1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ muốn có được tình yêu của em - Mặc Khê

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Editor : Mapxu
      Beta : Fany
      Nguồn edit: http://thiendiepcung.wordpress.com
      Chương 13 :Hành trình Châu Phi-Sudan 2
      ~~~~~~~


      Ngay sau đó, An tiểu Tâm cùng Bồi vòa phòng nghỉ đơn dành cho khách. Bồi cũng cầu gì đặc biệt, ở phòng đơn như An Tiểu Tam và nhưng những nhân viên bình thường khác. Trong gian hai mươi mấy phòng, tủ lạnh, máy điều hòa khí, máy nước nóng, máy giặt quần áo, đầy đủ mọi thứ. Gian phòng bên cạnh còn có phòng luyện tập thể hình, bày biện đủ các loại máy tập thể dục, bàn bóng bàn. Hai người nghỉ ngơi cả đêm, ngày thứ hai , Bồi tiếp xúc toàn bộ với nghiệp vụ của công ty con Sudan. cũng can thiệp công việc cụ thể của người nào, cũng quyết sách, chẳng qua là ngừng tham gia hội nghị các ngành, quan sát. Ngay cả gặp mặt cùng khách hàng, cũng theo, lẳng lặng nghe. Bất quá như vậy lại bận chết An Tiểu Tâm, bởi vì chẳng những phải chung với Bồi. Bồi lúc nghỉ ngơi còn bắt làm báo cáo vắn tắt và chỉnh lý ghi chép. Bồi đối với công việc cầu cực cao, phát sai sót liền làm mặt lạnh chút cũng qua loa. An Tiểu Tâm số khổ, lúc này thể thay đổi tác phong làm việc từ tám phần lên mười hai phần tinh thần nghiêm túc làm việc.

      Hàng ngày, Bồi nhìn An Tiểu Tâm bé lại nhanh nhẹn sửa sang báo cáo vắn tắt hoặc những ghi chép trọng điểm ràng, tự chủ được gật đầu. thường thường nghĩ, tại sao làm tổng giám đốc lâu như vậy cũng phát ra nhân tài này? Đáp án dĩ nhiên là An Tiểu Tâm cố ý che giấu, đúng là nàng giảo hoạt.

      Hôm nay nửa đêm, An Tiểu Tâm đột nhiên nghe được hồi thanh dồn dập chạy trốn trong hành lang. Họ ở nơi này rất xa, bình thường buổi tối An Tiểu Tâm căn bản dám ra ngoài. tại nghe thấy đông đông đông tiếng chạy trốn, trong lòng vô cùng bất an. rời giường giơ tay lên bật đèn, nhưng đèn có sáng. thử lại bật đèn chỗ khác, cũng sáng. Vì vậy mặc quần áo tử tế , mở cửa ra ngoài. Bên ngoài tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng trời. An Tiểu Tâm dựa vào hành lang nhìn xuống, thoáng thoáng thấy mấy chiếc xe từ trong sân mở ra ra ngoài. nhìn, sau lưng có tiếng động ở cửa làm An Tiểu Tâm sợ hết hồn. Nhìn kỹ, ra là Bồi từ gian phòng cách vách ra. Trong bóng tối nhìn thấy An Tiểu Tâm trong mắt mang theo cảnh giác, khỏi có chút buồn cười, kinh ngạc hỏi: “Tại sao còn chưa ngủ?”

      “Ngủ, nghe động tĩnh bên ngoài xem chút, giống như bị mất điện”. An Tiểu Tâm trả lời.

      “A, Khartoum bị mất điện toàn diện, người của ta trong suốt đêm đến trong phòng máy tiến hành đảm bảo thông tin”. Bồi trả lời.

      “À” An Tiểu Tâm gật đầu cái, nhìn Bồi chút rồi : “ phó tổng, cũng muốn ?”

      “Ừ, tôi muốn xem chút. phải theo, trở về ngủ ”.

      “Ừ… Tôi cùng , dừ sao bây giờ tôi cũng ngủ được”. An Tiểu Tâm vội vàng .

      Bồi liếc xéo : “ sợ?”

      An Tiểu Tâm nghe bên ngoài có tiếng chó hoang sủa, trong lòng đúng là cảm thấy sợ, mặt thối ra sau đó vội vàng, : “Tôi là thư ký của ngài nha, lãnh đạo sao tôi có thể theo?”

      Bồi khóe miệng khẽ nhếch lên, khoát khoát tay cầm chìa khóa trước xuống lầu. An Tiểu Tâm vội vàng đuổi theo. Bồi ngồi lên chiếc xe địa hình, An Tiểu Tâm nhanh tay nhanh chân leo lên, Bồi đợi ngồi vững vàng sau đó lái xe chạy ra ngoài.

      phó tổng, đường tối đen. cẩn thận chút”. An Tiểu Tâm trong lòng run sợ , chỉ sợ Bồi lái xe vào trong cống.

      Bồi liếc mắt cái thấy liều mạng giữ chặt đầu tay cầm, : “Yên tâm , tôi trước đây là người thích xe địa hình, khá tốt ”.

      “Vậy biết đường sao?” An Tiểu Tâm nghĩ tới vấn đề quan trọng.

      nhảm nhiều thế” Bồi nhịn được. An Tiểu Tâm len lén bĩu môi, nhưng cũng thêm gì nữa.

      Xe chạy như bay, đột nhiên, đèn đường bên cạnh sáng lên.

      “Có điện” An Tiểu Tâm kêu.

      Bồi dừng xe ở ven đường, gọi điện hỏi tình hình trường chút, sau đó nhìn An Tiểu Tâm cười cười : “Có điện, cho nên chúng ta cần nữa”.

      “A, có việc gì là tốt, trở về ngủ”. An Tiểu Tâm thấy chiếc đen đường phát ra ánh sáng mờ mờ ấm áp, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều.

      Bồi quay đầu ô tô, nhìn An Tiểu Tâm chút, đột nhiên : “ cảm thấy công ty con Sudan công việc triển khai như thế nào?”

      “Tốt vô cùng” An Tiểu Tâm cười.

      Bồi vừa thấy cười như vậy, biết ngay là giả bộ.

      “Ừ, thoáng có chút loạn. Các ngành làm theo ý mình đủ thống nhất lãnh đạo cùng quản lý. Nếu có đem khách hàng, sản phẩm, ba tuyến thống nhất lại là tốt”. An Tiểu Tâm cau mày .

      “Dùng cách gì hợp nhất đây?” Bồi nghe lời của An Tiểu Tâm có chút giật mình. nghĩ tới này ánh mắt rất lợi hại, lập tức bắt được trọng điểm, nhưng làm bộ như để ý hỏi tiếp.

      “Ừ, thành lập cả ba tổ . Mỗi tổ nhận hạng mục, bắt đầu từ khách hàng,giao hàng, sản phẩm, tất cả tuyến chia ra người, cùng chung tạo thành tổ . Vô luận gặp khách hàng hay mở rộng sản phẩm cũng cùng chung hành động. Như vậy vừa tránh khỏi đối mặt với khách hàng làm theo ý mình, có thể đem vấn đề của khách hàng giải quyết”. An Tiểu Tâm kết hợp suy nghĩ mấy ngày gần đây cùng quan sát tình huống, vừa nghĩ vừa chậm rãi ra ý nghĩ của mình.

      Hồi lâu, Bồi có trả lời, làm An Tiểu Tâm cho là mình tốt. nghiêng đầu nhìn Bồi, ánh mắt lại thẳng tắp lọt vào tròng mắt đen sâu của , ra cũng nhìn mình. An Tiểu Tâm trong lòng khỏi cuồng loạn lên, cuối cùng, chỉ có thể thấy được người tản ra sức quyến rũ của đàn ông thành thục quả thực quá bức người, nhìn mình bộ dáng quá hấp dẫn.

      Khartoum ban đêm mang theo khí trời lạnh, gió thổi rối loạn Bồi mở rộng cổ áo lộ ra lồng ngực đến cổ đường cong hấp dẫn, trán có chút mồ hôi, đôi tròng mắt đen như có nước hồ nhộn nhạo, vừa tựa như có ánh sao lóe lên. An Tiểu Tâm trong lòng cả kinh, đáy lòng hơi niệm kinh lẩm bẩm : “Nam sắc là mây trôi, nam sắc là mây trôi”, mặt theo thói quen lộ ra nụ cười, : “ phó tổng, tôi vừa rồi lung tung, đừng cười a”.

      Bồi vừa thấy nụ cười luôn cười kia, biết sao lại hợp khẩu vị. nguyện cười, cũng muốn nhìn cười giả tạo như vậy, chút lòng cũng có. Bồi hừ lạnh tiếng, thêm gì nữa, chuyên tâm lái xe. An Tiểu Tâm len lén liếc mắt, thầm chửi mình vừa rồi là bị váng đầu, vị đại thiếu gia này tính khí rốt cục chẳng có nửa điểm sức quyến rũ.

      Ba ngày sau, Bồi lần nữa triệu tập mọi người họp. Bồi thẳng vào vấn đề : “Lần này là muốn mọi người nghe tôi , sau đó thảo luận”.

      An Tiểu Tâm cũng giống như những người khác, cũng muốn biết Bồi trầm mặc suốt tuần lễ rốt cuộc muốn tổng kết những gì. Chỉ nghe Bồi thong thả ung dung : “Nhìn bên ngoài, công ty con Sudan là nơi nghiệp vụ phát triển khá nhanh, nhân viên, hậu cần chờ rất nhiều công việc cũng theo kịp, cho nên mới xuất vấn đề như vậy. ra nếu , vấn đề cốt lõi của chúng ta là hình thức vận hành còn là kiểu cũ ở trong nước, có thành lập tình huống thích hợp với tổ chức cơ cấu cùng hình thức vận hành.Cho nên ,tôi cho là việc cấp bách bây giờ là phải chỉnh đốn cơ cấu quản lý của chúng .Tôi đề nghị, từ khách hàng, giao giao hàng, tuyến sản phẩm xây dựng đội ngũ quản lý quan trọng, bỏ mấy bộ phận ở giữa làm gián đoạn công tác…”

      Bồi chậm rãi , An Tiểu Tâm ngồi bên cạnh ghi chép thầm thán phục, trong đầu hình thành loạt các biện pháp, giống mình, chỉ có chút hiểu biết nông cạn. Bồi xong, các đồng nghiệp các ngành giống như được khích lệ, sau đó như tến bắn thi nhau ,lại đưa ra rất nhiều ý kiến cải tiến: “Lâm chủ quản, phương án cụ thể cùng áp dụng cho mọi người làm, ngày mai tôi rời rối”.

      phó tổng, nhanh như vậy a, những việc này đều là chủ ý của , ở lại xem chúng ta làm a”. Lâm Nặc .

      “Haha, tôi thể nào vĩnh viễn ở lại nơi này. Các hãy duy trì tốt, bước đầu tiên đem dự án Senegal lấy về, bước thứ hai là dựa theo ý tưởng của chúng ta nghiêm túc áp dụng, tốt nhất có thể tổng kết lại kinh nghiệm, về sau để các bộ phận khác ở châu Phi mở rộng. Lâm Nặc, tôi kỳ vọng vào ”.

      Lâm Nặc tức khắc kích động đứng dậy, lập tức hướng Bồi vỗ ngực đảm bảo, khẳng định phụ kỳ vọng của công ty. vất vả chờ Lâm Nặc xong quyết tâm, An Tiểu Tâm tò mò hỏi Bồi: “ phó tổng, ngày mai chúng ta sao?”

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chỉ muốn có được tình của em

      Tác giả : Mặc Khê

      Editor : Mapxu

      Beta : Fany

      Nguồn edit : http://thiendiepcung.wordpress.com/

      Chương 13 :Hành trình Châu Phi-Sudan 2


      Ngay sau đó, An tiểu Tâm cùng Bồi vòa phòng nghỉ đơn dành cho khách. Bồi cũng cầu gì đặc biệt, ở phòng đơn như An Tiểu Tam và nhưng những nhân viên bình thường khác. Trong gian hai mươi mấy phòng, tủ lạnh, máy điều hòa khí, máy nước nóng, máy giặt quần áo, đầy đủ mọi thứ. Gian phòng bên cạnh còn có phòng luyện tập thể hình, bày biện đủ các loại máy tập thể dục, bàn bóng bàn. Hai người nghỉ ngơi cả đêm, ngày thứ hai , Bồi tiếp xúc toàn bộ với nghiệp vụ của công ty con Sudan. cũng can thiệp công việc cụ thể của người nào, cũng quyết sách, chẳng qua là ngừng tham gia hội nghị các ngành, quan sát. Ngay cả gặp mặt cùng khách hàng, cũng theo, lẳng lặng nghe. Bất quá như vậy lại bận chết An Tiểu Tâm, bởi vì chẳng những phải chung với Bồi. Bồi lúc nghỉ ngơi còn bắt làm báo cáo vắn tắt và chỉnh lý ghi chép. Bồi đối với công việc cầu cực cao, phát sai sót liền làm mặt lạnh chút cũng qua loa. An Tiểu Tâm số khổ, lúc này thể thay đổi tác phong làm việc từ tám phần lên mười hai phần tinh thần nghiêm túc làm việc.

      Hàng ngày, Bồi nhìn An Tiểu Tâm bé lại nhanh nhẹn sửa sang báo cáo vắn tắt hoặc những ghi chép trọng điểm ràng, tự chủ được gật đầu. thường thường nghĩ, tại sao làm tổng giám đốc lâu như vậy cũng phát ra nhân tài này? Đáp án dĩ nhiên là An Tiểu Tâm cố ý che giấu, đúng là nàng giảo hoạt.

      Hôm nay nửa đêm, An Tiểu Tâm đột nhiên nghe được hồi thanh dồn dập chạy trốn trong hành lang. Họ ở nơi này rất xa, bình thường buổi tối An Tiểu Tâm căn bản dám ra ngoài. tại nghe thấy đông đông đông tiếng chạy trốn, trong lòng vô cùng bất an. rời giường giơ tay lên bật đèn, nhưng đèn có sáng. thử lại bật đèn chỗ khác, cũng sáng. Vì vậy mặc quần áo tử tế , mở cửa ra ngoài. Bên ngoài tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng trời. An Tiểu Tâm dựa vào hành lang nhìn xuống, thoáng thoáng thấy mấy chiếc xe từ trong sân mở ra ra ngoài. nhìn, sau lưng có tiếng động ở cửa làm An Tiểu Tâm sợ hết hồn. Nhìn kỹ, ra là Bồi từ gian phòng cách vách ra. Trong bóng tối nhìn thấy An Tiểu Tâm trong mắt mang theo cảnh giác, khỏi có chút buồn cười, kinh ngạc hỏi: “Tại sao còn chưa ngủ?”

      “Ngủ, nghe động tĩnh bên ngoài xem chút, giống như bị mất điện”. An Tiểu Tâm trả lời.

      “A, Khartoum bị mất điện toàn diện, người của ta trong suốt đêm đến trong phòng máy tiến hành đảm bảo thông tin”. Bồi trả lời.

      “À” An Tiểu Tâm gật đầu cái, nhìn Bồi chút rồi : “ phó tổng, cũng muốn ?”

      “Ừ, tôi muốn xem chút. phải theo, trở về ngủ ”.

      “Ừ… Tôi cùng , dừ sao bây giờ tôi cũng ngủ được”. An Tiểu Tâm vội vàng .

      Bồi liếc xéo : “ sợ?”

      An Tiểu Tâm nghe bên ngoài có tiếng chó hoang sủa, trong lòng đúng là cảm thấy sợ, mặt thối ra sau đó vội vàng, : “Tôi là thư ký của ngài nha, lãnh đạo sao tôi có thể theo?”

      Bồi khóe miệng khẽ nhếch lên, khoát khoát tay cầm chìa khóa trước xuống lầu. An Tiểu Tâm vội vàng đuổi theo. Bồi ngồi lên chiếc xe địa hình, An Tiểu Tâm nhanh tay nhanh chân leo lên, Bồi đợi ngồi vững vàng sau đó lái xe chạy ra ngoài.

      phó tổng, đường tối đen. cẩn thận chút”. An Tiểu Tâm trong lòng run sợ , chỉ sợ Bồi lái xe vào trong cống.

      Bồi liếc mắt cái thấy liều mạng giữ chặt đầu tay cầm, : “Yên tâm , tôi trước đây là người thích xe địa hình, khá tốt ”.

      “Vậy biết đường sao?” An Tiểu Tâm nghĩ tới vấn đề quan trọng.

      nhảm nhiều thế” Bồi nhịn được. An Tiểu Tâm len lén bĩu môi, nhưng cũng thêm gì nữa.

      Xe chạy như bay, đột nhiên, đèn đường bên cạnh sáng lên.

      “Có điện” An Tiểu Tâm kêu.

      Bồi dừng xe ở ven đường, gọi điện hỏi tình hình trường chút, sau đó nhìn An Tiểu Tâm cười cười : “Có điện, cho nên chúng ta cần nữa”.

      “A, có việc gì là tốt, trở về ngủ”. An Tiểu Tâm thấy chiếc đen đường phát ra ánh sáng mờ mờ ấm áp, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều.

      Bồi quay đầu ô tô, nhìn An Tiểu Tâm chút, đột nhiên : “ cảm thấy công ty con Sudan công việc triển khai như thế nào?”

      “Tốt vô cùng” An Tiểu Tâm cười.

      Bồi vừa thấy cười như vậy, biết ngay là giả bộ.

      “Ừ, thoáng có chút loạn. Các ngành làm theo ý mình đủ thống nhất lãnh đạo cùng quản lý. Nếu có đem khách hàng, sản phẩm, ba tuyến thống nhất lại là tốt”. An Tiểu Tâm cau mày .

      “Dùng cách gì hợp nhất đây?” Bồi nghe lời của An Tiểu Tâm có chút giật mình. nghĩ tới này ánh mắt rất lợi hại, lập tức bắt được trọng điểm, nhưng làm bộ như để ý hỏi tiếp.

      “Ừ, thành lập cả ba tổ . Mỗi tổ nhận hạng mục, bắt đầu từ khách hàng,giao hàng, sản phẩm, tất cả tuyến chia ra người, cùng chung tạo thành tổ . Vô luận gặp khách hàng hay mở rộng sản phẩm cũng cùng chung hành động. Như vậy vừa tránh khỏi đối mặt với khách hàng làm theo ý mình, có thể đem vấn đề của khách hàng giải quyết”. An Tiểu Tâm kết hợp suy nghĩ mấy ngày gần đây cùng quan sát tình huống, vừa nghĩ vừa chậm rãi ra ý nghĩ của mình.

      Hồi lâu, Bồi có trả lời, làm An Tiểu Tâm cho là mình tốt. nghiêng đầu nhìn Bồi, ánh mắt lại thẳng tắp lọt vào tròng mắt đen sâu của , ra cũng nhìn mình. An Tiểu Tâm trong lòng khỏi cuồng loạn lên, cuối cùng, chỉ có thể thấy được người tản ra sức quyến rũ của đàn ông thành thục quả thực quá bức người, nhìn mình bộ dáng quá hấp dẫn.

      Khartoum ban đêm mang theo khí trời lạnh, gió thổi rối loạn Bồi mở rộng cổ áo lộ ra lồng ngực đến cổ đường cong hấp dẫn, trán có chút mồ hôi, đôi tròng mắt đen như có nước hồ nhộn nhạo, vừa tựa như có ánh sao lóe lên. An Tiểu Tâm trong lòng cả kinh, đáy lòng hơi niệm kinh lẩm bẩm : “Nam sắc là mây trôi, nam sắc là mây trôi”, mặt theo thói quen lộ ra nụ cười, : “ phó tổng, tôi vừa rồi lung tung, đừng cười a”.

      Bồi vừa thấy nụ cười luôn cười kia, biết sao lại hợp khẩu vị. nguyện cười, cũng muốn nhìn cười giả tạo như vậy, chút lòng cũng có. Bồi hừ lạnh tiếng, thêm gì nữa, chuyên tâm lái xe. An Tiểu Tâm len lén liếc mắt, thầm chửi mình vừa rồi là bị váng đầu, vị đại thiếu gia này tính khí rốt cục chẳng có nửa điểm sức quyến rũ.

      Ba ngày sau, Bồi lần nữa triệu tập mọi người họp. Bồi thẳng vào vấn đề : “Lần này là muốn mọi người nghe tôi , sau đó thảo luận”.

      An Tiểu Tâm cũng giống như những người khác, cũng muốn biết Bồi trầm mặc suốt tuần lễ rốt cuộc muốn tổng kết những gì. Chỉ nghe Bồi thong thả ung dung : “Nhìn bên ngoài, công ty con Sudan là nơi nghiệp vụ phát triển khá nhanh, nhân viên, hậu cần chờ rất nhiều công việc cũng theo kịp, cho nên mới xuất vấn đề như vậy. ra nếu , vấn đề cốt lõi của chúng ta là hình thức vận hành còn là kiểu cũ ở trong nước, có thành lập tình huống thích hợp với tổ chức cơ cấu cùng hình thức vận hành.Cho nên ,tôi cho là việc cấp bách bây giờ là phải chỉnh đốn cơ cấu quản lý của chúng .Tôi đề nghị, từ khách hàng, giao giao hàng, tuyến sản phẩm xây dựng đội ngũ quản lý quan trọng, bỏ mấy bộ phận ở giữa làm gián đoạn công tác…”

      Bồi chậm rãi , An Tiểu Tâm ngồi bên cạnh ghi chép thầm thán phục, trong đầu hình thành loạt các biện pháp, giống mình, chỉ có chút hiểu biết nông cạn. Bồi xong, các đồng nghiệp các ngành giống như được khích lệ, sau đó như tến bắn thi nhau ,lại đưa ra rất nhiều ý kiến cải tiến: “Lâm chủ quản, phương án cụ thể cùng áp dụng cho mọi người làm, ngày mai tôi rời rối”.

      phó tổng, nhanh như vậy a, những việc này đều là chủ ý của , ở lại xem chúng ta làm a”. Lâm Nặc .

      “Haha, tôi thể nào vĩnh viễn ở lại nơi này. Các hãy duy trì tốt, bước đầu tiên đem dự án Senegal lấy về, bước thứ hai là dựa theo ý tưởng của chúng ta nghiêm túc áp dụng, tốt nhất có thể tổng kết lại kinh nghiệm, về sau để các bộ phận khác ở châu Phi mở rộng. Lâm Nặc, tôi kỳ vọng vào ”.

      Lâm Nặc tức khắc kích động đứng dậy, lập tức hướng Bồi vỗ ngực đảm bảo, khẳng định phụ kỳ vọng của công ty. vất vả chờ Lâm Nặc xong quyết tâm, An Tiểu Tâm tò mò hỏi Bồi: “ phó tổng, ngày mai chúng ta sao?”

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chỉ muốn có được tình của em

      Tác giả : Mặc Khê

      Editor : Mapxu

      Beta : Fany

      Nguồn edit : http://thiendiepcung.wordpress.com/

      Chương 14:Hành trình châu Phi – Gabon


      Ngày thứ hai, An Tiểu Tâm theo theo Bồi Gabon-là nước ở châu Phi nằm bên bờ vịnh gần Republic of Guinea(Cộng hoà Ghi-nê) , xích đạo qua chính giữa nước đó, bốn mùa nóng như lửa thiêu. Công ty Thần Sâm ở Gabon vừa lúc có hạng mục, lập tức vào hạng mục quan trọng nhất để thăm dò quan sát tình hình. Bồi đối với việc thăm dò, xem xét cảm thấy hết sức hứng thú. Nghe Gabon cần thăm dò liền vội vàng đến đó.

      Bọn họ vừa đến thủ đô Gabon – Libreville, liền lập tức theo đội thăm dò tiến hành công tác chuẩn bị trước đó.

      ra , lần này Bồi muốn cùng đội thăm dò tiến hành quyết định xem xét thực tế . Các đồng nghiệp bộ phận ở châu Phi phần lớn là xem thường. Đối với các công trình của Thần Sâm trải rộng ra khắp các châu thế giới mà , thăm dò chỉ là chuyện bé. Bồi làm Phó tổng của công ty, tham dự thăm dò cũng chỉ là làm dáng chút mà thôi.

      Nhưng An Tiểu Tâm lại mơ hồ biết ý định của Bồi, lần này hao phí thời gian dài như vậy để ra ngoài, chính là hiểu cặn kẽ nhất cách vận hành của Thần Sâm. Thần Sâm giống như máy khổng lồ, từng cái linh kiện đều thể sơ suất.

      Cho nên An Tiểu Tâm nhanh nhẹn giúp Bồi chuẩn bị các loại đồ dùng cần thiết để bộ đường xa đến vùng đất hoang. Sau đó, phối hợp với các đồng nghiệp ở châu Phi, thu thập tài liệu, hoạch định hành trình, xác định nhân viên, mua các loại vật phẩm. Mấy ngày vội vàng qua, vừa nghĩ tới mấy ngày sắp tới có thể ở đại thảo nguyên của châu Phi qua, tiến hành lần trải nghiệm đầu tiên của cho công tác thăm dò, chợt bắt đầu có chút hưng phấn cùng mong đợi.

      Bồi cùng các đại biểu tạm thời của Gabon ngồi ở bên trong phòng làm việc đơn sơ. Nhìn thấy bóng dáng An Tiểu Tâm chạy tới chạy lui, trong lòng buồn cười. nghĩ thầm, An Tiểu Tâm là người đầu tiên trong tất cả mọi người ủng hộ tham dự vào đội thăm dò.

      Rốt cuộc tất cả chuẩn bị ổn thỏa , Bồi cùng nhóm bốn người, lái xe địa hình Toyota, lên đường. Lần này phạm vi thăm dò, chủ yếu tập trung ở hai tòa thành thị Gabon ước chừng 700 km trạm dừng chân đường. Tài xế là nhân viên chuyên ngành thăm dò-Lý Vũ, Bồi ngồi ở kế bên tài xế. An Tiểu Tâm cùng vị đồng nghiệp chuyên ngành thăm dò nữa là Chu Minh Bác tuổi trẻ tài cao ngồi ở hàng ghế phía sau. Chu Minh bác vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, dọc theo đường , cùng với An Tiểu Tâm số kiến thức cơ bản của công tác thăm dò này. Tại sao muốn thăm dò, chọn điểm thăm dò hợp lý có ích lợi gì. An Tiểu Tâm bị những thuật ngữ chuyên ngành của như “ chiều dài sửa đường, độ cao cột điện” làm cho đầu óc choáng váng, chỉ có thể dùng kiến thức nông cạn cùng ta tán gẫu. Bọn họ khảo sát khu vực rất xa, đường chỉ toàn bùn đất làm xe lắc lư rất kịch liệt. Thỉnh thoảng qua thôn xóm, cũng chỉ có thể nhìn thấy nhà bằng vỏ cây đổ nát cùng những đứa trẻ thân thể trần truồng đứng ở ven đường chơi đùa.

      Lúc xế chiều, bọn họ rốt cuộc cũng xuống xe bắt đầu thăm dò. Tiến vào thôn trang địa phương những cư dân ở đây đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn bọn họ. Vì đây là địa phương quen thuộc Niya, Chu Minh Bác biết tiếng nên sợ người khác làm phiền giải thích lý do đến đây của bọn họ.

      Chỉ là, khi bọn muốn vào mảnh ruộng tiến hành thăm dò gặp phải chút phiền toái. người đàn ông da đen cái gì đều cho bọn họ tiến vào trong ruộng của ông ta. Sau lưng người đàn ông còn có 3 người da đen. Vợ của ông ta trong ngực còn ôm đứa trẻ hai, ba tuổi. Vô luận Chu Minh Bác giải thích thế nào, người đàn ông kia nhất định cho bọn họ tiến vào. Trong lúc nhất thời mấy người nản lòng tôi nhìn , nhìn tôi, có biện pháp gì.

      Buổi chiều mặt trời vừa độc lại nóng. An Tiểu Tâm cả người giống như là con cua bị đổ lên hấp, vừa khát lại vừa mệt mỏi. đảo tròn mắt, đột nhiên từ trong túi tiền lấy ra mấy viên kẹo. tới người phụ nữ da đen bên cạnh người đàn ông kia, lên tiếng cố gắng hết mức để cho mình cười đến thân thiện. Sau đó bóc ra viên kẹo cho vào miệng đứa bé, lại đem kẹo còn lại trong tay nhét vào tay đứa trẻ khác. Đứa trẻ đó sau khi ngắn ngủi kinh ngạc, đại khái là nếm được vị ngọt, lập tức mặt mày hớn hở. Người phụ nữ da đen kia trong ánh mắt nhất thời cũng lộ ra sắc mặt vui mừng. An Tiểu Tâm chắp tay trước ngực làm động tác khẩn cầu, dùng tiếng Pháp hướng người phụ nữ kia đảm bảo tuyệt đối đụng hư đất hoa màu. Bởi vì ngôn ngữ chính của Gabon là tiếng Pháp,người phụ nữ đó nghe hiển nhiên hiểu. Quả nhiên, người phụ nữ kia cùng chồng mình bàn với nhau mấy câu, sau đó ý bảo bọn họ có thể tiến vào ruộng thăm dò.

      An Tiểu Tâm đắc chí hướng Chu Minh Bác nháy mắt mấy cái. Chu Minh Bác lập tức hướng An Tiểu Tâm đưa lên ngón tay cái, sau đó khiêng dụng cụ vào ruộng. Bồi cười cười, nghĩ tới An Tiểu Tâm bên người còn mang theo kẹo,cũng khom lưng khiêng dụng cụ lên vào theo. An Tiểu Tâm tay đỡ nón cỏ, tay chống nạnh, đứng ở đất đai bên ngoài nhìn bọn họ chuyên tâm làm việc.

      Bồi lúc này đem quần dài thấm nước để sang bên, lộ ra hai bắp chân thon dài cường tráng. Áo sơ mi nửa bị ướt mồ hôi, phía hai nút áo có che đậy, lộ ra lồng ngực màu đồng sắc bền chắc. mang theo nón cỏ lớn, ánh mặt trời chiếu vành nón làm phủ xuống mát tuấn lãng ngũ quan của . Khuôn mặt đỏ ửng, trán dính mép tóc, mồ hôi ngừng chảy xuống.

      Lúc này Bồi còn là cái người thâm tàng bất lộ trong phòng làm việc mà lại lộ ra chút tà mị quý khí của phái nam. Cả người giống như là dấy lên nhiều bó lửa, tản ra cường tráng, thành thục, lực hút của lửa nóng. An Tiểu Tâm ánh mắt hoàn toàn bị hấp dẫn, cho đến khi Bồi có điểm cảm ứng ngẩng đầu lên, nhếch miệng đối với lộ ra nụ cười hiền hậu rực rỡ, An Tiểu Tâm mới hốt hoảng dời ánh mắt .

      An Tiểu Tâm đúng là có thói quen nhìn Bồi cười như vậy. thường thấy Bồi ngậm khóe miệng, như có điều suy nghĩ, vẻ mặt cười như cười, bất ngờ thấy che giấu cười, đúng là cảm giác hồn phi phách tán. Nhất là Bồi vừa mới lộ ra hàm răng trắng như tuyết, làm trước mắt giống như ngời sáng lên. bất đắc dĩ đem nón cỏ đè thấp xuống, ngăn mắt mình được nhìn về phía Bồi nữa. Trong đầu đột nhiên lên quảng cáo kem đánh răng của Thái Lan, nam diễn viên chính chính là dùng hàm răng trắng làm nữ chính hôn mê. lầm bầm lầu bầu: “ trách được vì sao Đinh Phổ Nguyệt lại mê như vậy, là gieo họa nha, gieo họa”.

      Ngày thứ hai đoàn người liền xuyên qua khu rừng nhiệt đới. Nơi này cây cối tầng tầng lớp lớp, đặc biệt rậm rạp. Bọn họ đem xe dừng ở bên ngoài núi, chia làm hai tổ, mỗi tổ cầm theo máy GPS, máy Laser- dụng cụ đo lường khoảng cách, la bàn, máy ảnh kỹ thuật số liền hướng bên trong núi sâu lên đường. Lý Vũ cùng Bồi tổ, Tiểu Tâm theo Chu Minh Bác. Trong rừng rậm đường rất khó , An Tiểu Tâm gian nan giúp đỡ cầm dụng cụ đo lường cùng tiến hành ghi chép. Cây cối che khuất bầu trời ngăn trở ánh mặt trời, khiến trong rừng rậm có vẻ trầm khủng bố. biết vì cái gì, theo Chu Minh Bác làm thực an tâm. ngừng dùng GPS cùng la bàn xác định vị trí của Bồi cùng Lý Vũ. khi GPS nhận được tín hiệu vệ tinh An Tiểu Tâm liền hô to gọi gọi Lý Vũ. Lý Vũ đúng lúc cho biết vị trí của mình cùng Bồi. Bồi thấy trong rừng rậm yên tĩnh nghe được tiếng kêu bén nhọn của An Tiểu Tâm, lắc đầu, mỉm cười với Lý Vũ: “Phụ nữ, thực phiền”.

      Rốt cục moi người cũng hoàn thành xong thăm dò, sau khi hội họp liền cùng nhau xuống núi. Cái gì gọi là lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn, đường núi cao chót vót, rêu xanh mọc khắp mặt đất đặc biệt trơn trượt. An Tiểu Tâm hai chân run lên, dọc đường run run ngừng. Ở chỗ bị lở, bước bị hụt, cả người liền trượt xuống. Bồi sớm chú ý đến chân run lên. Ngay tại lúc trượt xuống trong nháy mắt liền tay kéo lấy . Nhưng mà đà trượt xuống quá lớn. Bồi cũng bị kéo theo xuống. vẫn tay ôm chặtmột bên hông của An Tiểu Tâm, tay lung tung nắm cỏ dại bên sườn dốc , ngăn cản tình thế hai người trượt xuống. May nhờ An Tiểu Tâm cũng ngu ngốc, hai tay cũng ở hai bên dốc nắm loạn, bắt được cái gì cũng buông tay. Rốt cuộc hai người sau khi trượt vài mét liền ổn định thân hình. An Tiểu Tâm lúc này mới phát ra tay Bồi ghì ngang hông mình, lực lượng lớn đến nỗi làm sắp bị ghìm chết rồi.

      thở hổn hển : “Thả…Buông ra, tôi…Sắp bị ghìm chết rồi”.

      thể làm cho người ta an tâm chút nào sao? Đường tốt, nên dẫn ra ngoài”. Bồi cũng bị trận kinh hãi, có chút nổi nóng rống . Mới vừa rồi cũng chỉ vì sợ An Tiểu Tâm té xuống cho nên nắm đặc biệt chặc như vậy.

      An Tiểu Tâm tức giận tới mức mắt trợn trắng, câu nào, chẳng qua là nhìn phía bọn Lý Vũ thả dây xuống, nỗ lực bò lên . Bồi ở bên dưới nâng , ngẩng đầu lên thời điểm, thể tránh khỏi thấy An Tiểu Tâm áo thun tay ngắn trắng noãn cùng eo cũng trắng nõn. Bồi vội vàng dời tầm mắt, đột nhiên nhớ tới eo của An Tiểu Tâm ôm cảm giác rất tốt, béo gầy, vừa vặn.

      Hai người dưới giúp đỡ của Lý Vũ cùng Chu Minh Bác bò lên, nhưng An Tiểu Tâm vẫn bị thương, bắp chân bên trái bị núi đá đâm vết thương dài. May mắn vết thương sâu, chảy quá nhiều máu.

      Xuống núi, lên xe, khó khăn trở về phòng nghỉ. An Tiểu Tâm khập khiễng ngồi tảng đá lớn bên ngoài tự mình xử lý vết thương. Bồi tới, nhìn thấy An Tiểu Tâm lộ ra bắp chân trắng nõn, dùng dung dich ô-xy già trừ độc cho vết thương. Bồi nhìn vết thương kia chút, mặc dù sâu, nhưng vừa đúng từ sau đầu gối lướt qua lòng bàn chân, trực tiếp đến mắt cá chân. Vết máu màu đỏ ở bắp chân trắng noãn nhìn thấy mà ghê. Nhìn An Tiểu Tâm dáng vẻ vụng về, Bồi đoạt lấy thuốc nước cùng bông, đem chân An Tiểu Tâm tới, giúp bôi thuốc. Bồi trước dùng chút dung dịch ô-xy già bôi lên vết thương, sau đó lại lấy ra thuốc đỏ, vừa bôi thuốc vừa : “Tới thời điểm này còn hưng phấn nữa ? tại hối hận rồi sao. Còn có chừng mấy ngày đâu thôi, nếu chịu đựng được sớm với chúng tôi, miễn cho chúng tôi mang cùng”.

      An Tiểu Tâm thu hồi chân của mình, nhảy xuống khỏi tảng đá lớn, vẻ bên ngoài cười nhưng trong cười mà : “Ngượng ngùng khiến phó tổng quan tâm, vết thương này đáng kể chút nào, tôi có thể tiếp tục. Vả lại, tôi vướng chân vướng tay các , có lúc còn có thể giúp các tay. Hắc hắc, ngày hôm qua nếu phải là tôi, các có thể vào trong ruộng người ta thăm dò sao?”.

      Bồi buồn cười nhìn An Tiểu Tâm, ràng rất muốn cãi lời , nhưng lại muốn đè nén đem lời quá phận ra. Chỉ là cam lòng, hay là muốn đem tác dụng của ra. Haha xem có thể nhịn tới khi nào.

      An Tiểu Tâm chú ý tới Bồi hình như thoải mái, lúc chuyện hai cánh tay còn lung tung run run. Chăm chú nhìn lên, mới phát cánh tay khắp nơi đều bị muỗi cắn đỏ ửng cả lên. cũng hiền lành gì ở trong lòng cười trộm, tốt nhất Bồi cả người cũng bọ cắn khắp nơi, ngứa chết .

      Chỉ là cười cười, nhìn Bồi hôm nay ở chân núi cứu mạng, từ trong túi đeo lưng của mình lấy ra chai thuốc từ trong nhà mang gọi là “Dầu Bình ”, loại này đối với muỗi đốt đặc biệt có hiệu quả. An Tiểu Tâm vừa cầm thuốc đưa cho Bồi, vừa muốn đại thiếu gia ngài tính khí tốt hơn chút, đừng cho chịu tức giận là được.

      Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Bồi sảng khoái tinh thần ra ngoài doanh trại nghỉ đêm. Thuốc của An Tiểu Tâm cho quả có hiệu quả, muỗi đốt còn ngứa nữa, để cho có thể an ổn ngủ giấc. Bồi trong lòng vui vẻ, đường cũng tốt nha. Bọn họ xuyên qua xích đạo phía nam, trước mắt là Đại thảo nguyên Gabon mênh mông bát ngát. Ở nơi này thăm dò tốt hơn nhiều, công việc của bọn họ tiến triển rất nhanh. An Tiểu Tâm dọc theo đường bị cảnh đẹp của thảo nguyên nhiệt đới hoàn toàn hấp dẫn. Lại có Chu Minh Bác cùng lứa làm bạn, khỏi thoải mái hoạt bát rất nhiều.

      ngày buổi chiều, nhìn thấy con bươm bướm màu lam, ngạc nhiên chạy loạn đuổi theo. Bồi khom lưng cười to, vỗ vai Chu Danh Bác: “Nhanh giúp ấy bắt con , nếu bươm bướm ở Gabon bị ấy hù chạy mất”.

      Cả buổi chiều, An Tiểu Tâm nâng lên bươm bướm màu xanh ở suối nước nóng sợ hãi than tạo hóa thần kỳ. Cuối cùng, giống như là đứa trẻ bỏ được kẹo, lưu luyến rời đem bươm bướm thả . Bồi vẫn nửa lời, ánh mắt cũng ngừng xẹt qua An Tiểu Tâm, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

      Ngày thứ năm bọn họ lại gặp phải phiền toái. Ngay tháng ba, chính là mùa mưa thảo nguyên Gabon. Bọn họ gặp phải trận mưa lớn, khắp nơi đều là nước, con đường gập ghềnh, bùn lầy khó . Quả nhiên, lúc chạng vạng, xe bị lún ở trong đầm lầy, mấy người liền sử dụng toàn bộ sức lực nhưng đem xe kéo ra được. may là gặp được người địa phương, cho bọn họ biết có thể đến trấn lân cận để nhờ giúp đỡ. Vì vậy mấy người lại bộ đến trấn phía . đường phải lội qua cái sông sâu ngang eo An Tiểu Tâm xém chút nữa bi nước sông chảy xiết cuốn . Vừa lúc Bồi, phen đem từ trong sông ôm ra ngoài, lại lần nữa thành ân nhân cứu mạng .

      Kết tiếp, bọn họ trải qua nhiều phen cố gắng rốt cuộc tìm được người trở lại nơi bọn họ gặp chuyện may, giúp đem xe kéo ra khỏi vũng lầy. Bọn họ lái xe trở về trấn tìm chỗ ở là nửa đêm. Xe lắc lư, mọi người vừa mệt vừa đói, Bồi cũng phờ phạc cả người tựa vào chỗ ngồi giả vờ ngủ say. Nhưng An Tiểu Tâm lại mở cửa sổ xe ra, nhắm mắt lại, cảm thụ nửa đêm đại thảo nguyên châu Phi gió mát mẻ. bị nắng ăn đen ,khuôn mặt đắm chìm ở trong ánh trăng sáng tỏ tan ra ánh sáng trắng bóng.

      Lần này tới châu Phi đúng là rèn luyện người a, vô luận là tâm lực còn là thể lực, chỉ là cuối cùng luôn có thể biến nguy thành an. khẽ tựa vào cửa, cực độ mệt mỏi tràn vào tứ chi, nhưng tâm tình lại cực tốt, khỏi mím môi mỉm cười. Dần dần, nằm ở cửa sổ xe ngủ thiếp , phát bên cạnh Bồi mở to mắt lẳng lặng nhìn mình. Nửa đêm, Bồi đem thân thể An Tiểu Tâm đỡ lấy, đóng kỹ cửa sổ xe. Khóe miệng bĩu cái, tròng mắt đen lướt qua tia khó hiểu.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chỉ muốn có được tình của em

      Tác giả : Mặc Khê

      Editor : Mapxu

      Beta : Fany

      Nguồn edit : http://thiendiepcung.wordpress.com/

      Chương 14:Hành trình châu Phi – Gabon


      Ngày thứ hai, An Tiểu Tâm theo theo Bồi Gabon-là nước ở châu Phi nằm bên bờ vịnh gần Republic of Guinea(Cộng hoà Ghi-nê) , xích đạo qua chính giữa nước đó, bốn mùa nóng như lửa thiêu. Công ty Thần Sâm ở Gabon vừa lúc có hạng mục, lập tức vào hạng mục quan trọng nhất để thăm dò quan sát tình hình. Bồi đối với việc thăm dò, xem xét cảm thấy hết sức hứng thú. Nghe Gabon cần thăm dò liền vội vàng đến đó.

      Bọn họ vừa đến thủ đô Gabon – Libreville, liền lập tức theo đội thăm dò tiến hành công tác chuẩn bị trước đó.

      ra , lần này Bồi muốn cùng đội thăm dò tiến hành quyết định xem xét thực tế . Các đồng nghiệp bộ phận ở châu Phi phần lớn là xem thường. Đối với các công trình của Thần Sâm trải rộng ra khắp các châu thế giới mà , thăm dò chỉ là chuyện bé. Bồi làm Phó tổng của công ty, tham dự thăm dò cũng chỉ là làm dáng chút mà thôi.

      Nhưng An Tiểu Tâm lại mơ hồ biết ý định của Bồi, lần này hao phí thời gian dài như vậy để ra ngoài, chính là hiểu cặn kẽ nhất cách vận hành của Thần Sâm. Thần Sâm giống như máy khổng lồ, từng cái linh kiện đều thể sơ suất.

      Cho nên An Tiểu Tâm nhanh nhẹn giúp Bồi chuẩn bị các loại đồ dùng cần thiết để bộ đường xa đến vùng đất hoang. Sau đó, phối hợp với các đồng nghiệp ở châu Phi, thu thập tài liệu, hoạch định hành trình, xác định nhân viên, mua các loại vật phẩm. Mấy ngày vội vàng qua, vừa nghĩ tới mấy ngày sắp tới có thể ở đại thảo nguyên của châu Phi qua, tiến hành lần trải nghiệm đầu tiên của cho công tác thăm dò, chợt bắt đầu có chút hưng phấn cùng mong đợi.

      Bồi cùng các đại biểu tạm thời của Gabon ngồi ở bên trong phòng làm việc đơn sơ. Nhìn thấy bóng dáng An Tiểu Tâm chạy tới chạy lui, trong lòng buồn cười. nghĩ thầm, An Tiểu Tâm là người đầu tiên trong tất cả mọi người ủng hộ tham dự vào đội thăm dò.

      Rốt cuộc tất cả chuẩn bị ổn thỏa , Bồi cùng nhóm bốn người, lái xe địa hình Toyota, lên đường. Lần này phạm vi thăm dò, chủ yếu tập trung ở hai tòa thành thị Gabon ước chừng 700 km trạm dừng chân đường. Tài xế là nhân viên chuyên ngành thăm dò-Lý Vũ, Bồi ngồi ở kế bên tài xế. An Tiểu Tâm cùng vị đồng nghiệp chuyên ngành thăm dò nữa là Chu Minh Bác tuổi trẻ tài cao ngồi ở hàng ghế phía sau. Chu Minh bác vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, dọc theo đường , cùng với An Tiểu Tâm số kiến thức cơ bản của công tác thăm dò này. Tại sao muốn thăm dò, chọn điểm thăm dò hợp lý có ích lợi gì. An Tiểu Tâm bị những thuật ngữ chuyên ngành của như “ chiều dài sửa đường, độ cao cột điện” làm cho đầu óc choáng váng, chỉ có thể dùng kiến thức nông cạn cùng ta tán gẫu. Bọn họ khảo sát khu vực rất xa, đường chỉ toàn bùn đất làm xe lắc lư rất kịch liệt. Thỉnh thoảng qua thôn xóm, cũng chỉ có thể nhìn thấy nhà bằng vỏ cây đổ nát cùng những đứa trẻ thân thể trần truồng đứng ở ven đường chơi đùa.

      Lúc xế chiều, bọn họ rốt cuộc cũng xuống xe bắt đầu thăm dò. Tiến vào thôn trang địa phương những cư dân ở đây đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn bọn họ. Vì đây là địa phương quen thuộc Niya, Chu Minh Bác biết tiếng nên sợ người khác làm phiền giải thích lý do đến đây của bọn họ.

      Chỉ là, khi bọn muốn vào mảnh ruộng tiến hành thăm dò gặp phải chút phiền toái. người đàn ông da đen cái gì đều cho bọn họ tiến vào trong ruộng của ông ta. Sau lưng người đàn ông còn có 3 người da đen. Vợ của ông ta trong ngực còn ôm đứa trẻ hai, ba tuổi. Vô luận Chu Minh Bác giải thích thế nào, người đàn ông kia nhất định cho bọn họ tiến vào. Trong lúc nhất thời mấy người nản lòng tôi nhìn , nhìn tôi, có biện pháp gì.

      Buổi chiều mặt trời vừa độc lại nóng. An Tiểu Tâm cả người giống như là con cua bị đổ lên hấp, vừa khát lại vừa mệt mỏi. đảo tròn mắt, đột nhiên từ trong túi tiền lấy ra mấy viên kẹo. tới người phụ nữ da đen bên cạnh người đàn ông kia, lên tiếng cố gắng hết mức để cho mình cười đến thân thiện. Sau đó bóc ra viên kẹo cho vào miệng đứa bé, lại đem kẹo còn lại trong tay nhét vào tay đứa trẻ khác. Đứa trẻ đó sau khi ngắn ngủi kinh ngạc, đại khái là nếm được vị ngọt, lập tức mặt mày hớn hở. Người phụ nữ da đen kia trong ánh mắt nhất thời cũng lộ ra sắc mặt vui mừng. An Tiểu Tâm chắp tay trước ngực làm động tác khẩn cầu, dùng tiếng Pháp hướng người phụ nữ kia đảm bảo tuyệt đối đụng hư đất hoa màu. Bởi vì ngôn ngữ chính của Gabon là tiếng Pháp,người phụ nữ đó nghe hiển nhiên hiểu. Quả nhiên, người phụ nữ kia cùng chồng mình bàn với nhau mấy câu, sau đó ý bảo bọn họ có thể tiến vào ruộng thăm dò.

      An Tiểu Tâm đắc chí hướng Chu Minh Bác nháy mắt mấy cái. Chu Minh Bác lập tức hướng An Tiểu Tâm đưa lên ngón tay cái, sau đó khiêng dụng cụ vào ruộng. Bồi cười cười, nghĩ tới An Tiểu Tâm bên người còn mang theo kẹo,cũng khom lưng khiêng dụng cụ lên vào theo. An Tiểu Tâm tay đỡ nón cỏ, tay chống nạnh, đứng ở đất đai bên ngoài nhìn bọn họ chuyên tâm làm việc.

      Bồi lúc này đem quần dài thấm nước để sang bên, lộ ra hai bắp chân thon dài cường tráng. Áo sơ mi nửa bị ướt mồ hôi, phía hai nút áo có che đậy, lộ ra lồng ngực màu đồng sắc bền chắc. mang theo nón cỏ lớn, ánh mặt trời chiếu vành nón làm phủ xuống mát tuấn lãng ngũ quan của . Khuôn mặt đỏ ửng, trán dính mép tóc, mồ hôi ngừng chảy xuống.

      Lúc này Bồi còn là cái người thâm tàng bất lộ trong phòng làm việc mà lại lộ ra chút tà mị quý khí của phái nam. Cả người giống như là dấy lên nhiều bó lửa, tản ra cường tráng, thành thục, lực hút của lửa nóng. An Tiểu Tâm ánh mắt hoàn toàn bị hấp dẫn, cho đến khi Bồi có điểm cảm ứng ngẩng đầu lên, nhếch miệng đối với lộ ra nụ cười hiền hậu rực rỡ, An Tiểu Tâm mới hốt hoảng dời ánh mắt .

      An Tiểu Tâm đúng là có thói quen nhìn Bồi cười như vậy. thường thấy Bồi ngậm khóe miệng, như có điều suy nghĩ, vẻ mặt cười như cười, bất ngờ thấy che giấu cười, đúng là cảm giác hồn phi phách tán. Nhất là Bồi vừa mới lộ ra hàm răng trắng như tuyết, làm trước mắt giống như ngời sáng lên. bất đắc dĩ đem nón cỏ đè thấp xuống, ngăn mắt mình được nhìn về phía Bồi nữa. Trong đầu đột nhiên lên quảng cáo kem đánh răng của Thái Lan, nam diễn viên chính chính là dùng hàm răng trắng làm nữ chính hôn mê. lầm bầm lầu bầu: “ trách được vì sao Đinh Phổ Nguyệt lại mê như vậy, là gieo họa nha, gieo họa”.

      Ngày thứ hai đoàn người liền xuyên qua khu rừng nhiệt đới. Nơi này cây cối tầng tầng lớp lớp, đặc biệt rậm rạp. Bọn họ đem xe dừng ở bên ngoài núi, chia làm hai tổ, mỗi tổ cầm theo máy GPS, máy Laser- dụng cụ đo lường khoảng cách, la bàn, máy ảnh kỹ thuật số liền hướng bên trong núi sâu lên đường. Lý Vũ cùng Bồi tổ, Tiểu Tâm theo Chu Minh Bác. Trong rừng rậm đường rất khó , An Tiểu Tâm gian nan giúp đỡ cầm dụng cụ đo lường cùng tiến hành ghi chép. Cây cối che khuất bầu trời ngăn trở ánh mặt trời, khiến trong rừng rậm có vẻ trầm khủng bố. biết vì cái gì, theo Chu Minh Bác làm thực an tâm. ngừng dùng GPS cùng la bàn xác định vị trí của Bồi cùng Lý Vũ. khi GPS nhận được tín hiệu vệ tinh An Tiểu Tâm liền hô to gọi gọi Lý Vũ. Lý Vũ đúng lúc cho biết vị trí của mình cùng Bồi. Bồi thấy trong rừng rậm yên tĩnh nghe được tiếng kêu bén nhọn của An Tiểu Tâm, lắc đầu, mỉm cười với Lý Vũ: “Phụ nữ, thực phiền”.

      Rốt cục moi người cũng hoàn thành xong thăm dò, sau khi hội họp liền cùng nhau xuống núi. Cái gì gọi là lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn, đường núi cao chót vót, rêu xanh mọc khắp mặt đất đặc biệt trơn trượt. An Tiểu Tâm hai chân run lên, dọc đường run run ngừng. Ở chỗ bị lở, bước bị hụt, cả người liền trượt xuống. Bồi sớm chú ý đến chân run lên. Ngay tại lúc trượt xuống trong nháy mắt liền tay kéo lấy . Nhưng mà đà trượt xuống quá lớn. Bồi cũng bị kéo theo xuống. vẫn tay ôm chặtmột bên hông của An Tiểu Tâm, tay lung tung nắm cỏ dại bên sườn dốc , ngăn cản tình thế hai người trượt xuống. May nhờ An Tiểu Tâm cũng ngu ngốc, hai tay cũng ở hai bên dốc nắm loạn, bắt được cái gì cũng buông tay. Rốt cuộc hai người sau khi trượt vài mét liền ổn định thân hình. An Tiểu Tâm lúc này mới phát ra tay Bồi ghì ngang hông mình, lực lượng lớn đến nỗi làm sắp bị ghìm chết rồi.

      thở hổn hển : “Thả…Buông ra, tôi…Sắp bị ghìm chết rồi”.

      thể làm cho người ta an tâm chút nào sao? Đường tốt, nên dẫn ra ngoài”. Bồi cũng bị trận kinh hãi, có chút nổi nóng rống . Mới vừa rồi cũng chỉ vì sợ An Tiểu Tâm té xuống cho nên nắm đặc biệt chặc như vậy.

      An Tiểu Tâm tức giận tới mức mắt trợn trắng, câu nào, chẳng qua là nhìn phía bọn Lý Vũ thả dây xuống, nỗ lực bò lên . Bồi ở bên dưới nâng , ngẩng đầu lên thời điểm, thể tránh khỏi thấy An Tiểu Tâm áo thun tay ngắn trắng noãn cùng eo cũng trắng nõn. Bồi vội vàng dời tầm mắt, đột nhiên nhớ tới eo của An Tiểu Tâm ôm cảm giác rất tốt, béo gầy, vừa vặn.

      Hai người dưới giúp đỡ của Lý Vũ cùng Chu Minh Bác bò lên, nhưng An Tiểu Tâm vẫn bị thương, bắp chân bên trái bị núi đá đâm vết thương dài. May mắn vết thương sâu, chảy quá nhiều máu.

      Xuống núi, lên xe, khó khăn trở về phòng nghỉ. An Tiểu Tâm khập khiễng ngồi tảng đá lớn bên ngoài tự mình xử lý vết thương. Bồi tới, nhìn thấy An Tiểu Tâm lộ ra bắp chân trắng nõn, dùng dung dich ô-xy già trừ độc cho vết thương. Bồi nhìn vết thương kia chút, mặc dù sâu, nhưng vừa đúng từ sau đầu gối lướt qua lòng bàn chân, trực tiếp đến mắt cá chân. Vết máu màu đỏ ở bắp chân trắng noãn nhìn thấy mà ghê. Nhìn An Tiểu Tâm dáng vẻ vụng về, Bồi đoạt lấy thuốc nước cùng bông, đem chân An Tiểu Tâm tới, giúp bôi thuốc. Bồi trước dùng chút dung dịch ô-xy già bôi lên vết thương, sau đó lại lấy ra thuốc đỏ, vừa bôi thuốc vừa : “Tới thời điểm này còn hưng phấn nữa ? tại hối hận rồi sao. Còn có chừng mấy ngày đâu thôi, nếu chịu đựng được sớm với chúng tôi, miễn cho chúng tôi mang cùng”.

      An Tiểu Tâm thu hồi chân của mình, nhảy xuống khỏi tảng đá lớn, vẻ bên ngoài cười nhưng trong cười mà : “Ngượng ngùng khiến phó tổng quan tâm, vết thương này đáng kể chút nào, tôi có thể tiếp tục. Vả lại, tôi vướng chân vướng tay các , có lúc còn có thể giúp các tay. Hắc hắc, ngày hôm qua nếu phải là tôi, các có thể vào trong ruộng người ta thăm dò sao?”.

      Bồi buồn cười nhìn An Tiểu Tâm, ràng rất muốn cãi lời , nhưng lại muốn đè nén đem lời quá phận ra. Chỉ là cam lòng, hay là muốn đem tác dụng của ra. Haha xem có thể nhịn tới khi nào.

      An Tiểu Tâm chú ý tới Bồi hình như thoải mái, lúc chuyện hai cánh tay còn lung tung run run. Chăm chú nhìn lên, mới phát cánh tay khắp nơi đều bị muỗi cắn đỏ ửng cả lên. cũng hiền lành gì ở trong lòng cười trộm, tốt nhất Bồi cả người cũng bọ cắn khắp nơi, ngứa chết .

      Chỉ là cười cười, nhìn Bồi hôm nay ở chân núi cứu mạng, từ trong túi đeo lưng của mình lấy ra chai thuốc từ trong nhà mang gọi là “Dầu Bình ”, loại này đối với muỗi đốt đặc biệt có hiệu quả. An Tiểu Tâm vừa cầm thuốc đưa cho Bồi, vừa muốn đại thiếu gia ngài tính khí tốt hơn chút, đừng cho chịu tức giận là được.

      Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Bồi sảng khoái tinh thần ra ngoài doanh trại nghỉ đêm. Thuốc của An Tiểu Tâm cho quả có hiệu quả, muỗi đốt còn ngứa nữa, để cho có thể an ổn ngủ giấc. Bồi trong lòng vui vẻ, đường cũng tốt nha. Bọn họ xuyên qua xích đạo phía nam, trước mắt là Đại thảo nguyên Gabon mênh mông bát ngát. Ở nơi này thăm dò tốt hơn nhiều, công việc của bọn họ tiến triển rất nhanh. An Tiểu Tâm dọc theo đường bị cảnh đẹp của thảo nguyên nhiệt đới hoàn toàn hấp dẫn. Lại có Chu Minh Bác cùng lứa làm bạn, khỏi thoải mái hoạt bát rất nhiều.

      ngày buổi chiều, nhìn thấy con bươm bướm màu lam, ngạc nhiên chạy loạn đuổi theo. Bồi khom lưng cười to, vỗ vai Chu Danh Bác: “Nhanh giúp ấy bắt con , nếu bươm bướm ở Gabon bị ấy hù chạy mất”.

      Cả buổi chiều, An Tiểu Tâm nâng lên bươm bướm màu xanh ở suối nước nóng sợ hãi than tạo hóa thần kỳ. Cuối cùng, giống như là đứa trẻ bỏ được kẹo, lưu luyến rời đem bươm bướm thả . Bồi vẫn nửa lời, ánh mắt cũng ngừng xẹt qua An Tiểu Tâm, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

      Ngày thứ năm bọn họ lại gặp phải phiền toái. Ngay tháng ba, chính là mùa mưa thảo nguyên Gabon. Bọn họ gặp phải trận mưa lớn, khắp nơi đều là nước, con đường gập ghềnh, bùn lầy khó . Quả nhiên, lúc chạng vạng, xe bị lún ở trong đầm lầy, mấy người liền sử dụng toàn bộ sức lực nhưng đem xe kéo ra được. may là gặp được người địa phương, cho bọn họ biết có thể đến trấn lân cận để nhờ giúp đỡ. Vì vậy mấy người lại bộ đến trấn phía . đường phải lội qua cái sông sâu ngang eo An Tiểu Tâm xém chút nữa bi nước sông chảy xiết cuốn . Vừa lúc Bồi, phen đem từ trong sông ôm ra ngoài, lại lần nữa thành ân nhân cứu mạng .

      Kết tiếp, bọn họ trải qua nhiều phen cố gắng rốt cuộc tìm được người trở lại nơi bọn họ gặp chuyện may, giúp đem xe kéo ra khỏi vũng lầy. Bọn họ lái xe trở về trấn tìm chỗ ở là nửa đêm. Xe lắc lư, mọi người vừa mệt vừa đói, Bồi cũng phờ phạc cả người tựa vào chỗ ngồi giả vờ ngủ say. Nhưng An Tiểu Tâm lại mở cửa sổ xe ra, nhắm mắt lại, cảm thụ nửa đêm đại thảo nguyên châu Phi gió mát mẻ. bị nắng ăn đen ,khuôn mặt đắm chìm ở trong ánh trăng sáng tỏ tan ra ánh sáng trắng bóng.

      Lần này tới châu Phi đúng là rèn luyện người a, vô luận là tâm lực còn là thể lực, chỉ là cuối cùng luôn có thể biến nguy thành an. khẽ tựa vào cửa, cực độ mệt mỏi tràn vào tứ chi, nhưng tâm tình lại cực tốt, khỏi mím môi mỉm cười. Dần dần, nằm ở cửa sổ xe ngủ thiếp , phát bên cạnh Bồi mở to mắt lẳng lặng nhìn mình. Nửa đêm, Bồi đem thân thể An Tiểu Tâm đỡ lấy, đóng kỹ cửa sổ xe. Khóe miệng bĩu cái, tròng mắt đen lướt qua tia khó hiểu.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chỉ muốn có được tình của em

      Tác giả : Mặc Khê

      Editor : Nấm đông

      Beta : Fany

      Nguồn edit: http://thiendiepcung.wordpress.com/

      Chương 15 : Hành trình Châu Phi —— Bờ Biển Ngà


      Sau khi kiểm tra xong công việc, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Bồi liền nghe sáng sớm đại diện phía nhà thầu kí kết là Phương kĩ sư và người của công ty Thần Sâm ở Bờ Biển Ngà xảy ra tranh cãi kịch liệt. Vì vậy, Bồi mang theo An Tiểu Tâm nhanh chóng chạy tới nơi.

      ra là Phương kĩ sư cho là phương án thiết kế có vấn đề, nếu theo như phương án thiết kế khi thi công có thể phát sinh nguy hiểm. Nhưng người của công ty Thần Sâm kiên trì cho rằng phương án này có tính khoa học rất cao, cuối cùng Phương kĩ sư đành theo phương án ban đầu mà thi công. Bồi vừa mới đặt chân lên Bờ Biển Ngà, còn chưa kịp hiểu tình huống đêm đó xảy ra chuyện.

      Cạnh phòng trung tâm bị sụp đổ với diện tích lớn, thời điểm Bồi nhận được tin báo của cảnh sát là rạng sáng, bên ngoài trời mưa to tầm tã.

      An Tiểu Tâm theo Bồi vội vã chạy tới trường, đội mưa suốt cả đêm cùng đội ngũ công nhân tới giải nguy. Nhưng nhân viên quá ít, đội công nhân chỉ có 20 người, công ty Thần Sâm cộng thêm Bồi và An Tiểu Tâm cũng có 8 người. Toàn bộ 28 người mặc kệ mưa gió, quản nam nữ liều mình đóng cọc, lấp bao cát

      Bồi đứng dậy quan sát trường hỗn loạn, biết rằng nếu tìm người giúp đỡ, căn bản có khả năng giải cứu được, phòng máy trung tâm được xây dựng cũng gần xong rồi

      Trong lòng nóng như lửa đốt lại có người điên cuồng chạy lại. lực kéo người nọ lớn tiếng : “An Tiểu Tâm, chạy loạn cái gì?”

      An Tiểu Tâm há mồm trong mưa, liều mạng hít thở khí. thấy Bồi, kéo tay lại : “ phó tổng giám đốc, tiếp tục như vậy được, xảy ra chuyện lớn .”

      “Tôi biết, nhưng bây giờ đâu tìm người?” Bồi gấp đến độ rống lên.

      “Ban ngày tôi qua ngôi làng gần đây, chúng ta có thể đến đó tìm người.” Tiếng của An Tiểu Tâm đứt quãng trong mưa

      Bồi ánh mắt sáng lên, lập tức : “Vậy mau, còn chờ gì nữa.”

      An Tiểu Tâm bị kéo , nghiêng nghiêng ngả ngả lảo đảo tới ngôi làng gần đó. Bồi cùng An Tiểu Tâm gõ cửa nhà dân trong làng, hỏi nhà của trưởng làng để dễ dàng tập họp mọi người. Quả nhiên, trời phụ lòng người ,tù trưởng rất nhanh liền tập hợp được gần 200 người dân. Bồi cùng An Tiểu Tâm dẫn mọi người chạy đến công trường, An Tiểu Tâm bị vấp vào tảng đá, cả người nằm sấp trong vũng bùn. Bồi quay người lại, thấy khó khăn bò dậy, thân bùn đất nhanh chóng lại được nước mưa rửa sạch. hiểu tại sao, khi nhếch miệng lên bộ dạng khó thở, khiến Bồi đột nhiên nghĩ tới mình khi còn bé quý đặc con cá vàng . lắc đầu cái, kéo cổ tay An Tiểu Tâm, mang chạy về phía trước. An Tiểu Tâm kinh ngạc phát tay Bồi nóng bỏng, nhịn được cẩn thận quan sát sắc mặt của . Chỉ thấy sắc mặt tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt gương mặt lại có chút khác thường hồng hồng

      An Tiểu Tâm kinh ngạc, vừa chạy vừa : “ phó tổng giám đốc, phát sốt rồi?”

      Mưa quá lớn, Bồi căn bản nghe..

      Rốt cuộc chạy về đến công trường, kĩ sư bắt đầu chỉ huy người dân tiến hành giải cứu. An Tiểu Tâm phát ra sắc mặt của Bồi bắt đầu xám , tay kéo lấy Bồi, lớn tiếng : “ phó tổng giám đốc, ngã bệnh rồi, thể gặp mưa nữa. hãy lập tức trở về chỗ ở nghỉ ngơi, tình huống nơi này tôi báo lại cho

      Bồi lạnh lùng liếc An Tiểu Tâm cái, lên tiếng. Đột nhiên giống như lại phát ra vấn đề gì, người lại lao ra la hét để cho mọi người cứu chữa gấp. An Tiểu Tâm nhìn bóng dáng trong mưa, biết người đàn ông này cố chấp, có biện pháp chịu yên, chỉ hy vọng đừng vứt mạng ở đây, để cho mình trở về là được.

      Nhiều người lực lớn, đến rạng sáng hơn 4 giờ , mưa tạnh, tình hình nguy hiểm rốt cuộc cũng được loại bỏ. Sau khi cảm ơn và tiễn người dân trong thôn, đội của kĩ sư Phương cùng người của công ty Thần Sâm tất cả đều giống như bùn nhão té xuống đất. An Tiểu Tâm lo lắng nhìn Bồi, nhanh chóng tới bên cạnh , thấy vẫn còn kiên trì đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía Đông.

      “Trời sáng nhanh quá.” Bồi khàn khàn cổ họng .



      An Tiểu Tâm theo ánh mắt của nhìn sang, phía trước cuối trời đen như mực, bắt đầu có chút tia sáng trắng phát ra. bao lâu, ánh sáng trắng chuyển dần sang màu vàng, càng lúc càng đậm, chiếu sáng cả phía chân trời. Màn trời bừng lên như đoản tàu hỏa chạy ra đốt ra rặng mây đỏ. chỉ có du khách mà ngay cả người ở đây cũng bị cảnh tượng mĩ lệ này hấp dẫn.

      An Tiểu Tâm nín thở , giống như đợi lâu, lại giống như là lập tức, mặt trời đỏ rực mang theo muôn vàn ánh sáng phun trào ra. Trong giây lát đó, ánh sáng từ xa đến gần xua tan bóng tối hắc ám cuối cùng. Khi ánh sáng chiếu lên người, trong giây phút chốc lát kia, An Tiểu Tâm rung động : “ đẹp! Quả thực là món quả trời ban cho chúng ta. đêm này, chúng ta làm sao có thể xem được cảnh tượng hùng vĩ như vậy chứ.”

      Bồi nghe An Tiểu Tâm cười ha ha, cũng nở nụ cười, vươn cánh tay ra kéo vai An Tiểu Tâm, hai người cùng nhau đứng dưới ánh nắng ban mai. Cảnh tượng lúc này, An Tiểu Tâm có cảm thấy động tác của Bồi đột ngột. ngửa đầu nhìn , thấy thân tuấn lãng, vẻ mặt như được dát vàng, giống như tượng thần Apollo phương Tây, làm rung động lòng người. Tại giây phút này, cảm thấy họ giống như chiến hữu, còn là cấp cấp dưới.

      Bồi nắm cả bả vai An Tiểu Tâm, ngực như có lửa thiêu đốt, nhưng trong lòng tựa hồ có dòng suối mát chảy qua. Sau đó, khi trong trạng thái hỗn loạn, đột ngột ngã vào người An Tiểu Tâm, hôn mê bất tỉnh.

      Bồi nặng nề mệt mỏi mở mắt ra, gian nan di chuyển đầu, phát ra mình ở trong gian phòng đơn sơ. biết mình té xỉu, chỗ này đại khái là phòng bệnh. nuốt nước miếng cái, cổ họng khô rát như lửa đốt. Nước, cố gắng tìm nước, vừa động, lại phát tay truyền đến cảm giác ấm áp.

      Ánh mắt nhìn xuống phía dưới, tìm kiếm nơi ấm áp, chỉ thấy An Tiểu Tâm nửa nằm bên giường , tóc rối bời lộ ra gương mặt có vẻ hơi tái nhợt, dưới mắt đầy quầng thâm. Mà tay của mình lại gắt gao cầm tay An Tiểu Tâm.

      Bồi cẩn thận rút tay ra, vô tình muốn chạm vào mái tóc An Tiểu Tâm. Nhưng tay mới duỗi nửa, y tá cầm bình thuốc các loại cùng đồ vật lỉnh kỉnh tiến vào, An Tiểu Tâm lập tức tỉnh dậy. Bồi thu ngay tay lại, ánh mắt chuyển sang tên y tá da đen, lập tức kinh sợ trợn to hai mắt.

      An Tiểu Tâm thấy Bồi tỉnh, vui mừng : “Ông trời a, có thể tỉnh rồi.”

      Bồi khàn khàn cổ họng : “Nước, cho tôi ly nước.”

      “A, lập tức có đây.” An Tiểu Tâm vội rót nước cho Bồi.

      Bồi uống ừng ực hai ly bự, bên cạnh y tá đợi lâu nhịn được bắt đầu bực mình.

      Bồi chỉ y tá tay cầm kim tiêm, hỏi Tiểu Tâm: “ ta muốn làm gì?”

      “Truyền nước biển cho nha.”

      “Nào có truyền nước mà chọc vào tĩnh mạch tôi kim châm dày như vậy? Chẳng khác gì dung kim rút máu.” Bồi có chút làm sợ hãi.

      “Ha ha ha, ” An Tiểu Tâm ý xấu cười, “ hai ngày nay cũng dùng cái kim tiêm thô này để truyền nước biển, có biện pháp, nơi này cũng chỉ có loại kim tiêm này thôi. phó tổng giám đốc, kiên nhẫn chút thôi. Người dân châu Phi chịu được, đến cả người già cũng chịu được mà.”

      Bồi xem xem tay trái của mình, quả nhiên, phía vết bầm xanh đen rồi, nhất định là nhờ công lao tiêm chích hai ngày nay đây. Bồi thở dài, chấp nhận vươn tay phải ra. Ánh mắt quên liếc An Tiểu Tâm cái, lúc nào nàng này bắt đầu dám nhạo báng ? Chỉ là, cảm giác tệ.

      Y tá đem tay Bồi đè lại, xác định vị trí tốt, cầm kim tiêm hướng trong mạch máu đâm vào. biết tại kim tiêm thô hay gì khác mà đâm nửa ngày cũng trúng mạch máu. Vì vậy y tá liên tục đổi vị trí kim đâm vào, đâm đến khi Bồi trợn mắt há mồm. Lúc kim dễ dàng đâm vào, trán Bồi cũng lấm tấm mồ hôi.

      Trong lúc truyền nước biển, An Tiểu Tâm ra ngoài rửa mặt, đợi trở lại, Bồi liền mơ mơ màng màng ngủ. Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, trời tối rồi, trong phòng đèn tối lờ mờ. An Tiểu Tâm cầm khăn lông nóng thoa chỗ sưng bên tay trái cho .

      Thấy tỉnh lại, An Tiểu Tâm hỏi: “ tỉnh rồi hả ? Có đói bụng ? Tôi ở phòng bên nấu cháo, có muốn ăn hay ?”

      Bồi cảm thấy mình mê man lâu như vậy,người cũng , vừa nghe có cháo, ngay lập tức cảm thấy bụng đói kêu vang . gật đầu cái, ngồi lên tựa vào đầu giường. An Tiểu Tâm cầm cháo lên , nhất thời biết là để Bồi tự ăn , hay là tới đút. Dừng chút, thấy Bồi có ý nhận chén, bất đắc dĩ, nhắm mắt từng muỗng từng muỗng cho lên ăn. Bồi ăn mấy miệng to, mới mới kịp : “Ừ, ăn ngon .”

      An Tiểu Tâm bĩu môi, trong lòng nghĩ, chỉ vì đại thiếu gia ngươi, đem nhà của trưởng làng lục lọi khắp nơi, vất vả lắm mới tìm ra gạo Trung Quốc mà nấu.

      Ăn xong rồi, dịch cũng truyền xong. Y tá vào rút kim tiêm, An Tiểu Tâm vừa chuẩn bị khăn lông nóng, muốn giúp Bồi chườm nóng tay phải lần nữa.

      “An thư ký, là vẫn chăm sóc tôi sao?” Ăn uống no đủ, Bồi cảm thấy tinh thần tốt rất nhiều.

      “Ngoại trừ tôi ra, còn có ai? Nơi này phụ nữ cũng có, tôi lại là thư kí theo , tôi chăm sóc người nào chăm sóc?” Tiểu Tâm tức giận

      “Tôi làm vất vả rồi, tại tôi cảm thấy tốt hơn nhiều, về nghỉ ngơi .” Bồi cũng cảm thấy An Tiểu Tâm khổ cực như vậy có chút ngượng ngùng.

      “Trở về sao? Nơi đó căn bản có chỗ ở cho con , bọn họ cho tôi vào phòng so với chuồng heo còn bẩn hơn, tôi thà ở bệnh viện.” An Tiểu Tâm cãi lại.

      Bồi lẩm bẩm : “Sớm biết mang theo tới, con chính là phiền toái.”

      An Tiểu Tâm tức giận, ném cái khăn lông trong tay, đè nén bực tức : “Tôi nhắc lại lần phó tổng giám đốc, là chính ngài muốn dẫn tôi tới . Tôi bày tỏ ý kiến phản đối, ngài còn nghe qua.”

      Bồi thấy bất mãn rồi lại dám hoàn toàn bộc phát, tâm tình hết sức vui vẻ, sờ sờ lỗ mũi : “Đó phải là bị làm cho tức giận sao. Nếu can thiệp vào chuyện của Sở Úc và Khúc Như Y, tôi có thể dẫn ra ?”

      An Tiểu Tâm vừa nghe tức hộc máu, cặp mắt trợn tròn nhìn Bồi nửa ngày câu cũng phun ra được. Trời chứng giám, lúc nào can thiệp vào chuyện của Sở Úc cùng Khúc Như Y? Bọn họ khiến được an bình, tại ngược lại còn đúng? TMD, còn có đạo lý hay ?

      Cuối cùng, câu cũng , chỉ ghé người ghế băng bên cạnh, đầu nằm đó buồn bực lên tiếng.

      khí chìm xuống yên lặng, Bồi lẳng lặng nhìn bóng lưng nằm ghế lại có chút ngẩn ngơ

      Hồi lâu, : “An thư ký, ngủ rồi sao?”

      “Ngủ rồi” Trả lời gọn gàng, linh hoạt

      chuyện với tôi , ban ngày ngủ nhiều, tại ngủ được.” Bồi ngang bướng

      An Tiểu Tâm đem gối che đầu lại, trả lời.

      “Tức giận? Bởi vì Sở Úc cùng Khúc Như Y?” Giọng của Bồi trở nên khó lường

      An Tiểu Tâm chính là tuyệt có phản ứng nào.

      “Tốt lắm, coi như tôi sai rồi. và tôi chuyện , gì đều được, tôi được hỏi gì nhất định trả lời.” Giọng Bồi êm dịu mang theo ít giai điệu trẻ con, khí nhất thời lại có chút mập mờ.

      Chờ hơn nửa ngày cũng thấy An Tiểu Tâm lên tiếng.

      lúc Bồi muốn tiếp tục chuyện, nghe giọng An Tiểu Tâm yếu ớt vang lên: “Đối với Phổ Nguyệt, lòng sao?”

      “Theo lời lòng là cái gì?” Bồi mấp máy môi, “Nếu như là người , vậy chúng tôi phải. Tôi chỉ là ưa thích thân thể cùng diện mạo xinh đẹp của Phổ Nguyệt, ấy ở phương diện công tác cùng sinh hoạt cũng có thể phù hợp cầu của tôi. Vì thế, tôi cam tâm tình nguyện bỏ ra lượng lớn tiền bạc, hơn nữa bảo đảm thời gian cùng ấy qua lại có người phụ nữ khác. , tôi còn phải lòng?”

      “Cái này mà gọi là lòng? trách được người ta ‘ lời đàn ông mà đáng tin heo mẹ cũng leo cây được” An Tiểu Tâm trả lời lại cách mỉa mai.

      “Như lời có thể tin, có quá nhiều tình nhân lâu dài, thậm chí là kết hôn. Nhưng nào có thể đề cập với tôi cái cầu này, bởi vì khi họ , cũng liền mất tư cách ở bên cạnh tôi.” Bồi nhàn nhạt, “Lại , những thứ này đều là ngươi tình ta nguyện , Đinh Phổ Nguyệt đối với tình cảnh của mình rất ràng. Coi như về sau tôi gặp được đối tượng kết hôn, cũng ấy. Ừ. . . . . . Câu trả lời của tôi, hài lòng ?”

      .

      “Đa tạ câu trả lời của .” An Tiểu Tâm cắn răng nghiến lợi đáp. biết sao, lời của Bồi làm cảm thấy chán nản, tâm tình rối ren phức tạp, đến tột cùng là thay Đinh Phổ Nguyệt lo lắng nhiều, hay là đối với Bồi thất vọng nhiều, hay là có cảm xúc chua xót khác thường

      hẳn là cảm thấy may mắn, tôi cũng hay thành thực với người khác chuyện riêng của tôi, nhất là phụ nữ, là người đầu tiên.” Bồi thẳng thắn .

      “Hết sức vinh hạnh!” An Tiểu Tâm giọng mang châm chọc đáp xong, quay lưng . Lần này hoàn toàn cự tuyệt trao đổi, mặc cho Bồi gì, đều nghe, đem cái gối chặn lại đầu

      Bồi nhìn chằm chằm phía sau lưng của , nhíu nhíu mày, vừa cười cười tiếng, cuối cùng bất đắc dĩ lẩm bẩm câu: “Phụ nữ đều muốn nghe ! “

      Đáng tiếc, An Tiểu Tâm có thêm cơ hội nhìn sắc mặt của Bồi ( mà có cơ hội cũng dám ). Cứ như vậy ở trong bệnh viện lại ngây người hai ngày, Bồi rốt cuộc cũng chuẩn bị xuất viện. lúc này, công ty Thần Sâm ở Châu Phi lại truyền đến tin tức xấu. Kiến trúc sư cao cấp của Thần Sâm ở Angola bị quân vũ trang bắt, trước mắt chính phủ Trung quốc bắt tay vào làm cùng chính phủ Angola nghĩ giải pháp, nhưng Thần Sâm nhất định phải phái lãnh đạo cấp cao đến Angola để giữ vững đại cục.

      Vì vậy, hợp lẽ , Bồi nhận nhiệm vụ lâm nguy lúc này chạy tới Angola

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :