1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Dụ Anh Cắn Câu - Nữ Vương Không ở Nhà (52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      43.2

      Ấn tượng của bọn đối với mẹ ruột từ trước tới giờ vốn tốt, hôm nay nhìn bộ dạng hai đứa bé, căn bản là bọn chúng biết gì về chân tướng tình. Nếu vào giờ phút này mà đường đột ra mẹ của bọn chúng chính là Tô Tranh trước mặt, biết phản ứng của bọn chúng như thế nào?

      Nếu là lúc bình thường chuyện này cũng đủ tệ, từ từ có thể hai đứa bé hiểu, nhưng bây giờ bà nội hiển nhiên muốn phá hỏng đường lui của Tô Tranh. Từ miệng bà ra chân tướng, hai đứa bé làm sao có thể tiếp nhận?

      Tô Tranh liều mạng nắm chặt tay của mình, sau đó từ từ buông lỏng, nhưng thân thể của vẫn như cũ cách nào khống chế khe khẽ run rẩy, thậm chí cũng dám nhìn hai đứa bé.

      với bọn chúng, chờ đến đảo mỹ lệ có cát trắng sóng biếc cây dừa, dì cho các con biết chân tướng.

      Nhưng bây giờ có cơ hội để rồi, bọn chúng muốn biết chân tướng từ trong miệng người khác rồi.

      Bọn chúng, phản ứng như thế nào đây?

      Trong lòng Tô Tranh hoang mang, cảm thấy sợ hãi, sợ ánh mắt bài xích của bọn , sợ đến mức dám nhìn bọn chúng cái.

      Tình cảnh nhìn thấy bọn ở kiếp trước lần nữa lên trước mắt, ánh mắt bài xích, ghét bỏ, xa lạ, đó là ánh mắt của đứa bé ruột thịt của mình nhìn mình!

      Cái ánh mắt xa lạ bài xích ghét bỏ đó vẫn in sâu ở trong tâm trí , kèm theo sợ hãi chết chóc, kèm theo hồi ức đẫm máu, khiến cho trong đêm khuya có cách nào ngủ mà mơ thấy ác mộng.

      Lúc này, Mạc Cách Ly bình tĩnh với bà nội của mình: “Bà nội, bà có lời gì muốn cứ thôi.”

      Mạc lão phu nhân hài lòng nhìn cháu của mình *************** chút, ung dung uống nước trà do người bên cạnh bưng tới nhuận giọng cổ họng, lúc này mới từ từ : “Các cháu biết, lúc các cháu còn mẹ các cháu bán các cháu, ấy từ bỏ các cháu mà rời .”

      Mạc Cách Ly nắm chặt tay nhàng run lên, nhưng cậu vẫn bình tĩnh như cũ đứng đó, lạnh nhạt : “Đúng vậy.”

      Mạc Yên Nhiên nhàng “A” tiếng, nhìn em trai của mình chút, lại nhìn về phía bà nội: “Hết thảy chuyện này có liên quan gì đến dì ấy?” mặt bé bắt đầu lo lắng, bé hiển nhiên bắt đầu ý thức được điều gì đó, nhưng bé vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi bà nội của mình.

      Mạc lão phu nhân thương hại nhìn cháu trai cháu của mình, chậm rãi ra trọng điểm hôm nay: “Người phụ nữ từ bỏ các cháu trở về rồi, bà biết ta hối hận hay còn có mục đích khác, sau khi trở lại ta bụng dạ khó lường muốn mắt cóc các cháu, có thể để lấy được tín nhiệm của các cháu ta hao tốn rất nhiều tâm tư.”

      Mạc Yên Nhiên trợn to hai mắt, bé dám tin nhìn về phía Tô Tranh, nhìn sắc mặt tái nhợt cùng ánh mắt né tránh của Tô Tranh, bé liều mạng lắc đầu cái, lớn tiếng kêu lên: “, thể nào!”

      tin người dịu dàng có hương vị ngọt ngào ôm trong ngực chính là người phụ nữ vứt bỏ mình trong truyền thuyết, bé lại càng nguyện ý tin tưởng dì Tô có bụng dạ khó lường định bắt cóc mình!

      Mạc lão phu nhân thông cảm thở dài: “Ngoài miệng cháu tin tưởng, nhưng cháu phải là đứa bé ngu dốt, trong lòng cháu biết đây là , có phải ? Yên Nhiên của ta.”

      Nước mắt Mạc Yên Nhiên bắt đầu chảy xuống, bé từ từ quay đầu nhìn Tô Tranh lần nữa, con mắt trong suốt rưng rưng nhịn được hỏi: “Dì Tô, dì có phải là mẹ con ? Phải ?”

      Tô Tranh liếc mắt nhìn Mạc Phong, Mạc Phong lqd đưa lưng về phía , sau lưng cũng tràn đầy kháng cự.

      cười, quan trọng, thoả mãn, ít nhất trong khắc vừa rồi ra Mạc Phong cũng muốn và đứa bé gặp phải tình cảnh như vậy

      hít hơi sâu, cuối cùng vẫn duy trì nụ cười, xoay người nhìn về phía Mạc Yên Nhiên.

      Khuôn mặt của tiểu công chúa từng trải qua đau thương, trong mắt nước mắt nhàng ướt át, bé giọng : “Dì Tô, dì thực là mẹ con sao?”

      Tô Tranh làm hết sức để cho mình giữ nụ cười ôn nhu như trước, gật đầu cái, nhàng : “Đúng vậy.”

      Mạc Yên Nhiên lắc đầu dám tin, giọt nước mắt run rẩy lâu rốt cục cũng rơi xuống: “Ngay từ đầu dì có mục đích đến gần chúng cháu, dì sớm có mưu đồ muốn dẫn chúng cháu rời , sao?”

      Tô Tranh chỉ có thể tiếp tục gật đầu, thử thăm dò hỏi: “Yên Nhiên, hãy nghe mẹ được ?”

      Mạc Yên Nhiên mím cái miệng nhắn, nước mắt lướt qua khóe môi bé, tựa hồ bé dường như nếm được vị mặn.

      nhìn chằm chằm người phụ nữ mà mình từng ưa thích như vậy, kiên định lắc đầu: “Cháu muốn nghe.”

      Tô Tranh khổ sở nhìn đứa bé tuyệt tình như thế, nhàng : “Yên Nhiên, năm đó mẹ rời các con là có nỗi khổ tâm, so với người khác mẹ cũng thương con, những năm gần đây giờ khắc nào mẹ cũng nhớ thương các con!” đến đoạn sau lời của run rẩy nức nở.

      Mạc Yên Nhiên bịt tai lại, lắc đầu la lớn: “Dì có nỗi khổ tâm như thế nào, phải là dì từ bỏ chúng cháu quan tâm đến chúng cháu! tại chúng cháu trưởng thành, dì chạy tới đối xử tốt với chúng cháu muốn mang chúng cháu sao? Dì định làm gì với chúng cháu? Cháu hận dì, hận dì chết !”

      xong bé dùng tay áo hung hăng lau nước mắt, quay đầu lại nhìn chút, phía sau là ba, bà nội, chú .

      Ba lạnh lùng nghiêm nghị, chú lạnh lùng xa cách, mà bà nội trong thời điểm mấu chốt lựa chọn buông tha mình! Bé đột nhiên cảm thấy giữa trời đất mịt mờ ra là mình căn bản chốn dung thân!
      Bé cố gắng đè xuống kích động muốn khóc lớn tiếng. xoay người chạy ra từ cửa chính.

      Mọi người ở đây cũng ít, bình thường cảnh vệ có lệnh cũng dám lên ngăn cản, vì vậy Mạc Yên Nhiên chạy đến cửa chính “kẹt kẹt” mở cửa chính tự mình chạy ra ngoài.

      Mạc Gấm ra hiệu bằng mắt, lập tức có cảnh vệ đuổi theo bảo vệ cho bé.

      Mạc Yên Nhiên rời , ánh mắt của mọi người cũng rời khỏi chuyển đến nhìn lên Mạc Cách Ly, chỉ có Tô Tranh vẫn đau lòng tuyệt vọng như cũ nhìn Mạc Yên Nhiên tông cửa xông ra.

      biết nhất định là vì Yên Nhiên thương mình đến tận tâm, nhưng bé thương phần, tâm của mình liền đau hết sức!

      từng định lấy phương thức uyển chuyển từ từ nhắc đến cho đứa bé, nhưng ngờ phương thức Yên Nhiên biết chân tướng là bất ngờ như thế.

      lâu từ trước Mạc Cách Ly cúi đầu, siết chặt quả đấm trong tay biết nghĩ gì.

      Chân mày cậu rối rắm, tim của cậu giãy dụa.

      Lúc này cậu chợt ngẩng đầu lên, bình tĩnh với bà nội: “Bà nội, cháu mệt mỏi, cháu muốn nghỉ ngơi.”

      Từ đầu đến cuối, cậu cũng nhìn Tô Tranh cái.

      Tô Tranh tuyệt vọng quay đầu, thẫn thờ nhìn cậu cái sau đó nhìn cậu đến bên cạnh bà nội, ở trong lòng tự cho mình nụ cười lạnh.

      Mạc phu nhân từ ái vuốt ve tóc Mạc Cách Ly, ra lệnh Miêu bà bà mang tiểu thiếu gia xuống trước, Miêu bà bà cuống quýt theo mệnh.

      Lúc Mạc Cách Ly vào nhà sau, rốt cuộc quay đầu nhìn Tô Tranh cái, chỉ tiếc Tô Tranh thẫn thờ cúi đầu.

      Trong mắt Mạc Cách Ly thoáng qua tia tối tăm, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh trở lại, môi của cậu hạ xuống, rốt cuộc gì tiếp tục theo Miêu bà bà rời .

      *************

      Rốt cuộc Mạc phu nhân nhìn về phía Tô Tranh, bà hàm chứa nụ cười thương hại, lấy tư thế người chiến thắng kiêu căng : “Tô tiểu thư, tại tới lượt .”

      Tô Tranh ngước mắt nhìn bà ta, kế tiếp là tiết mục gì?

      Nhất thời ánh mắt Mạc phu nhân phân phó người dưới: “Tô tiểu thư đánh cắp cơ mật quân đội, lừa bán trẻ em Mạc gia, ý định trốn ra nước ngoài, những tội này lấy ra cái phải là trọng tội sao, trước nhốt ta lại!”

      Tô Tranh cười lạnh, xác thực mỗi tội đều là trọng tội, chết trăm lần cũng có gì đáng tiếc!
      Chỉ tiếc là chỉ có cái mạng, cũng chỉ có thể chết lần thôi.

      Lần này nghênh đón bên ngoài viện có phải là chiếc xe gào thét qua đây? Tốt nhất lần này tới cái nặng chút, để nghiền nát thành bùn, tốt nhất là để cho linh hồn cũng hóa thành tro bụi!

      Số mạng luôn giống nhau như vậy, cho dù ngàn vạn cơ hội, có phải đợi chờ vẫn là kết cục giống nhau?

      cũng cần cơ hội lần nữa, cũng cần ôm lấy bất kỳ hy vọng xa vời nào!

      Năm đó lúc lựa chọn ra đứa bé của sớm xa cách rồi, sớm mất bọn chúng!

      Năm đó sai lầm rồi, nhưng người phạm sai lầm vĩnh viễn có cơ hội bù đắp sao?

      Cho dù cố gắng thế nào, cho dù nghĩ cách đền bù như thế nào, cũng thể đền bù được khoảng cách mười năm, cũng vượt qua khoảng cách năm tháng kia!

      Lúc này Tô Tranh còn nước mắt, con mắt lạnh như băng dũng cảm ngước lên nhìn lão phu nhân: “Tôi mặc cho bà xử trí!”
      Last edited by a moderator: 5/6/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 44. Tai nạn xe cộ

      Bi thương đến chết lòng, cho dù chết ngàn lần vạn lần, Tô Tranh cũng có cảm giác gì, cả người chợt chết lặng. từng gian nan ngẩng đầu mà về phía trước, từng cho rằng chỉ cần mình cố gắng liền có thể vãn hồi tất cả, nhưng kết cục cuối cùng vẫn như vậy!

      Tâm tư của đứa bé, vào mười năm trước đánh mất.

      Môi mỏng tinh xảo tuyệt đẹp của hé ra độ cong lạnh như băng, ngửa đầu nhìn Mạc lão phu nhân kiêu căng mà ung dung, lạnh lùng : “Tôi mặc cho bà xử trí!”

      Tay lão phu nhân vừa động, cảnh vệ chung quanh đồng loạt xông lên, có người cầm còng tay lạnh lẽo, muốn bắt lấy .

      Luôn luôn trầm mặc ở bên cạnh, sắc mặt tái xanh của Mạc Phong nhìn thấy tất cả, nhìn vẻ mặt thẫn thờ tuyệt vọng của Tô Tranh, tay phải nắm càng lúc càng chặt. Vào lúc thấy cảnh vệ xông tới, mà Tô Tranh ở nơi này giống như chiếc lá đơn độc mỏng manh rơi rụng biết phải làm sao.

      chợt hét lớn tiếng: “Dừng tay!”

      Thanh của tiếng quát này lớn nhưng lại trầm thấp có lực, đội cảnh vệ đều bị khiếp sợ, dừng mọi động tác trong tay nhìn về phía Mạc Phong. Lại chỉ thấy Mạc Phong lạnh nhạt đứng đó, lông mày cau chặt, con mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm điểm mặt đất, cả người toả ra khí thế bức người.

      Đội cảnh vệ hai mặt nhìn nhau, nhìn Mạc Phong chút rồi nhìn lão phu nhân chút, bọn họ do lão phu nhân đưa tới, lời của lão phu nhân bọn họ dám nghe theo, nhưng lệnh của Mạc Phong bọn họ cũng dám xem .

      Lão phu nhân nhìn con trai của mình, rất vui: “Mạc Phong, con muốn làm cái gì?”

      Mạc Phong khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn Tô Tranh cái, cắn răng : “Bất luận kẻ nào cũng được động đến ấy.”

      Lão phu nhân cau mày: “Con điên rồi sao? Chẳng lẽ con biết ấy làm ——”

      Mạc Phong đợi lão phu nhân xong liền cắt ngang lời của bà: “Con hiểu , ấy làm cái gì con cũng biết, nhưng con muốn nghe nữa!”

      Chân mày lão phu nhân càng nhíu chặt hơn, bất đắc dĩ lắc đầu với con trai mình: “Người đàn bà này cho con ăn thuốc mê gì sao?”

      Mạc Phong lại mấy bước tới trước mặt lão phu nhân, cung kính mà cho phép cự tuyệt : “Mẹ, chuyện này chấm dứt ở đây, mời mẹ trở về .”

      Lão phu nhân nghe xong lời này liền nổi đoá: “Con… con đuổi mẹ?”

      Mặt Mạc Phong thay đổi chút nào: “Mẹ, những điều nên hay nên mẹ tất cả, còn cần làm tiếp cái gì sao? Chuyện còn lại đương nhiên là con sắp xếp.” xong lời này Mạc Phong tỉnh táo ra lệnh: “Mạc Gấm, em đưa mẹ rời .”

      Vào giờ phút này căn bản Mạc Gấm còn chỗ để chen miệng, nghe trai vậy liền tới bên cạnh lão phu nhân, cung kính : “Mẹ, con và mẹ cùng thôi?”

      Lão phu nhân chớp mắt nhìn tất cả mọi người, bà nhìn thấu, có Mạc Phong ngăn cản những người này dễ dàng mang Tô Tranh . Bà hừ lạnh tiếng, khinh thường liếc nhìn Tô Tranh, ném ra câu: “Tô tiểu thư, thủ đoạn!” xong bà cũng để ý tới Mạc Gấm ở bên cạnh định đỡ bà, rời thẳng.

      Vệ sỹ sau lưng lão phu nhân thấy thế cũng đuổi theo sát, bảo mẫu càng bước nhanh chân về phía trước để đỡ lão phu nhân.

      Cuối cùng Mạc Gấm nhìn xung quanh cái, khe khẽ thở dài, theo lão phu nhân rời .

      Lập tức sân chỉ còn lại vài người cảnh vệ, vệ sỹ, cùng với Mạc Phong và Tô Tranh.

      Dường như Tô Tranh để tất cả mọi chuyện xảy ra chung quanh nhìn vào trong mắt, chỉ thẫn thờ nhìn phía trước chút, con ngươi trong suốt xinh đẹp lúc này ảm đạm vô hồn, cũng biết lúc này nghĩ gì.

      Mạc Phong mang vẻ mặt nguội lạnh đến bên cạnh Tô Tranh, khó khăn ra câu: “Em .” Thanh của trầm thấp, bao hàm dứt khoát và khổ sở.

      Tô Tranh ở trong mảnh mờ mịt nghe được những lời này, kìm được lầm bầm hỏi: “, tôi muốn đâu…”

      Trong mắt Mạc Phong lóe lên tia khổ sở, nhưng tia khổ sở kia biến mất rất nhanh, là Mạc Phong vừa cứng rắn vừa hờ hững.

      Mạc Phong cứng rắn hờ hững này cười lạnh nhạt: “Em muốn đâu đến đó , làm sao mà biết được.” chỉ biết, có chỗ của , tuyệt đối phải là nơi em nghĩ đến.

      Vào giờ phút này, trong lòng Mạc Phong khỏi tự hỏi, là cái gì, thực mình sao? có tin tưởng, thực sao?

      rốt cuộc có nghĩ tới rằng hai người ra có thể cùng nhau đối mặt với khó khăn, có thể cùng nhau vượt qua trở ngại? Trong lòng rốt cuộc có từng nghĩ tới người nhà ở chung chỗ sống cuộc sống hạnh phúc?

      Ở trong tính toán của , có phải chưa từng tồn tại Mạc Phong?

      Đàn ông có lệ dễ rơi, lúc này Mạc Phong cảm giác cổ họng của mình nghẹn ngào, nuốt khổ sở đau đớn xuống, chán ghét : “Tô Tranh, nơi này ai ngăn cản em, em !”

      , xa, cũng cần xuất trước mặt , cũng cần cho bất kỳ hy vọng gì!

      Cảnh vệ chung quanh cũng yên lặng cúi đầu, người cảnh vệ trẻ tuổi này nhìn thấy rối rắm tồn tại giữa Mạc tiên sinh và người phụ nữ này, cũng nhìn thấy Mạc tiên sinh dễ dàng lộ vẻ khổ sở ra ngoài, cho nên bọn họ cũng cúi đầu dám nhìn thêm.

      Lúc này có gì dám ngăn trở Tô Tranh, chứ đừng là dám tiến lên bắt giữ .

      Tri giác Tô Tranh giống như khép kín, nhưng trong vùng tăm tối nơi nội tâm lại giống như nghe được thanh, cái thanh lạnh lùng kia , em , thôi, nơi này ai muốn em lưu lại, em bị người ta chán ghét mà vứt bỏ, em là người được tha thứ.

      lộ ra nụ cười nhạt, ngẩng đầu lên, từ từ ra khỏi sân .

      Ở phía sau , ánh mắt trầm mặc mà khổ sở vẫn nhìn theo , cho đến khi thấy bóng dáng của biến mất nơi khúc quanh cửa chính.

      khắc khi biến mất, Mạc Phong cảm thấy nơi mềm mại trong lòng cuối cùng cũng từ từ trở nên lạnh lẽo, từ từ trở nên cứng rắn. cảm giác mình rơi vào trong bóng tối khổ sở vô tận, cũng tìm được chốn ra.

      Lần đầu tiên nhìn thấy , liền chú ý tới bóng hình xinh đẹp mặc quần áo màu đỏ thắm ở Nhi Viện, vẻ đẹp tinh tế của giống như tinh nhảy múa, ở nơi cũ rách ảm đạm toát lên vẻ đẹp của .

      Sau lại vô tình gặp được ở phố, tức giận căm phẫn, giận biết tự trọng bản thân, giận chìm đắm trong trụy lạc, nhưng vẫn dẫn về nhà, lặng lẽ bảo vệ .

      Nhưng trong lòng , rốt cuộc tồi tại ở vị trí nào?

      Trong miệng , nhưng có bao nhiêu trọng lượng?

      rồi, nhưng chưa bao giờ nguyện ý ngoảnh đầu liếc nhìn lấy cái. trăm phương ngàn kế muốn mang hai đứa bé ở bên cạnh , lại tổn hại tình cảm giữa chúng ta, nhẫn tâm đạp lòng của mặt đất mà tha hồ giày xéo!

      Vào giờ phút này, Mạc Phong chợt kích động, muốn nhìn về phía bóng lưng biến mất mà hô to: trong lòng em, rốt cuộc là cái gì.

      Tô Tranh bâng quơ tới đầu đường nơi thành thị biên giới.
      nên đâu, muốn nơi nào ? cũng có bất kỳ ý tưởng gì nữa.
      Trong mười năm qua, mỗi ngày đều nhìn hình của bọn , vẫn mơ ước có thể đến bên cạnh chúng, nhìn bọn chúng nở nụ cười, đây chính là hy vọng sống còn duy nhất của .
      Nhưng bây giờ cái gì cũng có, bọn chúng thực tha thứ cho mình.
      Tô Tranh ngẩng đầu nhìn lên trời, thành trong núi vào đầu thu, phía chân trời trong cao xa trong vắt.
      muốn hỏi, tại sao lại cho cơ hội sống lại lần ?

      Kiếp trước, chết như vậy, cũng là hạnh phúc.
      Ít nhất Mạc Phong cưới danh môn khuê tú( con nhà quyền quý), bọn có thể tiếp tục trải qua cuộc sống yên tĩnh của mình , ít nhất bọn phải trải qua chuyện đau lòng này.
      thở dài tiếng, nước mắt từ bên má yên lặng chảy xuống.
      Ông trời ưu đãi, cho thêm cơ hội, chỉ tiếc là làm hư lần nữa rồi.
      Đúng lúc này, có chiếc xe gắn máy gào thét lao đến, người đường bên cạnh rối rít tránh né.
      Tô Tranh đắm chìm trong đau thương, nghe được bất kỳ thanh gì.
      Đợi đến khi người chạy xe máy hét lớn tiếng đạp thắng gấp, tất cả còn kịp nữa.
      Tô Tranh chỉ cảm thấy lực lượng to lớn đụng tới mình.
      Khi chật vật ngã mặt đất,đầu óc choáng váng, hoa mắt hoảng hốt nghĩ, chuyện xưa lặp lại sao?
      ra đúng là lặp lại kết cục của kiếp trước!
      Last edited by a moderator: 9/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 45. Tô Tranh của

      Tô Tranh mở mắt, thấy trần nhà màu trắng.

      cúi mắt xuống, phát đây là gian phòng chỉnh tề trắng toát, mình nằm ở giường, ga giường và vỏ chăn màu trắng.

      Đây là phòng bệnh trong bệnh viện.

      Tô Tranh cười khổ, thế nhưng chưa có chết.

      thử đứng dậy, lại phát chân của mình thể nhúc nhích, vừa nhìn lại, ra chân trái được bó thạch cao.

      vừa khẽ động, ngược lại làm thức tỉnh người bên cạnh, người này mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy tỉnh lại liền vui mừng kêu lên: “Tô Tranh, tỉnh.”

      Tô Tranh vừa nâng mắt, nhìn thấy người trước mắt đầu cạo sạch, lỗ tai trái mang cái vòng tai to, chính là A Tửu.

      Đây chẳng những là A Tửu, hơn nữa còn là A Tửu hơn hai mươi tuổi, vì vậy Tô Tranh có thể khẳng định, có Trùng sinh, có xuyên qua, lúc này chính là tỉnh lại sau tai nạn xe cộ ở thành gần biên giới.

      A Tửu thấy Tô Tranh tỉnh lại rất vui mừng, đưa nước trà cho Tô Tranh, lại chuẩn bị gọt trái cây cho , lại đâu đâu về thương thế của Tô Tranh. ra tai nạn xe cộ lần này của Tô Tranh nghiêm trọng lắm, chẳng qua là lúc đó hôn mê bất tỉnh, sau khi bác sỹ kiểm tra, trừ chân trái gãy xương phải bó thạch cao, ngoài ra cũng có vấn đề lớn lao gì.

      Ở trong lòng Tô Tranh tự giễu cợt mình, ra là tội ác sâu nặng của mình ngược lại là cái mạng lớn, hai lần tai nạn xe cộ, lần Trùng sinh, lần chỉ gãy xương.

      Bây giờ Tô Tranh cũng có điều gì để nhớ thương, đối với chân trái lúc nào có thể tốt hơn hay khôi phục cũng có chấp niệm gì, luôn có cảm giác rằng cái mạng này của mình vốn là có, bây giờ cho dù còn sống cũng cứ như vậy mà thôi. Sống thành cái dạng gì, Tô Tranh thèm để ý chút nào nữa.

      A Tửu nhìn thấy bộ dáng này của Tô Tranh, rất bất đắc dĩ, luôn luôn cho biết con người phải nhìn về phía trước, bất cứ chuyện gì cũng có hy vọng.

      Tô Tranh hỏi ngược lại A Tửu câu: “Cậu biết mười năm nay tôi vì cái gì ?”

      A Tửu nhất thời cứng họng, lâu sau mới vô lực phản bác: “Đứa bé phải vẫn ở chỗ này sao, người đàn ông kia cũng ở đó, cũng phải mọc cánh bay .”

      Tô Tranh mệt mỏi nhắm hai mắt lại: “Bọn họ vẫn luôn luôn ở nơi đó, nhưng có lẽ vĩnh viễn tôi thể tới bên cạnh họ. Tôi mười năm, tôi thực mệt mỏi.”

      A Tửu nghe thanh khàn khàn bất đắc dĩ của Tô Tranh, đứng lâu ở đó lời nào.

      Chuyện Tô Tranh bị tai nạn xe cộ, rất nhanh Mạc Phong biết tin tức.

      nghe đến tai nạn xe cộ, trong lòng giống như bị kim châm, cực kỳ đau xót. Trong lòng sợ hãi hiểu được bắt đầu lan tràn, mơ hồ cảm thấy có cái gì đó trân quý nhất trong cuộc đời cứ rời như vậy.

      cố gắng hồi tưởng lại nhưng thu hoạch được gì, trong cuộc đời của chưa từng xảy ra hoặc chuyện gì có liên quan đến tai nạn xe cộ.

      Mạc Phong cau mày nhìn bên ngoài cửa sổ lâu, cuối cùng chợt đứng lên.

      Nhân viên bảo vệ bên cạnh sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn Mạc Phong.
      Mạc Phong đứng thẳng tắp nhìn chằm chằm điểm mặt đất, hô hấp bắt đầu dồn dập, cuối cùng giống như là hạ quyết tâm, rốt cuộc bước nhanh ra khỏi phòng.
      Người phụ nữ kia bị tai nạn giao thông, nghiêm trọng lắm, chỉ bị thương ở chân, nhưng tim của lại đau như bị kim châm.
      Sâu ở bên trong có thanh cho biết, đừng chờ đến lúc có cách nào để vãn hồi mới biết hối hận, đừng để cho cả đời mình hối hận trong thống khổ và tự trách.
      Mạc Phong bỗng nhiên nhớ tới bên cửa sổ sát đất cạnh bờ biển Tô Tranh từng , nếu em chết , có khổ sở hay . , Mạc Phong khổ sở lắc đầu, ấy thể chết được.
      Cho dù thương , cho dù đời này cũng nhìn đến , nhưng cũng muốn Tô Tranh chết.
      muốn Tô Tranh sống tốt thế giới này, hạnh phúc hay hạnh phúc đều có vấn đề gì.
      ích kỷ hy vọng khi mình tiến tới cái chết, còn có thể lặng lẽ hồi tưởng , có người cùng hô hấp chung bầu khí dưới trời xanh này.


      có thể nhịn còn được gặp lại Tô Tranh, nhưng thể chịu được nếu thế giới này còn Tô Tranh .
      Mạc Phong bị cảm xúc điều khiển, mình lái xe, nhanh chóng tới bệnh viện.
      muốn tận mắt nhìn thấy , xem có mạnh khỏe hay .
      ••••••••••••••••
      Mạc Phong lái xe rất nhanh, thậm chí càng ngày càng cảm thấy, ngộ nhỡ chậm bước có lẽ vĩnh viễn thấy được Tô Tranh rồi.

      tới bệnh viện, vội vã xuống xe, ngay cả chỗ đậu xe cũng kịp tìm, trực tiếp dừng xe ở ven đường. Cảnh sát giao thông bên cạnh kêu tới đây, nhưng lúc nhìn thấy biển số xe của Mạc Phong, kinh ngạc nhìn Mạc Phong chạy xa, lại dám gì.
      Khi Mạc Phong chạy đến trước cửa bệnh viện, nhanh chóng hỏi phòng của Tô Tranh, cái này cũng rất đơn giản, thành biên giới xa xôi vốn có nhiều bệnh nhân bị tai nạn xe cộ.
      Mạc Phong chạy như điên đến phòng bệnh của Tô Tranh, nhưng khi đến cửa phòng chợt dừng lại.
      Tim của đập liên hồi, thậm chí bắt đầu sợ hãi.
      sợ khi đẩy cửa ra, nhìn thấy Tô Tranh.
      Mặc dù biết thương thế của Tô Tranh cũng nặng, lúc này vẹn toàn nằm ở bên trong, nhưng vẫn khỏi sợ hãi .Thậm chí cảm thấy sợ hãi ấy ràng in sâu trong đầu óc của .

      Từ lúc Tô Tranh nếu chết nên làm cái gì, loại sợ hãi này ở trong cơ thể mơ hồ nảy mầm, hôm nay lên đến đỉnh điểm.
      Mạc Phong cũng phải là người nhát gan, thực tế điều có thể làm cho sợ thế gian này cũng nhiều, nhưng lúc này chính là sợ hãi.
      Rốt cuộc Mạc Phong hít hơi sâu, đưa tay nắm đồ vặn cửa, chỉ cần đẩy ra, là có thể nhìn thấy Tô Tranh rồi ở bên trong rồi?
      Tô Tranh thế nào rồi, có phải yếu ớt nằm giường ? ngủ?
      Mạc Phong quyết tâm, rốt cục đẩy cánh cửa kia ra.
      Cửa mở, Tô Tranh ở bên trong dựa nghiêng đầu giường, trong tay cầm quyển sách.
      Nhưng chú ý của Mạc Phong lại đặt ở bên cạnh giường.
      Bên giường, có người đàn ông đầu trọc , ngồi đó, tay gọt táo.
      Chuyện này vốn cũng có gì, bởi vì ở bất kỳ đầu giường bệnh nào đều có thể có người ngồi gọt táo, nhưng vấn đề của Mạc Phong ở chỗ, sau khi người đàn ông kia gọt táo xong, thân mật đưa tới tay Tô Tranh .
      Người đàn ông này, là ai?
      Tô Tranh và A Tửu nghe được tiếng cửa phòng mở ra, cũng giương mắt nhìn sang.
      A Tửu chưa gặp Mạc Phong, thấy Mạc Phong tình bất định (tâm tình ổn định) đứng trước cửa, cau mày : “ là ai, sao lại lễ phép như vậy, biết gõ cửa sao?”
      câu Mạc Phong cũng chỉ nhìn chằm chằm Tô Tranh .
      Tại sao ở bên giường bệnh của lại xuất người đàn ông điệu bộ bảo vệ ? Tại sao người đàn ông kia thân mật với như vậy?
      Tô Tranh nhìn thấy là , chỉ ngước mắt liếc nhìn rồi cúi mặt xuống, nghe thấy câu chất vấn rất thân thiện của A Tửu, nhàn nhạt giải thích: “Đây là Mạc Phong- Mạc tiên sinh.”
      A Tửu vừa nghe , nhìn Tô Tranh chút , rồi nhìn sang Mạc Phong đứng ở cửa chút, rốt cuộc phản ứng kịp, cười hắc hắc tiến lên : “Mạc tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh lâu, có muốn vào ngồi chút ?”
      Mạc Phong còn chưa kịp gì, A Tửu nhanh chóng : “ đúng, vẫn là Mạc tiên sinh nên tiến vào, Tranh Tranh nhà chúng tôi xảy ra tai nạn bị thương, chính là cần tĩnh dưỡng, là ngại với Mạc tiên sinh.”
      A Tửu tới bên cửa, nắm tay nắm cửa trong tay, tư thế kia chính là dáng vẻ tiễn khách sai.
      Mạc Phong nghe thấy lời của A Tửu , cằm ghìm chặt, trong ánh mắt thoáng qua tia ánh sáng khó dò.
      và A Tửu nhìn thẳng vào mắt nhau hồi lâu, lại thấy A Tửu cà lơ phất phơ cười hì hì nhìn mình, thân thiết vô tội.
      Người đàn ông này, ta dùng giọng thân mật như vậy để gọi Tô Tranh.
      Người đàn ông này, chính là người mà Mạc Gấm từng qua, là thanh mai trúc mã của Tô Tranh, giúp đỡ bên cạnh Tô Tranh nhiều năm.
      Đối với Tô Tranh mà ,người nhiều năm thấy quan trọng hay người ở bên cạnh nhiều năm quan trọng ?
      Ánh mắt Mạc Phong từ từ chuyển sang Tô Tranh, lại thấy Tô Tranh cúi mặt, ánh mắt rơi vào trang sách, căn bản nhìn cái.
      Ánh mắt của trở lại lần người A Tửu, nhìn chằm chằm cái đầu trọc chết tiệt hồi lâu, rốt cuộc cắn răng : “Hẹn gặp lại.” xong quay đầu sải bước rời , cũng quay đầu lại.
      A Tửu vươn cổ nhìn bóng lưng của biến mất , lúc này mới đóng cửa lại trở về bên giường, ngây ngô cười hì hì với Tô Tranh : “Như thế nào? Co phải tôi hùng ?”
      Tô Tranh ngước mắt liếc nhìn ta cái, lạnh nhạt : “Tranh Tranh ? Cách gọi này buồn nôn.” Bất quá đủ để cho vị Mạc tiên sinh này thổ huyết ba lít!
      Dĩ nhiên Mạc Phong biết tầm mắt của A Tửu phía sau lưng, cho nên vững vàng, khí thế mười phần.
      Nhưng sau khi thoát khỏi tầm mắt của A Tửu , bước chân của bắt đầu trầm trọng, vẻ mặt của bắt đầu khổ sở
      từng bước đến bên cạnh xe, chết lặng lên xe, đạp chân ga, nổ máy xe.
      thẫn thờ nhìn tấm thủy tinh che cảnh sắc bên ngoài , chậm rãi chạy xe trở về.
      Mười năm nay, phải quan tâm tới Tô Tranh lúc nào, biết Tô Tranh luôn đơn thân mình, luôn cảm thấy ra Tô Tranh vẫn chờ mình
      Nhưng mà vẫn làm bộ như thèm để ý chút nào, vẫn thờ ơ đối với , đây trừng phạt đối với Tô Tranh, cũng là trừng phạt chính bản thân . Trong lòng của có oán hận nhưng vẫn đợi người phụ nữ này đến tìm mình! Trong tiềm thức, luôn cảm thấy có ngày bọn họ gặp lại, sau đó tha thứ cho , bọn họ vẫn có thể sống bên nhau . Những thứ này dám thừa nhận, nhưng sâu trong nội tâm vẫn luôn mong muốn điều đó.
      Hôm nay biết mình sai lầm rồi, mười phần sai. Có số ít người, phải lúc nào cũng sẵn sàng chờ mình quay đầu .
      Tô Tranh , Tô Tranh của , người nửa đêm mộng tưởng nhớ tới, ra có ngày có lẽ thuộc về người khác.
      Last edited by a moderator: 9/6/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 46. Mạc Yên Nhiên

      A Tửu vào phòng bệnh, tò mò vuốt đầu: “Tô Tranh, bệnh viện mời chuyển tới phòng bệnh đặc biệt.”

      Tô Tranh thèm để ý chút nào, cúi đầu tiện tay lấy quyển tạp chí.

      A Tửu tới trước giường của rồi ngồi xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt của : “Bọn họ còn phái người săn sóc đặc biệt tới chuyên môn chăm sóc cho .”

      Ngay cả mí mắt của Tô Tranh cũng nâng lên, tiếp tục xem tạp chí.

      tay A Tửu lấy tạp chí này ra, đầu trọc tiến đến trước mặt ép hỏi: “ nghe được lời của tôi chứ?”

      Tô Tranh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn cái đầu trọc của A Tửu: “Tôi nghe thấy.”

      Tay A Tửu quơ quơ trước ánh mắt hề gợn sóng của : “Này, cho chút phản ứng?”

      Tô Tranh miễn cưỡng hé miệng cười.

      A Tửu chán nản ngồi xuống, nhíu mày hỏi: “Này, đây chính là phản ứng của ?”

      Tô Tranh vô lực hỏi: “Vậy muốn tôi như thế nào?”

      A Tửu đưa tay sờ khuyên tai to sáng ngời của mình, hiểu hỏi: “ hiếu kỳ sao?”

      Nụ cười miễn cưỡng kéo ra của Tô Tranh từ từ biến mất, cúi đầu lần nữa, nhìn vỏ chăn trắng như tuyết kia chút, ánh mắt rất ngốc trệ.

      A Tửu thở dài, đứng lên lần nữa. Kể từ sau tai nạn xe cộ, cả người Tô Tranh liền thay đổi rồi.

      Giống như mất tất cả hy vọng vui vẻ thú vị, thậm chí mất theo đuổi tối thiểu đối với mạng sống.

      Bi thương đến chết tâm, lòng của Tô Tranh ngày hôm nay giống như bãi nước đọng rồi.

      A Tửu vẫn muốn trêu chọc vui vẻ, nhưng ta có năng lực kia, ta có biện pháp khiến cho Tô Tranh khôi phục thần thái ban đầu lần nữa.

      Cởi chuông phải do người buộc chuông, A Tửu chợt nhớ tới Mạc Phong, nhớ tới Tô Tranh từng nằm mộng thấy hai đứa trẻ, có lẽ chỉ có bọn họ mới có thể khiến cho trở lại trước kia, phải ? --

      - ------Puck.d.đ.l.q.đ---- ------

      Tô Tranh nằm giường bệnh, mấy ngày nay tới giờ giấc ngủ của ngược lại rất tốt.

      Chỉ cần nằm ở đó là có thể ngủ, cái gì cũng muốn nghĩ đến, nằm mộng cũng có, vừa cảm giác là đến bình minh. bao giừo tỉnh lại lúc năm giờ sáng nữa.

      Tô Tranh nhìn bông hoa màu xanh biết tên ngoài cửa sổ, cười khổ tiếng, khỏi tự hỏi, Tô Tranh có phải phải là Tô Tranh lúc đầu kia rồi?

      còn nhớ, hề nhớ nữa, bởi vì tuyệt vọng.

      Tô Tranh mờ mịt nhìn chằm chằm ra bên ngoài, ngoài đó trời xanh mây trắng, nhưng lòng của chút nhiệt độ nào.

      vô cảm kéo chăn, quyết định suy nghĩ thêm gì nữa, nằm xuống rồi ngủ thôi. Lúc ngủ, có thể quên tất cả phiền não.

      Đúng lúc này, nghe được thanh “Kẹt” vang lên, đó là thanh của cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

      Tô Tranh ngẩng đầu lên theo bản năng, lập tức sợ ngây người.

      cái đầu tóc quăn xinh đẹp dòm vào khe cửa, mắt to sáng trong cẩn thận từng ly từng tý nhìn sang.

      Là Yên Nhiên!

      Mạc Yên Nhiên thấy Tô Tranh ngẩng đầu kinh ngạc nhìn mình, mắt ngượng ngùng chớp chớp, lại rụt đầu đến phía sau cửa.

      Vào giờ phút này căn bản là Tô Tranh biết làm phản ứng gì, nắm góc chăn chặt, gắt gao nhìn cánh cửa mở ra khe hở.

      Mới vừa rồi là ảo giác sao? thế lqd nhưng thấy được Yên Nhiên!

      Mặc dù cánh cửa kia vẫn mở phân nửa như cũ, nhưng còn có bất kỳ động tĩnh gì, còn cái đầu tóc quăn bù xù ló vào chớp mắt nhìn .

      chán nản buông tay nắm chặt góc chăn, nghĩ nhất định là mình ảo giác rồi, Yên Nhiên đau lòng, bé thích mình, bé tới nhìn mình đâu.

      Tô Tranh cho rằng mình còn cảm giác nữa, nhưng vào giờ phút này khổ sở lại tràn vào trái tim.

      Yên Nhiên, Yên Nhiên của , bao giờ thân mật gọi là dì Tô nữa rồi.

      lúc Tô Tranh định xoay người nằm xuống, lần này cửa hoàn
      [​IMG]



      Chương 47. Đồng hành

      Kế hoạch ban đầu của Mạc Phong là để hai đứa bé ở lại chỗ này, mình rời trước, nhưng ngờ con trai mình đến tìm mình.

      Mạc Cách Ly thẳng vào vấn đề : “Con muốn ở lại chỗ này, con cùng ba trở về thành phố S.”

      Mạc Phong xem kỹ con trai của lqd mình, cau mày hỏi: “Tại sao?”

      Mạc Cách Ly cúi đầu lời nào.

      Mạc Phong nhìn con trai trầm mặc, chợt ý thức được đứa bé còn tuổi nhưng nội tâm lạnh lùng, nghĩ đến lúc này Tô Tranh nằm giường bệnh vì đứa bé làm thương tổn tâm hồn, liền vô cùng vui, giận tái mặt chất vấn: “Con biết mình làm cái gì ? ấy là mẹ ruột của con!”

      Mạc Cách Ly cảm nhận được người ba tức giận toả ra, nắm quả đám, dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ba, kiên định mà lạnh lùng mở miệng: “Con là người, con có tình cảm cùng cách nghĩ của mình, có khả năng tuỳ ý các người định đoạt.”

      Mạc Phong nghe vậy lạnh lùng “Hừ” tiếng, với con trai mình: “ ai muốn định đoạt con cái gì cả!”

      Mạc Cách Ly nhếch môi mỏng, từ từ : “Ba, khi còn bé bà nội chuyện về mẹ với chúng con, ba chưa từng phản đối.” Mạc Phong nhất thời cứng họng, đúng, những năm gần đây tính toán chi ly chuyện đương thời, nhưng có ý tưởng khai thông nào cho đứa trẻ.

      Mạc Cách Ly nhìn ba đột nhiên siết chặt cằm, nhàn nhạt cười, nhìn mây trắng cuối chân trời nhàng di động ngoài cửa sổ, từ từ : “Trong lòng con, mẹ là từ xa xôi mà xa lạ, loại cảm giác này ăn sâu bén rễ. Nhưng các người tự dưng , có lẽ mẹ phải như vậy, mẹ có vứt bỏ chúng con, mẹ quay lại tìm chúng con rồi, thậm chí mẹ chúng con.”

      Mạc Cách Ly quay đầu lại, ý cười lạnh trong con ngươi tương xứng với tuổi tác: “Rất xin lỗi, con có cách nào tiếp nhận.”

      Mạc Phong nghe vậy càng thêm vui, cau mày : “Mạc Cách Ly, chẳng lẽ con chưa từng có hoài nghi điều gì? Con là đứa cháu thông minh xuất sắc nhất trong miệng của ông nội, làm sao mà đoán ra được ấy chính là mẹ ruột của con? Nếu con đoán được điều này, người cẩn thận như con, sao có thể dễ dàng rời theo ấy.

      Mạc Phong xong, nhìn lông mi dài của Mạc Cách Ly rung động, biết mình trúng tâm của cậu, Mạc Phong cười lạnh chất vấn: “ tại con ở nơi này chuyện đột nhiên xảy ra con có cách nào tiếp nhận? Rốt cuộc là con gạt ba hay còn là lừa chính mình?”

      Mạc Cách Ly rũ mắt xuống, mím chặt môi, câu đều .

      Mạc Phong nhìn con trai phản bác được chất vấn của mình, chẳng những thấy cao hứng, ngược lại trong lòng bị kéo căng lên, ngay sau đó áy náy kìm được đánh úp tới tận tim.

      Đây là con trai của và và Tô Tranh, dáng dấp đứa con trai này cực kỳ giống Tô Tranh, khi tâm tình dao động rũ mắt xuống che giấu tất cả tâm tình của mình giống hệt như Tô Tranh, con có đôi môi mỏng và mặt mũi tinh sảo, đây là phẩm chất riêng chỉ Tô Tranh mới có!

      tại chính mình lại ở nơi này ép hỏi con, bức con đến góc chết.

      Mười năm nay, mình chưa từng làm cho con cái gì, nhưng bây giờ mình cầu con làm việc theo ý chí của mình?

      Hơn nữa bản tính của đứa bé này lạnh lùng, mặc dù con tài trí xuất chúng, nhưng về phương diện tình cảm lại cực kỳ bế tắc.

      đứa bé như vậy, làm sao khiến cho con có thể giống như Yên Nhiên dễ dàng tiếp nhận bước ngoặt lớn như vậy!

      Mạc Phong cười khổ, bất đắc dĩ mà châm chọc : “Thôi, con phải trở về trở về , ba bắt buộc, ba tin tưởng mẹ con cũng thích việc cưỡng cầu tình mẫu tử.”

      Tất cả quả đắng đều do chính mình tay gieo xuống, chuyện cho tới bây giờ, có thể vì Tô Tranh làm chính là vì mà tặng điều muốn nhất. Yên Nhiên tính tình đơn thuần chí tình chí nghĩa dĩ nhiên thành vấn đề, đứa lạnh lùng trước mắt lại khó giải quyết nhất, chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn thôi.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Về tình huống của Mạc Cách Ly ở đây, đương nhiên là Mạc Yên Nhiên kịp thời thông báo cho Tô Tranh.

      Tô Tranh vừa nghe tình huống này, trầm tư lúc rồi : “Nếu như thằng bé muốn rời , con thể mình ở lại chỗ này với mẹ.”

      Mạc Yên Nhiên đương nhiên đành lòng bỏ mẹ lại cho người nhìn đáng tin A Tửu, vội vàng lắc đầu xua tay làm nũng: “Con trở về, còn phải ở chỗ này phụng bồi mẹ chứ!”

      Tô Tranh cười: “ cần, con cần phải ở lại chỗ này, mẹ cũng vậy ở lại chỗ này, chúng ta cùng nhau trở về thôi.”

      Mạc Yên Nhiên vuốt ve thạch cao đùi mẹ, chân mày xinh đẹp nhíu lại, rất lo âu hỏi: “Như vậy thực có được ? Bó thạch cao thể dễ dàng di chuyển đâu.”

      Tô Tranh nắm lấy đôi tay bé hiểu động của bé, giải thích : “ quan trọng, bây giờ gần như là quá tốt rồi.

      Lại bó thạch cao cũng có thể lên máy bay đó, chỉ cần có Yên Nhiên ở bên cạnh mẹ là được rồi.”

      Mạc Yên Nhiên vừa nghe cực kỳ vui vẻ, hào khí vạn trượng (khí phách cao ngất) vỗ bộ ngực : “Được, mẹ liền giao cho Yên Nhiên , Yên Nhiên nhất định chăm sóc tốt cho mẹ.”

      Tô Tranh nhìn dáng vẻ nho của bé, nhịn cười được, nhưng vẫn dựa theo lời của bé mà : “Ừ, mẹ phải dựa vào con.”

      --- -----Puck.d.đ.l.q.đ---- ----

      Mạc Yên Nhiên trở về báo lại cho Mạc Phong, Mạc Phong hơi suy nghĩ chút rồi đưa ra kết luận: “Nếu như mẹ con muốn về bây giờ cũng được, chỉ là ấy thể trở về mình, nhất thiết phải chung đường với chúng ta, như vậy ba cũng có thể yên tâm.”

      Mạc Yên Nhiên nghe xong tự nhiên cực kỳ vui vẻ, bé muốn chính là hiệu quả này đó, bé cao hứng hưng phấn kêu: “ tốt quá, người nhà chúng ta lại có thể ở chung chỗ!”

      Mạc Phong thấy dáng vẻ cao hứng của con , trong lòng ngũ vị tạp trần (5 vị chua cay đắng mặn ngọt trộn lẫn vào nhau, ý trong lòng rối bời). nhà ở chung chỗ, đó
      [​IMG]

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 48. Đồ ngốc, ngu ngốc!

      Máy bay an toàn hạ cánh ở thành phố S.

      Tô Tranh đứng bất tiện, Mạc Phong sớm phái người chuẩn bị tốt hộ lý tới chăm sóc và cáng cứu thương xe lăn tới đưa xuống máy bay, Mạc Yên Nhiên nhắm mắt theo đuôi khắc cũng rời, A Tửu ở bên cũng cẩn thẩn hầu hạ, đôi mắt ti hí xoay tròn chỉ sợ nhà họ Mạc làm khó Tô Tranh. Mạc Phong ở bên mặt đổi sắc phân phó người bên cạnh, còn lại Mạc Cách Ly mắt nhìn phía trước, mắt điếc tai ngơ với tiếng tiếng cười của chị .

      Lúc này tất cả xe đưa đón của nhà họ Mạc chờ sẵn, hàng đài, vệ sỹ tài xế thư ký tất cả trang phục chỉnh tề cung kính. A Tửu thấy tình hình này, dù sao cũng có chút ưa, giả bộ chắp tay làm lễ với Mạc Phong: “Mạc tiên sinh, lần này làm phiền , tôi thay Tô Tranh cảm ơn !”

      ta chưa dứt lời, lúc ta vừa sắc mặt Mạc Phong lập tức khó coi, Mạc Phong sắc mặt khó coi lạnh lùng nhìn A Tửu cái rồi lập tức nhìn về phía Tô Tranh, ai ngờ Tô Tranh làm như thấy, chỉ lo chuyện cùng Mạc Yên Nhiên.

      Mạc Phong xanh mặt : “A Tửu tiên sinh, quá khách khí.”

      Dĩ nhiên là A Tửu thèm để ý thái độ của Mạc Phong chút nào, cười ha hả chạy tới khom lưng với Tô Tranh: “Tranh Tranh, chúng ta chứ?”

      Tô Tranh cầm cái nạng bên cạnh lên, gật đầu mỉm cười : “Được.”

      Mạc Yên Nhiên vừa thấy mẹ mình phải , bé lập tức tỏ lập trường: “Mẹ, con và mẹ cùng nhau nha, con muốn cùng mẹ.”

      Mắt Mạc Phong quét qua chân trái còn bó thạch cao của Tô Tranh, trong mắt loé lên tia đau lòng, cau mày giọng : “Để Yên Nhiên cùng với .” Những lời này của có xưng hô, thậm chí với Tô Tranh, nhưng ở đây mọi người hiển nhiên đều hiểu ta chuyện cùng Tô Tranh.

      Tô Tranh sửng sốt chút, đây là lần đầu tiên Mạc Phong chuyện với sau khi bọn họ gặp lại nhau lần nữa cho tới nay! Mà Mạc Yên Nhiên nghe được thanh hỏi ý kiến của ba đối với mẹ, vui vẻ lôi kéo tay mẹ : “Mẹ, ba cũng muốn để cho con qua chăm sóc mẹ, nhất định là ba lo lắng cho mẹ!”

      Tô Tranh cảm thấy Mạc Phong hẳn là phải lo lắng cho mình, nhưng đầu óc nhất thời trì trệ, cũng nghĩ ra tại sao Mạc Phong lại với mình câu như vậy, vì vậy liền ngẩng mặt nhìn Mạc Phong.

      Mạc Phong cảm thấy ánh mắt nghi hoặc của Tô Tranh, lập tức có chút được tự nhiên, mặt liếc qua nhìn đoàn xe chờ, cố làm ra vẻ nghiêm trang : “Tôi cử người đưa các người về.” xong xải bước đến chiếc xe trước, nhanh chóng lên xe.

      Mạc Yên Nhiên có chút thất vọng , bé cho rằng ba lo lắng cho mẹ, ai biết được ngay cả lời ba cũng chưa cho mẹ biết lại nhanh chóng chạy trốn, là!

      Mạc Cách Ly thấy ba rời , cậu cố làm ra vẻ lơ đãng liếc mắt nhìn chân bị thương của Tô Tranh, nhàn nhạt với chị mình: “Bây giờ chị về nhà?”

      Mạc Yên Nhiên cong môi liếc cậu cái: “Chị trở về làm gì? Tự tìm phiền phức sao?”

      Mạc Cách Ly mấp máy môi, rốt cuộc : “Được, vậy chị giúp đỡ —— ” cậu dừng lại, có chút khó khăn : “Chị trước giúp đỡ dì ấy , tự em về.” xong cậu cũng theo sát bước chân của ba, lên phía sau chiếc xe.

      Nhất thời sân chỉ còn lại Mạc Yên Nhiên, A Tửu và Tô Tranh, Mạc Yên Nhiên nghiêng đầu cau mày: “Hai người bọn họ chạy trốn vui vẻ!”

      A Tửu vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đàn ông nhà họ Mạc các người kỳ cục, để người già yếu tự sinh tự diệt ở chỗ này.”

      Khi hai người ở đây chuyện, thanh niên đầu húi cua nho nhã lễ độ tới trước mặt bọn họ, lễ phép chào hỏi, mời bọn họ lên xe.

      Mạc Yên Nhiên biết là người ba lưu lại, cũng có hỏi nhiều, liền đỡ mẹ của mình, nhưng người bé còn , hơi sức đủ, đỡ cực kỳ cật lực. A Tửu vội vàng để hành lý xuống chạy tới giúp tay, người thanh niên kia thấy vậy, vung tay lên, sau lưng hai nữ y tá mặc đồng phục áo trắng chạy tới, cùng giúp đỡ Tô Tranh lên xe.

      A Tửu chỉ huy lái xe đưa Tô Tranh đến nhà của Tô Tranh, xuống xe, Mạc Yên Nhiên nhìn căn nhà hai tầng bé có sân cỏ, tò mò hỏi Tô Tranh: Mẹ, mẹ vẫn ở đây mình sao?”

      A Tửu nghe thấy câu hỏi của Yên Nhiên bé vội vàng chạy tới trả lời: “Dĩ nhiên phải, đương nhiên là mẹ cháu ở cùng với chú A Tửu —— ”

      ta được nửa câu, Yên Nhiên bé trợn to hai mắt, rất tin : “ phải vậy chứ!”

      Tô Tranh buồn cười liếc nhìn A Tửu, trấn an con : “Dĩ nhiên là thể nào, trước kia mình mẹ ở chỗ này, chỉ là về sau chỉ người rồi.”

      Mạc Yên Nhiên nghe được nửa câu trước của mẹ mặt mày hớn hở, sau khi nghe đến đoạn sau lập tức phòng bị nhìn A Tửu, nhưng ngay sau đó bé ý thức được điều gì, dáng vẻ cười tủm tỉm nhìn mẹ, nhào tới vui vẻ : “Con hiểu, trước kia mình mẹ ở, về sau ở cùng Yên Nhiên, có phải ?”

      Tô Tranh cười gật đầu, Mạc Yên Nhiên xem thế mới hoàn toàn yên tâm, chạy đốc thúc người giúp việc theo khuân đồ lên lầu. -

      -- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      A Tửu sắp xếp cho Tô Tranh tốt rồi rời , mà nhà họ Mạc cắt cử hai nữ giúp việc ở lại chăm sóc cho Tô Tranh và Mạc Yên Nhiên.

      Trong lòng Tô Tranh muốn liên quan ít với nhà họ Mạc, cho nên ngày thứ hai liền gọi điện thoại cho người ở công ty môi giới tìm bảo mẫu tới đây, nghĩ mình khỏi rất nhanh, bảo mẫu chắc là đủ.

      Mạc Yên Nhiên rất vui sướng khi biết mẹ thích hai nữ giúp việc này, vì vậy tính khí đại tiểu thư phát tác, tìm cớ khiến hai bảo mẫu trở về nhà họ Mạc. Mạc Phong rất nhanh lại phái tới hai nhân viên hộ lý chuyên nghiệp giàu thâm niên hơn, nhưng Mạc Yên Nhiên vẫn như cũ thích, tiếp tục bới móc. Mạc Phong thấy vậy, lặng lẽ gọi người trở về, cũng tiếp tục cử người tới nữa.

      Ngược lại người của công ty môi giới rất làm tròn phận , hai ngày sau khi hai mẹ con trở về liên tục có mấy bảo mẫu tới cửa, Tô Tranh tuỳ tiện hỏi đổi phương vài vấn đề, liền lưu lại phụ nữ trung niên coi như thành quá nhiều, chủ yếu suy tính đến việc đối phương có thể chú ý đến đồ ăn thức uống của Mạc Yên Nhiên.

      tại Mạc Yên Nhiên vẫn trong kỳ nghỉ hè cần học, tuy là nghỉ hè nhưng vẫn còn cần làm rất nhiều bài tập, tại bé giận bà nội, vì vậy phần lớn bài tập cũng làm, chỉ để Tô Tranh kiểm tra rồi tiếp tục làm bài tập cần thiết.

      Mà trước khi Tô Tranh xin lqd kỳ nghỉ dài hạn, hôm nay còn chưa tới kỳ hạn. Nhưng vẫn gọi cú điện thoại cho Mạc Vân và Đinh Hiểu, cũng hiểu công việc công ty bây giờ vô cùng bận rộn, mọi người đều vội vàng đển sứt đầu mẻ trán, Mạc Vân hiểu khúc mắc trong đó, chỉ bảo dưỡng thân thể tốt, chuyện công việc sau này hẵng .

      Tô Tranh ở trong lòng cười khổ, công ty này chỉ sợ quay lại, chính mình làm chuyện gì chắc chắn Mạc Vân hiển nhiên biết, như thế nào lại biết xấu hổ mà quay lại công ty! Trước kia Tô Tranh lợi dụng mình hiểu biết tương lai làm chút đầu tư, đến nay thu lợi dồi dào, giờ sau khi đưa khoản tiền cam kết trả cho Mạc lão phu nhân năm đó, vẫn như cũ có thể cho mình và con cuộc sống sung túc, cho nên lo lắng vấn đề sinh tồn trong tương lai, đối với công việc này lại càng để bụng rồi.

      Chỉ là cứ như vậy Tô Tranh ngược lại có nghi vấn, kể từ sau khi trở lại thành phố S Mạc lão phu nhân cần còn phiền toái tìm đến mình, mà Yên Nhiên vẫn ở bên cạnh mình, nhà họ Mạc cũng chất vấn gì cả, cái này xác thực phù hợp với phong cách làm việc của nhà họ Mạc và Mạc lão phu nhân. Tô Tranh cũng nghĩ có phải Mạc Phong tạo ảnh hưởng trong đó, chỉ là ngay sau đó cười tiếng, còn trông cậy gì vào Mạc Phong nữa rồi.

      biết gặp nhau như giờ dễ, nếu hai mẹ con có thể ở cùng chỗ an ổn sinh hoạt vậy phải quý trọng gấp bội. Vì vậy mẹ con hai người sinh hoạt thường ngày rất nhàn nhã, cùng nhau đọc sách tưới chút hoa, thỉnh thoảng lên mạng chơi trò chơi gì đó, ngày coi như dễ chịu.

      Mấy ngày nay Tô Tranh cũng chú ý tới tình hình thành phố S, phát ràng chỉ trong thời gian tháng, giới chính trị thành phố S ở thế trời long đất lở rồi.

      Nguyên là người mới gia nhập giới chính trị Phùng Kính vì vấn đề bao nuôi tình nhân nuốt riêng công quỹ hoàn toàn bị lộ rồi, tình này bị khui ra rồi sau lại bị người báo cho cấp , vậy mà nhà họ Phùng cũng được cho là gia tộc lâu năm dặn kinh nghiệm kịp có động tác gì, đành chịu đau mất người trụ cột Phùng Kính. Kể từ sau chuyện này, thành phố S chính là hồi gió tanh mưa máu, tiếng sát phạt ngừng, từ xuống dưới quan viên bị thay đổi mười phần có bốn năm. Mà nguyên nhân những quan viên bị hạ chức cũng phải đồng nhất, nhưng kết quả cuối cùng cơ bản giống nhau, bị đưa đến trại tạm giam chờ kết quả từ Thẩm phán.

      Dân chúng thành phố S chỉ biết giới chính trị có động thái lớn, chống tham nhũng có tiến triển to lớn, nhưng cuối cùng những quyền lực luân phiên đổi mới này, ai cũng có cách nào sâu nghiên cứu.

      A Tửu hổ danh là cao thủ, rất nhanh đưa cho Tô Tranh hai tin tức, cái là nhà họ Phùng sau này có thể hoàn toàn bị suy sụp, cái là ông cụ nhà họ Mạc đặc biệt tới Trung Nam Hải*, sau đó lại có người từ trung ương tới thành phố S bí mật thị sát, đồng chí Mạc Phong tận tình tiếp đón.

      “Trung Nam Hải: Là quần thể các toàn nhà ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là trụ sở của Đảng cộng sản Trung Quốc và chính phủ của Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa.

      Dĩ nhiên là A Tửu còn cố ý nhắc tới kết quả của Phùng Mính Nhi, trước khi nhà họ Phùng rơi đài, Phùng Mính Nhi bị đưa ra nước ngoài, phỏng chừng còn quay trở lại nữa.

      Tô Tranh nhìn mấy tin tức này căn bản có chút cảm giác nào, tình hình chính trị, người xướng ca ta gặt hái ( lập luận châm biếm chính trị về thay đổi quyền lực), cũng chỉ là tuồng kịch mà thôi. Về phần Phùng Mính Nhi, ra chưa bao giờ để ý tới.

      biết ở kiếp trước người phụ nữ này đóng vai trò gì trong vận mệnh của Mạc Phong và hai đứa bé, nhưng đời này biết, căn bản là người này cần để ý tới. Đối với , tình rất mơ hồ, địa vị thành tựu gì gì đó cũng trở thành phù vân (mây bay – thực tế), quan trong nhất là đứa bé, bây giờ cần nhìn bộ dạng cười hạnh phúc của Mạc Yên Nhiên là cảm thấy mỹ mãn rồi.

      Gần đây Mạc Yên Nhiên cũng rất thoải mái, có thể ở bên mẹ làm nũng, cùng mẹ chơi đùa đủ kiểu, lại cần tuân thủ theo các quy củ dạng này dạng nọ, là tiêu diêu tự tại như thần tiên đó. Nếu phải em trai mình gọi cuộc điện thoại tới, tin tưởng là Mạc Yên Nhiên căn bản quên mình còn có người em trai.

      Mạc Yên Nhiên nằm vắt chân lên ghế sa lon ăn đào, cười hì hì hỏi em trai: “Mạc Cách Ly sao lại gọi điện cho chị vậy?”

      Bên này Mạc Cách Ly trầm mặc, thử thăm dò hỏi: “ mấy ngày thấy, các người có tốt ?”

      Mạc Yên Nhiên nuốt đào hơi, cười trộm : “Đương nhiên là chị tốt vô cùng rồi, chị ăn ngon ngủ ngon chơi cũng được.”

      Mạc Cách Ly bên này lời nào, nhưng Mạc Yên Nhiên hiểu cậu nên biết tâm tình của cậu tốt, khỏi nhíu mày, cười hỏi: “ sao nào, em trai thân ái nghe thấy chị sống tạm ổn, thấy thèm ghen tị mất hứng?”

      Mạc Cách Ly chẳng đúng sai “Hừ” tiếng, vẫn lời nào.

      Mạc Yên Nhiên chóp chép ăn vài trái đào, rốt cuộc lòng tốt bụng dâng trào, thoải mái mà thở dài : “Em trai Cách Ly à, phải là em nhớ đến cái chân của mẹ đấy chứ?”

      Những lời này vừa thốt ra, Mạc Cách Ly phủ định rất nhanh: “Mới phải!”

      Mạc Yên Nhiên lại ‘hì hì’ bật cười, bình thường Mạc Cách Ly chuyện kích động mà lớn tiếng như vậy đâu, cậu có thể gấp gáp phủ định chuyện như vậy, điều này lên cái gì, rằng cậu chột dạ rồi.

      Mạc Yên Nhiên nghịch ngợm nhíu mày cười tiếng, như tên trộm : “ phải sao? đúng vậy sao?”

      Mạc Cách Ly rất miễn cưỡng, cực kỳ miễn cưỡng : “Coi như là !”

      Mạc Yên Nhiên vừa nghe liền cười khanh khách: “Cái gì coi như là vậy, là vậy là sao?”

      Mạc Cách Ly cố gồng mình lên mà : “Là ba lo lắng cho dì ấy có được hả, nhưng ba lại dám hỏi, cho nên em mới hỏi giúp thôi.”

      Mạc Yên Nhiên vừa nghe trái lại cực kỳ giật mình: “Wa, ba thực lo lắng cho mẹ sao?”

      Mạc Cách Ly nghiêm túc gật đầu: “Như em thấy, có lẽ vậy.”

      Sau khi Mạc Yên Nhiên ngạc nhiên, con ngươi đảo vòng, cố ý rất tò mò hỏi: “Nhưng Mạc Cách Ly em khi nào biến thành cậu bé ngoan thân thiết như vậy rồi hả? Em cố ý đưa ba tới đây hỏi? Chị đây cũng tin đó!” xong cười xấu xa.

      Mạc Cách Ly ở bên kia lâu sau cũng lời nào, nhưng Mạc Yên Nhiên cảm giác được chính mình có thể nghe thấy thanh nghiến răng nghiến lợi của em trai rồi. Mà Mạc Cách Ly nghe thấy tiếng cười hả hê của chị mình, từ trước đến nay lần đầu tiên nhịn được nghiến răng nghiến lợi với chị mình: “Mạc Yên Nhiên, rốt cuộc chị có ?”

      Mạc Yên Nhiên thấy chính xác là Mạc Cách Ly nóng nảy, lúc này mới tốt bụng : “Mẹ gần đây rất tốt, thạch cao có thể tháo, lập tức có thể khôi phục bình thường. Chỉ là em và ba cũng kỳ quái, nếu lo lắng cứ tới đây xem chút, cần gì phải trốn trốn tránh tránh như vậy, có ý nghĩa.”

      Mạc Yên Nhiên vất vả mới có cơ hội giáo dục người khác, bé còn tính toán tiếp tục phê phán giáo dục em trai nhà mình phen, ai dè điện thoại bên kia ‘tút……’ tiếng, Mạc Cách Ly cúp điện thoại.

      Mạc Yên Nhiên hướng về phía điện thoại di động thở dài: “Đồ ngốc! ngu ngốc!”
      Last edited by a moderator: 13/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :