1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Dụ Anh Cắn Câu - Nữ Vương Không ở Nhà (52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74: muốn nhìn thấy mái tóc dài tung bay của em

      Xem ra đêm hôm đó Mạc Phong tạm thời trấn an được Tô Tranh, vậy nên Mạc Phong tỏ thái độ phối hợp, nhìn những cử chỉ kiều của vợ chưa cưới Phùng Minh Nhi này mà biến sắc.

      Phùng Mính Nhi thấy Mạc Phong cũng phản đối. Lập tức có thái độ được voi đòi tiên. Thấy vậy Tô Tranh chỉ mỉm cười, nhưng Mạc Yên Nhiên ở bên lại ngày càng ưa nổi.

      "Hừ, gì vậy chứ, trước kia dì Phùng phải như vậy mà!" Mạc Yên Nhiên bĩu môi vui, cũng dì Phùng trước kia như thế nào, chỉ là hôm nay đối dì Phùng cực kỳ bất mãn.

      Lúc này lại là Tô Tranh trấn an Mạc Yên Nhiên náo loạn, đưa bé ra tản bộ bờ cát, xây lâu đài cát, cũng là trò chơi giết thời gian tốt. Lúc nhìn bé vui vẻ bên lâu đài cát dưới trời chiều đó, nhịn được nghĩ, nếu có thể ở bên con như vậy cả đời tốt biết bao.

      biết tình sâu thẳm bên trong thực tế lãnh lẽo trước mặt rất yếu ớt, qua cái thời vì tình mà bất chấp tất cả từ lâu. Mà niềm vui gia đình trước mắt này cũng là khát vọng kiếp này của , lần này bất kể thế nào cũng bỏ hai đứa bé xuống.

      Mạc Yên Nhiên ngẩng đầu lên cười vui vẻ, cười đến rực rỡ mà kiêu ngạo: "Dì, dì xem, đây là vườn hoa cháu xây này!"

      Tô Tranh nhìn nụ cười ngây thơ của bé, nhìn mái tóc bị trời chiều nhuộm thành màu vàng nhạt của bé, mỉm cười gật đầu: "Yên Nhiên là bé thông minh nhất."

      Mạc Yên Nhiên nghiêng đầu mỉm cười, bé thích dì Tô, càng thích dì Tô khen mình, loại cảm giác đó so với cảm giác được ăn đào ngon nhất còn thích hơn.

      Hạnh phúc ngọt ngào dày đặc lan tràn giữa hai người lớn , Tô Tranh chìm đắm trong hạnh phúc này, nhưng dần dần cảm thấy chút lạnh lẽo bao phủ.

      từ từ quay đầu, thấy cách đó xa là Phùng Minh Nhi lâm vào trầm tư.

      Phùng Mính Nhi ngồi bờ cát quan sát hai người, mang mặt vẻ suy tư đáng sợ.

      Khi Phùng Mính Nhi thấy Tô Tranh phát , hoảng hốt cười gượng, xoay người rời .

      Mạc Yên Nhiên nhìn theo ánh mắt Tô Tranh, cũng phát Phùng Mính Nhi. bé có chút bất mãn bĩu môi : “Dì Phùng, sao dì lại lén lút đứng đó nhìn cháu chơi?”

      ra Mạc Yên Nhiên cũng chỉ thuận miệng , nhưng Phùng Mính Nhi lại như bị đạp trúng chỗ đau, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      Mạc Yên Nhiên hừ cái, để ý tới Phùng Mính Nhi nữa, kéo Tô Tranh muốn giúp mình xây sân chơi cát phía sau lâu đài. Tô Tranh mỉm cười nhìn Phùng Minh Nhi, cúi đầu xây cát với Mạc Yên Nhiên.

      Phùng Mính Nhi cũng được, cũng xong, đứng đó sửng sốt nửa ngày rốt cuộc cũng nhấc chân đến bên cạnh họ.

      Qua khóe mắt Tô Tranh thấy đôi chân với móng chân sơn màu xanh dừng dừng lại bờ cát trước tòa lâu đời, nhưng vẫn làm như để ý tới, tiếp tục đào chỗ cát ướt bên cạnh làm sân chơi. Mà Mạc Yên Nhiên hoàn toàn thấy đôi chân đó, bé chơi vui vẻ, để ý đến mọi thứ ở xung quanh.

      Phùng Mính Nhi nở nụ cười, quan sát vẻ mặt Tô Tranh từ từ : “Tô tiểu thư đúng là mỹ nhân tỉnh xảo.”

      Tô Tranh ngẩng đầu cười nhạt, cũng đáp lời, mà Mạc Yên Nhiên ở bên cạnh nghe thế đưa tay lau cái trán đầy mồ hôi của mình, hả hê : “Dì Tô đương nhiên là mỹ nhân rồi, cháu thấy dì ấy là người xinh đẹp nhất!”

      Tô Tranh mặt biến sắc, biết lời của Phùng Mính Nhi còn có ý khác.

      Quả nhiên nghe xong câu trả lời của Mạc Yên Nhiên, cười bí hiểm, tỉ mỉ ngắm Mạc Yên Nhiên: “Đại tiểu thư Yên Nhiên của chúng ta cũng là tiểu mỹ nhân tinh xảo!”

      Mạc Yên Nhiên nhất thời có chút hiểu sao Phùng Mính Nhi lại đến đề tài này, nhưng bé cũng nghe vô số người khen mình, lập tức để ý : “Còn cần dì phải sao? Con Mạc gia nhà cháu ai chẳng xinh đẹp!”

      Nghe đến đó, Tô Tranh hiểu hàm ý trong lời Phùng Mính Nhi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phùng Minh Nhi, lại thấy ý lạnh trong mắt Phùng Minh Nhi.

      Phùng Mính Nhi nhìn Tô Tranh lạnh lùng : “Hai dì cháu trông đẹp y như nhau, dáng dấp cũng giống nhau!”
      Tô Tranh ôn hoà đáp lại: "Mỹ nữ đời này dáng dấp đều khác nhau lắm.”

      Mạc Yên Nhiên nghe được lời Phùng Mính Nhi, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn dì Tô chút, lại nghĩ đến bộ dáng mình, quả nhiên cảm thấy rất giống nhau, liền mở to mắt : “Ai nha, dì Tô và cháu có điểm giống nhau nha!”

      Mặt mày bé hớn hở : " trách được cháu vẫn cảm thấy như từng gặp dì Tô, ra là do dì Tô giống cháu, đúng là có duyên nha!”
      Tô Tranh bỗng nhiên cảm thấy có rất rất nhiều cảm xúc đan xen, con của mình dĩ nhiên là giống mình rồi, đó phải là trùng hợp cũng phải duyên phận, mà là ý trời.

      Phùng Mính Nhi lạnh nhạt hừ tiếng, nhìn Tô Tranh lần cuối cùng, sau đó đứng dậy bỏ về. muốn ở lại chỗ này nữa.

      Tô Tranh khép hờ mắt nhìn tòa lâu đài hai mẹ con khổ cực đắp nên.

      Tòa lâu đài yếu ớt, chỉ cần đạp mạnh cái là có thẻ chia năm xẻ bảy.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 75
      Mùng 1 đầu năm mừng tuổi cả nhà 2 chương truyện ( NT vợ trước và 1 c truyện này nhé)
      Hôm sau Phùng Mính Nhi rời , muốn đâu, Mạc Phong cũng ngăn cản.

      Điều này làm cho Tô Tranh cảm thấy khó hiểu, bắt đầu cảm giác mình nên ra quyết định cấp bách hơn.

      Phùng Mính Nhi rời , có hai nguyên nhân đơn giản, thứ nhất là lấy được thứ mình muốn từ chỗ Mạc Phong, thứ hai là tự ta lấy được tin tức có giá trị.

      Phùng Mính Nhi có hai lựa chọn, hoặc là giúp Phùng gia đối phó với Mạc gia, hoặc là cố gắng giúp hai nhà Mạc Phùng kết thân giữ gìn quan hệ.

      Hôn nhân của Phùng Mính Nhi và Mạc Phong vốn rất mỏng manh, lão phu nhân nhà họ Mạc cũng nhất định toàn lực ủng hộ, nhưng hôm nay Phùng Minh Nhi cảm thấy mình nắm giữ được bảo bối có thể lấy lòng lão phu nhân.

      Tô Tranh cười khổ, căn cứ tin tức thu thập được, nghe phu nhân của nhà họ Mạc qua đời từ lâu, dựa vào lời vô tư của Mạc Yên Nhiên biết được tin tức, mẹ ruột của Yên Nhiên độc ác từ bỏ con mình, là người phụ nữ xấu đáng ghét.

      Hôm nay Phùng Mính Nhi ràng phát người phụ nữ xấu xa trong truyền thuyết qua đời nay lại xuất bên cạnh hai bảo bối nhà họ Mạc, nên xúc động, nóng lòng muốn báo cho lão phu nhân.
      === ====== ====== ====== ====== ====== ====== =========

      Lúc này, Tô Tranh nên thực kế hoạch ban đầu là đưa bọn trẻ rời , hay lựa chọn tin tưởng Mạc Phong ở lại chỗ này?

      Nếu như lựa chọn vế trước, bọn theo sao? Sau khi biết bọn chúng có tiếp nhận mình hay ?

      Đủ loại vấn đề, khiến Tô Tranh lọt vào khúc mắc trước nay chưa từng có. Trong khúc mắc này, nghĩ đến vấn đề tình cảm giữa mình và Mạc Phong, nhưng đến cuối lại chỉ thở dài tiếng.

      phải là , mà là quá gian nan.

      phải là tin, mà là tin tưởng phải trả cái giá quá cao.

      Làm sao có thể lấy lại kiếp dễ có được? Làm sao có thể lấy khát vọng tình thân để làm tiền đặt cược?

      làm sao có thể quên, kết cục bi thảm của kiếp trước?

      Mạc Phong mở mắt trong đêm tối, nhìn người con ôm chăn bên cạnh ngẩn ngươi, đôi mắt thâm trầm bình tĩnh nhìn .

      Từ sau khi Phùng Minh Nhi đến, sắc mặt luôn thay đổi khó nắm mắt, nhưng sau khi Phùng Minh Nhi khỏi chẳng những vui mừng, ngược lại càng thêm trở nên trầm mặc.

      đứng dậy nâng tay, vuốt ve mái tóc ngắn vừa đến tai của , khàn khàn mở miệng: “Gần đây em có tâm .”

      Tô Tranh quay đầu nhìn cái, cũng dối gạt , dứt khoát gật đầu : "Ừ."

      Giữa đêm khuya, Mạc Phong trầm mặc lâu rồi mới chậm rãi : " có chuyện gì, cần nghĩ quá nhiều."

      Lúc này Tô Tranh cũng có ý định trả lời , miễn cưỡng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Mạc Phong thở dài, ôm vào lòng, dịu dàng bên tai : “Tóc của em chấm xuống dưới tai rồi.” Khi bọn họ mới gặp nhau, tóc mới chỉ đến tai.

      Tô Tranh cố ý : "Ngày mai em cắt tóc ngắn, cắt thành tomboy."

      Mạc Phong cười trầm: “ cho cắt.” cúi đầu bên tai, phả hơi nóng sau đôi tai nhạy cảm của : “ muốn được nhìn thấy mái tóc dài của em, có được ?”

      Nét mặt Tô Tranh vẫn chút thay đổi: “ được.” Tóc dài? Đó là chuyện kiếp trước, kiếp này Tô Tranh là tóc ngắn, thích thôi.

      Mạc Phong cũng vì thái độ chống đối của mà mất vui, thực tế mấy ngày này ngày càng bao dung , nắm chặt bờ vai giọng nghiêm túc : “ đưa em và bọn trẻ đến nơi bí mật ai biết, đến lúc đó cho người bảo vệ ba mẹ con em tốt."

      khẽ vuốt ve tấm lưng có chút cứng ngắc của Tô Tranh, dịu dàng : “Đợi đến khi tóc em dài đến vai, chúng ta có thể cùng sống cuộc sống hạnh phúc, có được em?”

      Tô Tranh nghiêng đầu nhìn , chỉ thấy trong đêm tối có đôi mắt thâm trầm mà dịu dàng nhìn mình chăm chú.

      trầm mặc lúc, nhàng hỏi: "Tại sao cùng mẹ con em?"

      Mạc Phong ôm , cọ chiếc cằm cứng rắn lên mái tóc mềm mại của : " có việc phải xử lý, chờ xử lý xong, tất cả tốt hơn."

      Tô Tranh cúi đầu gì.

      Kiếp trước, mang thai, cưng chiều , nhưng cuối cùng lại nhận mệnh lệnh, phải biên giới chuyến. Khi đó cũng , sớm trở về, đợi đến khi trở lại, hạ sinh bọn trẻ, họ có thể sống chung hạnh phúc.

      Hôm nay lại muốn rời , lại bắt chờ đợi.

      Tô Tranh ngẩng đầu nhìn Mạc Phong, quyết định vì tình giữa hai người mà thử xem xét lần cuối cùng xem sao.

      "Mạc Phong, có thể bỏ lại tất cả đưa em và bọn trẻ được ?"

      nghe thấy lời của mình , hỏi xong, cười khổ quay đầu .

      Cần gì phải hỏi, tại sao muốn hỏi, đáp án dĩ nhiên là , Mạc Phong là trụ cột của Mạc Gia này làm sao có thể bỏ mặc cả gia tộc mình?

      Trong bóng tối, chờ lâu vẫn nghe được câu trả lời, chỉ cảm thấy đôi tay hữu lực kia nắm chặt tay mình, dùng sức, làm tay của phát đau.

      Tô Tranh thở dài: "Em biết đáp án của , em chỉ là tùy tiện hỏi thôi." kỳ vọng gì, chút cũng dám kỳ vọng.

      Mạc Phong đưa tay kéo vào lòng mình, ôm chặt.

      Tô Tranh giãy ra, giống như cá gỗ mà thuận theo.

      Mạc Phong thở hổn hển, thanh bên tai run rẩy : "Tranh Tranh, tin tưởng có được , lần này để cho em thất vọng. bảo vệ em tốt, bảo vệ bọn trẻ tốt."

      Tô Tranh mở to hai mắt, nghe tiếng thở dốc cố đè nén của người đàn ông kia, cắn môi gật đầu cái, nhàng : "Được."

      đánh cược lần, cược rằng lần này có thể tin tưởng Mạc Phong.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76: Gian tình lần cuối cùng .

      Tô Tranh đưa tay sờ chiếc đồng hồ cũ kỹ cổ tay bên kia. Đây là đồng hồ đeo tay năm lên trung học mẹ viện trưởng tặng làm quà sinh nhật, thứ đồ cũ kỹ như thế này ở trong cái xã hội coi trọng vật chất ngày nay thể nào mua được. Mạc Phong từng cầm tay nhìn qua cái đồng hồ này, nhìn lâu sau nhàn nhạt : “ nhớ cái đồng hồ này.”

      Cái đồng hồ này Mạc Phong có ấn tượng, bởi vì khi họ ở chung với nhau đều đeo, như hình với bóng.

      Nhưng Mạc Phong tuyệt đối nghĩ, hôm nay trong cái đồng hồ cũ kỹ này cất giấu nỗi ưu phiền, nỗi ưu phiền đó được cất giấu để vào lúc thích hợp có thể hủy diệt cả tương lai nhà họ Mạc.

      Những năm gần đây nhà họ Mạc chiếm cứ cả địa bàn lớn như vậy, cũng coi đây là căn cứ điểm từ từ nhúng tay vào rất nhiều mạch máu kinh tế của quốc gia. Gia tộc tồn tại mấy chục năm tuyệt đối thể là trong sạch, giống như xã hội tư bản phương Tây tích lũy vật chất nhất định cũng kèm theo tầng lớp nô lệ dưới cùng đẫm máu và nước mắt vậy. Thời gian Tô Tranh theo cạnh Mạc Vân, sáu năm, mực bí mật quan sát phương thức vận hành của tập đoàn lớn này, cũng cố gắng tiếp xúc được với những tin tức quan trọng của Mạc gia. Đáng tiếc lại thấy được ràng ở chỗ Mạc Vân, Tô Tranh thậm chí phát được viên chức chính phủ đến công ty này, chứ đừng tới việc nhà họ Mạc này xâm nhập đến trung ương quan trọng nào rồi.

      Tô Tranh từng nghĩ tới dùng thủ pháp đứng đắn để từ chỗ Mạc Vân lấy được chút cơ mật, nhưng sau Tô Tranh vẫn bỏ qua. vì gì, chỉ vì vào lúc nghèo túng Mạc Vân cất nhắc . Tô Tranh cũng phải người vong ân phụ nghĩa, oan có đầu, nợ có chủ, mục tiêu của là nhà họ Mạc, Mạc Phong và lão phu nhân, chứ phải Mạc Vân.

      Tô Tranh nhàng xoay đồng hồ đeo tay, nơi này cất giấu chút đầu mối lấy được từ laptop Mạc Phong. Tô Tranh nhất định lấy được tin mình muốn có nhất. Mà những tin tức cơ mật kia chỉ cần tùy tiện tiết lộ cho nhà họ Phùng hoặc người nào có địch ý với nhà họ Mạc gia tất nhiên nhà họ Mạc gặp phải nguy cơ .


      và Mạc Phong rắc rối, phân ra được ai có lỗi với ai. Chuyện đến lúc này lựa chọn tin tưởng Mạc Phong, và là thời điểm này động lòng, cũng là vì cho bọn trẻ tương lai hạnh phúc hơn. Nhưng vĩnh viễn bao giờ quên, thể làm cây dương xỉ, phải độc lập kiên cường, thể hoàn toàn lệ thuộc vào người đàn ông này, cho nên phải giữ lại cho mình đường lui.

      Tô Tranh gọi điện thoại, sắp xếp tất cả. Cuối cùng lựa chọn đưa bọn trẻ rời , vĩnh viễn rời khỏi nhà họ Mạc và Mạc Phong. cần tình , chỉ vì bọn trẻ, cũng hi vọng mình cần dùng đến đường lui cuối cùng này.

      Bà Miêu bị Mạc Phong đưa trước, trước khi bà Miêu vẫn thắc mắc, tại sao bà phải rời ? Bà rất thích hai chị em. Nhưng dù gì bà vẫn được giải thích.

      Mạc Yên Nhiên nhìn những chuyện này xảy ra, nhớ lại gần đây thấy người cha thần long thấy đầu thấy đuôi đâu, lặng lẽ hỏi dì Tô có phải có chuyện gì lớn xảy ra ? Tô Tranh vuốt ve mái tóc xoăn của bé, trong lòng khỏi cảm thán, đứa trẻ sinh ra trong gia đình chính trị, so với những đứa trẻ bình thường dù sao cũng mẫn cảm hơn chút. Điều này lại làm cảm thấy khổ sở. sao có thể hi vọng bé mười tuổi bắt đầu phải lo lắng chuyện tranh đấu của người lớn? chỉ hi vọng Yên Nhiên đơn thuần có thể bình an lớn lên thôi!

      Cảm giác này, khiến cho bắt đầu băn khoăn, cho Mạc Phong cơ hội là đúng hay sai? Bọn trẻ ở lại nhà họ Mạc thực có thể hạnh phúc sao?

      Mạc Cách Ly đương nhiên cũng chú ý tới khác thường xung quanh, nhưng cậu hỏi gì. Đứa trẻ này so với Mạc Yên Nhiên ra đời muộn mười phút, nhưng lại tựa như thành thục hơn Mạc Yên Nhiên mười tuổi. Cậu thu tất cả vào tầm mắt, sau đó lặng lẽ cúi đầu làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh làm chuyện mình nên làm, thỉnh thoảng lại nhàn nhạt trấn an chị chút.

      Buổi tối hôm nay, sau khi bọn trẻ ăn tối xong, Tô Tranh dẫn bọn trẻ vào phòng sách học bài, mà bản thân lại tới phòng Mạc Phong. Mạc Phong chưa bao giờ hút thuốc, nhưng khi Tô Tranh vào phòng lại thấy tay nắm điếu thuốc, làn khói lượn lờ.

      Tô Tranh tới trước mặt , cầm lấy điếu thuốc tay , cúi đầu nhàng hút hơi.

      Mạc Phong thấy động tác của , nhàn nhạt cười: "Tôi muốn nếm thử qua mùi vị em từng thưởng thức." Là thuốc dành cho phụ nữ, từ bao thuốc lá của Tô Tranh.

      Tô Tranh cầm điếu thuốc trong tay, tỉ mỉ suy nghĩ, nghe Mạc Phong vậy liền cười buồn: “ nếm được vị gì rồi?”

      Mạc Phong giật giật khóe miệng, khó khăn : “Đắng.”

      ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Tô Tranh: "Tôi chỉ nếm được vị đắng, đắng đến lòng tôi phát đau."

      Tô Tranh cúi đầu hít hơi nữa, từ từ thở ra làn khói, sau đó : “ ra khói cũng có thể có vị ngọt, chỉ là nhìn nhận nó thế nào mà thôi.”

      Mạc Phong đưa tay vén tóc bên trán lên: “Vậy em tôi nghe, làm sao mới có thể thấy được vị ngọt trong vị đắng?”

      Tô Tranh lại cúi đầu nghiêm túc hút thuốc, cũng trả lời .

      Mạc Phong cũng thúc giục, nhìn từng chút hút xong điếu thuốc.

      ra Mạc Phong thích hút thuốc, cũng thích đàn ông hay phụ nữ hút thuốc, nhưng bây giờ phát mình rất thích nhìn Tô Tranh hút thuốc. Dáng vẻ Tô Tranh hút thuốc ưu nhã, thong dong, lại tịch mịch thê lương. Tô Tranh cứ để ôm vào trong lòng như vậy, ôm chặt, sủng ái, để chịu nửa phần uất ức.

      Cuối cùng Tô Tranh cũng hút xong điếu thuốc, dập điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó ngước mắt hỏi Mạc Phong: “ muốn nếm vị ngọt trong vị đắng sao?”

      Mạc Phong trả lời, cũng phải có câu trả lời, chỉ nghiêm túc nhìn , giống như cả đời rời mắt.

      Tô Tranh bước lên bước, đưa tay ôm chặt cổ , ngẩng đầu nhắm mắt, dùng đôi môi mỏng tiến sát .

      Mạc Phong bất ngờ, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, cúi đầu hôn lên môi của . Ban đầu chỉ là lướt qua, sau lại hung hăng hôn, thậm chí bắt đầu gặm ăn, giống như muốn ăn cả người .

      Lúc này Tô Tranh vẫn còn tỉnh táo, đưa tay lên đẩy . Phía sau Mạc Phong là giường, lúc Tô Tranh đẩy , hiểu được ý đồ của , liền thuận thế ôm lui về phía sau nằm lên giường.

      Tô Tranh cưỡi người , cúi đầu nhìn đầy quyến rũ. Đôi mắt Mạc Phong dưới ánh trăng tràn đầy khát vọng, lồng ngực khỏe mạnh bởi vì thở hổn hển mà kịch liệt phập phòng.

      Tô Tranh vươn đôi tay mảnh khảnh, lướt từ gáy đến lồng ngực , vuốt ve từng điểm . mơn trớn nơi nào, nơi đó liền nóng lên, đợi đến khi tay vuột ve đến vật của đàn ông nhô ra dưới cái áo sơ mi mỏng này lồng ngực kia giống như núi lửa sắp bộc phát.

      Đôi mắt Mạc Phong tối lại càng tối, lồng ngực phật phồng kịch liệt, Tô Tranh còn có thể cảm thấy thân dưới mềm mại của mình có thứ gì đó mất thăng bằng đội lên . Tô Tranh cười êm ái, khàn khàn : "Mạc Phong, chắc nhớ em lắm."

      Trong đôi mắt Mạc Phong thoảng qua tia sáng, nặng nề mà bất đắc dĩ : “ Làm sao có thể quên em!”

      Tô Tranh cười dịu dàng: "Em muốn nhớ em cả đời."

      xong lời này, liền ngồi thẳng lên, từ từ tụt quần xuống. Nhưng cũng ngồi xuống như dự liệu của Mạc Phong, mà cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm, thổi mạnh thứ cao lớn giương lên kia, sau đó ngậm đỉnh cao nhất, dùng đầu lưỡi dây dưa.

      Mạc Phong rên rỉ tiếng khô khố, từ cổ họng gọi tiếng: "Tranh Tranh. . . . ."

      Tô Tranh cảm thấy Mạc Phong vội vàng, buông vật nóng run rẩy này ra, lại cảm nhận nhịp đập của vật thể kia. cười tiếng , tách hai chân ra ngồi xuống.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 77.
      Rốt cuộc cũng gần như hoàn toàn ở trong cơ thể rồi, nhàng luật động cái mông, cảm thấy nhịp đập của trong cơ thể mình, nhịn được hít sâu hơi.

      Mạc Phong đưa tay ra, đôi tay vững vàng vịn vòng eo mảnh khảnh của , khàn khàn khô khốc : “ muốn em.”

      Tô Tranh nhắm mắt ngửa cổ, sợi tóc nhu thuận theo động tác của như chảy xuôi mặt nước.

      Thân thể cố ý dừng lại bất động: “ đời này, phải cứ muốn nhất định có được.”

      Bàn tay Mạc Phong nắm eo bóp mạnh hơn: “Nhưng muốn em, muốn em vĩnh viễn ở bên cạnh .” Cho dù có phải trả cái giá lớn, cũng hối tiếc.

      Tô Tranh hít hơi sâu, biết chuyện tương lai khó có thể đoán được, sau tất cả mọi chuyện, tương lai của họ có tồn tại được hay cũng rất khó , thậm chí có thể cả đời cũng gặp lại nhau. Vì vậy lòng chợt mềm nhũn, thân thể thuận theo nguyện vọng của , nhàng luật động.

      Dưới ánh trăng, thân thể trơn bóng trắng nõn giống như tơ lụa, giống như nước chảy nhàng khiến người khác rung động, đường cong xinh đẹp trước ngực nhộn nhạo, vòng eo mảnh khảnh khiến cho giống như cành liễu yếu ớt đu đưa theo gió mong muốn được người ta thương, mà sợi tóc ngắn ngủn ngửa ra sau, lại càng tăng thêm vài phần ý vị.

      giống như nữ, khuất động mặc cho người đàn ông muốn làm gì làm. Đáng tiếc nữ này hề muốn bị ép buộc, nhanh chậm, từ từ luật động, bất chấp cảm giác người đàn ông này mang đến, lại càng làm cho điên cuồng giày vò.

      Rốt cuộc Mạc Phong cũng nén được lửa nóng trong cơ thể sắp tuôn ra, bàn tay bên eo xuống, vuốt ve đôi chân thon dài bóng loáng của . Trong lúc chịu lửa nóng hành hạ, đưa ngón tay thô ráp sờ vào da thịt bóng loáng mềm mại của Tô Tranh, mà khi Tô Tranh còn chưa phát giác, đôi tay kia tới cánh hoa của . Tô Tranh ý thức được chủ quyền bị xâm phạm, nghĩ xem tiếp theo nên làm gì ngờ Mạc Phong lại thúc eo lên, và hai tay đồng thời nhấn xuống cái, Tô Tranh lập tức hoàn toàn ngồi xụp xuống, lúc này khát vọng của Mạc Phong mới có thể hoàn toàn vào. Tô Tranh cau mày cả kinh, môi mỏng phát ra tiếng "A" sợ hãi, ai ngờ động tác của Mạc Phong rất mạnh, còn chưa kịp kêu xong tiếng "A" trước, tiếng sau bị nhấn chìm, lần lại lần giống như thủy triều vĩnh viễn dừng lại.

      Tô Tranh hé mở môi, há miệng thở dốc, nơi này rung chuyển kịch liệt như ngồi sóng lớn. giọng rên rỉ, đôi tay vô thức bám chặt lồng ngực , lý trí từ từ trở lại trong kích tình, muốn đoạt lại quyền chủ động. Vì vậy vòng eo theo sóng lớn này nhảy múa, theo tiết tấu kích động này đung đưa, vào ra, ra chống xuống. Dần dần tiếng bắt đầu thở dốc, bắt đầu giọng rên rỉ, hai người ở nơi này hợp tấu, múa ra điệu múa dụ hoặc nhiệt tình nhất.

      lâu sau, khi dương hòa và nhạc lên đến đỉnh cao nhất, khi điệu múa kịch liệt bắt đầu cuồng loạn giống như đàn đứt dây, giống như vở kịch cuồng loạn, tiết ra tất cả trong cơ thể .

      đứng dậy, mặc cho từ cơ thể mềm mại của mình rút ra, chút quyến luyến.

      nằm giường, lồng ngực chưa thở được bình thường vẫn phập phồng như cũ, đôi mắt rời khỏi .

      Tô Tranh nở nụ cười xán lạn: "Em qua với bọn trẻ nhé."

      chuyện như bình thường, giống như bảo hôm nay trăng sáng rất đẹp.


      Mạc Cách Ly cúi đầu nghiêm túc xem quyển sách, nhưng cậu nhìn trang giấy rất lâu mà chưa lật. Mạc Yên Nhiên làm bài tập, đầu bút đâm vô số lỗ đó.

      Khi Tô Tranh mở cửa vào, Mạc Cách Ly ngẩng đầu lên gật đầu chào, còn Mạc Yên Nhiên trực tiếp nhảy dựng lên nhào qua.

      “Dì Tô, sao cháu thấy dì đâu? Dì đâu vậy?” Mạc Yên Nhiên làm nũng trong lòng Tô Tranh, phát Tô Tranh mới vừa tắm xong, cả người tản ra mùi thơm ngọt ngào.

      Tô Tranh nhàng vuốt ve mái tóc xoăn của bé, ngước mắt : " giờ chúng ta lập tức ." Lúc lời này nhìn sang Mạc Cách Ly.

      Mạc Cách Ly ngạc nhiên, chỉ là nhíu mày nhàn nhạt hỏi: " đâu?"

      Tô Tranh cười : " biết."

      Mạc Cách Ly suy nghĩ chút, tiếp tục hỏi: "Ba đưa bọn cháu ?"

      Lần này Tô Tranh cười lòng, đối với cậu bé rất tán thưởng: "Đúng vậy."

      Mạc Cách Ly nghe được lời khẳng định, hai lời, để quyển sách tay xuống : "Được, giờ luôn ạ."

      Mạc Yên Nhiên còn ngạc nhiên và nghi ngờ, mơ hồ hỏi: "? đâu?"

      Tô Tranh vuốt ve khuôn mặt nhắn của bé, dịu dàng : "Rồi cháu biết."

      Tô Tranh rồi biết, lúc này Mạc Yên Nhiên tuyệt đối ngờ họ lại xa như vậy, càng nghĩ tới đến nơi hoang vắng như vậy.

      Rất nhiều năm sau này Mạc Yên Nhiên cũng quên đêm hôm đó, bé cũng kịp tạm biệt căn biệt thự sinh sống mấy ngày, thậm chí còn kịp tạm biệt ba mình.

      Đêm hôm đó, dưới bảo vệ của mười vệ sĩ cải tranh thành người bình thường, Tô Tranh đưa hai đứa trẻ ngồi lên chiếc xe hơi , lên xe lửa, đổi xe, đổi xe, sau đó lên xe riêng, sau đó lại đổi xe lửa, đổi xe, cuối cùng là chiếc xe bus bình thường đưa họ đến thị trấn bình thường.

      Mấy ngày bôn ba, Mạc Yên Nhiên mấy lần muốn hỏi dì Tô rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn em trai bình chân như vại, nhớ tới ba mình trước khi đủ loại khác thường, bé vẫn là im lặng.

      Có lẽ Mạc Yên Nhiên cũng phải đứa trẻ quá thông minh, nhưng vẫn xuất thân trong gia đình chính trị. Lúc này bé mơ hồ cảm thấy, có lẽ cuộc sống của mình thay đổi.

      Bé nắm chặt tay Tô Tranh, tò mò nhìn thị trấn mới mẻ đó, chờ đợi cuộc sống mới thuộc về .

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 78.

      Đây là thị trấn yên tĩnh trong núi phương Nam, khí trong lành, ánh nắng tươi sáng, hoa cỏ tươi đẹp. xa chỗ ở của họ cũng có người, nhưng cũng phải là nhiều, nên nhóm người bọn họ tới ở đây cũng có gây chú ý gì.

      Tô Tranh thu xếp cho hai đứa trẻ trước, sau đó cố gắng chuyện với vệ sĩ, hỏi vị trí tại. Vệ sĩ trẻ tuổi họ Nghiêm này, toàn thân đồ đen chỉnh tề, sắc mặt lạnh lùng, thái độ kính cẩn nghe Tô Tranh hỏi, vẫn luôn giữ miệng, cúi đầu thấp giọng : "Tiểu thư Tô, vô cùng xin lỗi, tôi thể trả lời."

      Tô Tranh lại hỏi, phát miệng vệ sĩ Nghiêm giống y chang vỏ chai, dù lại bao nhiều lần cũng đừng nghĩ tới chuyện nạy ra câu nào từ miệng ta.

      lại mở điện thoại di động cố gắng dùng hệ thống định vị GRPS, lại chán nản phát tín hiệu di động hoàn toàn có.

      Bất đắc dĩ, ở chỗ này đến ngày thứ hai đành mượn cớ ra ngoài dạo, thăm dò hoàn cảnh xung quanh. Đương nhiên vệ sĩ có chút do dự, Tô Tranh giận tái mặt chất vấn: "Sao hả? Chẳng lẽ tôi là tù nhân sao? Ngay cả chủ của các ở đây cũng dám hạn chế tự do của tôi chứ?"

      xong, nhìn sắc mặt vệ sĩ chút thay đổi nhưng trong mắt có chút dao động, lập tức nhướn mi cười cười mà : "Hay là gọi điện cho tiên sinh Mạc xin phép chút ?"

      Đương nhiên câu hỏi của làm người khác khó chịu đôi chút, điện thoại ở chỗ này vốn hề có tín hiệu, sao có thể gọi điện? ra Tô Tranh cố tình như vậy là làm khó, hai là thử dò xét xem vệ sĩ Nghiêm này liên lạc với bên ngoài như thế nào.

      Vệ sĩ Nghiêm trầm tư chút, dứt khoát : "Tiểu thư Tô, tôi dạo cùng nhé?"

      Tô Tranh có ý tốt cười hỏi : " theo tôi?" cao giọng mang theo chút mập mờ.

      Thị trấn nơi núi sâu, nam quả nữ, dạo trong núi, có thể mập mờ sao?

      Gương mặt tuấn tú của vệ sĩ Nghiêm đỏ lên, chỉ mấp máy môi, quật cường trả lời như cũ: "Vâng"

      Tô Tranh nhìn căn biệt thự núp trong khu rừng đá đỏ lá xanh chút, cười nhạo báng vệ sĩ Nghiêm: " Tiên sinh Nghiêm, cùng tôi ai bảo vệ Cách Ly và Yên Nhiên?"

      Mặt vệ sĩ Nghiêm vẫn chút thay đổi như cũ: “Thuộc hạ của tôi bảo vệ tốt tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư.”

      Tô Tranh bất đắc dĩ nhún vai, xem ra, dù thế nào vệ sĩ Nghiêm này cũng để mình ra ngoài, nhìn đường núi dễ nhận biết xung quanh chút, cũng chỉ có thể đồng ý để vệ sĩ Nghiêm dạo với mình.

      Hai người theo đường núi xuống, vệ sĩ Nghiêm biến sắc nhìn xung quanh, xác định có gì khác thường mới tiếp tục về phía trước. Tô Tranh như có việc gì hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như thưởng thức phong cảnh trong thị trấn .

      dọc theo đường núi nửa giờ, thấy dưới chân đường núi từ từ rộng rãi hơn, biết tìm được đường từ thị trấn xuống núi rồi. định tiếp tục xuống xem tình hình bên ngoài chút, vệ sĩ Nghiêm bắt đầu ngăn cản: “Tiểu thư, còn sớm rồi, chúng ta nên về thôi.”

      Tô Tranh nhàng khuyên bảo: " thấy trong núi này có gì nguy hiểm ?"

      Vệ sĩ Nghiêm ngoan ngoãn lắc đầu: " có."

      Tô Tranh gật đầu: "Có thế chứ, nếu có nguy hiểm gì, tôi ngắm cảnh xung quanh chút cũng sao đúng ? Còn Cách Ly và Yên Nhiên phái thuộc hạ bảo vệ rồi, cần lo lắng."

      Sắc mặt vệ sĩ Nghiêm đen lại, ngờ Tô Tranh dùng lời lúc trước chặn đường lui của , nhưng biết Tô tiểu thư này là người tiên sinh cực kỳ coi trọng, vì vậy cũng muốn làm chậm trễ, liền bất đắc dĩ đồng ý tiếp.

      Tô Tranh lại xuống thêm nửa giờ, leo lên đỉnh núi , lúc này mới thấy ra bên dưới ngọn núi này chính là con đường cao tốc, đường cao tốc này có rất nhiều xe chạy ngang qua.

      Tô Tranh chợt hiểu ra, ra mình ở trong thị trấn trong núi này nhìn có vẻ bí mật, ra chỉ cần qua ngọn núi vẫn có hệ thống giao thông phát đạt. Ngộ nhỡ có gì xảy ra ngoài ý muốn, tin rằng các vệ sĩ bên cạnh này đưa ba người họ ra ngoài trước.

      Vệ sĩ Nghiêm thấy Tô Tranh nhìn về phía đường cao tốc dưới chân núi như suy nghĩ, liền nhắc nhở: "Tiểu thư, mời trở về." Lần này vẫn chuyện khách khí như cũ, nhưng lại có thêm phần cứng rắn.

      Tô Tranh thấy được điều mình muốn thấy, nên cũng nhiều lập tức quay về. Dọc theo đường vô tâm nhìn phong cảnh xung quanh, như thắc mắc thị trấn này là nơi nào?

      Vòng vòng lại làm muốn hoa cả mắt. Nhưng nếu Mạc Phong lựa chọn nơi có vẻ bí mật nhưng ra giao thông phát đạt như vậy, dĩ nhiên là đề phòng bất trắc. Theo suy nghĩ của Mạc Phong, sau khi họ lên đường cao tốc rồi, đâu nữa?

      Trong lòng Tô Tranh chợt động, nhớ lại mình vì bọn trẻ lưu lại đường lui cuối cùng.

      ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng qua tán cây xung quanh chút, nơi này là phía nam đất nước chứ? Phía nam, phải là vị trí biên giới chứ?

      Nghĩ tới đây, Tô Tranh mỉm cười. lại có thể nghĩ tới chuyện ở chung với Mạc Phong sao? khi xảy ra bất trắc, trước tiên đưa bọn trẻ ra ngoài . Nếu đúng như vậy, Mạc Phong tạo điều kiện cho đường lui của Tô Tranh rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :