1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ muốn làm ông xã của em - Kim Tinh ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2.3


      Editor : Cua Rang Me


      Sóc Phong vội vàng gãi gãi tóc của mình, nghĩ ra, quấy rầy mình như thế, còn giữ ở chỗ này làm gì sao? Trực tiếp đuổi ấy thôi, đây là nhà của , có cái quyền lợi này, nhưng . . . . . . haiz . . . . . . Chính cũng biết mình xảy ra chuyện gì, thế nhưng trong lòng hạ quyết tâm được.


      có tâm tình để viết nữa rồi, rời khỏi phòng sách lên lầu hai, lầu hai có nửa là phòng ở, có nửa là ban công, bây giờ rất sáng sủa, ngồi cái ghế gỗ ở ban công, sững sờ nhìn trung.


      "Người thích nhìn chằm chằm bầu trời, muốn được đơn, muốn được nhớ nhung người . . . . . ." đoạn nhạc nhàng khoan khoái truyền tới, đảo mắt, bóng người đứng đối diện với .


      " đơn? Ừ, xem ra giống, ở đây nhớ nhung người như vậy?" Kiều Y Y phát triển tinh thần truy cứu tới cùng, kiên nhẫn, "A, có lẽ là . . . . ."


      làm ra vẻ hiểu, nhưng trong lòng có chút cảm giác rất thoải mái, lắc đầu cái, bỏ qua loại cảm giác đó, tiếp tục nghiên cứu , "Có phải muốn hợp tác với phụ nữ ?"


      Ánh mắt Sóc Phong nhìn bầu trời chậm rãi chuyển sang mặt Kiều Y Y, nhìn gương mặt tỏa sáng của , nghi ngờ có phải là mình để cho ăn tốt quá? Nên trước tiên phải bỏ đói , áp chế lòng hăng hái của , để cho dám làm càn ở trước mặt như vậy.


      "Còn có khả năng, tôi chỉ ngẩn người."


      "Cái gì?" Cuối cùng cũng chuyện với rồi, bỗng chốc kịp phản ứng, đợi khi hiểu , "Ha ha . . . . . . khôi hài . . . . . ."


      phải đơn, phải nhớ nhung, mà là ngẩn người, chịu thua thiệt mà ra được, cười thôi.


      " đồng ý hợp tác với tôi chứ?"


      " sợ lỗ lã, dù sao cũng , để ở chỗ nào cũng là đồ nát, ràng là cho tôi tốt hơn, còn có thể kiếm tiền!" như con buôn.


      "Được!" thay đổi thái độ, gật đầu đồng ý với .


      "Còn có thể . . . . . . Cái gì?" Bỗng chốc kịp phản ứng.


      "Được."


      Kiều Y Y ngu ngơ lâu, " đồng ý? Tại sao?"


      Bởi vì sắp bị làm phiền đến chết rồi, mỗi ngày đều đến trược mặt vòng tới vòng lui, mỗi ngày đều muốn nhìn Đông nhìn Tây với , làm cho sắp bị phiền chết rồi !


      " cần?" Sóc Phong trả lời vấn đề của .


      "Muốn! Muốn! Tại sao !" Kỳ lạ, nếu như đồng ý, tại sao lại có chút cảm giác mất mác chứ? nở nụ cười, cố gắng che giấu ý tưởng kỳ lạ của mình.


      Đúng như Kiều Y Y từng , là người chiến thắng, chỉ có tuyên chiến, Sóc Phong lập tức đầu hàng. Chẳng lẽ có loại này cảm giác mất mác này là bởi vì dễ dàng chiến thắng sao?


      "Tôi phải trước hết để cho hiểu, ông chủ của chúng tôi rất thích những tác phẩm của , hi vọng có thể cho tôi vài tác phẩm mang về, hợp đồng chi tiết của chúng ta . . . . . ." Kiều Y Y văng nước miếng, Sóc Phong ngược lại nghe được , tâm tư của sớm bay đến chỗ khác, Kiều Y Y dừng lại uống ngụm trà, nhìn cái, "Này, có nghe tôi ?"


      "Cứ tùy !"


      Kiều Y Y nhìn chằm chằm vào bộ dáng cẩu thả của , cuối cùng cũng hiểu đạo lý, thèm để ý, đối với danh dự, tiền bạc, quyền lực, đều cần, " muốn cái gì?" vẫn tò mò hỏi.


      nhìn , trong ánh mắt lóng lánh có chút hiểu cảm xúc của Kiều Y Y, ", cho tôi nụ hôn . . . . . ."


      nụ hôn? ta muốn nụ hôn của ? Kiều Y Y sững sờ đứng tại chỗ, ngón trỏ chỉ chỉ , lại chỉ chỉ môi của mình, nhìn thấy đầu của gật cái chút do dự, tim của đập nhanh.


      "Có được ?" Sóc Phong lễ phép hỏi, lần đầu tiên thấy dùng bộ dạng lưu manh với , giờ khắc này làm cảm thấy xa lạ, làm thể từ chối được.


      đứng lên, về phía , ngồi ở ghế, đứng ở phía trước , che ở ông trời của , thấy vẻ mặt của , cúi người, làn hơi nóng phất qua gương mặt của , sau đó có đôi môi nóng rực chiếm hữu đôi môi . Cảm giác đầu tiên của mềm mại, kế tiếp cười, tiếng cười như tiếng chuông bạc từ trong miệng của phát ra ngoài.


      cười, né tránh nụ hôn của , "Rất nhột, đừng . . . . . ." Bộ râu lớn của ma sát miệng của , làm cho nổi da gà.


      Bàn tay của Sóc Phong nắm được cằm của , cho né tránh, thừa dịp sắp buông lỏng, chui vào trong miệng của , quấn lấy lưỡi của , giống như muốn nuốt vào. Kiều Y Y ngưng cười, toàn bộ bị ngậm xuống, bên tai của nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng lá cây xào xạt, mũi và miệng của đều có mùi vị của .


      Giống nhau lúc đột ngột hôn , động tác rời khỏi cũng nhanh đến kinh người, Kiều Y Y thở hổn hển nhìn nhìn , nghe : "Hẹn gặp lại. . . ."


      Đúng rồi, tất cả đều đồng ý, hình như cũng có cái lý do gì ở lại, "Ừ."


      miễn cưỡng cười cười, đứng dậy hướng về phía : " có rãnh rỗi có thể đến Đài Bắc tìm tôi . . . . . ."


      "Tôi muốn lúc này." lạnh nhạt .


      im lặng, có vài người khi vì lí do nào đó, dễ dàng rời nơi ấy của mình, chính là người như thế, hít sâu hơi, làn khí trong lành xông vào phổi của .


      " mới có nhiêu tuổi! Chắc chắn là còn có rất nhiều nơi chưa từng . . . . . ." thử chuyên với , giống như có gì xảy ra.


      " sao cả."


      "Được rồi." rất khó thuyết phục ta, "Này, khi được nghỉ phép tôi có thể đến đây chơi ?"


      Sóc Phong cúi đầu nhìn Kiều Y Y, đồng ý với là bởi vì mệt mỏi khi dây dưa với , cho nên tốt nhất là cả đời cũng muốn trở lại tìm mình, "Được." Ai khẩu phị tâm phi* là quyền của phụ nữ chi? (*miệng đường tâm nghĩ nẻo)


      Đường núi ở đây giống như mê cung, cho dù đánh chết cũng muốn lên lần nữa, nhưng . . . . . . nhìn về xa xa, đập vào mắt đều là thực vật xanh khiến tâm thần sảng khoái, hít vào trong phổi đều là mùi vị thiên nhiên tinh khiết, mát mẻ cả người.


      "Lúc nào ?" hỏi.


      "Buổi chiều phải ." Chuyện công việc phải xử lý nhanh lần, kéo dài như thế lâu.


      "Tôi đưa xuống núi."


      "Được." Nếu lại lạc đường.


      Yên lặng, giữa bọn họ còn đối thoại, cho đến khi thu dọn xong, đưa xuống núi, nhìn rời , bọn họ cũng câu, ra trong lòng Kiều Y Y hiểu ràng, đến nơi này nữa rồi, mặc kệ nơi này phong cảnh mê người bao nhiêu, động lòng người bao nhiêu.


      cũng biết Sóc Phong tới Đài Bắc tìm , bọn họ chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.1


      Editor : Cua Rang Me



      "Được rồi, đến nhà!" Nhâm Viễn dừng xe dưới tòa cao ốc ở, đẩy mấy cái, "Đừng ngủ nữa"


      Kiều Y Y mở to mắt, sửng sốt lâu, mới từ từ lấy lại tinh thần, chỗ này phải ở núi, về Đài Bắc.


      "Bị thất tình phải ? Hửm?" Nhâm Viễn nhéo mặt của , thân mật .


      "Xì! có!" Kiều Y Y đẩy ra, khó chịu đánh mấy cái.


      "Này, rất đau đấy!" Nhâm Viễn giả vờ bị đau : "Người ta còn chịu thiệt đưa về nhà . . . . . ."


      "Câm miệng lại! Ồn chết tôi rồi . . . . . . . . ." biết có phải là bởi vì ở cùng với Sóc Phong hay , Kiều Y Y phát ra đàn ông ở bên cạnh đều giống như gà mẹ, rất nhiều lời.


      Nhâm Viễn chủ động giơ tay đầu hàng, thêm gì nữa.


      " đến rồi, tôi đây!" Kiều Y Y xuống xe, vừa đứng vững, xe chậm rãi rời , xe vừa khuất bóng. Kiều Y Y mới chú ý ở góc phố có người đứng nhìn rất quen mắt.


      nhìn đứng ở xa, lấy tay dụi mắt, gần đây bị cận thị nặng hơn sao? người đàn ông xuống núi, thế nào lại xuất ở trước mắt của đây?


      Kiều Y Y tới giống như nằm mơ, đứng ở trước mặt người đàn ông, chắc chắn hỏi: "Sóc Phong?"


      "Hi . . . . . ." chào hỏi .


      "Tại sao lại ở chỗ này?" kinh ngạc .


      cười cười, "Chẳng qua ngang qua mà thôi, cho nên . . . . . ." ghi địa chỉ lên giấy, dán ở tủ lạnh, kéo xuống rồi vứt , địa chỉ như dấu ấn in sâu ở trong đầu của ta.


      "Nhân tiện ghé qua chỗ tôi chút?" tiếp.


      "Ừ."


      "Muốn lên ngồi chút ?" mời.


      Ánh mắt của Sóc Phong phức tạp nhìn , khi cho rằng đồng ý lại gật đầu, "Ừ."


      Hai người sóng vai lên lầu, đường bao nhiêu câu, mở cửa vào nhà, Kiều Y Y hỏi: "Muốn uống cái gì, cà phê hay là trà?"


      "Trà."


      "Được." vào nhà bếp, đột nhiên lại quay ra , "Chỉ có hồng trà thôi!"


      "Ừ." nhàng đáp tiếng, ánh mắt quan sát phòng của , phòng của rất sạch , giống như vô tình hỏi: "Ở mình?"


      "Đúng rồi!" Tiếng của từ nhà bếp vọng ra.


      liếm đôi môi, "Người đàn ông kia phải là bạn trai của ?"


      Trong nhà bếp truyền đến tiếng nước sôi, ngay sau đó co cầm ly hồng trà ra, " phải!"


      " sao?" Sóc Phong tự lẩm bẩm.


      " cái gì?" Kiều Y Y nghe .


      " có gì." nhận ly hồng trà tay , nhiệt độ nóng bỏng của cái ly lập tức truyền đến lòng bàn tay của , tay bị gió lạnh thổi lạnh lẽo dần dần ấm áp.


      "Vậy sao điện thoại cho tôi? Nếu tôi có ở đây làm sao?" oán trách .


      nhướng nhướng mày, gì, chưa từng nghĩ muốn tới tìm , chẳng qua là khi ý thức được lái xe tới đến nội thành rồi.


      Sóc Phong nhìn mặt của Kiều Y Y, mặt của trang điểm nhàng, thành , thích nhìn vẻ đẹp đơn thuần của hơn, " trang điểm?"


      "Đúng rồi!" Phụ nữ làm đều cần trang điểm chút, đây là loại lễ nghi.


      "Vẫn là đơn giản nhìn đẹp hơn." chỉ ra.


      Khuôn mặt đỏ lên, "Cám ơn khen."


      tao nhã hớp ngụm hồng trà, "Cùng ăn cơm tối được ."


      "Được, muốn ăn cái gì? Tôi mời ." cởi mở .


      "Tùy ý, quyết định ." Đối với ăn uống, có nhiều cầu.


      "Vậy ăn ở Zehder cũng được lắm, lâu tôi được ăn mỳ Ý rồi." hô to vạn tuế, ngược lại cầm điện thoại lên đặt trước, khi đặt xong, vừa quay đầu thấy cười với mình, "Xảy ra chuyện gì?"


      " có việc gì." Sóc Phong lặng lẽ đưa ánh mắt đến chỗ khác, thấy ban công có bồn hoa, tới, "Cái này là cây tiên nhân chưởng." (*)


      (*) Cây tiên nhân chưởng: cây cảnh, còn gọi là cây bàn tay tiên.


      "Đúng vậy! Các loại thực vật khác đều khó trồng, riêng tiên nhân chưởng tháng tưới nước cũng chết." Kiều Y Y giải thích.


      Tiên nhân chưởng có màu xanh lá, có thể thấy được chủ nhân của nó chút để ý giống , "Trước kia tôi cũng trồng tiên nhân chưởng."


      " sao?" kinh ngạc, đại đa số mọi người cũng để cây chết dễ dàng, làm việc tốn ít thời gian lại uổng công.


      "Chỉ là chết hết . . . . . ." vô cùng chậm rãi.


      kinh ngạc nhíu mày, "Hả, chết? Làm sao có thể như vậy!" tin, nếu có người có thể để tiên nhân chưởng chết, vậy là kỳ, "Là tiên Thiên bị bệnh sao?" tin đần như thế, có thể để chết loại cây dễ chết.


      kéo miệng cười cười, " có lẽ là ..., tôi cũng biết."


      " quá kém rồi !" Kiều Y Y đùa.


      "Có lẽ tiên nhân chưởng thích tôi chăm sóc cẩn thận!" Giọng điệu Sóc Phong rất nhạt và mỏng, nhưng vẻ mặt cũng phải chỉ đơn giản như vậy.


      Kiều Y Y cảm thấy lời này của , đơn giản là cùng thảo luận về thực vật, mà là thảo luận về người phụ nữ, ngừoi để cho ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bầu trời.


      Trong lòng lửa nóng lập tức bị nước lạnh cho dập tắt rồi, nụ cười của dần dần rất khó duy trì lúc trước nhiều góc độ.


      Giữa bọn họ lại lâm vào im lặng, Kiều Y Y bưng tiên nhân chưởng lên, trực tiếp ném vào thùng rác, Sóc Phong nghi ngờ nhìn .


      "Nhìn cái gì! Bây giờ tôi muốn trồng nữa, ném!" Vốn là tiên nhân chưởng chỉ vì màu xanh, hấp thu phóng xạ, bây giờ khó chịu, nghĩ thế nào làm như thế.


      lên tiếng, nhìn thùng rác lúc lâu, khẽ mỉm cười, " thích nữa ném sao!"


      Lúc này Kiều Y Y mới nở nụ cười, "Được rồi, ăn cơm, đúng rồi, nhân tiện hỏi chút, ghét nhất loại thực vật nào?"


      Sóc Phong để ly hồng trà lên bàn, theo phía sau , "Hàm Tu Thảo!" (**)


      (**) Hàm Tu Thảo : cây mắc cỡ, cây trinh nữ


      "Tại sao?" Kiều Y Y cầm lấy tí xách, ra cửa, hai người cùng nhau đến cửa thang máy.


      " biết."


      Sau khi bọn họ vào thang máy, Kiều Y Y đột nhiên quỷ dị cười tiếng, "Tôi quyết định, ta muốn trồng Hàm Tu Thảo."


      "Bởi vì tôi thích?" Sóc Phong cười ngây thơ của .


      " phải!"


      "Tại sao?"


      "Chờ khi tâm tình của tôi tốt hơn, tôi cho biết!" như thế.


      Cho đến lúc ăn cơm, nàng mới : " ra , mọi người đều có loại ghét đối với thứ gì đó giống mình."


      uống hớp canh, "Có ý gì?"


      cười thần bí, , ghét Hàm Tu Thảo, đúng ? Chẳng lẽ biết và Hàm Tu Thảo rất giống sao?


      Sau khi cơm nước xong, bọn họ chậm rãi tản bộ.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.2


      Editor : Cua Rang Me



      Kiều Y Y hỏi: "Ở khách sạn nào?" Thấy Sóc Phong lắc đầu cái, đáp án này hoàn toàn nằm trong dự tính của , " phải là muốn về trong đêm luôn chứ?" Sớm biết như thế, cần mời ta ăn cơm rồi.


      dừng bước, hai mắt nhìn thẳng , cũng dừng lại theo, "Tôi tới đây là vì muốn làm chuyện."


      "Có chuyện gì?"


      đến gần , nhìn chằm chằm, "Có thể bị đánh cho trận!"


      Kiều Y Y chán ghét trợn trắng mắt, nhìn về phía ánh đèn bên trái quảng trường, "Tôi bạo lực như thế sao?"


      Lần trước hôn , đều phản đối rồi!


      Khi quay đầu bàn tay đưa đến cổ , ngay sau đó, làn khí nóng nhích lại gần, ngừng thở, cách nào kiềm nén run rẩy của mình.

      "Tôi muốn xác định chuyện."


      "Xác định?"


      "Ừ, xác định."


      "Xác định chuyện gì?"


      "Kiều Y Y . . . . . . Làm bạn của tôi!"


      Sóc Phong hôn , ở gần trong gang tấc, lại ra câu mang theo hơi ấm, khiến hơi co rúm lại, lẳng lặng nhìn , nhìn thấy diện mạo của , nhưng đôi mắt kia lại cho biết, nghiêm túc.


      Sau khi trở lại Đài Bắc, công việc tiếp tục bận rộn, nhưng lại mặt mày ủ rũ, nhớ ngày trước có thể làm việc hăng say nay ngay cả công việc cũng bị khinh bỉ luôn, biết tại sao . . . . .


      Mỗi sáng sớm thức dậy, Kiều Y Y có thói quen muốn chui ra cửa sổ hít thở khí tự nhiên, có thể nhìn thấy xe cộ đông nghịt ở con đường phía trước. nhớ đến những ngày ở núi, sau đó Sóc Phong xuất , giống như dòng suối mới rưới vào trong cơ thể , cảm giác sống lại, đưa tay giật chòm râu của , hơi buồn bực : "Là ?"


      "Ừm!"


      Làm thế nào để hình dung cảm giác của đối với đây? suy nghĩ lát, gật đầu cái, "Được rồi." luôn luôn trực lai trực vãng*, nếu ghét , thậm chí có chút ý tưởng với , bằng thử chút xem sao (*Ngay thẳng, chính trực, nham hiểm thủ đoạn).


      Sóc Phong cười, phải là nụ cười khoa trương bất thường, nhưng Kiều Y Y nhìn ra được rất vui vẻ, nhàng hôn môi cái, "Nhưng mà có lẽ chúng ta phải xa rồi!"


      thích nội thành, muốn sống ở núi, mà công việc chủ yếu của lại làm tại thành phố, thể vừa mới bắt đầu tình buông bỏ tất cả.


      mỉm cười, ôm lấy vào nhà , "Nếu như mà , muốn sống chung với em . . . . . ."


      Kiều Y Y nghe hiểu, muốn ở chung với ? Mặt hồng hồng, trong đầu rối tinh rối mù, nghĩ ra được, người đàn ông bên cạnh lại câu như thế.


      " nhớ ra được trong cao ốc này của em có cho thuê phòng . . . . . ."

      Hả . . . . . . nghĩ sai, vội vàng bỏ ý nghĩ trong đầu mình, ngốc nghếch cười, "Đúng . . . . . . Đúng nha! còn nhớ cao ốc có cho thuê phòng, lợi hại."

      "Sao mặt của em lại hồng như thế?" dưới đèn đường Sóc Phong phát ra khác thường của .

      "À? Ách, biết, chắc là hơi nóng!" liều chết tìm lý do.


      " sao?" có chút tin, nhưng có hỏi tới.


      "Ừ, vậy xác định chưa? phải muốn rời núi sao?" vắt hết óc sang chuyện khác, nhiệt độ mặt càng lúc càng tăng, đỏ ửng đến hai bên tai rồi.


      Quả thích ở núi, yên tĩnh lại nhàn rỗi, đặc biệt là cuộc sống thành thói quen bốn năm của bị phá vỡ, thế nhưng lại hề lo lắng, cũng có nhiều cảm giác, " sao cả."


      Hừ! liếc cái, mang giọng ghen tuông, " là nhạt nhẽo!" Quả còn dễ thay đổi hơn thời tiết.


      Sóc Phong cúi đầu nhìn , "Như vậy tốt sao?"


      Kiều Y Y tặc lưỡi cười cười, "Đúng là Sóc Phong của em, sinh hoạt cá nhân của đại sư Sóc thú vị."


      cũng có ngu, biết là châm chọc cuộc sống của mình, "Hoan nghênh em tham dự."


      phản đối, kéo cánh tay của , "Đúng rồi, tối hôm nay ngủ ở đâu?"


      "Đối với em, vấn đề này rất rối rắm, đúng ?"


      "Đây là em quan tâm cho có được !"


      "Nếu quan tâm , bây giờ muộn, bằng ở nhà em?"


      Được voi đòi tiên, "Có thể cho ngủ ở ghế sa lon!" Nhiều hơn nữa được.


      vui vẻ nở nụ cười, "Tối thiểu là phải sàn nhà."


      "Bằng lòng ! Em rất rất tốt với rồi đấy!"


      tuần lễ sau, Kiều Y Y từ phòng ngủ ra, nhìn thấy người đàn ông trong phòng khách, "Sao sớm vậy?" Sóc Phong dọn đến cao ốc, ở lầu mười, ở lầu chín, hai người ở rất gần.


      Người đàn ông ngồi ở ghế sa lon quay đầu, Kiều Y Y cột tóc dừng lại, lâu sau mới phản ứng kịp, "Sóc Phong?"


      "Ừ."


      " cạo râu?" giống như nhìn thấy khủng long.


      nhìn kinh ngạc, Sóc Phong gật đầu cái.


      "Còn cắt tóc?"


      "Ừ."


      tới trước mặt , hơi thô lỗ xoay mặt lại, nhìn bên trái chút, nhìn bên phải chút, liên tục xác định ánh mắt của là ánh mắt của Sóc Phong, bây giờ mới tin tưởng người đàn ông ở mặt là Sóc Phong, "Tại sao?"


      vẫn cho là cùng người đàn ông Ả Rập thương! Ngay cả nhân viên quản lý tòa nhà đồ sộ cũng len lén hỏi , Sóc Phong là người Đài Loan hay là người Ả rập.


      "Muốn cắt cắt thôi." Sau khi bọn họ lui tới, Sóc Phong biết có rất nhiều bạn bè, cần tham dự các buổi sinh hoạt với , để cho biết các bạn nữ của .


      Nhâm Viễn chính là người trong đó, khi bọn họ gặp mặt nhau Nhâm Viễn nhanh mồm nhanh miệng làm tổn hại khẩu vị của Kiều Y Y, tìm bạn trai ngoại quốc, Sóc Phong nghe được rất thoải mái, cho nên . . . . . .


      "Như trước phải rất tốt sao?" Kiều Y Y lẩm bẩm, quả nhiên là người đàn ông giỏi thay đổi, "Bây giờ có cảm giác gì?"


      "Cảm giác hối hận." thành trả lời.


      cười to, "Tại sao?"


      "Vì quá lạnh!" cảm giác khóe miệng lạnh muốn chết.


      "Ha ha, ai bảo thích dùng râu ria ôm em!" Mặc dù biết tại sao lại dột nhiên thay đổi, nhưng tối thiểu phải bị ôm rồi.


      Sóc Phong nhàng kéo Kiều Y Y xuống ở trong ngực của , "Chỉ có em là hả hê!" xong, hôn miệng của , hôn đôi môi quen thuộc của .


      Môi của khẽ cắn , cũng ảnh hưởng chuyện, "Vốn chính là!" ngứa, rất thích cảm giác cùng hôn môi, nhưng mỗi lần như vậy mặt của cũng bị ôm đỏ, còn biết lỗi.


      phản kháng cắn lại, tiếng hôn hít mập mờ ở trong phòng yên tĩnh vang lên, tay của chủ động lượn quanh cổ của , nắm chặt eo của , tiếp nhận nhiệt tình của .


      Kiều Y Y giống như là cây đuốc, thiêu đốt kinh người, tiếng thở dốc trầm thấp ở trong phòng trầm bổng ngâm nga, Sóc Phong thoáng buông ra, làm cả hai có gian thở, "Lần này ôm em đâu!"


      cười hì hì, "Sao ôm em vậy!" hôn lên trán của .


      "Lạnh sao?" Tay của vuốt cằm của , ra rất đẹp trai, mắt đen mà có hồn, sống mũi cao thẳng, có lớn lắm, đôi môi mỏng hấp dẫn, giống như người Ả Rập nữa rồi.


      "Ừ, đó là thói quen rồi."


      bĩu môi, "Mua cho cái khẩu trang là được." Vừa che gió nhân tiện che bớt hoa đào.


      "Được."

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3.3


      Editor: Cua Rang Me



      căn bản, Sóc Phong là người đàn ông nghe lời, mặc dù lần đầu tiên gặp mặt bọn họ khẩu chiến, nhường chút nào, nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn ở trước mặt , bình thường cái gì, đều phản đối.


      Xem ra lần đầu tiên gặp mặt có ác cảm với những người quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của !


      "Đúng rồi, muốn dạy em viết chữ!" Hiếm khi có nhà thư pháp ở bên người, đương nhiên là Kiều Y Y muốn nhân cơ hội lợi dụng chút.


      "Em chắc chắn chứ?" Điều quan trong để luyện viết thư pháp là ôn hòa nhã nhặn, nhưng hoạt bát hiếu động, làm sao có thể ngồi ở ghế ngoan ngoãn viết đây?


      "Ôi, ngày nửa tiếng, tích lũy từ từ nha!" ngây thơ .


      gì, như vậy tuyệt đối luyện được cái gì!


      "Sao vậy?" hỏi.


      " đến phòng của thôi . . . . . ." Chắc chắn là có chuẩn bị giấy Tuyên Thành, bút lông, mực nước . . . . . .


      "Dĩ nhiên!"


      Quả nhiên! đoán quá chuẩn luôn!


      Tình lúc bắt đầu giải thích được, nhưng phải nhất định là thích hợp, Sóc Phong thích yên tĩnh, Kiều Y Y thích ồn ào. Vừa vặn khớp với câu kia, rau xanh củ cải đều có, trộn lẫn chay mặn lại càng hợp lý.


      " xác định hai người tìm hiểu?" Nhâm Viễn ngồi ở góc hỏi Sóc Phong.


      Sóc Phong khẽ lên tiếng, "Ừm!" Ánh mắt của vẫn dừng lại ở người nào đó.


      Hôm nay Kiều Y Y muốn cùng đồng nghiệp hộp đêm chơi, nên Sóc Phong cũng được theo, là muốn để cho biết cuộc sống mỹ lệ về đêm.


      "Haizz, hoa lài cắm bãi phân trâu!" Nhâm Viễn cảm thán lắc đầu cái.


      Sóc Phong hiểu nhìn ta, lập tức giải thích: " là hoa tươi, ấy là phân!" Làm cho Sóc Phong cười, ngược lại cảm thấy Nhâm Viễn khoa trương như thế.

      "Hai người xấu gì tôi đấy!" đôi tay ngọc từ sau vòng qua người của Sóc Phong, Kiều Y Y hơi say, khẽ tựa vào người Sóc Phong.


      ly nước đưa tới bên miệng của , Kiều Y Y há miệng uống vài ngụm, "Sóc Phong, có phải ta ở đây xấu em với ?"

      " có."


      "Em cho biết, ta là người xấu, cần chuyện với ta!" vừa chuyện, vừa thở ra mang theo mùi rượu.


      "Được." Khi con ma men chuyện, nhất định phải đồng ý.


      Nhâm Viễn thờ ơ lạnh nhạt, bây giờ nhìn nổi nữa, đứng lên tìm người khác chơi, khi kỳ đà cản mũi vừa , Kiều Y Y ngồi ở đùi Sóc Phong, "O o, rất muốn ngủ."


      "Về nhà?" xoa huyệt thái dương của , cố gắng giảm bớt khó chịu của .


      "Ừ."


      " cho bọn họ tiếng."


      "Ừ."


      Căn phòng tối om, Sóc Phong mở đèn, ôm Kiều Y Y vào phòng ngủ, đặt giường, đắp kín mền cho , nhìn vẻ mặt trẻ con của lâu, hôn môi rồi mới rời .


      Trước khi , khỏi sững sờ nhìn Hàm Tu Thảo đặt ở bệ cửa sổ, nghĩ tới lúc trước Tiên Nhân Chưởng được để ở nơi đó, ánh mắt thoáng u.


      "Này, ở lại đây !" phía sau đột nhiên ôm lấy , cắt ngang hồi ức của .


      bị sợ giây, sau đó ôm nhào vào trong lòng ngực mình, "Em đâu vậy?"


      "Người ta tìm được . . . . . ." Kiều Y Y bĩu môi, giống như đứa bé ngây thơ, tựa đầu cọ xát ở ngực của .


      "Sao ngủ?" Sóc Phong sờ sờ đầu của .


      Ánh đèn màu vàng, cảm giác say dần dần tản , cúi đầu nhìn , phát vẻ mặt của u, cả người cũng tản ra mùi vị trầm, đưa tay vỗ vỗ mặt của , nhìn cau mày vì bị đau, xê dịch nhảy về phía trước, hai chân vòng quanh eo , cái miệng nhắn màu hồng giương cao tìm kiếm .

      gấp gáp khiến bật cười, nụ hôn của thưa thớt rơi vào trán , lỗ mũi, gương mặt, nhưng vẫn tìm được cái miệng của , đôi tay ôm lấy mặt của , bá đạo : " cho phép nhúc nhích!"


      Sóc Phong buồn cười, chủ động dâng miệng lên, lấp kín môi , lưỡi của lập tức tìm đến , kết hợp đủ kiểu, khiến cho cả người ngừng run rẩy

      Hơi thở của dày đặc hương vị thuộc về , kề sát , mút , hôn lên môi đến đau.


      Kiều Y Y nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run, còn sức chống cự, giống như muốn hôn đến quên hết trời đất vậy, loại ham muốn này khiến rất thích, nụ hôn mang theo tê dại.

      Ngón tay của nắm cằm của , điềm đạm đáng chống đỡ nụ hôn mãnh liệt của , khách khí dây dưa với nữa, thô lỗ khẽ cắn môi .


      Nhiệt độ trong phòng chợt lên cao, hô hấp của trở nên dồn dập, bụng dưới có phản ứng, dục vọng nảy sinh mãnh liệt như dã thú.


      Kiều Y Y vẫn còn ngại đủ, đầu mơ màng cộng thêm can đảm do cảm giác say, tay của xuyên qua mái tóc đen dày của Sóc Phong, nắm đầu của lại, da đầu của tê dại hồi, buông lỏng ra môi của , khàn khàn : " , muốn ngủ hả ?"


      cười khanh khách ngừng, chính là thích bắt nạt .


      cười, sờ sờ đầu của , "Ngủ , ngoan!"


      lần nữa ôm trở lại giường, nắm chặt buông, tiếp theo cởi giầy, cùng nằm với giường, đôi tay ôm chặt , "Ngủ . . . . . ." Trong lời của có chút bất đắc dĩ.


      Trong lòng loại cảm giác kì kah, nhưng mà hôm nay chơi như điên, mệt quá, có thời gian suy đoán người đàn ông này suy nghĩ gì, mơ màng nhắm mắt lại.


      ôm chặt , hai mắt nhìn chằm chằm, trong mắt sâu lường được.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4.1


      Editor : Cua Rang Me


      Từng ngày từng ngày trôi qua, có sóng gió gì, yên ổn như mặt hồ, có lúc Kiều Y Y cảm thấy hình như Sóc Phong im ắng quá mức, trong lúc vui vẻ đưa ra ngoài chơi, nhất định chọn nơi vô cùng náo nhiệt, ví dụ như hộp đêm.


      Chỉ là ở hộp đêm, lại điềm tĩnh thành thạo như thường, Kiều Y Y dứt khoát bỏ qua.


      Chủ nhật, bọn họ vườn thực vật, ở trong vườn thực vật, bọn họ xem đủ loại kiểu dáng kỳ lạ và thực vật bình thường.


      mệt, bọn họ lại ngồi ở ghế dài nghỉ ngơi, xa xa có đám trẻ được thầy dẫn , vui vẻ líu ríu.


      Kiều Y Y nhìn theo ánh mắt của , "Thích trẻ con sao?" ở bên cạnh vừa uống nước, vừa hỏi.


      " thích!"


      dừng động tác uống nước lại, ngạc nhiên nhìn , đây là lần đầu tiên nghe ghét điều gì như vậy, rất kinh ngạc.


      "Tại sao?" buông ống hút ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm.


      Sóc Phong lại lặng lẽ nhìn đứa trẻ ở xa.


      thích ? Kiều Y Y cũng đọc được cảm xúc thích nào trong mắt , hình như hơi kỳ lạ, nhưng mà những điều ra có gì đúng.


      cúi đầu nhìn, lại thấy uống trộm nước uống của , vỗ vào , "Muốn uống tự mua, tại sao uống nước của em?"


      mặt dày : "Uống nước cướp được rất ngon!"


      " đủ rồi đấy! Em còn chưa uống đủ!" ngây thơ đẩy ra, chạy .


      Hai người giống như những đứa bé lớn, ồn ào ngừng, giống như ngưng đọng lúc nảy chỉ là ảo giác của .


      Mùa đông, cây đứng ở hai bên kêu xào xạc, lá rụng màu vàng như bươm buớm chết đánh mất khả năng bay lượn, lấy đường cong quỹ tích rơi vào cả vùng đất, dính vào bùn.


      Sóc Phong cõng Kiều Y Y đứng dưới tàng cây, mình nhìn lá rụng đến ngẩn người, khi Kiều Y Y lưng lấy nón xuống hỏi, "Đến nơi rồi?" mệt mỏi vuốt mắt.


      lấy lại tinh thần, tiếp tục , Kiều Y Y quay đầu lại liếc mắt nhìn chỗ vừa dừng lại, cũng phát cái gì, " vừa nhìn cái gì?"


      "Lá rụng."


      "Có gì để nhìn?" Kiều Y Y ngáp dài.


      "Y Y, quan niệm thưởng thức vật của chúng ta khác nhau."


      Kiều Y Y bĩu môi, "Cái này gọi là bù đắp cho nhau có được hay ! Nếu là đôi tình nhân nhìn vật cùng quan điểm, thú vị nhiều, bạn trai , a, lá rụng đẹp, bạn , đúng vậy, trông đẹp . . . . . . đoán xem, tiếp đó như thế nào?"


      Sóc Phong chau mày, "Tiếp đó như thế nào?"


      "Kế tiếp là nhìn em, em nhìn , hết chuyện rồi!" Kiều Y Y vừa , vừa hung hăng gắt giọng đánh .


      "Ha ha. . . . . ." cười ra tiếng, "Quả nhiên em phải là người bình thường, giải thích đặc biệt!"


      "Cái rắm! Đừng cho là em nghe ra cười nhạo em!" Kiều Y Y buồn ngủ cũng tỉnh, cảm thấy rất bất mãn với , : "Tự cho mình thanh cao!"


      càng cười lớn tiếng hơn khi Kiều Y Y đánh thêm mấy cái, "Lười với em, muốn ăn lẩu!"


      "Đúng, làm cho em ăn! Nhanh, nhanh lên chút, em sắp chết đói rồi!" lớn.


      "Vâng" mệt nhọc trả lời.


      "Giá giá! Mau! Ngựa lớn!" kêu lên.


      Sóc Phong bị chọc vui, phối hợp giả bộ tiếng ngựa kêu, lặp tức ngẩn người, đột nhiên tuôn ra tiếng cười, người đường bên cạnh bị làm cho sợ hết hồn.

      Sóc Phong "Chở" , mau mau rời , để tránh dọa nhiều người hơn.

      Về đến nhà, Kiều Y Y được đặt ghế sa lon, Sóc Phong đến nhà bếp, sắp sửa nổi giận rồi, mà chống cằm lên nghiên cứu nhà , hai mắt giống như ra đa dò xét.


      Phong cách phòng của hoàn toàn khác so với phòng của , phòng của chỉ tùy ý, mà đâu vào đó, dọn dẹp ngăn nắp, khí lịch , nhã nhặn khắp mọi nơi.


      quan sát hồi lâu, lại tới trong phòng ngủ của , nhìn chiếc giường màu xanh đen, chút do dự nằm lên.


      Nằm ở giường, Kiều Y Y buồn ngủ, từ từ nhắm mắt lại.


      "Y Y, khác lắm . . . . . ." vất vả Sóc Phong mới tìm được , lại nằm ở giường ngủ say, nở nụ cười, tới lấy mền đắp kín cho .


      biết khi ở trước mặt người khác là dạng gì, nhưng ở trước mặt của giống đứa bé, thích chơi đùa, khi mệt mỏi lại nằm ngủ ở bên cạnh .



      Sóc Phong nhàng ra ngoài, đóng kín cửa, tới phòng khách, tựa vào ban công, rút điếu thuốc, phải nghiện hút thuốc lá, nhưng . . . . . . đôi khi, hút thuốc chỉ là vô ý thức, nhìn làn khói, suy nghĩ của cũng bay theo.


      Cho đến khi có cánh trắng nõn lại gần, giành thuốc của , rồi dập tắt.


      " thức rồi hả?" Theo bản năng nhìn đồng hồ, bảy giờ rồi, thế là đứng ở ban công ngẩn người tiếng rồi.


      "Bị hun khói đến thức!" Kiều Y Y buồn buồn .


      "Hả, xin lỗi." Nếu khói có thể hun đến , vậy trái đất cũng phải hình tròn.


      "Bớt hút thuốc!" : "Đến lúc đó nhe hàm răng vàng vàng ra, xem em còn muốn nữa !"


      "Yên tâm, thành màu vàng đâu!"


      "Hừ, rất nhiều đàn ông đều đầu mình bị hói những cuối cùng cũng trọc đó thôi!" chi là mấy cái răng!"

      "Đúng, đúng." gật đầu tiếp thu, "Ăn cơm ?"


      "Chết đói!" Kiều Y Y vừa rống vừa kêu, Sóc Phong nghe vậy ngoan ngoãn hóa thân thánh người đàn ông của gia đình.


      Khi Sóc Phong xoay người rời , ném điếu thuốc còn dư lại vào trong thùng rác, dí dỏm le lưỡi.


      Sau khi ăn xong, Kiều Y ngồi ghế sa lon, vừa ăn kem, vừa nhìn ti vi chằm chằm.


      " lạnh?" Sóc Phong hỏi, hình như ăn kem giữa mùa đông là sở thích của , mỗi lần siêu thị mua đồ luôn luôn muốn nhân tiện mua về.


      " lạnh đâu! Có gì mở lò sưởi ra thôi!" Ánh mắt của chớp lên chớp xuống.


      cong cong đôi môi, "Chính vì như vậy mới cảm thấy kỳ lạ hơn!" bắt chước , cũng ăn miếng, hàm răng bị lạnh đến tê dại, lắc đầu cái, cố gắng đuổi ý lạnh trong đầu ra.


      nhìn thấy thế, ở bên cạnh cười ha ha, ngay sau đó tiến tới bên miệng của , "Nhìn nhịn được cười mà!" đút kem trong miệng còn chưa ăn hết vào trong miệng của .


      Kiều Y Y sợ lạnh, hớn hở tiếp nhận, chẳng qua ý đồ chính của phải là để cho ăn kem, "Hàng hóa đưa đến xong, sao còn chưa cút?" nhíu mày dừng lại bờ môi .


      "Thưa , còn chưa trả phí chuyển phát!" Sóc Phong giọng khó nghe.


      Cũng đúng, thường ngày điềm tĩnh, nhưng khi chơi điên lên, ngay cả Kiều Y Y cũng bái phục, nũng nịu đẩy ra, lập tức nhào lên, cố ý muốn "Trả tiền" .


      cười ha ha né tránh, nhưng mà lại giống như con rắn nhạy bén, sao có thể buông tha con mồi nhắm trúng, thề thả, cuối cùng cũng hết cách, đành hé miệng ngoan ngoãn "Trả tiền" .


      vẫn chưa liếm hết đôi môi, "Ăn kem như vậy ngon hơn!"









    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :