1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ muốn có được tình yêu của em - Mặc Khê

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 34: Tranh chấp vô lễ. . .


      Lần này chiêu đãi khách hàng Nhật Bản đúng là rất sang trọng .



      Cơm tối được đặt ở nơi đắt tiền nhất sang trọng nhất – quán Quảng Đông, Bồi cùng Đinh Phổ Nguyệt, Sở Úc và Khúc Như Y, hơn nữa còn có phó quản lý Hà và An Tiểu Tâm, chung quanh hai người khách hàng Nhật Bản ngồi ở giữa. Hai vị khách hàng Nhật Bản , người ước chừng hơn 40tuổi chính là Phó Tổng kinh doanh điện tín Nhật Bản – Inoue, người khác trẻ tuổi hơn ngồi bên cạnh là trợ lý cùng ông ta.



      Trong bữa tiệc, phó quản lý Hà dùng ngữ lưu loát tiếp rượu, đem khí khuấy động vô cùng náo nhiệt. Dần dần, rượu qúa ba lượt, rượu vào lời ra, Inoue bắt đầu hời hợt. Liên tiếp tán dương thư kí ngồi bên cạnh, so với minh tinh Nhật Bản còn nhìn đẹp hơn.



      Phó quản lý Hà sớm nhìn quen sắc mặt những khách nhân này , bình thường sau khi ăn xong ông dẫn mấy người này tiếp tăng hai đến hộp đêm, An Tiểu Tâm là nữ trợ lý có thể vào cũng được, chỉ cần ở bên ngoài chờ đến cuối buổi vào tính tiền khắc phục hậu quả là được. Nhưng ở bữa tiệc, tránh thoát, nữ trợ lý cũng phải giả tạo chút. Nhưng hôm nay bàn cơm cũng thể tùy tiện cầu này bồi rượu cho khách , ông khổ sở nhìn An Tiểu Tâm chút, ý bảo An Tiểu Tâm mời rượu.



      Lúc này Đinh Phổ Nguyệt đứng lên, xem ra với Bồi thường thấy trường hợp này, cười duyên nâng chén lên : “Inoue tiên sinh ngài quá khen,nào , tôi mời ngài ly, hi vọng ngài ở chỗ này chơi vui vẻ.”



      Phó quản lý Hà thấy Đinh Phổ Nguyệt phóng khoáng, cũng bắt trước mò mẫm ồn ào lên: “Đinh thư ký,ai lại mời rượu cách cái bàn kính.”



      Đinh Phổ Nguyệt bật cười, liếc xéo phó quản lý Hà cái cười đổi dùng tiếng Trung mắng: “Ông nhiều chuyện.”



      Sau đó, tới bên cạnh Inoue cười : “Inoue tiên sinh, tôi mời ngài.”



      Inoue cũng đứng lên, mắt mí cười đến tít lại. Hai người vừa cụng ly, đem ly rượu cầm trong tay uống hơi cạn sạch. Lúc này, trợ lý trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh Inoue thức thời đứng lên, Inoue thuận thế muốn mời Đinh Phổ Nguyệt ngồi xuống. Đinh Phổ Nguyệt thèm để ý chút nào thoải mái ngồi xuống.



      An Tiểu Tâm len lén quay đầu nhìn Bồi, đụng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Bồi nhìn sang, làm sợ tới mức vội vàng dời tầm mắt .



      Kế tiếp, phó quản lý Hà cổ động mỗi người ngồi cũng kính Inoue cùng trợ lý của ông ta ly. khí càng uống càng nhiệt liệt, Đinh Phổ Nguyệt mặt càng đỏ, Inoue thân thể bắt đầu như có như hướng Đinh Phổ Nguyệt đến gần, có lúc xong cao hứng, còn đem tay đặt ở bả vai lỏa lộ của Đinh Phổ Nguyệt.



      An Tiểu Tâm có chút ngồi yên, giả vờ gọi Đinh Phổ Nguyệt theo cùng vào phòng vệ sinh, ra khỏi phòng tiệc, hai người tới phòng rửa tay, Đinh Phổ Nguyệt cười hắc hắc nắm bả vai An Tiểu Tâm : “Chị họ, chị muốn em à, rửa tay còn quên gọi em.”



      “Đinh Phổ Nguyệt, em ngu à? phát người Nhật Bản kia lúc nào cũng muốn sàm sỡ em sao?” An Tiểu Tâm bỏ tay Đinh Phổ Nguyệt ra, mặt trầm xuống .



      “Biết chứ, sàm sỡ sàm sỡ , dù sao mất miếng thịt nào.” Đinh Phổ Nguyệt chẳng hề để ý.



      “Đinh Phổ Nguyệt, em nên trở lại ngồi bên cạnh Bồi , em chạy qua bên cạnh người Nhật Bản kia làm gì?” An Tiểu Tâm tức giận mắng .



      “Ha ha, chị thấy Bồi có ý em về sao?Loại phụ nữ như em, chính là phát huy tác dụng vào lúc này . Đối nội có thể giúp ta ấm giường, đối ngoại có thể giúp ta xã giao. ta là người làm ăn, mất tiền vào vật gì cũng phải có trị mới được.” Đinh Phổ Nguyệt soi gương sửa sang lại mình.



      An Tiểu Tâm tức giận tới mức run run: “Đinh Phổ Nguyệt, làm sao em lại buông thả như vậy.”



      “Vậy sao?” Đinh Phổ Nguyệt ngước đầu nhìn An Tiểu Tâm, cười lạnh : “Đây là cách sống chính tôi tự chọn. Có ngày tôi mệt mỏi, tự nhiên lại muốn có cuộc sống mới. Ngược lại chị xem lại mình ,suốt ngày giả tạo thanh cao? Làm tôi thấy ớn.”



      “Em!” An Tiểu Tâm giận đến ra lời.



      “Được rồi, chị họ, chúng ta nhanh vào thôi.” Đinh Phổ Nguyệt vỗ vỗ bả vai An Tiểu Tâm, bước chân loạng choạng ra khỏi phòng rửa tay.



      An Tiểu Tâm có biện pháp, theo Đinh Phổ Nguyệt trở lại phòng tiệc, trơ mắt nhìn Đinh Phổ Nguyệt lần nữa cười đùa ngồi vào bên cạnh Inoue. Ánh mắt An Tiểu Tâm chuyển sang Bồi, Bồi quả nhiên có phản ứng gì, chỉ là bí ngồi ở đó.



      Phó quản lý Hà thấy An Tiểu Tâm tới đây, vội : “An trợ lý, mau, kính Inoue tiên sinh ly, còn thiếu mình thôi đó.”



      An Tiểu Tâm nhắm mắt cầm lên ly rượu đắt giá MEUKOW XO trước mặt , cảm giác ánh mắt Bồi lạnh lẽo bắn qua, làm như có gánh nặng ở sau lưng.



      Inoue thấy An Tiểu Tâm mời rượu, trước đứng lên, mặt mũi tràn đầy tươi cười. An Tiểu Tâm cũng biết cái gì, trực tiếp đem rượu uống cạn. Inoue thẳng khen An Tiểu Tâm tửu lượng giỏi, An Tiểu Tâm vuốt ngực mặt đỏ tới mang tai ngồi xuống. Ly rượu này uống quá nhanh, An Tiểu Tâm cảm thấy tim đập rộn lên, đưa tay định cầm khăn lông bên cạnh xoa mặt, nhưng tay lại nghe sai bảo làm khăn lông rơi xuống đất.



      An Tiểu Tâm lắc đầu cái, xoay người lại muốn nhặt. Khăn trải bàn bằng nhung màu đỏ treo rèm tua dài, làm cho nhìn thấy được khăn lông rơi đâu rồi. còn cách nào khác, đành ngồi chồm hổm xuống, vén rèm tua dưới bàn lên, tìm khăn lông. khẽ hướng dưới bàn nhích lại gần, ánh mắt lơ đãng đảo qua, cả người nhất thời liền cứng lại.



      Đối diện dưới chỗ ngồi là đôi chân phụ nữ thon dài khêu gợi, váy ngắn ngủn liền che bắp đùi, theo An Tiểu Tâm từ góc độ này nhìn qua, gần như có thể thấy màu sắc quần lót. Làm người ta khiếp sợ chính là, cặp đùi trắng nõn mượt mà kia, đột nhiên có tay của người đàn ông vuốt ve sờ xoạng. Cái tay kia từ từ mò vào trong váy , sờ tới nửa, tay phái nữ đè xuống , ngăn cản nó cho thâm nhập. Nhưng bàn tay kia của người đàn ông chút khách khí mạnh mẽ sờ vào bên trong, tay của căn bản ngăn được.



      An Tiểu Tâm giương mắt nhìn nhìn, nhìn thấy bàn tay xấu xí kia rốt cuộc sờ soạng vào, đầu của oanh tiếng nổ, cỗ nhiệt huyết xông lên đỉnh đầu.



      run rẩy đứng lên, nhìn thấy mặt Đinh Phổ Nguyệt mặt từ trắng chuyển sang hồng, Inoue mặt là đống ghê tởm cười nham nhở, hai người đều có bàn tay ở dưới mặt bàn. An Tiểu Tâm nhìn về phía Bồi, Bồi vẻ mặt như uống lấy rượu trong tay.



      An Tiểu Tâm dồn sức cầm chén lớn nước bắp còn ấm trước mặt, xôn xao tiếng hắt về phía đối diện. Chất lỏng sềnh sệch vàng óng ánh, ở giữa trung vẽ đường vòng cung hoàn mỹ, vừa đúng hắt ở người Inoue, Đinh Phổ Nguyệt bên cạnh cũng chịu chút người vô tội gặp họa.



      Bên trong phòng chợt yên tĩnh lại, quá yên lặng, chỉ mới vừa rối khí nóng liệt mang theo mùi rượu tiếp tục hun mọi người. An Tiểu Tâm sau khi hắt xong cũng động, trừng mắt nhìn Inoue. Inoue là hoàn toàn ngây ngẩn cả người, biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trợ lý của gã vội vàng cầm khăn lông giúp gã lau mặt. Sở Úc, Khúc Như Y, phó quản lý Hà cũng sợ tới mức há to miệng, chỉ có Bồi, lạnh lùng nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm, tựa hồ muốn nghe giải thích của .



      Lúc này Đinh Phổ Nguyệt lung tung xoa xoa nước bắp người, tới bên cạnh An Tiểu Tâm, hướng về phía mọi người cười khanh khách : “Này cũng trách chị họ tôi , là ông ta quá đáng.”



      Ngón tay nhắn giương lên, ánh mắt của mọi người đều nhìn về Inoue, Inoue làm vẻ mặt vô tội giải thích được.



      “Chị, chúng ta .” Đinh Phổ Nguyệt nắm tay An Tiểu Tâm ra ngoài.



      “Đứng lại!” Bồi quát tiếng, ngăn trở bước tiến của các .



      Bồi đứng lên, sải mấy bước tới bên cạnh An Tiểu Tâm, tay kéo lấy : “ là quá đáng, có giải thích gì muốn sao?”



      An Tiểu Tâm nhìn Bồi ngũ quan lạnh lùng, tức giận : “Còn phải để tôi sao? nhìn thấy sao?”



      “Tôi cái gì cũng thấy, tôi muốn nghe giải thích của . Cho dù có chuyện gì nữa? cũng thể mạo phạm khách hàng của công ty như vậy.” Bồi trầm giọng .



      An Tiểu Tâm tức giận quát, “ Bồi, rốt cuộc đem Đinh Phổ Nguyệt trở thành cái gì?”



      ấy đối với tôi mà , cái gì cũng còn.” Bồi nguội lạnh đáp.



      Bồi, là tên khốn kiếp!” An Tiểu Tâm căm hận mắng.



      Bồi đáy con ngươi đen như mực thoáng qua mảnh quang, dừng chốc lát, trầm giọng : “An Tiểu Tâm, sao có thể coi trời bằng vung như vậy? Có phải hay . . . . . . ỷ vào. . . . . . Tôi thích ?”



      Trong phòng nhất thời vang lên tiếng rút khí, mực xem náo nhiệt Khúc Như Y thể tin nhìn Bồi. Vốn là lo lắng nghĩ kéo hai người ra – Sở Úc, cũng đột nhiên cứng lại thân thể, giống như biết Bồi nhìn chằm chằm.



      Mặt của An Tiểu Tâm lập tức mất huyết sắc, dưới tình huống này, tại trước mặt nhiều người như vậy nhất là trước mặt Đinh Phổ Nguyệt, tại sao có thể thản nhiên ra thích mình?



      “Bốp!” An Tiểu Tâm giơ tay lên cái tát đánh vào mặt Bồi, thanh thanh thúy cơ hồ cắt nát thần kinh của tất cả mọi người trong phòng. Toàn bộ mọi người, cũng ngây ngốc cứng lại. Bao gồm cả An Tiểu Tâm vừa đánh người, bao gồm cả người bị đánh Bồi.



      An Tiểu Tâm kinh ngạc nhìn tay của mình chút, dạ dày mãnh liệt co rúc lại, lục phủ ngũ tạng trong nháy mắt bị áp thành trang giấy. Ánh mắt của chậm rãi chuyển tới mặt Bồi, Bồi vẫn động đậy, lông mi nhíu chặt, đôi mắt hung hăng trừng mắt nhìn .



      Ở đó đáy mắt đen nhánh tĩnh mịch , An Tiểu Tâm thấy được khó có thể tin, thấy được mâu thuẫn giãy giụa, thấy được đau đớn, cũng nhìn thấy tái nhợt cứng ngắc nhìn mình. hồi bén nhọn đau đớn từ trong thân thể nhanh chóng vọt vào đầu óc của , trừng mắt nhìn, hiểu tại sao đánh người, ngược lại đau thế này. Lực tác dụng hỗ trợ lẫn nhau , sâu sắc cảm nhận được.



      Hồi lâu, An Tiểu Tâm khàn khàn cổ họng : “Inoue vô sỉ, ông ta vô lễ với Đinh Phổ Nguyệt, tôi tận mắt nhìn thấy, tùy tin hay .”



      xong, kéo Đinh Phổ Nguyệt chạy như bay ra khỏi phòng bao.



      Bồi dường như còn chưa tình hồn bị đánh trong khiếp sợ, tiêu điểm ánh mắt còn tụ ngay vị trí vừa rồi của An Tiểu Tâm. phòng người, đều là nhìn , dám lời nào.



      lát sau, đột nhiên tỉnh giấc, bước nhanh ra ngoài. được nửa, xoay người bén nhọn nhìn chằm chằm Inoue, lạnh lung mở miệng: “Inoue tiên sinh, hợp tác của chúng ta hủy bỏ.”



      tiên sinh, đừng tin lời của người phụ nữ kia.” Inoue chỉa vào đầu còn chưa lau sạch nước bắp giải thích.



      “Lời của kia, tôi tin.” Bồi từng chữ từng chữ ra, sau đó nhìn phó quản lý cái Hà, xoay người nhanh ra ngoài.



      Phó quản lý Hà sớm làm sợ tới mức ngây người, đây rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?



      Ông nhanhvề phía Sở Úc, muốn tìm hỏi chủ ý. Vậy mà Sở Úc đẩy ông ra, cũng nhanh chóng đuổi theo.



      Vì vậy, phó quản lý Hà chỉ có thể chuyển sang Khúc Như Y. Mà Khúc Như Y che miệng, trong đôi mắt to che lệ quang, lời nhìn cửa ngẩn người.

      Phó quản lý Hà có biện pháp, chỉ có thể hướng về phía hai vị Nhật Bản mặt đen hơn than, ha ha cười khúc khích.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 35: em phản bội chị em thành thù . . .

      Bồi nhanh chóng đuổi theo ra khỏi cửa chính khách sạn, cơn gió đêm đập vào mặt, khiến càng cảm nhận được đau đớn vì cái tát bỏng rát ở mặt, trong đầu suy nghĩ hò hét ngày càng loạn lên.


      An Tiểu Tâm vừa tát cái đến choáng váng. Cơn bực tức lập tức dâng lên, từ -lúc nào có phụ nữ dám đánh ?Sau đó thất vọng, ra là An Tiểu Tâm nghĩ là loại người này.Cuối cùng lại cảm giác đau lòng, bởi vì nhìn ra đằng sau tấm mặt nạ của An Tiểu Tâm là bao nhiêu yếu đuối cùng mâu thuẫn.


      cũng biết mình đuổi theo đến đây làm gì, mờ mịt nhìn hàng xe chạy vùn vụt đường, ánh sáng của đèn nê-ông chớp tắt chớp mở lập lòe vào mắt. Thế nhưng, ở nơi nào mới thấy được bóng dáng An Tiểu Tâm?


      Fuck! Bồi phát đá bay hòn đá đường, cảm thấy lồng ngực lúc nóng lúc lạnh như nước lũ đè nén trong khí đến nghẹt thở.


      Bồi!” giọng tức giận vang đến.


      quay đầu lại, thấy Sở Úc từ trong khách sạn chạy đến, khỏi nhếch miệng lộ ra nụ cười khổ sở. giây sau, quả đấm của Sở Úc ở trước mặt Bồi. muốn tránh ra, nhưng trong chớp mắt, lại đứng im, kiên quyết lựa chọn chịu đấm mạnh mẽ này.


      đấm này vừa ra sức vừa mạnh, Bồi cảm thấy vừa buồn bực vừa đau đớn, thân thể khống chế được lảo đảo ra sau mấy bước.Sau đó, chất lỏng ấm áp sềnh sệch ở trong mũi chậm rãi chảy xuống.Sở Úc chút lưu tình, ngay sau đó lên cho hai đấm liên tiếp. Từng đấm đều hung ác, đánh cho trước mắt mảng mơ hồ. Khi qủa đấm thứ tư của Sở Úc đánh đến Bồi vươn tay nắm lấy tay của Sở Úc.


      thở dốc hơi, : “Đủ rồi.”


      Sở Úc mặt đỏ tía ta ithu lại quả đấm của mình, nhưng quả đấm bị Bồi giữ ở trong tay vẫn động đậy. Sở Úc nhìn lỗ mũi chảy máu của Bồi, tiết chế buông lỏng nắm tay. Sở Úc biết, chẳng qua Bồi né tránh, muốn đánh lại mà thôi.Nếu như Bồi muốn, sớm bị quật ngã rồi.


      Bồi thấy Sở Úc trút giận xong, buông quả đấm của ra, từ trong túi áo của mình lấy khăn tay ra, lau miệng liền : “Sở Úc, cậu lên cơn gì đấy? Mẹ nó, hôm nay cậu đánh tôi thành nghiện rồi phải ?”


      “Cậu còn mặt mũi hỏi tôi à?Tôi ràng , cậu mà có tình cảm với An Tiểu Tâm, chúng ta làm em nữa.” Sở Úc nhìn chằm chằm Bồi hung hăng .


      “Ôi!” Bồi đem khăn tay đầy máu tùy tiện nhét trong túi quần, tức giận : “Cậu nghĩ tôi muốn chắc? Cậu qúa muộn rồi, nếu cậu cảnh báo tôi trước khi tôi mang An Tiểu Tâm tới Châu Phi, có lẽ hữu dụng rồi.”


      Bồi!” Sở Úc tiến lên nắm áo Bồi, cắn răng , “Cậu động đến An Tiểu Tâm ?”


      “Hừ, thu hồi suy nghĩ của cậu lại .Tôi phải cố ý thu hút chú ý của An Tiểu Tâm, tôi và ấy cùng nhau sống chết ở Châu Phi,tôi ấy.” Bồi hất tay Sở Úc ra.


      “Cậu cách An Tiểu Tâm xa ra chút, ấy phải là đối tượng của hoa hoa công tử như cậu đâu.”Sở Úc cau mày .


      “Sở Úc” Bồi nhìn thẳng , nghiêm túc : “Lần này, tôi lòng.”


      giỡn, người nào biết cậu là hoa hoa công tử nữ nhân vô số?Cậu cho rằng tôi tin tưởng là cậu lòng?”Sở Úc chê cười.


      “Sở Úc, cậu nên biết, phụ nữ của tôi rất nhiều, nhưng tôi chưa bao giờ động lòng, An Tiểu Tâm là người đầu tiên.” Bồi tận lực muốn hướng Sở Úc giải thích , bởi vì Sở Úc là em từ đến lớn của .


      “Tại sao là An Tiểu Tâm, cậu có biết ấy là người của tôi?Cậu tại sao lại cố tình muốn cướp ấy?”Sở Úc lớn tiếng gào thét, khàn cả giọng, tựa hồ muốn đem tuyệt vọng và bất lực trong lòng hét ra ngoài.


      Người đường bên cạnh gặp phải hai người đàn ông đứng gào thét làm cho sợ hãi, liền đường vòng ra ngoài để cách xa chút.


      “Cậu quên sao, ấy phải là người của cậu nữa rồi? Hai người sớm chia tay. Tôi cũng có giành.” Bồi lạnh lùng nhắc nhở.


      ấy tha thứ cho tôi.”Sở Úc cãi chày cãi cối.


      ấy !” Bồi cắt đứt lời của Sở Úc, “An Tiểu Tâm thích tôi.”


      Sở Úc khó có thể tin nhìn Bồi.


      Bồi nhìn thẳng mắt của Sở Úc, chân thành : “Sở Úc, cậu là em của tôi, tôi chút cũng muốn cùng người phụ nữ của cậu dính dáng.Nếu như sớm biết như vậy, bất kể ấy có thích cậu hay , tôi giữ khoảng cách với ấy. Đúng là Đinh Phổ Nguyệt từng cảnh cáo tôi như vậy, người An Tiểu Tâm có loại phí phách khiến cho đàn ông dám mạo hiểm tính mạng của mình, tôi thử qua, thể buông tay . Cho nên, hy vọng cậu có thể tha thứ.”


      Sở Úc nhìn chằm chằm Bồi nhìn hồi lâu, ánh mắt phức tạp khổ sở, sau đó cười lạnh : “ Bồi, bản thân cậu hơi tự tin quá. An Tiểu Tâm phải là người cậu vẫy là tới, đuổi , với ấy, tình chân chính phải là . . . . .”


      “Biết, tôi đều biết, coi như là cùng người chết tranh giành thắng, chỉ cần ấy chịu sống ở bên cạnh tôi là được.” Bồi cáu kỉnh cắt đứt lời Sở Úc


      “Sống ở bên cạnh cậu?Cậu bảo ấy như thế nào sống bên cạnh cậu?Giống như Đinh Phổ Nguyệt vậy à?”Sở Úc trả lời lại cách mỉa mai, hắc hắc cười lạnh.


      Bồi ngây ngẩn cả người, Đúng vậy , An Tiểu Tâm ở bên cạnh với thân phận, tư cách gì đây?


      Hai người đàn ông ngực phập phồng, thở dữ dội, mắt đỏ nhìn chằm chằm lẫn nhau.Cỡ chừng hai phút cũng câu gì nữa.


      Rốt cuộc, Sở Úc mở miệng trước: “Tôi mỏi mắt mong chờ, tự cậu giải quyết cho tốt.”


      xong, xoay người bước , còn lại mình Bồi, mờ mịt đơn đứng giữa gió đêm.


      Đinh Phổ Nguyệt theo An Tiểu Tâm giận đùng đùng sau lưng, trở lại căn phòng của An Tiểu Tâm. Vừa vào phòng, An Tiểu Tâm vứt giỏ ghế sôfa, rốt cuộc chịu nổi lửa giận trong người, lớn tiếng mắng Đinh Phổ Nguyệt: “Đinh Phổ Nguyệt, người ta vô lễ với em, sao tránh?Sao kêu?Sao đánh ông ta?Tại sao cứ chịu đựng như vậy?”


      Đinh Phổ Nguyệt nhíu nhíu mày, nhịn được : “An Tiểu Tâm,chị thanh cao quá đấy? Trong xã hội lẫn lộn này, phụ nữ nào mà bị sờ vài lần?Chị cho rằng mọi người đều tốt số như chị, đàn ông đều vây quanh chị, chạm vào đều sợ là có ý xấu.”


      “Đinh Phổ Nguyệt, em có biết hay , cũng bởi vì thái độ của em, đàn ông mới coi thường em. Chính em đặt bản thân mình lên đầu, làm thế nào mà người ta tôn trọng em được?”An Tiểu Tâm kịp nghĩ, đem ra ngay.


      “Chị họ à, chị , Tôi xinh đẹp hay đáng bằng chị sao?Tại sao đàn ông tôi đều tôi?”Đinh Phổ Nguyệt đột nhiên thay đổi thái độ thờ ơ, nghiêm túc hỏi.


      “Bởi vì em có tự ái!” An Tiểu Tâm sớm muốn mắng Đinh Phổ Nguyệt rồi, “Em trẻ tuổi xinh đẹp, có trí tuệ có trình độ học vấn, em tinh thông văn, năng lực xuất chúng, chị hiểu, tại sao em lại dùng cơ thể để trao đổi, làm tình nhân cho người ta chứ?”


      “Bởi vì cho dù tôi có năng lực cũng thể chỉ đêm có thể có được tất cả những thứ mình muốn.Tôi muốn sống trong môi trường đặc biệt, muốn sống theo cách mình thích. Tôi chỉ có thể trả giá bằng cơ thể mình là có thể lấy được thứ mình muốn.Đây là tư chất của tôi, người khác muốn như vậy còn được đấy. Huống chi, tôi là tình nhân của ấy, có lẽ có thể buộc lại tim của ta, trở thành vợ của ta, từ đó vào Xã Hội Thượng Lưu. Đây chính là những gì tôi nghĩ, tại tôi tất cả đều cho chị biết.”Đinh Phổ Nguyệt bình tĩnh lạ kì, đem những ý nghĩ chân nhất của mình ra.


      An Tiểu Tâm bị lời của ta làm sửng sốt, nửa ngày mới : “Nhưng em với chị là em Bồi mà.”


      hả, sai. ta đẹp trai tiền nhiều, sức quyến rũ vô cùng, theo ta đời lo ăn mặc, như vậy phụ nữ nào thương?” Đinh Phổ Nguyệt chẳng hề để ý .


      “Vậy em cùng những phụ nữ vì tiền bán rẻ thân thể có gì khác nhau chứ?”An Tiểu Tâm tức muốn nổ khói, nếu dì biết Đinh Phổ Nguyệt như vậy, phải là tức chết mới là lạ.


      “Chị sai, Tôi cùng kỹ nữ có gì khác nhau cả, chỉ là giá tiền mắc hơn tí.”Đinh Phổ Nguyệt khóe miệng nhếch lên, thanh có chút khẽ run .


      “Chị phải có ý này.” An Tiểu Tâm ý thức được mình nặng , “Phổ Nguyệt, em và Bồi căn bản cũng phải là người của cùng thế giới, em như vậy là tự hạ thấp giá trị của bản thân mình, ta để ý em.”


      “Ha ha, lời này chị phải cho mình nghe chứ? Chị lấy tôi ra làm ví dụ phản diện, tự nâng giá trị con người của mình và Bồi, chơi trò chơi mèo bắt chuột à?Tôi cho chị biết, tôi là kỹ nữ, Bồi chính là khách làng chơi tiêu tiền vào phụ nữ, so với tôi cao thượng được bao nhiêu đâu.” Đinh Phổ Nguyệt lạnh lùng .


      Những lời này giống như cây châm bén nhọn, lập tức đâm vào trái tim mưng mủ của An Tiểu Tâm, thoáng chốc máu chảy ra.


      “Chị có, Phổ Nguyệt, chị nghĩ đến cùng Bồi phát triển bất kỳ mối quan hệ gì.” An Tiểu Tâm tái mặt giải thích.


      “Tôi hiểu biết , lý trí muốn, nhưng trong lòng nghĩ . ra , tôi sớm biết chuyện Bồi thích chị, tôi thích xem An Tiểu Tâm thanh cao tự hành hạ mình thế nào, sau đó lại hành hạ Bồi chết tiệt kia thế nào.” Đinh Phổ Nguyệt giống như chuyện liên quan vậy, giọng bình tĩnh.


      “Embiết?” An Tiểu Tâm khiếp sợ.


      ra , Bồi từ Châu Phi trở lại liền kết thúc mối quan hệ với tôi rồi.Chị biết ta cho tôi bao nhiêu tiền? Phòng ốc thêm tiền mặt, trăm ngàn. ra , ngắt đầu bỏ đuôi thời gian tôi cùng ta cũng chưa tới ba tháng, bồi ta qua đêm số lần chỉ có thể đếm đầu ngón tay. Cuộc mua bán này, Bồi thua lớn rồi. Nếu như phải là băn khoăn cảm nhận của chị, ta làm sao cho tôi nhiều như vậy. Nhất là, ta cho tôi ưu đãi đặc biệt, ở ngoài công bố ta bỏ tôi, thời gian rời do tôi quyết định. Những chuyện này đều nhờ chị a,tôicần chân thành cảm tạ chị đấy.” Đinh Phổ Nguyệt càn rỡ cười.


      “Vậy em cùng chị thỉnh thoảng những lời đó, tất cả đều là giả?” An Tiểu Tâm hoàn toàn sợ ngây người, trước mặt là Đinh Phổ Nguyệt, là người cùng mình lớn lên sao?


      “Tôi cố ý đấy. Bài web đó, cũng là tôi đăng đấy.” Đinh Phổ Nguyệt thẳng thắn .


      An Tiểu Tâm khiếp sợ nhìn Đinh Phổ Nguyệt, cảm thấy lời của so đầm rồng hang hổ còn khó làm người ta tin, ngập ngừng : “Phổ Nguyệt, em rốt cuộc cái gì? Vậy biểu tối nay của em giải thích thế nào?Em Bồi kêu em lấy lòng khách cũng là giả?” “Ha ha, tối nay là cuộc thăm dò cuối cùng của tôi, xem Bồi đối với tôi còn chút quan tâm nào . Kết quả, ta cả đêm suy nghĩ đều ở người chị, tôi cùng người Nhật Bản kia như thế nào, ta cũng quan tâm chút nào. Như vậy , tôi có thể hề lưu luyến mà nha.” Đinh Phổ Nguyệt tự giễu cười.


      ?”


      “Ừ, ngày mai tôi xuất ở Thần Sâm . Cầm tiền Bồi cho tôi, tự do, thích làm cái gì liền làm cái đó .”


      An Tiểu Tâm cố gắng tiêu hóa lời Đinh Phổ Nguyệt, lúc sau cuối cùng gật đầu hỏi lại: “Em tại sao muốn cho chị biết những thứ này, em phải sợ chị biết, cùng Bồi ở chung chỗ sao?”


      “Tôi sớm suy nghĩ cẩn thận rồi, chị và Bồi ở chung chỗ cũng có gì tốt. Ít nhất tôi về sau có tiền, còn có thể tìm rể. Chẳng qua là, chị họ à, Tôi hiểu rất chị. Bồi đối với chị càng tốt, chị lại càng mâu thuẫn. Đặng Dịch Triều ở trong lòng chị thành trở ngại khó qua được, Tôi chỉ muốn cho Bồi thêm ít thời gian, xem xem chị thế nào cân nhắc. Chị họ của em, chị cần phải chịu đựng nha, đừng làm cho Đặng Dịch Triều dưới đất ngủ được.” Đinh Phổ Nguyệt bén nhọn .


      “Phổ Nguyệt, em hận chị! Tại sao?” An Tiểu Tâm khiếp sợ nhìn Đinh Phổ Nguyệt, nếu như phải là hận, Đinh Phổ Nguyệt tại sao phải đối đãi mình như vậy.


      “Hận? sai, về phần nguyên nhân, trước mắt tôi còn muốn cho chị biết. ra nhiều khi, tôi cũng thương xót chị, chị luôn giữ nỗi đau buồn của chị, độc quãng đời còn lại thôi.” Đinh Phổ Nguyệt cầm lên túi của mình lên, chuẩn bị kết thúc chuyện.


      “Phổ Nguyệt, chúng ta chuyện chút, em đến tột cùng tại sao hận chị?” An Tiểu Tâm cầu khẩn.


      cần, tại tôi chỉ muốn —— hẹn gặp lại.” Đinh Phổ Nguyệt lạnh lùng xong, xoay người .


      ta mở cửa chính, ngoài cửa đột nhiên thấy Bồi đứng.


      Đinh Phổ Nguyệt nhìn mặt mũi sưng vù của Bồi, hắc hắc cười lạnh: “Ai nha, phó tổng đây là đánh nhau với ai nha? Bị thương về chăm sóc , còn chạy tới đây nghe lén?”


      Bồi mặt chút thay đổi, cau mày : “Chính thanh của lớn, lại trách móc người ta nghe lén? Hơn nữa về chuyện của , tôi căn bản muốn biết. phải sao?Tạm biệt.”


      “Ha ha, cho rằng là nam chủ nhân ở đây sao? Đừng vui mừng quá sớm. Cái tát đó có đau ? Ha ha ha.” Đinh Phổ Nguyệt quay sang Bồi, cười tràng rồi .

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Edit : Nấm đông
      Chương 36: Cắt đứt . . .

      Bồi chậm rãi vào cửa, vòng tay ra sau đóng cửa lại, có bước lại gần nữa, chỉ đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm. Cặp mắt của An Tiểu Tâm đỏ lên, nhìn thấy Bồi cũng biết là nghĩ gì.


      “Tiểu Tâm.” Bồi gọi.


      “Đinh Phổ Nguyệt , đều nghe được sao?” An Tiểu Tâm ngơ ngác, ánh mắt mờ mịt chuyển sang Bồi, hỏi.


      “Ở ngoài cửa, nghe . Nhưng ta gì, đại khái cũng đoán được.” Bồi


      “Đinh Phổ Nguyệt cảm ơn tôi, bởi vì tôi, mới cho ấy nhiều tiền như vậy. Ha ha ha” An Tiểu Tâm mệt mỏi cười.


      Bồi sờ sờ lỗ mũi bị thương, nên lời.


      “Các người sớm kết thúc tại sao chưa ra?”An Tiểu Tâm giọng hỏi.


      “Ừ. . . . . . muốn để cho ấy được. . . . . . Đẹp mắt chút, sợ. . . . . .Em đối với khúc mắc của ấy. . . . . .Quá nặng. muốn. . . . . . Tận lực giảm thiểu. . . . . .đồn đại.” Bồi cố gắng giải thích, tìm được từ thích hợp để giải thích hành động của mình.


      “Đồn đại? Ảnh hưởng gì? Để cho người tiếp theo, ví dụ như tôi, có thể yên tâm thoải mái theo ?” An Tiểu Tâm giễu cợt hỏi ngược lại.


      “Uh, em đúng, chính là vì tận lực giảm bớt gánh nặng trong lòng của em, cuối cùng có thể tới bên cạnh . Nếu như em hỏi , đời này điều gì khiến hối hận nhất? Đó chính là việc thần kinh dẫn em Châu Phi. nhớ được ở Châu Phi và em qua, cùng phụ nữ duy trì quan hệ tiền bạc, để cho cảm thấy an toàn. chứng minh, tình cảm rối rắm cùng em liên quan đế quan hệ tiền bạc, quả làm kiệt sức, cực nhức đầu. Hơn nữa, còn có cái gì Đinh Phổ Nguyệt, Sở Úc đống người xung quanh quấy nhiễu. Tiểu Tâm, tình cảm với em, cũng chưa thích ứng được. Nhưng em bày tỏ thái độ, hoàn toàn chính là càng chạy xa càng tốt vậy.” Bồi lộn xộn xong, chưa từng giống như bây giờ có từ nào diễn tả ý được.


      “Đinh Phổ Nguyệt , nếu như ấy chính là kỹ nữ cao cấp, vậy chính là khách làng chơi.” An Tiểu Tâm lạnh lùng, “Tôi cảm thấy , ấy đúng.”


      Bồi nghẹn họng, mắt từ từ đỏ lên. móc ra điếu thuốc hít miệng lớn, phun khói trắng : “Tại sao luôn mực xoay quanh Đinh Phổ Nguyệt? Đinh Phổ Nguyệt chỉ là trong những người phụ nữ ở cạnh trong quá khứ. Quá khứ của thể phủ nhận cũng như em thể phủ nhận quá khứ của em được. Nếu như Đinh Phổ Nguyệt phải em họ em, em tại cũng dây dưa như vậy? Em là khách làng chơi? ra là em nhìn là như vậy à!”


      “Tôi mệt mỏi rồi, mời trước.”An Tiểu Tâm nhắm mắt lại, giọng run rẩy, chậm rãi thong thả bước vào phòng ngủ của mình.


      Sau đó, cửa phòng khép chặt.


      đêm này, An Tiểu Tâm liên tiếp gặp ác mộng.


      con đường sân trường Thanh Thanh, Đặng Dịch Triều áo trắng quần lam đứng ở dưới tàng cây hoa đào nhàng gọi: “Tâm Tâm, thi trường Thanh Hoa rồi, em cũng thi vào trường học ở Bắc Kinh, có được hay ?“
      An Tiểu Tâm nhảy cao lên hái đóa hoa đào, rắc cánh hoa mặt mình, cười hì hì trả lời: “ thành vấn đề, phụ trách giúp em học bổ túc, thi đậu là trách nhiệm của em.”
      . . . . . .
      Mưa phùn trong sương mù, Sở Úc mỉm cười cầm dù nhàng đến. An Tiểu Tâm ôm cặp sách, thẹn thùng núp ở dù của , hưởng thụ hương vị mối tình đầu ngây ngô mà đẹp đẽ.
      . . . . . .
      Bồi đột nhiên nhào đến, mạnh mẽ đẩy ra, mà chính lại ngã trong vũng máu. sợ hãi, hốt hoảng, điên cuồng khóc.
      . . . . . .
      Cảnh tượng vừa chuyển, người trong mộng lại thay đổi.


      An Tiểu Tâm khe khẽ đẩy mở cửa, ràng nhìn thấy Sở Úc xích lõa thân thể, người của trần truồng ngồi. Đó là Sở Úc cùng Khúc Như Y, bọn họ thậm chí phát có người vào, chỉ cuồng nhiệt dây dưa.
      . . . . . .
      Đinh Phổ Nguyệt cười duyên dáng, ta nằm trong ngực Bồi, nháy mắt với An Tiểu Tâm: “Cũng muốn tới thử sao? Kỹ thuật của ấy giường là hạng nhất.”
      . . . . .
      Cuối cùng, cảnh tượng quen thuộc lại xuất . Bóng đêm tối đen, ngã tư ồn ào, tấp nập, bánh xe quay điên cuồng. Đặng Dịch Triều ngã trong vũng máu, hướng về phía An Tiểu Tâm thống khổ mỉm cười, miệng ngừng phun ra máu tươi : “Tâm Tâm. . . . . . em. . . . . .”


      “Ẩm ướt. . . . . . Ẩm ướt. . . . . .” An Tiểu Tâm gào thét, rốt cuộc cũng tỉnh lại.


      “Hô. . . . . .”An Tiểu Tâm lau nước mắt, may mắn mình tỉnh lại. Xem đồng hồ báo thức đầu giường, là bảy giờ sáng.


      Mở cửa phòng ra, cả trong phòng khách khói mù lượn lờ, bị nghẹn đến ho lên. Cái mùi này rất quen thuộc, là mùi vị của loại thuốc lá mà Bồi thường xuyên hút.


      Bồi ? Trái tim An Tiểu Tâm cực bấn loạn, hướng vào trong phòng khách bước đến hai bước, quả nhiên thấy Bồi ngồi ở ghế sa lon. Góc mắt phải của sưng lên, bầm bầm tím tím. Vết máu ở khóe miệng cũng chưa lau sạch , trong miệng ngậm lấy điếu thuốc, hút.


      Bồi nghe được động tĩnh, chậm rãi ngó mắt nhìn An Tiểu Tâm, dừng chút, giơ tay đặt thuốc lá trong gạt tàn thuốc. An Tiểu Tâm theo tay của nhìn sang, chỉ thấy trong gạt tàn thuốc thủy tinh kia, cắm đầy tàn thuốc, dưới mười mấy cây. Tim An Tiểu Tâm như co rút lại, mắt bắt đầu rơi lệ xúc động. biết, từ lần trước vô tình hút thuốc lá tốt, Bồi rất ít hút rồi. Xem ra, ngồi đây suốt đêm.


      Đè nén kiềm chế muốn giúp Bồi xử lí vết thương, tới trước cửa sổ, mở cửa ra, khiến gió mát mẻ thổi vào.


      Tay của còn chưa có rời cửa sổ, giọng Bồi khàn khàn vang lên: “An Tiểu Tâm. . . . . .Chúng ta kết hôn .”


      An Tiểu Tâm lập tức hóa đá, vịn lấy cửa sổ, đưa lưng về phía Bồi, cử động cũng dám.


      “An Tiểu Tâm, chúng ta kết hôn .” Bồi lần nữa lớn tiếng .
      Kết hôn? Là từ sao Hỏa à? An Tiểu Tâm ràng còn nhớ, lúc ở Châu Phi Bồi qua: “ có phụ nữ nào có thể hướng tôi tới cầu kết hôn, bởi vì khi họ , cũng liền mất tư cách ở bên cạnh tôi.”


      tại, cái cầu này thế nhưng lại từ trong miệng ra, đối tượng lại là mình!


      An Tiểu Tâm ràng lắm nội tâm mình rốt cuộc là cảm giác cái gì, là cảm động? Là vui mừng? Là cười nhạo?
      Hoặc là bi ai?
      Bồi đứng lên, tới kéo tay An Tiểu Tâm: “ lấy chứng minh và hộ khẩu, chúng ta lập tức đăng kí.”


      An Tiểu Tâm thể tin ngẩng đầu nhìn Bồi, trong mắt mang lệ: “ Bồi, đùa gì thế? Kết hôn? có thần kinh . nghĩ cùng tôi kết hôn, tôi phải cùng kết hôn sao? Cha mẹ của tôi, chị em của tôi, bạn bè của tôi làm thế nào để giải thích với họ? tôi nhất thời ấm đầu, gả cho người mà tất cả đều biết là hoa hoa công tử sao? Mà hoa hoa công tử này thậm chí bao nuôi qua em họ của tôi?”


      “An Tiểu Tâm, đối với phụ nữ, chưa bao giờ nghiêm túc. là đàn ông trưởng thành, lựa chọn dùng tiền bạc để thỏa mãn những thứ mình cần, cho là làm như vậy cũng có gì quá đáng. Ở Châu Phi thái độ của với Đinh Phổ Nguyệt em cũng rất ràng. Được, con mẹ nó may mắn thích em, cho dù hối hận đến liều mạng, chuyện qua cũng có cách nào khắc phục được. nghĩ suốt đêm, việc duy nhất khiến em tin tưởng , chính là kết hôn. An Tiểu Tâm, xin em tin tưởng, cái quyết định này đối với cũng dễ dàng. đối với hôn nhân, vẫn có lòng tin.” Bồi nắm hai vai An Tiểu Tâm ,đem từng câu từng chữ từ trong lòng ra.


      cũng lòng tin, tại sao muốn tôi có lòng tin? Kết hôn, cũng có thể giống người khác, nuôi dưỡng vô số tình nhân.” An Tiểu Tâm phản bác.


      biết, cũng biết trông như thế nào trong hôn nhân, dám bảo đảm. Nhưng mà, muốn em ở bên cạnh , cũng chỉ có phương pháp này.” Bồi cả đêm ngủ trong đôi mắt lên đầy tia máu, đối với lời , chưa từng giống như bây giờ thấp thỏm qua.


      “Ha ha ha, “ An Tiểu Tâm nở nụ cười: “ Bồi, cảm thấy ở đây bàn luận với tôi vấn đề hôn nhân buồn cười sao? Giữa chúng ta chưa bao giờ qua tình cảm, chúng ta quan hệ gì cũng có.”


      có sao? Chúng ta tự hỏi lòng mình em đối với có tình cảm? Từ lúc ở Châu Phi, tình cảm của em thấy rất ràng rồi, đừng tự dối lòng mình nữa.” Bồi trực tiếp vạch trần.
      An Tiểu Tâm thích cái cảm giác bị nhìn thấu này, nhất định phải phản bác: “ Bồi, biết, tôi thương , tôi Đặng Dịch Triều.”


      biết , coi như em thích nhất Đặng Dịch Triều. cũng để ý, có được hay ? Em thể nhớ người chết cả đời được.” Bồi cảm giác mình bị An Tiểu Tâm dồn đến ranh giới cuối cùng.


      để ý, tôi để ý. Trừ phi tôi có thể tìm người giống như Đặng Dịch Triều có thể toàn tâm toàn ý chỉ thích mình tôi, nếu , tôi cả đời lấy. . . . . . Ưm. . . . . .”


      Bồi thể nhịn được nữa, giận chính mình thế nhưng thể quay đầu lại, chỉ có thể chặn lại cái miệng liên tiếp đâm vào trái tim mình


      “Thả. . . . . . Ừ. . . . . .ra. . . . . .” An Tiểu Tâm liều mạng đẩy Bồi.


      thả.” Bồi cũng nổi lên cố chấp, đôi tay giữ chặt An Tiểu Tâm, ép buộc tiếp nhận lửa giận của mình.


      Bồi giống như là thanh đuốc hừng hực cháy, những chỗ tiếp xúc giữa hai người như có lửa. Từng đốm từng đốm bùng lên ngọn lửa cách nhanh chóng, da An Tiểu Tâm như vật liêu dễ cháy, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên cao cũng bắt đầu cách nào ngăn chặn lan tràn.


      An Tiểu Tâm vô lực giùng giằng, sợ, cảm thấy mình giống như cọc gỗ khô, bị người ném vào lò lửa, vừa chạm vào bốc cháy. Lửa nóng thiêu đốt làn da , nhanh chóng bị đốt đến còn. là sợ, sợ thiêu đốt đến hài cốt cũng còn.


      An Tiểu Tâm trằn trọc trong đau đớn, trước mắt mảnh sương mù, có phương hướng, cũng tìm được đường ra. Bồi cho bất kỳ cơ hội thở dốc, quyết tâm phải đem đốt thành từng mảnh, chen thành .


      An Tiểu Tâm chóng mặt, hơi thở Bồi tràn ngập chóp mũi, vừa thống khổ, lại vui vẻ. Thân thể cho biết bị hút vào. Lý trí lại cho biết phải tiếp tục giãy giụa. Nhưng , trong biển lửa mênh mông, rốt cuộc nơi nào mới có thể thẳng đến thiên đường đây?
      Nước mắt, dọc theo hai má chảy xuống. An Tiểu Tâm cũng biết mình đến tột cùng muốn làm gì, kháng cự người đàn ông, ra là thống khổ như thế.


      Bồi nhìn gương mặt khổ sở rơi lệ, chậm rãi ngẩng đầu, ngọn lửa rút , vô lực cùng mệt mỏi ập vào lòng. Lần thứ hai, lần thứ hai, hôn , rơi lệ.


      “Tại sao khóc?” Bồi trầm giọng hỏi.


      “Tôi bị cường bạo mạnh như thế, chẳng lẽ khóc sao?” An Tiểu Tâm dùng cổ họng khô khan, phát ra thanh yếu ớt.


      “Mạnh như vậy? Em dám em thích?” Bồi đè ép An Tiểu Tâm, cắn răng .


      “Kĩ thuật của tồi. Chẳng qua, nếu như Đặng Dịch Triều còn sống, tôi thích hơn.” An Tiểu Tâm cảm giác mình nhất định là điên rồi, tại chẳng những có thể thoải mái ra ba chữ Đặng Dịch Triều, hơn nữa ba chữ này còn trở thành vũ khí để đả kích Bồi.


      Bồi dùng mắt đe dọa nhìn An Tiểu Tâm, giống như trôi qua thế kỷ, mới từ từ buông ra, ngồi dậy.


      Mệt mỏi, ra được mệt mỏi. Chỗ làm phẫu thuật có cảm giác đau ỉ, nhưng biết là đau lòng càng làm cho vết thương đau nhức.


      Trắng đêm chưa ngủ khiến cho choáng váng đầu hoa mắt, khẽ lắc đứng dậy, tới cửa bên, giày vào, kéo cửa
      ra, ra ngoài.
      Cửa nhàng khép lại, An Tiểu Tâm kinh ngạc nhìn chằm chằm cửa kia mười phút, sau đó, rốt cuộc đau khóc thành tiếng. , lần này, là cắt đứt chứ?

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 37: Vắng mặt . . .


      An Tiểu Tâm cho rằng, con người đem thời gian của mình trôi qua cách lãng phí.


      Lúc ngọt ngào thời gian lại qua mau, khi đau khổ thời gian lại trôi qua chậm chạp. ra , bất kể là đau khổ còn hay ngọt ngào, ngày 24 giờ đều là giống nhau trôi qua. Thay vì khổ sở, bằng để cho mình vui vẻ. Nếu như vui, hãy tìm chuyện khác để dời lực chú ý.
      An Tiểu Tâm muốn lại tìm hiểu nguyên nhân tại sao Đinh Phổ Nguyệt lại hận như vậy, càng muốn ép mình phân tích cán cân tình cảm của mình đến tột cùng nghiêng về người nào. tập trung vào công việc, liều mạng làm việc.


      biết vì sao, phó quản lý Hà hề mang theo xã giao khách hàng nữa, chủ yếu phụ trách nội bộ công ty hoặc là công ty cùng những đơn vị khác hoạt động tổ chức.


      Gần đây Thần Sâm tổ chức hội nghị thường niên, An Tiểu Tâm bận rộn tối mày tối mặt. Ở công ty, và các đồng nghiệp chọn địa điểm, đặt khách sạn, sắp xếp chương trình hội nghị. Nửa đêm về đến nhà, mệt mỏi nằm ngủ. Cái gì Khúc Như Y, Sở Úc, làm đến thấy gì cả. Cái gì Đinh Phổ Nguyệt, Bồi, hết thảy có thời gian nghĩ đến. Cái gì Tần Xuân Hinh, Khúc Tín Hách mời dự tiệc, mực từ chối. Cũng chỉ có Sở Úc, lần thứ nhất bị làm như thấy sau do do dự dự gọi điện thoại tới đây, bị lấy lí do bận rộn công việc cúp máy.


      cố nhưng những người khác như vậy, chỉ có thể người, vùi đầu lên trước.


      Bận rộn như vậy tuần lễ, rốt cuộc tất cả chuẩn bị sẵn sàng. Đêm khai mạc chính thức của cuộc họp thường niên, Thần Sâm tổ chức buổi tiệc xa hoa long trọng chiêu đãi ở tầng cùng, tiệc mời đồng nghiệp cùng các đối tác viễn thông. An Tiểu Tâm chuẩn bị tốt tất cả, bụng đói kêu vang, từ khu thức ăn cầm chút gì để ăn. tới trong góc, tựa vào đá cẩm thạch bệ cửa sổ, vừa buông lỏng chân mang giày cao gót, vừa nhìn chung quanh.


      Cho đến lúc này, mới thất vọng thể thừa nhận, cả buổi tối, đều theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Bồi. Khi sắp đặt chỗ ngồi cũng tìm, lúc hướng dẫn khách cũng tìm, lúc sắp xếp camera cũng tìm, thời điểm lấy bài phát biểu cho cũng tìm. nhìn thấy rất nhiều người trong công ty, Sở Úc, Khúc Như Y, Lý Ái, thậm chí Tần Xuân Hinh cùng Khúc Tín Hách, chẳng qua thấy Bồi.


      nhai trong miệng mảnh chân giò hun khói mà ăn biết ngon, cảm thấy nuốt có chút khó khăn.
      Đúng lúc này, chủ trì hội nghị tuyên bố do Tổng giám đốc Nghị Trung đọc diễn văn. Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lát sau yên tĩnh lại, tất cả mọi người muốn nghe nhà cung cấp hàng đầu của ngành du lịch viễn thông này những thứ gì.
      Chỉ có Hà phó quản lý đói đến điên rồi, nhân cơ hội đến bên cạnh An Tiểu Tâm, dùng dao cắt vài miếng chân giò hun khói, gan ngỗng nhét vào trong miệng, vừa phồng má ăn liên tục vừa : “Ăn ngon, ăn ngon , Mẹ nó, đói chết tôi rồi, vừa uống bụng rượu.”


      An Tiểu Tâm đem cái dĩa kín đáo đưa cho chị, ngẩng đầu chuyên tâm nghe Nghị Trung phát biểu. Nghị Trung đứng ở bục cao, dáng vẻ đường đường, phong thái trầm ổn, thanh trầm trầm, ngôn ngữ đơn giản, cả người tràn đầy thành công nét quyến rũ và thông minh của bậc trưởng giả, làm mọi người ở chỗ này khỏi dâng lên lòng kính ngưỡng.


      Hà phó quản lý thấy chuyên tâm nghe như vậy, thao thao bất tuyệt ở bên cạnh : “Nhìn tổng giám đốc phát biểu có ý gì? Năm nào cũng nghe. Nhân viên trong công ty nhất là nhân viên nữ, đáng lẽ đều mong đợi lần này có thể nhìn thấy bóng dáng Bồi Phó Tổng đấy. Nghe lúc đầu được sắp xếp như vậy, Chủ tịch hội đồng quản trị dự định bàn giao, đáng tiếc, phó tổng lúc này lại nhập viện rồi.”
      Tim đột nhiên như muốn rơi xuống. An Tiểu Tâm khó khăn đem miệng mím chặt hé ra, thận trọng hô hấp khí. Hơi thở lạnh lẽo từ máy điều hòa phả ra khí trong phòng tiệc chậm rãi tiến vào lồng ngực , từng tia đau đớn cắt thành từng mảnh .
      Lưng An Tiểu Tâm cứng ngắc, cổ phải thẳng lên, ép buộc bản thân quay đầu, nên hỏi.


      Nằm viện? Tại sao? Lúc nào?


      Người tốt như Hà phó quản lý bên quan sát sắc mặt xanh trắng của An Tiểu Tâm, dường như vô tâm càu nhàu: “Nghe còn chưa có xuất viện đấy.”


      An Tiểu Tâm cảm thấy khắc cũng thể nữa tiếp tục ở đây nữa, xoay người rời .


      Chạy nhanh đến cửa hội trường, có người kêu lại.


      Gọi ràng là tiếng đàn ông, nhào tới lại là mùi thơm ngào ngạt của phụ nữ. Người nọ ôm cổ : “Tiểu Tâm, làm sao con cũng để ý đến mẹ . Mẹ hưởng tuần trăng mật về, con cũng chưa theo mẹ ăn bữa cơm đấy.”


      đài Nghị Trung chuyện còn chưa có kết thúc, hội trường yên tĩnh, ít người chú ý đến cảnh xôn xao này. Ngay cả Nghị Trung cũng đưa mắt đảo qua, hướng về phía An Tiểu Tâm cười thầm.


      Mặt An Tiểu Tâm lập tức đỏ mặt, vội đẩy Tần Xuân Hinh ra giọng : ’’Suỵt, mẹ, giọng chút.”
      Tần Xuân Hinh nhún vai cái, nắm cánh tay An Tiểu Tâm thả, hạ thấp giọng : “ được, sau đó theo mẹ ăn cơm.”


      An Tiểu Tâm thở dài mà : “Mẹ, mẹ xem đồ ăn ngon đây nhiều như vậy, cái gì cần có đều có, mẹ muốn ăn, có thể ở nơi này ăn.”


      “Mẹ muốn gọi con ăn cơm, mẹ vẫn chăm chú nhìn vào con, chạy tới chạy lui là làm hết việc chứ đừng gì ăn . Thức ăn nơi này chỉ đẹp mắt, đều nguội lạnh, bỏ mẹ dẫn con ăn đồ nóng hổi ngon hơn.” Tần Xuân Hinh hài lòng bĩu môi.


      An Tiểu Tâm trong lòng ấm áp, vừa quay đầu, phát Khúc Tín Hách yên lặng đứng ở bên cạnh, như có điều suy nghĩ nhìn mẹ con .


      Lúc này toàn hội trường tiếng vỗ tay như sấm vang, Nghị Trung diễn giảng xong. Ông mỉm cười từ đài xuống, phía dưới đống kí giả của tạp chí kinh tế tài chính vây quanh ông. Nhưng mà ông chỉ trả lời mấy câu, liền thoát khỏi ký giả, hướng Khúc Tín Hách tới.


      Ông đến gần vỗ vỗ bả vai Khúc Tín Hách : “Khúc Lão đệ, tìm thời gian cùng nhau ăn bữa cơm , chuyện của công ty còn muốn cùng chú thương lượng chút.”


      “Ôi trời, chớ cùng tôi thương lượng. Tôi chỉ muốn hàng năm lấy hoa hồng là được, chuyện khác đừng tìm tôi.” Khúc Tín Hách hắng giọng cười.


      Nghị Trung chuyển ánh mắt người An Tiểu Tâm cái, đột nhiên : “Con rượu có thể làm mà, cậu xem lần này họp thường niên công việc căn bản do ấy phụ trách hoàn thành. bé rất giống phong thái của cậu năm ấy, tôi hâm mộ cậu.”

      Con rượu? An Tiểu Tâm trợn tròn cặp mắt, người nào? Mình à?


      Khúc Tín Hách cười haha: “Quá khen quá khen. Cậu có cái gì hâm mộ tôi sao? Cậu đừng cho là tôi biết, cậu tính toán xong cho Bồi rồi.”


      chủ tịch khe khẽ thở dài : “Vốn là muốn như vậy, chẳng qua Bồi sau khi từ Châu Phi trở lại thân thể rất yếu. Bác sĩ sau khi cắt bỏ lá lách khiến sức miễn dịch giảm xút, dễ dàng lây bệnh tật, sợ mệt nhọc. Đây phải là, mấy ngày trước biết làm sao bị viêm phổi , cho đến bây giờ vẫn nằm ở trong bệnh viện. Cái bộ dáng này, tôi sao có thể đem nhiều chuyện như vậy đè ở người nó chứ?”


      quan trọng, người trẻ tuổi thân thể tốt, cố gắng chăm sóc tốt thôi. Hơn nữa cậu ấy càng lớn càng dẻo dai, về hưu sớm như vậy lại sinh ra nhàm chán mà thôi.” Khúc Tín Hách an ủi ông.


      “Ha ha, chỉ có thể nghĩ như vậy. Vẫn là cậu tốt, người giàu rảnh rỗi, tại bà xã cũng đều trở lại bên cạnh, tôi là hâm mộ.” Ánh mắt Nghị Trung lại chuyển hướng tới Tần Xuân Hinh cùng An Tiểu Tâm.


      Nhưng ánh mắt An Tiểu Tâm ngốc trệ, đối với ánh mắt của Nghị Trung chút phản ứng cũng có. Lời của Nghị Trung như thanh sắt nóng đỏ cháy, mỗi câu , liền ủi lên lòng của , phát ra tiếng vang, tỏa khói trắng, lưu lại to hai chữ “ Bồi” .


      Tần Xuân Hinh lo lắng liếc mắt nhìn An Tiểu Tâm, lại cầu cứu nhìn Khúc Tín Hách. Khúc Tín Hách ánh mắt nghi vấn liếc vế phía Nghị Trung, Nghị Trung cười khổ cái, nhún nhún vai, buông buông tay.


      “Ai!Con cháu tự có phúc của riêng mình”.Ông vỗ vỗ bả vai Khúc Tín Hách, xoay người tránh ra. Khúc Tín Hách cũng cười khổ, cha mẹ con cái, đều giống nhau đó thôi.


      Tần Xuân Hinh kêu lên An Tiểu Tâm vài tiếng thấy trả lời lại, nhịn được kéo phát. An Tiểu Tâm lảo đảo, tiếng vang trường rốt cuộc lần nữa tràn ngập trong tai, khuôn mặt thanh tú của Tần Xuân Hinh cuối cùng chiếu vào mắt, chậm rãi nở nụ cười.


      Bận rộn giúp dọn dẹp xong hội trường gần 11 giờ đêm rồi. Tần Xuân Hinh ngồi ghế trong phòng bữa tiệc dựa vào Khúc Tín Hách, buồn ngủ. Bà mực chờ An Tiểu Tâm, khuyên như thế nào cũng chịu về nhà.


      Thấy An Tiểu Tâm hết bận, Tần Xuân Hinh Khúc Tín Hách mang An Tiểu Tâm tới quán ăn Trung Quốc Weiss ăn khuya. Từ lần trước cùng Sở Úc ở chỗ này húp cháo gặp gỡ Bồi và Khúc Như Y, An Tiểu Tâm chưa từng tới đây. bước vào, trong đại sảnh vẫn huyên náo như cũ, từng cỗ xe bánh ngọt qua lại dứt. Chỉ là tâm tình của người ta, lại hoàn toàn bất đồng.


      Ba người tìm gian phòng, gọi cháo hạnh nhân dễ tiêu, thêm vài đĩa đồ nhắm thức ăn.


      Tần Xuân Hinh vẫn nhìn An Tiểu Tâm, giống như có lời gì muốn hỏi lại hỏi ra miệng. Đợi đến Tần Xuân Hinh ra ngoài vệ sinh, An Tiểu Tâm đối với Khúc Tín Hách cười cười : “Chú Khúc , mẹ cháu thế nào? Giống như có chuyện gì muốn với cháu?”


      “Khụ khụ khụ” Khúc Tín Hách thanh ràng, ngưng mắt nhìn An Tiểu Tâm, cân nhắc : “Là như vậy. . . . . . Ừ. . . . . . Mấy ngày trước Như Y trở lại, cùng ta khóc lóc kể lể phen. Mẹ cháu nghe được, có chút lo lắng.”


      An Tiểu Tâm khẽ chép miệng, Khúc Như Y khóc lóc kể lể cái gì?


      Khúc Tín Hách cười khổ cái : “Tiểu Tâm, con và Như Y, đều là những người ta muốn nhìn thấy bị thương tổn. Nhất là Như Y, bề ngoài nó rất đẹp, tài giỏi, đôi lúc còn tùy hứng, nhưng kỳ , nội tâm của nó vô cùng yếu ớt.”


      An Tiểu Tâm bĩu môi cười, cúi đầu húp cháo. Cái gì muốn cả hai bị thương tổn, là muốn Khúc Như Y bị thương tổn mới là đúng chứ?


      Khúc Tín Hách nhìn ra biểu tình An Tiểu Tâm đồng ý, chậm rãi : “ ra , Như Y phải là của con ruột của chú.”


      An Tiểu Tâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Khúc Tín Hách.


      “Chú mất vợ, thể sinh con. Vợ chú và mẹ Bồi lần đến Nhi Viện, nhìn đôi chị em đáng lại vừa đáng thương, liền nhận nuôi đứa chị theo nhà Bồi bọn họ, đứa em theo nhà chúng ta, cũng chính là Như Y.” Khúc Tín Hách bình tĩnh giải thích.


      An Tiểu Tâm trợn to hai mắt, nghe Khúc Tín Hách kể tiếp đoạn sau.


      “Như Y có thể là bởi vì những kinh nghiệm sống khi còn , vô luận đối với người hay đối với vật đều có loại độc chiếm rất mạnh, thể tiếp nhận chia sẻ cùng xa cách với ai. Thêm nữa, vợ chú lại rất nuông chìu nó, dần dần nuôi dưỡng nó thành cá tính ngang ngược bốc đồng. Sau vợ chú lại mất , chị của nó ra nước ngoài, nó bị kích thích rất lớn, ngược lại nắm chặt chú thả. Sau lại, nó biết được Xuân Hinh. . . . . . Ừ. . . . . . Còn có tồn tại của con, náo loạn thời gian. Nhưng sau lại biết bởi vì sao, chính con bé lại muốn cùng Sở Úc ra nước ngoài du học. Lần này trở về nước, ta xem con bé tựa hồ đối với Bồi có chút ý tứ. Bồi mặc dù nhiều phụ nữ, nhưng đem Như Y giao cho thằng bé, chú cũng yên tâm, xóa nỗi băn khoăn của chú. Kết quả, mấy ngày trước con bé trở lại khóc lóc nức nở, Bồi bị con đoạt . Mẹ con ở bên cạnh cũng nghe thấy, lo lắng vô cùng. Nhưng mà ấy cảm thấy thời gian ở bên cạnh khi con trưởng thành quá ít, dễ dàng mở miệng hỏi con được.”


      Khúc Tín Hách hơi xong, yên lặng nhìn phản ứng An Tiểu Tâm. An Tiểu Tâm ngẩng đầu nhìn Tần Xuân Hinh đứng ở cửa nghe lén nửa ngày, mặt mang theo vẻ mặt do dự. An Tiểu Tâm cười đối với bà vẫy vẫy tay, muốn bà trở lại ngồi.
      “Tiểu Tâm, con và Bồi. . . . . .” Tần Xuân Hinh thận trọng hỏi, bà biết An Tiểu Tâm cùng Bồi rốt cuộc xảy ra, chuyện gì nhưng lời của chủ tịch hôm nay, ràng cho thấy cố ý cho An Tiểu Tâm nghe. Phản ứng An Tiểu Tâm, cũng là làm cho người ta lo lắng.


      “Chú Khúc , chú cho Khúc Như Y, con và Bồi. . . . . .” An Tiểu Tâm khó khăn nuốt nước miếng tiếp, “Quan hệ gì cũng có.”


      Khúc Tín Hách suy nghĩ sâu xa nhìn An Tiểu Tâm, chắc chắn hỏi: “Chú , có thể cho Như Y như vậy?”


      An Tiểu Tâm cười, gật đầu cái.


      Tần Xuân Hinh lúc này cũng cao hứng kêu: “Khúc Tín Hách, dựa vào cái gì mà bảo Tiểu Tâm nhượng bộ? Ngộ nhỡ Tiểu Tâm cũng thích Bồi làm sao bây giờ? Làm sao ràng xa gần, rốt cuộc ai mới là người ruột thịt . . . . .”


      Khúc Tín Hách chăm chú Tần Xuân Hinh, Tần Xuân Hinh bĩu môi, hề tiếp nữa.


      “Tiểu Tâm, Bồi có phải cũng thích con hay ?” Khúc Tín Hách giọng hỏi.


      biết.”An Tiểu Tâm nhức đầu
      .
      “Tiểu Tâm, tuổi con cũng còn nữa, tìm bạn trai thương là chuyện bình thường. Nếu như, có gì xung đột với Khúc Như Y, con có thể tới tìm ta, ta giúp con giải quyết.” Khúc Tín Hách ôn hòa mà .


      An Tiểu Tâm cau mày, này thái độ gì vậy? Mới vừa rồi nghe giống như nghiêng về Khúc Như Y, tại lại cảm thấy nghiêng về mình.


      Lời này lại làm Tần Xuân Hinh mất hứng, bà trừng mắt cùng An Tiểu Tâm : “Tiểu Tâm, đừng nghe ông ta, con còn chưa tới 27 đâu, đống đàn ông tốt ở phía sau chờ con. Hơn nữa cái cậu Bồi đó, vừa nhìn là biết là người tỉnh tâm, chỉ có phụ nữ theo đuổi nó, làm gì có chuyện nó chạy theo theo đuổi con? Mẹ cho con biết, con phải tìm đàn ông luôn đuổi theo con, thể tìm người phải ngước đầu lên ngó . Cái dạng kia, thích hợp với con. . . . . .”


      Khúc Tín Hách dở khóc dở cười nhìn Tần Xuân Hinh, này dạy con sao? Mới vừa con có thể thích Bồi, lập tức lại dạy con cần Bồi.


      An Tiểu Tâm liếc nhìn Khúc Tín Hách cái, trong lòng cười nhạo Tần Xuân Hinh, bà lượn quanh vòng trái đất, chạy hai mươi năm, cuối cùng còn phải là cũng ngồi đàng hoàng bên cạnh người đàn ông này sao?


      cầm tayTần Xuân Hinh, an ủi : “Mẹ, mẹ yên tâm , những chuyện này tự con xử lý tốt.”


      quay đầu hướng Khúc Tín Hách : “Chú Khúc , ngại để cho mọi người lo lắng.”


      Ánh mắt Tần Xuân Hinh cùng Khúc Tín Hách bất đắc dĩ chạm nhau , những chuyện này, bọn họ cũng thể xen vào được.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 38: Phát sinh phiền phức . . .

      Chuyện lớn được giải quyết xong, phó quản lý Hà cho An Tiểu Tâm hai ngày nghỉ.


      Ngày thứ nhất, vùi đầu vào ngủ, ngủ đến quên cả trời đất.


      Ngày thứ hai, tổng vệ sinh. Toàn bộ ngóc ngách trong nhà đều quét sạch , có chỗ nào sạch nữa, quỳ gối nền gạch cứng lạnh, cầm khăn hung hăng lau, biết bao nhiêu lần chùi chỗ ngồi. Chùi đến khi mồ hôi đầm đìa, đầu tóc rối bù. Đoán chừng nếu ông chủ bán ghế nhìn thấy rồi, tương lai chắc chắn có thêm cái hợp đồng: “ thể làm sạch quá mức, nếu có hư hại gì các thương gia phụ trách.”


      bề bộn não rơi vào trạng thái trống rỗng, chuông cửa vang lên. Người nào? Ai biết ban ngày ở nhà?


      An Tiểu Tâm ngồi ở đó nghe lúc, chuông cửa từ đầu đến cuối kiên trì ngừng vang. đỡ người ngồi dậy, vuốt vuốt hai chân quỳ tê rần, từng bước ra cửa.


      Cửa vừa mở ra, người phụ nữ khuôn mặt già nua đập vào mi mắt.


      An Tiểu Tâm kinh ngạc gọi: “Dì à?”


      Mẹ Tiểu Thao đứng ở ngoài cửa, áy náy cười: “Tiểu Tâm, dì đến công ty của con tìm con, đồng nghiệp con ở nhà nghỉ ngơi, dì liền tìm đến nơi này. có. . . . . . có quấy rầy con nghỉ ngơi chứ?”


      An Tiểu Tâm ân cần nghênh đón bà vào: “ có, dì mau vào . Trong khoảng thời gian này con vẫn bận, cũng thể thăm dì được. Dì tới, phải gọi cho con trước tiếng chứ.”


      “Ha ha, điện thoại của con tắt máy.” Mẹ Tiểu Thao ngồi ở ghế sa lon.


      An Tiểu Tâm lấy điện thoại di động ra nhìn, đúng vậy, ngày hôm qua lúc ngủ tắt máy đến bây giờ cũng chưa có mở.


      lấy cho mẹ Tiểu Thao ly nước trái cây, ngồi ở đối diện hỏi: “Dì à, dì đến tìm con, có việc gấp sao?”


      “Ừ. . . . . . Cũng coi là. . . . . . Gấp.” Mẹ Tiểu Đào lo lắng xoa xoa đôi bàn tay, .


      “Dì à, dì , đừng ngại.” An Tiểu Tâm cầm tay mẹ Tiểu Thao, nhàng vuốt ve vết chai đôi bàn tay.


      “Ừ. . . . . .Chuyện Tiểu Thao nước ngoài, có biến cố rồi.” Mẹ Tiểu Đào cúi đầu .


      “À? phải tháng sau là có thể làm xong thủ tục sao?” An Tiểu Tâm lo lắng hỏi.


      “Vốn việc tốt rồi, nhưng công ty tài trợ kia đột nhiên chỉ định đứa học sinh khác. Tiểu Thao tự mình nghe ngóng chút, học sinh ấy là con trai của trưởng bộ phận công ty.” Mẹ Tiểu Đào cúi đầu kể lại.
      “Tại sao có thể như vậy? Con đến trường học tìm bọn họ tranh luận phải trái.” An Tiểu Tâm giận dữ đứng lên.


      “Vô dụng, dì qua rồi.” mẹ Tiểu Thao kéo An Tiểu Tâm, “Trường học , việc tài trợ vốn chính là công ty hành động, kinh phí trợ cấp, trợ cấp cho ai cũng có tiêu chuẩn nhất định. Lại đứa kia, thành tích cũng kém hơn Tiểu Thao bao nhiêu.”


      “Bụp” tiếng, An Tiểu Tâm ngã ngồi ở ghế sofa, việc Tiểu Thao mơ ước gần như có thể thành chẳng lẽ cứ như vậy xong rồi? Tiểu Thao bây giờ buồn như thế nào a! An Tiểu Tâm kinh ngạc hỏi: “Vậy cũng thể cứ như thế , nhất định chuyện tốt thôi. . . . . . Tiểu Thao, có phải rất buồn hay ?”


      Mắt mẹ Tiểu Thao đỏ lên, yên lặng ngồi lời nào.


      An Tiểu Tâm đành lòng an ủi bà: “Dì à, quan trọng, chúng ta nghĩ ra cách thôi.”


      “Biện pháp. . . . . . Có .” Mẹ Tiểu Thao khổ sở nhìn An Tiểu Tâm.


      “Vậy dì mau , xem con có thể giúp tay hay .” An Tiểu Tâm lo lắng hỏi.


      “Cái công ty tài trợ gọi Thần Hâm (Nấm :ax tên gì kì kì)(Fany : ta b’ vì công ty này là đệ nhất thần kinh:”),giỡn thôi hâm ở đây nghĩa là giàu có), là công ty con của công ty Thần Sâm của con, là do Phó Tổng Bồi công ty của các con trực tiếp quản lý, nếu như cậu ta chịu gật đầu, chuyện này có thể thay đổi.” Mẹ Tiểu Thao liếc qua An Tiểu Tâm, chú ý quan sát sắc mặt của .


      An Tiểu Tâm càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, vô thức buông lỏng tay mẹ Tiểu Thao ra.


      “Dì tới, là muốn cầu xin con. . . . . .Con có thể hay giúp tay cùng Bồi Phó Tổng chút?” Mẹ Tiểu Thao rốt cuộc ngập ngừng ra mục đích của chuyến này.


      An Tiểu Tâm nhìn chằm chằm mẹ tiểu Đào, kinh ngạc mở miệng. lên tiếng lúc, sau mở miệng, khàn giọng : “Dì à, Bồi Phó Tổng cao cao tại thượng, con . . . . . .Làm sao mà được. . . . . .”


      “Ai! Dì cũng là muốn tìm thêm cơ hội. Phổ Nguyệt , chuyện này, chỉ tìm con mới có thể được.” Mẹ Tiểu Thao thất vọng lau mắt.


      “Phổ Nguyệt? Dì gặp qua Phổ Nguyệt? Các người vẫn luôn liên lạc?” An Tiểu Tâm kinh ngạc hỏi.


      “Ừ. . . . . . có. . . . . . . Chính là thỉnh thoảng nhìn thấy. . . . . .” Mẹ Tiểu Đào ấp úng đổi đề tài, bà nắm lấy tay An Tiểu Tâm, cầu khẩn, “Tiểu Tâm, chuyện này, có thể nghĩ chút biện pháp gì hay ? Dì chỉ còn lại đứa con là Tiểu Thao, cũng có cách nào . . . . .” xong, giọng nghẹo ngào.


      Nước mắt của mẹ Tiểu Thao giống như axit sunfuaric loại mạnh tạt vào lòng An Tiểu Tâm, nghẹn ngào trả lời: “Dì à, dì đừng như vậy, con. . . . . . Con . . . . . Con thử chút.”


      ? tốt quá.” Mẹ Tiểu Thao nín khóc mỉm cười, “Vậy dì trước, trong tiệm buôn bán người trông coi. Tiểu Tâm, có thời gian tới ăn món ăn dì làm nha.”


      “Vâng, có thời gian con tới.”An Tiểu Tâm miễn cưỡng cười.


      Tiễn mẹ Tiểu Thao xong, An Tiểu Tâm ngã xuống ghế sofa. Vừa ngẩn người, vừa vô thức lấy tay vuốt ve mặt ngoài ghế sa lon. Mặt nhung màu xám bạc, vừa đẹp lại vừa mạnh mẽ, đây là Bồi chọn.


      biết nhìn về phía ghế sa lon ngây người bao lâu, giật mình tỉnh lại bên ngoài sắc trời tối. khẽ cắn răng, đem tóc buộc lại đơn giản, mặc bộ quần jean cùng áo T-shirt tay ngắn, ra cửa.


      Dọc theo con đường rợp bóng cây, từ từ hướng đến khu nhà của Bồi sống mình ở lầu dưới tới. xuống lầu dưới, ngước cổ ngẩng đầu nhìn lên , lầu phần bên cửa sổ đều có những ngọn đèn ấm áp. Rốt cuộc, Bồi ở lầu mấy đây?


      Giơ tay xem đồng hồ chút, gần 7 giờ tối rồi, quyết định ở dưới lầu ôm cây đợi thỏ. trước khi nghỉ nghe phó quản lý Hà , Bồi xuất viện. Hai ngày nay biết làm , có lẽ, về nơi này cũng chừng.


      trốn ở gốc cây tòa cao ốc, sau cây Bạch Ngọc Lan, lặng lẽ nhìn chằm chằm ga ra cổng vào, muốn nhìn chút xem có thể nhìn thấy xe Bồi .
      8 giờ, 9 giờ, 10 giờ, 11 giờ. . . . . .


      An Tiểu Tâm mệt mỏi tựa cây khô, mắt đau nhức. Xe của Bồi, vẫn thấy trở về. muốn buông tha, tự với mình, 12 giờ, đợi đến 12 giờ.


      Ban đêm gió mát mẻ dễ chịu mang chút ẩm ướt của vùng á nhiệt đới, đỉnh đầu cây Bạch Ngọc Lan lá cây xanh biếc ở trong gió phát ra thanh tất tất tác tác. An Tiểu Tâm mất hồn nghe tiếng gió cùng tiếng lá cây, trong lòng trống trải, thân thể cũng cảm thấy nhàng.


      Kim chỉ giờ rốt cuộc chỉ đến 12 giờ, An Tiểu Tâm buộc lòng từ bỏ, từ từ trở về đường cũ. Vừa vừa suy nghĩ lung tung, Bồi có phải hay ở trong gian phòng lầu rồi, mình tới chậm sao? Hoặc là, về sau đều trở về nơi này ở? Hoặc là, thân thể còn chưa có hồi phục?


      Nghĩ tới đây, An Tiểu Tâm dùng sức đấm đấm lồng ngực của mình, giảm bớt cảm giác buồn bực trong lòng. là ngu ngốc, thời gian dài như vậy bị Bồi bề ngoài mạnh mẽ lừa. Cho đến ngày đó nghe trong lời của Nghị Trung, mới tỉnh cơn mơ. Về nhà ở máy tính điều tra mới biết, ra là cắt lá lách đối với người khỏe mạnh nguy hại rất lớn. làm suy giảm sức miễn dịch của cơ thể, dễ dàng lây các loại tật bệnh, đặc biệt là căn bệnh gọi là phế cầu khuẩn gây tử vong nhiễm trùng huyết. Nhớ tới mấy chữ này, sợ hết hồn hết vía, dưới chân bước tăng nhanh rất nhiều.


      Bóng rừng rất nhanh đến đầu đường , chỉ cần quẹo cái liền đến dưới lầu nhà rồi. Nhưng là vừa mới khúc quanh, liền nhìn đến phía trước cách đó xa dưới đèn đường, chiếc màu đen xe dừng ở làn xe cơ giới đường.


      Lòng của hồi cuồng loạn, dưới chân nhè chạy theo, thận trọng đến gần, mượn ánh đèn đường, mơ hồ nhận ra đó là chiếc Audi A8, bảng số xe số đuôi hình như là mấy 6. An Tiểu Tâm theo bản năng đến trốn sau bụi cây, tỉ mỉ nhìn xe kia.


      Xe lặng lẽ đậu ở chỗ đó, từ góc chỗ An Tiểu Tâm nhìn sang, nhìn thấy người ngồi chỗ tài xế, nhưng lại có thể thấy ràng, có khói trắng ngừng từ chỗ cửa sổ tài xế ngồi bật ra. Những khói trắng kia trong bóng đêm đen nhánh ngừng biến đổi hình dáng, bị bao lại bởi ánh đèn đường yếu ớt, giãy dụa rồi tan biến.


      Đột nhiên, tay nâng lên cao, từ chỗ tài xế ngồi trong đưa ra ngoài, hoàn toàn đặt cửa kiếng. Đốt thuốc lá kẹp ở tay dài , lóe ra ánh sang đỏ thắm. An Tiểu Tâm khẩn trương kéo áo trước ngực, mặc dù nhìn lắm, nhưng khớp ngón tay quyến rũ, bàn tay mịn màng sạch lại ràng ra trong đầu của .


      An Tiểu Tâm lẳng lặng trốn trong bóng cây, ngừng thở, cũng nhúc nhích. Ánh mắt nỗ lực muốn nắm bắt tay kia. Trong bàn tay kia thuốc lá ngừng đốt, cây đốt xong rồi, lập tức thay cây khác. Mỗi khi tàn thuốc rơi xuống đất, lòng của An Tiểu Tâm cũng khống chế bị kéo xuống lần. Mỗi cây đốt lên, An Tiểu Tâm cố gắng ép buộc bản thân mình lao ra lấy hết thuốc bàn tay kia.


      Cứ như vậy biết đứng bao lâu, rốt cuộc, cái tay kia ở cửa bất động. Trong tay khói phả từ từ, khói trắng từ bên cửa tràn ra nữa. thời gian qua, khói đốt rơi xuống hết, chỉ còn dư cái tay kia chán nản đặt ở nơi nào.


      An Tiểu Tâm lê chân cứng nhắc, lau mắt, chậm rãi vòng qua từ sau xe.


      Gương mặt người điều khiển chiếu vào tầm mắt, An Tiểu Tâm che miệng lại, đột nhiên cảm thấy thỏa mãn. ra , từ ngày đó khi biết được nằm viện, tựa như điên vậy đều muốn gặp .Tối nay đợi lâu như vậy, ra , cũng chỉ là muốn gặp mặt mà thôi.


      Bồi tựa vào ghế tài xế, đầu nghiêng về bên, mắt khẽ nhắm, chân mày khẽ vặn, khóe miệng cứng ngắc mím môi. Ban đêm gió thổi rối loạn tóc , dưới mắt quầng thâm ràng như vậy, gò má hóp lại rất nhiều, thần sắc ràng ốm yếu.


      An Tiểu Tâm chớp mắt nhìn, cho đến trước mắt mơ hồ thành mảnh.
      xoa xoa mặt, tay run run nghĩ vỗ về tay vẫn đặt ở cửa kia.


      Nhưng , thời khắc sắp chạm đến tay đột nhiên dừng lại. Có lẽ, cùng , vĩnh viễn chỉ cách nhau khoảng cách như thế.


      cắn cắn môi, xoay người vào nhà mình. Lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho an ninh tiểu khu “Xin chào, dưới lầu căn XX,người trong chiếc xe giống như ngủ thiếp bên trong, các xem chút được ?”


      An Tiểu Tâm đêm ngủ, mắt sưng làm. Lý Ái tan việc tìm đến , bị bộ dáng của sợ hết hồn.


      mau, em rốt cuộc làm sao? Nhìn như dì hai của Gấu Trúc, nhanh chút.” nhìn An Tiểu Tâm mệt mỏi, Lý Ái quấn chặt lấy hỏi tới tấp.


      An Tiểu Tâm chịu nổi dây dưa, cũng cần tìm người tâm , vì vậy đầu đuôi chuyện ra.


      Ái nghe xong, chậc chậc đầu lưỡi, tức giận bất bình mà : “An Tiểu Tâm em tại sao như vậy, em bộ dáng cũng chỉ khá, năng lực cũng tạm được, gia thế càng thêm bình thường. Bồi lại còn muốn cùng em kết hôn? Làm cho mọi người bực mình là, em NND lại cự tuyệt người ta rồi.”


      An Tiểu Tâm lại bị dáng vẻ căm phẫn của làm cho tức cười, xem ra có bạn xấu, đúng là cách tốt để thư giãn tinh thần. vỗ vỗ Lý Ái : “Bớt giận, bớt giận.”


      “Em đàn ông có phải hay đều giá rất rẻ à. Nhiều như vậy đưa tới cửa tìm, đừng tìm em sống chết mặc kệ như thế. Dỗ ngọt , đánh mới , xem ra phụ nữ phải nắm giữ giống như em vậy.”Lý Ái mạnh mẽ vỗ bả vai An Tiểu Tâm , “Muội muội, từ người muội, tỷ tỷ học được rất nhiều .”


      “Biến, ai giữ chứ.”An Tiểu Tâm đá .


      Ái tránh được, hồi phục quay lại ôm vai An Tiểu Tâm, nghiêm túc : “Chỉ là tỷ tỷ cũng khuyên , mọi việc phải có mức độ thôi. kết thúc tệ như thế đến lúc đó Bồi chơi với nữa, liền lỗ lớn.Tâm trí của , chị nhìn ra từ trước. Sớm thích người ta, chẳng qua là sống chết cũng chịu thừa nhận thôi.”


      An Tiểu Tâm lời nào, cắn môi cúi đầu, hồi lâu ngẩng đầu : “Chị với em đến nơi nhé.”


      đâu?”
      đến chỗ mô giới ở tiểu khu của em, em muốn bán nhà.”An Tiểu Tâm .


      “Mẹ nó, em điên rồi, bán nhà? Này là cái quái gì thế? Giá phòng tăng cao, em còn bán nhà?” Lí Ái trợn to hai mắt.


      “Em đem tiền bán nhà cửa cho Tiểu Thao, để cho cậu ta ra nước ngoài học.” An Tiểu Tâm bình tĩnh .


      ’’ Chị An Tiểu Tâm, em cho rằng em là Thánh mẫu Maria sao?Chị đủ phiền rồi. Em cùng Bồi chút, được sao.” Lý Ai muốn đem đầu óc An Tiểu Tâm đập ra, xem bên trong rốt cuộc có gì.


      “Em muốn tổn thương Bồi nữa.” An Tiểu Tâm khó khăn , chuyện này, chính là lí do tối hôm qua cả đêm ngủ được.


      “Cái này có gì có thể tổn thương, ta giúp em giải quyết chuyện này, em cùng ta tốt đẹp được sao?Em cũng thiếu Đặng Dịch Triều nhà bọn họ cái gì.”


      “Chị biết, trước, em cùng Bồi cãi nhau rất to. ấy kết hôn, em đuổi ấy . tại bởi vì chuyện của Tiểu Thao, em lại tìm ấy, ấy cho rằng em vừa vì ẩm ướt, ấy. . . . . .Có thể khó chịu. Lại , em chắc chắn có thể cùng ấy ở chung chỗ, em sợ.” An Tiểu Tâm nhàng .


      “Chị An Tiểu Tâm, sợ cái gì? là kỳ quặc .Chị chịu nổi, chính giày vò thôi.”Lý Ái giơ túi của mình lên, hận thể cắn An Tiểu Tâm hai cái, xoay người .


      An Tiểu Tâm cười khổ, cả Lý Ái cũng chịu nổi mình. Có lẽ Bồi, cũng tự động chấm dứt với thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :