1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ mong chầm chậm thích em - Trạm Lượng (10 chương + 1 mở đầu)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 7.1

      [​IMG]

      Địa điểm: Lớp học

      Nội dung ghi chép: Gần đây, lời đồn bay đầy trời, bát quái đống lớn! Cũng biết là kẻ nhàm chán nào tung lời đồn, lại đồn là tôi và Mông khỉ là đôi, cho nên mới ra mặt thay ấy.

      Thực khó hiểu! Từ lúc nào tôi và Mông khỉ lại thành đôi? Lại vì sao phải thành đôi với Mông khỉ? Thực khó chịu!

      Nhưng mà mấy chuyện bát quái này lại lan truyền trong lớp rất hot, rất nhiều nữ sinh càng thêm chẳng hiểu làm sao có địch ý với Mông khỉ, thỉnh thoảng tìm ấy gây phiền toái, mà ấy lại chỉ biết đỏ mặt yên lặng chịu đựng, cũng phản kháng, nhìn mà khiến tôi là… thể khó chịu!

      Thực là chẳng hiểu sao! Vì sao mỗi lần đến những lúc như vậy, tôi như là trúng tà mà ra mặt thay ấy, lần, hai lần… nhiều lần, chẳng trách tin đồn càng truyền càng giống thực,

      Rất khó chịu! Thực rất khó chịu! Khó chịu ấy, bản thân mình cũng thoải mái… Đáng ghét! Sao tôi lại phải giúp ấy ra mặt chứ

      ********

      Hôm sau.

      Bên ngoài viện kiểm định, Vương Chí Cương muốn vào trong tìm người, thấy “mục tiêu” từ bên trong ra, ngay lập tức vui mừng phấn chấn xông lên.

      “Tú tài huynh, có bản rồi!” Mừng rỡ kêu to, vui vẻ gần như muốn bay lên trời.

      “Bản gì? Bản nhạc?” Nghiêng mắt liếc hừ cái, tính xấu của Thủy Thần hề thay đổi lành lạnh giễu cợt.

      “Bản danh sách sáu kẻ bị tình nghi là hung thủ!” Nhanh chóng lấy ra tài liệu điều tra cả đêm cho nhìn, tinh thần Vương Chí Cương vẫn đầy phấn chấn.

      tồi! Mới ngày, cậu tìm được hết những người nhóm máu A có em trai bị thương rồi.” Lật xem tài liệu trong tay, khóe miệng khẽ nâng lên, biểu tâm trạng cũng tệ lắm.

      Nghe vậy, Vương Chí Cương có thể đắc ý, đúng lúc muốn ngửa mặt lên trời cười dài, mấy tờ tài liệu “Đề cử hung thủ” bị cuộn tròn lại nhét vào trong cái miệng rộng của .

      “Phi phi phi!” Tiếng cười ngưng lại, nhanh chóng lấy tài liệu bị cuộn lại trong miệng, lớn tiếng kháng nghị. “Tú tài huynh, cậu có ý gì hả?” Vị bạn học cũ này càng ngày càng quá đáng nhá! Con cọp phát uy, coi ta là mèo bệnh hả?

      “Mấy tờ đó đều vô dụng!” coi lời tức giận chất vấn ra gì, vẻ mặt vẫn cực bình tĩnh như cũ.

      “Vậy sao?” Lực chú ý lập tức bị phân tán, Vương Chí Cương nhanh chóng mở tài liệu ra nhìn kỹ. “Ừ… ba đứa bé ba tuổi, năm cùng mười tuổi này đúng là thể, nhưng mà tờ này sao lại loại?” Rút ra tờ trong đó giơ trước mắt , lớn tiếng chuẩn bị đối đáp.

      ông già tám mươi hai tuổi, cậu cảm thấy ông ta có năng lực gây ra án cưỡng gian rồi giết người sao?” Nhìn cũng nhìn, trực tiếp đem bàn tay chướng mắt kia đánh rớt.

      “Làm gì? Cậu kỳ thị người già?” Mặc dù cảm thấy lời của rất có lý, Vương Chí Cương vẫn cố ý muốn tranh luận. “Tôi tin tưởng tôi dù hơn tám mươi tuổi, vẫn có năng lực ấy ấy, sao hả?” Ưỡn ngực, rất tin vào bản thân già rồi vẫn có thể hùng dũng hiên oai vệ, khí phách hiên ngang, có năng lực “Súng vàng ngã”.

      “Nếu mà cậu sống được đến lúc già như vậy hẵng quay lại !” Hừ tiếng cười nhạo, miệng thực lương thiện tí nào.

      “Này, cậu nguyền rủa tôi à!” Vương Chí Cương khinh khỉnh kháng nghĩ, rất ràng lời của cái miệng pháo này,miệng mình khẳng định là độc bằng miệng cậu ta, ngay lập tức kéo đề tài về vụ án: “Được rồi! Hơn tám mươi tuổi cũng loại, vậy chỉ còn lại hai người!”

      A a… Phạm vi lập tức được thu như vậy, giờ tốt rồi! Lập tức túm hai kẻ này đến xét nghiệm DNA, khẳng định lập tức có thể khiến hung thủ nguyên hình.

      “Hai người này nhất định có kẻ chính là kẻ phạm tội, thăm dò !” Giọng khẳng định đưa trả tài liệu lại cho , Thủy Thần vòng qua, chuẩn bị tan làm.

      “Tú tài huynh, cậu vội đâu vậy?” Thấy vậy, Vương Chí Cương khỏi cảm thấy cổ quái. Người này rất hiếm khi rời khỏi viện kiểm định, sao hôm nay lại khác thường vậy?

      “Đến chỗ Mông Khỉ lấy đồ.” Khác thường quay đầu lại trả lời, Thủy Thần lộ ra nét cười kỳ quái.

      “Hở? Tại sao đồ của cậu lại ở chỗ Mông khỉ?” Vẻ mặt chấn kinh, Vương Chí Cương đơn giản thể tin được, ngay sau đó liền liên tưởng đến phương diện nào đó, khỏi thất thanh kinh ngạc: “Chẳng lẽ hai người đến mức độ đó?” Tú tài huynh khá lắm, tốc độ nhanh , đúng là hình mẫu tiêu chuẩn cho câu “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi”

      Quả nhiên! Người có đầu óc đơn giản, chỉ biết nghĩ đến chuyện đó.

      “Cậu xem?” Quỷ quyệt hỏi ngược lại, Thủy Thần cũng giải thích, vẻ mặt như mà lại giả khiến cho cậu ta hiểu lầm, xoay người lại khoát tay áo, lần nữa sải bước chạy lấy người.

      Nhìn về phía bãi đậu xe, chỉ chốc lát, chiếc xe màu trắng bạc phóng ra, nhanh chóng biến mất đường, cảm xúc khiếp sợ của Vương Chí Cương lúc này mới dần dần hồi phục lại, khuôn mặt dương cương khỏi lộ ra nụ cười.

      “A a… càng hay nha! Hồi trung học, tú tài huynh lúc nào cũng giúp Mông khỉ ra mặt, lúc đấy mình thấy cậu ta đối với Mông khỉ đặc biệt tốt, còn cố ý tung tin đồn cậu ta với Mông khỉ là đôi, hôm nay chẳng phải ứng nghiệm rồi sao? Chậc chậc chậc, xem ra mình mà làm cảnh sát, có thể chuyển qua làm thầy bói cũng được….”

      Ô? Người kia là…

      Ánh mắt sắc bén quét qua mới bước ra từ siêu thị, Thủy Thần chậm rãi chạy xe ở ven đường, hạ cửa kính xe xuống ghé đầu gọi người —–

      “A Diễm!”

      hai!” Ngước mắt nhìn, liếc thấy cái đầu ló ra từ chiếc xe trắng bạc, Thủy Diễm cười tới: “ khéo, vậy mà lại gặp .”

      “Đến mua đồ?” Liếc mấy túi đồ ăn tươi ngon trong túi em , Thủy Thần cười .

      “Dạ.” nhàng đáp lại, khuôn mặt thanh lệ bừng ý cười vui vẻ. “Mạnh Hải dạo này ăn rất khỏe, hôm qua còn muốn ăn mấy thứ thiếu dinh dưỡng khó ăn ở bệnh viện nữa, hỏi em có được ăn thịt bò bít tết , em hỏi bác sĩ xong, thấy có vấn đề gì, muốn mua về làm cho ấy nếm thử chút!” A… ấy muốn ăn nhiều, tức là thân thể dần dần hồi phục.

      “Thằng nhóc kia còn dám chê đồ ăn bệnh viện? Bệnh nhân như cậu ta đúng là quý hiếm!” Giọng lạnh mỏng trào phúng, khóe miệng lại cong lên nụ cười mơ hồ.

      có biện pháp! Ai bảo bệnh viện là của nhà ấy mở!” Cười khẽ đáp lại, mặt mày bớt mấy phần sầu lo vài ngày trước, nhiều thêm tia vui mừng.

      “Cái gì mà nhà cậu ta? Bây giờ cũng là nhà em rồi.” Làm sao? Con bé này là quên mất mình đồng ý lấy Mạnh Hải trong phòng bệnh rồi sao?

      Ngẩn ra, lại nghĩ mấy ngày hôm nay mình vẫn lấy bệnh viện làm nhà, trái tim lúc nào cũng trong tình trạng bất an chấn động, mặc dù lấy Mạnh hải, vẫn chân chính tự ý thức được, hôm nay nghe trai vậy, Thủy Diễm khỏi hơi giật mình, ngay sau đó tràn ra nụ cười nhè .

      “Cũng đúng!”Xoa cằm cười khẽ. A… Hôm nay cũng là thành viên của nhà họ Mạnh rồi.

      Thấy vậy, Thủy Thần gì thêm nữa, lại hỏi: “Em tới thế nào?”

      “Bắt taxi.”

      “Lên đây !” Mở cửa xe chuẩn bị đưa em bệnh viện thăm ông xã, làm hết nghĩa vụ của người cả.

      “Dạ.” Gật đầu cái, nhanh chóng ngồi vào bên trong xe.

      Chờ Thủy Diễm thắt chặt dây an toàn, Thủy Thần nhanh chóng nhấn ga, chiếc xe màu trắng bạc lần nữa biến mất trong dòng xe cộ, nhanh chóng tiến về hướng bệnh viện Trường Hoa.

      Ừm… có hơi kén ăn, nhưng mà trước kia hồi còn học trung học, lúc cơm trưa bao nhiêu món đều ăn hết, nhưng mỗi khi có củ cải, đều thấy ăn sạch , cho nên… chắc là thích củ cải đúng ? Rồi! Quyết định! Mua củ cải!

      Chọn thêm hai củ cà rốt bỏ vào giỏ, Lâm Dĩ Trân tiếp tục dạo quanh siêu thị, nghĩ đến lát nữa Thủy Thần đến tìm , liền vui vẻ đỏ mặt, ngay cả trái tim cũng đập lên thình thịch.

      Lại , cũng coi như là “Nhờ họa có phúc” chăng.

      Bởi vì “ kiện nước miếng” mất thể diện, hôm qua nhận được chiếc áo chờ giặt, hôm nay chủ nhân cái áo tới lấy về, cho nên kết luận là… Thủy Thần đến chỗ tìm , hôm nay lại có cơ hội ở chung với người trong lòng, cái này gọi là “Nhờ họa có phúc” đó!

      Nghĩ đến đây, Lâm Dĩ Trân hơi đỏ mặt cười trộm. Mặc dù hôm qua làm sai kế hoạch, biểu rất mất thể diện, nhưng cũng là bởi vì có tìm , mới lấy được chiếc áo dính nước miếng về giặt, cũng mới có cơ hội để đến chỗ lần nữa.

      “A… thể cười ngây ngốc nữa! Mau mua thức ăn về, chừng ấy giống lần trước, ở lại ăn cơm!”

      Hồi hồn lại trong trạng thái tim đập cười ngây ngô, hai tay vỗ vỗ lên gò má nóng rực, sợ thời gian trễ quá kịp, nhanh chóng mua chút đồ ăn, đến quầy thanh toán xong, mới bước ra khỏi siêu thị, khóe mắt cẩn thận quét đến chiếc xe màu trắng bạc đỗ ven đường.

      đường, xe màu trắng bạc rất nhiều, thứ hấp dẫn ánh mắt thực là khuôn mặt quen thuộc bên trong xe cùng với thanh lệ nhìn hơi quen quen kia.

      Theo bản năng, giống như có tật giật mình núp sau cái cột, lặng lẽ lộ ra nửa khuôn mặt nhìn lén, bỏ sót vẻ mặt cười của hai người kia chút nào.

      xinh đẹp mà mua sữa đậu nành mang đến bệnh viện kia!

      Chậm rãi xoay qua phía sau cây cột, Lâm Dĩ Trân đưa mắt nhìn chiếc xe trắng bạc phóng xa, thoáng cái biến mất, chỉ cảm thấy nỗi buồn bực trong ngực….

      … lát nữa còn đến tìm nữa ? dám trông đợi!

      vẫn chưa tới! Nhìn chằm chằm bàn đầy món ăn, Lâm Dĩ Trân càng nghĩ càng khó chịu, nhưng cũng trách người ta được, dù sao Thủy Thần cũng đâu có mấy giờ đến, là chính tự mình mơ tưởng quá tốt đẹp, tự cho là đúng làm bàn lớn đồ ăn, tự mình trông mong đến ăn tối cùng với .

      tám giờ, cho dù có tới, chắc cũng sớm ăn tối rồi.

      Thôi! Cất vào tủ lạnh, để mình từ từ tiêu hóa mấy ngày tới vậy.

      thầm than thở, bởi vì tâm trạng quá mức sa sút, Lâm Dĩ Trân cũng chẳng muốn ăn gì, đứng lên muốn bưng món ăn , tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

      sao?

      Ngơ ngẩn, chạy nhanh ra mở cửa, lại thấy vẻ mặt đầy sát ý của tức giận nhìn chòng chọc mình.

      “Sao, sao vậy?” Kinh hồn táng đảm, biết mình lại chọc chỗ nào?

      phải bảo cậu rồi, phải xác định xem người đến là ai mới mở cửa chứ? Cậu muốn người khác phải nhắc nhở bao nhiêu lần nữa hả?” Hàn băng ngàn năm lại nện ra ngoài, Thủy Thần lạnh giọng giận dữ khiển trách.

      Thân là pháp y, khám nghiệm qua biết bao nhiêu xác của những mình thuê nhà bên ngoài, lại bởi vì sơ sảy nhất thời mà bị kẻ ác đột nhập cưỡng gian rồi giết, Mông khỉ này chẳng lẽ biết chú ý bản thân chút sao?

      “Thực, thực xin lỗi, lần sau tôi nhất định nhớ!” Cho dù bị trách cứ, Lâm Dĩ Trân biết muốn tốt cho mình, cho nên cũng xin lỗi như lần trước, đáy lòng lại thấy vui vẻ vì quan tâm của .

      “Tốt nhất là như vậy!” Vẫn vui như cũ, đẩy chủ nhà ra, thẳng vào.

      Vội vàng đóng cửa lại, mặt ửng đỏ theo sau , giống như nghĩ đến điều gì, vội vàng lấy chiếc áo sơ mi được giặt sạch , gấp cẩn thận giơ ra trước mặt .

      “Áo, áo của cậu tôi giặt sạch rồi…” Vừa đụng đến , cho dù chẳng xảy ra chuyện gì, vẫn tự chủ được mà hơi lắp bắp.

      còn chưa xong, cũng biết là lại chọc vào đâu của , chỉ thấy Thủy Thần nheo mắt lạnh, giọng nó êm ái đến mức khiến người ta nhịn được mà sợ hãi. “Mông khỉ, cậu đây là đuổi tôi sao?”

      có, có! Tôi có…” đến khiến cho thực vui vẻ, làm sao có khả năng đuổi được? Vô tội bị oan, Lâm Dĩ Trân lắc đầu mãnh liệt phủ nhận, trong lòng hoảng sợ.

      “Nếu có, cậu vội vã trả áo sơ mi cho tôi làm gì?” Có phải ám chỉ mau cầm đồ rồi biến ?

      …. có nghĩ nhiều quá hay vậy?

      Ngây cả người, cuối cũng cũng hiểu sao mình lại bị oan, Lâm Dĩ Trân im lặng, lập tức gì, rất thức thời đem áo sơ mi đặt lại giá, đỡ cho khỏi bị mắng oan.

      Thấy vậy, Thủy Thần lúc này mới hài lòng, tự động ngồi xuống ghế sa lon, mắt hạ xuống, nhìn thấy mấy món ăn được bày biện tử tế bàn, lập tức chút dấu vết hỏi: “Cậu chưa ăn cơm?”

      “Ách… vừa, vừa muốn ăn.” dám thừa nhận mình tự mình đa tình đợi .

      Vừa muốn ăn? Cho là trẻ con ba tuổi dễ bị gạt lắm sao! Mấy món ăn kia sớm nguội, nhất định là nấu lâu. Mông khỉ này chẳng lẽ là làm xong đồ ăn rồi, chờ đến tận bây giờ?

      Nghĩ đến đây, mắt lạnh lặng lẽ ấm lên, môi mỏng khẽ cong, tâm tình của Thủy Thần cực tốt ngoắc ngoắc ngón tay về phía .

      “Chuyện, chuyện gì?” Thấy vậy, Lâm Dĩ Trân lập tức bịt lỗ tai lại kinh sợ hỏi. Kể từ hôm qua bị dùng cực hình véo tai xong, giờ chỉ cần thấy ngoắc là trong lòng phát run, cảm thấy lỗ tai bắt đầu đau nhức.

      “Ngồi xuống, cùng nhau ăn cơm!” Nhàn nhạt quét qua động tác phòng hộ của cái, Thủy Thần khỏi cười thầm. ấy bịt cái gì chứ, nếu thực muốn véo, chẳng lẽ còn tìm được cơ hội sao?

      “Hả?” Kinh ngạc kêu tiếng, nhanh chóng bước tới chiếc bàn thấp ngồi xuống, xới cơm cho , đồng thời kinh ngạc hỏi: “Cậu vẫn chưa ăn sao?” Còn tưởng ăn với vị tiểu thư kia rồi.

      thực tế, ăn rồi. Lúc nãy đưa em đến bệnh viện, thuận đường thăm cậu em rể mặt như trẻ con kia chút, tỏ uy phong của người vợ, hơn nữa rất ác ý cố tình tranh thịt bò bít tết của bệnh nhân, cho nên bụng cũng no mấy phần rồi, nhưng mà… nể tình làm bàn thức ăn chờ , cho nàng chút mặt mũi thưởng thức chút vậy.
      Last edited: 7/9/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 7.2

      [​IMG]

      “Coi như là ăn rồi.” Nhưng mà vẫn có thể ăn được, sao cả!

      “Cùng, cùng với vị tiểu thư cậu đưa bánh quẩy đến bệnh viện lần trước kia?” Cúi đầu giọng hỏi, chẳng biết tại sao, cảm xúc suy sụp lúc nãy lại trở lại.

      “Sao cậu biết vậy?” Đây cũng ngoài dự liệu của .

      “Tôi… tôi ở ngoài siêu thị đồ tươi nhìn thấy…. nhìn thấy hai người….” Lắp bắp giải thích, đầu càng cúi càng thấp, giọng cũng ngày càng .

      ra là như vậy! Còn tưởng ấy đạt tới cảnh giới thiên nhãn lúc nào! Nhưng mà thấy ở ngoài siêu thị đồ tươi à… Vừa nhìn thức ăn bàn cái. Quả nhiên! Bàn thức ăn này là đặc biệt nấu cho .

      Sau khi càng thêm xác định, tâm tình của Thủy Thần càng tốt lên mấy phần, thấy vẻ mặt u ám như đưa đám của , suy nghĩ vừa chuyển, nhất thời hiểu ra nguyên nhân buồn bực vui.

      “Mông khỉ!” Bỗng dưng, giọng mỏng lạnh cười gọi người.

      “Chuyện gì?!” Uất ức ngước mắt, tâm trạng cực thấp.

      giờ tâm trạng tôi rất tốt.” Tuyên bố.

      Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân khỏi càng thêm phiền não.

      vừa mới cùng ăn cơm với tiểu thư xinh đẹp, tâm tình tốt là đúng rồi, cũng đâu cần phải khoe ra với ! mặc dù xấu hổ hướng nội, hay trở mặt tức giận với người khác, nhưng tượng đất cũng có tính cố chấp, nếu muốn khoe khoang tâm trạng tình trường đắc ý của mình, vậy cũng chớ trách … chớ trách ….

      Thôi! cũng chẳng làm gì được !

      Ô… Thực bi ai! Lấy cơm chữa thương !

      Đợi lúc lâu thấy đáp lại, chỉ lo cúi đầu ăn cơm, Thủy Thần liếc ngang, bất đắc dĩ cho nàng thêm cơ hội nữa.

      “Mông khỉ, tâm trạng tôi thực rất tốt!” Cho nên nếu có bất kỳ “ cầu” gì, cũng đáp ứng, hiểu chưa hả? Người thông mình phải biết nắm lấy thời cơ đúng lúc.

      Nề hà, người nào đó nên nắm chắc cơ hội lại cách nào hiểu nổi loại ám hiệu của thần nhân như , ngược lại càng thêm buồn bực.

      Đáng ghét! có mỹ nữ ăn cơm cùng, tâm tình tốt sao còn phải đả kích lần nữa? Đáng ghét! Đáng ghét! Trái tim thực buồn bực, lỗ mũi cay quá, hốc mắt nóng quá… Hỏng bét! Thực muốn khóc!

      ! được! Nếu mà khóc trước mặt , chẳng phải là còn làm trò cười hơn sao?

      Nghĩ đến đây, Lâm Dĩ Trân vốn bị “tâm trạng rất tốt” của làm cho tâm trạng rất tốt, có thời gian rảnh nghĩ ngợi đột nhiên đứng lên, sau này khi tâm trạng trở lại bình tĩnh rồi, vẫn thể tin được mình lại làm chuyện như vậy ——

      “Thủy Thần!”

      “Có gì !” Muốn tỏ tình sao? Rất tốt! Rất tốt! chấp nhận.

      Cúi đầu kéo tay , Lâm Dĩ Trân lẳng lặng đưa tới cạnh cửa, mở cửa ra, đỏ mặt hồng cả mắt nhìn ….

      Mông khỉ này có bệnh quái dị sao? Tỏ tình nhất định phải mở cửa sao? Thôi! Cho dù ấy có muốn mở tung cửa sổ, chỉ cần ấy thích là được.

      Trong bụng thầm nghĩ, Thủy Thần nhìn khuôn mặt hồng rực của , môi mỏng tách ra nụ cười vui vẻ ràng… ! mau ! chờ đây!

      “Tạm biệt!” Lời tương phản mãnh liệt với mong đợi của thốt ra, bàn tay bé của Lâm Dĩ Trân dùng sức đẩy, sau đó “Rầm” tiếng, sập cửa khóa lại.

      “Mông khỉ, cậu mở cửa cho tôi!”

      Giọng lạnh lẽo hiếm khi cao vút lên, từng tiếng từng tiếng tức giận gọi cửa, có người – tức, điên, rồi!

      Mười giờ tối, vị cảnh sát đầy nhiệt huyết vẫn còn ở tổ hình bị cuộc điện thoại gọi đến, khi phong trần mệt mỏi chạy đến chỗ hẹn ở bờ đê, chỉ thấy đại pháp y …. ấm người?

      A — thể nào!

      Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Vương Chí Cương trong lòng thê lương kêu thảm thiết, đơn giản sắp hỏng mất.

      Lần trước thấy tú tài huynh nóng người, hơn mười năm trước, đời cảnh sát của bận rộn, phá án mệt mỏi, lâu lắm rồi được giấc ngủ ngon, làm ơn đừng có quay lại tìm nổi điên!

      “Tú tài huynh, cậu đây là làm cái gì hả?” Vẻ mặt ảm đạm, mang theo bất cứ hy vọng nào hỏi.

      Nghe tiếng, Thủy Thần xoay người nhìn , khuôn mặt tuấn dật vô cùng lãnh. “Ấm người, cậu biết rồi đấy.”

      “Gần đây tôi rất bận, cậu có muốn dời đến lúc khác ?” Bất đắc dĩ thương lượng.

      “Cậu như vậy rất nhục nhã uy danh 『vua ẩu đả 』.”

      “Mẹ kiếp! Vì danh dự, tôi đây chỉ có thể chiến!” Cởi áo khoác xuống, xắn tay áo lên, Vương Chí Cương trời sinh thể tránh thoát bất cứ khiêu chiến nào.

      Chậm rãi xắn tay áo, Thủy Thần nhìn chàng bày ra tư thế, lập tức nhảm nữa, đầy bụng hỏa khí khiến cho chỉ muốn phát tiết sạch , lập tức cất bước xông tới, cuộc chém giết chẳng hiểu làm sao bắt đầu ở đây.

      Tiếng va chạm ẩu đả vật lộn từng tiếng từng tiếng vang lên giữa đêm đen, đánh đến cực kỳ oanh liệt, nếu phải người biết chuyện nhìn vào, còn tưởng rằng hai người có thâm thù đại hận gì.

      biết qua bao lâu, tiếng va chạm dần dần giảm bớt, tiếng thở dốc từ từ nặng nề, cuối cùng, người đàn ông có thân hình thon gầy bị KO đánh ngã, ngay sau đó, người có tầm vóc cường tráng kia cũng cười to ba tiếng, cũng nằm xuống bên cạnh đối thủ.

      “Ha ha ha, tú tài huynh, cậu chưa có ngỏm đấy chứ?” Chế nhạo cười hỏi, đánh được cực kỳ vui vẻ.

      “Cậu còn chưa ngỏm, tôi cũng tiện giành trước cậu bước.” Nhàn nhạt bộp lại, buồn bực tan bớt.

      “Được rồi! Tôi đáp ứng cậu, về sau tôi có đến thế giới khác trước, chuẩn bị tốt rồi quay lại đón cậu, thế nào?” Quá nghĩa khí còn gì!

      “Nếu mà ngỏm rồi còn phải dây dưa ở chung chỗ với cậu, vậy tôi cũng quá bi thảm!” Người ác độc bạc bẽo hoàn toàn cảm kích.

      “Xì!” Liếc ngang cười tiếng, nhìn bầu trời đêm có mấy ngôi sao ở Đài Bắc, Vương Chí Cương lười biếng : “Mười mấy năm thấy cậu ấm người, giờ là sao?” A a, tìm người “Binh bốp chát” còn phải làm ấm người trước, cũng chỉ có cái tên biến thái này thôi.

      Im lặng lúc lâu, đên lúc cho rằng Thủy Thần trả lời, lại nghe được giọng lạnh lùng xen chút buồn bực vang lên....

      “Phụ nữ, đúng là khó hiểu!”

      Ui! ra là có liên quan đến phụ nữ!

      Lần trước, là sau khi biết Mông khỉ chuyển trường xong, kéo ra “Binh bốp chát” trận, bây giờ, tìm Mông khỉ xong, lại tới tìm ẩu đả. A a… hai lần đều có liên quan đến Mông khỉ, lần này thú vị rồi đây!

      Hứng thú nở nụ cười, Vương Chí Cương quyết định phải phát huy tình thương giữa bạn học với nhau, dành lúc rảnh rỗi tìm bạn học Mông khỉ nhắc nhở tử tế chút.

      Aiz…. Xin thương hại cho đời cảnh sát bận rộn lại mệt mỏi, tiền lương chỉ đủ no bụng, có rảnh chỉ muốn lăn ra ngủ bù của , giờ muốn lãng phí thời gian phụng bồi cậu ta ẩu đả, hơn nữa, đối phương lại là tên mềm oặt chẳng có tính khiêu chiến gì cả, càng khiến hứng thú người ta thiếu thiếu ấy!

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 8.1

      [​IMG]

      Địa điểm: Khúc ngoặt trong hẻm

      Mức độ đỏ mặt: Lúc này là tự ghi chép về bản thân, có chuyện đỏ mặt.

      Nội dung ghi chép: vào kỳ nghỉ hè, điều này có nghĩa là mỗi sáng tôi cần vùng vằng bò dậy từ giường nữa, tháng ngày tươi đẹp tiếp tục kéo dài.

      Thành , đến lúc kết thúc học kỳ trước, vẫn bị túm với Mông khỉ vào trong mấy tin đồn bát quái, tôi được thao luyện đến cảnh giới mắt điếc tai ngơ, thậm chí thành thói quen. Dù sao, trong cái lớp dân số đông đảo này, đạt tới trạng thái “Song túc song phi” nhắc tới tôi phải đến ấy, mà nhắc đến ấy nhất định lan man đến tôi.

      Tôi đành chịu thiệt, cứ để bọn họ ! Huống chi, tôi cảm thấy cùng Mông khỉ dính vào chỗ, so với dính vào với đứa con khác vẫn tốt hơn nhiều lắm… Được rồi! Tôi thừa nhận mình có cảm tình với Mông khỉ hơn mấy đứa con khác, hơn nữa mỗi khi thấy tầm mắt của ấy chống lại tầm mắt của tôi, khuôn mặt kia đỏ lên khiến cho tôi thấy là… tim đập thình thịch!

      Tôi nghĩ, vấn đề của tôi rất lớn!

      Song vấn đề lớn nhất là, mấy hôm nghỉ hè này, tôi thậm chí còn có chút nhớ nhung bộ dáng đỏ mặt của Mông khỉ, tình huống như vậy thực khiến tôi bắt đầu mắc ói.

      Đúng rồi! Quên bổ sung chút, hôm nay vừa từ bên ngoài về, từ xa lại trông thấy bóng lưng trông rất giống Mông khỉ, đuổi đến khúc ngoặt trong hẻm, thấy người đâu, về nhà hỏi mẹ có ai tới tìm tôi hay , mẹ lại có, tôi nghĩ chắc là mình hoa mắt rồi.

      là đáng sợ! Chẳng lẽ trình độ quen thuộc của tôi đối với ấy, đến nông nỗi xuất cả ảo giác?

      *********

      “Cậu giống như… mệt chết được ấy?”

      Vẫn nhà tang lễ đó, vẫn căn phòng nghỉ của nhân viên đó, vẫn thời gian nghỉ trưa đó, vẫn là hai vị thợ trang điểm cho thi thể đó, thời gian dành cho chuyện phụ nữ bắt đầu mở màn.

      Mí mắt dưới có quầng thâm nhàn nhạt, Lâm Dĩ Trân lặng lẽ ngẩng đầu nhìn đồng nghiệp cái, mặt đầy buồn ngủ cùng mệt mỏi.

      Ô ô… thực hối hận, thực thực hối hận mà! Sao hôm qua lại giống như ăn phải gan hùm tim báo, đuổi Thủy Thần ra ngoài chứ? Cái người làm chuyện đó, thực sao? Mặc dù phương thức có vụng về, thủ đoạn đủ, nhưng muốn theo đuổi cơ mà, chứ phải muốn đuổi !

      Qua tối ngày hôm qua, nhất định rất tức giận, muốn gặp lại nữa đúng ? Thực ra sau khi tâm tình bình phục, suy nghĩ tỉnh táo lại, trong lòng vạn phần hối hận, cả đêm sao ngủ được, nhưng chuyện xảy ra rồi, cũng thể làm lại từ đầu nữa.

      “Y Đình, mình sai lầm rồi!” Giọng hối tiếc vang lên, thực giống như đưa đám.

      “Xảy ra chuyện gì? nghe coi, mình nghĩ cách cho cậu!” Nghe vậy, Hoàng Y Đình vội vàng quan tâm hỏi thăm, thực bị vẻ mặt thê thảm của dọa cho.

      Nhìn bạn cái, Lâm Dĩ Trân vạn phần khổ sở kể lại chuyện ngày hôm qua lần, giọng dần ,hốc mắt ửng đỏ : “Y Đình, Thủy Thần ấy nhất định rất tức giận, hiểu tại sao mình lại đuổi ấy ra ngoài đúng ?”

      “Ách… Cái này ….” Cười khan liên tiếp, biết nên trả lời thế nào, đâu phải là Thủy đại pháp y, làm sao đoán được suy nghĩ của loại người biến thái chứ!

      “Cậu cần trả lời, mình biết mà!” Cúi đầu tiếp tục khổ sở.

      Tối hôm qua, khi nghe được tiếng gầm của người kia ở ngoài cửa, chính là lúc tâm trạng tồi tệ nhất, đương nhiên thể ngoan ngoãn mở cửa được, sau đó bao lâu, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì nữa. Sau đó, lúc hối hận mở cửa, thấy người đâu cả.

      thực tế, chưa từng thấy cao giọng gầm thét với người khác như vậy, cho dù là lúc mất hứng, nhiều nhất cũng chỉ lạnh lùng chọc ngoáy câu, chưa từng giống như tối hôm qua.

      …. nhất định là tức nổ người rồi!

      Đồng tình nhìn , Hoàng Y Đình nhịn được đề nghi, “Dĩ Trân, cách theo đuổi bây giờ của cậu quá mức uyển chuyển cũng quá mức có thủ đoạn, cách『hung tàn 』quá cậu lại dám, cứ như vậy biết mất bao lâu nữa? Như vậy ! Cậu cứ trực tiếp tỏ tình thẳng thắn, lần định sống chết luôn cho xong!”

      Thành , gần như có thể khẳng định Thủy Thần có ý với nàng hay xấu hổ này, nhưng thực hiểu sao người đàn ông đường đường như ta lại chủ động bày tỏ chứ. Nhưng mà, nếu mà đàn ông muốn làm người tỏ tình trước, vậy cũng chẳng sao, dù sao phụ nữ đại rất mạnh mẽ, con tỏ tình trước cũng đâu có sao chứ!

      Huống chi, nếu tỏ tình thất bại, cũng có thể chết sớm mà siêu sinh, sớm dời mục tiêu săn người khác, tránh cho đỡ lãng phí thời gian, đúng ?

      “Trực, trực tiếp tỏ tình?” Bị làm cho sợ đến cà lăm, Lâm Dĩ Trân nghĩ đến phải tỏ tình trước mặt , gương mặt lại hồng như mây đỏ cuối chân trời.

      Nhớ năm đó, mặc dù cũng tỏ tình rồi, nhưng là dùng cách viết thư, phải là mặt đối mặt hết tâm ý với , đương nhiên ngượng ngùng lúng túng.

      Nhưng hôm nay, muốn mặt đối mặt mình thích ? chừng còn chưa mở miệng, chỉ mới nhìn thấy thôi cũng té xỉu luôn rồi ấy chứ!

      “Có gì thể? ta có đón nhận cậu hay , giải quyết luôn câu, còn đỡ hơn phải lo được lo mất như cậu bây giờ, tâm trạng bất ổn!” Hắc hắc cười ngừng, Hoàng Y Đình trái lại cảm thấy đây là phương pháp hữu hiệu nhanh gọn nhất.

      Biết ấy sai, sóng nhiệt khuôn mặt của Lâm Dĩ Trân vẫn sao biến mất nổi, song dưới giựt dây khích lệ của Hoàng Y Đình, tính tình e lệ khỏi tăng thêm mấy phần dũng khí, nghiêm túc suy nghĩ xem mình có nên sống chết lần luôn ——–

      “Mông khỉ, tôi đến giao lưu tình cảm với cậu đây!” Cánh cửa của phòng nghỉ, bỗng chốc thò ra cái đầu treo nụ cười nhiệt tình.

      “Vương Chí Cương?” Kinh ngạc kêu lên, Lâm Dĩ Trân có chút kinh ngạc.

      “Come on baby!” Khuôn mặt dương cương có chút thâm tím ngoắc ngoắc ngón tay với , cười đến là vui vẻ: “Ra ngoài xây dựng tình hữu nghị với tôi, thế nào?”

      Nghe ra tựa hồ muốn chuyện riêng với mình, Lâm Dĩ Trân cự tuyệt, gật đầu ra hiệu với Hoàng Y Đình xong, nhanh chóng hộ tống bước ra ngoài.

      “Tìm tôi có việc sao?” tới góc vắng người, hơi đỏ mặt hỏi thăm.

      “Mông khỉ, có thấy vết thương khóe miệng tôi ?” Chỉ vết thương nơi khóe miệng mình, vẻ mặt Vương Chí Cương đầy ai oán.

      “Thấy, thấy rồi.” Cho nên… thế nào? Cậu ta tới tìm chỉ vì muốn để xem vết thương? Đừng là vết thương kia của cậu ta vẫn chưa đến mức độ phải khâu vá lại, cho dù có thực cần vậy, từ trước đến nay đều khâu cho người chết, nên đến tìm chứ!

      “Mông khỉ, bạn học bao nhiêu năm, sao cậu chẳng biểu lộ quan tâm gì cả?” Bất mãn.

      Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân khỏi ngẩn ngơ, mặt khẽ đỏ lên, vội vàng “Thuận theo dân ý” biểu đạt tình bạn học, “Ách… Là bị thương lúc bắt tội phạm sao?”

      “Nếu vì thế mà bị thương, tôi còn cam tâm tình nguyện chút.” Thực đáng than thở.

      “Vậy?” Rốt cuộc cậu ta muốn gì?

      “Thành , đây là chiến tích lưu lại do ẩu đả với tú tài huynh lúc nửa đêm.” Gãi gãi đầu, Vương Chí Cương cười toe toét nhìn về phía .

      “Đánh nhau? Với Thủy Thần?” Giống như là nghe được chuyện gì nghìn lẻ đêm lắm, Lâm Dĩ Trân mở to mắt.

      “Còn phải sao!” Vuốt khóe miệng bị thương, giờ cảm thấy mình đúng là bạn chí cốt.

      “Thủy Thần đó?” Đơn giản là khó mà tin được, vạn phần kinh ngạc tăng thêm lượng hỏi lại lần nữa.

      “Chính là Thủy Thần đó đó!” Nặng nề gật đầu, Vương Chí Cương nhìn , cười đến là quỷ dị.

      Cái người tên Thủy Thần tế bào vận động yếu ớt, từ trước đến giờ chỉ lo động khẩu động thủ, động não động thân đó, mà cũng tìm người đánh nhau? Thế này, thế này… thế này…

      “Làm sao có khả năng?” Bật thốt lên sợ hãi, Lâm Dĩ Trân cách nào tưởng tượng nổi lắc đầu mãnh liệt.

      “Đương nhiên là có thể, tú tài huynh tìm người ta ẩu đả cũng đâu phải lần đầu tiên!” Cười toe toét tiết lộ bí mật.

      phải lần đầu tiên?” Ngơ ngác ngây ngốc hỏi.

      “Đúng vậy! phải lần đầu tiên, nhưng mà cũng còn chưa đạt đến trình độ 『vô tam bất thành lễ 』*. Cười dò xét cái, ngần ngại tiết lộ chút căn nguyên của mỗ đại pháp y.

      *vô tam bất thành lễ: chưa được ba lần thành lễ.

      Hơi giật mình nhìn chằm chằm cậu ta, Lâm Dĩ Trân trợn mắt níu lưỡi, bị cái loại “Văn bí” quá mức kinh người này khiến cho sợ lên lời.

      Thấy vậy, Vương Chí Cương xoa xoa cằm, lặng lẽ cười ngừng, trực tiếp quăng trách nhiệm lên đầu .”Mông khỉ, đây đều là do cậu ban tặng đấy!”

      Do, do ban tặng?

      Huyết khí “Ào” tiếng dâng trào, bắt đầu lắp. “Liên…. liên quan gì… gì đến tôi chứ? Tôi đâu có… đâu có làm gì…”

      “Sao lại liên quan?” Hú lên quái dị, Vương Chí Cương cho thoát tội. “Hôm qua lúc tú tài huynh đến chỗ cậu lấy đồ, tâm tình rất là tốt, ai ngờ hơn mười giờ tâm trạng lại trở nên tồi tệ, lôi tôi ra 『Binh bốp chát 』. Mông khỉ, ! Cậu làm chuyện thiên lý bất dung, hay là bội tình bạc nghĩa gì với cậu ta hả?”

      “Tôi, tôi nào có…” Lắp bắp lắc đầu phủ nhận, Lâm Dĩ Trân lần này chỉ đỏ mặt, ngay cả mang tai cũng hồng chẳng ra cái gì.

      Thiên lý bất dung? Bội tình bạc nghĩa? Đừng thể nào bội tình bạc nghĩa với được, mà căn bản cả cơ hội bội tình bạc nghĩa với cũng có ấy!

      “Nếu có, vậy sao ngày hôm qua đánh xong rồi, phát tiết hết buồn bực xong, cậu ta lại phun ra câu『phụ nữ, là khó hiểu 』hả? Nhất định là cậu chọc đến tú tài huynh của chúng ta rồi, cho phép phủ nhận!” Bất kể thế nào, Vương Chí Cương vẫn đinh ninh muốn đổ thừa cho .

      Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân nghẹn họng, khuôn mặt nhắn đỏ bừng hoàn toàn nên lời, Thủy Thần quả nhiên cho rằng thực khó hiểu, chừng còn muốn qua lại gì với nữa…

      Nghĩ đến đây, tim bỗng dưng quặn thắt, khổ sở, hốc mắt cũng phiếm hồng.

      “Này! Mông khỉ, cậu… cậu… cậu đừng có khóc với tôi mà!” ràng thấy hốc mắt của đột nhiên phiếm hồng, Vương Chí Cương bị làm cho sợ đến mức kêu lên lắp bắp, đời này sợ nhất là nước mắt đàn bà.

      phải loại người bưng mặt là khóc lên luôn, Lâm Dĩ Trân cố nén nước mắt, bộ dáng đáng thương khiến cho Vương Chí Cương nhìn vào, trong lòng cũng đành, lập tức khỏi buồn bã than thở tiếng.

      “Aiz,… hai người các cậu rốt cuộc là làm sao vậy? Tú tài huynh mỗi lần đụng phải cậu, lúc về đều dương quái khí tim tôi đánh nhau.”

      “Tôi quen cậu ta lâu như vậy, cũng chỉ thấy cậu ta có tâm trạng tồi tệ đến mức muốn tìm người động thủ như vậy có hai lần, mà hai lần đó hết lần này tới lần khác hình như đều có chút liên quan đến cậu, khiến cho tôi thực thể nghi ngờ giữa hai người có gian tình gì đó mà tôi biết!”

      “Hai, hai lần?” Kinh ngạc trực tiếp bỏ qua hai chữ “Gian tình” trong miệng cậu ta, tròng mắt phiếm hồng của Lâm Dĩ Trân lại kinh ngạc mở to, hiểu nổi cậu ta lần khác Thủy Thần đánh nhau vì là ở đâu ra?

      sai! Hai lần!” Giơ hai ngón tay lên, nháy mắt mỉm cười tiết lộ. “Lần thứ hai là tối qua, về phần lần đầu tiên, chính là khi cậu đột nhiên chuyển trường sau khi nghỉ hè hồi đó.”

      “Lúc tôi chuyển trường sau kỳ nghỉ hè?” Giống như con sáo đá lặp lại lời của cậu ta, Lâm Dĩ Trân hoàn toàn ngây ngốc.

      “Còn phải vậy!” Buồn bã dò xét cái, Vương Chí Cương thực bi phẫn, “Ngày đầu tiên tựu trường, lúc giáo viên tuyên bố cậu chuyển trường, tú tài huynh liền dương quái khí cả buổi, cuối cùng, tôi chẳng qua dùng cái giọng nhung nhớ nhắc tới cậu chút trước mặt cậu ta thôi, cậu ta đột nhiên giống như cái nút khởi động đầu đạn hạt nhân bị nhấn xuống, trực tiếp kéo tôi ra quần trận, hại tôi lúc ấy thực loạn chẳng hiểu ra sao phen.” Chậc! Hôm nay nghĩ lại mà lòng ngừng chua xót, ra là tú tài huynh coi là búp bê đặc biệt dành để trút giận.

      Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân kinh ngạc đến thành lời, hoàn toàn hiểu nổi trong lòng Thủy Thần nghĩ gì?

      Lúc nghỉ hè, biết cha mẹ sắp dọn về miền Nam, mình đương nhiên cũng phải chuyển trường, lúc ấy, trong lòng sớm thầm thích Thủy Thần, dưới xúc động, viết thư tỏ tình với , hy vọng hai người dù nam bắc, vẫn có thể liên lạc.

      Trong thư tỏ tình, viết nếu như đồng ý, hãy tới chỗ hẹn, chờ , nhưng… Hôm đó, từ đầu đến cuối vẫn thấy bóng dáng của .

      cự tuyệt!

      Lấy số lượng con cự tuyệt qua, xuất ở chỗ hẹn, có thể dự liệu được, nhưng trong lòng vẫn rất khổ sở!

      Kỳ nghỉ hè năm đó, ôm tâm trạng tỏ tình mà bị cự tuyệt chuyển trường, từ đó chưa từng gặp lại .

      Cho đến giờ hơn mười năm sau rồi, vì công việc mà trở lại Đài Bắc, lần nữa xuất cùng chỗ với , mặc dù cảm giác động tâm với vẫn hề thay đổi, nhưng lại vì từng có kinh nghiệm bị từ chối mà chậm chạp dám bày tỏ tình cảm.

      Nhưng hôm nay, Vương Chí Cương lại Thủy Thần vì mà làm chuyện khác thường vậy…. Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra? Trong lòng Thủy Thần rốt cuộc nghĩ gì?

      Càng nghĩ càng hiểu, Lâm Dĩ Trân hoang mang.

      Thấy giật mình thất thần, biết suy nghĩ gì, Vương Chí Cương khỏi cười, “Mông khỉ, tú tài huynh đối với cậu rất đặc biệt nha!”

      Đặc, đặc biệt? Thủy Thần đối với rất đặc biệt?

      Đôi mắt ngấn nước hơi giật mình nhìn khuôn mặt dương cương tươi cười, còn chưa kịp gì, nghe thấy cậu ta cười gian mở miệng...

      “Đúng rồi! Quên cho cậu, tình trạng của tú tài huynh…” Quệt quệt vết thương khóe miệng mình, Vương Chí Cương vẻ mặt đắc ý, “Thảm hơn tôi nhiều!”

      Nhìn chằm chằm vết rách ứ máu kia, Lâm Dĩ Trân giống như nghĩ đến điều gì, hai lời, nhanh chóng xoay người chạy vào trong nhà tang lễ, lâu sau lại thấy cầm túi vội vã chạy ra, đón chiếc taxi về phía viện kiểm định, quá trình xảy ra nhanh như sấm chớp.

      Nhìn bóng chiếc xe màu vàng nhanh chóng rời , chàng cảnh sát nhiệt tình khỏi vừa vuốt cằm vừa cười : “ ra trừ coi bói ra, mình còn có thể đổi sang nghề mai mối!”

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 8.2

      [​IMG]

      Hỏng bét! chỉ muốn chạy đến coi thương thế của thế nào, lại quên mất có thể căn bản muốn gặp .

      Bước tới bên ngoài phòng thí nghiệm, nhìn cánh cửa được đóng chặt kia, Lâm Dĩ Trân trong lòng thấp thỏm bất an, mấy lần định bước vào, lại sợ được hoan nghênh mà lùi bước.

      Rầy rà lúc xong, cuối cùng, cũng lấy hết dũng khí lặng lẽ đẩy cửa vào, chỉ thấy người đàn ông bên trong cúi đầu biết viết thứ gì, chưa phát có mặt của .

      “Thủy, Thủy Thần…” Ngập ngừng lắp bắp, giọng gọi người.

      Giọng này… Mắt đẹp nhíu lại, Thủy Thần ngẩng đầu lạnh liếc trước mặt, vẻ mặt nhạt đến mức khiến người ta nhìn ra nổi đáy lòng nghĩ gì?

      “Mông khỉ, hoan nghênh!” Giọng mỏng lạnh tuy hoan nghênh, nhưng giọng lại đầy châm chọc.

      Chẳng qua, khi khuôn mặt đập vào mí mắt, Lâm Dĩ Trân lập tức hít hơi, căn bản còn lòng dạ nào chú ý tới thái độ của có tốt hay , lập tức hoảng sợ kêu lên ——–

      “Cậu, cậu… mặt cậu sao lại biến thành như vậy?” Nửa bên mặt xanh xanh đỏ đỏ, khóe miệng cũng có vết rách, so với Vương Chí Cương còn thảm hơn mấy lần.

      Nghe vậy, ngụm tức tối của Thủy Thần lúc tối qua vốn tưởng là được nghe tỏ tình, ai ngờ lại bị đuổi ra khỏi cửa nhất thời dâng trào, giọng điệu châm chọc nhất thời biến thành lạnh lẽo: “Đây đúng là vấn đề hay ho! Tôi cũng muốn tự hỏi bản thân, tại sao lại biến mình thành như vậy đây?”

      Đáng chết! Hai lần tâm trạng tồi tệ đến mức muốn tìm người phát tiết nguyên nhân đều do cả, muốn còn có lần thứ ba, lần thứ tư, vân vân thể đếm nổi thêm nữa.

      Hôm nay, nhất định phải giải quyết xong chuyện!

      Gấp đến độ kịp xấu hổ, Lâm Dĩ Trân nhanh chóng vọt tới trước mặt , luống cuống tay chân cúi đầu lật đông lật tây lục lọi bên trong chiếc túi có in tên hiệu thuốc, “Cậu chờ chút, tôi vừa mới hiệu thuốc mua mấy thứ thuốc… A! thấy rồi! Loại này trị vết thương rất hữu hiệu… Còn cả loại này nữa, nghe dược sĩ làm tan máu tụ rất tốt…”

      Sao trước khi ấy tới, lại đến hiệu thuốc mua đống thuốc?

      Thấy hai ba cái nhảy ra đống thuốc bôi, ánh mắt nhàn nhạt nguy hiểm của Thủy Thần hé nửa, giọng hỏi thăm: “Cậu biết chuyện tôi bị thương?” Mông khỉ này, căn bản là có chuẩn bị mà đến.

      “Ách…” Động tác khựng lại, mặt đỏ lên, giọng giải thích, “Là… là Vương Chí Cương cho tôi biết…”

      “Cậu ta còn gì nữa?” Tròng mắt sắp nheo lại thành đường thẳng.

      có, có…” Vội vàng lắc đầu, dám thú nhận toàn bộ.

      Chẳng hiểu tại sao, loại cảm giác mãnh liệt, nếu như thú nhận cũng biết chuyện ẩu đả hơn mười năm trước kia, kết cục của Vương Chí Cương rất bi thảm.

      có sao? Ánh mắt hoài nghi bén nhọn quét nhìn , Thủy Thần còn vô cùng nghi hoặc.

      Bị nhìn cho hoảng loạng Lâm Dĩ Trân bất ổn trong lòng, đến khi tầm mắt dời đến khuôn mặt của , hết thảy bối rối bất an trong nháy mắt đều bi ném ra sau gáy, vẻ mặt lo lắng kêu lên: “Cậu đừng động đậy, tôi giúp cậu bôi thuốc, dược sĩ thuốc này rất hữu hiệu…”

      Lấy ra tuýp thuốc bôi, quên mất tâm trạng ngượng ngùng, nhàng nâng khuôn mặt của Thủy Thần lên, tỉ mỉ đem thuốc bôi nhàng thoa lên vết ứ sưng, thực giống như sợ chỉ mạnh tay chút thôi khiến hỏng mất.

      Mông khỉ này bị ngốc sao? ẩu đả xong về nhà, sớm tự mình xử lý qua vết thương mặt, chẳng nhẽ lại còn chờ đặc biệt đến mua thuốc bôi cho sao.

      Trong bụng giễu cợt thầm nghĩ, nhưng khi mặt cảm nhận được lớp thuốc mỡ mát lạnh cùng với ngón tay tỉ mỉ thoa lên, môi mỏng vẫn tự chủ được mà nhếch lên, tâm trạng của Thủy Thần thoáng chốc tốt đẹp trở lại.

      Được rồi! Nể tình vẻ mặt đau lòng vì vết thương của , tha thứ cho chuyện tối hôm qua chẳng những tỏ tình, còn đuổi ra khỏi cửa vậy.

      “Vương Chí Cương là, sao lại đánh cậu ra nông nỗi này chứ?” Càng nhìn càng đau lòng, Lâm Dĩ Trân nhịn được oán giận. Cho dù là Thủy Thần chủ động tìm cậu ta đánh nhau, cậu ta cũng phải biết người này căn bản là tú tài văn nhã, ngay cả đánh cầu lông còn thua thê thảm, còn đánh đấm gì được? Hạ thủ phải tay chút chứ!

      “Cậu đau lòng?” Nhíu mày, cố ý hỏi khiến cho trở tay kịp.

      Oành!

      Có người huyết khí dồn hết lên mặt, hoảng hốt lo sợ, biết nên đáp lại thế nào cứng đơ tại chỗ mắt to trừng mắt với đôi mắt đẹp.

      “Tôi, tôi, tôi…” Làm sao giờ? nên thuận thế “Đúng vậy”, sau đó tỏ tình luôn lần định giang sơn, hay là đánh chết thừa nhận, tiếp tục nhìn khác xuất bên cạnh mà khổ sở buồn lòng muốn chết?

      Kinh ngạc nhìn , tất cả suy nghĩ xẹt qua, đáy lòng rất ràng, bỏ qua lần này, có thể bao giờ có dũng khí nữa.

      “Phải!” Hít sâu hơi, lớn tiếng trả lời, mặt hồng như vệt đỏ ửng nơi cuối trời, ráng đỏ mê người, thẹn thùng xinh đẹp khiến cho người ta tim đập thình thịch.

      Ánh mắt thâm trầm lóe lên, Thủy Thần chậm rãi tiếp tục hỏi tới: “Tối hôm qua, sao lại đuổi tôi?”

      “Bởi vì, bởi vì tôi… tâm trạng của tôi tốt…” Cúi đầu, giọng tiếp chiêu.

      Tâm tư chuyển động, hiểu ngay ra nguyên nhân khiến buồn bực, nhưng vẫn muốn ép chính miệng thừa nhận. “Sao lại tốt? Cậu buồn bực chuyện gì?”

      “Cậu với tiểu thư xinh đẹp ăn tối với nhau, còn tới với tôi tâm trạng cậu rất tốt, cho nên tôi… cho nên tôi thực buồn bực…”

      Cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân mình bị đuổi ra ngoài, Thủy Thần nhất thời im lặng. Nguyên nhân mà tâm trạng của rất tốt tất cả đều bởi vì nàng hay xấu hổ hướng nội, hoàn toàn liên quan gì đến vị “tiểu thư xinh đẹp” kia cả.

      Đến tột cùng, là do suy nghĩ logic của có vấn đề, dễ làm cho người ta hiểu lầm ý tứ của , hay là năng lực lý giải của cái Mông khỉ này trình độ chỉ đến mức nhi đồng mẫu giáo?

      Tóm lại, bất kể là do bên nào xảy ra sai sót, tổng kết lại chỉ có câu —- ăn ý giữa bọn họ cần phải được tăng cường!

      Trong lòng bất đắc dĩ thầm nghĩ, mặt Thủy Thần vẫn chút gợn sóng, tiếp tục hừ lạnh ép hỏi: “Tôi và khác ăn tối, cậu buồn bực gì chứ?”

      Ngực thắt chặt, nhịp tim nháy mắt đập gia tốc, Lâm Dĩ Trân ngơ ngác nhìn lúc lâu, cuối cùng cũng giọng nhưng ràng lên tiếng. “Em thích , cho nên lúc thấy ở chung với khác, trái tim em rất khổ sở, vô cùng vô cùng khổ sở.”

      “Phải ?” Cuối cùng cũng lấy được đáp án mình muốn, Thủy Thần chậm rãi nở nụ cười.

      “Phải!” Cho là tin, càng sợ cự tuyệt, Lâm Dĩ Trân đỏ mặt gật đầu mãnh liệt, nhanh chóng đè thấp giọng hô lên. “Nếu như… nếu như vẫn chưa có bạn bên cạnh, vậy có thể… có thể suy nghĩ đến em chứ? Em thực thực rất thích …” Tình cảm này, mười mấy năm trước được chôn vùi, nhưng vẫn chưa từng khô héo.

      Mười mấy năm trước, bị cự tuyệt, giờ mười mấy năm sau, có thể được chấp nhận chứ? Có thể sao?

      Để người hướng nội xấu hổ như tỏ tình với đàn ông, nhất định là phải phát động dũng khí rất nhiều đây? Cuối cùng cũng mở miệng thích , rất tốt! Vô cùng tốt!

      Trầm ngưng nhìn vẻ như sắp khóc lại vừa xấu hổ của , Thủy Thần cười: “Được!”

      Được? được? có nghe lầm vậy?

      Mở to mắt nhìn , Lâm Dĩ Trân dám tin vào lỗ tai của chính mình nữa, nhịn được hỏi lại lần: “, là…. được?”

      “Đúng vậy!” Gật đầu cái, trong mắt Thủy Thần tràn ngập ý cười. “ được.”

      được! thực được!

      nỗi vui mừng khôn xiết khổng lồ sao hình dung nổi đánh thẳng vào , Lâm Dĩ Trân thể tin được đây là , niềm vui cùng mừng rỡ tràn ngập khiến cho nhịn được mà rơi xuống những giọt nước mắt mong muốn được toại nguyện.

      “Cám, cám ơn… cám ơn… em vui quá… thực cám ơn ….” biết nên gì, chỉ có thể ngừng cám ơn.

      Trong tình cảnh này, nên cám ơn chứ? Mông khỉ này có lầm hay vậy?

      Lắc đầu, than thở, đứng dậy kéo khóc hưng hức vào trong lòng, cúi đầu đối diện với ánh mắt ngước lên xấu hổ của , Thủy Thần cong lên nụ cười mỏng lạnh mang theo lôi cuốn.

      “Mông khỉ, đế thưởng cho dũng khí của em, em có thể giành lấy phần lễ vật từ người , tự mình lấy.” A… ấy có dám ? mỏi mắt mong chờ đấy!

      Lễ vật? Lâm Dĩ Trân ngẩn người, may mà lúc này ăn ý tệ, nhìn cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, lập tức hiểu ra ý tứ trong lời của , gương mặt nhất thời như lửa cháy lan đồng cỏ hồng thành mảng.

      , là ý đó sao? Phải ? Chắc là đúng rồi… phải, phải lấy phần lễ vật này sao? Rất xấu hổ nha! Nhưng mà… nhưng mà rất muốn mà…

      muốn sao?” Thấy chỉ lo đỏ mặt nhìn môi , lại trước sau có động tĩnh gì, Thủy Thần hừ cười lành lạnh : “Nếu muốn, vậy thu hồi!”

      ! Em, em muốn!” Vừa nghe thấy cho, Lâm Dĩ Trân gấp đến độ bật thốt lên, ngay sau đó ý thức được bản thân mình cái gì, mắc cỡ đến mức muốn đập mình gậy luôn cho rồi.

      “Muốn tự mình tới, cho em năm giây.” Giảo hoạt cười tiếng, bắt đầu đếm ngược. “Năm, bốn, ba….”

      “Chờ, chờ chút! Chậm , em… em bắt…. em bắt đầu đây…” Lắp bắp tuyên bố.

      “Cứ việc tới!” Giương nụ cười mong đợi.

      Tim thình thịch nhảy loạn, nhìn cặp môi mỏng khiến cho người ta mơ màng, hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, theo bản năng níu chặt lấy áo , cuối cùng nhón chân, chậm rãi ghé lại gần , hai bờ môi cuối cùng cũng nhàng chạm vào nhau.

      Là như thế này sao, sai chứ?

      Môi hồng khẽ run run đặt lên môi , Lâm Dĩ Trân hồi hộp đến mức đầu biến thành đống nước tương, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nghĩ vậy.

      “Mông khỉ, em tưởng em dán salonpas sao?” Cứ dán vào như vậy chẳng động đậy gì, coi là cái gì?

      thốt ra lời bất mãn, Thủy Thần than thở, trước khi kịp phản ứng lại, chiếm lấy quyền chủ động, bắt đầu công kích bờ môi đỏ mọng đầy xúc cảm ấm áp kia. Cuối cùng, càng thêm xấu xa hé hàm răng, mạnh cắn lên bờ môi mọng kia ngụm, thừa dịp hơi đau hé miệng ra, càng thêm rầm rộ sôi nổi xông vào, khách khí chút nào công thành chiếm đất.

      Cho đến lúc lâu lâu sau, mới dừng lại vì hụt hơi, nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì kích tình lửa nóng mà mơ hồ của , môi mỏng cong lên vệt cười cực kỳ đắc ý.

      Năm ngôi sao, phá kỷ lục!

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9.1

      [​IMG]

      Địa điểm: Cửa nhà

      Mức độ đỏ mặt: ★★★★★ ( phải là Mông khỉ, mà là thằng nhóc chết tiệt ở bên nhà đối diện)

      Nội dung ghi chép: Tức giận! Tôi thực vô cùng tức giận! ra là, ngày hôm qua Mông khỉ thực có tới nhà tôi! Hỏi tại sao tôi lại chắc chắn như vậy ư? Bởi vì tôi phát ra thư tỏ tình của ấy, hơn nữa còn ở chiếc máy bay giấy của thằng nhóc chết tiệt nhà đối diện.

      Tôi bảo rồi mà! Sao máy bay giấy tay nó lại có chữ viết được cơ chứ? Mà nét chữ kia sao lại quen mắt đến vậy, nhìn rất giống nét chữ của Mông khỉ. Khỏi cần phải , tôi đương nhiên là tiến lên đoạt lấy máy bay giấy của thằng nhóc kia, để ý đến nó khóc lóc om sòm mở ra nhìn, mới biết là Mông khỉ viết thư tỏ tình cho tôi; hơn nữa, thời gian hẹn là từ hôm qua, sớm qua, giận đến nỗi tôi túm thằng nhóc chết tiệt kia ép hỏi, thế mới biết thằng nhóc này trước giờ hay lấy thư nhà tôi.

      Thằng nhóc chết tiệt, bên trong hòm thư nhiều giấy quảng cáo vô dụng như vậy, nó lấy gấp máy bay, lại lấy đúng thư tỏ tình của Mông khỉ, tôi tức đến mức lan tràn, ác độc nhéo hai cái vào bắp đùi nó, khiến nó khóc đến đỏ cả mặt phát tím, bảo đảm tới canh giờ nữa, cái chân mập mạp nhắn kia có thêm hai vệt “Xanh tím”

      Nhưng mà, thế sao chứ? Tôi vẫn tức giận như cũ, hơn nữa vô cùng tức giận!

      Bởi vì thằng nhóc chết tiệt kia làm loạn, khiến tôi bỏ lỡ thời gian ước hẹn, điều này khiến cho tôi khó mà tiêu tan… Được rồi! Cũng đến nước này, tôi cũng thừa nhận thôi.

      ra tôi muốn ! Muốn đến chỗ Mông khỉ hẹn, cho ấy biết, tôi đồng ý chấp nhận lời tỏ tình của ấy, nhưng mà… tất cả đều bị cái máy bay giấy của thằng chết tiệt kia phá hoại!

      Đáng giận! Thằng nhóc đáng chết, mà Mông khỉ cũng thực là đáng giận! Thời buổi nào rồi, còn dùng thư để tỏ tình? Nhà ấy có điện thoại sao? Muốn tỏ tình gọi điện tới, hẹn tôi ra ngoài trực tiếp được sao?

      Càng nghĩ càng tức, nghĩ nữa! Dù sao cũng sắp học lại rồi, sau khi đến trường, lại tìm ấy tính sổ sau vậy. Lần sau, ép ấy chủ động tỏ tình trước mặt mình được, đây là ấy nợ mình.

      Chờ ấy trả nợ xong, tôi — được!

      Mông khỉ, cậu chờ xem!


      ********

      biết Thủy Thần thích rất nhiều thứ, có tiếng cười quỷ dị làm chuông điện thoại, đầu ông Vương, phim kinh dị máu tươi đầm đìa (hôm qua vừa mới xem phim cùng nhau phát ra), mấy thứ sâu bọ trong thi thể (có thể giúp phỏng đoán số ngày tử vong cùng với trợ giúp điều tra vụ án), còn có vô số thứ cực kỳ biến thái trong mắt tất cả mọi người.

      Nhưng, hôm nay, – Lâm Dĩ Trân cũng bao gồm trong đó.

      tiếp nhận lời tỏ tình của , đồng ý qua lại với , cũng thích , là bạn của !

      A…. Tình , ra ngọt ngào như vậy, hạnh phúc như vậy….

      “Đủ rồi nha!” Nhìn chằm chằm nàng cười y như đứa ngốc, Hoàng Y Đình nhịn được bi phẫn cảnh cáo. Này là thế nào? Cười thành như vậy, chẳng quan tâm đến tâm trạng của người có bạn trai gì cả? là quá đáng!

      “Sao, sao vậy?” Chợt hỏi, Lâm Dĩ Trân đỏ mặt nhìn , biết vẻ mặt đắm chìm trong bể tình cười ngây ngô của mình khiến ai đó rất oán giận.

      “Cậu lại còn hỏi sao hả?” Thống khổ che mặt, Hoàng Y Đình bi thương dứt. “Bản thân có bạn trai rồi, cũng phải quan tâm đến tâm trạng của đứa có bạn trai như mình chứ! là quá đáng! Chỉ lo vui vẻ, chẳng quan tâm đến mình nhìn mà chua cả lòng.” ràng cố ý đổ thừa cho người.

      Vừa nghe lời tố cáo của nàng, Lâm Dĩ Trân vừa thẹn vừa quẫn lại lúng túng. “, xin lỗi, mình cố ý đâu…”

      Dừng lại chút, lại thấy đúng, cẩn thận hỏi thăm, ” phải cậu theo đuổi Vương Chí Cương sao?”

      “Hừ! Đừng nhắc đến tên ngốc đó nữa.” Vừa mới nhắc đến chàng cảnh sát nhiệt tình kia, Hoàng Y Đình chỉ thấy tức ách.

      “Sao vậy?” Nhìn nàng tức đến nổ phổi, Lâm Dĩ Trân khỏi tò mò.

      “Tên đó đúng là đầu heo, con heo bị chấn động não ngu ngốc!” Cắn răng nghiến lợi.

      “Ách.. Cậu ấy làm gì mà khiến cậu tức đến vậy?” Cẩn thận hỏi thăm, Lâm Dĩ Trân rất là lo lắng thay cho hàm răng ấy. Nếu cẩn thận mà đem hàm răng trắng đẹp có thể chụp quảng cáo kem đánh răng kia cắn nát, vậy thực rất đáng tiếc.

      “Chính là chẳng làm gì cả, mình mới tức!” Tức giận kêu lên.

      “A?” Hoang mang, hiểu ý nàng.

      đại mỹ nhân như hoa như ngọc giống mình, chỉ mặc bộ áo ngủ voan mỏng trong suốt đứng trước mặt lão đầu heo đó qua lại, dùng hết sở trường dụ dỗ, mà lại chẳng làm gì cả, cái này đáng để tức giận sao?” Gằn giọng rống giận, Hoàng Y Đình càng càng tức, hận thể đem mỗ đầu heo treo lên hỏi có phải sớm bị thiến rồi đúng ?

      Oành!

      Người nó e lệ, người nghe cả khuôn mặt lại xấu hổ như núi lửa bùng phát, biết đáp sao cho phải.

      Oa——- có thể làm được chuyện như vậy, ấy đúng là gan dạ!

      Nhìn bạn, Lâm Dĩ Trân chỉ có thể dùng ánh mắt sùng bái để kính ngưỡng, sâu sắc ngộ ra là cả đời này mình cũng dám làm như vậy.

      “Mình đỏ mặt thôi, cậu đỏ cái gì?” Liếc nhìn khuôn mặt đỏ như lửa của , Hoàng Y Đình nhịn được buồn cười.

      Làm ơn ! Mấy tuổi đầu rồi còn ngây thơ như vậy, nếu phải là người trời sinh xấu hổ hướng nội, xã hội này chắc chẳng còn mấy người như ấy đâu? Aiz… đúng là tiện nghi cho Thủy đại pháp y.

      Đỏ mặt, Lâm Dĩ Trân cũng biết đáp lại thế nào, thể làm gì khác hơn là lúng ta lúng túng cười khan, chỉ sợ ấy lại tuôn ra đề tài nào càng mặn hơn.

      Song, lên tiếng có nghĩa là người khác đồng ý bỏ qua cho , chỉ thấy Hoàng Y Đinh dùng ánh mắt như có điều suy ngẫm quan sát lúc lâu, cuối cùng phát ra tràng cười “Hờ hờ hờ” quái dị.

      “Dĩ Trân, cậu chưa nhảy lên giường Thủy đại pháp y đúng ?”

      “Minh , mình… bọn mình vừa mới bắt đầu qua lại… làm sao… làm sao có thể….” Đỏ mặt lên mạnh mẽ lắc đầu, Lâm Dĩ Trân chỉ cảm thấy mặt mình nóng đến mức có thể rán được trứng ốp lết.

      “Có lầm hay vậy? Mới hỏi thôi mà cậu đỏ mặt thành như vậy, nếu hai người phát triến đến giai đoạn 『trống trải gặp nhau 』, chẳng phải cậu hồi hộp đến mức xuất huyết não sao, trực tiếp ngất luôn giường?” Buồn cười trêu chọc, Hoàng Y Đình thực phục sát đất.

      “Này.. mình … mình …” Tiếp tục cuống cuồng lắc đầu, lắp bắp nổi.

      cái gì? té xỉu, hay là lên giường?” Tà ác cười hỏi.

      “Oa —- cậu đừng nữa mà….” Lúng túng xin tha, Lâm Dĩ Trân bây giờ ứng phó nổi nàng khủng bố này.

      “Aiz…. chẳng biết cổ vũ gì cả, mình đúng là cao siêu quá ít người hiểu được mà.” Thở dài hơi, Hoàng Y Đình than thở, ngay sau đó ôm lấy uy hiếp cười: “Dĩ Trân, lúc trước mình cũng coi như giúp cậu theo đuổi Thủy đại pháp y đúng ?”

      “Dĩ nhiên, dĩ nhiên!” Vội vàng gật đầu, cảm thấy nụ cười của ấy khủng khiếp.

      “Làm người có nên trả ơn hay ?” Tàn ác cười càng thêm sâu.

      “Nên….” Vô lực đáp lại, có loại dự cảm ổn.

      “Biết được có ơn phải báo là tốt rồi!” Gật đầu cái, rất hài lòng buông ra, Hoàng Y Đình cười vui vẻ: “Chuyện mình muốn nhờ to tát gì cả, chỉ cần cậu cũng giúp mình theo đuổi cái tên ngu như heo kia là được.”

      “Ách… Giúp thế nào cơ?”

      “A a… vội, vội!” Tiếng cười như chuông bạc vang lên từng trận, nàng lộ ra tia sáng giết chóc khi rắn độc để mắt đến con mồi. “Chờ mình nghĩ ra kế hay, đến lúc đó tự khắc thông báo để cậu phối hợp!”

      Nghe tiếng cười sung sướng lanh lảnh kia, chẳng hiểu tại sao, Lâm Dĩ Trân tự chủ được mà rùng mình, chỉ cảm thấy… hơi bị rợn!

      *** Hờ ~ cái thằng bé bị bạn Thần bạn ấy véo ấy, có truyện kể về chị thằng nhóc đó với nuôi mèo ấy, con mèo của đó đúng là cực phẩm biến thái luôn, ai muốn cười xả láng đọc , tên truyện là ta bỏ rơi ta nhé ^^ ***
      Last edited: 7/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :