1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ muốn có được tình yêu của em - Mặc Khê

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chỉ muốn có được tình của em

      Tác giả : Mặc Khê

      Editor : Nấm đông

      Beta : Fany

      Nguồn edit : http://thiendiepcung.wordpress.com/

      Chương 16 Hành trình Châu Phi—— Angola 1

      An Tiểu Tâm theo Bồi vội vã ngồi máy bay Luanda, thủ đô của Angola, theo còn có tên Châu Phi được phái đến để giúp đỡ. Nhưng ở thủ đô Angola thu thập được hết tin tức ở trường công trình, Bồi quyết định mạo hiểm đến công trường xem chút. Tên Châu Phi theo biết tiếng Bồ Đào Nha, Bồi liền bảo ở lại Luanda cùng chính phủ địa phương và bộ quân phối hợp, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải cứu những kỹ sư bị uy hiếp. Còn Bồi cùng An Tiểu Tâm cố gắng nghĩ cách đến chỗ công trình ở tỉnh Rune.



      Đường và cầu dẫn đến tỉnh Rune mấy năm nay bị chiến tranh phá hủy, thể sửa chữa được nữa. Mà sân bay duy nhất, được xây dựng với hỗ trợ của công nhân Trung Quốc để hoàn thành sườn đường băng tạm thời chỉ có máy bay của quân đội cất cánh và hạ cánh. May mắn thay, chính quyền địa phương ra mặt, họ đưa máy bay vận tải quân lớn để cất cánh tại căn cứ quân. An Tiểu Tâm sửng sốt ở sân bay, ngạc nhiên khi thấy máy bay đầy công nhân Trung Quốc, có vẻ như được dành cho các tỉnh khác ở miền trung Angola.



      Suy nghĩ chút, máy bay quân dụng chật ních hành khách là cái dạng gì? Bồi cùng An Tiểu Tâm ở trong khoang chứa hàng của máy bay vận tải, tim gan run sợ máy bay trung hơn tiếng, mãi cho đến khi bình an đáp xuống tỉnh Rune , hai người mới đem mọi thứ tính toán nhét lại trong bụng



      Bồi bề ngoài từ đầu tới cuối thản nhiên bình tĩnh, có biểu gì bất ổn. Chính là nhìn thấy dáng vẻ lo lắng An Tiểu Tâm, khỏi cười nhạo : “Bảo ở lại Luanca nghe, đến nơi này có gì nguy hiểm tôi cũng cứu được.”



      An Tiểu Tâm nghe bất mãn trong lòng, nhưng mặt lại nặn ra nụ cười : “ phó tổng giám đốc, theo ngài . Ngài là lãnh đạo cũng phải tự mình tới đây, tôi đây làm thuộc tại sao có thể đến, hắc hắc.” Bồi biết nghĩ đằng nẻo, dùng lỗ mũi hừ tiếng, cũng vạch trần cồ.



      Tới nghênh tiếp là vị phó quản lí đến xen vào : “An tiểu thư, mình là con , nên , nơi này còn rất nguy hiểm.”



      An Tiểu Tâm mặt mày trắng bệch, lắp bắp mà : “ phải quân chính phủ khống chế được cục diện sao?”



      Bồi liếc An Tiểu Tâm cái đối với phó quản lí kia : “Tới đều tới rồi, ông cũng đừng hù dọa ta nữa.” Sau đó liền sải bước tới đường băng hạ cánh tạm thời, An Tiểu Tâm lấy lại bình tĩnh, giọng : “Muốn chết chết chung nha.”

      Bồi nhún nhún vai, cùng phụ nữ cùng sinh ra tử kinh nghiệm đúng là mới mẻ.



      Xe chậm rãi mở lên , An Tiểu Tâm tò mò nhìn lại mọi nơi. Chung quanh khắp nơi đều là công trường thi công, cát đá bay đầy trời mù mịt, dọc đường đá ngừng đả kích dưới gầm xe, truyền đến những thanh đinh tai nhức óc. Tới trước nghênh đón,Trung Phương quản lý thỉnh thoảng chỉ vào nơi xa giới thiệu, đó là phi trường bãi đậu máy bay, đó là phi trường đường chạy mương dẫn nước, đó là phi trường tường rào, đó là khu vực cất cánh và hạ cánh ánh đèn tín hiệu thiết thi… Đợi chút…



      Bồi nhìn chút rồi nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Tại sao có công nhân hả?”



      Trung Phương quản lý cũng kỳ quái nhìn bên ngoài : “Đúng vậy a, lúc này phụ trách hạng mục sửa chữa đường bay phi trường ,nhân viên xây dựng hẳn là làm việc mới đúng, thế nào người?”



      Bồi mày nhíu lại chặt hơn, : “Dùng điện thoại di động của ông gọi về trụ sở , hỏi xem có phải xảy ra chuyện gì hay ?”



      Trung Phương quản lý xin lỗi cười cười : “Nơi này còn chưa có bắt được tín hiệu điện thoại, mấy ngày nay ** quân quấy rối, chúng ta căn bản cũng chưa làm việc được. Điện thoại di động hoàn toàn cũng tín hiệu. sao, nơi đóng quân ở rất gần, lập tức có thể tới ngay.”



      lúc quả nhiên thấy chỗ ở. là chỗ ở, ra chính là từng dãy phòng ở hai tầng. Xe dừng hẳn, mấy người xuống xe hướng căn phòng vài bước, chỉ thấy bên trong có người hốt hoảng chạy ra.



      Người nọ tới kịp chào hỏi, xé cổ họng liều mạng hô: “Nhanh lên xe, nhanh lên xe, bọn họ đánh tới, các công nhân ở phi trường cũng đều trốn cả rồi, chúng ta cũng mau .”



      Bồi lập tức xoay người, kéo lấy An Tiểu Tâm liền theo hướng xe chạy. Nhưng vừa ngẩng đầu, chỉ thấy có cỗ xe trang bị đầy đủ với người da đen chạy nhanh đến, xe tựa hồ còn súng máy điều khiển đen ngòm . An Tiểu Tâm bị dọa đến hồn phách còn, Bồi lần nữa xoay người lại đẩy kêu to mau chạy. Quản lí thấy chạy ra xe kịp, vội lôi kéo bọn họ chui vào căn phòng.Căn phòng hội đồng quản trị dài thành hàng, Bồi cùng An Tiểu Tâm theo hai người kia xuyên qua ba hàng căn phòng, tới phía sau là công trường trống trải. đất khắp nơi đều có nửa chôn dưới đất, nửa lộ ra ống xi-măng. Phó quản lí rất nhanh chóng tìm được ống xi măng kêu to : “Mau, mau chui vào, bò dọc theo ống xi măng, leo ra thấy tòa nhà, có chính phủ võ trang ở đây, Mau! Mau lên!”



      Bồi nghe xong mạnh mẽ đè nhét thân người An Tiểu Tâm vào ống dẫn, vừa vào vừa hỏi: “Vậy các người làm thế nào?”



      Trung Phương quản lý chỉ mấy cái ống khác , chúng tôi bò cái đó, đến bên kia đừng đợi chúng tôi , liều mạng theo hướng tòa nhà mà chạy. , sau lưng căn phòng trong truyền đến rầm rầm rầm tiếng va chạm . còn kịp nhiều lời nữa, Trung Phương quản lý cùng người khác vội vàng chạy đến chui vào các ống dẫn khác, Bồi đem An Tiểu Tâm nhét vào sau cũng chui vào trong ống dẫn.



      Cái ống cũng chỉ có thể nhét được nửa thân người, An Tiểu Tâm quỳ gối bên trong, đầu cũng ngẩng lên, liều mạng bò lên phía trước. Bồi càng sợ đủ nhanh, liều mạng ở phía sau đẩy tới. An Tiểu Tâm hôm nay mặc quần short jean, áo vest mát mẻ, quàng khăn choàng mỏng xuống đầu gối. Cánh tay đau rát, chảy máu, sợ bị đuổi kịp đến nơi nên cũng dám quan tâm nhiều như vậy. Cứ bò trong máy móc như vậy biết bao lâu, trong ống dẫn đen tối đưa tay thấy được năm ngón, hai người mồ hôi chảy như mưa, trong khí khô nóng chỉ nghe tiếng thở dốc nặng nề .



      An Tiểu Tâm rốt cuộc kiên trì nổi, chỉ cảm thấy đầu rất nhức nhối, ngực lại buồn bực, thân thể đau đến chịu nổi. lập tức nhào tới trước, mặt dán cái ống vách tường : “ phó tổng giám đốc, trước thôi, tôi nổi nữa, đừng chờ tôi.”



      Giọng của mặc dù lớn, nhưng ở trong ống dẫn vẫn nghe vang to. Bồi giật mình, thân thể bổ nhào về phía trước, vừa vặn nằm lưng của An Tiểu Tâm. dùng cánh tay bám lấy người của mình, đầu đội lên cái ống. ở bên tai An Tiểu Tâm giọng : “Xuỵt, giọng chút. biết vật này truyền vô cùng xa sao? Này cố bò thêm chút nữa , tại là thời điểm sống còn, đừng có đùa nữa!”



      An Tiểu Tâm cách nào, vừa cắn răng vừa bò, từng cơn đau khủng khiếp kéo đến cũng thể than vãn. Bồi nghe thanh nhịn đau đớn của , giống như hiểu ra cái gì, tay theo váy quần cụt của An Tiểu Tâm hạ theo bắp đùi xuống phía dưới lẻn lên. An Tiểu Tâm giật mình, vội giãy giụa : “ làm gì đấy?”



      “Suỵt!” Bồi để cho chuyện, tay đưa đến đầu gối An Tiểu Tâm, quả nhiên sờ thấy chất lỏng chảy ra. Sau đó Bồi khó khăn xoay người, thân thể ngước tới trước. Thân thể vừa nghiêng dựa vào vách tường, vừa theo sát An Tiểu Tâm. Trong gian trụ hẹp, Bồi mọi cử động phải cực thận trọng . An Tiểu Tâm thấy gian nan giơ lên cánh tay cởi áo T-shirt, nhưng bàn tay duỗi thẳng được, cùi chỏ luôn là đụng phải xi măng phía , bất luận như thế nào cũng cởi được. Bồi thử mấy lần, cuối cùng thở hổn hển : “An Tiểu Tâm, có giúp tôi hả?”



      An Tiểu Tâm trừng mắt hỏi : “ cởi quần áo làm gì?”



      Bồi nặng nề thở ra hơi, buông lỏng sức lực, thân thể xuống, cùng An Tiểu Tâm chen chúc. Bồi nằm như vậy, buông lỏng chút thân thể : “An Tiểu Tâm, có lực hút lớn như vậy làm cho tôi khơi dậy thú tính.”



      hai chữ thú tính này rất , làm mặt An Tiểu Tâm đỏ lên, thân thể khẽ nhộn nhạo. Bồi đem hai tay mình dọc theo đầu duỗi thẳng lên, An Tiểu Tâm phí sức mới đem áo T-shirt đắt tiền của cởi ra. Hai người quá gần, An Tiểu Tâm liền nằm ngực trần trụi của Bồi. Bồi giống như phát An Tiểu Tâm có bất an, đảo lộn thân thể cái, nửa đè ở An Tiểu Tâm người, từ từ lại chuyển đổi thành tư thế quỳ bò. Sau đó lui về phía sau, dùng sức đem T-shirt trong tay mình xé thành hai nửa, lật mình chút, biến thành hai miếng băng đơn giản, chia ra cột vào đùi An Tiểu. Bởi vì trong ống dẫn ánh sáng rất tối, Bồi lấy tay sờ lên chân An Tiểu Tâm để xác định chỗ. An Tiểu Tâm lúc này cũng biết muốn làm gì, nhưng bị động vào vẫn làm cho tâm hoảng loạn. khí có chút lúng túng, An Tiểu Tâm cảm thấy bất an, vì vậy mới ù ù cạc cạc : “ phó tổng giám đốc, đây là tự mình xé đồ băng bó cho tôi đó, đến lúc đó cũng đừng bắt tôi đền tiền quần áo cho , tháng tiền lương của tôi cũng mua được cái đâu.”



      Bồi thở hổn hển, vừa lục lọi, vừa buộc lại. Nghe lời An Tiểu Tâm, định thần : “An Tiểu Tâm, lúc này cũng đừng kêu phó tổng giám đốc, cần uổng phí sức lực, trực tiếp gọi Bồi được rồi.”



      xong, lại sờ sờ chân An Tiểu Tâm , : “Như thế này, cố chịu đựng chút, tốt hơn là có gì, giờ chúng ta bò nhanh lên chút.”

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chỉ muốn có được tình của em

      Tác giả : Mặc Khê

      Editor : Nấm đông

      Beta : Fany

      Nguồn edit : http://thiendiepcung.wordpress.com/

      Chương 16: Hành trình Châu Phi—— Angola 2


      An Tiểu Tâm nhịn đau, mới vừa rồi nằm hồi cũng cảm thấy đỡ áp lực hơn trước, vì vậy quỳ đứng lên tiếp tục bò lên phía trước. Mỗi lần bò lại cảm thấy tay chân đau đớn tột cùng, nhưng cũng chỉ cắn răng, so với sống chết quan trọng hơn nhiều . Bò bò bò…, ánh sáng từ từ cũng ra, đoán chừng cũng sắp đến cửa ra. Bồi kéo An Tiểu Tâm : “ ở phía sau , tôi bò trước cho, sắp đến cửa ra, nhất thiết đừng chuyện.”

      An Tiểu Tâm gật đầu cái, yên lặng nhìn Bồi, cũng dám lớn tiếng. Thời điểm nhìn thấy nguồn sáng, Bồi bảo An Tiểu Tâm đừng động, mình hướng miệng ống bò . Trái tim An Tiểu Tâm từng trận đập cuồng loạn, che miệng nằm xuống, ánh mắt gắt gao nhìn vào bóng dáng của Bồi, cử động cũng dám. bao lâu, Bồi trở lại, lời đẩy An Tiểu Tâm theo đường cũ bò trở về. Bò chừng 5 phút, ánh sáng lại tối xuống, mới dính vào An Tiểu Tâm bên tai giọng : “Bên ngoài tất cả đều là người da đen, phải là ** võ trang, bọn họ chặn ở số ở nhà phía trước, chúng ta căn bản ra được.”

      “A? Vậy làm thế nào?” An Tiểu Tâm luống cuống.

      “Đừng nóng vội, chúng ta chờ xem chút, xem buổi tối họ có bỏ .” Bồi cau mày

      An Tiểu Tâm trong lòng cực bồn chồn lo lắng, thấy Bồi nhíu mày, biết bây giờ nên đồng tâm hiệp lực. Vì vậy gì nữa, cố buông lỏng thở ra, lập tức nằm ngửa xuống, : “Được, vậy được quyền nghỉ ngơi. Bồi, lần này tới Châu Phi với tôi mệt mỏi quá rồi, đụng chuyện gì cũng xui xẻo. Khi trở về tiền phụ cấp công tác phải tăng thêm mới được.”

      Bồi thấy An Tiểu Tâm nằm xuống, suy nghĩ chút, cũng cheo lấn theo người An Tiểu Tâm nằm xuống. An Tiểu Tâm vừa định phản kháng, Bồi lập tức giọng : “Suỵt, nằm như vậy hai chúng ta thế nào? Thanh lớn như là muốn bên ngoài nghe hả?”

      An Tiểu Tâm bĩu môi, thể làm gì khác hơn là cùng chen chúc. Bồi hai cánh tay vòng trước ngực, hồi cảm thấy thoải mái. suy nghĩ chút, đưa tay trái ra nâng đầu An Tiểu Tâm lên cao, để cho đầu gối lên cánh tay phải của mình, sau đó thở ra hơi, như vậy thư thái hơn nhiều. An Tiểu Tâm giùng giằng muốn ngồi dậy, ngẩng đầu mạnh cái, đầu lại đụng vào xi măng vách ống, bịch tiếng, mắt nổ đom đóm, trời đất quay cuồng,choáng váng lại ngã trở về. Bồi nghe thanh kia cũng biết bị đụng mạnh rồi, vội vàng đem thân thể của nghiêng , đỡ mặt của , nhìn vết thương trán. Mặc dù ánh sáng rất tối, nhưng vẫn nhìn thấy da nhanh chóng ửng hồng, sau đó chút xíu sưng lên. Bồi thổi thổi vết thương của : “Tôi gấp cái gì? Tôi còn chưa tới mức bụng đói ăn quàng với . Đây là để nằm phải thoải mái chút nha, nếu hai cánh tay tôi nhét qua nhét lại khó chịu quá.”

      An Tiểu Tâm bị đau rớt nước mắt, nhắm hai mắt, nghĩ tới não mình chắc bị chấn động, nếu cũng tê liệt rồi nhất thời có đáp nổi lời của Bồi. Bồi buồn cười nhìn , thấy lông mi lóe nước mắt, khóe miệng mím môi cách đáng thương, chân mày nhíu lên, nhất thời lại dời được tầm mắt

      Sau đó lại cảm thấy có chút khác thường, An Tiểu Tâm mặc mỏng manh ngọ ngoạy trong ngực . Hai người người đều có mồ hôi, nhơn nhớt nhét chung chỗ,lộn xộn, dừng lại chút nhanh chóng nắm bắt được dấu vết mùi hương thoang thoảng. nhịn được theo mùi hương kia nhích lại gần cổ An Tiểu Tâm, sau đó, ràng nhìn thấy trước ngực An Tiểu Tâm phơi bày ra da thịt trắng noãn. da thịt đầy tầng mồ hôi mịn, rót thành dòng suối ,chảy xuống quần áo phía dưới làm cho miệng lưỡi khô rát. Đầu óc trống rỗng khoảng, Bồi mạnh mẽ xoay đầu sang chỗ khác, hít hơi sâu.

      khí lập tức yên lặng xuống. An Tiểu Tâm dùng hết sức còn sót lại cực lực di chuyển thân thể cách xa Bồi ra chút, vuốt trán của mình nhàng hít thở khí.

      Bồi nằm, ở nơi đó chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, há mồm giễu cợt : “Chớ động đây. An Tiểu Tâm, tôi mới phát , ra là bản thân tôi tốt như vậy. Nếu phải thời điểm này, muốn xin gối cánh tay của tôi tôi cũng thèm cho.”

      “Dạ dạ dạ, tiểu nhân biết dầu gì. Trong công ty nếu những người nọ, biết được tôi gối cánh tay lão nhân gia ngài, đem tôi xé xác mới là lạ.” An Tiểu Tâm khinh thường tiếp lời .

      Bồi nghe ngược lại cười, : “Chúng ta tại cũng coi là cùng sinh ra tử rồi, có thể bình yên chuyện , được ?”

      , dù sao rảnh rỗi có việc làm.” An Tiểu Tâm nhún nhún vai

      “Tôi cảm thấy được đặc biệt hẹp hòi đến cả cà phê cũng tiếc rẻ cho tôi uống được?” Bồi .

      “Tôi hẹp hòi?” An Tiểu Tâm trong ánh sáng mờ tối khẽ ngẩng đầu trừng Bồi: “ có biết hay , đó là Jamaica chính thống xuất khẩu thuộc hãng cà phê Blue Mountain, tôi dùng 2500 đồng vất vả lắm mới nhờ người ta mua được, đến cả tôi tiếc rẻ cũng dám uống”

      “Thôi , hàng giả mà cũng uống.” Bồi khinh thường.

      “Cái gì? Giả?” An Tiểu Tâm giọng kêu lên

      .

      biết cái gì, cà phê Jamaica Blue Mountain tại sản lượng rất ít, hàng năm trừ Nhật Bản, toàn thế giới cũng chỉ có 3500 thùng. Cà phê loại này vừa tung ra thị trường cũng bị mua hết, căn bản cũng tiêu thụ tại Trung Quốc. Lại 2500 đồng của , nhìn giá tiền cũng biết là giả.” Bồi .

      “À?” An Tiểu Tâm bi thương : “2500 đồng cư nhiên mua là giả hay sao? Giả sao còn uống?”

      Bồi cười: “ cái người kia lấy 2500 đồng là đắt rồi, tại thị trường rất nhiều loại như cà phê Lam Sơn chất lượng tồi, giá tiền cùng mua khác nhau mấy, cái mua phải là hàng nhái rồi .”

      An Tiểu Tâm hừ hừ, nghĩ đến tốn đống tiền mua phải hàng giả cực kì khó chịu. Bồi đột nhiên : “An Tiểu Tâm, nếu như chúng ta có thể an toàn trở về, tôi dẫn Jamaica, uống cà phê trong trang viên chính tông Blue Mountain, như thế nào?”

      An Tiểu Tâm mắt sáng rực lên, nhưng nghĩ đến tình cảnh trước mắt, lập tức ủ rũ cúi đầu : “Chờ an toàn rồi hãy .”

      Bồi giơ tay lên xem đồng hồ dạ quang, hơn 8 giờ tối rồi rồi. bò dậy, lần nữa hướng miệng ống bò. hồi sau, thất vọng trở lại. ra là, những người da đen kia chẳng những , còn châm thêm rất nhiều cây đuốc, xem ra là muốn đánh lâu dài ở đây rồi.

      Đầu An Tiểu Tâm bất chợt thấy lóe lên ánh sáng, : “ Bồi, bên này có người, hay chúng ta bò trở về . Đầu kia chừng , xe của chúng ta vẫn còn ở đó, có lẽ có thể chạy .”

      Bồi vỗ vỗ An Tiểu Tâm, vui vẻ ra mặt mà : “ thông minh, trở về ta cho thăng chức.” Sau đó theo hướng cũ bò trở về

      An Tiểu Tâm theo ở phía sau, giọng : “ chức cần, có thể tăng lương, hắc hắc.”

      Bồi mắng : “Tham tiền, có tiền đồ.”

      An Tiểu Tâm phản bác: “ nhiều tình cảm như phú đại nhị,có tiền là có tất cà.Tiền là cuộc sống của tôi a

      Bồi bò có chút thở hổn hển, giọng : “Muốn tiền, tìm người có tiền gả cho được sao, Sở Úc có rất nhiều tiền. tại rất nhiều phải đều như vậy sao?”

      An Tiểu Tâm nghe cắn cắn môi, lên tiếng

      Bồi dừng lại thở, quay đầu lại tìm hiểu xem An Tiểu Tâm : “Thế nào? Tôi đúng?”

      An Tiểu Tâm đột nhiên lẳng lặng : “ Bồi, Đinh Phổ Nguyệt phải vì tiền của mới chung với , ấy .”

      Bồi nghe thế nhưng cười a a : “ đừng làm tôi sợ, tôi tình nguyện cho ấy tiền của tôi. Trừ tiền, tôi cho ấy cái khác được.”

      An Tiểu Tâm nhẹn lời, nửa ngày mới gian nan : “Nó nghe như vậy khẳng định rất khổ sở.”

      Bồi nhún nhún vai, “Trước đó tốt lắm, mọi người theo nhu cầu, vượt tình cảm.”

      An Tiểu Tâm trong lòng vốn là đối với Bồi vừa có ấn tượng tốt nay vì đề tài này mà oanh liệt giảm xuống, suy nghĩ chút, yếu ớt : “ Bồi, có thể hay chớ tổn thương nhiều quá đến Phổ Nguyệt?”

      đợi Bồi trả lời, An Tiểu Tâm rồi lập tức phất phất tay : “Thôi, làm như tôi chưa , vốn là tôi cũng có tư cách gì để cái này, coi như nghe thấy được rồi.”

      Bồi trầm mặc liếc hai mắt An Tiểu Tâm, lên tiếng, lại tiếp tục bò lên phía trước

      An Tiểu Tâm ở phía sau theo, trong lòng ác độc ngoan ngoan mắng: “Hoa hoa công tử, sớm muộn cũng dính AIDS.”

      suy nghĩ, chỉ nghe Bồi ở trước mặt lười biếng : “Lại trong đáy lòng mắng tôi dính AIDS chứ gì? Yên tâm , tôi nhất định chú ý vệ sinh.”

      An Tiểu Tâm há hốc miệng, lập tức đỏ mặt. Này Bồi khi nào biết thuật đọc tâm người khác thế. Bồi dường như thấy biểu tình dạng của , cười a a.

      p/s ; Mấy ngày tới ta bận ko có thời gian post,tranh thủ post cho mọi người luôn ^____^

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chỉ muốn có được tình của em

      Tác giả : Mặc Khê

      Editor : Mapxu

      Beta : Fany

      Nguồn edit: http://thiendiepcung.wordpress.com/

      Chương 17: Ở Châu Phi bị thương 1

      khó khăn mới bò đến lối vào, Bồi bảo An Tiểu Tâm đừng động, còn bản thân đến trước lối ra quan sát. lát sau, trở lại hưng phấn : “ có ai, mau”.

      An Tiểu Tâm cũng dùng hết sức lực, để ý đến chân bị thương, cùng Bồi làm tiếng cổ vũ để tinh thần hái thêm rồi bò đến lối vào, nhếch nhác bò ra ngoài. Bên ngoài trăng lên đỉnh đầu, gió mát thổi phật phật, mặc dù còn nóng, nhưng so với cái ống xi măng bé chật hẹp nóng bức, giống như là đến thiên đường. Bồi kéo An Tiểu Tâm muốn chui vào bụi cỏ cách đó xa, nhưng An Tiểu Tâm chuyển động, đỏ mặt : “ Bồi…Tôi muốn nhà cầu”.

      Bồi sửng sốt, lo lắng nhìn xung quanh, dùng loại biểu tình phụ nữ phiền phức nhìn : “Ngươi nhanh lên chút”.

      An Tiểu Tâm : “ tránh xa chút”.

      “Tôi mới them nhìn !” Bồi nhịn được, xoay người sang chỗ khác.



      An Tiểu Tâm hướng chỗ phía xa tới hai bước, lại dám quá xa, ngồi chồm hỗm xuống tiểu. Đời này lần đầu nhà cầu mà tim gan run bần bật như vậy, xong chuyện này nhanh mặc quần vào rồi đứng dậy. Nhưng nhìn thấy Bồi, lập tức hoảng hốt trong chốc lát gáy toàn mồ hôi. Vừa định kêu, chỉ thấy Bồi từ tảng đá cách vài mét bên ngoài nhảy vọt ra, cũng sửa sang lại quần. An Tiểu Tâm trong lòng buông lỏng, phẫn hận nghĩ, vừa rồi ai mới mình phiền toái mà, có khả năng đừng nhà cầu a.

      An Tiểu Tâm vội vàng bước nhanh lại nghênh đón, đột nhiên nhờ có ánh trăng, nhìn thấy ở sau tảng đá ra mặt người. Trong tay người kia cầm con dao tựa hồ còn đen hơn trong hang hốc. An Tiểu Tâm hoảng sợ trợn to hai mắt, thét chói tai kêu lên: “ Bồi, phía sau có người!”.

      Bồi lập tức xoay người, quả nhiên nhìn thấy người da đen ở sau lưng của , cầm trong tay con dao cán dài muốn hướng đâm tới. Trong lúc nguy cấp, dùng thân thủ quyền cước học khi còn trẻ, đá xoáy cái, đem họng súng đá sang chỗ khác, đạn bắn vào cát đất bốc lên làn khói. Bồi thừa dịp người da đen kia kịp giành lại lần thứ hai, nhào tới đem quật xuống mặt đất lần nữa. Người da đen kia hết sức cường tráng, thừa dịp Bồi đem ép chặt, lật người đem Bồi đè ở phía dưới. Bồi ra sức chống cự, cùng người đàn ông da đen kia vật lộn.

      Tiểu Tâm biết mình phải giúp tay, hoảng hốt mọi nơi tìm lung tung, có thể tìm thấy vũ khí hay . Bên cạnh có hòn đá lớn, xoay người lại lấy, nhưng hòn đá kia vẫn thể động đậy. lập tức buông tay, ở mọi nơi chạy loạn rốt cuộc ở căn phòng bên cạnh tìm được hai khối gạch. cầm gạch lên chạy trở lại thấy người da đen kia vừa lúc cưỡi người Bồi, chút nghĩ ngợi, điên cuồng đem gạch ném người da đen kia. Gạch nện vào sau lưng người da đen rơi xuống đất, người da đen đó bị thương chút nào.

      Người da đen cùng Bồi đánh nhau, phát An Tiểu Tâm ném gạch vào người khỏi sợ hết hồn. Đợi bị ném vào người, mới biết là gạch, hời hợt. Thừa dịp phân tâm, Bồi lật người cưỡi lại người , giơ tay lên ở cằm đánh hai đấm. Người da đen kia đưa hai tay lên bóp cổ Bồi, Bồi cũng dùng hai tay bóp cổ . Hai người dùng hết sức lực, lập tức cầm cự được.

      “Giúp…Nhanh…” Bồi mặt đỏ bừng, nhắc nhở An Tiểu Tâm.

      Tiểu Tâm liền lăn vòng đem gạch nhặt trở lại, tới bên cạnh người da đen, run rẩy giơ gạch lên, dùng gạch đập vào đầu người da đen. Gạch đập vào đầu người da đen vỡ thành hai mảnh, nhưng người da đen cư nhiên có sao, ngược lại càng tăng thêm lực bóp cổ Bồi muốn đem người ném xuống. Bồi lúc này mặt đỏ tới tận mang tai ra lời, chỉ dùng dẻo dai mạnh mẽ áp chế người da đen, làm cho thể phản kích. An Tiểu Tâm khẽ cắn răng, hai bước lại lại lấy hòn gạch khác nhặt lên. Lúc này sử dụng toàn bộ sức lực, nhắm ngay đầu người da đen, vừa nhắm mắt vừa ngoan độc đập xuống. Người da đen bị Bồi bóp cổ ở đầu cũng thể nhúc nhích. Chỉ có thể trơ mắt nhìn gạch nện xuống. An Tiểu Tâm lúc này đem gạch nện ở mặt người da đen, trong lúc nhất thời mặt toàn là máu, kêu thảm thiết tiếng buông tay bóp cổ Bồi ra sờ mặt mình.

      Bồi há hốc miệng thở gấp, lung tung sờ những mảnh vỡ vụn bên cạnh viên gạch, điên cuồng mãnh liệt ném đầu người da đen.

      Rốt cục, người da đen kia hoàn toàn mất năng lực phản kháng, cả mặt đầm đìa máu tươi nằm thẳng cẳng nhúc nhích. Bồi lảo đảo đứng dậy, che cổ mạnh mẽ ho khan. An Tiểu Tâm nhìn lên người da đen trước mặt gương mặt gần như bị hai người đập nát, buồn nôn. nghĩ chống đỡ mình đứng lên, nhưng đùi mềm đứng nổi. Bồi thở hổn hển duỗi tay về phía , thở phì phò : “ mau, có thể còn có người khác”.

      An Tiểu Tâm đưa tay cho , mượn lực của đứng lên, nhưng dưới đùi yên, đầu đụng vào ngực Bồi. Bồi vừa mới hồi chiến đấu cũng có khí lực, bị An Tiểu Tâm va chạm cũng khỏi lui về sau hai bước. tay đỡ lấy đầu vai An Tiểu Tâm đem thân hình hai người ổn định, tay xoa cái trán của An Tiểu Tâm bị đụng đỏ, giọng khàn khàn trêu chọc : “ tại cũng phải thời gian tốt để ôm ấp thương…”

      An Tiểu Tâm đại khái là đụng hôn mê, ngây ngô hơi ngước đầu nhìn khuôn mặt Bồi bẩn thỉu nhếch nhác, mặc đưa tay vuốt lấy trán mình. chỉ cảm giác cả người ê ẩm mềm nhũn, nhưng lòng lại an tĩnh khác thường.

      Nhưng là, Bồi vừa mới nửa, vẻ mặt chợt biến. đột nhiên mạnh mẽ đem An Tiểu Tâm vốn là đứng ở trước mặt , đẩy ngã sang bên. An Tiểu Tâm kịp giữ thăng bằng liền ngã xuống dưới đất, bên tai nghe thấy thanh ầm ầm.

      Là tiếng súng! An Tiểu Tâm kinh hoảng muốn chết, nằm mặt đất đưa lưng về phương hướng nhìn, quả nhiên nhìn thấy bóng người nhanh chóng đến gần. vội vàng quay đầu tìm kiếm Bồi, ánh mắt nhìn thấy Bồi thoáng, toàn bộ thế giới dường như dừng lại.

      hoảng sợ mở to mắt, thấy Bồi ngũ quan vặn vẹo, hai đầu gối chạm đất, tay chống đỡ lấy thân thể, tay chống đỡ lấy đau đớn ở vết thương, ở khe hở của các ngón tay máu tràn ra.

      tựa như phát điên nhào tới, kêu lên: “ Bồi! Bồi!”

      “Mau …chạy…” Bồi thanh đứt quãng hoàn toàn đem An Tiểu Tâm tiếng hét chói tai tê tâm liệt phế dừng lại, sau đó, chậm rãi té xuốngđất, nhắm hai mắt lại.

      Bồi! Bồi!” An Tiểu Tâm cư nhiên khóc nổi, đưa tay chụp lấy mặt mang theo bùn đất cùng máu tươi, lo lắng rống: “ Bồi, đứng lên cho tôi. Bồi, nhanh lên chút, chớ giả bộ. Bồi! Bồi!”

      Nhưng Bồi lại chút cũng đáp lại , dần dần cuồng loạn, liều mạng vỗ mặt Bồi, trong lòng chỉ có suy nghĩ, phải đem gọi tỉnh, thể để cho chết như vậy.

      hoàn toàn quên mất có người khác ở đây, mà người da đen nổ súng lúc nãy đến bên người . Khi nhìn thấy sau khuôn mặt kinh hoảng gầm rú đúng là khuôn mặt mỹ lệ nữ nhân Mông cổ trong mắt lướt qua tia hưng phấn cầm thú.

      đưa tay bắt được gáy An Tiểu Tâm. Cánh tay kia ôm hông An Tiểu Tâm, cái liền đem An Tiểu Tâm ôm lấy. An Tiểu Tâm sợ tới mức hồn bay phách lạc, theo bản năng hai chân trung liều mạng đạp. Người da đen đem An Tiểu Tâm ném tới chỗ cuối đường , An Tiểu Tâm sau lưng chạm đến mặt đất. Ngực An Tiểu Tâm nóng lên, trước mắt bỗng tối sầm, cả người giống như bị chướng ngại vật đè nát, ngực dán sát vào lưng, trận đau đớn kịch liệt lan tỏa tới toàn thân.

      lâu, mới khó khăn mở mắt ra, phát có người đứng cạnh mình tiếp đến càng thấy diện mạo đáng ghét của gã đàn ông da đen. Quần áo của mở ra, gã đàn ông kia hưng phấn đến cặp mắt đỏ bừng, cặp môi dầy bộ ngực sữa của loạn hôn. Quần bò của cũng bị cởi xuống đến tận chân, lộ ra quần lót màu trắng tơ lụa bên trong. An Tiểu Tâm thét lên, đem hết toàn lực, đôi tay lung tung đẩy mặt của người đàn ông kia ra, hai chân loạn đạp, cố gắng đẩy người đàn ông da đen ra.

      Người đàn ông kia phát ra tiếng thở giống như dã thú, chỉ mấy động tác liền đem tứ chi An Tiểu Tâm áp chế gắt gao. kịp đợi đem quần jean short của An Tiểu Tâm hoàn toàn cởi ra, tay bắt được quần lót viền tơ, dùng sức xé ra, khàn kéo tiếng, quần lót liền bị kéo xuống. An Tiểu Tâm cũng biết lấy sức lực ở đâu, nâng người lên , sử dụng hết toàn lực của bản thân cắn cái mạnh lên tay người đàn ông kia,máu tươi tinh nồng lập tức tuôn ra từ miệng .

      Gã đàn ông kia bị cắn đau, giơ tay lên cho bạt tai mạnh. bị đánh đến khóe miệng chảy máu, mắt nổ đom đóm, ngửa mặt lảo đảo mặt đất. An Tiểu Tâm ngồi dậy vùng vẫy lui về phía sau, nhưng người đàn ông kia lại cười gằn đem cổ chân An Tiểu Tâm khẽ kéo, liền đem kéo lại gần. Người đàn ông đó thuận thế đem hai chân nâng cao, tay áp chế chân của , tay kéo quần của mình.

      An Tiểu Tâm biết lần này là chạy trời khỏi nắng rồi, tuyệt vọng dùng hết toàn lực vùng vẫy lần cuối cùng, khó khăn quay đầu muốn nhìn Bồi - biết sống chết thế nào. Nhưng gã đàn ông da đen cho cơ hội, rướn người lên. An Tiểu Tâm tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi chuyện sắp xảy ra. Nhưng là xâm phạm theo dự liệu cũng có đến mà lại truyền đến tiếng kêu đau của người đàn ông kia.

      An Tiểu Tâm mở mắt, khi thấy thân thể to lớn của người đàn ông da đen hướng mình ngã xuống, nửa người vừa vặn bị dè. hoảng sợ trợn to hai mắt, nhìn đầu người đàn ông da đen nằm ở người mình, cái gáy máu tươi chảy ròng ròng.

      sao chứ?” thanh trầm thấp lại suy yếu thức tỉnh An Tiểu Tâm, vạch tóc tai rối bời trước mắt ra, cho nên thấy Bồi nửa quỳ bên cạnh mình, lo lắng nhìn mình.

      An Tiểu Tâm ước chừng sửng sốt 3 giây, nhìn chằm chằm Bồi, cảm thấy đáy lòng mừng như điên. chưa chết, có chết!

      Sau đó, uất ức cùng thương tâm hỗn hợp mà đến, rốt cuộc khóc thất thanh, rống ra ngoài, vừa khóc vừa cuồng loạn kêu lên: “ Bồi! Bồi! Bồi!”

      “Mặc…Quần áo…Mau!” Bồi cắn răng , cơ hồ nhìn An Tiểu Tâm nằm ở dưới ánh trăng, khóc lóc nức nở gào thét tên , thân trắn nõn da thịt tựa như nhàng phát quang, đường cong dịu dàng của phái nữ tựa như đầu độc có thể đụng tay chạm đến.

      An Tiểu Tâm lúc này mới nghĩ đến quần áo mình bị rách mở rộng. còn vừa dùng hai chân nửa đạp nửa đè lên người đàn ông da đen, hốt hoảng đem áo mình từ ngực gạt xuống. Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đem quần jean short giắt ở bắp chân kéo lên, cài lại.

      bò đến bên cạnh Bồi, hai mắt cơ hồ còn đẫm lệ nhìn vết thương của , mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: “ Bồi, làm sao bây giờ? trúng thương, làm sao bây giờ?”

      Bồi thấy dáng vẻ quan tâm luống cuống của , đưa tay đặt ở vai : “Đỡ tôi…”

      An Tiểu Tâm gắng gượng đem đỡ dậy, Bồi liếc mắt nhìn mọi nơi, chỉ vào lùm cây cách đó xa : “…mau!”

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chỉ muốn có được tình của em

      Editor : Mapxu

      Beta : Fany

      Nguồn edit :http://thiendiepcung.wordpress.com/

      Chương 17 : Ở Châu Phi bị thương 2


      An Tiểu Tâm đem cánh tay của Bồi khoác lên cổ mình, dùng lực để đem sức nặng của dựa vào mình. Hai người lảo đảo ngiêng ngả dựa theo bóng trăng bước , từng bước từng bước tiến về phía trước. vài bước, Bồi càng ngày càng suy yếu, thân hình cao lớn dần dần đều dựa hẳn vào An Tiểu Tâm để chống đỡ. An Tiểu Tâm muốn xem vết thương của , cho xem. Nhưng An Tiểu Tâm vẫn kiên trì để cho nằm xuống, nhìn vết thương của xong giật mình. Vết thương đạn bắn ở vai bên phải của Bồi, đầu đạn vẫn còn ở bên trong, bắp thịt bị đạn bắn xuyên qua vẫn chảy máu ngừng. An Tiểu Tâm trong lòng vừa đau lại thương, vừa sợ, vẫn tự ép mình cố trấn định.



      nén khóc : “ Bồi, được, như vậy chảy máu đến chết mất. Tôi phải nghĩ biện pháp giúp cầm máu”.



      Bồi cau mày, yếu đuối nằm ở đó ra lời.



      An Tiểu Tâm nhìn chung quanh, trừ cỏ hoang, có gì cả. xoay người lại nhìn chút căn phòng cách đó xa, khẽ cắn răng : “ Bồi, ở đây chờ tôi. Tôi đến căn phòng kia tìm chút, xem có dụng cụ y tế cầm máu hay ”.



      đứng dậy muốn , nhưng lại bị cánh tay lạnh như băng nắm chặt. An Tiểu Tâm xoay người lại nhìn Bồi, Bồi nhìn lắc đầu.



      An Tiểu Tâm trấn an : “ sao, tôi cẩn thận, lập tức trở về”.



      cố gắng tránh thoát tay Bồi, nhưng lại cố tình thả.



      An Tiểu Tâm nóng nảy: “ Bồi, buông tay, tiếp tục như vậy chết”.



      “Khụ khụ” Bồi ho hai tiếng, giùng giằng : “Nguy…hiểm, đừng ”.



      chết!” An Tiểu Tâm lớn tiếng với .



      “Chết… , khụ khụ…..” Bồi nhìn Tiểu Tâm, vẻ mặt đau đớn,

      “Coi như…Tôi chết…Cũng …Có để cho…..….Mạo hiểm”.



      An Tiểu Tâm nhìn bộ dạng cố chấp của , bắt đắc dĩ ngồi xổm xuống trước người , thấy còn buông tay, thể làm gì khác hơn là dịu dàng : “Buông tay, tôi ”.



      Bồi chần chờ chút, mới buông tay ra.



      An Tiểu Tâm nhìn mình chút, phát chiếc áo sơ mi Bồi băng cho đầu gối còn dư lại nửa. kéo xuống, nhanh chóng lau sạch vết thương bên cạnh vết máu. Nhưng là máu vẫn ngừng chảy ra, An Tiểu Tâm biết mình nhất định phải đem vết thương băng bó lại mới có thể ngăn chặn tốc độ máu chảy ra. đem áo choàng bằng bông của mình cởi ra, sau đó đưa tay đem áo lót vừa rồi bị xé rách kéo ra ngoài. đem khóa áo ngực tháo ra, sau đó đem quả áo ngực cắt ra, dùng áo choàng ôm lấy, làm thành khăn choàng dày. Vừa gói vừa hối hận, tại sao mặc áo ngức loại bọt biển đẩy.



      Sau đó đem hai cái áo ngực liền cùng chỗ, dùng sức đem dây luồn qua phía sau người Bồi. cầm vải bọc , đối với Bồi : “ Bồi, nâng cao vai. Tôi muốn đem vết thương băng lại, cầm máu cho ”.



      Bồi vẫn nhìn động tác của , gật đầu cái. An Tiểu Tâm đem vải bọc đè ở vết thương, nhanh chóng đem áo ngực ở phía giữ chặt, buộc chặt. Bồi bị đau, đầu đầy mồ hôi, cắn môi có chết cũng chịu phát ra thanh .



      Thấy An Tiểu Tâm băng bó kỹ lưỡng xong, Bồi cố gắng chống dậy : “Nơi này …An toàn, chúng ta…. xa chút”.



      An Tiểu Tâm thể làm gì khác hơn là đỡ dậy, chậm rãi hướng chỗ sâu bụi cỏ đến. Cũng quá 5 phút. Bồi liền chịu nổi. hoàn toàn mất ý thức, thân hình cao lớn đổ xuống, khiến An Tiểu Tâm cũng ngã theo.



      An Tiểu Tâm miễn cưỡng ngồi dậy, đem đầu Bồi ôm lấy tựa vào đùi mình, vỗ mặt gọi , nhưng câu cũng đáp lại.



      An Tiểu Tâm mờ mịt nhìn xung quanh bốn phía chút, trong bóng đêm chỉ có chút ánh sáng từ mặt trăng, khắp nơi đều đen như mực. Gió thổi qua bụi cỏ, xột xột xoạt xoạt cây cỏ. thanh ma sát cùng tiếng côn trùng biết tên kêu vang, làm người ta cảm thấy thế giới này trống trải, tịch mịch cùng chán nản.



      An Tiểu Tâm ôm lấy đầu Bồi, thương xót khóc: “ Bồi, đứng lên cho tôi! Bồi, đứng lên cho tôi, ô ô ô…Ô ô ô…”



      Trời mới biết lúc nào mới có người tới cứu bọn họ, Bồi nếu cứ như vậy mà chết, làm thế nào đây?



      nhìn chằm chằm Bồi mặt mang theo bùn đất cùng vết máu, tâm tình rối rắm kích động, máu mơ hồ thành bùn, khiến đau đến chết sống lại. Ông trời đối với sao mà tàn nhẫn, tại sao có thể để cho lần nữa trơ mắt nhìn người trong ngực rời chứ? Năm đó người thanh niên trẻ tuổi tuấn,cũng là vì cứu , cũng như thế này cả người đẫm máu, nằm ở trong ngực , mỉm cười rời .



      Bồi, đừng . Ẩm Uớt! Nhanh lên chút tỉnh lại!” An Tiểu Tâm khôn còn biết đêm nay là đêm nào, chỉ cảm thấy mặt tràn đầy máu tươi, tuyệt vọng hận mình thể lập tức chết ngay.



      “Đừng….Đừng…..Khóc, tôi…….Tỉnh………… có chết đây”. Có người yếu đuối .



      An Tiểu Tâm nửa ngày mới phản ứng được đây là tiếng từ trong ngưc . Bồi chuyện, buồn cười, buồn cười đến nửa lại biến thành khóc. ôm lấy mặt của Bồi khóc: “ Bồi, van , nhất thiết được ngủ, phải cố lên. Ô ô ô….”



      ………. Làm ồn ………. như vậy, tôi……… ngủ”. Bồi cưỡng bách mình mở mắt. vừa mới ở trong hôn mê vẫn nghe thấy có người ở bên lỗ tai gọi, khiến cho thể ra sức mở mắt ra xem ai vì mà khóc thương tâm như vậy.



      Bồi, tôi hát cho , đừng ngủ”. An Tiểu Tâm vỗ mặt Bồi.



      …….Gọi tôi……..Ẩm Uớt”. biết thế nào, ở thời điểm sống còn này, Bồi đột nhiên rất muốn biết An Tiểu Tâm cùng cái người tên Ẩm Uớt đó đến tột cùng là có chuyện xưa như thế nào.



      “Ẩm Uớt? nghe ai kể về người đó?” mặt An Tiểu Tâm bùn đất hòa quyện với nước mắt, mặt toàn bùn lầy, thần sắc có chút ngây ngô.



      ………..Mới vừa…….” Bồi khó khăn .



      An Tiểu Tâm vội vàng cắt đứt lời : “ đừng chuyện, giữ vững thể lực. Để sau ”.



      “Ừ”



      Tay An Tiểu Tâm vẫn đặt mặt Bồi, : “Ẩm Uớt … Đặng Dịch Triều. Chúng tôi từ cùng nhau lớn lên. Bởi vì tên người đó chữ cuối cùng là ươn ướt triều, tôi liền gọi là ẩm ướt. thế giới này, chỉ có mình tôi gọi cậu ấy như vậy … Bồi, còn tỉnh chứ?” An Tiểu Tâm quên hỏi Bồi.



      “Ừ”



      “Tôi vẫn cho là chúng tôi là bạn thân tốt hơn, đề cập tới tình nam nữ. Lên đến đại học, tôi hot boy Sở Úc hai năm. Sở Úc khi ấy theo đuổi rất khó khăn, Ẩm Uớt vẫn giúp tôi bày mưu tính kế. Tôi dùng hết tất cả vốn liếng rốt cộc theo đuổi được Sở Úc, trở thành bạn của ta……. Bồi, có tỉnh ?”.



      “Ừ”



      “Sau đó có lần tôi phát ra Sở Úc ở ngoại tình. Tôi nhất thời bị sốc, ở đường chạy loạn. Ẩm Uớt vì cứu tôi, bị xe……Đụng………….” An Tiểu Tâm ngẹn ngào được nữa, nhắm mắt lại. Ai thời gian là phương thức chữa trị tốt nhất? Tại sao nhiều năm qua , vết thương kia vẫn đầm đìa máu tươi, đau đớn ngừng?



      “Xong…….rồi hả?” Bồi thấy An Tiểu Tâm nửa ngày nữa, nhịn được hỏi.



      “Ừ……..Xong rồi”. An Tiểu Tâm trả lời. lúc này mới phát ra, ra là chuyện cũ hành hạ mình nhiều năm, chưa bao giờ dám suy nghĩ nhiều lại dám kể cho bất kỳ người nào, lại chỉ cần dùng vài câu ngắn ngủi là kể xong rồi.



      Bồi, có người sao?” An Tiểu Tâm thấp giọng hỏi.



      “Tôi……. biết”. Bồi tựa hồ còn suy nghĩ về chuyện cũ của An Tiểu Tâm.



      chẳng lẽ chưa từng lòng?”



      “Có …..Lần”



      biết tại sao, An Tiểu Tâm mãnh liệt muốn biết người con nào có thể làm Bồi động lòng, mãnh liệt muốn biết làm kinh hãi, mãnh liệt nhất là câu hỏi qua suy nghĩ hỏi ra miệng: “Có phải là…………Phổ Nguyệt”.



      “Ha ha……..Khụ khụ” Bồi giật giật khóe miệng buồn cười, sau đó trực tiếp : “Đúng…..như……thế”.



      An Tiểu Tâm ngây dại, trong lòng giống như có ngọn lửa vừa mới đốt lên, đột ngiên bị dầy cát vẩy lên, vảy liên tục làm khói cũng ra, liền tiếng động bị tiêu diệt.



      còn cảm giác quấn trong lòng mình nữa, chỉ thấy Bồi đột nhiên cau lại lông mày : “Nghe!”.



      An Tiểu Tâm nghiêng đầu lắng nghe, lúc đầu chỉ nghe thấy tiếng vang . Sau đó, thanh kia từ xa đến gần, giống như là tiếng xe máy nổ vang. Sau đó, An Tiểu Tâm nhìn thấy ở phía chân trời có ánh sáng phát ra, cỏ dại cùng bụi cây bị thổi uốn cong.



      Bồi! Là máy bay!” An Tiểu Tâm hưng phấn nhảy lên, hoàn toàn có chú ý tới đem đầu Bồi trong lòng mình quăng xuống đất.



      ngẩng đầu hướng lên trung, quả nhiên là máy bay trực thăng, máy bay bay cực thấp, đèn pha lồ chiếu rọi mọi nơi, giống như tìm kiếm cái gì.



      “Này! Này!” An Tiểu Tâm ở bụi cỏ cuống cuồng quơ chân múa tay, hướng về phía máy bay kia vừa gọi vừa nhảy.



      “Đừng…..Gấp……Xem chút….Có phải hay …….Tìm chúng ta”. Bồi nằm mặt đất, cố gắng nhìn hành động của An Tiểu Tâm.



      Có thể bị máy bay khổng lồ che giấu tất cả, An Tiểu Tâm giống như phát điên nhảy lại nhảy. Rốt cuộc, máy bay cũng phát ra , đèn pha chiếu xuống, cánh quạt mang tới trận gió cơ hồ làm bị quật ngã.



      Sau đó, nhìn thấy Phó Bân đội mũ bảo hiểm từ cửa sổ nhìn xuống.



      Tiếp đó, như nhìn thấy Thượng Đế, trong đầu ánh sáng trắng chợt lóe, cả người mềm nhũn, ngửa mặt lên trời nằm vật xuống, hôn mê bất tỉnh.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chỉ muốn có được tình của em

      Edit : Mapxu

      Beta : Fany

      Nguồn edit : thiendiepcung.wordpress.com

      Chương 18 : Vào bệnh viện (1)


      An Tiểu Tâm chậm rãi mở hai mắt ra, tầm mắt mang sương mù nhưng vẫn ràng, trần nhà trắng như tuyết nhu hòa cùng ánh sáng của ngọn đèn . cố sức quay đầu, xuyên thấu qua đầu giường gia tăng khí thấp phun ra hơi nước, thấy mình mặc áo bệnh nhân màu lam. thắc mắc biết mình ở nơi nào, vừa mới động, thân thể liền truyền đến trận đau đớn kịch liệt.

      “A!” nhịn đau được kêu ra tiếng.



      “An An, em tỉnh?” thanh khàn khàn trầm thấp vang lên, An Tiểu Tâm theo bản năng nhìn về phía giường mình nhìn, lúc này mới phát ra Sở Úc nắm tay mình, ánh mắt đỏ rực, thần sắc tiều tụy, vui mừng nhìn mình.

      “Tôi…thế nào?” An Tiểu Tâm vừa mở miệng, mới phát ra cổ họng mình giống như bị lửa đốt qua, thanh ở trong cổ họng phát ra tiếng được. Nghe khàn khàn.

      “An An, em bị gãy hai xương sườn, chảy máu bên trong, làm phẫu thuật rồi”. Sở Úc đưa tay vuốt ve đầu An Tiểu Tâm, mặt của còn sưng, khóe miệng dán băng gạc.

      Sở Úc trong mắt chút nào che giấu lo lắng cùng đau lòng: “An An, em làm sợ muốn chết”.

      An Tiểu Tâm nhíu nhíu mày, trông coi xi măng, căn phòng hoạt động, người da đen, tiếng súng, máu tươi,…. Mọi thứ ở trong đầu nhanh chóng lướt qua, sau đó, chợt bắt lấy tay Sở Úc, nửa người gắng gượng ngồi dậy sợ hãi kêu lên: “ Bồi! Bồi như thế nào? ấy chết sao?”

      Sở Úc sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy áp chế thân thể , trấn an : “ có sao, cậu ta có sao?”

      An Tiểu Tâm nghe cứng đờ, thân thể từ từ buông lỏng xuống, tay nắm tay Sở Úc cũng buông lỏng ra.

      hỏi: “ Bồi………Như thế nào?”

      “Mạng cậu ta lớn, phát súng kia có bắn vào chỗ nguy hiểm. Bất quá viên đạn được lấy ra , gan trái của cậu ta………có hai phần năm là bị cắt bỏ rồi”. Sở Úc chậm rãi .

      An Tiểu Tâm yên lặng nhắm hai mắt lại, trong lòng cảm thụ khó có thể hình dung. mặt may mắn vẫn còn sống, mặt lại vì thương thế của mà đau lòng. Trong lòng hiểu, nếu như Bồi lúc ấy có đẩy , người trúng thương là chứ phải Bồi.

      “An An, em yên tâm . Bồi tên kia thân thể rất tốt, sau khi giải phẫu xong còn tỉnh sớm hơn em”. Sở Úc an ủi , trong lòng suy nghĩ xem Bồi cùng An Tiểu Tâm đến tột cùng trải qua chuyện gì.

      Hồi lâu, An Tiểu Tâm mới hỏi: “Đây là đâu?”

      “Bệnh viện Cape Town Shure”. Sở Úc đáp,”Hai người được máy bay khẩn cấp chở tới đây, và mẹ của em, bác Khúc còn có, tổng giám đốc ,cùng Như Y, sáng nay mới vừa vặn tới. Mẹ em trông em ngày đêm, nhìn thấy em còn tỉnh, tìm bác sĩ rầy rà. Ha ha”

      An Tiểu Tâm trong lòng cảm động, lần này gặp chuyện may, khẳng định khiến mọi người trong nhà lo lắng thôi. suy nghĩ Tần Xuân Hinh cùng bác sĩ vào, trong miệng còn la hét: “Tôi bất kể, tại sao con tôi còn tỉnh? Ngay cả Bồi cũng tỉnh…..”

      Sau đó, bà mở mắt nhìn An Tiểu Tâm. Lập tức buông bác sĩ ra, vui mừng nhào tới bên giường, vuốt mặt của An Tiểu Tâm : “Tiểu Tâm, con tỉnh rồi, con muốn mạng của mẹ sao? Thế nào mà cứ nằm giường bệnh chịu tỉnh làm cho mẹ lo lắng….”

      An Tiểu Tâm giương lên khóe miệng buồn cười, nữ sĩ Tần Xuân Hinh cũng quá khoa trương. Nhưng tại cả người vừa mệt vừa đau, ngay cả động tác kéo khóe miệng cũng vô cùng khó khăn.

      Theo sát phía sau Tần Xuân Hinh bước vào Khúc Tín Hách tựa hồ cũng có chút kích động, nhìn An Tiểu Tâm trong mắt lóe lên ánh sánh vui mừng . Chẳng qua là ông chỉ hơi hơi vỗ vỗ Tần Xuân Hinh, khuyên bà tránh ra, để cho bác sĩ làm kiểm tra cho An Tiểu Tâm.

      Bác sĩ xem qua sau tất cả đều bình thường, dặn dò mọi người bên trong phòng mau rời khỏi, để cho bệnh nhân nghỉ ngơi tốt.

      Mấy ngày sau, Nghị Trung đem Bồi gửi cho Khúc Tin Hách, lôi kéo bằng mọi cách người muốn rời là Sở Úc trở về nước. Thần Sâm quá nhiều chuyện phải xử lý, ông và Sở Úc thể nán lại ở nơi này. Nghị Trung cùng Khúc Tín Hách vốn là bạn bè nhiều năm, có Khúc Tín Hách ở nơi này chăm sóc con trai độc nhất của ông, ông yên tâm.

      Khúc Tín Hách trong những năm này vẫn cùng Tần Xuân Hinh ngao du khắp các nơi thế giới, chỉ nắm giữ cổ phần của Đại công ty, sớm còn để ý đến chuyện quản lý công việc nữa, chỉ là chân chân chính chính “Phú quý an nhàn”. An Tiểu Tâm bị thương nặng như vậy, ông và Tần Xuân Hinh ở lại chăm sóc An Tiểu Tâm, thuận tiện trông nom Bồi, cũng coi như công đôi việc. Khúc Như Y thấy Khúc Tín Hách ở lại Nam Phi, tự nhiên cũng trở về. Cho nên, mỗi ngày Tần Xuân Hinh ở cùng với An Tiểu Tâm, Khúc Như Y ở cùng với Bồi, Khúc Tín Hách chăm sóc hai bên. Từ lúc hai người bị thương, bởi vì cũng thể xuống giường lại được, tự nhiên cũng thấy được nhau.

      Hai tuần sau, An Tiểu Tâm rốt cuộc có thể xuống giường được.

      Chiều hôm đó, Tần Xuân Hinh có chuyện có ở đây. An Tiểu Tâm liền lặng lẽ, từ từ đến trước cửa căn phòng cách vách.

      cùng Bồi đều ở phòng bệnh tốt nhất. Trong phòng bệnh dùng thủy tinh trong suốt diện tích lớn ngăn cách thành hai khu vực,phòng ngoài là phòng tiếp khách phòng trong là phòng bệnh nhân,từ phòng ngoài có thể nhìn thấy ràng tình huống giường bệnh nhân.

      An Tiểu Tâm khe khẽ đẩy cửa mở, lúc này trong phòng bệnh ngoài phòng khách có ai, chẳng qua là khay trà bàn lại có đóa hoa cúc châu Phi còn mang theo giọt sương. lại vào bên trong hai bước, nghiêng người qua nửa bức tường, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn vào phía trong phòng.

      Bộ dáng Bồi cuối cùng cũng xuất trong tầm mắt . mặc quàn áo bệnh nhân màu lam, nửa người tựa vào giường. Nhìn qua gầy chút, nhưng khí sắc cũng tệ lắm. Trước giường bệnh Khúc Như Y ngồi cười khúc khích, mặc bộ quần áo theo phong cách Bohemian vô cùng xinh đẹp. Quần áo rộng thùng thình làm lộ ra bả vai trắn nõn cùng với bộ ngực. Tóc quăn của được búi lên sau gáy, dung nhan thanh lệ, khuôn mặt tràn đầy vẻ dịu dàng .

      Bồi há mồm ra nhận lấy trái cây Khúc Như Y đưa tới, từ từ nhai. Hình như là khúc Như Y chuyện gì đó buồn cười, nghe cười sảng khoái như vậy. Đột nhiên bị trái cây trong miệng sặc cái, bả vai lay động, mãnh liệt ho lên. Khúc Như Y thấy thế liền vội vàng đứng lên, khẩn trương giọng hỏi làm sao, lòng bàn tay lại nhàng vuốt ve lưng Bồi….

      Chân An Tiểu Tâm từ từ lui về sau hai bước, cảnh tượng trước mắt biến mất thấy gì nữa, chỉ còn lại kia ,nửa bức tường trắng như tuyết. cắn chặt môi, chậm rãi chuyển bước chân, trở lại phòng bệnh của mình.

      Thời gian thăm bệnh nhân của bệnh viện cho đến mười giờ tối, An Tiểu Tâm cuối cùng cũng đem Tần Xuân Hinh ở bên người mình thao thao bất tuyệt đưa , bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

      giơ tay lên tắt đèn giường, khoảng gian trước mắt đen kịt. chậm rãi quay đầu về phía bên phải, trợn to hai mắt muốn nhìn bức tường đen ngòm. Mặt bên kia bức tường là nam nhân giúp đỡ đạn ngủ.

      Bồi” An Tiểu Tâm yên lặng nhớ cái tên này, trong lòng có loại cảm giác trống rỗng, giống như chỉ có nhớ tới cái tên này mới có thể bù đắp khoảng trống.

      Trước mắt lên gương mặt tuấn lãng lại khí bức người của Bồi, đột nhiên cảm thấy tất cả giống như giấc mộng. Ban đầu, bọn họ là hai đường thẳng song song, mặc dù quen biết, như lại thờ ơ lạnh nhạt đối với cuộc sống của người kia. Nhưng chuyến châu Phi này, lại làm cho bọn họ đột nhiên gần gũi hơn.

      nhìn thấy trong công việc minh cơ trí, quả quyết, nhìn đến là người khoan dung trong đối nhân xử thế, thiện lương, cương nghị. Cộng có hơn 20 ngày, bọn họ cùng nhau khắc phục khó khăn, càng ngày càng ăn ý. Nhất là khi ở Angola kinh hoảng khiếp người mười tiếng kia, Bồi chính là người để dựa vào tất cả. vì cứu mà trúng thương, mà giống như người bệnh tâm thần khóc rống.

      Nhưng là, tất cả sắp kết thúc. là người kia cao cao tại thượng Phó Tổng giám đốc, vẫn là tiểu thư ký bình thường có gì lạ. An Tiểu Tâm lẳng lặng nhìn bức tường, trước mặt mặc dù hắc ám, trong lòng lại hết sức ràng, bức tường kia là chân tồn tại.

      nhắm mắt lại, tự với mình nên quá để ý. Bồi chỉ là vì trách nhiệm cùng phong độ, thỉnh thoảng cứu mà thôi, chỉ muốn ở trong lòng cảm tạ , dù sao cũng đừng vì cảm kích mà gây ra chuyện hiểu lầm.

      Mông lung, ngủ, tuy nhiên thể có giấc ngủ yên ổn. mơ thấy Am Uớt, mơ thấy Bồi. Bọn họ cả người đều đẫm máu, ngã ở trong ngực gì nhìn , sau đó chớp mắt cái liền thấy.

      “Ẩm Uớt! Ẩm Uớt!……” An Tiểu Tâm cả người đầy mồ hôi lạnh tỉnh giấc, từ từ tay ở trong trung còn muốn nắm chắc cái gì, vuốt trán còn mồ hôi lạnh. Trong bóng tối, trừng mắt, ánh mắt lại biết nhìn về nơi nào.

      “Tạch” tiếng truyền đến, đèn trước giường sáng lên. An Tiểu Tâm thích ứng kịp híp híp mắt, bên tai nghe có thanh trầm thấp đậm đà truyền đến: “ ngủ yên giấc”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :