1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Dụ Anh Cắn Câu - Nữ Vương Không ở Nhà (52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56

      Mạc Yên Nhiên đương nhiên là thể làm bài tập tiếp. bé cúi đầu tức giận suy nghĩ. Nhưng càng nghĩ càng phiền não. Cuối cùng chịu được mà ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Tranh, lại đúng lúc thấy Tô Tranh cầm quả đào đầy đặn kiều diễm cho vào miệng!

      Mạc Yên Nhiên đáng thương cực kỳ uất ức. Thế này là sao? Tại sao ba chưa bao giờ đối tốt với mình, mà lại có thể đối với người phụ nữ này tốt như vậy? Tại sao từ ba quan tâm đến mình? Tại sao ba luôn hết lần này đến lần khác chủ động xin ra quân biên giới, mà muốn ở nhà cùng mình và em trai?

      Mình rốt cuộc có phải con ruột cả ba hay ? Tại sao từ mình và em trai bị mẹ nhẫn tâm bỏ rơi, mà còn bị ba đối xử thế này?

      Đủ loại cảm xúc xông lên trong lòng Mạc Yên Nhiên. Bé cảm thấy thế giới này đối với mình quá công bằng! Từ , lớn lên bên cạnh bà nội. Mặc dù bà nội đối với mình rất tốt nhưng lại luôn làm cho người ta cảm thấy dám gần gũi quá mức. Mà Miêu bà bà bên cạnh cũng lòng thương mình. Nhưng tình thương này lại mang theo ý lấy lòng!

      Bé và em trai thể hoàn toàn tin tưởng người thân, cũng lòng thương cha mẹ. Tất cả những người xung quanh đều có mục đích. Họ căn bản bé và em trai.

      Nước mắt từ đôi mắt xinh đẹp của Mạc Yên Nhiên tràn ra, chút rơi giấy vở, tạo thành vết tích mơ hồ.

      Bàn tay bốc đào của Tô Tranh sững lại. bình tĩnh nhìn nước mắt của Mạc Yên Nhiên, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Nước mắt của bé, rơi vào tim .

      Trong thư phòng vẫn yên lặng như cũ, chỉ có thanh nước mắt chậm rãi rơi xuống vở bài tập.

      lâu sau, Mạc Yên Nhiên chợt đúng lên, lau mặt, lớn tiếng tuyên bố: “Cháu làm bài tập nữa!”. xong liền chạy ra ngoài.

      Ai ngờ chưa ra tới cửa, chỉ thấy cửa mở ra, Mạc Phong đẩy cửa vào, thấy tình cảnh này, cau mày hỏi: “Sao thế?”

      Mạc Yên Nhiên tức giận quay mặt , nhìn ba mình.

      Tô Tranh thấy khuôn mặt nhắn của Mạc Yên Nhiên đỏ bừng, đôi mắt đỏ ngàu mang theo điểm ướt át. tới bên Mạc Phong thở dài : “Cảm xúc của Yên Nhiên tốt lắm. Cho con bé nghỉ ngơi .”

      Mạc Phong nghiêm nghị nhìn qua bài tập bàn bị xáo trộn, cau mày : “Bài tập hôm nay làm xong rồi à?”

      Mạc Yên Nhiên cong môi, tức giận lớn tiếng trả lời: "Chưa làm xong. Là muốn làm nữa!"

      Mạc Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của con giận giữ, lại nhìn sang Tô Tranh, thấy Tô Tranh bất đắc dĩ nhún vai nhìn sang chỗ khác.

      Mạc Phong lại nhìn sang con lần nữa, lạnh nhạt nhưng để cho cự tuyệt : “Yên Nhiên, quay lại làm bài tập.”

      Mạc Yên Nhiên thể tin được lúc này ba lại bắt mình làm bài tập. trợn tròn mắt phẫn hận nhìn về phía ba, lại thấy gương mặt tuấn tú của ba nguội lạnh. Đôi mắt lạnh lùng. Dáng vẻ hiển nhiên cho phép mình tìm thêm bất cứ lý do gì!

      ủy khuất ngọ nguậy môi, run rẩy : "Ba. . . . . . Ba. . . . . . Ba khinh người quá đáng rồi!"

      Mạc Phong để ý tới uất ức của , nhắc lại lần nữa: “ làm bài tập .”

      Nước mắt của Mạc Yên Nhiên lại lần nữa tí tách rơi xuống: “Bà nội, con mách với. . . . . . Mách với bà nội. . . . . ."

      Mạc Phong lạnh nhạt : "Yên Nhiên, bà nội có ở đây." xong xoay người rời .

      Mạc Yên Nhiên dậm chân nhìn ba đóng cửa phòng, cắn cắn môi, nghiêng đầu tới bàn, hung hăng ngồi xuống, cầm bút lên siết chặt, bắt đầu làm bài tập.

      Tô Tranh vẫn thờ ơ lạnh nhạt, trong tay còn cầm quả đào đầy đặn tươi sáng, nhàng xoa nắn, trong lòng lại nhịn được nghĩ đến động tác cắn môi kia của Yên Nhiên.

      Mạc Yên Nhiên, bất kể lớn lên ở đâu, vẫn là con .

      Động tác vừa rồi kia của bé giống mình cỡ nào!

      Mạc Yên Nhiên, ra cũng phải là bé bướng bỉnh, cũng giận dỗi sập cửa bỏ , mà là nhịn xuống làm bài tập, đúng sao?
      Chương 57

      Mạc Yên Nhiên chính là đứa bé quật cường. Bé vừa lau nước mắt, vừa siết chặt cây bút. Khi dừng khóc cũng là lúc dừng làm bài tập.

      Làm xong bài tập, bé tức giận hét to với Tô Tranh: “Cháu viết xong rồi, cháu về được chưa?”

      Tô Tranh gật đầu: "Được."

      Mạc Yên Nhiên hất đầu, bực tức rời . Mái tóc cong cong của bé bay bay trong trung.

      Tô Tranh ngồi ở trong phòng, cầm đĩa trái cây đó, bỏ từng quả đào vào trong miệng.

      Từng viên đào trong suốt ướt át, mới ăn thấy trong miệng có chút chua, nhưng khi thưởng thức cẩn thận vị chua được thay băng vị ngọt, lan tràn trong miệng, dư vị còn lưu.

      Lúc Tô Tranh về phòng ngủ của Mạc Phong muộn. Mạc Phong nằm giường đọc quyển sách, hiển nhiên là chờ .

      vào phòng tắm tắm rửa chút, rồi thay áo ngủ nằm xuống bên cạnh Mạc Phong. Khi nằm xuống, Mạc Phong duỗi tay kéo lại.

      Tô Tranh nhàng hôn lên lồng ngực của , thanh khàn khàn ghé vào lỗ tai : “ đào đưa đến rất ngon, là vị mà em rất thích.”

      Mạc Phong hình thư rất vui mừng, ngẩng đầu hôn trả lên tai , lại dọc theo vành tai này đến bờ môi , giống như thưởng thức thứ đồ tinh xảo, hôn môi , giọng trầm thấp: “ ra, cũng thích ăn đào.”. xong, môi và lưỡi của chút lưu tình công chiếm đào thuộc về .

      Hai người kích tình như lửa, cháy đến rối tinh rối mù. Tô Tranh thậm chí cảm thấy họ chưa từng thân mật, ngọt ngào và nhiệt tình như vậy. Nhưng trong cơn mông lung, cũng tìm được lý do, bất kể là trước đó hay sau khi gặp lại, hình như họ chưa từng ra những lời ngọt ngào như tối nay vậy.

      Sau khi leo xong ngọn núi, hai người mệt mỏi ngã xuống giường, Tô Tranh ghé vào bên tai : “Em còn muốn ăn đào!”

      Mạc Phong lập tức bật cười, cảm thấy thanh kiều của giống như làm nũng, thanh này khiến cho trái tim nguội lạnh của lập tức tan ra. hôn vầng trán ướt mồ hôi của , cưng chiều : “Được.”

      ra Mạc Phong biết, chỉ cần câu, nguyện ý giao tất cả của mình cho , chỉ cần câu mà thôi.

      Ngày thứ hai, bọn trẻ đâu chơi, có lẽ là do ngày hôm qua chơi quá mệt mỏi hoặc có lẽ do tâm trạng của công chúa Mạc Yên Nhiên được tốt. Tóm lại chúng ở trong vườn chứ đâu.

      Tô Tranh phát Mạc Yên Nhiên chịu ra khỏi cửa. Điểm tâm là do Miêu bà bà bưng lên. Lúc ăn sáng Mạc Cách Ly liếc cái. Cái nhìn kia có ý đích ý, chỉ mang theo ý thăm dò chịu giảng hòa.

      Tô Tranh mỉm cười với Mạc Cách Ly. Mạc Cách Ly phản ứng gì, tiếp tục cúi đầu ăn sáng.

      Tô Tranh thích Mạc Yên Nhiên, vì cảm xúc của Mạc Yên Nhiên rất đơn giản. Mất hứng là mất, tức giận là tức giận. bé tựa như thủy tinh trong suốt. Nhưng Mạc Cách Ly khác. Mạc Cách Ly giống như ngọc thạch, ai biết bên trong ngọc thạch có sắc thái gì. Đối với đứa bé Mạc Cách Ly này, Tô Tranh dám tự ý ra tay.

      Tô Tranh lặng lẽ rửa đào được đưa tới từ buổi sáng. hi vọng bé bị uất ức ngày hôm qua có thể vui vẻ chút. Nhớ tới đôi mắt rưng rưng của con bé, thậm chí cảm thấy, có lẽ nên làm cái gì nữa, nên yên lặng rời .

      Tô Tranh cười khổ, cầm đào được rửa sạch để sang bên.

      làm phải làm đến cùng, được mềm lòng.

      Đối với bọn trẻ thể mềm lòng, đối với Mạc Phong cũng thể mềm lòng.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58
      Giữa trưa ánh sáng mặt trời càng trở lên gay gắt, Tô Tranh vào phòng Mạc Phong. Mạc Phong có ở đây, có việc phải ra ngoài.

      Trong phòng rất ngăn nắp, bàn có laptop. Mạc Phong có thói quen tốt. Dù có ra ngoài, máy tính cũng phải tắt cẩn thận.

      Tô Tranh nhìn đồng hồ, biết dù là du lịch Mạc Phong vẫn luôn bận rộn. cũng hỏi những chuyện này, vì biết công việc của Mạc Phong có liên quan đến quân đội, tuyệt đối là cơ mật. Máy tính của Mạc Phong đương nhiên cũng đặt mật mã. Mà dĩ nhiên là Tô Tranh biết mật mã này.

      Tô Tranh tới bàn, mở laptop lên, nhấn nút mở máy. Khi máy tính lên hệ thống, Tô Tranh bấm nút khởi động. Máy tính như đoán tiến vào thư mục C:WIN-NTSys¬tem3Con¬fig. Tô Tranh dùng floppy disk copy tài liệu để phục chế. Sau đó rút floppy disk ra, tắt máy tính , lại đóng máy tính lại lần nữa. Lúc này để lại dấu vết gì.

      Mạc Phong về. Khi vào nhà thấy Tô Tranh đứng trước cửa sổ, trong tay là điếu thuốc với khói lượn lờ. Mạc Phong chưa từng nhìn thấy Tô Tranh hút thuốc mà phải rạng sáng. về phía trước nhìn khói thuốc từ đôi môi đỏ tươi mỏng manh của phả ra, thở dài cưng chiều, tiến lên hôn đôi môi .

      Mạc Phong nhàng hít thở. Cảm giác làn khói này tiến vào hệ hô hấp của mình. nhắm mắt thưởng thức tư vị thuộc về .

      Tô Tranh vươn tay vịn gáy , vô lực hỏi: “Mạc Phong. em sao?”

      Mạc Phong hôn lên trán , thào gọi: “Tô Tranh. . . . . .”

      Tô Tranh dường như cần câu trả lời, giọng cười: “Mạc Phong. là gì? cho em biết được . Tại sao em bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc là gì?”

      Mạc Phong mở mắt nghiêm túc nhìn , trông có vẻ mê man, nên vuốt gương mặt , dịu dàng : “, chính là vĩnh viễn nhớ đến người mà thôi.”

      Tô Tranh khép hờ mắt nghĩ chút: “Cho dù chết , cũng vẫn nhớ sao?”

      Mạc Phong dừng lại, vuốt từ gò má đến bờ môi , rất nghiêm túc : “Tô Tranh. Chúng ta đều sống. Đừng nhắc tới chữ chết này.”

      Mạc Phong sợ chết, cũng kiêng kỵ từ này. Nhưng mỗi lần Tô Tranh nhắc đến chữ “chết” này, luôn đau lòng, thể tránh khỏi.

      Thế nhưng lần này Tô Tranh rất khéo léo, gật đầu : “Được. Em nhắc đến chết nữa. Em muốn cho biết. Nếu chính là nhớ thương, vậy em vẫn nhớ thương , vẫn nhớ thương bọn trẻ.”

      Qua hai kiếp, vẫn mực nhớ thương.

      Dù Mạc Phong được nghe Tô Tranh chữ đó, nhưng hiểu ý của . Tô Tranh ngày trước từng quật cường và tự ái chưa từng qua vs . Tô Tranh xinh đẹp lạnh lùng sau này cũng chưa từng vs . Thế mà Tô Tranh trong lòng bây giờ lại mềm mại bày tỏ tình của mình vs ?

      Mạc Phong thậm chí có chút nghẹn ngào, càng ôm chặt Tô Tranh hơn, dường như muốn khảm vào ngực mình.

      cúi đầu thề: "Tô Tranh, bảo vệ em. để cho em rời xa nữa. Dù là xảy ra chuyện gì, em cũng được rời xa .”

      Lúc này, trong lòng Mạc Phong có hận, cũng tìm cách để tha thứ. Chỉ tràn ngập tình , tình mà mười năm trước vẫn chưa kịp bày tỏ!

      Lúc này Mạc Phong, nghi ngờ tại sao Tô Tranh lại giống như xưa. bị hạnh phúc làm cho đầu óc mê muội.


      Đến giữa trưa , khi ngủ dậy Mạc Yên Nhiên nhìn thấy bàn mình để đĩa đào đáng , lúc đầu bé thèm để ý. Sau khẽ động cái mũi , phát bình thường. đào này dĩ nhiên phải loại thường ăn. Cái mùi kia, giống loại dì Tô ăn!

      bé xoay người nhảy dựng lên, chạy tới xem chút. Vừa giống như chú chó con hít hà, rốt cuộc cũng xác định được suy đoán của mình! Đầu tiên bé vui vẻ cầm quả lên định nếm thử. Nhưng đào gần vào đến cái miệng động tác của bé lại dừng lại.

      Những trái đào này làm sao lại có ở đây? Là ai đem tới? Miêu bà bà, hay là ba đưa tới?

      Ai nha, nhưng bé vẫn còn giận ba!

      Mạc Yên Nhiên quyết định làm nguồn gốc đào này trước rồi mới thưởng thức được. Bé nuốt nước bọt, đem khay đào bỏ vào trong tủ lạnh trong phòng, sau đó chạy ra ngoài tìm Miêu bà bà.

      Khi Miêu bà bà nghe Mạc Yên Nhiên nhắc tới đào, nghi ngờ hỏi: “ đào gì?”

      Miêu bà bà đương nhiên biết uất ức của Mạc Yên Nhiên đêm hôm đó. Vì vậy từ hôm đó, đối với Tô Tranh bà càng vừa mắt. Bà thậm chí định gọi điện chuyện này cho lão phu nhân. Chỉ tiếc là khi nhấc điện thoại lên mới phát điện thoại đường dài bị khóa!

      Mạc Yên Nhiên vừa nhìn vẻ mặt của Miêu bà bà lập tức khẳng định phải bà đưa tới, vậy là ba sao?

      Bé nhớ tới dáng vẻ hung hãn của ba đối vs mình vẫn còn có chút vui. Vậy nên bắt đầu do dự. Nên giận dỗi sĩ diện ăn, hay là ăn để mượn cơ hội hòa hảo với ba đây?

      Bé vừa về phòng vừa nghĩ. Ai ngờ vừa về đến phòng thấy em trai tới, cúi đầu biết nghĩ gì.

      yên lòng liếc em trai cái: “Em tới đây làm gì?”

      Mạc Cách Ly lạnh nhạt : "Em tới nhắc nhở chị. Sau này ngủ đừng đạp chăn lung tung."

      Đạp chăn lung tung? Mạc Yên Nhiên cảm thấy giải thích được.

      Mạc Cách Ly thường thích chuyện, nhưng đối với người chị sống nương tựa lẫn nhau này cũng cố gắng kiên nhẫn giải thích: “Mùa hè mở điều hòa mà đạp chăn ra dễ bị cảm lắm. Chị đá chăn lung tung. Người khác phải đắp lại hộ.”

      Mạc Yên Nhiên nháy nháy mắt. Mặc dù bé biết cậu em trai sống cùng mình này tệ, nhưng ngờ em trai lại quan tâm mình như vậy. Vì vậy trong đôi mắt chứa chút nước mắt cảm động: “Cách Ly tốt. Cách Ly đối với chị là tốt nhất.” Bé ôm Mạc Cách Ly ô ô mấy tiếng.

      Mạc Cách Ly nhàng né tránh: “Buổi trưa dì Tô có đến đây. Dì đem đào cho chị, còn giúp chị đắp chăn, còn ôm chị nữa.” xong, Mạc Cách Ly nhìn chị cái, đẩy cửa bỏ .

      Mạc Yên Nhiên đứng tại chỗ, vuốt mái tóc xoăn vì ngủ mà toán loạn, ngoẹo đầu nghĩ. Dì Tô? Lại là dì ấy?

      Bé bất đắc dĩ nhíu chân mày đẹp nhìn đào bàn, dùng dằng nghĩ, ăn hay ăn đây?

      Ai nha, đúng là lựa chọn khó khăn!

      Mạc Yên Nhiên khổ sổ kêu lên tiếng, xoay người thả mình xuống bắt đầu khổ cực suy nghĩ.

      Ăn, mất mặt lắm.

      ăn, lại khổ cái dạ dày mình.

      Bé dùng cước đá bay suy nghĩ đó, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

      Chương 59

      Buổi trưa, bọn trẻ chơi. Mạc Phong cũng ra ngoài vì bận việc.

      Tô Tranh mở máy tính xách tay, cắm USB vào đọc. Mở phần mềm chuẩn bị trước lên, mở ra đợi phần mềm đó giải mã tài liệu và công cụ đặc biệt LC4 tiến hành phân tích và phá mật mã.

      Nửa tiếng sau, công cụ phá khóa này phát ra tiếng báo. Tô Tranh vội mở ra xem. Mật mã phá thành công. Nhưng khi nhìn thấy mật mã này, Tô Tranh nhất thời ngây người

      Mật mã đó, là ngày sinh nhật của .

      Tô Tranh nhìn mật mã này trầm mặc lâu. Và suy nghĩ lại. trải qua bao nhiêu việc, chẳng lẽ lại vì chút tình cảm này mà choáng váng? Cho nên phải tỉnh táo nhìn người mình , tỉnh táo nghe những lời ngọt ngào đó và thậm chí tỉnh táo bang quan nhìn con mình đau lòng khổ sở.

      Đương nhiên Tô Tranh cũng hoài nghi. hoài nghi tất cả đều là giả. là người từng trải qua bao khổ sở như vậy, lẽ nào lại dễ dàng tin tưởng hạnh phúc trong gang tấc này? biết số phận ưu đãi mình như vậy, cho mình có được thứ mình mong muốn như vậy.

      Thế nhưng trong phút kia Tô Tranh lại biết, người đàn ông kia mình, có thể tin đây là ?

      Tô Tranh ngẩng đầu, hít hơi sâu. biết lòng là thế nào. Chuyện nên làm có nên tiếp tục ? Ước định mười năm trước kia. Bản thân có gì bảo đảm. Vậy bây giờ làm sao có thể tin tưởng cam kết hư vô có thực như vậy? cẩn thận, cầu toàn, chịu uất ức như vậy. vì tất cả bỏ ra cái giá quá cao. Làm sao có thể đem tất cả kỳ vọng của mình ủy thác thân người khác?

      Tô Tranh kiên định di chuyển con chuột, nhớ kỹ mật mã đó.

      biết, người đáng tin tưởng nhất thế giới chính là mình.

      Trong cơn bão tố muốn bám chặt nhất định phải lấy được điểm yếu của đối phương.

      Trước mặt Mạc lão phu nhân, còn là người mẹ mặc cho người ta định đoạt, thậm chí ngay cả can đảm đàm phán cũng có.

      là Tô Tranh, phải nắm giữ vận mệnh của mình, muốn cho con của mình cơ hội lựa chọn!

      Mạc Yên Nhiên vừa làm bài, vừa cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Tô Tranh bên cạnh.

      Mạc Yên Nhiên là ai chứ? Dĩ nhiên bé thể vì vài quả đào mà vội vàng thân thiết với người vốn xa lánh mình được. bé chỉ lặng lẽ quan sát Tô Tranh, trong lòng bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc là này xảy ra chuyện gì sao?

      Tô Tranh cúi đầu xem quyển sách bài tập, cảm thấy ánh mắt của Mạc Yên Nhiên, mỉm cười ngẩng đầu, thân thiết hỏi: “Yên Nhiên. Sao thế? Có việc gì ?”

      Mạc Yên Nhiên nhìn trộm bị Tô Tranh bắt được, muốn tránh cũng được, mặt bỗng nhiên đỏ đỏ. Chỉ là bé là Mạc Yên Nhiên đó. Làm sao bé có thể ngượng ngùng được? Vù vậy bé đỏ mặt lớn tiếng : "Cháu có bài biết làm. Dì dạy cháu !"

      Sau khi xong suy nghĩ chút, lại kiêu ngạo bổ sung: “A, hẳn là cháu làm được. Cháu muốn đố dì đấy!”

      Tô Tranh nhịn được phì cười: “Được rồi. Vậy dì tiếp nhận lời thách đố.” xong lập tức đứng dậy đến, cầm tập bài tập lên xem.

      Gần đây Tô Tranh dụng công ít, tổng kết mạng các bài giảng của thầy giáo có tiếng và mấy trăm câu hỏi khóa giải đáp. so với bất cứ ai cũng nghiêm túc hơn. Hôm nay xem đến bài này, liền lập tức biết, đây là đề mục trong đề thi Olympic số học năm trước. Sau lại vì đề mục quá mức đánh đố mà bị rút ra khỏi phạm vi đề thi Olympic. ngờ bài tập của Mạc Yên Nhiên vẫn còn loại đề này?

      Mạc Yên Nhiên thấy Tô Tranh cau mày nhìn đề mục này, cưỡng nổi đắc ý : “Thế nào? Dì cũng làm được sao?”

      Tô Tranh cười, nhìn Mạc Yên Nhiên tràn đầy tự tin chờ thất bại hỏi: “Yên Nhiên biết làm sao?”

      Mạc Yên Nhiên bĩu môi: "Đó là đương nhiên, nhờ cháu học rất lâu mới hiểu được đấy!"

      Tô Tranh ngồi xuống, để tập đề xuống cười : "Được rồi, Yên Nhiên có thể chỉ cho dì chút ?"

      Mạc Yên Nhiên nháy mắt nhìn , kinh ngạc : "Dì Tô làm được sao?"

      Tô Tranh chỉ cười , chỉ lẳng lặng nhìn Mạc Yên Nhiên.

      Mạc Yên Nhiên thầm nghĩ, tôi là Mạc Yên Nhiên. Tôi so đo với người tầm thường như dì. Xem như vì hôm qua đối tốt với tôi như thế, tôi dạy cho ! Cũng để cho biết Mạc Yên Nhiên - tôi thông minh vô địch cỡ nào!

      Mạc Yên Nhiên hưng phấn cầm giấy bút chỉ cho Tô Tranh cách làm đề này như thế nào. Đây đúng là đề phức tạp. Tô Tranh vừa vẽ vừa chỉ, vừa vừa nhìn Tô Tranh có nghe .

      Tô Tranh gật đầu liên tục, đến lúc mấu chốt vấn đề có chút tính dẫn dắt. Vốn dĩ Mạc Yên Nhiên là người biết làm nhưng lại ngập ngừng vì cũng chưa hiểu . Hôm nay Tô Tranh vừa hỏi, lại làm cho bé nghĩ kĩ chút. Bé cũng thông minh, rất nhanh làm suy nghĩ của mình, tiếp tục giảng giải cho Tô Tranh.

      Tô Tranh con mình nhiệt tình giảng giải đề cho mình, nửa suy nghĩ nghe đề mục, nửa suy nghĩ bay lên chín tầng mây từ lâu.

      Đứa bé này, vừa sinh ra chẳng được nhìn thấy lần. Hai mươi năm nhớ mong, mười năm thứ đầu tiên chỉ dám đứng nhìn từ xa, lúc nhìn thấy con cũng là lúc chết, mười năm thứ sau vì muốn để cho người khác hoài nghi chú ý, nên dám xuất trước mặt bé, lại cũng chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn từ xa.

      Hôm nay lại có thể có lúc này. bé vừa ngây thơ vừa kiêu căng ngồi trước mặt mình, nhiệt tình giảng bài cho mình.

      Trong lòng Tô Tranh cảm thấy kiêu ngạo, lại có chút chua xót, lại có ngọt ngào.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60

      Mạc Yên Nhiên nghe gia sư ở nhà, thậm chí là em trai mình giảng bài cho mình, nhưng tới giờ chưa từng giảng cho người khác nghe. Bé chưa từng hưởng qua cảm giác làm giáo giảng bài cho người khác. Bé phát , cảm giác này thực tồi! Mạc Yên Nhiên bé cũng phải là cái gì cũng hiểu, cần người khác phải dạy! Bé cũng có thể dạy người khác!

      Giảng xong bài, bé khô cả họng, nhưng vẫn kiêu ngạo tự đắc.

      Cuối cùng xong, bé hả hê nhìn Tô Tranh: "Sao hả? Dì nghe hiểu chưa?"

      Tô Tranh gật đầu liên tục: “Hiểu rồi”

      Mạc Yên Nhiên rất tốt bụng khích lệ: "Dì đúng là học sinh giỏi!"

      Tô Tranh lại phì cười: “Yên Nhiên, cháu ràng lắm. Dì vốn hiểu, nhưng nghe xong lập tức hiểu ra. Nhưng hiểu cách làm này xong, đột nhiên dì cảm thấy có cách giải khác, hình như cũng được.”

      Mạc Yên Nhiên vừa nghe còn có các cách giải khác, tò mò trợn tròn hai mắt: “Còn cách nào nữa ạ?”

      Tô Tranh giả bộ sờ cằm cau mày: "Chắc là cũng đúng đâu?"

      Lòng hiếu kỳ của Mạc Yên Nhiên nổi lên đời nào để Tô Tranh bỏ cuộc giữa chừng, vội vàng thúc giục: “Chẳng lẽ còn cách khác sao? Dì Tô mau !”

      Tô Tranh mỉm cười nhìn dáng vẻ tò mò thúc giục của Mạc Yên Nhiên, cầm giấy bút : “Được rồi, để dì . Nhưng phiền cháu xem qua xem làm vậy có đúng nhé?”

      Mạc Yên Nhiên rất nghĩa khí: "Đương nhiên. Cháu phải giúp dì xem, xem gì nghĩ có đúng chứ!”

      Trong lòng Tô Tranh vừa buồn cười lại vừa cảm thán, vội vàng đem cách giải đơn giản hơn mà nghĩ ra trước đó giảng giải cho Mạc Yên Nhiên.

      về đề này từ lúc mờ ảo đến ràng, sinh động thú vị, ý tứ ràng, mạch lạc thích đáng, Mạc Yên Nhiên ngồi nghe lúc cau mày, lúc lại gật gật cái đầu, lúc hiểu, lúc lại bừng tỉnh hiểu ra. Cuối cùng Mạc Yên Nhiên cần tiếp, kêu to: “A. cháu hiểu rồi! Cuối cùng cháu cũng biết làm thế nào."

      Tô Tranh mỉm cười nhìn bé. Thấy bé kiêu căng đủ thông minh này ra cũng suy nghĩ rất nhanh nhẹn đấy chứ!

      Khi Mạc Yên Nhiên viết cách giải ra xong, thở dài : “Cách này so với cách của cháu đúng là hay hơn nhiều!” xong bé nhìn Tô Tranh kính nể: “Dì Tô. ngờ trông như vậy mà đúng là thiên tài!”

      Thiên tài? Dĩ nhiên Tô Tranh dám nhận, cách giải này là do trong lúc tra tài liệu tìm được thôi!

      trầm ngâm chút, giải thích: "À. Là do dì từng làm bài tương tự như vậy rồi. Vốn là dì quên mất, nhưng khi nghe cháu về cách kia, dì bỗng nhiên nhớ ra, cảm giác cách giải đó cũng có thể áp dụng với đề này….”

      Mạc Yên Nhiên giơ ngón tay cái lên: “Dì Tô, từ suy ra ba, là lợi hại! Thầy giáo luôn khen em trai cháu thông minh, cái gì mà cháu từ suy ra ba được, hôm nay xem ra dì so với cháu còn giỏi hơn nhiều.”

      Tô Tranh nhìn Mạc Yên Nhiên lòng tán dương, đồng thời nghe những lời này, nhịn được vươn tay, nhàng vuốt mái tóc xoăn mềm mại của , nghiêm túc : "Yên Nhiên rất thông minh, là đứa trẻ thông minh nhất đời. Thầy giáo kia hiểu là Yên Nhiên thông minh mới như vậy. Sau này Yên Nhiên cần để ý những lời này."

      Mạc Yên Nhiên lập tức yên tĩnh trở lại, bé cúi đầu suy nghĩ chút : "Cháu đủ thông minh, ra cháu biết mình thông minh như em trai, nên bà nội thương em trai hơn. Giống như ba cũng thích cháu vậy. Họ đều quan tâm cháu."


      Tô Tranh lập tức cảm thấy đau lòng, rất muốn ôm Mạc Yên Nhiên vào lòng, cẩn thận an ủi bé khiến người khác thương này.

      Nhưng cuối cùng làm gì, chỉ nhàng vuốt ve mái tóc xoăn của Mạc Yên Nhiên: “Yên Nhiên. Ba cháu cháu mà. Chỉ là cháu chưa hiểu thôi.”

      Mạc Yên Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút đau thương: “. Dì Tô hiểu đâu. Cái gì bọn cháu cũng có, có ai thương bọn cháu. Họ chỉ giả vở đối xử tốt với bọn cháu, chứ hề thương bọn cháu, họ chỉ chính bản thân mình thôi.”

      xong lắc đầu, cố cười gượng ra vẻ thờ ơ: “Nhưng cũng chẳng sao cả. Cháu chẳng thèm quan tâm tới họ đâu! Sớm muộn gì cũng có ngày cháu rời khỏi cái nhà này, rời khỏi họ! Cháu vốn dĩ cũng quan tâm họ!”

      Bé ngẩng mặt lên, mỉm cười đứng lên, lại thấy dì Tô thất thần, trong mắt chứa lệ quang. Bé kinh ngạc hỏi: “Dì sao vậy ạ?”

      Tô Tranh ngẩng đầu nhìn bé, lâu sau mới mỉm cười: “ sao. Chỉ là dì nhớ tới con mình thôi.”

      Mạc Yên Nhiên ngờ rằng dì Tô có con , khỏi tò mò: “Con dì? Bạn ấy mấy tuổi ạ? Giờ bạn ấy ở đâu?”

      Tô Tranh hạ mắt, chậm rãi : “Dì những có đứa con , còn có đứa con trai, là sinh đôi.”

      Mạc Yên Nhiên càng thêm ngạc nhiên: “Vậy phải cũng giống cháu và Cách Ly sao?”

      Tô Tranh gật đầu: "Đúng vậy. Dì tự tay làm đôi tượng gỗ, muốn tặng cho bọn nó.”

      Mạc Yên Nhiên cau mày nhớ lại: Ai ya, hình như trước đây dì Tô cũng từng tặng bọn cháu đôi tượng gỗ nhỉ. Cháu nhớ hình như là cặp sơ sinh?”

      Tô Tranh gật đầu mỉm cười: “ sai. Tượng gỗ là do dì tự mình dụng tâm điêu khắc, định tặng cho con mình, chính là hình dáng lúc của bọn trẻ. Chỉ tiếc là dì tặng được.”

      Mạc Yên Nhiên cúi đầu nhìn người phụ nữ mỉm cười trước mặt này. Mặc dù ấy cười, nhưng trong mắt lại hàm chứa nhiều đau thương như vậy, điều này khiến cho lòng của Mạc Yên Nhiên nhịn được mà nhói đau, cũng khiến cho bé cảm thấy có chút quen mắt. Thậm chí bé còn cảm nhận được hình như trong mơ mình từng nhìn thấy người phụ nữ đau thương mà tuyệt vọng như vậy.

      Tại sao dì tặng tượng gỗ đó được? Tại sao sau này dì lại tặng tượng gỗ cho em trai và bé?

      Tại sao bé lại cảm thấy quen thuộc như vậy?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61 Trong lòng Mạc Yên Nhiên có ngàn vạn câu hỏi, bé bắt đầu cảm thấy người phụ nữ trước mặt này thân thuộc, đây cảm giác mà trước kia bé chưa bao giờ có.

      Có lẽ là do từ trước đến giờ bé chưa từng nghiêm quan sát người phụ nữ này? Bé nhịn được ngồi xuống, lẳng lặng nhìn , giọng khéo léo hỏi: "Dì Tô, con và con trai đâu rồi, bây giờ các bạn ấy thế nào?”

      Tô Tranh ngước mắt nhìn bé, bên môi mang theo nụ cười bất đắc dĩ: “Cuộc sống bây giờ của họ rất tốt.”

      Mạc Yên Nhiên rất muốn hỏi nếu bọn họ rất tốt như vậy, tại sáo lại đau thương ngư vậy? Nhưng bé lại ra miệng, bé cảm thấy người phụ nữ trước mắt này tràn đầy bí mật, lòng của ấy bị đau đớn thê lương bao phủ, bé cảm thấy khí xung quanh cũng lắng theo, loại này cảm xúc phức tạp này làm bé đủ dũng khí mở miệng ra hỏi.

      Bé cố gắng cười, muốn cho khí dịu hơn, nhưng bé lại nhớ đến lúc khi bé còn bé.

      Bé rất nghiêm túc an tủi Tô Tranh: “Dì Tô, từ cháu có mẹ, nghe Miên bà bà và bà nội mẹ độc ác từ bỏ chúng cháu, bà ấy hề thương chúng cháu. Nhưng thấy đó, dù có mẹ, thương yếu chúng chấy vẫn sống rất tốt.”

      Tô Tranh nhìn vào ánh mắt an ủi của sâu, dùng ngón tay bé của nhàng mơn trớn gương mặt trắng nõn tinh xảo của bé. Gò má của Mạc Yên Nhiên nhẵn mịn, đó là mềm mại riêng biệt của bé.

      khàn khàn mở miệng, nhàng hỏi: “Cuộc sống của cháu và Cách Ly rất tốt, sao?”

      Mạc Yên Nhiên cảm nhận được lành lạnh từ ngón tay của Tô Tranh, cảm giác thoải mái. Be nghiêm túc nhìn Tô Tranh nhìn dáng vẻ của mình, lần đầu tiên bé thấy ấy dịu dàng xinh đẹp động lòng người như vậy, nhưng sao cảm xúc này quen thuộc và thân thiết. Thậm chí bé còn cảm thấy lần nữa, có lẽ bé thực gặp người phụ nữ này, phải vào bữa tiệc sinh nhật mười tuổi đó mà hình như là từ trước đó? Mạc Yên Nhiên nghĩ, chẳng lẽ là ở trong mộng sao?

      Bé nghe thanh mềm mại mà khàn khàn của Tô Tranh, cúi đầu suy nghĩ chút: “Có hạnh phúc , dù sao bà nội cưng chiều chúng cháu, Miên bà bà cũng cưng chiều chúng cháu.”

      Tô Tranh nghe bé như thế cười : “Ừ, vậy tốt.”

      Mạc Yên Nhiên nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, khuôn mặt nhắn nhất thời khổ sở: “Mặc dù bà nội cưng chiều chúng cháu, nhưng đó là bởi vì chúng cháu là con cháu nhà họ Mạc. Nếu như chúng cháu họ Mạc, có lẽ bà cũng chẳng bao giờ đoái hoài đến chúng cháu. Bà chỉ thích Cách Ly còn đối với cháu nhiều lúc cháu cho rằng cháu là quà tặng được tặng kèm theo.”

      Tô Tranh nhìn dáng vẻ khổ sở của bé, cảm thấy lòng như bị au dùng dao cứa, đâu nhói, nắm chặt bàn tay bé của Mạc Yên Nhiên an ủi : “, Yên Nhiên xinh đẹp như vậy, hiểu chuyện như vậy, lại thông minh như vậy, sao lại có thể là quà tặng kèm theo? Cháu là tiểu công chúa xinh đẹp nhất, nên nhận được nhiều nhất sủng ái nhất ở đời này.”

      từng cảm thấy đứa bé này lấy được quá nhiều, cho là quá nhiều sủng ái hủy hoại đứa bé, cho nên dửng dưng nhìn đứa bé bị ba lạnh lùng.Nhưng chút này Mạc Yên Nhiên non nớt, đơn lại làm cho cảm thấy thể thở được, đột nhiên cảm thấy, nguyện ý đem tất cả sủng ái đời này giao cho đứa bé trước mặt. Cho dù bé muốn trăng sáng, đều nguyện ý dốc hết tất cả sức lực mà lấy xuống, nâng đến trước mặt bé.

      Mạc Yên Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn Tô Tranh, miệng tràn ra nụ cười: “Dì Tô, dì phải dùng an ủi cháu, dì con hiểu hết chuyện, mặc dù cháy còn , nhưng rất nhiều chuyện cháu đều hiểu.”

      Tô Tranh giật mình, lầm bầm mở miệng: “A, cháu đều hiểu?”

      Mặc Yên Nhiên đứng lên, tới cửa sổ sát đất nhìn cảnh biển phía ngoài, cố ý cười ra nụ cười sáng sủa: “Cháu đương nhiên biết bà nội hề thích cháu, cháu biết là ba thích nhìn thấy cháu. Lúc đầu cháu hiểu tại sao, nhưng sau này mới phát , ánh mắt của ba luôn có ý thức né tránh muốn nhìn cháu. Sau đó sao, trong lúc vô tình nghe thấy bà nội cháu rất giống mẹ. Vì vậy cháu đoán, có thể vì bọ họ ghét mẹ, bởi vì cháu lớn lên giống mẹ, cho nên bọn họ cũng ghét và muốn nhìn thấy cháu.”

      Lúc này Tô Tranh cảm thất mình hoàn toàn thể ra lời nào.

      Đứa bé này lớn lên giống , cho nên tất cả mọi người thích bé sao? Cho nên cuộc sống của bé chút hạnh phúc sao?

      Giờ phút này Tô Tranh tình nguyện mình tồn tại ở cái thế giới này.

      Có lẽ chết như thế, cái gì cũng biết, chết có lẽ tốt hơn cho bé chút chứ?

      Nhưng Tô Tranh chết, còn sống so với chết còn khó khăn hơn phải sao?

      Co khó khăn để sống, hi vọng có ngày, có thể cho đứa bé này vui vẻ, để bù đắp phần áy náy và đau lòn của .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 62

      Tô Tranh mang món điểm tâm mình tự làm cho Mạc Yên Nhiên.

      Mạc Yên Nhiên nghiêng đầu cười: "Dì Tô, cháu rất muốn ăn !"

      Tô Tranh dịu dàng mỉm cười nhìn : "Đây là món dì tự tay làm cho cháu mà."

      Mạc Yên Nhiên tự nhiên: "Thôi , cháu tin đâu."

      Tô Tranh cười quan sát bé: "Sao cháu lại tin?"

      Mạc Yên Nhiên cong môi : "Hừ, vô mà ân cần phải gian sảo tức là đạo chích(*),vì vậy mà cháu thể tin là dì cố tình làm cho cháu."Ánh mắt bé nháy cái, nghịch ngợm mỉm cười: "Nhưng dù sao dì cũng mang lên rồi cho nên cháu cự tuyệt đâu!"((*) kẻ trộm)

      xong bé vội vàng chạy đến bồn rửa tay rửa sạch tay, lại nhanh chóng chạy lại ăn điểm tâm. ra hai ngày trước khi bé nhìn thấy ba ăn, bé rất muốn rồi! Hôm nay mỹ vị đưa tới cửa, làm sao bé có thể cự tuyệt?

      Tô Tranh cưng chiều nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của bé, bất đắc dĩ lắc đầu: "Cháu có đói bụng đâu, sao lại ăn vội vã như vậy."

      Mạc Yên Nhiên vừa cảm nhận vị mát ngọt của viên thạch trong miệng, vừa cố gắng phát ra thanh: "Đó. . . . . . cháu . . . . . . Cảm thấy. . . . . . Ăn ngon rồi. . . . . ."

      Được ăn là thích, Mạc Yên Nhiên ăn xong hết toàn bộ chỗ điểm tâm, rồi mới thõa mãn cầm khăn giấy lên lau miệng: "Dì Tô, dì lợi hại! Quả nhiên là ăn ngon, trách được ngày đó ba lại có thể ăn sạch tất cả."

      Tô Tranh cảm thấy buồn cười, xem ra Yên Nhiên còn hận Mạc Phong vì ăn sạch chỗ thạch của bé vào ngày hôm đó.

      Tô Tranh cảm thấy đến thời gian nghỉ, nên dọn dẹp lại đồ dùng rồi kéo Mạc Yên Nhiên xuống tầng.

      Hình ảnh hai người cầm tay nhau xuống tầng, làm cho nhiều người kinh hãi.

      Mạc Cách Ly ngẩng đầu hờ hững liếc mắt nhìn, rồi thẳng lên tầng, nhưng Mạc Yên Nhiên lại lớn tiếng gọi Mạc Cách Ly: "Cách Ly, sau đó nhớ xuống ăn cơm tối!"

      Bà Miêu ở trong phòng bếp làm điểm tâm cho chị em Mạc Yên Nhiên, nghe thấy có tiếng liền thò đầu ra, nhìn thấy tâm can bảo bối của mình thân thiết nắm tay với Tô Tranh, lập tức cảm thấy kinh ngạc. Nhưng bà cũng là người có tuổi rồi, chỉ là nghi ngờ nhìn Tô Tranh mấy cái sau đó cũng lặng lẽ quay lại phòng bếp.

      Trước đây đối với Tô Tranh, trong lòng Mạc Yên Nhiên vốn có bài xích, nhưng sau lần thổ lộ tâm này bài xích ở trong lòng bị quăng lên chín tầng mây. Mà bản thân Mạc Yên Nhiên là người rất khó giao tiếp với người khác, cho nên lần này được coi là kì tích, ngay cả khi còn bé muốn bé chuyện với hàng xóm cũng khó rồi.

      đến món mình thích ăn nhất Mạc Yên Nhiên lập tức nhớ tới chuyện ngày hôm qua , bé cong môi ủy khuất nhìn Tô Tranh: "Dì Tô, món cháu thích nhất chính là quả đào !"

      Trong lòng Tô Tranh cảm thấy buồn cười, nhưng lại nghiêm túc : "Yên Nhiên, món dì Tô thích nhất cũng là quả đào ."

      Mạc Yên Nhiên ngạc nhiên: "À? ra dì Tô cũng thích !"

      Vì vậy hai người bắt đầu trao đổi những vấn đề xung quanh quả đào, ngạc nhiên phát họ chẳng những có sở thích giống nhau, mà ngay cả khẩu vị cũng giống. Mạc Yên Nhiên rất ngạc nhiên, đúng là hữu duyên, dì Tô lại có thể có nhiều điểm chung với mình như vậy. Mà Tô Tranh hiển nhiên cũng rất vui vẻ, đây thực là con .

      xong lời cuối cùng, Tô Tranh cũng lấy những trái đào ngon lịm mà sáng sớm người của Mạc Phong đem đến, tự nhiên có được món mình thích nhất đương nhiên Mạc Yên Nhiên rất ngạc nhiên, ánh mắt đầy vẻ cảm kích, vì vậy hai mẹ con cùng nhau khởi động, người này quả người kia quả, kết quả đem đĩa đào ăn sạch.

      Từ phòng bếp ra bà Miêu cau mày nhìn này hai người, rất mất hứng : "Tiểu thư a, trái cây thể ăn quá nhiều lúc, đau bụng ."

      Mạc Yên Nhiên phồng miệng lên, để ý tới: "Vừa rồi cháu ăn quá nhiều!"

      Bà Miêu nghe như thế mất hứng, mất mặt : "Tiểu thư a, tôi rồi trước khi ngủ thể ăn đồ, tối hôm qua muộn như vậy, tiểu thư vẫn ăn rất nhiều đào."

      Mạc Yên Nhiên nhất thời đuối lý, con ngươi đen nháy đảo lại: "Nha. . . . . . cháu có ăn gì đâu?" bé bắt đầu giả ngu, đồng thời gương mặt trắng noãn cũng xuất đỏ ửng.

      đào, đào, tối hôm qua đào từ đâu mà đến? Đến tận bây giờ bé còn cố làm như biết !

      Tô Tranh nhìn đứa bé da mặt mỏng này, cũng chỉ ra chỗ bé giả ngu, chỉ mỉm cười.

      Bà Miêu nghĩ lúc giả vờ như nghe thấy lời Mạc Yên Nhiên, cũng tiếp cái gì, ấm ức lên tầng.

      Chuyện cũ bị bà Miêu nhắc lại, làm cho Mạc Yên Nhiên ngại ngùng thôi, ngày hôm qua vào lúc bé lăn qua lộn lại suy nghĩ ăn hết cả đĩa đào từ lúc nào ! Lúc ấy Mạc Yên Nhiên tự cho mình lý do là, được lãng phí đồ ăn? Để đến ngày mai hỏng , lãng phí đồ ăn chính là đứa bé ngoan!

      Bé cẩn thận nhìn Tô Tranh, lại thấy Tô Tranh nhìn mình cười , dường như đem tất cả suy nghĩ của mình nhìn thấu vào trong mắt. mặt bé càng thêm đỏ, mắt nhìn đông nhìn tây, cuối cùng ngượng ngùng mơ hồ : "Dì Tô, cám ơn dì."

      Tô Tranh vuốt tay, kinh ngạc cười : "Yên Nhiên, sao tự dưng lại cảm ơn?"

      Mạc Yên Nhiên thấy Tô Tranh giả vờ như hiểu chuyện, trong lòng nhất thời cảm thấy buông lỏng, hì hì cười : " có việc gì, có việc gì."

      lớn vì vậy mà cùng nhau cười, trong tiếng cười này, Mạc Yên Nhiên mơ hồ bắt đầu cảm thấy mình có thể kéo gần khoảng cách với dì Tô, có thể gần thể chút nữa.
      Chương 63

      Đây là nhà hàng bờ biển, bên trong được trang trí bằng những con cá giả và lưới đánh cá. Cả nhà hàng được chia thành nhiều phòng ăn . Trong phòng ăn sử dụng đèn điện, mà dùng nến. Vì vậy dưới ánh sáng mờ ảo của ánh nến, hòa với phóng cách trang trí riêng biệt, thanh thuần khiết của biển cả, nơi đây là nơi hẹn hò lý tưởng của các cặp đôi khi đến đây.

      Bên trong phòng ăn có hai người ngồi cạnh cửa sổ, đó chính là Mạc Phong và Tô Tranh.

      Lúc này, Tô Tranh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ có cặp vợ chồng tản bộ, người vợ mang thai, người chồng dìu vợ , cẩn thận che chở trăm bề.

      Mạc Phong theo nhìn theo ánh mắt của Tô Tranh, cũng nhìn thấy đôi vờ chồng kia. Bụng của người vợ kia cũng , người chồng nắm lấy tay của , đỡ hông của , giống như hận thể bộ thay .

      Mạc Phong thu cái nhìn lại, lại nhìn lên khuôn mặt Tô Tranh, ánh mắt của Tô Tranh có chút tản mạn, giống như đắm chìm ở đâu đó.

      Mạc Phong đưa tay ra, nhàng mơn trớn khuôn mặt , Tô Tranh lập tức lấy lại tinh thần, mê mang nhìn Mạc Phong.

      Mạc Phong dịu dàng hỏi: "Nghĩ gì thế?"

      Tô Tranh mím môi cười , lắc đầu mà : " nghĩ gì."

      Mạc Phong ngừng tạm, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn nụ cười hạnh phúc khuôn mặt người phụ nữ kia, trong lòng chợt dâng lên vô số phiền muộn. Rồi quay lại , nhàn nhạt hỏi Tô Tranh: "Có phải khi em mang thai Yên Nhiên Và Cách Ly rất vất vả?"

      Tô Tranh nhìn đôi vợ chồng kia lần cuối rồi quay đầu lại, nghiêm túc nhìn thức ăn bàn, nghe thấy Mạc Phong hỏi vậy chỉ cười, hời hợt : "Có vất vả, thế nhưng đều là chuyện qua."

      Đối với Tô Tranh mà những chuyện này, đều là những chuện xảy ra quá lâu rồi. Khi đó vừa học, vừa chăm sóc mình, đồng thời còn chăm sóc các em , em trai ở nhi viện. Bụng Tô Tranh lúc đó cũng lớn, nhưng rất kiên cường, kiên cường cần người khác giúp đỡ, luôn luôn tự tay mình làm tất cả.

      Mạc Phong nhìn chằm chằm nụ cười môi Tô Tranh, lặng lẽ nhìn lâu, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.

      Ngoài cửa sổ, đôi vợ chồng kia xa.

      Hai người bóng lưng ở rất gần, nâng đỡ lẫn nhau.

      Mạc Phong biết, rất nhiều năm trước, khi Tô Tranh mang thai ai giúp đỡ , quan tâm , chăm sóc cho .

      Tình cảm giữa Tô Tranh và Mạc Yên Nhiên càng ngày càng tốt, hai người thường ở bên nhau, chuyện với nhau. Dĩ nhiên, phần lớn thời gian là Mạc Yên Nhiên , Tô Tranh chỉ mỉm cười lẳng lặng nghe.

      Tình cảm của bọn họ nhanh chóng lớn lên, điều này làm cho bà Miêu rất kinh ngạc, thỉnh thoảng bà lại vụng trộm nhắc nhở Mạc Yên Nhiên cẩn thận Tô Tranh, người phụ nữ này có thể phải là người tốt bụng , cũng mịt mờ đến quan hệ giữa Tô Tranh và Mạc Phong đơn giản. Mạc Yên Nhiên nghe mấy câu này, phản ứng đầu tiên là liếc mắt, rất khinh thường phản bác : "Bà Miêu a, những chuyện này đều là chuyện của người lớn, cháu vẫn còn là đứa bé nên cháu cần phải biết. Hơn nữa, nếu dì Tô là mẹ của cháu, cháu cũng rất hoan nghênh, dì ấy đối với cháu rất tốt!"

      Bà Miêu nghe xong những lời này rất tức giận, muốn phản bác nhưng lại có từ nào để , hận thể đem tiểu tổ tông này về biệt thự tránh xa nơi nghĩ mát này, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó bà cũng khó có thể ứng phó!

      Đối với chuyện Mạc Yên Nhiên bỗng nhiên thân thiết với Tô Tranh , Mạc Cách Ly cũng có phản ứng gì, mà chỉ từ xa thỉnh thoảng quan sát Tô Tranh cái.

      lần, xung quanh có người, Tô Tranh nhìn thấy ánh mắt quan sát của Mạc Cách Ly, chỉ nhàng cười với cậu bé.

      Mạc Cách Ly trầm mặc , con ngươi rũ xuống lại nâng lên, thẳng hỏi: " muốn cái gì?"

      Tô Tranh ngờ Mạc Cách Ly trực tiếp ra như thế, chỉ cười cười : "Cháu nghĩ dì muốn cái gì?"

      Ánh mắt Mạc Cách Ly lạnh lùng mà xa lánh, ánh mắt kia phải là ánh mắt của đứa bé. Cậu chuyện gì, nhưng tràn đầy cảnh cáo: "Tô Tranh, tôi đối với chuyện ai là mẹ kế có hứng thú gì, nhưng tôi hề thích người khác thương hại tôi và chị ."

      Tô Tranh lập tức trầm mặc, nhìn đứa con trưởng thành sớm của mình, nhàng hỏi: "Cháu cảm thấy dì thương hại Yên Nhiên sao?"

      Mạc Cách Ly ngẩng đầu, ánh mắt kia sáng như đèn pha quan sát Tô Tranh, sau lúc mới : "Bây giờ thích chị ấy." Mạc Yên Nhiên là bé rất sợ người khác thương hại mình.

      Tô Tranh nghiêm túc nhìn Mạc Cách Ly, trịnh trọng : "Cháu bé, dì rất thích Yên Nhiên, dì luôn hi vọng bé ấy có thể luôn vui vẻ."

      Mạc Cách Ly đột nhiên nhìn về phía Tô Tranh, sau thời gian dài, hoài nghi ở trong lòng lên men, cậu mơ hồ ý hiểu ra được cái gì đó.

      Tô Tranh tiếp tục nữa, lẳng lặng nhìn Mạc Cách Ly. biết lòng của đứa bé quá sâu, thể dễ dàng bắt được, cho nên cũng kỳ vọng gì thêm , chỉ hi vọng Mạc Cách Ly có thể bỏ lòng phòng bị xuống.

      Mạc Cách Ly nhìn Tô Tranh kĩ, cuối cùng chợt đứng lên, dùng thanh non nớt câu: " ra đau khổ nhất, chính là lấy được rồi sau đó lại mất ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :