1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ là vì thói quen - Tô Mịch

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 5

      Mạc Nhan cảm thấy bản thân như nằm mơ, tay run run gửi hình đầu người đầy đường đen nghi vấn:

      - Là mập…ồ , sư huynh đồng tính chuyển giới.

      Tiêu sương dạ vũ che mặt, nhàng hất tay áo, thẹn thùng :

      - Đáng ghét, làm sao có thể người ta như vậy chứ?

      Mạc Nhan lần nữa phun ngụm trà sữa ra màn hình máy tính, rút mấy tờ giấy lau lau, cầm điện thoại gọi số của Nghiêm Tiêu:

      - Lẽ nào mập lại dùng phương pháp đó mê hoặc biết bao nhiêu người chơi nam.

      Giọng của Nghiêm Tiêu xuống từ trong điện thoại chầm chậm truyền tới, nghe là vừa vừa cười:

      - Chính xác là có người thích như vậy.

      Mạc Nhan lập tức hiểu ra vấn đề:

      - ra mập còn có thể mê hoặc nam giới.

      Nghiêm Tiêu chỉ cười gì.

      Vừa rồi kích động mới gọi điện, bây giờ thấy động tĩnh gì của đầu dây bên kia, lại biết nên gì, chỉ có thể lắp bắp hỏi:

      - Thực tế là mấy chơi bao lâu?

      - Nửa tháng.

      Nghiêm Tiêu hơi dừng lại rồi lặng lẽ đáp.

      - Quá nhanh.

      Mạc Nhan cầm điện thoại, rơi vào trạng thái im lặng. Đại khái là hồn lìa khỏi xác rồi, căn bản thể chuyện. Về điểm này mà , cũng tự khinh bỉ bản thân. Chỉ là thấy gì, Nghiêm Tiêu cũng gì.

      Trong lòng Mạc Nhan thấy lúng túng, tình trạng thế này tiếp tục phải là lãng phí tiền điện thoại sao?

      cất giọng:

      - Sư huynh à, hôm nay em quên nộp tiền điện thoại…

      Giọng Nghiêm Tiêu :

      - Ừ?

      - Thực ra hôm trước đủ rồi..

      - Vì vậy?

      - Em …phải…cúp…điện thoại rồi!

      Nghiêm Tiêu trầm xuống chút rồi nhàng:

      - Oh, em cúp .

      Mạc Nhan bỏ điện thoại xuống, bắt đầu nhìn lại màn hình máy tính, chỉ thấy người đánh đàn xinh đẹp đó diệt hết tất cả những quái xung quanh, trong lúc cười cách điên cuồng chú ý đến hình tượng:

      - Ha ha ha ha ha ha, mập của em rất lợi hại nhé, ha ha ha ha ha!

      Mạc Nhan nghĩ, lẽ nào đó gọi là “Hào phóng như gió”…

      Thế giới này hỗn loạn rồi…

      trái với ý mình nghĩ:

      - là lợi hại, lợi hại…

      - A ha ha ha, phải sùng bái đâu, đó chỉ là kỷ xảo , đáng cười, đáng cười!

      Mạc Nhan kịp thời cắt đứt lời của :

      - Nhưng người chơi đàn là và đạo sĩ là sư huynh, tên của hai nhân vật này quả là rất tương hợp à.

      mập rất đắc ý:

      - Cái tên có đầy đủ khí chất cổ điển và nội hàm này đương nhiên là đặt rồi. Như Nghiêm Tiêu đến Lý Hạ và Lý Thương cũng phân biệt được, làm sao có thể biết đặt?

      Mạc Nhan chống cằm suy nghĩ. Đại khái là Nghiêm Tiêu phân biệt được giữa Lý Hạ và Lý Thương . Chỉ cần cảm thấy điều đó có tác dụng gì với cần quan tâm. Hầu như từ rất lâu rồi, muốn làm gì, muốn có được giải thưởng gì, đều bỏ lỡ. Lúc lên cấp ba, thích khí trường cấp ba trọng điểm nào đó, sau đó quả nhiên được tuyển thẳng đến đó. , chỉ có thể đạt được vị trí thứ hai giải nhảy cao nhảy xa hội khỏe phù đổng của trường, sau đó quả là cũng đạt vị trí thứ hai.

      Làm người, luôn thể việc gì cũng như ý vậy? Nhưng Nghiêm Tiêu lại thế.

      Mạc Nhan có lúc cũng nghĩ, nếu có ngày, khi kế hoạch kịp với biến số, dự định xử lý thế nào.

      Đương nhiên, tuyệt đối phải là hi vọng trong vui mừng và tai họa.

      mập lại đắc ý :

      - Lúc đầu đăng ký hai cái tên cao sang, là người chơi đàn, là đạo sĩ. Căn bản là muốn chờ chúng lớn chút, sau đó để chúng kết hôn. Nhưng mới luyện được bao lâu, lại cảm thấy chức danh đạo sĩ này phải là để chơi, xuất chiêu cũng đứng ở đó ngây ra rất lâu để tạo pose (dáng), khi PK ai còn chờ bạn tạo dáng, cái thời gian này cũng đủ để người khác chém vài nhát rồi. Vì vậy vứt cái nick này cho Nghiêm Tiêu.

      Đối với việc đạo sĩ thích tạo dáng, Mạc Nhan cũng tán đồng:

      - Đạo sĩ ra chiêu thực là rất chậm, đủ sức công kích lớn.

      mập :

      - Hơn nữa hai cây đao kỹ thuật của Nghiêm Tiêu, đao là chém người khác, đao là kích thích bản thân, cũng yên tâm gả con của nhà cho cậu ta, biết cậu ta làm sao lại được xếp vào bảng hùng thiên hạ…

      mập còn lên giọng khoe khoang, chỉ thấy đạo đao kiếm từ trời đưa xuống, chấn động từ cách ba bước tới người đánh đàn, vết máu tuôn rơi. Tà áo xanh của Túy đạp thanh thu bay phấp phới, rút kiếm, kiếm hoa sáng quắc hết sức xinh đẹp.

      Mạc Nhan … họ phải chuẩn bị PK ở cái chỗ quái quỷ này chứ? Nhỡ hai bên đều bị thương, chỉ có thể dùng cái chết về tới thành, chết chóc của người chơi khiến mất điểm kinh nghiệm.

      Tiêu sương dạ vũ lấy ra Thất huyền cổ cầm:

      - Có giỏi PK, ai sợ ai?

      Người chơi đàn xong câu này lập tức ngồi xuống :

      - Tôi quên mang thuốc, chờ tôi chút rồi trả lời.

      Mạc Nhan hiểu ra, lập tức đưa máu cho Tiêu sương dạ vũ:

      - Các đánh ? Vậy em phải làm gì? Có phải là chờ khi người chết rồi cứu sống?

      Nghiêm Tiêu :

      - Em đứng sang bên nhìn.

      Mặc mặc khạp thụy ngoan ngoãn lui về bên, xem hai cao thủ chuyển sang trạng thái PK.

      Theo lời của mập mà , đó là trận chiến giữa những người đàn ông, chết chết cách hoành tráng, đánh ra gì cần đánh.

      Mạc Nhan xem những tuyệt kỷ mà hai bên liên tiếp đưa ra của môn phái mình, đẹp đẽ kỳ diệu đến tuyệt vời, những quái xung quanh vừa chạy đến chưa kịp hoạt động gân cốt bị giày xéo cách vô tình. Chờ đến khi người đánh đàn đàn khúc ma cao, Mặc mặc khạp thụy cũng bị giật mình, hầu như đến phản ứng gì cũng đều kịp, giao diện trò chơi nhảy lên câu: Bạn rơi vào tình trạng tử vong, hãy kích hoạt để xác định về thành.

      Mạc Nhan thấy điểm kinh nghiệm giảm , cảm thấy đau lòng vô cùng.

      May mà đau lòng được bao lâu, mập xuất bên trong tình trạng thiếu máu, quát rằng:

      - XXX, lại mất cấp.

      Thế giới này lập tức công bằng rồi.

      Bọc trong chăn ngủ dưới khí lạnh của điều hòa đến khi ánh nắng chiếu sáng khắp nơi, đó là thói quen của Mạc Nhan rồi. Cũng như thường ngày, mò điện thoại ở tủ đầu giường rất lâu mới được, màn hình hiển thị hai tin nhắn.

      Mạc Nhan mở ra xem, bỗng có chút bực bội. Bởi vì tin nhắn trong đó là người dùng XXXX tôn kính, thuê bao 13XXXXXXXX nạp cho thuê bao của bạn XXX tệ, tài khoản nay của bạn là XXXX tệ. Số điện thoại đó chính là số của Nghiêm Tiêu.

      Mạc Nhan nhanh chóng viết tin nhắn:

      - Tiêu, em chưa nghèo đến nỗi tiền điện thoại cũng có… hơn nữa hôm qua là đùa, sao đến cái tính hài hước cơ bản cũng có thế?

      Lâu sau đó, Nghiêm Tiêu mới trả lời:

      - sao, chờ sau khi vào học em lấy học bổng giúp nộp tiền điện thoại ba tháng.

      Mạc Nhan bỗng chốc cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống hai độ. ra Nghiêm Tiêu phải là có tính hài hước, chỉ là chuyện cười của tương đối lạnh.

      Điều hòa, vẫn là nên mở nhiệt độ cao hơn chút.

      Tuy nhiên, mùa hè với ánh mặt trời sáng lạng là để cỏ cây sinh trưởng.

      Mạc Nhan thấy ánh nắng bên ngoài chói chang, nghe dự báo thời tiết là hai ngày tới lại tăng thêm hai độ nữa, dứt khoát ở nhà ra ngoài.

      Game Kiễm vũ bắt đầu vào giai đoạn ngừng nâng cấp thuộc tính để cân bằng những mâu thuẫn của người chơi, ít người rút lui. Nhưng sau khi Mặc mặc khạp thụy và Túy đạp thanh thu định hôn lễ xong, hứng thú của với game mạng cũng dần dần tiêu hao nhiều, đưa số cho Y Liễn, xóa trình tự trò chơi.

      Cuộc sống ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn của Mạc Nhan qua trong tháng bị số điện thoại gọi đến làm đảo lộn tất cả. Trước khi nghe điện thoại, xem số điện thoại hiển thị là số có mã vùng quen thuộc, muốn hay muốn cũng phải bấm nút nghe. Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến là giọng nữ sắc bén dứt khoát:

      - Là sinh viên Mạc Nhan phải ? Giang bên viện Lý học.

      Trong lòng Mạc Nhan có chút dự cảm tốt, điện thoại vào lúc này, sợ là vì chuyện đó:

      - Dạ, Giang, nhưng em ở khoa Kinh tế, phải viện Lý học…

      - biết, nhưng sinh viên bản địa của khoa Lý học đủ nên mới gọi cho em. Mấy ngày này em rảnh chứ?

      Giang căn bản chờ trả lời tiếp:

      - Là thế này, hai ngày sau là đợt huấn luyện quân cho sinh viên, em phải là sinh viên bản địa, đến để làm nhân viên phụ đạo. Bảy giờ ngày mai đến phòng 1 lầu X để họp mặt, có những hạng mục huấn luyện và sắp xếp cần .

      Mạc Nhan kịp phát biểu bất ký ý kiến gì đối phương :

      - Như vậy nhé, ngày mai đừng có đến muộn.

      Sau đó cúp máy cách nhanh chóng.

      Mạc Nhan cầm điện thoại, rơi vào trạng thái phẫn nộ:

      - Mình đến câu cũng được, đến nỗi như thế chứ.

      Đây căn bản là hành vi ép bán ép mua làm rối loạn cơ chế thị trường kinh tế.

      Nếu toán học là ác mộng của sinh viên huấn luyện quân là ác mộng trong ác mộng. Trường đại học Z sắp xếp huấn luyện quân sau khi tân sinh viên vào trường năm, mọi người sớm quen với việc để từ từ qua rồi, cần phải ở với những em khóa dưới hơn hai tuổi hơi khó.

      Ngày hôm sau, Mạc Nhan trong tình trạng ngủ gà ngủ gật đến trường.

      Mặt trời vẫn sáng chói như thế, ánh nắng chói mắt, cả thế giới giống như biến thành quả cầu lửa.

      Những siêu thị và quán nước giải khát hai bên đường mở cửa sớm, cách lớp cửa kính nhưng vẫn cảm nhân được hơi lạnh.

      Mạc Nhan bước vào phòng học, mấy sinh viên cùng năm bị kêu đến cũng có mặt, nhìn bộ dạng tức giận của nên hỏi cách đồng cảm:

      - Bạn cũng bị buộc phải đến à?

      Mạc Nhan gì chỉ gật đầu.

      - Cũng chẳng có cách nào, từ trước đến giờ làm phụ đạo mỗi năm cho sinh viên tập quân đều có ai tự nguyện làm cả.

      Mạc Nhan bỗng cảm thấy nếu như có thể lấy bối cảnh nào đó miêu tả phù hợp với tâm trạng của họ lúc này đó chắc chắn là màn đêm.

      Đúng bảy giờ, bên ngoài cửa phòng học là tiếng giày cao gót nện vào nền đá hoa, giáo viên nữ tuổi có chút lớn bước vào phòng học, dựa vào dãy bàn đầu:

      - Người đến đủ rồi? Rất tốt, sau này khi huấn luyện cũng phải như thế, được đến muộn.

      Mạc Nhan nghe giọng , nhận ra vị giáo viên nữ trước mặt là người gọi điện cho ngày hôm qua.

      - Năm nay chúng ta huấn luyện tiến hành ở trong trường. Nguyên tắc là trong thời gian huấn luyện sinh viên được ra khỏi trường. Về điểm này, nhà trường phái người đến kiểm tra phòng đột xuất. Các bạn là phụ đạo của sinh viên, cần phải giao lưu tốt với các em năm dưới, nếu như đến lúc đó có vấn đề gì xảy ra, xét trách nhiệm vào từng cá nhân.

      Giang dừng lại chút rồi nhìn lượt các sinh viên, :

      - chưa?

      Mạc Nhan thực rất bực bội, nếu như có sinh viên nào trốn ra ngoài, lẽ nào phải trực ở đó cả đêm để canh chừng sao? Huống hồ những nơi mà có thể trèo trốn ra ngoài thực là rất nhiều, tính nếu như phân thành mười người cũng đủ.

      Vì thế những buổi sáng tốt đẹp bị mất bởi việc huấn luyện quân .

      Viện Lý học phân thành ba đại đội, mỗi đại đội đều có bốn trung đội, được phân về trong bốn trung đội đó, toàn bộ đều là sinh viên khoa Vật lý ứng dụng.

      Mạc Nhan lật lật lại bảy tám lần danh sách, muốn tìm ra số sinh viên nữ nhiều hơn, nhưng thất bại.

      Dì quản lý ký túc xá sinh viên đưa chìa khóa cho :

      - Phòng ngủ thứ nhất bên trái ở lầu hai vốn là để cho trưởng lầu ký túc ở, là phòng đơn.

      Nhà trường quả là chưa quên chủ nghĩa nhân đạo, ít nhất là vấn đề chỗ ở được đảm bảo.

      Mạc Nhan mở cửa phòng, đứng trước gương trong nhà vệ sinh, lúc này mới nhận thức ra vấn đề nghiêm trọng.

      Ở trong gương là khuôn mặt chút vẻ nghiêm túc gì đáng .

      dựa vào cái gì để có thể khiến mấy sinh viên nam đó ngoan ngoãn nghe lời?

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 6

      Vào buổi tối, trải qua cuộc sống năm sinh viên trở nên lão làng, lần lượt bước vào phòng học, tham gia hội nghị trước khi huấn luyện quân .

      Hội nghị kiểu này đều là thủ tục, còn thực tế lại cần thiết lắm.

      Mạc Nhan đứng bục giảng, điều chỉnh micro chút, với các sinh viên phía dưới:

      - Các bạn sinh viên thân mến, mình là sinh viên hướng dẫn của khoa Vật lý ứng dụng các bạn trong lần huấn luyện này.

      Ở phía dưới mọi người thầm to với nhau, đúng là bàn về cái gì đó rất sôi nổi.

      Đó là thói quen. Bất kể là ở trường hợp nào, cũng luôn có những người có số lời nhịn được cần phải với người khác. kể là lớp có sinh viên nữ nhiều hơn hay sinh viên nam nhiều hơn, đều ngoại lệ.

      Mạc Nhan căng thẳng, nhẫn nại mở lời:

      - Mình là Mạc Nhan, là sinh viên khoa Kinh tế học lớp OX, lớn hơn các bạn khóa. Vì thế việc huấn luyện quân mà mọi người sắp trải qua, mình cũng trải qua cách đây năm trước.

      thở hơi, nặng giọng :

      - Việc huấn luyện quân , mình nhắc lại nữa, mọi người đều có cuốn quy tắc huấn luyện rồi, có gì chưa hiểu, ở đó cũng viết rất ràng rồi. Nhưng…

      Phía dưới tiếng xì xầm hơn, mỉm cười :

      - Mọi người đều ở trong trường năm rồi, vi phạm quy định nào chịu trừ điểm gì, chắc hẳn cũng có sinh viên nếm qua, cho dù là thiếu kinh nghiệm thực tiễn nhưng ắt là có kiến thức lý luận phong phú rồi. Vì vậy nếu mọi người vi phạm kỷ luật bị quản giáo bắt được, có hai còn đường có thể lựa chọn.

      Tiếng chuyện bên dưới cuối cùng cũng tạm dừng.

      Mạc Nhan rất đắc ý, vui vẻ :

      - Thứ nhất, PK với quản giáo, thắng, quản giáo cũng có mặt mũi nào mà trừ điểm bạn. Thứ hai, ngoan ngoãn bị trừng phạt, phạt viết bản kiểm điểm mười nghìn chữ, mỗi chữ đều viết bằng tay, được copy. Đương nhiên phải nhắc nhở với mọi người trước câu, sinh viên chưa được đeo đai đen võ thuật đừng tùy ý nếm thử biện pháp thứ nhất.

      - Nếu như bị tổng phụ đạo của đại đội chúng ta, tức là Giang bên văn phòng viện Lý học các bạn bắt được, xin lỗi, hãy trực tiếp quỳ đến văn phòng viết bản kiểm ba mươi nghìn từ, bản kiểm điểm cuối cùng gửi cho Giang bảo quản, sau khi tốt nghiệp để đính kèm vào hồ sơ tốt nghiệp của mọi người.

      - Đương nhiên, nếu bị mình bắt được, nể mặt mọi người, mình nhất định bỏ qua. Vì vậy khi mọi người muốn làm trái quy định hãy thông báo với mình tiếng, ít ra khi việc xảy ra mình là người đầu tiên biết đươc để trước khi tiếng xấu lan truyền xử lý gọn tất cả những nhân chứng vật chứng.

      Mạc Nhan ngừng lại, nụ cười gương mặt chợt cứng lại, cái mấu chốt lúc này là lại quên mất phải gì.

      Những sinh viên ngồi ở phía dưới nhìn , tất cả im lặng chờ đoạn tiếp theo.

      Trong đầu Mạc Nhan chợt nghĩ ra, :

      - Được rồi, còn có số việc vụn vặt, tôi với các bạn mấy điều tương đối quan trọng.

      Mạc Nhan lật lật túi xách, lấy ra quyển vở ghi chép, mở ra đọc những chi tiết chủ yếu:

      - Bây giờ là tháng 8, theo khí hậu của thành phố, số liệu dự báo thời tiết tuy chưa đến 40 độ nhưng nhiệt độ trong quá trình huấn luyện này giảm.

      - Huấn luyện quân là vất vả, mình rất hiểu tâm trạng của mọi người. công việc hậu cần của trường chúng ta cũng rất đầy đủ, cho mỗi trung đội hộp thuốc y tế, thuốc say nắng rất nhiều, vì vậy mọi người cần phải lo lắng trời nắng ngất xỉu ở thao trường.

      Mạc Nhan gấp vở ghi chép lại, nghiêm mặt :

      - Sinh viên nào muốn giả ngất để khỏi tập luyện về luyện tập nhiều vào, đừng cho giáo quan là ngốc. Đến lúc đó bị phạt chạy quanh thao trường hay lắm đâu.

      Mạc Nhan xong, ở phía dưới vẫn im lặng.

      thở dài, còn may nghĩ đến những lời mà năm trước người hướng dẫn từng . ta chút biểu cảm xong những lời đó, trong chốc lát làm cho phấn khích của các sinh viên lắng xuống, cho đến hết đợt huấn luyện đều bình an vô .

      - Ơ, mọi người hỏi gì sao? Còn có vấn đề gì hãy ra, sáng ngày mai sau khi chỉnh lý nội vụ xong, buổi chiều chính thức tập luyện.

      sinh viên nam dãy đầu đứng dậy cười hì hì :

      - Sư tỷ, thời gian tập hợp sớm như vậy, chúng em dậy nổi.

      Mạc Nhan cảm thấy tĩnh mạch ở góc trán đập cách lợi hại, chỉ là bị ép lao động cách rẻ mạt, những thời gian nghỉ ngơi và huấn luyện như sinh viên, đến lúc tập luyện dưới cái nắng chang chang cũng phải đứng bên xem chừng. còn chưa ấm ức chuyện tập hợp quá sớm có người dám như thế:

      - Về mặt lý thuyết, đến muộn là cho phép.

      - Vậy còn về mặt thực tế sao.

      Sinh viên nam đó lại hỏi tiếp.

      - thực tế, huấn luyện mỗi năm đều ít sinh viên vì những lý do này lý do nọ mà đến muộn. Sinh viên nữ vì chưa trang điểm hoặc chưa kịp bôi kem chống nắng mà đến muộn.

      Ngành Vật lý ứng dụng chỉ có vài sinh viên nữ ngồi với nhau cười . Mạc Nhan tiếp:

      - Còn lý do của sinh viên nam càng hoa lá cành hơn. Vì vậy nếu là sinh viên nào đến muộn, muộn phút chạy vòng sân, muộn hai phút chạy hai vòng, cứ như thế, sinh viên nữ có thể giảm cân. Giáo quan giám sát sinh viên chạy đến khi nào xong.

      Phía dưới cuối cùng cũng xôn xao lên,những sinh viên nam cười kháng nghị:

      - Sư tỷ, thế quá ác, chị phải làm chủ cho bọn em chứ!

      Mạc Nhan cười :

      - Mình cảm thấy quy định chạy như thế là rất dân chủ rất công bằng. Nếu như mọi người muốn chạy quanh thao trường hãy đến sớm chút. Mình cầu cao, chỉ cần mọi người đến sớm phút. Được rồi, sau khi đại hội vận động kết thúc, mọi người về nhé.

      vừa xong, cầm túi xách nhanh ra khỏi phòng học.

      Quang cảnh ngôi trường về đêm còn mang nặng khí mùa hạ, Mạc Nhan bước nhàng về phòng, bên chạy bên nghĩ, nếu là thành quả của người khác, tuy luyện tập qua, nhưng kế hoạch luôn khác với thực tế, đến điểm mấu chốt cuối cùng quả nhiên lại quên lời.

      Vì thế, ngày đầu tiên huấn luyện kết thúc trong tiếng hét vang dội ở bãi cỏ hoang.

      Tuy nhiệt độ vẫn cao, nhưng cho đến lúc ăn tối vẫn có trường hợp đau ốm.

      Nếu dùng câu để miêu tả khái quát việc tập quân , đó là: hoạt đông tàn phá về thể chất và tinh thần của sinh viên đại học Trung Quốc. Khi học điều lệnh, các giáo quan vừa rảo bước quan sát tư thế của mọi người, vừa hát nhạc trẻ sai điệu từ kênh Mariana đến sa mạc Sahara, còn chỉ trách những sinh viên vì cười; khi đều, giáo quan chỉ trách những sinh viên bước nhịp đều kịp với chỉnh tề so với tiếng hô của ta, ràng là giáo quan mang giày da đặc chất mà chỉ mình ta có, bất luận là thế nào thanh cũng chỉ có ; càng làm người ta khó chịu là khi xếp hàng ăn cơm, mọi người tập trung ở cửa nhà ăn, trước hết phải hô khẩu lệnh, hô càng to càng tốt, nếu tiếng hô to hơn đại đội khác được ăn cơm…

      Mạc Nhan nhìn cảnh này rất quen, trong lòng cũng hết mực cảm khái.

      Nghĩ đến năm đó cũng là những thiếu niên thanh xuân như thế, bây giờ là già rồi, già rồi.

      Lúc chiều tối, lãnh đạo đại đội gọi tất cả các trợ lý đến, bắt đầu kiểm tra vệ sinh nội vụ, đồng thời kiểm tra nhân số.

      Mạc Nhan nghe tin liền lập tức thông báo ngay cho trung đội trưởng.

      Đáng tiếc là đánh giá quá cao hiệu suất làm việc của sinh viên nam.

      Họ bước lên tầng hai, chỉ nghe thanh lộn xộn:

      - em, có người đến kiểm tra, nhanh, nhanh, mặc quần áo.

      Mạc Nhan nhìn sinh viên đối diện, đều cùng chung tâm trạng: Bó tay.

      Mạc Nhan cùng với giáo quan đại đội bước vào phòng của các sinh viên nam đó.

      Đúng lúc có sinh viên nam gõ bàn phím máy tính thấy Mạc Nhan bước vào, kêu lên tiếng thảm thương, nhanh chóng kéo túi áo quần, hết sức ấm ức :

      - Sư tỷ, đây là phòng nam, khi chị vào ít nhất cũng phải gõ cửa chứ.

      Đại đội trưởng cười và câu với tiếng phổ thông chuẩn lắm:

      - bạn, xấu hổ thế sao?

      Bốn người trong phòng đều lập tức đứng dậy chào:

      - Chào đại đội trưởng.

      Mạc Nhan cảm thấy buồn cười:

      - Đây là quy định của khu ký túc xá, nữ sinh có thể tự do ra vào lầu của nam sinh nhưng nam sinh thể ra vào lầu của nữ sinh.

      Đại đội trưởng :

      - Khăn mặt bàn chải đánh răng của các bạn đều để đúng chỗ, cái mền này gấp cũng đúng, dưới nền cũng cần phải chùi, trong trại chúng tôi, nền nhà sạch đến nỗi có thể làm gương soi.

      Mạc Nhan nhịn cười, :

      - Nghe chưa, cần phải chùi cho đến lúc nền nhà có thể soi gương, bệ rửa mặt có thể dùng làm ly đựng.

      Mấy sinh viên nam tỏ vẻ thảm thương:

      - Sư tỷ, chị ăn hiếp người quá…

      Đây đâu tính là ăn hiếp? Chỉ là để bù lại cái phần bị ức hiếp, lặp lại lần với bọn họ mà thôi.

      vòng kiểm tra xong, khi bước đến phòng cuối hành lang, Mạc Nhan phát thấy phòng này giống như những phòng khác, còn đóng cửa nữa.

      bước lên trước, gõ cửa, rất nhanh nam sinh bước ra mở cửa.

      Người đó áo quần chỉnh tề, xem ra phải là mặc vào lúc vội vội vàng vàng. Cậu ta thấy Mạc Nhan, cười để lộ hàm răng :

      - Mạc Nhan, cậu đến rồi.

      Mạc Nhan mở to mắt, đối mặt trùng hợp này sợ là chỉ có ở trong phim? Mở cánh cửa, đứng ở phía sau cửa chính là mối tình đầu năm đó, nhưng kinh ngạc, chỉ mỉm cười:

      - Cậu đến rồi.

      Lúc đầu xem danh sách, chỉ muốn kiểm kê số học sinh nữ nhiều hơn, nên chú ý đến điểm này.

      Mạc Nhan à lên tiếng, lấy lại cái sắc thái khi làm việc:

      - Chúng tôi đến kiểm tra nội vụ phòng.

      Nam sinh đứng tránh qua bên, khi Mạc Nhan bước qua cậu ta mới cảm thấy đối phương cao hơn. Năm đó chỉ thấp hơn cậu ấy nửa cái đầu.

      Mạc Nhan mở danh sách trung đội xem lại cách tỷ mỉ, quả là tìm thấy tên của cậu ấy.

      u Lạc.

      Mạc Nhan đứng bên gì, ít nhiều cũng có chút lúng túng, nhưng cũng chưa đến nỗi khó chịu, thích chia tay sau lại làm bạn, cảm thấy mình có cái phong độ đó.

      Mẹ luôn biết làm người. Nhưng như thế nào mới gọi là ba từ “Biết làm người” đây?

      Lúc Mạc Nhan về phòng, cũng hơn mười giờ, trước khi tắm rửa leo lên giường còn xem lại hai lần chuông hẹn giờ điện thoại, xác định là sáng mai xuất bi kịch “Toàn bộ đến đông đủ, trợ lý đến chậm”, rồi sau đó mới ngủ.

      Nếu có thể ngủ lâu dậy, nhất định làm thế, bởi vì khi mất mới biết, rất quý cái giường đó…

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 7

      Mấy ngày sau nhiệt độ vẫn tiếp tục tăng, ông trời ngừng hành hạ, lần lượt phá vỡ kỷ lục nhiệt độ tăng cao của thành phố. Điều đó càng khiến người ta khâm phục tinh thần thể thao của các vận động viên.

      Mạc Nhan thể hiểu nổi sinh viên bây giờ đều quá khỏe mạnh hay là vì cái gì khác, trung đội phụ trách đến người rời khỏi đội ngũ cũng có. Đến cả các giáo quan, tối qua có ba người phải vào bệnh viện truyền nước biển.

      Mỗi tối các sinh viên hướng dẫn đều phải họp. Khi mọi người giao lưu kinh nghiệm phải đoàn kết với các em khóa dưới là chủ yếu, bây giờ thịnh hành kiểu quản lý nhân tính hóa. Mạc Nhan nghe những ý kiến đó đều thể tiếp thu. Có nhân tính khắc có uy tín, cho là sử dụng sách lược mềm dẻo mà gây áp lực vẫntốt hơn.

      Mạc Nhan đưa tay che ánh nắng chói mắt, nghĩ xem có nên thừa lúc mọi người chú ý tìm cây nào đó có bóng râm làm biếng. ngó quanh tứ phía, bỗng nhìn thấy người đội ánh nắng chói chang diễm lệ tới, lại bước cách nhàn hạ, hết sức nho nhã. nhìn thấy Mạc Nhan, bước từng bước dài đến chỗ :

      - Mạc Nhan, tổng trợ lý ở chỗ nào?

      Mạc Nhan thở dài đáp:

      - hỏi Giang à? ấy vừa mới tới. nhưng Nghiêm, có thể đừng có rảo bước xung quanh đây được ? làm cho người ta phát bực đó.

      Từ lúc Nghiêm Tiêu xuất ở thao trường, thấy có người trong đội đưa mắt nhìn đầy căm ghét.

      Nghiêm Tiêu ừ tiếng rồi ra phía bên ngoài.

      Vì thế phẫn nộ của dân tình cũng lắng xuống.

      Đến lúc đại đội bên kia cũng thấy khó chịu, Mạc Nhan thể quản nhiều việc như thế.

      Nhưng chưa được lúc, Nghiêm Tiêu lại quay lại, để ý lắm :

      - Người nhiều quá, khó kiếm, cứ ở đây chờ vậy.

      Mạc Nhan bực mình :

      - Sư huynh, muốn chờ cũng đừng chờ ở đây, em khó khăn lắm mới quản được họ, dễ dàng chút nào mà.

      Nếu đổi lại là , vừa phải chịu cái nắng nướng da nướng thịt, vừa chịu áp lực của giáo quan, bỗng nhiên có người tâm trạng thoải mái như thế đứng bên xem, trong lòng tuyệt đối thể yên được.

      Nghiêm Tiêu viết câu nhạt nhẽo ở dưới đất:

      “Tập quân mà, là như thế.”

      Mạc Nhan tức tối:

      - Đó phải là trọng điểm, được chưa?

      Sinh viên hướng dẫn của đại đội qua, cậu ta cũng là sinh viên khoa Tin học, nhiệt tình chào hỏi:

      - Nghiêm, sao trở lại trường sớm thế?

      Nghiêm Tiêu gật gật đầu :

      - Có chút việc.

      Người đó hỏi nhiều, đưa cho bình nước lạnh:

      - Sư huynh, em trước đây.

      Nghiêm Tiêu cầm bình nước nhựa, trong bình còn nửa là đá lạnh, cảm nhận được hơi mát của nước.

      Mạc Nhan có thể cảm thấy được phẫn nộ bừng bừng trong đội. Lúc này đương nhiên nên lấy mềm dẻo làm chính. tới bàn bạc chút với giáo quan, giáo quan mới thổi còi:

      - Nghỉ mười phút, giải tán!

      Những sinh viên có được giải thoát ngắn ngủi như ong vỡ tổ chạy về khu siêu thị sinh viên, mang theo cái tư thế cần nước, Mạc Nhan cảm thán rằng:

      - là kỳ quan…

      còn chưa thưởng thức kỳ quan đó bao lâu thấy tổng trợ lý với trang phục màu đỏ rất cách mạng bước đến, lập tức chào.

      Giang gật đầu với , sau đó với Nghiêm Tiêu:

      - Cậu còn có thủ tục chưa làm xong, đến phòng tôi.

      Nghiêm Tiêu đưa bình nước tay cho rồi theo Giang.

      Mạc Nhan ấn mạnh nút bình, trong bụng nghĩ biết Giang “thủ tục” là cái gì?

      Vì do tập quân nên gần đây bác đầu bếp nhà ăn xào rau mặn giống với bình thường.

      Mạc Nhan tay bưng đồ ăn, tay bưng đồ uống, chầm chậm đến bàn ăn.

      Nhà ăn qua khoảng thời gian chật cứng, đại khái là huấn luyện quá khổ, hao sức lực, những sinh viên với cái dạ dày đói là rất đáng sợ. Mạc Nhan tới nhà ăn muộn hơn nửa tiếng, chứng minh, quyết định này là sáng suốt.

      vừa ngồi xuống thấy Nghiêm Tiêu cũng bưng đồ ăn tới, ngồi xuống chỗ đối diện .

      Mạc Nhan liền :

      - đến làm thủ tục gì thế?

      Nghiêm Tiêu cầm đũa, :

      - Trao đổi sinh viên, chờ vào học rồi .

      - Trước đây sao nghe gì?

      - Lúc đó chưa chắc chắn, cũng có ý nghĩa gì.

      Mạc Nhan mỉm cười:

      - Em còn cho rằng làm gì cũng đều rất chắc chắn.

      Nghiêm Tiêu giống như có chút lúng túng:

      - Làm gì có chuyện đó?

      Ăn cơm xong, hai người rời khỏi nhà ăn, men theo con đường chậm rãi. Bởi vì là khu mới, nên cây cối chưa kịp lớn, có cảnh những cành cây che bóng mát hay che mưa che gió.

      Mạc Nhan đến dưới lầu ký túc xá, thấy bóng của Âu Lạc, phản ứng đầu tiên là có chuyện bất thường xảy ra. Mỗi năm huấn luyện, ít nhiều cũng có sinh viên thích gây chuyện. năm ngoái khi xử lý người trong đó, còn chưa tự giác, thường chọn thời cơ tốt để trốn , năm nay mới biết làm hướng dẫn có biết bao nhiêu là bực tức.

      u Lạc nhìn , lại nhìn Nghiêm Tiêu, cười cười gọi:

      - Mạc Nhan.

      Mấy ngày nay mọi người đều bị nắng đốt cho đen , Âu Lạc cũng ngoại lệ. Mạc Nhan chợt nghĩ đến câu chuyện cười: Tại sao răng của người da đen lại đặc biệt trắng?

      Mạc Nhan liền vội vàng hỏi:

      - Có người bị bệnh sao? Trốn ra ngoài à? Đánh nhau với giáo quan à?

      Mặt Âu Lạc vốn đen lại càng đen hơn:

      - phải, hôm lễ bế mạc kỳ huấn luyện cậu có rảnh ?

      Mạc Nhan còn nghĩ làm sao trả lời vừa mất phong độ vừa làm mất mặt đối phương, chỉ nghe Nghiêm Tiêu từ từ ở bên:

      - Mạc Nhan, mẹ em bảo, huấn luyện xong phải về nhà ăn cơm gấp.

      u Lạc rồi.

      Mạc Nhan thể cảm thán :

      - Tiêu, chuyện cười của là hết sức nhạt nhẽo.

      nghĩ lúc rồi bỗng nhiên ra câu:

      - Người vừa rồi là mối tình đầu của em đó. Vì học lại năm nên bây giờ học thua em khóa, lúc đầu gặp cũng làm em thót tim.

      Nghiêm Tiêu hỏi:

      - Mối tình đầu thứ mấy?

      - Đương nhiên là lần thứ nhất!

      Mạc Nhan để ý to, chỉ thấy người bước qua bên cạnh dùng con mắt kỳ lạ nhìn , lúc đó mới phát lời của mình rất là nhập nhằng, vội vàng hạ giọng :

      - Ái chà, ngữ văn của tệ, mối tình đầu còn phân ra là thứ mấy nữa sao?

      Đứng dưới ánh mặt trời chuyện rất khó chịu, hai người đoạn, tới vườn hoa hứng bóng râm của lầu ký túc xá ngồi chuyện.

      Nghiêm Tiêu lạnh lùng :

      - như vậy, là chuyện của em lúc cấp ba?

      - Vâng, nhưng bây giờ mách với bố mẹ em cũng muộn rồi, em sau đó cố gắng thi đậu đại học, biết tốn bao nhiêu thời gian và sức lực.

      Lời của Mạc Nhan vừa dứt, bị đối phương gõ cái vào đầu. Nghiêm Tiêu có chút bất lực :

      - Hình như từ trước đến nay chưa kể tội gì với ba mẹ em nhỉ?

      Mạc Nhan xoa xoa đầu :

      - có chút hài hước.

      đan chéo ngón của hai bàn tay, bắt đầu kể:

      - Nhưng lúc đó, thường thường chỉ vì chút việc nhặt mà cãi nhau, cãi xong lại làm hòa, là cực kỳ ấu trĩ. Sau đó chia tay, cũng rất buồn, bây giờ nhớ lại cảm giác lúc đó, ngoài có chút khó tin ra, cũng biết dùng từ nào để hình dung nữa.

      Nghiêm Tiêu mỉm cười:

      - Điều này vốn cần phải tương hợp và khoan dung.

      Mạc Nhan kinh ngạc :

      - Sư huynh hình như rất am hiểu việc này.

      Nghiêm Tiêu ừ tiếng rồi đứng dậy:

      - Cũng am hiểu hơn em chút.

      Mạc Nhan cắn răng :

      - Khi khen bản thân, xin đừng có hạ thấp người khác, cảm ơn.

      Nghiêm Tiêu làm xong thủ tục trao đổi sinh viên về.

      Mạc Nhan lại ở cùng với đại đội sau mấy mấy ngày vất vả, huấn luyện cũng sắp kết thúc. Chỉ còn lại mấy ngày ngắn ngủi, mà vẫn xảy ra chuyện.

      Nguyên nhân là sinh viên ngành Vật lý ứng dụng khi học điều lệnh làm biếng bị giáo quan bắt được. Mấy ngày nay trời vốn nóng, mùa hè lại thêm oi bức, biết vì sao sinh viên và giáo quan đó lại xoay thành đoàn.

      Mạc Nhan quay người thấy cảnh mọi người xúm lại xem hai người PK, là làm người ta tức giận, chỉ hơi lơ là chút có chuyện, đúng là làm người ta tức mà.

      Giáo quan dùng từ địa phương chửi mấy câu rồi khỏi thèm quản bọn họ nữa.

      Mạc Nhan chỉ có thể theo, hết lời mới làm cho giáo quan dừng lại, quay đầu lại an ủi đám sinh viên nam tức giận. Nếu như trong trung đội nửa là nữ sinh xác suất đánh nhau với giáo quan chỉ có thể là con số . nhìn những gương mặt bất trị, cũng tỏ thái độ:

      - Mọi người theo tôi, chúng ta khoan tập nữa.

      hỏi bảo vệ mượn chìa khóa dãy nhà giảng đường, mở cửa cầu thang để mọi người vào, thuận tay mở điều hòa.

      Phòng học dần dần trở nên mát dịu, cây cối bên ngoài như biết mà kêu ca.

      Mạc Nhan đứng ở bục im lặng lúc, chỉ thấy phía dưới đều rất phấn khích, nghĩ ra câu nào để . Đàn ông là động vật hiếu chiến, vì vậy thế giới này mới cần có phụ nữ. Bây giờ đúng là phải gánh trách nhiệm.

      mở thiết bị phát , điều chỉnh chút micro, :

      - Huấn luyện chỉ còn hai ngày nữa, nhẫn nại chút qua rồi. thể chịu được lâu như thế, mà đến hai ngày cuối cùng cũng kiên trì được chứ?

      có chút hiệu quả, đến phản ứng cũng có.

      Mạc Nhan nghĩ chút rồi lại đổi cách :

      - Giáo quan đánh người trước là đúng, nhưng ở trong bộ đội họ đều như thế, đó là cách tư duy. Hành động luôn nhanh hơn suy nghĩ.

      Vẫn có chút phản ứng.

      Mạc Nhan bất lực, chỉ có thể :

      - ra, vị giáo quan đó phải là quân nhân có huấn luyện chính thống. Ông ấy vốn là người làm việc trong bộ đội, năm nay cũng sắp rời đội. Mọi người bỏ qua chút, nên tính toán chi ly như thế.

      Cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa.

      Đại khái là chịu ảnh hưởng của Nghiêm Tiêu, gần đây chuyện càng ngày càng lạnh lùng.

      Sau đó là buổi liên hoan. Sau đó là kết thúc.

      Sau khi bế mạc huấn luyện, Giang lôi Mạc Nhan lại :

      - thấy em xử lý công việc cũng được, hay là sang năm tiếp tục làm trợ lý nhé?

      Mạc Nhan liền vội :

      - Giang, cơ hội huấn luyện này hay là cứ để cho các em khóa sau…

      bị “huấn luyện” đến mức bão hòa rồi.

      Ánh nắng cuối tháng tám vẫn chói chang như thế. Mạc Nhan ngồi xe bus, khí lạnh ở trong xe tràn ngập. Bên ngoài vẫn là vùng chói chang, cánh tay nổi da gà.

      chạy thẳng về nhà, hi vọng có bữa trưa thịnh soạn, kết quả…

      Nghiêm Tiêu đứng ở cửa đối diện tìm chìa khóa, dưới chân là những bao to có in chữ của siêu thị. thấy Mạc Nhan, để ý lắm :

      - Oh, mấy ngày trước trường đại học S tổ chức cho giáo viên toàn trường Tam Á, bố mẹ em và bố mẹ cùng rồi, hai ngày sau mới về.

      Mạc Nhan bực tực :

      - Sao sớm?

      Nếu biết như thế, ở lại ăn cơm ở căng tin của trường rồi.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 8

      Nghiêm Tiêu tìm thấy chìa khóa mở cửa, :

      - À, mấy ngày nay bận thu xếp đồ quá nên quên. cứ nghĩ là chú dì cũng trước với em rồi. Vào nhà ?

      Mạc Nhan lấy chìa khóa mở cửa:

      - Thôi khỏi, người em bây giờ toàn mồ hôi, trước hết phải tắm rửa sạch rồi tính tiếp.

      Mạc Nhan bước vào nhà đóng cửa, cúi lưng cởi giầy để vào chỗ, thấy mặt tủ có kẹp tờ giấy, nhận ra là chữ viết của mẹ, đại khái viết là chơi Tam Á tuần rồi về. Chỉ để lại có tờ giấy mà đến điện thoại cũng gọi, Mạc Nhan vò vò tờ giấy, ném vào thùng rác.

      Đến khi lấy khăn xoa tóc bước từ trong nhà tắm ra, thấy màn hình điện thoại sáng lên, có tin nhắn mới.

      Đúng là phong cách từ trước đến nay của Nghiêm Tiêu: “Đói rồi qua ăn cơm.”

      Mạc Nhan mỉm cười, nhớ lại thời trung học, bí thư lớp có tiếp xúc với lần, khi về liền Nghiêm Tiêu xem ra có chút ngạo mạn, thực rất ngạo mạn. Câu này chê mà cũng khen.

      Mạc Nhan quả nhiên khách sáo, đem theo chìa khóa gõ cửa nhà đối diện.

      Nghiêm Tiêu mở cửa để vào.

      Mạc Nhan thấy thức ăn bày ở bàn, cách lòng:

      - Em sau này lấy chồng cũng phải lấy người biết nấu ăn.

      cầm đũa, nhanh chóng nếm miếng, thần sắc kỳ lạ:

      - Sư huynh, món nấu…

      Ngữ điệu của Nghiêm Tiêu có chút nghiêm túc:

      - Rất khó ăn à?

      Mạc Nhan vội vàng :

      - Chắc chắn là khó ăn, nhưng cái vị này cũng quá…quá…

      dừng lại, rồi lặp lại cụm từ mới:

      - Hình như có chút quá chuẩn, giống như hoàn toàn dựa vào sách nấu ăn mà làm vậy, trong sách cần để 3g muối y chang bỏ đúng 3g muối vậy.

      Giống như đối với thí nghiệm hóa học vậy, nên cho bao nhiêu công thức hóa học mới phản ứng, nên bỏ vào ống thí nghiệm là bao nhiêu. Đây đúng là phong cách của Nghiêm Tiêu.

      Nghiêm Tiêu bưng dĩa xào trứng cà chua đến trước mắt :

      - Trong tủ lạnh có đồ lạnh, tự hâm nóng nhé.

      Mạc Nhan liền lấy lại dĩa đồ tay .

      Xem ra người nào đó ngại thành ra tức giận.

      Mạc Nhan liền chuyển chủ đề:

      - Giáo viên dạy môn khẩu ngữ của chúng em thích ăn cà chua xào trứng, cả học kỳ đều ăn món này, cũng thấy chán. Sau đó cùng sinh viên đến phố sinh viên ở sau trường ăn lần, từ đó chỉ ăn nấm xào thịt, đến nỗi năm, rất đáng khâm phục.

      Nghiêm Tiêu gì.

      Mạc Nhan thể ngừng nghĩ rằng, từ đầu định vị nhân vật cho Nghiêm Tiêu là sai, đây đâu là nữ vương thụ, ràng là băng sơn mỹ nhân.

      Tốt thôi, mỗi người đều có những thói quen riêng, chỉ là có chút ngại ngùng, bất đắc dĩ phải che giấu trước mọi ngươig. Có những sở thích, những người xung quanh thể tiếp nhận, vậy nên thuộc về phạm vi của bản thân, để lại cho người khác có thể quan sát và thưởng thức. Phát biểu hùng hồn những lời lẽ làm kinh ngạc, chỉ có thể tăng thêm tán thành và hiểu sai của người xung quanh đối với loại sở thích cá nhân này.

      Sở thích cá nhân và người khác có chút khác biệt, đó là bình thường, lại thể miễn cưỡng người bên cạnh tán đồng, thậm chí cố ý sai lệnh giá trị quan của đối phương.

      Sau đó, trong khác biệt giữa lý luận và thực tiễn, lý luận của Mạc Nhan luôn chiếm ưu thế tương đối lớn so với thực tiễn.

      Bố mẹ Mạc Nhan mặt lo lắng cho tương lai của con , mặt còn lo lắng cái lý luận đầy người của con , cuối cùng đến bản thân cũng chăm sóc được, vì thế mấy năm gần đây mới động chút là thấy tăm hơi, để Mạc Nhan mình từ từ chăm sóc cho cuộc sống của bản thân.

      Nghiêm Tiêu buông đũa, cách lạnh lùng:

      - Loại sách đó, đến bây giờ em đọc vẫn chưa chán à?

      Đũa tay Mạc Nhan khựng lại chút:

      - Thú vị mà, đương nhiên dễ gì mà đọc chán, em xem thấy thích, cũng giống như xem những sách liên quan đến tin học vậy. bài trừ cái đẹp, còn em cũng hiểu những động tác có chút phức tạp của máy tính.

      xong câu này có chút kinh ngạc hỏi:

      - Á, biết em nghĩ gì?

      Nghiêm Tiêu ừ tiếng :

      - Biểu cảm này của em, sau đó nhìn chằm chằm vào , là biết rồi…

      Thực ra chưa hết, khoa tin học của chỉ có mấy sinh viên nữ hiếm hoi, lại đều có những đam mê giống với Mạc Nhan (hủ nữ). Trong khoa đều là những nam sinh có chút mạnh mẽ, ảnh của bọn họ đều được đăng lên BBS của trường, mỗi lần bị xóa đều đăng lại lần, hết sức ngoan cố.

      nên hạnh phúc rằng mức độ như Mạc Nhan còn là quá , còn chưa có sức sát thương.

      Ngày hôm sau, Nghiêm Tiêu đến sân bay.

      Các phụ huynh còn hưởng thụ tắm nắng ở biển Tam Á.

      Mạc Nhan tiễn.

      Lúc đến sân bay, Nghiêm Tiêu dừng lại, đưa tay nhìn đồng hồ:

      - Còn năm phút nữa.

      Năm phút này là lúc những lời lúc tạm biệt.

      Mạc Nhan nghĩ hết sức, cuối cùng cũng nghĩ ra được câu:

      - À, … phải là bị đau dạ dày sao, nhớ chú ý sức khỏe.

      Nghiêm Tiêu cười mỉm:

      - Được.

      Mạc Nhan lại nghĩ:

      - Nghe người Mỹ ăn nhiều, dĩa cà tím xào trứng cũng có thể làm no bụng họ.

      Nghiêm Tiêu chau mày.

      Mạc Nhan lại nghĩ chút :

      - Vậy dịp tết Trung thu, có cần phải gửi bánh trung thu cho ? thích loại bánh nào?

      Nghiêm Tiêu xách vali lên, do dự chút, quay người lại cười :

      - Nào, ôm chút.

      Mạc Nhan ngơ ngác, sau đó giơ cánh tay ôm chặt đối phương cách cởi mở. cái ôm ấm áp và yên bình. Hết thời gian kiểm tra hành lý, dòng người lướt qua bên cạnh họ.

      Nghiêm Tiêu đưa tay ôm chặt thân hình , trong ánh mắt mang nụ cười hiền lành, cúi đầu vừa cười vừa vào tai :

      - Dùng trí não nhiều hơn, đừng có chỉ lo trốn tiết. Em có thể đậu vào đại học Z, đó dễ dàng gì rồi.

      Mạc Nhan trong chốc lát bị đóng băng tại chỗ.

      Nghiêm Tiêu để vali vào giá, thuận tay giúp người già bên cạnh bỏ lên cùng nhau.

      ngồi vào chỗ của mình.

      tiếp viên hàng mang theo nụ cười nghề nghiệp nhắc nhắc lại hành khách đừng quên đeo dây an toàn, còn hướng dẫn cách nhiệt tình.

      Ông già ngồi bên cạnh nhìn lúc rồi cười :

      - Mấy cậu trẻ như các cháu tách nhau ra mấy ngày là chịu nổi nhỉ?

      Mạc Nhan nhớ lại cái biểu cảm ôm chặt của Nghiêm Tiêu lúc đó, sau đó lại chút khách khí đưa tay bấu mạnh cánh tay , hết sức hung dữ. lễ phép mỉm cười với ông già.

      Mạc Nhan đứng trước cửa kính dưới phòng chờ, nhìn máy bay bay đường lên cao, trong lòng thầm trách: Bố mẹ hôm nay chơi nghỉ mát, ngày mai lại phải công tác ở bên ngoài, đều xem như người vô hình chỉ để lại tờ giấy ; tình cảnh của nhà Nghiêm Tiêu cũng kém là bao, đó vốn là đồng minh cùng cảnh ngộ, lại hoài nghi trí lực của minh.

      Hai bên đều xem là người bình thường, đó quả là quá bi ai.

      Đại học, ngoài lên lớp, ăn, ngủ, chơi ra, việc có sức hấp dẫn nhất là phát triển tình sinh viên.

      mập định nghĩa việc này hết sức chuẩn xác rằng: Cuộc sống sinh viên có tình hoàn chỉnh, cuộc đời tu xong giáo trình tình là hoang phế.

      Sau đó, vào học chưa đầy tháng, xảy ra hai chuyện lớn làm lo sợ.

      Chuyện thứ nhất là, hoa khôi Lý Nhiễm Nhã của khoa Ngoại ngữ ngả vào cánh tay của người khác, cười rất chi là ngọt ngào. Nhân vật chính Nghiêm Tiêu, vốn chỉ là mỗi năm có học bổng loại , từng làm phó chủ tịch hội sinh viên trường, ở khoa Văn học nổi tiếng gì, lần này lại triệt để vang danh.

      Có tin đồn, người nào đó vì tình mà đau, thầm xa khỏi thành phố, ở phương xa để quên .

      mập càng là cây bút xuất sắc giữa các em khoa tiếng Trung, đăng tải truyện mấy vạn từ ở tạp chí khoa, khi ca ngợi tình đồng thời cũng xây dựng nhân vật nam chính tình cảm sâu đậm, đều là làm người nghe người thấy đau lòng rơi lệ.

      mập vừa lật tạp chí vừa cười:

      - Thiện tai! Bạn Nghiêm Tiêu là nhân vật nam chính phái phản diện chuyên phá hoại tình cảm của nhân vật nam nữ chính, có thể nhắm mắt xuôi tay rồi.

      Lời vừa dứt, bạn cùng phòng đứng ở phía đối diện vẽ vẽ viết viết tức tối :

      - Đừng có điên điên nữa, kết quả mà bố là tôi đây tính sắp ra bị cười cho bay mất rồi nè!

      Bất kể là số buổi kiểm tra hay số lượng tiết học, khoa tiếng Trung luôn thể so với khoa Tin học, vì thế mập mới có thời gian rảnh rỗi xem những câu chuyện tình cảm như chuyện tiếu lâm. cảm thấy lựa chọn lúc đầu đổi chuyên ngành là rất sáng suốt.

      Còn chuyện thứ hai, đơn giản mà , đó là buổi chiều tà bầu trời đỏ ửng, mập lúc đưa đống sách cũ lấy từ thư viện về phòng ký túc, dự định tìm sách biện luận. Mạc Nhan đúng lúc này đến, tay phải dắt tay sinh viên nam.

      Đại khái là lúc trước gặp gỡ để lại ấn tượng, lúc mập nhìn thấy Mạc Nhan cười chào hỏi với , lại nổi da gà.

      mập thảo luận với Nghiêm Tiêu MSN (messenger)với thái độ nghiêm túc về học thuật:

      - Tình là tác nhân biến đổi nhân tính.

      Đặc biệt là dùng ví dụ Mạc Nhan:

      - Tôi từ trước đến nay chưa phát ra sư muội Mạc Nhan lại có thể thục nữ đến mức đó, gọi tôi là sư huynh. Tôi mà biết em ấy khi dịu dàng như thế sớm theo đuổi em ấy rồi, lúc này đúng là lỗ, lỗ lớn…

      lúc lâu sau, mập mới nhận được tin nhắn lại của đối phương:

      - ấy chưa thục nữ trước mặt cậu tức là ấy chưa để cậu vào danh sách phát triển mối quan hệ sâu hơn.

      mập trách:

      - Tại sao có nữ sinh nào có mắt phát ra mập ta tuy tuấn tú nhưng đáng để ?

      Người nào đó bị lấy làm bia đỡ đạn viết trình tự máy tính, có người ngừng biết ý, ngừng dùng những vấn đề nhặt này làm phiền tư duy của .

      - Bởi vì cậu chưa đạt được cái mức độ là khí chất nổi hơn ngoại hình, sau đó để người khác thích cậu.

      mập vốn muốn tìm an ủi, lại ngờ chịu thêm đả kích, chỉ có thể là ngồi thừ ra ở ghế như xác chết.

      Câu chuyện này với chúng ta rằng, sức mạnh vĩ đại của ngôn ngữ có lúc có thể giết chết người.

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 9

      - Nữ sinh thích nam sinh như thế nào?

      Mạc Nhan dùng muỗng múc đậu trong chén, có chút cố làm ra vẻ cao thâm:

      - Nhưng mà, nam sinh mà mỗi nữ sinh thích và thích đều giống nhau…

      mập hỏi nghiêm túc, hư tâm cầu cứu:

      - Vậy em cảm thấy đa số đều thích loại như thế nào?

      Mạc Nhan nghĩ chút rồi trả lời:

      - Chín chắn chút, nhưng đừng có quá già, thông minh chút, nhưng đừng có khôn vặt, cần phải tuấn tú, nhưng đừng có quá tuấn tú, cần phải có tiền đồ có lý tưởng, nhưng đừng có chỉ quan tâm đến tiền đồ với lý tưởng, phải đối tốt với bạn , nhưng phải là tốt hết với tất cả các nữ sinh… chung phải là loại như sư huynh mập. Sư huynh cần phải cố gắng nhiều.

      mập tức giận :

      - Em với Nghiêm Tiêu đúng là cùng cái giọng ấy!

      Mạc Nhan hiếu kỳ hỏi:

      - Nghiêm thế nào?

      mập ngồi thừ ra lúc lâu, cách tình nguyện:

      - Cậu ta , còn chưa đạt đến cái mức lấy khí chất bù đắp ngoại hình.

      Mạc Nhan vui vẻ :

      - như vậy à, em lại nghĩ ra. Bây giờ là xã hội mới, nam và nữ đều có vị trí như nhau. biết tại sao tiểu thuyết mạng lại lưu hành rộng rãi như vậy ?

      - Đó chính là mất của văn học chính thống Trung Quốc.

      mập càng tức:

      - Đây là xâm thực đối với văn hóa chính thống, những thứ phù hợp với quỹ đạo lịch sử, phù hợp với văn học chính quy quả là quá nhiều, ngờ em lại thích loại sách đó!

      - Nhưng đó cũng là từ phương diện bày tỏ việc, mọi người lại thích người đàn ông như thế. Là loại cao to mạnh mẽ, có nhiều cơ bắp và đen đều lạc hậu rồi, sư huynh.

      Mạc Nhan dùng muỗng quấy kem,

      - Bây giờ trong tiểu thuyết mạng đều lưu hành người đàn ông luôn cao đẹp nho nhã, có quá khứ đau buồn, đều quan tâm đến bất cứ việc gì, có lúc còn để lộ ra yếu đuối… phải sâu sắc, quan tâm ai ngoài nhân vật nữ chính, mặc dầu đối phương có xuất sắc bao nhiêu đẹp bao nhiêu dịu dàng bao nhiêu, hoa lệ bao nhiêu…

      mập chết đứng.

      Ai có thể bảo làm sao để những miếng mỡ đầy mình biến thành đẹp đẽ tuấn tú, làm sao mới có thể biến nhạt nhẽo thành hoa lệ?

      nghĩ đến giáo viên già tóc hoa râm khi dạy văn học cổ điển, cái bộ dạng phẫn nộ đó, từng từ từng từ lên án cái bi kịch bị chiếm lĩnh của kho tàng văn học chính thống. Bây giờ hiểu rồi…

      Hai ngày trước tết Trung thu Nghiêm Tiêu nhận được bánh trung thu. Đó phải là điều quá bất ngờ.

      Bởi vì trước khi bánh được gửi đến, Mạc Nhan trách móc với trong mail, bánh trung thu gửi ra nước ngoài cần phải được kiểm tra, chỉ có thể gửi được hai loại bánh. Bánh trung thu bố mẹ Nghiêm Tiêu nhờ Mạc Nhan mang theo gửi đa phần đều hợp lệ, cuối cùng loại bánh vị sen mà nhà trường phát rộng rãi cho giáo viên cán bộ nhân viên trường lại thông qua kiểm tra.

      Nghiêm Tiêu nhớ lại vị ngọt của bánh trung thu vị sen, là có chút chịu nỗi.

      ra, ở Mỹ phải là mua được đồ trong nước, phố cũng có những khu chợ của người Hoa.

      Lúc đầu mới đến xứ lạ, có chút thoải mái biết làm sao mà điều chỉnh. Trở ngại ngôn ngữ, chủng tộc khác biệt, phong tục khác nhau, cách nào hòa nhập vào cái xã hội phức tạp thế này, cuối cùng cũng chỉ hạn chế ở trong vòng những người Hoa ở đây.

      Nghiêm Tiêu trở về phòng, thuận tay mở máy tính.

      hàng chữ được gửi đến từ Mạc Nhan MSN:

      - Nhận được bánh trung thu chưa? Ngon ? Hàng tồn động mỗi năm đều gửi cho , giảm gánh nặng cho mọi người rồi.

      Nghiêm Tiêu gõ bàn phím với những ngón tay dài :

      - Chat voice nhé, đánh chữ quá phiền phức.

      - Á? Ừ, chờ chút, em tìm tai nghe.

      Có thể tưởng tượng ra, nhất định là lật rương lật tủ tìm đồ. Nghiêm Tiêu dựa vào ghế, mặc dầu những dòng chữ màn hình có chút ấm áp, nhưng cũng chỉ là ấm áp bị cách ngăn bởi cái lạnh lùng của màn hình hiển thị và tia sáng mà thôi.

      - Ê… nghe được ?

      Giọng của Mạc Nhan thực ra cũng rất dịu dàng.

      - Nghe tự điều chỉnh thanh to chút, em thể hét mà chuyện với

      Nghiêm Tiêu trầm lặng chút:

      - … Nghe rất .

      Mạc Nhan vui mừng:

      - Trước đó gửi trái cây khô cho ăn ngon chứ? Nghe những thứ đồ khô có thể tốt cho phát triển trí lực.

      Xem ra người nào đó còn nhớ rất những lời lúc đưa tiễn ở sân bay .

      - Chỉ là trọng lượng của trái cây khô nặng lắm, lãng phí cả cước gửi, nhân viên bán hàng giới thiệu loại chân gà Pickle cũng rất ngon…

      Trong phòng Mạc Nhan gần đây nổi lên trào lưu mua hàng mạng. Bốn chụm lại mua đồ, gần đây toàn mua thức ăn vặt mạng, sau khi mua mấy hộp chân gà nướng, tiện tay còn gửi cho Nghiêm Tiêu hộp.

      Việc đó cũng là do sai sót của Nghiêm Tiêu.

      du học sinh khác tìm nhà trọ bên ngoài trường, cùng sống dưới mái nhà còn có hai sinh viên quốc tịch nước ngoài. nên mở gói quà ngay ở phòng khách chung, kết quả là để lộ hai cái móng làm cho mấy người nước ngoài đều sợ chết khiếp.

      Mạc Nhan ngồi trước máy tính gặm chân gà, sau khi nghe xong câu chuyện chút đồng cảm :

      - Chỉ là mấy cái móng chân gà, có gì đáng sợ chứ?

      Đáng sợ…

      Nghiêm Tiêu đổi tư thế ngồi ngay thẳng chút, mỉm cười, ngữ điệu ôn hòa:

      - Mùi vị của “phượng trảo” tệ, chỉ là hơi nhiều chất bảo quản và chất tẩy trắng.

      Mạc Nhan ngạt thở lúc, do dự hồi lâu, lặng lẽ ném cái gói ở tay vào sọt giấy bên bàn.

      - Nghiêm Tiêu, có từ điển công nghiệp ?

      Cửa phòng bị đẩy ra, Tiểu Tào nửa người bước vào, đưa tay hất gọng kính mũi. Tiểu Tào là nhân vật mà tất cả mọi môn học đều đạt điểm tuyệt đối, chiếm vị trí quý báu số trong khoa, còn vượt xa người đứng thứ hai. Có người suy đoán , chỉ số IQ của cậu ta tiếp xúc gần nhất với Einstein trong những sinh viên học đại học Z nay.

      Nghiêm Tiêu lật đống tài liệu và sách, tìm được quyển từ điển màu đen dày nặng.

      Tiểu Tào tiếng cảm ơn, ra cửa rồi lại quay người lại nhìn Nghiêm Tiêu cách hoài nghi, hỏi:

      - Nghiêm Tiêu, cậu à?

      Lúc đó vốn cần phải cắt chat voice kịp rồi.

      Nghiêm Tiêu gì.

      - Nghe người khác , cậu và Quý Nhiễm Nhã khoa Ngoại ngữ từng có thời gian tiến tới với nhau, là ấy à?

      ra thần đồng cũng thích hóng chuyện phiếm.

      Mạc Nhan phảng phất cũng nghe được cuộc chuyện của họ, do dự :

      - Sư huynh, ra…

      - Ừ?

      - Chị Quý ấy… thế nào nhỉ?

      Mạc Nhan thầm trong bụng, khó trách có câu , thời khắc mà người trong cuộc biết tin luôn là muộn nhất. Thấy cảnh này, chứng tỏ mập còn chưa gì với .

      - Hey, tuy sư huynh lần này thua bởi tay người khác, nhưng em coi thường đâu, yên tâm nhé…

      Nghiêm Tiêu có chút khó hiểu:

      - giống em, mối tình đầu là ai cũng nhớ.

      Hết Trung thu, ngày tháng nhanh chóng trôi qua. Lễ Giáng sinh tuyết rơi nhiều, màu trắng bao phủ, dậm chân xuống là tạo thành cái hố. Sau khi hết Giáng sinh, cách Tết cũng xa. Những ngày Tết náo nhiệt hạnh phúc trước thềm năm mới, ở nước ngoài khó mà thưởng thức được.

      Nghiêm Tiêu nhận được điện thoại của giáo sư, là sau mấy ngày nữa có hội nghị liên quan đến phương diện IT, có thể dắt mấy sinh viên qua nghe giảng, hỏi có muốn . Cách ngày sau, lại còn nhận được thư mời chính thức, ngôn từ thư hết sức lễ phép.

      Cùng nhận được thư còn có Tiểu Tào, ngôn từ sục sôi:

      - Cuối cùng cũng đến thời khắc báo quốc rồi.

      Địa điểm mở hội nghị là ở trong rừng, vùng lân cận có người, môi trường sinh thái cực kỳ tốt.

      Tiểu Tào dùng tiếng Trung cách uể oải

      - Đây đúng là nơi mà chim còn thèm tiểu.

      Đồng hành còn có vị Hoa kiều đời thứ hai, tuy có khuôn mặt của người da vàng, nhưng nếu để cậu ta đứng quay lưng lại mà chỉ nghe giọng , cho rằng cậu ta là người ở đây. Hoa kiều nghe hiểu tiếng Trung, tiếp lời :

      - Đây đâu là nơi chim đái, chim ở đây vừa nhiều vừa thích đái, tôi vừa mới ra khỏi cửa bộ, đầu có hai con chim đái…

      Lò sưởi cũ trong phòng hội phát nhiệt, bên má mỗi người đều có chút ửng hồng. Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi phất phới bên ngoài, trong nháy mắt bị gió lạnh thổi tạt.

      Đó là hai thế giới, bên là lạnh, bên lại nóng.

      Giọng thê thảm Mạc Nhan thông qua mạng vô tuyến, có chút mơ hồ, có chút rối rắm, như tủi thân mà làm nũng:

      - Tiêu, em chết rồi…Em rớt môn chuyên ngành.

      Trong chốc lát, tuyết rơi khẽ khàng.

      Nghiêm Tiêu chút đồng cảm, tàn nhẫn cười :

      - Ngoan, với ca ca, đúp mấy môn?

      Người nào đó bị đúng chỗ đau nổ tung:

      - môn, môn! Đều là tại cái người từ nước ngoài về đó, đúng là quỷ giả Tây, em chỉ thiếu có nửa điểm, chỉ có nửa điểm mà cũng chịu bỏ qua cho em..

      - Là giáo viên dạy môn Tài chính quốc tế đó à?

      - Hey, là ông ta, tức chết mất!

      Vị phó giáo sư trẻ tuổi dạy Tài chính quốc tế đó được liệt vào hàng số trong “Tứ đại danh bổ”, giáo trình được chọn là nguyên văn sách giáo khoa, lúc cho điểm là bao giờ mềm tay, chỉ có trừ phi ông ấy cẩn thận quên mất, chứ là tuyệt đối có sinh viên nào là bị đúp môn, lời mở đầu tiết đầu của mỗi học kỳ nhất định là:

      - Tôi thích nhất là nhìn thấy những gương mặt quen thuộc khi lên lớp.

      - Chuẩn bị nộp phí học lại , nghe có người học lại hai năm mà vẫn chưa qua.

      Nghiêm Tiêu để ý nếu chắc cũng muốn bả tát vào đối phương.

      Mạc Nhan :

      - Năm nay học viện chúng ta đổi phó viện trưởng, ấy tập trung tất cả các sinh viên bị đúp môn lại với nhau, đúp môn nghe huấn luyện nửa tiếng, còn mệt… lần này mặt mũi có chỗ nào mà chui luôn…

      Lúc đó Nghiêm Tiêu bỗng cảm thấy rất đáng tiếc, thầm nghĩ sau này đến chết cũng lặp lại sai lầm, chỉ vì câu hỏi mà mất cả bầu khí lãng mạn…

      cửa sổ bằng kính những đám mây trắng chầm chậm lướt qua. Còn bên ngoài cửa, tuyết vẫn rơi khẽ khàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :