1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ muốn cùng em, chính là tốt nhất - Đông Bôn Tây Cố (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Hay quá, lâu rồi mới có chương mới cố gắng nha bạn

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47

      Kỷ Tư Tuyền ho tiếng, rất nhanh nhìn qua máy tính của thăm dò, màn ảnh còn thấy được văn kiện mang dấu đỏ, văn kiện bàn cũng có dấu đỏ như vậy, đại khái là văn kiện cơ mật .

      Kiều Dụ cũng có ý tứ che dấu, khóe mắt thủy chung ngập ý cười: “Muốn nhìn sao?”

      Kỷ Tư Tuyền bĩu môi lắc đầu.

      Kiều Dụ ngồi im nhúc nhích, mắt nhìn văn kiện, ý bảo “Muốn xem liền xem .”

      Kỷ Tư Tuyền biết nặng , Kiều Dụ tin tưởng chuyện, nhưng cũng muốn mang lại phiền toái cho .liền lắc lắc đầu, quay mặt chỗ khác.

      Giây tiếp theo liền kinh hô tiếng, nguyên nhân là do bên kia tường là giá sách cao sát trần, chất đầy sách vở.

      Ngó thấy cạnh dó có thang, chút suy nghĩ liền quăng áo khoác sang bên rồi nhanh chóng leo lên. Kiều Dụ phen hoảng sợ, ngay lập tức đứng dậy giữ thang.

      sợ bị ngã, cứ như vậy mà ngồi đỉnh thang, nhìn loạt sách vở, hưng phấn mở miệng: “Kiều Dụ, Kiều Dụ, mấy ngày trước cũng xem biệt thự, chủ nhân cũng thiết kế giá sách lớn sát tường, làm cho tôi cao hứng, biết sau khi sửa chữa xong còn cơ hội nhìn thấy nó nữa hay . tại có nhiều người làm cái giá sách như thế này, nhưng tôi rất thích. Đại khái là 2 năm trước khi còn ở nước ngoài, tôi cũng làm cái, nhưng cũng quá giống cái này, cái kia là…”

      Kiều Dụ lâu chưa thấy cao hứng như vậy, tựa như trẻ , khẽ mỉm cười nhìn giơ nanh múa vuốt, khoa chân múa tay.

      động tác ngày càng mạnh, Kiều Dụ liên tục theo dõi, chỉ lo ngã xuống, nên vẫn luôn ngửa đầu nhìn, sẵn sàng đỡ khi cần.

      Cũng may Kỷ Tư Tuyền xong liền ngừng lại, thuận tay rút quyển sách rồi leo xuống, ngồi lên thảm, ngoan ngoãn bắt đầu đọc sách bên cạnh .

      Kiều Dụ thu thang lại rồi mới ngồi xuống, Kỷ Tư Tuyền nghiêng đầu nhìn: “Tôi quấy rầy ?”

      Kiều Dụ lắc đầu: “ có, cũng gần xong rồi.”

      Kỳ phải, trước vì muốn bồi dưỡng quan hệ với mà dồn thời gian và tinh lực vào hạng mục làng du lịch này, thế nên chỉ có thể tăng ca để hoàn thành các hạng mục khác.

      “A.” Kỷ Tư Tuyền thèm thêm, lại tiếp túc cúi xuống đọc sách. vốn chọn cuốn sách này vì thấy bìa sách tệ lắm, lật vài trang xong mới phát bên trong có ít biểu đồ, cũng có ít ghi chú bằng tiếng nước ngoài.

      cưỡi ngựa xem hoa lật nhanh cuốn sách từ đầu đến cuối, sau đó tiện tay vứt nó qua bên, rồi nằm bò ra thảm ngơ ngẩn.
      Kiều Dụ nhìn cuốn sách bị ghét bỏ, lại nhìn : “Làm sao vậy?”

      Kỷ Tư Tuyền hữu khí vô lực trả lời: “ chút ý tứ đều có.”

      Kiều Dụ đưa mắt nhìn đồng hồ bức tường đối diện, gần 2 giờ, liền vỗ vỗ chân mình, “Nằm lên đây.”

      Kỷ Tư Tuyền hơi do dự, sau đó nhanh chóng ôm thảm qua qua rồi nằm xuống, nhắm hai mắt lại, liền cảm thấy tốt, toàn bộ cơ thể còn cần phải cố gắng chống đỡ nữa.

      cảm thấy Kiều Dụ vươn người như tìm cái gì giá sách, rất nhanh liền quay lại, vừa vừa lầm bầm: “Quyển này được. nhớ , lúc còn học, chỉ cần đọc quyển sách này em rất nhanh ngủ được.”

      Sau đó là tiếng lật sách. Kỷ Tư Tuyền nghĩ kể chuyện xưa, ai ngờ vừa mở mắt, thấy ngay bìa sách, phối hợp với câu phương châm chính trị ghi bên quả rất bắt mắt.

      phản đối: “Đó là bởi vì thầy dạy rất máy móc. Thày giáo đó còn có biệt danh “nhà thôi miên”, điều này ai cũng công nhận. Mà cũng chỉ mình tôi buồn ngủ.”

      Kiều Dụ để ý đến lời kháng nghị của , tùy tiện mở trang và bắt đầu đọc.

      Kỷ Tư Tuyền nhắm mắt lại nghe câu chuyện vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bỗng nhiên cảm thấy có ý tứ.

      Đêm khuya, thanh của cố ý hạ xuống, trầm thấp du dương, Kỷ Tư Tuyền dần dần trầm tĩnh lại, quả nhiên có chút hiệu quả thôi miên.

      nằm thảm, mở di động, lặng lẽ mở chức năng ghi .

      Kiều Dụ trong chốc lát bỗng nhiên ngừng lại: “2 năm sau khi chúng ta tách ra, cũng ngủ được.”

      biết Kỷ Tư Tuyền nghe có hiểu ý , nhưng theo bản năng mà thốt lên tiếng: “Ân…”

      “Thời điểm ngủ được xem lại sách giáo khoa thời còn học, tự nhiên phát nhiều bất ngờ (tiểu kinh hỉ).”

      “Ân.”

      “Tư Tuyền?”

      “Ân…”

      “Em tha thứ cho sao?”

      Trong phòng bỗng nhiên an tĩnh lại. Hai người tựa hồ đến hô hấp cũng hạn chế. Qua lâu, Kỷ Tư Tuyền mới nhắm mắt lại trả lời, thanh vừa như ấm áp vừa như bàng hoàng.

      “Tôi biết, Kiều Dụ, tôi biết.”

      Kiều Dụ trấn an, vỗ vỗ : “Ngủ .”

      Kỷ Tư Tuyền rất nhanh liền ngủ mất. Kiều Dụ ôm lấy , chuẩn bị đưa về phòng, bỗng tự giác mà dụi dụi vào ngực . Kiều Dụ cúi xuống nhìn rồi cười cười.

      Ngày hôm sau Kỷ Tư Tuyền tỉnh lại, phát mình trở về phòng từ bao giờ, sửng sốt mất vài giây mới bắt đầu có phản ứng lại. Rửa mặt, xuống lầu thấy có người diễn vai “hiền thê lương mẫu” chuẩn bị xong bữa sáng, còn có đám người vây quanh, khen ngớt.

      Kỷ Tư Tuyền mới ngồi xuống còn có người khiêu khích.

      Tạ Ninh Thuần còn vẻ đối chọi gay gắt như trước, cười cười tiếp đón Kỷ Tư Tuyền: “Tuyền hoàng mau nếm thử. Tay nghề của chị họ tôi đặc biệt tốt.”

      Kỷ Tư Tuyền rất phối hợp, liền cúi đầu ăn.

      Tạ Ninh Thuần nhìn vào mắt Kiều Dụ thăm dò ý tứ rồi mới tiếp tục mở miệng, “Thế nào, có phải ăn ngon lắm ? Người xưa thường để bắt lấy người đàn ông trước hết phải bắt được dạ dày của ta. Tuyền hoàng, nghe nấu cơm a?”

      Kỷ Tư Tuyền vốn luôn trong tâm trạng có chút nặng nề khi rời giường, hơn nữa hôm qua còn mất ngủ, huống chi đối phương còn dùng giọng điệu trêu chọc nấu cơm, khí có chút dọa người.

      Kỷ Tư Tuyền cũng bận lòng, bỗng nhiên còn cười đến tỏa sáng: “Nếu chỉ nghe vậy, tôi đây liền xác minh cho , tay giơ có hơi cao, nếu , bắt tay trảo trảo thử xem?”

      Mọi người trước ngạc nhiên, sau đó cố nhịn cười, cùng yên lặng giơ ngón cái lên.

      Ngày động thổ náo nhiệt đến rối loạn. Đối với tình hình này, Kỷ Tư Tuyền cùng Vi Hãn luôn tìm cớ trốn càng xa càng tốt, để lại Từ Bỉnh Quần đại diện, rồi cực ăn ý mà cùng nhau đào tẩu.

      hiếm thấy, tình huống như vậy mà Bạc Quý Thi lại đến dự. Bạc thị cử đại diện xấp xỉ tuổi Kiều Dụ, cũng họ Bạc, xem ra Kiều Dụ rất quen thuộc.

      Kỷ Tư Tuyền thời điểm đến liền phát người trong thôn vây xem rất đông, lẫn trong đám người thấy có người quen liền qua đó tìm cậu ta chuyện.

      Kiều Dụ vội vã đến tìm Kỷ Tư Tuyền đúng lúc vừa cùng cậu thiếu niên rời .

      Trong tay cầm chìa khóa xe, cà vạt rối loạn, “Em mới sinh con, muốn về nội thành xem ấy.”

      Kỷ Tư Tuyền nhớ tới có nét hao hao liền cười cười “ mau, rốt cuộc cũng lên chức cậu rồi.”

      Kiều Dụ được vài bước lại quay đầu hỏi: “Có muốn cùng ?”

      Kỷ Tư Tuyền nhìn nhìn xung quanh. “Thôi quên , ấy vốn thích tôi, mà nơi này tôi cũng phải xem qua chút, về sau có cơ hội thăm ấy.”

      Thời điểm Kiều Dụ đến bệnh viện Kiều Nhạc Hi sinh. Mọi người vây quanh giường ngắm cặp sinh đôi long phượng đáng .

      Cha mẹ Giang Thánh Trác cao hứng gọi điện thoại báo cho ông bà, Kiều Bách Viễn đại khái cũng cùng bên thông gia gọi điện báo tin khắp nơi. Ba người đàn ông đều hung phấn như trẻ .

      Kiều Dụ cười bước tới. Kiều Diệp mặc quần áo bệnh nhân lập tức ôm đứa đến cho xem: “Ai cũng cháu ngoại giống cậu, em xem khi lớn lên, đứa là giống hay giống em?”

      Kiều Dụ nhìn đứa bé trong ngực Kiều Diệp, lại nhìn trong lòng Giang Thánh Trác: “Còn chưa lớn, đâu có chỗ nào nhìn ra được đâu.”

      Kiều Dụ cười nhìn về phía em tựa vào giường bệnh: “Có khỏe ?”

      Kiều Nhạc Hi sinh nở thuận lợi, trừ cảm giác mệt mỏi bên ngoài, cũng có gì thoải mái, gật gật đầu: “Tốt lắm, tốt lắm.”

      Kiều Dụ cao hứng thay , “Giờ làm mẹ rồi, về sau đừng tự dung gây náo loạn nữa.”

      “Biết rồi.” Kiều Nhạc Hi le lưỡi.

      Kiều Dụ dùng ngón tay vuốt khuôn mặt đứa : “ đặt tên xong chưa?”

      Cha mẹ Giang Thánh Trác vừa gác điện thoại, nhìn Kiều Bách Viễn, “Tên đứa do ông ngoại đặt .”

      Kiều Bách Viễn liền từ chối, “Như vậy sao được, để ông nội đứa đặt .”

      “Vẫn là nên để ông ngoại đứa đặt.”

      “Ông bà nội đứa đặt .”

      nên, nên, vẫn là…”

      Ba vị trưởng bồi từ chối từ chối lại, có thể thấy được đều rất cao hứng. Đến người luôn nghiêm túc như Kiều Bách Viễn mà mặt cũng tràn đầy ý cười. Kiều Diệp lại càng phải , từ lúc biết Kiều Nhạc Hi mang thai trông ngóng đến ngày này.

      Kiều Dụ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Kiều Nhạc Hi và Giang Thánh Trác. Vợ chồng ăn ý, Kiều Nhạc Hi và Giang Thánh Trác liếc nhau rồi rất nhanh mở miệng: “Con nghĩ, để cả đặt tên .”

      xong nhìn về phía Kiều Diệp, cười mở miệng: “ cả, đặt được ?”

      Kiều Diệp sửng sốt, cười khổ lắc đầu: “Quên , còn nhiều trưởng bối như vậy…”

      Cha mẹ Giang Thánh Trác đồng ý ra mặt: “Chúng tôi cũng hiểu lòng cậu, cứ quyết định như vậy .”

      Kiều Diệp biết tâm ý của họ, cũng từ chối nữa.

      đám người thảo luận náo nhiệt. Kiều Dụ vừa quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh thấy Ôn Thiếu Khanh thân áo trắng cười qua. Hai người liền ra khỏi phòng bệnh.

      Kiều Dụ dường như rất lâu gặp ta, “Cậu như thế nào lại đến đây?”

      Ôn Thiếu Khanh đùa: “Đến chúc mừng. Tốt xấu gì năm đó, chuyện Giang Thánh Trác cùng em cậu, tôi cũng góp tay.”

      Kiều Dụ nhớ tới chuyện năm đó liền cười rộ lên, “Vậy sao lại vào?”

      Ôn Thiếu Khanh bỗng đổi sắc mặt nhìn Kiều Dụ: “Kỳ là tôi đến tìm cậu.”

      Ôn Thiếu Khanh cùng Kiều Dụ tiến đến bên cửa sổ, nhìn ánh nắng tỏa lá cây. “ Có sinh mệnh mới ra đời, có sinh mệnh cũ ra , đây là quy luật tự nhiên, Kiều Dụ, mùa đông sắp đến, cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

      Kiều Dụ bỗng thu lại ý cười, nhắm mắt lại, mặt nhìn ra điều gì. Lúc trước cùng bác sĩ chính Kiều Diệp qua, nếu qua được mùa đông này, cũng có thể xem như kỳ tích.

      Ôn Thiếu Khanh cũng thúc giục, lúc lâu sau mới thấy trả lời.

      “Tôi đại khái là vĩnh viễn bao giờ có thể chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

      Sau thấy Kiều Nhạc Hi kêu mệt, mọi người đều rút khỏi phòng bệnh. Ông bà Giang về nhà. Kiều Bách Viễn đứng trước cửa phòng bệnh chuyện với Kiều Diệp lúc rồi cũng .

      Kiều Dụ đứng ở ngoài chờ đưa Kiều Diệp về phòng bệnh. Kiều Diệp đối với việc đặt tên này cũng thậ khẩn trương. “Em đặt như thế nào hay? Ba chữ hay hai chứ, cái nào tốt hơn?”

      Kiều Dụ chậm hai bước, cúi đầu nhìn bóng Kiều Diệp phía trước, bỗng thấy thân thể càng ngày càng gày, “, em còn nhớ hình dáng trước đây khi nắm tay đưa em đến trường.”

      Kiều Diệp hoảng sợ, sau khi lớn lên, người em trai này rất ít khi bám . đột nhiên cười rộ lên. “Đúng vậy, thời điểm đó, tay em còn như vậy, chỉ chớp mắt, 2 ta đều lớn, đương kết hôn sinh con thế nhưng lại để tiểu nha đầu kia đoạt trước.”

      Kiều Dụ nghĩ để cảm thấy có điều khác lạ, liền cúi đầu, che dấu cảm xúc.
      cô gái bạch dươnghirari thích bài này.

    3. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Thấy tội kiều diệp quá

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48 – Tự ti

      Kiều Dụ đưa Kiều Diệp về phòng bệnh xong vẫn chưa chịu , sau phải để Kiều Diệp trực tiếp tiễn khách.

      “Em vội sao? Cứ mãi ở chỗ này với làm gì, mau, mau!”

      Kiều Dụ vừa bị đuổi khỏi phòng bệnh di động vang lên. nghe điện thoại, sắc mặt bỗng trầm xuống, còn chưa gác điện thoại vội ra ngoài.

      Kỷ Tư Tuyền bận việc, đến tận thời điểm ăn cơm trưa mới dứt, liền ngó di động, cái nhắc nhở cũng hề có.

      Doãn Hòa Sướng tìm được đầu bếp tay nghề tốt, mọi người ăn cơm trưa đều khen ngớt. Đầu bếp hơn 40 tuổi, dáng người cao lớn thô kệch, mặt đỏ như trái táo, gãi đầu gãi tai ngượng ngùng nhìn bọn họ.

      Sau lại biết ai mở TV, tùy ý đổi kênh, đổi vài cái rồi dừng lại, tất cả bỗng an tĩnh. Kỷ Tư Tuyền biết chuyện gì xảy ra, liền ngẩng đầu nhìn.

      màn ảnh TV, áo của Kiều Dụ khoác lên người Bạc Quý Thi, tay chật vật lôi kéo ta, tay che ống kính, quần áo trông đặc biệt chói mắt.

      Mọi người thấy cảnh đó liền tự giác đều nhìn về phía Kỷ Tư Tuyền. Kỷ Tư Tuyền cúi đầu chậm rãi tiếp tục ăn cơm, tựa hồ cái gì cũng thấy, cái gì cũng nghe, tất thảy đều như thường.

      Bị nhìn ngó lâu, rốt cuộc Kỷ Tư Tuyền cũng nổi giận, ném chiếc đũa, mặt chút thay đổi hỏi: “Tất cả mọi người đều ăn no? No rồi làm tiếp .”

      xong đứng dậy trở về văn phòng.

      Vi Hãn nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng của , ngược lại tỏ vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa” Ai nha, nội bộ mâu thuẫn.”

      Từ Bỉnh Quân trừng mắt liếc ta cái, lại quay đầu nhìn về phía màn hình có chút lo lắng.

      Suốt buổi chiều, khí phòng làm việc như bị bao phủ bởi tầng áp suất thấp. Tới thời điểm tan tầm, còn cẩn thận giọng gõ cửa tiến vào: “Tuyền hoàng, cùng ăn cơm .”

      Kỷ Tư Tuyền đầu cũng chưa ngẩng, “Mọi người trước , tôi làm thêm lát.”

      Bọn họ biết người biết ta, thần sắc quái dị, rất nhanh rời .

      Từ Bỉnh Quân và Vi Hãn trao đổi ánh mắt, rồi cũng cùng rời .

      Thời điểm Kiều Dụ trở về cũng là 9h tối. Vốn đám người tụ tập xem TV cười hihi haha, nhìn thấy Kiều Dụ bước tới bỗng cứng đờ nửa ngày sau mới nhớ tới chào hỏi.

      Kiều Dụ quét qua vòng: “Tổ trưởng của mọi người đâu?”

      “Tuyền Hoàng muốn ở lại phòng làm việc tăng ca, đêm nay trở lại.”

      Kiều Dụ nhìn mọi người thấy ánh mắt bình thường, xoay người hỏi mượn Doãn Hòa Sướng chìa khóa, “Tôi ra ngoài chuyến, sáng mai tự đến, cứ đưa bọn họ đến đó.”

      Phòng làm việc cách biệt thự cũng xa, lái xe cùng lắm mất 5 phút, Kiều Dụ lại cảm thấy 5 phút này dài hơn bình thường rất nhiều lần.

      Trong phòng chỉ bật đèn bàn, Kỷ Tư Tuyền cầm ly trà dựa vào bàn, ánh mắt thẳng tắp nhìn về mảng tối đen phía bên ngoài cửa sổ biết nghĩ gì.

      Sau lại thấy mệt mỏi, liền vào bên trong phòng nghỉ nằm xuống.

      Toàn bộ phòng làm việc yên tĩnh. biết sau bao lâu bỗng nghe tiếng bước chân. Tiếng bước chân ngày càng đến gần, phản ứng đầu tiên của Kỷ Tư Tuyền là giả bộ ngủ.

      nhận ra được tiếng bước chân kia, là Kiều Dụ, vĩnh viễn nhanh chậm, vĩnh viện định liệu trước.

      Kiều Dụ tiến vào phòng bật đèn, dưới ngọn đèn lý mờ nhạt mông lung, nhàng đắp chăn cho , mới thu tay lại liền thấy mở choàng mắt.

      Kiều Dụ hoảng sợ, sau rất nhanh hoàn hồn: “Đánh thức em sao? Ăn cơm chiều chưa?”

      Tư thế của có chút quái dị. cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn . Con ngươi đen nhánh xinh đẹp lộ ra cảm xúc gì.

      Cho dù Kiều Dụ có hỏi gì, cũng trả lời, chính là cứ nhìn , từ nét nhu hòa mặt mày, đến đường cong của chiếc cằm xinh đẹp, cụp mắt xuống suy nghĩ vãi giây rồi lại nhìn .

      Dưới ánh đèn ngủ màu cam mông lung, ánh mắt luôn nhu hòa dịu dàng, nhưng trong mắt lại thủy chung mang chút ấm áp nào.

      Sau Kiều Dụ ngồi hằn xuống giường, trầm ngâm lúc rồi chủ động giải thích: “Bạc Quý Thi và , hai nhà bọn đều muốn ghép vào. đồng ý. ấy cũng đồng ý. Chẳng qua hai nhà vẫn cố ép nên mới cùng nhau che dấu. Huống chi ấy lúc trước chủ động ấy có ý đó, vì vậy cũng nghĩ nhiều. Thời điểm lúc đó cũng nghĩ em trở về, nghĩ rằng nếu phải là em cùng với ai cũng như nhau. ấy ở Bạc gia luôn bị chịu chèn ép. Hôm nay cũng là các của ấy . Lúc này ấy ở địa bàn của , về tình về lý đều thể khoanh tay đứng nhìn.”

      Kỷ Tư Tuyền rốt cục cũng mở miệng, giọng điệu lạnh như băng làm Kiều Dụ căng thẳng.

      nghĩ tôi trở về cho nên cũng nghĩ đến việc tìm tôi đúng ?”

      cho đến bây giờ đều để ý đến người khác, cái để ý chính là thái độ của Kiều Dụ.

      biết mất điện hay càu chì đứt, đèn chợt tắt, trong phòng nhiệt độ cũng giảm xuống.

      Kiều Dụ nhìn ra biểu tình mặt Kỷ Tư Tuyền, chỉ có thể nghe được thanh của , mang theo tia cảm xúc nào, tiếp tục vang lên, “Kiều Dụ, tôi vừa rồi vẫn tưởng, chúng ta lúc đó, từ đại học đến nay, chỉ là mình tôi cưỡng cầu? Có lẽ cũng tôi, cùng ở chỗ với ai cũng như nhau, bao gồm cả tôi.”

      Kỷ Tư Tuyền đợi nửa ngày vẫn thấy có động tĩnh, lát sau thấy người bên cạnh đứng dậy, sau đó tiếng bước chân vang lên.

      Kiều Dụ rồi.

      Kỷ Tư Tuyền cau mày dùng sức mạnh nằm xuống giường. đúng a, năm đó cũng bị lấn lướt, mấy năm nay tiến bộ lại còn thụt lùi? Hay chiêu này dùng nhiêu nên bị miễn dịch? Nhưng tính cả lần này mới dùng có 2 lần. Hơn nữa lần này ràng là lòng.

      nằm giường thẫn thờ nửa ngày, cảm giác đói chịu nổi, bèn hối hận đứng lên. Lần sau nhất định phải ăn no rồi mới tiếp tục đối đầu, bằng giữa đường đói khát, ảnh hưởng đến khả năng chiến đầu.

      Mới vừa động đậy đèn lại sáng, nguồn sáng lại từ tay của người đàn ông ung dung tựa cửa nhìn , tay cầm đèn khẩn cấp, còn cẩn thận lựa chọn cái làm chói mắt, tay kia cầm cặp lồng.

      Kỷ Tư Tuyền ngồi xuống, nhìn lúc lâu mới nhớ tới mà : “ phải rồi sao?”

      Kiều Dụ đem đèn khẩn cấp và cặp lồng đặt xuống bàn. “Em đói bụng, đứng lên ăn chút gì .”

      Kỷ Tư Tuyền đích thực là vịt, chết đến nơi rồi còn cứng mỏ, mạnh miệng đứng lên: “Tôi đói.”

      Kiều Dụ hơi cau mày, khóe môi lại có chút ý cười, nhìn nàng buồn cười mở miệng: “Kỷ Tư Tuyền, có phải em ghen tị?”

      Kỷ Tư Tuyền sửng sốt chút, lập tức đáy mắt xuất ý lạnh lùng, ý đồ che dấu bị phát nên có hơi ngượng ngùng, giọng mỉa mai: “Vì ?”.

      Kiều Dụ cũng giận, đưa tay về phía , giọng mở miệng. “Lại đây, ăn cơm .”

      Kỷ Tư Tuyền ngồi giường có dấu hiệu muốn cử động, bởi cái gì khác ngoài câu của .

      Trong khí, mùi thức ăn tỏa ra thơm ngát. Màu trắng của ngọn đèn có chút chói mắt, bên kia là nam nhân khuôn mặt trầm tĩnh, giọng điệu ôn nhu hòa hoãn, còn kéo theo chút dụ dỗ, làm cho trong nháy mắt có năng lực phản kích, vẻ lạnh lùng mặt sắp còn chống đỡ nổi nữa.

      Kỷ Tư Tuyền che mặt, hít sâu hơi, lại lần nữa nghe lời, đừng lên về phía bàn, ngồi xuống ăn chút gì đó trong bát.

      vừa rồi là ra ngoài mua?”

      phải, đường trở về thấy, nhớ là em thích ăn, liền đóng gói 1 phần. Lúc trở về thấy em, tiện tay đặt vào tủ lạnh ở biệt thự. Vừa rồi trở về làm ấm lại chút rồi mới mang qua.

      “À.”

      Kỷ Tư Tuyền yên lặng ăn. Kiều Dụ vẫn chuyện, tựa hồ như chờ đợi điều gì.

      Ngay tại thời điểm Kỷ Tư Tuyền buông đũa, Kiều Dụ bỗng nhiên hít sâu hơi, tựa hồ quyết tâm lấy dũng khí.

      Kỷ Tư Tuyền chuẩn bị đứng dậy, tựa hồ nghe được thanh từ Kiều Dụ, lại đờ người ngồi xuống.

      “ Kỳ có lúc tìm em. Đó là lúc em được 3 năm. Năm ấy công tác nước ngoài, chẳng qua chỗ đến phải thành phố em sống, nhưng cũng quá xa, chỉ vài giờ lái xe. Lúc đầu cũng xác định có nên tìm em hay , biết đến lúc có tìm thấy em , nếu gặp được em rồi cái gì. Có nhiều việc xác định được như vậy, nhưng ngày sau khi xong việc, liền .”

      Kiều Dụ yên lặng ngồi trong bóng tối, nhắm mắt, giọng điệu bình thản như kể chuyện xưa của người khác. đến đây, bỗng giọng trầm xuống, tựa hồ còn mang theo chút run run dễ nhận ra.

      tìm được trường học, so với thông tin mạng, cũng quá giống nhau. Lúc ấy biết đến chỗ nào rồi, thấy thư viện liền vào. qua từng kệ sách, tiện tay rút quyển, tùy tiện lật vài tờ, sau đó ở phần ghi chú mượn sách tìm thấy tên của em. Kỷ Tư Tuyền, ba chữ tiếng Trung giữa đống chữ cái tiếng nổi bật, là bút tích của em. Giây tiếp theo, vội ném sách, chạy trối chết, hoảng hốt, chật vật.”

      Kiều Dụ nhàng hơi, tựa hồ như giữ trong trí nhớ quá lâu, giờ còn kiềm chế được nữa. Qua lúc sau mới thu lại được cảm xúc, liền tiếp tục mở miệng: “Trường học này… Từng là giấc mơ của . Khi bước chân đất còn có chút khủng hoảng, muốn thoát khỏi nơi đó, nhưng lại tự buộc chính mình tiếp tục bước vào. Ba chữ Kỷ Tư Tuyền như đòn chí mạng, khiến hoàn toàn mất lý trí. loanh quanh trong trường học rất lâu, có chút bất đắc dĩ, có chút tiếc nuối, lại có chút áy náy, trong nháy mắt gió thổi , giống như từng theo đuổi, mà giờ còn tư cách để có được nữa.”

      Hai tay Kỷ Tư Tuyền run nhè nắm lại, dám ngẩng mặt lên nhìn .

      Kiều Dụ rút cục cũng nhìn đến , đáy mắt còn vương cảm xúc phức tạp, mang theo nhiều điều chưa xác định , lại có chút bàng hoàng, giọng hỏi: “ phải nghĩ tới tìm em, mà là kiện kia làm cảm thấy… Tự ti. dám tìm em, vì biết…”

      Kiều Dụ dừng chút, tựa hồ phải dùng toàn bộ sức lực của bản thân mới thốt nên lời, “ biết, như vậy, em còn cần ?”

      Nam nhân tiền đồ sáng lạng, trước mặt mọi người tự tin, ưu nhã, giờ phút này lại ngồi trước mặt , nhắm mắt lại, giống như đứa trẻ bất lực, đem nội tâm cùng tâm trạng tự ti từng chôn dấu sâu dưới đáy lòng, từng nhát từng nhát cắt mang tới trước mặt cho xem.
      cô gái bạch dươnghirari thích bài này.

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Giải bày tâm rồi
      k bít BQT làm gì mà KD phải giúp

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :