1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ muốn làm ông xã của em - Kim Tinh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6.1


      Editor: Cua Rang Me



      Chủ nhật, Sóc Phong chuẩn bị đồ Đài Trung, hôn bạn mình.


      Kiều Y Y đứng đợi hồi lâu ở của nhà Sóc Phong mà chẳng thấy ra, kiên nhẫn đợi thêm được nữa, vội vã chạy đến của phòng , lấy chìa khóa mở của nhà của , "Sóc Phong, biết nàng dâu xấu cũng phải gặp bố mẹ chồng mà! Nhanh lên chút chứ!"


      "Đợi chút."


      "Thôi, em đợi ở dưới lầu!"


      Kiều Y Y kiên nhẫn đến nỗi trừng mắt mà khỏi nhà của , cầm hành lý của mình tháng máy xuống tầng , cửa thang máy vừa mở ánh mắt liếc thấy có dáng dấp rất được, hình như họ từng gặp qua nhau.


      "Chắc chắn cái người này mình gặp ở đâu rồi!" nhìn vào thang máy, nghĩ lâu cũng nhớ nỗi gặp qua ở chỗ nào, cho nên dứt khoát bỏ qua bên.


      Tòa nhà này có hai chiếc thang máy, kia vừa mới lên chiếc, Kiều Y Y nhìn chằm chằm các số nhảy thang máy, có phải ở trong các gia đình ở đây nhỉ? cánh tay bất ngờ ôm lấy , hỏi han: " nhìn vậy em?"


      Sóc Phong bước ra từ chiếc thang máy còn lại, thấy y như con ngốc nhìn chằm chằm bảng điện tử: "Đâu cần nóng lòng thế em!"


      Kiều Y Y quay đầu, muốn cãi lại bất chợt cười lớn tiếng: "Ha ha .”


      "Cười cái gì?"


      " đó." chỉ vào quần áo của , cười lớn tiếng chút nữa.


      có chút lo lắng gãi gãi đầu, "Rất kỳ à?"


      , có gì lạ, nhưng mà…Bình thương luôn luôn mặc quần áo thoải mái, mà bây giờ lại mặc đồ tây, còn mang giày da nữa kìa? mắc cười quá .


      "Có phải giống như thằng hề em?” Sóc Phong phiền não kéo kéo cà vạt.


      Đâu có! ra Sóc Phong mặc vầy rất đẹp trai mà, người lại cao, body cũng tồi chút nào, mặc đồ vest vào rất đẹp, nhưng Kiều Y Y nhìn quen cho lắm.


      " thay đồ đây!" xoay người muốn , kịp thời kéo lại.


      " phải như vậy mà! Em có ý này, chỉ là em cảm thấy quá long trọng thôi!" Ngoài miệng có vẻ tùy tiện, nhưng vừa nghe muốn gặp ba mẹ, lại lo lắng khôn nguôi. Thế mà trước mặt còn bày vẻ đủ trò.


      " vẫn muốn lên thay đồ lại!" lại muốn , lại kéo .


      "Ầy, rất đẹp trai mà!" Kiều Y Y kiễng chân, hôn cái lên miệng của , bị nhìn đến ngượng mặt, " rất đẹp trai mà! Chỉ là em chưa từng thấy ăn mặc kiểu này nên quen, sắp bị mê hoặc rồi này!"


      Mẹ , phải chỉ có phụ nữ mới thích nghe lời ngon tiếng ngọt, đàn ông cũng thích! Nhìn bộ dạng bây giờ của Sóc Phong, thấy những điều mẹ tuyệt đối là chân lý!


      "Em chắc chắn chứ? như trò hề?" Trong mắt của mang theo ý cười, mặt lại có bao nhiêu cảm xúc.


      Kiều Y Y làm động tác tuyện thệ, "Tuyệt đối buồn cười mà!"


      Sóc Phong thở phào nhõm, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ lo lắng đến vậy, cho dù có chuyện gì quan trọng, cũng chưa từng công khai như thế này, hình như tình cảm lần này có điều gì đó đặc biệt, Sóc Phong nhìn Kiều Y Y lúc lâu, thấy vội đến muốn điên, cười: “Được rồi!”


      Lúc này Kiều Y Y mới thoải mái: "Làm ơn, em phát ra gần đây diễn khá lên rồi đấy! Hở chút là lừa tình em!" làm nghĩ muốn lên lâu thay quần áo nữa chứ.


      thân mật nắm chặt lấy cằm : "Ai bảo em quá ngây thơ làm chi."


      đẩy ra, "Đừng nghĩ em nghe hiểu lời châm chọc của !"


      "Đâu có, ngây thơ là chỉ cái kia ngây thơ ấy." làm cảm thấy mơ hồ.


      " mới ngây thơ!" chế giễu lại .


      " xác định, khẳng định mình giống em…" Sóc Phong chơi chơi chữ.

      "A!" Kiều Y Y cảm thấy phiền phức, đạp cái, ném chìa khóa thành đường vòng cung về phía , "Hôm nay lái xe!" bị làm cho mất hứng lái xe luôn rồi.


      kéo bị mình làm cho giận kia lại, xoa xoa bả vai của , "Ngoan nào, bé ngoan thôi."


      gọi chó à? Kiều Y Y tức giận ép sát người vào , hai người nắm tay nhau rời , nhân viên quản lý đứng bên nhìn hai người rời : “Thân thiết quá.”


      Bảng điện tử phía sau bọn họ dừng ở lầu chín, qua chừng năm phút, thang máy lại xuống, dừng ở lầu , xinh đẹp lại kiêu ngạo, ta do dự chốc lát rồi đến chỗ nhân viên quản lý.


      "Xin chào, tôi muốn hỏi chút. Có phải ở đây có căn hộ của vị tên là Sóc Phong phải ?"

      Người quản lý kinh ngạc chau mày nhìn , "À, có, người đó vừa mới rồi." chỉ chỉ ra cửa.


      Trần Uyển nhìn theo ngón tay của ta, nhìn thấy bóng người nào ở cửa, chau mày quay đầu lại, " ấy đâu vậy ?"


      Nhân viên quản lý trả lời được, "Thưa , ngại quá, việc này tôi biết."


      Trần Uyển giận đến dậm chân, làm sao lại trùng hợp như vậy được chứ?


      Quê của Kiều Y Y ở nơi khá xa, ồn ào náo nhiệt nhưng lại ấm áp, lái xe đến gần Sóc Phong nghe thấy nhiều lời chào hỏi Kiều Y Y: "A, về rồi à con. Ồ! Còn đưa bạn trai về!"


      Kiều Y Y cũng cười cười đáp lại, đợi đến khi có ai mới nhu cái miệng xíu: " giết người rồi đấy, cả xóm đều biết mình dẫn tên ban trai về nhà mất rồi.”


      Ở nông thôn chính là như vậy, chuyện gì cũng truyền rất là nhanh, mặc kệ chuyện đó là tốt hay xấu ngày hôm qua cả xóm đều biết tuốt.


      Sóc Phong cười, mặc dù miệng oán giận, nhưng mặt mày có gì biểu vui: " vui à? Vậy chúng ta trở về thôi."


      "Này!" là bạn trai tồi, Kiều Y Y có ý tốt nhìn cái, "Đợi chút rồi biết!"


      Sóc Phong nhíu mày, có có chút sợ hãi, "Hả?"


      Kiều Y Y chỉ cười , cười đến kinh khủng.


      Xung quanh đây toàn những ngôi nhà thấp thấp, cao nhất cũng chỉ có ba tầng, phía trước nhà của Kiều Y Y có căn nhà cao ba tầng, Sóc Phong hình như thích thú nhìn nó.


      "Này! Em phát ra rất thích nhìn cây lá đó!" Bọn họ xe dừng lại, Kiều Y Y vừa quay đầu lại nhìn thấy thất thần như cây lá, cửa nhà gốc cây cao rậm rạp, bây giờ là mùa đông, lá cây thưa thớt, ngả sang màu vàng nhạt mất rồi, "Ba em đó là cây phong thủy, khi còn bé ông già ấy lẩm bẩm bên tai em bảo cây này trước kia có, sau đó từ từ lớn lên, cứ y như rằng cây này lớn nhanh trong đêm vậy đó, ầy! Ba em…rất mê tín."


      "Có mang đến vận may gì à?" Nếu là cây phong thủy, như vậy nhất định có chuyện quá khứ.


      "À … chờ chút nữa biết."


      Bọn họ vừa xuống xe, ở cửa cũng đầy người, Kiều Y Y bước tới ở bên tai của : "Trừ những người đứng giữa, những người khác đều đến xem chuyện vui!"


      Mặt nạ nghiêm túc của thiếu chút nữa bị lời phá vỡ, Sóc Phong nén cười, hướng về phía đôi vợ chồng trung niên khẽ cúi người chào "Ba Kiều, mẹ Kiều, cháu tên là Sóc Phong ." Ở cửa có rất nhiều người, vừa ngó nghiêng Sóc Phong nhìn nhận ra hai vợ chồng họ, hình dáng của bọn họ và Kiều Y Y tựa nhau, nên nhận nhầm được.


      "Ba, mẹ à." Kiều Y Y phất tay cái với bọn họ.


      "Cuối cùng cũng về rồi. " Mẹ Kiều nhiệt tình ôm con , đôi mắt ngừng nhìn người đàn ông ở bên cạnh con , mà ánh mắt của ba Kiều như Sóc Phong có mãnh liệt như vợ mình.


      "Được rồi, được rồi, vào nhà !" Chủ nhà ra lệnh tiếng, thu lại các tiết mục tình cảm, vội vàng vào nhà.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6.2


      Editor : Cua Rang Me



      Ngoài cửa mấy mấy thím cứ đứng cắn hạt dưa xem cuộc vui, có vé để vào cửa nhà người ta.


      Sóc Phong ngồi nghiêm chỉnh, tự nhiên thoải mái như những ngày qua, trán chạy xuống vài dòng mồ hôi nhàn nhạt, nhưng dám lau , ở bên trái đôi mắt hung ác; ở bên phải lại là đôi mắt lạnh lẽo; ở phía trước của người đàn ông làm chủ tọa, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu; mà sau ót của lành lạnh, kiểu như bị nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại.


      Kiều Y Y, là con , nhưng biết rằng ra ba mẹ có rất nhiều họ hàng , mà ngoài Kiều Y Y còn có đống , em họ.


      Sóc Phong cũng rất biết lễ nghi, quà tặng cho mỗi người đều được chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng những thứ thế này là giúp bước vào cửa Đại Môn Quan được.


      "Cậu tên là Sóc Phong?" Câu hỏi của người đàn ông bên tay trái, hình như là họ Kiều Y Y.


      "Vâng."


      "Làm việc gì?" Bên phải là vị ăn mặc kiểu dân làm ăn buôn bán.


      "Tôi làm nghệ thuật."


      Phía sau là giọng ngọt ngào, "Thế chắc kiếm được nhiều tiền nhỉ?" Người này là em họ của Kiều Y Y.


      "Thu nhập tồi." Nghệ thuật, nghe rất cao cấp, nhưng có bao nhiêu người thích nghệ thuật có thể vừa rong chơi vừa còn kiếm được tiền? Sóc Phong chính là trong những người nổi bật đó.


      Yên tĩnh, bên trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến Sóc Phong có thể nghe thấy tiếng của người phụ nữ cười, líu ríu, rất vui vẻ ở cửa!


      "Cậu…" Ba Kiều lên tiếng, ba Kiều là người chất phác, phải là người biết chuyện, so với con khéo ăn khéo hoàn toàn khác nhau, "Đối với cái cây ở trước cửa, cậu có ý kiến gì ?"


      Sóc Phong sững sờ lát, hồi lâu, mỉm cười, "Chắc chắn mùa hè phát triển rất tốt."


      Người làm nghệ thuật chuyện rất nho nhã, lại làm cho ba Kiều cảm thấy vui vẻ, "Đương nhiên rồi! Vào mùa hè, có thể ngồi ở dưới tàng cây hóng mát, giống như người xưa : ‘Người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát’…"


      A,chất phác ư ? Hình như ảo giác.


      "Cây kia chính là cây phong thủy của nhà họ Kiều, lúc Y Y vừa mới sinh ra, tình hình nhà chúng ta được tốt cho lắm…." Ba Kiều bắt đầu về quá khứ, hai bên trái phải và phía sau bắt đầu ngồi ngồi yên, uốn éo mông cái, nhưng ngại vì chuyện với người lớn, bọn họ đành nhịn!


      Sóc Phong cũng bình tĩnh, nghe những chuyện xưa ba Kiều , còn bất chợt phối hợp đáp lại, "Dạ" , "À" , "Hoá ra là như vậy " …


      Tại buổi cơm trưa, tâm tình ba Kiều rất vui mừng, vô cùng vui vẻ.


      Kiều Y Y nhân lúc có ai chú ý, hướng về phía Sóc Phong nhàng : "Hình như ba rất thích ... dùng cách gì?"


      " có."


      có mới là lạ! Kiều Y Y tò mò đến chết rồi, ba là người đàn ông trầm mặc, ngoại trừ chuyện về cây phong thủy ở ngoài cửa, ba nhiều, đối với người khác cũng khách khí, nhiệt tình, mà hôm nay, lại phát ba đối với Sóc Phong rất nhiệt tình, nhâm nhí ly rượu, rồi tự nhin lôi Sóc Phong tới uống chung, mặc dù Sóc Phong cứ mình uống được rượu, ba cũng có tức giận, thậm chí mặt mày còn hớn hở, muốn lấy trà thay rượu.


      Ba từng như thế này ư ?

      "Y Y à! Trăm ngàn lần nên gả cho cái loại đàn ông như thế này con à, đàn ông như vậy mới có thể gánh vác gia đình biết chưa."

      "Cái gì mà đàn ông giống loại đàn ông thế này hả ba?" Khi Kiều Y Y còn bé từng có thắc mắc như vậy.

      "À, chính là đối tớt với con, chăm sóc con, à, à, nhất định phải biết uống rượu. Nếu uống rượu chỉ là tên đàn ông yếu đuối!"




      Là như thế mà. Làm sao mà ba lại bỏ qua những lời với chứ? Vậy người đàn ông già cỗi nào đó còn lôi kéo người đàn ông uống rượu nữa chứ, là của mà? Kiều Y Y gì mà lắc lắc đầu, nghe được mẹ gọi: "Y Y, tới đây giúp tay!"


      Kiều Y Y nhìn ba cụng ly hòa hợp với Sóc Phong rồi xoay người tới nhà bếp, khi vừa đến gần, mẹ Kiều liền với : "Ba con rất thích bạn trai con nha!"


      "Ồ!" Kiều Y Y có cảm xúc phập phồng, nhưng khóe mắt mang theo ý cười.


      Mẹ Kiều thấy rành nên kề sát tai tiếp: "Mẹ cũng vậy, cảm thấy nó tệ..."


      Kiều Y Y thẹn thùng gật đầu cái, "Nếu như tốt người ta đâu tới lui với ấy chứ!"


      "Vậy nó có về …" Mẹ Kiều khẩn trương hỏi.


      "Mẹ, chúng con mới lui tới mấy tháng thôi." Lại , Kiều Y Y cũng phải là kẻ ngu, biết Sóc Phong rất hài lòng cuộc sống tại của bọn họ, muốn có thay đổi gì, mà tại cũng có ý nghĩ như vậy.


      còn chưa vội vã tới mức muốn bị gả !


      "Con à, người đàn ông tốt phải mau giữ chặt lấy… " Mẹ Kiều hướng dẫn từng bước.


      "Biết rồi, biết rồi!" Kiều Y Y gật đầu như bằm tỏi.


      Bị mẹ Kiều đến lỗ tai Kiều Y Y sắp mọc vết chai, chạy ra sân trước nhà hóng mát, sau lưng thân thể nóng bỏng dán vào, hỏi: " phải uống rượu với ba em sao?"


      "Biết uống mà còn ép!" Sóc Phong vỗ mông cái.


      "Nhưng ba em cũng cho phép lấy trà thay rượu mà!"


      "Em muốn cả buổi tối nay được ngủ à?" Uống trànhiều quá làm sao mà ngủ, cố ý hạ thấp giọng: "Hay là , buổi tối có cái tiết mục giải trí gì?"


      Lời của làm cho cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, dựa vào trong ngực của , "Đừng bậy bạ. " Người ở quê vẫn còn khá truyền thống.


      "Mà em nghĩ bậy bạ như thế nào?" Sóc Phong ở bên tai cười , mà cũng chưa từng thấy thẹn thùng như vậy.


      " mà đâm đầu chết !" Kiều Y Y trừng mắt liếc cái.


      "A Phong, tới đây ." Ba Kiều ở phía xa kêu Sóc Phong.


      "Ba em gọi . "


      "Buổi tối đừng khóa cửa." giọng .


      lời nào, liếc mắt nhìn , xấu xa cười tiếng, nhắc nhở : "Ba Kiều bảo ai..."


      Dám uy hiếp ! Tên khốn kiếp này!


      "Hửm?" Ngón tay miết lên lòng bàn tay , loại cảm giác thân mật thành lời bao quanh lấy họ.

      "Được, được rồi . " đỏ mặt, đuổi , " mau!"


      Sóc Phong hài lòng rời , Kiều Y Y đỏ mặt, ở trong gió lạnh mà cả người nóng ran.


      Đến khoảng mười giờ, nhà họ Kiều mới từ từ yên tĩnh, những người ăn ăn uống uống cũng dần tản , người làng quê chính là náo nhiệt như vậy, nhà ăn cơm, chừng là có tới vài gia đình, mọi người hoà thuận vui vẻ.


      Kiều Y Y sớm tìm lý do rời , tắm xong lên giường ngủ, để lại ánh đèn ở bên cạnh tủ đầu giường, đêm khuya cỡ giờ hơn, bóng người cao lớn lặng lẽ tới căn phòng của .


      thử mở khóa, rồi nhếch mày, cửa mở được, nghe lời, hừ hừ nghiến răng, nhốt ở bên ngoài à? Cho là như vậy có thể cản , cũng quá ngây thơ rồi.


      trở về phòng của mình, qua ban công, bò về gian phòng của , lại nghĩ rằng cửa sổ của cũng đóng .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6.3


      Editor : Cua Rang Me



      Có lẽ là đổi giường quan hệ, cũng có lẽ là cảm xúc của hơn cao, dù sao Kiều Y Y cũng thức nên lấy điện thoại di động ra xem mới năm giờ, thở dài cái, cố gắng bò xuống giường, di chuyển rất nhàng, sau khi mặc quần áo xong, tới cửa, mới vừa mở cửa ra, có người đàn ông gương mặt đen như bao công đứng ở cửa.


      Kiều Y Y sợ hết hồn, sau đó phản ứng đầu tiên là đóng cửa vì chột dạ, người đàn ông kía lại nhanh hơn bước, đẩy cửa ra, che miệng để lên tiếng, ôm vào trong, thuận tay khóa lại cửa.


      "Đợi chút . . .’ Miệng vừa được tự do, Kiều Y Y tranh thủ thời gian giải thích, chỉ là tốc độ giải thích, cản nổi tốc độ cởi quần áo người của Sóc Phong.


      buông miệng ra, nhưng phải để nghe nhảm, miệng của dùng để hôn nhau là thích hợp nhất.


      được lời nào, nặng nề hôn lên môi của , mạnh mẽ liếm mút khiến nó trở nên đỏ chót, lúc rời khỏi môi còn kèm theo sợi nước miếng bạc.

      "Đợi ..." Quần áo người Kiều Y Y cũng bị lột sạch , tay ngừng giãy giụa cũng bị kiềm chế ở đỉnh đầu, thể động đậy.


      Lửa nóng toàn thân Sóc Phong áp chặt lên , cơ thể bên chậm rãi di động, lồng ngực bằng phẳng cứng rắn của chạm vào khuôn ngực đầy đặn cảu , chọc thở gấp liên tục, mà khu vườn bí mật của cũng bỏ qua, ngon tay to dài xâm nhập vào cơ thể mang theo trừng phạt, sợ đau rụt người lại phát, ngón tay còn mang theo hơi lạnh, nhưng lại biến thành đóm lửa dưới người .


      "Thất hứa?" khẽ cắn cổ của , "Đồ lừa gạt!"


      "Đừng cắn, bị người khác nhìn thấy à!"


      mặc kệ, càng cho phép, càng làm như vậy, Sóc Phong dùng sức cắn Kiều Y Y, nổi giận đánh vào phần lưng trần của , muốn dừng lại.


      ngừng lại, rút ra ngón tay, cười gian nhìn , Kiều Y Y đỏ mặt ngừng, ẩm ướt ngón tay của chính chứng cớ gợi tình của , Sóc Phong tách chân của ra, đem cái nóng rực của đàn ông miết ở đỉnh hoa râm, muốn cắm vào sắc mặt của chợt biến, vội vàng rút khỏi đó.

      "Sao vậy?" Kiều Y Y chưa thỏa mãn dục vọng uốn éo người, chờ mong mau tiến vào trong cơ thể mình.


      đứng dậy mặc quần, " mua bao cao su."


      mở mắt khó hiểu nhìn , nhìn bóng lưng u tối của , cảm giác kỳ lạ này lại lần nữa quấn lấy , trừ lần đâu tiên làm ở ngoài mang bao, còn lại đều quên chuyện này.


      Trước đây vẫn cho rằng là vì , đây là người đàn ông trưởng thành nên có thái độ chịu trách nhiệm, nhưng mà, "Có quan hệ gì? Sinh đứa cũng được mà …"


      Động tác mặc quần áo của dừng lại, "Em đùa cái gì thế ?"


      " kết hôn còn quan hệ cũng được, chỉ là muốn con của …" Kiều Y Y thử hỏi, nhưng biết lần thử dò xét này mang theo nguy hiểm cỡ nào thể đoán được.


      " nên giỡn!" Sóc Phong lớn tiếng quát bảo ngưng lại.


      Cả người Kiều Y Y run lên, bị giọng của làm cho khiếp đảm, vội vã liếc cái, lại quay đầu, hề nhìn nữa.


      "Sóc Phong à." trợn tròn mắt, hơi nước dâng lên, có lẽ sắp vỡ đê mà khóc.


      "Đừng … Đừng những lời như vậy nữa… về phòng …" cương quyết rời .


      Kiều Y Y lấy tay ôm cả người trần trụi, hai mắt vô hồn nhìn rời , nhiệt độ trao từ cũng từ từ tản .


      cánh tay cảm thấy lạnh lẽo, dần dần men dọc theo cơ thể len lỏi vào tim.

      Cho em đứa bé thôi…


      Tiếng của Kiều Y Y giống như ma chú vọng về trong đầu Sóc Phong, trở về phòng, nhắm mắt lại, nhìn chằm chằm cửa lâu, gãi gãi tóc của mình, lại thoát nổi suy nghĩ đó.


      "Phong à…sau này chúng ta cục cưng, xem con giống như nhiều hay là giống em nhiều?"


      Trong trí nhớ của , đó ôn nhu nhàng hỏi , , đều được …


      Ha ha. Tiếng cười của như chuông gió ngừng vang vọng ở bên tai của , mà kéo dài.


      Sóc Phong đưa tay ôm lấy đầu, khóe mắt hơi ươn ướt.


      "Nếu như mà em và cục cưng chỉ có thể giữ được người mà thôi… nhất định…nhất định phải giữ được cục cưng, được ? Phong à…"


      "Này, gia nhập vào tập đoàn "Lam" của chúng tôi có được hay ?" Giọng của Kiều Y Y nhàng khoan khoái dịu dàng trùng điệp trong trí nhớ của .


      "Có thể kết hôn, nhưng cho em đứa bé, có được hay ?"


      Kiều Y Y, tại sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Tại sao muốn lựa chọn giống ấy! Tại sao đều vì muốn đứa con mà gây ồn ào với ? có con cũng vui mà, phải ư?


      Bàn tay rộng mở che mặt của Sóc Phong, xem mặt của , Kiều Y Y đứng ở trước cửa, nhìn giống như đứa bé ngã xuống giường.


      Quần áo người rất xốc xếch, Kiều Y Y thuận tay lau lau cái, phát nước mắt của mình khô từ lâu, như vậy nước mắt trong lòng bàn tay của , phải là của , hanh khóc, khóc … Chỉ bởi vì cầu của , Kiều Y Y cười khổ…Trong lòng dấu vết rất sâu, mà chẳng có khả năng mở nó ra được.

      "Nếu như có đứa bé, luôn luôn cùng với em sao?" biết mình gì.


      Người đàn ông khẽ run từ trong bàn tay ngẩng mặt lên, nhìn gần ngay trước mắt, nghe thấy tiếng của mình, nhưng xác định mình chuyện, "Ừ!"


      Cười rực rỡ trong nước mắt, ra có ‘tử huyệt’ : " Cả đời sao ? "


      "Cả đời!" Hai mắt đỏ hoe.


      " em ?" Vẻ mặt như đưa đám.


      " em!"


      Sóc Phong phải gạt , biết chắc chắn phải là kẻ xảo trá, chính là , thương chính là thương, cũng rãnh dùng lời dối lừa gạt tình cảm giữa nam nữ.


      Kiều Y Y tiến lên ôm lấy , môi lạnh lẽo nhàng hôn lên nước mắt của , "Em ."


      Lúc gặp ở chân núi, cũng biết người đàn ông này làm cho cuộc sống của mình trở nên thay đổi hoàn toàn, nhưng cho là chẳng qua đây là tảng băng ngầm mà thôi, nhưng mà, ra là tảng băng ngầm mới đáng sợ nhất, từng điểm từng điểm ăn mòn , để cho hoàn toàn hóa thành nước đá, mặc cho quấy lên. Mà Kiều Y Y lại hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là cam tâm tình nguyện!


      nặng nề hôn trả , biết mình đối với công bằng, nhưng muốn lại lần nữa mất chính người mình , , "Chúng ta kết hôn !"


      Đây là có con nên bồi thường ư? Kiều Y Y cười nhạt, "Đợi sau này hãy thôi."


      "Đừng rời xa " có cảm giác an toàn, ôm chặt, giống như trước khi bị chết đuối mà ôm lấy thuyền buồm.


      "Ừ." Sóc Phong chú ý tới giọng run rẩy của , cùng với cái ôm bả vai to rộng của , như con người gầy yếu sắp bị cơn bão thổi .


      Kiều Y Y vẫn hỏi ra miệng, nếu như có ngày, các biện pháp ngừa thai có kết quả, làm sao làm đây?


      phòng bi thương, mang theo ý nghĩ lạnh lẽo như gió mùa đông đến run sợ lòng người, toàn bộ giữ ở trong phòng. Khi bọn họ ra khỏi phòng xuống nhà dưới khôi phục lại trạng thái ban đâu.


      Hạnh phúc giờ phút này đối với , lại giống như tầng băng mỏng, giẫm ở mặt xuất khe nức, nếu như vài bước hoặc chạy hoặc nhảy lớp băng chẳng thể chịu nổi, nút và ở dưới đó là lãnh lẽo và tối tăm.

      Kiều Y Y nắm tay chặt, Sóc Phong cúi đầu nhìn cái, mắt mang theo dịu dàng vô tận, "Thế nào?"


      " có gì." Đây là chính quyết định của , nếu như chỉ có khổ sở, cũng thể gì hơn.


      Ba Kiều, mẹ Kiều mẹ ngồi ở trước mặt bọn họ, Sóc Phong có kiêng dè hôn cái lên trán Kiều Y Y, rằng cho ấm áp.


      "Ôi, hai đứa này!" Mẹ Kiều lớn tuổi, nhìn người trẻ tuổi ngọt ngào như vậy, lại đỏ mặt.


      Ba Kiều tiếng nào, gì, nhưng là có chút biết nên khóc hay cười.


      "Vậy hai người nên nhìn tốt hơn!" Kiều Y Y gai lớn lạt, cười đến có tim có phổi.


      Ba Kiều, mẹ Kiều nhìn nhau cái, lắc đầu cái có nghi ngờ rồi, màn này chọc cười Sóc Phong, "Ăn cơm nhanh chút !"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7.1


      Editor : Cua Rang Me



      Ở lại nhà của Kiều Y Y mấy ngày, bọn họ lại trở về Đài Bắc.


      Buổi sáng hôm sau, Kiều Y Y đứng lên làm, tới trước cửa nhìn chằm chằm quyển lịch lâu, "Sóc Phong."


      "Ừ." Người đàn ông chậm rãi ăn bữa ăn sáng.


      "Chúng ta qua lại ba tháng rồi!" Kiều Y Y cau mày nghiên cứu, chính cũng có cảm giác gì, chinh xác mà , quen biết nửa tháng, qua lại hơn hai tháng.


      "Ừm." Sóc Phong gật đầu cái.


      Kiều Y Y có thói quen chú ý tới việc này, bởi vì nhớ lại hình như đoạn thời gian rồi dì cả chưa tới, có chút khẩn trương cau mày, ở trong lòng tính toán chút, hình như hơn tháng rồi.


      Kể từ khi biết đề tài cục cưng là cấm kỵ trong lòng , rất cẩn thận, chỉ là, trong lòng vừa có chờ đợi khác, nếu như có, có khát khao, vui vẻ ? Hay là nhất định bài xích như lời .


      nhắm hai mắt lại, quyết định buổi chiều xin nghỉ gặp bác sĩ, tránh cho mình suy đoán quá nhiều.


      "Thế nào?" Người đàn ông nghi ngờ nhìn bộ dáng đầy tâm của .


      " có gì! Chính là em nghĩ . . ." làm nũng trừng mắt nhìn cái, "Người bạn trai này hoàn hảo, thế nhưng có quà tặng đưa cho em!"


      "Quà tặng gì?"


      "Tặng quà qua lại ba tháng đó!"


      Sóc Phong dở khóc dở cười nhìn , "Thưa , cái này phải là em đưa cho sao?"


      " nhìn thấy có lúc em rất bận sao? Hơn nữa tại sao là em đưa cho , mà phải đưa cho em?" Kiều Y Y bĩu môi, khuôn mặt phục.


      "Được được!" đầu hàng, quên mất bên cạnh khéo ăn khéo cỡ nào.


      cố ý đổi đề tài, "Tối hôm nay em muốn nhìn thấy quà tặng!"


      khó xử nhìn , "Y Y, hiểu . "


      " phải hiểu mấy chuyện tặng quà à? sao, gắn thêm mọt cái nơ, sau đó tặng mình cho em là được!" dí dỏm nháy mắt với mấy cái, "Tốt nhất viết luôn mặt dòng, đồ cống hiến nhà vua "


      Hình ảnh tuyệt đẹp thông qua miệng của , có vẻ khôi hài, giải thích được, "Dạ, tuân lệnh!"


      "Hề hề" Kiều Y Y cười mờ ám, biết nghi ngờ ý tứ của mình rồi, "Đúng rồi, buổi chiều có rãnh rỗi tốt nhất là đem rèm cửa sổ, ga giường nhà em giặt sạch , nếu em sợ buổi tối giúp được ."


      Buổi tối giúp được? Sóc Phong cười, hiểu ý tứ của , "Nữ vương đại nhân cần thần làm ấm giường, mà là muốn thần làm nô tài sao ?"

      " muốn hay ?" hơi hất cằm, nhìn xéo .


      "Sao dám nghe lệnh!"


      " thèm nghe nữa, em làm, buổi tối gặp!" Kiều Y Y cầm túi xách ra cửa, bước qua cửa, sắc mặt của ảm đạm ít rồi.


      Tốt nhất là có, nếu như có… ra khát khao có.


      Nhìn đóng cửa lại, Sóc Phong rũ mí mắt xuống, nhìn đôi đũa trong tay hồi lâu, ở trong lòng đưa ra quyết định.


      Kiều Y Y xuống dưới lầu, muốn bãi đỗ xe ngầm lấy xe, xinh đẹp chặn đường , ngẩng đầu nhìn , " là…"


      "Tôi tên là Trần Uyển ."


      "Tôi biết ." Kiều Y Y chuẩn bị vòng qua để lấy xe.


      Trần Uyển biết Sóc Phong ở đây, cũng từ chỗ nhân viên quản lý biết, Sóc Phong có người bạn mới, chính là trước mắt này.


      Cuối cùng Kiều Y Y cũng nhớ ra này là ai, ta là người viết thư pháp hôm nọ, "Thưa , có chuyện gì ?"


      " biết tôi ... tôi cũng biết ." Trần Uyển phức tạp nhìn này, ta phải là loại hình mà Sóc Phong thích, thần thái thoải mái, lại quá xinh đẹp, "Nhưng chúng ta cùng biết người, Sóc Phong."


      Khi Trần Uyển tên Sóc Phong ra, Kiều Y Y cảm thấy dường như này, và quá khứ của Sóc Phong có liên quan với nhau.


      " cần phải nhìn tôi đến như vậy." Trần Uyển cao ngạo : "Tôi phải là tình địch của ."


      Nên dùng ánh mắt gì nhìn Trần Uyển đây? Kiều Y Y biết, khi nhìn bóng mình qua cửa sổ xe, nhìn thấy ghen tỵ mặt mình hoảng hốt nhìn xuống đất.


      quan tâm, quan tâm sao? Đều là gạt người!


      Trừ phi là người chết, mới có thể quan tâm! Kiều Y Y cắn môi, " có chuyện gì ? Nếu có gì, tôi muốn trước!"


      "Gấp cái gì chứ!" Trần Uyển đến gần , kéo gần lại mình, hai mắt thẳng tắp nhìn , càng xem càng nghĩ ra, tại sao Sóc Phong lại tình nguyện này, cũng cần mình đây?


      "Có chuyện gì mau !" Lúc này Kiều Y Y chỉ muốn làm con rùa đen rút đầu, tuyệt muốn từ miệng khác biết chuyện tình của Sóc Phong.


      "Tôi có tin tức tốt và tin tức xấu, nghĩ xem nên nghe cái nào trước?" Trần Uyển giơ lên ác ý nụ cười ngừng tiến tới gần.



      Trong lòng Kiều Y Y khó chịu, này chuyện mập mờ lại chẳng rằng, " bằng cùng lúc được chứ?”


      Mặt Trần Uyển biến sắc, làm sao có thể hai tin tức cùng lúc được chứ?

      "Nếu như làm được, cũng cần thừa nước đục thả câu như vậy đâu!" Kiều Y Y lạnh lùng châm chọc, hôm nay ra cửa gặp ngay kẻ tiểu nhân.


      "Được! Vậy tôi tin tức tốt trước!" Trần Uyển nghiến răng nghiến lợi, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của ta có chút dữ tợn.


      Kiều Y Y lười trả lời , trực tiếp khoanh tay trước ngực chờ câu trả lời của ta.


      "Tôi phải người của Sóc Phong, cần căm thù tôi như vậy!" Trần Uyển nhún nhún vai.


      Chợt nghe như vậy, Kiều Y Y thở phào nhõm, nhưng có biểu ràng, trước mắt còn hơn hai, ba tuổi, lại bày ra vẻ mặt chờ xem kịch hay.


      Kiều Y Y là người thế nào, để cho người khác dễ dàng chế giễu!


      Trần Uyển thấy được phản ứng như mong đợi, trong lòng thoải mái, cũng bao lâu, lập tức nở nụ cười, cái kiểu cười lạ lùng này của ta khiến Kiều Y Y thấy dường như ta bị điên hay ngây thơ quá chừng.


      "Tin tức xấu đây, làm thế nào cũng chiếm được tình của ấy được đâu!" ta cười đến xinh đẹp rạng ngời.


      Đột nhiên lòng Kiều Y Y chiến đấu, loại phụ nữ thế này còn khiến khơi gợi khả năng quyết chiến: "Nhưng tối ngày hôm qua trước khi ngủ, ấy còn thủ thỉ bên tai tôi đấy… "


      Vẻ mặt xinh đẹp, giọng dịu dàng, chính là hoàn toàn được cưng chiều, chẳng qua là khi Kiều Y Y thốt ra lời này, ai biết khổ sở trong lòng .

      biết muốn đền bù cho mình, luôn luôn đối tốt với , ngừng , cũng keo kiệt cho tình , chỉ là chỉ có thứ thể cho được… đó là… đứa con.

      Trần Uyển suýt chút nữa bước lên đánh ta, nhưng nhịn xuống, " cứ giả vờ ! Tôi cho biết, cả đời cũng lấy được tình của ấy, bởi vì ấy cần con của ."


      đến đứa bé tay Kiều Y Y tự chủ mà run lên, là buồn cười, mọi người đều biết Sóc Phong cần đứa bé, chẳng lẽ chỉ có người trong cuộc này đây biết ư?


      "Tại sao vậy?" biết, có được đáp án từ chỗ Sóc Phong, cũng có thể ở chỗ này lấy được đáp án mà cần, đây chính là bí quá hóa liều.


      Nhưng khống chế được mình, bởi vì , trở nên giống mình, dứt khoát làm chính mình, chỉ vì khăng khăng muốn biết nguyên nhân của , lại để cho vì nguyên nhân đó mà đau lòng khóc rống lên.


      Kiều Y Y xin nghỉ, xin nghỉ ngày, sau khi nghe Trần Uyển nguyên nhân xong, thực muốn biết mình có mang thai .


      lẳng lặng ngồi ở trong bệnh viện, cầm phần báo cáo kia trong tay, trong đầu bắt đầu ngừng nhớ lại những lời Trần Uyển với , nhắm mắt lại.


      "Sóc Phong là rể tôi. Chị tôi là người mà ấy nhất. Mà ấy nhất lại chết ở bàn mổ, bởi vì khó sinh. Chị ra , còn đứa bé cũng mất. muốn biết tại sao Sóc Phong trốn ? Đây chính là nguyên nhân của nó!"


      Thích có con ? Lúc ở vườn cây, từng hỏi như thế.


      bảo, thích!


      Nhưng Kiều Y Y đánh giá tâm trạng phức tạp lên trong đôi mắt , đơn giản nghĩ rằng thích trẻ con mà thôi, ra thích có con.


      nặng nề thở hơi, chậm rãi đứng lên, bác sĩ nữ hỏi thăm có muốn phá thai hay , do dự, với Sóc Phong, mang thai, mà bây giờ cục cưng tháng, chắc do lần đầu tiên biết khống chế.


      Chỉ cần len lén xóa sạch ắt hẳn quan hệ giữa bọn họ cũng có bất kỳ thay đổi.


      Nhưng, Kiều Y dựa vào hành lang, như tên trộm nấp trong góc tối.


      "Sóc Phong, cậu xác định làm cuộc giải phẫu này à?"


      "Phó Khải, mình thay đổi ý định được."


      Phó Khải về phía máy bán hàng tự động, bỏ tiền xu vào khe, hai ly cà phê đẩy ra, "Giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở) khó, nhưng tại sao cậu nhất định phải như vậy?"


      Phó Khải chưa từng nghĩ qua, bao nhiêu năm sau, gặp lại được người bạn học cũ này của mình, cảnh tượng lại đặc biệt như vậy, bao nhiêu người vô sinh, sinh đẻ được, thế mà lại cần khả năng sinh đẻ.


      "Có lẽ cậu nên lựa chọn lại…" Phó Khải thử đề cử cách thức khác.


      ", như vậy tương đối an toàn!" Sóc Phong lên tiếng cự tuyệt rồi.


      Phó Khải cau mày, thờ ơ lắc đầu cái, "Tùy cậu, chỉ cần sau này cậu hối hận là được!"


      "Cám ơn cậu." Sóc Phong thành khẩn .


      thanh của cuộc đối thoại dần dần xa, Kiều Y Y biết mình đứng ở nơi này bao lâu.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7.2


      Editor: Cua Rang Me



      "Thưa , sao chứ?" Y tá mặc đồng phục màu trắng, lo lắng nhìn đứng ở trong góc, ánh mắt của trống rỗng, mang mặt vẻ tuyệt vọng, y tá thấy nhiều người như vậy, bình thường những người này chết lập tức, nhưng là nhất định phải chết.


      Y tá sớm chết lặng, nhưng vẫn đồng tình nhìn Kiều Y Y, bởi vì còn rất trẻ tuổi.


      " y tá à."


      "Rốt cuộc chuyện, tốt quá!" Y tá ở bên cạnh rất lâu mà ấy vẫn lên tiếng đáp lại.


      "Xin hỏi nếu như muốn giải phẫu nạo thai, hôm nay có thể thực ?" ngây ngẩn nhìn phương hướng Sóc Phong vừa .


      Vẻ mặt y tá từ lo lắng dần dần trở nên lạnh lùng, theo ý nghĩ của sống và chết cũng nên được tôn trọng, : “Hôm nay được, tôi có thể giúp xếp lịch.”


      " sao?" Kiều Y Y nghiêng đầu hướng về phía y tá cười tiếng, "Làm phiền rồi."


      Sóc Phong cần đứa bé, là cần, dù cho chủ quan để cứu vãn được tình thế, nhưng còn đường sống, muốn sống bên trọn đời nhưng có ràng buộc, vậy bỏ nó .


      Tại sao có thể để cho lại phải trải qua lần, có thể khổ sở vì đồng thời mất người và đứa bé chứ? Nhưng mà… nhắm mắt, cố gạt nước mắt.


      Nhưng mà mỗi người phụ nữ đều có quyền được làm mẹ, mà bỏ nó .


      Kiều Y Y bắt đầu làm gặp ác mộng, y tá sắp xếp cho vào chiều thứ năm, từ giờ thứ năm còn ba ngày nữa, mỗi ngày đều gặp ác mộng, trong mộng đều là tiếng khóc đứa bé, cùng với tiếng khóc của chính .


      Sóc Phong cảm thấy gì đó nhưng , mà gặp ác mộng nhưng có phát ra tiếng, chỉ là lặng lẽ gặp ác mộng, lặng lẽ khóc thút thít.


      Sóc Phong cảm giác được có gì đó là lạ với sáng hôm thứ tư, mắt bị quầng thâm như mấy con gấu trong vườn thú vậy, mà sắc mặt của cũng rất tái nhợt, màu môi cũng tím lại.


      "Em thoải mái à?" Sóc Phong nắm tay của , nhàng hỏi, bây giờ mỏng manh đến mức cơn gió cũng có thể thổi bay .


      " có."


      Hủy bỏ quá nhanh, chút do dự cũng có, Sóc Phong híp mắt quan sát , "Hôm nay có cần xin nghỉ hay , sắc mặt em rất khó coi, có phải dì cả sắp tới hay ?"


      Vừa đến dì cả, sắc mặt của Kiều Y Y tái nhợt hơn, mơ mơ màng màng : "Có thể, em muốn xin nghỉ, hình như bụng có chút thoải mái."


      " pha cho em ly sữa nóng, em uống ngủ giấc ngon, giúp em xin nghỉ." cẩn thận đỡ nằm xuống, giúp đắp mền.


      vừa khỏi, Kiều Y Y mới dám để cho nước mắt của mình xuống, lẳng lặng nằm, buồn ngủ chút nào, nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, mà trong lòng của u.


      nằm giường cả ngày, mà buổi chiều Sóc Phong ra ngoài có việc, muốn mua ít đồ, biết láo, phải muốn mua đồ, mà là làm giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở).


      lẳng lặng nằm ở giường, giống như mất mục tiêu, đói bụng rồi mới vuốt bụng tới tủ lạnh, theo bản năng muốn ăn món ăn lạnh, cơm lạnh, thân thể lại nhắc nhở , đem thức ăn hâm nóng, nhai kỹ nuốt chậm, giống như là con rối, có cảm giác.


      Cửa mở ra, Sóc Phong trở về, "Dậy rồi à em? Thân thể còn cảm thấy thoải mái hay ?"


      Kiều Y Y lắc đầu cái, đôi mắt đẹp nhìn chăm chăm vào , như nuốt trọn vào hố sâu đen láy ấy, Sóc Phong được tự nhiên cầm lon thức uống uống, tư thế của có chút kỳ quái, nhưng nét mặt lại mang theo vẻ trút được gánh nặng, Kiều Y Y muốn cười nhạo, nếu biết mấy thứ này làm công, thế nào đây?


      "Em muốn đợi người." lạnh lùng .


      Tay Sóc Phong dừng lại, nhìn ánh mắt của cũng hiểu.


      "Hôm nay em muốn đợi người." Kiều Y Y nhấn mạnh lại lần nữa.


      phát ? Sóc Phong nuốt ngụm nước bọt, chột dạ nhìn về chỗ khác, "Được, có chuyện call !"


      "Ừ." ôn hoà đáp tiếng.

      Buổi tối hôm đó Sóc Phong có bên cạnh Kiều Y Y, cho là mình ngủ được, nhưng ngờ ở mình vẫn ngủ ngon lành, yên tĩnh như vậy, cho đến khi điện thoại di động của đổ chuông, mới chậm rãi tỉnh lại, người gọi điện tới chính là Trần Uyển, hoàn toàn nhớ mình cho Trần Uyển số điện thoại của mình, nhưng màn hình hiển thị, chứng minh đối phương biết số điện thoại của mình.


      Mấy ngày nay, Kiều Y Y vẫn vô tri vô giác, có bao nhiêu tinh thần, làm việc cũng mơ hồ, hôm nay đầu óc của lại khác thường, "Allo?"


      "Là tôi, Trần Uyển đây."


      "Có chuyện gì ?" Kiều Y Y thờ ơ hỏi.


      "Đoán xem tôi ở đâu?" Giọng của mang theo hài lòng.


      "Nếu như có chuyện gì để , tôi tắt điện thoại nhé." Kiều Y Y lười phải cùng chơi trò chơi mèo vờn chuột với ta.


      tức giận , "Chính là ở giường của Sóc Phong đó."


      ta , ta ở bên cạnh .


      Đầu óc Kiều Y Y trống rỗng, trấn an xuống giường, mặc quần áo tử tế, tới nhà của Sóc Phong, mở cửa ra, Trần Uyển hả hê đứng ở cửa, nhìn Trần Uyển cái, cũng lời nào.


      tự tới phòng của , nhìn người đàn ông trần truồng nằm ở giường, vừa liếc nhìn Trần Uyển, người Trần Uyển là chiếc áo của Sóc Phong, tựa như rất thân thiết.


      Trần Uyển chờ, chờ Kiều Y Y sụp đổ, chờ Kiều Y Y khóc lớn.


      " có biết ấy dị ứng rượu cồn hay ?" Còn chưa vào phòng, Kiều Y Y nghe mùi rượu, bởi vì có liên quan đến Sóc Phong, khứu giác của cực kỳ nhạy cảm, đặc biệt là mùi rượu.


      Sắc mặt của Trần Uyển cứng lại, "Thế sao ?"


      "Nếu như muốn say rượu làm bậy, ncô cũng phải tìm đúng người mới được chứ!" Kiều Y Y cười lạnh nhìn Trần Uyển, vừa trải qua giải phẫu buộc ga-rô (ngăn sinh nở), người đàn ông làm sao có thể.


      " đâu vậy?" mưu bị vạch trần, sắc mặt Trần Uyển vô cùng khó coi, nhưng dù thế nào cũng nghĩ ra Kiều Y Y cũng chỉ là liếc mắt nhìn Sóc Phong, chuẩn bị rời .


      " thương ấy sao?" Kiều Y Y quay đầu trở về, lạnh nhạt hỏi.


      Kiều Y Y cũng đợi câu trả lời của , liền xoay người , mà người đàn ông chết tiệt này, để cho nằm ở giường chừng mấy ngày ! Biết thể đụng vào rượu, nhưng vẫn là đụng, đáng đời!


      "Này này!" Trần Uyển đuổi theo ra cửa, chỉ tới kịp thấy bóng lưng Kiều Y Y rời .


      nhanh chóng trở về phòng, nhìn gương mặt ửng hồng của ngườ đàn ông nằm ở giường, lập tức biết Kiều Y Y dối, "Sóc Phong, Sóc Phong à."


      khẩn trương vỗ mặt của , hốt hoảng dứt, lại chút phản ứng.


      " tên là gì?"


      Kiều Y Y nằm ở bàn mổ, ánh đèn sáng ngời chiếu vào người của , "Kiều Y Y."


      "Biết hôm nay phải giải phẫu gì ?"


      "Nạo thai...."


      "Tốt, Kiều, đợi lát nữa chúng tôi tiêm thuốc mê cho . "


      Kiều Y Y nhìn chằm chằm ánh đèn đỉnh đầu lúc lâu, phân biệt được cảm giác của mình là gì, quá nhiều tình cảm ở trong lòng của , nhộn nhạo, sợ hãi, lo lắng thôi .


      " Kiều này."


      "Xin chờ chút!" Kiều Y Y giống như là điện giật nhảy lên, hoảng sợ đẩy y tá ra, "Tôi làm!"


      Kiều Y Y nhanh chóng bò dậy, lảo đảo chạy ra khỏi phòng giải phẩu, như kẻ điên chạy trốn, cho đến những tà áo trắng toát kia bao lấy tâm trí nữa, mới ngồi yên lặng góc.


      "Kiều Y Y ?"


      Kiều Y Y ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Nhâm Viễn, " ở đây làm cái gì?"


      Làm cái gì? Kiều Y Y đột nhiên cảm thấy mình là buồn cười.


      "Này này!" Nhâm Viễn ý tưởng nhìn thấy vừa khóc vừa cười, " đừng dọa tôi!"


      Cuối cùng Nhâm Viễn dẫn trở về nhà của mình, gọi điện thoại cho Sóc Phong, nhưng Sóc Phong có nghe điện thoại, "Tình huống này là quái gì vậy!" hoàn toàn hiểu chuyện gì diễn ra.


      Làm đồng nghiệp với Kiều Y Y lâu như vậy, Nhâm Viễn chưa từng gặp qua khóc, mặc dù có lúc có dịu dàng nữ tính, cực kì dã man, nhưng làm việc rất nghiêm túc, đối đãi chân thành với người khác, là tốt.


      "Phụ nữ phiền phức! Có lẽ lại gây gổ với Sóc Phong rồi !" lẩm bẩm, để gian đó lại cho nào đó mệt lã ngủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :