1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ muốn có được tình yêu của em - Mặc Khê

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 39: Tiền có thể mua được cái gì? . . .

      An Tiểu Tâm trở lại cửa tiểu khu, vào gian phòng mô giới. Hỏi thăm giá phòng, An Tiểu Tâm sợ hết hồn, ra là có thể bán được nhiều tiền như vậy. Nhưng nhân viên phục vụ lễ phép cũng cho An Tiểu Tâm biết, giá tiền rất cao, nhưng có tiền chưa chắc mua được, rất ít người mua được.
      An Tiểu Tâm để lại phương thức liên lạc của mình, thông tin phòng ốc cụ thề, giá tiền thương lượng tốt, có tin tức thông báo cho .
      Ra khỏi nơi mô giới, cúi gằm đầu, lười biếng về phòng mình.
      Đột nhiên, cảm thấy khác thường, theo con tim hướng nhìn sang phía ven đường. Ven đường là cửa hàng tiện lợi 7/11, phía trước là cửa sổ lớn sát đất, Bồi đứng ở nơi đó chăm chú nhìn .
      Sau buổi sáng cắt đứt quan hệ hôm đó, bọn họ bao lâu gặp nhau?
      mặc quần thường vàng nhạt, áo T-shirt màu xanh sẫm, thân thể cao to đứng ở nơi đó ưu nhã mà lạnh nhạt. Trong tay cầm hộp cơm tiện lợi cùng chai nước suối, nhìn dáng dấp mới vừa từ trong quán tiện lợi ra ngoài.
      An Tiểu Tâm duy trì động tác nghiêng đầu, cứng ngắc đứng ở đây, vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm Bồi, nháy mắt, cũng cười.
      Ánh mắt của Bồi vẫn sáng như vậy, gò má hơi lõm vào càng làm sâu thêm hình dáng gương mặt . Mặt mày dễ chịu hơn, như có bất kỳ khúc mắc nào cả. Ánh mắt trầm tĩnh, giống như người của , thủy chung sóng nước chẳng xao, nhưng lại khó có thể nắm lấy.
      Hai người nhìn nhau , giằng co gì .
      Rốt cuộc, Bồi toét miệng, chậm rãi nở nụ cười.Ý cười mặt từ từ hé mở trong bầu khí nặng nề, giống như đám lá xanh của cây liễu đón mùa xuân đầu tiên, mới mẻ lại làm người ta vui mừng.
      Trái tim của An Tiểu Tâm, bỗng chốc như tan chảy ra.
      đột nhiên di chuyển, nháy mắt mấy cái, hiểu chuyện gì xảy ra khi nào, vô thức tới.
      Bồi mỉm cười nhìn ngơ ngác tới, đứng ở trước mặt mình, lẳng lặng nhìn, lời.
      ha ha cười ra tiếng, hỏi: “Muốn cái gì?”
      An Tiểu Tâm ngẩn người chút, đột nhiên mặt đỏ tới mang tai, tay chân luống cuống. Đúng vậy a, tới đây làm gì?
      khi trong ánh mắt cười khanh khách cảm thấy chỗ nào che giấu, lắp bắp : “ xuất viện rồi sao?”
      “Ừ, ra là em biết.” Bồi gật đầu, cố ý thở dài.
      “Khụ. . . . . . Khụ, còn chưa ăn cơm à?” An Tiểu Tâm vội vàng sang chuyện khác, ánh mắt liếc hộp cơm tiện lợi tay .
      “Ừ, người, cũng có khẩu vị gì.” Bồi nhún nhún vai.
      mới ra viện, thể ăn cái này chứ? Nếu . . . . . .” An Tiểu Tâm cắn cắn môi, do dự.
      Bồi thở dài, đành phải chủ động : “An Tiểu Tâm, em còn thiếu rất nhiều bữa cơm đâu rồi, vừa đúng hôm nay gặp được, vậy làm cơm cho ăn .”
      An Tiểu Tâm thở dài ra hơi, Bồi quá khéo hiểu lòng người , hóa giải lúng túng của . Bằng , muốn chủ động mời ăn cơm, là khó khăn mở miệng.
      Lần đầu tiên An Tiểu Tâm cam tâm tình nguyện nấu cơm cho Bồi như vậy.
      “Vậy , mua thức ăn .” Bồi đặt tay ở bả vai An Tiểu Tâm, để cho tại chỗ vòng 3600, đẩy theo bộ theo hướng bên ngoài siêu thị.
      “Thân thể của khỏe hoàn toàn chưa? Bác sĩ có dặn dò phải kiêng kỵ cái gì ?” An Tiểu Tâm quay đầu lại hỏi, cảm giác theo lửa nóng của bàn tay đặt vai .
      có. là kỳ quái, đột nhiên cảm thấy đặc biệt đói. Hôm nay làm cho ăn ngon chút, mau, mua món ăn.” Bồi từ phía sau đẩy , thúc giục mau.
      An Tiểu Tâm trợn trắng mắt, người này đúng là khách khí. bất giác cười cong lên, tay ngăn Bồi lại, cố ý nhịn được , : “ đừng đẩy nữa, hay là ăn hộp cơm tiện lợi của là được rồi.”
      ăn, em phải chấp nhận làm cho thôi.” Bồi tiện tay đem túi cơm hộp tay ném vào thùng rác ven đường.
      An Tiểu Tâm tà tà liếc , Bồi đáp lại cười tiếng.
      An Tiểu Tâm ràng hiểu được, tim mình bao nhiêu ngày lắng xuống, đột nhiên bình tĩnh trở lại rồi.
      An Tiểu Tâm ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu lớn “Quán ăn gia đình mẹ Triều Thao”, lại ngó vào trong tiệm nhìn xung quanh chút. Cửa hàng lớn, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn thấy bên trong gọn gàng sạch bày mười mấy cái bàn. Mới chừng 10 giờ sáng, trong tiệm có khách, chỉ có nữ nhân viên trẻ tuổi lau bàn. An Tiểu Tâm hít hơi sâu, đẩy cửa vào.
      Mẹ Tiểu Thao đùng lúc vừa từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy An Tiểu Tâm, lập tức cười tiến lên đón: “Ôi trời, Tiểu Tâm tới. Mau mau, nhanh ngồi. Tiểu Quyên, nhanh rót trà.
      “Dì à, vội, con khát.” An Tiểu Tâm lôi kéo mẹ Tiểu Thao ngồi xuống.
      “Dì à, con tới, là có chút chuyện cùng dì trao đổi.”
      An Tiểu Tâm từ trong túi lấy ra quyển sổ tiết kiệm, đặt ở mặt bàn, đẩy qua cho mẹ Tiểu Thao, “Dì à, xấu hổ, chuyện ngày trước dì đến nhờ con, con. . . . . . làm được. Con suy nghĩ mãi, Tiểu Thao ra nước ngoài học, khỏi cần công ty tài trợ, con tới giúp đỡ. Con hỏi bạn bè, lấy thành tích của Tiểu Thao, nếu như tính đến tiền học bổng, ra khỏi nước thành vấn đề . tại làm thủ tục, mùa xuân sang năm mà có thể được rồi. Trong sổ tiết kiệm, có 10 vạn, là tiền con làm mấy năm nay gửi ngân hàng. Còn lại, con gom góp.”
      Mẹ Tiểu Thao ngưng nụ cười mặt lại , ánh mắt nhìn chằm chằm sổ tiết kiệm động, nửa ngày mới câu: “Con có nhiều tiền như vậy?”
      “Con. . . . . .Con có thể đem bán căn nhà, nhưng tại thời điểm tốt lắm, phải chờ chút. . . . . .” An Tiểu Tâm giải thích.
      Mẹ Tiểu Thao nhìn An Tiểu Tâm chút, chậm rãi đem sổ tiết kiệm đẩy trở về: “Đây phải là vấn đề tiền. Công ty đề cử, phải nước Đức học phiên dịch Đức . có đề cử của bọn họ, nước Đức tiếp nhận học sinh phải Tiếng là tiếng mẹ đẻ sang học tập chuyên ngành này.”
      “Dì à, con hiểu , trước hết để cho Tiểu Thao ra nước ngoài, sau đó chuyên ngành có thể từ từ đổi. . . . . .” An Tiểu Tâm nhìn sắc mặt thất vọng của mẹ Tiểu Thao, lo lắng .
      “Ai!” Mẹ Tiểu Thao thở dài tiếng.
      “Tiểu Tâm a, cần. ra , Tiểu Thao vẫn muốn ra khỏi nước. có, nó cũng muốn để dì lại mình trong nước. Lấy thành tích của nó, nếu như sớm xin , có thể sớm được học bổng ra nước ngoài rồi. Lần này nó có thể vui vẻ như vậy đồng ý ra ngoài, ra là vì chuyên ngành này vẫn là mơ ước của nó.” Mắt mẹ Tiểu Thao bắt đầu đỏ.
      “Dì à . . . . .” An Tiểu Tâm khó chịu kêu.
      “Kể từ nó chết rồi, nó chính là toàn bộ hi vọng của dì. Dì hy vọng bởi vì dì, làm trễ nãi tiền đồ của nó. Con biết dì hạnh phúc thế nào khi nó có cơ hội tốt như thế này đâu. Làm sao nghĩ đến, cơ hội này, có. . . . . .” Mẹ Tiểu Thao đến khúc sau, kéo theo chuyện thương tâm trong người, nức nức nở nở khóc.
      “Dì . . . . Dì à. . . . . . xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . .” An Tiểu Tâm nhìn mẹ Tiểu Thao trải qua bao gió sương mặt nước mặt giàn giụa, trong lòng khó chịu như dao cắt.
      “Chuyện liên quan con, Tiểu Tâm. Dì biết con là đứa bé ngoan, những thứ này đều liên quan tới con. ra tìm con, cũng chỉ là thử vận may chút. Lần đó ở cửa hàng bách hoá, di xem Bồi chủ động gọi lại con, còn tưởng rằng con và ta có quan hệ thân thiết. Vì vậy lúc Phổ Nguyệt nhắc nhở chút, dì liền thấy bệnh loạn tìm thầy chữa, chạy tìm con. Tiểu Tâm, ngại, làm khó cho con rồi.” Mẹ Tiểu Thao dùng tay thô ráp lau lệ mặt.
      An Tiểu Tâm nghẹn ở nơi nào ra lời, mắt nhìn chằm chằm sổ tiết kiệm hình như là nhìn quái vật.
      Tiền, có thể mua mạng ẩm ướt về sao?
      tại, chính mình dùng tiền mua lương tâm sao?
      phải là muốn tìm Bồi năn nỉ chút thôi sao? Ít nhất nên thử lần a!
      “A di, dì đừng gấp gáp, con lại . . . . . .Thử lần.”An Tiểu Tâm nghẹn ngào .
      cần. . . . . .” Mẹ Tiểu Thao còn chưa hết lời, Tiểu Thao bên ngoài đẩy cửa vào cự tuyệt.
      Thấy An Tiểu Tâm ở đây, gương mặt trẻ tuổi của Tiểu Thao nở ra nụ cười rực rỡ, cao hứng chạy tới gọi: “Tâm Tâm, làm sao chị ở đây?”
      tới bên cạnh, liếc nhìn sổ tiết kiệm bàn, sắc mặt của cậu trầm xuống. Cầm lên sổ tiết kiệm lên lật xem chút, Tiểu Thao hướng về phía mẹ cậu mắng: “Mẹ, mẹ lại tìm Tâm Tâm? Con phải cho mẹ biết nên tìm chị ấy! Lời của Đinh Phổ Nguyệt tại sao có thể tin tưởng được? Mẹ rốt cuộc muốn Tâm Tâm vì nhà chúng ta làm bao nhiêu chuyện nữa?”
      “Tiểu Thao, sao em có thể chuyện với dì như vậy. Chuyện này ngay từ đầu em nên cho chị biết, chị nghĩ biện pháp giúp em, chị xem em bây giờ hoàn toàn coi chị như người ngoài rồi.”An Tiểu Tâm đứng lên, hài lòng mắng lại Tiểu Thao.
      “Tiểu Thao, mẹ là có cách nào. . . . . .” Mẹ của Tiểu Thao cố gắng giải thích.
      Nhưng là Tiểu Thao căn bản nhìn bà, chỉ nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm, cười lạnh : “Chẳng lẽ chị phải người ngoài sao? Chị là chị dâu tôi? Hay là con dâu bà ấy? Chị cho rằng chị là ai? Chị cùng chúng tôi có bất cứ quan hệ gì.”
      “Đặng Dịch Thao, cậu đủ chưa.” An Tiểu Tâm vỗ mạnh cái bàn, thanh chói tai gay gắt.
      Sắc mặt của Tiểu Thao từ hồng chuyển sang trắng, tức giận đem sổ tiết kiệm nhét về cho An Tiểu Tâm: “Tôi cho chị biết, lần này thể ra nước ngoài, tôi tuyệt khổ sở. ra, tôi cũng có thể tay làm được nghiệp. An Tiểu Tâm, tiền chị lấy về, cũng đừng bận tâm. Tôi là đàn ông con trái, cần phụ nữ như chị tới giúp tay.”
      xong rồi, Tiểu Thao cũng quay đầu lại ra ngoài.
      Mẹ Tiểu Thao tức giận ngồi ghế, chỉ vào cánh cửa vẫn còn đung đưa với An Tiểu Tâm: “Con xem thằng nhóc ngu ngốc kia, chút cũng hiểu chuyện, mọi người phải cũng vì tốt cho nó sao. Nếu là nó còn sống, dì liền. . . . . .”
      “Dì à, đừng nóng giận, Tiểu Thao còn . Chỗ Bồi Phó Tổng , con lại . . . . . .thử lần.” An Tiểu Tâm cắt lời mẹ Tiểu Thao.
      “Tiểu Tâm, con cần khó xử, con xem Tiểu Thao như vậy, quên .” Mẹ Tiểu Thao nản lòng khoát khoát tay.
      An Tiểu Tâm đem sổ tiết kiệm cất xong, vỗ vỗ tay mẹ Tiểu Thao : “Dì, người đừng lo lắng, con trước.”
      “Ăn cơm trưa rồi hãy .” Mẹ Tiểu Thao giữ lại.
      , Dì à, con còn có chuyện, con trước.” An Tiểu Tâm khắc cũng muốn ở lại chỗ này nữa, chỉ muốn nhanh rời .

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Edit : Mapxu
      Beta : Fany
      Chương 40: Quân lính tan rã . . .

      Cả buổi chiều, trong đầu An Tiểu Tâm tất cả đều là hình ảnh mẹ của Tiểu Thao lệ tràn đầy mặt.
      trái lo phải nghĩ, nghĩ tới tìm Sở Úc. Nhưng quan hệ của với Sở Úc, khiến muốn có chuyện mới đến tìm Sở Úc.
      nghĩ tới tìm Khúc Tín Hách, nhưng trong lòng ý niệm bí , càng thêm muốn phiền toái Khúc Tín Hách.
      Cùng so với hai người , thà trực tiếp tìm Bồi hơn.
      Lại , Thần Hâm là công ty con Bồi phụ trách, vô luận tìm ai, cuối cùng cũng vẫn phải có chỉ đạo của Bồi, những người khác cuối cùng vẫn phải tìm Bồi chuyện mới được. Khi đó Bồi nếu biết vì chuyện này hối hả, thay vì để Bồi biết chuyện này từ trong miệng người khác, bằng trực tiếp .
      Nghĩ tới đây, hạ quyết tâm.
      Thế nhưng vừa nghĩ lại, rồi lập tức do do dự dự. Nhớ đến Bồi tới dùng cơm, mặc dù khí tệ, nhưng hai người ràng đều cẩn thận , tránh đàm luận phải đề tài nhạy cảm. Bồi cũng như bình thường uống cà phê xong mới , mà sau khi ăn xong lâu liền lễ phép khách sáo tạm biệt. Xem ra, vết rách quả tạo thành, An Tiểu Tâm khổ sở nghĩ.
      Cứ như vậy nghĩ tới nghĩ lui đến trời tối, vẫn bấm số điện thoại của Bồi.
      Mấy tiếng “tút..tút” vang lên, thanh quen thuộc truyền đến“A lô.”
      “Là em, An Tiểu Tâm.” An Tiểu Tâm có chút nhát gan.
      “Biết, họp . Nếu phải là em lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho , nhận.” Bồi cười .
      cười, giống như ngay bên tai, An Tiểu Tâm gần như có thể cảm thấy hơi thở lưu động. đè nén lòng mình cuồng nhiệt nhảy lên, lắp bắp : “Buổi tối, có thể. . . . . . Tới dùng cơm sao?”
      “Ừ?” Bồi kỳ quái, “Sáng sớm hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao? Em thế nhưng chủ động mời ăn cơm? phải là chồn chúc tết gà chứ, có ý tốt hả?”
      . . . . . . Chính là hỏi chút.” An Tiểu Tâm chột dạ.
      Bồi nhìn đồng hồ đeo tay cái, trầm ngâm chút, tiếc nuối : “ ở ngoại thành rồi, chạy về rất muộn. Hôm nay. . . . . . được rồi.”
      “A, thế thôi vậy.” An Tiểu Tâm nhiều nữa, cúp điện thoại.
      ảo não, Lý Ái gọi điện tới.
      “An Tiểu Tâm, chuyện của em xử lý như thế nào rồi?” Lý Ái thẳng vào vấn đề hỏi.
      “Chuyện gì?”
      “Em đừng giả ngu, em xem chuyện gì? Chị cho em biết, chị giúp em tìm hiểu. Trưởng bộ phận công ty Thần Hâm, là cậu họ xa của Bồi. Con trai ông ta, lần này làm danh sách số người được Thần Hâm cử du học. Nghe , du học điều kiện vô cùng ưu việt. Chỉ cần cùng Thần Hâm ký hợp đồng, Thần Hâm chẳng những phụ trách chi trả toàn bộ học phí, còn cho vay tiền phụ cấp cuộc sống nhất định.” Lý Ái líu ríu .
      “A, biết.” An Tiểu Tâm hứng thú nổi.
      “Cái gì biết rồi hả ? Em nhanh chuyện với Bồi , ta nhất định có thể giúp em. Em giúp Đặng Dịch Thao đại ân này, đem khúc mắc trước kia buông xuôi .” Lý Ái kêu.
      “Được rồi, em muốn nữa.” An Tiểu Tâm muốn cúp điện thoại.
      “Mẹ nó, cho rằng chị muốn cùng lắm à? Tôi ăn no rỗi việc .” Lý Ái mất hứng, “Chị cho biết, An Tiểu Tâm, em như vậy hai bên đều đạt kết quả mong muốn. Nếu , em cầu xin Bồi. Còn , em hạ quyết tâm cần lo chuyện của Đặng Dịch Thao nữa. Người này cũng muốn tổn thương, người kia cũng muốn buông ra, cho rằng là ba đầu sáu tay sao? Tôi thấy dứt khoát chết coi như xong, xuống bồi thường Đặng Dịch Triều, mọi người ai cũng cần phiền nữa.”
      Pằng tiếng, bên kia cúp.
      An Tiểu Tâm nhìn điện thoại chút, hướng về phía ống nghe giận dữ mắng: “Đến nỗi nào, lời hợp, đối với tôi cáu kỉnh. Cũng xem tôi làm quả hồng mềm bóp.”
      An Tiểu Tâm hướng về phía TV cũng biết gì nhìn ra ngoài hồi, giơ cổ tay nhìn đồng hồ chút, mười giờ rưỡi đêm rồi. thể ngồi yên, trong lòng giống như có lửa đốt, đứng dậy liền chạy ra khỏi nhà.
      Trong gió đêm chạy hơi đến dưới nhà Bồi, An Tiểu Tâm ngẩng đầu nhìn tầng có ánh đèn, ngực phập phồng mãnh liệt thở gấp.
      Hơi thở vẫn chưa có hoàn toàn bình tĩnh, lại có cơ hội nghe thấy thanh mở của xe ô tô. An Tiểu Tâm quay đầu lại, đèn lớn của xe ô tô chói mắt làm cho mở mắt ra được, từ tai truyền đến thanh xe ô tô dừng lại bên cạnh mình.
      “Sao em lại đến đây?” Ánh mắt An Tiểu Tâm chưa mở ra, tiếng của Bồi truyền tới.
      mở nửa mắt nhìn sang, Bồi dừng xe ở bên cạnh , người ngồi ở chỗ tài xế xe đối với cười .
      “A. . . . . . A, dạo, em dạo ngang qua đây, hắc hắc.” An Tiểu Tâm khẩn trương .
      thấy em giống như là chạy bộ. Em ngẩng đầu nhìn cái gì đấy?” Bồi hỏi.
      “Khụ, em đoán ở tầng mấy . Ha ha, em chỉ biết ở nơi này,nhưng biết tầng mấy.” An Tiểu Tâm .
      Bồi chân mày cau lại nhàng hạ xuống, như có điều suy nghĩ quan sát An Tiểu Tâm, biến sắc hỏi: “Muốn biết?”
      An Tiểu Tâm gật đầu cái, suy nghĩ chút đúng, lại lập tức lắc đầu.
      Bồi cười: “Muốn biết, lên xem chút.”
      “Ừ. . . . . .” An Tiểu Tâm do dự, trễ thế này, nhưng mà chuyện của Tiểu Thao thể trì hoãn, cắn cắn môi , “Được rồi.”
      Mi tâm của Bồi, lại lần nữa cau lại .
      theo Bồi vào phòng, An Tiểu Tâm tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây. tưởng tượng được xa hoa như thế, gian phòng lắp đặt thiết bị đơn giản mang hơi hướng mạnh mẽ, tông màu chủ đạo là màu tro và màu xám sang trọng, đồ dùng trong nhà là màu trắng , chính là phong cách Bồi thích.
      Bồi cởi áo khoác, tháo cà vạt ra, bảo An Tiểu Tâm ngồi xuống, còn mình vào trong phòng đổi lại quần áo đơn giản thoải mái, thuận tiện rửa mặt.
      Lại ra ngoài, người thoải mái hài lòng , tóc còn dính chút nước lau sạch, làm cho lập thể ngũ quan thêm tia gợi cảm.
      tới quầy rượu, bắt đầu pha coffee.
      An Tiểu Tâm rất tự nhiên, lại dám khắp nơi lộn xộn, chỉ có thể đứng ở cửa sổ sát sàn phòng khách nhìn quanh ra ngoài.
      “Nhìn cái gì chứ?” Bồi vừa pha cà phê vừa hỏi.
      “A, có gì, ra phía dưới này chính là sân thể dục trường trung học .” An Tiểu Tâm biết chuyện gì.
      “Đúng, ban ngày ở chỗ này nhìn người ở trong sân thể dục vô cùng ràng. Bọn họ động tác kỳ kỳ quái quái, khiến cho người ta xem thế là đủ rồi.” Bồi hời hợt .
      An Tiểu Tâm im lặng, mặt đỏ lên. Chẳng lẽ, bình thường mặc quần áo, ở trong sân thể dục thừa dịp bốn bề vắng lặng làm động tác tức cười, tất cả đều bị thấy được? thấy cũng sao, có phải những hộ gia đình khác tầng này cũng nhìn thấy hay ? A, còn mặt mũi gặp người khác nữa.
      “Tới đây, cà phê pha xong rồi.” Bồi gọi.
      “Ừ, tới.” An Tiểu Tâm từ từ xoay lại, cùng Bồi cách quầy rượu , ngồi đối diện.
      Bồi dùng điều khiển ti vi mở nhạc, thanh đàn vi-ô-lông du dương triền miên vang lên, hai người thưởng thức cà phê, cũng chuyện.
      Bồi nâng mí mắt liếc An Tiểu Tâm cái, ràng có tâm . Bình thường vừa uống cà phê vừa chuyên tâm thưởng thức nhạc, sau đó thoải mái thở ra hơi. Nhưng hôm nay, lại có loại biểu này.
      Bồi thưởng thức cà phê lời nào, chờ An Tiểu Tâm .
      Quả nhiên, ánh mắt An Tiểu Tâm ở trong phòng nhìn từ xuống dưới mấy lần, rốt cuộc ho tiếng : “Cà phê uống rất ngon.”
      “Đúng.” Bồi gật đầu.
      hôm nay rất bận?” An Tiểu Tâm lại hỏi.
      “Ừ, vẫn phải họp. Đúng rồi, em gọi điện thoại cho , có chuyện gì sao?” Bồi thử hỏi.
      có. . . . . . có gì.” An Tiểu Tâm đáp.
      “Hả.” Bồi còn chưa hỏi tới.
      “Ừ. . . . . . Bồi, công ty chúng ta, giúp đỡ số sinh viên ở trường học xuất sắc ra nước ngoài du học sao?” An Tiểu Tâm thận trọng mở đề tài.
      Bồi xoay vòng vòng cái chén trong tay : “Trước kia có, gần đây công ty con, bắt đầu có số.”
      “Em nghe , công ty chúng ta giúp đỡ sinh viên xuất sắc nước Đức học phiên dịch tiếng Đức-, việc này đối với công ty chúng ta có ích lợi gì?” An Tiểu Tâm hỏi.
      “Ba thích nhất kỹ thuật của nước Đức, chúng ta ở nước Đức thành lập rất nhiều phòng thí nghiệm, số lượng kỹ sư người Đức ở đây cũng ngừng tăng lên. Chúng ta bây giờ nhu cầu cấp bách là nhân tài tinh thông cả ba ngoại ngữ: Trung, và Đức, tốt nhất là người Trung Quốc. Người như vậy khó tìm, thay vì thuê lương cao, bằng chính mình tự bồi dưỡng.”
      “Ồ, “ An Tiểu Tâm trầm tư, nghĩ tới như thế nào mới có thể dẫn đề tài đến người Đặng Dịch Thao.
      có điểm mất hồn, An Tiểu Tâm đột nhiên cảm giác có ngón tay dịu dàng, ở mặt mình vuốt ve.
      “Lại mất hồn rồi, nghĩ gì thế?” giọng của Bồi nhàng vang lên, xen lẫn trong giai điệu của tiếng đàn vi-ô-lông, như có như ấm áp lòng người.
      An Tiểu Tâm cứng đờ, dám ngẩng đầu nhìn , hô hấp lập tức trở nên dồn dập, cảm thấy tay Bồi từ từ đem tóc vén ra sau tai, sau đó khéo léo ở vành tai lấy ngón tay cái và ngón trỏ xoa nắn vuốt vuốt.
      tiếng “dụ dỗ”, ngọn lửa từ tai chuyền lên, lan tràn tới gương mặt, đốt lên đến tận cổ. An Tiểu Tâm nghĩ phủi sạch đôi tay phóng hỏa kia, nhưng tay làm thế nào cũng giơ lên được, giống như có ngàn cân nặng vậy.
      Bồi biết đứng lên từ lúc nào, vòng qua sau lưng An Tiểu Tâm. Cánh tay dài ôm lấy hông của , An Tiểu Tâm ghế bị kéo xuống, hoàn toàn dựa vào trong ngực Bồi.
      Phía sau lưng của dính sát vào lồng ngực Bồi. Da cùng da ở giữa chỉ cách có hai tầng vật liệu may mặc mỏng manh, tim Bồi mạnh mẽ đập, từng tiếng tiến vào trong lòng .
      Hơi thở của , phun ở cổ trắng nõn, càng ngày càng nóng.
      Môi của , từ phía sau ngậm vành tai của , tinh tế gặm, cắn.
      An Tiểu Tâm chân như nhũn ra, vô lực dựa vào , hai cánh tay của eo quấn quít chặt, giống như muốn đem tiến vào trong cơ thể.
      “Đừng. . . . . .” An Tiểu Tâm vô lực quay đầu, muốn tách rời khỏi tai kích thích.
      Nhưng môi Bồi lại lập tức chặn tới đây, cưỡng bách nghiêng đầu, tiếp nhận dịu dàng.
      An Tiểu Tâm theo thói quen muốn tránh thoát, nhưng mà trong lòng mơ mơ màng màng kịch kiệt, ý niệm chợt lóe lên, tay giơ, thế nhưng xoa hai tay đặt ở bên hông mình.
      Bồi cảm nhận được ngoan ngoãn, được khích lệ, dứt khoát đem quay lại càng thêm chặt chẽ dính vào trong ngực, dễ dàng tiếp nhận cầu của .
      Ngọn lửa quen thuộc giống như là dầu đốt sạch , so với lần thứ nhất vô cùng lo lắng, so lần thứ nhất kia cũng hơn hoàn toàn. ở trong biển lửa chặt chẽ leo lên chút mát mẻ, chút nào giữ lại thiêu đốt mình,hiến dâng hết sạch cùng ngọn lửa nhiệt tình.
      “An Tiểu Tâm, đừng giãy giụa nữa, hãy nghỉ ngơi ”.

      An Tiểu Tâm, quá khứ cũng quên , mi cần người đàn ông này.”
      Trong lòng như có ma quỷ chuyện,
      Lần này, An Tiểu Tâm quân lính tan rã, mệt mỏi, bao giờ nghĩ chống cự nữa.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 41: Rốt cuộc là ai nổi cáu với ai . . .

      Ngay tại thời điểm An Tiểu Tâm cảm giác mình lập tức muốn hóa thành nước, đốt thành tro, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe được thanh Bồi ở bên tai vang lên: “An Tiểu Tâm, có thể , cầu của mình.”
      “Ừ?” An Tiểu Tâm khẽ hừ tiếng, mở nửa mắt mờ mịt nhìn lên.
      Bồi buông An Tiểu Tâm ra, lật người ngồi dậy, lạnh lùng : “Luôn luôn giữ mình trong sạch An Tiểu Tâm đột nhiên khuya khoắt chạy đến nhà đàn ông, hơn nữa còn là trong nhà người đàn ông vừa mới kiên quyết chống cự, cảm thấy như vậy bình thường sao?”
      Lờ của Bồi gõ tỉnh An Tiểu Tâm, cúi đầu nhìn nhìn bản thân, áo nửa mở, nằm ngang ở ghế sofa.
      tiếng ngồi dậy, vội vàng hấp tấp sửa soạn lại quần áo chính mình , xấu hổ ảo não quả muốn chết .
      ra , hôm nay gọi điện thoại cho tôi, ở dưới tầng chờ tôi, tôi biết ngay nhất định có chuyện. Làm tôi tò mò là, rốt cuộc là chuyện gì, có thể làm cho khó mở miệng như vậy, thậm chí tiếc ôm ấp thương? Nếu như mà tôi dừng lại, cứ như vậy nghĩ hiến thân đúng ?” Bồi dùng giọng điệu nhàn nhạt xong, nhưng An Tiểu Tâm lại cảm thấy thấy lạnh cả người theo từ trong đáy lòng dâng lên.
      “Em. . . . . .” An Tiểu Tâm nghĩ giải thích, phải cố ý nghĩ ôm ấp thương, chỉ là kìm hãm được trầm luân, chẳng qua là mệt mỏi muốn chống cự nữa. Thế nhưng chuyện này, với Bồi như thế nào đây?
      , tôi muốn nghe rốt cuộc là chuyện gì.” Bồi sửa sang lại tốt quần áo của chính mình, ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sofa.
      An Tiểu Tâm cắn răng, trong đầu lần nữa lên mặt mẹ Tiểu Thao, việc đến nước này, chỉ có thể bất cứ giá nào.
      Bồi, công ty Thần Hâm giúp đỡ học sinh ra nước ngoài học tiếng Đức, ban đầu danh sách là cho Đặng Dịch Thao . Kết quả, sau lại bị trưởng bộ phận công ty Thần Hâm cho con thay thế .” An Tiểu Tâm .
      “Ha ha ha, ha ha ha” Bồi ôm hai cánh tay, đứng ở nơi đó nhìn An Tiểu Tâm, tràng tiếng cười lạnh.
      nghĩ như thế nào?” Cười xong rồi, Bồi lạnh lùng hiển mặt mây đen giăng đầy, lông mày nhanh nhíu chặt lại.
      “Em muốn cầu xin , có thể thay đổi quyết định hay , đem danh sách này trả lại cho Đặng Dịch Thao.” An Tiểu Tâm nuốt nước miếng cái.
      “Nếu như tôi đáp ứng ?” Bồi đứng dậy hỏi ngược lại.
      Bồi, em cầu xin .” An Tiểu Tâm ngẩng đầu nhìn Bồi, khó khăn .
      “Cầu xin tôi? Kiêu ngạo như An Tiểu Tâm, bất kể như thế nào cũng muốn cầu xin tôi? Chuyện này, liên quan gì tới ? Đặng Dịch Thao quan hệ với như thế nào?” Bồi từ cao nhìn xuống, lạnh lùng chất vấn.
      “. . . . . . Bồi, em cầu xin .” An Tiểu Tâm rưng rưng lặp lại, biết làm sao trả lời.
      Bồi híp híp mắt, rốt cuộc bộc phát : “An Tiểu Tâm, cho tôi lý do có thể thuyết phục tôi. cách hợp lý , lý do đầy đủ, giải thích tại sao vì để cho Đặng Dịch Thao du học, ngay cả thân thể cũng có thể bán?”

      “Em có.” An Tiểu Tâm ấm ức kêu, cũng biết phải làm sao với Bồi.
      Từ lần từ chối vào buổi sáng đó, lập tức hối hận.
      nhập viện rồi, mới giật mình hóa ra từ trước đến giờ đối với là coi thường, đau lòng đến hận thể giống như chưa từng những lời đó.
      ở dưới tầng chờ ngủ thiếp , An Tiểu Tâm ở bên cạnh xe lần đầu tiên nhìn thấy , thể thừa nhận, là động lòng, là vui vui mừng.
      Nhưng rốt cuộc có phải là ? Có thể ? như thế nào? Những vấn đề này lại làm sợ.
      Lần này là chuyện của Tiểu Thao, chậm chạp thể mở miệng, cũng là bởi vì muốn ở trước mặt Bồi tới ẩm ướt. vì chuyện của Tiểu Thao cầu Bồi, nhất định hiểu lầm, nhất định khó chịu.
      Thế nhưng chính mình cũng làm ràng suy nghĩ lộn xộn lung tung của mình, thế nào giải thích với Bồi?
      “Để tôi giúp .” Bồi hít hơi dài, “Bởi vì cho rằng chính mình là người thân của Đặng Dịch Triều, em trai của cậu ta, đương nhiên cũng là em trai của . Vì cậu ta, cái gì cũng có thể làm, thậm chí chạy đến chỗ tôi người mà hoàn toàn từ chối thương nhung nhớ? là vĩ đại.”
      “Em nghĩ bán đứng thân thể của mình, em có, em vốn là muốn suy nghĩ kỹ rồi cùng cùng chuyện.” An Tiểu Tâm nóng nảy, đứng lên mắng lại.
      tôi nên tin tưởng thế nào đây, thời điểm cự từ chối tôi rất nhiều lời tuyệt tình. Tôi kết hôn cũng đồng ý, tôi nằm viện cũng thờ ơ. Ngày hôm trước đến chỗ của ăn cơm, đối với tôi cũng dè dặt cẩn thận, bộ dạng sợ tôi ăn . coi thường tất cả cố gắng tôi làm ra! Nhưng bây giờ thái độ lại đột nhiên chuyển biến lớn, nếu như phải là có mưu đồ khác, cho là tôi có tin hay ? Hay là, cảm thấy đùa giỡn với tôi rất vui vẻ?” Bồi mặt trầm .
      Bồi, hãy nghe em , em coi thường cố gắng của , cho em chút thời gian suy nghĩ. Em biết là em đúng, nên luôn lấy ẩm ướt ra để giận .” An Tiểu Tâm vội vàng giải thích.
      Nhưng mà càng giải thích, Bồi nhìn vẻ mặt của càng thương tâm.
      “An Tiểu Tâm, nếu như tối nay tới chỉ để mấy câu này, tôi rất vui vẻ. Đáng tiếc, lại kèm điều kiện khác.” Bồi khổ sở vuốt vuốt mi tâm.
      An Tiểu Tâm càng vội càng giải thích ràng, hò hét loạn hết đầu óc lên thế nào cũng tỉnh táo được. Chính là cảm thấy, chuyện của Bồi có thể từ từ làm , chuyện của Tiểu Thao mới là việc cấp bách.
      cắn cắn môi, quật cường nhìn Bồi : “ Bồi, chuyện của chúng ta về sau từ từ . Chuyện của Tiểu Thao thể kéo dài được nữa, nếu ảnh hưởng kỳ nhập học vào mùa thu của cậu ấy.Coi như giúp em lần, có được hay , em cầu xin đó.”
      Bồi nhìn An Tiểu Tâm sâu, từ từ mở miệng: “ tại sao muốn tôi giúp ? Cho tới bây giờ đều là tôi cứu , nợ tôi, có tư cách gì lại đến cầu xin tôi?”
      Bồi, danh sách kia ban đầu thuộc về Tiểu Thao, là quản lý phía đổi người. Tiểu Thao ưu tú như vậy, công ty bồi dưỡng nhân tài như vậy nhất định có lợi. đừng bởi vì lý do cá nhân, làm chậm trễ tiền đồ của Tiểu Thao, cũng làm cho công ty phải chịu tổn thất.” An Tiểu Tâm nổi đóa.
      “Người tài có rất nhiều, phải chỉ có Đặng Dịch Thao.” Bồi lạnh lùng.
      “. . . . . .” An Tiểu Tâm trầm mặc, khí trong phòng nặng nề cơ hồ muốn ngưng kết thành sương.
      Hồi lâu, đen mặt, nhìn chằm chằm Bồi : “Vậy, điều kiện . Bất luận là cái gì, em. . . . . . Đáp ứng.”
      trán Bồi gân xanh nổi lên, trong tay quả đấm nắm chặt, trong miệng thong thả mà lạnh lùng : “Đáng tiếc, phải là người có thể cùng tôi điều kiện. Phụ nữ cùng tôi điều kiện đều là vừa có tài vừa có sắc, lại nhiệt tình, quan trọng nhất, là có thể lấy lòng tôi. Tôi chỉ cần ở giường, sao?”

      An Tiểu Tâm há hốc mồm cứng lưỡi nhìn Bồi, phẫn hận nắm tay cũng run rẩy.
      chờ Bồi xong điều kiện, trong lòng cho là Bồi đối với đặc biệt, khẳng định là nấu cơm cái gì cái gì đó… đến chuyện lên giường này nọ để cho phải khó chịu.
      chứng minh, nghĩ sai rồi.
      Bồi nhìn An Tiểu Tâm nữa, câu: “Tôi tiễn, hẹn gặp lại.”
      Sau đó cũng giống An Tiểu Tâm làm những động tác kia, quay trở về hướng phòng ngủ mình thẳng, để An Tiểu Tâm mình ở lại phòng khách.
      An Tiểu Tâm nhìn cánh cửa đóng kia, giống như nhìn thấy được hình ảnh Bồi đứng ở trong phòng khách của mình, nhìn mình đóng cánh cửa kia lại.
      Tức giận, khinh bỉ, uất ức, thất vọng, thống khổ, như thủy triều chảy vào tim .
      mất khống chế chạy về phía cửa phòng Bồi đá lung tung.
      Sau đó lớn tiếng quát: “ Bồi, NND khốn kiếp! Là sàm sỡ tôi trước, còn hôn tôi, tôi có cơ hội cùng chuyện đứng đắn. còn trả đũa tôi, tôi bán đứng thân thể, nghĩ hay quá nhỉ. là tên siêu cấp hoa hoa công tử, hoa tâm, là cây củ cải thối rữa, tìm những tình nhân kia của , tôi nguyền rủa mắc phải bệnh AIDS. Từ nay về sau, tôi còn để ý đến nữa, tôi mang họ An!”

      “Rầm rầm” hết sức lại đạp thêm hai phát nữa, lúc này mới nhanh ra khỏi nhà của Bồi. Đem cửa chính nhà Bồi rung trời, xoay người lại lại đạp hai phát nữa, lúc này mới cảm thấy ngụm ác khí.
      Ra khỏi tòa nhà của nhà Bồi, đứng ở dưới tầng ngơ ngác để mặc gió thổi, hồi lâu phát chân giống như có giọt nước xuống, lúc này mới phát ra mình nước mắt ràn rụa.
      Nhìn thấy tay ẩm ướt, nhịn được ô ô mà khóc lên. Vừa khóc vừa muốn, là mất mặt, vì hoa tâm thối nát mà khóc.
      lau nước mắt, giống như lạc đường nức nở khóc. Tuyệt có chú ý tới Bồi từ trong nhà đuổi tới, đứng ở đằng sau lưng bất đắc dĩ cười.
      Bồi cảm giác mình nhất định là có khuynh hướng thích ngược, An Tiểu Tâm đá mấy đá vào cửa nhà , mắng mấy câu làm trong lòng thế nhưng kỳ lạ còn cảm thấy khó chịu nữa. Nhớ tới hành động, việc làm của An Tiểu Tâm, còn có chút buồn cười.
      nhìn bóng đêm đen thùi, lẩm bẩm : “An Tiểu Tâm, em có thể dũng cảm thêm chút nữa .”

      Xì poi tí: truyện về sau càng hay,có hé lộ,lúc đó bạn thấy Đinh Phổ Nguyệt ko đáng ghét nữa,mà cảm giác đáng thương hơn :”-).Chúc các bạn đọc vui vẻ

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 42: Chú em dễ dàng thích chị dâu . . .

      “Bốp” Lý Ái đánh cái đầu An Tiểu Tâm: “Em ngu à? ta em phải phụ nữ có thể cùng ta điều kiện, đây phải rất ràng sao?”

      “Này, chị mà còn đánh em nữa, em với chị nữa đâu.” An Tiểu Tâm xoa đầu đau, tức giận nhìn Lý Ái.
      Hôm nay vừa đúng vào thứ bảy, ban ngày cùng với Lý Ái dạo phố, buổi tối mua đồ về nấu ăn. Vừa ăn vừa ở Lý Ái từng bước dụ dỗ , đem chuyện của mình và Bồi kể lại.
      Gần đây cũng biết mình bị sao nữa, trong lòng nghẹn nghẹn lại khó chịu, có cái gì đó muốn thoát ra. Tâm tình lo được lo mất, cái gì cũng nắm được chủ ý, quả giống như trong giai đoạn mối tình đầu. Vì vậy, Lý Ái thành người tốt nhất có thể lắng nghe . Dĩ nhiên, cái người lắng nghe hết sức tẫn trách, đem ngững điều muốn muốn moi hết ra .
      “Ý tứ của ta quá ràng còn gì , em so với những người phụ nữ kia đặc biệt hơn, em phải là người cùng ta điều kiện, mà là người phụ nữ ta muốn chuyện đương.” Lý Ái tận tình khuyên bảo .
      An Tiểu Tâm trợn to hai mắt, thể tin : “Thôi , chị từ câu này phân tích ra nhiều như vậy? Chị lại phải con giun trong bụng ta (hay là guốc trong bụng )? Hơn nữa, ta muốn cùng em đương, em còn lấy làm lạ đấy. Để cho ta tìm những người kia có sắc có tài, lại nhiệt tình .”
      xong, lại hung tợn bổ sung thêm câu: “Sớm muộn gì bị AIDS.”
      “Chậc chậc, xem em ăn dấm kìa, chỉ giỏi khoác lác thôi.” Lý Ái cười nhạo .
      “Lý Ái!” An Tiểu Tâm hoài nghi nhìn , “Có cái gì đúng, tại sao lại giúp Bồi?”

      “Khụ khụ khụ” Lý Ái uống nước, sặc cái, để ly xuống cười hì hì : “Tiểu Tâm , cho em biết tin tức tốt, chị và Hàn Mai đổi chỗ, chị làm tổ trưởng tổ thư ký của Bồi rồi.”
      “Chị từ tổ trưởng tổ thư ký của tổng giám đốc lại trở thành tổ trưởng tổ thư ký của phó tổng , có cái gì mà đắc ý.” An Tiểu Tâm đả kích .
      “Em biết cái gì, chủ tịch ấy sớm muộn gì cũng nghỉ hưu. Bồi là người kế nhiệm, như vậy người bên cạnh ta mới có hy vọng thăng tiến nhất. Nhìn chuyện gì cũng phải nhìn về lâu về dài, thể chỉ nhìn trước mắt.” Lý Ái xem thường An Tiểu Tâm.
      “Vậy chị cách em xa chút, chừng chị cũng dính bệnh gì vào người. Chị phải muốn bỏ tiền mua đêm của Bồi sao? Lúc này có cơ hội.” An Tiểu Tâm lẩm bẩm, như thế rất tốt , chỉ có duy nhất người bạn thân, lại chạy đến bên cạnh Bồi làm việc. Như vậy chẳng phải bắt đầu giúp Bồi sao.
      “An Tiểu Tâm.” Lý Ái đem chiếc đũa gõ vào mặt bàn, hai cái tay bấm vào mặt An Tiểu Tâm, dùng sức véo thịt hai gò má .
      An Tiểu Tâm đau đến mau chảy nước mắt, vội cách xa Lý Ái thích cấu véo cấp cứu mặt của mình.
      Hai người hi hi ha ha nháo, điện thoại của An Tiểu Tâm vang lên.
      An Tiểu Tâm đẩy Lý Ái ra , hơi thở bình tĩnh, mới nhận điện thoại.
      Hóa ra là mẹ Tiểu Thao.
      Tiếng của mẹ Tiểu Thao vừa hưng phấn lại lo lắng: “Tiểu Tâm , hôm nay công ty Thần Hâm cho chúng ta biết, Tiểu Thao có thể được bọn họ giúp đỡ cho du học. Dì biết đây đều là công lao của con, biết cảm ơn con như thế nào.”

      “Có ? tốt quá. Dì à, chuyện này con giúp được gì cả, dì phải cám ơn con. Nếu như vậy, cách ngày Tiểu Thao xuất ngoại cũng xa. Ngày mai là chủ nhật, con và dì mua cho Tiểu Thao chút đồ .” An Tiểu Tâm vui vẻ ra mặt , tựa hồ phải chỉ riêng chuyện của Tiểu Thao được giải quyết mà vui vẻ.
      “Ừ, Tiểu Tâm, nhưng mà Tiểu Thao hình như vui vẻ lắm, nó có lẽ tìm con. Nếu mà nó từ bỏ nước Đức,con nhất định phải thay dì khuyên bảo nó. Dì rất hiểu nó, thằng bé chắc chắn nghe lời con.” Mẹ Tiểu Tha lo lắng .
      “Tại sao? Có thể được nước Đức là chuyện tốt mà.” An Tiểu Tâm kỳ quái.
      “Ừ, dì cũng biết, dù sao,con hãy thay dì khuyên bảo nó.” Mẹ Tiểu Thao dặn dò.
      An Tiểu Tâm giải thích được cúp điện thoại, Tiểu Thao tại sao muốn?
      An Tiểu Tâm lắc lắc điện thoại, nhìn Lý Ái ăn uống thả cửa , hé miệng cười : “Chuyện của Tiểu Thao, xong.”
      Ái bĩu môi, nhìn vẻ mặt vui vẻ khinh bỉ : “Em đắc ý , cùng Bồi lên giường, chuyện vẫn được giải quyết. biết đại thiếu gia nghĩ thế nào, lại duy trì vụ buôn bán lỗ vốn này.”

      “Lý Ái, em chị có thể thuần khiết chút hay ? Em lúc nào muốn cùng Bồi lên giường. . . . . .” An Tiểu Tâm tâm tình tốt, chống nạnh chuẩn bị cùng Lý Ái tranh cãi.
      Nhưng mà lời còn chưa hết, nghe cửa chính bị kịch liệt đập, thanh to lớn làm Lý Ái và An Tiểu Tâm giật nảy mình. Lý Ái vội vàng chạy đến ghế sa lon trong phòng khách ôm cái đệm dựa bên trong co rụt lại, lẩm bẩm : “Nếu là phó tổng đến, xin làm như chị tàng hình.”
      An Tiểu Tâm trừng , chạy đến cửa phòng xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra ngoài, ra là Tiểu Thao.
      thở phào nhõm, cười mở cửa ra: “Khiếp chưa, cậu phải ra nước ngoài học, cũng cần gõ nát cửa nhà chị nha. Mau vào. Mới vừa rồi Dì cũng cho chị biết.”
      Đặng Dịch Thao đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái xanh, ngực thở gấp , nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm ra lời.
      “Đứng đó làm gì, còn vào.” An Tiểu Tâm lôi cậu ta vào.
      Vừa định buông tay, cổ tay mảnh khảnh của đột nhiên bị Tiểu Thao mạnh mẽ chộp lại trong tay, đau đến muốn gãy vậy.
      Tiểu Thao mặc kệ An Tiểu Tâm, biểu tình nhe răng nhếch miệng, ngữ điệu trầm thấp đến mức khiến lòng người kinh sợ, giống như là dưới mặt biển phẳng lặng chứa sóng ngầm hung mãnh nhất : “Chị và Bồi được lắm? Chị cùng ta lên giường?”

      An Tiểu Tâm trầm mặt: “Em linh tinh gì đó?”
      “Chị bởi vì chuyện của tôi, cầu Bồi có đúng hay ?” Tiểu Thao cố chấp hỏi.

      “Cậu hỏi cái này để làm gì?” An Tiểu Tâm hỏi ngược lại.
      “An Tiểu Tâm, chị phải là chị dâu tôi, chị và nhà chúng tôi chút quan hệ cũng có. cần chị quan tâm chuyện của tôi, chị rốt cuộc muốn tôi bao nhiêu lần? Chị ,chị cầu xin Bồi như thế nào? Cùng ta lên giường?” Tiểu Thao lòng muốn hỏi.
      “Đặng Dịch Thao, miệng của cậu chuyện sạch cho tôi. Tôi và Bồi có bất cứ quan hệ gì.” An Tiểu Tâm mắng cậu ta.
      “Chị cho tôi là kẻ ngu sao? Ngày đó tôi ở chỗ này nhìn thấy Bồi, cũng biết đối với chị dụng tâm bất lương . Mẹ tôi nhờ chị cầu xin, ngay lập tức chị đồng ý, chị ngu à?” Tiểu Thao tiếp tục chất vấn.
      “Hắc, chị tên nhóc này rốt cuộc là để ý cái gì hả? Để cho cậu ra nước ngoài, là chuyện tốt à? Tại sao lại còn càn quấy ?” An Tiểu Tâm vừa nóng vừa giận.
      “Vừa bắt đầu biết là thể được tài trợ du học . Nhưng mà tôi sớm nghĩ thông suốt, tôi muốn xuất ngoại. Nhất là nhờ chị cầu tình để tôi xuất ngoại.” Tiểu Thao nguội lạnh .
      xuất ngoại?” An Tiểu Tâm muốn ói máu, cầu Bồi dễ dàng sao? đánh cái vào người Tiểu Thao, “Cậu ra nước ngoài làm gì? Đây là cơ hội tốt cỡ nào , cậu bỏ lỡ cơ hội này, ở lại trong nước làm cái gì? Cậu , cậu muốn làm gì?”
      “Ở lại trong nước tôi vẫn có thể làm nên nghiệp, tôi muốn chăm sóc chị và mẹ tôi.” Tiểu Thao lớn tiếng .
      “Mẹ cậu tôi có thể chăm sóc, tôi càng cần cậu chăm sóc.” An Tiểu Tâm tức giận phản bác cậu ta.
      “An Tiểu Tâm, tôi thích chị. Chuyện ta muốn làm nhất chính là chăm sóc chị, chăm sóc chị cả đời.” Tiểu Thao mắt đỏ lên, ngực bắt đầu phập phồng, bằng bất cứ giá nào : “Tôi biết chị coi tôi như em trai, nhiều năm như vậy, tôi chờ đợi tốt nghiệp rồi tự lập, chờ chị nhìn tôi như người đàn ông.”
      An Tiểu Tâm lúc này ngốc rồi, hơi nghẹn lại, ngơ ngác nhìn Tiểu Thao nửa ngày, giống như biết cậu ta là người nào.
      Tiểu Thao hơi xong, cũng yên tĩnh lại, khuôn mặt trẻ tuổi bởi vì kích động mà ửng hồng, nhưng ánh mắt lại trong suốt nhìn thẳng ánh mắt của An Tiểu Tâm.
      An Tiểu Tâm mặt đỏ lên, bị chấn động lắp bắp : “Đặng Dịch Thao, thực buồn cười, làm sao cậu lại có loại ý nghĩ này?”
      “Tôi thích chị, có gì buồn cười?” Tiểu Thao đúng lý hợp tình .
      “Cậu có biết hay , nếu như cậu còn sống, tôi chính là chị dâu cậu. . . . . .” An Tiểu Tâm lấy ra vũ khí thường dùng nhất.
      “Chị vĩnh viễn cũng phải là chị dâu tôi! Nếu như tôi còn sống, chị dâu của tôi chính là Đinh Phổ Nguyệt mà phải chị.”
      Ông ông ông! An Tiểu Tâm trong đầu hồi lắc lư, lời Tiểu Thao mới vừa giống như máy khoan điện chui vào đầu óc , cảm thấy đau, lại lập tức mất thính giác cùng thị giác .
      “Cậu cái gì?” Ánh mắt An Tiểu Tâm có tiêu điểm, vô ý thức hỏi.
      Mặt Tiểu Thao đỏ trận, trắng hồi, nhìn vẻ mặt An Tiểu Tâm mờ mịt luống cuống, trong lòng có chút hối hận, nhưng lại quyết định phải cho An Tiểu Tâm biết tất cả: ” “An Tiểu Tâm, tôi cho chị biết, thời điểm tôi cứu chị, sớm cùng Đinh Phổ Nguyệt đương rồi. Tôi biết , mẹ tôi cũng biết, ba chị và dì của chị cũng biết, toàn thế giới chỉ có mình chị biết.”
      Thế giới trong nháy mắt liền dừng lại, lời của Tiểu Thao tự động ở trong đầu của An Tiểu Tâm phóng đại lại phóng đại, lại lần nữa tiếp tục lan truyền trong đầu . lui nửa bước, lắp ba lắp bắp hỏi: “Cậu cái gì? Phổ Nguyệt cùng ẩm ướt? Làm sao có thể? Ẩm ướt lúc , . . . . . . tôi.”
      “Đúng vậy lúc trước tôi chị, ấy ở bên cạnh chị nhiều năm như vậy, nhưng chị lên đại học liền cùng Sở Úc nhau. Mà Đinh Phổ Nguyệt, lại ở bên cạnh tôi lâu rồi, làm cho tôi cảm động, cho nên bọn họ ở cùng chỗ. tôi vẫn muốn tìm cơ hội cho chị, nhưng mỗi lần gặp chị, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng.”
      “Tại sao thể ? Tại sao?” An Tiểu Tâm bén nhọn kêu lên, nhiều năm quen biết, đột nhiên toàn bộ bị đảo ngược. Người con trai vì cứu mà chết ở trong lòng , trước khi luôn miệng của , thế nhưng sớm có bạn ? còn ngây thơ cho là Đặng Dịch Triều vẫn luôn ở bên cạnh , vẫn hối hận thể sớm chút phát ra tình của Đặng Dịch Triều. Vô số lần trong mơ, mơ thấy cùng Đặng Dịch Triều trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Nếu như những lời Tiểu Thao , vậy nhiều năm bày ra phong thái như vậy buồn cười đến cỡ nào , Đinh Phổ Nguyệt nhìn ở trong mắt ghê tởm cỡ nào! .
      “Tôi tin, Đặng Dịch Thao, lời của cậu, câu tôi cũng tin. Cậu cho tôi, cậu .” An Tiểu Tâm đẩy Tiểu Thao ra ngoài.
      “Chị có thể hỏi Đinh Phổ Nguyệt.” Tiểu Thao bình tĩnh đứng ở nơi đó, mặc cho xô đẩy.
      hỏi Đinh Phổ Nguyệt? An Tiểu Tâm ngẩng đầu nhìn mặt của Tiểu Thao, ngây người.
      Lúc này ghế sa lon Lý Ái rốt cuộc hiểu , chạy tới nắm ở bả vai An Tiểu Tâm, giọng khuyên: “Trời ạ, thôi , chuyện qua lâu rồi, hỏi cũng còn ý nghĩa. Đừng suy nghĩ nhiều. . . . . .”
      An Tiểu Tâm đẩy Lý Ái ra , mặt kiên quyết, “Được, chúng ta hỏi Đinh Phổ Nguyệt”

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 42: Chú em dễ dàng thích chị dâu . . .

      “Bốp” Lý Ái đánh cái đầu An Tiểu Tâm: “Em ngu à? ta em phải phụ nữ có thể cùng ta điều kiện, đây phải rất ràng sao?”

      “Này, chị mà còn đánh em nữa, em với chị nữa đâu.” An Tiểu Tâm xoa đầu đau, tức giận nhìn Lý Ái.
      Hôm nay vừa đúng vào thứ bảy, ban ngày cùng với Lý Ái dạo phố, buổi tối mua đồ về nấu ăn. Vừa ăn vừa ở Lý Ái từng bước dụ dỗ , đem chuyện của mình và Bồi kể lại.
      Gần đây cũng biết mình bị sao nữa, trong lòng nghẹn nghẹn lại khó chịu, có cái gì đó muốn thoát ra. Tâm tình lo được lo mất, cái gì cũng nắm được chủ ý, quả giống như trong giai đoạn mối tình đầu. Vì vậy, Lý Ái thành người tốt nhất có thể lắng nghe . Dĩ nhiên, cái người lắng nghe hết sức tẫn trách, đem ngững điều muốn muốn moi hết ra .
      “Ý tứ của ta quá ràng còn gì , em so với những người phụ nữ kia đặc biệt hơn, em phải là người cùng ta điều kiện, mà là người phụ nữ ta muốn chuyện đương.” Lý Ái tận tình khuyên bảo .
      An Tiểu Tâm trợn to hai mắt, thể tin : “Thôi , chị từ câu này phân tích ra nhiều như vậy? Chị lại phải con giun trong bụng ta (hay là guốc trong bụng )? Hơn nữa, ta muốn cùng em đương, em còn lấy làm lạ đấy. Để cho ta tìm những người kia có sắc có tài, lại nhiệt tình .”
      xong, lại hung tợn bổ sung thêm câu: “Sớm muộn gì bị AIDS.”
      “Chậc chậc, xem em ăn dấm kìa, chỉ giỏi khoác lác thôi.” Lý Ái cười nhạo .
      “Lý Ái!” An Tiểu Tâm hoài nghi nhìn , “Có cái gì đúng, tại sao lại giúp Bồi?”

      “Khụ khụ khụ” Lý Ái uống nước, sặc cái, để ly xuống cười hì hì : “Tiểu Tâm , cho em biết tin tức tốt, chị và Hàn Mai đổi chỗ, chị làm tổ trưởng tổ thư ký của Bồi rồi.”
      “Chị từ tổ trưởng tổ thư ký của tổng giám đốc lại trở thành tổ trưởng tổ thư ký của phó tổng , có cái gì mà đắc ý.” An Tiểu Tâm đả kích .
      “Em biết cái gì, chủ tịch ấy sớm muộn gì cũng nghỉ hưu. Bồi là người kế nhiệm, như vậy người bên cạnh ta mới có hy vọng thăng tiến nhất. Nhìn chuyện gì cũng phải nhìn về lâu về dài, thể chỉ nhìn trước mắt.” Lý Ái xem thường An Tiểu Tâm.
      “Vậy chị cách em xa chút, chừng chị cũng dính bệnh gì vào người. Chị phải muốn bỏ tiền mua đêm của Bồi sao? Lúc này có cơ hội.” An Tiểu Tâm lẩm bẩm, như thế rất tốt , chỉ có duy nhất người bạn thân, lại chạy đến bên cạnh Bồi làm việc. Như vậy chẳng phải bắt đầu giúp Bồi sao.
      “An Tiểu Tâm.” Lý Ái đem chiếc đũa gõ vào mặt bàn, hai cái tay bấm vào mặt An Tiểu Tâm, dùng sức véo thịt hai gò má .
      An Tiểu Tâm đau đến mau chảy nước mắt, vội cách xa Lý Ái thích cấu véo cấp cứu mặt của mình.
      Hai người hi hi ha ha nháo, điện thoại của An Tiểu Tâm vang lên.
      An Tiểu Tâm đẩy Lý Ái ra , hơi thở bình tĩnh, mới nhận điện thoại.
      Hóa ra là mẹ Tiểu Thao.
      Tiếng của mẹ Tiểu Thao vừa hưng phấn lại lo lắng: “Tiểu Tâm , hôm nay công ty Thần Hâm cho chúng ta biết, Tiểu Thao có thể được bọn họ giúp đỡ cho du học. Dì biết đây đều là công lao của con, biết cảm ơn con như thế nào.”

      “Có ? tốt quá. Dì à, chuyện này con giúp được gì cả, dì phải cám ơn con. Nếu như vậy, cách ngày Tiểu Thao xuất ngoại cũng xa. Ngày mai là chủ nhật, con và dì mua cho Tiểu Thao chút đồ .” An Tiểu Tâm vui vẻ ra mặt , tựa hồ phải chỉ riêng chuyện của Tiểu Thao được giải quyết mà vui vẻ.
      “Ừ, Tiểu Tâm, nhưng mà Tiểu Thao hình như vui vẻ lắm, nó có lẽ tìm con. Nếu mà nó từ bỏ nước Đức,con nhất định phải thay dì khuyên bảo nó. Dì rất hiểu nó, thằng bé chắc chắn nghe lời con.” Mẹ Tiểu Tha lo lắng .
      “Tại sao? Có thể được nước Đức là chuyện tốt mà.” An Tiểu Tâm kỳ quái.
      “Ừ, dì cũng biết, dù sao,con hãy thay dì khuyên bảo nó.” Mẹ Tiểu Thao dặn dò.
      An Tiểu Tâm giải thích được cúp điện thoại, Tiểu Thao tại sao muốn?
      An Tiểu Tâm lắc lắc điện thoại, nhìn Lý Ái ăn uống thả cửa , hé miệng cười : “Chuyện của Tiểu Thao, xong.”
      Ái bĩu môi, nhìn vẻ mặt vui vẻ khinh bỉ : “Em đắc ý , cùng Bồi lên giường, chuyện vẫn được giải quyết. biết đại thiếu gia nghĩ thế nào, lại duy trì vụ buôn bán lỗ vốn này.”

      “Lý Ái, em chị có thể thuần khiết chút hay ? Em lúc nào muốn cùng Bồi lên giường. . . . . .” An Tiểu Tâm tâm tình tốt, chống nạnh chuẩn bị cùng Lý Ái tranh cãi.
      Nhưng mà lời còn chưa hết, nghe cửa chính bị kịch liệt đập, thanh to lớn làm Lý Ái và An Tiểu Tâm giật nảy mình. Lý Ái vội vàng chạy đến ghế sa lon trong phòng khách ôm cái đệm dựa bên trong co rụt lại, lẩm bẩm : “Nếu là phó tổng đến, xin làm như chị tàng hình.”
      An Tiểu Tâm trừng , chạy đến cửa phòng xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra ngoài, ra là Tiểu Thao.
      thở phào nhõm, cười mở cửa ra: “Khiếp chưa, cậu phải ra nước ngoài học, cũng cần gõ nát cửa nhà chị nha. Mau vào. Mới vừa rồi Dì cũng cho chị biết.”
      Đặng Dịch Thao đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái xanh, ngực thở gấp , nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm ra lời.
      “Đứng đó làm gì, còn vào.” An Tiểu Tâm lôi cậu ta vào.
      Vừa định buông tay, cổ tay mảnh khảnh của đột nhiên bị Tiểu Thao mạnh mẽ chộp lại trong tay, đau đến muốn gãy vậy.
      Tiểu Thao mặc kệ An Tiểu Tâm, biểu tình nhe răng nhếch miệng, ngữ điệu trầm thấp đến mức khiến lòng người kinh sợ, giống như là dưới mặt biển phẳng lặng chứa sóng ngầm hung mãnh nhất : “Chị và Bồi được lắm? Chị cùng ta lên giường?”

      An Tiểu Tâm trầm mặt: “Em linh tinh gì đó?”
      “Chị bởi vì chuyện của tôi, cầu Bồi có đúng hay ?” Tiểu Thao cố chấp hỏi.

      “Cậu hỏi cái này để làm gì?” An Tiểu Tâm hỏi ngược lại.
      “An Tiểu Tâm, chị phải là chị dâu tôi, chị và nhà chúng tôi chút quan hệ cũng có. cần chị quan tâm chuyện của tôi, chị rốt cuộc muốn tôi bao nhiêu lần? Chị ,chị cầu xin Bồi như thế nào? Cùng ta lên giường?” Tiểu Thao lòng muốn hỏi.
      “Đặng Dịch Thao, miệng của cậu chuyện sạch cho tôi. Tôi và Bồi có bất cứ quan hệ gì.” An Tiểu Tâm mắng cậu ta.
      “Chị cho tôi là kẻ ngu sao? Ngày đó tôi ở chỗ này nhìn thấy Bồi, cũng biết đối với chị dụng tâm bất lương . Mẹ tôi nhờ chị cầu xin, ngay lập tức chị đồng ý, chị ngu à?” Tiểu Thao tiếp tục chất vấn.
      “Hắc, chị tên nhóc này rốt cuộc là để ý cái gì hả? Để cho cậu ra nước ngoài, là chuyện tốt à? Tại sao lại còn càn quấy ?” An Tiểu Tâm vừa nóng vừa giận.
      “Vừa bắt đầu biết là thể được tài trợ du học . Nhưng mà tôi sớm nghĩ thông suốt, tôi muốn xuất ngoại. Nhất là nhờ chị cầu tình để tôi xuất ngoại.” Tiểu Thao nguội lạnh .
      xuất ngoại?” An Tiểu Tâm muốn ói máu, cầu Bồi dễ dàng sao? đánh cái vào người Tiểu Thao, “Cậu ra nước ngoài làm gì? Đây là cơ hội tốt cỡ nào , cậu bỏ lỡ cơ hội này, ở lại trong nước làm cái gì? Cậu , cậu muốn làm gì?”
      “Ở lại trong nước tôi vẫn có thể làm nên nghiệp, tôi muốn chăm sóc chị và mẹ tôi.” Tiểu Thao lớn tiếng .
      “Mẹ cậu tôi có thể chăm sóc, tôi càng cần cậu chăm sóc.” An Tiểu Tâm tức giận phản bác cậu ta.
      “An Tiểu Tâm, tôi thích chị. Chuyện ta muốn làm nhất chính là chăm sóc chị, chăm sóc chị cả đời.” Tiểu Thao mắt đỏ lên, ngực bắt đầu phập phồng, bằng bất cứ giá nào : “Tôi biết chị coi tôi như em trai, nhiều năm như vậy, tôi chờ đợi tốt nghiệp rồi tự lập, chờ chị nhìn tôi như người đàn ông.”
      An Tiểu Tâm lúc này ngốc rồi, hơi nghẹn lại, ngơ ngác nhìn Tiểu Thao nửa ngày, giống như biết cậu ta là người nào.
      Tiểu Thao hơi xong, cũng yên tĩnh lại, khuôn mặt trẻ tuổi bởi vì kích động mà ửng hồng, nhưng ánh mắt lại trong suốt nhìn thẳng ánh mắt của An Tiểu Tâm.
      An Tiểu Tâm mặt đỏ lên, bị chấn động lắp bắp : “Đặng Dịch Thao, thực buồn cười, làm sao cậu lại có loại ý nghĩ này?”
      “Tôi thích chị, có gì buồn cười?” Tiểu Thao đúng lý hợp tình .
      “Cậu có biết hay , nếu như cậu còn sống, tôi chính là chị dâu cậu. . . . . .” An Tiểu Tâm lấy ra vũ khí thường dùng nhất.
      “Chị vĩnh viễn cũng phải là chị dâu tôi! Nếu như tôi còn sống, chị dâu của tôi chính là Đinh Phổ Nguyệt mà phải chị.”
      Ông ông ông! An Tiểu Tâm trong đầu hồi lắc lư, lời Tiểu Thao mới vừa giống như máy khoan điện chui vào đầu óc , cảm thấy đau, lại lập tức mất thính giác cùng thị giác .
      “Cậu cái gì?” Ánh mắt An Tiểu Tâm có tiêu điểm, vô ý thức hỏi.
      Mặt Tiểu Thao đỏ trận, trắng hồi, nhìn vẻ mặt An Tiểu Tâm mờ mịt luống cuống, trong lòng có chút hối hận, nhưng lại quyết định phải cho An Tiểu Tâm biết tất cả: ” “An Tiểu Tâm, tôi cho chị biết, thời điểm tôi cứu chị, sớm cùng Đinh Phổ Nguyệt đương rồi. Tôi biết , mẹ tôi cũng biết, ba chị và dì của chị cũng biết, toàn thế giới chỉ có mình chị biết.”
      Thế giới trong nháy mắt liền dừng lại, lời của Tiểu Thao tự động ở trong đầu của An Tiểu Tâm phóng đại lại phóng đại, lại lần nữa tiếp tục lan truyền trong đầu . lui nửa bước, lắp ba lắp bắp hỏi: “Cậu cái gì? Phổ Nguyệt cùng ẩm ướt? Làm sao có thể? Ẩm ướt lúc , . . . . . . tôi.”
      “Đúng vậy lúc trước tôi chị, ấy ở bên cạnh chị nhiều năm như vậy, nhưng chị lên đại học liền cùng Sở Úc nhau. Mà Đinh Phổ Nguyệt, lại ở bên cạnh tôi lâu rồi, làm cho tôi cảm động, cho nên bọn họ ở cùng chỗ. tôi vẫn muốn tìm cơ hội cho chị, nhưng mỗi lần gặp chị, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng.”
      “Tại sao thể ? Tại sao?” An Tiểu Tâm bén nhọn kêu lên, nhiều năm quen biết, đột nhiên toàn bộ bị đảo ngược. Người con trai vì cứu mà chết ở trong lòng , trước khi luôn miệng của , thế nhưng sớm có bạn ? còn ngây thơ cho là Đặng Dịch Triều vẫn luôn ở bên cạnh , vẫn hối hận thể sớm chút phát ra tình của Đặng Dịch Triều. Vô số lần trong mơ, mơ thấy cùng Đặng Dịch Triều trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Nếu như những lời Tiểu Thao , vậy nhiều năm bày ra phong thái như vậy buồn cười đến cỡ nào , Đinh Phổ Nguyệt nhìn ở trong mắt ghê tởm cỡ nào! .
      “Tôi tin, Đặng Dịch Thao, lời của cậu, câu tôi cũng tin. Cậu cho tôi, cậu .” An Tiểu Tâm đẩy Tiểu Thao ra ngoài.
      “Chị có thể hỏi Đinh Phổ Nguyệt.” Tiểu Thao bình tĩnh đứng ở nơi đó, mặc cho xô đẩy.
      hỏi Đinh Phổ Nguyệt? An Tiểu Tâm ngẩng đầu nhìn mặt của Tiểu Thao, ngây người.
      Lúc này ghế sa lon Lý Ái rốt cuộc hiểu , chạy tới nắm ở bả vai An Tiểu Tâm, giọng khuyên: “Trời ạ, thôi , chuyện qua lâu rồi, hỏi cũng còn ý nghĩa. Đừng suy nghĩ nhiều. . . . . .”
      An Tiểu Tâm đẩy Lý Ái ra , mặt kiên quyết, “Được, chúng ta hỏi Đinh Phổ Nguyệt”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :