1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ muốn có được tình yêu của em - Mặc Khê

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      chương 2: Trong phòng làm việc có nhiều bát quái(1)

      An Tiểu Tâm chấp nhận trở về ngồi vào vị trí của mình, khóc ra nước mắt nhìn xấp tài liệu trước mắt. Ngoài chữ Bồ Đào Nha ra, những thứ khác chữ cũng biết

      đến phần công việc này của làm cho người ta thổn thức. Sau khi tốt nghiệp khoa chính quy, cũng qua gắng vào được Thần Sâm, nhưng chẳng qua cũng chỉ làm chức vụ trợ lí. Công việc chủ yếu ở Thần Sâm là giải quyết các thư điện tử qua internet về các đề án thương nghiệp cung ứng, toàn thế giới có 5000 nhân viên quá nửa là nhân viên kĩ thuật. Kỹ thuật nhân tài làm nghiên cứu, mỗi đêm ngày . Nghe thời gian trước ở internet đưa lên đề tài “ chết vì lao lực”, cũng là bởi vì công ty bọn họ có vị đồng nghiệp nào đó vinh quang hi sinh mà đưa lên. An Tiểu Tâm ở dưới mặt nghiên cứu bộ môn trong hầu hạ những nhân viên kĩ thuật cao cấp kia, cả năm làm việc mỗi đêm ngày, mơ ước lớn nhất chính là điều vào mặc dù cũng rất bận, nhưng ít ra có ngày có đêm nghỉ. May mắn, có được vận cứt chó săn, được Lý Ái thưởng thức, lúc này mới được điều đến làm trợ lí tổng giám đốc, lẽ thường mà chính là em chạy việc.

      Phòng làm việc tổng giám đốc, ý nghĩa như tên gọi, chính là phải phụ trách tổng giám đốc Thần Sâm, 3 phó tổng Mười mấy thư cùng cấp bậc cùng làm ở trong phòng tổng giám đốc, chia làm bao nhiêu tổ thư kí, mỗi vị thư kí mang tổ trợ lí, chia đều phục vụ cho mấy vị tổng giám đốc. Nơi này thư ký có trình độ học vấn cao, tư cách hảo, năng lực mạnh, vẻ ngoài đẹp, phải là người bình thường có thể đưa thân vào hành ngũ phòng tổng giám đốc.

      Cũng là An Tiểu Tâm tốt số, vừa đến phòng tổng giám đốc lâu, người thư kí phụ trách biên dịch nghỉ việc, nhất thời chưa có ai thay thế. An Tiểu Tâm bắt được cơ hội, phát huy sở trường của mình hồi còn đại học, phiên dịch bài viết Pháp văn có liên quan đến bài báo mạng lưới máy tính phục vụ chuyên nghiệp. Bài dịch này sau khi đưa cho tổng giám đốc xem rất được tán thưởng, vì vậy ngay lập tức được thăng thành thư kí phụ tá biên dịch, công việc chuyên chức chính là dịch tài liệu cho tổng giám đốc.

      Tổng giám đốc công ty Thần Sâm tốt nghiệp khoa Truyền Thông đại học HIT, tài trí hơn người, xuất thân từ kĩ thuật viên, thích thu thập lại những người nước ngoài kĩ thuật giỏi viết lên những luận văn nghiên cứu thành tựu khoa học mới. Vừa thỏa mãn hứng thú của , lại có thể tìm ra những điểm mấu chốt trong buôn bán, lấy ba loại ngôn ngữ , pháp, đức làm chính, trời ơi, thỉnh thoảng vẫn xuất nhưng tiếng Tây Ban Nha. An Tiểu Tâm mình thể phiên dịch , đành phải tìm Tiểu Ngữ học ở đại học Ngoại ngữ tới phiên dịch giúp.

      Ba năm qua, An Tiểu Tâm ở nơi này vị trí làm như cá gặp nước, có lúc tổng giám đốc Châu Âu công tác cũng mang theo . khiếm tốn khiến người khác phải soi mói, làm náo động việc gì. Thời điểm quan trọng có thể giúp người khác bận. Dần dần ở nơi này thể trình độ học vấn cao, IQ cao, giàu tình thương, tiêu chuẩn cao, có tầm cao trong ánh mắt mọi người, có chỗ đứng vững vàng, Nhất là Lý ái , năng chua ngoa, nhân vật đậu phụ, đối với cũng luôn tệ.

      tại, nhìn quyển tạp trí nguyên bản trước mặt, nghĩ ra kỳ tha là, xem ra lại phải dùng biện pháp cũ, tìm người học ở học viện ngoại ngữ tới giúp. An Tiểu Tâm cầm điện thoại di động lên, bấm lấy dãy số quen thuộc, cầu khẩn : "Tiểu Thao, cậu có học tiếng Bồ Đào Nha hay ?"

      "Làm gì? Tớ học đấy." mặt khoan khoái tựa như đứa cậu bé lớn tuổi, giọng đè nén xuống thấp

      "A, tốt tốt, cậu lên lớp , tối đến nhà tớ, tớ làm thức ăn ngon cho cậu." An Tiểu Tâm vội ném ra mồi.

      "?" Bên kia thanh lập tức kích động.

      " tin đến xem." An Tiểu Tâm cố ý .

      "Tin, tin, tin, buổi chiều tan lớp tớ liền tới, có cần tớ mua ít thức ăn hay ?" quả nhiên bên kia liên tiếp.

      An Tiểu Tâm mặt mày lập tức hớn hở lên, hì hì : " ngang qua siêu thị giúp mình mua chút tỏi là được, tớ làm cho món cậu thích ăn nhất cá xác-đin. . . . . ."

      An Tiểu Tâm còn chưa hết câu, đầu vai lại đột nhiên bị người mạnh mẽ ấn xuống. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Lý Ái giết gà cắt cổ nhìn mình lom lom. An Tiểu Tâm vội vàng cúp điện thoại, đứng lên, ngạc nhiên phát Bồi đứng ở vị trí cách mình tới ba bước, khẽ cau mày, cười như cười nhìn mình.

      An Tiểu Tâm than thở tiếng, xong rồi, khẳng định cho là mình chuyện riêng điện thoại, nhưng ràng là vì công việc mà. liếc xung quanh cái, nhận thấy mỗi thư kí ở vị trí của mình đều nhìn Bồi cười ( bao gồm những thứ kia nam thư ký ở bên trong ). Mỗi thư kí ánh mắt như ra tâm trạng. An Tiểu Tâm len lén bĩu môi, cũng gặp đàn ông nào sao? Ngày ngày cũng nhìn, như vậy còn có sức chống cự, phải si mê đến vậy sao?

      Bồi thấy người chuyện điện thoại An Tiểu Tâm cuối cùng cũng đứng lên, lúc này mới nhàng ho tiếng, kéo người phụ nữ bên cạnh "Giới thiệu cho mọi người chút, đây là tổng thư kí của tổng giám đốc mới nhận chức Khúc Như Y, mong sau này mọi người ủng hộ công việc của ấy nhiều hơn."

      Người được gọi là Khúc Như Y kia quả thực quá đẹp. Tóc dài uốn thành xoăn lọn song to, ngũ quan diễm lệ, đôi mắt mị giống như có thể chảy xuống nước . Nàng xương cốt mảnh khảnh đều đều, thân thể động lòng người. Mặc người chính là GU¬UGI đồ công sở cao cấp màu hồng nhạt, áo là kiểu dáng Tây phục , cổ áo to, eo ếch hẹp hẹp , lộ ra áo sơ mi trắng bao bọc ngực phập phồng, ra siết chặt bên hông. Thân dưới mặc quần bó, so với váy công sở bình thường hơn rất nhiều, đôi chân thon dài, trắng nõn, cân xứng có thể khiến cho mọi người đàn ông thèm thuồng.

      20 thư kí trong phòng tổng giám đốc mắt như luyện Kim Hỏa Nhãn, cần chăm chú nhìn, đem Khúc Như Ý này từ trong ra ngoài nhìn vài lượt. Bọn họ mặc dù mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, nhưng lại đều nhịp vỗ tay. Trừ mấy nam thư ký, nữ trợ lí nét mặt của mọi người tươi cười như hoa, nhiệt tình như lửa, nhìn qua đặc biệt hoan nghênh người này làm chủ nhiệm phòng tổng giám đốc.

      Bồi ở nơi này nhiệt liệt lại mất tường hòa trong khí chú ý tới có người có vỗ tay —— An Tiểu Tâm. Khuôn mặt trắng bệch kinh ngạc nhìn Khúc Như Y, khỏi lộ khuôn mặt nội tâm đau triệt để.

      Nửa chừng, mới chậm rãi nâng tay lên vỗ phụ họa , mặt bắt đầu nặn ra nụ cười lưu loát. Dần dần, tốc độ vỗ tay mỗi lúc mau, lực độ mỗi lúc lớn. Cười cười, nụ cười càng ngày càng tự nhiên, càng ngày càng rực rỡ, ngũ quan cũng sáng ngời chói mắt . Cuối cùng vẫn là Lý Ái kịp thời kéo An Tiểu Tâm lại, mới để cho mình vỗ tay cười khúc khích

      Bồi giữ Khúc Như Y lạ ở phòng làm việc, mỗi chỗ vài thư kí bắt tay cùng chuyện. thoải mái giới thiệu mình, thái độ thân thiết hiền hoà, cũng cứ hi vọng lấy được ủng hộ của mọi người. Mọi người cũng đều rối rít bày tỏ tận tâm công việc, ở dưới hướng dẫn chỉ đạo của KHúc chủ nhiệm.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 2: Trong phòng làm viêc có nhiều bát quái (2)


      ---- Chà:-( hình như ko có ai hứng thú với chiện hết trơn http://***************.com/images/smilies/icon_sad.gif ----- bùn tóa-----


      Ái cùng hai vị thư kí tổng giám đốc Hàn Mai, Vương Thắng cũng ra sức nịnh nọt theo họ Khúc, xưng ta từ nước ngoài học thành tài trở về, chắc chắn mang đến cho phòng tổng giám đốc những biến hóa mới mẻ. An Tiểu Tâm nhìn thấy tư thái của mấy vị thư kí, trong lòng cười lạnh tiếng. Trong khoảng thời gian này vì tranh đoạt cái ghế tổng thư kí vô nghĩa, mấy người bọn họ ai lấy đều đua nhau trổ tài thể ra hết sức có thể tại tốt rồi, đâu nhảy xuống con rùa biển , tất cả mọi người đều chả với tới được.

      Khi Khúc Như Y tới trước mặt chỗ ngồi của An Tiểu Tâm An Tiểu Tâm lộ ra nụ cười bịnh bợ luôn thường trực đối với cấp , hơn nữa dùng giọng điệu trước sau như vừa : "Khúc thư kí xinh đẹp, lại vừa học ở trường đại học nổi tiếng nước ngoài trở về, khiến cho người ta hâm mộ à."

      Khúc Như Y mở to đôi mắt quyến rũ nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm, nụ cười mặt càng rực rỡ, nhưng có điều chỉ : "An tiểu thư biết tôi?"

      "Ai nha, tôi làm sao có cơ hội quen biết với người ở tầng lớp cao như ." An Tiểu Tâm ha ha cười khúc khích trả lời, mắt cười đến cong cong , giống như chút lòng dạ cũng có.

      "Vậy sao?" Khúc Như Y giọng điệu có chút lạnh lẽo.

      Ái thấy khí có chút lạnh, vội ở bên giới thiệu: "Đây là thư kí của tổ tổng giám đốc An Tiểu Tâm, đặc biệt phụ trách công việc phiên dịch những văn kiện nước ngoài của tổng giám đốc, là nhà ngôn ngữ học thiên tài của chúng ta."

      "A? An tiểu thư rất nhiều môn ngoại ngữ?" Khúc Như Y lộ ra mỉm cười tò mò hỏi.

      " nhiều lắm, tiếng của Liên Hợp Quốc còn chưa học hết." An Tiểu Tâm cười đến kiên trì nổi nữa, nhìn Khúc Như Y xinh đẹp cảm động tùy tiện hồi đáp. Khúc Như Y kiều diễm nở nụ cười, Lý Ái hung ác trợn mắt nhìn An Tiểu Tâm cái, lôi kéo Khúc Như Y tới chỗ ngồi của các đồng nghiệp khác.

      Rất nhanh đến buổi trưa, Lý Ái lôi kéo An Tiểu Tâm ra góc phòng ăn ngồi chuyện. Họ chiếm chỗ ngồi quan sát tốt nhất mà tất cả những nữ đồng nghiệp hay buôn chuyện đều thích. Lý Ái hôm nay có chút phờ phạc rã rượi, An Tiểu Tâm có chút tinh thần, hai người khó mà ăn được bữa cơm an tĩnh. Đột nhiên, Lý Ái thọc vào An Tiểu Tâm, đem cằm hất ra phía cửa bĩu bĩu. An Tiểu Tâm nhìn lại theo hướng đó, nhìn thấy Bồi làm Khúc Như Y, như đôi kim đồng ngọc nữ tới . Bồi giống như chuyện cười gì đó, chọc cho Khúc Như Y tay lên đập cho phát, ngẩng đầu lên cười a a lên, ngũ quan tuấn như quy tụ tất cả các nguồn sáng, hấp dẫn chú ý của tất cả các trong phòng ăn.
      Ánh mắt An Tiểu Tâm dừng lại người , nhìn chằm chằm vào dáng vẻ mềm mại của Khúc Như Y, trước mắt nổi lên đều là những hình ảnh khác nhau. Nam nữ thân thể quấn lấy, cảm xúc hỗn loạn, luống cuống chạy trốn, đầu đường đông nghịt, mắt chói đèn, xe tải xông thẳng tới. . . . . . Sau đó, máu, khắp người máu tươi . . . . . . ẩm ướt. . . . . .

      "Ô" An Tiểu Tâm chợt che mặt của mình, gào thét tiếng, rên rỉ mà : "Lý tỷ, em muốn chuyển ra khỏi phòng tổng giám đốc làm việc.

      Ái mãi chiếu cố nhìn Bồi, nửa ngày mới phản ứng được An Tiểu Tâm cái gì, vất vả đem trong miệng thức ăn nuốt xuống, trừng tròng mắt : "Em điên rồi, em ở lại phòng tổng giám đốc làm việc, để cho tôi hành hạ thành cái dạng này cũng chưa từng nghĩ qua cái ý niệm này, tại sao thế?
      An Tiểu Tâm rũ cụp bả vai, ủ rũ cúi đầu : "Chị xem Khúc thư kí cùng Bồi như vậy, đừng quên, em vẫn bị nghi là chị vợ Bòi, em là sợ KHúc thư kí tìm em gây phiền phức”

      Ái khóe miệng xé ra cắt tiếng. để đũa xuống rồi : “ An Tiểu Tâm đồng học, em cũng quá xem trọng mình. Em cho rằng Khúc thư kí kia với em em là cùng măt hàng à? Người ta coi như cùng Bồi qua lại, cũng tích tụ lại kiêu ngạo của bà vợ. Khúc Như Y uy hiếp được địa vị tình nhân mới nhận của Đinh Phổ Nguyệt, Đinh Phổ Nguyệt cũng uy hiếp được địa vị vợ lớn của Khúc Như Y. Hơn nữa. nếu ta thậy muốn tìm tìm em của em gây phiền phức chứ sao lại tìm em?"

      "Ừ?" An Tiểu Tâm nghi ngờ
      Ái đặt bát đũa trước mặt, tiếp: "Tôi cho embiết, cha của Khúc Như Y là trong những người khai sáng của công ty đối tác với chúng ta, người ta là Thiên Kim Đại Tiểu Thư. Đoán chừng tổng giám đốc giảo hoạt của chúng ta, muốn đem Bồi cùng với Khúc Như Y ném vào chỗ, mới để cho Khúc Như Y đảm đương cái chức thư kí này. Chẳng qua tôi nghe , " Lý Ái giọng, cố làm thần bí , "Khúc Như Y sớm có chỗ , cũng là thanh niên tài năng tuấn tú, cùng ra nước du học đồng học đấy."

      An Tiểu Tâm cạn sạch sức lực dùng chiếc đũa khuấy lung tung trong chén mình cơm : "Chị hỏi thăm cũng là rất cẩn thận rồi ."

      "Đó là đương nhiên, " Lý Ái hớp chút canh vào mồm , "Vì chỗ thông tin này, tôi tốn rất nhiều thời gian để thăm giò .Em yên tâm, Khúc Như Y người ta là đại gia khuê tú, làm sao có thể làm khó ngươi bắn đại bác cũng tớ. lo lắng viển vông!"

      Ái dùng giọng được kiểm định xong, lôi kéo An Tiểu Tâm đứng lên rửa bát đũa. Mau rời khỏi cửa Ái quay đầu lưu luyến lại vừa liếc nhìn Bồi : "Em xem Bồi như thế nào lại đẹp trai như vậy ? Tôi cũng hâm mộ em của em. Chính là trả tiền, , để cho tôi lại có tiền, có thể cùng ngủ cả đêm tôi cũng cam tâm tình nguyện à."

      "Phốc, khụ khụ khụ, " An Tiểu Tâm thiếu chút nữa đem nước miếng phun ra. dùng ánh mắt hiểu nhìn Lý Ái " trách được tại nghề Ngưu Lang lại phát triển như vậy.”

      Ái cười ha ha dùng chiếc đũa gõ cái lên đầu An Tiểu Tâm, lôi kéo đến chỗ rửa chén, giọng : "Như vậy liền chịu được? Em cũng đừng quá thuần tình, còn là xử nữ đây chứ? Em cũng là có tôi bên cạnh, bằng phải khiến trong công ty những thứ kia ONO sói ăn, chính là khiến những phụ nữ tươi sống bị bọn biến thái hành hạ chết.”

      An Tiểu Tâm lười biếng rửa chén : "Nếu chị hỏi Bồi chút, xem bao nhiêu tiền đêm, đem nguyện vọng này thực dứt khoát thôi."

      Ái trêu chọc ở bên tai An Tiểu Tâm : "Em cũng muốn sao?"

      An Tiểu Tâm liếc Lý Ái cái , vẫy vẫy nước tay : "Em sợ phải AIDS."

      Quay người lại, Bồi cùng Khúc Như Y ở chính đằng sau chỗ rửa chén, Nước ở tay An Tiểu Tâm dường như có vào giọt rơi vào bộ tây trang cao cấp của Bồi. Đôi kim đồng ngọc nữ nhất định là phải nghe thấy lời của An Tiểu Tâm, Bồi đứng ở đó hơi nhăn mày, lộ vẻ mặt cười như cười. Khúc Như Y má lúm đồng tiên xinh như hoa chào hỏi với các . An Tiểu Tâm thầm mắng tiếng xui xẻo, chen vào lấy nụ cười, gật đầu cái, nghiêng người bước ra ngoài

      Vừa cùng Lý Ái vừa : "Chị xem vì sao công ty chúng ta thể cho miễn rửa chén hôm đây?"

      Bàn tay Lý Ái vỗ bả vai An Tiểu Tâm : "Vệ sinh à, chén của mình, mình xoạt, mình trừ độc, như vậy mới phải 3 năm ĐH dương ( T___T cái này ta bó tay). Hắc hắc, Tiểu Tâm, em hôm nay có chút xui xẻo a, cái AiDS cũng để Bồi có thể nghe. Còn may là chúng ta ở cái tổ thư kí kia.”

      Hai người đùa xong, trở lại phòng làm việc, liền bắt đầu công việc bận rộn. buổi chiều, An Tiểu Tâm cũng chui đầu trong đống tài liệu ở chỗ ngồi của mình, mệt mỏi hôn thiên ám địa .

      May nhờ lúc bốn giờ rưỡi tổng giám đốc trở lại, đưa cho mỗi vị thư ký hộp chocolate chính hiệu thụy sĩ, khí trầm mệt trong phòng làm việc mới bị đánh vỡ ( trầm mệt = yên ắng + mệt mỏi)

      An Tiểu Tâm đem lớp tơ lụa bóc ra khỏi khối chocolate ra khỏi cho lên mồm miếng, mặt lộ ra vẻ say mê, Sắc mặt thỏa mãn tối đa được lộ ra hết thảy. Những nữ đồng nghiệp cùng làm sợ mập dám ăn nhiều nhìn dáng vẻ của , hận thể đem ăn.

      "Tôi An Tiểu Tâm, em tiết chế lại, ăn chocolate như vậy biến thành mụ béo." Lý Ái bưng tách trà giảm cân của mình, nhìn ít đống giây chocolate trước mặt An Tiêu Tâm, vô cùng tức giận .

      " gả được, lấy chồng!" An Tiểu Tâm trong miệng nhai chocolate, ràng quanh co , mặt mày nhu hòa có thể chảy ra nước, toát ra khí chất mát mẻ, mềm mại hiếm có.

      "Chị, ngươi còn lấy." biết sao, phía sau Đinh Phổ Nguyệt theo Bồi từ bên ngoài tới, hai người mới vừa ra ngoài tiếp khách trở lại. Bồi ánh mắt chỉ lướt chung quanh chút, hỏi Lý Ái tổng giám đốc có trở lại hay , sau đó liền vào phòng Tổng giám đốc. Đinh Phổ Nguyệt lại đến đến bên cạnh An Tiểu Tâm lấy chocolate ăn.

      An Tiểu Tâm cho, : "Em ở đây làm việc cùng Phó tổng , cái gì tốt để ăn mà có, còn tới giành chocolate của chị."

      "Hẹp hòi, lần sau em mua Nhất Đại hộp cho chị." Đinh Phổ Nguyệt đoạt lấy khối, nhét vào trong miệng.

      "Cẩn thận mập thành mụ béo, Bồi nhớ em." An Tiểu Tâm lẩm bẩm thât thấp.

      "Chị, chị là xử nữ hiểu, cái này sau khi ăn, hôn tiếp Bồi mới thấy ngọt à!" Đinh Phổ Nguyệt ở An Tiểu Tâm bên tai dùng giọng điệu mập mờ , thiếu chút nữa khiến An Tiểu Tâm đem miếng chocolate trong miệng phun ra.
      Đinh Phổ Nguyệt xong, vui sướng ra ngoài. An Tiểu Tâm canh chừng bóng dánh , đúng là dâm đãng nha!

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      xin lỗi mí nàng vì chậm chạp của ta, t/g này ta bận quá+ máy móc trục trặc..bây h mới làm đc..hihis.. tks các nàng ủng hộ nha..

      --- ------ ------ ----

      Chương 3: xuống bếp làm thức ăn ngon cho người bạn .(1)


      Xế chiều tan việc, An Tiểu Tâm cầm tư liệu mà buổi sáng Lý Ái đưa cho , từ từ về nhà. Mới vừa ra ngoài cửa lớn, nhìn thấy chiếc Audi R8 của Bồi chở Đinh Phổ Nguyệt xinh đẹp động lòng người "Ba" cái gào thét mà qua. An Tiểu Tâm theo thói quen bĩu môi, xem ra Đinh Phổ Nguyệt tối nay lại trở thư plại.

      nhanh chậm hướng phòng của mình tới, hưởng thụ tâm trạng nhõm khi tan làm.

      Bởi vì An Tiểu Tâm vừa tốt nghiệp liền vào tổng công ty Thần Sâm, nhà cách quá xa, ba của An Thắng Phong liền mua cho phòng ở tiểu khu lân cận công ty Hào Đình. Thời kì đầu là An Thắng Phong cho, tháng cung ứng sau là do phụ trách. Phòng này cũng nằm chỗ trung tâm thành phố, ở giữa ồn ảo lấy thanh tĩnh, hoàn cảnh hạng nhất, cả tiểu khu như loại 65 mét vuông này hai phòng hai sảnh số lượng cực ít. Cũng coi như An Thắng Phong tinh mắt, nhìn trúng lập tức mua. Lúc mua liền 1 vạn khối vuông, ở tới hai năm, tại giá tiền gấp bội rồi. phòng này vốn được An Tiểu Tâm trang trí ấm áp động lòng người, là Thiên đường của . Đáng tiếc, Đinh Phổ Nguyệt vừa vào Thần Sâm, liền khí thế hung dung ung dung vào ở , chiếm, quấy rầy gian riêng tư ấm áp mà thích
      vào cửa chính của tiểu khu, An Tiểu Tâm về phía cửa nhà mình, xa xa liền nhìn thấy chàng trai tuổi đứng ở trước cửa.

      "Tiểu Thao!" An Tiểu Tâm cao hứng kêu tiếng.

      "Tâm Tâm" chàng trai kia cũng hưng phấn chạy tới. Dáng người của cao lớn cân xứng, ngũ quan khí bức người, làm An Tiểu Tâm cảm thấy cỗ hơi thở thanh xuân nhào tới chạm vào mặt. mặt có mồ hôi, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt , chắc vừa phải có kịch liệt vận động. đôi mắt đen nhánh, sáng lóng lánh , cả người thần thái sáng láng. An Tiểu Tâm hơi mất hồn co lại, trong trí nhớ có Trương Đồng cũng có dạng thanh xuân như vậy làm cho mình quan tâm vô bờ bến.

      "Tiểu Thao, có phải dáng người em lại dài ra , em muốn dài thêm bao nhiêu nữa hơn cá à?" An Tiểu Tâm rất nhanh tỉnh hồn lại, vừa móc ra thẻ ra vào, vừa cùng chàng trai vào trong .

      " sách đàn ông có thể cao cho đến 25 tuổi, tôi mới 22, dĩ nhiên còn cao hơn đấy. ai giống như chị, cao tới mét bẩy." chàng trai vẫy vẫy đầu, tận lực giúp cho mình cần để ý đến cái bộ dạng nhìn mình mất hồn của An Tiểu Tâm. biết An Tiểu Tâm luôn thấy người mình bóng dáng của Hoa, trong lòng chính là thoải mái.

      Thang máy đến tầng 10, An Tiểu Tâm dắt chàng trai vào phòng, đùa giỡn : "Tiểu Thao, tôi câu cậu trả lại 10 câu, cậu lắm mồm hay lắm mồm à. Như vậy cũng hay, nhận tội những khác . tại các thích nhất là những người đàn ông phúc hắc và lạnh lùng.

      Tiểu Thao lúc này quen cửa quen nẻo ở trong phòng rửa tay rửa mặt ra ngoài, cười hì hì : "Chị sao? CHị thích phúc hắc hay lạnh lung hử? hay còn là. . . . . . Tôi như vậy hay sao?"

      An Tiểu Tâm nhìn gương mặt trẻ của , trước mắt lần nữa lại nổi lên gương mặt tương tự, trong lòng đau xót, theo bản năng : "Tôi thích ẩm ướt như vậy ."

      Tiểu Thao nhìn dáng vẻ của nhớ tới trai của mình trong lòng cũng đau nhói, nửa đùa nửa : "Tâm Tâm, chị lại đem tôi ra chuyện. Nếu còn sống thấy chị thế nào cũng chào đón, chết cũng nhớ mãi quên. Chị đúng là muốn thay tôi thủ tiết à? Đáng tiếc tại đạo lí cũng lưu hành cái này."

      Mặt An Tiểu Tâm lập tức liền liêc sang, ngơ ngác nhìn Tiểu Thao hồi lâu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười : "Ai thay của cậu thủ tiết, cậu là đứa biết cái gì? Lại , cậu lúc còn sống thế nào muốn nhìn thấy tôi hả?"

      An Tiểu Tâm mới đầu còn mạnh mẽ trấn định , xong hốc mắt chuyển đỏ. Cũng biết thế nào, hôm nay đặc biệt yếu ớt, biết có phải nguyên nhân buổi sáng nhìn thấy Khúc Ý Nhi hay .

      Tiểu Thao thấy An Tiểu Tâm thương tâm, trong lòng lập tức hối hận, vội bày ra bộ dáng pose hình khoa trương, mở ra mắt sáng cười : "Tâm Tâm, chị xem tôi cùng trai giống nhau ? Tôi bây giờ lớn bằng tôi lúc ra , chị bỏ được, vậy chị gả cho tôi thôi."

      An Tiểu Tâm giơ tập tài liệu lên cao, dựa theo đầu tiểu Thao liền hung hăng đập xuống, trong miệng vừa : "Ai bảo cậu lắm mồm với tôi,ai bảo cậu có việc gì tới chọc tôi. . . . . ."

      Tiểu Thao thương gào khóc vẫn kêu, liên tiếp tiếng cầu xin tha thứ. An Tiểu Tâm lúc này mới ném tài liệu cho Tiểu Thao, chống nạnh, tàn ác gọi: "Mau tìm cho tôi người bạn cùng lớp học tiếng bồ đào nha dịch được tài liệu, bay ra khỏi , cho ăn cơm!"

      An Tiểu Tâm rống Tiểu Thao toàn bộ lên xuống, vào phòng tìm ra bộ quần áo có hình baby tơ tằm thay. Xiêm áo ngây thơ muốn chết, là Dì đưa, muốn lãng phí, liền miễn cưỡng mặc. ngăn bàn tay vuốt mái tóc, vuốt ve thấy đau da đầu, sau đó nhanh đem tách giữa mái tóc dài ra, ở hai bên tai ghim hai cái bím tóc,

      Ra khỏi phòng, thấy Tiểu Thao mở laptop tìm tài liệu.

      Tiểu Thao quay đầu nhìn , khỏi huýt sáo hơi: "Tâm Tâm, chị ăn mặc như vậy là tươi ngon mọng nước à, nhìn so với mấy em lớp dưới chúng tôi còn trẻ hơn”.

      An Tiểu Tâm liếc cái : "đừng có mà nhớ mãi đến em bé của cậu, dịch nhanh lên chút, nếu cho ăn cơm."

      Tiểu Thao le lưỡi cái, oán trách : "Biết, chị rất nhiều lần rồi." Sau đó xoay người vùi đầu vào màn hình máy vi tính.

      An Tiểu Tâm vào phòng bếp, mặc vào cái tạp dề , bận rộn ra vào.

      Lấy nồi cơm điện nấu cơm trước, sau đó đem cá xác-đin từ trong tủ lạnh lấy ra thả vào trong lò vi sóng cho tan tuyết. Thừa dịp tuyết tan, lấy ra hai cây dưa tươi mới ra rửa sạch, ở tấm thớt chặt thành từng đoạn , thả vào trong khay rồi rắc lên tương vừng, muối cùng dấm, chút quẩy, bàn khoan khoái ngon thêm quả dưa chuột coi như là hoàn thành ( TT___TT toàn vì món ăn..ta chém mí nàng ạ >”< )

      Chính lúc này cá tan tốt, cắt ở hai bên mình cá mấy dao, xoa chút ít muối, bỏ vào đều trong nồi chiên. Đợi cá chiên thành vàng óng ả, lại rải lê rượu vang, dấm, nước tương, chút ít đường, chén nước , dùng lửa từ từ hầm cách thủy .

      Sau đó, lại lấy ra hộp canh nguyên chất, đổ vào trong nồi đun nước, đun cho sôi nước. Xé mảnh tảo tía ( híc đoán chắc là cà tím quá>”<) cho vào trong nồi, lại thuần thục đánh quả trứng vào, nước liền quay cuồng, trứng canh rong biển hợp thành.

      Cuối cùng, bóc ra ít tỏi, cắt thành từng phiến tỏi. Lấy ra hai nhánh rau thơm, rửa sạch sau cắt thành đoạn. Nhìn chút cá hầm cách thủy, nước canh thu sai biệt lắm, liền đem tỏi cùng rau thơm rải vào , lại dính chút dầu vừng, mùi thơm hương cá xác-đin tỏi tỏa ra bốn phía cũng làm tốt lắm.

      Hai món canh việc lớn thành, An Tiểu Tâm đem thớt cùng bát đũa thu thập dọn dẹp sạch, đưa vào chỗ cũ, nồi cơm điện vừa vặn phát ra"Tích tích" hai tiếng kêu to, cơm cũng lúc này làm xong.

      An Tiểu Tâm ngày tâm trạng xuống rốt cuộc chuyển biến tốt lên, hé miệng mà cười cười, bên môi như như hai lúm đồng tiền. thích loại cảm giác tất cả có thể nắm giữ này, gấp cũng loạn. Làm từng bước, vừa vặn!

      Lúc này, cửa phòng bếp mở ra, Tiểu Thao đầu dò xét vào : "Thơm quá à, làm xong?"

      An Tiểu Tâm cởi tạp dề của mình xuống, buồn cười mà : "cậu là lỗ mũi chó, mau tới giúp tay bưng canh."

      Tiểu Thao vào bưng lên canh ra bên ngoài chạy ra vừa : "Đinh Phổ Nguyệt trở lại, còn dẫn theo người."

      "Vậy sao?" An Tiểu Tâm bưng cá theo ở phía sau, có chút nghi ngờ nghĩ, phải là cùng Bồi ra ngoài sao? Mang ai tới rồi hả ?

      Suy nghĩ còn chưa có thong suốt, An Tiểu Tâm phát mình bưng khay cá kia hướng về phía người đàn ông ngẩn người ra ngồi ghế sa lon phòng khách .

      . . . . . . Bồi? An Tiểu Tâm nghĩ mình dứt khoát té xỉu thôi. Bất kỳ người nào ở trong công ty làm trâu làm ngựa mệt nhọc ngày, cũng muốn về đến nhà còn chứng kiến thấy mặt kẻ bóc lột(kẻ lợi dụng) mình. Dĩ nhiên, Đinh Phổ Nguyệt ngoại lệ, Bồi phải là kẻ bóc lột của ấy, mà là ông chủ vàng. An Tiểu Tâm thầm nghiến răng, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là gian nan nặn ra nụ cười lên tiếng chào hỏi: "phó tổng giám đốc , làm sao tới đây ? Hoan nghênh. . . . . . Hoan nghênh a."

      Bồi ngồi ở chỗ đó thần thái tự nhiên, chỉ là trong đôi mắt toát ra chút tia hài hước . An Tiểu Tâm mặc áo baby ngây thơ dừng đứng ở nơi đó, tóc main hung mềm rủ xuống bên tai, đôi mắt trợn lớn, Bồi dù thế nào xem cũng xem ra trong ánh mắt kia có ý hoan nghênh .

      lười biếng trả lời câu: "Phổ Nguyệt muốn trở lại thay quần áo."

      Vẻ mặt chuyện giống như là ở trong nhà người khác, giống như là tại chính nhà mình. An Tiểu Tâm nhíu nhíu mày, cảm giác bộ dạng bưng cá của mình như người hầu trong nhà người khác, vì vậy vội vàng đem cá để lên bàn. Lúc này Tiểu Thao lại xới cơm tốt ra ngoài, kéo bím tóc An Tiểu Tâm ra : "Tâm Tâm, lấy vỉ dưa chuột."

      An Tiểu Tâm đáp ứng chạy đến trong phòng bếp, liền kéo dài thời gian ra. Cho đến khi Đinh Phổ Nguyệt ở bên ngoài gọi , mới cầm dưa chuột chầm chập bò ra ngoài. Đinh Phổ Nguyệt đổi xong đồ dạ hội màu cam, áo khoác cái áo khoác trắng , trang sức tinh xảo, thân thể lượn lờ, phong thái yểu điệu.

      Thấy ra ngoài, Đinh Phổ Nguyệt : "chị, mẹ em Chủ nhật chị về nhà sớm chút. Em à."

      An Tiểu Tâm gật đầu cái, Đinh Phổ Nguyệt bất mãn liếc mắt nhìn Tiểu Thao, rảnh rang mà : "Chị, chị xem Đặng Thao, gặp người cũng biết chào hỏi, chỉ biết ăn."

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 3: xuống bếp làm thức ăn ngon cho người bạn .(1)

      ~~~~~~~~


      Tiểu Thao vùi đầu ăn canh, trong miệng vừa : "Tâm Tâm, đừng nghe Đinh Phổ Nguyệt. Em sớm chào hỏi, chị ấy thấy."

      An Tiểu Tâm quay đầu nhìn Bồi chút, tượng ôn thần kia cái gì bày tỏ cũng có, còn có vẻ mặt ngàn năm như ngày cười như cười. An Tiểu Tâm thở dài, há mồm đối với Đinh Phổ Nguyệt : " phải có chuyện muốn ra ngoài?"

      Nghe lời này, Bồi cũng biết An Tiểu Tâm có ý tứ muốn tiễn khách, bên môi cười tiếng, chậm rãi đứng dậy kéo Đinh Phổ Nguyệt qua : "Chúng ta thôi."

      Đinh Phổ Nguyệt gật đầu cái, quay đầu lại liếc Đặng Tiểu Thao cái, : "Tiểu Thao, đừng cứ mở miệng tiếng Tâm Tâm, cậu vĩnh viễn cũng bằng được ẩm ướt”

      Đặng Tiểu Thao rốt cuộc ngẩng đầu, đôi mắt to xinh đẹp có chút bị thương nhìn chằm chằm Đinh Phổ Nguyệt. Đinh Phổ Nguyệt cười khúc khích, nắm lấy Bồi thẳng ra ngoài.

      Ăn cơm xong, Tiểu Thao lại đến chỗ máy tính, An Tiểu Tâm lòng yên rửa bát. Trong lòng nghĩ tới chuyện tình Đinh Phổ Nguyệt phải làm sao? Ngay từ đầu hơi có chút khi dễ cũng mang điểm liên quan tới tâm tình của mình ra, An Tiểu Tâm bắt đầu suy tính đến phải làm sao hướng đến dì và cha giải thích. Nếu cha và dì biết Đinh Phổ Nguyệt bị người ta coi là tình nhân, ọc máu tươi tại chỗ cũng được.

      đến quan hệ gia đình của An Tiểu Tâm, đúng là có mớ hỗn loạn tình tiết cẩu huyết*. Mẹ ruột An Tiểu Tâm – Tần Xuân Hinh là họa sĩ nổi tiếng bên mỹ, nhưng thành công danh toại đều là sau khi ném chồng bỏ con mới thực được. Khi đó thiên tính cố chấp thể kềm chế được, Tần Xuân Hinh chịu nổi cuộc sống khô khan giúp chồng dạy con, dựa vào người tình cũ trợ giúp, thân mình mỹ quốc xông pha, để lại An Tiêu Tâm kêu than cho thực phẩm*, cùng người cha thất hồn lạc phách. Lúc này, dì - Tần Thu Huân tân góa phụ của An Tiểu Tâm gánh vác trọng trách chăm sóc hai cha con, mang theo con của mình Đinh Phổ Nguyệt tiến vào An gia. Vì vậy qua nhiều năm như vậy, bề ngoài bốn miệng ăn cứ như vậy, cha cùng dì ràng giống như là đôi vợ chồng già, nhưng thủy chung làm thủ tục. Mà An Tiểu Tâm cùng Đinh Phổ Nguyệt cũng hẹn mà cùng giả bộ ngu, cái gì cũng hỏi.

      (*Cẩu huyết: tình tiết hoang đường, quá
      *Kêu than cho thực phẩm: (嗷嗷待哺) có ý nghĩa là chim đói khóc, chờ đợi con chim mẹ để nuôi. Em bé sơ sinh cần người mẹ nuôi dưỡng, hoặc tình huống dụ khẩn cấp hơn để miêu tả là: vô cùng khó khăn.)

      "Tâm Tâm, điện thoại của chị vang lên." An Tiểu Tâm nghe Tiểu Thao ở bên ngoài thẳng cổ kêu.

      An Tiểu Tâm vội lau sạch tay, trở về phòng khách cầm điện thoại di động của mình lên. Vừa nhìn số điện thoại, nàng bất đắc dĩ cười, vừa rồi đúng là nên tưởng niệm tới Tần Xuân Hinh.

      "Này?"

      "Tiểu Tâm, là mẹ."

      "Mẹ, có chuyện gì?"

      "Nhất định phải có chuyện mới có thể tìm con? Lâu thấy mẹ như vậy, con cũng hỏi thân thể mẹ có khỏe hay ? Con nhớ tới mẹ? Con cùng cha con là khuôn mẫu, vô tình vô nghĩa. . . . " Nữ nhân bên kia buồn bã .

      "Mẹ, mẹ, lâu gặp, thân thể người khỏe ?" An Tiểu Tâm vội vàng cắt đứt lời Tần Xuân Hinh, biết là người nào vô tình vô nghĩa.

      "Ừ, mẹ còn tốt. Tuần sau mẹ liền trở về nước, là muốn gặp con chút!” Tần Xuân Hinh mặc dù mau 50 tuổi, nhưng thanh nghe ra vẫn là kiều nhu như thế.

      "Mẫu thân đại nhân, hành trình mỗi năm lần của người thăm về cuộc sống của con mình hình như sớm hoành thành ở thời điểm mùa hè, tại trở về làm gì?” An Tiểu Tâm khách khí hỏi, chút cũng nhận tình của bà

      "Ô ô ô ô, cái người con này như thế nào chút cũng hiểu tâm tình của người làm mẹ a, ai năm chỉ có thể thăm con lần?" Tần Xuân Hinh lại lần nữa kêu la lên.

      "Được, được, được, người trở lại tìm con thêm tốt lắm. Con còn có chuyện đây, cúp a." An Tiểu Tâm phụ diễn.

      "Tiểu Tâm, Tiểu Tâm" tiếng kêu chói tai trong điện thoại khiến An Tiểu Tâm thể tiếp tục nghe tiếp: "Tiểu Tâm, đến lúc đó con theo mẹ ăn cơm, có người muốn gặp con.”

      "Đến lúc đó rồi hãy ." An Tiểu Tâm rốt cuộc “ba” tiếng tiếng cúp điện thoại, tự mình biết ai muốn gặp .

      Tiểu Thao bên cạnh nhìn chằm chằm , cười hắc hắc : "Bất hiếu a, bất hiếu a, treo điện thoại của mẹ mình, bị thiên lôi đánh a!"

      An Tiểu Tâm nhìn bộ dáng đắc ý kia của , mắt chớp cái, nghiêng đầu làm động tác suy tính, sau đó cầm điện thoại ra ngoài gọi cú điện thoại. Khi điện thoại tiếp thông, nàng ngọt ngào : "Dì à, là con, Tiểu Tâm a. Thân thể người gần đây như thế nào? Lần trước con mua thuốc bổ cho người ăn xong rồi sao?"

      biết bên kia cái gì đó, An Tiểu Tâm cười hắc hắc nghe.

      Sau đó, : "Tiểu Thao à?" nháy mắt nhìn Tiểu Thao, để ý tới làm động tác muốn bóp chết , rồi tiếp: " ăn cơm ở chỗ con, đặc biệt tưởng nhớ người, muốn cùng người mấy câu đấy. Dì a, người chờ a, lập tức tới ngay!" An Tiểu Tâm cầm điện thoại đối với Tiểu Thao vẫy cái, cười đắc ý, ý bảo vội vàng nghe điện thoại.

      Tiểu Thao như lâm đại địch* nhận điện thoại, cái người mẹ con kia chỉ cần có cơ hội cùng chuyện giống như con gà mái già huyên thuyên trò chuyện cả đời dứt

      (*đối mặt. Giống như phải đối mặt với rất nhiều quân địch. Mô tả tình hình rất cấp bách và rất là nghiêm trọng)

      Rốt cuộc ứng phó hết vô tận chăm sóc của mẫu thân, Tiểu Thao vất vả mới cúp điện thoại. Nhìn An Tiểu Tâm ngồi ở ghế sa lon xem tivi, mắt lộ ra hung quang, lao thẳng tới phía trước. An Tiểu Tâm có phòng bị, bị Tiểu Thao cái té nhào vào ghế sa lon. Tiểu Thao biết sợ nhất nhột, liền bắt đầu a nàng nhột.

      An Tiểu Tâm hét rầm lên, đấm Tiểu Thao : "Người con bất hiếu, mẹ cậu nhớ cậu như vậy, cũng biết về nhà thăm bà nhiều chút."

      Tiểu Thao dừng lại động tác trong tay, cúi nhìn An Tiểu Tâm bị chính mình đè lên, mặt của đỏ ửng lên, đôi mắt long lanh, lúm đồng tiền khi cười còn chưa tan, lúm đồng tiền như như . Trong lòng Tiểu Thao giống như đánh trống khẩn trương nhảy lên, chợt đứng dậy, như thể An Tiểu Tâm có thể ăn vậy.

      An Tiểu Tâm đứng dậy, dùng hết lực chân đá Tiểu Thao cước : "Này, , nên về thăm mẹ cậu chút, bà rất nhớ cậu."

      Sắc mặt Tiểu Thao của trầm xuống: "Bà là nghĩ tới , nơi nào là nghĩ tới em."

      An Tiểu Tâm ngẩn người chút, trong lòng lần nữa bén nhọn đau. Hôm nay đây là thế nào? lắc đầu cái, thở dài mà : "Tiểu Thao, cậu có ở đây, mẹ cậu liền còn dư lại người con là cậu, đương nhiên càng khẩn trương cậu rồi. Cậu nên thông cảm cho bà, nên về nhà nhiều chút để thăm bà."

      " phải có chị sao? Chị tự khoe là tẩu tẩu vì người chết chăm sóc bà." Tiểu Thao sâu kín , cũng biết nên thế nào, càng ngày càng chịu nổi bộ dáng An Tiểu Tâm vì trai mình, tâm chút phiền nhiễu kia.

      An Tiểu Tâm giơ chân lên dùng sức đạp ở đùi Tiểu Thao, tựa như phát tiết cái gì đó rồi : "Muốn tức chết chị a, cậu phiên dịch văn chương cho chị. "

      Tiểu Thao lầu bầu lẩm bẩm mà : "Chị là cái tên đần độn, những thứ văn chương Bồ Đào Nha kia nguyên bản đều là văn, người ta cũng sao chép in lại nơi này, chị chỉ cần lên mạng lục là có thể lục ra."

      "Vậy sao?" An Tiểu Tâm tò mò tới trước bàn đọc sách cầm lên quyển tạp chí nhìn, nhìn hồi lâu hỏi: " có a, ở đâu?"

      Tiểu Thao tới, chỉ vào hàng chữ dưới cuối cùng của văn chương, : "Đây phải sao?"

      An Tiểu Tâm trợn tròn mắt hạnh, cầm tạp chí lên lại gõ Tiểu Thao đầu, hầm hừ : "Tiếng bồ đào nha, chị xem có thể hiểu sao? !"

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương tư: Người tình cũ xuất

      ~~~~~~~~


      An Tiểu Tâm cơm nước no nê, cũng quản Tiểu Thao chui đầu vào trước máy vi tính vất vả cần cù cày cấy, thẳng đến nhàn nhã và thoải mái nhìn chằm chằm vào TV. Nhìn chút liền mê ly rồi ngủ mê man.

      biết ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy mặt tựa hồ có đồ vật gì đó, nhàng, ngứa chút, để cho ngủ tốt. Mở ra đôi mắt mệt mỏi, đầu to lớn của Tiểu Thao ở trước nàng loạn quạng. ngáp cái hỏi: "Lấy xong rồi?"

      "Ừ." Thanh có chút kỳ dị.

      "Mấy giờ rồi?" Nàng lại hỏi.

      "11 giờ rồi."

      "A" An Tiểu Tâm nhảy lên " trễ thế này a, Tiểu Thao, chị tiễn đưa cậu trở về, thôi."

      " cần, em đây lớn cần chị tiễn về sao?" Tiểu Thao khinh thường.

      An Tiểu Tâm nghĩ tới tối nay gõ Tiểu Thao thiệt nhiều lần, phải dỗ dành cái mới được, vì vậy nịnh hót mà cười cười, ôm sát cánh tay Tiểu Thao : "Làm sao có thể tiễn a, cậu là đứa em mà chị thích nhất a, ít nhất phải tiễn xuống dưới lầu."

      Tiểu Thao biết bộ đức hạnh kia của An Tiểu Tâm, cũng liền bởi vì xé mình ra cửa. xuống tới lầu dưới, có mấy bước, liền nghe đến động cơ xe đường, chiếc xe nhanh chóng lái qua, thiếu chút nữa đụng vào An Tiểu Tâm. An Tiểu Tâm lảo đảo né tránh, trong miệng giận dữ mắng: "Có lúc xe audi chạy chậm, phải là thứ tốt”

      Tiểu Thao vội vàng đem An Tiểu Tâm kéo qua, tức giận : "Chị xem chị , chút cũng cẩn thận, còn mau trở về ."

      An Tiểu Tâm cúi đầu nhìn chính mình, chân mang dép lông mềm đầu to, quần áo ở nhà thân mình bị ép tới nhăn nhúm. Giơ tay lên sờ tóc của mình, mao nhung nhung*, hơn phân nửa cũng là ổ gà như mớ lung tung, hỗn loạn.

      (*Mô tả lông của động thực vật: như tiểu bạch thỏ)

      "A, đúng là nghi dung ngay ngắn*, lại , có chút lạnh." An Tiểu Tâm hắc hắc mà , buổi tối gió rất lạnh, có mặc áo khoác, lạnh tới run cầm cập.

      (*Nghi dung ngay ngắn: hình dung dung mạo của con người, hoặc mặc chỉnh tề)

      Tiểu Thao muốn cởi áo khoác của mình cho , An Tiểu Tâm vội ngăn cản : "Tốt lắm tốt lắm, em mau , chị lập tức liền chạy về nhà."

      Tiểu Thao thấy co rúm lại thành bộ dáng kia, cũng muốn để cho nhanh lên chú, vì vậy ngoài ý muốn ở mặt An Tiểu Tâm đánh lén hôn cái: "Được, đây là hôm nay em giúp chị làm việc nên xứng đáng nhận được, bái bai."

      xong, mở ra chân dài, bộ dạng xun xoe chạy.

      An Tiểu Tâm vuốt mặt của mình ngẩn người chút, sau đó giận đến dậm chân hét: " ràng ăn cơm chị làm, làm gì còn phải. . . . "

      Đêm khuya tĩnh lặng, thanh An Tiểu Tâm truyền là xa, cũng dọa chính giật mình. Vì vậy vội vàng im tiếng, bên tự "Trẻ em cũng biết sỗ sàng” bên ôm chặt hai cánh tay của mình, giống như con thỏ hướng tới trước đơn vị cửa lầu của mình chạy .

      (*dạng như chung cư)

      Thở chạy đến đơn vị cửa, thấy cửa chính mình bị chặn lại bởi người. híp mắt liếc nhìn, sau đó mặt trầm xuống, nghĩ vòng qua người kia vào.

      Nhưng là phía trái, người nọ liền hướng trái. hướng phải, người nọ liền hướng phải. Cuối cùng có cách nào, nghiêm mặt cứng ngắc, lạnh lùng quát tiếng: "Tránh ra!"

      "Ai!" tiếng thở dài tràn ra, người trước mặt này cởi xuống áo khoác tây trang, khoác lên người An Tiểu Tâm.

      An Tiểu Tâm mặt chút thay đổi, bả vai run lên, mặc cho món tây trang tinh xảo đắt giá đó rơi bụi bậm.

      Gió đêm khiến An Tiểu Tâm ngừng phát run, nhưng mím chặt khóe miệng, thân thể dị thường thẳng tắp nâng cao, nàng tái diễn : "Tránh ra."

      "An An, thể chút?"

      " thể."

      "An An, chuyện quá khứ lâu như vậy, vẫn thể tỉnh táo nghe giải thích sao?"

      "Tôi muốn nghe."

      "Như thế nào mới có thể cho cơ hội?"

      " đem ẩm ướt trả lại cho tôi."

      "An An, năm đó chỉ là ngoài ý muốn, chẳng lẽ em muốn áy náy cả 1 đời sao?" Thanh của người đàn ông đau đớn mang theo bất đắc dĩ.

      "Ha ha" An Tiểu Tâm cười mà rớm nước mắt "Tôi phải đau lòng, tôi hối hận vì hiểu được tình hình ở thời điểm còn sống. Tôi hối hận bởi vì , lần lại thêm lần khiến Dịch Dịch thương tâm”

      "Người ,ới vừa rồi là em trai của Đặng Dịch Triều? nhìn thấy hôn em, hai người có quan hệ thế nào?" người đàn ông nhịn được hỏi.

      "Vô sỉ!" An Tiểu Tâm giận đến mặt đỏ bừng, mạnh mẽ đẩy người đàn ông trước mặt cái, cướp đường chạy vào toà nhà mà .

      Người đàn ông mặc áo sơ mi mỏng manh, trong gió lạnh ngơ ngác nhìn phương hướng An Tiểu Tâm biến mất. Ánh trăng vẩy ngũ quan dịu dàng của , trong mơ hồ có thể thấy được hàm răng trắng noãn hung hăng cắn lấy môi dưới. Tựa hồ có máu từ từ tràn ra, nhưng thủy chung nhúc nhích, giống như tượng điêu khắc đứng ở nơi đó.

      Cho đến có người đến gần, nhặt lên tây trang đất đưa cho , mới phản ứng kịp. nhận lấy tây trang, giương mắt lên nhìn mỹ nữ trước mắt nhíu mày cái, mỹ nữ lại lên tiếng trước: “ chính là Sở Úc? Chúng ta giống như từng gặp qua ở dạ hội vào mấy ngày trước."

      gật đầu.

      "Trở về thôi, về sau đừng đến tìm chị họ tôi nữa." Mỹ nữ cũng xoay người hướng tòa nhà .

      "Chị họ ngươi…Mấy năm nay có được khỏe hay ?" cổ họng Sở Úc có chút trơn trượt .

      ( Nguyên văn: sáp [Sreach baidu ra kết quả trơn trượt, miệng đắng] )

      " phải là thấy được, chị ấy rất tốt, có thể ăn có thể nằm." Mỹ nữ phất tay cái, cũng vào trong tòa nhà.

      Sở Úc mất hồn mất vía lại ngơ ngác đứng hồi, mới chậm rãi xoay người. Phát cách đó xa dừng chiếc xe, bên cạnh xe mơ hồ có bóng người đứng thẳng. Sở Úc tới, phát đầu ngón tay của người nọ phát ra chút ánh lửa, đèn đường mờ mờ soi sáng ra toàn bộ ngũ quan tuấn lãng của người nọ. Sở Úc điểm cũng kỳ quái ở chỗ này nhìn thấy Bồi, rất ràng, là đưa Đinh Phổ Nguyệt trở lại.

      Sở Úc được lời nào lên xe Bồi, tựa vào vị trí kế bên tài xế giả vờ ngủ say. bao lâu, xe động. Thanh trầm thấp của Bồi vang lên: "Xe của cậu đâu, làm sao lái?"

      "Uống chút rượu."

      "A, ra là do say khướt chạy tới."

      "Tôi uống say."

      "Vậy cậu tìm đến An Tiểu Tâm làm gì? Như Y biết ?"

      "Chớ đem Như Y đẩy lên mình tôi." Sở Úc nổi giận .

      "Cậu và Như Y cùng ra nước du học, lại cùng nhau trở lại, chẳng lẽ phải là quan hệ người của nhau sao? Như Y cậu, tôi xem ra được." thanh của Bồi điểm biến động cũng có.

      "Chớ cùng tôi cậu hiểu trò xiếc của nữ nhân, trong lòng Khúc Như Y tột cùng có ai, cậu cũng cần giả bộ ngu." Sở Úc trả lời lại cách mỉa mai.

      "An Tiểu Tâm là mối tình đầu của cậu?" Bồi chuyển đề tài đến người An Tiểu Tâm. Sở Úc trầm mặc xuống, phải là mối tình đầu, cũng là tự mình khắc cốt ghi tâm, là người cách nào quên được.

      Bồi đem xe dừng bên ngoài nơi ở của Sơ Úc, trầm giọng : "Sở Úc, cần thiết bởi vì chuyện tình cảm đem mình chật vật như vậy. Phụ nữ nha, cũng tương tự như nhau, có gì khác biệt."

      Sở Úc giương mắt liếc Bồi cái, hừ lạnh : " biết đến tột cùng có cái phụ nữ nào mới có thể thu cậu, mặt lạnh, lãnh tâm. mong đợi có thể nhìn đến ngày cậu vì phụ nữ thương tâm."

      Bồi nghe lại ha ha nở nụ cười: "Lời này của cậu quá trượng nghĩa . thế nào chúng ta cũng là em cùng nhau trưởng thành, làm gì rủa tôi như vậy."

      Sở Úc đẩy tay của xuống, liếc cái, đẩy cửa xuống xe.

      Thời điểm Đinh Phổ Nguyệt mở cửa vào phòng, trong phòng mảnh đen tối. giơ tay lên mở đèn, trong phòng khách lập tức tỏa sáng lên, An Tiểu Tâm ngồi ở cửa sổ còn chưa kịp lau khô nước mắt, chỉ có thể đưa tay ngăn lại ánh sáng kích thích cặp mắt.

      "Hừ, mới vừa rồi người trước mặt chị, chị lại nhìn, tại lại tránh ở cửa sổ kia nhìn lén." Đinh Phổ Nguyệt hừ lạnh.

      "Người nào nhìn lén?" An Tiểu Tâm tức giận.

      “Em An Tiểu Tâm, chị có thể hay chớ bày ra gương mặt tình thánh. Khi Đặng Dịch Triều ngươi ta còn sống, chị luôn khi dễ người ta. Người chết, chị cũng làm quả phụ rồi. tại ai cho chị lập đền thờ trinh tiết, chị cần phải giả dạng thành như vậy." Đinh Phổ Nguyệt lạnh lùng .

      An Tiểu Tâm đứng dậy, chân trận tê dại, nàng cũng lạnh lùng trả lời: "Em cho rằng chị giống như em? Quang minh chánh đại làm tình phụ của người ta? Em có phải muốn chọc chết dì có phải hay ?"

      "Em thế nào? Em Bồi, phải bồi ở bên cạnh . Em so với chị còn mạnh hơn, năm đó chị phải là Sở Úc sao? Muốn chết muốn sống đuổi theo Sở Úc, tại quay đầu lại, chị còn do dự cái gì?"

      "Chị thương Sở Úc, chị chỉ ẩm ướt." Gương mặt An Tiểu Tâm cứng rắn .

      "Chớ ẩm ướt, ẩm ướt, ghê tởm! Nếu phải ở thời điểm chị cùng Sở Úc làm hư chuyện, Đặng Dịch Triều có thể chết sao? Chị còn có mặt mũi gì dùng danh nghĩa của tuyên bố cả đời lấy ai, biết được, thể từ phần mộ này nhảy ra."

      "Chị lại hi vọng từ trong phần mộ nhảy ra, vô luận gọi chị làm cái gì cũng được." nước mắt An Tiểu Tâm tiếng động chảy xuống.

      "Cắt" Đinh Phổ Nguyệt khinh thường nhìn An Tiểu Tâm : "Đặng Dịch Triều biến thành ma cũng nguyện ý nhìn thấy dáng vẻ này của chị. Cầu xin chị, nên tìm người đàn ông cho xong, đừng cả ngày để cho mẹ em cùng cha chị vì chị lo lắng."

      "Chuyện của chị cần em quan tâm, em quản tốt chính mình là được." Nhắc tới dì cùng cha, An Tiểu Tâm tâm phiền ý loạn.

      "Ngày mai em phải chuyển , Bồi mua cho em căn phòng." Đinh Phổ Nguyệt .

      An Tiểu Tâm trừng lớn cặp mắt, phẫn hận : "Chị liền , em xem trúng cái gì? Em có biết tình nhân nhiều kể xiết, tại sao em muốn đem cuộc sống trong sạch của mình bồi chơi? nào có lòng? Em muốn nhà, cha chị cũng có thể mua cho em."

      "Em thể buông ra người đàn ông mà em . Lần đầu tiên nhìn thấy Bồi, em liền tự với mình, em thể mất cơ hội nữa. Coi như cuối cùng vứt bỏ em, em cũng vậy, tuyệt hối hận. Bởi vì em thể, nhìn người đàn ông em vì cứu phụ nữ khác mà dâng mạng, ngay cả nhìn cũng nhìn em cái" Đinh Phổ Nguyệt càng càng kích động, đợi rống xong rồi, mới phát bí mật mà mình muốn che giấu nhiều năm cứ như vậy bị hét ra hết.

      An Tiểu Tâm khiếp sợ nhìn , lẩm bẩm : "Phổ Nguyệt. . . . . ."

      Đinh Phổ Nguyệt hổn hển thở hai cái, nhìn An Tiểu Tâm nở nụ cười khổ : " sai, em ẩm ướt của chị. Đáng tiếc trong mắt của chỉ có chị. Nhưng mà bây giờ tất cả đều qua, em tại chỉ thích Bồi."

      Đinh Phổ Nguyệt xong tiêu sái xoay người, đẩy ra cửa phòng của mình. An Tiểu Tâm gọi : "Phổ Nguyệt, chị phải làm sao hướng dì cùng ba giải thích?"

      "Em cũng phải là con của chị, có cái gì mà giải thích. Chị nên cao hứng mới đúng, thư phòng của chị em trả lại cho chị." Đinh phổ nặng nề đóng cửa phòng.

      Buổi tối An Tiểu Tâm vẫn nằm mộng.

      Trong mộng có hai đứa trẻ mười mười hai tuổi, nắm tay ở sân chơi chạy như điên. nhóm trẻ lớn khác, từ phía sau bọn họ đuổi theo. Rốt cuộc, bọn họ hất được người phía sau ra, chạy vào chỗ trong rừng cây , thở hổn hển ngồi dựa vào dưới góc cây đại thụ.Trước mắt bọn họ vừa đúng có thể nhìn được đường chân trời đỏ tươi của ánh nắng chiều, trời chiều ấm áp và nhàng. tóc loạn loạn, gương mặt ửng đỏ, đồng phục màu lam, váy học sinh treo quanh co ở người. Ánh mắt của bé trai rất sáng, cằm bị quẹt làm thương rồi, còn thấm máu.

      "Chào, học sinh chuyển trường, cám ơn cậu giúp mình. Nếu tiền của mình bị bọn họ đoạt . Cậu tên là gì?" Giọng Thanh Thanh sáng sáng .

      "Mình tên là Đặng Dịch Triều, hôm nay khi lên lớp mình được giới thiệu qua." Bé trai trả lời.

      "A, khi học mình có nghe ." ngượng ngùng .

      "Những đứa trẻ kia là người nơi nào? Thường đến trường học của chúng ta giựt tiền sao?" Bé trai hỏi.

      "Là trường trung học cơ sở bên cạnh, thường xuyên đến." trả lời.

      "Như vậy a. . . . . ."

      "Đặng Dịch Triều, cậu rất lợi hại a, cũng sợ bọn họ, về sau mỗi ngày vào giờ tan học, mình đều muốn cùng cậu ra cửa trường." vui vẻ .

      "Được" bé trai trả lời.

      Cảnh tượng trong mộng bị đổi, biến thành đầu mùa hè trời trong nắng ấm, hai đứa trẻ mười năm mười sáu ngửa mặt nằm ở sườn đồi .

      "Tâm Tâm, cậu phải là mẹ cậu hôm nay trở lại xem cậu?" Chàng trai hỏi.

      " muốn gặp bà, liền chạy ra chứ sao." thẳng thắn trả lời, sâu hít thở mùi thơm ngát của hoa cỏ màu xanh ở phía dưới.

      Chàng trai mỉm cười, đem cánh tay gối vào não dưới, thoải mái nhìn trời xanh cùng đám mây " năm chỉ về lần, cậu còn trốn."

      "Đặng Dịch Triều, Đặng Dịch Triều, Đặng Dịch Triều, Triều. . . . . .ướt, ướt. . . . . . Ướt" ở tự lẩm bẩm.

      Chàng trai tò mò ngồi dậy nhìn , liếc cái : "Cậu luôn quản tôi tên là Tâm Tâm, vậy tôi cũng nên cho cậu nhủ danh. Triều Triều khó nghe, liền kêu ẩm ướt , ươn ướt, ươn ướt chứ sao."

      Chàng trai cười: " thành vấn đề, cậu muốn gọi làm sao đều được."

      nhìn chàng trai, nghịch ngợm gọi: "Ẩm ướt, ẩm ướt, ha ha, giống như tên của chú chó ."

      Chàng trai ở thảm cỏ bẻ cây cỏ đuôi chó, chọc vào lỗ mũi .

      hi hi ha ha lăn qua lăn lại, vừa ngồi dậy quay đầu lại, thấy chàng trai.

      "Ẩm ướt, ẩm ướt!" nhảy dựng lên, hoảng hốt kêu. đưa mắt nhìn quanh, chung quanh trừ nhìn thấy sân cỏ xanh ngát, còn đâu mà nhìn thấy bóng dáng của chàng trai?* Gió thổi lên làn váy của , giữa trời và đất tựa hồ chỉ còn dư lại mình .

      (*câu này có ý là mỉa mai, vì thấy sân cỏ, làm sao mà thấy được bóng dáng của chàng trai?)

      nóng nảy, lần nữa lớn tiếng hô lên: "Ẩm ướt, ẩm ướt, ẩm ướt. . . . . ."

      Cũng lúc đó, An Tiểu Tâm bị tiếng kêu chính mình thức tỉnh. Đưa tay lên sờ mặt, khuôn mặt mồ hôi lạnh, mặt tràn đầy nước mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :