1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Dụ Anh Cắn Câu - Nữ Vương Không ở Nhà (52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 69
      Phùng Mính Nhi chuyện phiếm với bà Miêu. càng nghe Bà Miêu tỉ mỉ, lòng tin lại càng hạ xuống, nghe đến câu cuối cùng lòng cũng chạm đáy!

      Chỉ mới qua mười ngày, tại sao mọi chuyện lại phát triển như vậy chứ? trợn to hai mắt, nhịn được hỏi bà Miêu: " này xuất thế nào? Tại sao ai cho tôi biết? Phu nhân cũng biết này chuyện sao?Sao bà lại báo cho tôi?"

      Ở trước mặt bà Miêu luôn luôn tỏ ra là con người hào phóng, thỏa đáng, hiểu chuyện, nhưng hôm nay khi chợt nghe những tin tức này, nhịn được mà lên giọng chất vấn. liên tiếp các câu hỏi, mới phát giọng của mình được, vội vàng giọng lại: "A, mẹ Miêu, cháu chỉ quá vội vàng muốn biết mọi việc."

      Bà Miêu trách ta dùng giọng điệu chất vấn , nghe thấy những câu hỏi của , đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó lại thấy giọng giải thích, áy náy, nghĩ thầm ấy chắc cũng chỉ là nhất thời nóng lòng thôi, vì vậy lập tức giải thích : "Mính Nhi, bác cũng có cách nào, kể từ tới nơi này nghỉ phép, phương tiện lại có, điện thoại cũng có tín hiệu. Dù bác có muốn cho cháu cũng được."

      Phùng Mính Nhi hề ngờ đến lại còn có chuyện như vậy, ngạc nhiên hỏi: "Mọi người tới đây nghỉ phép à?"

      Bà Miêu lắc đầu bất đắc dĩ: "Cũng chẳng phải là nghỉ phép, tôi chỉ đến đây để chăm sóc hai tiểu tổ tông nhà họ Mạc cũng ngờ đến lại bị giam lỏng tại đây!" ,

      Phùng Mính Nhi nghe bà như thế, mím môi cúi đầu, rơi vào trầm tư. Bà Miêu nghĩ phiền lòng vì chuyện của Tô Tranh nên suy nghĩ nhiều, vội an ủi : "Mính Nhi, cháu cũng cần quá gấp. Mặc dù theo bác thấy quan hệ giữa đại thiếu gia và Tô Tranh kia đúng là được ràng lắm, nhưng ít ra cũng phải là quanh minh chính đại. Cháu đến rồi, bọn họ dám tiếp tục nữa."

      Phùng Mính Nhi phiền lòng chỉ vì Tô Tranh nhưng khi được an ủi, cũng chỉ có thể thuận miệng : " có việc gì, vội, nóng nảy . . . . . ."

      Tô Tranh cảm thấy chuyện lần này thành ra như vậy càng hay, quyết định quan sát phản ứng của Mạc Phong .

      Ngày đó khi Mạc Phong trở lại đến thời gian ăn tối, ai biết hôm nay đâu, làm gì. Khi nhìn thấy Phùng Mính Nhi ở đây, dường như cũng cảm thấy bất ngờ, chỉ gật đầu cái coi như là chào hỏi.

      Nghĩ lại nét mặt của Phùng Mính Nhi cũng rất có ý tứ rồi, có lẽ là rất muốn nhào ra ôm lấy Mạc Phong, dù sao đó cũng là chồng chưa cưới danh nghĩa của mà. Nhưng lại dám làm càn như vậy, chỉ có thể là nhanh đến trước mặt Mạc Phong, uất ức lại như hiểu chuyện : "Gần đây em rất muốn gặp Yên Nhiên, cho nên hỏi thăm bác cho em qua đây chút, cũng thuận tiện chăm sóc cho Yên Nhiên. Bây giờ mới trở về, cuối cùng em cũng được nhìn thấy ."

      Mạc Phong lại gật đầu cái lần nữa, lạnh nhạt : "Tôi thay mặc cho Yên Nhiên cám ơn em."

      Phùng Mính Nhi vội vàng giải thích : "A, phải cam ơn đâu, đây vốn là việc em nên làm."

      Phùng Mính Nhi ra lời này hiển nhiên là muốn nhắc Mạc Phong nhớ đến quan hệ của hai người, quan hệ vợ chồng chưa cưới. Mạc Phong nghe như thế ngừng lại, nhìn kĩ nét mặt của Phùng Mính Nhi lúc lâu, nét mặt lạnh lung cứng ngắc kia cũng mềm hóa ra chút: "Ừ, tôi hiểu."

      Phùng Mính Nhi lấy được câu như vậy, nhất thời trong lòng như được rót thêm mật, ngọt ngào . Mạc Phong những lời đường mật, nhưng lúc này, chỉ câu đó thôi làm xẹp hơn nửa lửa giận bùng cháy trong lòng .

      Dù sao, Mạc Phong vẫn thừa nhận quan hệ giữa hai người ! Nét mặt Phùng Mính Nhi tươi cười như hoa, thử thăm dò kéo cánh tay Mạc Phong : " rồi, bọn chờ lâu rồi, cùng nhau ăn cơm ."

      Lúc Mạc Phong bị kéo cánh tay cứng ngắc , nhưng lại phản đối.

      Vì vậy màn này rơi vào mắt Tô Tranh.

      Trong lòng Tô Tranh co rút đau đớn, nhưng mặt vẫn bình tĩnh như bình thường, cười với Mạc Phong, chào Phùng Mính Nhi, sau đó mới theo Yên Nhiên cùng nhau ngồi ăn cơm.

      Ánh mắt Mạc Phong nhìn theo Tô Tranh, phát ra hình như Tô Tranh hề để ý, thậm chí ngay cả nhìn mình lần cũng nhìn. bắt đầu cảm nhận được tư vị trong lòng mình là gì rồi. Phản ứng của Tô Tranh làm cho áy náy trong lòng tạm thời bị ép xuống, mà mất mác lại nhanh chóng tràn ra. ăn cơm trong vô vị, trong lòng vẫn suy nghĩ, Tô Tranh, em để ý sao?

      Chỉ cần tỏ ra mất mác chút xíu, nhất định giải thích ràng cho . Thậm chí kích động mà tất cả cho biết, kể cả chuyện ra chuyến lần này họ cư dưới hình thức nghỉ phép.

      Nhưng hôm nay lại thèm để ý !

      Trong phòng ăn, Bà Miêu vừa chăm sóc hai tiểu tổ tông của mình, vừa nhiệt tình chiêu đãi vị thiếu phu nhân tương lai mới đến. Mạc Cách Ly cúi đầu ăn cơm của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu chăm sóc cho chị .

      Mạc Yên Nhiên sao, bé rất vui vẻ, bé cũng ghét Phùng Mính Nhi, cho nên bé vui vẻ kể chuyện về chuyến nghỉ mát này cho Phùng Mính Nhi nghe. Nhắc đến những chuyện này đương nhiên là tránh được đến Tô Tranh, bé kiêu ngạo mà : "Dì Tô rất lợi hại, dì vừa dạy Yên Nhiên bơi lội, vừa có thế nấu ra những điểm tâm mùa hè tuyệt đẹp! Ăn ngon lắm a, đến buổi tối cháu nhờ dì Tô làm thử cho dì ăn."

      Phùng Mính Nhi ngẩng đầu cười nhìn Tô Tranh, Tô Tranh cũng gật đầu mỉm cười.

      Hai người phụ nữ nhìn thẳng vào mắt nhau cười tiếng, bao nhiêu ý vị cần .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      32 Lựa chọn của Mạc Cách Ly
      Chương 70

      Phùng Mính Nhi đến làm cho bầu khí vốn hài hòa lập tức bị phá tan, mỗi người đều ít nhiều cảm nhận được lúng túng.

      Đầu tiên là từ Mạc Yên Nhiên, hôm nay bé thích nhất là ở bên dì Tô chuyện trò, để dì cùng bé học và chơi. Nhưng sau khi dì Phùng tới, luôn tha thiết bắt bé ở bên, bé muốn cự tuyệt lại đành lòng, bởi vì trước kia dì Phùng đối với bé tệ! Vì vậy Mạc Yên Nhiên nhanh chóng phát tình là như vậy:

      Mỗi khi bé cao hứng đùa giỡn với dì Tô cái gì, dì Phùng ngay lập tức dính vào, thân mật gọi “Yên Nhiên, dì chơi với cháu”, còn có bà Miêu ở bên cạnh góp lời: “Dì Phùng thích Yên Nhiên nhất, bình thường luôn hiểu cháu nhất đấy, Yên Nhiên.”

      Mạc Yên Nhiên nghe lời này, cũng nghiêm chỉnh nỡ cự tuyệt, làm gì khác được là ba người cùng chơi. Nhưng bé cảm giác khí xung quanh là lạ, giữa hai người lớn này luôn có gì đó hài hòa với nhau, khiến bé thoải mái. bé suy nghĩ lúc mới chợt hiểu, bèn lén hỏi dì Tô: “Dì Tô, cháu thấy dì Phùng có vẻ thích dì.”

      Tô Tranh đương nhiên hiểu , nhưng cũng tiện thẳng, chỉ là ngạc nhiên cười hỏi Yên Nhiên: " sao?"

      Mạc Yên Nhiên rất nghiêm túc, vào tai dì Tô: "Cháu cảm thấy dì Phùng ghen!"

      Tô Tranh lần nữa ngạc nhiên nhíu mày: "Ghen?" Trong lòng ngạc nhiên, trong lòng bé như Yên Nhiên trưởng thành đến mức nào.

      Mạc Yên Nhiên cười hả hê: "Đúng vậy, nhất định là ba thích dì, đối tốt với dì, nên dì Phùng ghen tỵ với dì, dì ấy vẫn luôn muốn gả cho ba mà."

      Tô Tranh nghĩ tới mắt đứa bé này tinh nhạy như vậy, còn được ra câu đúng lý, nhất thời có chút dở khóc dở cười: "Yên Nhiên, cháu đúng là hiểu rất !"

      Mạc Yên Nhiên gật gù hả hê hài lòng: "Đương nhiên! Nhưng dì Tô cứ yên tâm, cháu đương nhiên là về phe dì, dốc sức ủng hộ dì.” xong bé suy nghĩ rồi bổ sung: “Cháu cũng bảo Cách Ly ủng hộ dì! Nó muốn giúp dì cháu đánh nó!” xong Mạc Yên Nhiên còn oai phong giơ lên quả đấm mềm mại.

      Tô Tranh thấy bộ dạng khả ái của bé, trong lòng cảm động vô cùng, nhịn được đưa tay ôm bé chặt.

      Mạc Yên Nhiên thấy động tác thân mật bất chợt này của dì Tô, đầu tiên là sửng sốt chút, nhưng được dì Tô ôm trong lòng cảm thấy ngọt ngào làm sao, bé lập tức ôm lại dì Tô, mím môi cười, giọng điệu mềm mại : “Dì Tô, cháu muốn dì làm mẹ cháu, có được ạ?”

      Tô Tranh nghe vậy cũng sửng sốt.

      Mạc Yên Nhiên ..., muốn mình làm mẹ con bé sao?

      Lòng của bỗng dâng lên chua xót, lúc này rất muốn cho bé, mình chính là mẹ của bé, là mẹ ruột của bé!
      Nhưng mà, bây giờ phải sao? Có vẻ trong lòng Yên Nhiên đối với người mẹ vứt bỏ mình là ghét hận, mình ra kết quả thế nào? Còn cả Cách Ly thể thái độ khiến Tô Tranh nắm chắc.

      Mà mấu chốt là, hôm nay cạnh họ còn có thêm người mục đích là Phùng Mính Nhi.

      Trong khoảnh khắc Tô Tranh nghĩ lại, khi nghĩ đến chuyện giữa Mạc Phong và Phùng Minh Nhi mập mờ ràng bất đắc dĩ thở dài.

      Mạc Yên Nhiên phát tay dì Tô ôm mình run cái, liền ngẩng đầu lên mở to mắt tò mỏ hỏi: “Dì Tô, dì làm sao vậy? Dì lạnh à?”

      Tô Tranh cười khổ, thương vuốt ve mái tóc quăn của Yên Nhiên, lắc đầu : "Yên Nhiên, dì sao."
      Tô Tranh nghĩ rằng hôm nay mình cần quan sát thái độ Mạc Phong đối đãi với Phùng Minh Nhi.

      Buổi chiều đầu tiên Phùng Mính Nhi đến đây, Tô Tranh quay về phòng mình, Mạc Phong đối với việc này tỏ thái độ gì. Tô Tranh nhịn được cười lạnh, mình quả nhiên chỉ là thứ phi tạm thờ? Chính phi tới lập tức thoái vị?

      Nhưng theo quan sát của , giữa Mạc Phong và Phùng Minh Nhi cũng rất trong sạch, đừng là buổi tối ngủ cùng phòng, ngay cả ban ngày thời gian Mạc Phong và Phùng Minh Nhi gặp nhau cũng rất ít.

      Bình thường, khi Phùng Mính Nhi ăn sáng Mạc Phong ra ngoài rồi, về việc ra ngoài làm gì, cũng ai biết.

      Khi lần đầu tiên Phùng Mính Nhi phát thấy Mạc Phong đâu, rất bất mãn oán trách , còn hỏi thăm vệ sĩ bên cạnh. Bà Miêu thấy vậy, liền khuyên: “Phùng tiểu thư, ban ngày đại thiếu gia thường có nhà.”

      Phùng Minh Nhi nghe vậy liếc mắt cái, kéo tay bà Miêu làm nũng: “Mẹ Miêu, phải ấy cố ý tránh mặt cháu đúng ? Cháu xuống ấy rời rồi, mẹ Miêu vậy là để an ủi cháu phải ?”

      Bà Miêu vỗ tay Phùng Minh Nhi an ủi: “ phải vậy đâu, gần đây đại thiếu gia rất bận rộn.”

      Phùng Mính Nhi lập tức quan tâm hỏi: "Mẹ Miêu, vậy ấy bận gì? nên mệt quá mới phải. Vất vả lắm mới được nghỉ phép sao lại phải khổ cực như vậy.”

      Bà Miêu lắc đầu thở dài: "Mính Nhi, bác cũng biết, gần đây tính tình đại thiếu gia lạ lắm."

      Phùng Mính Nhi liếc mặt mội cái, thấy hỏi ra được gì, liền cười thông cảm, chuyển sang đề tài khác.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71
      Vào giờ này mấy hôm trước Tô Tranh thường dẫn hai đứa trẻ chơi ở ngoài bờ biển, hoặc là bơi. Hôm nay Phùng Minh Nhi đến, đương nhiên bà Miêu để bọn trẻ chơi với Tô Tranh mà nhờ dì Phùng dẫn hai đứa ra ngoài bờ biển chơi.

      Mạc Cách Ly nghe vậy mặt chút thay đổi, cũng tỏ thái độ. Mạc Yên Nhiên vừa nghe thấy lập tức khéo léo cười : “Hay quá, dì Phùng, chúng ta cùng ra ngoài chơi !”

      Bà Miêu bỗng nhiên cảm thấy vui mừng. Đứa bé này quả nhiên là phí công thương, cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi. Phùng Minh Nhi ưu nhã cười cười, thậm chí còn nhìn Tô Tranh cái tỏ vẻ khoe khoang chút che đậy. Nhưng Mạc Yên Nhiên vừa mới dứt lời, lại đến chỗTô Tranh kéo tay : “Dì Tô cũng cùng nhé!”

      Sắc mặt bà Miêu bỗng trầm xuống, Phùng Minh Nhi cười có chút miễn cưỡng, nhưng hai người phụ nữ này cũng rất có tài diễn xuất, thể làm gì khác ngoài cười : “Vậy cùng .”

      Đến sân chơi, mặc dù Phùng Mính Nhi vừa lòng, nhưng cũng rất tế nhịn kéo bà Miêu và Mạc Yên Nhiên chơi xe điện đụng, bà Miêu vội ôm ngực mình già rồi, sợ rằng được, bảo Mính Nhi với Yên Nhiên . Phùng Mính Nhi cung kính bằng tuân mệnh, kéo Mạc Yên Nhiên .

      Mạc Yên Nhiên quay đầu muốn gọi Tô Tranh, nhưng xe điện đụng này chỉ có 2 chỗ ngồi, lúc này tiện trực tiếp cự tuyệt dì Phùng để chơi cùng dì Tô, bé đành ấm ức cùng Phùng Mính Nhi lên xe.

      Trẻ con chính là trẻ con, chơi lúc, Mạc Yên Nhiên lập tức quang phiền lòng đó lên chín tầng mây, được chơi vui mà cười ha ha.

      Bà Miêu nhìn Mạc Cách Ly đứng bên cạnh chút, dáng vẻ nhúc nhích tiếng nào, đến chuyện với Tô Tranh: “Tiểu thư Tô, cảm thấy tiểu thư Phùng thế nào?”

      Tô Tranh biết mục đích của bà nhưng làm lơ, gật đầu mỉm cười: "Phùng tiểu thư xinh đẹp hiểu chuyện, rất tốt."

      Bà Miêu gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý: "Đúng vậy, Mính Nhi chỉ xinh đẹp hiểu chuyện, còn có học thức, mấu chốt nhất là xuất thân tốt, so với Mạc gia chúng tôi cũng coi như là môn đăng hộ đối."

      Trong lòng Tô Tranh cười lạnh, lại là rào cản xứng đôi, trong lòng vui, muốn lên tiếng phản bác, ai ngờ Mạc Cách Ly đứng ở bên cạnh chợt tới, lạnh nhạt hỏi: “Dì Tô, dì chơi xe điện đụng với cháu .”

      Trong lòng Tô Tranh kinh ngạc, nhìn Mạc Cách Ly bình tĩnh đứng đó, khuôn mặt non nớt mà tuấn tú nhắn khiến người ta nhìn ra gợn sóng. Tô Tranh mỉm cười : “Được, cùng chơi nhé.”

      Bà Miêu giật mình, bà chạy nhanh đến kéo tay Mạc Cách Ly thương hỏi: "Cách Ly, bình thường cháu thích chơi cái này mà, sao hôm nay lại. . . . . ."

      Mạc Cách Ly lạnh nhạt liếc nhìn Miêu bà bà: "Cháu muốn chơi với chị Yên Nhiên, được sao?"

      Lời bà Miêu được nửa lại ngừng lại, trời đất bao la Mạc Cách Ly là lớn nhất, ai cũng dám trêu chọc Mạc Cách Ly, lão phu nhân cũng dám, cho nên bà Miêu lại càng dám.

      Khi Tô Tranh và Mạc Cách Ly xuất ở khu trò chơi, Mạc Yên Nhiên hưng phấn thét chói tai: “Dì Tô, Cách Ly! Mau tới đây ! Cháu muốn chơi cùng hai người!” xong xe điện đụng cũng lập tức lao thẳng về phía Tô Tranh và Mạc Cách Ly, Mạc Yên Nhiên kêu to tránh ra, nước bắn lên mặt .

      Sắc mặt Phùng Mính Nhi có chút mất tự nhiên.

      Mạc Cách Ly vốn là đứa bé cổ quái, thích thân thiết với người khác, đối người khác khác quả là đứa bé quái dị, Phùng Mính Nhi vẫn có cách nào để đến gần nhóc. Nhưng hôm nay, sao Mạc Cách Ly lại cùng chơi xe điện đụng với Tô Tranh?

      Vào lúc này Phùng Mính Nhi thực cảm nhận được uy hiếp.

      Mạc Yên Nhiên chơi hăng hái, dù trong lòng mọi người ai cũng có tâm riêng, nhưng vẫn liều mình mà chơi. Đặc biệt là Mạc Cách Ly, hôm nay thái độ lười biếng của cậu thay đổi, rất tích cực chơi cùng chị và hai dì. Tô Tranh rất ngạc nhiên, cảm thấy Mạc Cách Ly đối với mình có kiểu chăm sóc khác lạ…., trong lòng kích động và vui mừng nên lời.

      Hôm nay bọn họ gần chơi hết số trò chơi ở khu này, nào là voi trắng nghịch nước, nào là sóng siêu tần. Rất nhiều trò bà Miêu chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, Phùng Mính Nhi có can đảm nhắm chặt mắt, Tô Tranh cười tủm tỉm cùng chơi với Mạc Cách Ly.

      Mãi cho đến tối, Mạc Yên Nhiên vẫn có ý về nhà, Bà Miêu bắt đầu thúc giục. Mạc Yên Nhiên để ý tới, la hét đòi chơi người bay trong trung, là khó lắm mới được chơi lần, nhất định phải chơi thỏa thích.

      Tô Tranh nhìn trời đúng là còn sớm, lại thấy trò người bay trong trung thực quá nguy hiểm, liền qua nhàng khuyên Mạc Yên Nhiên về thôi hôm khác chơi. Mạc Yên Nhiên thấy Tô Tranh cũng như vậy, mặc dù trong lòng vẫn có chút muốn, nhưng lại rất nghe lời kiên trì đòi nữa. màn này lọt vào mắt Phùng Minh Nhi, sắc mặt đương nhiên lại càng thêm khó coi.

      đường về, Mạc Yên Nhiên ngẫu nhiên thấy bên đường có nhiều con cua , bé ngạc nhiên ngồi xổm xuống nhìn, dùng ngón tay chọc chọc, ngờ lại là cua chết. Tô Tranh thấy dáng vẻ thất vọng của bé, dứt khoát đề nghị sáng mai cầm xẻng đào cua bờ cát. Mạc Yên Nhiên hề biết đến việc còn có thể đào cua, tưởng tượng niềm vui cùng Tô Tranh sáng sớm đào cua, quả nhiên rất mong chờ, mặt mày hớn hở vỗ tay hoan hô, rất nhanh đem trò người bay trong trung quăng lên chín tầng mây.

      Về đến nhà lâu Mạc Phong cũng về, thấy nhóm năm người họ cùng trở về, cũng gì. Phùng Mính Nhi lên thoải mái khóac tay Mạc Phong, Mạc Cách Ly thờ ơ lạnh nhạt lời nào, Mạc Yên Nhiên cong cong môi, cũng tiến lên khóac tay ba mình, kéo tay ba : “Ba, ăn thôi.”

      Từ sau lần trước vì công việc mà đắc tội với Mạc Yên Nhiên, Mạc Phong sớm phát Yên Nhiên có chút xa lánh mình, hôm nay thấy bé chủ động kéo tay mình, trong lòng thấy cảm động, ôn hòa cầm lấy bàn tay bé nộn nộn xinh đẹp của bé, nở nụ cười hiếm hoi : “Được, cùng ăn cơm.”

      Như vậy, Phùng Mính Nhi lại bị bỏ rơi ở bên, mặt đỏ lên, có chút xấu hổ. May mà bà Miêu nhanh chóng tiến lên nhiệt tình mời , vậy là mọi người coi như thuận lợi đến bàn ăn.

      Cơm tối rất phong phú, dĩ nhiên là thiếu các loại hải sản, hơn nữa còn có đầu bếp nổi danh nấu, ngoài ra còn có các loại đồ ăn ngon, rau dưa trái cây quý giá bên ngoài. Chỉ tiếc trừ Mạc Yên Nhiên ra, ai cũng để tâm đến thức ăn, ăn mà có tâm ăn cũng biết ngon, chỉ muốn mau cho qua bữa ăn tối.
      Buổi tối Tô Tranh và Mạc Yên Nhiên có hạng mục cố định là học bài và làm bài, sau khi Mạc Cách Ly về nhà biết đâu. Tô Tranh dạy Yên Nhiên làm bài tập, giữa giờ ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Phùng Mính Nhi gõ cửa vào phòng Mạc Phong, Tô Tranh cười châm chọc. Có số việc thèm để ý là giả, nhưng cũng xác định phải học được cách để ý.

      Đến chín giờ tối, bài tập hôm nay của Yên Nhiên hoàn thành, trò chuyện vui vẻ với Yên Nhiên, rồi cùng Yên Nhiên về phòng. Ở hành lang lại thấy Phùng Mính Nhi ra từ phòng Mạc Phong, sắc mặt khó coi. Khi Phùng Mính Nhi thấy Tô Tranh và Yên Nhiên cố nở nụ cười, nhưng tương đối miễn cưỡng.

      Mạc Yên Nhiên muốn bắt chuyện, nhưng khóe miệng giật giật, cuối cùng gì, kéo Tô Tranh về phòng mình.

      Về phòng của Yên Nhiên, bé dùng giọng thần bí hỏi Tô Tranh: “Dì Tô, dì đoán xem sao sắc mặt dì Phùng lại khó coi như vậy?”

      Tô Tranh lắc đầu cười.

      Mạc Yên Nhiên nháy nháy mắt, rất hả hê : "Hừ hừ, cháu biết tại sao."

      33 em, thích ta

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72

      Buổi tối Tô Tranh nằm ở giường, lăn qua lộn lại mãi mà vẫn cách nào ngủ được, suốt mấy ngày nay tâm trạng của biết thay đổi bao nhiêu lần.

      Lúc đầu kế hoạch của là trước khi lão phu nhân phát ra tồn tại của lặng yên tiếng động mang hai đứa bé từ nhà họ Mạc , khi đó lạnh nhạt hùng hồn là chắc chắn làm được. Nhưng càng đến gần các con, tầm lòng sắt đá của cũng bị mềm, bắt đầu cảm thấy ra các con ở nơi nào cũng quan trọng, chỉ cần nơi ấy làm cho bọn chúng hạnh phúc.

      bi ai nhận ra rằng, bọn còn là nhưng đứa bé quấn tã năm đó mặc cho người lớn quyết định. Bọn họ có chủ kiến ,có tình cảm và cách suy nghĩ của riêng mình. Vì vậy bắt đầu nghĩ đến việc nên để cho bọn tự mình làm chủ, ít nhất phải cho bọn họ cơ hội để được lựa chọn.

      Dĩ nhiên nếu như có liên quan đến nhà họ Mạc và an toàn của bọn họ, nhất định thực tiếp kế hoạch ban đầu.

      Tô Tranh suy nghĩ sâu xa, phát vấn đề lớn nhất của bây giờ là: thời cơ và lựa chọn.

      Nếu như trong tương lai nhà họ Mạc vẫn sừng sững sụp, đương nhiêu để thời gian cho bọn lựa chọn. Nhưng nếu sau này nhà họ Mạc thất bại, nhất định dẫn chúng .

      Tô Tranh có lý do tin tưởng, khi vào tình huống xấu nhất nhà họ Mạc nhất đinh vì gia tộc mà tạo đường lui cho mình. Thế nhưng con đường này Tô Tranh biết là gì, nếu như ngộ nhỡ đến ngày đó, có thể Tô Tranh cả đời thể gặp lại con mình.

      Khi Tô Tranh nằm ở giường suy nghĩ lung tung , bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên rất .Lúc đầu Tô Tranh còn tưởng đó là ảo giác của mình, nhưng sau khi nghiêng tai nghe kĩ mới phát có tiếng gõ cửa. đứng dậy xuống giường đến trước cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, là Mạc Phong.

      Tô Tranh do dự chút, có nên mở cửa cho Mạc Phong.

      Tô Tranh he hé mở, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì sao?" Người đàn ông này mấy hôm trước còn em em với , vậy mà bây giờ khi vị hôn thê xuất , lập tức biến trở thành người dưng.

      Vẻ mặt Mạc Phong bình tĩnh, cánh tay khẽ chống đẩy khe cửa mở thêm: "Cho vào ."

      Tô Tranh cười lạnh tiếng, dùng sức đóng cửa, nhưng cánh tay Mạc Phong lại chắn ở nơi đó, đóng được nửa là thể tiếp tục khép lại nữa.

      Tô Tranh nắm chặt tay nắm cửa, ngước mắt lạnh lùng nhìn Mạc Phong.

      Con ngươi Mạc Phong thâm trầm nhìn lại Tô Tranh, tay của cũng có rút lại, cậy mạnh mà đẩy cửa vào, chỉ bình tĩnh nhìn Tô Tranh, hiển nhiên đánh cuộc Tô Tranh độc ác như vậy.

      Tô Tranh trừng mắt, nhìn cánh tay kiên cố chắn ở nơi đó, chỉ cần mình lại dùng sức, cánh cửa này nhất định kẹp cánh tay của Mạc Phong khi đó bị thương là thể tránh được rồi.

      Tô Tranh cũng phải người xấu, bình thường khi gặp tình huống dĩ nhiên là đành lòng cố ý tổn thương người. Nhưng vào giấy phút này, nhìn thái độ chắc chắn của Mạc Phong, trong lòng chợt dâng lên đám lửa bập bùng.

      lời, môi cười nụ cười châm chọc nhìn chằm chằm Mạc Phong, kéo tay nắm cửa lại, khe hở lại khép lại chút xíu.

      Khi cánh cửa từ từ đè vào cánh tay của Mạc Phong Tô Tranh cảm giác như là mình có thể cảm nhận được đau đớn của cánh tay đó.

      Mạc Phong ngước mắt nghiêm túc nhìn , vẫn có ý định rút tay lại. Hiển nhiên Mạc Phong cũng muốn đối nghịch với , chỉ muốn ngăn cho đóng cửa lại mà cho vào trong thôi.

      Tròng mắt Tô Tranh đảo qua đỏa lại, ánh lên tia độc ác, tay càng dùng thêm sức.

      như nghe được thanh gãy vụn của khớp xương trong cánh tay .

      Lòng của Tô Tranh có chút co rút đau đớn, nhưng cảm thấy lửa giận trong lòng mình vẫn còn, những lửa giận đó cần phát tiết ra ngoài.

      Vì vậy cắn răng dùng sức mạnh hơn nữa.

      Tiếp đó, lập tức nhìn đến ván cửa có tia máu tràn ra, máu màu đỏ.

      Mạc Phong nhúc nhích chút nào, ngay cả lông mày cũng nhíu cái, xuyên qua khe hở ánh mắt bao dung mà nhìn , giống như Tô Tranh , ra có thể dùng nhiều lực, nhưng mà rút tay của về.

      Lòng của Tô Tranh bắt đầu co rúc lại, thầm cắn răng, tay lại dùng sức hơn, vì vậy lại có nhiều máu tràn ra hơn, dọc theo cánh tay Mạc Phong xuống, theo khe cửa chảy xuôi.

      Mạc Phong vẫn bình tĩnh nhìn chăm chú vào Tô Tranh, mặc cho máu từ cánh tay mình chảy ra, theo khe hở chảy xuống. Hình như có bất kỳ cảm giác đau, giống như cánh tay kia phải là của .

      Nhưng Tô Tranh ngơ ngác nhìn máu nhiễm đỏ cánh cửa, dần dần cảm thấy chóng mặt, cảnh vật trước mắt mơ hồ, trong ánh trăng mờ dcảnh vật xunh quanh dường như đều biến thành màu đỏ.

      giùng giằng vịn xuống cửa, nhịn được cười khổ.

      Sauk hi trải qua sống chết, luôn sợ thấy máu, thấy màu đỏ lập tức chóng mặt, nghiêm trọng còn có thể cảm thấy khó thở. cũng từng đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ hỏi về quá khứ của , dám , chỉ khi còn bé từng nhìn thấy bạn học bị tai nạn xe qua đời, cũng hết về vụ tại nạn của mình thông qua người bạn đó cho bác sĩ nghe. Sau khi bác sĩ nghe xong, chẩn đoán bệnh của là do tâm lý, vì vậy để nghị đến khoa thần kinh để khám lại.

      Dĩ nhiên Tô Tranh biết vấn đề của mình ở nơi nào, cũng muốn tìm thêm bác sĩ tâm lý để lại phải kể lại về chuyện cũ của mình, vì vậy cố ép mình vượt qua. bức bách chính mình được nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng đó nữa, còn kiên trì luyện tập yoga, quyền đạo, tán đả, thậm chí còn bắt đầu học tìm hiểu Phật giáo.

      Sau suốt thời gian mò mẫm đó, học đủ thứ cũng biết là thứ nào có tác dụng mà thời gian sau còn sợ khi nhìn thấy máu nữa.

      Nhưng là hôm nay thấy máu đỏ tươi từ cánh tay của Mạc Phong chảy xuống, bệnh cũ của lại tái phát.

      Cả người bắt đầu vô lực, cạnh tượng trước mắt bắt đầu mờ , cắn môi dưới, vịn người vào cánh cửa, cố gắng ổn định hô hấp của mình, cố gắng làm cho mình khôi phục như cũ.

      Mạc Phong căn bản thèm để ý đến vết thương cánh tay của mình, thậm chí khi cánh tay của mình bị cánh cửa kẹp cũng cảm giác gì. So với vết thương của mình điều để ý đến hơn cả là Tô Tranh.

      Kể từ khi Phùng Mính Nhi đến, Tô Tranh đối với rất xa lánh, cái loại xa lánh đó mang theo tang thương, lạnh lùng và châm chọc. Điều này làm cho bắt đầu hoảng hốt, làm cho bắt đầu cảm thấy nắm chắc được mọi chuyện, vì vậy bắt đầu vội vã muốn giải thích.

      Khi thấy trong đôi mắt lạnh lùng của Tô Tranh có tia hốt hoảng thoáng qua biết Tô Tranh đau lòng vì mình. Nhưng ngay sau đó lại phát sắc mặt Tô Tranh bắt đầu tái nhợt, mắt cũng có chút tan rã, nhất thời hoảng hốt, đẩy cửa ra đỡ lấy .

      Mạc Phong nhanh chóng đỡ đến ghế rồi đặt ngồi xuống, sau khi đóng cửa lại, rót cho chén nước ấm.

      Tô Tranh nhận lấy nước uống , khi chất lỏng vô vị đó chảy xuôi dạ dày đầu óc bắt đầu từ từ tỉnh táo, sắc mặt cũng dần dần khôi phục như cũ. ngước mắt liếc nhìn sang bên cạnh Mạc Phong ân cần mà nhìn mình, nhìn mặt lại nhìn xuống cánh tay bị thương kia, tâm trạng xuống thấp : "Tôi sao."

      Mạc Phong đứng ở bên cạnh , cúi đầu xem xét kỹ lưỡng sắc mặt của . Mạc Phong đương nhiêu là chịu tin lời , nhìn trán rỉ ra mồ hôi lạnh, ra lệnh: "Em cần phải kiểm tra tổng thể, mai sắp xếp."

      Tô Tranh kiên quyết lắc đầu: "Vô dụng thôi" Mặc dù học Y Tây Phương phát đạt, nhưng họ cũng chỉ có thể kiểm tra mấy bệnh vặt vãnh ngoài cơ thể, còn liên quan đến tâm linh e rằng những thứ lạnh lẽo kia thể làm được.
      Mạc Phong ngồi ngồi xổm xuống bắt lấy hai tay của ôm vào trong tay mình, lại phát hai tay lạnh lẽo, gần như có nhiệt độ gì. nhíu mày rất hài lòng: "Tô Tranh, ngày mai em phải làm cuộc kiểm tra hoàn toàn." lập lại lần nữa, giọng rất là bá đạo, cho cự tuyệt.

      Tô Tranh nhăn lại mày, có chút nhịn được: "Tôi , cần!"

      Mạc Phong mấp máy môi, cau mày nhìn bộ dáng yếu ớt của , qua lúc lâu bất mãn hỏi: "Vậy em có thể cho biết, chuyện vừa rồi là sao? Nếu như nhớ lầm, đây lần thứ hai nhìn thấy em như vậy."

      Lần đầu tiên là ở trước cửa sổ sát đất, cả người lạnh lẽo gần như hít thở thông. Dĩ nhiên Mạc Phong quên những điều Tô Tranh khi đó, cũng quên giây kia, giây trái tim quặn đau, giây mơ hồ cảm thấy sắp hoàn toàn mất .

      đau đớn này, cảm giác mình từng được cảm nhận qua, cực kì đau rất khổ, để cho kiên quyết muốn có lần sau nữa.

      Tô Tranh ngước mắt nhìn Mạc Phong, lại bắt được nỗi đau đè nén trong mắt , cười lạnh vừa : "Tôi rất khỏe, cần bày ra dáng vẻ quan tâm ấy!"

      Tại sao khi chưa cưới bụng lớn sinh con thương tiếc, khi mình phải chống trọi với mẹ , gia tộc đến? Tại sao ngu ngốc hơn mười năm, chịu biết bao nhiêu đau khổ bập bênh cũng có được ánh mắt quan tâm của ? Tại sao cuối cùng lại tuyệt vọng mà chết ở dưới bánh xe?

      Phải trải qua nhiều khổ đau như vậy, dù là gieo gió gặt bão, chẳng lẽ cảm thấy chút tội lỗi sao?

      Nhưng sau khi trọng sinh nỗi đau xuống đáy lòng, lấy con người hoàn toàn mới để đến bên , nhưng lấy được gì, đùa giỡn về tình cảm, thế cuộc đau lòng!

      có con, có nhà còn có thêm vị hôn thê mềm mại, Tô Tranh lại có gì cả! Tô Tranh chỉ có hai bàn tay trắng, còn có thêm chút khát vọng có thể có được chút ấm áp, nhưng cho cái gì?

      Bây giờ biết đau lòng, bây giờ hiểu được thương tiếc rồi sao ? Nhưng có tác dụng sao? muộn rồi!

      Bây giờ Tô Tranh, chân bước vào nước đục, chân bước vào nước trong, ở đâu chỉ vì ánh mắt thương tiếc đau lòng của mà chịu thu tay lại?

      Mạc Phong suy nghĩ trong lòng của Tô Tranh, chỉ nghe được giễu cợt trong lời của , sắc mặt đen lại , nhìn chằm chằm Tô Tranh biến sắc hỏi: "Tô Tranh, em có ý gì?"

      Tô Tranh biết lúc này mình nên lý trí, nhưng lý trí của xụp rồi. cũng muốn tùy hứng lần, dù là lần cũng được! Cho nên chán ghét hất cánh tay Mạc Phong đỡ tay của mình ra, xa lánh mà châm chọc : "Mạc Phong, bắt đầu từ bây giờ giao dịch giữa chúng ta nên kết thúc , trò chơi này tôi muốn chơi tiếp nữa, chắc hẳn rằng cũng thể chơi tiếp?"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 73

      Mặt Mạc Phong đổi sắc, nhìn chằm chằm Tô Tranh, lúc sau mới từ từ hỏi: "Em biết mình ?"

      Tô Tranh ngấc đầu lên, cũng học cách của , chậm chạp mà kiên quyết : "Tôi biết , tôi muốn nhất đao lưỡng đoạn với ." xong nhíu mày cười lạnh: "Vị hôn thê của tới, cái trò chơi này chẳng lẽ còn muốn tiếp tục chơi sao?"

      Ánh mắt Mạc Phong thâm trầm thoáng qua tia áy náy: "Tô Tranh, chuyện của Phùng Mính Nhi giải quyết sạch , nhưng cần thời gian."

      Tô Tranh xoay mặt cười lạnh: " cứ từ từ , chuyện này có quan hệ gì với tôi sao."

      Mạc Phong có chút kiên nhẫn, nhưng đè nén xuống, cau mày hỏi Tô Tranh: "Rốt cuộc em muốn như thế nào?"

      Tô Tranh bất đắc dĩ nhún vai cái: "Tôi muốn nhất đao lưỡng đoạn với , chẳng lẽ trí nhớ của Mạc tiên sinh kém như vậy, cần tôi hai lần sao?" Môi của tản ra hào quang mềm mại, mê người cực kỳ, nhưng lời ra miệng quả là tàn nhẫn cùng vô cùng.

      Nét mặt Mạc Phong đổi, nhưng trong mắt bập bùng lữa giận.

      lạnh lùng nhìn Tô Tranh kĩ, ánh mắt chậm rãi quét qua bàn tay vuốt ngực của , cuối cùng nhìn thẳng vào ánh mắt của : "Tô Tranh, em hãy thử đưa ra lý do để giao dịch của chúng ta kết thúc?" lắc đầu kiên định : " đồng ý."

      Tô Tranh dũng cảm nhìn lại , ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thấu mình, trong lòng lại bắt đầu tính toán hành động tiếp theo.

      Hôm nay Phùng Mính Nhi tới đây, nhất định là có mục đích . Nếu như mục đích của ta là cái khác cũng thôi , dù sao người của nhà họ Mạc tự đối phó, nhưng nếu như mục tiêu của Phùng Mính Nhi là hai đứa bé sao đây?

      Cho dù Tô Tranh biết Mạc Phong đảm bảo an toàn cho tất cả, nhưng vẫn yên tâm. Là người mẹ, cho dù người có thể tin tưởng đến đâu, cũng cảm thấy con của mình tự mình bảo vệ vẫn yên tâm hơn chút. Hơn nữa mấu chốt, ngộ nhỡ nhà họ Mạc thầm đưa hai bé đến nơi mà biết, hơn nữa lại phong tỏa hết tin tức, phải là mãi mãi được gặp các con sao.

      Nếu như lúc này nhân cơ hội này mà quyết liệt thoát khỏi Mạc Phong, nhìn các con từ góc tối liệu có sáng suốt hơn ?

      Nhất định Mạc Phong nghĩ đến trước mắt nghĩ đến điều này, chỉ yên lặng nhìn ra lập trường của mình lần nữa: "Tô Tranh, lần này nhất định để cho em rời "

      Tô Tranh suy nghĩ xong, tức giận qua, lý trí được lấy lại. hít sâu, giọng điệu coi thường, làm cho vẻ mặt của mình hòa hoãn xuống, lạnh nhạt : "Tôi rời sao, ở lại chỗ này làm cái gì? Xem và vợ chưa cưới của tình chàng ý thiếp sao?"

      Mạc Phong nghe như thế, sắc mặt dịu rất nhiều. cảm thấy nhất định là vì ghen nên Tô Tranh mới chợt nọi ra những lời như vậy, vì vậy trong lồng ngực bắt đầu tràn ra đau lòng và dịu dàng. tiến lên bước ôm lấy Tô Tranh, cúi đầu hỏi : "Có phải em ghen , em thích ta, phải ?"

      Tô Tranh cắn môi , ánh mắt nhìn sang nơi khác.

      Mười năm sóng gió, mười năm nhẫn, cũng hiểu, lúc nào nên mềm lúc nào nên cứng.

      Mạc Phong nhìn ánh mắt đan xen giữa mất mác và quật cường của , bỗng nhiên như nhớ lại của mười năm trước. mình trong đêm, ánh mắt ngậm tràn sợ hãi và quật cường.

      Sau mười năm, đánh mất bảo bối trong lòng mình.

      Mạc Phong nuốt chua xót dâng lên trong cổ họng xuống , đau lòng cau mày, đưa tay dịu dàng nâng cằm của lên, êm ái dụ dỗ : "Tranh Tranh, đừng đau khổ nữa, có được ?"

      Trong lòng Tô Tranh căng thẳng, Tranh Tranh, đó là cái tên mà Mạc Phong thỉnh thoảng mới dịu dàng gọi trong đêm.

      Sau nhiêu năm hình như quên cái tên này, ngay cả trong mơ cũng chưa từng nhớ. Mà từ khi gặp lại, cũng chưa từng gọi có như vậy nữa.

      Giây phút này, cái tên, cách thiên sơn vạn thủy, ngay tại bên tai vang lên như vậy.

      Có nước mắt tràn ra, muốn lau , lại dừng tay lại, chỉ ngước mắt lên, khiến nước mắt ướt ngậm khóe my, để cho nhìn thấy yếu đuối của mình.

      Trong ánh trăng mờ dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông này, cắn môi yếu ớt hỏi: "Mạc Phong?"

      Mạc Phong ôm chặt lấy , chiếc môi ấm áp nẹ nhành hôn lấy lông mi ướt át run rẩy của : " sợ, tin , an sặp xếp tất cả."

      Tô Tranh mềm mại nằm trong ngực của , nhàng hỏi: "Sặp xếp thế nào?"

      Vết chai ngón cái của Mạc Phong lướt qua làn môi mềm mại của , khàn đục : "An chăm sóc em và con tốt."

      Tô Tranh thấy vẫn cố ý tránh lẽ, vì vậy cố tỏ ra lơ đãng : "Vậy còn tiểu thư Phùng sao?"

      Mạc Phong dừng lại,vuốt lưng của : " em, thích ta, bây giờ em chỉ cần nhớ câu này là được rồi."

      Tô Tranh cúi đầu , đối với mình Mạc Phong còn có giấu giếm.

      Là giấu giếm, hay phòng bị?

      Mạc Phong thấy Tô Tranh đáp lại, trầm mặc lúc lâu, đột nhiên : "Tô Tranh, em phải tin tưởng ."

      Tô Tranh mặc cho tay của mình bị cầm, mềm mại gật đầu.

      Nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ, người đàn ông này nên tin tưởng sao, đáng giá để tin tưởng sao?

      Lần này, thể cược sai, bởi vì trời cao cho thêm cơ hội khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :