1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ mong chầm chậm thích em - Trạm Lượng (10 chương + 1 mở đầu)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 5.2

      Mông Khỉ này khăng khăng cái gì?

      Đuôi lông mày giương lên, Thủy Thần nể tình bi thảm của ngày hôm nay, cũng tiện thêm gì nữa, nhưng mà, có những thứ nhất định phải .

      “Được rồi! Cậu vui là được, nhưng mà ngẩng đầu lên cho tôi, tôi thích chuyện với mấy lọn tóc mãi đâu.” Mắt lạnh liếc xéo, vô cùng bất mãn.

      là! Mông Khỉ này có biết thế nào là lịch vậy?

      Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân do dự, chần chừ lúc lâu, rốt cục mới ngẩng mặt lên, trán còn sưng lên cục, đáy mắt ngập nước tràn đầy bi thương.

      Ô… Mặc dù mua thuốc thoa giúp , nhưng mà khối nhọt sưng đỏ đến 2, 3 ngày chắc chắn còn chưa mất tiêu được, bộ dạng của lúc này nhất định là rất xấu, muốn để thấy đâu!

      Vừa thấy cục nhọt sưng to đùng trán , khóe miệng của kẻ biến thái chút đồng tình nào nhếch lên nụ cười cực kỳ khiến người ta phát lạnh, may mà cũng biết đường thu cái miệng độc địa từ trước đến nay lại, thậm chí còn phun ra mấy câu an ủi.

      “Yên tâm, xấu lắm đâu.” A a, Mông Khỉ này nhất định là sợ “Trò hề lộ ra”, cho nên mới cúi đầu mãi dám gặp người.

      xấu lắm cũng vẫn có chữ xấu, lời của bây giờ an ủi được ai, nhưng… có lòng nha!

      Người từ trước đến nay vẫn ác miệng như vậy, mà lại thừa cơ “Bỏ đá xuống giếng”, thậm chí còn an ủi nữa! Ô… Bị chích phát cũng đáng.

      Chưa từng nghĩ đến có ngày trở nên “Dịu dàng” như vậy, Lâm Dĩ Trân chỉ có thể ngơ ngác nhìn , hai má tự chủ được ngượng ngùng đỏ lên, đáy lòng cảm động dị thường.

      “Ngây ngốc cái gì?” Mắt lạnh nhàn nhạt liếc xéo, Thủy Thần chút khách khí dùng mười phần công lực nhắm tai mà “Đạn chỉ thần công”.

      “A —– đau quá à!” Bịt tai lại kêu đau, cũng biết tại sao, khuôn mặt nhắn lại lộ ra nụ cười thẹn thùng ngây ngô.

      Người đàn ông độc ác này, nhiều lắm cũng chỉ bắt nạt như vậy, nếu thấy lại lộ ra cái vẻ đưa đám như lúc nãy, kiểu gì cũng lấy phương thức sứt sẹo như vậy để dạy dỗ đây! A, đúng là khiến cho người ta nghĩ ra nổi, nhưng mà đây cũng ứng với câu tục ngữ của Đài Loan – chó sủa biết cắn người.

      Đau mà còn cười vui vẻ được như vậy, tật xấu của Mông Khỉ này đúng là !

      Lắc đầu, Thủy Thần muốn tìm hiểu xem nàng nghĩ gì nữa rồi, theo đến trước cửa rạp chiếu phim.

      “Muốn xem phim ?” Giọng trong trẻo lạnh lùng nghiêm túc hỏi lại lần nữa. Đây là việc hàng đầu sắp xếp trong hành trình, hy vọng xảy ra thảm kịch nào nữa.

      “Ừ.” Gật đầu mãnh liệt, vui là khăng khăng muốn đưa trở về.

      Được rồi! Nếu ấy kiên trì, nếu lại phát sinh thảm kịch, vậy cũng thể trách người ta được.

      Thủy Thần thầm nghĩ trong bụng, ngước mắt nhanh chóng đảo qua mấy tờ poster phim tường, rất có phong độ hỏi: “Muốn xem phim nào?” Nhìn tới nhìn lui, chỉ có mỗi phim có thể gợi lên hứng thú của .

      “Ách… phim này có vẻ hay!” Ngón tay chỉ vào bộ phim tình cảm sử thi lãng mạn nghe rất cảm động, khóe mắt lại tự chủ liếc về tấm poster của bộ phim kể về tên biến thái sát nhân cuồng.

      Aiz… thực ra, có vẻ có hứng thú hơn với biến thái sát nhân cuồng! Nhưng mà lần đầu tiên xem phim với người khác phái mình thích, để bồi dưỡng khí, hình như phim kiểu này thích hợp lắm.

      Chậc! trùng với mục tiêu của rồi.

      Nhìn về phía poster chỉ, Thủy Thần gì thêm, rất tự động mua vẻ. Rất may mắn, buổi chiếu tiếp theo vừa lúc năm phút nữa bắt đầu, hai người hoàn toàn lãng phí chút thời gian nào đến đó, nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống.

      Chỉ chốc lát sau, bộ phim tình sử bắt đầu trình chiếu, diễn viên chính trai đẹp xinh, chuyện kể từ ngàn năm trước, cảm động lòng người, mọi người ngồi xem đều say mê trong tình tiết bộ phim.

      Song, lại có người vì cả đêm hưng phấn ngủ được cộng thêm bị hàng loạt tình huống bi thảm ngoài ý muốn giày xéo, thể lực từ từ thể chống đỡ nổi, ý thức bắt đầu rệu rã, cho dù vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, cuối cùng vẫn chịu nổi cám dỗ, trong khí rung động lòng người, cuối cùng cũng nhào vào lòng Chu Công, cái đầu cũng tự chủ gối lên bờ vai rộng bên cạnh.

      ấy ngủ thiếp !

      Nhìn khuôn mặt ngủ vai mình, đuôi mày Thủy Thần nhếch lên, đáy mắt dâng lên nụ cười.

      A…. Mông Khỉ này giỏi ! Chọn bộ phim tình cảm xem, mình lại ngủ khì khì… Thôi cho qua! Hôm nay ấy cũng đủ thảm, cứ để cho ấy ngủ vậy!

      Về phần à… nàng bên cạnh mộng Chu Công rồi, mở mắt làm chi nữa? Chợp mắt chút, ngủ bù thôi!
      Last edited: 7/9/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 5.3

      “Ôi!” Thời gian ăn trưa vào thứ hai, bên trong phòng nghỉ của nhà tang lễ chợt vang lên tiếng thở dài ngao ngán. Hoàng Y Đình lấy ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn Lâm Dĩ Trân, nhịn được lẩm bầm bình luận: “Đúng là quá bi thảm!”

      “Mình biết!” Quẫn bách đỏ mặt, Lâm Dĩ Trân như đưa đám, bắt đầu tự giận mình.

      Ô… Quả nhiên! Tình huống của ngày hôm qua, ngay cả Hoàng Y Đình kinh nghiệm phong phú như vậy cũng thấy thảm, chứ đừng gì đến Thủy Thần nghĩ thế nào.

      Nhìn vẻ mặt khổ sở của , Hoàng Y Đình thể làm gì khác hơn là luôn miệng an ủi.” sao đâu! Cho dù trước khi cũng có chút vấn đề, ít nhất hai người cũng cùng nhau xem phim rất thuận lợi mà!” Nếu mà ở trong rạp chiếu phim tối om om còn có thể xảy ra thảm kịch gì, thực còn gì để nữa rồi.

      Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân bi thương nhìn , ánh mắt càng thêm buồn bã.

      thể nào? Vừa nhìn thấy vẻ mặt loại đó, Hoàng Y Đình khỏi cười khổ. “Chẳng lẽ xem phim mà cũng xảy ra chuyện?”

      Hối hận gật đầu, hồi tưởng lại chuyện ngu xuẩn mình làm, Lâm Dĩ Trân thực muốn khóc trận.

      Oa a ——– đúng là xảy ra chuyện! Cái nơi cây củ cải cái hố, yên lặng thưởng thức phim, còn có thể phát sinh thảm kịch gì được chứ?

      “Rốt cuộc là thế nào?” Bây giờ nghĩ mãi ra, nhịn được tò mò hỏi thăm.

      Lặng lẽ liếc nhìn nàng cái, Lâm Dĩ Trân đỏ mặt cúi đầu, xấu hổ thú nhận, “Mình ngủ quên mất.”

      sao đâu!” Vội vàng an ủi, Hoàng Y Đình nhanh chóng giúp củng cố niềm tin. “Chẳng qua là cẩn thận chợp mắt chút, có gì đâu mà để ý.”

      chỉ có vậy….” giọng ngập ngừng, vô cùng chột dạ.

      chỉ có vậy? Vậy còn có thể làm gì? Tạm thời đảm nhiệm làm thầy Trương chuyên chữa bệnh tâm linh, Hoàng Y Đình thực buồn bực, lại vội vàng hỏi: “ còn thế nào nữa?”

      “Mình ngủ say quá nên, cho nên… cho nên…” Khổ sở nên lời.

      “Như thế nào?” Bám riết tha hỏi đến cùng, dục vọng bát quái tràn đầy bị khơi dậy.

      “Mình chảy nước miếng lên vai ấy!” Buồn bực thốt ra, ngay sau đó xấu hổ che mặt kêu gào thảm thiết, hận thể đào cái hố mà chui xuống.

      Ô… đúng là đồ ngốc! Xem phim ngủ gật mất mặt lắm rồi, ngờ còn làm chuyện còn mất mặt hơn thế!

      Đến khi hết phim, bị lay tỉnh, lúc hai người đồng thời phát vết nước miếng vai , lập tức mắc cỡ chỉ thiếu nước khóc òa lên.

      Chảy nước miếng? phải chứ!

      Suýt nữa bị sặc bởi nước miếng của chính mình, Hoàng Y Đình kiểu gì cũng ngờ tới đáp án như vậy, nhìn dáng vẻ khóc ra nước mắt của bạn, rất ràng đây tuyệt đối phải đùa, đáy mắt nhất thời tràn ngập thương xót, rồi lại nhịn được xúc động muốn cười to.

      Ha ha, ấy đúng là quá thê thảm, rất đáng để cho người ta rơi đống nước mắt đồng tình!

      “Ha ha… Biết đâu Thủy pháp y lại cảm thấy dáng vẻ chảy nước miếng của cậu rất sexy… Được rồi! Được rồi! Coi như mình chưa gì!” Cười to trêu chọc, nhưng sau khi nhận được ánh mắt xấu hổ buồn bã quét tới, đành phãi nhịn cười câm miệng, chỉ sợ lại chọc thủng tâm hồn yếu ớt nhạy cảm.

      “Mình tệ lắm đúng !” Bị cười khiến cho càng thêm đỏ mặt, Lâm Dĩ Trân đúng là hối hận vạn phần. Ô… Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, có thể làm lại từ đầu tất cả, cho dù có muốn ngủ đến mấy, cũng cầm hai cây tăm chống mắt lại, liều mạng ㄍㄧㄥ*.

      *đây là từ mượn tiếng Min Nan có nghĩa là cố chấp, ngoan cố, bất chấp nghịch cảnh, từ này được viết bằng biểu tượng ngữ đơn giản hóa để nhấn mạnh với người đọc là từ này phải phát theo tiếng Min Nam chứ phải tiếng Quan Thoại

      “Nào có, nào có!” Bạn bè để làm cái gì chứ? Chính là để vào lúc quan trọng lời an ủi! Làm hết trách nhiệm của bạn bè, Hoàng Y Đình nén cười lại hỏi: “Thế Thủy pháp y sau đó có gì sao?” Quá trình qua lại của cái đôi này quá thú vị, khiến cho người ta nhịn được muốn biết sau đó phát triển thế nào!

      Lắc đầu cái, Lâm Dĩ Trân mặc dù thẹn thùng quẫn bách ngừng, nhưng hổi tưởng lại tình huống lúc đó, nhịn được khẽ nở nụ cười.

      “Lúc ấy mình cực kỳ lúng túng, chỉ muốn đào hố chui xuống cho rồi, vốn tưởng là ấy thừa cơ châm chọc mình mấy câu, ngờ ấy chẳng gì cả, đưa mình thẳng ra khỏi rạp chiếu bóng, thậm chí còn … còn …”

      gì?” Hưng phấn hỏi tiếp.

      là quay lại lần nữa!” Hơn nữa còn chỉ định muốn xem bộ phim biến thái sát nhân cuồng kinh dị kia!

      ra trong lòng cũng muốn xem phim đó nhất! Sớm biết vậy, cứ chọn phim kinh dị đó xem, chưa biết chừng ngủ thiếp mất.

      Nghe vậy, Hoàng Y Đình kinh ngạc mở tròn mắt, ngay sau đó mập mờ nở nụ cười he he: “Gì thấy này! ra là hai người có bài hết rồi nha!” Nếu sao Thủy pháp y lại câu ác độc nào, thậm chí còn tỏ có cơ hội lần sau chứ, đúng ?

      có, nào có đâu! Thủy Thần giờ chẳng qua chỉ coi mình như bạn bè thôi…” Đỏ mặt lên lắc đầu mãnh liệt, Lâm Dĩ Trân dù cũng hy vọng đúng như lời ấy , nhưng hết thảy đều chỉ là mình đơn phương mà thôi, thực nhìn ra Thủy Thần có ý gì khác ngoài bạn bè với .

      “Là như kiểu này phải ?” Hoàng Y Đình vô cùng hoài nghi.

      Thủy Thần mà biết, từ trước đến nay đều thích tiếp xúc với phụ nữ ngoài công việc, nhưng hôm nay lại chỉ xem phim cùng ấy, còn chủ động “Quay lại lần nữa.”

      Thành , phải là muốn phỉ báng người khác, nhưng Thủy đại pháp y căn bản là thể loại biến thái thà tình nguyện giải phẫu thi thể còn hơn lãng phí thời gian trao đổi tình cảm với bạn bè, nếu Lâm Dĩ Trân đối với ta chỉ là người bạn bình thường, ấy còn có thể hẹn hò riêng tư với ta? có cửa đâu!

      Chậc! Thủy đại pháp y ró ràng là đối với ấy rất đặc biệt, sao chính ấy nhận ra nhỉ? Aiz… đúng là trì độn có thừa mà, nhìn mà khiến người ngoài cuộc như cũng muốn nhảy ra chỉ điểm cho nàng chút.

      Nhưng mà… ây ây, thôi ! Tình cảm lúc mập mờ ràng là đẹp nhất, động lòng người nhất mà! Để cho bạn trì độn hay xấu hổ này tiếp tục thầm mến , cố gắng vượt qua cái tình e lệ, thực hành kế hoạch theo đuổi đàn ông !

      A a, cứ như tâm tư biến thái của Thủy đại pháp y, khẳng định là bị theo đuổi sứt sẹo của ấy chọc cho rất thích, đáy lòng thoải mái ngừng đây!

      Nghĩ đến đây, Hoàng Y Đình liếc nhìn đỏ mặt nóng tai cái, khỏi đồng tình than .

      Aiz…. thảm! ấy chắc chắn là thoát khỏi bàn tay Thủy đại pháp y rồi, mặc dù biết đó người trong lòng ấy, nhưng vẫn nhịn được muốn rơi lệ đồng tình thay cho ấy.

      “Đương nhiên là vậy!” Bi thảm gật đầu, nhận ra ánh mắt buồn cười của Hoàng Y Đình, Lâm Dĩ Trân vẫn chìm đắm trong buồn khổ: “Hôm qua là mất mặt, mình cũng biết sau này phải làm sao!”

      “Làm sao á?” Mày liễu nhướn lên, nhiệt liệt khích lệ: “Đương nhiên là tiếp tục tăng cường hỏa lực theo đuổi rồi, phải túm ta trong tay chứ!” Đôi này thực quá thú vị, nhất định phải hết sức cổ vũ, may ra được đúng bên cạnh xem kịch vui.

      Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân chỉ lặng lẽ cúi đầu.

      Aiz… Ngày hôm qua chịu “Bi thương” quá lớn, cần ít thời gian để củng cố tâm lý, tăng cường độ dày của da mặt mới có thể đối mặt với Thủy Thần lần nữa, về phần kế hoạch theo đuổi vĩ đại… cứ từ từ !
      Last edited: 7/9/14

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 6.1

      Địa điểm: Lớp học.

      Mặt đỏ cấp số: ★★★★

      Nội dung ghi chép: Hôm nay, chắc là ngày hắc sát của Mông khỉ rồi! Mới sáng sớm thấy ấy ốm yếu nằm bàn, nhìn qua hình như được thoải mái lắm, chắc là bị cảm nên sốt rồi. Quả nhiên đến tiết thể dục buổi chiều, ấy xin nghỉ với giáo viên, tự mình mình ở lại phòng học nghỉ ngơi, ai ngờ mọi người vừa mới vào học lại, trong đám con lại kêu có ăn trộm, là cái đồng hồ đắt tiền hơn vạn của mình bị trộm, lại còn thề thốt là trước khi vào học thể dục, chiếc đồng hồ kia vẫn còn ở trong ngăn kéo, nhất định là có người thừa lúc mọi người học thể dục trộm mất.

      Lời này vừa ra, ánh mắt hoài nghi của mọi người hẹn mà cùng bắn về phía Mông khỉ, người duy nhất ở lại trông lớp, lập tức thấy ấy lắp bắp mình lấy, mặt đỏ trông chẳng ra cái gì, cũng biết là do sốt cao mà đỏ hay là do khẩn trương? Tóm lại, cho dù ấy giải thích thế nào, cái giọng điệu lắp bắp đó chỉ khiến cho người ta vừa nghe thấy ấy có tật giật mình, ngay cả vị “Người mất của” kia cũng la hét muốn kiểm tra cặp sách và khám người ấy, hại tôi suýt nữa cười ra tiếng.

      Sao vậy? Giờ trình diễn tiết mục cảnh sát hình hay sao? Khám người? có chứng cớ mà có thể tùy tiện sỉ nhục người ta như vậy sao? Lại , lấy lá gan bé tí của Mông khỉ, thực nếu dám ăn cắp, tôi còn muốn đứng nghiêm chào ấy!

      Nhưng mà đến cũng kỳ lạ, lúc ấy chẳng hiểu tôi trúng tà hay làm sao, lại nhúng tay quản mấy chuyện vớ vẩn, trực tiếp lật tung cái bàn của “Người bị hại” kia lên, khiến cho mấy thứ đồ linh tinh trong ngăn kéo rớt hết ra ngoài, mà rất khéo, cái đồng hồ hơn vạn kia lại lòi ra từ trong quyển số học.

      Ăn cắp? Cười chết người, tự mình “mở cửa sổ”, còn dám đổ thừa cho người khác ăn cắp!

      ********

      Mông khỉ giỏi lắm, vậy mà những ba ngày có động tĩnh gì!

      Viện kiểm định, bên trong phòng pháp y, Thủy Thần cái có cái xoay chiếc bút trong tay, con mắt đẹp đẽ chớp lên, môi mỏng cong lên nụ cười lạnh lẽo tức tối.

      nàng kia nhất định là thấy mất mặt quá, dám tới tìm ! Hừ! vậy, cũng cần để ý lại gọi điện lúc nửa đêm “Nhắc nhở” nàng vệ sinh.

      Có người rất biết thế nào là chủ động ngoan ngoãn tiến đến, lúc nào cũng giống như bò, quất cái mới bước, đúng là khiến người ta cực kỳ khó chịu.

      “Oa khốn nạn! Tú tài huynh, cậu biết nụ cười hung tàn kiểu đó phối hợp với 『khung cảnh』này, thoạt nhìn rất kinh người sao?” Xoa xoa đám da gà nổi đầy cánh tay bước vào phòng thí nghiệm, Vương Chí Cương mắt nhìn thẳng, phạm vi tầm mắt tận lực khống chế tập trung ở mặt người đàn ông có vẻ mặt trầm, cũng là thứ “Thuận mắt” nhất trong trường lúc này.

      “Cậu làm nhiệm vụ phá án, chạy tới đây làm gì?” Lạnh lùng liếc xéo, Thủy Thần ba ngày nay tâm trạng tốt, muốn lằng nhằng với cậu ta.

      Gãi gãi đầu, Vương Chí Cương quen đâu phải ngày ngày hai, lập tức nhận ra tâm trạng tồi tệ dưới vẻ trào phúng lạnh lùng của , lập tức khỏi buồn bực, “Sao vậy? Tú tài huynh, tâm trạng tốt sao?”

      Quái lạ! biết Thủy Thần là kiểu người huyết áp thấp tiêu chuẩn, từ trước mười hai giờ trưa đều thuộc trạng thái “Người phận miễn gần”, cho nên hôm nay còn đặc biệt chọn buổi chiều mà tới, sao lại quét trúng phải đuôi bão rồi! Oan quá mà!

      muốn đáp lại , Thủy Thần lạnh lùng : “Có chuyện mau, biến ra ngoài!” Đối mặt với bạn cũ, lười phải mấy câu khách sáo, trực tiếp muốn cậu ta có việc gì mau biến.

      Rồi! xác định, tâm trạng của tú tài huynh hôm nay rất tồi tệ!

      thầm bi phẫn mình “tới đúng dịp”, Vương Chí Cương rất hiểu , chỉ có thể gãi mũi, nhưng mà phải cút ra ngoài, mà ngồi xuống phía đối diện .

      “Tú tài huynh, tôi có chuyện phiền toái to, giúp cái !” Aiz… Gần đây cũng bị “Vụ án cắt cổ trong nhà trọ” làm cho đầu to gấp hai rồi đây này!

      Nhướn mày, Thủy Thần lạnh lùng lên tiếng, nhưng mà mặt lại biểu lộ ra vẻ mặt “Có rắm mau phóng”

      “Cậu còn nhớ cái vụ cắt cổ trong nhà trọ mấy hôm trước chứ?” Vương Chí Cương vội vàng hỏi.

      “Ừ hừ” giọng đáp lại, Thủy Thần hỏi ngược lại: “Sao vậy? Tóm được hung thủ?”

      “Tóm được rồi tôi việc gì phải tới để cậu nổi bão làm gì? Đâu phải ăn no dửng mỡ tự ngược.” Xem thường liếc qua, Vương Chí Cương mặt đầy căm giận. Hừ! tên Thủy Thần này là biến thái, hơn nữa còn là tên biến thái giận chó đánh mèo.

      Trực tiếp coi lên án của làm gió mát thoảng qua tai, trong từ điển của Thủy Thần hề có bốn chữ “Tự mình kiểm điểm”. “Vậy cậu bắt hung thủ, tới chỗ tôi ngồi làm cái gì?”

      chính là tìm được hung thủ mới tới đây ngồi đây!” Vò vò đầu, Vương Chí Cương cũng có chút phiền não. “Tú tài huynh, cậu giải phẫu thi thể, tìm thấy đầu mối gì có lợi sao?” Khốn ! Cái tên đại pháp y này bình thường chỉ mấy câu kiểu như “Thi thể biết ”, sao bây giờ thi thể nhiều chút ?

      tra tất cả những nhân vật khả nghi, ngay cả mấy tên phạm tội cưỡng gian cũng “Mời” đến tán gẫu, nhưng cho tới giờ vẫn có tiến triển gì đột phá.

      Nghe vậy, Thủy Thần tìm trong đống báo cáo vụ án lôi ra báo cáo khám nghiệm tử thi về vụ “cắt cổ trong nhà trọ”, tỉ mỉ nhìn lại lần, rơi vào trầm tư.

      Thành , vẫn suy nghĩ xem vũng máu của người thứ hai kia là thế nào mà có? Trong khi khám nghiệm, phát trong miệng người chết cũng có mẫu máu giống vậy, cho nên nhất định là do người chết cắn hung thủ lưu lại. Nhưng mà, rốt cuộc là vì cái gì mà khiến cho người chết để ý đến hung thủ cầm dao uy hiếp mà cắn người, mà cắn vào đâu của hung thủ?

      Chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy chỉ cần biết mấy điểm nghi vấn này, tìm ra được hung thủ, nhưng nghĩ nghĩ vậy, nhưng suy nghĩ lúc nào cũng chỉ thiếu bước đến cửa để hiểu ra điểm mấu chốt.

      “Tú tài huynh, suy luận của chúng ta lần trước có phải sai lầm rồi?” Phiền não, Vương Chí Cương lại vò đầu.

      Lúc trước, bởi vì cảm thấy các mối quan hệ của người chết rất đơn giản, giết vì tình, báo thù, giết vì cướp của cũng bị loại trừ, cho nên vẫn theo phương hướng cưỡng gian rồi giết để điều tra và giải quyết, nhưng mấy ngày rồi, giờ vẫn tìm được đầu mối hữu dụng hơn, khiến cho thể hoài nghi sai phương hướng điều tra.

      sai phương hướng sao?” Chân mày nhướn lên, Thủy Thần lẩm bẩm tự hỏi.

      “Rất có thể! Cậu xem, nạn nhân quần áo vẫn đầy đủ, cũng tìm thấy tinh dịch, theo phương hướng cưỡng gian rồi chết để điều tra có chút vô căn cứ…” Vương Chí Cương càu nhàu.

      thực tế, lúc trước tiếp nhận cái nhìn của Thủy Thần, lập tổ phá án độc lập điều tra, theo phương hướng cưỡng gian rồi giết, nhưng vụ án vẫn chậm chạp mãi có đột phá mới, khiến cho những thành viên khác trong tổ đều bắt đầu oán trách, cho rằng theo sai hướng.

      “Chậm ! Từ từ… Cậu chờ chút..” Nghe cậu ta liên tiếp càu nhàu, trong đầu Thủy Thần chớp nhoáng lóe lên điều gì đó, nhưng lại mau đến mức nắm bắt được.

      “Cậu nghĩ ra cái gì sao?” Hai mắt sáng lên, phấn chấn hỏi lại.

      Thủy Thần cố gắng chặn lại linh quang nhanh chóng lóe qua vừa mới xúc động kia, song càng muốn nắm lấy, lại càng nghĩ ra, theo bản năng, xoay chiếc ghế dựa lại đối mặt với đôi mắt mở trừng trừng —–

      “Ông Vương, thứ vừa mới lóe lên lúc nãy rốt cuộc là gì…”Khó nghĩ hỏi.

      Song, lúc giọng hỏi chủ nhân cặp mắt kia, có người lại giống như bị kim châm, thoáng cái nhảy bắn lên, cả người run rẩy xoa xoa đống da gà cánh tay.

      “Oa—- Tú tài huynh, kính nhờ cậu đừng có như vậy, kinh khủng quá mất!” Vương Chí Cương cơ hồ như sắp điên mất, hận thể tông cửa mà xông ra ngoài.

      Ghê tởm! Nếu phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối bước vào phòng thí nghiệm của Thủy Thần, chính là vì cái kia!

      Nhìn xem, cả cái gian phòng thí nghiệm này, bốn phía vách tường ngăn tủ đều bày đống hài cốt của con người được ngâm phocmone, tay gãy chân gãy coi như chuyện , nội tạng, não cũng có thể chịu được, nhưng mà cái đầu người bị lột mất nửa bên da mặt, hai con mắt nhìn chằm chằm người ta tùy tiện đặt bàn làm việc, phảng phất như còn sống sờ sờ giám thị hết thảy vật bên trong phòng thí nghiệm, thực khiến cho người ta rét lạnh.

      Biến thái nhất này chính là, vị Thủy đại pháp y này còn giúp cái đầu người kia đặt cái tên là “Ông Vương”, hơn nữa dăm mười bận lại đột nhiên quay ra chuyện với “Ông Vương”, là… lạnh mà!

      “Cậu gào cái quỷ gì?” Ý nghĩ lóe lên nhanh chóng lướt qua kia dưới tiếng thét thảm thiết của cậu ta, chính thức tuyến bố mất tích, Thủy Thần khỏi cười lạnh mắng chửi người.

      khí của cái phòng thí nghiệm này đủ rồi, cậu lại còn đột nhiên chuyện với… với 『ông Vương 』 nữa, cho dù là ai cũng sợ hãi!” Vương Chí Cương vốn muốn là “Cái đầu người kia”, nhưng đột nhiên cảnh giác như vậy tôn trọng “người ta”, nếu ông Vương nửa đêm tìm cải chính, vậy ổn rồi, nên khẩn cấp chỉnh lời.

      Người này, đúng là kẻ ác nhát gan điển hình!

      Mắt lạnh liếc xéo, Thủy Thần chỉ cảm thấy để cậu ta tiếp tục ở đây chỉ tổ quấy rầy suy nghĩ của mình, lập tức phất tay đuổi người. “Biến ! Vụ án cắt cổ trong nhà trọ tôi nghĩ lại, nếu có phát gì mới, tôi báo cho cậu.”

      Nghe vậy, biết còn chưa nghĩ ra chữ nào, Vương Chí Cương hiếm khi thở dài, nhưng trong lòng cũng biết thể nóng vội, thể làm gì khác hơn là khoát tay, rời khỏi cái nơi toàn thứ quái quỷ này.

      Mắt thấy cậu ta lách người rời , Thủy Thần hề bị quấy nhiễu, quay đầu tiếp tục nhìn “Ông Vương” rơi vào trầm tư…

      Chậc! Ý nghĩ mới chợt lóe lên lúc nãy rốt cuộc là gì….

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 6.2

      [​IMG]

      A… ba ngày liên lạc, rất muốn gặp ! Nhưng mà… nhưng mà phải vào đó tìm sao? Hình như quá mức đột ngột, cũng quá mức kỳ quái, nhưng mà người cũng tới rồi… Rốt cuộc là có nên vào hay đây…

      Bên ngoài viện kiểm định, bóng người mảnh khảnh tới lui, do dự rốt cuộc có nên vào trong tìm người hay .

      Ba ngày nay, cố gắng “Chữa thương”, củng cố độ dày của da mặt, dưới cổ vũ liên tiếp mấy ngày liền của Hoàng Y Đình, cuối cùng cũng có dũng khí chủ động tìm , cố tình đến cửa của viện kiểm định rồi, trong lòng lại trùng lại.

      Aiz… Đúng là hỏng bét! Cứ tiếp tục như vậy sao mà theo đuổi được chứ? được! được! thể lùi bước, Hoàng Y Đình đúng, thích phải chủ động đánh tới, phải cố lên mới được!

      thầm cổ vũ bản thân cố gắng lên, Lâm Dĩ Trân mạnh mẽ gật đầu cái, lấy hết dũng khi cất bước….

      “Mông khỉ, ngờ lại gặp được cậu, là khéo đấy!” Nhiệt tình chào hỏi, Vương Chí Cương ngờ vừa mới ra khỏi viện kiểm định, đụng phải bạn học cũ.

      “Ừ, đúng vậy! là rất khéo!” Nhìn chằm chằm cậu ta, Lâm Dĩ Trân lúng ta lúng túng đáp lại, thực ngờ gặp cậu ta, nhất thời có chút thất thần.

      “Cậu tới viện kiểm định làm gì vậy? Chỗ này tôi rất quen thuộc, nếu mà có việc, tôi có thể giúp tay!” Vỗ ngực cái, Vương Chí Cương rất nhiệt tình.

      “Ách…” Má hồng lặng lẽ đỏ lên, ngại phải mình đến là để tìm Thủy Thần, Lâm Dĩ Trân lúng túng lắc đầu. “ có, có gì! Tôi chẳng qua là… chẳng qua là…” Chẳng qua là gì, mãi vẫn ra.

      Nhìn vẻ mặt khác thường của , Vương Chí Cương tính tình qua loa đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới chú ý đến xách theo hộp bánh su kem của hàng khá nổi tiếng, đột nhiên nhớ ra nàng cùng với Thủy Thần hình như có phát triển, khỏi nở nụ cười mập mờ.

      “Đến tìm Thủy Thần?” Hắc hắc, nhất định là mua điểm tâm đến cống nạp cho tú tài huynh.

      “Ừ, đúng vậy!” Thẹn thùng thừa nhận, mang tai đỏ lên.

      Oa! Chẳng qua là thừa nhận đến tìm người ta thôi xấu hổ thành như vậy, Mông khỉ đúng là chẳng khác gì hồi học trung học mười mấy năm trước, đúng là phải “Bế tục” mức bình thường nha!

      Vương Chí Cương thấy vậy chậc chậc kinh ngạc, nhưng mà ngược lại cũng ác liệt cười nhạo, còn đúng trọng tâm vỗ vỗ . “Bạn học, đừng trách tôi cảnh cáo cậu, vào tìm người phải cẩn thận, tâm trạng của Thủy đại pháp y hôm nay rất tồi tệ, cẩn thận bị bão quét!”

      “Ách… Bây giờ là xế chiều rồi mà!” Lâm Dĩ Trân buồn bực kêu lên, có thể thấy là cũng rất hiểu tật xấu huyết áp thấp của người nào đó.

      “Hôm nay cậu ta chẳng phân biệt được sớm chiều gì đâu!” Vừa mới bị bão quét. Vương Chí Cương bi phẫn tố cáo.

      “Thế, thế, thế…” Nghe cậu ta vậy, Lâm Dĩ Trân khỏi khẩn trương, “Thế” cả nửa ngày, chần chừ biết có nên vào để cho bão quét hay .

      , !” để cho có cơ hội đổi ý chạy trốn, Vương Chí Cương thoáng cái đẩy vào trong viện kiểm định, cười tà ác : “ tới rồi, đừng để mất công chuyến.” A a, có lý nào lại chỉ có mình bị quét, cũng phải kéo thêm người cùng nhau lội nước, người vui bằng cả nhà cùng vui mà!

      Bước chân lảo đảo bị đẩy vào, vừa quay đầu lại, chỉ thấy cậu ta vung tay muốn bước vào trong, Lâm Dĩ Trân biết cậu ta nếu tận mắt nhìn mình tìm Thủy Thần chắc chắn rời , lập tức bất đắc dĩ thở dài, nhắm mắt bước vào trong.

      Mắt thấy sau khi bước vào, cuối cùng biến mất ở cuối ngã rẽ, thấy bóng dáng đâu, Vương Chí Cương đắc ý cười đến càng thêm cao hứng là lúc —–

      “Chết rồi! Quên cảnh cáo ấy bên trong còn có “Ông Vương” với đống hài cốt…” Đột nhiên nhớ tới cái phòng thí nghiệm “ khí bức người”, có chút lo lắng gãi đầu, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến ấy là thợ trang điểm cho thi thể, lập tức khỏi lẩm bẩm mình, “Thôi cho qua! Mấy thứ đó, chắc ấy cũng sớm nhìn quen rồi!”

      Phòng thí nghiệm… Phòng thí nghiệm…. Có! Chính là nơi này

      Nhìn tấm bảng ngoài cửa, nghĩ đến Thủy Thần ngồi bên trong chỉ cách tấm cửa, Lâm Dĩ Trân nhịn được khẩn trương, mồ hôi đổ khắp lòng bàn tay.

      Hô —– mau hít sâu, cần hồi hộp, chỉ cần gõ gõ cửa, tự nhiên mà bước vào thuận đường ngang qua, tới chào hỏi là được!

      thầm cổ vũ bản thân, hít sâu vài hơi, rốt cục cũng giơ tay lên gõ cửa—–

      “Cộc cộc!”

      “Mời vào!” Giọng thanh lạnh truyền ra từ phía sau cánh cửa.

      Nghe được giọng nam ba ngày xa cách, Lâm Dĩ Trân rất nhớ, cẩn thận từng tí đẩy cửa ra, ánh mắt u lãnh lập tức quét tới, khiến cho nhất thời tự chủ được rùng mình cái.

      Hỏng bét! Vương Chí Cương hôm nay tâm trạng rất tệ, phải bị bão quét đấy chứ?

      Nghĩ đến đây, theo bản năng lùi lại bước, rất có ý tứ muốn xoay người chạy trốn.

      “Đứng lại cho tôi!” Quát lên, Thủy Thần lạnh giọng ra lệnh. “ vào!”

      Mông khỉ này ba ngày trời mới lần đầu tiên lộ diện tìm , ngờ mới tới cửa muốn trốn, đúng là gan dạ! Rất tốt! Vô cùng tốt! tuyệt đối “Chiêu đãi” tốt.

      “Ách… cái đó… cái đó tôi.. tôi thuận đường ngang qua, cho nên vào…. vào chào cậu tiếng…” Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Lâm Dĩ Trân ngoan ngoãn bước vào phòng thí nghiệm, lời giải thích được soạn sẵn trong lòng, giờ lại lắp bắp, rời rạc.

      Thuận đường? ấy lại còn thuận đường? Rất tốt! Nợ lại thêm khoản!

      Nheo đôi mắt lạnh, Thủy Thần ngoắc ngoắc ngón tay về phía . “Mông khỉ, cậu tới đây!”

      Ách… qua? Sao lại có dự cảm đại nạn đổ xuống đầu thế này?

      Đáy lòng có chút sợ hãi, cũng có dũng khí phản kháng, Lâm Dĩ Trân chỉ đành thuận theo bước tới trước mặt , còn chưa hỏi muốn làm gì, giọng lạnh lùng cất lên ——-

      “Vén tóc qua sau tai .”

      Vì, vì sao phải vén tóc chứ? Sững sờ tại chỗ, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt lạnh lẽo trầm, hiểu rốt cuộc muốn làm cái gì?

      “Vén, tóc, qua, sau, tai, !” Từng câu từng chữ giống như băng hàn ngàn năm nện xuống.

      “Được, được… tôi vén! Tôi vén!” sợ đến ngây người, Lâm Dĩ Trân nào dám theo, nhanh chóng đem tóc mãi xõa tung bên mã vén qua sau tai, lộ ra mang tai xinh đẹp trắng nõn.

      “Rất tốt!” Cong lên nụ cười tàn, cửu bạch cốt trảo độc đột nhiên hung tợn véo cái tai mềm mại, vặn rồi vặn, thủ đoạn dị thường hung tàn, hoàn toàn biết bốn chữ thương hương tiếc ngọc viết như thế nào.

      “Oa—” Bị đau kêu lên, Lâm Dĩ Trân sắp phun máu. “Thủy Thần, đau quá… có gì từ từ … mau buông tay …”

      Làm gì có ai như vậy chứ? Muốn nhéo lỗ tai người ta còn muốn “Người bị hại” tự mình vén tóc, chờ “Công việc định trước” được hoàn thành, lại còn làm cho người ta chịu đựng mùi vị “Tự làm tự chịu” này nữa chứ.

      Ô…. thực bị bão quét rồi!

      Giống như nghe thấy tiếng khẩn cầu của , Thủy Thần càng tăng thêm lực đạo, khuôn mặt lạnh lẽo chứa sát khí cười dịu dàng hỏi:”Mông Khỉ, xin hỏi cậu 『 thuận đường 』 là ý gì? Tôi là loại người có thể để cậu 『 thuận đường 』 sao?”

      Đến lúc này, Lâm Dĩ Trân mới hiểu ra mình sai cái gì, gấp đến mức vội vàng sửa lại lời, “ phải! phải! Tôi là đặc biệt tới, tuyệt đối phải thuận đường mà!” Đau quá à! Đau quá ! có thể buông tay được vậy?

      “Bây giờ mới phải thuận đường, thực khiến tôi tin nổi….” Cười lạnh hừ , chẳng qua lực tay thoáng buông lỏng.

      “Là ! Cậu xem!” Vội vàng giơ cao hộp giấy tay, dưới tập kích của đau đớn, kịp để ý đến thể diện nhanh chóng khai nhận. “Thuận đường là lấy cớ, thực ra tôi đặc biệt mua chút điểm tâm đến cho cậu ăn, tin tôi !”

      Liếc hộp điểm tâm cái, tâm trạng Thủy Thần lúc này mới tốt hơn chút, cuối cùng cũng buông tay bỏ qua cho . “Coi như cậu thông minh!”

      Che cái tai bị nhéo đỏ lên lại, Lâm Dĩ Trân lùi lại 2, 3 bước thoát khỏi “Khu vực nguy hiểm”, gương mặt đỏ bừng, kiểu gì cũng ngờ tới lại mất hứng chuyện mình bị “Thuận đường” như vậy.

      “Cậu khẩn trương cái gì? Tôi cũng đâu có làm gì cậu!” Khó chịu cuối cùng cũng được xả hết, cười , lại ngoắc ngoắc ngón tay về phía .

      Nhìn ngón tay ngoắc lại của , Lâm Dĩ Trân bị dọa cho sợ đến mức lắc đầu mãnh liệt. “Tôi, tôi đứng chỗ này được rồi…”

      “Cậu lấy điểm tâm ra, tôi ăn thế nào được?” Khóe miệng cong lên, cười.

      Cái, cái người này sao tâm trạng có thể biến đổi lớn trong nháy mắt như vậy?

      Nhìn khuôn mặt tươi cười tiêu bớt sát khí của , Lâm Dĩ Trân lúc này vừa khó hiểu lại bội phục, xác định thực có “Nguy cơ gây hại” xong, mới dám đến gần lấy điểm tâm.

      “Cái này, tôi vừa mới mua, cậu ăn xem có thích !” Cẩn thận mở hộp giấy ra, vẻ mặt đầy thẹn thùng cười cố gắng lấy lòng.

      “Là đặc biệt mua cho tôi ăn hả?” Cố ý hỏi.

      “Đúng, đúng vậy!” Đỏ mặt như trúng gió, Lâm Dĩ Trân vạn phần ngượng ngùng, giống như bị nhìn thấu hết tâm tư vậy, xấu hổ vô cùng.

      Mặt nóng quá ! Lấy trí thông minh của , nhất định nhận ra có ý đồ với rồi! có cự tuyệt lần nữa vậy? Làm sao bây giờ? Hồi hộp quá mất!

      Ừ… Cấp độ bốn sao!

      Quét qua khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng của cái, Thủy Thần trong lòng thêm chút thích thú, sau đó liền cầm lấy chiếc bánh su kem vị cà phê, chưa đến hai ba miếng ăn sạch , hơn nữa còn hạ lời bình. “ tệ! Mua ở đâu vậy?”

      Thấy thích, trong lòng Lâm Dĩ Trân đầy vui mừng, ngượng ngùng cười. “Nếu cậu thích, sau này ngày nào tôi cũng mua cho cậu ăn!”

      Ngày nào cũng mua? Đồ có ngon hơn nữa, ngày nào ăn cũng chán, lại , cũng thích đồ ngọt, nhưng mà… nhìn ra được, Mông khỉ thực rất muốn lấy lòng .

      Tâm trạng tốt lại tăng thêm bậc, Thủy Thần mỉm cười lắc đầu. “ cần!”

      Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân khỏi có chút thất vọng.

      “Cậu xịu mặt làm cái gì? Sợ tôi ăn hết bánh của cậu?” Biết thừa vì sao chán nản, Thủy Thần vẫn xấu xa cố ý xuyên tạc, hơn nữa còn nhanh nhẹn nhét chiếc bánh su kem vào tay . “Ăn ! Đừng có tôi độc chiếm đồ cậu mua cho cậu hưởng dụng đấy.”

      “Tôi, tôi đâu có… đâu có ý đó!” Đỏ mặt giọng giải thích, ăn từng chút từng chút.

      Nhìn từ từ ăn điểm tâm, Thủy Thần giống như vô tình hỏi: “Ba hôm nay bận rộn làm gì vậy?”

      Nghe vậy, lúng túng cúi đầu, lúng ta lúng túng : “Chữa, chữa thương…”

      “Cậu bị thương ở đâu chứ?” Nhíu mày hỏi thăm, cặp mắt tuấn đầy vẻ hoài nghi. Quái, trừ ba ngày trước, trán bị sưng lên cục ra, đâu nhìn ra ấy bị thương ở chỗ nào chứ!

      “À… bị tổn thương lòng tự, tự ái…” Xấu hổ đỏ mặt, lùng túng thú nhận.

      Thừa biết là trốn dám gặp !

      Hoàn toàn nhìn thấu tâm tư , Thủy Thần liếc xéo cái, ý đồ xấu xa lại bốc lên, cố ý nhắc lại chuyện xưa. “Cậu cũng đúng! xem phim ngủ, lại còn chảy nước miếng lên người người khác, đúng là rất tổn thương lòng tự ái.”

      “Thực, thực xin lỗi…” Lắp bắp xin lỗi, Lâm Dĩ Trân thực thấy còn đất dung thân, gương mặt trong nháy mắt hồng lên.

      “Muốn tôi tha thứ, cái áo đó cậu phải giặt sạch rồi trả lại cho tôi!” Môi mỏng cười, ra điều kiện.

      Giặt đồ cho ? Cái này, cái này có vấn đề gì! Cho dù có dính nước miếng, cũng nguyện ý ấy chứ!

      “Được!” Rất sợ đổi ý, Lâm Dĩ Trân vội vàng gật đầu, đáy lòng lại thực vui vẻ.

      Cong lên nụ cười quỷ quyệt hài lòng, trong lòng Thủy Thần có tính toán của riêng mình.

      *** Thèm ăn bánh su quá a a a

      Cho mọi người dãi luôn ~

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 6.3

      [​IMG]

      phát dấu vết nụ cười quỷ dị khóe miệng , Lâm Dĩ Trân ăn xong bánh su kem trong tay, thấy lấy thêm nữa, nhịn được hỏi: “Cậu ăn nữa sao?”

      ! Còn dư cậu mang về nhà ăn !” Lắc đầu cái, ngồi lại trước bàn làm việc lật tài liệu, định tiếp tục nghiên cứu xem điểm mấu chốt sơ hở của vụ án “Cắt cổ trong nhà trọ” là ở đâu.

      “Ừm!” giọng đáp, thấy biết xem tài liệu gì đó, Lâm Dĩ Trân tự ý nhìn quanh phòng thí nghiệm vòng, lúc này mới để ý chỗ này vậy mà lại bị trưng bày đầy bộ phận xương cốt rồi tứ chi của con người đủ loại kiểu dáng màu sắc, thậm chí còn có cái đầu người mắt mở trừng trừng!

      Người này thực là có ham mê cực kỳ biến thái!

      Lại lần nữa nghiệm chứng tính cách đặc biệt của , Lâm Dĩ Trân thầm cười trộm, sợ hãi như người bình thường, trái lại rất có hứng thú tiến lên nhìn kỹ cái đầu người bị ngâm trong phoocmone kia.

      “Đấy là ông Vương!” Phát hề sợ hãi chút nào quan sát, Thủy Thần lập tức giới thiệu với .

      “Ông Vương?” Lại còn có cả tên? phải chứ! Sững sờ nhìn chằm chằm , Lâm Dĩ Trân thực biết nên gì cho phải.

      Phảng phất như biết nghĩ gì, Thủy Thần giải thích, “Ông Vương là thi thể vô danh, có tên, cho nên tôi gọi ông ta như vậy.”

      “Thi thể vô danh?” Ngây cả người, thấy đúng, kỳ quái hỏi ngược lại: “Nếu là thi thể vô danh, phải đưa đến nhà tang lễ bảo quản, chờ người đến nhận, nếu vượt quá thời gian, do chính phủ địa phương thu nhận mai táng, sao lại còn cái đầu người ở đây được?”

      “Cậu biết ?” liếc cái, Thủy Thần cười đến quỷ dị. “Lúc ông Vương được phát , chỉ có mỗi cái đầu, có thứ gì khác, bên nhà tang lễ biết xử lý thế nào, cho nên quăng qua chỗ tôi.”

      “Cho nên ông Vương bị ngâm trong phoocmone cứ như vậy mà long trọng lên sàn?”

      “Đáp đúng rồi!”

      Nghe vậy, Lâm Dĩ Trân hết ý kiến. Cũng chỉ có loại người mắc ói như , mới nguyện ý đón “Ông Vương” từ nhà tang lễ về, hơn nữa còn đặt trong phòng làm việc cả ngày trừng mắt.

      Thủy Thần cũng mặc kệ người khác nghĩ thế nào, nhìn ông Vương, nhịn được cảm thán. “Nhiều năm ở chung, tôi cũng ông Vương cũng có tình cảm!”

      Ách… Có thể phiền hãy bồi dưỡng tình cảm với người sống có được , ví dụ như chẳng hạn! Lâm Dĩ Trân nghĩ thầm trong lòng, cũng rất muốn cảm thán lên tiếng.

      Giải thích xong thân thế của ông Vương, ánh mắt Thủy Thần chuyền lại người , nhìn chút, đột nhiên trở nên đăm chiêu.. Ừm… ấy cũng là phái nữ giống như người bị hại, có lẽ có suy nghĩ ở góc độ khác.

      Ách… , nhìn cái gì?

      Phát đột nhiên chăm chú nhìn mình, tim Lâm Dĩ Trân nhất thời giống như chú nai con nhảy loạn lên, cả người ngượng ngùng nóng lên, trong lúc nhất thời có chút luống cuống tay chân.

      “Mông khỉ!” Bỗng dưng, mở miệng gọi người, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu còn nhớ 『 vụ án cắt cổ trong nhà trọ 』 mấy hôm trước chứ?”

      “Nhớ, nhớ!” Ách… Sao đột nhiên lại đột nhiên nhảy đến chỗ này?

      “Vậy tôi hỏi cậu, nếu có bị giết hại, nhưng các mối quan hệ rất đơn giản, giết vì tình, báo thù, giết vì tiền tài đều bị loại bỏ, mặc dù hoài nghi bị cưỡng gian rồi giết, nhưng quần áo người vẫn đầy đủ, cũng tìm được tinh dịch, nhưng trong cố họng lại có vết máu của người thứ hai…

      “Lấy lập trường của phái nữ, dưới uy hiếp của dao, trong tình huống nào cậu có cơ hội cắn hung thủ bị thương?”

      suy đoán quá trình “Vụ án cắt cổ trong nhà trọ”!

      Chợt hiểu ra, thấy dị thường nghiêm túc, Lâm Dĩ Trân khỏi cũng khẩn trương, nhíu mày suy nghĩ lát, giọng hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy đây là vụ giết người xâm phạm tình dục?”

      “Ừ.” gật đầu cái, Thủy Thần có chút điểm nghi ngờ còn chưa nghĩ thông, rất tự nhiên chia sẻ ý kiến của mình với . “Mặc dù tôi hoài nghi đây là vụ giết người do xâm phạm tình dục, nhưng nạn nhân quần áo đầy đủ, cũng có bất kỳ dấu vết lưu lại nào của tinh dịch.

      “Dĩ nhiên, chúng ta cũng có thể phỏng đoán sau khi hung thủ giết người, để che giấu hành vi phạm tội, giúp người chết mặc quần áo, ngay cả trong quá trình xâm phạm, từ đầu đến cuối đều mang bao cao su, nhưng phần lớn những ké phạm tội cưỡng gian đều có thời gian nhàn hạ mà mang bao.”

      Nghe xong ý kiến của , Lâm Dĩ Trân lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Thực ra , đối với phái nữ mà , định nghĩa bị cường bạo chỉ có bị cưỡng ép xâm phạm ở bộ phận sinh dục.”

      Ngẩn ra, ý niệm mơ hồ khiến nắm tới nhanh chóng lướt qua lần nữa, Thủy Thần biết đáp án kề cận, lập tức nheo mắt thúc giục. “Cậu tiếp!”

      “Người chết quần áo đầy đủ, lại tìm thấy tinh dịch, có thể là… là… hung thủ cưỡng ép nạn nhân giúp khẩu giao*?” giọng ra suy nghĩ của bản thân.

      *oral sex : tức dùng miệng để XXX

      Aiz… Nếu như mà gặp phải tình huống đó, khẳng định cũng cam lòng chịu nhục muốn phát cắn đứt luôn gốc rễ hại người đó.

      Leng keng!

      Thủy Thần gần như có thể nghe thấy tiếng bingo vang lên trong đầu, ý niệm mơ hồ kia trong thoáng chốc trở nên ràng.

      Đúng vậy! trước đây sao nghĩ tới chứ? Nếu là khẩu giao, có thể giải thích được tại sao người chết quần áo vẫn đầy đủ, thấy tinh dịch cùng với vết máu ói ra từ miệng nạn nhân kia!

      Người chết nhất định là chịu nhục, xấu hổ giận dữ, cam lòng, trước khi chết hung hăng cắn hung thủ phát.

      Lúc trước , vẫn lấy góc nhìn của phái nam suy diễn về vụ án mạng này, sao lại có thể bỏ qua tình huống phái nữ dưới nguy cơ bị uy hiếp cưỡng bức, cơ hội duy nhất để cắn hung thủ bị thương, chí có thể dưới tình huống như vậy chứ!

      Khóe miệng cong lên, nhìn xấu hổ, hai tay Thủy Thần đặt lên bờ vai mảnh khảnh của , gương mặt tuấn tú chậm rãi cúi xuống…

      Hả? , …. động tác này của phải là….

      Hai mắt trừng lớn nhìn càng lúc càng gần, trong nháy mắt Lâm Dĩ Trân dâng lên huyết sắc, trong lòng vừa hoảng vừa sợ, vừa xấu hổ lại vừa thẹn thùng, song nhiều hơn cả là tràn đầy mong đợi cùng với luống cuống.

      Làm sao bây giờ? Có phải là nhắm mắt lại tốt hơn ? Đúng! Đúng! Quyết định! Nhắm mắt lại , như vậy bớt hồi hộp hơn.

      Tâm hoảng ý loạn suy nghĩ miên man, mang theo tâm trạng hồi hộp nhắm mắt lại, vạn phần ngượng ngùng chờ đợi chuyện tốt đẹp tới, song —–

      Cốp!

      “Oa—” Trán đột nhiên bị đụng, từng trận đau nhức ập tới, Lâm Dĩ Trân nhịn được kêu ra tiếng, dồn sức mở mắt, thấy đứng thẳng người, trán còn hơi ửng đỏ.

      “Làm tốt lắm, Mông khỉ!” Cong lên nụ cười quỷ quyệt, Thủy Thần chút dấu vết vỗ vỗ , ngay sau đó tránh ra, cầm điện thoại lên gọi.

      Này, người này lại… lại dùng trán đụng !

      Ngạc nhiên ngốc ở chỗ cũ, ngây ngẩn nhìn chằm chằm bóng lưng gọi điện, nỗi xấu hổ lúng túng long trời lở đất cùng với hối hận bao phủ lấy . Lâm Dĩ Trân thẹn đến mức hận thể ngâm mình trong phoocmone, vĩnh viễn gặp người nữa!

      vậy mà lại cho là… cho là muốn hôn , còn tự động nhắm mắt lại, chỉ kém nước chủ động lao qua thôi! Oa—– để bốc hơi khỏi thế gian này ! Tự mình đa tình lại hiểu sai như , trong mắt nghĩ sao đây?

      Ô ô… Theo đuổi đàn ông là khó mà!

      A a.. Trêu ấy thực thú vị mà!

      Quay lưng về phía nàng hận thể cắt cổ tự sát được, nụ cười xảo quyệt bên khóe miệng Thủy Thần lại càng nở rộng, chỉ kém bật cười lên.

      Mông khỉ nhất định cho rằng muốn hôn , lại còn chủ động nhắm mắt! A a, muốn lấy được nụ hôn của , nào có chuyện đơn giản như vậy? Có bản lĩnh, tự ấy tới mà cướp lấy! Chẳng qua là, gan bé tẹo như ấy, biết phải cọ xát bao lâu mới dám nhào vào đây.

      Hừ! Cũng đừng để chờ lâu quá, cũng có kiên nhẫn đâu!

      Trong khi trong bụng tính toán, đầu kia cũng có người tiếp điện thoại, đến khi giọng sang sảng chui vào tai, Thủy Thần nhanh chậm lên tiếng....

      “Vương đại cảnh sát, muốn bắt hung thủ 『vụ án cắt cổ trong nhà trọ 』 … Muốn? Muốn lập tức tất cả các bệnh viện lớn, phòng khám tư, điều tra tất cả những người đàn ông nào nhóm máu A có em trai bị thương sau khi án mạng xảy ra mấy ngày, … em trai của ai á? Cậu xem còn có thể có thằng em nào nữa, hả?”
      Last edited: 7/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :