1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ là chuyện thường tình - Tâm Văn(c46)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25: Nửa băng hà, nửa liệt hỏa

      Lúc Trác Thanh Liên trở về nhà, là hơn mười giờ đêm.

      Phòng khách đèn điện sáng trưng, Thanh Y và Phó Liêm đều có mặt, ngồi uống cà phê, chuyện phiếm với bố mẹ.

      “Này, hai người sao vẫn chưa về nhà?”. Trác Thanh Liên nháy nháy mắt trêu chọc, “Hôm nay phải đêm động phòng hoa chúc hay sao?”

      “Vợ chồng già cả hết rồi, còn động phòng hoa chúc cái nỗi gì nữa?” Thanh Y bước hai bước lên trước, túm lấy cánh tay , “Em rất hứng thú với câu chuyện của và Đỗ Tịch Nhan đây, nghe xem, tiến triển đến đâu rồi?”

      “Dù gì cũng là phụ nữ có gia đình rồi, đừng có ăn lung tung như thế”. rút tay ra khỏi tay , quay qua Phó Liêm, “Phó tiên sinh, mau đưa phu nhân của ngài về nhà , đừng có để cho nó cứ om sòm tung tăng như con chim sẻ thế này nữa!”

      Dì Kiều mỉm cười đỡ lời: “Liên à, con cứ thỏa mãn nỗi hiếu kỳ của em nó , bằng đêm nay nó có về nhà chồng cũng ngủ nổi đâu”.

      “Exactly!”[1], Thanh Y chu môi, “Dù thế nào, em cũng được xem là bà mối chứ”.

      [1] Exactly: Chính xác.

      Trác Thanh Liên ấp úng hồi lâu, hạ thấp giọng: “ ấy đồng ý qua lại với con rồi”.

      “Bingo![2] Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc!”. Thanh Y lần nữa túm lấy tay ,

      [2] Bingo: từ tiếng , có nghĩa là “đoán trúng rồi”, là kiểu chơi bạc có từ rất lâu đời của phương Tây.

      “Giám đốc Trác, nếu việc này thành công thưởng cho em rồi, lời phải giữ lời đấy nhé!”

      đồng ý cho Phó Viêm nghỉ phép thêm 1 tháng, đưa em nghỉ trăng mật ở Pháp”. Trác Thanh Liên thoát khỏi tay , thẳng lên gác. Thanh Y vẫn chưa thôi, tiếp tục theo lên gác: “Còn gì nữa?”

      “Còn nữa?”, liếc xéo cái, “À, sợi dây chuyền kim cương em thích ở tiệm đá quý hôm trước, tặng em, coi như là quà cưới”.

      “Chưa đủ, chưa đủ đâu!”, Thanh Y vẫn chưa giở hết mánh lới, “Đỗ Tịch Nhan thể chỉ có thể có giá như vậy được, cũng từng , chị ấy là báu vật vô giá trong lòng . Phải thêm con xe thể thao mui trần Porsche màu đỏ, hay Mercedes, Lamborghini cũng được…”

      “Trác Thanh Y, em đúng là con quỷ tham lam!”, Trác Thanh Liên đứng trước cửa phòng ngủ, bất mãn kêu lên.

      , đây là lần đầu tiên em mở miệng xin mà”. Trác Thanh Y xị mặt, “Lúc đầu cũng hứa, đáp ứng bất cứ cầu của em…”

      “Thôi được rồi”, Trác Thanh Liên khẽ thở dài, “Mai em ra hãng xe, xem thích loại nào, rồi gọi điện cho , thanh toán”.

      chứ? tiếc đấy chứ?”. Thanh Y có chút bất ngờ, chớp chớp mắt nhìn .

      “Ai bảo tôi lại có em tham của, thịt người ăn cả xương cơ chứ?”, Trác Thanh Liên nhún vai, làm điệu bộ còn cách nào khác, mở cửa bước vào phòng.

      Thanh Y cũng bước vào theo, thả mình xuống ghế sofa, hai chân gác cả lên bàn uống trà làm bằng lim, điệu bộ được thanh tao cho lắm.

      “Trác tiểu thư, xin hãy chú ý giữ gìn hình tượng”, Trác Thanh Liên nhíu mày, nhắc nhở .

      “Dù sao em cũng chẳng phải là thục nữ, dâu có được như giáo Đỗ của ”. Thanh Y nhoài người về phía trước, vênh mặt lên: “, sao bao nhiêu nàng xinh đẹp vây quanh, tình nguyện dâng tình cho , mà lại cứ mê mẩn Đỗ Tịch Nhan dung mạo bình thường, có gì nổi bật cả như thế? Hay là thịt ăn mãi đâm chán rồi, nay muốn đổi khẩu vị sang ăn rau?”

      Trác Thanh Liên phì cười, “Thế đối với em, Phó Viêm được coi là thịt, hay là rau?”

      Thanh Y nghiêng đầu ra vẻ trầm tư: “ ấy phải thịt, cũng chẳng phải rau, mà là cơm, bữa nào cũng phải có”.

      Trác Thanh Liên ngồi xuống ghế đối diện , bằng giọng điệu cực kỳ dịu dàng: “Đỗ Tịch Nhan đối với , chính là khí”.

      Ha ha, cái này còn quan trọng hơn này, thể thiếu giây phút nào! Ánh mắt , lời , khiến ngay cả Thanh Y ngồi bên cũng thấy rưng rưng xúc động, chứ đừng đến Đỗ Tịch Nhan kia.

      biến thành vị thánh tình từ bao giờ thế hả?”. Thanh y chớp chớp mắt, quyết tâm truy hỏi đến tận cùng, “Em còn nhớ, hồi cấp ba cực kỳ đa tình, liên tục đổi bạn , ràng là lãng tử tình trường. Lãng tử biến thành thần tình , Đỗ Tịch Nhan kia có sức hấp dẫn lợi hại vậy sao? Sao em nhìn ra…”

      “Những điều em nhìn ra, còn cả tá ấy chứ!”, Trác Thanh Liên cười nhạt, tay kéo lên khỏi sofa.

      Giây tiếp theo, Thanh Y bị đẩy ra khỏi cửa. Cánh cửa trạm trổ màu cà phê ấy đóng rầm cái chút thương tiếc, ngay chỗ cách chóp mũi chưa đầy 3cm.

      Thanh Y ngẩn người mất hơn 30 giây, mới ý thức được rằng bản thân vừa bị xua ra ngoài. Lửa giận bừng bừng: “Trác Thanh Liên, quá đáng vừa chứ! Hôm nay là ngày cưới của em, sao có thể đối xử với em như thế?...”

      “Y Y, đừng gõ nữa, ấy mở đâu”. Phó Viêm biết đứng ngoài hành lang từ bao giờ.

      “Lẽ nào lại như vậy?”, Thanh Y vẫn lửa giận ngút trời, “ ấy sao có thể vậy được?”

      Phó Viêm đưa tay vuốt vuốt tóc , ôn tồn bảo: “Em cảm thấy, hôm nay mình hơi làm quá rồi sao?”

      “Em…”, ấp a ấp úng, “Em chỉ muốn quan tâm ấy thôi”.

      biết”. Phó Viêm quẹt quẹt mũi , “Nhưng tính cách trai em thế nào, em đáng lẽ phải hiểu hơn chứ. Trừ phi bản thân ấy muốn, bất kỳ ai cũng thể biết được tâm trong lòng ấy. Bề ngoài mặc dù dịu dàng như ngọc, nhưng chứa trong đó là nội tâm vô cùng cứng rắn”.

      Thanh Y cũng từng có lúc như vậy. Có lẽ do thời thơ ấu phải chịu quá nhiều áp lực và đả kích, những ngày mới bước chân vào nhà họ Trác, Trác Thanh Liên luôn giữ thái độ lễ phép nhưng lạnh lùng với tất cả mọi người, khuôn mặt trưởng thành trước tuổi thờ ơ, ủ dột, đôi đồng tử sâu thẳm nhìn thấu mọi buồn vui.

      Ngoại trừ bố, là người thân duy nhất thế gian này của Thanh Y. ước ao có được tình cảm thương của người ruột thịt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn sao chạm được tới trái tim . Sau này, có chuyện, khiến thay đổi suy nghĩ.

      Lên lớp 11, có nam sinh vừa bị Thanh Y “đá”, tức tối liền giở trò xấu sau lưng, chê “hàng quá đát”. Chuyện đến tai Trác Thanh Liên, đứng ra “xử” tên kia trận nên thân, và còn cảnh cáo: “Trác Thanh Y là em tao, tao cho phép bất cứ ai làm hại đến nó!”. Thế nhưng trước mặt Thanh Y, vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng, thậm chí còn dám nhìn thẳng vào mắt .

      Thanh Y sau đó nghe người khác kể lại, vô cùng xúc động, lúc đó mới hiểu rằng, là người tốt nhất thế gian này!

      “Phó Viêm, hiểu nhầm em rồi. ấy phải người lạnh lùng thế đâu”. thở dài, “ ấy ai, chỉ ngày, tháng mà cả đời”.

      Nửa băng hà, nửa liệt hỏa. Có thể có được tình chân thành mà sâu sắc của người đàn ông như thế, Đỗ Tịch Nhan quả là có phúc!

      Cách sau cánh cửa, Trác Thanh Liên cầm bao thuốc bàn trà lên, lấy ra điếu, châm lửa.

      hít hơi sâu, rồi từ từ nhả khói. Đôi đồng tử màu hổ phách, nền khói thuốc bàng bạc, sâu thẳm như màn đêm ngoài cửa sổ.

      Vừa nãy, Thanh Y nhắc đến thời cấp ba, đó là quãng đời nổi loạn, suy sụp, những tháng ngày mà muốn nhớ lại.

      Cậu bé Kiều Dật mười tuổi, cùng với mẹ và bà ngoại rời khỏi ngõ Tử Trúc, chuyển đến tòa nhà rộng rãi, sáng sủa, sạch .

      Cuối cùng cũng tìm được cha mình, nhưng người cha ấy lại mái ấm khác, với người vợ xinh đẹp dịu dàng và con thông minh lanh lợi. Kiều Dật hận ông bỏ rơi mình bao nhiêu năm, hận ông cho cái xuất thân ra gì, hận ông khiến mẹ phải rơi vào cảnh khó xử.

      người đàn ông, bảo vệ được người phụ nữ mình , lại làm tổn thương, đẩy họ vào cảnh mâu thuẫn khổ sở, ông ta có tư cách gì mà tiếng ?

      Ngày cuối cùng của kỳ thi lên cấp ba, bà ngoại đột nhiên bị xuất huyết não. thi xong về đến nhà, xa.

      Người thương nhất đời này ra . Kiều Dật quỳ trước giường bà, thầm rơi lệ suốt đêm.

      Có kết quả thi, Kiều Dật đủ điểm vào trường điểm. Nhưng nhờ có bố nhận lời quyên tiền cho trường Dật Dương xây tòa giảng đường mới, thế là, đường hoàng bước vào trường cấp ba có tiếng của thành phố.

      Năm mười sáu tuổi, người vợ hợp pháp của cha ốm và qua đời. Năm sau, ông và mẹ tổ chức hôn lễ linh đình. Kiều Dật cũng đổi tên thành Trác Thanh Liên, trở thành người con trai duy nhất kế thừa tập đoàn Trác Thị, thành “thiếu gia” trong mắt mọi người.

      Thói đời nóng lạnh khó lường. Những người trước đây từng coi khinh, bài xích và mẹ, ngay lập tức đổi thái độ, ra vẻ cung kính lễ độ, khúm núm nịnh bợ. Mẹ khoan dung độ lượng, bỏ qua mọi hiềm khích trước đây, còn Trác Thanh Liên sao quên được. Đặc biệt là ánh mắt hằn thù của Trác Thanh Y dành cho và mẹ mình.

      sao quên được ánh mắt của Trác Thanh Y nhìn trong hôn lễ của bố mẹ. Hôm ấy, ta mặc bộ váy công chúa màu hồng phấn, trước mặt mọi người cười ngọt ngào, xinh đẹp như con búp bê.

      Nhưng khi hành lang chỉ còn lại hai người , lập tức thu lại nụ cười môi, đứng thẳng lưng, mắt mở to, nhìn bằng ánh mắt hung tợn. Nếu đối diện, bao giờ có thể tin được, bé mới mười hai, mười ba tuổi đầu, lại có thể có ánh mắt dữ tợn, oán hận chất chồng như thế.

      : “Tôi căm ghét , căn bản xứng được mang họ Trác!”

      Trác Thanh Liên đáp lại, trong khoảnh khắc đối diện lặng im, ràng ở thế yếu, cảm thấy yếu đuối mà mệt mỏi tên.

      Đúng vậy, cũng căm ghét, căm ghét cái thứ hạnh phúc hoang đường, giả tạo này.

      Từ đó, Trác Thanh Liên bắt đầu trốn học. Những môn thấy hứng thú còn miễn cưỡng ngồi nghe, phải môn hứng thú gì, quăng sách vở cái “xoạch”, ngang nhiên lướt qua vai thầy giáo bước ra khỏi lớp. Thầy cũng vì kiêng nể cái thân thế tập đoàn Trác Thị nhà , chỉ biết nhìn cái vẻ mặt lạnh nhạt xấc xược ấy mà dám ngăn lại.

      Trong trường ai dám hé răng báo lại về nhà, mà bố ngày bận việc công ty, tối lo tiếp khách, bận tối tăm mặt mũi lấy đâu thời gian mà để ý. Trốn tiết, bùng học, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, bar, nhảy disco, …tất cả những thói hư tật xấu của thanh niên, Trác Thanh Liên đều coi như thứ trò tiêu khiển, lần lượt “thử sức”.

      lũ du côn choai choai trong vùng đều bám chặt lấy như keo. Gặp đúng lúc loạt phim “Cổ Hoặc Tử”[3] ăn khách, bọn chúng liền học theo lập bang hội, kết nghĩa em, tranh nhau tôn Trác Thanh Liên lên làm “đại ca”.

      [3] Tên bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vỹ Cường.

      Tướng mạo khôi ngô sáng sủa, cá tính trầm lặng kiệm lời, ra tay phóng khoáng, đánh nhau bất chấp sinh tử…tên tuổi Trác Thanh Liên lừng lẫy trong ngoài trường Dật Dương, rất nhiều nam sinh ví với Trần Hạo Nam[4] trong “Cố Hoặc Tử”, nghe tới tên vừa kính vừa lo.

      [4] Nhân vật chính, đại ca của băng nhóm trong phim.

      thường cầm đầu toán đàn em qua lại trong trường, miệng phì phèo thuốc lá, trông thấy nữ sinh xinh xắn nào ngang qua, liền ngả ngớn huýt sáo trêu chọc. Có ít cam đảm hẹn hò cùng . Bọn họ đa số đều phấn son lòe loẹt, hàng mi dày cong vút, đôi môi đỏ chót, vòng vèo lấp lánh. tùy tiện buông vài câu, họ đều cười nghiêng ngả.

      Cái họ là vẻ oai phong lẫm liệt, là gương mặt tuấn tú và tướng côn đồ của , nhưng ai biết đến thế giới nội tâm đơn, chút sinh khí trong lòng .

      Trác Thanh Liên nghĩ rằng, mình lại trùng phùng Đỗ Tịch Nhan trong hoàn cảnh như vậy. Càng dám nghĩ, hoàn toàn nhận ra là ai.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26: Chi tử lời, ngát thơm trăm bước

      Chiều hôm ấy, Trác Thanh Liên lần đầu tiên xuất ở trường trung học Dật Dương để tham gia trận bóng rổ.

      Dưới ánh hoàng hôn vàng rực, các nam sinh chạy tới chạy lui sân, dốc hết sức lực, mồ hôi và sức trẻ biết mệt mỏi. Như thường lệ có tốp nữ sinh vây quanh sân, say sưa ngắm nhìn vẻ mạnh mẽ và tư thế hiên ngang của họ.

      Lúc Trác Thanh Liên ra sân thay người sau hiệp , vẫn nghe tiếng đám nữ sinh gọi tên . Họ rốt cuộc là tới xem đánh bóng, hay là để xem người đây? cười khinh thường, bước đến cạnh sân, lấy chai nước khoáng, mở nắp, ngửa cổ làm hơi.

      Đúng lúc ấy, có người khẽ kéo áo . Trác Thanh Liên cúi xuống, gương mặt thiếu nữ dần dần phóng to trong đồng tử của : nước da trắng hơi xanh xao, đôi môi mỏng mà căng mịn, hơi hơi cong, lại thêm đôi mắt đen láy, chớp chớp như hồ nước trong veo.

      khẽ ngửa mặt trông lên, dung nhan thuần khiết nở bung như hoa chi tử, gợi dậy tất cả những ký ức đẹp đẽ trong .

      Đỗ Tịch Nhan! Thời khắc nhận ra , tim nhảy nhót như điên trong lồng ngực.

      Hoá ra cũng học ở trường Dật Dương! Trác Thanh Liên sao tin nổi chăm chăm nhìn thấp hơn mình nửa cái đầu, nên lời, trong khoảnh khắc thời gian tưởng như quay ngược chiều kim đồng hồ, quay trở về thời thơ ấu trong sáng, vô tư.

      “Xin hỏi, có bạn chưa?” tiếng nhàng, êm ái, ấn tượng đó là bướng bỉnh dễ nhận biết, hệt như hồi , thay đổi chút nào.

      Trác Thanh Liên nhìn chằm chằm vào mặt , gần như mất hồn, theo bản năng thốt ra hai chữ: “Chưa có”.

      thở phào nhõm, để lộ nụ cười điềm tĩnh xen lẫn chút khó xử, đặt vào tay phong thư: “Có bạn nữ sinh rất thích , đây là thư bạn ấy gửi cho ”.

      Tịch Nhan, Đỗ Tịch Nhan, cái tên khắc sâu vào trái tim , suýt chút nữa buột miệng gọi tên. Thế rồi, quay lưng chạy biến, chỉ để lại cái bóng bé sau lưng.

      đứng ngây ra mất lúc, định thần lại, nhìn bức thư trong tay, thư viết “Thân gửi Dương Tranh, lớp 11/7”.

      Dương Tranh là bạn cùng lớp với , cũng là trong số ít những người em thân thiết, thường cùng nhau chơi bóng rổ.

      Dáng vẻ của Tịch Nhan, với trong ấn tượng của Trác Thanh Liên hoàn toàn trùng khớp, chỉ có điều ngờ rằng, lại nhớ ra , thậm chí lại đem lòng thích cậu bạn thân của .

      “Trác Thanh Liên, cho tớ chai nước”, Dương Tranh cất tiếng gọi.

      Trác Thanh Liên quẳng cho bạn chai nước. Dương Tranh đưa tay ra đón, rồi ngồi xuống bên cạnh: “Người em, nghĩ gì mà đăm chiêu thế?”

      im lặng uống nốt chỗ nước trong chai, rồi mới mở miệng: “Cậu có quen cái nữ sinh ban nãy ?”

      “Ai cơ?” Dương Tranh vẻ mặt nghi hoặc.

      Trác Thanh Liên đưa phong thư cho , “Này, đây là thư tình ấy viết cho cậu. ấy tưởng nhầm tớ là cậu”.

      Dương Tranh bóc thư, đọc qua vài dòng, phá lên cười: “À, ra là Tống , lớp phó văn thể mỹ lớp 10/2, là bé xinh xắn múa điệu Tân Cương trong buổi liên hoan văn nghệ chào mừng học sinh mới!”

      Tống ? phải là Đỗ Tịch Nhan! Trác Thanh Liên vội vàng giằng lấy thư, chỗ để tên người gửi quả nhiên là “Tống ”.

      Sau này khi Dương Tranh và Tống qua lại với nhau, Trác Thanh Liên thường thông qua cầu nối này, hỏi thăm về tình hình Tịch Nhan.

      Dương Tranh : “Đỗ Tịch Nhan là bé rất ngoan và biết nghe lời, trốn học, vũ trường, la cà quán xá, rất nề nếp, khuôn phép”.

      Thế là, “bùng học đại vương” Trác Thanh Liên bắt đầu quay trở lại với nghiệp học hành, từ thượng cờ buổi sáng cho đến hoạt động ngoại khoá buổi chiều, đến thầy giáo cũng khỏi ngạc nhiên, tưởng rằng biết ăn năn hỗi lỗi, cải tà quy chánh.

      Thực ra, đối với Trác Thanh Liên, ý nghĩa của việc đến trường chỉ là để nhìn thấy Tịch Nhan, hơn kém.

      Khi ấy , chưa từng với nhau câu nào, ngày ngày lên lớp, thể dục giữa giờ, tan học, hoặc cách xa, hoặc lướt qua nhau.

      Nhưng cũng chỉ cần có thế, chỉ cần được đứng nhìn từ phía xa thế này, cũng là đủ lắm rồi.

      Đỗ Tịch Nhan, giống những khác từng qua lại, thanh tân, thuần khiết như đoá hoa chi tử, khiến người ta nỡ mạo phạm. chờ đợi cơ hội, được đối diện chuyện với Tịch Nhan, chỉ có .

      Kết thúc trận bóng hôm đó, lúc ngồi uống bia ven đường, Dương Tranh bỗng nhiên hỏi: “Người em, liệu có phải “cảm” bé Đỗ Tịch Nhan kia rồi?”

      Trác Thanh Liên thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận, tiếp tục uống bia, từng ngụm, từng ngụm .

      “Người ta có bạn trai rồi, chính là cậu nam sinh ưu tú lớp 10/1, Tô Hàng”. Dương Tranh vỗ vỗ vai , “Nghe Tống , hai người họ là bạn học cấp hai, là đôi thanh mai trúc mã”.

      Tô Hàng, Trác Thanh Liên biết cái tên này.

      Trong buổi lễ khai giảng, Tô Hàng với tư cách là thí sinh có thành tích cao nhất toàn thành phố, đại diện cho toàn thể học sinh mới lên phát biểu. Trước con mắt hơn 2.000 học sinh toàn trường, cậu ta thần thái đĩnh đạc, phát biểu dõng dạc hùng hồn. Lúc bước xuống, cẩn thận để chân mắc vào dây loa, xém chút nữa ngã. Dưới sân mọi người cười ồ lên. Nhưng Tô Hàng mảy may bối rối, khom người hướng về phía mọi người cúi chào, rồi tiếp tục bước xuống.

      Chỉ chi tiết ấy thôi khiến thầy và học sinh toàn trường phải nhớ đến cậu.

      Những người quen biết Tô Hàng ai là khen cậu ta, khen cậu ta học giỏi, tính tình dễ gần, còn thường xuyên tươi cười nữa. Đỗ Tịch Nhan thích cậu ta, chẳng có gì là lạ cả. Bất cứ có nhãn quang bình thường nào cũng đều thích những nam sinh sinh như thế, vừa nổi bật, vừa ưu tú, khoẻ mạnh, lại có chí tiến thủ, …

      Mặt Trác Thanh Liên biến sắc, cảm giác trong lồng ngực nhói đau, đau tới đáy lòng, đau tận xương tủy.

      Đối diện ánh mắt đồng cảm của Dương Tranh, nghiến răng cười nhạt: “Cậu hiểu lầm rồi, tớ sao có thể thích cái Đỗ Tịch Nhan đó được? bé gầy gò ốm yếu như thế, căn bản là vẫn chưa lớn hết…”

      “Đúng thế, vóc dáng ta còn thua xa Tống ”. Dương Tranh vụng về an ủi.

      “Các nàng từng qua lại với tớ, nào chả xinh hơn thế”. Trác Thanh Liên cất tiếng cười “haha”, lon nước ngọt trong tay bị bóp bẹp. Đỗ Tịch Nhan, thảo nào mà em nhận ra tôi. Hóa ra trong tim em từ lâu có “”!

      Trác Thanh Liên chứng nào tật nấy, lại bắt đầu bỏ tiết, trốn học, như con ngựa hoang được tháo dây cương, suốt ngày rong chơi phố.

      Thỉnh thoảng gặp Đỗ Tịch Nhan trong trường, ra vẻ quan tâm, mắt đăm đăm nhìn điểm vô định phía trước, cố gắng đè nén từng cơn sóng cuồn cuộn trong lòng.

      Thế giới này quá bé, đâu đâu cũng có thể gặp mặt, nhưng thế giới cũng quá rộng lớn, em và , gần trong gang tấc, mà lại xa tựa chân trời.

      Lên lớp 12, bài thi thực hành đầu tiên làm ăn bung bét, giáo chủ nhiệm lớp thể để tình trạng này tiếp diễn, cho “mời” Trác Thanh Liên lên văn phòng chuyện. cà lơ phất phơ bước lên tầng hai, trong hành lang, chạm trán với Tô Hàng khệ nệ bưng chồng nặng những vở bài tập. Sau lưng cậu ta, giáo mỉm cười dặn dò: “Cẩn thận nhé, đừng để bị ngã đấy”.

      “Vâng, cứ yên tâm ạ”. Tô Hàng bằng giọng phổ thong phương Bắc, miệng cười tươi như trước nay vẫn thế.

      Trác Thanh Liên lạnh lùng quan sát cậu ta như nhìn người xa lạ, lúc bước qua nhau, chân trái khẽ khàng chìa ngang ra giữa lối .

      Hành động này, thực quá ư trẻ con, nhưng ngăn được cái chân mình làm thế, mắt trâng trâng nhìn Tô Hàng bị vấp ngã, đầu gối khuỵu xuống nền xi măng cái “rầm”, tập vở tay vương vãi khắp sàn.

      Trác Thanh Liên làm bộ chạy tới nhặt giúp, sáp lại gần Tô Hàng thầm vào tai: “Nếu cậu mà đối xử tốt với ấy, tôi cho cậu biết tay!”

      Tô Hàng thoáng nghi hoặc ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, làn da rám nắng, áo sơ mi hoa thấm mồ hôi nhễ nhại.

      chàng này cậu hề quen, tại sao lại với mình những câu lạ lùng như thế?

      Tô Hàng ngớ người, rì rầm hỏi lại: “Nhưng ấy là ai?”

      “Trong lòng cậu tự hiểu !”. Trác Thanh Liên nhét đống tập vở vào tay cậu, ngẩng cao đầu, thản nhiên bước vào phòng giáo vụ.

      Tô Hàng đứng chôn chân tại chỗ, rất lâu sau mới định thần lại, ta chính là đầu sỏ đám học sinh cá biệt nổi tiếng của trường trung học Dật Dương.

      Học kì hai lớp 12, Trác Thanh Liên được bố đưa ra nước ngoài.

      Buổi tối trước ngày lên đường, Trác Thanh Liên chạy ra bờ sông. Hình ảnh vui chơi nô đùa cùng Tịch Nhan thuở , lần lượt lên trước mắt. Những chuyện cũ thời ngây thơ hồn nhiên tại sao chỉ có mình ghi nhớ?

      nhặt cành cây, viết ba chữ “Đỗ Tịch Nhan” lên bãi cát, rồi lặng lẽ nhìn nước sông liếm dần theo từng con sóng.

      với bản thân mình, Trác Thanh Liên, hãy để cho nước triều gột sạch tất cả, để những ký ức đào sâu chôn chặt nơi đây.

      Thế nhưng, trong những ngày tháng đơn độc phiêu bạt nơi đất khách quê người, Trác Thanh Liên vẫn luôn nhớ đến Tịch Nhan. Cái tên này từ lâu ăn sâu vào tâm hồn , chỉ cần nhắm mẳt lại, trong tâm trí chỉ có hình bóng .

      Ký ức đậm sâu như thế, dẫu cho xa tầm tay, nhưng vẫn mãi hoài niệm, ký ức lại khổ đau như vậy, dù cho vết thương lành miệng, nhưng vẫn ỉ nhói đau.

      Năm 2007, Trác Thanh Liên nhận tấm bằng thạc sỹ kinh tế học trường đại học Ohio State, từ Mỹ trở về. Ai ai cũng bảo thay da đổi thịt, hoàn toàn lột xác tái sinh.

      Đúng thế, thay đổi, còn tuổi trẻ lông bông, còn chán ghét cuộc đời, thôi u ám, độc đoán.

      thương trường, ung dung, bình tĩnh, mưu mô thủ đoạn có thừa, tay bày mưu lập kế lo liệu việc kinh doanh của công ty; trong giao tiếp, đối nhân xử thế ôn tồn lễ độ, cử chỉ nho nhã, nụ cười lạnh lùng và giọng trầm ấm, toàn thân toát lên sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.

      Phụ nữ ngưỡng mộ nhiều kể xiết, chết mê chết mệt như kẻ si tình, nhưng thường tự hỏi - cái họ là tiền của , hay là con người ? trêu hoa ghẹo nguyệt, đùa giỡn tình cảm của người khác, cũng tùy tiện thể tình cảm của mình.

      Những tình cảm nồng nhiệt tuổi thiếu niên như cơn bão cuốn sạch tất cả, chỉ để lại đống hoang tàn, học được cách giữ mình.

      Và rồi, mỗi khi màn đêm buông xuống, những ồn ào ban ngày lùi xa như nước triều, nỗi hiu quạnh bao trùm lấy , tâm trí lại lên khuôn mặt của Đỗ Tịch Nhan, đẹp đẽ, thuần khiết như hoa chi tử.

      Vận mệnh chia cách họ ở hai thời gian và gian khác nhau, có lẽ lập gia đình, ngày đêm quấn quýt bên người con trai tên Tô Hàng kia, nương tựa vào nhau, thắm thiết rời…

      bắt mình phải ngừng những mường tượng ấy lại, rồi tự an ủi, chỉ cần ấy sống tốt, chỉ cần được hạnh phúc.

      ngày tháng 6 năm 2008, Trác Thanh Liên vào thành phố C. Phó Viêm lúc này công tác, tạm thời thay thế làm tài xế cho Thanh Y.

      Dựa vào lan can tầng ba tòa nhà giáo vụ, cúi nhìn toàn cảnh ngôi trường, ánh nắng rực rỡ, cỏ cây tốt tươi, sân vận động, con đường rợp bóng cây hai bên, đâu đâu cũng là sức xuân phơi phới, ngập tràn sức sống tươi vui.

      Bây giờ hiểu, Thanh Y vì sao lại chọn nghề giáo, chỉ có nơi này là giữ được thanh xuân tươi mới, thuần khiết vô hại, có bon chen tranh giành thế tục.

      Gặp đúng giờ tan lớp, các thầy giáo ra ra vào vào, tất cả đều nhìn bằng con mắt ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ. Trác Thanh Liên muốn làm vật triển lãm miễn phí, liền dạo bước xuống lầu, tại góc quẹo hành lang, chạm trán với giáo.

      rối rít xin lỗi, rồi cúi xuống nhặt tập vở rơi dưới đất. Bàn tay rất , trắng trẻo xinh xắn, đem lại cho cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.

      Trác Thanh Liên nén nổi tò mò ngẩng đầu nhìn , cúi đầu, mái tóc đen nhánh mềm mại rủ xuống che lấp đôi má, chỉ để lộ cái cổ trắng ngần đẹp đẽ.

      Tịch Nhan, là người con khắc ghi trong tim bấy lâu. Thời gian qua lâu như thế nhưng vẫn hề thay đổi, khuôn mặt vẫn trong sáng, thuần khiết như làn nước trong veo, nhuốm bụi trần.

      Bốn mắt nhìn nhau, cả thế giới xung quanh như tỉnh lại sau cơn mê, dưới ánh nắng rực rỡ chói chang của mùa hè, bức tranh tuyệt đẹp gì sánh bằng.

      Trác Thanh Liên ngửi thấy, từ người toát ra, mùi hương tươi mát thanh nhã, thoang thoảng, lúc lúc .

      biết, đó là hương hoa chi tử.

      Chi tử lời, ngát thơm trăm bước.

      Tịch Nhan chính là bông hoa chi tử của cuộc đời .

      Thế gian chỉ có mình , ai có thể thay thế.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27: Hiến pháp ba chương

      Tịch Nhan đứng ban công, lúc này hơn hai giờ sáng. Ban ngày ngủ nhiều quá, đâm ra giờ chẳng buồn ngủ chút nào.

      Bóng tối trước buổi bình minh. Đa số đèn đóm đều tắt cả, vài đốm còn sót lại như ánh sao sa. Ngẩng đầu nhìn trời đêm, nền trời xanh thẳm trong vắt, mảnh trăng bang bạc, vài ngôi sao như vụn kim cương lấp lánh, tĩnh mịch an lành.

      Nhưng trong lòng lại yên bình chút nào. Nhớ tới nụ hôn hồi chiều, có chút nghi hoặc, chút ngỡ ngàng, và cả chút chua xót.

      Đỗ Tịch Nhan, ngươi sẵn sàng chưa? Bắt đầu lại từ đầu, đón nhận tình cảm mới?

      Là con , ai chẳng mong có mối quan hệ tình cảm bền vững và người lòng thương mình? Dẫu cho ngoài mặt có tỏ vẻ quan tâm chăng nữa, ngoài hai lăm tuổi mà vẫn về bóng, trong lòng cũng có chút hoang mang. Nửa đêm bị ác mộng đánh thức, mở mắt nhìn cái giường trống trải và bốn bức tường trắng xung quanh, trong lòng tránh khỏi sợ hãi. Thế rồi lại nghĩ, nếu kết hôn rồi, ít nhất cũng có vòng tay ấm áp bên cạnh, có người chuyện trò trong những đêm khó ngủ, rồi khi ốm đau, còn có người để mà nũng nịu, chỉ hận thể lấy chồng ngay lập tức. Nhưng khi những phút yếu đuối ấy qua , lại bắt đầu kén cá chọn canh.

      Mỗi người phụ nữ đều có tiêu chuẩn đối với người trong mộng của mình, người thích đẹp trai, người ham tài giỏi, người thích địa vị, người mê tiền bạc, cũng có người chỉ cần người đàn ông lòng dạ thương mình. Nếu đem ra soi xét kỹ càng, thực ra trong tất cả mọi tình đều có tính toán.

      Tịch Nhan thừa nhận, rất có tình cảm với Trác Thanh Liên, chỉ là tình bạn thuở ngây thơ, mà còn bởi vầng hào quang chói lóa toát ra từ . người đàn ông trưởng thành, khôi ngô, ưu tú, giàu có, biết nhìn xa trông rộng như thế, gần như hội đủ điều kiện “hoàng tử bạch mã” trong tâm tưởng mọi . Nhưng đôi mắt nhìn , chăm chú mà chứa chan thâm tình, từ chối , là quá khó, quá khó.

      thở dài, rồi lại thở dài. Điện thoại bỗng đổ chuông, giữa đêm khuya thanh vắng tĩnh mịch thế này, thực có hơi chói tai.

      Tịch Nhan cúi nhìn số điện thoại, là Tống gọi.

      “A lô, ngủ chưa thế nàng?”

      Hỏi vớ vẩn! “ ngủ ngon, bị tiếng điện thoại của đánh thức đây này”.

      “Tớ lại đoán cậu vẫn chưa ngủ được”. Giọng đầu dây bên kia giấu nổi vẻ phấn khích, “Vụ xem mặt tập thể thế nào? Có bao nhiêu quỳ mọp dưới gót chân của cậu?”

      Trầm tư hồi lâu, Tich Nhan : “Tống , nếu cậu chỉ muốn câu con cá , song kết quả lại có con cá to mắc câu, là cậu cậu làm thế nào?”

      “Tớ… tớ vui mừng đến xỉu mất!”, Tống nhấn mạnh, “Woa, mà con cá vàng nào đấy? Cậu câu được ai rồi?”

      “Trác Thanh Liên”. Tịch Nhan nhàng mà rành rột.

      Đối phương dường như bị phen thất kinh, phía đầu dây bên kia, chỉ nghe tiếng hít thở sâu.

      “Là Trác Thanh Liên giám đốc kiêm uỷ viên chấp hành hội đồng quản trị tập đoàn Trác Thị, người kế nghiệp đời thứ hai, chàng khôi ngô tuấn tú, tuổi trẻ tài cao, là ngôi sao mới nổi bật nhất trong giới thương nhân thành phố C, vừa từ Mỹ trở về?”

      “Đúng đấy, ta ngỏ lời với mình”.

      “Oh my God!”, Tống lại hít hơi sâu, “Cậu dám chắc là cậu đùa tớ đấy chứ? Hay là, tớ mơ ngủ nhỉ?”

      nhịn được khẽ cười: “ thể tưởng tượng nổi phải ? Hoàn toàn vượt ra ngoài trí tưởng tượng của cậu đúng ?”

      là có chút bất ngờ!”, Tống đáp, “ ngờ, kỹ thuật hoá trang của tớ lại tuyệt đỉnh như vậy, cứ như là tiên nữ trong câu chuyện cổ tích, biến đá hoá vàng, làm cho cậu từ nàng lọ lem xấu xí trở thành nàng công chúa lộng lẫy, kiều diễm, nhờ thế lọt được vào mắt xanh của hoàng tử”.

      “Cái này chả liên quan gì tới vụ hoá trang của cậu cả. Tớ là ta quen nhau từ hồi còn , từ lúc tớ còn thò lò mũi xanh cơ”.

      “Thanh mai trúc mã?”, Tống kinh ngạc, “Sao tớ chẳng bao giờ nghe cậu nhắc tới?”

      lâu lắm liên lạc gì, tớ suýt chút nữa quên mặt mũi ta thế nào…”

      “Trác Thanh Liên, ta cũng học trường trung học Dật Dương mà”. Tống đột nhiên nhớ ra. “Học bọn mình lớp, cùng lớp với Dương Tranh”.

      “Thế à?”. Lần này tới Tịch Nhan mắt chữ O mồm chữ A, “Sao tớ chả có ấn tượng gì hết nhỉ?”

      “Lúc ấy trong lòng cậu chỉ biết có hai chữ Tô Hàng, còn tâm trí đâu mà để ý đến người khác?”. Tống buột miệng xong, thấy đầu dây bên kia im thin thít, mới phát mình lỡ lời, “Tịch Nhan, xin lỗi cậu, tớ cố ý như vậy”.

      Hơn bốn năm nay, hai chữ “Tô Hàng” trở thành điều cấm kị với Tịch Nhan.

      sao đâu, cũng muộn rồi, cậu ngủ sớm ”. Tịch Nhan lạnh lùng gác máy, trở về phòng ngủ.

      Triều Nhan hôm nay về nhà, mà cùng các đồng nghiệp trong đài truyền hình liên hoan thâu đêm bên ngoài.

      Tịch Nhan co mình trong tấm chăn len, đăm đăm nhìn căn phòng tối om.

      Tại sao nghe thấy tên Tô Hàng, vẫn thấy lòng nhói đau như hàng ngàn mũi kim châm chích?

      Điện thoại để giường chợt “tinh tinh” hai tiếng. ngồi dậy, mở máy, có tin nhắn: “Em ngủ chưa?”

      Sao ta cũng hỏi vậy? Cứ như thể biết chắc đêm nay tài nào chợp mắt nổi vậy.

      “Em ngủ được, còn ?”, Tịch Nhan trả lời.

      cũng thế”.

      “Thế làm gì?”. Máu hiếu kỳ nổi lên, đoán lên mạng tìm tài liệu hoặc xem báo cáo tài chính.

      “Đếm sao”.

      Haha, định là Trương Hoành[1] hay sao! Tịch Nhan vừa cười vừa bấm nút gửi: “Cậu bé đếm sao kia, hãy cho tôi biết, trời cao có bao nhiêu ngôi sao?”

      [1] Trương Hoành: vị quan triều đình nhà Hán, cũng là nhà thơ, nhà địa lý, nhà vẽ bản đồ, nhà thiên văn, nhà phát minh, nhà toán học thời Đông Hán, Trung Quốc.

      “Hai, mà ngôi sao nào cũng như đôi mắt em”.

      Tịch Nhan lúc này mới hiểu ra, ý nghĩa của “đếm sao”, hóa ra là “nhớ em”. Trong lòng dậy lên chút xuyến xao, trả lời.

      “Tịch Nhan, em giận rồi à?”

      “Đâu có. Mau ngủ thôi, ngài giám đốc, sáng mai ngài còn phải dậy sớm đấy!”

      chỉ muốn xác nhận lại chút, xem là mình có nằm mơ hay ”.

      Sao tối nay lại gặp tới hai kẻ “mộng du” thế này? Tịch Nhan khẽ thở dài, gửi hai chữ: “Đồ ngốc!”

      “Đồ ngốc ngày mai có được gặp em ?”

      Oh my God! Ai dám bảo đây là giám đốc Trác Thanh Liên thong minh, lạnh lùng khép kín cơ chứ, phải chăng là chàng thanh niên bồng bột mới vừa biết đúng hơn!

      “Năm giờ rưỡi chiều mai, đợi em ở cổng phía Tây trương trung học cơ sở C. Mà này, nhớ là được lái xe Benz của vào đâu đấy”.

      “Tại sao?”

      “Nó thực quá phô trương”.

      Trác Thanh Liên nhìn màn hình điện thoại màu xanh da trời, khoé môi nở nụ cười: “Ok, xin tuân lệnh!”

      Đây là lần đầu tiên nhắn tin cho , cũng là lần đầu tiên gọi là “Đồ ngốc”.

      Từ nay về sau còn rất nhiều những “lần đầu tiên” nữa, hồi hộp mong chờ…

      5 giờ 30 phút chiều, tiếng chuông báo hết giờ vừa vang lên.

      Tịch Nhan theo dòng người và xe đổ ra phía cổng trường, ai cũng vội vội vàng vàng, duy chỉ có là thong dong, như tách biệt hẳn với thế .

      Trác Thanh Liên dáng vẻ tao nhã đứng cạnh cửa xe, mỉm cười.

      thích nhìn như thế này. Tịch Nhan luôn luôn đem đến cho cảm giác bình thản, vô tư, ganh đua với đời, hệt như bông hoa chi tử trắng trong thuần khiết, sặc sỡ bắt mắt, phô trương ồn ào, lặng lẽ ngát hương, thấm vào lòng người, lan toả bốn phương…

      Tịch Nhan chầm chậm bước tới. Đợi đến gần, Trác Thanh Liên lịch mở cửa xe cho , nhân lúc ai để ý, cúi đầu, chui vào trong xe.

      “Em muốn ăn ở đâu?”. khởi động xe cách thuần thục, hoà vào dòng xe đường.

      Tịch Nhan ngắm nghía lại mình, áo phông trắng, quần bò, nghĩ lát, rồi : “Em muốn ăn mỳ thịt bò”.

      Trác Thanh Liên thiếu chút nữa phì cười: “ phải chứ? Đây là lần đầu mời em ăn cơm…”

      “Trác Thanh Liên”. nhìn người đàn ông tuấn tú, hào phóng ngồi sau tay lái, trịnh trọng tuyên bố, “Trước khi chúng ta chính thức qua lại, em có thể đưa ra ba cầu ?”

      “Hiến pháp ba chương?”. khẽ nhướn chân mày, cuời dịu dàng. “Em , rửa tai lắng nghe”.

      “Thứ nhất, em muốn làm nàng lọ lem được hoàng tử cứu chuộc khỏi chốn bần hàn, cũng mong bị người ta chê cười là kẻ đào mỏ, em chỉ muốn có tình giản đơn, bình thường như bao người bình thường khác…”, ngừng lại chút, tiếp: “ hiểu ý em ?”

      Trác Thanh Liên gật đầu, vẻ đăm chiêu như suy nghĩ điều gì.

      “Thứ hai, em hy vọng mỗi lần chúng ta hẹn hò, đều đến những nơi sang trọng hay khách sạn 5 sao gì gì đó, càng bình dân càng dân dã càng tốt”.

      nhìn , gương mặt vẫn nguyên nét cười.

      “Thứ ba, lúc thanh toán, em hy vọng chúng ra chia đôi, 50-50”.

      Toàn thân Trác Thanh Liên thoáng rung động, nét mặt trở nên trầm tư.

      Tịch Nhan, thuộc tuýp người phụ nữ vừa nhạy cảm lại vừa kiêu ngạo, tất cả những gì , chỉ vì muốn giữ gìn lòng tự trọng và độc lập của mình trong tình có khoảng cách chênh lệch như thế này.

      cùng phẩm chất thanh cao của con người , nhưng đồng thời trong lòng cũng dấy lên nỗi xót xa.

      đồng ý”, , “Có điều, cũng có ba cầu”.

      Tịch Nhan ngây người.

      “Thứ nhất, từ nay về sau em có thể gọi là Trác Thanh Liên được , muốn em gọi là Kiều Dật”. chớp chớp mắt, điệu bộ rất la, “Đương nhiên, hay nhất là chỉ cần gọi tiếng… thôi”.

      Tịch Nhan nhìn , lặng yên .

      “Thứ hai, trong thời gian chúng ta qua lại với nhau, dù gặp bất cứ chuyện gì vui, đều muốn em với , muốn em phải chịu bất cứ tủi thân hay xúc phạm nào”.

      Mắt Tịch Nhan trở nên mơ màng.

      “Thứ ba”, Trác Thanh Liên cười đau khổ, lời chậm rãi, “Nếu có ai hỏi em, có phải chúng ta qua lại với nhau, hy vọng em đừng phủ nhận”.

      Tịch Nhan ngước đôi mắt đen láy, long lanh, chăm chú nhìn . Hồi lâu, cụp mi mắt, khẽ , “Kiều Dật, là đồ ngốc!”

      Ba cầu của , thực ra đều chung ý, đó là - em.

      Đứng trước em, phải hoàng tử tự cao tự đại, chỉ là người đàn ông bình dị, nhưng hết lòng em.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: Lần đầu tiên gặp nhau, như người quen ngày cũ

      Trác Thanh Liên và Tịch Nhan bước vào quán mỳ kéo Lan Châu.

      Nhìn sơ mi trắng muốt, cử chỉ sang trọng ngồi dưới ánh đèn lù mù, quán xá sơ sài, Tịch Nhan cảm thấy mình như “phung phí của trời”.

      ép mình bỏ qua người đàn ông phong thái kiệt xuất trước mắt, ngừng nhắc nhở trong lòng: ấy phải giám đốc Trác gì hết, mà chỉ là Kiều Dật, Kiều Dật hay cùng chơi trốn tìm thuở

      Trước mặt Trác Thanh Liên đặt bát mỳ kéo thịt bò. Vài lát thịt bò thái mỏng, rau thơm xanh non, sợi mì trắng ngập trong nước dùng.

      nếm thử xem, mùi vị rất ngon!”. Tịch Nhan mỉm cười, đưa đôi đũa cho .

      Kỳ thực, Trác Thanh Liên thích ăn thịt bò, cũng quen với mùi rau thơm thế này. Nhưng gì, đón lấy đôi đũa, gạt thịt bò sang bên, đảo phần mỳ ngấm gia vị dưới đáy lên, trộn đều.

      Sợi mỳ kéo trắng dần chuyển sang màu nâu nhạt, trông rất ngon mắt.

      ngẩng đầu nhìn Tịch Nhan ngồi đối diện, ăn mỳ dáng vẻ sung sướng, khắc hẳn vẻ dè dặt thường ngày, ăn uống xì xụp. Phát ánh mắt hướng về phía mình, ngẩn người, hỏi: “Sao ăn?”

      khẽ mỉm cười, gắp hết thịt bò trong bát mình sang bát : “Em thích ăn thịt bò ăn nhiều chút”.

      Trong đôi đồng tử đen láy của Tịch Nhan, chợt lóe lên tia u ám.

      Thời và Tô Hàng còn nhau, hai người cũng hay tới quán mỳ này. lần nào cũng đem thịt bò trong bát mình, gắp hết sang bát . Bây giờ, cũng câu như thế, nhưng lại xuất phát từ miệng của người con trai khác.

      “Em mau ăn , sao lại ngẩn người ra như thê?”, Trác Thanh Liên nhắc.

      nhìn , miễn cưỡng nở nụ cười, cắm cúi tiếp tục ăn mỳ. Mái tóc dài óng ả xõa xuống, che lấp nửa bên má.

      Trác Thanh Liên tim đập thình thịch.

      biết nhất định là nhớ tới chuyện gì đó vui, nếu , ánh mắt ngập tràn đau thương thế kia.

      Đó là ánh mắt của người khi mất người mình thương nhất, ánh mắt ấy cũng từng là của .

      Lúc bước ra khỏi quán ăn, Trác Thanh Liên tự nhiên nắm tay Tịch Nhan, cũng đẩy ra.

      nắm tay , bước dọc theo con đường dài rộng lúc lâu. Sau cùng, Tịch Nhan phát , họ thẳng đường đến ven bờ sông.

      Trời nhá nhem tối, bãi cát những người là người. Nào là thanh niên chuẩn bị xuống nước, nào là các cụ già tản bộ hóng mát, nào những cặp tình nhân sóng đôi rủ rỉ, cộng với tiếng cười thích thú của đám trẻ nô đùa.

      “Em còn nhớ chỗ này ?”, Trác Thanh Liên hỏi lặng lẽ bên cạnh.

      Trái tim Tịch Nhan bỗng nhói lên.

      Đây là nơi mà hồi vẫn thường chơi đùa. Sau giờ học buổi chiều, thường thích cùng Kiều Dật ra đây chơi trò đắp cát. Mặt sông sóng gợn lăn tăn, bãi cát trắng lấp lánh, lưu giữ quá nhiều những ký ức tươi đẹp, bên tai nghe như có tiếng ai hát:

      “Còn nhớ lúc tuổi thơ

      thích chuyện trò em hay cười

      Có lần

      Kề vai ngồi dưới gốc đào

      Gió thổi ngọn cây,

      Chim líu lo hót,

      Chúng ta hiểu sao ngủ quên,

      Trong mơ hoa rơi biết bao nhiêu”.

      ……

      Hai người ngồi xuống bên bờ đê. Tịch Nhan dõi theo nước sông nửa lăn tăn nửa đỏ…, hai mắt mơ màng.

      “Tịch Nhan, từng về ngõ Tử Trúc tìm em, tiếc rằng nhà em chuyển ”. Trác Thanh Liên khẽ , “Mọi người ai biết gia đình em chuyển đâu cả”.

      “Uhm”. Tịch Nhan đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió làm cho rối tung, “Mà chuyện đó xảy ra khi nào?”

      “Năm mười sáu tuổi”, giọng trầm hẳn xuống, “Năm bà ngoại mất, thấy khó chịu trong lòng, từ lễ tang trở về, chạy mạch đến ngõ Tử Trúc, muốn gặp em lát”.

      Tịch Nhan thu lại ánh nhìn, nhìn cảm thông, nỗi đau của cùng lúc khiến tim nhói đau.

      “Em cũng được ông nội nuôi dạy lớn khôn, ông là người thương em nhất đời này. Lúc ông qua đời, em cảm tưởng như mình cũng chết, chết theo ông…”

      đột ngột dừng lại, cắn chặt môi dưới. Khi ấy, tưởng mình chết, đến trái tim cũng chết rồi.

      Trác Thanh Liên nhìn , đưa tay nắm lấy bàn tay . cảm giác ấm áp chạy dọc theo bàn tay, dâng lên tự đáy lòng Tịch Nhan, cảm giác hiểu .

      “Tịch Nhan, cũng giống em, thời niên thiếu của chúng ta đều hạnh phúc”. Giọng trầm ấm, đôi mắt như ánh lên điều gì đó, “ đơn, phiền muộn, bị người ta xa lánh, thiếu hơi ấm tình thương. Nhưng may mắn là chúng ta đều vươn lên thoát ra khỏi hoàn cảnh. Bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy cảm kích những ngày tháng đó, chính nó giúp biết quý trọng, bao dung, cảm thông, biết ơn, và càng thấm thía hơn thế nào là thất bại và đả kích, dạy con mắt nhìn đời nhìn người, giống như những người thuận buồm xuôi gió, đường đời được trải hoa hồng. Hơn nữa, nếu có những ngày tháng ấu thơ u ám ấy, sao có thể gặp được em? Khi ấy, em là ánh sáng duy nhất của cuộc đời ”.

      Lòng Tịch Nhan bỗng lắng lại. cũng từng có ánh sáng của cuộc đời mình, chỉ có điều tia sáng ấy vụt tắt quá nhanh, biến mất để lại dấu vết, đem trở lại với cuộc đời tối tăm, lạnh lẽo.

      Tịch Nhan còn chưa hết bồi hồi, lại nghe tiếng Trác Thanh Liên: “Tịch Nhan, trước đây đợi em trưởng thành, bây giờ đợi em trao trái tim mình cho ”.

      Tịch Nhan ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mắt , đáy mắt lấp lánh thiết tha.

      “Tại sao lại là em?”, khẽ hỏi, “ ngần ấy năm rồi, sao lại cứ phải là em?”

      Ánh mắt lướt qua , dừng lại mặt sông sóng gợn lăn tăn, nhún vai, chậm rãi buông câu: “Dữ quân sơ tương thức, do như cố nhân quy”[1]

      [1] Lần đầu gặp nhau, như người quen ngày cũ.

      Tịch Nhan tim đập thình thịch.

      Ánh tịch dương phủ lên người màu vàng chói loá, toàn thân phát sáng, như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, ánh lên trong đôi mắt long lanh của , lăn tăn, bồng bềnh…

      Mặt trời chìm xuống đáy sông u tối. Ráng chiều rực rỡ bị màn đêm nuốt chửng, bầu trời xanh thẳm chỉ còn lại những ánh sao nhấp nhánh đầy trời.

      “Chúng ta về thôi”. Tịch Nhan đứng dậy, mái tóc dài tự do tung bay trong gió.

      Trác Thanh Liên khẽ gật đầu, nắm tay . Hai người kẻ trước người sau bước , để lại từng dấu chân nền cát mềm mịn.

      Có tiếng hoan hô từ đâu đó vọng lại. mặt sông tĩnh lặng. Bỗng vọt lên vô số những luồng sáng, bung ra chói lóa giữa bầu trời, như cơn mưa sao tới tấp sa xuống.

      Pháo hoa! Tịch Nhan vội vã buông tay ra, chạy băng băng về phía trước. chạy mạch vào đám đông, ngẩng đầu lên bầu trời. Pháo hoa thắp sáng trời đêm tối tăm, rực rỡ, tráng lệ sao tả xiết, tựa những bông hoa đua nhau bừng nở, rồi từng chùm từng chùm rơi vào điêu linh.

      Tầng tầng lớp lớp bóng sáng lụi tàn, xung quanh là đám đông ồn áo nhưng xa lạ, thoáng thấy trong lòng hiu quạnh. bóng người cao lớn bước tới, đưa tay nắm chặt những ngón tay lạnh giá của .

      Tịch Nhan ngẩng đầu, Trác Thanh Liên đứng trước mặt, gần tới mức thể gần hơn, đôi mắt phản chiếu bầu trời lung linh ánh sáng, sâu quá, tưởng như chỉ phút đơ đễnh là dễ dàng chìm nghỉm trong đôi mắt thăm thẳm ấy.

      kéo vào lòng, đặt lên môi nụ hôn, cuồng nhiệt long trời lở đất.

      Giữa đất trời vần vũ và huyên náo xung quanh, như quên mất cả hít thở. Tất cả những dè dặt, chống cự đều sụp đổ, tan thành mây khỏi. Chỉ còn có môi hôn, vòng tay ôm nồng nhiệt khiến người ta nghẹt thở.

      “Từ nay về sau, cho phép em tự tiện buông tay ra nữa!”. siết vào lòng, chặt tới mức khiên muốn ngộp thở.

      Tịch Nhan nhắm mắt, bất giác mỉm cười. lâu lắm rồi chưa được , gần như quên mất thế nào là , khắc cốt ghi tim vẫn là nỗi đau xé gan xé ruột.

      Thế nhưng đêm nay dường như tìm được.

      Giữa biển người đông nghịt, pháo hoa bừng nở đầy trời, ngả vào lòng , hít thở mùi hương của cơ thể , cảm giác có gì yên bình và ngọt ngào hơn thế.

      Giữa trời đất bao la, hai người vai kề vai, như thể thế giới này chỉ có hai người, ai khác.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29: Số phận định chúng ta nhau

      Ở bên Trác Thanh Liên, Tịch Nhan cảm thấy dường như 26 năm qua mình sống hoài sống phí. thậm chí còn hoài nghi, có là mình từng ?

      Năm mười bốn tuổi gặp Tô Hàng, từ đó ngưỡng mộ , để vầng hào quang quanh khiến mắt mình nhức nhối, cố với mãi tới khi cổ mỏi nhừ vẫn chịu buông. Bởi vì, đó gần như là loại tín ngưỡng.

      Trong cuộc chiến tình cảm này, có tranh đấu. Tịch Nhan như người bộ hành đơn độc vượt qua vực sâu, nhưng mãi mãi thể băng qua mây mù, cũng thấy được con đường phía trước, chỉ mù quáng đâm đầu tiến lên, chỉ sợ theo kịp bước chân .

      Bao nhiêu năm qua, chỉ biết chạy theo sau Tô Hàng, luôn nghĩ rằng mình làm được, chỉ cần cố gắng bắt kịp . Nhưng quên cũng gắng sức theo đuổi mục tiêu của chính .

      Thứ mà Tô Hàng thích, là tuýp phụ nữ như Triểu Nhan, ưu tú hoàn mỹ, nổi bật giữa đám đông, giống hệt vậy. Còn với Tịch Nhan, chỉ là thương hại, cảm thông, nhưng tuyện đối phải là tình .

      Nếu , sao có thể bỏ mặc ? Sao đành lòng khiến tổn thương, đau khổ?

      cho cùng, chỉ có mình đơn phương mà thôi.

      Tịch Nhan từng nghĩ đó mới là tình . người, chỉ đơn thuần là , toan tính, cần được đáp lại, thậm chí chẳng cần thiết phải sở hữu.

      Sau này, mới hiểu ra, tình như thế, quá mệt mỏi, cứ như người mình đơn độc tự hát tự nghe.

      Con người ai cũng có ham muốn, ai cũng mong tình cảm của mình được đáp lại. Đặc biệt là phụ nữ, có ai muốn được lần làm công chúa, được người nâng niu trong tay, tận hưởng dư vị được thương che chở.

      thể phủ nhận, thời gian và Tô Hàng nhau, cũng hết lòng quan tâm chăm sóc , nhưng Tịch Nhan vẫn luôn có cảm giác mình như vật thế thân, ngừng đem bản thân ra so sánh với Triều Nhan, rồi lại cố gắng bằng 120% sức lực của mình để đạt đến hoàn mỹ.

      còn cảnh đầu bù tóc rối, bắt đầu để ý tìm mua những bộ váy áo đẹp, đồ trang sức, hóa trang, trang điểm cho mình trở nên gọn gàng, xinh xắn, cử chỉ tự nhiên, đúng mực, muốn biến mình thành người con xinh đẹp, thanh nhã, đại như Triều Nhan.

      Nhưng suy cho cùng vẫn phải Triều Nhan, những gì thay đổi chỉ là vẻ bề ngoài, vẫn là , Tịch Nhan ưa màu mè lòe loẹt, có chút biếng nhát, thích ra khỏi nhà.

      khổ sở như thế, tủi thân như thế, nhưng cuối cùng, Tô Hàng vẫn rời bỏ .

      Người xưa có câu: “Nam truy nữ, cách tọa sơn; nữ truy nam, cách tầng sa”[1]. Thực ra, câu này đúng. Nếu người đàn ông, ngay từ lúc bắt đầu, rung động trước bạn, dù bạn có cố gắng đến thế nào, ta cũng thể bạn.

      [1] Đàn ông theo đuổi phụ nữ, khó khăn như phải vượt núi, còn khi phụ nữ là người theo đuổi đàn ông, dễ dàng như xé toạc tờ giấy.

      Thậm chí, dù có xuất phát từ cảm thông hay thương hại, cố gắng bù đắp cho bạn, cố gắng đối tốt với bạn, nhưng trái tim ta thuộc về bạn, bất cứ lúc nào cũng có thể rời xa.

      Tịch Nhan nhớ rất , từ đầu tới cuối, Tô Hàng chưa bao giờ với câu: em.

      Trác Thanh Liên hoàn toàn khác. biết những lời ngọt ngào, quan tâm tới , bỏ sót bất cứ biểu bất an nào từ . Trước mặt người khác mạnh mẽ, quyết liệt bao nhiêu, ngược lại duy chỉ có với , lại khiêm nhường và dịu dàng bấy nhiêu. Và điều quan trọng nhất là, ngần ngại chứng minh cho thấy, là người tuyệt vời nhất thế gian này!

      Đúng vậy, trong mắt , mãi mãi là người tuyệt vời nhất, chính chứ phải ai khác. Người mà , chính là Đỗ Tịch Nhan, là Đỗ Tịch Nhan có hai đời này.

      Hư vinh cũng được, nông cạn cũng chẳng sao, lòng thích và ca ngợi, thổi lửa nhiệt tình và dũng khí của mình vào cuộc sống của , biến bức tranh vốn buồn tẻ, đơn điệu ấy trở nên phong phú, sinh động.

      Hẹn hò với , trái tim tràn ngập hạnh phúc dịu dàng; tối trở về nhà, ôm gối ngồi thừ sôfa, hồi tưởng lại từng giây từng phút hai người ở bên nhau, hơi ấm của từng ngón tay vẫn quấn quýt rời.

      Và cứ thế, trong thời gian rất ngắn, tình cảm của họ tiến triển nhanh chóng.

      Tịch Nhan thường nghĩ, hai người họ dường như nhau từ lâu, nếu sao hai trái tim có thể quyện vào nhau, hòa hợp với nhau ngọt ngào và nồng đượm đến thế?

      Hoàng hôn vừa buông xuống, ráng đỏ rực góc trời. Trong quán cà phê ánh đèn mờ mờ, tiếng nhạc dìu dắt. Ở góc sát cửa sổ, chậu cây xanh ngăn cách tạo ra gian yên tĩnh cách biệt.

      Tịch Nhan nửa ngồi nửa tựa sôfa, đầu ngối cánh tay Trác Thanh Liên, khe khẽ gọi tên như trong mơ: “Kiều Dật, tính đến hôm nay chúng ta ở bên nhau được bao lâu rồi?”

      “Mười tám năm”. vuốt vuốt mái tóc dài của , say đắm.

      phải, ý em là chúng ta…”, giọng có chút thẹn thùng, “chính thức qua lại”.

      “Tính đến hôm nay, thiếu hai ngày nữa là tròn tháng”.

      “Mới thế thôi sao?”. Tịch Nhan khẽ thở dài, qua qua nghịch nghịch những ngón tay thon dài của , như đứa trẻ còn chưa lớn hết.

      xích lại gần , hôn lên trán: “Hai ngày nữa là ngày kỉ niệm tháng chúng ta nhau, em muốn được tặng quà gì nào?”

      “Cái này cũng cần tặng quà sao?”. ngước đôi mắt mơ màng nhìn .

      “Đương nhiên rồi”. Trác Thanh Liên cầm cốc nước bàn, đưa đến tận miệng , “Cái này gọi riêng cho em, đau họng uống trà hoa cúc giúp thanh nhiệt, mát họng”.

      Cổ họng Tịch Nhan đau mấy ngày, bản thân cũng mấy để tâm: “Chẳng trách được, đây là bệnh nghề nghiệp của nghề giáo viên, lúc nặng nhất, cổ họng khan đến độ ra tiếng”.

      “Cái gì mà bệnh nghề nghiệp? Tối qua lên mạng tìm hiểu rồi, bệnh của em là do bị nhiệt, phải uống nhiều trà hoa cúc, ăn uống tốt nhất chọ đồ ăn thanh đạm chút”. dỗ dành uống ngụm to trà hoa cúc, “Đây là cúc trắng Hàng Châu, cúc Trừ còn hiệu quả hơn (Trừ: Trừ Châu, địa danh ở tỉnh An Huy, Trung Quốc), để hôm nào nhờ người mua cho em ít cúc Trừ Châu”.

      quan tâm chăm sóc của khiến Tịch Nhan vô cùng cảm động. Lúc ấy, trái tim trở nên mềm yếu, nắm lấy tay : “Kiều Dật, đừng tốt quá với em như thế, chiều em sinh hư sao”.

      cúi xuống hôn lên đôi môi hồng hồng xinh xinh của , “Chiều chuộng người phụ nữ mình cũng là niềm hạnh phúc, em có biết ?”

      Em đương nhiên là biết rồi.

      Em còn biết, được người đàn ông mà mình thương nuông chiều, cũng là niềm hạnh phúc.

      Ra khỏi quán cà phê, Trác Thanh Liên cố ý kéo mua quà.

      Bước vào trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố C, đứng ở cửa thang máy, đột ngột dừng bước, nhìn sang Tịch Nhan, nháy mắt: “Chúng ta cùng chơi trò chơi nhé?”

      “Chơi trò gì?”, Tịch Nhan tò mò.

      “Người ta vẫn , tình sắp đặt của số mệnh. Bây giờ chúng ta hãy thử xem, giữa hai chúng ta có thần giao cách cảm hay . Từ tầng , mỗi người bước vào thang máy khác nhau để lên, mà biết người kia lên tầng mấy, để xem chúng ta có cùng lên tầng hay ”.

      “Thế liệu có mơ hồ quá ?”, Tịch Nhan hỏi bằng giọng thể tin nổi.

      thử xem, làm sao biết được?”. rồi đẩy vào thang máy phía bên trái, rồi tự mình bước vào thang máy bên phải.

      Sau khi cánh cửa thang máy khép lại, Tịch Nhan bấm nút chỉ tầng năm.

      Thang máy từ từ lên, những con số màu đỏ ngừng thay đổi, chỉ báo số tầng.

      “Tinh” tiếng, thang máy dừng lại ở tầng năm. Tịch Nhan từ trong bước ra, đập ngay vào mắt là cái bóng cao lớn, thanh tú của Trác Thanh Liên.

      Oh my God! hề hẹn trước, mà thực bước ra cùng tầng.

      Cảm giác hạnh phúc trào dâng, nhấn chìm tất cả.

      bước tới, đón bằng vòng tay ôm nồng nhiệt

      “Tịch Nhan, em thấy ?”, thầm vào tai , “Số mệnh định rằng chúng ta là đôi”.

      “Em tin”. Mắt long lanh, ươn ướt, ôm chặt hơn trong vòng tay.

      Nhiều khi, tình , là thứ số mệnh, can hệ gì tới giàu hay nghèo, xa hay gần.

      Tình đích thực, là tiếng gọi thiết tha nhất từ sâu thẳm tâm hồn, là sắp đặt kì diệu của số phận mà dù muốn trốn tránh cũng sao tránh khỏi.

      giáo Đỗ!”, bỗng dưng sau lưng vang lên tiếng gọi lanh lảnh.

      Toi rồi, phen này nhất định là bị học sinh bắt gặp rồi. Tịch Nhan lạnh toát sống lưng, vội thoát ra khỏi vòng tay Trác Thanh Liên, quay người lại.

      Qủa nhiên, trước mặt là hai nhóc nữ sinh, còn mặc nguyên đồng phục áo trắng váy xanh, trước ngực đeo huy hiêu ghi “Lớp 7/3 trung học cơ sở C”.

      “Lý Lệ, Vương Tường, các em cũng tới mua đồ à?”, Tịch Nhan cố gắng giữ bình tĩnh. Trước mặt học sinh của mình, tôn nghiêm của người thầy tuyệt đối thể đánh mất.

      “Tuần sau là sinh nhật của mẹ Vương Tường, em cùng bạn ấy chọn quà”. Lý Lệ thẳng lèo, mắt rời Trác Thanh Liên đứng bên cạnh Tịch Nhan. Người đàn ông này mới tuấn tú, manly[2] làm sao, vượt xa những chàng tham gia cuộc thi “Khoái lạc nam thanh”[3] truyền hình. Khuôn mặt sáng sủa, sinh động, sống mũi cao và thẳng, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt nâu màu hổ phách sâu hun hút, khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

      [2] Đàn ông.

      [3] Cuộc thi tìm kiếm giọng ca nam xuất sắc của đài truyền hình Hồ Nam.

      bé bắt đầu quay lưng lại với con mắt nhìn đàn ông trước đây của mình, nào là Lý Tuấn Cơ, Ngô Tôn[4], rồi những chàng trai F4 – Flower boys[5], cũng hấp dẫn bằng tuýp đàn ông cao to, lịch lãm thế này.

      [4] Diễn viên nam Đài Loan nổi tiếng với vẻ đẹp baby ngọt ngào.

      [5] Những chàng trai đẹp như hoa.

      Tịch Nhan dường như nhận ra, trong ánh mắt trò xuất vô số những tia sáng long lanh. Sức hút của chàng Trác Thanh Liên này quả là vô địch, trẻ tha già thương!

      thầm cười trong bụng, khẽ hắng giọng hỏi: “Vương Tường, em muốn mua quà gì, có cần giúp tay ?”

      “Dạ…thôi ạ!”, khuôn mặt xinh xắn, thanh tú của Vương Tường đỏ lựng cả lên, thực ra, phải mua quà cho mẹ, mà là định mua quà tặng Liên Khải.

      Vương Tường là lớp phó văn thể mỹ của lớp, thường cùng Liên Khải tổ chức các hoạt động của lớp. Bạn bè trong lớp vẫn trêu hai người là “đôi trai tài sắc”, Vương Tường cũng rất có cảm tình với cậu lớp trưởng Liên Khải vừa chăm học lại ngoan ngoãn này.

      Tịch Nhan nhìn thấy vẻ ngượng ngịu và mất tự nhiên của Vương Tường, bèn vẫy tay với hai trò : “Vậy thôi, các em ”.

      Vương Tường kéo tay bạn dợm bước , Lý Lệ đột nhiên thốt lên: “ giáo Đỗ, người này chắc là bạn trai ?”

      Câu hỏi này khiến Tịch Nhan trở tay kịp, mặt đỏ bừng, biết trả lời thế nào.

      trò cười tinh nghịch: “Hơn đứt thầy giáo Trình rồi, có mắt nhìn người!”.

      “Nhóc con, linh tinh!”, Tịch Nhan làm bộ giận dỗi, giơ túi xách trong tay lên, hướng về phía đầu Lý Lệ. bé cười khanh khách rồi nghiêng đầu tránh xa.

      “Tạm biệt giáo! Tạm biệt ông xã giáo!”. rồi hai bé dắt tay nhau chạy biến, tiếng cặp sách lạch xạch theo từng bước chân.

      Tich Nhan vẫn đứng nguyên tại chỗ, cười nổi mà khóc cũng xong.

      “Học sinh cấp hai đều trưởng thành sớm vậy sao?”. Trác Thanh Liên quay người lại, ánh mắt đong đầy niềm vui, “Có điều, cái từ ông xã giáo, thích”.

      “Đáng ghét!”. Tịch Nhan vẫn chưa hết đỏ mặt.

      Trác Thanh Liên thích nhất là dáng vẻ ngượng ngịu của . Thực ra, hề lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, nét bướng bỉnh và tự do phóng khoáng đều sau vẻ e lệ. Chỉ khi ở bên người thân thuộc, mới trút bỏ dè dặt, trở nên hoạt bát và nhõng nhẽo như trẻ con.

      muốn biết, thầy giáo Trình vừa nãy là thần thánh phương nào vậy?”, mắt ánh lên nghi hoặc.

      “Là thầy giáo thể dục của trường em, ấy rất có thiện cảm với em”. Tịch Nhan mỉm cười đáp, “Sao nào, phải ghen rồi đấy chứ?”

      “Hơn cả ghen ấy chứ, ra là ghen tỵ”, Trác Thanh Liên đáp, “Tịch Nhan, ghen tỵ với bất cứ người đàn ông nào ở cạnh em”.

      Giọng trầm trầm, ấm áp vang lên bên tai, vô tình làm rung động lòng người, ngọt ngào như thế.

      Cảm giác này, kỳ diệu chưa từng có.

      Tịch Nhan biết, đó là cảm giác và được .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :