1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Dụ Anh Cắn Câu - Nữ Vương Không ở Nhà (52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 63

      Đây là nhà hàng bờ biển, bên trong được trang trí bằng những con cá giả và lưới đánh cá. Cả nhà hàng được chia thành nhiều phòng ăn . Trong phòng ăn sử dụng đèn điện, mà dùng nến. Vì vậy dưới ánh sáng mờ ảo của ánh nến, hòa với phóng cách trang trí riêng biệt, thanh thuần khiết của biển cả, nơi đây là nơi hẹn hò lý tưởng của các cặp đôi khi đến đây.

      Bên trong phòng ăn có hai người ngồi cạnh cửa sổ, đó chính là Mạc Phong và Tô Tranh.

      Lúc này, Tô Tranh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ có cặp vợ chồng tản bộ, người vợ mang thai, người chồng dìu vợ , cẩn thận che chở trăm bề.

      Mạc Phong theo nhìn theo ánh mắt của Tô Tranh, cũng nhìn thấy đôi vờ chồng kia. Bụng của người vợ kia cũng , người chồng nắm lấy tay của , đỡ hông của , giống như hận thể bộ thay .

      Mạc Phong thu cái nhìn lại, lại nhìn lên khuôn mặt Tô Tranh, ánh mắt của Tô Tranh có chút tản mạn, giống như đắm chìm ở đâu đó.

      Mạc Phong đưa tay ra, nhàng mơn trớn khuôn mặt , Tô Tranh lập tức lấy lại tinh thần, mê mang nhìn Mạc Phong.

      Mạc Phong dịu dàng hỏi: "Nghĩ gì thế?"

      Tô Tranh mím môi cười , lắc đầu mà : " nghĩ gì."

      Mạc Phong ngừng tạm, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn nụ cười hạnh phúc khuôn mặt người phụ nữ kia, trong lòng chợt dâng lên vô số phiền muộn. Rồi quay lại , nhàn nhạt hỏi Tô Tranh: "Có phải khi em mang thai Yên Nhiên Và Cách Ly rất vất vả?"

      Tô Tranh nhìn đôi vợ chồng kia lần cuối rồi quay đầu lại, nghiêm túc nhìn thức ăn bàn, nghe thấy Mạc Phong hỏi vậy chỉ cười, hời hợt : "Có vất vả, thế nhưng đều là chuyện qua."

      Đối với Tô Tranh mà những chuyện này, đều là những chuện xảy ra quá lâu rồi. Khi đó vừa học, vừa chăm sóc mình, đồng thời còn chăm sóc các em , em trai ở nhi viện. Bụng Tô Tranh lúc đó cũng lớn, nhưng rất kiên cường, kiên cường cần người khác giúp đỡ, luôn luôn tự tay mình làm tất cả.

      Mạc Phong nhìn chằm chằm nụ cười môi Tô Tranh, lặng lẽ nhìn lâu, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.

      Ngoài cửa sổ, đôi vợ chồng kia xa.

      Hai người bóng lưng ở rất gần, nâng đỡ lẫn nhau.

      Mạc Phong biết, rất nhiều năm trước, khi Tô Tranh mang thai ai giúp đỡ , quan tâm , chăm sóc cho .

      Tình cảm giữa Tô Tranh và Mạc Yên Nhiên càng ngày càng tốt, hai người thường ở bên nhau, chuyện với nhau. Dĩ nhiên, phần lớn thời gian là Mạc Yên Nhiên , Tô Tranh chỉ mỉm cười lẳng lặng nghe.

      Tình cảm của bọn họ nhanh chóng lớn lên, điều này làm cho bà Miêu rất kinh ngạc, thỉnh thoảng bà lại vụng trộm nhắc nhở Mạc Yên Nhiên cẩn thận Tô Tranh, người phụ nữ này có thể phải là người tốt bụng , cũng mịt mờ đến quan hệ giữa Tô Tranh và Mạc Phong đơn giản. Mạc Yên Nhiên nghe mấy câu này, phản ứng đầu tiên là liếc mắt, rất khinh thường phản bác : "Bà Miêu a, những chuyện này đều là chuyện của người lớn, cháu vẫn còn là đứa bé nên cháu cần phải biết. Hơn nữa, nếu dì Tô là mẹ của cháu, cháu cũng rất hoan nghênh, dì ấy đối với cháu rất tốt!"

      Bà Miêu nghe xong những lời này rất tức giận, muốn phản bác nhưng lại có từ nào để , hận thể đem tiểu tổ tông này về biệt thự tránh xa nơi nghĩ mát này, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó bà cũng khó có thể ứng phó!

      Đối với chuyện Mạc Yên Nhiên bỗng nhiên thân thiết với Tô Tranh , Mạc Cách Ly cũng có phản ứng gì, mà chỉ từ xa thỉnh thoảng quan sát Tô Tranh cái.

      lần, xung quanh có người, Tô Tranh nhìn thấy ánh mắt quan sát của Mạc Cách Ly, chỉ nhàng cười với cậu bé.

      Mạc Cách Ly trầm mặc , con ngươi rũ xuống lại nâng lên, thẳng hỏi: " muốn cái gì?"

      Tô Tranh ngờ Mạc Cách Ly trực tiếp ra như thế, chỉ cười cười : "Cháu nghĩ dì muốn cái gì?"

      Ánh mắt Mạc Cách Ly lạnh lùng mà xa lánh, ánh mắt kia phải là ánh mắt của đứa bé. Cậu chuyện gì, nhưng tràn đầy cảnh cáo: "Tô Tranh, tôi đối với chuyện ai là mẹ kế có hứng thú gì, nhưng tôi hề thích người khác thương hại tôi và chị ."

      Tô Tranh lập tức trầm mặc, nhìn đứa con trưởng thành sớm của mình, nhàng hỏi: "Cháu cảm thấy dì thương hại Yên Nhiên sao?"

      Mạc Cách Ly ngẩng đầu, ánh mắt kia sáng như đèn pha quan sát Tô Tranh, sau lúc mới : "Bây giờ thích chị ấy." Mạc Yên Nhiên là bé rất sợ người khác thương hại mình.

      Tô Tranh nghiêm túc nhìn Mạc Cách Ly, trịnh trọng : "Cháu bé, dì rất thích Yên Nhiên, dì luôn hi vọng bé ấy có thể luôn vui vẻ."

      Mạc Cách Ly đột nhiên nhìn về phía Tô Tranh, sau thời gian dài, hoài nghi ở trong lòng lên men, cậu mơ hồ ý hiểu ra được cái gì đó.

      Tô Tranh tiếp tục nữa, lẳng lặng nhìn Mạc Cách Ly. biết lòng của đứa bé quá sâu, thể dễ dàng bắt được, cho nên cũng kỳ vọng gì thêm , chỉ hi vọng Mạc Cách Ly có thể bỏ lòng phòng bị xuống.

      Mạc Cách Ly nhìn Tô Tranh kĩ, cuối cùng chợt đứng lên, dùng thanh non nớt câu: " ra đau khổ nhất, chính là lấy được rồi sau đó lại mất ."

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 64

      Bờ biển, ánh mặt trời, bầu trời xanh, mây trắng, nước biển.

      Tô Tranh dẫn Mạc Yên Nhiên học bơi, Mạc Cách Ly bị Mạc Yên Nhiên lôi đến, nhưng hình như Mạc Cách Ly hề có hứng thú gì, chỉ đứng ở bên cạnh mà nhìn.

      Mạc Yên Nhiên là học sinh vô cùng thông minh, bé hoạt bát chăm học hỏi, dưới giảng giải quy tắc của Tô Tranh bé như chú chim con tò mò líu ríu hỏi, Tô Tranh luôn kiên nhẫn trả lời. Cuối cùng cũng xong, Tô Tranh cẩn thận thay bé chọn bàn đỡ, mặc áo phao, dẫn bé đến chỗ nước lông, dạy bé tập đạp nước.

      Lần đầu tiên Mạc Yên Nhiên phải dùng đến phao tròn, khi mới bắt đầu xuống nước còn có chút sợ, nhưng bé vô cùng ngạc nhiên, bé cảm giác sau lưng mình giống như có lức chống đỡ, để cho mình bị chìm xuống đáy biển, hơn nữa bên cạnh bé còn có Tô Tranh điều này làm cho bé an tâm hơn rất nhiều, vì vậy mà bé thoải mái giao thân thể mình cho nước biển.

      Hai chân bé vui sướng đạp vào làn nước, làm như hướng dẫn của Tô Tranh rất nhanh bé nắm được điểm mấu chốt, giống như con cá bơi lội mặt nước bé vui vẻ cười.

      Bé vừa đạp nước, tiếng nước va vào nhau ầm ầm, vừa lớn tiếng, vừa cười , vừa gọi: " Cách Ly, mau đến đây nhìn, chị bơi nè."

      Tô Tranh ở bên cạnh bật cười, rời khỏ chỗ đứng, Mạc Yên Nhiên còn chưa biết nổi vậy mà bé tự nhận mình biết bơi rồi.

      Vốn dĩ Mạc Cách Ly cũng hứng thú gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn sang bên đó lần, hôm nay nghe thấy Mạc Yên Nhiên vui vẻ như vậy, cũng đứng lên đến.

      Mạc Yên Nhiên thấy Mạc Cách Ly tới đây, càng vui mừng hơn, vừa đạp vừa thúc giục Mạc Cách Ly: " Cách Ly nhanh lên chút , mau mau xuống nước! Em còn đến chị đến túm em xuống!"

      Mạc Cách Ly nhìn Tô Tranh cái, thấy Tô Tranh cười như hoa, thân thiết khích lệ mình: "Cạnh Ly có muốn tới đây thử chút hay ?"

      Mạc Yên Nhiên từ từ đến, thừa dịp Mạc Cách Ly chú ý hất thẳng nước vào mặt Mạc Cách Ly, trong miệng còn lớn tiếng kêu: "Xuống, xuống!"

      Mạc Cách Ly cúi đầu, lấy chiếc áo phao ở bên cạnh.

      Cậu cũng chưa từng mặc áo phao vì vậy liền nhìn áo phao của Mạc Yên Nhiên bắt chiếc mặc vào.

      Tô Tranh nhìn Mạc Cách Ly thấy cậu mặc đúng cạch, lập tức đến bên cạnh, giúp cậu mặc cẩn thận, lại cho cậu biết bước đầu tiên nên luyện thế nào.

      Mạc Cách Ly nhìn Tô Tranh cái, giọng câu: "Cám ơn." xong lập tức xuống biển tìm chị mình.

      Tô Tranh ngơ ngẩn, câu "Cám ơn" kia dù rất , nhưng thực nghe được, đó là do Mạc Cách Ly .

      Vào lúc ba người vui sướng tập bơi, đương nhiên thiếu được bà Miêu.

      Bà Miêu dám tin vào mắt mình, hoàng tử, cách cách nhà mình sao lại giống như hai con vịt bơ vơ giữa biển vậy, bà bất mãn nhìn về phía Tô Tranh: " Tiểu thư Tô, như vậy có nguy hiểm ? sợ ngộ nhỡ. . . . . ."

      Tô Tranh quay đầu cười với bà Miêu, chỉ vào đội tuần tra cách đó xa : "Nếu bà Miêu tin tưởng tôi, cũng nên tin tưởng bọn họ chứ?"


      Bà Miêu còn muốn tiếp, nhưng Tô Tranh lại chặn lại: "Nếu bà Miêu tin tưởng nhưng nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp kia cũng nên tin tưởng Mạc tiên sinh chứ?"

      Bà Miêu muốn nhưng ra, ở nơi nghỉ phép này, có lão phu nhân, đương nhiên đại thiếu gia là lớn nhất.

      Lúc này, Mạc Yên Nhiên đùa nghịch cùng với Mạc Cách Ly, vừa đạp nước vừa hất nước lên người Mạc Cách Ly, thấy Tô Tranh mãi đến đây, nhịn được lớn tiếng thúc giục: "Dì Tô, dì mau tới đây !"

      Tô Tranh nhún vai cái, cười với Bà Miêu : "Bà Miêu, tôi ra biển trước, nếu như bà muốn cùng , tôi có thể dạy bà bơi."

      Mặt bà Miêu đen lại thở dài, trơ mắt nhìn Tô Tranh ra biển, chơi đùa cùng với bảo bối nhà mình.

      Ở cửa sổ sát đất cách đó xa, Mạc Phong nhìn ba mẹ con vui đùa ở ngoài biển.

      Trong tay nắm chính là tài liệu cặn kẽ về Tô Tranh trong những năm gần đây.

      thở dài cái, dùng sức nhắm mắt lại.

      Rất nhiều năm trước, khi đó còn quá trẻ và ngu ngốc. quá mức non nớt, cách nào cho cảm giác an toàn, cách nào che gió che mưa cho , nên để cho người mình chịu quá nhiều uất ức.

      Bây giờ, liệu đủ mạnh mẽ để bảo vệ cẩn thận người người ?

      Khi sóng biển đánh đến, phải có thể bảo vệ bọn họ bị thương tổn, có thể cho tương lai, cho mình hạnh phúc sao?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 66

      Tô Tranh cúi đầu cắn môi, mặc dù sống qua hai đời, nhưng những kí ức kia vẫn lưu giữ lại mãi phai mờ, mặc dù rất muốn nhớ lại.

      muốn nhớ lại lúc mình nằm ở giường yếu đuối, nơi lương tựa, muốn nhớ lại cảm giác bị người cao nhìn xuống, muốn nhớ lại khung cảnh máu mủ chia lìa kia, càng muốn nhớ lại cái cơ hôi đánh mất, tuyệt vọng đau đớn.

      Mạc Phong ôm lấy , vội vàng bắt lấy ánh mắt của , giọng ép hỏi: "Có phải , Tô Tranh?"

      Tô Tranh cúi đầu, đó là vết sẹo ăn sâu trong tim, ăn mòn tâm trí làm cho thể ngủ tiếp. Cái này vết sẹo vẫn luôn lưu trong lòng để từ từ thưởng thức, hôm nay lại bị đột nhiên vạch trần như vậy.

      Tô Tranh luôn cho rằng mình tạo dựng được cho mình sức mạnh vô địch, nhưng khi bị hỏi như vậy đôi mắt lại bắt đầu ướt át, giống như khi còn bé bị người khác bắt nạt uất ức cũng khóc, nhưng ở trong lòng mẹ viện trưởng từ ái an ủi lại lệ rơi đầy mặt.

      ra phải yếu ớt nữa, mà bởi vì bên cạnh có ai cho phép yếu ớt. Mà bất kể giữa bọn họ có bao nhiêu khe rãnh thể vượt qua, bên cạnh người đàn ông này vẫn có thể đánh đến nơi yếu ớt nhất lòng .

      Mạc Phong thương ôm vào trong ngực, lại phát chôn ở trong lồng ngực mình, im lặng khóc sụt sùi. Tim của như quặn đau, bàn tay kềm chế mà run rẩy, dịu dàng thương tiếc nhàng vuốt lưng cho .

      Gió biển lặng lẽ từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi qua mái tóc của , lay động áo của . Tiếng sóng biển rì rào vỗ bờ, giống như vì , muốn cho ai nghe thấy thanh khóc sụt sùi kia .

      Mạc Phong thầm bên tai Tô Tranh, giọng đó trầm ôn hòa đến khó tin: " xin lỗi. . . . . . Tô Tranh. . . . . . xin lỗi em. . . . . ."

      Khi đó còn chưa hiểu chuyện để mặc mình em mình phải đối mặt với tất cả, tại sao có thể để cho em- bé, non nớt như vậy mà phải mình chịu áp lực lớn như thế? Tại sao có thể tự cho mình tất cả các quyền để đẩy cái sai lầm của mình lên đầu em!

      Hai tay Mạc Phong nâng gương mặt của lên , nhìn khuôn mặt xinh đẹp vẫn đong đầy nước mắt, nhàng hôn lên nước mắt của , cúi đầu an ủi : " xin lỗi Tô Tranh, cho thêm cơ hội nữa được , để cho người nhà chúng ta có thể cũng nhau chung sống hạnh phúc vinh viễn được ?"

      Tô Tranh rưng rưng nâng ánh mắt nhìn Mạc Phong, môi dưới mấp máy khó khăn : "Thời gian qua lâu, tất cả đều thay đổi ."

      Mạc Phong kiên định lắc đầu: " phải vậy, tất cả đều thay đổi. Em ở đây, ở đây, bọn cũng ở đây. nhường thích của bọn cho em, chúng ta có thể hạnh phúc, nhất định vậy, tin tưởng ."

      Nước mắt Tô Tranh trợt xuống lần nữa, biết, cái thế giới này có rất nhiều việc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, đời đầu tiên, Tô Tranh và Mạc Phong là bi kịch. Đến đời này, cho dù sống lại, nhưng thực có thể thay đổi tất cả sao?

      Quần áo rách có thể vá lại, nhưng thưởng tổn trong lòng người cách nào vá được. từng chịu tang thương, sinh tử biệt ly, liệu Tô Tranh có thể làm như quên hết tất cả, nắm tay Mạc Phong về phía hạnh phúc sao?

      Mạc Phong nhìn nước mắt của Tô Tranh, cảm thấy vô lực, nắm chặt đầu vai của , kiên định, dường như muốn Tô Tranh tin tưởng, hơn nữa dường như muốn để cho chính bán than cũng tin tưởng: "Chúng ta, nhất định có thể làm lại từ đầu !"

      Tô Tranh phát hình như lòng mình mềm chút.

      Ánh mắt chứa mọt nụ cười dịu dàng, mềm mại vui vẻ.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 67

      Quan hệ giữa và Mạc Yên Nhiên ngày càng thân mật, thậm chí mỗi tối Mạc Yên Nhiên còn muốn ngủ với bằng được, hoặc nhất đinh phải tìm để tâm . Trong lòng Mạc Phong dĩ nhiên là rất bất mãn, nhưng cũng hy vọng Tô Tranh và Yên Nhiên có thể than thiết hơn chút , nên cũng chỉ mặt đen lại, phản đối gì.

      Mạc Yên Nhiên cho Tô Tranh tất cả tâm của mình, chẳng hạn như khi còn bé, bé rất thích con chó màu vàng ở bên nhà, bé gọi nó là A Hoa. Nhưng bà nội nuôi con chó hề hợp với địa vị, nên kiên quyết phản đối bé mang A Hoa về nhà nuôi.

      Trừ lần đó ra, Mạc Yên Nhiên còn ra những lúc bị uất ức, chaengr hạn như ba thích mình, và bà nội hinh như cũng thích mình, còn sau này bé trưởng thành bé muốn rời khỏi nơi này, giống như Tam thúc tự tìm kiếm cuộc sống của riêng của mình.

      Tô Tranh luôn lẳng lặng nghe bé , thỉnh thoảng vuốt ve mái tóc xinh đẹp củaYên Nhiên.

      Mạc Yên Nhiên hưng phấn ríu rít như chim non, xong ánh mắt ảm đạm xuống, bé làm nũng với Tô Tranh, tịch mịch : "Dì Tô, cháu thích dì Phùng làm mẹ cháu."

      Đây là lần đầu tiên Tô Tranh nghe thấy Mạc Yên Nhiên nhắc tới Phùng Mính Nhi, nên thuận mồm hỏi: "Sao Yên Nhiên lại thích dì Phùng?"

      Mạc Yên Nhiên nhẹo đầu suy nghĩ chút, nghiêm túc : "Dì ấy đối với cháu và Cách Ly cũng tốt vô cùng, ghét cũng phải, nhưng so với dì, đương nhiên là cháu thích dì Tô hơn rồi !"

      Tô Tranh cười, có được cái địa vị "Thích hơn" này làm cảm thấy thỏa mãn.


      So với quan hệ ngày càng thân mật với Mạc Yên Nhiên quan hệ giữa Tô Tranh và Mạc Cách Ly lại chẳng có gì tiến bộ.

      Bình thường khi Tô Tranh và Mạc Yên Nhiên cũng nhau chơi đùa, hoặc tâm , khuôn mặt của Mạc Cách Ly đều rất nghiêm túc, nhìn về phía nơi khác. Mạc Yên Nhiên chuyện rất trực tiếp, khi bé có chuyện gì tốt luôn chia sẻ cùng với câu em trai sinh đôi của mình, vì vậy lúc này bé lớn tiếng vui mừng gọi cậu : "Cách Ly mau tới đây, cùng nhau chơi nào."

      Mạc Cách Ly cũng rất nghe lời Mạc Yên Nhiên, cậu từ từ tới, rồi lặng lẽ đứng ở bên, khi Mạc Yên Nhiên chơi quá thời gian cho phép nhắc nhở. Tô Tranh chào cậu bé, cậu cũng chào lại, nhưng có gì hơn.


      Mỗi khi đến lúc này, Tô Tranh luôn cố gắng xua đuổi lỗi đơn ở trong lòng, tự với mình: nhiều năm như vậy, mày cho con tình thương của người mẹ nào , giờ sao con có thể đối sử tốt với mày được? cảm thấy mình thể hiểu được suy nghĩ của đứa bé này, nhìn ánh mắt của cậu bé, nó giống như cái gì cậu cũng biết, nhưng cũng lại giống như cái gì cậu cũng hiểu.

      Gần đây quan hệ giữa Tô Tranh và Mạc Phong cũng ngày càng thân mật, hai người ôm nhau về tình , Mạc Phong cũng tỉnh lại khi tỉnh dậy vào lúc sáng sớm rồi lặng lẽ ôm từ phía sau, cùng ngắm mặt trời mọc, ngắm thủy triều, nghe tiếng gió thổi, nghe tiếng sóng biển.

      Những tưởng thời gian cứ thế trôi hạnh phúc. Nhưng mong ước cũng chỉ là mong ước thôi, khi có người đến, cuộc sống của bọn họ bắt đầu xảy ra biến hóa.

      Nhà họ Phùng , cũng giống như nhà họ Mạc là đại gia tộc bậc nhất.

      Phùng Khánh Tường , là người rất được lòng của các quan nại trong trung tâm cả nước, ông được phái đến S thị để điều tra giám sát số việc quan trọng.

      Phùng Mính Nhi, là cháu của Phùng Khánh Tường, là thiên kim tiểu thư xinh đẹp nhất gia tộc họ Phùng, là vị hôn thê được dự đoán với Mạc Phong.

      cũng muốn đến nơi nghỉ phép rồi.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 68

      Từ Phùng Mính Nhi người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa so với Mạc Yên Nhiên thiên kim tiểu thư cực kì kiêu ngạo.

      Dù gia thế Mạc Yên Nhiên như thế nào, nhưng đối với lão phu nhân cũng chỉ là cháu thôi. Mạc Yên Nhiên có mẹ thương , cha luôn ở bên cạnh, có thể , Mạc Yên Nhiên tình trọn vẹn , hoàn cảnh lớn lên của Mạc Yên Nhiên hề hoàn thiện .

      Mà Phùng Mính Nhi như thế, Phùng Mính Nhi có người cha ghế cao chức trọng, có mẹ dịu dàng đoan trang, sống trong sủng ái thương của họ.

      Phùng Mính Nhi như vậy mà khi gặp Mạc Phong lại bị uất ức cầu toàn . gặp phải Mạc Phong, giống như gặp phải khắc tinh trong cuộc đời, lấy kiêu ngạo của thu lại còn mống.

      Bạn thân của Phùng Mính Nhi từng hỏi , Mạc Phong có cái gì tốt, mà đáng giá để uất ức cầu toàn như vậy, cam nguyện làm mẹ ghẻ của hai đứa trẻ? Phùng Mính Nhi lắc đầu mà biết, chính là , có lý do. Nếu Mạc Phong là ngọn lửa, chính là con thiêu thân rồi.

      Chỉ tiếc, ở trước mặt Phùng Mính Nhi , Mạc Phong nhiệt tình, Mạc Phong phải là lửa, mà là hầm băng. Lòng tin và nhiệt tình của Phùng Mính Nhi gần như bị tòa hầm băng này tổn thương, đông lạnh thành tuyệt vọng, nhưng rốt cuộc Phùng Mính Nhi cũng có thành quả: bọn họ cuối cùng cũng đính hôn.

      Phùng Mính Nhi cũng biết, bọn họ đính hôn la do ý của lão phu nhân, nhìn từ đầu đến cuối Mạc Phong chưa từng thay đổi thái độ lạnh nhạt là biết. Vì vậy dù mừng rỡ, nhưng tỉnh táo suy nghĩ chút, biết cách mạng chưa thành công, còn cần cố gắng thêm nữa.

      Lần này Phùng Mính Nhi lấy được đồng ý của lão phu nhân , đên nơi nghỉ phép để làm bạn với hai đứa bé. Làm bạn đứa bé, đương nhiên chỉ là cái vỏ bọc thực chật là đến để thân cận với ba của đứa bé. Nhưng Phùng Mính Nhi rất thông minh, biết đạt được lòng của bọn , ngày bước vào Nhà họ Mạc đến nhanh hơn rất nhiều.

      Trong mấy năm qua, vì để lấy lòng hai tiểu tổ tông kia bỏ ra ít công phu, hôm nay cuối cùng hai cái đứa bé kia đối với có ý kiến gì . Phùng Mính Nhi tương đối hài lòng với việc này, biết có bao nhiêu phụ nữ khó khăn lấy lòng chúng. rất hài lòng mà nghĩ, lợi dụng lần nghỉ phép này hãy phát triển tình cảm với hai đứa bé tốt, có lẽ cái ghế thiếu phu nhân của nhà họ Mạc Đại đến đến gót chân rồi chỉ còn chút là có thể ngồi lên đó.

      Ôm mục đích như vậy tới nơi này, khi nhìn thấy Tô Tranh biết Phùng Mính Nhi có cảm giác thế nào!

      Vườn hoa trong sân, và Tô Tranh nhìn nhau chốc lát, hiển nhiên hai người phụ nữ đều có ý định riêng. Đối với Tô Tranh mà , này cũng làm gì sai, nhưng trí nhớ trước khi chết ấy khắc sâu, này mà lấy được Mạc Phong cả đời Tô Tranh cũng lấy được. Vì vậy đối mặt với chính mình hoàn toàn có tình thông cảm, lòng Tô Tranh vẫn luôn cực kỳ phức tạp.

      Mà Phùng Mính Nhi sao, vẫn nhớ Tô Tranh , tiệc sinh nhật lần đó làm cho có phòng bị trong lòng với Tô Tranh. Nhưng vạn vạn ngờ Tô Tranh lại có thể xuất ở nơi này, hơn thế nữa thể tưởng tượng được là Mạc Yên Nhiên lại có thể chen chúc cái ghế với Tô Tranh để chơi game, rất là thân mật! Mà còn hơn thế, người luôn luôn lạnh lùng như Mạc Cách Ly lại có thể bình tĩnh ngồi ở bên cạnh nhìn họ chơi!

      há hốc mồm, cứng lưỡi lúc lâu, nhìn Tô Tranh chằm chằm nửa ngày, cho đến khi Tô Tranh lễ phép lên tiếng chào hỏi , mới tìm được đầu lưỡi: "Yên Nhiên, dì rất nhớ cháu, dì cố ý tới đây để chơi với cháu!" để ý đến tiết giáo, hoa lệ lệ bỏ qua Tô Tranh, làm như bản năng chào hỏi với Mạc Yên Nhiên trước, thử dò xét tình huống.

      Mạc Yên Nhiên vốn dĩ cũng hề ghét Phùng Mính Nhi, trong lúc cấp bách bé ngẩng đầu lên liếc nhìn Phùng Mính Nhi, cười ngọt ngào gọi tiếng: "Dì Phùng, cháo dì ạ!" Sau đó bé lưu luyến taapk trung chơi game, nhìn Phùng Mính Nhi thêm cái. Cương thi còn ở phía trước hoành hành, bé còn phải chiến đấu tiếp.

      Mạc Cách Ly ở bên cạnh làm đúng quy củ đứng lên, chào hỏi cẩn thận với Phùng Mính Nhi, nhàng, ôn hoà.

      Phùng Mính Nhi rất lúng túng, muốn phải chịu lạnh nhạt như vậy, nơi này ai kêu ngồi xuống. lo có gì dưới bậc thang bà Miêu xuất . Bà Miêu thấy Phùng Mính Nhi rất kích động, tới kéo tay Phùng Mính Nhi, trực tiếp kéo Phùng Mính Nhi vào nhà, lên lầu chuyện.

      Đối với Phùng Mính Nhi mà , đừng là bà Miêu nhà họ Mạc, mà ngay cả con chó nhà họ Mạc nuôi cũng phải đối xử cẩn thận, cho nên thân thiết kêu "Mẹ Miêu" , hoan hoan hỉ hỉ theo bà Miêu lên lầu, trước khi dĩ nhiên liếc nhìn lần cuối Tô Tranh kia.

      Bây giờ thể nóng vội, còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, Bà Miêu hiển nhiên là thí sinh tốt nhất.

      Tô Tranh cùng chơi trò chơi với Mạc Yên Nhiên, suy nghĩ cũng đặt lên người vừa tới Phùng Mính Nhi.

      Lần này Phùng Mính Nhi tới, chỉ đơn thuần là vì tình của thiếu nữ, hay là còn có mục đích khác? Căn cứ vào những tin tức lấy được, tình thế hôm nay gần như là hết sức căng thẳng, Chuyện gì Phùng Mính Nhi cũng biết sao? Mà khi hai nhà còn chưa tình hình, hôn lễ của Phùng Mính Nhi và Mạc Phong về đâu?

      Sau thời gian chung sống này, Tô Tranh càng ngày càng tin Mạc Phong mình. Nhưng Mạc Phong, người như vậy, vì tình bất chấp tất cả sao? Nếu muốn Mạc Phong lựa chọn giữa nhà họ Mạc và Tô Tranh biết lựa chọn ra sao?

      Tô Tranh bất đắc dĩ cười ở trong lòng, rất nhiều năm trước, Mạc Phong cũng từng lựa chọn giữa Tô Tranh và thứ nào đó, nhất định chọn thứ kia. Tô Tranh là cái gì, cũng chỉ là thiếu nữ bị lạc thôi, như thế khắp nơi đều có. Mười năm trước Mạc Phong khắc tâm động của chính mình mà buông tha nguyên tắc có từ lâu.

      Hôm nay Tô Tranh bắt đầu dần dần tin tưởng, nếu như lúc này giữa mình và tiền đồ tương lai nhất định lựa chọn, là Mạc Phong có thể lựa chọn mình. Tuổi của cũng còn , những thứ như công danh tiền đồ bị coi rồi, bắt đầu thành thục, biết xem xét trong cuộc sống của mình cái gì quan trọng hơn.

      Nhưng lần này đặt ở đầu cân bên kia có lẽ chỉ là tiền đồ của Mạc Phong nữa rồi, còn có cả tương lai của nhà họ Mạc, ở thành phố này nhà họ Mạc thịnh vượng huy hoàng, mấy chục năm sừng sững ngã.

      mình Tô Tranh so với sức nặng kia có thể nào đánh đồng sao?

      Mạc Yên Nhiên rất nhạy cảm cong môi làm nũng nhìn Tô Tranh,: "Dì Tô, phải dì từng làm việc phải nghiêm túc sao? Vậy tại sao đánh cương thi có thể tập trung vậy?"

      Tô Tranh tỉnh hồn, nhìn đứa nhíu nhíu lông mày, cái miệng chu lên, là đáng . Lòng của nhất thời mềm mại, dịu dàng cười , hạ thấp giọng cưng chiều : "Tốt, Dì Tô mất tập chung nữa, chuyên tâm cùng Yên Nhiên đánh cương thi!"

      ra Mạc Yên Nhiên cũng chỉ là nhõng nhẽo , nghe thấy Tô Tranh nể tình như vậy, cười vui sướng, nắm quả đấm đáng : "Dì, nhất định chúng ta phải chơi qua cửa!"

      Tô Tranh vội vàng nhận mệnh, bồi tiểu nương chơi trò chơi. Khi chơi nhìn Mạc Cách Ly an tĩnh bên cạnh, hỏi cậu: "Cạnh Ly tới chơi cùng sao?" Mặc dù biết là thể nào, nhưng vẫn có suy nghĩ muốn hỏi chút.

      Mạc Cách Ly còn chưa gì, trong lúc cấp bách Mạc Yên Nhiên liếc sang Cách Ly: "Dì à, dì phải để ý đến Cách Ly đâu, ấy à, khẳng định là cười nhạo chúng ta chơi trò chơi dành cho người có trí thông minh thấp ở trong lòng !"

      Trò chơi dành cho người có trí thông minh thấp? Tô Tranh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mạc Cách Ly ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy rất muốn cười. Nhưng vẫn nhịn được, quyết định tiếp tục nghiêm túc cùng Mạc Yên Nhiên chơi trò chơi " Dành cho người có trí thông minh thấp " này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :