1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ là chuyện thường tình - Tâm Văn(c46)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 45: Chúng ta cần cuộc sống như thế

      Tháng ba, trời nóng cũng lạnh, mưa phùn lất phất, bầu trời xanh trong.

      Tịch Nhan ngoài giờ lên lớp đứng tựa lan can, có thể ngửi thấy hương hoa phảng phất trong làn gió mát lạnh.

      Nơi xa hoa cỏ um tùm, chốn gần mưa bụi mơ màng. Thời khắc ấy, trời ẩm ướt, đất ẩm ướt, trái tim cũng ẩm ướt. Ấm thuận, sáng sủa, gian thoáng đãng, và cả tâm trạng thảnh thơi giữa trăng thanh gió mát.

      ***

      Mùa xuân thành phố C, mưa bụi rây rắc, mãi thôi. Cả thành phố đều thành ra ẩm ướt.

      Ngày cưới Tịch Nhan, trời quang mây tạnh, hửng nắng sau những ngày mưa lê thê. Bạn bè đều , đó là điềm lành, cuộc sống của sau này nhất định vô cùng hạnh phúc, thuận lợi.

      Triều Nhan nhanh chân tiến hành trước Tịch Nhan tháng, cùng Đào Chính Kiệt kết nghĩa vợ chồng. Bố Đào Chính Kiệt khi ấy cũng được thăng chức thị trưởng thành phố C.

      Hôn lễ phô trương đến tận cùng, có đội xe rước dâu hoành tráng, bày tiệc khách sạn năm sao, toàn quan to quyền quý tới dự, náo động cả thành phố. Ngay sau lễ cưới, đôi vợ chồng tân hôn bay hưởng trăng mật ở châu u, về kịp dự lễ cưới của Tịch Nhan.

      Cuộc sống trong mắt Triều Nhan như cuộc làm ăn, chỉ có thể lãi chứ thể lỗ. Cho dù được làm dâu nhà giàu, nhà chồng cũng phải có quyền có thế, có thể hô phong hoán vũ tại thành phố C.

      Hai chuyện đại hỷ trong vòng tháng, hai chị em sinh đôi mỗi người hùng cứ phương, ai sánh bằng. Bà Đỗ vui đến độ cười khép nổi miệng, gặp ai cũng xuýt xoa nhà mình có phúc, sinh ra hai con ai kém ai”.

      ***

      Tối trước ngày cử hành hôn lễ, Tịch Nhan mời Tống uống cà phê. khuấy thứ chất lỏng đen đặc trong cốc, nhàng như Dương Tranh ngày mai cũng tới uống rượu mừng.

      Tống kêu ầm ầm lên, lấy hai tay che mặt: “Trời ạ, thế mai tớ đến dự hôn lễ của cậu nữa đâu!”

      Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn : “ phải cậu đồng ý làm phù dâu cho tớ rồi sao? Sao có thể được?”

      Tống bỏ tay xuống, hỏi đầy bất an: “Tịch Nhan, trông tớ có béo ? Già ? Có phải còn xinh đẹp như trước nữa …”

      “Tống ”, Tịch Nhan ngắt lời , “Cậu cũng sắp lập gia đình đến nơi rồi, cũng bàn chuyện cưới xin với Tiết Giang rồi, sao vừa nhắc đến Dương Tranh lại lúng túng như thế?”

      Tống ngẩn người, thoáng nghĩ ngợi, đáp: “Dù sao ấy cũng là mối tình đầu của tớ!”

      ***

      Đám cưới Tịch Nhan còn mời cả Dương Tranh ở tận Quảng Châu xa xôi, là bởi với Trác Thanh Liên chỉ là bạn học thời trung học, mà còn là những người em tốt, tình cảm sâu đậm. Hôm nay nhìn Tống nhảy dựng lên thế này, mới biết vẫn còn dằm trong tim.

      “Dương Tranh giờ là chồng người ta rồi, lại sắp lên chức bố. Vợ ấy có bầu bảy tháng rồi, nghỉ việc ở nhà chờ sinh”.

      “Hóa ra là “bác sỹ bảo cưới”. Tống cụt hứng, thở dài, “ ấy chỉ kết hôn sớm hơn tớ, lại còn có con trước nữa”.

      “Bao nhiêu năm qua rồi, cậu vẫn chưa dứt tình được sao?”

      “Ai mà như cậu, buông và buông luôn được!” Tống chống tay lên trán, chau mày, “Kể cũng lạ , lúc trước cậu Tô Hàng tưởng chết được, mà giờ nhắc đến lại cứ như …”

      “Con người tớ là như thế đấy, khi toàn tâm toàn ý, còn khi hết , từ bỏ”. Tịch Nhan theo thói quen vuốt mái tóc dài, khẽ , “Tớ thích yếu đuối, dây dưa dài dòng, vì tình cảm trong quá khứ qua, mà giày vò bản thân mình, giày vò những người xung quanh”.

      “Bảo sao Trác Thanh Liên lòng dạ cậu như vậy!”. Tống cắn môi, “Người phụ nữ lý trí, quyết đoán, biết mình muốn gì, nâng lên được, cũng hạ xuống được… Tịch Nhan, tớ trước nay vẫn chưa đánh giá đúng cậu, bề ngoài yếu đuối, đơn giản, nhưng ra cậu sáng suốt hơn bất cứ ai trong chúng ta, thế giới nội tâm vô cùng phong phú!”

      “Tống , cậu cũng có thế làm được mà”. ngừng lại chút, rồi tiếp, “Mai gặp Dương Tranh xong, cậu hiểu, đôi khi chúng ta từ bỏ được, phải là tình cảm đó, mà là những hồi ức đẹp đẽ của tuổi trẻ. Chúng ta đem lòng thời niên thiếu ấy, cũng phải người đó, mà là tình ”.

      Có lẽ như vậy! Tống gật gù tán thưởng lời Tịch Nhan, trong lòng dấy lên niềm kính phục: “Đúng là người sắp kết hôn có khác, lời nào lời ấy quả nhiên tầm thường”.

      ***

      Hôm sau là ngày đại hỷ, Tịch Nhan dậy từ 4 giờ sáng, bắt đầu bận bịu túi bụi, nào là trang điểm, làm tóc, mặc váy cưới, … may có Tống giúp tay mới loạn hết cả lên.

      Tịch Nhan đứng trước gương, váy trắng tinh khôi, da dẻ nõn nà, đôi mắt long lanh, xinh tươi uyển chuyển, duyên dáng kiều. Đến Tống cũng phải kêu lên: “Tịch Nhan, hóa ra cậu xinh đẹp nhường này! Trước đây cứ lén lút đem nhan sắc giấu kỹ , hại tớ cứ tưởng mình là mỹ nhân, kỳ thực cậu xinh đẹp hơn tớ gấp trăm vạn lần!”

      Tịch Nhan cười: “Tớ dám đánh được rằng, đến lúc cậu làm dâu, nhất định còn đẹp hơn tớ ngày hôm nay!”

      Hôn lễ của Tống cũng định vào ngày mùng 1 tháng 5, hôm nay làm phù dâu cho bạn thân, cũng đồng thời học hỏi kinh nghiệm luôn.

      ***

      Đúng tám giờ, đoàn xe đón dâu đỗ xịch trước cửa, tiếng pháo inh tai nhức óc từ lầu truyền xuống. Hai vợ chồng Đỗ Diệu Hoa mở cửa đón khách, Trác Thanh Liên bước vào phòng khách giữa đám đông vây quanh.

      ấy tới rồi! Trái tim Tịch Nhan như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa hồi hộp phấn khởi, lại có chút lúng túng bất an. Tống nhìn thấu tâm can , cố ý : “Cái chàng Trác Thanh Liên này, lấy được Tịch Nhan của chúng ta dễ dàng quá. Chút nữa mình nhất định phải chơi khó ta vố!”

      “Đừng!”, Tịch Nhan vội vàng kêu lên, “ thời đại nào rồi, gọi là có thôi là được rồi”.

      “Còn chưa gả cho người ta, mà lên tiếng bênh vực nhau rồi cơ đấy? Xem ra, Trác Thanh Liên ăn tươi nuốt sống cậu từ lâu rồi!”

      Tịch Nhan khẽ cúi đầu, chỉ cười .

      Đúng lúc ấy, Phó Viêm ở bên ngoài gõ cửa. Tống mở he hé cửa phòng ló đầu ra: “Lì xì đâu, đưa mau!” Lì xì ra, Tống vẫn chưa chịu thôi: “Tôi phải sát hạch chú rể!”

      Trác Thanh Liên bị mọi người đẩy liên phía trước. Tống đứng trong cửa, mặt đối mặt với , cất lời: “Xin hỏi, dâu ghét nhất điều gì?”

      ***

      “Bị ức hiếp và xa lánh”. Trác Thanh Liên nghĩ lát, cười đáp.

      Tống quay đầu nhìn Tịch Nhan, thấy ấy gật đầu, bèn hỏi tiếp: “ dâu từ đến lớn, sợ nhất điều gì?”

      “Lúc chơi trốn tìm, hầu như có ai tìm thấy ấy, toàn ngồi khóc mình ở chỗ trốn”.

      “Đúng ?”. Phía trong cửa, Tống khẽ hỏi Tịch Nhan. Tịch Nhan ngẩn ra lúc, vẫn gật đầu.

      “Câu hỏi thứ ba”, Tống vẫn chưa cam tâm, “ dâu thích ăn món gì nhất?”

      “Thịt bò”.



      Tống mạch hỏi liên tục chục câu, Trác Thanh Liên trả lời toàn bộ trôi chảy, tỷ lệ chính xác 100%. Tống thể bái phục ăn ý và hiểu nhau của hai người, đành mở cửa.

      “Woah, dâu ra rồi! dâu xinh quá!”. Cùng với tiếng hoan hô, vỗ tay, tiếng cười, tiếng gọi, tất cả hợp lại thành làn sóng thanh khổng lồ, cuốn lấy Tịch Nhan.

      Trong căn phòng khách nhắn, chật ních người đến đón dâu và người đưa dâu. Bọn trẻ cứ bám lấy người lớn đòi quà lì xì, hội thanh niên ngang hàng nhau pha trò, các bậc lão ngớt chúc mừng ông bà Đỗ. Tiếng người cười xôn xao, huyên náo như trong trung tâm thương mại.

      Trong ầm ĩ hỗn loạn, biết ai đẩy Tịch Nhan cái. tránh kịp, giầy cao gót giẫm vào gấu váy, toàn thân đổ về phía trước, cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ giơ ra đỡ được .

      Tịch Nhan ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt hớn hở, càng thêm tuấn tú bội phần trong tình kia. Trác Thanh Liên trong bộ comple được may tỉ mẩn bằng tay, đôi mắt lấp lánh rạng ngời, tỏa sáng như bầu trời ngoài cửa sổ.

      “Tịch Nhan, cuối cùng em cũng thành vợ của rồi!”. Ánh mắt dừng lại chăm chú mặt , khẽ .

      phì cười, để lộ nụ cười ngọt ngào mê hồn.

      ***

      Còn nhớ nửa năm trước, trong đám cưới Trác Thanh Y, cũng đỡ như thế.

      Người xưa : “Mười năm tìm bạn đồng hành cùng con thuyền, trăm năm tìm được kẻ chung chăn gối”. Vào đúng lúc ấy, oan gia ngõ hẹp tương phùng, sớm bước, cũng chậm bước.

      Tình cảm ấy, duyên phận ấy, là chờ đợi từ kiếp trước, là niềm mong mỏi của kiếp này, dễ dàng có được, cho nên, nhất định phải trân trọng.

      ***

      Chú rể trao hoa cho dâu, phải hoa hồng rực rỡ, mà là những bông chi tử trắng trong thuần khiết. Tịch Nhan đưa tay đón lấy, cúi đầu hít hà mùi hương thơm dìu dịu.

      Liền sau đó, trong tiếng reo hò của mọi người xung quanh, Trác Thanh Liên đột nhiên bế bổng Tịch Nhan lên, chầm chậm bước xuống lầu.

      Nhìn mọi người xung quanh mắt tròn mắt dẹt, Tịch Nhan đỏ bừng cả hai má, giáu mặt vào bó hoa, thầm: “Kiều Dật, buông em ra !”

      buông, suốt đời cũng buông!”. dịu dàng đáp, rồi siết chặt hơn vòng tay ôm.

      Tịch Nhan vùi đầu vào lòng , nghe tiếng rộn rã từng nhịp, nhắm mặt mỉm cười.

      ***

      Trương Ái Linh từng : “Em muốn biết, thế giới này, mãi mãi có người luôn đợi , bất kể khi nào, dù là nơi đâu, dù thế nào chăng nữa, vẫn người như thế!”

      Còn gì hạnh phúc hơn, gặp được người đó, và cũng để tuột mất !

      ***

      Đoàn xe đón dâu đường tới lễ đường thành hôn, cố ý đường vòng, ngang qua khu vui chơi quy mô lớn Thanh Nam.

      Ánh nắng chói chang, cỏ xanh mơn mởn, chốc chốc lại có tiếng trẻ con nô đùa vọng lại. Tịch Nhan và Trác Thanh Liên nhìn nhau, hẹn mà cùng mỉm cười.

      “Con chúng ta sau này, có thể tới đây chơi rồi”, Trác Thanh Liên nắm tay . ngập ngừng khép mí mắt lại: “Thanh Y , rất muốn sớm lên chức bố”.

      “Đương nhiên rồi!”. đáp chắc nịch, “ làm người cha tốt, đem đến cho con tuổi thơ hạnh phúc nhất!”

      So sánh với đám cưới xa hoa của Triều Nhan, hôn lễ của họ giản dị hơn nhiều, hội trường lớn lắm nhưng lãng mạn ấm cúng.

      Tịch Nhan thầm với phù dâu Tống phía sau: “Này Dương Tranh ngồi bàn bên kia kìa”.

      “Tớ trông thấy từ lâu rồi”, Tống vỗ vỗ ngực, “Tớ còn cứ tưởng phải tim đập thình thịch, thở ra hơi, tứ chi hóa đá cơ. Kết quả là chả làm sao cả”.

      ta xem ra có vẻ phát tướng, đỉnh đầu hơi hói, còn phong độ như ngày xưa nữa rồi”.

      “Đúng đấy”. Tống lắc đầu thở dài, “Mới tốt nghiệp có mấy năm, ta xuống mã nhanh quá”.

      “Thế nào? Tỉnh mộng rồi hả?”, Tịch Nhan trêu chọc hỏi.

      Tống lườm sắc lẻm, : “À đúng rồi, vừa nãy có người hỏi tớ rằng cậu và Trác Thanh Liên có phải quen biết từ , là đôi thanh mai trúc mã mười mấy năm trời ?”

      “Thế cậu trả lời thế nào?”

      “Tớ bảo, hai người quen nhau từ , nhưng sau đó mỗi người nơi, nhau là chuyện sau khi làm. Tớ giải thích phải đến mười mấy lần, thế mà vẫn cứ lần lượt hết người này đến người khác đến hỏi”.

      “Vì sao?”, Tịch Nhan trợn mắt.

      “Họ hỏi vậy, chẳng qua là để rung động bản thân mà thôi”. Tống bĩu môi đầy khoa trương, “Hoàng tử và nàng lọ lem, đôi trẻ thơ ngây, thanh mai trúc mã. Đấy cậu xem, câu chuyện cổ tích đẹp thế cơ mà!”

      ***

      Nhạc nổi lên, Trác Thanh Liên dìu Tịch Nhan, tươi cười bước lên thảm đỏ. Tay nắm tay, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long. gương mặt hai người rạng rỡ nụ cười hạnh phúc.

      Tám tuổi gặp nhau, hai mươi sáu tuổi trùng phùng, tình của họ, thực câu chuyện cổ tích hoàn mỹ.

      ***

      Tiếng sét ái tình cũng được, nước chảy mòn cũng được cũng chẳng sao, gặp người thích hợp vào thời điểm thích hợp, dắt tay nhau bước vào lâu đài hôn nhân. Con đường phía trước còn bao chông gai. Nguyệt lão chỉ phụ trách xe duyên, chứ lo xem liệu họ có nhau mãi mãi.

      Người nhau cuối cùng cũng nên nghĩa vợ chồng, chàng chàng thiếp thiếp, thề non hẹn biển, nhưng thiên trường địa cửu biết được bao nhiêu? Thế gian có biết đôi phu thê ân ái sau cũng thành bất hòa.

      Tình là thứ hư vô huyền ảo như thế, vô tình đến, vô tình . Khi nó xảy ra, bất cứ trở ngại nào cũng thành lý do; khi nó biến mất, níu kéo thế nào cũng hoài công…

      ***

      Giữa đám đông huyên náo, Tống nắm lấy tay chồng chưa cưới Tiết Giang, hỏi: “ có tin, thế giới này có tình vĩnh cửu bao giờ đổi thay, có cuộc hôn nhân bách niên giai lão, hạnh phúc suốt đời ?”

      tin”. Tiết Giang quay đầu sang nhìn , mắt ngập tràn hạnh phúc, “Bởi cần cuộc sống như thế, chúng ta cũng xứng đáng được sống cuộc sống như thế”.

      Ngoại truyện 1 – Căn phòng ngập hoa chi tử

      Đám cưới, phải hồi kết của câu chuyện, mà tất cả mới chỉ bắt đầu.

      Như tất cả mọi người, Trác Thanh Liên và Tịch Nhan, hai tháng đầu sau đám cưới, như đắm chìm trong mật ngọt, vô cùng ngọt ngào. Những chuỗi ngày sống chung êm đềm, hòa hợp như thời còn tiếp tục tiếp nối sau đám cưới.

      Hàng ngày, Tịch Nhan sáng dậy lấy sẵn kem đánh răng cho Trác Thanh Liên, rồi làm bữa sáng; trước khi làm, Trác Thanh Liên đều nhớ hôn lên má Tịch Nhan; tan làm về nhà, Tịch Nhan giúp dép; thỉnh thoảng rảnh rỗi, Trác Thanh Liên còn đích thân xuống bếp, trổ tài món thịt bò xào ngũ liễu cay cay, đó là món mà Tịch Nhan thích nhất. Gặp trắc trở trong công việc, khi chán nản hay buồn rầu, lại ngả vào lòng , khóc trận đời; tối đến, mái tóc dài của lại xõa tung, mặc sức vẫy vùng, cùng tận hưởng những phút giây mặn nồng, cuồng nhiệt…

      Tuần trăng mật nhanh chóng qua , Trác Thanh Liên lại bận bù đầu với công việc. công tác, họp hành, tiệc rượu, tiếp khách nhiều đếm xuể, thậm chí đến hai ngày nghỉ cuối tuần, cũng hẹn gặp hội bạn làm ăn, cùng tập thể hình hay đánh golf, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nếu lại leo núi, câu cá, lượn lờ…

      Người phụ nữ làm dâu nhà giàu, đơn, hiu quạnh hơn người thường là lẽ thường tình. Tịch Nhan sớm có chuẩn bị tâm lý, phải kiểu người cả ngày nhàn rỗi có việc gì làm, đòi chồng phải kề bên. nghiệp và những sở thích cá nhân của mình, cần dựa vào chồng vẫn sống vui vẻ thoải mái. thích xem đĩa, lên mạng, tan giờ làm siêu thị mua đồ, cùng chị em bạn bè dạp phố, uống cà phê.

      ***

      Nhưng hôn nhân phiền toái hơn đương gấp bội phần. Kết hôn phải là và em chúng ta lấy nhau, mà là gia đình và gia đình em lấy nhau. Nhất là khi làm vợ thương nhân, phải biết đối nội đối ngoại, giao tiếp xã giao. Trước đám đông, luôn phải mỉm cười đứng sau người đàn ông, dù có làm bình hoa, cũng phải đứng cho chuẩn, diễn cũng phải diễn sao cho tròn vai.

      Quan trọng nhất là, phải làm sao để ấy mãi mình, làm sao cho tình luôn tươi mới.

      giống thuở đương hoa dưới nguyệt, trong cuộc sống hôn nhân thực tế hơn với mắm muối dưa cà, dăm ba câu chuyện vụn vặt, rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến hương vị tình thay đổi, từ quả đào mọng đỏ tươi ngon thành ra quả sầu riêng vừa xấu xí xù xì lại bốc mùi, mới làm ta nhận ra rằng, người đẹp ngủ trong rừng mà mình xả thân, tốn bao công sức khó nhọc giải cứu, hóa ra cũng chỉ là bé nhặt củi xoàng xĩnh giữa phố phường…

      Tịch Nhan lo Trác Thanh Liên lạc lối, dẫu rằng chốn hồng trần hỗn loạn, cám dỗ khắp mọi nơi, nhưng có niềm tin vào tình của hai người. chỉ muốn làm người vợ dịu dàng, chu đáo nhất của , đem đến cho cuộc sống hạnh phúc, để bù đắp những năm tháng tuổi thơ u tối và thiệt thòi trước kia.

      ***

      Tan lớp, Tịch Nhan lủi thủi mình phố. Con ngõ gần trường mới mở cửa hàng hoa. Cẩm chướng rực rỡ, hoa baby xinh xăn, bách hợp trắng trong… Sau ngày dài mệt mỏi, đắm mình giữa những khóm hoa ngát hương nhõm, thư thái làm sao. Bỗng, thùng hoa chi tử chúm chím chực nở níu chân lại.

      Tịch Nhan thích nhất là hoa chi tử, những tưởng đó là loài hoa thể đem ra mua bán, chỉ có thể ngắm nhìn. biết rằng ngày nay chỉ lên đến chợ hoa là mua được.

      Tháng Sáu, lại đến mùa chi tử trổ bông… Lòng chợt xao động, liền mua hết thùng hoa chi tử, nhanh chân bước về nhà.

      Mở cửa bước vào, hơi lạnh ùa đến. Trác Thanh Liên gọi điện hôm nay phải tiếp khách, về ăn cơm tối. Bước vào phòng, lôi tất cả bình hoa trong nhà ra, chia hoa cắm vào từng bình. Rồi lần lượt bày hết lên bàn ăn phòng bếp, bàn trà phòng khách, tủ đầu giường phòng ngủ, ban công, bậu cửa sổ.

      Hương thơm lan tỏa khắp phòng, Tịch Nhan ngâm nga khẽ hát, bắt tay vào làm món canh.

      ***

      Trác Thanh Liên trở về nhà là mười rưỡi đêm. rón rén mở cửa, căn phòng toàn màu đen kịt. Tịch Nhan quen ngủ sớm dậy sớm, muốn bật đèn quấy rầy . Đặt cặp sofa, rồi dò dẫm vào bếp uống nước.

      Mở cửa tủ lạnh, chiếc bánh sinh nhật to khiến ngẩn người. Còn cả mấy món ăn, cà xào thịt, cá chép kho, thịt xào sợi, đều những món thích ăn.

      nhấc hộp bánh sinh nhật ra, mở nắp, bánh ga tô kem sữa tươi, viết: “Dật, chúc sinh nhật vui vẻ”.

      Ngẩn ngơ nhìn, Trác Thanh Liên được lời nào. Rồi quay lưng bước về phía phòng ngủ, mở cửa. Tịch Nhan ngồi giường trong bóng tối, vặn sáng đèn, đợi cho kịp thích ứng với đèn, ôm chặt vào lòng.

      xin lỗi, Tịch Nhan, dành thời gian cho em, toàn để em phải đợi ”. siết vào lòng, day dứt .

      chậm rãi choàng tay qua eo ôm , khẽ : “ biết hôm nay là ngày gì ?”

      “Sinh nhật ”. Trác Thanh Liên chạm khẽ lên đôi má trắng trẻo của , dịu dàng: “Đến cũng quên mất”.

      “Em cũng là trông thấy hoa chi tử mới nhớ ra đấy”, ngước nhìn , ánh mắt trong veo, dịu dàng: “Người phụ nữ mà nhớ sinh nhật chồng mình, phải là người vợ tốt”.

      “Ngốc ạ!”. Đôi mắt ánh lên lấp lánh, gương mặt bừng sáng nụ cười ấm áp, “Em cần áp đặt tiêu chuẩn nào hết, trong mắt , em mãi mãi là người vợ tuyệt vời nhất!”

      biết sao?”. Tịch Nhan đỏ mặt, cụp mắt xuống, thẹn thùng hỏi.

      “Đương nhiên là biết rồi”. bẹo đôi má như quả ớt chín của , “Những tâm tư xíu xiu của em, làm sao qua nổi hỏa nhãn kim tinh của ?”

      Sau khi cưới, Tịch Nhan mua biết bào nhiêu tạp chí phụ nữ về xem, thầm học theo, xem người là làm người vợ mẫu mục thế nào. Có lần, Trác Thanh Liên vô tình lật giở cuốn, nhìn thấy trang bài, Tịch Nhan dùng bút nhớ đánh dấu lại, tên bài nhớ , nhưng nội dung đại thể là, phụ nữ là bậc thầy nêm nếm trong gia đình, vừa lo làm món ngon bổ dưỡng bày lên bàn ăn, còn phải để ý cảm nhận tâm lý của người chồng, phải lời ngọt ngào, phải biết xức nước hoa, mặc nội y gợi cảm, tạo khí ấm áp, lãng mạn, để ngôi nhà tràn ngập hương vị hạnh phúc ngọt ngào…

      ***

      “Nhưng mà, cũng vẫn cảm động đó thôi!”, Tịch Nhan khẽ cắn môi.

      cảm động phải vì lãng mạn mà em dốc công tạo ra, mà bởi tấm lòng em dành cho . Trong tình , nội dung luôn quan trọng hơn hình thức”. Trác Thanh Liên kéo vào lòng, xót xa, “Khi chưa , em có thể cầu đối phương phải làm cho mình cái này cái kia. Nhưng khi có tình , em còn để tâm đến điều gì nữa. Tịch Nhan, đời này có em, với là quá đủ rồi!”

      Ngã vào vòng tay rộng rãi, chắc chắn của , Tịch Nhan thoải mái hít hơi sâu. Đống tạp chí vớ vẩn, mai phải đem quẳng hết vào sọt rác!

      Đêm ấy, trong căn phòng ngào ngạt hương hoa chi tử, gối lên cánh tay , huyên thuyên đủ thứ chuyện trời dưới bể, rồi bình yên chìm vào giấc ngủ.

      Ngoại truyện 2 – Tiểu biệt thắng tân hôn

      Tháng Bảy tiết trời oi bức, sáng dậy thấy nắng chói chang.

      Tịch Nhan đứng trước gương, áo sơ mi cộc tay màu hồng phấn, chân váy bò màu xanh sậm, ôm sát người, để lộ đôi chân trắng trẻo thon dài, đầy nữ tính.

      Sau khi kết hôn, Tịch Nhan có hơi mập lên chút ít, sắc mặt hồng hào, dáng vẻ thanh thoát, cộng thêm vẻ thục nữ nhã nhặn, dịu dàng vốn có, càng gợi cảm hơn bao giờ hết.

      Tịch Nhan là tuýp phụ nữ nhắn, ngắm mãi chán, tuy còn “con mười tám đôi mươi”, nhưng vẫn tuổi xuân phơi phới, chân mày nhạt, đôi mắt sáng. Nay là phụ nữ có chồng, thêm vài phần phong thái, chút thùy mị, yểu điệu, ngược lại còn có sức hút lớn hơn.

      Trác Thanh Liên từ phòng ăn bước ra, nhìn đứng ngắm mình trước gương, cạnh đó là chiếc vali du lịch to đùng.

      ngồi xuống sofa, cầm tờ báo lên lật giở vẻ như quan tâm, sau nhịn nổi đánh mắt liếc nhìn vợ ăn vận gọn gàng xinh xắn, chua xót : “ ra ngoài, lại còn ăn vận xinh đẹp thế kia, cẩn thận bị người ta cướp tài lại đoạt luôn cả sắc đấy!”

      Nghỉ hè, trường trung học cơ sở C tổ chức cho giáo viên Vân Nam du lịch, Tịch Nhan từ lâu muốn Lệ Giang, Tây Song Bản Nạp[1], cơ hội này dễ gì mà có, nên vô cùng phấn khích. Hơn nữa từ lúc họ kết hôn, Trác Thanh Liên tài nào sắp xếp được thời gian, Tịch Nhan cũng phải lên lớp, trăng mật vẫn chưa đâu cả, nên dù trong lòng có muốn cũng dám phản đối.

      [1] Tây Song Bản Nạp: Thắng cảnh du lịch thuộc tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.

      “Ông xã à, chỉ có tuần ngắn ngủi thôi hà”. Tịch Nhan dịu dàng vỗ về , “Bảy ngày qua nhanh lắm!”

      biết làm sao đành thở dài, đứng dậy khỏi sofa, nhấc chiếc vali to oạch lên: “ nào, để đưa em ra sân bay”.

      ***

      Đây còn là lần đầu Tịch Nhan máy bay, có chút lo lắng, sợ say máy bay. Bình thường ngồi ô tô, nếu quãng đường dài, tốc độ nhanh, đều say ngất ngư. Trác Thanh Liên suốt dọc đường động viên , còn giúp chuẩn bị thuốc chống say, còn nhét đầy ba lô nào gừng, dương mai, táo chua, …toàn những thứ giúp ăn ngon miệng.

      Đến sân bay, vẫn chưa yên tâm, cẩn thận dặn dặn lại giáo cùng đoàn. giáo Tống chịu nổi trêu chọc: “Giám đốc Trác, cứ yên tâm . giáo Đỗ đâu phải đứa trẻ lên ba…”

      “Trong mắt tôi, ấy chính là đứa trẻ lên ba”. Trác Thanh Liên âu yếm nhìn Tịch Nhan. Gương mặt thường ngày ngạo mạn, lạnh lùng, để lộ cảm xúc ấy, trước mặt phu nhân họ Kiều bỗng trở nên dịu dàng, say đắm, làm cho giáo Tống sao chịu nổi, quay mặt thào: “Ông chồng mẫu mực hiếm có thế này… Làm ơn , đừng có kích động người ta nữa mà!”

      “Đến nơi gọi điện cho nhé”. Ở cửa kiểm tra an ninh, vỗ vỗ vào má Tịch Nhan. mỉm cười gật dầu, giục giã: “ mau về , lại làm muộn mất”.

      ***

      Lên máy bay, giáo Tống lén thầm với Tịch Nhan: “Tống giám đốc Trác nhà cậu cũng làm trò. Tớ còn tưởng ta là kiểu người lạnh như băng, nghiêm túc đến phát sợ cơ đấy”.

      ấy chỉ dịu dàng như thế với vợ thôi”. Tịch Nhan khẽ đáp. Trong lòng khỏi buồn rầu. Bởi vì, bắt đầu thấy nhớ rồi. Từ sau khi cưới, đây là lần đầu tiên xa lâu như thế. Lúc đầu, còn hân hoan tung tăng như đứa trẻ được dã ngoại. Về sau, lại thấy đơn, nhàm chán, ở thành phố xa lạ, giữa đám đông xa lạ, nằm trong căn phòng xa lạ, tất cả đều khiến nhớ tới .

      Ban ngày theo hướng dẫn viên loanh quanh khắp chốn. Tối đến về khách sạn, việc đầu tiên làm phải là tắm, mà là gọi điện chuyện với Trác Thanh Liên.

      “Sao rồi em, chơi vui ?”

      “Cũng vui, nhưng mà mệt. Chân cẳng cứ như là phải của mình ấy”. Tịch Nhan tựa nghiêng giường. Lấy tay xoa xoa cẳng chân căng cứng.

      “Có phải bị cảm rồi ?”. lo lắng hỏi.

      “Đâu có đâu”.

      “Thế sao giọng lại khàn thế kia, mà xem chừng cũng vui nữa?”. vẫn còn nhớ dáng vẻ tung tăng của lúc ra khỏi cửa.

      “Thổ nhưỡng quen, tối ngủ được ngon”. khẽ , “ biết , em vẫn thấy lạ giường, lạ chỗ”.

      “Bởi vì ở bên đúng ?”. khẽ cười vào điện thoại.

      giáo Tống mặc nguyên nội y từ phòng tắm bước ra, giằng lấy điện thoại trong tay , hét to vào điện thoại: “Trác tổng, vợ ốm rồi, suốt ngày ra ngẩn vào ngơ, ỉu xìu xìu, cứ như là mất hồn ấy…”

      đừng nghe ấy bậy!”. Tịch Nhan giải thích cách khó khăn, “Chỉ là hơi mệt chút thôi”.

      “Vậy ngủ sớm , nghỉ ngơi nhiều vào”.

      Trước khi cúp máy, Trác Thanh Liên tự nhiên hỏi câu: “Bọn em bao giờ về Lệ Giang?”

      “Chiều mai”. lơ đãng đáp. Cúp máy, bật ti vi trong phòng lên, đúng lúc phát bài Người dấu, sao ở bên em:

      khí nơi đây trong lành,

      Món ăn ở đây cũng đặc biệt,

      Lette[2] ở đây giống nước,

      Cảnh đêm nơi này rất giàu cảm xúc



      Dù điện thoại có bao lời ngọt ngào, an ủi

      Cũng thể thay thế vòng tay ôm của

      Người dấu, sao ở bên em?

      [2] Lette: Rượu Lai Đặc.

      ***

      Sáu giờ chiều hôm sau, đoàn tới Lệ Giang. Ăn tối xong, giáo Tống và giáo Trần rủ nhau dạo phố, các thầy giáo khác tụ tập chơi bài ở phòng bên.

      ***

      Còn lại mình Tịch Nhan, ngồi giường, mắt dời màn hình ti vi, tay cầm bịch khoai chiên Lozzi Lozzi to tướng.

      Bật qua bật lại mấy kênh, mãi chẳng tìm thấy chương trình ưa thích.

      ngẩng đầu, qua làn kính cửa sổ dài sát đất, đưa mắt nhìn ra xa, vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa bầu trời xanh thẳm. Ánh trăng sáng trong cùng ánh đèn lung linh đua nhau tỏa sáng, cổ thành như trong giấc mộng hoa lệ.

      Chợt nhớ tới câu trong quyển tạp chí du lịch: “Nếu bạn ấy, hãy cũng ấy tới Lệ Giang”. Lệ Giang là nơi vô cùng thích hợp để lời thương.

      Đúng lúc định cầm máy gọi điện cho Trác Thanh Liên, điện thoại đổ chuông.

      “Nếu em mở cửa phòng ra, điều bất ngờ đón đợi!”

      còn nghi ngờ gì nữa, đó là tiếng của Trác Thanh Liên. Tịch Nhan nhảy bổ khỏi giường, mở cửa, bó to hoa chi tử trắng muốt, còn cả gương mặt tươi cười tú của sau bó hoa.

      “Ông xã!”. kìm nổi kêu lên, lao đến ôm chầm lấy .

      “Niềm vui bất ngờ này, em có thích ?”. ôm chặt vào lòng, gần như cắn lấy tai , .

      Tịch Nhan bất ngờ hôn , miên man, uyển chuyển. Trác Thanh Liên kinh ngạc trước nhiệt tình của , từng tế bào khắp cơ thể đều bị lôi kéo, rồi thiêu đốt nhanh chóng. mãnh liệt hôn phản công, đôi tay nóng bỏng luồn vào bên trong quần áo, tự do du ngoạn khắp cơ thể .

      “Bảo bối của !”. khẽ kêu lên, cổ họng khô chảy khàn đặc, thích tên gọi ngọt ngào này, càng hôn cuồng nhiệt hơn, trong đầu lúc này chỉ còn duy nhất tâm niệm: nhớ , muốn , người đàn ông luôn mang đến cho những bất ngờ cảm động.

      Trong đêm tình ái mê loạn ấy, giữa Lệ Giang xa lạ nhưng mê hoặc lòng người, bộc lộ ham muốn , giấu giếm.

      Trước mặt Trác Thanh Liên, Tịch Nhan vẫn luôn điềm tĩnh và lý trí. Lần đầu tiên thấy mê đắm và mất kiểm soát thế này. Tất cả những điều này thể cả mặt , quả nhiên có thứ phong tình khác lạ.

      Phải chăng đây chính là “Tiểu biệt thắng tân hôn” mà người ta vẫn thường ? nhìn vào đôi mắt rực lửa đam mê của , giọng trầm khàn đặc: “Tịch Nhan, cửa phòng hình như vẫn chưa đóng…

      với chân đạp cửa cái: “Giờ đóng rồi đấy!”

      Ngoại truyện 3 – Quán cà phê “Tịch Nhan”

      Chính nhờ câu của giáo Tống mà Trác Thanh Liên bỏ lại hết công việc, đặt vé máy bay ngay trong đêm, hôm sau bay tới Lệ Giang, cùng Tịch Nhan hưởng bù “tuần trăng mật du lịch”.

      Dịu dàng như nước, tình đẹp như mộng. ngọt ngào ân ái giữa hai người, ai ai cũng thấy . Hơn nữa, chăm lo săn sóc, nâng niu chiều chuộng của Trác Thanh Liên với Tịch Nhan càng khiến cho các giáo của trung học cơ sở C khát khao thèm muốn – Sao mình có được “người chồng tri kỷ” hiểu tâm tính vợ, nâng niu săn sóc vợ như nàng công chúa?

      Chiều hôm ấy, họ leo Ngọc Long Tuyết trở về. Tịch Nhan mệt quá nằm lăn ra giường, toàn thân rã rời. Trác Thanh Liên ngồi đầu giường khẽ nhấc bàn chân , đặt lên đầu gối, : “Nhức chân đúng ? Để mát-xa cho”.

      cẩn thận giúp cởi giầy, tay nắm bàn chân trần, tay kia nắn bóp cẳng chân cho , lực tay vừa phải, mạnh cũng . Tịch Nhan thư thái nhắm nghiền mắt, mỉm cười: “Sau này, bao giờ làm giám đốc nữa, có thể làm thợ mát-xa, mở cửa hàng, lấy tên là mát-xa Kiều Thị”.

      đời này có người thứ hai, được thưởng thức tài nghệ mát-xa Kiều Thị này đâu”. Giọng vô cùng dịu dàng, “ngoại trừ em”.

      Trái tim , khoảnh khắc ấy như tan ra thành nước, lâng lâng phơi phới, bao nhiêu mỏi mệt như tan biến hết.

      ***

      Chập tối, dưới bóng chiều chạng vạng, Tịch Nhan khoác tay chồng, lang thang khắp các cửa hàng của thành cổ Lệ Giang, ngắm nhìn những thứ đồ lung linh đẹp mắt, gương mặt ngời lên vẻ thích thú, hài lòng, ngoan ngoãn nép bên .

      nghĩ rất chu đáo, lo mua quà cho bố mẹ hai bên, vợ chồng Thanh Y, Tống và thậm chí là cả Triều Nhan, duy chỉ quên mất phần của mình.

      “Chẳng mấy khi có dịp tới đây, hay là mua thứ gì về làm kỷ niệm?” Trác Thanh Liên ôn tồn góp ý, “Kiểu như trang sức bạc, nhẫn, vòng tay ngọc bích… chẳng hạn”.

      Tịch Nhan vốn hứng thú lắm với đồ trang sức, thường chê chúng rắc rối phiền hà, nhưng từ sau khi đeo nhẫn cưới, chưa cởi ra lần nào.

      Trác Thanh Liên kéo tay , hai chiếc nhẫn hợp lại với nhau, nắm chặt trong lòng bàn tay.

      ***

      dắt , bước qua biên giới của đêm, dạo bước thảnh thơi những con đường thành cổ. Dưới chân là đá ngũ hoa trơn bóng, sạch , hai bên là những ngôi nhà gỗ tinh xảo trang nhã và những cây cầu nước chảy lơ thơ, tràn đầy tình thơ ý hoa. Từng dãy phố, con ngõ đan xen như mạng nhiện, thông suốt bốn ngả, các cửa hiệu san sát nối nhau. lo bị lạc đường, vì bên cạnh .

      Họ ngồi trong góc quán , vừa nhâm nhi cà phê, vừa ngắm mặt trời chìm dần cuối trời tây. Cách đó xa, tại Tứ Phương Nhai (quảng trường trung tâm thành cổ Lệ Giang), tốp các cu già dan tộc Na-xi (dân tộc Nạp Tây, dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở khu vực Vân Nam, Tứ Xuyên) mặc áo chàm đậm màu lịch sử, tay dắt tay, đồng thanh ngâm nga bài “Nạp Tây Tịnh Địa, ca ngợi tịnh địa trong lòng mình, để tâm, đoái hoài chi biết bao ánh mắt hiếu kỳ chung quanh.

      Trong quán, giai điệu “Điều lãng mạn nhất” dìu dặt ngân vang. Tịch Nhan khẽ dựa vào vai Trác Thanh Liên, nũng nịu: “Điều lãng mạn nhất cuộc đời này, với em, chính là có quán cà phê thế này, cùng ngắm mặt trời lặn, tận hưởng tuổi già”.

      ôm vào lòng, hôn lên vành tai, lặng lẽ tận hưởng phút giây yên tĩnh rời xa trần tục này.

      ***

      Kết thúc chuyến du lịch, trở về thành phố C. Hai người lại ai về việc nấy, Tịch Nhan thỉnh thoảng lại nhớ tới khoảng thời gian ở Lệ Giang, vẫn thấy như mộng cảnh, phồn hoa, tươi đẹp, vui vẻ, ngẩn ngơ…

      Ba tháng sau, vào chiều thứ sáu, Trác Thanh Liên lái xe tới trung học cơ sở C đón , nét mặt tươi tỉnh, thoải mái.

      cười : “ muốn đưa em đến nơi bí mật”.

      “Có cần em bịt mắt lại ?”. thắt dây an toàn, trêu trọc hỏi lại như đứa trẻ.

      Đôi mắt hẹp mà dài long lanh nụ cười: “Ngược lại hoàn toàn, em lại càng phải mở to mắt ra mà nhìn cho !”

      Đến nơi, dừng xe, TỊch Nhan nhìn quán cà phê xinh đứng im lìm nơi góc phố, : “Ở đây mới mở quán cà phê lúc nào thế?”

      Trác Thanh Liên ung dung khóa xe. “Vừa mới sửa chữa xong, nào, đưa em xem vòng”.

      Tịch Nhan đột nhiên đứng sững lại, bước cũng rời. nhìn hai chữ viết tấm biển quán: “Tịch Nhan”.

      sững sờ, quán cà phê trước mắt lúc này giống hệt quán hôm trước ở thành cổ Lệ Giang! Hóa ra, đây chính là nơi bí mật mà muốn đưa tới”.

      “Kiều Dật…”. bỗng hiểu ra, tiếng lạc cả vì xúc động.

      “Thế nào, bà chủ quán, có vừa ý ?”. Trác Thanh Liên bước đến bên .

      “Em cảm thấy, như mình nằm mơ vậy”. Tiếng lí nhí, như sợ phút chốc tỉnh cơn mơ.

      “Dù có là mơ chăng nữa, chúng ta cũng phải mơ tiếp, mơ suốt cuộc đời tỉnh”. Đôi môi gợi cảm của nở nụ cười, chìa tay về phía .

      Tịch Nhan đặt tay vào lòng bàn tay ấm nóng của , cảm giác có luồng hơi ấm truyền qua, nhàng tinh tế, thấm vào lòng người.

      Quán cà phê dưới ánh mặt trời chếch dần phía Tây, hai chữ “Tịch Nhan” rực rỡ lạ thường.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :