tương đối tiết kiệm.


      "Tôi đưa đoạn nhé."


      " Được." Suy tư lát, đồng ý, tiết kiệm được cứ tiết kiệm.


      "Cám ơn ." Đến công ty, Kiều Y Y cám ơn, lái xe làm, phụ nữ có thai mà lái xe là chuyện an toàn cho lắm.


      " cần khách sáo đâu, chỉ là thuận đường."


      sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :