1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ là chuyện thường tình - Tâm Văn(c46)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Đương thời niên thiếu xuân áo mỏng

      Biết được bí mật mà Tiết Đình Chi viết sau cuốn tập, là chủ nhiệm lớp, Tịch Nhan quá ngạc nhiên, vẫn từng câu từng chữ sửa bài cho học trò của mình như bình thường.

      trò bé yếu ớt, kiệm lời, vậy mà lại có thể viết nên những câu văn đẹp khiến người ta kinh ngạc. biết, trong trái tim bé này là cả thế giới rực rỡ sắc màu, đủ để chống chọi với thế giới u ám thê lương bên ngoài.

      Là vì cái tên mà giấu kín trong tim, vì cậu nam sinh có nụ cười ấm áp ấy?

      Gặp người thầy hay vị phụ huynh nghiêm khắc, cứng nhắc nào đó, rất có thể coi đây là “ sớm”. Thế nhưng, đó liệu có thực là tình ?

      Đối với học sinh cấp hai, đó có thể gọi là “ái mộ”, thầm lặng lẽ thích người, hoặc có thể bị các bạn gán ghép thành đôi, hay chỉ vì muốn đơn mà kiếm tìm tình nho , liệu có mấy người thực hiểu được “tình ” là gì? Chẳng qua chỉ xem vài bộ truyện tranh Nhật Bản và phim thần tượng Đài Loan, rồi gặp người khác giới khiến mình ngưỡng mộ, trong lòng hiếu kỳ, cũng muốn học theo diễn tập thực tế phen.

      Thế nhưng, ai có thể phủ nhận sức mạnh của chữ “”, và biết đâu đấy, đó lại là ánh chớp bừng lên trong đêm dài tối tăm, là ánh sáng và hơi ấm duy nhất trong cuộc đời học sinh ảm đạm.

      Nhờ vào vầng hào quang của Tô Hàng, Tịch Nhan đấu tranh giải phóng bản thân mình ra khỏi chốn u ám thê lương, nếu , vẫn mãi bị cái thế giới tối tăm ấy trói buộc.

      Ngày đầu tiên tới trường báo danh, tại hành lang văn phòng, gặp lại giáo Đường, giáo viên chủ nhiệm lớp cấp hai ngày trước. Người mà từng sợ hãi căm ghét suốt thời niên thiếu, nay gặp lại chợt thấy thân thiết vô cùng.

      Đối diện với giáo cũ bây giờ hai bên tóc mai chuyển màu hoa râm, cung kính cất tiếng chào: “Em chào , giáo Đường!”.

      giáo Đường nheo nheo mắt, ngẫm nghĩ hồi lâu, mới nhận ra: “Ồ, Đỗ Tịch Nhan, là Đỗ Tịch Nhan ngồi ở dãy bàn cuối, lên lớp toàn ngủ gật, là học sinh cá biệt điển hình, lười học phải ?”.

      Tịch Nhan cười, có chút ngại ngần: “ vẫn nhớ hết vậy sao?”

      “Đương nhiên là nhớ rồi”, giáo Đường cười vui vẻ, “Khi ấy nghe tin em và Tô Hàng nhau, còn nghiêm khắc phê bình em trận. Có điều, năm đó em thay đổi nhiều quá, lại còn thi đỗ trường cấp ba có tiếng của thành phố, giờ lại thành giáo viên, thực khó mà có thể tưởng tượng được!”.

      Đúng là khó mà tưởng tượng được, học sinh với thành tích hạng bét như Tịch Nhan, chỉ bằng nỗ lực của năm cuối cấp, lại có thể làm nên kỳ tích, bứt phá lên tốp đầu của lớp, rồi được trường cấp ba có tiếng của thành phố tuyển chọn với thành tích xuất sắc hơn 30 điểm thi tốt nghiệp.

      “Thế còn Tô Hàng, em có tin tức gì của cậu ta ?”, giáo Đường đột nhiên hỏi.

      Tịch Nhan thất sắc, lắc đầu: “Dạ, em cũng lắm ạ”.

      “Tô Hàng trước khi ra nước ngoài, còn trở lại trường thăm lần”, giáo chăm chú nhìn Tịch Nhan bằng ánh mắt hiếu kỳ, “Nghe , em và cậu ta từng nhau, có vậy ?”

      Mười hai năm trước, cũng dãy hành lang này, cũng chính giáo này, từng nghiêm mặt trách cứ tuổi còn lo học hành, lại dụ dỗ cậu học sinh ưu tú là Tô Hàng đương sớm, là con sâu bỏ rầu nồi canh.

      Vậy mà giờ đây, cũng vẫn giáo già sắp về hưu nhàn rỗi ấy, lại quan tâm tới “chuyện tình ” của và Tô Hàng.

      Nhìn vẻ mặt quan tâm của giáo đối diện, trong lòng Tịch Nhan bỗng cảm thấy có chút khôi hài.

      xem, kể cả giữa em và Tô Hàng có những tình cảm vượt qua ranh giới tình bạn nữa, cũng bị tiêu diệt từ trong trứng nước rồi còn đâu”, trả lời qua loa.

      giáo Đường thoáng bối rối, lúng ta lúng túng: “Là giáo chủ nhiệm, cũng có cái khó của mình, chẳng qua là sợ đương sớm ảnh hưởng đến việc học của các em mà thôi?”

      “Các em” ở đây khi ấy bao gồm “Đỗ Tịch Nhan”. Tô Hàng là học trò cưng, nghĩ cho thành tích của cả lớp, là giáo viên chủ nhiệm, tuyệt đối thể để học trò ưu tú như thế bị học sinh yếu kém lôi kéo được.

      Điều này Tịch Nhan hiểu, bao nhiêu năm trôi qua, từ lâu quên những lời tổn thương mà giáo năm ấy.

      Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc mà tất cả đều thành quá khứ, còn có gì mà thể tha thứ? Ngôi trường năm xưa chán ghét, nay lại trở về, và còn trở thành giáo, thành viên ở đó.

      trưởng thành, có đủ dũng khí để có thể mỉm cười đối diện với giáo từng làm tổn thương lòng tự trọng của mình, dáng vẻ nhõm như mây bay gió thổi.

      Thế nhưng, trong thâm tâm, vẫn sợ phải nghĩ tới quá khứ. Mỗi khi nghĩ tới, lại ngăn được cảm giác âu sầu.

      Đương thời niên thiếu xuân áo mỏng. Trong những ngày tháng ấy, càng đặt mình vào giữa mọi người, lại càng cảm thấy đơn.

      Rời xa ông nội hiền từ, chuyển tới nơi xa lạ. Niềm vui gia đình sum vầy từng mất , những được bù đắp mà càng trở nên xa cách, hời hợt bởi chia ly quá lâu. Ở nhà, nhìn bố mẹ và chị Triều Nhan ngày ngày vui vẻ cười, thân mật với nhau, có cảm giác như mình là người ngoài vậy.

      Sáu tuổi nhập trường học, vẫn chưa hiểu biết, thành tích kém đến thể kém hơn. Trong con mắt khinh khi xem thường của thầy và bè bạn, bắt đầu chán ghét chính bản thân mình, mặc cảm tự ti mình là người vô dụng.

      Tịch Nhan mười bốn tuổi, tự giam mình trong cái thế giới hoang vu tối tăm. Ngồi ở góc khuất nhất của lớp, thờ ơ nhìn các bạn cùng lớp hò la huyên náo, trong lòng hiểu chúng vì sao lại cao hứng tới vậy.

      có tình bạn, chẳng có tình thân, chút hơi ấm, phần lớn thời gian đều cụp mắt, trốn tránh con mắt soi mói của người xung quanh.

      Tuổi dậy , trong khi Triều Nhan trước sau phổng phao, nở nang đầy đặn ra dáng thiếu nữ, lại ngày càng gầy , cao trội hơn so với các bạn nữ đồng lứa, còn chốn nào để náu. Giữa mọi người, có những ánh mắt vô tình hay hữu ý, tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống .

      ai biết rằng, chán ghét trường học, sợ phải lên lớp đến như thế nào. Mỗi sáng chờ đón xe buýt, chỉ mong nó mãi mãi bao giờ tới bến. Nhìn xe gần tới trường, trong lòng lại dấy lên nỗi tuyệt vọng. Cánh cổng trường mở to như chỉ chực chờ bước tới là nuốt tọt vào trong.

      Bước con đường rợp bóng cây trong trường, từng bước từng bước, đơn, chán chường, mệt mỏi sao tả xiết, trong lòng lại chợt nghĩ, những ngày tháng u ám ê chề thế này, còn có thể gắng gượng đến bao giờ nữa?

      May thay, cuối cùng thoát ra được, để cuộc sống dày vò bản thân trong những tháng ngày đằng đẵng tưởng như bao giờ kết thúc ấy.

      Nhớ lại năm xưa, nhiều lúc, còn thấy rất cảm kích những tháng ngày trưởng thành ấy, nó giúp hiểu được tâm trạng bị người ta coi thường và bài xích là như thế nào, giúp hiểu rằng mỗi học sinh đều có lòng tự tôn, cần được đối xử công bằng.

      Con vịt xấu xí náu trong góc tối trước kia bỗng lột xác trở thành thiên nga trắng thu hút ánh mắt bao người. Cởi mở phóng khoáng, biết tiến biết thoái. Bước lên bục giảng, ăn đĩnh đạc, phong thái sôi nổi. Lúc chuyện nhã nhặn hiền hòa, ung dung quan sát xung quanh.

      Thế nhưng, trong nhiều trường hợp, vẫn hết sức quan tâm tới những học sinh trầm tư kiệm lời. Nhìn thấy ánh mắt hoặc hờ hững hoặc trốn tránh của chúng, rồi lại nghĩ, liệu chúng có may mắn mà lột xác được như mình?

      Tịch Nhan theo học tại trường sư phạm. Học kỳ năm thứ tư tới thực tập tại trường trung học gần đó, cũng quen với cậu thiếu niên như thế. Cậu tên tiểu Kha, là học sinh cá biệt của lớp, nghịch ngợm, chán học, thường xuyên trốn học chơi, đánh điện tử, thi mười môn trượt chín. Trước mặt thầy giáo, cậu toàn cúi gằm mặt, nín thinh, nhưng khuôn mặt còn chưa hết nét thơ ngây ấy lại đầy vẻ bướng bỉnh, ngỗ nghịch.

      Giáo viên chủ nhiệm lớp tiểu Kha, thầy Vương, là người đàn ông trung niên nóng tính, nghiêm khắc. Ngày đầu tiên Tịch Nhan tới lớp thực tập, gặp đúng lúc thầy phạt tiểu Kha, thẳng tay cho cậu cái bạt tai, rồi véo tai cậu, lôi xềnh xệch ra hành lang phía ngoài lớp, còn dùng chân đá cậu. Tịch Nhan trông thấy mà xót xa, bèn chạy tới ngăn lại. Thầy giáo Vương tay gạt lui ra, giận dữ quát: “Nó hôm qua lại trốn học. học sinh hư như thế, đánh sao mà dạy được!”

      có học sinh hư, chỉ có người thầy và phụ huynh chưa làm tròn bổn phận của mình”. Tịch Nhan buột miệng, thầy Vương sững ra giây lát, mắt chăm chú nhìn bé yếu ớt đứng trước mặt, ngực ưỡn thẳng, nét mặt chăm chú.

      Thầy giáo Vương thở dài: “Tôi hiểu tâm ý của , có điều, gặp phải học sinh như thế này, chẳng ai có đủ kiên nhẫn cả, đến bố mẹ cậu ta cũng bó tay rồi”.

      Tịch Nhan bình tĩnh lại, thành khẩn : “Thầy Vương, thầy cứ lên lớp ạ, còn cậu nhóc này thầy cứ giao cho em”. Được đồng ý của thầy Vương, Tịch Nhan đưa cậu nhóc về phòng làm việc của mình, dùng khăn giấy lau sạch mặt mũi cho cậu. Hóa ra cũng là cậu nhóc trắng trẻo xinh trai, có đôi mắt to, tròn, đen láy.

      Chỉ trong tháng thực tập ngắn ngủi, Tịch Nhan đặc biệt quan tâm tới tiểu Kha, tuyệt đối quát mắng cậu; đối với từng tiến bộ nho của tiểu Kha, đều tiếc lời khen ngợi, động viên. Giờ lên lớp, để ý gọi tên cậu, đặt câu hỏi cho cậu trả lời. Sau giờ học, cùng lũ trẻ chơi trò chơi, mở tiệc đốt lửa trại, còn chuẩn bị món quà cho riêng tiểu Kha, bởi đó là sinh nhật lần thứ 12 của cậu.

      Mới đầu, tiểu Kha vẫn mang tâm lý thù địch và hợp tác với , rồi dần dần, cậu chấp nhận , còn cau mày nữa, mà thường xuyên để lộ nụ cười tươi tắn.

      Trước khi kết thúc kỳ thực tập, buổi lên lớp cuối cùng, Tịch Nhan đứng bục giảng, lời từ biệt với cả lớp. Tiểu Kha giơ tay xin phát biểu: “Thưa , năm sau tốt nghiệp rồi, quay lại dạy chúng em nữa chứ ạ?”.

      Tịch Nhan lắc đầu: “ trò chúng ta ở bên nhau vui vẻ, giờ chia tay cũng vẫn phải tươi cười chứ!” Cả tiết học sau đó, dám nhìn tiểu Kha, bởi biết cậu nhìn chớp mắt, mà trong mắt ngấn đầy những giọt lệ.

      Sau khi trở về trường, Tịch Nhan thường xuyên nhận được thư của tiểu Kha, gần như là mỗi tuần lá. ngờ, cậu nhóc lớp vốn kiệm lời là thế, lại có biết bao điều muốn , muốn sẻ chia.

      Trong thư, tiểu Kha hình dung ba của cậu như là “ác ma”, mẹ là “mụ phù thủy”, còn thầy chủ nhiệm lớp là “ quái”, duy chỉ có “ giáo Đỗ thân thương nhất” được là thiên sứ xinh đẹp:

      giáo Đỗ, hôm qua em mơ được gặp , thiên sứ đẹp như tiên nữ, với mái tóc dài đen nhánh, mặc bộ váy lụa màu hồng phấn, xinh đẹp cực kỳ. Có đôi cánh rực rỡ, trong tay còn cầm cả cây trượng lấp lánh nữa!”.

      Khi ấy là lúc chuẩn bị tốt nghiệp, Tịch Nhan cũng bận nộp hồ sơ, tìm việc, thể trả lời từng bức thư của tiểu Kha. Sau này, tiểu Kha cũng gửi thư cho nữa. Cứ như vậy thời gian, đến ngày, tình cờ xe qua trường trung học ấy, qua làn kính xe, bất giác đưa mắt ngóng trông.

      Trong ô cửa sổ nào đó của ngôi trường kia, có đám học sinh, từng cùng chơi trò chơi, cùng cười vui vẻ. Trong số đó có tiểu Kha, với đôi mắt sáng tinh ấy.

      Tịch Nhan vốn dự định làm giáo, khi thực tập, trong lòng chỉ mang tâm trạng lãng mạn hoài cổ, những mong qua những khuôn mặt trẻ thơ ấy, làm sống lại thời thơ ngây hạnh phúc thuở thiếu thời.

      Hôm đó hiểu vì sao, đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, nỗi sợ tên, mơ hồ ùa đến. xuống xe trước cổng trường, bước vào trong.

      Trong lớp 7/1, lũ trẻ trong giờ tự học. Nhìn thấy “ giáo Đỗ”, cả lớp đều phấn chấn cả lên, vội quây tròn quanh giáo, líu lo kể chuyện, hỏi thăm giáo, còn có bé tinh nghịch hỏi: “ giáo Đỗ, sao dẫn bạn trai cùng?”

      Tịch Nhan cười đáp, nhìn quanh lớp vòng, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Kha đâu? Sao hôm nay lại lên lớp?”

      Cả lớp bỗng tĩnh lại, lặng ngắt như tờ.

      Hồi lâu sau, mới có bé mắt đỏ hoe, nhàng cất tiếng: “Tiểu Kha mất rồi. tháng trước đường tới trường, bị xe đâm mất rồi”.

      Tịch Nhan đờ người, cảm giác như vừa bị móc mất trái tim.

      Thảo nào thấy cậu bé viết thư cho nữa. Cậu nhóc trong sáng đáng ấy, ra lời từ biệt.

      Nếu có thể quay ngược về quá khứ, trở về tháng trước, nhất định cẩn thận trả lời từng bức thư của cậu, chăm chú lắng nghe từng câu chuyện cậu kể, và nhất định quên dặn cậu, đường học phải chú ý an toàn giao thông…

      xe buýt về trường, Tịch Nhan đưa hai cánh tay ôm tròn quanh mình, trông ra ngoài cửa xe nhìn từng tòa, từng tòa nhà lướt qua trước mắt. Tất cả có gì thay đổi, người xe như nước, thanh huyên náo, bụi trần cuốn lên, tạp đinh tai.

      Thành phố vẫn phồn hoa như thế, hồng trần cuồn cuộn. Duy chỉ có sinh linh lặng lẽ rời xa.

      Trong mười hai năm ngắn ngủi của cuộc đời, cậu luôn bị người ta xem thường, khinh bỉ, ghét bỏ, chỉ bởi cậu là học sinh cá biệt.

      Trong suốt những ngày tháng qua, luôn cố gắng kìm nén bản thân.

      Ông nội mất, khóc; Tô Hàng rời xa, cũng hề rơi lệ. Nay vì cậu trò mới quen chưa đầy năm, cuối cùng khiến thể kìm nén thêm nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

      Tịch Nhan cuộn tròn người lại, ngăn nỗi đau bỗng nhói lên từ ngực, kêu khóc thảm thiết.

      xe lúc đó chỉ lác đác vài người, đều bị làm kinh động, lần lượt đưa mắt nhìn đầy vẻ lo ngại.

      “Này, sao đấy chứ?”, người ngồi gần cất tiếng hỏi.

      sao…”, nghẹn ngào, cố ngăn dòng lệ, nhưng ngăn được tiếng nức nở.

      Trong tiếng nức nở ấy, thề với bản thân mình…

      Đời này kiếp này, phải cố gắng làm tròn bổn phận của người thầy, hết lòng thương từng học trò .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6: Hóa ra là đau như thế

      Ăn tối xong, Tịch Nhan như thường lệ ngồi trước bàn máy tính.

      Bạn trai , hẹn hò – cuối tuần “hai ” thế này mới vô vị làm sao.

      Theo thói quen, mở QQ[1], rồi đặt ở trạng thái im lìm.

      [1] Messenger, rất thông dụng QQ: phần mềm chat tương tự như Yahoo tại Trung Quốc.

      Sở dĩ như vậy, là bởi muốn để quá nhiều người làm phiền mình. Lúc nào muốn chuyện, tự khắc để đèn sáng, còn thay vào đó là màu xám im lìm.

      Chỉ có rất ít những người bạn thân biết được thói quen này của , biết rằng đằng sau màu xám im lìm kia, là lúc nào cũng trong trạng thái online.

      Tịch Nhan gần như mất ngủ hàng đêm, bởi màn đêm dễ khơi dậy bức rèm hồi ức, khiến người ta sao ngủ được. chỉ còn lựa chọn duy nhất là lên mạng. Mặc chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, mình ngồi bên cửa sổ trước bàn máy tính, xem đủ các thể loại tiểu thuyết ái tình, nếu xem phim, hết đĩa này tới đĩa khác.

      giờ sáng, Tịch Nhan vừa xem xong bộ phim Hồng Kông, phim từ lâu lắm rồi, “Trái tim xao động” do Lương Vịnh Kỳ và Kim Thành Vũ thủ vai chính. Bầu trời xanh sẫm ngoài cửa sổ, có trăng cũng chẳng có sao. Những đám mây nặng nề như bức rèm phong kín cả bầu trời đêm.

      Máy CD lặp lặp lại bài “Hóa ra là đau như thế” của Lương Vịnh Kỳ:

      từng ngự trị trái tim em

      Nay trống trải vô vàn

      hóa ra là đau như thế

      nỗi đau sao tưởng tượng nổi

      nước mắt biết nghe lời

      hạnh phúc trốn nơi nao lên tiếng

      …”

      muốn để mình đắm chìm trong hố đen hồi ức, càng muốn nhớ tới người con trai gây ra cho vết thương suốt đời bao giờ lành miệng.

      ở nơi viễn xứ trùng dương, cách xa nửa vòng trái đất, còn vẫn đứng đây, đúng nơi gây tổn thương cho .

      vẫn mong được cứu vớt, nhưng mãi mà chưa gặp người trong mộng.

      Đêm càng khuya, thời khắc mà mọi tiếng động như ngưng lại, con người ta cũng trở nên yếu đuối và chán nản. sửa lại status QQ: “Hóa ra là đau như vậy”. Rồi đứng dậy tắt máy tính ngủ.

      Bất giác, trời sáng bảnh mắt. Ánh nắng buổi sáng sớm rọi qua kính cửa sổ, sáng lấp lánh.

      Tịch Nhan vẫn còn say giấc nồng, tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai làm tỉnh dậy.

      Từ đầu dây bên kia, giọng nữ rành rọt với sức xuyên thấu cao lảnh lót bên tai: “Tịch Nhan, Tịch Nhan, dậy mau, dậy mau!”

      liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, mới có bảy giờ sáng. do dự tắt phụt điện thoại, quay người tiếp tục giấc mơ đẹp.

      “Ding ding ding…”, điện thoại lại cất lên hồi chuông.

      Tịch Nhan dứt khoát vờ như nghe thấy, lấy chăn che kín đầu; chẳng khác gì lúc , hễ ngủ mà bị ai đánh thức, kiểu gì cũng bị lãnh đủ.

      Đối phương vẫn kiên quyết bỏ cuộc, dường như cố ý thử thách tính kiên nhẫn của . Khi điện thoại tiếp tục đổ đến hồi chuông thứ mười, Tịch Nhan cuối cùng tung chăn, nhằm điện thoại mà hét lên: “Tống , cậu có thôi hả?”

      “Tịch Nhan, cuối tuần đẹp trời nhường này, mà cậu lại hoang phí ở giường thế kia, thấy vô vị sao? Mau dậy , xem mặt cùng với tớ!”

      Lại là xem mặt? trợn tròn mắt: “Riêng tháng này là lần thứ ba rồi… cậu có thể tha cho tớ được ?”

      được!”, Tống chắc như đinh đóng cột, “Tớ thề độc rồi, từ giờ đến cuối năm phải giải quyết xong việc chung thân đại của tớ. Cậu xem, giờ là tháng sáu rồi, hoàng tử bạch mã của tớ vẫn chưa thấy xuất , tớ nhất định phải tìm ấy!”

      Tống là bạn cùng bàn với Tịch Nhan hồi cấp ba, cũng là người bạn thân nhất của từ tới lớn.

      Cũng như bao bạn nữ sinh thân thiết khác, họ cùng nhau lên lớp, tan lớp, cùng nhau ăn cơm, dạo phố, cùng nhà vệ sinh, cùng thảo luận về những cậu nam sinh mình ưa thích. Tuy mỗi người tính, nhưng vì thế mà làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa họ.

      Tống lớn hơn Tịch Nhan hai tuổi, trông hao hao Angelina Jolie, thân hình đầy đặn, đôi môi dầy gợi cảm. Vẻ xinh đẹp và phong tình của , khiến biết bao nam sinh mê mẩn, đồng thời cũng làm cho bạn thân là Tịch Nhan ngưỡng mộ, rồi thầm mong hai năm sau mình cũng có được vẻ đẹp hoàn mỹ như vậy. Sau này mới hiểu, vẻ đẹp ấy chẳng can hệ gì với tuổi tác cả.

      Tịch Nhan thuộc nhóm nữ sinh dậy muộn, cứ tằng tằng mười sáu tuổi mới bắt đầu có kinh nguyệt, về mặt sinh lý là vậy, tâm lý lại càng đúng. Chính Tống dạy cách sử dụng băng vệ sinh, cách chọn mua áo ngực và cả cách kết hợp quần áo.

      Tống sớm trưởng thành, sớm tinh thông nhân tình thế thái, từ cấp hai bắt đầu biết liếc mắt đưa tình, tán tỉnh bạn trai; lên đến cấp ba, số lượng vệ tinh vây xung quanh nhiều vô số kể. đối với họ vừa như gần mà vừa lại như xa, xa cách, cũng quá thân mật, lúc nào cũng rất khôn khéo, linh hoạt.

      Chỉ riêng Tịch Nhan biết, Tống thầm Dương Tranh, nam sinh học ban khoa học tự nhiên các khóa, ít , thích chơi bóng rổ.

      Sau giờ học, hai người ngồi bậc tam cấp cạnh sân vận động trường.

      Ánh nắng ban chiều xuyên qua đám cành lá cây ngô đồng rậm rịt, chiếu xuống những bóng râm loang lổ. Tống ngồi dưới bóng cây, hào hứng : “Cậu xem, Dương Tranh kìa, ấy tiến về phía chúng ta!”

      Cách đó xa sân bóng rổ, tốp nam sinh chạy tới chạy lui dưới cái nắng chói chang, kéo theo những bóng người lênh khênh.

      Tịch Nhan căn bản ai là Dương Tranh. Chỉ biết cứ mỗi lần kể chuyện về Tô Hàng, là y như rằng Tống lại nhắc tên Dương Tranh. Đó là bí mật mà chỉ những người bạn thân thiết mới biết.

      “Dương Tranh quả là đẹp trai, mặt mũi khôi ngô, đầu đinh căng tràn sức sống, mặc bộ quần áo thể thao màu xanh pha trắng, trông cực chất”.

      Khi Tống nhắc tới từ “Dương Tranh” lần thứ trăm linh hai, Tịch Nhan kìm chế nổi nữa: “Nếu thích ta như vậy cho ta biết, chẳng lẽ cứ giấu trong lòng cả đời vậy sao?”

      Tống dựa đầu vào vai , khuôn mặt xinh đẹp dưới nắng chiều ửng lên say đắm lòng người.

      “Hay là, cậu giúp mình với ấy ?”, Tống khe khẽ thủ thỉ.

      Thế là, Tịch Nhan mất cả buổi tối, trầm tư suy nghĩ, giúp Tống thảo ra bức thư tình.

      Lúc viết bức thư tình ấy, trong đầu Tịch Nhan toàn nghĩ tới Tô Hàng. Bởi vậy, thư viết vừa chân thành vừa mãnh liệt, đến đọc còn cảm động rớt nước mắt nữa là.

      Chiều ngày hôm sau, sân bóng rổ huyên náo. nam sinh đầu đinh, mặc quần áo thể thao màu xanh pha trắng chạy lại phía đường biên, cầm lên chai nước khoáng, rồi ngửa cổ tu ừng ực đầy sảng khoái.

      ta nhất định là Dương Tranh! Tịch Nhan bước tới trước, tay túm lấy bộ quần áo chơi bóng của ta lắc lắc.

      Cậu nam sinh cúi đầu, nhìn bằng ánh mắt ngạc nhiên.

      “Xin hỏi, có bạn chưa?”

      Ngụm nước vừa uống trong miệng cậu nam sinh xém chút nữa phun cả ra ngoài. Cậu lắc đầu: “Chưa”.

      Tịch Nhan dúi bức thư vào trong tay ta: “Có người thầm thương trộm nhớ , đây là thư ấy viết cho ”.

      Cậu nam sinh xem chừng còn muốn hỏi gì đó, nhưng Tịch Nhan quay lưng co giò bỏ chạy rồi.

      Sau lưng , cậu nam sinh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ngẩn ngơ nhìn theo bóng , như người mất hồn.

      Sau này, Tịch Nhan mới biết, chàng hôm đó phải là Dương Tranh, mà là nam sinh khác của lớp 11/7, đội trưởng đội bóng rổ trường, là truyền thuyết nổi như cồn của trường trung học Dật Dương.

      Nghe gia đình khá giả, tòa nhà giảng dạy mới cũng là bố mẹ ta bỏ tiền ra xây, cho nên, các thầy giáo trong trường bao gồm cả thầy hiệu trưởng đối xử với cậu đều rất khoan dung, chỉ cần phạm lỗi lớn, những chuyện như trốn học, hút thuốc, chơi điện tử, các thầy đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

      chàng này chơi khá thân với Dương Tranh, bức thư hôm đó sau cũng được gửi tới tay Dương Tranh. Sau chuyện đó, Dương Tranh còn hay trêu đùa Tịch Nhan: “Làm sao em có thể chuyển thư tình buồn hỏi tên người nhận?”

      Tịch Nhan mặt đỏ tía tai, Tống vội vàng giải vây: “Mặc dù có chút sơ suất, nhưng chẳng phải chúng ta vẫn đến được với nhau đó thôi, cho nên, phải cảm ơn bà mối Tịch Nhan của chúng ta chứ!”

      Tống mừng thầm, may mà bạn vẫn chưa hoàn toàn hồ đồ, để nguyên ba chữ “Đỗ Tịch Nhan” ở mục người gửi thư.

      Tống và Dương Tranh bắt đầu nhau từ đó, thơm má thơm môi, tay nắm tay, người trước người sau dính nhau như sam.

      Sau này, họ đều đỗ đại học, Tống Thượng Hải, Dương Tranh Quảng Châu. năm sau, hai người họ chia tay.

      Trong thời gian học đại học, Tống thay người thậm chí còn thường xuyên hơn thay quần áo, cũng chăm thư từ qua lại với Tịch Nhan, kể cho Tịch Nhan tình hình từng cậu bạn trai mới, còn gửi kèm cả ảnh. Tịch Nhan hồi viết, trong bao nhiêu bạn trai như thế, vẫn thấy Dương Tranh là hợp với Tống nhất.

      Tốt nghiệp đại học, Tống trở về thành phố C, vào làm tại doanh nghiệp nước ngoài. Qua vài năm phấn đấu, cuối cùng lên được chức quản lý bộ phận tài vụ, nhưng đời sống tình cảm vẫn nguyên trang giấy trắng.

      Thời gian trôi qua mau, mới chỉ có mấy năm mà hai người họ từ nữ sinh ngày nào giờ người phụ nữ trưởng thành, cuối cùng lại thành ra thục nữ. Phụ nữ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, như sen mùa hạ, rực rỡ đấy nhưng cũng sắp lụi tàn.

      Lần đầu Tống rủ cùng xem mắt, còn tròn xoe mắt chữ “O”.

      “Xem cậu kìa, xem mặt cùng tớ chứ có gì mà ngạc nhiên đến thế? Chả phải cậu năm lần bảy lượt bảo tớ đâu tìm lấy chàng để kết hôn đó sao?”

      Kỳ thực, Tống trở thành “chuyên gia xem mặt” rồi, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó. Vốn là năm ngoái, thông qua danh sách bạn học mạng, và mối tình đầu Dương Tranh khôi phục liên lạc.

      Hai người add QQ của nhau, ngày nào cũng trò chuyện tới hai ba giờ sáng vẫn hết chuyện, như củi khô gặp lửa, cùng nhau hâm nóng tình thuở nào.

      tối nọ, Tống và Dương Tranh QQ trò chuyện quên trời quên đất, bỗng phía bên kia chat lại: “Tháng mười năm nay lấy vợ, lúc đó em bớt chút thời gian đến Quảng Châu uống ly rượu mừng được ?”

      Tức khắc, như có gáo nước lạnh dội lên đầu, dập tắt hoàn toàn những tia lửa vừa nhen nhóm lên trong lòng Tống . dằn giọng: “ được rồi! Vì lúc đó em cũng phải chuẩn bị cho hôn lễ”.

      “Ồ, bao giờ vậy?”

      “Trước Tết”.

      “Chúc mừng, chúc mừng.”

      cũng thế nhé.”

      Tống viết xong 4 chữ cuối, liền liệt ngay nick của Dương Tranh vào danh sách đen. Từ đó, thề rằng, từ nay đến cuối năm nhất định phải lấy chồng!

      Hóa ra, đều đơn như nhau.

      Lúc , cứ tưởng đơn vì có tình ; rồi mới biết, tình chẳng qua là nỗi đơn bịa ra mà thành.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7: Xe hương đậu cửa nhà ai

      Nhớ lại kỷ niệm lần đầu xem mặt với Tống , Tịch Nhan rét mà run.

      Thời gian hẹn là buổi sáng ngày thứ bảy, là phía bên kia định giờ. Buổi tối ánh trăng mờ mờ tỏ tỏ, chim chóc lơ mơ, người cũng thành ra lờ mờ, nào đâu nếp nhăn, tàn nhang, … tất cả đều nhìn ra. Hơn nữa, có buổi tối nhìn là “mỹ nhân”, sáng ra lại hóa “khủng long”.

      Giờ hẹn là 11 giờ trưa, là phía nữ bố trí, tất cả đều có dụng ý cả.

      Nếu vừa gặp trúng tiếng sét ái tình có thể cùng ăn cơm trưa, còn cũng dễ kiếm cớ để từ biệt, mà bị xem là thất lễ.

      10 giờ 55 phút, họ tới quán cà phê nằm ở trung tâm thành phố. Tống nhìn quanh thấy bên kia chưa tới, mặt liền xị ra.

      Tịch Nhan ngó đồng hồ: “Vẫn còn 5 phút nữa mà, biết đâu người ta là người đặc biệt quý trọng thời gian sao”.

      Quả nhiên, 10 giờ 59 phút, đàng trai có mặt đúng giờ, lại còn cùng đại tỷ tuổi tầm U40, chị ta vừa tới bước lên bắt tay hai , vẻ rất nhiệt tình.

      Tống và Tịch Nhan đưa mắt nhìn nhau – chiêu gì thế này hả trời?

      Đại tỷ tươi cười giải thích: “Chị là chị họ của tiểu Tưởng. Cậu ấy chưa có kinh nghiệm xem mặt, chị tới để giúp khuấy động khí. À, các em chuyện , cứ tự nhiên!”

      Tịch Nhan và Tống cùng quay ra nhìn cậu “tiểu Tưởng” ấy, tuổi chưa tới ba mươi, mặc bộ comple rất vừa vặn, đeo kính gọng, da trắng, dáng thư sinh, nho nhã lịch … Về ấn tượng mà , xem như đạt cầu. Dù hẳn là đẹp trai, nhưng nhìn thấy ghét.

      Chưa kịp mở miệng, tiểu Tưởng liền từ trong túi lấy ra tờ giấy, đưa cho Tống , Tịch Nhan nhỏm dậy nhìn, ngẩn người.

      Hóa ra là bản lý lịch trích ngang, bao gồm ngày tháng năm sinh, tốt nghiệp trường nào, thành phần gia đình, bối cảnh chính trị, đơn vị công tác, lương, thưởng. Buồn cười nhất là còn có cả chòm sao, nhóm máu, thích ăn hoa quả gì, loài vật nào, rồi cả màu sắc đầy đủ và nghiêm túc như hồ sơ của minh tinh chưa thành danh.

      Tình trạng đối phương thế nào thoáng trông , cũng chẳng biết hỏi thêm gì, chỉ biết giữ im lặng. Phía bên kia bắt đầu xuất quân.

      Tống năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”, bà chị họ lên tiếng.

      “Em hai mươi tám tuổi”, Tống thành thực trả lời. Chị họ kinh ngạc, chớp mắt nhìn lần nữa: “Đúng là nhìn ra, trông vẫn còn trẻ lắm…”

      Tiểu Tưởng lập tức lên tiếng: “Còn lớn hơn tôi tuổi lận!”

      Tống đá đá vào chân Tịch Nhan, biết ý, bèn đỡ lời: “ Tưởng đây có bản lý lịch là đặc biệt, chẳng giống xem mặt, mà cứ như cạnh tranh ứng tuyển vậy”.

      Bà chị họ tiếp lời, tỏ ý vừa lòng: “Bây giờ người tài cũng đâu có dễ tìm”.

      Tiếp sau đó, hai bên biết thêm gì, sượng sùng ngồi nhìn nhau. Tống vươn người, phá tan bầu khí căng thẳng: “Xin lỗi! Chúng tôi xin phép nhà vệ sinh chút”.

      Vào đến nhà vệ sinh, Tịch Nhan hỏi Tống cảm thấy thế nào. Tống tỏ vẻ xem thường: “Xem bản lý lịch của ta, có khi phải in đến cả trăm bản cũng nên!”

      “Vậy cậu có định qua lại với ta ?”

      biết”, Tống dậm chân, chau mày, “ ta phải tuýp người tớ thích, có điều… có điều… ở tuổi như tớ đây, cũng ngấp nghé đầu ba rồi, còn kén cá chọn canh làm sao được nữa…”.

      “Nếu ngay từ đầu có cảm tình, đừng miễn cưỡng bản thân làm gì”. Tịch Nhan kiên định , đưa tay kéo Tống ra khỏi nhà vệ sinh.

      Về tới phòng ăn, hai người còn chưa kịp ngồi xuống, tiểu Tưởng và bà chị họ đứng lên.

      Bà chị họ giọng hậm hực, vẻ ngạo mạn: “ , bây giờ các có điều kiện tốt thiếu, còn những chàng trai có điều kiện như em họ tôi đây, lại nhiều… Chúng tôi còn bận chút việc, xin phép trước”.

      Tống cướp lời: “Vừa hay, chúng tôi cũng có việc phải bây giờ”.

      Tiểu Tưởng nhìn hai người họ, tay khẽ đẩy gọng kính sống mũi: “Tôi thanh toán rồi, hẹn gặp lại!”

      “Bái bai”

      Tống quay sang phía Tịch Nhan: “Nhất định là khi chúng ta nhà vệ sinh, hai chị em họ bình phầm từ đầu đến chân tớ lượt rồi”, mặt tiu ngỉu như vừa mất của.

      Lần đầu ra trận đụng ngay Waterloo[1], phải ai cũng đều thấy thoải mái.

      [1] Waterloo (18/6/1815): trận đánh cuối cùng và cũng là trận đại bại của hoàng đế nổi tiếng nước Pháp Napoleon.

      Việc gì phải tự mình làm khổ mình như thế! Tịch Nhan trong bụng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng : “Có gì ghê gớm đâu! Người gầy đét như con cá mắm, lại còn dẫn theo nguyên bà chị họ, tùy tiện chấp nhận được. Tìm người quân sư như thế, đủ biết phẩm cách ta đến đâu rồi”.

      Tống nhìn đồng hồ, thẫn thờ: “Mới có tám phút đồng hồ, chẳng phải gần đây mấy chỗ môi giới hôn nhân tổ chức hẹn hò 8 phút đấy thôi? chả ra làm sao cả!”

      Hai người vừa dợm bước , liền bị nhân viên ngăn lại: “Ấy, các chị còn chưa thanh toán mà!”

      Hai còn ngây ra chưa biết thế nào, nhân viên nhanh miệng giải thích: “Người ta mới chỉ thanh toán phần của họ thôi, 50/50 mà!”

      Bước ra cửa, ánh nắng giữa trưa chói chang lóa cả mắt.

      Tống và Tịch Nhan quay ra nhìn nhau, rồi hẹn mà cùng cười phá lên. Tiếng cười rơi vào khoảng , ánh nắng xuyên qua đám lá cây vương đầy vai. Biết đâu tìm người trong mộng đây? phải họ kén cá chọn canh, mà bởi đàn ông tử tế giờ biết có mấy người!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: Chim sẻ và Phượng hoàng

      Thứ hai trở lại trường, Trình Uyên vừa thấy Tịch Nhan, từ xa cất tiếng chào:

      giáo Đỗ, sáng hôm thứ bảy tôi gọi điện thoại cho , sao bắt máy?”

      “Ồ, tôi ra ngoài vội quá, quên mang điện thoại”.

      “Cuối tuần chơi à?” Trình Uyên hỏi thăm dò.

      , tôi xem mặt với bạn”, Tịch Nhan thản nhiên trả lời.

      ? xem mặt?”. Trình Uyên mắt chớp nhìn gương mặt chút biểu cảm đứng đối diện, ngập ngừng hỏi.

      “Vâng, xem mặt ạ”, Tịch Nhan bình thản đáp, “Vui lắm ạ”.

      Trình Uyên vẻ mặt thể tin được, có cảm giác như bị thương ở đâu đó.

      “À phải rồi, thầy Trình, thầy gọi điện thoại cho tôi có việc gì .” Tịch Nhan quay lại chủ đề chính.

      “À , có gì đâu”, Trình Uyên xong, vội vàng quay lưng bước .

      Nhìn theo cái bóng cao lớn khỏe mạnh khuất dần sau những rặng ngô đồng um tùm, khóe môi Tịch Nhan thoáng nở nụ cười.

      ràng biết người ta có cảm tình với mình, lại còn ngang nhiên kể chuyện xem mặt, Đỗ Tịch Nhan, mi quá tàn nhẫn chăng?

      Có điều chàng đến dũng khí để tỏ tình cũng có, đàn ông như vậy, liệu có đáng để gửi gắm cả cuộc đời?

      Thế cũng tốt, tất cả đều chưa ngã ngũ, sau này gặp nhau cũng đỡ ngại. Dù sao cũng vẫn là đồng nghiệp trong trường, khó mà tránh chạm mặt nhau được.

      Giờ ngữ văn, Tịch Nhan cho cả lớp làm bài kiểm tra , kết quả là, Tiết Đình Chi và Liêu Khải cùng xếp thứ nhất.

      Lúc Tịch Nhan gần như cùng lúc xướng tên hai người, nhìn thấy, Tiết Đình Chi lập tức quay đầu lại, liếc nhìn Liêu Khải ở phía sau lưng cái, Liêu Khải cũng nhìn bé.

      Bắt gặp ánh mặt lạ thường ấy, hai gò má vốn xanh xao của Tiết Đình Chi bỗng ửng hồng.

      Thứ tình cảm mơ hồ mà khó cắt nghĩa ấy, cũng như những bông chi tử nở rộ ngoài cửa sổ, thuần khiết ngát hương, trong trẻo đẹp đẽ.

      Trong hương thơm chi tử ngạt ngào, Tịch Nhan chầm chậm bước, hướng về tòa nhà giáo vụ. Trong giờ học, sân trường lúc nào cũng ầm ĩ huyên náo, con đường giữa hai hàng cây, có mấy cậu nam sinh chạy đuổi nhau.

      Trước cửa tòa nhà giáo vụ, chiếc xe im lìm nằm chờ đợi. Chiếc xe này, chiếc Benz màu đen, gần đây bắt gặp chỉ lần

      Tới gần, mới phát ra, có bóng người cao lớn đứng cạnh xe.

      Người đàn ông đó nghiêng người dựa vào cửa xe, ngửa mặt lên trời, hai mắt khép hờ, vẻ lười biếng mà thư thái, trông như hưởng thụ ánh nắng ngày hè.

      Thân hình cao to vạm vỡ như người mẫu, áo sơ mi trắng, khuôn mặt tuấn nhưng nghiêm nghị, dưới ánh nắng phản chiếu thành khối nhức mắt.

      Loại mỹ nam cao cấp thế này, sao xuất trong những buổi xem mặt nhỉ? Tịch Nhan rồi lập tức tự trào, chàng bảnh bao thế này, cần gì phải xem mặt hả trời?

      cố gắng bước hết mức có thể, định bước qua mà gây tiếng động nào.

      Ai dè, vừa bước tới cạnh xe, người đó đột nhiên mở to mắt, đôi mắt sáng sâu thẳm nhìn ra.

      Tịch Nhan hoảng hết cả hồn, tim đập thình thịch, đứng chôn chân tại chỗ. Đôi đồng tử trong veo, sáng ngời, trầm tĩnh, tựa như hồ thủy tuyền sâu thăm thẳm, từng chút từng chút bao bọc lấy .

      Trong khoảnh khắc, thốt nên lời, quên là mình bước tới, chỉ còn biết mê mẩn nhìn. Đôi đồng từ trong veo kia cũng chăm chú nhìn lại , chân mày hơi nhăn dần dần giãn ra. trông thấy khóe môi đẹp đẽ kia, dần tách ra nụ cười hàm ý sâu xa.

      Nụ cười ấy đánh thức Tịch Nhan, lập tức từ trạng thái hôn mê tỉnh lại, trong lòng rủa thầm, Đỗ Tịch Nhan, hóa ra nhà ngươi cũng háo sắc như vậy, lại còn bị gã đàn ông lạ mặt làm cho hồn xiêu phách lạc thế này.

      Nhưng mà, đó có phải là người đàn ông lạ mặt? Tại sao, lại có cảm giác kỳ lạ như quen từ lâu, kinh qua trăm sông ngàn núi, nay bỗng phút chốc trùng phùng?

      Cũng có gì là lạ, mỗi lần gặp được nào đẹp trai, đều cảm giác như gặp ở đâu, những người đàn ông tuấn ít nhiều cũng có những điểm tương đồng.

      Tịch Nhan định bước qua Trác Thanh Y từ gác “lộp cộp” bước xuống, nhìn thấy có chút ngạc nhiên, rồi lễ phép gật đầu chào: “ giáo Đỗ, giờ mới tan lớp sao?”

      “Ừ”, Tịch Nhan cười đáp lại, “ giáo Trác, bây giờ về nhà hả?”

      “Vâng, trời nóng nực khó chịu quá!” Trác Thanh Y dùng tay quạt quạt mấy cái, quay đầu về phía chàng kia, “, sao lại đến đón em, phải em bảo là cần sao?”

      Tịch Nhan chân bước nhanh về phía văn phòng, trong lòng khỏi ghen tị, đúng là thiên kim tiểu thư nhà giàu, đâu cũng có xe đưa rước, trời nóng bức còn có thể về nhà sớm để tránh nóng, còn bọn còn phải tiếp tục trường kỳ kháng chiến.

      Bước vào văn phòng, dùng tay gõ nhịp lên bàn, lớn tiếng: “Hôm nay ai xung phong mua dưa hấu?”

      “Đương nhiên là Trình Uyên rồi”. giáo Trần còn ngập đầu trong đống bài vở cất lời, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, “À mà đúng rồi, sao gần đây thấy bóng dáng thầy Trình đâu cả nhỉ?”

      “Có bí mật muốn bật mí với các chị em”. Tịch Nhan hắng giọng, mắt chớp chớp, “Tôi thân phận của mỹ nam cao cấp kia là thế nào rồi”.

      ta là ai?”, các giáo trong phòng nhanh chóng quây cả lại

      “Muốn biết đúng ?”, Tịch Nhan chìa bàn tay ra, “Mỗi người góp ít, mua quả dưa hấu to về đây bồi dưỡng tôi cái ”.

      “Xí!”. các giáo liếc xéo Tịch Nhan vẻ coi thường, nhưng cuối cùng, cưỡng lại được sức hấp dẫn của mỹ nam kia, lục tục quyên tiền, xuống lầu mua lên quả dưa.

      Tịch Nhan tay cắt dưa, miệng thao thao bất tuyệt: “ ta là trai của Trác Thanh Y”.

      trai?”, giáo Tống tỏ vẻ tinh thông tin tức, “Ra là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Trác Thị, doanh nghiệp tư nhân lớn nhất thành phố ta, vừa du học bên Mỹ trờ về?”

      “Nghe thân thế chàng này rất phức tạp, là con riêng của ông chủ tịch Trác. Mãi sau này, mới được nhận tổ quy tông”.

      Chuyện phong lưu của chủ tịch Trác lưu truyền rộng rãi khắp nơi, phiên bản “uy tín” nhất như sau:

      Nhiều năm trước, chủ tịch Trác trẻ tuổi đem lòng con nhà nghèo, hai người từng thề non hẹn biển, nguyện sống chết có nhau, song do địa vị chênh lệch, cuối cùng vẫn thể đến được với nhau. Rồi có thai, bất chấp ánh mắt cười chê của người đời, quyết tâm sinh đứa bé, rồi vất vả cực nhọc nuôi con khôn lớn. Sau này, nguyên đại phu nhân của chủ tịch Trác ốm mà qua đời, chỉ để lại con . Chủ tịch Trác bỗng nhớ tới mối tình đầu của mình, quay lại tìm, lúc đó mới biết sinh cho mình đứa con trai. Và việc gì đến cũng phải đến, ông đón cậu con trai độc nhất ấy về nhà họ Trác, để cậu kế thừa sản nghiệp nhà họ Trác.

      “Khổ tận cam lai, chờ được đến ngày tan mây để đón ánh nắng rạng rỡ, chẳng khác gì chuyện Vương Bảo Xuyến[1] phiên bản đại”, giáo Tống vừa nhai dưa, miệng vẫn ngừng tấm tắc.

      [1] Vương Bảo Xuyến: nhân vật trong truyện cổ, vốn là con của quan tể tướng Vương Doãn đời nhà Đường Ý Tông. đem lòng và lấy chàng trai nghèo Tiết Bình Quý, bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà. Tiết Bình Quý nhập ngũ, Vương Bảo Xuyến chịu thương chịu khó suốt 18 năm trời, chờ tới ngày Tiết Bình Quý vinh quy bái tổ, vợ chồng đoàn tụ, sống hạnh phúc.

      Tịch Nhan cảm thấy số tình tiết của câu chuyện này từng nghe ở đâu đó, chỉ là nhất thời nhớ ra.

      Chuyện ân oán tình thù của nhà danh gia vọng tộc, đại đa số đều tương tự nhau, như trong phim Hàn Quốc, hay phim thần tượng Đài Loan, vai nam chính thường là con riêng của gia đình giàu có. Chuyện lần này dù là chuyện ngoài đời, nhưng dẫu sao vẫn cách cái thế giới của xa lắc xa lơ.

      chỉ là bình thường, chưa bao giờ tham vọng bay lên ngọn cây hóa phượng hoàng. Thậm chí, dù cho chim sẻ có bay lên tới ngọn cây, vẫn chẳng thể thành phượng hoàng, vẫn ngày bị rớt khỏi ngọn cây, vậy cứ an phận làm con chim sẻ như vốn có của nó có phải hơn .

      phải là chị Đỗ Triều Nhan, có dã tâm tranh đấu.

      Mục tiêu trong đời của Triều Nhan, là trở thành người phụ nữ giống như bà Wendy Deng, phu nhân ông trùm truyền thông nước Mỹ Murdoch, chinh phục thế giới thông qua việc chinh phục đàn ông.

      Có lẽ, Triều Nhan sinh ra là phượng hoàng, còn , chỉ là chú chim sẻ bé .

      Tịch Nhan ngẩng đầu, ngoài cửa sổ là bầu trời cao rộng, lãng đãng vài đám mây trắng trôi nhởn nhơ.

      gian yên tĩnh, hiền hòa.

      Cùng lúc ấy, chiếc xe lao vun vút, Trác Thanh Y chăm chú ngắm gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông tuấn tú bên cạnh, nửa cười nửa như : “, phải nhắm giáo Đỗ rồi đấy chứ?”

      Người đàn ông vẫn nhìn phía trước, ánh mắt điềm tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng thay đổi.

      “Nếu , sao lần nào tới cũng đều dán mắt nhìn người ta chớp như thế”. Trác Thanh Y thấy đáp lời, bèn bồi thêm, “ giáo Đỗ trong trường được rất nhiều người mến, học sinh cực kỳ quý ấy, còn các thầy giáo theo đuổi nhiều kể xiết”.

      “Thế làm sao?”, giọng nam trầm cất lên, vẻ ngạo mạn quan tâm, “Các thầy giáo trong trường em, làm gì có ai có điều kiện hơn ?”

      !”, Thanh Y khẽ kêu lên, “ thích chị ta sao? Bị trúng tiếng sét ái tình à? phải chứ, chị ta cũng đâu có gì nổi bật, chỉ được cái cao thôi, nhưng mà lại gầy tong teo, trước sau như …”

      còn chưa hết câu, đầu bị cốc cho cái.

      “Trác Thanh Y, với em bao nhiêu lần rồi, đừng có ăn hồ đồ như thế!”

      “Em đâu có?”, Trác Thanh Y tủi thân mếu máo, nhăn nhó khổ sở: “ chị ta làm gì có ngực đâu, bọn em sau lưng toàn gọi chị ta là “Thái Bình công chúa” mà”.

      Đối phương quay qua, ánh mắt cố ý lướt qua vòng đầy đặn của , gật đầu: “Ừ cũng phải, ngực to óc bằng hạt nho, câu này chắc để chỉ những người như em phải ?”

      “Trác Thanh Liên!”. nộ khí của đại tiểu thư lên tới đỉnh điểm, “ đừng có mà quá đáng, nhẫn nại của bổn nương đây cũng có giới hạn thôi đó…”

      “Đừng nổi cáu, có tức tìm vị hôn phu Phó Viêm của em mà trút giận, tức giận với cũng vô ích thôi”.

      “Thế cũng cần giả bộ quan tâm tới đón em làm gì!”, Thanh Y giận dỗi.

      “Thế em tưởng là đến đón em à?”, khóe môi Trác Thanh Liên nhếch lên, để lộ nụ cười kỳ lạ, “Trác Thanh Y, em đừng tưởng ai cũng phải phủ phục dưới chân em đâu”.

      “Đồ vô nhân tính! Gian trá, xảo quyệt, bỉ ổi vô liêm sỉ…”, Thanh Y tiếc lời mắng nhiếc.

      Trác Thanh Liên chỉ cười .

      Cảnh sắc tươi đẹp dưới nắng trưa qua lớp kính chắn gió như vỡ vụn trong mắt .

      Đỗ Tịch Nhan. thầm gọi tên .

      Hóa ra em quên tôi rồi!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9: phải cố nhân, chỉ là khách qua đường mà thôi

      Bước ra khỏi cửa hàng chuyên doanh điều hòa mát rượi, luồng gió nóng hầm hập phả tới. Đỗ Triều Nhan buộc phải đưa tay ra chắn những tia nắng bỏng rát.

      năm bốn mùa, ghét nhất là mùa hè, ánh mặt trời như muốn nung chảy con người ta, tâm trạng cũng đâm ra bực bội. Hơi nóng ẩm dán chặt da thịt, cái kiểu ẩm ướt làm người ta khó chịu.

      Trong con mắt những người xung quanh, tuyệt đối là tràn đầy sức sống. đơn giản là thông minh, lanh lợi, xinh đẹp, được bao người mến. Sau khi ra trường, hết sức khôn khéo phát huy toàn bộ tài năng tố chất của bản thân, con đường công danh trải thảm hoa hồng, học trường cấp ba trọng điểm, vào đại học trọng điểm. Tốt nghiệp xong lại suôn sẻ vào làm tại đài truyền hình thành phố C, đảm nhiệm vai trò phát thanh viên chương trình thời , bao con mắt nhìn vào trầm trồ ngưỡng mộ. Thế nhưng, Triều Nhan thấy vui, vui chút nào.

      Trong cửa hàng đồ hiệu vừa rồi, thích mê bộ váy dạ hội màu đen cổ chữ V khoét sâu, cảm giác như may ra là để dành cho vậy, nó làm tôn lên nước da mềm mịn và vóc dáng thanh mảnh của . Triều Nhan mặc thử, duyên dáng kiều đứng trước gương, xung quanh là biết bao ánh mắt trầm trồ. Nhưng giá của nó như cắt cổ, tương đương với tiền lương nửa năm trời của .

      Do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định cởi trả. Sắc mặt nhân viên của tiệm rất khó coi, nhận bộ váy từ tay , khinh khỉnh bĩu môi: “ mua nổi lần sau đừng có vào nữa!”

      Triều Nhan cảm thấy mặt nóng bừng hết cả lên, tựa hồ như giữa phố bị ai đó tát cú trời giáng. nghiến răng, quyết tâm, mua ngay bộ váy vừa thử. là ai cơ chứ, Đỗ Triều Nhan từ đến lớn ai ai cũng phải chú ý, người người phải ngưỡng mộ, sao có thể chịu nổi nỗi sỉ nhục và khinh mạn này?

      Nhưng lời người nhân viên trong tiệm, vẫn từng câu từng chữ như kim châm vào lòng . Cảnh khốn khó túng quẫn thế này, trước đây cũng từng lần gặp phải.

      Lúc ấy, mới học lớp 11, trong đầu chỉ biết có học hành, gần như biết gì về thế giới bên ngoài sách vở. Trong lớp có bạn tên Lệ Mạn Lợi, bố mẹ có công ty riêng, sống trong khu biệt thự cao cấp, trong nhà còn có người ở và bảo mẫu.Nhưng thành tích học tập rất kém, bố ta phải bỏ ra số tiền lớn quyên góp xây dựng trường mới xin cho vào được.

      Triều Nhan khi ấy rất xem thường ta, thế nhưng, Lệ Mạn Lợi là rất trong sáng, tính tình ngay thẳng phóng khoáng, lại còn rất rộng rãi, bình thường có món gì ngon, có món đồ nào đẹp, đều mang đến chia cho Triều Nhan. Bởi ngồi cùng bàn, hai người trở nên khá thân thiết. Ngày sinh nhật lần thứ 17 của Lệ Mạn Lợi, mời vài người bạn thân trong lớp tới nhà dự tiệc, Triều Nhan cũng là trong số đó. Trong căn biệt thự hào hoa đẹp đẽ ấy, lần đầu tiên Triều Nhan được biết thế nào là cuộc sống xa hoa của giai cấp thượng lưu. Nhà đẹp, xe xịn, trang sức quý giá… Những thứ xa xỉ mà những như dám nghĩ tới, Lệ Mạn Lợi đều hết sức dễ dàng có được.

      Trong tiệc sinh nhật, mọi người được thưởng thức bánh gatô cao cấp, nếm thử rượu vang ngoại nhập, lại còn có cả dàn nhạc biểu diễn góp vui. Có bạn đùa bảo Lệ Mạn Lợi xa xỉ quá, trâng tráo: “Bố mẹ giàu có đâu phải lỗi của mình, tớ cũng chẳng phải kiểu người khí khái, nhất nhất dựa vào nỗ lực của bản thân kiếm tìm hạnh phúc. Các cậu đừng xem thường tớ học hành lẹt đẹt, là bởi tớ ngốc nghếch. Thực ra có học đại học hay , đối với tớ có gì khác cả. Mẹ tớ bảo, tớ chỉ cần học cách tiêu tiền là được rồi!”

      Triều Nhan nghe mà mê mẩn cả người, trong lòng cũng thấy xao động, chú ý cạnh mình có người bước qua, va vào làm đổ đĩa thức ăn tay , bao nhiêu kem bánh gatô như bùn nhão đổ cả lên thảm. hốt hoảng, vội vàng : “Xin lỗi”.

      Lệ Mạn Lợi bảo “ sao”, rồi gọi gia nhân đến dọn dẹp. Kem dính đầy tấm thảm sáng màu, rất khó làm sạch. Hai gia nhân vừa lau chùi vừa trách. người khẽ lẩm bẩm: “Ai bảo mời thứ bần cố nông ấy đến làm gì kia chứ, bánh tận miệng còn biết đường mà ăn!”, người kia phụ họa theo: “Đúng đấy, xem xem chúng mặc cái thứ gì người kìa, đều là thứ hàng rẻ tiền bày bán vỉa hè. có thấy ai mặc áo phông quần bò dự tiệc ? thế tất lại còn rách lỗ to tướng nữa chứ”.

      Triều Nhan tối hôm đó đúng là mặc áo phông màu hồng, váy bò ngắn màu xanh, lúc ra cửa biết vướng phải cái gì, khiến tất bị rút sợi tạo thành lỗ dài. nghĩ rằng đấy cũng thành chủ đề cho người ta nhạo báng mình.

      Phòng khách rộng là thế, ánh đèn rực rỡ, tiếng cười huyên náo, tiếng vi-ô-lông réo rắt như suối chảy. Nhưng lại thấy chân tay lạnh cóng, cuối cùng hiểu thế nào là thói đời đen bạc.

      đem chuyện này về kể với mẹ, bà an ủi : “Sau này, đừng kết bạn với những người giàu có khác xa chúng ta quá. Con chỉ cần cố gắng học tốt, thi đỗ đại học danh tiếng, nhất định có ngày đổi đời!”

      Triều Nhan nghe lời mẹ, càng phấn đấu chăm chỉ học hành, cũng thèm quan tâm tới Lệ Mạn Lợi nữa. Sau kỳ thi hết cấp ba, gặp lại bạn ấy lần nào nữa. Vào đại học, được bạn bè ca ngợi là “tài mạo song toàn”, năm nào cũng giành học bổng hàng đầu, còn đảm nhiệm vai trò đội trưởng đội văn nghệ của trường.

      Kỳ nghỉ đông năm thứ ba đại học, họp lớp cấp ba, như thường lệ trở thành tâm điểm thu hút chú ý của mọi người, các bạn nữ nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn đố kỵ. Nhưng rồi, xuất của Lệ Mạn Lợi thay đổi hoàn toàn cục diện.

      Mấy năm gặp, bạn xinh đẹp hơn trước rất nhiều, khuôn mặt búp bê tròn trịa khi trước, giờ thành mặt trái xoan thanh tú, nước da sáng mịn ngọc ngà, sống mũi cao thẳng, miệng xinh, lại thêm bộ trang sức tinh xảo trang nhã, cứ như người hoàn toàn khác. Duy có tính cách Lệ Mạn Lợi là hề thay đổi, vẫn rộng rãi phóng khoáng như xưa, cùng bạn bè trò chuyện rôm rả. Hóa ra, năm đó thi đại học, tốt nghiệp cấp ba xong là gả ngay cho quý tử nhà giàu khác, hai nhà liên minh với nhau, làm ăn ngày phát đạt, cũng vì thế mà thay đổi, xứng danh là bà chủ giàu có.

      Trước mặt các bạn đồng môn khi trước, Lệ Mạn Lợi kể tường tận cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của mình: sở dĩ lột xác trở nên xinh đẹp như ngày hôm nay, là do sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ, gọt cằm, nâng ngực, nâng mũi, vịt con xấu xí phút chốc hóa thiên nga xinh đẹp. Ngày ngày spa cao cấp chăm sóc sắc đẹp, nên da dẻ mới mịn màng như thế. Chồng bận bịu với công việc, có thời gian cùng , nhưng năm nào cũng dành ra tháng, đưa du lịch nước ngoài.

      Lệ Mạn Lợi mặc áo khoác hiệu Tweed, tay cầm túi LV da cá sấu, đeo nhẫn kim cương sáng lấp lánh, toàn thân toát lên vẻ cao quý thanh nhã, tất cả những thứ ấy nhanh chóng lu mờ “tiêu điểm” Triều Nhan. mặc dù trong lòng khinh mạn cái vẻ sặc mùi tiền của Lệ Mạn Lợi, song cũng khỏi ngưỡng mộ cuộc sống giàu có xa hoa của ta. Lệ Mạn Lợi lần nữa chứng minh cho thấy – Làm có giỏi đến đâu, cũng bằng kiếm được tấm chồng tốt. Đối với phụ nữ mà , hôn nhân chính là lần đầu thai thứ hai. Thời buổi nay, tri thức chưa chắc thay đổi được vận mệnh, nhưng hôn nhân hoàn toàn có thể!

      Trở về trường, Triều Nhan dứt khoát chia tay bạn trai, dẫu bạn bè ca ngợi họ là đôi “tiên đồng ngọc nữ”, nhưng lại phải là “tiên đồng” , cũng giống như , xuất thân từ gia đình bình dân. Dù cũng là người tài hoa xuất chúng, là chủ tịch hội sinh viên, nổi tiếng khắp trường, nhưng vẫn kiên quyết: “Em biết sau này nhất định có tương lai, nhưng em muốn đợi, đợi nổi nữa rồi!”

      Trong sân trường tràn ngập ráng chiều, nam sinh đứng dưới cột đèn đường, khuôn mặt tú ấy, nửa khuất trong bóng râm, nửa ngoài sáng. Dáng vẻ bướng bỉnh trầm mặc, mắt cụp xuống, lặng im hồi lâu.

      biết, là hoàng tử bạch mã trong lòng em Tịch Nhan, là người cứu bé ra khỏi chốn bùn lầy. sai, người nam sinh đó là Tô Hàng, là cái tên được giấu kín trong nhật ký của Tịch Nhan.

      Tịch Nhan từ cấp hai thầm , nhưng dám thổ lộ. Còn chỉ coi là người bạn tri kỷ, cãi lộn trêu chọc nhau, hi hi ha ha cười vui vẻ, nhưng đó phải là tình nam nữ, mà là tình bạn, là chiến hữu.

      Thi chuyển cấp năm đó, Tịch Nhan vì muốn được học cùng trường với Tô Hàng, bằng quyết tâm và ý chí sắt đá, chuyên tâm học hành, và cuối cùng lập nên kỳ tích. Nhưng ba năm sau, kỳ tích đó có cơ hội lặp lại. Tịch Nhan chỉ thi đỗ trường đại học bậc trung. Còn Tô Hàng dễ dàng bước vào trường danh tiếng, trở thành đồng môn thân thiết với Triều Nhan, và còn cùng gia nhập hội sinh viên.

      Bên trai tài, bên sắc, tình giữa họ đến như điều tất yếu, đẹp như câu chuyện cổ tích. Dù Triều Nhan khi đối diện với Tịch Nhan cũng thấy có chút áy náy, cảm giác như mình cướp người em . Nhưng tình là do duyên số, và duyên ấy dành cho với Tô Hàng.

      Ba năm nhau, đủ để nhận ra Tô Hàng thực nam sinh ưu tú, giỏi giang, đẹp trai, tình cảm sâu sắc, là hình mẫu lý tưởng để làm người , người chồng và cùng nắm tay suốt cuộc đời.

      Nhưng cuối cùng Triều Nhan vẫn chọn buông tay. cưỡi lưng bạch mã, song đó lại phải chàng hoàng tử mà mong đợi.

      Tô Hàng sau khi chia tay với , có qua lại với Tịch Nhan trong thời gian ngắn. biết hai người họ bắt đầu ra sao, nhưng sau cùng vẫn là kết thúc lời. Tốt nghiệp đại học, Tô Hàng chọn Mỹ du học, năm năm lên thạc sỹ rồi tiến sỹ.

      Người con trai mặt mũi sáng sủa, ánh mắt trong veo ấy, cuối cùng cũng khuất xa tầm mắt của hai chị em , từ đó nghìn trùng xa cách.

      Lúc đầu, đến trong ánh nắng, tiếng vó ngựa lộc cộc khiến hai chị em họ lầm tưởng.

      Mãi sau này mới nhận ra, phải cố nhân, chỉ là khách qua đường mà thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :