1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ muốn làm ông xã của em - Kim Tinh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4.2


      Editor: Cua Rang Me



      biết xấu hổ! Kiều Y Y liếc cái, xoay người để ý tới , tập trung xem ti vi, người đàn ông phía sau ôm lấy , cùng xem ti vi. Mặc dù cho là tiết mục ti vi có gì bổ ích, nhưng thỉnh thoảng vẫn tình nguyện xem với .


      lâu sau, người đàn ông phía sau giống như sâu róm vậy, bắt đầu giãy dụa, Kiều Y Y quay đầu liếc mắt cái, " làm gì đấy?"


      " có, kem vừa ăn có tinh rượu sao?" Mặt ửng hồng .


      Kiều Y Y trêu ghẹo : "Rượu làm kem? Sáng kiến tệ . . . . . ." Nhưng bao lâu, hài hước của lặp tức biến mất, quay đầu lại, ngờ thấy mặt Sóc Phong đỏ rừng rực, vô cùng dọa người, "Sóc Phong, làm sao vậy?"


      "Chết tiệt!" Hô hấp của rất nặng nề.


      " bị dị ứng với cồn?" Kiều Y Y kinh ngạc , đột nhiên nghĩ đến lúc trước khi trở về có mua cái bánh ngọt , kinh ngạc nhìn , "Bánh ngọt vừa mới mua là hương rượu chocolate . . . . . ."


      bị dị ứng với cồn, biết, nếu như sớm biết, tuyệt đối mua!


      "Thuốc đâu? có thuốc ?"


      Sóc Phong lắc đầu, sắc mặt đỏ rừng rực, đầu óc cũng càng ngày càng mơ hồ, ấn tượng cuối cùng của là tiếng bước chân gấp gáp, giọng ràng của Kiều Y Y và tiếng đóng cửa nặng nề . . . . . .


      Ngày thứ hai, bệnh sởi dị ứng của Sóc Phong giảm chút, Kiều Y Y mới yên tâm, nhìn người đàn ông ngủ say, nhịn được cảm thấy buồn cười. lại có triệu chứng này, có ý nghĩa lẽ cả đời cũng thể uống rượu? Vậy cần lo lắng bị say rượu đến mất lý trí!


      Chắc chắn là Sóc Phong biết, chuyện này với chuyện rất khổ sở, nhưng với Kiều Y Y đó là chuyện tốt.


      Ngày hôm sau, bọn họ tới chuyện này, Kiều Y Y chế nhạo , "Xem ra cả đời biết cái gì là lạc thú rồi!" Mặc dù hiểu vì sao đàn ông lại thích nâng cốc và hút thuốc, nhưng hai thứ này đối với người đàn ông mà đó là niềm vui thú thể thiếu.


      " tồi." Sóc Phong bình tĩnh trả lời.


      lại gần bên lỗ tai , "Sau này nếu ra ngoài…., chắc chắn là tự nguyện!" cũng giống như những người đàn ông khác "Say rượu làm bậy".


      nhìn chằm chằm , " là loại người như vậy sao?"


      nghiêm túc gật đầu cái, "Rất giống!"


      Sóc Phong cong ngón trỏ lên, hung hăng chỉ vào cái trán sáng bóng của , " hưu vượn!"


      Kiều Y Y kêu đau xoa trán, "Bớt dị ứng chút, bắt đầu ức hiếp em rồi!" khách khí thừa dịp chú ý, đá vào bắp chân của cái.


      vội vã tránh ra, bắt được bắp chân đung đưa ngừng của , "Đá nữa, ném em từ đây xuống!"


      cười to, "Vậy là muốn được lên trang đầu tin tức rồi, tiêu đề là, người đàn ông xảy ra cãi vả với bạn , kết quả là trong cơn tức giận ta xem bạn là đồ bỏ mà ném . . . . . ."


      Sóc Phong lấy tay che miệng của , "Em còn bậy nữa, . . . . . ."


      "Như thế nào?" Kiều Y Y sợ chút nào.


      cười uy hiếp tiếng, nắm được cằm của , "Mấy ngày nay quá cưng chiều em, em trèo lên đầu rồi!"


      sợ! Ngược lại còn bày ra bộ dạng điềm đạm đáng , "Người ta rất sợ . . . . . . Ha ha. . . . . . Ừm . . . . . ."


      há miệng chặn miệng của lại, giống như ăn mật ong hương vị cực kỳ ngọt ngào, đầu lưỡi chui vào trong miệng của , tìm đúng lưỡi của , lập tức chế trụ được .


      Kiều Y Y bị khí thế của làm hoảng sợ, ngừng lui về phía sau, thế nhưng dễ chuyện thế như vậy, chậm rãi mút, giống như chưa bao giờ được hôn phụ nữ, mặt đỏ lên tới mang tai, đây cũng phải là lần đầu tiên hôn môi, nhưng vẫn bị loại người như đói khát hôn đến xấu hổ, đẩy đẩy lồng ngực của , ý bảo tránh ra.


      Sóc Phong buông bả vai của ra, vừa thở phào nhõm hung hăng bước tới ôm lấy , thiếu chút nữa làm bị sốc hông, nhìn mặt đỏ lên, vừa ôm vừa cười ha hả “Xem em còn dám quậy phá nữa ”.


      mím môi, " dám! Ngô Hoàng uy vũ!" vui vẻ hôn thêm mấy cái, còn : "Lần sau cũng dám cho người ăn mấy món có rượu nữa!"


      "Ừ." Cũng tại sơ ý, hôm đó lúc ăn bánh ngọt, chocolate nồng nặc mùi rượu Brandy, vẫn ăn ngon lành, kết quả ở bên trong giống như núi lửa, toàn thân nóng lên, nằm suốt mấy ngày.


      "Giống như đứa bé!"


      " có điểm nào giống như đứa bé!" khẽ cắn vành tai của .


      "Đàn ông thể uống rượu phải đàn ông!"


      "Ai ?"


      "Ba em !"


      "Hả . . . . . ."


      " còn lời nào để ?" Kiều Y Y che miệng cười : "Ba em thích nhất là tìm người uống rượu . . . . . ."


      Nghe chuyện về người nhà, Sóc Phong có ghét bỏ, thậm chí còn chủ động hỏi thăm: "Nếu uống, có làm ba em mất vui ?"


      " đâu!" xấu hổ nhìn , "Nhiều nhất chính là thích thôi!" Nhìn bộ dạng thất bại của , tâm tình của trở nên tốt hơn.


      đưa tay nâng cằm của lên, "Hỏi em chuyện này làm gì? Muốn gặp ba em sao?" Gặp người lớn, hình như hơi bị sớm quá.


      chau mày, "Em nghĩ sai rồi!"


      "Hả?" Bây giờ thành nhíu mày rồi.


      " chỉ lo lắng ai muốn cưới em thôi, đến lúc ấy ba em tùy tiện chọn người đàn ông nào đó cho xong!" Sóc Phong đe dọa.


      Kiều Y Y vui, cười lạnh tiếng, "Cám ơn nghĩ cho em."


      vô liêm sỉ trả lời, " sao."


      đứng lên, "Em thấy tối nay cứ ăn sò hấp rượu Ý . . . . . " ra ngoài, "Trong tủ lạnh còn ít bánh ngọt vị rượu chocolate, làm đồ ăn là vặt được . . . . . ."


      Sóc Phong nhìn xa, cười ngã giường, nghe các thức ăn chứa rượu. Nếu ăn thức ăn , chắc thấy được mặt trời vào ngày mai rồi.


      bàn cơm, dĩ nhiên nhìn thấy thức ăn phải như lời , cong môi, có bất kỳ khiêu khích nào, ở bên tai của : "Em tốt với ."


      Kiều Y Y đỏ mặt, cho là Sóc Phong lại đứng đắn đùa giỡn , cho hưởng cái cùi chỏ, nhìn đau đến ôm ngực rên ngừng, hề để ý tới, "Ăn cơm thôi!"


      Lúc đêm khuya, ánh sáng từ vầng trăng lưỡi liềm kín đáo chiếu giường, người đàn ông cao lớn giống như con mèo co ro, trán của toát ra những giọt mồ hôi nho , chau mày lại, mê sảng.


      Thỉnh thoảng trằn trọc trở mình, bàn tay nắm thành quyền, đôi mắt đóng chặt đột nhiên mở ra, vẻ mặt kinh hãi giống như trong phim ảnh, người hoảng sợ giống như bị quỷ đeo bám.


      Sóc Phong nhìn chằm chằm lên trần nhà, lâu sau, mới lấy lại tinh thần mở đèn bàn, nhanh chóng xuống giường, mặc thêm áo khoác, như gió lốc rời khỏi phòng.


      Kiều Y Y ngủ rất ngon, ngủ đến mức chảy nước miếng, tiếng chuông cửa chói tai reo ngừng, hoàn toàn muốn mở mắt, đôi mắt đau đau cho biết, thời gian ngủ của còn chưa đủ.


      dụi mắt, xác định nghe nhầm, giống như lão thái thái tám mươi tuổi bước xuống giường, tới cửa mở cửa, nhìn thấy người đàn ông trước cửa, cực kỳ tức giận, hình như xảy ra chuyện gì rất lớn.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4.3

      Editor: Cua Rang Me


      Kiều Y Y cho là có chuyện gì có thể còn quan trọng hơn so với ngủ, trừ chuyện nguy hiểm sinh mạng. Vì vậy hít sâu hơi, ngay sau đó phải mở miệng mắng to, nhưng có cơ hội, Sóc Phong bước bước dài, đẩy vào trong phòng, muốn bước tới đỡ phần eo của , lúc này, rốt cuộc phát ra hơi khác thường, đầu đầy mồ hôi, hình như là vận động quá độ.


      khỏi lo lắng hỏi: "Sao vậy?"


      Sóc Phong gì, dùng sức ôm lấy , giống như là muốn nhét vào trong thân thể mình, thở hổn hển, có thể tinh tường cảm thấy tiếng tim đập kịch liệt của .


      Kiều Y Y dám phản kháng, hoặc gì, hoàn toàn thể nhúc nhích được, cả người bị ôm chặt, chừa khe hở, cũng dám thở sâu, bởi vì chiếm cứ hô hấp của .


      đưa chân đóng cửa lại, hôn kịch liệt, hình như muốn chút ấm áp từ đôi môi , cũng làm theo ý , biết bị làm sao, nhưng biết cần .


      Lúc này Sóc Phong yếu ớt giống như đứa bé, chưa từng hỏi quá khứ của , thông minh nên hỏi quá nhiều, cho dù trong lòng vô cùng tò mò, trong đầu ngừng tưởng tượng sinh động vài loại phiên bản về chuyện xưa, nhưng vẫn biết quản lí tốt miệng của mình.

      Cứ thuận theo tự nhiên thôi!


      Cho đến khi đôi môi của Kiều Y Y tê rần, Sóc Phong mới buông lỏng ra, vẫn thở hổn hển, " mới vừa gặp ác mộng."


      Giọng của thấp ở trong phòng cực kỳ yên tĩnh, cũng giống như tốt hơn chỗ nào, miệng và mũi cố sức hít thở, "Em ... em . . . . . . có chuyện gì . . . . . ."


      Tay của vỗ lưng , chỗ đó vừa rộng lại dày, mà tay của lại ngắn, tư thế này khiến phải cố hết sức.


      Lý do của Sóc Phong rất buồn cười . . . . . . Cũng phải là đứa trẻ ba tuổi nữa, gặp ác mộng cần phải tìm người để ôm ấp, hôn sao? Nhưng Kiều Y Y cười nhạo , giọng nữ tính giờ khắc này bắt đầu phát huy tác dụng trấn an.

      Hô hấp của còn kịch liệt nữa, dịu xuống, đưa tay kéo tay của xuống, hôn tay của , thở ra hơi nóng như muốn hòa tan bông tuyết. phản kháng, mặc cho hôn tay mình, cảm thấy đầu ngón tay hơi ươn ướt, mặt khỏi đỏ lên, hôn đầu ngón tay của , dùng đầu lưỡi mềm mại nhàng ngậm, hút.


      "Đừng . . . . . ." Kiều Y Y ngượng ngùng, muốn thu tay, nhưng lại cho, cố chấp liếm qua mỗi ngón tay của , rồi mới buông tay ra.


      Tay trái của vén tóc mặt ra sau tai, "Hù dọa em sao. . . . . ." giống đùa giỡn như lúc trước, nghiêm túc.


      Kiều Y Y dí dỏm trả lời câu, "Nếu mà dễ dàng bị hù sợ như vậy, vậy quá mất mặt rồi!"

      Sóc Phong cười, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Kiều Y Y, khẽ tựa vào vai của , giọng : "Tối nay, để cho ở lại chỗ này, có được . . . . . ."


      Được, hay là được đây?


      giường đơn màu hồng, nhu mì nằm lỳ ở giường, mặc cho người đàn ông ở phía sau, hôn từng cái nóng bỏng vào lưng , khiến phát ra những tiếng rên rỉ .


      Sóc Phong chỉ hôn, còn thích liếm láp , phần lưng của giống như tuyết, ăn ngon hơn kem, nhất định phải liếm mới có thể hưởng thụ.


      Kiều Y Y chịu nổi khi trong phòng tràn đầy những thanh kỳ quái như vậy, liều mạng dùng gối đầu chụm lại ngăn cản tiếng rên của mình, nhưng lại bá đạo cho, vật nam tính bành trướng khiến phải tách hai đầu gối của ra.


      "Á!" Hai mắt đẫm nước nhìn về phía , "Đừng nhìn mà..." Giọng mềm mại của chỉ thúc đẩy điên cuồng hơn, cúi đầu xuống, ngậm lấy hai quả dâu ngừng hấp dẫn ánh mắt của . hô lên tiếng, lấy tay đẩy ra; lúc này hưng phấn, sao có thể để cho lùi bước được. tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh, đè chặt ở đỉnh đầu của . "ưm" tiếng, tư thế này khiến cho động tác hấp mút của dễ dàng.


      "Sóc Phong..." Kiều Y Y đỏ mặt vặn vẹo cơ thể, làm cắn mỗi lúc hăng say hơn. càng tránh, càng thêm dùng sức, về sau, toàn thân mềm nhũn, mới nhả quả dâu ra. mắc cỡ dám cúi đầu nhìn, tuy rằng thấy, nhưng biết chắc chắn bị mút đến đỏ rồi. Hơn nữa phía còn cảm thấy ẩm ướt, khi còn xấu hổ dời sang chỗ khác.


      Đầu ngón thô ráp của ngừng khám phá ở hoa huyệt, nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác mà lục lọi thân thể . xuyên qua rừng rậm, tới cuối khu rừng, nhàng thăm dò dòng nước suối chảy ra kia.


      Sóc Phong mở mắt, đôi mắt sáng rực thấm đẫm tình dục như muốn cắn nuốt . Kiều Y Y thở hổn hển, có phản kháng, mềm mại giống như con cừu non, làm cho cảm thấy thương tiếc, lại muốn hung hăng giày xéo. cúi đầu tìm tới đôi môi , dùng lực mạnh mà cọ sát, đồng thời tay cũng chậm rãi thăm dò nơi tư mật hấp dẫn, trong tiếng thở uyển chuyển của mà khẽ vào thăm dò.


      Sóc Phong thả tay Kiều Y Y ra, lập tức nắm chặt lấy ga giường dưới thân, cảm giác ở trong cơ thể luồng cảm xúc ngừng mở rộng, khuếch tán. nhắm chặt mắt lại, giữa nụ hôn mãnh liệt của mềm mại thở khẽ. rời khỏi đôi môi , nhìn đỏ bừng hai má, gương mặt say mê.


      Cự long to lớn chống đỡ ở phía trước hoa huyệt, dưới ánh mắt chăm chú của , thẳng lưng tiến vọt vào. Kiều Y Y kịp kêu đau, cũng cho có thời gian để thích ứng, động tác lập tức trở nên suồng sã. Bàn tay nắm chặt ga giường buông ra, ấn chặt móng tay mình vào bắp thịt mạnh mẽ của . Sóc Phong thở dốc vì kinh ngạc, tức giận nhìn chằm chằm, trách cứ dịu dàng. Nhưng những có tỉnh lại mà còn xốc người dậy, bế ngồi lên người của . Dùng động tác thúc mạnh từ dưới lên mà vùi sâu vào trong cơ thể . Thân thể vừa tê dại lại vừa chua xót, Kiều Y Y chỉ cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung. Dường như đau đớn còn, hít hít mũi, vẻ mặt buồn bã, kiều mỵ nhìn . Sóc Phong hôn cằm của ,


      " thoải mái sao?" Kiều Y Y khẽ đấm cái, gương mặt giống như uống say, đỏ rừng rực, trộm cười tiếng, sử dụng động tác mạnh mẽ giày vò ngừng thúc mạnh, đè ép vào chỗ sâu nhất. Thịt non của bị ngừng cuốn ra giày xéo, nhưng sức lực của vẫn hề giảm bớt chút nào, "Chậm chút ... Chậm ..." Chậm? Chậm như thế nào? Từng tế bào cơ thể đều kêu gào muốn ra sức đoạt lấy . Phải làm, làm, làm cho đến khi khóc, đến khi nhấc nổi thắt lưng lên nữa mới thôi ...


      "Đủ rồi! Đủ rồi ... Sóc Phong ..." Cái mũi của Kiều Y Y hồng hồng, khuôn mặt đỏ ửng do được " thương" quá độ, mà vẫn buông ra. Ngực của trướng, chân cũng mỏi nhừ, đặc biệt là nơi ân ái, vừa đau đớn vừa tê dại, giống như bị cọ sát mất lớp da. Mà Sóc Phong lại giống như nghe thấy, coi giống như nữ lực sĩ vô địch, có thể tùy ý hành hạ. còn nhớ đây là lần thứ mấy hai người hoan ái rồi, chỉ biết rằng nếu tiếp tục làm nữa "túng dục quá độ" mất (buông thả dục vọng).


      Kiều Y Y lại bị đặt ở phía dưới, chiếm lấy bằng tư thế hoan ái nguyên thủy, bắp chân vô lực bị dùng tay cố định, vòng ở ngang hông. cắn nát môi dưới, sau mỗi lần lay động, gót chân lại mượn lực quán tính mà đạp vào cái mông vểnh cao của người nào kia.


      "A..." Hai người đồng thời kêu lên. Thân thể Kiều Y Y ngừng run rẩy, mà phái nam to lớn ở bên trong cơ thể ngừng phun ra dịch nóng, rót đầy vào chỗ sâu nhất, mặt của mang theo ý xấu hổ,


      "Đáng chết!" "Sóc Phong, đừng mà ..." Nhân lúc còn có chút lý trí, vội vàng cầu xin tha thứ. Sóc Phong lại ủ rũ cúi đầu tựa vào cơ thể , bất mãn lẩm bẩm, "Còn chưa đủ ..." "Lần sau, lần sau !" Kiều Y Y nghe vậy kinh hãi.


      "Được rồi ..." cực kỳ miễn cưỡng đồng ý, lúc thở phào nhõm lại bổ sung thêm câu, "Thực là em quá chặt, nghĩ đợi đến buổi tối là được rồi..." Như vậy ngủ làm sao?


      "Ngủ ..." Tay của lại bắt đầu rục rịch di chuyển cặp mông của , thầm ra ám hiệu, nào dám có bất mãn gì? Chỉ trách vận mệnh của tốt, gặp phải tên sói đói bụng rất lâu rồi.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5.1


      Editor : Cua Rang Me



      " tham dự triển lãm tác phẩm của sao?" Giọng của người phụ nữ nhàng vang lên bên tai người đàn ông.


      "Ừ!" Người đàn ông nằm ở giường, do dự chút nào.


      Kiều Y Y đồng ý với Sóc Phong, tuyệt đối miễn cưỡng "Xuất đầu lộ diện" , nhưng muốn thử thái độ của , dù sao mỗi người đều có khát vọng danh tiếng!


      " thât?" lại hỏi.


      Câu trả lời của là dùng gối che kín cả đầu, muốn nghe bất kỳ vấn đề liên quan nào.


      "Được rồi, được rồi, vậy em đây." là người phụ trách triển lãm này, có lý do gì mà tham dự, trước khi , lại bổ sung: "Buổi tối em về hơi trễ, có đói bụng ăn trước."


      Người đàn ông vẫn có phản ứng, xoay người rời .


      Tác phẩm của Sóc Phong được triển lãm bởi tổ chức ở trong trung tâm thành phố, thực ra dựa theo phong cách làm việc của kỳ Kiều Y Y, cần thiết phải có mặt. Chẳng qua rất muốn nhìn thái độ của mọi người đối với tác phẩm của Sóc Phong.

      Người khác ngắm tác phẩm, Kiều Y Y đọc lòng người, hai mắt thẳng tắp nhìn vẻ mặt của mọi người, có khen có chê, hài lòng gật đầu cái, như vậy được rồi, có tốt có xấu, tương đối có tính tranh luận.


      muốn qua bên cạnh Kiều Y Y ngừng lại, phát vẻ mặt đó có chút kì lạ, tò mò, vì vậy dừng bước, đứng ở bên cạnh ấy.


      Bởi vì bên cạnh có thêm người, liếc cái, ánh mắt nhìn thấy bảng tên trước ngực của , ấy mới nhìn thẳng Kiều Y Y, "Xin chào, xin hỏi là nhân viên làm việc ở đây sao?"


      Kiều Y Y gật đầu, "Đúng, có chuyện gì ?"


      "Nhà thư pháp này tên là Sóc Phong sao?" Giọng của êm êm, nghe rất lọt tai.


      Kiều Y Y rất thích giọng của ấy, "Đúng vậy . . . . . ." Xem ra ấy thưởng thức tác phẩm của Sóc Phong, nếu làm sao chủ động hỏi thăm? Kiều Y Y vui vẻ : "Sóc Phong là nhà thư pháp mới, nhưng tác phẩm của ấy . . . . . ."


      cắt đứt lời của ..., "Làm sao có thể? Sóc Phong vốn chính là nhà thư pháp, nếu phải là . . . . . ." thở dài cái, còn chưa hết.


      Kiều Y Y nhướng mày, " biết ấy?"


      gì, nhìn chằm chằm tác phẩm trước mắt, ánh mắt giống như đốt ngọn lửa sáng chói mãnh liệt, muốn thiêu hủy tác phẩm, "Đúng, tôi biết ta . . . . . ."


      "Hả . . . . . ." ra là biết, Kiều Y Y mỉm cười, đương muốn chuyện về Sóc Phong với ấy đột nhiên xoay người, vội vã rời .


      Kiều Y Y ngây ngốc đứng ở đó, biết có chuyện gì xảy ra, "Xảy ra chuyện gì?"


      "Chị Y Y, mời sang đây chút, ở chỗ này có chuyện rồi!" trợ lý ở gần đó giọng kêu.


      "Ừ." Kiều Y Y nhanh chóng quẳng cảnh tượng này ra sau đầu, nhập tâm vào công việc.


      vừa khỏi hội trường, liền ngồi vào trong chiếc xe màu xám tro.


      "Thế nào? Sao trở về nhanh như vậy." Người đàn ông ngồi chỗ tay lái hỏi, có hứng thú với những thứ đó, chỉ đơn thuần đến đây với .

      Đầu tiên là hít sâu hơi, nhìn chằm chằm cửa sổ lúc lâu, mới lấy lại tinh thần lạnh nhạt : " ta xuất . . . . . ."


      Người đàn ông ngồi ở ghế tài xế, gương mặt vui vẻ bỗng cứng lại, " ta, ta . . . . . ."


      "Ừ, biến mất bốn năm, cuối cùng cũng xuất ." Giọng hơi lạt.


      "Trần Uyển!" Người đàn ông cau mày, "Em đừng với tôi, mấy năm này em vẫn quên được ta!"


      Gương mặt xinh đẹp của Trần Uyển, nhìn người đàn ông ở bên cạnh mình nhiều năm nay, "Tôi chưa bao giờ tôi muốn quên ta!"


      "Em!" Người đàn ông hơi bị nổi điên, đột nhiên đập tay lái cái, Trần Uyển cũng nhúc nhích, hình như đối với việc giận dữ thành thói quen.


      "Tôi muốn về!" Trần Uyển như nữ vương cao quý, kiêu ngạo ra lệnh.


      Người đàn ông nhìn nhìn chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu , nhưng thực tế, từ khi biết đến bây giờ, chưa có khắc nào hiểu được , nhưng cam lòng.


      nắm chặt cằm của , hung hăng hôn môi của , Trần Uyển phản ứng kịp, cho cái tát, người đàn ông quay đầu , khóe miệng bị chảy máu, "Lý Nhân Phong, nổi điên làm gì!"


      "Tôi nổi điên? Người nổi điên chính là em đó! Em biết ta lâu như vậy, ta có em ? có! Trần Uyển, cho tới bây giờ em vẫn nằm mơ giữa ban ngày . . . . . ." Người đàn ông trong cơn thịnh nộ lựa lời.


      Sắc mặt Trần Uyển khó coi nhìn chằm chằm, " biết tôi được bao lâu, chẳng lẽ tôi thích rồi sao? phải cũng giống như tôi sao, cam tâm tình nguyện tự tìm khổ . . . . . Á . . . . . ."


      nắm chặt cổ tay của , tròng mắt thâm trầm nhìn , "Em lại lần nữa?"


      biết là làm tổn thương , nhưng giọng điệu của thay đổi, " và tôi đều thích tự tìm khổ như nhau . . . . . ."


      Tay của bị vứt ra, vẽ nên đường cong xinh đẹp trung, Lý Nhân Phong nhếch nhác nhìn tới , "Cút ! Trần Uyển, đừng để cho tôi gặp lại !"


      Trần Uyển cười lạnh, "Nếu làm được hãy !" xong, ưu nhã mở cửa xe rời .


      Mặt người đàn ông thay đổi nhìn rời , hai mắt nhắm lại, đột nhiên, mở hai mắt ra, mở sổ ghi chép số điện thoại di động, bên trong có mã số.


      Trần Uyển ở bên cạnh lâu như vậy, rất cao ngạo, cho là mình dám chơi sau lưng , cho nên chưa bao giờ nghi ngờ xem qua điện thoại di động của . . . . . . Hay cách khác, giống như vừa , hoàn toàn quan tâm .


      Lý Nhân Phong cười khổ tiếng, Sóc Phong biến mất trong khoảng thời gian này, nghĩ là cho dù lập tức mình, tối thiểu cũng có chút gọi là tình cảm với mình, nhưng lại phải vậy.


      nhanh chóng bấm điện thoại, khi đầu điện thoại bên kia tiếp nhận trực tiếp : "Chúng ta gặp mặt !"


      số việc, bởi vì thời gian biến mất mà kết thúc, hơn nữa có vài người bản tính trời sanh cũng bởi vì thời gian mà thay đổi, có người dễ dàng thay lòng, có người thoải mái sống qua ngày, có người cả đời cũng thay đổi.


      Lý Nhân Phong gặp được hai người, cộng thêm , được ba người, ba người cố chấp giống nhau, giữa bọn họ có kết cục như thế nào đây?


      đột nhiên kích động bật cười, trái tim khổ sở thôi, người bên đầu điện thoại kia hình như yên lặng hồi lâu, đợi đến khi sắp nhịn được người đàn ông bên kia lên tiếng, "Ừ."


      "Chỗ cũ, bảy giờ tối." Lý Nhân Phong .


      Đầu bên kia vang lên tiếng hít thở nặng nề, Lý Nhân Phong tự mình quyết định, "Quyết định như vậy!" cho Sóc Phong có bất kì cơ hội từ chối, cúp điện thoại.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5.2


      Editor: Cua Rang Me



      Buổi tối, lúc Kiều Y Y trở về, Sóc Phong có ở nhà, cảm thấy kỳ lạ, bởi vì rất ít khi vắng nhà, nhưng trạch nam, cũng phản đối việc ra ngoài.


      Đàn ông ra ngoài chơi là chuyện tốt, thân là bạn , có thể thả lỏng 1200 trái tim, nhưng nếu bạn trai giao tiếp quá ít, cũng khỏi lo lắng.


      Chẳng qua, hình như Sóc Phong xem đây là vấn đề.


      Kiều Y Y để túi xách ghế sa lon rồi ngồi xuống, đầu tiên lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho , như qua, chuyện có điện thoại di động đối với đúng là chuyện lạ.


      lần Sóc Phong ở nhà, tìm được , kết quả để cho sinh ra nhiều suy nghĩ, muốn mua điện thoại di động cho , nhưng mà sau khi trở về, vừa nghe đề nghị của , gật đầu cũng lắc đầu, mà lại thản nhiên lấy điện thoại di động từ trong túi ra!


      Có thể nghĩ, khi đó Kiều Y Y khiếp sợ đến mức nào, từ đó về sau, lại thay đổi suy nghĩ về lần nữa, mặc dù trải qua cuộc sống như người hoang dã, nhưng còn là người đại, tối thiểu có thẻ tín dụng, có điện thoại di động, có máy vi tính, những thứ mà người bình thường có cũng có.


      Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do xem thường . . . . . .


      Tiếng chuông tin nhắn vang lên, mở ra xem, thiếu chút nữa là bị dọa rơi hàm răng, xem ! thể xem thường , cũng có bạn bè . . . . . . trả lời tin nhắn: Buổi tối có hẹn với bạn.


      Chỉ sáu chữ đơn giản làm thay đổi suy nghĩ của Kiều Y Y về , à, ra cũng là người bình thường, phải là người hoang dã! Lại , tại sao phải xem như người hoang dã chứ? Đều do hình dạng của lúc ở núi quá mức sinh động, khiến đến bây giờ cũng cách nào xem như là người đại.


      nửa là trút cho hả giận, nửa là khó chịu, trả lời câu, đưa bạn theo hả?


      Nhắn xong, lại tự trách mình quá hẹp hòi . . . . . . Haiz, là mâu thuẫn! Chỉ có điều khi đọc tin nhắn của Sóc Phong, lập tức có cảm giác kỳ lạ, phải là bạn bè rất quan trọng.


      Vì vậy Kiều Y Y cố làm ra vẻ dè dặt, rộng rãi : chơi vui . . . . . .


      Bên kia, Sóc Phong nhìn điện thoại di động cười, này cực kỳ đáng , nụ cười này làm cho Lý Nhân Phong ngồi đối diện sững sờ, biết từ sau chuyện đó, Sóc Phong còn có thể cười.


      Sóc Phong để điện thoại di động xuống, ngước mắt nhìn người bạn trước mặt.


      Lý Nhân Phong giống như vô ý hỏi: "Bạn ?" Cho dù tin Sóc Phong còn thể thương thêm lần nữa, nhưng trực giác của lại cảm thấy như thế.


      "Ừ."


      chữ "Ừ" đơn giản, lại làm cho ly cà phê tay Lý Nhân Phong nghiêng đổ, chất lỏng màu đen chảy ra, làm ướt quần của , nhưng Lý Nhân Phong có bất kỳ cảm giác gì, "Cậu, rồi hả ?"


      "Cà phê đổ ra ngoài . . . . . ." Sóc Phong chỉ vào quần của ta.


      Lý Nhân Phong vội vàng dọn dẹp, tùy ý đặt cái ly lên bàn, nhanh chóng rút mấy tờ giấy lau lau, vấn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Có ?"


      "!"


      Giờ phút này Lý Nhân Phong cười to, phải là bởi vì Trần Uyển có cơ hội, có cơ hội, mà là vì người đàn ông ở trước mắt, biết Sóc Phong từng có nhiều khổ sở, tại vì Sóc Phong vui vẻ, thấp giọng , " tốt quá!"


      Sóc Phong cười , lẳng lặng nhìn chằm chằm ly cà phê trước mắt đến ngẩn người.


      "Mấy năm này cậu khỏe ?"


      Sóc Phong cười, có chút giễu cợt, "Lý Nhân Phong, từ khi nào cậu trở nên dài dòng như vậy? Muốn hỏi cái gì cứ hỏi !"


      Ừ, mình còn lâu mới được cởi mở như cậu ta, Lý Nhân Phong nhìn ngoài cửa sổ, "Mấy năm này, tôi vẫn ở chung với Trần Uyển, cho đến cách đây mấy giờ trước, tôi còn với ấy, tôi lái xe đưa ấy xem triển lãm . . . . . ."


      Mặt Sóc Phong chút thay đổi, giống như nghe tin tức khí tượng.


      "Chúng tôi còn hôn môi!" Tròng mắt Lý Nhân Phong lại trở về người Sóc Phong, nhìn chút dao động, cười khổ, "Chỉ là ấy tát tôi cái, bởi vì ấy biết cậu xuất . . . . . ."


      Khi biết Trần Uyển muốn gặp người trùng tên trùng họ Sóc Phong ở hội triển lãm trong lòng khỏi lo lắng, nhưng biết, càng hy vọng chuyện xảy ra, 100% xảy ra, coi như trốn được mùng cũng tránh khỏi 15.


      Quán cà phê yên tĩnh, ánh đèn màu vàng, người tụm năm tụm ba, đơn giản chỉ là thăm hỏi, hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, rất thoải mái, nhưng Lý Nhân Phong đứng ngồi yên.


      "Tôi có hứng thú đối với Trần Uyển." Sóc Phong thẳng, biết Lý Nhân Phong muốn nghe đáp án gì.


      Lý Nhân Phong lắc đầu cái, nhìn người đàn ông nho nhã trước mắt, người đàn ông trời sanh có năng lực hấp dẫn ánh mắt phụ nữ như vậy, cho dù thấy mình cũng kém, nhưng kì lạ là vẫn hấp dẫn được Trần Uyển.


      "Sóc Phong, nếu như là trước, tôi cũng vì đáp án của cậu mà mở lòng, nhưng , tối thiểu tại ! Tôi mệt mỏi . . . . . ."


      Lại tảng đá dù cứng rắn đến đâu cũng có khe hở, mà có quá nhiều khe, nhiều đến nối khiến sắp bị vỡ tan nát.


      Sóc Phong nhướng mày, "Vậy cậu hẹn tôi ra ngoài làm gì?" Mấy năm này, ngoài trừ có liên lạc với cha mẹ, còn có Lý Nhân Phong, đề cập tới phụ nữ, bọn họ là bạn rất thân.


      "Chỉ là gặp mặt bạn tốt thôi." Lý Nhân Phong nho nhã mà cười.


      Sóc Phong thêm gì, "Tôi rất khỏe." Mỗi người đều cho là khỏe, nhưng có, rất tốt.


      Tròng mắt Lý Nhân Phong nhìn khớp xương ngón tay của mình, " Mấy ngày nữa tôi Mỹ ". Trước khi muốn nhìn thấy Sóc Phong, có lẽ lúc nãy chưa xác định, nhưng bây giờ biết mình cần phải làm gì, "Sau này có lẽ trở về nữa."


      Sóc Phong cười, hiểu ý tứ của đối phương, trêu ghẹo : "Như vậy cậu cũng tới hôn lễ của tôi?"


      trở lại, muốn gặp lại Trần Uyển, Lý Nhân Phong cũng thể để Sóc Phong xem thường, "Người em! Tôi muốn thời gian!" Cầm được buông được, những lời hoa mỹ này ra dễ, nhưng làm được hay lại là chuyện.


      Sóc Phong nhún nhún vai, lời nào.


      "Này, cho tôi nghe chút về người phụ nữ của cậu !" Tay Lý Nhân Phong chống cằm.


      Sóc Phong mím môi muốn nhiều lời, nhưng khóe miệng vô tình nở nụ cười, làm thế nào cũng gạt được mắt Lý Nhân Phong. Lý Nhân Phong khe khẽ thở dài, nếu Sóc Phong cầm được buông được, như vậy cũng có thể.


      " với tôi chút xem, ý tưởng nào làm cho cậu ở thôn dã nhiều năm như vậy?" Lý Nhân Phong cười ha ha chọc .


      Sóc Phong uống hớp cà phê, " thể truyền lại bằng lời , cậu tự trải nghiệm !"


      lâu gặp, hai người ngồi ở trong quán cà phê trờ chuyện rất lâu mới rời , khi Lý Nhân Phong lái xe trước, tốt bụng cho Sóc Phong lời khuyên, "Nếu Trần Uyển biết cậu trở về rồi, chắc chắn ấy tìm cậu . . . . . ."


      "Ừ!" Sóc Phong tiếp nhận ý tốt của bạn tốt.


      Khi Sóc Phong về đến nhà, bạn Kiều Y Y của chơi điện tử, phần cơm còn lại bên người chứng minh giải quyết xong cơm tối rồi.


      "Gọi từ bên ngoài à?" vừa cởi áo khoác, vừa đến gần .


      rất bận rộn, có thời gian trả lời , loạn xạ gật đầu cái, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình, khắc cũng rời, người đàn ông ngồi lên chiếu với , đôi tay ôm chặt phần eo của .


      có cảm giác nào, hai mắt đánh giết đến đỏ cả lên, nhe răng trợn mắt nhìn trước màn hình, bộ hiếu chiến, thích đánh nhau; bộ dáng thích gây gỗ, giống như Mẫu Dạ Xoa tái thế.


      Sóc Phong ngậm lỗ tai , cố gắng làm chú ý, bớt chút thời gian đánh , "Cút ngay!" thấy rất bận sao?


      " trở về!" ở bên tai .


      "Em thấy rồi!" Trong lòng còn run sợ nhìn trước màn hình, giống như đó chính là thời khắc sinh tử.


      vui, vốn là khi trở về tâm tình của cũng tệ lắm, "Chơi game rất vui sao?"


      "Đánh xong cửa ải là em được qua thành rồi, tránh qua bên !" Vốn Kiều Y Y cũng muốn chơi nghiêm túc như vậy, nhưng Sóc Phong có ở đây, lại rất nhàm chán, mới bắt đầu chơi game.


      Có lẽ vì lâu đụng đến game, cho nên chưa tới 3 phút bị cuốn vào, ngay lúc thời điểm cao trào, làm cái quái gì đó biết!


      Sóc Phong buông ra, xoay người rời , Kiều Y Y để ý , tập trung chơi game, lát sau, nghe được tiếng trong phòng tắm truyền ra.


      "Nhanh, nhanh!" híp mắt, lúc đại công cáo thành *pụp*! Màn hình tối đen rồi . . . . . .


      "Á! Chuyện gì xảy ra!" Kiều Y Y nổi điên đứng lên.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5.3


      Editor : Cua Rang Me



      Sóc Phong tắt nguồn điện, chút đau lòng : " tắm thôi!"


      nguy hiểm nheo mắt lại, giống như muốn phun lửa, "Là giở trò?"


      " thôi, bảo bối." thân mật ôm .


      "A a a! Em muốn giết chết !" nhảy lên lưng , như con khỉ giương oai người , nhưng lại bình tĩnh giống như cảm giác được phẫn nộ của .


      "Ngoan, nên tắm, rồi ngủ!" Sóc Phong kéo xuống, ôm ngang rồi tới nhà tắm.


      Kiều Y Y tức giận cắn , cắn, gặm, ngừng như muốn xé lớp da của xuống, nhưng vẫn cứ hời hợt, lông mày có nhíu cái.


      "A!" bị ném vào trong nước nóng, lặp tức đầu của người nào đó bị ướt như chuột lột, lau nước mặt, tầm mắt thấy rang, tức giận mắng to: "Sóc Phong! mau về nhà !"


      Mặc dù hai người là hàng xóm, nhưng lại vô liêm sỉ thường ngủ ké nhà , còn làm thêm bộ chìa khóa nữa, nhưng mà cũng có bỏ phòng của mình. Bởi vì ngay tại lúc người con nào đó tức giận, giống như con rùa đen rút cổ bị nữ hủ nhân đá về nhà.


      Nhưng hôm nay Sóc Phong thuận theo nguyện vọng của Kiều Y Y, vì chưa tức giận , nhanh chóng cởi quần áo xuống, rồi nhảy vào trong bồn tắm, bọt nước văng lên tung tóe mặt , kêu lên tiếng, trần truồng ôm lấy , thở hổn hển hung hăng hôn .


      "Buông tay!" đẩy ra, nhưng Sóc Phong quan tâm đến, nhanh chóng cởi hết quần áo của , cho gian để thở, hung hăng hôn đến khi thở nổi mới thôi.


      Miệng Kiều Y Y hít sâu, ngồi ở trong bồn tắm, quần áo người bị cởi hết sạch, sắp chết ngộp, đâu còn để ý đến quần áo nữa!


      "Xảy ra chuyện gì?" hôn lên trán của .


      " có việc gì!"


      "Em chưa bao giờ chơi điện tử!" Mua đồ chơi điện tử cũng chỉ là tùy tiện vào lần bọn họ dạo phố.


      "Bây giờ thích!"


      Ánh mắt thâm thúy Sóc Phong nhìn cái, "Bởi vì ra ngoài, em cảm thấy được vui?"


      "Em có dễ giận như vậy!" Kiều Y Y tiến lên trước, cắn cái vào bả vai .


      "Vậy vì cái gì?" Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, là khó hiểu quá!


      khẽ cắn môi, khó xử liếc mấy lần, hỏi "Trong nhà của gồm có những ai?"


      Mặc dù vấn đề của , vẫn ngoan ngoãn : "Cha mẹ ở nước ngoài, là con ."


      "Ừ." đáp tiếng, sau đó lại lên tiếng.


      chỉ "Ừ" tiếng, hình như có chút hiểu rồi, "Em muốn gặp cha mẹ của ?"


      thẹn thùng đánh cái, " phải!" dừng lại, khó xử : "Là ba mẹ em muốn gặp ."


      nhướng nhướng mày, "Em . . . . . ."


      " . . . . . ."


      " trước !" Kiều Y Y vội vàng sửa lại.


      Sóc Phong cười, "Ừ."


      "Đợi chút, hay là em về gia đình em trước, ừ, cha mẹ của em là người ở quê, nhiệt tình đàng hoàng, đợi chút, mới vừa gì?" ngạc nhiên nhìn .


      " được." Lời này của làm kinh ngạc sao?


      "Tại sao?"


      "Cha mẹ em muốn gặp , phải sao?" Nước chảy thành sông phải là tình trạng giờ của bọn họ à?


      "Đợi chút . . . . . . Đừng dễ dàng đồng ý quá, nên do dự chút chứ . . . . . ." Kiều Y Y khẩn trương .


      "Chẳng qua gặp mặt thôi mà . . . . . ." Nếu sau này có con , cũng lo lắng cho nửa kia của nó, đây là thói thường của con người.

      " phải!" nghĩ ai cũng quá dễ dàng, " phải hiểu, ba mẹ em thúc giục chúng ta . . . . . ."


      "Là thúc giục em chứ"


      "Dĩ nhiên! Bọn họ vẫn lo lắng là ai thèm lấy em, tại rốt cuộc em tìm được người, bọn họ còn nhanh gả em sao!"


      "Chỉ cần đồng ý là được."


      "Có thể . . . . . ." Kiều Y Y nháy mắt nhìn , "Có phải muốn?"


      "Chẳng lẽ em muốn chúng ta kết hôn bây giờ?" Sóc Phong cười nhìn .


      dĩ nhiên đồng ý rồi, nhưng lời này nên để người nam nha! như thế nào cũng nên là người nữ « muốn cưới em?" Đây mới là trọng điểm.

      Sóc Phong gì, chỉ ngước nhìn đèn treo đỉnh đầu.


      Kiều Y Y nhìn chằm chằm, hiểu vẻ mặt của , hình như là do dự, lại hình như là bi thương, nhớ tới cái gì? Trong lòng giống như bị kim châm.


      Từ khi bắt đầu biết , cũng biết trong lòng người, mà có hỏi, người kia là nữ hay là nam, là người hay là người thân . . . . . . ra vẫn có thể đoán được, nhưng cố gắng bỏ qua.


      Vậy mà hôm nay, biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào, muốn biết, lại dám hỏi, tình khiến trở nên giống như người nhát gan, ánh mắt có chút sương mù, bị hơi nước xông đến nóng lên.


      Kiều Y Y quay đầu, nhìn tới Sóc Phong, bàn tay duỗi tới, sờ sờ đầu , ôm vào trong lòng, lồng ngực trần trụi mang theo ấm áp áp vào mặt của .


      "Khi nào ba mẹ em muốn gặp ?" nhàng .


      "Lúc nào cũng được!" trả lời mang theo vài phần tức giận.


      "Vậy cuối tuần này ."


      "Hừ! Nhìn cũng cần nhìn, dù sao em cũng có ý định kết hôn với !" miệng đường tâm nghĩ nẻo, nhất định phải tranh cá thắng thua.


      giống như ngày thường, phản bác , nắm bím tóc cười nhạo .


      "Sang năm em kết hôn, nhớ tới!" Kiều Y Y vui khiêu khích .


      "Em xác định sang năm kết hôn với em?" Sóc Phong biết hề bị rối rắm vấn đề kia nữa rồi, vì vậy cũng cố ý dùng cái giọng điệu này trả lời .


      hung hăng trợn mắt nhìn cái, "Em là theo sao?"


      là bướng bỉnh! cười cười tiến lên trước cắn vai thơm của , cố ý ghen tức : " phải là , chẳng lẽ còn có gã đàn ông lỗ mãng nào khác!"


      "Hừ! cho phép mắng ấy lỗ mãng!" giả bộ bảo vệ người đó.


      Lần này Sóc Phong cười nổi, sắc mặt thậm chí có chút u, Kiều Y Y bị nhìn trúng liền cảm thấy cả người có cái gì đó đúng, vốn miệng còn muốn ra vài câu tiện nghi, nhưng bị hành động của làm cho lời xuất ra được.


      Ngay tại lúc bị nhìn đến phát bực, "Ha ha . . . . . ." Bỗng dưng cười to.


      bị chơi xỏ! Bị chơi xỏ! Cái người hoang dã này!


      tức giận vỗ nước, hất nước lên mặt văng tung tóe, tưởng rằng nghịch nước, nên tham gia cùng , tuyệt nhường . . . . . . Tên đàn ông đáng chết này.


      "A . . . . . ."


      Tiếng thét chói tai, tiếng hoan hô, cười , lâu tiếng trong phòng tắm từ từ giảm bớt, rải rác nho tiếng thở dốc xen lẫn rên rỉ, chậm rãi truyền ra . . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :