1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Dụ Anh Cắn Câu - Nữ Vương Không ở Nhà (52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 79

      Tô Tranh quay về căn biệt thự, cùng ăn sáng với hai đứa trẻ.

      Mạc Cách Ly vẫn im lặng như trước, biết tìm được quyển sách từ đâu lôi ra đọc. Mạc Yên Nhiên đương nhiên có chút yên lòng, bé vốn là bé yếu ớt, qua đêm ở nơi xa lạ, bé cần được dịu dàng che chở và an ủi.

      Ăn sáng xong, Tô Tranh dắt tay bé ra ngoài dạo cỏ, trò chuyện với bé. bé này đương nhiên là có rất nhiều tâm , hỏi Tô Tranh đây là nơi nào, bao giờ có thể gặp ba. Tô Tranh cũng biết nên trả lời thể nào, chỉ có thể im lặng vuốt tóc bé.

      Mạc Yên Nhiên cúi đầu cau mày biết nghĩ gì, lát sau chợt ngẩng đầu lên, nháy đôi mắt to lo lắng hỏi: "Dì Tô, dì có đột nhiên bỏ rơi bọn cháu ?"

      Trong lòng Tô Tranh thương cảm, bé sợ bỏ rơi bé sao? Bé lo lắng bị bỏ lại nơi này sao? Đây là đứa bé có cảm giác an toàn đến mức nào?

      Tô Tranh ngồi chồm hỗm xuống, nhìn đôi mắt lo lắng của bé, nghiêm túc : “Yên Nhiên, dì vĩnh viễn bỏ rơi cháu.” Trừ khi con cần mẹ nữa.

      Đôi mắt Mạc Yên Nhiên vốn là lo lắng bỗng có chút ướt át, bé mím mím môi, khóc nức nở giọng gọi: "Dì Tô ——"

      Tô Tranh nhàng ôm bé vào trong lòng, cọ cằm mình vào mái tóc xoăn của bé, giọng cho bé biết: “Dì vĩnh viễn ở bên cháu, phải sợ.”

      Mấy ngày nay Mạc Yên Nhiên bôn ba mệt nhọc, uất ức sớm tích lũy, hơn nữa trong lòng lo lắng, đủ loại tâm trạng ở nơi đó phát tiệt ra được, để rồi hôm nay nằm khóc trong lòng Tô Tranh.

      Sau khi khóc mệt rồi, Tô Tranh lại dẫn bé về nghỉ ngơi. Khi lên cầu thang, thấy Mạc Cách Ly đứng ở đầu cầu thang, lẳng lặng nhìn hai người lớn .

      Tô Tranh chợt ý thức được, cho dù Mạc Cách Ly thành thục cỡ nào, vẫn chỉ là đứa bé, cũng lo lắng. Mạc Yên Nhiên là con , sao, muốn khóc khóc, muốn làm nũng làm nũng, nhưng Mạc Cách Ly lại như vậy.

      Tối hôm đó, Tô Tranh trông Mạc Yên Nhiên ngủ xong, tới trước cửa phòng Mạc Cách Ly.

      Sau khi gõ cửa, bên trong truyền ra thanh lạnh nhạt của Mạc Cách Ly: “Mời vào.”

      Khi Tô Tranh vào, Mạc Cách Ly vẫn còn cúi đầu đọc sách, giống như cậu chút để ý đến người phụ nữ tiến vào. Nhưng Tô Tranh lại nhạy cảm nhận thấy, tay cầm sách của Mạc Cách Ly hơi rung lên.

      Tô Tranh mỉm cười , ngồi cạnh cậu.

      Mạc Cách Ly để sách xuống, cuối cùng vẫn ngước mắt nhìn .

      Nếu như Tô Tranh nhớ lầm, đây là lần đầu tiên và Mạc Cách Ly nhìn nhau ở cự ly gần như thế. Tô Tranh lẳng lặng nhìn Mạc Cách Ly, phát ngũ quan đứa bé này xinh xắn, rất giống mình. Mà đôi mắt lạnh nhạt thâm trầm của cậu, làm cho người ta nhìn ra, điểm này giống ba cậu-Mạc Phong.

      Tô Tranh từng biết làm sao khi nhìn vào đôi mắt này, bởi vì biết nên đối mặt với đứa bé này thế nào. Nhưng hôm nay chợt hiểu, dù trước mặt đứa bé có thông minh già đời đến đâu, vẫn chỉ là đứa trẻ, thậm chí chính là đứa bé mười năm trước hạ sinh.

      đời này bất cứ người nào cũng có thể luống cuống trước mặt đứa bé này, nhưng Tô Tranh .

      Trong lòng Tô Tranh suy nghĩ xem nên gì, ngờ Mạc Cách Ly lại trước: "Chắc hẳn dì biết xảy ra chuyện gì chứ?"

      Tô Tranh chỉ có thể mỉm cười gật đầu: "Dì biết ." lẳng lặng nhìn cậu, chờ cậu tiếp.

      Mạc Cách Ly mím môi trầm mặc phen, tiếp: "Cháu có vấn đề hiểu, dì có thể cho cháu ?"

      mặt Tô Tranh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng lại cuồng loạn, cậu muốn hỏi gì? Cậu biết gì rồi?

      Mạc Cách Ly biến sắc quan sát nét mặt Tô Tranh, nhàn nhạt hỏi: "Dì Tô?"

      Tô Tranh vội vàng cười che giấu: "Cháu hỏi ."

      Mạc Cách Ly nhìn Tô Tranh, lúc lâu vẫn mở miệng, Tô Tranh để cho cậu hỏi, thế nhưng cậu lại hỏi.

      Tô Tranh thử thăm dò mở miệng: "Cách Ly, cháu có thắc mắc gì sao?"

      Mạc Cách Ly nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt : "Cháu bỗng nhiên quên chuyện muốn hỏi rồi."

      Tô Tranh ra trong lòng mình là mất mát hay yên tâm, đứng dậy, thở dài trong lòng : " quan trọng, khi nào cháu nhớ lúc nào cũng có thể hỏi dì."

      Mạc Cách Ly gật đầu cái, lại quay đầu lại nhìn , chỉ là lạnh nhạt : "Vâng. Cháu hiểu rồi." Ngữ điệu cậu lạnh nhạt rất có tinh thần, giống như lọt vào mặt trái của tâm trạng.

      Tô Tranh hỏi gì, xoay người ra khỏi phòng.

      biết tâm trạng đứa trẻ này tốt, nhưng có cách nào giúp cậu.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80

      Hai ngày nay Tô Tranh suy nghĩ về vấn đề, làm thế nào để liên lạc được với bên ngoài.

      Ban ngày, dạo cùng bọn trẻ, trong túi đem theo điện thoại khắp nơi thử, cuối cùng trời phụ người có lòng, rốt cuộc ở đỉnh núi nào đấy phát tín hiệu. đè nén tâm trạng mừng như điên ở trong lòng, tiếp tục đưa bọn dạo lúc rồi mới về.

      Mấy ngày nay mực quan sát tình hình các vệ sĩ thay phiên, phát những thuộc hạ này của vệ sĩ Nghiêm đúng là được huấn luyện nghiêm chỉnh, 24h đều có người canh giữ trông chừng, có cơ hội xuống đỉnh núi kia mà bị vệ sĩ phát giác.

      Gặp phải khó khăn này, Tô Tranh cũng bắt đầu nghĩ, hà tất gì phải tự giày vò mình? Hoàn toàn tin tưởng Mạc Phong, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ chẳng lẽ được sao?

      Nhưng khi nghĩ đến đủ chuyện ở kiếp trước, cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng tự với mình, thực phải Tô Tranh nhận nhịn kiếp trước đó, thể ngồi chờ chết ở đây, chờ tin tức thắng lợi của người đàn ông.

      Nếu như chuyện đến hoàn cảnh xấu nhất, bất luận thế nào cũng phải đưa bọn trẻ khỏi đây!

      Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Tranh cũng bắt đầu mơ hồ có nghi ngờ, tại sao Mạc Phong để cho tiếp xúc với bên ngoài? Mạc Phong nghi ngờ sao? Nhìn dịu dàng thắm thiết nhưng sau lưng, rốt cuộc cất giấu ý định gì?

      Tô Tranh giành co lúc lâu, cuối cùng núp nhìn vệ sĩ canh gác trong núi, rốt cuộc hạ quyết tâm.

      ngày sau khi vệ sĩ Nghiêm ăn tối xong bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy có thể là do mấy ngày nay khẩn trương thái quá. Nhìn các em bên cạnh vẫn phấn chấn chút, đơn giản giao xuông mấy câu, rồi về nghỉ ngơi.

      Nhưng biết là, sau khi trở về nghỉ ngơi, thuộc hạ của ở cửa cũng dần dần mệt mỏi, vô tình chìm vào mộng đẹp.

      Sau khi kiểm tra xong, xác định tất cả mọi người đều ngủ, Tô Tranh liền đem theo laptop và điện thoại tới đỉnh núi .

      Đến đỉnh núi ,việc đầu tiên là mở điện thoại ra, nhìn điện thoại từ từ có tín hiệu, vội vàng bấm dãy số quen thuộc. Điện thoại rất nhanh có người nghe, giọng đối phương có chút khàn khàn, do dự hỏi: "Ai đấy?"

      Tô Tranh nghe thấy thanh quen thuộc, vội vàng trả lời: "A Rượu, là tớ, Tô Tranh."

      A Rượu là bạn bè của nhi viện, là người cùng qua vượt qua khó khăn, người tin tưởng nhất.

      A Rượu vừa nghe thấy là Tô Tranh, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Cậu đâu mất tích mấy ngày nay thế hả? Tớ làm sao cũng liên lạc được với cậu!"

      Tô Tranh biết thời gian eo hẹp gấp gáp, vội vàng lời ít mà ý nhiều tình cảnh trước mắt, A Rượu nghe xong vội hỏi: "Vậy tiếp theo làm sao đây? Tớ cứ nghĩ là cậu xảy ra chuyện, nên sửa tư liệu rồi, định nặc danh gửi đến nhà họ Phùng .”

      Tô Tranh vừa nghe thấy lập tức toát mồ hôi lạnh: "Cậu gửi chưa?"

      A Rượu ở bên kia sờ sờ đầu, do dự : "Tài liệu trong tay tớ chưa gửi , nhưng vừa rồi tớ có dùng virus tấn công máy tính trong nhà họ Mạc ."

      Lúc này Tô Tranh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng: "Máy tính của ai?"

      A Rượu nhớ lại, rất mơ hồ : “Tớ cũng biết, tớ chỉ muốn thêm nhiều chứng cứ đả kích nhà họ Mạc chút, cho nên dùng Tửu Thần mới nhất mà tớ mới nghiên cứu ra để hack máy tính kia." A Rượu chầm chậm tới đây, chợt lớn tiếng : "Ai nha, tớ nhớ ra rồi, là máy tính của em út nhà họMạc , bởi vì tớ có thấy qua có kí hiệu của ta trong tập tài liệu mà!"

      Tô Tranh nghe đến đó, tâm trạng chùng xuống, mặt cũng trắng bệch.

      Em út của Mạc gia, có hai bằng tiến sĩ về máy tính và kinh tế ở Mỹ. Mạc Phong là ưu tú, Mạc Vân là xuất sắc, nhưng Mạc Gấm, ai có thể so sánh, ta là thiên tài, là thiên tài trong thiên tài!

      Tô Tranh tuyệt đối tin tưởng, người như vậy, thể nhận ra A Rượu dưới cái tên Tửu Thần đó!

      Nếu như Mạc Gấm phát Tửu Thần, ta làm gì? tìm hiểu nguồn gốc tra được A Rượu, sau đó sao, từ A Rượu tra ra Tô Tranh sao?

      Tô Tranh cười gượng, nếu thực là như vậy, tất cả những gì từng mưu tính lộ ra cả. Đến lúc đó gì đến tương lai của và Mạc Phong? Mạc Phong làm sao còn có thể tin tưởng ? Mạc Phong còn có thể sao? Cứ coi như Mạc Phong tha thứ cho , em út của có thể bỏ qua cho sao? Đường đường là nhà họ Mạc, phát sau lưng có kẻ trăm phương ngàn kế muốn đối phó với họ, liệu họ có bỏ qua ?

      Tô Tranh nghĩ tới tất cả hậu quả này, lòng trực tiếp chùng xuống. khổ tâm kinh doanh, được gì lại chôn vùi chính mình?

      Tô Tranh khổ sở lắc đầu, , nên nhận được kết quả như vậy! Cho dù và Mạc Phong vẫn vô duyên như trước, cũng muốn Mạc Phong hận , càng muốn nhà họ Mạc lại lần nữa tước bọn trẻ khỏi tay !

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      37 Mục đích của Mạc Gấm
      Chương 81

      Người định bằng trời định, Tô Tranh ngàn vạn lần ngờ chỉ mất liên lạc trong mấy ngày, mà người bạn A Rượu có thể bại lộ chuyện của mình!

      thể có kết quả như thế, cũng muốn Mạc Phong hận , càng muốn lại nhận lại kết thúc như trước!

      Đầu điện thoại bên kia A Rượu nghe thấy Tô Tranh đáp lại, lo lắng hỏi: "Tô Tranh, cậu làm sao vậy? xảy ra chuyện gì? Bây giờ cậu ở đâu?"

      Tô Tranh lập tức bình tĩnh lại, vội vàng với A Rượu: "Tớ sao, tớ gọi lại cho cậu sau." xong vội cúp điện thoại.

      Sau đó Tô Tranh nhìn về vùng núi rừng rập rạp trước mắt lâu, nên làm như thế nào đây? Làm như thế nào để đền bù lại tất cả đây?

      Đúng lúc này, trong lòng lại nghĩ, mọi chuyện cũng chưa đến mức thể nào cứu vớt, còn có thể bù đắp, phải sao? Mặc dụ tối nay A Rượu sử dụng loại vi rút kia, nhưng chưa chắc Mạc Gấm phát máy vi tính của mình bị xâm nhập. Chỉ cần có thể xóa được con vi rút kia trước khi Mạc Gấm phát hề để lại dấu vết.

      Sau khi Tô Tranh nghĩ đến phương pháp này, mặc dù cũng biết cách làm này có nguy cơ rất lớn, nhưng việc đến nước này, cùng lắm bị nhà họ Mạc phát ra thôi. Nếu thành công, tất cả mọi chuyện đều bị phát , khi đó chỉ cần ở với các con cùng chờ Mạc Phong là được rồi, còn nếu bị phát …, nhưng tất cả cũng chỉ là nếu thôi.

      Xác định được ý định, Tô Tranh vội mở wifi của di động để phát ra tín hiệu, đồng thời mở Laptop ra chuẩn bị kết nối. Khi laptop khởi động khẩn trương nhìn tín hiệu máy vi tính bắt, sóng bắt chậm chạp như sên bò, mãi lúc lâu mới kết lỗi được mạng thành công!

      Tô Tranh hít hơi sâu bình tĩnh lại, mở Chat Messenger ra, nhìn thấy A Rượu on. còn kịp giải thích nữa, trực tiếp cho A Rượu là muốn xóa Tửu Thần . A Rượu kinh ngạc rồi , cũng muốn thử xóa nó.

      Tô Tranh gật đầu cái, tín hiệu Internet cực kỳ ổn định, nếu như chuyện này do A Rượu làm thể tốt hơn. do dự chút, lại mở USB ra, đem tài liệu lấy được từ máy tính của Mạc Phong ra copy giao cho A Rượu. Nếu như khi xảy ra chuyện gì bất trắc, trong tay A Rượu cũng có nhiều bằng chứng hơn.

      thấy thời gian còn sớm, sợ những nhưng vệ sĩ kia đột ngột tỉnh lại nên vội vàng dặn dò A Rượi rồi tắt máy tính.

      Đóng Laptop cầm điện thoại di động trở về phòng, những những vệ sĩ kia vẫn còn ngủ, trong lòng an tâm chút, nghĩ tới tối nay gọi điện được cho A Rượu. Nếu như có thể lấy lại được con vi rút kia mà để lại dấu vết tất cả đều còn kịp.

      Ngày hôm sau, khi mặt trời chiếu vào căn phòng, nhìn thấy bóng dáng làm việc của những người vệ sĩ, bọn họ có vẻ dị thường gì, có lẽ vệ sĩ Nghiêm cũng chưa phát ra điệu gì.

      len lén giấu điện thoại di động vào trong người, dẫn Yên Nhiên ra ngoài dạo đến đỉnh núi kia. Điện thoại di động lại bắt được tín hiệu lần nữa, lặng lẽ nhắn tin cho A Rượu, sau đó lo lắng chờ đợi. Nhưng đợi mãi cũng thấy A Rượu đáp lại.

      bắt đầu thấp thỏm , nhưng lại tự an ủi mình có lẽ là do A Rượu chưa nhìn thấy tin nhắn.

      Khi quay lại biện thự, vừa đúng lúc vệ sĩ Nghiêm từ trong phòng ra, ánh mắt người vệ sĩ trẻ tuổi này nhìn có chút kỳ quái, giống như là quan sát gì đó. Có lẽ ta bắt đầu nghi ngờ chuyện tối hôm qua rồi? Tô Tranh cố tỏ ra thoải mái mà cười với ta, lại thấy vệ sĩ Nghiêm nghiêng đầu .

      ra Tô Tranh cũng quá lo về phần vệ sĩ Ngiêm, ta chẳng có bằng chứng cụ thể nhiều nhất cũng chỉ là hoài nghi thôi. làm như có việc gì trở về phòng, chuyện đọc sách cùng với Yên Nhiên, cứ như vậy buổi sáng qua. Buổi trưa, nghe thấy thanh ầm ầm ở phía xa, chạy ra ngoài hỏi xảy ra chuyện gì, vệ sĩ Nghiêm chỉ nhàn nhạt phái người xem. Lúc tối, vệ sĩ Ngiêm tăng vệ sĩ tuần tra quanh biệt thự, ta cũng cho Tô Tranh biết xung quanh xảy ra chuyện gì.

      Buổi tối, sau khi bọn trẻ ngủ say, tự mình ra ngoài dạo mình . Lần này dám dùng lại chiêu cũ, chỉ buổi tối mất ngủ muốn ra ngoài dạo chút, dĩ nhiên vệ sĩ Ngiêm theo , Tô Tranh có lý do gì phản đối, thể làm gì khác hơn là sau lưng có thêm cái đuôi.

      Ai biết bọn họ xa, vệ sĩ Nghiêm đột nhiên rút súng lục ra, cảnh giác nhìn xung quanh. Cũng lúc đó Tô Tranh đồng thời phát , xung quanh có thanh người lại!

      Bọn họ ở nơi này mấy ngày, chưa từng có phát có người ở xung quanh, nhưng hôm nay vào đêm khuya là ai đến đây?

      Vệ sĩ Nghiêm nhìn cái, trong mắt chớp chớp cái, giọng dặn dò: " ở yên ở đây đừng đâu, tôi qua đó chút." xong đưa cho vật rồi dặn: " khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hãy nhấn cái nút này." xong ta thẳng vào rừng.

      Tô Tranh cười lạnh tiếng, chẳng lẽ vệ sĩ Nghiêm lại biết đời này có kế điệu hổ ly sơn? ta bỏ lại tự mình xem xét xung quanh có lẽ là lo lắng có người hại đến Cách Ly và Yên Nhiên, ta tình nguyện bỏ lại muốn để ý đến .

      Nhưng Tô Tranh cũng sợ, còn có cái gì là đáng sợ đối với , cũng phải là yếu đuối trói gà chặt! Vệ sĩ Nghiêm rời càng làm cho hành động tự do hơn, vì vậy lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng về phía đỉnh núi kia.

      Khi định leo lên đỉnh núi , bên cạnh lại vang lên tiếng bước chân chậm rãi.

      chợt dừng lại, nhanh chóng lùi về phía sau, trốn dưới thân cây.

      " Riểu thư Tô." tiếng gọi tên vang lên, trong rừng núi vắng vẻ của đên khuya tiếng gọi này làm dựng cả tóc gáy.

      chợt quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng người đàn ông cao gầy, người nọ mặc áo sơ mi, từ trong bóng tối từ từ ra.

      cố gắng bình tĩnh, mở miệng hỏi: " là ai?" phát giọng của mình trở lên khàn khàn run run, quá khẩn trương.

      Mặt của người đàn ông kia trong bóng tối, nhìn , nhưng nghe thấy tiếng ta hỏi lại: "Tiểu thư Tô, phải biết tôi sao?"

      Người này, có biết ?

      Nhìn vóc người cao gầy của người đàn ông , phong thái bình tĩnh, chợt nhớ tới người.

      Mạc Gấm, từng thấy qua ảnh , người này là Mạc Gấm sao?

      Tô Tranh khó khăn mở miệng: " là Mạc Gấm?" khẳng định , tiếp theo lại hỏi: " muốn gì?"

      Mạc Gấm từ trong bóng tối ra, nhờ ánh trăng chiếu Tô Tranh thấy diện mạo của .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Rất giống với ảnh chụp mà nhìn thấy trước kia, ta có chút giống với Mạc Phong nhưng lại có chút khôi ngô của Mạc Vân, tuấn tú giống phụ nữ. Nhưng người ta hề có chút hơi thở của phụ nữa, thực là rất sạch , nhìn vào ta nghe thấy hương thơm của núi rừng.

      Nhưng tại Tô Tranh có tâm tình để thưởng thức, cười lạnh, giọng khẳng định: “Quả nhiên là !”

      Mạc Gấm khẽ : “Vậy hẳn là biết tại sao tôi lại xuấn ở nơi này rồi?”

      Vì sao Mạc Gấm lại xuất ở nơi này, đương nhiên Tô Tranh biết.

      Tất nhiên là A Rượu thất bại, tìm thấy được Tửu Thần Nhất Hào nơi Mạc Gấm, thậm chí còn có khả năng Mạc Gấm giăng lưới đợi A Rượu chui đầu vào. Mạc Gấm phát ra A Rượu, sau đó tìm hiểu căn cứ của A Rượu nên tìm thấy bản thân mình sao?

      Bỗng nhiên Tô Tranh nhớ tới tiếng trực thanh ầm ầm giữa trưa, là thanh của máy bay trực tranh sao?

      Hiển nhiên Mạc Gấm dám kinh động đến Mạc Phong, cũng làm kinh độ đến người của Mạc gia, người từ ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi rừng núi hoang sơ này, dùng kế điệu hổ ly sơn dụ vệ sĩ Ngiêm, cuối cùng ta muốn làm gì?

      Mạc Gấm nhàn nhạt mở miệng giải thích: “Hẳn là đoán được, trai tôi còn biết làm những chuyện gì.” ta nhìn sắc mặt Tô Tranh, tiếp tục : “ tại ấy còn biết lấy trộm thông tin trong máy tính.”

      Tô Tranh cười lạnh: “Nhưng mà biết, chạy đến đây để với tôi rằng biết. muốn làm gì?”

      Mạc Gấm lắc đầu, lúc này dùng thanh tia doa động : “Tôi nghĩ là làm gì, tôi chỉ đến xem cháu trai và cháu của tôi có an toàn , nhân tiện xem .”

      Tay Tô tranh nắm chặt thành quyền, đương nhiên là tin, chỉ nhìn thôi sao?

      Mạc Gấm xoay người, vừa vừa chuyện: “ có thể tin.”

      Khi bóng lưng Mạc Gấm biến mất, Tô Tranh buông lỏng tay, vô lực dựa vào thân cây, ngửa đầu nhìn ánh trăng.

      Mạc Gấm đến nơi này, là muốn làm gì? ta là muốn cảnh cáo mình nên có những suy nghĩ muốn làm gì bất lợi cho Mạc gia sao?

      ta…… ra cũng giúp người để đạt được mục đích sao?

      ***********

      Khi vệ sĩ Nghiêm hăng hái chạy tới, rất nhanh phát Tô Tranh trầm tư dựa vào thân cây, vội vàng hỏi thế nào.

      Tô Tranh ngước mắt nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta, lắc đầu : “ có việc gì, quay về thôi.”

      Vệ sĩ Nghiêm có chút băn khoăn với thái độ của Tô Tranh, trầm mặc, ngồi xuống đỡ Tô Trnah đứng dậy.

      Tô Tranh lạnh nhạt cự tuyệt ta, bản thân tự đứng dậy về.

      Khi Tô Tranh lên lầu, nghe thấy vệ sĩ Nghiêm kêu lên tiếng “Tiểu thư Tô.”

      Tô Tranh quay đầu nhìn thoáng qua, lại nhìn đến vệ sĩ Nghiêm đứng giữa phòng khách, trong đôi mắt có chút áy náy.

      ta trịnh trọng mở miệng : “Tiểu thư Tô, tôi bảo vệ tốt.”

      Tô Tranh gật đầu, ta cần trịnh trọng như vậy, tin tưởng người này nhất định bảo vệ tốt.

      Tô Tranh có tâm , cũng mặc kệ bao nhiêu cảm xúc của vệ sĩ Nghiêm, lên lầu.

      Cả đêm này, thể ngủ ngon. ngừng nhớ tới việc Mạc Gấm xuất , Mạc Gấm xuất có ý nghĩa gì?

      Chuyện này lạc quan mà nghĩ, có thể cho rằng Mạc Gấm biết mình hành động, nhưng ta là vì nghĩ đến hạnh phúc của trai, cũng ra chuyện này, mà chạy đến cảnh cáo bản thân , cho bản thân cơ hội. Nhưng nếu bi quan mà nghĩ, có lẽ Mạc Gấm và trai có cùng suy nghĩ, ta có mục đích khác.

      Nghe Mạc Gấm phải là do Mạc lão phu nhân sinh ra, nhưng hề bạc đãi Mạc Gấn, vị tam thiếu gia này từ sang Mỹ học, rất ít khi trở về.

      biết tình cảm của Mạc Phong và Mạc Gấm như thế nào, cũng thể đoán được hành động đến đây của Mạc Gấm là lý do gì.

      Suy nghĩ đêm có đầu mối, mà giấc ngủ của luôn tốt, vậy nên năm giờ sáng ngày hôm sau vẫn chưa thể ngủ. Có lẽ như thế này lại tốt, ràng là cần ngủ, đứng dậy kéo màn cửa hít thở khí bên ngoài, thuận tiện điều chỉnh tâm tình.

      Rất nhanh đến bảy giờ, rửa mặt định ra ngoài nhìn xem Yên Nhiên rời giường hay chưa, lại nghe thấy thấy tiếng gõ cửa.

      đến mở cửa, lại thấy vệ sĩ Nghiêm đứng nghiêm túc ngoài cửa, thân màu đen.

      Tô Tranh sửng sốt, vệ sĩ Nghiêm rất ít khi tự tiện lên lầu, bây giờ sao lại có thể đứng ngoài cửa?

      Vệ sĩ Nghiêm nhìn , trong ánh mắt có tia cảm xúc khó tả, nhưng rất nhanh ta cung kính : “Tiểu thư Tô, Mạc phu nhân cho mời .”

      Mạc phu nhân, Mạc phu nhân nào?

      Vệ sĩ Nghiêm xem ra sớm dự liệu tới kinh ngạc của Tô Tranh, nhàn nhạt bổ sung thêm: “Mẹ của Tiên sinh, bà nội của tiểu thiếu gia, lão phu nhân của Mạc gia, muốn gặp tiểu thư Tô.”

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Last edited by a moderator: 25/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :