1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Dụ Anh Cắn Câu - Nữ Vương Không ở Nhà (52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      40.2

      Tôi trầm mặc lắc đầu.

      Cha lạnh nhạt : bởi vì chỉ có điêu khắc mới có thể khiến cho cha quên khổ sở. Lúc cha điêu khắc, cha phải chuyên chú, nếu con dao kia cắt tay của cha, vì như vậy cha có thể tạm thời nghĩ tới những chuyện khổ sở kia.

      Tôi cúi đầu, nhìn cổ tay đầy vết thương chồng chất buông xuống bên mép giường.

      Tôi biết, dao dao, đều là vết thương do dao điêu khắc.

      Lúc cha điêu khắc, biết phân tâm bao nhiêu lần, bị dao cắt bao nhiêu lần.

      Cha thở dài, làm cha của con, nhưng cha lqd làm đầy đủ trách nhiệm của người cha, cha thực xin lỗi con.

      Cha vui mừng nhìn tôi , may là chính bản thân con cũng rất tốt, có cha con lớn lên vẫn rất tốt.

      Tôi tiếp tục trầm mặc, đây là lời cuối cùng của cha .

      Lời của cha lại thay đổi: cha làm tròn trách nhiệm của người cha, nhưng bây giờ cha muốn cầu con làm chút trách nhiệm của người con, giúp cha làm chuyện.

      Cha sắp rồi, trước khi lâm chung cha muốn tôi làm cái gì đây?

      Tay cha run run, móc ra cái hộp gỗ ở bên cạnh. Cái hộp gỗ này, tôi từng nhìn thấy.

      Cha ôm chặt cái hộp gỗ đó: cha cầu xin con, khi cha chết rồi, con hãy hảo tang cha, đặt chung chỗ với ấy. Sau đó con hãy tìm kiếm cho chúng ta địa phương non xanh nước biếc rồi chôn xuống.

      Tôi biết vì sao cha lại dùng hai chữ “cầu xin” này.

      Con cháu Mạc gia đều phải chôn cất trong mổ tổ của Mạc gia, thể thiếu ai.

      Cha muốn chôn cất chung chỗ với người phụ nữ có quan hệ gì, tôi muốn làm chuyện này thành công, đương nhiên gặp rất nhiều trở ngại.

      Nhưng tôi cự tuyệt, trịnh trọng gật đầu.

      Tôi thấy được nụ cười vui mừng của cha.

      Cha cha mệt mỏi, con ra ngoài .

      Cha , đời sau đừng làm con trai của cha, cha có đủ tư cách của người cha.

      Cha qua đời, tôi đặt tro cốt của cha chung chỗ với tro cốt của người phụ nữ kia, tìm được nơi non xanh nước biết, chôn xuống, lập bia.

      Yên Nhiên đảo qua phần mộ lần nào, chị vội vã rời , tiếp tục làm tiếp chuyện chị muốn làm.

      Tôi nhìn non xanh nước biếc, nhìn non sông tươi đẹp, nhìn năm chữ moojbia, trong lòng dâng lên ý nghĩ đau đớn mơ hồ.

      nghi ngờ ở trong lòng tôi nhiều năm, có sợ hãi mơ hồ bắt đầu từ từ lan tràn.

      Tôi bắt đầu nghĩ, tượng gỗ con nít năm đó ở chỗ nào?

      Tôi chạy đến biệt thự của cha, tìm kiếm tượng gỗ con nít trong đống tượng gỗ thành hình, nhưng có, tôi tìm được!

      Từ trong phiền muộn cùng sợ hãi của chính mình khiến cho gần như muốn phát điên lên, tôi dần khôi phục như cũ.

      Tôi biết con người khi sống cần nhìn về phía trước, tôi dùng năng lực rất lớn kiềm chế đè nén cái cảm giác nghi ngờ cùng sợ hãi đó xuống, vào quỹ đạo sinh hoạt lần nữa.

      Tôi sống tốt, bắt đầu lấy vợ, bắt đầu sinh con.

      Vợ của tôi hiền thục mà xinh đẹp, con trai của tôi hoạt bát thông minh.

      Tôi cho rằng tôi có hết thảy hạnh phúc gì đó, nhưng càng lúc tôi lại càng cảm thấy trống rỗng.

      Đêm khuya yên tĩnh, tịch mịch và sợ hãi cùng nhau lặng lẽ kéo tới.

      Khi còn bé, tôi cũng sợ như vậy, nhưng tôi còn có Mạc Yên Nhiên.

      Mạc Yên Nhiên nhát gan, chị luôn có cảm giác là mình dựa vào người em là tôi đây, chỉ có chính tôi mới hiểu , tôi dựa vào việc hấp thu sức mạnh của Mạc Yên Nhiên, trở nên kiên cường, từ đó còn mềm yếu và sợ hãi.

      Mạc Yên Nhiên, chị của tôi, chị ở đâu?

      Tại sao chúng ta càng ngày càng lớn càng lúc càng xa.

      Tôi buông bỏ tất cả tìm, tìm kiếm dấu chân của chị nơi cùng sơn ác thủy (vùng đất cằn cỗi, khỉ ho cò gáy), nhưng chỉ tìm được bức di thư.

      “Chị sống bốn mươi năm, có thể ra .”

      “Em còn nhớ người phụ nữ chết thảm dưới bánh xe trong sinh nhật mười tuổi của chúng ta ngày đó , người phụ nữ ấy chính là mẹ của chúng ta.”

      “Em là đứa cháu mà bà nội thích nhất, bà muốn tổn thương em, ai dám tiết lộ manh mối cho em, cho nên em hề có cảm giác mang tội mà sống. Nhưng chị thể, chị thể quên được thờ ơ của chúng ta khiến cho mẹ trước lúc chết đau lòng, chị thể quên được ánh mắt tuyệt vọng mà bi thương của mẹ.”

      “Cha với chị, cha hận chúng ta, nhưng cha càng hận chính mình, hận đến cả đời cũng thể tha thứ cho chính mình, hận đến mức phải trừng phạt cả đời mình.”

      “Mẹ đưa tượng gỗ cho chúng ta, từ sau khi cha chết chị vẫn cất giữ, nếu có ngày em đến nơi đây, vậy em hãy giữ lấy .”

      “Chị mặc kệ bà nội mẹ từng làm gì, nhưng mẹ vẫn là mẹ ruột của chúng ta. Mẹ vì chúng ta mà chết, điều này khiến cho chị vĩnh viễn thể tha thứ cho chính mình, Cách Ly, em hiểu chưa?”

      “Cách Ly, nếu có ngày em đến đây, hãy mang hộp tro cốt của chị rời có được ? Trước khi chết chị dám nhìn bọn họ, nhưng sau khi chết để cho chị ở lại bên cạnh bọn họ .”

      Phía dưới di thư là cặp tượng gỗ.

      Con nít, rất đáng , rất tinh xảo, phía biến thành vết máu màu đen.

      -----------------------------------------

      Tôi mang tro cốt Yên Nhiên về nước.

      Lần này quá khó khăn, người Mạc gia nào dám kháng nghị cách làm của tôi, tôi thuận lợi mai táng chị bên cạnh cái mộ bia có chữ.

      Dưới trời chiều, trong núi xanh nước biếc, tôi nhìn hai mộ bia lớn lâu.

      Bọn họ là người nhà của tôi, bọn họ đều rồi, chỉ để lại mình tôi.

      Tôi bỏ hai bức tượng gỗ trẻ con vương máu vào trong ngực, xoay người, từ từ trở về.

      Trời chiều kéo cái bóng của tôi dài.

      Tôi bỗng nhiên cảm nhận được mình cũng đơn, ít nhất tôi còn có cái bóng của mình.

      Khi ra khỏi xa, tôi chợt dừng bước.

      Lòng của tôi đau, tôi cũng bước thêm được bước.

      Tôi nặng nề quỳ mặt đất, tôi thấy được nước mắt tiếng động rơi vào trong đất bùn núi.

      Tôi nghẹn ngào, gọi ra cái từ cao nhất, nặng như núi, thậm chí xa hơn biển:

      “Mẹ!”
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 41. Chạy trốn

      41.1


      Sau đó ba người có cách nào nghỉ ngơi, bò lên phía sau ngọn núi, rốt cuộc phát ánh đèn lờ mờ phía dưới, cùng với tiếng gào thét xa xa của xe hàng lớn thỉnh thoảng vang lên.

      Tô Tranh dẫn hai đứa bé, cẩn thận từng li từng tí xuống. Có câu lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn, huống chi hôm nay trời tối quen đường, có vài lần Mạc Yên Nhiên suýt ngã xuống, may mà Tô Tranh nhanh tay lẹ mắt nắm chặt lấy bé, nhưng vài lần như thế, Tô Tranh cũng mệt mỏi quá mức. Sau khi Mạc Cách Ly thấy tình cảnh như thế, liền đề nghị mình dẫn theo chị , Tô Tranh chỉ cần mang tốt cái ba lô của mình là được rồi. Tô Tranh nhìn Mạc Cách Ly chút, chỉ thấy mặt cậu đỏ nhưng hơi thở gấp, cũng đành phải giao Mạc Yên Nhiên cho cậu chăm sóc.

      Cũng may mắn là mọi chuyện tiếp theo đều thuận lợi, ba người hữu kinh vô hiểm (rất hồi hộp nhưng có nguy hiểm) đến được phía dưới chân núi, ba người lớn núp ở phía sau cây lớn nhìn xe hàng lớn hay xe buýt thỉnh thoảng chạy qua vùn vụt, nhịn được bắt đầu nghỉ, làm thế nào để vẫy được chiếc xe đây?

      Lúc Mạc Cách Ly cũng còn cách nào để xoay xở (vô kế khả thi), Tô Tranh hạ quyết tâm, trước tiên để cho hai đứa bé núp ở phía sau cây chờ mình, cũng bỏ ba lô sau lưng xuống. lấy từ trong ba lô ra cái túi màu đen, lại giao ba lô cho Mạc Cách Ly, cho cậu biết nếu như trước khi trời sáng mà mình trở lại cậu mang theo chị trở về tìm Nghiêm Lạc hoặc đầu trọc.

      Mạc Cách Ly nhận lấy cái ba lô, giọng câu: “Cháu trở về.”

      Khi cậu , vừa đúng lúc có chiếc xe lớn ầm ầm chạy qua bên cạnh, trong lúc tranh tối tranh sáng, Tô Tranh chỉ nhìn thấy miệng Mạc Cách Ly chuyển động, nhưng cũng thể nghe thấy cậu cái gì. Đợi đến khi tất cả an tĩnh, Tô Tranh giọng hỏi: “Vừa rồi cháu gì vậy?”

      Mạc Cách Ly khép hờ mắt, lắc đầu cái : “Dì trước , cháu và Yên Nhiên ở chỗ này chờ dì.”

      Tô Tranh gật đầu nặng nề cái, trước khi ôm lấy Mạc Yên Nhiên thoạt nhìn rất bất an, xoay người rời khỏi.

      Vào lúc Tô Tranh lqd điều tra địa hình ở bên kia liền phát phương hướng gần trấn quán trọ xe hơi đơn sơ, nơi đó là nơi nghỉ ngơi hằng đêm của những xe hàng tư nhân . Mục tiêu của chính là từ nơi đó tìm được chiếc xe.

      Hiển nhiên Tô Tranh cũng phải là yếu đuối tay tấc sắt, từ trong ba lô lấy khẩu súng lục trong bọc tuỳ thân ra nắm ở trong tay, trong đêm tối như con mèo tiếng động chạy tới quán trọ xe hơi đó.

      Khi đến gần quán trọ xe hơi, nhìn thấy trong toà nhà đơn giản hai tầng có ánh đèn, hắt lên mấy hàng xe đậu ở trong sân. quan sát địa thế, tìm góc tường leo vào, nhanh như mèo đến chỗ mấy hàng xe đậu. Trong số những chiếc xe này, phần lớn là xe hàng lớn chất đầy hàng hoá, căn bản có chiếc xe nào thích hợp với Tô Tranh, điều này làm cho Tô Tranh có chút thất vọng, dù sao nếu như lái chiếc xe tải hạng nặng ra gần biên giới rất bị chú ý.

      Trong khi thất vọng, bên ngoài sân lại vang lên tiếng xe hơi, bên trong phòng có người ra mở cửa cho chiếc xe kia.

      Xe lái vào trong, Tô Tranh vui mừng phát đây là xe tải có chứa hàng hoá gì cả, ngồi phía sau xe là người phụ nữ cùng với đứa bé, người cầm lái giống như là người đàn ông. Tô Tranh suy đoán đây có thể là người nhà, có vẻ như dọc theo đường cao tốc đến nhà người nào đó, biết lái chiếc xe tải này để làm cái gì.




      Tô Tranh đoán sai, chính xác là gia đình này muốn tới nhà người quen ở dọc đường quốc lộ, bọn họ ở gần biên giới. Hôm nay đứa bị bệnh, bọn họ lái chiếc xe tải để tới nhà láng giềng nơi thành thị cách đây mấy trăm dặm để tìm bệnh viện kiểm tra bệnh tình cho đứa . Khi cha mẹ mang theo đứa bé xuống xe, vào quán trọ đơn sơ, ngay cả cơm cũng ăn, trực tiếp muốn kiếm gian phòng để nghỉ ngơi.

      Người cha phía trước, người mẹ dẫn đứa bé phía sau, vừa vừa lấy xúc xích và mì ăn liền từ trong ba lô ra, dịu dàng với đứa : “Đợi lát nữa cho con ăn mỳ ăn liền, thêm cây xúc xích có được ?”

      Đứa bé rất gầy, con mắt to mà sáng, ở trong bóng tối sáng rực lên, cậu nghe được rằng đến đó có thể ăn xúc xích và mỳ ăn liền, thoạt nhìn rất vui mừng. Mà lúc này người cha ở đằng trước sầu lo, ta cũng quán trọ này bây giờ có thể có nước nóng hay , nếu như có, ý tưởng cho đứa bé ăn mỳ ăn liền liền rơi vào khoảng .

      Khi người nhà vào phòng lqd tính toán mở đèn ở nơi này, giọng nữ trầm thấp khàn khàn vang lên ở trong bóng tối: “ cần mở đèn.”

      Hai người lớn sợ ngây người, câu cũng dám , đứa bé bị mẫu thân nhanh chóng ôm vào trong ngực mở to mắt ngạc nhiên mà sợ hãi nhìn vào trong bóng tối.

      Tô Tranh rất hài lòng tới đối diện với người gia đình đó, người nhà như vậy thích hợp để cho xuống tay.

      giọng tiếp: “Trong tay tôi có súng, nếu như các người lộn xộn chút, hoặc là phát ra bất kỳ thanh gì, tôi nổ súng chút do dự. Các người nghe chứ?”

      Lúc này, hai người lớn kịp phản ứng, bọn họ sinh ra ở biên giới, cũng phải là chưa từng thấy qua biến động, vì vậy hiểu ra rất nhanh, gật đầu liên tục, che miệng dám phát ra thanh gì.

      Tô Tranh thấy mình trấn áp được hai người, tiếp tục giọng : “Tôi cũng có ác ý với các người, chỉ hy vọng dùng xe của các người chút, nhưng tôi cũng để cho các người bị thua thiệt, ở đây tôi có khoản tiền và vàng, chẳng những dư dả mua được chiếc xe này, hơn nữa còn có thể xem bệnh cho đứa bé của các người, các người đồng ý ?”

      dừng lại chút để cho người nhà này tiêu hoá ý của mình, rồi tiếp: Nếu như các người đồng ý, bây giờ có thể mở miệng chuyện được rồi. Nhưng nhớ, được hét to, nếu cây súng lục của ta tuyệt hạ thủ lưu tình!”

      Hai cha mẹ nhìn nhau, do dự nửa ngày, rốt cục người cha lúng túng mở miệng : “ thực có thể cho chúng ta khoản tiền sao?”

      Tô Tranh gật đầu: “Đúng, chỉ cần các người làm đúng theo cầu của tôi, chẳng những tôi bảo đảm làm tổn thương các người chút nào, hơn nữa còn cho các người khoản tiền để xem bệnh cho đứa bé.” Lúc hai người này chuyện Tô Tranh biết đại khái tình huống của gia đình nhà này.

      Người cha suy nghĩ chút, *************** rốt cuộc hạ quyết tâm: “Được, chúng tôi làm theo phân phó của .”

      Đối với người cha mà , dù thế nào nữa ta cũng cùng đường rồi, trơ mắt nhìn đứa con của mình chết .

      Mặc kệ người phụ nữ thần bí trong bóng tối hay giả, đều muốn thử lần.




      Chủ quán trọ xe hơi này rất tức tối, bởi vì mấy vị khách nghèo nàn biết điều nửa đêm đến ở trọ thôi, dù sao chuyện này đối với ta mà cũng là chuyện thường như cơm bữa, nhưng tại sao vừa mới vào, chờ khi ta định trở về ngủ lại đòi rời chứ?

      Thôi thôi thôi, ta cũng đành mắng mỏ tuỳ tiện rồi mở cửa tiễn khách!

      Tô Tranh núp ở phía sau xe tải , thấy được chiếc xe ra khỏi quán trọ trong tiếng mắng chửi thô tục của chủ quán, cũng lái lên bên cạnh đường cao tốc.

      Hai mẹ con bên cạnh hoảng sợ ngay cả động cũng dám động, cách xa giống như né tránh ônd ịch. Người đàn ông lái xe giọng xin phép: “Xe phải dừng ở đâu?”

      Tô Tranh quan sát tình thế chung quanh, trước hết để cho người đàn ông lái xe thêm khoảng cách lớn, cuối cùng dừng xe tại trạm xăng dầu gần đó, phân phó người đàn ông bơm đủ dầu, rồi rời khỏi trạm xăng dầu.

      Ra khỏi trạm xăng dầu, kêu người đàn ông kia xuống xe ngồi phía sau, bản thân mình ngồi ở chỗ tài xế kiểm tra tình hình mọi mặt của xe tải , lúc này mới khẽ với nhà ba người đằng sau lưng: “Các người xuống xe ở đây, sau khi xuống xe tìm người giúp đỡ , nhưng ngàn vạn lần phải nhớ là được nhắc tới chuyện vừa xảy ra, nếu tôi tuyệt đối tha cho các người!” tới lời cuối cùng, thanh của Tô Tranh lạnh lẽo vô cùng, đến mức doạ sợ người phụ nữ kia cuống quýt : “Chúng ta dù bị đánh chết cũng dám ra ngài.”

      xong lời này, nhà ba lqd người vẫn chưa xuống xe, Tô Tranh tiếp: “Ở bên trái phía sau chỗ chị ngồi, có thỏi vàng, còn có sấp tiền, chắc cũng tầm bốn, năm vạn, hẳn là đủ chứ?”

      Người đàn ông kia lục lọi ở trong bóng tối cuối cùng cũng mò được sấp giấy, ngoài ra còn có miếng kim loại nặng. ta cầm lên mượn ánh trăng phía ngoài để nhìn, sấp kia quả nhiên là tiền, lại cắn cắn miếng kim loại, xác định là vàng sai.

      ta vừa mừng vừa sợ, vội vàng mang theo vợ con xuống xe. Lúc đóng cửa xe, ta dừng lại, quay về chỗ tài xế mà Tô Tranh ngồi liên tiếp cảm tạ.

      Tô Tranh lạnh lùng : “ cần cảm ơn, chỉ cần ra tôi là được rồi!”

      Người đàn ông bảo đảm lần nữa, thiên ân vạn tạ (rất cảm ơn), đương nhiên ra.

      Sau khi nhà người kia rời , vì dự phòng vạn nhất, Tô Tranh tiếp tục lái chiếc xe tải theo hướng ngược lại thêm đoạn, xác định có người chú ý tới, lần này lại quay đầu xe tới chỗ bọn núp. nhìn đồng hồ bốn giờ sáng. Mùa hè trời sáng tương đối sớm khiến cho Tô Tranh vội vàng tăng nhanh chân ga trở về nhanh.

      Rất nhanh trở lại nơi bọn náu, xuống xe đến dưới tàng cây lại thấy chúng, trong lòng chợt trầm xuống, lẽ bọn xảy ra chuyện?

      Đúng lúc ấy trong bụi cỏ truyền đến thanh sột soạt, giọng : “Dì Tô?”

      ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy Mạc Cách Ly và Mạc Yên Nhiên núp ở bụi cỏ phía sau!

      Nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, nhưng vẫn cười: “Nhanh lên chút, chúng ta lên xe.”




      Kế tiếp Tô Tranh muốn ra khỏi biên giới, chỉ cần bước lên biên giới nước Y, hiển nhiên là có thể tìm người trợ giúp cho mình, đến lúc đó bọn trẻ cũng phải chịu khổ nữa.

      Nhưng làm thế nào để tới biên giới rồi vào trong nước Y? Rất may mắn là Tô Tranh sớm nghiên cứu tình hình xung quanh.
      Last edited by a moderator: 2/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      41.2

      Ở đường biên giới này, giao thông bốn phương thông suốt, đường sắt, đường ô tô dọc theo bên cạnh, chỗ nào cũng có đường cao tốc và đường quốc lộ. Thế nhưng công an biên phòng và giải phóng quân cũng có biện pháp kiểm tra các đường . Nghe khu vực quản lý trước mắt cũng chỉ có sáu trạm kiểm tra biên phòng, ba trạm kiểm tra của công an, những trạm kiểm tra này chỉ có thể theo dõi các đường giao thông chính, còn những con đường bên cạnh có người kiểm tra. Thậm chí có người còn , người của nước Y chỉ cần bộ mấy phút là có thể tiến vào trong nước, sau đó mua tấm vé xe là có thể thẳng tới thủ đô.

      Tô Tranh thầm nghĩ, có lẽ Mạc Phong lqd lựa chọn địa điểm để cho bọn họ núp như vậy cũng giống như suy tính ban đầu của Tô Tranh, cho nên hôm nay ngược lại khiến cho Tô Tranh dễ dàng chạy trốn.

      Mạc Cách Ly cũng hiểu tình hình này, lúc đầu còn tương đối lo lắng biết thuận lợi xuất cảnh bằng cách nào, đến khi Tô Tranh giải thích xong, cậu mới hiểu ràng, chỉ là rốt cuộc chưa từng trải qua những điều này nên vẫn còn lo lắng.

      Tô Tranh trấn định lái chiếc xe tải thẳng về phía trước, chung quanh dần dần sáng lên, có thể tưởng tượng được giờ phút này đầu trọc và Nghiêm vệ sĩ nóng nảy đến mức nào. Bên môi lộ ra nụ cười nhạt, kêu Mạc Cách Ly mở ba lô tìm chút thức ăn rồi ăn cùng Mạc Yên Nhiên.

      Mạc Cách Ly và Mạc Yên Nhiên vừa ăn bánh bích quy và sô la, vừa chú ý động tĩnh bên ngoài cửa sổ. Bên ngoài là con đường đơn điệu mà nhàm chán, đường lác đác vài chiếc xe.

      Lúc này trời sáng , nhìn thời gian là tám giờ sáng rồi. Mạc Yên Nhiên ăn no, bắt đầu nghĩ tới vấn đề: “ biết lúc này cha biết tin tức của chúng ta chưa?”

      Mạc Cách Ly nghe đến cha, sắc mặt có chút khói coi: “Chắc Nghiêm Lạc thông báo cho cha rồi.”

      Suy nghĩ của Mạc Yên Nhiên bắt đầu khuếch tán: “Nếu cha biết, cha có thể chạy tìm chúng ta ?”

      hiểu vì sao Mạc Cách Ly lại tức giận: “Nhất định là thể. Chắc chắn cha bỏ xuống tất cả để chạy tìm chúng ta.”

      Mạc Yên Nhiên có chút thất vọng, đồng thời có chút kinh ngạc với giọng của Mạc Cách Ly, chỉ là cho tới bây giờ bé cũng biết coi như là mình chạy trốn khỏi Mạc gia, cho nên cũng còn trông cậy vào cha nữa.

      Bé nằm dán mặt lên cửa sổ xe nhìn cảnh sắc bên ngoài, giọng thầm: “ biết khi nào chúng ta mới có thể chạy ra khỏi biên giới!”

      Tô Tranh ngồi ghế lái cười: “Bây giờ chúng ta ở nước Y!”

      Lời này vừa ra, chẳng những Mạc Yên Nhiên kinh ngạc, ngay cả Mạc Cách Ly cũng dám tin nhìn ra phía ngoài.

      Vẫn cây cỏ như vậy, vẫn con đường nhàm chán giống nhau, bọn họ ở nước Y sao?

      Tô Tranh cười giải thích: “ ra cái gọi là quốc gia, phải là vì để phân chia cái giới tuyến thôi sao. Nếu khác nhau về lãnh đạo chính trị và kinh tế nhiều năm như vậy, đối với những người ở đây mà , cuộc sống hai bên ranh giới cũng có gì khác nhau, bọn họ là hàng xóm, có phong tục tập quán giống nhau, cũng chính là người sinh sống chung mảnh đất.”

      Mạc Cách Ly rất nhanh lĩnh ngộ được: “Đúng vậy, nếu có phân chia hành chánh, bọn họ vốn là khác nhau gì cả. Nếu người có gì khác biệt, con đường cũng có khác biệt gì lớn cả.”

      Mạc Yên Nhiên nghe bọn họ chạy trốn tới nước Y, mặc dù biết phong cảnh có gì khác nhau, nhưng vẫn nằm dán mặt lên cửa sổ, như cũ nhìn lung tung khắp nơi, Mạc Cách Ly dường như thả lỏng chút. Nhưng trong lòng Tô Tranh biết, đây phải là lúc buông lỏng. Nếu bọn họ có thể dễ dàng xuyên qua đường biên giới, truy binh phía sau cũng gặp phải trở ngại gì.

      đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dọc đường Tô Tranh xuống xe lần tháo bảng số xe xuống, rồi tiếp tục lên xe chạy tiếp. Lúc mười hai giờ trưa, Tô Tranh dừng lại ở quán ăn xe hơi tầm thường ở nước Y, xuống xe mang theo hai đứa bé ăn chút cơm, cũng tìm chủ quán đổi ít tiền tệ nước Y. biết chủ quán ăn này ngầm đổi tiền, nhưng tỷ lệ phần trăm thua thiệt mà thôi.

      Thức ăn rất khó ăn, cái gọi là gà xé cay Trung Quốc thoạt nhìn rất xa lạ quái dị, nhưng Mạc Cách Ly và Mạc Yên Nhiên cũng oán hận câu nào. Mạc Cách Ly là đứa hiểu chuyện soi mói, mà Mạc Yên Nhiên lại là đứa bé có cảm giác mới lạ khi làm chuyện xấu.

      Tranh thủ thời gian lúc bọn ăn cơm, Tô Tranh gọi cú điện thoại, đợi đến lúc bọn ăn cơm xong, lại lái chiếc xe tải chạy thẳng tới thành phố gần nhất của nước Y.

      chạy đường, Tô Tranh tới nơi giống như là nhà máy sửa chữa xe hơi Trung Quốc, tiến hành thay đổi hình dạng bên ngoài chiếc xe tải . Phun nước sơn sặc sỡ lên xe, tin tưởng rằng ngay cả chính chủ xe lúc đầu cũng nhận ra được chiếc xe này.

      Thẳng đường tới, bôn ba qua ngày đêm, rốt cuộc bọn họ tới thành phố K ở biên giới nước Y.

      Người nước Y ở thưa thớt, khoảng cách giữa các thành thị khá xa, Tô Tranh liên lạc qua trung gian mấy lần cho bạn bè, người bạn thu xếp xong, thậm chí làm giả xong hộ chiếu cho bọn họ, chỉ cần bọn họ tới là có thể lập tức từ nước Y tới các quốc gia khác. Kế hoạch ban đầu của Tô Tranh là tới vài nước, sau đó tìm quốc đảo xa xôi tạm thời mình.

      Bạn bè của Tô Tranh ở thành phố K là người mập mạp vóc dáng thấp, có tên bằng tiếng nước Y phát kỳ quái, phát bằng tiếng Trung đại khái là: Lan Tri. Năm xưa để có thể kiếm tiền nhanh hơn, Tô Tranh lợi dụng những kiến thức ở tương lai đầu cơ trục lợi chút đồ, nên biết Lan Tri, khi đó ở nước Y, Lan Tri còn biết chữ. Lúc ấy để có thể thành công, coi như hai người cùng hội cùng thuyền thời gian. Sau khi Lan Tri phát đạt, Tô Tranh gặp được Mạc Vân, cũng bao giờ làm chuyện đầu cơ trục lợi giống như ban đầu nữa, nhưng tình bằng hữu vẫn còn. Đối với Lan Tri mà , giúp Tô Tranh lấy mấy hộ chiếu giả giống như đĩa thức ăn . Hôm nay chẳng những ta chuẩn bị xong hộ chiếu, còn mang chiếc máy bay tư nhân đậu sẵn ở sân bay, chỉ chờ tới là trực tiếp cất cánh ra nước ngoài.

      Sau khi đoàn người Tô Tranh tới thành phố K, Lan Tri tự mình chờ ở đường cao tốc rồi, đưa đám người Tô Tranh trở về, trợ giúp xử lý chiếc xe tải , lạo dẫn bọn họ tới biệt thự bí .

      Chừng mấy ngày nay Mạc Yên Nhiên được tắm, chứ đừng tới là được ăn bữa cơm ngon, bây giờ thoạt nhìn bé khác gì so với tiểu nương chạy nạn. Hôm nay khi bé trở lại khí sinh hoạt trước kia, rất vui vẻ. Lúc hai đứa bé tắm nước nóng quay lại phòng ăn, Lan Tri ngược lại rất lấy làm kinh hãi, kinh ngạc nhìn Tô Tranh.

      Tô Tranh hiểu kinh ngạc của ấy, chỉ gật đầu cười .

      Lan Tri cũng thông minh, hỏi nhiều, chỉ tận tình chiêu đãi hai người bạn . Tận tình đưa các món ăn đặc sắc của nước Y lên. Hai người Mạc Yên Nhiên từng ăn các bữa tiệc lớn ngoại quốc rồi, nhưng kinh tế nước Y cũng chưa phát đạt, ngành ẩm thực cũng có danh tiếng gì, vì vậy bọn chúng chưa từng được ăn. Hôm nay hai bé được thưởng thức các món ăn đặc sắc được chế biến tỉ mỉ, là khen dứt miệng. (Dĩ nhiên là Mạc Cách Ly có tán dương, đều là Mạc Yên Nhiên, Mạc Yên Nhiên đó!)

      vất vả ăn xong bữa tiệc lớn, Mạc Yên Nhiên ăn thỏa thuê, ngồi ở đoa bắt đầu buồn ngủ. Tô Tranh đau lòng, biết mấy ngày nay bé ngủ ngon, nhưng bây giờ phải là lúc để lúc để ngủ, bọn họ phải lập tức chạy tới sân bay rồi.

      Mạc Yên Nhiên vừa nghe phải ra sân bay, cũng rất phối hợp, có gì vui, hai lời liền cùng Mạc Cách Ly và Tô Tranh ngồi lên xe hơi do Lan Tri hộ tống ra ngoài.

      Mạc Yên Nhiên nhìn phong cảnh xa lạ bên cạnh, lần đầu tiên có cảm giác bỏ nhà . Tô Tranh nhận thấy tâm tình của bé, đưa tay nắm lấy tay bé. Mạc Yên Nhiên nhìn Tô Tranh cười, cứ như vậy dựa vào trong ngực của .

      Mạc Yên Nhiên nhắm mắt lại, bé cảm thấy lồng ngực Tô Tranh đầy cảm giác an toàn, ấm áp, giống như, như là mùi vị của mẹ ở trong mộng.

      Bé mở mắt chớp chớp nhìn Tô Tranh, nhìn chiếc cằm thon xinh đẹp của , nhịn được giọng hỏi: "Dì Tô, dì tốt với cháu."

      Tô Tranh bị sốc, biết mình đối với người làm mẹ mà , đúng là được tốt.

      Mạc Yên Nhiên chú ý tới cảm xúc của Tô Tranh, tựa đầu vào trong ngực mềm mại của giọng hỏi: "Dì Tô, sao dì đối xử tốt với cháu như vậy?"

      Nhất thời Tô Tranh biết gì, bây giờ phải sao, nên cho Mạc Yên Nhiên biết chân tướng tình sao? Lúc này, cảm thấy Mạc Cách Ly bên cạnh chăm chú nhìn mình giống như chờ đợi đáp án của mình.

      Cuối cùng Mạc Yên Nhiên cũng ý thức được cảm xúc của Tô Tranh giống bình thường, từ trong ngực bé ngẩng đầu lên hỏi: "Dì Tô, dì làm sao vậy?"

      Tô Tranh trầm mặc lâu, chợt hạ quyết tâm, vì vậy cười : “Chúng ta đến đảo xinh đẹp được ? Nơi đó có cát trắng, có sóng biếc, còn có cả cây dừa.”

      Trong nháy mắt lực chú ý của Yên Nhiên bị dời , vui vẻ : “Được, cháu rất thích cuộc sống ở nơi như thế, nhất định là chơi rất vui.”

      Hiển nhiên là chú ý của Mạc Cách Ly bị dời , con ngươi khiến cho người ta nhìn thấu, bình tĩnh nhìn Tô Tranh, giống như mực chờ đáp án của .

      Tô Tranh cười khổ, thong thả : “Chờ đến khi chúng ta tới đảo xinh đẹp, dì cho cháu biết, tại sao dì thích cháu, tại sao dì đối xử tốt với cháu, có được ?”

      Mặc dù dì biết như thế nào mới là tốt nhất với các con, nhưng mà dì cố gắng hết sức. Đợi đến khi chúng ta đến đảo xinh đẹp, dì cho các con biết tất cả mọi chuyện. Cho dù các con thể nào tiếp nhận dì… Trong lòng dì cũng cầu in thái quá mong chút tha thứ của các con.

      Mạc Yên Nhiên ngờ lời của Tô Tranh chợt ngược trở lại, nhưng bé nhìn thấy đáy mắt nghiêm túc của Tô Tranh, vì vậy mình cũng nghiêm túc gật đầu: “Được.”

      Mạc Cách Ly ở bên mấp máy môi, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

      Nơi có cát trắng, có sóng biếc, còn có cây dừa ư?
      Last edited by a moderator: 2/6/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 42. Bị bắt

      Lan Tri làm việc còn thuần tuý, ta phái xe riêng đưa Tô Tranh đến sân bay, máy bay tư nhân sớm chờ ở đó. Trừ lần đó ra, ta vẫn an bài vệ sỹ tư nhân thầm trước sau hộ tống bên cạnh xe riêng của Tô Tranh. Lan Tri dụng tâm như vậy là vì đoán được người có trình độ bức Tô Tranh bỏ nhà chạy trốn nhất định phải là người đơn giản.

      Chẳng qua Lan Tri cũng lo lắng gì, dù sao ở nơi đây ta vẫn là lão Đại của bọn côn đồ, ở chỗ này nếu có người khả nghi ra vào, ta luôn là người biết tin tức đầu tiên. Quan hệ của ta với chính phủ cũng tốt, bạn bè đông đảo, danh tiếng cũng rất tốt, ta có lo lắng điều gì cả. Che chở mình Tô Tranh ở chỗ này, là việc vô cùng đơn giản.

      Bây giờ là chạng vạng, đoàn xe đến sân bay, Lan Tri nghe được thanh ầm ầm bên ngoài. ta nhìn ra trời chiều phía ngoài, ta cảm thấy tất cả đều có vấn đề gì, thậm chí ta còn muốn đợi đến sau khi an bài tốt tất cả cho Tô Tranh, có lẽ ta có thể thỉnh thoảng tìm uống ly rượu.

      Nhưng ngay lúc này, đoàn xe phải lập tức lái vào sân bay đột nhiên dừng lại, ánh mắt cơ hồ muốn híp lại của Lan Tri chợt mở ra.

      “Làm sao vậy?” Lan Tri đối với bằng hữu hi hi ha ha, đối với thủ hạ cũng coi như hiền hoà, nhưng khi gặp phải thời khắc mấu chốt giận mà uy.

      Hộ vệ của ta cũng nhíu mày nhìn về phía trước, tài xế nhìn đám hò hét loạn xạ trước mặt cũng hiểu : “Đằng trước giống như có cảnh sát.”

      Lan Tri bắt đầu lo lắng, ta vội vã bảo vệ sỹ xuống xe kiểm tra tình huống chút. Tô Tranh là bạn cũ của ta, ta hy vọng đúng lúc Tô Tranh cần tới trợ giúp của ta lại xuất điều gì ngoài ý muốn. Nhưng vệ sỹ của ta còn chưa kịp xuống xe, chung quanh đầy cảnh sát, nhìn xa xa còn có cảnh sát mặc thường phục và lực lượng quân đội.

      Lan Tri là người trải qua sóng gió, ta nhìn thấy lực lượng quân đội kia, bắt đầu ý thức được tình huống ổn, nhưng ta vẫn trầm ổn như cũ hạ cửa kính xe xuống, cười ha hả lên tiếng chào người cảnh sát còn trẻ tuổi bên cạnh: “Này, chàng trai, xảy ra chuyện gì vậy?”

      Cảnh sát trẻ tuổi liếc mắt nhìn ta cái, ánh mắt nghiêm trang. Nhưng đôi môi khép chặt câu cũng .

      Lan Tri cũng để ý, thò đầu ra phía trước nhìn. ta thấy tất cả xe của mình đều bị cảnh sát bao vậy, cả con đường ra sân bay bị giới nghiêm, giao thông chung quanh căn bản bế tắc.

      Lan Tri càng thêm ý thức được vấn đề nghiêm trọng, ta định xuống xe, kết quả là cảnh sát quèn coi chừng bên cạnh quát tiếng, ta cũng đành hậm hực thu chân lại. Lúc này chính ta cũng hỏi mắng chửi ở trong
      lòng, NND (câu chửi người, tương tự như ‘con bà nó’) lúc lão tử uy phong tám phương cậu ta vẫn còn mặc tã, hôm nay biết lý do gì dám quát mắng lão tử. Muốn quay lại làm ràng chuyện xảy ra cũng phải với lãnh đạo của cậu ta.

      Cảnh sát quèn này nghiêm túc : “Tất cả các xe được tự ý di chuyển, tất cả mọi người xin ở lại trong xe chờ kiểm tra!”

      Lan Tri sờ sờ đầu, phân phó vệ sỹ gọi điện thoại cho người lãnh đạo trực tiếp của viên cảnh sát quèn: “Này, xảy ra chuyện gì vậy, kiểm tra cái gì?”

      Người lãnh đạo trực tiếp này vốn là bạn nhậu của Lan Tri, bình thường chuyện cũng khách khí, nhưng tại rất bình tĩnh : “Tìm cằn nhằn sau , tại thi hành công vụ.”

      Lan Tri trừng mắt hỏi đối phương: “Công vụ? Đúng là tôi hỏi công vụ của các ? Các thi hành công vụ thế nào lại thi hành đầu lão tử vậy?”

      Người lãnh đạo trực tiếp vừa nghe bật cười: “ ra cũng ở gần sân bay à, cũng bị cản lại? Ha ha.”

      Lúc này trong lòng Lan Tri đoán được chút ít điều gì đó, nhưng vẫn thử thăm dò: “Hôm nay tôi đưa người bạn ra sân bay, kết quả là bị chặn lại như vậy, có thể dàn xếp trực tiếp cho ?”

      Bộ dáng người lãnh đạo trực tiếp rất bất đắc dĩ: “Lần này được, hình như lần này ở phía hạ lệnh truy sát, muốn huy động người tìm mấy người mất tích, lai lịch đối phương rất lớn. Hôm nay liền huy động toàn bộ quân đội, chuyện này tôi có cách nào làm chủ, cậu muốn tới vẫn là phải chờ đợi chút thôi.”

      Lan Tri trầm trọng gật đầu cái, lại hi hi ha ha mấy câu lung tung rồi lập tức cúp điện thoại.

      Sau khi cúp điện thoại, ta ghé đầu nhìn Tô Tranh ngồi chiếc xe phía trước, trong lòng nặng trĩu.

      Người bạn cũ vất vả mới mở miệng nhờ vả lần, tay chị như ta vẫn là bất cẩn rồi.

      ------------------

      Lúc xe dừng lại, lòng của Tô Tranh liền trầm xuống.Lúc đầy cảnh sát chung quanh, Tô Tranh đoán được tất cả.

      nhìn tình hình chung quanh thông qua cửa sổ, trong lòng cân nhắc, biết lần này có chạy đằng trời!

      Chỉ là biết, lần này là ai tới, Mạc lão phu nhân hay Mạc Gấm, hay đích thân Mạc Phong đến? biết Mạc gia quyền lớn thế lớn, nhưng ngờ xúc tu của bọn họ sớm vươn tới nước làng giềng này.

      Tô Tranh giật mình, chợt hiểu tại sao Mạc Phong lại lựa chọn biên giới nước Y! từng đắc chí Mạc Phong lqd thế nhưng mà vừa vặn lựa chọn chỗ mình quen thuộc, nhưng biết, ngay cả thủ đô nước Y cũng có xúc tu của Mạc gia.

      Lúc này Mạc Yên Nhiên lo lắng mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc bé từng theo ông nội ra ngoài cũng gặp qua cảnh tượng như thế này, nhưng khi đó ông nội là vì an toàn mà khiến người khác nhường đường, nhưng hôm nay mình lại bị ngăn lại, bé có chút ngạc nhiên.

      Dường như Mạc Cách Ly ý thức được điều gì, nhìn Tô Tranh sâu. Cúi đầu lời nào.

      Cát trắng, sóng biếc, cây dừa ư? Có lẽ cuối cùng cũng chỉ là giấc mộng.

      Còn có đến đảo có cát trắng, sóng biếc, cây dừa mới có thể ra bí mật, hôm nay sợ rằng cũng đều vô ích sao?

      Tô Tranh cười khổ, ôm Mạc Yên Nhiên vào trong ngực, cũng biết chờ đợi kế tiếp là cái gì.

      Lúc này, có thanh người di chuyển bên ngoài xe, tiếp theo để ý thấy có rất nhiều cảnh sát nhanh chóng bao vây xe của mình, trong nháy mắt ánh mắt của mọi người giống như tụ lại đây.

      Mạc Yên Nhiên ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài, thào : “ xảy ra chuyện gì vậy?”

      Tô Tranh thở dài cái, chẳng lẽ tới nhanh như vậy?

      Cửa xe được mở ra, người đàn ông mặc quân trang nước Y tiến lên thi lễ, lễ phép làm tư thế “Mời”. Tô Tranh trấn an nắm tay Mạc Yên Nhiên, lại nhìn vào mắt Mạc Cách Ly, ý bảo cậu cùng xuống xe.

      Xuống xe mới phát , đông nghịt chung quanh phải xe chính là quân nhân cảnh sát giới nghiêm các loại, mà đúng lúc này vòng vây bên cạnh họ tách ra con đường, người đàn ông mặc âu phục ưu nhã mang theo mắt kính bạch kim chậm rãi tới.

      Mạc Gấm.

      Mạc Gấm từ bên trong đám người chậm rãi tới gần bọn họ, khi tới trước mặt bọn họ, hướng về phía thần sắc Tô Tranh ràng tràn đầy đề phòng gật đầu cái, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, nghiêm túc với Mạc Yên Nhiên: “Công chúa Mạc gia, lần này chơi đủ chưa?”

      Mạc Yên Nhiên lúng túng lúc lâu, mới chậm rãi kêu “Chú .”

      Mạc Gấm gật đầu cái, bên môi từ từ lộ ra nụ cười lành lạnh: “Rất tốt, cháu còn nhớ chú đấy.”

      Mạc Yên Nhiên nháy nháy mắt, giọng : “Dĩ nhiên là Yên Nhiên nhớ chú rồi…, bà nội cho chúng cháu nhìn hình rồi!”

      Mạc Gấm đưa tay vuốt ve đầu của Mạc Yên Nhiên, lại quay đầu ý vị sâu xa với Mạc Cách Ly định rời : “Cách Ly, cháu cao hơn, cũng trưởng thành.”

      Mặt Mạc Cách Ly thay đổi chút nào, mảy may chú ý đến ý của Mạc Gấm, nhàn nhạt gọi “Chú ba.”

      Thói quen của Mạc Yên Nhiên gọi Mạc Gấm là chú , nhưng Mạc Cách Ly chỉ gọi chú ba.

      Mạc Gấm bình tĩnh nhìn cháu nhìn mình, ra phong cách lành lạnh của đứa cháu này cũng có phần giống mình.

      ta và hai đứa chào hỏi xong, rốt cuộc đứng lên, nhìn Tô Tranh sâu, thản nhiên : “Tô tiểu thư, mời trở về.” Thức thời mới là trang tuấn kiệt, từ trước tới giờ Tô Tranh luôn thức thời, biết lúc này cũng thể tuỳ theo ý , chữ ‘mời’ của người khác cũng phải là trưng cầu ý kiến của , cho nên biết phải nghe lời ta, gật đầu cười:

      “Được.”

      ----------


      Đây là phòng tiếp khách hoa lệ, nước Y mộc mạc nên phòng tiếp khách này cũng ít thấy.

      Vào giờ phút này, trong phòng khách chỉ có bốn người ngồi, theo thứ tự là Mạc Gấm, Tô Tranh, Mạc Yên Nhiên, Mạc Cách Ly.

      Mạc Gấm bình tĩnh, khuôn mặt tuấn mỹ chút gợn sóng, mà con người giấu đằng sau mắt kính cũng bí hiểm, Tô Tranh thể dựa vào nét mặt của ta để đoán ra bất kỳ ý tưởng gì. Mạc Yên Nhiên chơi trái đào tay, phải ăn mà là chơi. Tất cả mọi người đều trầm lặng, ở nơi trầm mặc này, Mạc Cách Ly vốn luôn luôn trầm tĩnh ngược lại mở miệng phá vỡ lặng im.

      “Chú ba, cháu theo chú trở về.” Mạc Cách Ly đứng ra đảm nhận.

      Con người tuấn mỹ của Mạc Gấm nhìn Mạc Cách Ly sâu cái, quay sang nhìn về phía Tô Tranh: “Tôi bị cả kêu tới trước.”

      Mạc Yên Nhiên lập tức ngẩng đầu lên: “Ba? Bây giờ ba ở đâu?”

      Lòng Tô Tranh căng thẳng, quay đầu nhìn cửa sổ phía ngoài. Tất cả mọi chuyện ấy đều biết đúng ?

      Mạc Gấm xuyên qua mắt kính gọng vàng xem xét kỹ lưỡng vẻ mặt Tô Tranh, từ từ : “ cả kêu tôi mang các người về, ấy lập tức chạy tới thành phố N.”

      Thành phố N, thành thị biên giới của nước mình, lân cận nước Y.

      Mạc Phong làm xong chuyện của ấy, chạy về thành phố N sao? Chuyện xảy ra gần đây, Mạc Phong biết được bao nhiêu?

      Tô Tranh quay lại nhìn chằm chằm Mạc Gấm, nhưng vẫn cách nào nhìn thấy bất kỳ đầu mối nào từ trong vẻ mặt của ta.

      Mạc Gấm chợt cười, nhìn Tô Tranh rồi từ từ thêm câu: “ ấy tới đây cùng mẹ.”
      Last edited by a moderator: 2/6/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 43. Chân tướng

      43.1

      Dọc theo đường tất cả mọi người đều trầm mặc, Mạc Yên Nhiên tâm thần thấp thỏm bất an phải gặp bà nội vứt bỏ mình, Tô Tranh có tâm , mà Mạc Gấm và Mạc Cách Ly chính là trời sinh ít . Gần như giống tuyến đường, phong cảnh hoàn toàn giống nhau, có kích động ban đầu, cũng có chờ đợi sau đó.

      Đoạn đường này rất nhanh, bọn họ còn kịp kìm hãm xong tâm tình của chính mình, thành phố N ở ngay trước mắt.

      Xe chậm rãi chạy vào thành, lái vào sân ddlqd mang phong cách cổ xưa, lúc này tâm tình của Tô Tranh xuống đến mức thấp nhất.

      Mới vừa xuống xe, nhìn thấy đôi mắt nghiêm nghị mà bi thương.

      Cả người Mạc Phong sắc bén, sừng sững đứng ở bậc thang, cúi đầu nghe về người phụ nữ phản bội của mình.

      Phản bội, đúng vậy, chính là phản bội.

      Mạc Phong đau lòng siết chặt hai quả đấm, nhưng vẫn còn nhớ được phải giữ lý trí, cần lời giải thích của .

      Tô Tranh đường bôn ba, lúc này thấm mệt, tái nhợt nhìn về phía Mạc Phong mà cười.

      Vào giờ phút này, tức giận của Mạc Phong trào dâng, từng bước xuống bậc thang đến bên cạnh Tô Tranh, nhìn lâu, cuối cùng nặng nề hỏi: “Đây chính là mục đích ban đầu em tiếp cận , có phải ?”

      Tô Tranh gật đầu, sai, đây chính là mục đích ban đầu của , ý tưởng của rất đơn giản, chính là đứa bé chỉ có đứa bé!

      Thống khổ trong mắt của Mạc Phong lqd dày đặc vài phần: “ biết em muốn đến gần đứa bé, hiểu, nhưng lúc em tiếp cận lén đánh cắp thứ nên thấy, có phải ?”

      Tô Tranh trầm mặc lúc lâu.

      Phía sau là bọn , bên cạnh là Mạc Gấm, còn có lão phu nhân biết khi nào xuất , chứng cứ xác thực, có thể chối cãi được sao?

      Nếu có cách nào chối cãi, vậy sảng khoái thừa nhận.

      Vì vậy cười, gật đầu : “Mạc Phong, đúng vậy, xác thực em làm chuyện có lỗi với , cho nên muốn hận em cứ hận .”

      Cả người Mạc Phong toả ra ý lạnh bén nhọn, quả đấm gần như vang lên răng rắc, con mắt giống như đao của mang theo chút ý lạnh thống khổ quét qua gương mặt của Tô Tranh, cuối cùng cắn răng nghiến lợi : “Tô Tranh!”

      Tô Tranh nhún vai bất lực, nhàn nhạt cho biết: “Mạc Phong, coi như hận em thêm trăm lần, em vẫn là Tô Tranh như vậy, xin lỗi để cho thất vọng.”

      Mạc Phong cười lạnh tiếng, tiến lên bước nắm lấy bả vai mảnh khảnh của , đau xót chậm rãi : “Tô Tranh, em biết , hận nhất là em căn bản tin tưởng , em tin tưởng ! Em chưa từng tin tưởng !”

      Sức lực của rất lớn, nắm chặt bả vai của , đầu ngón tay gần như bấm đến trong thịt. Tô Tranh rất đau, nhưng cắn răng tiếng nào.

      tin tưởng , hình như tất cả tội nghiệt đều ở nguyên nhân này.

      Mười năm trước kêu chờ, nhưng đợi, bởi vì tin tưởng .
      Mười năm sau vẫn bảo chờ như vậy, cũng đợi, sở dĩ tin tưởng .
      Mạc Phong luôn luôn là người có tâm tình hướng nội, nhưng bôn ba ba nghìn dặm tới nơi này chỉ để chứng thực câu ! Nỗi sợ hãi và mong đợi mấy ngày tích lũy lại biến thành bọt nước! Trong lòng có phẫn uất, có khổ sở, cho nên thậm chí để ý vào giờ phút này có bao nhiêu người trong sân, nắm chặt bả vai của ép hỏi lần nữa: "Em em , đó cũng là giả phải ?"
      Tô Tranh bất đắc dĩ cười, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt phẫn hận mà khổ sở của , ràng mà chậm rãi cho biết: "Mạc Phong, em , nhưng em tin tưởng , em cũng phản bội ."
      Mạc Phong nhìn chằm chằm người phụ nữ dám dũng cảm thừa nhận này, tức giận trong lòng ngược lại càng tăng thêm. che giấu chút nào, thản nhiên thừa nhận, chính là tin tưởng !
      từng ôm cho biết, tin tưởng lần này, nhất định cho em hạnh phúc; từng van xin, cho cơ hội, chúng ta hạnh phuca chung chỗ. mỉm cười tin tưởng , cười rất đẹp, cười để cho yên tâm, nhưng nó cũng là giả!
      thế nhưng vẫn luôn lừa gạt!
      Dưới tức giận tay Mạc Phong bóp chặt, khiến cho sắc mặt Tô Tranh từ từ tái nhợt.
      Tô Tranh cắn răng, tiếng cũng thốt ra.
      Mạc Yên Nhiên ở bên trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn thấy tất cả, lúc này thấy bộ dạng ba nắm chặt dì Tô rất dữ tợn, giống như bộ dạng muốn ăn thịt người, vội vàng tiến lên níu chặt vạt âo của ba, lớn tiếng kêu: "Ba, ba nên trách dì Tô, chính là con muốn rời , ba buông dì ra!"
      Mạc Cách Ly muốn xông lên giữ chặt Mạc Yên Nhiên mạo hiểm, nhưng kịp.
      Lúc này Mạc Phong bị vùi lấp trong phẫn nộ của chính mình, chợt thấy con chạy tới, khỏi càng thêm tức giận.
      Người phụ nữ này, chẳng những ấy lừa mình, còn muốn lừa gạt đôi trai của mình chạy trốn, rốt cuộc muốn làm gì?
      Chẳng lẽ muốn dẫn đứa bé rời khỏi mình vĩnh viễn, trở về nữa sao? Nếu như phải ngay từ đầu Mạc Gấm chạy tới nước Y, lợi dụng quan hệ ngoại giao khiến chính phủ nước Y dùng hết toàn lực ngăn lại, phải là cao chạy xa bay tới chân trời góc biển?
      được nghĩa vô phản cố (Làm việc nghĩa được chùn bước), lưu luyến chút nào!

      Nhìn con khờ dại bảo vệ người phụ nữ này, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên khách khí chút nào với con : "Chuyện này liên quan gì đến con."

      xong kìm nén lửa giận, lớn tiếng ra lệ. bọn nh với cậu ba: "Đưa Yên Nhiên và Cách Ly rời !"

      Mạc Gấm nâng kính gọng vàng, quét mắt qua sắc mặt tái nhợt của Tô Tranh, tính toán tiến lên dắt tay Mạc Yên Nhiên rời .

      Nhưng đúng lúc này, thanh già nua mà uy nghiêm vang lên: "Mạc Gấm, từ từ."

      Cửa chính sân lần nữa bị mở ra, lão phu nhân Mạc gia cùng với Miêu bà bà từ từ xuống bậc thang, từ cao nhìn xuống mọi người, hàm ý châm chọc mà giải thích : "Chuyện này có quan hệ tới Yên Nhiên và Cách Ly, bọn chúng nên rời , ít nhất cũng phải nghe được chân tướng.”

      Mạc Gấm trừng mắt liếc nhìn cháu trai cùng cháu , câu cũng .

      Mạc Cách Ly vẫn trầm mặc ở bên cạnh nghe vậy ánh mắt căng thẳng, mấp máy môi.

      Còn Mạc Yên Nhiên ngạc nhiên nhìn về phía bà nội, chuyện này có quan hệ tới mình có sai, nhưng mà chân tướng tình cái gì? Có chuyện gì mà bé biết sao?

      Tay Mạc Phong nắm chặt bả vai Tô Tranh từ từ buông xuống, xoay người nhìn về phía mẹ của mình. Tại sao mẹ phải xuất vào lúc này, mẹ muốn vạch trần thân phận cảu Tô Tranh? Mẹ chính là muốn cho Tô Tranh hai bàn tay trắng sao?

      Con mắt bén nhọn của Mạc Phong nhìn Mạc Gấm chất vấn, chắc chắn là Mạc Gấm báo cho lão phu nhân.

      Trong mắt Mạc Gấm thoáng qua tia áy náy, ta nâng mắt kiếng, giải thích: “Mẹ hy vọng nhìn thấy Tô tiểu thư.”

      Tay Mạc Phong còn nắm cánh tay Tô Tranh, có thể cảm thấy mặc dù nét mặt Tô Tranh trấn định, nhưng thân thể ra khẽ run rẩy, quay đầu nhìn lại lần nữa, rốt cuộc phát sắc mặt của gần như còn huyết sắc.

      Mạc Phong liếc mắt nhìn về phía Mạc Yên Nhiên tràn đầy kinh ngạc, cuối cùng ngẩng đầu với mẹ mình: “Mẹ chuyện này để từ từ giải thích sau đo. Hôm nay-“

      Nhưng lời của còn chưa dứt Mạc phu nhân nghiệm nghị cắt đứt: “Tại sao muốn từ từ giải thích? Bọn có quyền được biết phải sao?”

      Mạc phu nhân nhìn chằm chằm đứa con trưởng, cười lạnh hỏi: “Thế nào, Mạc Phong, con đây là mềm lòng? Con lo lắng cho bọn , còn lo lắng cho ta?”

      Mạc Phong buông cánh tay Tô Tranh ra, lạnh nhạt giải thích với mẹ của mình: “Chuyện này khi có cơ hội, đương nhiên con cho bọn biết!”

      Con mắt Mạc Gấm sau mắt kính thoáng qua chút hồi ức, ta lên phía trước lễ phép đỡ lấy lão phu nhân: “Mẹ, Yên Nhiên và Cách Ly còn , chờ bọn chúng lớn thêm chút-“

      Mạc phu nhân khoát tay ngăn lời của Mạc Gấm, vỗ vỗ Mạc Gấm đỡ tay của mình, ý vị sâu xa : “Lão Tam, bọn chúng bây giờ có thể bỏ nhà ra ngoài, vậy cũng lớn để biết chân tướng tình rồi? Chuyện này là việc nhà của trai con, nó đối xử với thuộc hạ luôn luôn nghiêm nhị, đối đãi với đứa bé cũng có thể lấy ra phong độ của quân nhân.”

      Mạc phu nhân nhiều như vậy, nhưng mấu chốt nhất vẫn là câu “Đây là chuyện nhà của trai con”, có câu này, Mạc Gấm ở bên cạnh cũng tiện thêm.

      Bình thường Mạc phu nhân quản giáo con trẻ nghiệm khắc và cố chấp, thường thường thích dạy đứa bé theo phương thức của mình. Cho nên lúc bà nghiêm nghị nhẫn tâm, người khác tình cũng chỉ là uổng công.

      Huống chi, Mạc Gấm khép hờ mắt, ở trong chuyện này, quá mức nhạy cảm, chính xác là có đường chen miệng vào.

      Mạc Yên Nhiên lúc xem cái này chút, lúc xem cái khác chút, rất tò mò rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao mà người nhà ở đây đều đánh đố nhau.

      Trong lúc mẹ và em trai mình chuyện, Mạc Phong dùng ánh mắt ý bảo cảnh vệ bên cạnh mang hai đứa bé , cảnh vệ này tiến lên giọng dụ dỗ Mạc Yên Nhiên muốn dẫn trước, nhưng Mạc Yên Nhiên cố tình liều chết lôi em trai nhìn ba ý là .

      Mà lúc này Mạc phu nhân nghiêng đầu nhìn thấy tình cảnh ấy, khỏi giận, “hừ” lạnh tiếng: “Mạc Phong, con làm cái gì vậy? Bây giờ con lớn, định học thói ngoài nóng trong lạnh với mẹ mình sao?”

      Hết lần này tới lần khác Mạc Yên Nhiên phải là nhân vật yên tĩnh, bé thấy bà nội chú ý đến mình, vội vàng kêu to : “Bà nội, cháu muốn , mọi người phải cho cháu biết cái gì à?”

      Mạc Phong cau mày, sao lại có người con có mắt như vậy?

      vừa căm hận vừa biết làm như thế nào nhìn về phía Tô Tranh, chuyện ngày hôm nay, người phụ nữ này muốn làm thế nào để xong chuyện?
      Last edited by a moderator: 6/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :