1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ muốn có được tình yêu của em - Mặc Khê

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Editor : Tương

      Beta : ~ Fany ~

      Nguồn edit : http://thiendiepcung.wordpress.com

      Chương 11.1 : chén cháo rước lấy đại họa

      ~~~~~~~~~~~~


      Vất vả đợi truyền nước xong, bác sĩ Lưu còn dặn An Tiểu Tâm nhớ nấu cháo cho Sở Úc uống, bụng rỗng là tối kỵ của bệnh đau bao tử. An Tiểu Tâm bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng, cùng Sở Úc ra khỏi phòng khám. Gió đêm thổi, ý nghĩ của cũng thanh tỉnh chút, mâu thuẫn trong lòng càng sâu.



      Dạ dày của Sở Úc bớt đau, đầu cũng linh hoạt hơn. nhìn An Tiểu Tâm đứng thất thần ở trong gió đêm, trong đầu nhớ lại, rốt cuộc là ai phụ nữ là mềm lòng nhất, quả thực là quá đúng. Vì thế, cố ý nhíu nhíu mày, với An Tiểu Tâm: “Được rồi, trễ như vậy, em trở về . Sáng sớm ngày mai uống cháo cũng được.”



      An Tiểu Tâm liếc mắt nhìn Sở Úc cái, ngồi vào vị trí điều khiển, oán hận : “ khẳng định biết làm thế nào có cháo uống, chỉ đường .”



      Vì thế Sở Úc dẫn An Tiểu Tâm đến nhà hàng Trung Quốc trong Weiss Thiên Tân khách sạn sáu sao nổi tiếng, đó là nơi kinh doanh trà đêm rất thịnh vượng. vào phòng ăn, thế nhưng hơn phân nửa chỗ ngồi đều có người, nhân viên phục vụ đẩy xe đưa đồ ăn như mắc cửi, hương thơm của điểm tâm Quảng Đông khiến người ta phải chảy nước miếng. An Tiểu Tâm nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, hơn rưỡi đêm, phòng ăn thế nào còn đông như vậy? Người đại như thế nào về nhà ngủ a.



      Sở Úc nhìn bộ dáng kinh ngạc của An Tiểu Tâm nở nụ cười, biết An Tiểu Tâm là đứa bé luôn luôn ngủ sớm dậy sớm, biết lắm cuộc sống náo nhiệt về đêm ở bên ngoài. lôi kéo đến chỗ ngồi bên cửa sổ, chọn cho mình cháo bí đao loãng, cho An Tiểu Tâm món cháo tổ yến. An Tiểu Tâm cũng cự tuyệt, dù sao Sở Úc có tiền, hơn nữa ở cùng tới hơn nửa đêm, cũng đói bụng.



      Trong phòng ăn hệ thống sưởi hơi mở rất ấm áp, An Tiểu Tâm lại tham luyến mỹ vị, từng ngụm từng ngụm uống hết chén cháo chóp mũi cũng toát ra tầng mồ hôi mỏng. Sở Úc giống như vô số lần trước đây mỉm cười cầm lấy khăn tay lau chóp mũi của , nhưng An Tiểu Tâm theo bản năng tránh khỏi. Sở Úc trong lòng đau nhói, đành phải thu hồi cánh tay mà : “ Em vẫn giống như trước đây, mỗi lần ăn cơm liền đổ mồ hôi.”



      An Tiểu Tâm trong lòng run lên, hai người bọn họ đều nhớ rất nhiều chuyện trước kia, như vậy ở cùng chỗ rất xấu hổ. Về sau… tuyệt đối được mình ở cùng . Quyết định xong, An Tiểu Tâm đưa tay định múc cho mình chén cháo. Đúng lúc này, nghe được bên tai có người khẽ kêu kinh ngạc: “An Tiểu Tâm? Sở Úc?”



      An TIểu Tâm nghe tiếng quay đầu, nhanh chóng thấy Bồi cùng Khúc Như Y đứng ở chỗ cách đó xa nhìn hai người bọn họ. Hai người này như thế nào, trễ như vậy ở nhà ngủ chạy tới đây làm cái gì. Sở Úc cũng nghe thấy, quay đầu lại xem cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc.



      Cuối cùng, Khúc Như Y tới câu đầu tiên chính là hỏi: “ Chuyện gì thế này? trễ như vậy hai người vẫn còn ở cùng nhau?”



      Bồi kéo kéo bả vai Khúc Như Y, tay còn vỗ mấy cái trấn an, cười hỏi An Tiểu Tâm: “ ngại ngồi cùng chứ?”



      An Tiểu Tâm ngây ra lúc, sau đó mới nặn nụ cười, : “ ngại, ngại, mời ngồi.” Trong lòng lại nghĩ, lần trước bởi vì Đinh Phổ Nguyệt làm loạn, mình và Khúc Như Y nổi lên xung đột, giờ trăm ngàn thể lại đắc tội với đại thiếu gia, nếu muốn rời khỏi đây rồi.



      Bồi ung dung ngồi xuống, nghiền ngẫm nhìn An Tiểu Tâm. An Tiểu Tâm này giống như đối với mình rất cảnh giác, ở trước mặt mình cho tới bây giờ đều là giả dạng bộ dáng lễ độ cung kính. Tuy nhiên có khi giả bộ giống, lại luôn phá hỏng công sức.



      Sở Úc biểu vô cùng tự nhiên, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh An Tiểu Tâm, thành ra vị trí đối diện An Tiểu Tâm lại để Khúc Như Y ngồi. Khúc Như Y sắc mặt tốt ngồi xuống, ánh mắt xuyên qua lớp khói trắng tỏa ra từ hai tô cháo nóng bàn, nhìn An Tiểu Tâm cùng Sở Úc giống như đôi Kim Đồng Ngọc Nữ sóng vai nhau ngồi đối diện với mình.



      Sở Úc săn sóc lấy giúp An Tiểu Tâm chén cháo, Bồi nhìn bọn họ, cười hỏi: “Sở Úc, như thế nào lại có thời gian rảnh rỗi ra ngoài ăn cháo? Cậu phải bận bịu sao?”



      “Ha ha, còn chưa tới thông báo cho cậu tin tốt, sản phẩm triển lãm mạng truyền dẫn Châu Âu làm tốt lắm. Đêm nay vừa mới chuẩn bị xong, vừa vặn gặp An An tăng ca xong liền cùng ăn chút gì đó.”



      “A, phải , tốt quá. Sở Úc, tôi biết cậu nhất định có thể làm được.” Bồi nghe hạng mục lớn làm tốt mặt liền nở nụ cười.



      Khúc Như Y lại lạnh lùng : “An thư kí, tăng ca cũng trễ như vậy sao?”



      An Tiểu Tâm lấy tay chạm vào tóc của mình, tự hỏi nên trả lời như thế nào, Sở Úc đoạt trước : “ vừa rồi đau dạ dày, An An đưa gặp bác sĩ nên mới cùng tới đây.”



      “An An? Sở Úc, gọi cũng quá thân thiết . sợ người trong công ty biết cùng An Tiểu Tâm là người cũ?” Khúc Như Y cảm thấy chữ An An nghe qua hết sức chói tai.



      Sở Úc trầm mặt xuống: “ ngay cả việc tôi cùng người khác xưng hô như thế nào cũng muốn quản sao? Khúc chủ nhiệm, quản cũng quá rộng ?”



      Khúc Như Y hừ lạnh tiếng, quay lại họng súng nhằm vào An Tiểu Tâm: “ An thư kí, xem ra quyết tâm cùng Sở Úc quay lại với nhau. Chúc mừng rốt cục quên Đặng Dịch Triều.”



      An Tiểu Tâm vốn vùi đầu ăn cháo, nghĩ thầm qua tối nay là dính tới mấy người giả tạo này nữa. Nhưng là Khúc Như Ý thế nhưng lấy Đặng Dịch Triều ra đả kích mình, này khác đả thương , chịu nổi.



      An Tiểu Tâm thở dài hơi buông bát xuống, ngẩng đầu nhìn Khúc Như Y : “Vốn chuyện riêng của tôi cần thông báo với , bất quá nhìn hồi hộp như vậy tôi liền lần cho ràng, lần sau cần lại đến làm phiền tôi. Hơn nữa, cần ở trước mặt tôi nhắc đến Đặng Dịch Triều, bởi vì xứng!”



      An Tiểu Tâm hít sâu hơi tiếp tục : “Tôi cùng Sở Úc bốn năm trước kết thúc, vì sao chấm dứt, ràng nhất. Tôi tại thầm nghĩ cho biết, tôi An Tiểu Tâm đối với Sở Úc chút tâm tư gì khác, ta chỉ là cấp của tôi mà thôi. tin cũng được, tin cũng được, tôi chỉ đến đây thôi.”



      “An An…” Sở Úc nhịn được kêu lên, An Tiểu Tâm xong làm cho vô cùng lo sợ.



      Khúc Như Y hừ tiến : “Nếu có ý nghĩa, tại sao trễ như vậy vẫn còn ở cùng nhau?”



      An Tiểu Tâm nhìn Khúc Như Y, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười, dùng giọng điệu bất khả tư nghị : “Khúc chủ nhiệm, tôi kinh ngạc, năm đó phải cùng Sở Úc ở cùng chỗ sao? tại tại sao lại ở cùng nhau? Nếu ở cùng nhau, làm sao còn bày ra bộ dáng ghen tị như vậy? cũng phải là đêm khuya ở cùng với người đàn ông khác sao? Chẳng lẽ tôi cũng phải hỏi có phải hay cũng có ý đối với phó tổng giám đốc?”



      Khúc Như Y khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, phản bác lại: “ Ai ghen tị, hươu vượn. Chuyện riêng của tôi tới phiên quản.”



      An Tiểu Tâm lấy tay chống đầu, cười hắc hắc sao cả : “ ra cũng biết đạo lý việc tư cần người khác quản a. Dù sao chuyện của tôi quan tâm, chuyện của tôi cũng làm phiền lo lắng. lo lắng người nào, liền chính mình giám sát chặt chẽ .”



      Khúc Như Y mặt tái xanh, Sở Úc sắc mặt cũng được tốt lắm. ngồi chỗ kia, tâm cảm thấy đau, giống như nơi đó bị lấp đầy bởi những tảng đá lớn, trầm trọng thể hô hấp. mặt là lời tuyệt tình của An Tiểu Tâm, mặt là lời vô duyên vô cớ của Khúc Như Y đập vỡ chút tiến triển mà vất vả lắm mới tạo được. Lúc đầu, theo tình hình đêm nay còn tưởng quan hệ giữa mình và An Tiểu Tâm có thể chậm rãi đổi mới.



      Sở Úc quay người lại, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “An An, đừng tuyệt tình như vậy, được ?”



      An Tiểu Tâm trầm mặc, chẳng lẽ nhất định phải làm cho ở trước mặt Khúc Như Y cùng Bồi ra sao? khẽ cắn môi, cũng , mọi chuyện cũng hết, nhưng mở miệng ra thành câu chua xót: “Sở Úc, bát nước hắt lấy lại được nữa.”



      Sở Úc sắc mặt càng tái mét, mặt biểu tình phức tạp, nhưng trước mặt bồi cũng biểu lộ nhiều xúc động . Bồi luôn luôn ở bên xem náo nhiệt, cười như cười nhìn bọn họ đấu khẩu. Bất qúa chứng kiến việc vừa xảy ra, bất giác có chút lo lắng. Mấy người này đem việc tư náo loạn đến công ty đấy chứ? Lại , Sở Úc như vậy, An Tiểu Tâm cũng quá nhẫn tâm.



      An Tiểu Tâm quyết định phải , Sở Úc tiễn . Khúc Như Y cũng ăn muốn về, Bồi hiển nhiên cũng phải đưa ta về nhà. Bất quá, Bồi thế nhưng mình cùng An Tiểu Tâm tiện đường, để cho Sở Úc đưa Khúc Như Y trở về. Tuy rằng tình nguyện, nhưng cuối cùng An Tiểu Tâm vẫn là ngồi xe Bồi.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Editor : Tương

      Beta : ~ Fany ~

      Nguồn edit : http://thiendiepcung.wordpress.com

      Chương 11.2 : chén cháo rước lấy đại họa

      ~~~~~~~~~~~~



      An Tiểu Tâm ngồi ở vị trí tay lái phụ, dọc đường trầm mặc, Bồi cũng chuyện, chẳng qua là khóe môi nhếch lên nụ cười nghiền ngẫm, ngẫu nhiên liếc mắt cái nhìn sườn mặt bóng loáng tinh xảo của An Tiểu Tâm.



      Rất nhanh trở về tiểu khu mà An Tiểu Tâm ở, kinh ngạc phát bảo an của tiểu khu thế nhưng có ngăn cản xe của Bồi, để cho xe của bấm còi liền mở cửa cho vào. Xe đỗ dưới tòa C nơi ở An Tiểu Tâm , An Tiểu Tâm tháo dây an toàn, đối với Bồi khẽ gật đầu : “ phó tổng giám đốc, hôm nay làm phiền .”



      Bồi trả lời, chính là nghiêng người sang, để cánh tay ở tay lái, lấy tay chống cằm mình, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm. An Tiểu Tâm bị nhìn chăm chú có chút khẩn trương, nhớ tới đoạn thời gian này đúng là để cho thấy ít chuyện tình, trong bụng bất giác có chút tức giận. ngẩng đầu lên, đối với Bồi nặn ra nụ cười cứng ngắc, sau đó cứng rắn : “ phó tổng giám đốc, ngài hôm nay xem cuộc vui có phải thấy rất khoái trá? cao hứng có thể giúp ngài tiêu khiển mà.”



      Bồi ánh mắt sáng ngời, ý cười nơi khóe miệng càng sâu sắc, thế nhưng đối với An Tiểu Tâm gật gật đầu, “Ừ” tiếng.



      An Tiểu Tâm nhất thời sửng sốt trừng mắt nhìn Bồi, thiên hạ còn có người vô sỉ như vậy.



      Bồi thản nhiên : “Lần sau có chuyện gì vui có thể tìm tôi chuyện, để cho tôi giải trí.”



      An Tiểu Tâm gì, vô cùng hận chính mình tại sao câu vô nghĩa này. hai lời xoay người đẩy cửa xe, ngay cả tạm biệt cũng bước ra ngoài.



      Bồi nhìn bóng lưng cao gầy của nở nụ cười ha ha, nhìn xem, phải lại lộ chân tướng rồi sao.



      Ngày hôm sau là ba mươi tết, sáng sớm Bồi theo thói quen vén rèm cửa sổ lên nhìn xuống, quả nhiên thấy cái bóng dáng kia làm các loại tư thế kì quái. cười cười, ra.



      Bất quá Bồi lo lắng phải có đạo lí, sáng sớm, Khúc Như Y lại chọc gậy An Tiểu Tâm.



      Hôm nay ba mươi tết, những nhân viên về nhà thăm người thân vẫn còn làm ca buổi sáng. Thư kí tổng giám đốc cũng chỉ còn lại bốn, năm người làm ca. Sở Úc sau đêm nghỉ ngơi tựa hồ tinh thần tốt lên rất nhiều, mặt có vài phần hồng hào, vừa vào liền cùng các đồng nghiệp chào hỏi, vẫn tác phong bình dị, gần gũi. cố ý tới trước bàn An Tiểu Tâm, cười dịu dàng : “ An thư kí, vừa rồi gặp người bộ phận phần mềm trung tâm máy tính đều thức ăn ngày hôm qua gọi rất ngon. Bọn họ có thời gian muốn mời uống rượu.”



      “Uống rượu?” An Tiểu Tâm buồn cười, trước kia khi ở bộ phận phần mềm trung tâm máy tính thường xuyên cùng nhóm kĩ thuật viên ra ngoài uống rượu, nhàn nhạt với Sở Úc: “ Được a, để lúc nào có thời gian rồi sau. Đúng rồi, đây là đơn thuốc ngày hôm qua bác sĩ Lưu kê cho , cầm lấy, chính mình mua thuốc.”



      Sở Úc cầm đơn thuốc nhìn nhìn, thừa dịp trong văn phòng có nhiều người để ý lắm, đưa tay kéo kéo búi tóc An Tiểu Tâm : “Để tóc như vậy, thậtt khó xem.” Sau đó đợi An Tiểu Tâm kịp tỏ thái độ, bước nhàng hướng về phòng làm việc của mình.



      An Tiểu Tâm kinh ngạc nhìn Sở Úc, ngày hôm qua rất ràng, ta lại uống nhầm thuốc gì rồi, duyên cớ ở văn phòng làm ra động tác tùy tiện như vậy. An Tiểu Tâm khỏi nhìn xung quanh chút, kết quả, quả thực nhìn thấy đôi mắt lóe hàn quang. An Tiểu Tâm ở trong lòng ai thán, như thế nào cố tình khiến cho Khúc Như Y nhìn thấy đây. Hơn nữa Khúc Như Y cũng vậy, thích Sở Úc vì sao giữ chặt lấy ta? Năm đó bọn họ phải đều như vậy sao? Vì sao ở cùng nhau? Nếu có ở cùng nhau vì sao tại lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình?



      Thời điểm Bồi vào công ty vừa vặn nhìn thấy bộ dáng An Tiểu Tâm ghé vào bàn làm việc trầm tư suy nghĩ.



      Thấy Bồi đến, Đinh Phổ Nguyệt liền theo vào văn phòng, mấy ngày nay ở cùng chỗ với Bồi, muốn hỏi chút ngày nghỉ tết lịch Bồi có tính toán gì . Nhưng là đợi Bồi ngồi xuống ghế, Khúc Như Y lại như hình với bóng theo tiến vào. Khúc Như Y nhìn cũng nhìn Đinh Phổ Nguyệt liếc mắt cái, lập tức đối với Bồi : “ Bồi ca, thể để cho An Tiểu Tâm làm ở phòng tổng giám đốc, em muốn đem ta điều .”



      Bồi nhìn nhìn Đinh Phổ Nguyệt, Đinh Phổ Nguyệt đành phải nhàng lui ra ngoài. cắn cắn môi, nghĩ rằng thể để cho Khúc Như Y như ý nguyện, vì thế liền thẳng đến văn phòng Sở Úc.



      Mà lúc này Bồi phiền não day day mi tâm của mình : “Như Y, sao em có thể tùy hứng như vậy? Ngày hôm qua An Tiểu Tâm đều ràng rồi thôi. Nếu em thích Sở Úc, em với cậu ta, đem cậu ta giữ chặt bên mình phải xong rồi sao.”



      Khúc Như Y lạnh lùng nghiêm mặt : “Ai với em thích Sở Úc?”



      Bồi nhíu lông mày : “ thấy rất kì quái, vậy em nhìn bọn họ giống như nhìn kẻ trộm làm gì?”



      Khúc Như Y cãi lại: “Sở Úc cùng với em là cùng nhau lớn lên giống như trai, An Tiểu Tâm căn bản là xứng ở cùng chỗ với ấy, em thể để cho Sở Úc bị hủy tay An Tiểu Tâm.”



      Bồi nhìn bộ dáng quật cường kia của Khúc Như Y khỏi buồn cười: “ Như Y, vậy Sở Úc cùng em ở cùng chỗ liền xứng? Em tốt nhất vẫn là để ý tình cảm của mình, xem rốt cuộc em thích ai?”



      “Nếu như em em thích sao?” Khúc Như Y đột nhiên .



      Bồi cổ họng khỏi nghẹn chút, sắc mặt cũng trầm xuống, nửa ngày mới chậm rãi : “Tốt lắm, Như Y, đừng có cũng lôi kéo vào, muốn cùng mấy người chơi trò chơi tình cảm buồn chán này đâu.”



      Khúc Như Y chịu thua hất cằm lên : “Nhưng là từng với em muốn dẫn em ra nước ngoài, ràng thích em.”



      “Nhưng là em cự tuyệt.” Bồi bình tĩnh trả lời.



      Khúc Như Y kiêu ngạo nở nụ cười, tự tin : “Cho nên mới ngừng thay tình nhân bên người? Có người , bộ dáng Đinh Phổ Nguyệt cười rộ lên rất giống em.”



      Bồi phiền não cau lại mi, đề tài vì sao lại kéo đến người mình, hơn nữa đề tài trong lời lại thái quá như vậy. khụ hai tiếng : “ đề tài ban đầu của chúng ta , em định điều An Tiểu Tâm đến đâu?”



      “Trở lại bộ phận kĩ thuât làm trợ lí.” Khúc Như Y sớm nghĩ kĩ.



      Bộ phận kĩ thuật quá vất vả, hơn nữa cũng phải An Tiểu Tâm am hiểu công tác, vài năm này ấy làm ở đây vô cùng tốt, tổng giám đốc đối với ấy rất vừa lòng.” Bồi .



      “Tổng giám đốc để em .” Khúc Như Y tự tin trả lời.



      “Vậy thuận tiện đem đơn từ chức cảu tôi luôn.” Thanh lạnh như băng của Sở Úc đột nhiên cắt ngang tiến vào, nhìn Khúc Như Y, chỉ nhìn Bồi: “ Bồi, tôi tuyệt nuốt lời.”



      Bồi thấy ở cửa Đinh Phổ Nguyệt co đầu rụt cổ, biết là phá đám. thấy Sở Úc nhìn chằm chằm bộ dáng ngang ngược của Khúc Như Y, đồng thời thấy cậu ta trừng mắt với mình, đột nhiên cảm thấy đau đầu nhức óc.



      gầm lên tiếng: “Đinh Phổ Nguyệt!”



      Đinh Phổ Nguyệt co rúm lại chút, chậm rãi đến.



      , gọi An Tiểu Tâm vào cho tôi.” Bồi lớn tiếng phân phó.



      Đinh Phổ Nguyệt sợ tới mức chạy chậm ra ngoài, nhận thức Bồi lâu như vậy, còn chưa từng gặp qua phát hỏa.



      Chỉ chốc lát, An TIểu Tâm vẻ mặt mờ mịt đến. cúi đầu, trong lòng yên, biết lại có cái chuyện gì hay ho đây.



      Bồi nhìn đầu sỏ làm rối chuyện này, nổi giận : “An Tiểu Tâm, từ giờ trở là thư kí của tôi. Lập tức đem giấy tờ, chứng minh thư giao cho Hàn Mai, để ấy giúp làm visa. Qua ngày mười lăm tháng giêng, cùng tôi Châu Phi khảo sát.”



      An Tiểu Tâm khiếp sợ ngẩng đầu, miệng há hốc, cái gì? Châu Phi?



      Khúc Như Y cùng Sở Úc đồng thời mở miệng định phản đối, Bồi phất tay, chỉ chỉ An TIểu Tâm : “Tôi đem tai họa này mang , các người thừa dịp trong khoảng thời gian này bình tĩnh lại , cẩn thận suy nghĩ xem rốt cuộc muốn làm gì. Nhất là em, Như Y, coi như cho em cơ hội, em hiểu chứ. Sau khi chúng tôi trở về, bất kể như thế nào, em cũng hứa được hồ nháo.”



      An Tiểu Tâm lúc này mới phục hồi tinh thần, Châu Phi cũng muốn , nhất là cùng Bồi. sợ hãi : “……….. Phó tổng giám đốc, ngài còn có hỏi ý kiến của tôi, tôi….. tôi muốn …..”



      liền từ chức !” Bồi kiên nhẫn .



      An TIểu Tâm nhìn Bồi nóng nảy , nuốt nuốt nước miếng, tội nghiệp nhìn Đinh Phổ Nguyệt chút. Đinh Phổ Nguyệt nhún vai, làm cái tư thế lực bất tòng tâm. Lúc này cũng giám đụng vào Bồi chẳng khác gì buốt râu cọp.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Editor : Tương
      Beta : Fany
      Nguồn edit : http://thiendiepcung.wordpress.com
      Chương 12: Phần lớn qua (1)

      ~~~~~~~~~



      Toàn bộ ngày nghỉ Tết lịch, An Tiểu Tâm đều là ở cùng người nhà.



      cùng Đinh Phổ Nguyệt đều cùng trở về căn biệt của An Thắng Phong ở vùng ngoại thành, bốn miệng ăn ở cùng chỗ, giống như nhiều năm trước kia vui vẻ đón Tết. Buổi tối ngày ba mươi, An Tiểu Tâm cùng Đinh Phổ Nguyệt đưa ra quà tặng hiếu kính AN Thắng Phong cùng Tần Thu Huân, làm cho hai trưởng bối mặt như nở hoa.



      An Tiểu Tâm giúp Tần Thu Huân làm bàn đồ ăn ngon, An Thắng Phong mở lọ Mao Đài trân quý, bốn người vui vẻ hòa thuận ngồi cùng chỗ, vừa xem tivi vừa ăn cơm. Mỗi lúc như thế này, An Tiểu Tâm có loại ảo giác, mình chính là đứa của An Thắng Phong cùng Tần Thu Huân, Đinh Phỏ Nguyệt chính là em ruột của mình. Tuy rằng đại đa số thời gian Đinh Phổ Nguyệt đối với mình có tốt, nhưng nếu như là em ruột, còn có cái gì phải so đo đâu? Lúc này Đinh Phổ Nguyệt uống hớp rượu cũng nhìn về phía An Tiểu Tâm, ánh mắt trong suốt.



      An Tiểu Tâm nhịn được véo véo khuôn mặt Đinh Phổ Nguyệt, cười hì hì : “Ha ha, ta biết mi suy nghĩ cái gì, khẳng định cùng suy nghĩ trong lòng ta giống nhau.”



      Đinh Phổ Nguyệt gạt tay , hài lòng : “Thiên tài cùng mi giống nhau, mi xem mi , uống chút rượu liền say khướt.”



      An Tiểu Tâm để ý tới, cánh tay quàng vào cổ Đinh Phổ Nguyệt, Đinh Phổ Nguyệt lẩn tránh, hai người khỏi hi hi ha ha đứng lên đùa giỡn. An Thắng Phong cùng Tần Thu Huân ở bên cạnh vui vẻ nhìn, khí hòa thuận, vui vẻ.



      An Tiểu Tâm mượn chút rượu, nắm tay Đinh Phổ Nguyệt đối với An Thắng Phong cùng Tần Thu Huân : “Cha, dì, hai người nắm tay làm lại với nhau, cũng cho con cùng Phổ Nguyệt yên tâm.”



      Đinh Phổ Nguyệt lặng chút, lập tức cũng cười lên : “An Tiểu Tâm chết tiệt, lại đoạt lời kịch của ta.”





      Tần Thu Huân mặt có chút đỏ, tuy rằng bà cũng sắp 50 tuổi, nhưng tại nhìn dưới ánh đèn, hai gò má đỏ tươi, đúng là động lòng người. An Thắng Phong khụ khụ, cười hì hì kéo Tần Thu Huân qua : “Vẫn đợi những lời này của các con đây, nếu ta khó mở miệng mà,ta cùng thu Thu Huân sớm làm thủ tục từ tám trăm năm rồi”



      An Tiểu Tâm cùng Đinh Phổ Nguyệt cùng nhau liếc mắt cái, đồng thanh hét ầm lên, người chạy về phía An Thắng Phong, người chạy về phía Tần Thu Huân. Mọi người cười đùa cùng chỗ, Đinh Phổ Nguyệt đặc biệt bất mãn, đối với An Thắng Phong : “ được, vừa có nhẫn kim cương, lại khong có tiệc cưới, cũng có tuần trăng mật, mẹ con thể liền như vậy gả cho cha.”



      “Ai nha, cái đó trọng yếu, chỉ cần ba ta đối với dì tốt là được.” An Tiểu Tâm vội vàng giúp An Thắng Phong chuyện



      An Thắng Phong lúc này xuất ra thân phận trưởng gia mà : “Làm sao có thể có tuần trăng mật? Ta cùng Thu Huân là chờ các con a. Chờ các con mang chàng rể hiền về cho ta, mọi người cùng nhau du lịch.”



      Thấy đề tài chuyển đến người mình, An Tiểu Tâm ùng Đinh Phổ Nguyệt đều chột dạ chịu chuyện. An Thắng Phong cùng Tần Thu Huân liếc mắt nhìn nhau cái, lúc nhìn An Tiểu Tâm trong mắt mang theo nhiều thương tiếc cùng lo lắng.



      Ngày đầu năm mới, An Tiểu Tâm đến nhà Tiểu Thao chúc tết. mua rất nhiều đồ đạc, để đầy trong ghế sau taxi. Đến dưới lầu, gọi điện thoại kêu Tiểu Thao xuống dưới giúp cuối cùng mới đem đồ vật khiêng lên. Vừa vào nhà, mẹ Tiểu Thao nhiệt tình đón An Tiểu Tâm vào. Ba Tiểu Thao mất sớm, cho nên trong nhà chỉ có Tiểu Thao cùng với mẹ. Mẹ Tiểu Thao thấy An Tiểu Tâm mang nhiều đồ như vậy ngượng ngùng : “Tiểu Tâm a, con tại sao lại mang nhiều đồ như vậy. Ta cái gì cũng thiếu, con cần phải lo lắng cho ta.”



      An Tiểu Tâm vỗ vỗ tay mẹ Tiểu Thao : “Dì à, nhìn người kìa, trước đây con cũng ăn ít cơm của dì mà, dì cũng chưa từng theo con xin tiền. Con tại chính mình kiếm được tiền, đương nhiên muốn hiếu kính người a.”



      Mẹ Tiểu Thao đôi mắt đỏ lên, tự giác : “Nếu Tiểu Triều vẫn còn tốt rồi, con gả lại đây, ta chắc chắn rất cao hứng…..”



      An Tiểu Tâm đôi mắt lập tức đỏ lên, tuy rằng phải lần đầu tiên nghe những lời này, vốn tưởng rằng tâm sớm chết lặng nhưng ngờ vẫn khơi dậy đau đớn sắc nhọn. Nếu Dịch Triều còn sống, những năm này dì cũng cần vất vả kiếm tiền nuôi Tiểu Thao ăn học như vậy. Mỗi lần tới nơi này, đều cảm thấy mình là tội nhân. Tuy cảm giác sống bằng chết nhưng lại vẫn tiếp tục bức chính mình đến.



      Mẹ Tiểu Thao đến nay còn biết Đặng Dịch Triều là vì cứu An Tiểu Tâm mà chết, nếu biết, nếu biết biết còn có thể hoan nghênh như vậy . An Tiểu Tâm , phải sợ mẹ Tiểu Thao hận , mà là sợ bà từ nay về sau nhận giúp đỡ của chính mình, nếu vậy ngay cả nguyện vọng chuộc lỗi hèn mọn nhất của An Tiểu Tâm đều đạt được.



      Tiểu Thao thấy hai người phụ nữ nắm chặt tay rơi lệ, trong lòng khó chịu, lớn tiếng hét lên: “Mẹ, việc qua nhiều năm, đừng lôi ra làm mọi người vui được !”



      Mẹ Tiểu Thao vội lau lệ, lấy tay đỡ bả vai An Tiểu Tâm : “Con nhìn ta, ai nha, nữa. Giữa trưa ở lại đây ăn cơm, ta làm đồ ăn ngon cho con.”



      “Được, dì à, con giúp người, vừa vặn theo người học. Trù nghệ của con cũng đều là người dạy cho mà.” An Tiểu Tâm tinh thần cũng phấn chấn lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười.



      Hai người phụ nữ chui vào phòng bếp. Mẹ Tiểu Thao làm đồ ăn rất tuyệt, dựa vào tay nghề này, mở quán cơm tại nhà. Tuy rằng lớn, nhưng khách nhân trung tuổi rất nhiều, mỗi ngày đông như trẩy hội, kiếm tiền cũng quá khó khăn. Nhưng mẹ Tiểu Thao dù sao cũng 50 tuổi, mình kinh doanh tiệm cơm, vất vả khó khăn trong đó làm sao lại có thể thiếu.



      An Tiểu Tâm cũng muốn giúp Tiểu Thao đóng học phí, nhưng bị Tiểu Thao cùng mẹ cậu bé khéo léo từ chối. Tiểu Thao vì tiết kiệm học phí cùng sinh hoạt phí, ràng có thể thi đậu khoa ngoại ngữ đại học Bắc Kinh, lại lựa chọn trường ngoại ngữ thứ hai của địa phương. Bất quá cậu cũng rất có thiên phú, ở trường học cũng học rất giỏi các môn. Mẹ Tiểu Thao đến con trai bảo bối liền thao thao bất tuyệt, tình cảm con là loại tình cảm có lời nào có thể miêu tả được. An Tiểu Tâm lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên vào câu, khí phi thường ấm áp.



      Tiểu Thao đứng ngẩn người ở ngoài cửa, lẳng lặng nghe mẹ cằn nhằn liên miên, trong lời ngẫu nhiên nghe được thanh trong trẻo của An Tiểu Tâm, trong lòng chua ngọt khó phân biệt. Kỳ cậu muốn An Tiểu Tâm đến nhà mình, bởi vì cậu muốn thấy bộ dáng An Tiểu Tâm chưa quên người mất.



      Ăn xong cơm trưa, An Tiểu Tâm quấn quýt lấy mẹ Tiểu Thao cùng nhau dạo phố. Vì thế ba người thân thân ái ái đến trung tâm mua sắm trong thành phố dạo. Tiểu Thao bộ dáng thuộc loại mày rậm mắt to, loại hình tuấn như ánh mặt trời, thu hút chú ý của những giá bên cạnh. An Tiểu Tân bận rộn giúp mẹ Tiểu Thao chọn quần áo, giương mắt nhìn thấy bộ dáng Tiểu Thao kiên nhẫn quệt miệng, vì thế tung cước đá vào mông Tiểu Thao, miệng : “Gọi cậu dạo phố cùng mà giống như giết người.”



      Tiểu Thao tức giận lập tức giương nanh múa vuốt đánh tới, An Tiểu Tâm lập tức trốn sau lưng mẹ Tiểu Thao, Tiểu Thao vây quanh mẹ cậu di chuyển trái phải muốn bắ An Tiểu Tâm. Mẹ Tiểu Thao vui tươi hớn hở đưa tay bảo vệ An Tiểu Tâm, trong lòng hiểu được hai đứa này chỉ là muốn làm cho bà vui vẻ mà thôi.



      Hành động của bọn họ đều rơi vào trong mắt đôi nam nữ cầu thang cuốn.



      Bồi hứng thú nhìn chằm chằm đôi nam nữ đánh nhau đùa giỡn náo loạn cách đó xa kia, thực hoài nghi hoạt bát cười đùa kia là An Tiểu Tâm?



      Khúc Như Y cũng trừng mắt nửa ngày, miệng thào : “Trách được cần Sở Úc, nguyên lai là trâu già gặm cỏ non. xem đem mẹ con cỏ non đều thu phục.”



      Bồi nhìn Khúc Như Y lôi kéo chính mình cười : “Làm sao em biết kia là “mẹ cỏ non”? Có lẽ là thân thích của An Tiểu Tâm sao.”



      “Người phụ nữ An Tiểu Tâm lôi kéo đó cùng cỏ non bộ dáng rất giống nhau, nhất định là mẹ cậu ta.” Khúc Như Y khẳng định .


      Bồi lại nhìn vài lần, gật gật đầu : “Như Y, khả năng quan sát cảu em sai.”



      , Bồi đột nhiên phát An Tiểu Tâm tựa hồ phát An Tiểu Tâm liếc mắt nhìn về bên này, sau đó nhanh chóng xoay người, lén lút lôi kéo hai người nhanh chóng về phương hướng khác.



      Bồi khóe miệng nhếch lên, mở miệng liền gọi to tiếng: “An Tiểu Tâm.” Thanh mát lạnh truyền xa.



      An Tiểu Tâm bước nhanh chút, định làm bộ như có nghe thấy, tiếp tục về phía trước. Nhưng là mẹ Tiểu Thao lại giữ chặt An Tiểu Tâm : “Tiểu Tâm, có người gọi con a.”



      An Tiểu Tâm bất đắc dĩ, nặn nụ cười, quay người lại, khi thấy Bồi giả mù sa mưa làm cái biểu tình kinh hỉ.



      Khúc Như Y lôi kéo cánh tay Bồi oán giận : “ kêu ta làm gì?”



      Bồi cười quyến rũ, trả lời mà dắt Khúc Như Y đến gần An Tiểu Tâm.



      An Tiểu Tâm ha ha cười : “Ha ha, là trùng hợp, ở trong này gặp gỡ phó tổng giám đốc cùng Khúc chủ nhiệm. Hai người dạo phố a!”



      Bồi “phốc xích” phì cười, chỉ chỉ Tiểu Thao cùng mẹ cậu : “ cùng người quen dạo phố sao?”



      An Tiểu Tâm cuống kéo Tiểu Thao : “Đây là Đặng Thao, gặp qua. Vị này là mẹ cậu ấy.”



      Mẹ Tiểu Thao dùng dôi mắt trải đời nhìn chằm chằm Bồi, mỉm cười gật đầu, An Tiểu Tâm chỉ vào Bòi cùng Khúc Như Y giới thiệu: “Vị này là phó tổng giám đốc của công ty con, vị này là Khúc chủ nhiệm.”



      Mẹ Tiểu Thao chào hỏi, còn chưa xong, An Tiểu Tâm liền vội vàng : “ phó tổng giám đốc cùng Khúc chủ nhiệm còn có việc , ngại quá làn chậm chễ hai người, chúng tôi trước a.”



      xong khẽ cười với Bồi cùng Khúc Như Y, lôi kéo Tiểu Thao cùng mẹ cậu xoay người bước . Chớp mắt cái khoogn thấy tăm hơi.



      Bồi nhìn phương hướng biến mất, trêu đùa : “Em xem xem, thấy chúng ta giống như gặp quỷ.”



      Khúc Như Y cảm thấy nụ cười bên môi bồi có điểm chói mắt, kéo kéo : “Đừng nhìn, mấy ông lão còn chờ chúng ta đó.”



      Bồi liếc Khúc Như Y : “Em phải đối với chuyện tình của An Tiểu Tâm luôn luôn quan tâm sao?”



      Khúc Như Y nhún nhún vai: “Chỉ cần ta cùng người bên cạnh em có quan hệ, em mới mặc kệ ta là ăn cỏ non hay cỏ già.”

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Editor : Tương
      Beta : Fany
      Nguồn edit : http://thiendiepcung.wordpress.com
      Chương 12: Phần lớn qua (2)
      ~~~~~~~~~


      Buổi tối mồng , An Tiểu Tâm bị buộc bất đắc dĩ ra ngoài cùng mẹ ruột Tần Xuân Hinh ăn cơm. Đương nhiên, còn có người nam nhân của mẹ Khúc Tín Hách.

      Tần Xuân Hinh trời sanh tính thoải mái, tôn trọng tự do, chịu nổi trói buộc. Cho nên năm đó bà chịu nổi cuộc sống gia đình rườm rà, bỏ lại chồng con tới nước Mĩ học vẽ tranh. Bà thiên tư thông minh, xúc cảm sâu sắc, tình cảm phong phú, bức tranh thoát tục phóng khoáng lại giấu cái nhìn lịch tao nhã nữ tính, tại họa sĩ rất nổi tiếng. Đương nhiên, người phụ nữ thành công tất nhiên là sau lưng có hoặc nhiều người đàn ông hỗ trợ. An Thắng Phong mang theo con nuôi nấng, để chút ràng buộc. Khúc Tín Hách cung cấp cho bà tiền tài, để cho bà tâm vướng bận chuyên tâm vẽ tranh.

      An Tiểu Tâm từng tưởng, nếu Tần Xuân Hinh có thanh lệ thoát tục, khuôn mặt xinh đẹp, hai người đàn ông kia còn có thể vì bà trả giá? Bà còn có thể làm theo ý mình sống như thế hay ?

      An Tiểu Tâm thừa nhận mình đối với mẹ ruột là ghen tị nhiều hơn căm giận, có thể lí giải mẹ năm đó trái tim muốn bay cao, có thể có mấy người phụ nữ muốn bay là có thể bay được đây?

      An Tiểu Tâm đúng hẹn đến tầng thượng tòa nhà có kiến trúc giả cổ nổi tiếng Vọng Giang bên dòng Châu Giang. Bên ngoài tòa nhà này là mái cong đấu củng, rường cột chạm trổ, bên trong trang hoàng cổ kính, tươi mát lịch tao nhã. Ngồi ở Vọng Giang các dựa vào lan can trông về phía xa, sông dài rộng như đến tận trời, phiền não trong lòng cũng được gió sông thổi , giống như ý cảnh cổ nhân mọc cánh thành tiên đăng tiên.

      tại, An Tiểu Tâm ngồi trong gian phòng Vọng Giang Các nơi được mệnh danh là sang quý lịch tao nhã nhất thành phố, đặc biệt chuyên tâm ngắm cảnh mưa mùa đông sông Châu Giang. Mặc dù nhìn ngắm đến cái cổ cũng mỏi nhừ, nhưng vẫn làm ra vẻ bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, bởi vì nghĩ quay đầu cùng Khúc Như Y mắt to trừng mắt . biết vì sao, người mời khách còn chưa tới, hai ngươi được mời lại đến đông đủ. Hai người để ý tôi, tôi cũng để ý tôi, cứng ngắc tại chỗ.

      Rốt cục, tiếng cửa mở vang lên, Khúc Tín Hách cùng Tần Xuân Hinh tiến vào, mang trận hơi lạnh của mưa mùa đông. Tần Xuân Hinh giống như gió cuốn chạy đến bên người An Tiểu Tâm, đưa tay sờ mặt : “Con khỏi bệnh hoàn toàn chưa? Nhìn con gầy quá. Mẹ muốn gặp con, nhưng An Thắng Phong cho, thể quấy nhiễu yên tĩnh của con. Đến, Tâm Tâm ngoan, cho mẹ biết tại sống ở đâu?”

      An Tiểu Tâm có điểm xấu hổ bắt cái tay Tần Xuân Hinh để mặt mình, đối với Khúc Tín Hách xa cách lễ phép cười cái rồi mới : “Mẹ, con sao, mẹ đừng lo lắng. Còn có người mà.”

      Tần Xuân Hinh ánh mắt nhìn Khúc Như Y ngồi bên cạnh, sắc mặt buồn bã, miệng khẽ cong, lúc này mới ngồi xuống. Khúc Tín Hách đến bên người Khúc Như Y, ôn hòa đưa tay xoa tóc . Sau đó ông ngồi vào vị trí người chủ, vỗ vỗ vị trí bên người kêu Tần Xuân Hinh: “Lại đây, ngồi ở đây.”

      Tần Xuân Hinh nhìn vị trí chủ nhà cách An Tiểu Tâm khá xa, chu miệng lê muốn : “ , em muốn ngồi bên cạnh Tâm Tâm.”

      “Lại đây!” Khúc Tín Hách thanh tăng thêm chút lực, có tia kiên quyết nghi ngờ, Tần Xuân Hinh lúc này mới tình nguyện chậm rãi đến bên cạnh ông.

      An Tiểu Tâm nhìn thái độ của mẹ mình như , bất giác đảo cặp mắt trắng dã. Mẫu thân đại nhân của con a, người bao nhiêu tuổi rối, như thế nào giơ tay nhấc chân đều ngây thơ như vậy a. Chính là người dung nhan già, nhưng xuân xanh cũng 49 tuổi ngài cũng có thể thu lại thu lại a. Bất quá lòng mà , Tần Xuân Hinh bề ngoài tuyệt vượt qua 38 tuổi. Tóc ngắn uốn thành lọn như những ngọn sóng, mấy chỗ còn nhuộm thành màu đỏ sẫm, rất xứng với cặp mắt to ngập nước cùng màu da trơn bóng, nhìn qua thậm chí có vài phần cười khẽ, thập phần hợp mốt, là phu nhân đáng .

      Khúc Tín Hách liếc mắt thấy biểu tình của An Tiểu Tâm, bất giác khẽ khụ hai tiếng. An Tiểu Tâm đem ánh mắt nhìn mẹ mình nhanh chóng thu hồi, ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn Khúc Tín Hách, còn làm ra bộ dáng nghe ông . Khúc Tín Hách hơn 50, thái dương thấy tóc trắng. Nhưng ông có ngũ quan mạnh mẽ, khí chất trầm ổn, thêm việc bảo dưỡng dáng người cân đối rất tốt, trọng yếu nhất là tài sản kếch xù , đối với những người phụ nữ coi như là người đàn ông có lực hấp dẫn.

      Quả nhiên, Khúc Tín Hách mở miệng giảng đạo: “Như Y, Tiểu Tâm, hôm nay goi các con đến, là có việc cùng các con .”

      Khúc Như Y sắc mặt lập tức tái nhợt. An Tiểu Tâm có điểm kiên nhẫn, đối với việc này, sớm đoán được từ tám trăm năm, kì thực có mình hay cũng thế.

      “Tiểu Tâm, ta định cùng mẹ con kết hôn, con….. phản đối chứ?” Khúc Tín Hách trước hỏi An Tiểu Tâm.

      An Tiểu Tâm cố nặn ra nụ cười thành khẩn ngừng : “ phản đối, phản đối, hai người nhanh chóng kết hôn , hắc hắc, chú Khúc, chính là…….. Về sau chú quan tâm mẹ con là được.”

      Tần Xuân Hinh bất mãn trừng mắt nhìn An Tiểu Tâm cái, chuyện như vậy giống như mình là con cún con hay gây chuyện, nhanh chóng đưa cho người khác nuôi, còn muốn dặn người ta trăm ngàn phải trông nom để cho nó lại cắn người khác.

      Khúc Tín Hách gật gật đầu, tuy rằng An Tiểu Tâm giống như ông đoán trước, nhưng ông vẫn có chút buồn cười. Sau đó ông chuyển hướng đến Khúc Như Y, Khúc Như Y lúc này nước mắt sớm rơi như mưa. Khúc Tín Hách thở dài, : “Như Y, con đồng ý sao?”

      đồng ý, mẹ mất mười năm, cha luôn theo đuổi người đàn bà này, chưa bao giờ để ý con. tại lại muốn đem bà ta lấy về nhà, con đồng ý.” Khúc Như Y nghẹn ngào.

      “Khụ khụ,” Tần Xuân Hinh mím mím miệng, kéo ống tay Khúc Tín Hách : “Như Y đồng ý, em thấy coi như vậy .”

      Khúc Tín Hách lấy ánh mắt đảo qua Tần Xuân Hinh, biểu tình bất mãn lời nào miêu tả được, Tần Xuân Hinh co rúm lại chút, nha nha : “ xem…. Làm cho đứa khóc nhiều tốt.”

      Khúc Tín Hách vươn bàn tay nắm lấy tay Tần Xuân Hinh, cho bà lấy ra, sau đó hít hơi sâu : “Như Y, kỳ ba từ khi lên trung học nhận thức Xuân Hinh, so với nhận thức mẹ con còn sớm hơn. Ừ, chuyện trước nữa con kia cũng nữa. Như con vừa mới , ba ba theo đuổi bà ấy cũng nhiều năm, con còn nhẫn tâm xem ba ba vất vả như vậy sao?”

      Đôi mắt to xinh đẹp của Khúc Như Y tràn đầy nước mắt, khóc : “Ba ba, vì sao nhất định phải tìm mẹ kế cho con? Mấy năm nay, con vẫn muốn bồi ở bên cạnh người, ra nước ngoài du học, cũng là người bắt buộc con . Ba nếu tịch mịch, con có thể ở cùng người a.”

      Khúc Tín Hách mỉm cười lắc đầu : “Như Y, điều này sao có thể giống nhau đây? Con là con , Xuân Hinh là bạn đời của ta. Con ngẫm lại, ba và chồng tương lai, đối với con mà khẳng định cũng giống nhau đúng hay ?”

      đúng, con chỉ cần ba ba, con có thể kết hôn.” Khúc Như Y cố chấp . An Tiểu Tâm ở bên cạnh nghe thân thể khỏi run lên chút, Khúc Như Y này đúng là nhân tài, chỉ cần ba ba còn bỏ xuống được Sở Úc, cùng Bồi cũng ràng minh bạch. Hừ, đại tiểu thư này chính là được nuông chiều, thế giới chỉ có thể quay vòng quanh ta, cái gì cũng muốn buông tay.

      Khúc Tín Hách bất đắc dĩ nhìn Khúc Như Y cái, sau đó khẩu khí cường ngạnh đứng lên : “Đêm nay gọi các con đến, chính là muốn thông báo cho các con biết mà thôi, chúng ta năm trước hoàn thành các thủ tục.”

      “Hoàn thành thủ tục mới cùng con có ích lợi gì?” Khúc Như Y khiếp sợ đứng lên.

      Khúc Tín Hách trấn định : “Tuy rằng thủ tục hoàn thành, nhưng ba và dì Tần con muốn cái hôn lễ.”

      An Tiểu Tâm vừa vặn uống ngụm trà nóng bỏng, nghe xong lời này ngụm liền nuốt xuống, cảm giác cổ họng giống như bốc hơi. Cái gì, hôn…. Hôn lễ? Chẳng lẽ muốn chính mình làm hoa đồng??

      Tần Xuân Hinh để ý An Tiểu Tâm khiếp sợ, thế nhưng lộ ra ngượng ngùng cười đối với An Tiểu Tâm giải thích: “Tâm Tâm, mẹ muốn mặc áo cưới a, trước kia lúc gả cho ba con hiểu chuyện, tùy tiện gả cho, lần này mẹ muốn long trọng, cả đời còn lại lúc này đây.”

      An Tiểu Tâm kinh ngạc nhìn Tần Xuân Hinh, biết sao trong lòng có điểm chua xót. Mẹ ở ngoài mình cũng 20 năm, bây giờ có thể mặc vào áo cưới, cùng người mình vào lễ đường, đây là phúc khí của bà. Làm con , chính mình hẳn là nên thay bà cảm thấy cao hứng. An Tiểu Tâm nghiêng về phía trước , cầm tay Tần Xuân Hinh, thành tâm thực lòng : “Mẹ, con tình thay người cao hứng, khi chọn áo cưới con đến cố vấn cho người có được ?”

      An Tiểu Tâm khó có khi cùng Tần Xuân Hinh thân mật như vậy, bà cực kì vui vẻ, sau đó bà ghé ghé vào lỗ tai An Tiểu Tâm nhàng : “Nếu thừa dịp bậy giờ còn quá già, còn có thể mặc áo cưới, mẹ mới lấy chồng đâu. Mẹ cho con biết, đàn ông tối phải này nọ, chiếm được mới là tốt nhất. Đừng nhìn mẹ đáp ứng gả cho, đến lúc mẹ muốn rong chơi khắp thế giới, lại để cho ông ấy đuổi theo.”

      An Tiểu Tâm nghe xong lời này, bất giác sửng sốt, ngượng ngùng thu hồi cánh tay, ngồi ngay ngắn. Khúc Tín Hách quét ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại đây, An Tiểu Tâm đối với ông cười hắc hắc, nghĩ rằng lão nhân gia ngài tự cầu nhiều phúc .

      Khúc Như Y vẫn ngồi ở chỗ nào đó nhìn hành động của bọn họ, cảm giác bọn họ mới là người nhà, chỉ có mình là người ngoài. cười lạnh, lời xoay người ra ngoài.

      “Như Y” Khúc Tín Hách mang theo điểm tức giận kêu.

      An Tiểu tâm bất đắc dĩ đứng dậy, đối vói Khúc Tín Hách : “Chú Khúc, chú ngồi , cháu khuyên nhủ ấy.”

      An Tiểu Tâm ra tới cửa, liếc mắt cái nhìn liền thấy bóng dáng Khúc Như Y sắp biến mất ở cuối hành lang. thở dài, xem tình cảnh Khúc Như Y cùng có chút giống nhau, phải khuyên nhủ ta thôi, miễn cho về sau ta lại náo loạn Tần Xuân Hinh. Nghĩ vậy, chạy chậm đến muốn nhanh chút đuổi theo Khúc Như Y. ngờ căn phòng bên cạnh đột nhiên mở của người ra, An Tiểu Tâm kịp phản ứng, kết quả nhào vào trong lòng người nọ. Người nọ cũng là bị An Tiểu Tâm làm cho hoảng sợ, bị An Tiểu Tâm đẩy lui về phía sau hai bước. Người nọ đứng vững sau đó cúi đầu nhìn mặt trong lòng, khóe miệng bất giác nhếch lên, sau đó dày mặt câu: “ nghĩ tới An thư kí nhiệt tình như vậy a.”

      An Tiểu Tâm cái mũi đụng vào lồng ngực người nọ, vừa đau vừa chua xót, nước mắt đều chảy ra. ôm cái mũi vốn định xin lỗi, vừa nghe thấy thanh này, lập tức trợn tròn ánh mắt ngẩng đầu nhìn, aiz!

      An Tiểu Tâm cười cái xa cách, cung kính chào hỏi: “ phó tổng giám đốc, là trùng hợp.”

      Lúc này Khúc Như Y nghe thấy trận hỗn loạn, thấy Bồi, lại xoay người trở về. cười lạnh : “ đúng là có mẹ tất có con a, đều khẩn cấp thương nhung nhớ như vậy sao?”

      An Tiểu Tâm trong lòng tức giận, người này có hảo tâm, vốn muốn an ủi ta chút. Nghe ta như vậy, An Tiểu Tâm cố ý dùng giọng điệu khiêm tốn lại nghiêm túc : “ có, tôi so với mẹ tôi còn kém xa. Bà là lão nhân gia đến bây giờ còn tính thăm thú thế giới, làm cho chú Khúc đuổi theo còn chưa đủ đâu.”

      Khúc Như Y khuôn mặt tức giận trắng bệch, ra lời.

      Bồi có việc gì nghe hai người phụ nữ , hắc hắc cười ngừng.

      Bồi, cậu vào ở đó làm cái quỷ gì vậy?” Bên trong thế nhưng truyền đến thanh của Sở Úc. An Tiểu Tâm vừa nghe hơi hơi biến sắc, vội cùng Bồi lời từ biệt: “ phó tổng giám đốc lời từ biệt: “ phó tổng giám đốc, ngại quá, mẹ tôi còn ở bên trong, tôi trước xin lỗi tiếp chuyện ngài được.”

      xong, đường nhanh về Vọng Giang Các, cũng muốn ở đây cùng Sở Úc náo loạn.

      Bồi nhìn bóng dáng An Tiểu Tâm hoảng hốt chạy trốn, trong lòng đúng là thay Sở Úc bi ai. Huynh đệ a, muốn theo đuổi làm cho người phụ nữ này quay về xem ra có khổ cho cậu ăn.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Editor : Mapxu
      Beta : Fany
      Nguồn edit: http://thiendiepcung.wordpress.com
      Chương : 13 Hành trình Châu Phi-Sudan 1
      ~~~~~~~~


      Hàn Mai xử lý chuyện của An Tiểu Tâm hiệu suất thể bội phục. Mùa xuân qua hai tuần lễ, đem tất cả các thủ tục cần thiết để An Tiểu Tâm xuất ngoại đều làm xong. Vì vậy, cuối tháng 2, khi các đồng nghiệp trong công ty còn chìm đắm ở trong ở trong khoảng thời gian nhàn nhã muốn đứng lên, An Tiểu Tâm cùng An Bồi bay châu Phi.

      An Bồi lần này châu Phi là định thời gian rất lâu, là tên cao cao tại thượng Phó tổng giám đốc tập đoàn, rất khẩn cấp muốn biết Thần sâm công ty con trải rộng thế giới đến tột cùng là hoạt động như thế nào ,đặc biệt là châu Phi nơi được mệnh danh là gian khổ nhất. Bồi cùng bộ nhân châu Phi tìm hiểu trước, dọc đường cần bất kỳ khoản tiếp đãi nào. Hành trình khảo sát cùng nội dung hoàn toàn do Bồi tự mình quyết đinh, cũng có thông báo trước cho các chủ quản nơi đó.

      Vốn dĩ lần này muốn dẫn người nam thư ký tốt nhất cùng, nhưng là nam thư ký của tổng giám đốc cũng thông thuộc tiếng Pháp. Cũng may, ngày đó nhìn thấy Khúc Như Y cùng Sở Úc cãi vã, trong đầu đột nhiên xuất ý nghĩ mang An Tiểu Tâm cùng.Hơn nữa vừa đúng,An Tiểu Tâm thong thạo hai ngôn ngữ - Pháp

      An Tiểu Tâm trước khi cũng chịu đủ hãm hại, Đinh Phổ Nguyệt, Khúc Như Y chỉ rối rít để lại ám hiệu kêu được có lòng mơ ước gì đối với Bồi. Lí Ái, Hoa Diễm Hà chỉ lưu lại vài lời hâm mộ đầy mùi ghen tị. Nhưng đối với người chưa từng xa khỏi cửa như An Tiểu Tâm mà , chỉ có lúc ban đầu sau khi khiếp sợ xong, thậm chí còn có điểm hưng phấn cùng mong đợi.

      Nhưng là An Tiểu Tâm sau khi bay hơn 20 tiếng, mệt mỏi ra khỏi phi trường Khartoum*, đặt mình vào trong vùng đất châu Phi này mới hiểu thế nào là “nóng bức”.

      Khartoum* : Thủ đô Sudan

      An Tiểu Tâm cảm giác như mình giống như con cá sắp bị đặt lò nướng bị lử lớn thiêu đốt. mặt lỗ chân lông muốn nổ tung. khí khô hanh làm cho người ta nhịn được há to mồm để thở, khó nhịn đói khát, đột nhiên liền muốn về nhà. Mặc dù thời điểm trong nhà nóng lên, đều kêu ca giống cái lồng hấp, nhưng bây giờ cuỗi cùng biết thế nào là lồng hấp tốt rồi, bỏi vì ít nhất trong đấy còn có nước. len lén nhìn Bội, nếu như ta biết mình mới vừa xuống máy bay liền muốn về nhà biết nghĩ thế nào?

      Bồi có phản ứng lớn như An Tiểu Tâm vậy, chỉ là mở cổ áo hướng ngoài trời nhìn. An Tiểu Tâm cũng nhìn lên trời, oa, bầu trời quang đãng, vạn dặm có bóng mây, thế nhưng có thể thấy mấy con diều hâu quanh quẩn ở trời. Bồi tuấn đứng ở bầu trời xanh thẳm, ngước đầu, ngược sáng, thấy mặt mũi, nhưng thân hình cao lớn làm cho người ta có cảm giác giống loại vũ khí hiên ngang. An Tiểu Tâm nghĩ thầm, lúc này thế nhưng lại phải lăn lộn theo ta, phải đem đại thiếu gia phục vụ tốt. Nếu như vui vẻ chút ít, chừng liền đem mình ném lại nơi này. Ngoài sân bay chủ quản Lâm Nặc của công ty con ở Sudan chờ ở nơi đó, nhiệt tình đón bọn họ đến nơi ở sắp xếp trước đó.

      Bồi chút cũng dài dòng, hành lý vừa để xuống, lập tức cầu cán bộ từ trung tầng trở lên tất cả đều đến phòng họp. Phút chốc, trong phòng họp nhiều hơn mười mấy người, An Tiểu Tâm ngồi ở bên Bồi ghi chép.

      Bồi mặt chút thay đổi, ho tiếng thẳng vào vấn đề: “Sudan là trạm đầu tiên tại tôi tới châu Phi, vốn dự định phải nơi này, nhưng nghe các ngươi gần đây hoạt động thuận lợi lắm, cho nên tôi tạm thời quyết định trước tiên đến nơi này. Được rồi, người nào cho tôi chút, chuyện gì xảy ra?”

      Lâm Nặc là chủ quản, nhất định là chuyện đầu tiên. ta có chút hiểu vị thái tử gia này tính tình bướng bỉnh, biết tới đây tột cùng là để làm gì, vì vậy ta lấy tài liệu chuẩn bị trước ra : “ phó tổng, để tôi giới thiệu chút về tình huống của Sudan. Sudan chính thức thành lập mặc dù mới 20 năm, nhưng nghiệp vụ phát triển vô cùng tốt, năm ngoái cũng được vào hàng ngũ đại diện tiêu biểu…”

      Bồi mặt trầm xuống, ánh mắt lấp lánh, giơ tay lên cắt ngang lời Lâm Nặc: “ những số liệu này, ở trong nước ta nhìn rồi. Công ty đối với thành tích của các người nghi ngờ gì cả. Nhưng là hôm nay, tôi phải tới nghe thành tích. Tôi tại chỉ muốn tham dự hôi nghị tổng kết thi đua thất bại. Theo tôi được biết, các ngươi tham gia cạnh tranh hạng mục công trình mạng lưới Mauritania thất bại”.

      Bồi thanh rất ràng, nghe ra mừng giận, nhưng hồi áp lực lạnh lùng lạnh lùng lại từng hồi phát tán ra ngoài. An Tiểu Tâm nhìn vòng bàn hội nghị như đống người ngồi đống lửa, trong lòng khỏi kinh ngạc. ra Bồi trong công việc lại nghiêm túc như vậy, khí tức cường đại như vậy.

      khí giống như bị ngưng lại, trầm mặc trong chốc lát, Bồi lại bày ra nở nụ cười tuấn nhan, chỉ nghe thấy tiếp tục : “Mọi người cần hiểu lầm, tôi có thể bảo đảm, công ty tuyệt đối bởi vì lần này thất bại mà truy cứu trách nhiệm của bất kỳ người nào. Công ty Thần Sâm gần 30 năm qua có thể từ đến lớn như ngày hôm nay, chính là từ trong thất bại đến trưởng thành. Cho nên, thất bại cũng quan trọng, quan trọng là chúng ta muốn tổng kết ra nguyên nhân thất bại, về sau thể để sai lầm cùng lỗi nữa. Hôm nay chúng ta liền mở ra hội nghị tổng kết đặc biệt để xem là từ tuyến khách hàng, tuyến sản phẩm, tuyến giao phó, mọi người cùng nhau xem lại, đem mấu chốt tìm ra. cần cố kỵ tôi, coi tôi như những đồng nghiệp bình thường cùng nhau thảo luận”.

      Nghe Bồi như vậy, nhân viên tham gia hội nghị tâm trạng treo cao cuối cùng cũng thả lỏng, hẹn mà cùng thở phào nhõm. An Tiểu Tâm thầm tặc lưỡi,cái này Bồi, là lợi hại nha. câu đem toàn bộ thần kinh mọi người căng thẳng, mọi câu sau lại để cho mọi người thanh tỉnh lại, đúng là thủ đoạn nha.

      Quả nhiên, bộ phận quản lý khách hàng mở miệng chuyện. Phía bên trái nhóm người, há mồm : “Vậy tôi xin trước. Các ngươi , chúng tôi sớm về tối làm hai tháng, coi như hoàn thành, tôi đừng nhắc tới những khó khăn. Trước tiên là về tình huống, mỗi lần chúng tôi họp cùng những khách hàng kia, đều là bảy tám người cùng . Khách hàng có hỏi vấn đề gì, phải mọi người đều tranh nhau đáp, nếu ai cũng đáp, lộn xộn lung tung. Khách hàng luôn là cùng tôi oán trách, thế nào mà Thần Sâm nhìn qua lại loạn như vậy a”.

      Quản lý tuyến sản phẩm cũng : “Lần này đối thủ thiết kế trạm phát điện năng lượng mặt trời, mà phương án của chúng ta là chủ yếu dùng mỡ lợn truyền thống. Rất dễ nhận thấy, Sudan điện tín vào hoạt động tiền vốn cần rất lớn, chịu nổi mỡ lợn truyền thống, nhưng là khách hàng phía bên kia hề đem tin tức truyền lại cho phòng sản phẩm chúng ta.”.

      Hai người kia vừa mở đầu, trong phòng hội nghị lập tức náo nhiệt lên. lời, tôi câu, đem mấu chốt công việc đều ra hết. Bồi chỉ là lẳng lặng ngồi nghe. An Tiểu Tâm nghĩ lại hội nghị này nên dùng máy ghi ghi lại, vì vậy có thể đem hết những gì mình cho là quan trọng ghi chép vào trong laptop.

      Mọi người thảo luận lâu, cũng có tính tổng kết gì. Đều là mấy ngành trong lúc đó phối hợp, nhưng cũng biết như thế nào mới có thể phối hợp, Cuối cùng, Bồi ho khan tiếng : “Tôi cảm thấy được, nếu như tôi là khách hàng cũng hài lòng”.

      Tất cả mọi người đều nhìn về phía bồi, Bồi bình tĩnh : “Bởi vì khách hàng cần phải mạng thông tin truyền thông, quan trong là mạng lưới, càng phải là nhiều mạng lưới khác nhau, bọn họ cần chính là những hoạt động mạng lưới viễn thông!”.

      Ngay lập tức khí yên tĩnh lại, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lập tức bị Bồi gây kinh hãi, bởi vì lập tức trúng điểm mấu chốt rồi. Bồi gõ bàn cái : “Như vậy , hôm nay thảo luận dừng tại đây, tất cả mọi người nghỉ ngơi . tại chúng ta ta phải vẫn còn tham gia dự án khác sao?”

      “Ừ, tại chúng ta còn có dự án Senegal thông tin di động Internet “ Lâm Nặc .

      “Rất tốt” Bồi kiên định : “Chúng ta rút kinh nghiệm lần thất bại này, mọi người cùng nhau cố gắng, đem dự án Senegal giành lấy, đem mặt mũi Thần Sâm đoạt lại cho tôi”.

      An Tiểu Tâm nhìn mọi người trong phòng họp bị kích động nhiệt huyết sôi trào, trong lòng nghĩ, người này bán hàng đa cập đúng là đáng tiếc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :