1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Dụ Anh Cắn Câu - Nữ Vương Không ở Nhà (52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 49. Bảo vệ lặng lẽ

      Bởi vì hành động bất tiện, luôn ở nhà cũng có chút nhàm chán, mấy ngày gần đây Tô Tranh lại tiếp tục sở thích cũ, điêu khắc. thích nhất là dựa theo thần thái của Mạc Yên Nhiên để điêu khắc tượng con nít đủ loại. Khi Mạc Yên Nhiên nhìn thấy hết sức ngạc nhiên, cầm tượng con nít soi gương đối chiếu hồi lâu, cuối cùng hưng phấn chạy tới với Tô Tranh: “Mẹ, giống con như đúc!”

      Tô Tranh thể nín được cười: “Vốn dựa theo bộ dáng của con để điêu khắc, dĩ nhiên là giống rồi.”

      Mạc Yên Nhiên nắm lấy tượng gỗ lqd này thích buông tay, nhìn ngược nhìn xuôi, nhìn lúc bé bỗng “A” tiếng sợ hãi nhảy dựng lên.

      Tô Tranh bị bé làm sợ hết hồn: “Yên Nhiên, sao vậy?”

      Mạc Yên Nhiên đứng ngơ ngác hồi ở đó, chợt nhào vào trong ngực Tô Tranh, mắt mở to hỏi: “Mẹ, con nhớ mẹ từng đưa cho chúng con cặp tượng gỗ con nít, đó cũng chính do mẹ tự tay điêu khắc sao?”

      Tô Tranh thương vuốt ve tóc của bé, dịu dàng gật đầu: “Đúng vậy.”

      Mạc Yên Nhiên nghe vậy, cố gắng hồi tưởng lại đường của tượng gỗ con nít, trong ấn tượng hình như là tiện tay ném cho bảo mẫu cất phải? Bé chán nản nhướng mày lên, rất áy náy : “Mẹ, xin lỗi, tượng gỗ mẹ đưa cho chúng con biết bị ném đâu, con quý trọng tốt.”

      Trong lòng Tô Tranh nhịn được tiếng thở dài, kiếp trước tượng gỗ con nít đó căn bản có đưa ra, sau khi mình bị trọng thương bị máu nhuộm đỏ, về sau biết kết cục là gì, rất có thể là bị tiện tay ném tới đống rác, mà đời này lễ vật nhận được ít nhất là tôn trọng.

      nhớ tới những điều này, lại cảm thấy buồn cười, ra những điều này có quan hệ gì đâu, quan trọng nhất chính là con ở bên cạnh mình yểu điệu làm nũng, ngọt ngào mà kêu mình là mẹ, đây mới là điều khiến cho thoả mãn, cũng chính là ý nghĩa của cuộc sống kiếp này của !

      Đời này kiếp này, có con Yên Nhiên như vậy, là nhận được sau khi chịu nhiều khổ cực.

      Bởi vì Yên Nhiên, Tô Tranh lại nghĩ tới Cách Ly, vì thế trong lòng khỏi buồn bã, đứa bé này, nhất thời sợ là trong lòng cậu khó tiếp nhận mình rồi?

      Mà Mạc Yên Nhiên cẩn thận nhìn sắc mặt của mẹ mình, thấy trong con ngươi của mẹ thoáng qua tia ảm đạm, liền lầm tưởng tuy là mẹ để ý nhưng ra trong lòng vẫn để tâm. Lúc này Mạc Yên Nhiên khỏi nhớ tới mẹ từng dao từng dao vì điêu khắc tượng gỗ con nít này, còn biết tay có bị thương hay , kết quả là lúc trước mình hời hợt nhận lễ vật như vậy, lại tuỳ tiện ném nó qua bên, là hơi quá đáng!

      Vào giờ phút này, Mạc Yên Nhiên hạ quyết tâm, nhất định phải quay lại nhà họ Mạc tìm tượng gỗ trở về!

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Buổi trưa, Tô Tranh cầm tay con dạy điêu khắc, chuông cửa vang lên, vừa nhấc điện thoại lên vừa nhìn video ở chuông cửa, ra là A Tửu.

      Sau khi vội vàng trở về lần trước, đến hôm nay A Tửu mới có thời gian đến thăm Tô Tranh, vừa vào cửa ta lớn tiếng tuyên bố: “Tô Tranh, tôi rất lo lắng cho , tôi tới chăm sóc cho !”

      Đối với A Tửu luôn dính vào bên người mẹ chịu , Mạc Yên Nhiên luôn luôn có chút phản cảm, hôm nay nghe được những lời này của ta, rất tức giận : “Chú tới thăm chúng tôi rồi hả? Hừ hừ, nếu chúng tôi chờ chú tới chăm sóc, chúng tôi sớm chết thẳng cẳng rồi.”

      A Tửu nghe thấy lời chế nhạo của Yên Nhiên cũng giận, vẫn cười hì hì như cũ rồi đến bên cạnh Mạc Yên Nhiên cùng bé cãi vã, vì vậy hai người lời câu cãi nhau đến bất diệc nhạc hồ*.

      *Bất diệc nhạc hồ: Làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất.

      Buổi chiều A Tửu cùng hai mẹ con xem TV ăn trái cây, ý tứ muốn . Giữa chừng A Tửu ra hiệu bằng mắt với Tô Tranh, Tô Tranh hiểu được rất nhanh, liền với Yên Nhiên nên làm bài tập. Gần đây tuy rằng Mạc Yên Nhiên chơi được có chút điên khùng, nhưng cũng coi như bé có tự chủ, nghe mẹ vậy liền nghe lời vào trong phòng làm bài tập.

      Dĩ nhiên là trước khi bé trở về phòng vui vẻ chạy đến trước mặt Tô Tranh, mạnh mẽ hôn lên gò má của Tô Tranh.

      Vẻ mặt Tô Tranh cười đến hạnh phúc ngọt ngào: “Được rồi, bây giờ có thể rồi chứ?”

      Mạc Yên Nhiên có, cũng , liền đưa khuôn mặt bé đáng đến trước mặt Tô Tranh, còn nhắm đôi mắt to xinh đẹp lại.

      Tô Tranh hiểu được ý, cũng học dáng vẻ vừa rồi của bé hung hăng hôn lên khuôn mặt nhắn, hôn xong rồi : “Yên Nhiên ngoan, vào phòng sách làm bài tập .”

      Ai ngờ lần này Mạc Yên Nhiên vẫn bất động như cũ, Tô Tranh vừa buồn cười vừa biết làm thế nào: “Công chúa bé quý của mẹ, còn phân phó gì nữa?”

      Mạc Yên Nhiên lại chớp chớp hai mắt, vừa cười vừa lấy tay chỉ xuống má bên kia, Tô Tranh thấy thế dở khóc dở cười, vội vàng hôn lên má bên kia của bé cái.

      Mạc Yên Nhiên thấy thế mới thoả mãn, quay đầu hả hê liếc nhìn A Tửu ngồi lọt thỏm ở sofa bằng da hào hoa, lúc này mới hừ hừ đắc ý ngâm nga về phòng.

      Bấy giờ A Tửu nhìn đến ngây người, cà lăm : “Cái con bé này, rốt cuộc giống ai? Tôi thấy Mạc Phong cũng phải là người ngọt ngào tinh tế đến vậy!”

      Tô Tranh lười phải trả lời ta: “Rốt cuộc con của tôi giống ai cậu cũng cần phải quan tâm, trước tiên cậu vẫn nên chút về chuyện cậu rước lấy thôi.” A Tửu chạy tới dính chặt như vậy, biết có chuyện quan trọng gì? Tô Tranh nhớ tới mấy ngày trước A Tửu từng nhắc đến Internet gần đây ta và Tiểu Đinh Đương chọc phải chuyện phiền toái.

      Tiểu Đinh Đương cũng giống như A Tửu, đều từ nhi viện ra, từ quan hệ rất tốt, giống như người nhà. Bất quá năm Tô Tranh gặp chuyện may Tiểu Đinh Đương mới chỉ có bảy tám tuổi thôi, bây giờ Đinh Đương trưởng thành là thiếu nữ mơn mởn, xinh đẹp tự nhiên cần phải .

      Ai biết vài ngày trước đó, Tiểu Đinh Đương chơi trong quán bar, bị người trẻ tuổi đùa giỡn, A Tửu thấy vậy cực kỳ bực tức, tiến lên đánh người trẻ tuổi kia. Đánh xong mới biết mình gặp phải rắc rối, người trẻ tuổi kia chính là con trai bí thư tỉnh uỷ của tỉnh khác, được bạn bè ủng hộ tới thành phố S tìm thú vui. Hôm nay con trai bí thư tỉnh uỷ bị đánh, người nhà dễ dàng bỏ qua cho.

      Lúc ấy A Tửu chạy trốn mau, mặc dù bị người bắt được, nhưng người nhà đó tìm ta khắp nơi, vị công tử đó càng tuyên bố phải bắt được A Tửu khiến cho ta đoạn tử tuyệt tôn ( con cháu).

      Lúc ấy Tô Tranh cũng hỏi có cần nhờ mối quan hệ giúp tay, A Tửu lại mình có thể nghĩ biện pháp giải quyết, hôm nay thấy vậy tức là chuyện này còn chưa giải quyết được?

      A Tửu “Khụ” cái, gãi gãi đầu ngượng ngùng : “Vốn là tôi chạy tới quan tâm tới cuộc sống của , chẳng qua là lúc tôi vào chung cư phát chuyện, tại lo lắng có liên quan đến chuyện của tôi.”

      Thấy bộ dạng nghiêm túc khó thấy của A Tửu, trong lòng Tô Tranh trầm xuống, xảy ra chuyện gì sao?

      A Tửu tới phía trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống sân cỏ phía dưới, lúc này mới lên tiếng : “Chung cư này bố trí số người, những người đó chắc theo dõi .”

      Bị theo dõi? Tô Tranh nhướng mày, nay cũng có điều gì cần sợ hãi, lo lắng duy nhất chính là Yên Nhiên.

      Con của , là con vừa mới thừa nhận, cũng nên phát sinh điều gì ngoài ý muốn!

      A Tửu thấy vẻ mặt của Tô Tranh, biết mình hù dọa được , vội vàng giải thích: “Đừng hiểu lầm, lúc tôi tới có nhìn chút, có lẽ đó là người được cử tới bảo vệ các .”

      Bảo vệ chúng ta? Tô Tranh khỏi cười lạnh, người nào mà có lòng tốt vậy? Mạc Phong sao?

      A Tửu cũng nên lời nguyên do vì sao, ta vốn lo lắng chuyện của mình khiến Tô Tranh lâm vào phiền toái, giờ xem ra Tô Tranh hẳn là an toàn. Đối với Mạc Phong vốn A Tửu có cảm tình gì, nhưng từ hôm nay ta bắt đầu cảm thấy có lẽ người này cũng phải đúng chút nào, ít nhất ấy vẫn có chút tình nghĩa với Tô Tranh.

      Nhưng bây giờ Tô Tranh nản lòng thoái chí đối với Mạc Phong, ta nên làm như thế nào để Tô Tranh có thể đạt được hạnh phúc đây?

      A Tửu này đối với chuyện của bản thân luôn luôn để ở trong lòng, rận nhiều rồi nên ta ngứa, vì vậy bắt đầu quan tâm đến Tô Tranh.

      A Tửu kéo rèm và cửa kính cửa sổ sát đất ra, bỗng nhiên có chủ ý, ta chỉ ra bên ngoài : “ xem, nơi đó có cái xe, giống như theo dõi bên này.”

      Tô Tranh ngồi ghế sa lon, làm sao nhìn thấy.

      A Tửu rất tốt bụng: “Để tôi tới, tôi ôm qua nhìn.”

      Tô Tranh gì đẩy ta ra: “Thôi , cũng phải việc ghê gớm gì, theo dõi theo dõi , dù sao binh đến tướng chặn.”

      A Tửu rất kiên trì: “Đến đây , tôi ôm cũng được.” xong chờ phân trần liền ôm Tô Tranh đến gần cửa sổ.

      Từ Tô Tranh và A Tửu rất tốt, hai người gần như tuy hai mà . Lúc này, A Tửu lập tức ôm lên, khiến lại cảm thấy nhột, cười cười đấm bả vai A Tửu muốn ta bỏ xuống, A Tửu lại kiên trì thả, Tô Tranh nghĩ tới A Tửu điên khùng nên cũng kệ ta. Ai biết khi đến bên cửa sổ coi hồi lâu cũng thấy chiếc xe kia, A Tửu ôm Tô Tranh thất vọng : “Chiếc xe kia vừa lái rồi, xem , đều tại kì kèo mè nheo.”

      Tô Tranh lắc đầu cái, tay bám lấy bả vai A Tửu bất đắc dĩ : “Nhanh ôm tôi trở về ngồi xuống.”

      A Tửu thở dài, thừa dịp hôn gò má Tô Tranh, giả thành bộ dạng thương cưng chiều : “Ngoan, cái này mang xuống.”

      Tô Tranh sờ sờ gò má, dở khóc dở cười nghĩ, hôm nay A Tửu và Yên Nhiên đều có chút quái dị.

      Ánh mắt A Tửu lóe lên nhìn phía ngoài cửa sổ, hài lòng thấy trong bụi cây cách đó xa có người động, cười thầm ôm Tô Tranh trở về sofa.

      ------------------------

      Tối hôm đó, Tô Tranh và Yên Nhiên ở sân thượng uống nước ép trái cây tươi mới, nhìn sao trời.

      Mạc Yên Nhiên nhìn thấy trong vườn hoa chung cư có người tản bộ, nhìn chân mẹ mình chút, mong chờ : “Mẹ, chờ chân mẹ tốt lên, mẹ cùng con xuống dưới tản bộ rèn luyện thân thể, có được ?”

      Tô Tranh thấy hy vọng trong mắt con , đương nhiên đành lòng để cho bé thất vọng, vì vậy dứt khoát đề nghị: “ bằng bây giờ chúng ta xuống dưới dạo?”

      Mạc Yên Nhiên vội vàng lắc đầu: “ được được, chân của mẹ còn chưa khỏi mà.”

      Tô Tranh cười: “Thầy thuốc , mẹ cần rèn luyện chút, xuống lầu lại cũng có gì đáng ngại.”

      Mạc Yên Nhiên thấy mẹ rất chắc chắn, suy nghĩ chút liền gật đầu.

      Hai mẹ con vừa liền xuống ngay, Tô Tranh cầm cây nạng, cho Yên Nhiên đỡ cẩn thận vào thang máy, thang máy từ từ xuống, rất nhanh xuống đến lầu dưới.

      Hai người tới sân cỏ xanh mơn mởn, hít thở khí trong sạch, quả nhiên có phen đặc biệt vui sướng, Tô Tranh cũng cảm thấy xuống chút như vậy rất tệ, vì vậy dứt khoát đề nghị về sau mỗi đêm mọi người đều xuống tản bộ, dĩ nhiên là Mạc Yên Nhiên hớn hở đồng ý.

      Hai người về phía trước, bỗng nhiên trong bóng cây sân cỏ bên cạnh có chiếc xe con màu đen khởi động, nhanh chóng lái ra phía các . Tô Tranh bị giật mình, lập tức ý thức được điều gì, nhớ tới lời ban ngày A Tửu , vội vàng quay đầu lại nhìn trong xe kia.

      Chiếc xe kia chạy rất nhanh, nhanh chóng lái tới tầm mắt Tô Tranh, nhưng nhãn lực Tô Tranh cực tốt, ngay tại đây chỉ trong khoảnh khắc cảm thấy người lái xe kia rất quen mắt.

      Nhìn quen đến mức làm người ta run sợ.

      Trong khoảng thời gian ngắn Tô Tranh dám xác nhận, chỉ băn khoăn cúi đầu thấp xuống.

      Mạc Yên Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe chạy ra xa, nhíu mày suy nghĩ: “Chiếc xe kia giống như con từng thấy!”

      Vốn trong lòng Tô Tranh hoài nghi, lúc này nghe được lời này của Mạc Yên Nhiên cũng khẳng định ý nghĩ của mình. Mạc Yên Nhiên nguyên là đại tiểu thư bước chân ra khỏi nhà, bé có thể thấy được mấy chiếc xe chứ, có ấn tượng đơn giản là xe của nhà họ Mạc mà thôi.

      Quả nhiên, Mạc Yên Nhiên nghĩ lát, rốt cục khó hiểu : “Biển số chiếc xe kia, con nhìn quen mắt lắm, chẳng lẽ là xe ở trong nhà?” Bé càng thêm hiểu “Nhưng xe nhà con sao lại xuất ở nơi đây?”

      Trong khoảng thời gian Tô Tranh sống chung cùng con , phát con bé này thường ngày tùy tiện để ý gì, nhưng lúc mấu chốt lại vô cùng nhạy cảm với con số, thậm chí có thể từng gặp qua là thể quên được, nếu như bé nhìn quen mắt, tất nhiên là biển số xe này thuộc về nhà họ Mạc phải ?

      nhìn sân cỏ xanh mơn mởn dưới đèn đường, khỏi nghĩ vừa rồi người ngồi trong xe đúng là Mạc Phong sao? Chẳng lẽ lúc mình và Yên Nhiên ngồi ban công nhìn xuống, Mạc Phong ở trong bóng cây nhìn mình và Yên Nhiên?

      Ngay tại lúc Tô Tranh cúi đầu nghi hoặc, Mạc Yên Nhiên chợt kêu tiếng: “A, con nhớ ra rồi, chiếc xe kia ba từng lái! Đó là xe của ba.”

      Tô Tranh nghe lời Yên Nhiên , trong lòng chua chat, quả nhiên là , mình buổi tối chạy đến đây làm gì, chẳng lẽ còn chưa yên lòng về mình, sợ mình lừa Yên Nhiên chạy trốn? Hay vẫn là lo lắng cho an toàn của mình và Yên Nhiên cho nên phái người bảo vệ đồng thời chính bản thân cũng theo dõi?
      Last edited by a moderator: 14/6/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 50. Tượng gỗ con nít

      Gần đây Mạc Yên Nhiên nghi hoặc trùng trùng, thêm nữa bé có ý tưởng muốn trở về tìm tượng gỗ, vì vậy bé chọn buổi trưa lúc mọi người ngủ, len lén chạy về nhà họ Mạc.

      Cửa chính nhà họ Mạc vẫn là những người bảo vệ kia, nhìn thấy tiểu thư nhà mình vội vàng mở cửa nghênh đón, người thủ lĩnh càng thêm vui mừng định gọi điện thoại cho bảo mẫu, Mạc Yên Nhiên lại khoát tay lắc đầu, cần phiền toái đừng làm phiền, tự tôi vào là được. Bảo vệ đương nhiên dám vâng lời đại tiểu thư nhà họ Mạc, vội vàng nín thở hộ tống đại tiểu thư vào sân trong.

      Mạc Yên Nhiên cẩn thận từng ly từng tí giống như làm trộm vào phòng khách, rất may mắn phát bốn bề vắng lặng, vì vậy nhanh như mèo vội vàng chạy vào phòng của mình. Đầu tiên bé chạy đến bên cạnh phòng cất giữ đồ tìm kiếm lúc, loảng xoảng loảng xoảng thiếu điều lật ngược phòng cất giữ đồ lên trời, lục lọi khiến mồ hôi chảy ròng ròng cũng tìm thấy tung tích tượng gỗ con nít.

      Bé chán nản nghĩ, chẳng lẽ nên hỏi Miêu bà bà chút coi cất ở chỗ nào sao? Nếu như hỏi, Miêu bà bà cho mình sao? Nghĩ tới nghĩ lui cũng có biện pháp, cuối cùng quyết định vẫn là nên về phòng mình nghỉ ngơi trước.

      Cẩn thẩn đẩy cửa phòng mình ra, thấy bên trong vẫn sạch chỉnh tề như cũ, xem ra Miêu bà bà vẫn phái người quét dọn mỗi ngày? Mạc Yên Nhiên rât hài lòng với điều này, nhìn mình mồ hôi khó ngửi đầy người, bé vào phòng tắm nước nóng trước, sau đó thay áo ngủ líu lo ra ngoài tiếp tục tìm đồ.

      Bé có rất nhiều bảo bối thích đó, mấy năm nay có được búp bê Barbie bản số lượng có hạn, gấu Teddy, dây truyền kim cương mèo con các loại, giờ phải rời nhà họ Mạc nhưng vẫn muón mang những thứ này cùng.

      Mạc Yên Nhiên lục tung để thu thập đồ chơi mình thích, lúc quay người chợt thấy người đứng ở phía sau. Bé bị doạ sợ tới mức kêu lên tiếng “A” kinh hãi.

      Người nọ nhanh tay lẹ mắt vội vàng tiến lên che miệng của bé, lúc này bé cũng nhận ra phải người khác mà chính là em trai của mình, kêu ô ô để cho cậu nhanh chóng buông mình ra.

      Mạc Cách Ly buông tay, cau mày : “Chị lén lén lút lút chạy về cũng thôi , lại còn ở đây gióng trống khua chiêng lật đông lật tây kêu loạn lên.”

      Mạc Yên Nhiên phục, cong môi : “Em ở sau lưng chị làm gì khiến chị sợ!”

      Mạc Cách Ly để ý tới nũng nịu của chị mình, nhàn nhạt hỏi: “Chị đây là muốn làm cái gì?” Cậu nhìn Mạc Yên Nhiên thu thập bao lớn bao , nhíu mày hỏi: “Dọn nhà?”

      Mạc Yên Nhiên nhìn kẻ hám của bé là mình thu thập những món đồ chơi bảo bối, khuôn mặt nhắn đỏ lên, nhưng vẫn phục hừ tiếng: “Chính là muốn dọn nhà, mắc mớ gì tới em chứ?”

      Mạc Cách Ly so đo với bé, ung dung ngồi ở bên cạnh ghế sa lon: “ phải là chị ở cùng dì rất vui vẻ sao?”

      Mạc Yên Nhiên nghe xong những lời này, ngay lập tức đem chút lúng túng vừa rồi quăng lên chín tầng mây, đặt mông ngồi lên ghế sa lon dương dương hả hê : “Đúng vậy nha, những ngày gần đây đúng là tồi đó.”

      Mạc Cách Ly xem thường, ngay cả ánh mắt hâm mộ cũng có.

      Mạc Yên Nhiên thấy vẻ mặt này của em mình, hả hê hừ, bắt đầu đặc biệt cho cậu biết gần đây mình làm những gì, ví dụ như mẹ làm điểm tâm ngon cho mình, ví dụ như mẹ và mình cùng nhau tắm nước hoa hồng, lại ví dụ như mẹ dạy mình làm bài tập, dạy mình điêu khắc, tóm lại hết lần cho Mạc Cách Ly biết những chuyện vui vẻ của mình.

      Mặc dù mặt Mạc Cách Ly vẫn chút thay đổi như cũ, thế nhưng trong con ngươi dân dần ra nỗi đơn. Người khác có lẽ nhìn ra, nhưng Mạc Yên Nhiên tự nhiên hiểu được, vì vậy bé lại có chút đành lòng, chạy tới cầm tay cậu rộng rãi an ủi: “Em cần khổ sở, chị độc chiếm mẹ, em có thể tìm mẹ với chị mà.”

      Mạc Cách Ly lại xa lánh gạt tay của bé ra, đứng dậy ra khỏi phòng.

      Mạc Yên Nhiên mất hứng, đứng lên chống nạnh hô to: “Này, em cần biết điều nha!”

      Mạc Cách Ly hừ lạnh tiếng, giọng lầm bầm: “Mẹ muốn chị, mẹ
      muốn em!”

      Mạc Yên Nhiên nghe , nghiêng đầu hỏi:” Em vừa cái gì?”

      Mắt Mạt Cách Ly khép hờ lên tiếng, Mạc Yên Nhiên tiếp tục hỏi, thế nhưng cậu lại chợt sang chuyện khác: “chị trở lại tìm những thứ này?” Trong giọng hơi có chút khinh bỉ.

      Mạc Yên Nhiên lắc đầu giải thích:”Dĩ nhiên là phải, chỉ là thuận tay thôi, chị trở lại muốn tìm thứ khác”

      Mạc Cách Ly xoay người, nhíu mày hỏi:”Thứ gì?”

      Mạc Yên Nhiên nghĩ từ trước đến giờ Mạc Cách Ly luôn thận trọng, có khi em biết, vì vậy liền miêu tả: “Chinh là cặp tượng gỗ con nít đáng mang phong cách cổ xưa, là lúc mẹ đưa cho chúng ta ý, em có ấn tượng ?”

      Mạc Cách Ly nghe vậy, mấp máy môi, do dự chút mới chậm rãi lắc đầu chút.

      Mạc Yên Nhiên chớp mắt hoài nghi:”Em đúng là có ấn tượng, phải gạt chị đó chứ?”

      khuôn mặt nhắn của Mạc Cách Ly lộ ra chút hồng, tức giận :” có ấn tượng chính là có ấn tượng, em lừa chị làm cái gì? Lúc nào chị thấy em tham lam đồ vật của chị?”

      Mạc Yên Nhiên có chút vì sao em trai lại tức giận như vậy, bé sờ sờ đầu mê mang :” Được rồi, em đừng tức giận, chị phải đến phòng cất đồ tìm lại chút”

      Đôi mắt Mạc Cách Ly khiến cho người khác nhìn thấu liếc nhìn chị , nghiêm túc khuyên chị:”Đừng tìm, chắc mất rồi”

      Mạc Yên Nhiên kiên quyết lắc đầu:” được, chị phải tìm lại chút” xong bé vui vẻ chạy lướt qua Mạc Cách Ly đến phòng cất đồ lầu.

      Mạc Cách Ly nhìn chị chạy xa xa, trong con ngươi thoáng qua tia ảm đạm cùng áy náy.

      ----------------------------------------

      Mạc Yên Nhiên tìm kiếm phen, dĩ nhiên là tìm thấy tuonng gỗ con nít mình tâm tâm niệm niệm. Chẳng những tìm được tượng gỗ, lúc xuống lầu bé còn đối mặt với Miêu bà bà.

      Miêu bà bà nhìn tiểu thư mấy ngày thấy, kích động ôm bé vào trong ngực, nước mắt cũng rơi xuống. Cuối cùng khi kích động này qua , lại cầm khuôn mặt nhắn của Mạc Yên Nhiên nhìn tới nhìn lui, là gầy, khẳng định chịu khổ rồi.

      Mạc Yên Nhiên vừa tránh né ánh mắt mến thương tiếc , vừa ở trong lòng kiêu to ra lời, hôm qua bé mới kiểm tra cân nặng, ràng là nặng hơn có được hay !

      Miêu bà bà ầm ĩ như vậy, khiến người giúp việc và bảo mẫu cũng rất nhanh nhìn thấy Mạc Yên Nhiên, ánh mắt mọi người ngạc nhiên. Mạc Yên Nhiên thấy thế cụt hứng, đẩy Miêu bà bà ra vểnh môi :” Miêu bà bà, đừng náo loạn, cháu phải nhanh chóng thôi”

      Miêu bà bà nghe xong lời này kinh ngạc:” ? Cháu phải đâu?”

      Mạc Yên Nhiên “Hừ” chuyện đương nhiên :” Tất nhiên là về nhà”

      Miêu bà bà thêm kinh ngạc, tay ôm lấy bé buông ra:” Tiểu tổ tông, nơi này chính là nhà của cháu, cháu còn có thể đâu?” xong đưa tay sờ đầu của bé “Cháu bị sốt?”

      Mạc Yên Nhiên mất hứng liếc mắt:”Chẳng lẽ bà biết, bà nội cần cháu nữa, bây giờ cháu ở cùng mẹ cháu, mẹ cháu ở đâu nhà cháu ở đó”

      Miêu bà bà mặc dù biết ít nhiều chuyện này, nhưng câu phu nhân cần Yên Nhiên cho tới bây giờ bà chưa từng nghe qua, lập tức muốn tìm phu nhân chuyện, ai ngờ phía sau vang lên thanh uy nghiêm mà ung dung :” Buông con bé ra, để cho con bé

      Miêu bà bà kinh ngạc quay đầu lại, thanh ra lệnh sau lưng này phải là của người khác, chính là người bà quen thuộc Mạc Phu nhân.

      Mắt Mạc phu nhân đảo qua rồi nghiêm nghị quay mặt cố ý nhìn Yên Nhiên của mình, lạnh lùng :” Con bé phải vậy hãy để cho con bé , nhà họ Mạc nuôi Bạch Nhãn Lang! (là danh từ chỉ loại vong ân phụ nghĩa tâm địa hung tàn)

      Trong lòng Mạc Yên Nhiên cảm thấy giận vô cùng, nghĩ thầm rằng cháu phải là Bạch Nhãn Lang, nhưng đối phương cho đến cùng là bà nội của bé, hơn nữa hôm nay bé trong địa bàn của người ta, vì vậy cười lạnh tiếng, dậm chân :” , ai mà thèm ở lại chỗ này chứ!” xong liền xoay người ra bên ngoài, mấy thứ trong phòng kia đương nhiên là điều cần!

      Mạc phu nhân bỗng nhiên lại quát :” Đứng lại!”

      Mạc Yên Nhiên ra sức ra cửa, căn bản cũng có đứng lại.

      Sắc mặt Mạc phu nhân càng khó coi hơn, cau mày :”Mạc Yên Nhiên, trở về cho mẹ cháu biết, chuyện tình giữa bà và ta xóa bỏ”

      Mặc dù Mạc Yên Nhiên biết trong này xảy ra chuyện gì, nhưng bé rất khí khái quay đầu lại:”Xóa bỏ hay cũng phải xem mẹ cháu có đồng ý hay !”

      xong bước nhanh ra phòng khách, ngẩng cao đầu mà , cũng quay đầu lại.

      Mạc lão phu nhân nhìn chằm chằm bóng lưng xa, trong con ngươi thoáng qua chút áy náy, nhưng sau đó bị tức giận bao phủ, bà lớn tiếng hạ lệnh:”Nhớ, từ nay về sau con bé còn là tiểu thư nhà họ Mạc”
      Last edited by a moderator: 16/6/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51. Chuyện cũ

      Mấy ngày gần đây, Mạc Phong suy nghĩ rất nhiều chuyện.

      Làm con trai của nhà họ Mạc, thành công. Nhưng làm chồng của người phụ nữ, làm cha của cặp sinh đôi nam nữ, thực quá thất bại

      Sau ngày bận rộn, lqd đến dưới lầu nhà Tô Tranh, lặng lẽ nhìn hai mẹ con hạnh phúc. Nhìn nụ cười của hai người, chợt ý thức được trước kia Tô Tranh và Yên Nhiên đều hạnh phúc.

      hy vọng hai người hạnh phúc, cũng hy vọng hai người tiếp tục hạnh phúc về sau.

      Nhìn dáng vẻ vừa vừa cười của A Tửu và Tô Tranh, thậm chí khó khăn nghĩ, nếu như có người có thể đem lại hạnh phúc cho Tô Tranh, chúc phúc người ta.

      để cho bất luận kẻ nào phá vỡ hạnh phúc thuộc về .

      lặng lẽ nhìn mẹ mình cực kỳ tức giận đuổi con mình ra khỏi nhà, cũng lời. ra khỏi cửa cái nhà này, Mạc Yên Nhiên chính là thuộc về Tô Tranh rồi, bất luận kẻ nào cũng có quyền can thiệp.

      Mạc lão phu nhân quay đầu lại nhìn thấy con trai lạnh lùng nhìn hết thảy, trong lòng càng thêm tức giận, cười lạnh tiếng: “Đây chính là điều con muốn, tại con bé rốt cuộc có thể rời rồi, con hài lòng chưa?”

      Khoé mắt của Mạc Phong thấy con trai của mình đứng ở đầu cầu thang, đề nghị với mẹ của mình: “Mẹ, chúng ta bàn lại thôi.”

      Sắc mặt Mạc lão phu nhân càng thêm khó coi, thấy người làm cùng bảo mẫu cũng lui ra, tức giận với con trai của mình: “Còn phải bàn? Con là con trai tốt của mẹ đó, con còn muốn chuyện gì?”

      Mạc Phong lộ ra sắc mặt gì : “Lần trước chúng ta chuyện của hai mươi năm trước, bây giờ lại chuyện của mười năm trước, được chứ?”

      Mạc lão phu nhân dám tin nhìn con trai của mình, lắc đầu mà : “Mạc Phong, con rốt cuộc muốn làm gì?”

      Mạc Phong lời nào.

      Mạc lão phu nhân nhìn con trai lâu, rốt cuộc thoả hiệp: “Đến đây .” xong liền bước tới thư phòng.

      Mạc Phong liếc mắt nhìn Mạc Cách Ly lqd ở khúc quanh cầu thang, theo mẹ của mình vào thư phòng, nhưng khi đóng cửa phòng để lại khe hẹp.

      Mạc lão phu nhân ngồi ghế ở thư phòng, nhìn kỹ con trai của mình, lắc đầu mà : “Nếu như phải tuổi của con và Mạc Gấm có sai lệch, mẹ thậm chí cho rằng con phải là đứa bé lúc trước ôm về! Con vẫn là con trai ruột của mẹ sao?”

      Mạc Phong thở dài: “Mẹ, con hiểu ban đầu chuyện của cha và mẹ của Mạc Gấm làm mẹ đau thương, con cũng hiểu được lúc trước mẹ đau khổ, cho nên những năm qua con luôn nhẫn nhịn với mẹ.”

      Mạc lão phu nhân nghe được con trai chuyện quá khứ, khổ sở cười: “Như vậy bây giờ con thông cảm với mẹ sao? Ở đâu? tại mẹ mới biết, chỉ chồng thay lòng đổi dạ trở thành người khác, ngay cả con trai ruột cũng biến đối đấy!”

      Mạc Phong lại bất vi sở động ( có động tĩnh, bị thuyết phục), lạnh nhạt : “Mẹ, hai mươi năm trước mẹ đối xử với mẹ của Mạc Gấm như thế nào con đều nhìn thấy, nhưng con chưa từng qua với ba, mẹ biết tại sao ? ra
      [​IMG]
      Chương 52. nhận được, tôi mất

      Hôm nay Tô Tranh và Yên Nhiên xuống lầu tản bộ. Chân bị thương của Tô Tranh tốt rồi, nhưng vẫn dám rời cây gậy, hai người lớn từ từ tản bộ trong vườn hoa ngay dưới lầu. hồi Tô Tranh lqd hơi mệt, liền nghỉ ngơi lát ghế lạnh với Yên Nhiên. Mạc Yên Nhiên được mẹ ôm ở trong lòng, nhìn ánh sao sáng trời, khỏi nghĩ tới khi còn bé, giống như bà cụ non thở dài : “Khi đó con rất thích xem sao, nhưng Mạc Cách Ly con chẳng những ngây ngốc, lại còn đần độn, em ấy luôn luôn con.”

      Tô Tranh nhìn con của mình, nhìn chân mày khẽ nhíu lên, biết rằng tuy trong miệng bé ghét Mạc Cách Ly, nhưng ra nhớ thằng bé. Hai đứa bé này từ lớn lên cùng nhau, có thể là sống nương tựa lẫn nhau rồi, hôm nay tách ra, bình thường nỗi buồn riêng ra, nhưng ra trong lòng nhất định rất khổ sở.

      Tô Tranh đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của bé, khỏi nghĩ tới tình cảnh ngày đó lúc mình rời . Đứa bé kia, lạnh nhạt lạnh nhạt, chưa từng nhìn mình vào trong mắt, cứ xoay người như vậy, điều này thể khiến cho cậu đau lòng.

      cố gắng đến gần bọn chúng, cố gắng để cho bọn chúng biết thương bọn chúng, mang chúng rời , nhưng khi biết chân tướng cậu vẫn lựa chọn xoay người .

      Đứa bé này, tính tình lạnh nhạt, giống hệt cha của cậu!

      Thông tuệ lại cao ngạo, đối với người cũng như đối với mình đều hà khắc lạnh lùng như vậy, càng là người thân cận nhất trong lòng, càng cầu toàn. Bởi vì cầu toàn, nên thể tha thứ.

      Tô Tranh chợt cảm thấy hoa mắt, trái tim bị từng đợt đau đớn đánh tới, cắn răng cố gắng lắc đầu cái, tự với mình, cần, có Yên Nhiên là đủ rồi, đứa bé kia tới cùng muốn thế nào, cứ kệ thằng bé thôi.

      Thằng bé có chọn lựa và ý nghĩ của chính mình.

      Mạc Yên Nhiên nhạy cảm nhận ra mẹ khoẻ, vội vàng ngồi dậy ân cần hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy, thoải mái?”

      Tô Tranh nhìn dáng vẻ khẩn trương của con , lắc đầu cười: “ có chuyện gì, chúng ta trở về thôi, được ?”

      Mạc Yên Nhiên vội vàng gật đầu, đỡ Tô Tranh lqd đứng dậy, ai ngờ khi Tô Tranh đứng lên, lại trận hoa mắt chóng mặt đánh úp tới, cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, thân thể tự chủ được muốn ngã về phía sau.

      Mạc Yên Nhiên cuống quýt đỡ lấy, nhưng bé còn yếu ớt sao có thể đỡ được lâu, lúc Tô Tranh thiếu chút nữa ngã xuống, có bàn tay dùng lực đỡ bên eo .

      Tô Tranh để tay chống lên ghế lạnh ổn định thân hình, quay đầu lại nhìn, sửng sốt, ngay sau đó đau thương tuyệt vọng tập kích cả người .

      Mạc Yên Nhiên cũng sửng sốt, thân hình bé mặc âu phục đứng đó, nhưng lại vươn tay đỡ mẹ mình, phải là người làm cho bé thích em trai Mạc Cách Ly đó sao?

      Mạc Cách Ly thấy Tô Tranh vịn ghế lạnh đứng vững, lúc này mới thu tay lại, lạnh lùng liếc nhìn Mạc Yên Nhiên, lạnh nhạt hỏi: “Sao hai người lại ở chỗ này, dì ấy vừa làm sao vậy?”

      Mạc Yên Nhiên vừa thấy bộ dáng kia của cậu, trong lòng vô duyên vô cớ tức giận, chống nạnh lớn tiếng hỏi: “Nơi này là địa bàn của chúng ta, nửa đêm canh ba, em ở trong nhà cùng với bà nội thân ái, chạy đến dưới nhà chúng ta làm gì?”

      Mạc Cách Ly nghe chị hỏi thế, liếc nhìn Tô Tranh ở bên cạnh, mặt đỏ ửng lên, mím môi mỏng chặt lời nào.

      Mạc Yên Nhiên thấy bộ dạng này của cậu, còn tưởng cậu tới làm chuyện gì xấu, bị mình hỏi tới nên chột dạ, tức giận trong lòng dâng trào: “Mạc Cách Ly, trước kia chị biết em hư như thế đấy? có tính người, vậy mà phản bội chị mình giúp đỡ người khác? Thiệt thòi cho chị từ thương em!”

      Mạc Cách Ly thấy chị mình như vậy, giọng hỏi ngược lại: “Cái gì gọi là từ chị thương em?”

      Mạc Yên Nhiên vừa nghe, liền cà lăm, ngay sau đó càng lớn tiếng : “Chị là chị , em là em trai, chẳng lẽ chị sai sao?”

      Mạc Cách Ly cúi đầu , lười cãi lại chị mình.

      Lúc trước trong đầu Tô Tranh lqd choáng váng, sau khi thấy Mạc Cách Ly bỗng nhiên xuất , đầu óc lập tức tỉnh táo lại, thừa dịp hai bé chuyện tựa vào ghế lạnh đứng lát, từ từ bắt đầu khôi phục lại như cũ, đồng thời từ lúc nhìn thấy Mạc Cách Ly xuất , đau lòng tuyệt vọng cũng từ từ khống chế được.

      giờ hít hơi, bình tĩnh nhìn đứa bé vốn là con trai của mình đứng bên cạnh mình, dùng hơi sức lớn nhất nâng chính mình lên, lễ độ : “Cám ơn cháu vừa rồi đỡ dì.”

      Mạc Cách Ly cúi đầu nhìn Tô Tranh, trong miệng lại giọng : “ cần cám ơn, cháu cũng vừa bắt gặp.”

      Tô Tranh gật đầu cái, xem thời gian thấy còn sớm rồi, nhưng đứa bé trước mặt mình nhúc nhích, cũng chuyện.

      đành phải mở miệng lần nữa: “Cách Ly, cháu có chuyện gì ?”

      Mạc Cách Ly là đứa bé rất biết cách che giấu tâm tình của mình, cho nên Tô Tranh và Mạc Yên Nhiên cũng có chú ý tới, khi Tô Tranh dịu dàng gọi hai chữ “Cách
      [​IMG]

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 53. Tiếng lòng của Mạc Phong

      giống với Mạc Yên Nhiên ngay thẳng, Mạc Cách Ly lqd là đứa bé kín đáo. Sau đêm hôm đó, cậu cũng ở nơi này cùng Tô Tranh, cậu chuyện nhiều, xem ra có vẻ nghiêm túc cứng nhắc. Trong lòng Tô Tranh bắt đầu bất an, cho rằng cậu vẫn như cũ có ý kiến gì đó, về sau mới phát ra cậu cũng chỉ là xấu hổ và thận trọng mà thôi.

      Lẽ ra xấu hổ và thận trọng nên xuất người đứa bé sớm trưởng thành như Mạc Cách Ly, nhưng có lẽ những phương diện khác của cậu quá ưu tú, khiến cho về mặt tình cảm của cậu tương đối thiếu sót. Cậu rất thích che giấu tình cảm của mình, khi Yên Nhiên ôm mình nũng nịu, cậu luôn lặng lẽ ở bên nhìn, giống như thèm để ý, nhưng Tô Tranh lại thấy cậu hâm mộ và khát vọng.

      Trong lòng Tô Tranh cảm thấy rất tiếc nuối, bé trai mười tuổi, quả thực là thể giống như làm nũng ở trong lòng mẹ. Đối với nam giới, cảm giác thân mật sớm theo năm tháng trôi . Vì vậy vào lúc này, chợt hoài nghi bản thân, kiên trì nhiều năm như vậy là đúng hay sai? Cái lựa chọn năm đó, nếu có cơ hội được chọn lại nên làm như thế nào?

      Lúc còn trẻ, bản thân kiêu ngạo, cho rằng ngày nào đó mình đến bên cạnh bọn chúng. Chỉ tiếc trải qua sống chết, kinh nghiệm sau mười năm rèn luyện, sắc sảo của sớm trơn tru, vì vậy mọi kiên trì cũng trở nên buồn cười, chính vì thế nên thể tìm lại thời gian bỏ lỡ kia.

      lâu trước kia từng đọc “Cuốn theo chiều gió”, nhớ Butler * qua đoạn suy nghĩ với người nhà, ném đồ vật quan trọng ra, cho rằng ngày nào đó có thể khiến cho bọn họ nhặt lên, nhưng khi nhặt lên lần nữa, những thứ đó bị vỡ nát rồi.

      *Butler: Rhett Butler là nhân vật hư cấu, trong những nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết “Cuốn theo chiều gió” của tác giả Margaret Mitchell. T

      ô Tranh cười gượng, rốt cuộc ngày trước bỏ lỡ bao nhiêu, làm sai bao nhiêu? Những thứ từng vứt còn có thể thu hồi lại nữa sao?

      Mạc Yên Nhiên nhìn thấy mẹ mù mờ ngẩn người, lôi kéo mẹ làm nũng: “Mẹ, mẹ nghĩ cái gì vậy, khi nào đó chúng ta khu vui chơi được ? Con muốn giống như lần trước.”

      Mạc Cách Ly ở bên liếc nhìn Mạc Yên Nhiên, phá vỡ trầm mặc: “Sao cả ngày chị chỉ nghĩ đến chơi vậy? tại chân của mẹ còn chưa khỏi hẳn, chị nghĩ việc này rồi.”

      Mạc Yên Nhiên bất đắc dĩ liếc cậu cái: “Chị dù sao cũng hơn em, giấu trộm tượng gỗ của chị, hừ, chị chỉ thôi mà!”

      Mạc Cách Ly giống như lười tranh chấp với chị , đứng thẳng dậy lấy trái cây trong tủ lạnh ra, chuẩn bị nĩa, Mạc Yên Nhiên thấy vậy cầm nĩa ăn trái cây, cũng tức giận.

      Tô Tranh cười, thở dài hơi, lắc đầu thoát ra khỏi ý tưởng bi quan tự trách, nghĩ tới dù cho thế nào, tại vẫn tốt hơn so với kiếp trước.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Tô Tranh bệnh viện kiểm tra lại, Mạc Cách Ly cùng. Tuy tuổi Mạc Cách Ly còn , nhưng làm việc rất ra dáng người lớn, chạy trước chạy sau chiếu cố rất chu đáo, điều này cũng khiến cho Tô Tranh vui mừng dứt. Làm xong kiểm tra, ngoài dự liệu, ngay cả viện trưởng cũng tự mình ra mặt hỏi tình hình của . Mạc Cách Ly lạnh nhạt liếc nhìn viện trưởng nhiệt tình nịnh nọt, chuyện trực tiếp, nhưng viện trưởng lại cố ý tới đây ân cần hỏi thăm đứa bé thoạt nhìn trông rất chảnh. Tô Tranh đoán được đại khái việc, xem ra là do Mạc Phong chiếu cố, vì thế trực tiếp cầm kết quả kiểm tra .

      Chưa về đến nhà nhận được điện thoại của A Tửu, trong điện thoại trận oán trách, giải thích được vì sao bị Mạc Phong đánh, thanh rất uất ức, rất có ý muốn chị phải báo thù cho tôi. Điện thoại rất nhanh bị Tiểu Đinh Đương cướp mất, trực tiếp hỏi chị Tô Tranh, Mạc Phong nhà chị xảy ra chuyện gì vậy, có phải tinh thần có vấn đề , chị rời xa ta là chính xác, từ nay về sau được để cho đứa bé có liên quan gì với ta…

      Tiểu Đinh Đương chuyện như hạt
      đậu rang, lốp bốp được nửa chợt im tiếng, chắc là A Tửu đoạt điện thoại che miệng ta lại, trong điện thoại mơ hồ có thể nghe được Tiểu Đinh Đương ô ô thành lời.

      Tô Tranh cũng cảm thấy giải thích được, chẳng lẽ vì Cách Ly rời khỏi nhà nên Mạc Phong tức giận? Nhưng Mạc Cách Ly đến đây hiển nhiên là do Mạc Phong ngầm cho phép, tội gì phải vậy. Hơn nữa, cho dù là vậy cũng cần thiết đến đánh A Tửu! Mà nếu định đánh A Tửu, đâu cần tự mình động thủ, người bảo vệ nhà họ Mạc đông đúc, chỉ cần ra lệnh có bao nhiêu người để sai bảo chứ!

      Mặc dù Tô Tranh cảm thấy kỳ quái, nhưng khi liếc nhìn Mạc Cách Ly ở ghế phụ, chỉ thấy Mạc Cách Ly lạnh nhạt nhìn thẳng đường phía trước, biết có nghe . có hỏi nhiều ngay lập tức, nghĩ thầm ngày mai có thời gian hỏi chút chi tiết tình hình của A Tửu rồi hẵng . Nghĩ tới đây, đến chung cư của mình, để xe vào nhà xe, bởi vì đường mua đồ tương đối nhiều, để Mạc Cách Ly mang ít lên lầu.

      Khi từ nhà để xa vào thang máy, ai ngờ liếc nhìn thấy bên cạnh thang máy có người đàn ông trầm mặc đứng đó, cao lớn lạnh nhạt nghiêm trang, mặt còn có mấy vết bầm tím, chính là Mạc Phong.

      Tô Tranh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng Mạc Phong như vậy, liếc nhìn có cảm giác buồn cười, nhìn vài lần liền muốn vào trong thang máy. Mạc Phong tự nhiên chặn lại, vững chắc chắn trước mặt .

      Tô Tranh híp mắt, lạnh nhạt hỏi: “Mạc tiên sinh, có chuyện gì sao?”

      Con mắt Mạc Phong khiến cho người khác khó hiểu nhìn Tô Tranh, gật đầu cái : “Đúng, có chuyện.”

      Tô Tranh trốn tránh ánh mắt của , xa cách ngắn gọn: “Mời .”

      Mạc Phong thấy thái độ lạnh nhạt của Tô Tranh, trầm mặc lúc rồi mới : “ hiểu em quan tâm nhất là hai đứa bé, em làm nhiều chuyện như vậy, chính là muốn đưa bọn chúng trở về, tại đưa bọn chúng đến bên cạnh em rồi.”

      Mặc dù Tô Tranh sớm biết chuyện này có quan hệ với Mạc Phong, nhưng hôm nay nghe dứt khoát gọn gàng như vậy, trong lòng rất phức tạp, biết là cái tư vị gì, vì vậy mặt dịu , bình tĩnh : “Tôi biết, cảm ơn .”

      Mạc Phong nhìn sắc mặt của , tiếp: “Về sau, có ai đến tìm em làm phiền.”

      Tô Tranh gật đầu cái, giơ tay gạt hẹ sợi tóc lộn xộn, mấy ngày nay, tóc của dài hơn.

      biết Mạc Phong nhất định làm cái gì, bởi vì Mạc lão phu nhân chỉ nguyện ý buông tha cho Mạc Yên Nhiên thôi. Hôm nay Mạc Cách Ly có thể rời khỏi nhà họ Mạc như vậy, tất nhiên là Mạc Phong dùng chút thủ đoạn, nhưng Tô Tranh muốn quan tâm đến điều này.

      nhìn người đàn ông có khuôn mặt cương nghị này, rất nhiều năm trước khi bọn họ còn ở cùng chỗ vẫn còn hơi non nớt, tâm tư cũng lạnh lùng. tại thành thục chững chạc, mặt có dấu vết của gió sương (gian nan vất vả), nhưng nhìn vẫn giống như tảng đá.

      Khối đá này lại có lòng thương hại mình? Lại muốn thành toàn cho mình?

      Mạc Phong nhìn thấu ý tứ của Tô Tranh, giải thích: “Em đừng nghĩ quá nhiều, hy vọng cho bọn hoàn cảnh bình thường mà lớn lên thôi.”

      Tô Tranh biết lại tìm cớ rồi.

      Mạc Phong biết tin, chợt thê lương mà cười : “Tô Tranh, trải qua nhiều chuyện như vậy, có rất nhiều điều muốn với em.”

      Tô Tranh từ từ ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của , trong ánh mắt của giống như ánh mắt của thằng bé đêm đó, đấu tranh đau đớn, còn xem lẫn hối hận và tiếc nuối.

      Mạc Phong tự giễu: “ biết trong lòng em vẫn có oán hận, hiểu tại sao có lúc nâng niu sủng ái em ở trong lòng bàn tay, nhưng có lúc lại lạnh nhạt như băng bỏ mặc em ở bên, mặc cho em bị người khác chỉ trích, thậm chí nhìn em khổ sở giãy dụa ở đó.”

      Mắt Tô Tranh chợt lạnh, nghiêng đầu : “ xin lỗi, tôi muốn nghe.”

      Mạc Phong có chút kích động: “Em muốn biết, có phải thậm chí em hoài nghi, người đàn ông này đến cùng có em hay ? Vậy cho em biết, ngay từ lần đầu tiên gặp em bắt đầu thích em rồi, em có biết ?”

      Tô Tranh chậm rãi lắc đầu, lạnh lùng : “Tôi biết.”

      mặt Mạc Phong đau đớn rối rắm: “Tô Tranh, phải là em biết, em chỉ lựa chọn coi thường thôi. Năm đó thoạt nhìn Mạc Phong rất cứng rắn, nhưng về mặt tình cảm kia ta còn yếu ớt hơn so với Tô Tranh, cho nên ta làm sai rất nhiều chuyện.”

      Tô Tranh nhìn con số màu đỏ thang máy, hững hờ hỏi: “Bây giờ những thứ này, có ích ?”

      Mạc Phong khổ sở nhắm mắt lại: “Vô ích, nhưng vẫn muốn ra, muốn chờ đến ngày nào đó, lúc muốn lại vĩnh viễn có cơ hội để .”

      Nghe như thé, Tô Tranh vốn vô tâm bỗng nhiên co rúm lại, lại nhớ đến tình cảnh trước khi chết ở kiếp trước, trước mắt mảnh sương mù màu đỏ, môi Mạc Phong ra sức chuyển động, hình như muốn cái gì, nhưng nghe thấy, thế nào cũng nghe thấy.

      Tô Tranh từ từ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn này, mở miệng : “Được rồi, tiếp , tôi nghe.”

      Mạc Phong mở mắt ra, thấy vẻ mặt Tô Tranh vẫn lạnh nhạt như cũ, cười khổ: “Về phương diện tình cảm của đàn ông nhà họ Mạc đúng là bi kịch, khi đó rất em, nhưng lại dám em. muốn bên em cả đời, nhưng tự cho rằng em cần thích hợp hơn với , thậm chí thờ ơ nhìn em đối mặt với từng khảo nghiệm.”

      Khảo nghiệm? Tô Tranh nở nụ cười châm chọc: “Tôi chỉ là bình thường, tôi chịu được khảo nghiệm của nhà giàu các .”

      Thứ tình này, giống như nửa bát nước, đặt dưới ánh nắng mặt trời mà sấy, sấy mãi chỉ thấy đáy, sấy nữa có.

      Mạc Phong thở dài: “Tuổi chúng ta tại cũng còn , trải qua vòng như vậy, cũng chợt hiểu được, hy vọng có thể bồi thường sai lầm năm đó.”

      Tô Tranh lời nào, biết rất nhiều chuyện có biện pháp bồi thường, tổn thương chính là tổn thương. Nếu bồi thường, Tô Tranh kiếp trước ai bồi thường?

      Mạc Phong nhìn vẻ mặt bài xích của Tô Tranh, cười gượng mà : “Tô Tranh, em cần có trách nhiệm gì cả, đây là việc phải làm, hy vọng con của mình sống cuộc sống an ổn hạnh phúc với mẹ của chúng. tại, giao bọn chúng tận tay em, chăm sóc cho bọn chúng tốt.”

      Tô Tranh chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên đủ loại tư vị khó tả, sớm biết hôm nay sao lúc trước còn như thế? giờ làm đến nông nỗi này, nhưng lại còn cầm kim chỉ đền bụ lại trái tim tan vỡ. Cõi lòng tan nát, có thể bù được sao?

      Mạc Phong nhìn vẻ khổ sở lên mặt , thở dài chua xót.

      Tô Tranh hít hơi sâu, nhìn , lâu sau rốt cuộc hỏi nhạt nhẽo: “Còn có chuyện gì ? Nếu có chuyện gì tôi trước.”

      Mạc Phong lại : “Còn có chuyện, muốn hỏi em.”

      Tô Tranh đè nén đủ loại tâm tình phức tạp trong lòng xuống, hỏi: “ .”

      Mạc Phong mấp máy đôi môi kiên nghị, khó khăn mở miệng: “Em và A Tửu, là quan hệ như thế nào?”
      Last edited by a moderator: 22/6/15
      1620thuy thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :