1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Dụ Anh Cắn Câu - Nữ Vương Không ở Nhà (52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 38. Quyết định

      38.1

      Tô Tranh theo vệ sĩ Nghiêm ra phía sau.

      Lão phu nhân tới dường như hề ảnh hưởng đến hai đứa bé, thế cho nên lão phu nhân chỉ ở biệt thự gần đó rồi gặp .

      bãi cỏ gần rừng cây, đặt bộ ghế đệm bằng nhung, lão phu nhân nhàn nhã ngồi đó.

      Bên cạnh là vài chiếc xe việt dã, phía sau là số vệ sĩ, còn có người đàn ông trẻ tuổi hào hoa phong nhã, có vẻ như là nhân vật thư ký Lưu.

      Trong lòng Tô Tranh cười lạnh, lão phu nhân Mạc gia quả nhiên phải là nhân vật tầm thường, cho dù qua nơi con chim cũng thèm đẻ trứng, nhưng dáng vẻ vẫn khác gì quý phu nhân.

      Lão phu nhân nhìn Tô Tranh chậm rãi tới, ung dung nở nụ cười: “Tiểu thư Tô, lâu gặp.”

      Tô Tranh đến bên cạnh bà ta, ngay cả cười cũng lười: “Đúng vậy, mười năm gặp.”

      Lão phu nhân đánh giá đứng trước mặt mình, biết nghĩ cái gì mà cười tủm tỉm.

      Tô Tranh biết lão phu nhân biết chút gì chưa, địch ở ngoài sáng ở trong tối, vì thế quyết định thẳng, trực tiếp hỏi: “Phu nhân, hẳn là ngài vẫn nhớ ước định mười năm trước?”

      Lão phu nhân nhìn nhìn vệ sĩ đứng bên cạnh, điềm tĩnh dặn dò: “Các ngươi lui xuống trước .” Lời này vừa ra, hai vị vệ sĩ phía sau phu nhân nhìn nhau, chậm rãi lùi về phía sau cách đó xa, nhưng mà vệ sĩ Nghiêm vẫn nhúc nhích, ta vẫn đứng phía sau Tô Tranh.

      Lão phu nhân ngồi tít cao, ánh mắt nhìn qua vệ sĩ Nghiêm, thản nhiên chất vấn: “Thế nào, lời của ta có hiệu lực sao?”

      Vẻ mặt vệ sĩ Nghiêm chút biểu cả, cúi đầu cung kính : “Phu nhân, cậu chủ dặn dò Nghiêm Lạc bảo vệ tiểu thư Tô.”

      Sắc mặt lão phu nhân có chút khó coi: “Chẳng lẽ ta làm hại đến tiểu thư Tô sao?”

      Vệ sĩ Nghiêm trả lời được, nhưng dưới chân vẫn đứng nguyên như cũ.

      Tô Tranh quay đầu nhìn thoáng qua, biết vệ sĩ Nghiêm đối với chuyện này vẫn có chút áy náy, cho nên hôm nay tình nguyện đắc tội với lão phu nhân chứ tự mình rời , chẳng qua cũng muốn người khác vì mình mà hy sinh bản thân, dù sao vệ sĩ Nghiêm ở lại chỗ này cũng có ích.

      Vì thế quay đầu về phía vệ sĩ Nghiêm nở nụ cười: “Nghiêm tiên sinh, ngài quay về , tôi và lão phu nhân có chuyện cần .”

      Vệ sĩ Nghiêm nhìn , ràng ánh mắt có chút lo lắng.

      Tô Tranh nhìn ta gật đầu chắc chắn, đôi môi vệ sĩ Nghiêm động đậy, đành phải : “Tôi khỏi đây lát, có chuyện gì xin tiểu thư Tô dặn dò bất cứ lúc nào.” xong ta cung kính cúi đầu chào lão phu nhân, lúc này mới xoay người , cách nơi này hơn mười thước.

      Tô Tranh đưa mắt nhìn lão phu nhân, lúc này lão phu nhân đánh giá Tô Tranh.

      Đối với Tô Tranh mà , phu nhân Mạc này tuy cách xa nhưng trong trí nhớ của , cho dù là mười năm, hai mươi năm vẫn nhớ như in người phụ nữ này, đứng ở cao nhìn xuống với vẻ kiêu căng, vẫn nhớ vẻ mặt nhấc tay quyết định vận mệnh của bản thân mình!

      trải qua thời gian mười năm, người phụ nữ này vẫn ung dung cao quý như trước, dường như năm tháng lưu lại dấu vết.

      Hai người phụ nữ nhìn nhau lúc, rốt cuộc lão phu nhân cũng bắt đầu: “Ta biết đạt đuợc điều kiện của mười năm trước.”

      Trong lòng Tô Tranh căng thẳng, đúng vậy, đạt được điều kiện của mười năm trước, nhưng người phụ nữ này giao con cho mình sao? có khả năng này sao?

      Lão phu nhân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tô Tranh: “Tiểu thư Tô, là lúc trước tôi xem thường , ngờ được trong mười năm này hô mưa gọi gió, biến thành Phong Lãng rất lớn nha!” Trong giọng có chút châm chọc.

      Tô Tranh hề để ý đến lời của người phụ nữ đó, Tô Tranh chỉ muốn biết cuối cùng người phụ nữ đó muốn thế nào.

      Lão phu nhân nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Tô Tranh, thong dong : “Mạc gia chúng tôi là người giữ lời, cho nên tôi giao đứa bé cho .”

      Trong lòng Tô Tranh cảm thấy kinh hoàng, lời của người phụ nữ đó là hay giả?

      Lão phu nhân biết Tô Tranh tin, cười : “Tiểu thư Tô, Mạc gia là thế hệ cháu đích tôn, ta có khả năng giao cho . Nhưng mà có thể mang Yên Nhiên .”

      Tô Tranh vốn cảm thấy kinh hoàng nhưng bình tĩnh lại. Lão phu nhân sảng khoái đồng ý để mang đứa , chỉ biết rằng điều này hề có khả năng, nhưng bây giờ khi nghe lão phu nhân thế, mới an tâm, ít nhất còn biết phu nhân Mạc là át chủ bài.

      Nhưng là sau đó liền suy nghĩ cẩn thận, trong lòng cười lạnh, Yên Nhiên, Yên Nhiên, nhưng vào thời khắc bị Mạc gia vứt bỏ sao?

      Lão phu nhân quan sát vẻ mặt của Tô Tranh, tiếp tục : “Chỉ là mang Yên Nhiên như ta , nhưng ta có điều kiện.”

      Tô Tranh nghe thế, nở nụ cười châm chọc: “Xin mời.”

      38.2

      Lão phu nhân để ý tới giọng châm chọc của Tô Tranh, ung dung sửa lại tóc, tiếp: "Ta biết mấy ngày nay gần như Mạc Phong ở chung chỗ với , nó khờ dại muốn tiếp tục duyên xưa cùng . Nhưng phải biết, Mạc gia chúng ta tuyệt đối cho phép loại chuyện như vậy."

      Tô Tranh nhíu mày: "Vậy như thế nào?"

      Lão phu nhân thoáng nhìn mặt trời lên nơi xa xa, thở dài mà : "Tình hình Mạc gia bây giờ chắc tiểu thư Tô ddlqd cũng biết, lúc này người Mạc gia chúng ta tuyệt đối nên có ý tưởng ruồng bỏ gia tộc."

      Tô Tranh hạ mắt, Mạc Phong thế nhưng thực có ý tưởng buông tha gia tộc và cùng ở với mình sao? đương nhiên biết Mạc gia dễ dàng tiếp nhận mình, cho nên tính toán vượt qua nguy cơ này cùng Mạc gia rồi xa tha hương với mình sao?

      Trong giọng chậm rãi của lão phu nhân có tia bi ai: “Tiểu thư Tô, chúng ta thể để cho Phong nhi rời , cho nên chỉ có thể mời rời .”

      Tô Tranh lạnh nhạt nhìn lão phu nhân chằm chằm, hỏi ngược lại: “Mạc phu nhân, tại sao ngài muốn tôi rời tôi phải ?”

      Lão phu nhân sửa lại ống tay áo, thu hồi tia bi ai kia lại, theo dự tính trước mà : “Tiểu thư Tô, là người thông minh, chắc hẳn cân nhắc được mất hơn thiệt rồi.”

      Giọng của lão phu nhân rất chắc chắn, hiển nhiên là bà đoán được Tô Tranh nhất định tiếp nhận lời đề nghị của bà.

      Được mất hơn thiệt, tất cả là cái gì?

      Nếu như Tô Tranh tiếp tục lưu lại, kiên trì muốn ở chung chỗ với Mạc Phong, như vậy tất nhiên Mạc gia toàn lực phá hoại, Mạc Gấm xuất tối hôm qua chính là cảnh cáo sao? Vì vậy kết quả cuối cùng rất có thể là Tô Tranh chẳng được gì. Nếu như bây giờ Tô Tranh rời , ít ra còn có thể mang theo Mạc Yên Nhiên.

      Tô Tranh nhanh chóng cân nhắc chút, cuối cùng ngẩng đầu nhìn lão phu nhân vẻ mặt chắc chắn, rốt cục gật đầu cái: “Được, tôi đồng ý với bà.”

      Dường như lão phu nhân cũng bất ngờ với hành động đáp ứng sảng khoái như vậy của Tô Tranh, nhìn kỹ Tô Tranh phen, cuối cùng cũng hài lòng : “Rất tốt, so với mười năm trước, tiểu thư Tô hiểu được phải làm sao mới có lợi nhất cho minh.”

      --- ------- Puck.d.d.l.q.d --- ------


      Lúc Tô Tranh trở về, mặt vệ sỹ Nghiêm thay đổi theo sau , nhưng con ngươi nghi ngờ thỉnh thoảng quan sát cái.

      Tô Tranh cũng giải thích gì, tiếp tục trở về.

      Cách lão phu nhân đến giống như Mạc Gấm, đến bất ngờ vội vàng, hai đứa bé hề phát ra.

      Tô Tranh chợt dừng lại, hoài nghi nhìn rừng núi bụi rặm dầy đặc này, lại nhìn cái thị trấn cách đó xa, bắt đầu nghi ngờ, chung quanh có bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú? Dĩ nhiên tin tưởng lão phu nhân và Mạc Gấm yên tâm về như vậy, bọn họ rồi, nhưng lưu lại tai mắt.

      Vệ sỹ Nghiêm ở bên cạnh xin ý kiến : “Tôi báo việc này cho tiên sinh.”

      Tô Tranh quay đầu nhìn vệ sỹ Nghiêm cái, gì. biết tuy vệ sỹ Nghiêm xin ý kiến ràng như vậy, nhưng thực tế mình thay đổi quyết định của ta được.

      Tô Tranh thở dài, hôm nay nghe được giọng điệu của lão phu nhân là để cho thêm nhiều lòng tin với Mạc Phong, có lẽ nên chờ chút, xem Mạc Phong xử lý mâu thuẫn nội bộ này như thế nào.

      Nếu như có thể xử lý tốt, mình chỉ cần lặng lẽ chờ ở chỗ này là được rồi chứ?

      --- ------- Puck.d.d.l.q.d --- ------


      Nhưng khi bọn họ trở lại biệt thự, căn bản là vệ sỹ Nghiêm có cơ hội thông báo cho Mạc Phong.

      nhóm mặc thường phục cầm súng, quang minh chính đại xông vào, nhanh chóng xông thẳng lên lầu. Lúc Tô Tranh cùng vệ sỹ Nghiêm vào nhà, vừa đúng lúc nhìn thấy đám mặc thường phục giằng co cùng thủ hạ của vệ sỹ Nghiêm, mà hình như có bộ phận xông lên lầu, thậm chí Tô Tranh nghe được thanh Mạc Yên Nhiên thét chói tai.

      Tô Tranh nghe được tiếng kêu hoảng sợ của Yên Nhiên, tâm bị siết chặt ngay lập tức, cáu kỉnh chất vấn: “Các ngươi là ai?”

      Trong đám mặc thường phục cầm súng có người ước chừng ba mươi tuổi, đeo kính gọng đen, để tóc húi cua, ta tới trước mặt Tô Tranh và vệ sỹ Nghiêm giải thích: “Chúng tôi theo lệnh của Mạc phu nhân tới mời tiểu thiếu gia .”

      Tô Tranh vạn lần ngờ tới động tác của Mạc phu nhân lại nhanh như vậy, nhìn vệ sỹ Nghiêm, tình hình hôm nay chắc chỉ có vệ sỹ Nghiêm có thể bảo vệ Cách Ly bị mang , chỉ là biết trong trận xung đột này rốt cuộc ta muốn đóng vai nhân vật gì.

      Vệ sỹ Nghiêm tiến lên bước, nhìn chằm chằm người đầu húi cua, lạnh lùng : “Tôi theo lệnh Mạc tiên sinh bảo vệ tiểu thiếu gia cùng tiểu thư, được tiên sinh đồng ý, bất luận kẻ nào cũng được mang tiểu thiếu gia .”

      Người đầu húi cua cùng vệ sỹ Nghiêm liếc nhau cái, tuyệt đối muốn biết quyết tâm của phía bên kia. Bọn họ vốn phục vụ gia tộc, nhưng hôm nay bởi vì chủ nhân của mình, hiển nhiên muốn chiến đấu mất còn.

      Tô Tranh nhanh chóng đánh giá thế cục trước mặt, nhóm vệ sỹ Nghiêm tới mười người, mà nhóm của người húi cua mười mấy ngươi, lại còn mang súng, nếu quả phải ác chiến, chẳng những làm cho người ta chú ý phải rước lấy phiền toái, phía mình nhất định thua thiệt.

      Trong đầu biến chuyển, nảy ra ý hay, dứt khoát ràng: “Các ngươi có thể mang tiểu thiếu gia lqd, nhưng tiểu thư các ngươi được đụng đến con bé chút nào.”

      Vệ sỹ Nghiêm nghe lời này xong, rất sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Tô Tranh.

      Tô Tranh biến sắc, nhìn chằm chằm người đàn ông đầu trọc hỏi: “Như thế nào?”

      Người đầu trọc giống như biết thân phận của Tô Tranh, ta nhìn về phía Tô Tranh cau mày hỏi: “Vị tiểu thư chuyện này có thể làm chủ sao?”

      Vệ sỹ Nghiêm muốn phản đối, lúc này ở đầu cầu thang thanh non nớt bình tĩnh : “Lời ấy thể làm chủ, nhưng lời tôi có thể.”

      Mọi người vừa nghe, vội vàng nhìn về phía cầu thang, lại thấy Mạc Cách Ly bước từng bước từ từ xuống cầu thang, theo sát phía sau là người mặc thường phục cầm súng.

      Sắc mặt Mạc Cách Ly có chút tái nhợt, cậu ta lạnh nhạt nhìn Tô Tranh cái rồi với người đầu trọc: “Chú Tống, tôi với chú.”

      Nhất thời trong lòng của Tô Tranh giống như bị kim châm.

      Cái nhìn của Mạc Cách Ly với mình, giống như bình tĩnh như nước, lại giống như chứa thiên ngôn vạn ngữ, chưa bao giờ biết ánh mắt đơn giản như vậy có thể khiến cho tim của mình đau thế này.
      Last edited by a moderator: 25/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      38.3

      Nghiêm hộ vệ nhìn Mạc Cách Ly thực muốn theo “chú Tống” gì đó kia rời , định ngăn cản, lại thấy Tô Tranh bên cạnh sắc mặt tái nhợt nhìn Mạc Cách Ly, vội vàng hỏi: “Tiểu thư Tô, sao chứ?”

      Tô Tranh chậm rãi lắc đầu, nhịn đau lòng xuống, tới bên cạnh Mạc Cách Ly, lấy đồng hồ cổ tay mình xuống đưa cho Mạc Cách Ly: “Cách Ly , chúng ta quen biết chút, cái này đưa cho cháu làm kỷ niệm, có được ?”

      Mạc Cách Ly cúi đầu liếc nhìn bàn tay kia, rồi ngẩng đầu nhìn Tô Tranh, chậm rãi ngăn lại nụ cười hư ảo. Cậu đưa tay nhận lấy đồng hồ kia, nhìn Tô Tranh lần cuối rồi bình tĩnh : “Chăm sóc tốt cho chị của tôi.” xong cậu tới trước người đầu trọc, nhàn nhạt phân phó: “Chú Tống, chúng ta thôi.”

      Nghiêm hộ vệ vừa thấy, vội vàng lên trước để ngăn cản, nhưng Tô Tranh đưa mắt ra hiệu cho Nghiêm hộ vệ đừng ngăn. mặt Nghiêm hộ vệ tuy có hoài nghi, nhưng vẫn dừng bước lại, hiển nhiên là ta cũng cảm thấy thế cục trước mắt nếu liều mạng vẫn thể giữ tiểu thiếu gia lại.

      Lúc Mạc Cách Ly theo người đầu trọc ngồi lên chiếc xe việt dã vượt đồng, Mạc Yên Nhiên ỳ ạch chạy xuống lầu, bé nhìn qua cửa sổ trong suốt thấy em trai mình rời , nhịn được lớn tiếng kêu lên: “Mạc Cách Ly, nên !”

      Mạc Cách Ly quay đầu nhìn chị cái, cậu gì, bình tĩnh lên xe jeep.

      Ngay lập tức nước mắt Mạc Yên Nhiên chảy ra, bé lắc đầu liều mạng kêu to: “Mạc Cách Ly, em được ! Nếu chị nhảy xuống!”

      Tô Tranh ngẩng đầu nhìn con đứng giữa cầu thang, tiểu nương khóc đương nhiên biết, lúc mấu chốt nhất bé là con cờ bị buông bỏ.

      Ý của Mạc lão phu nhân, cũng chính là ý của chủ nhân cao nhất của Mạc gia. Bọn họ tình nguyện buông tha Mạc Yên Nhiên để đạt được mục đích Tô Tranh cam tâm tình nguyện rời .

      --- ------Puck.d.d.l.q.d---- -----



      Nghiêm hộ vệ bắt đầu cố gắng liên lạc với Mạc Phong, nhưng Mạc Phong giống như hoàn toàn mất tích, bọn họ dùng hết tất cả các cách nhưng vẫn thể nào liên lạc được với Mạc Phong.

      Tô Tranh thấy vậy, biết thời gian chờ ai cả, dứt khoát trực tiếp hỏi Nghiêm hộ vệ tính toán như thế nào. Nghiêm hộ vệ hơi trầm tư, thẳng nhất định phải mang tiểu thiếu gia về.

      Lúc này Tô Tranh hỏi ngược lại Nghiêm hộ vệ, tại sao phải làm như vậy, tiểu thiếu gia bị người đầu trọc mang đương nhiên là theo chỉ thị của chủ nhân cao nhất của Mạc gia, nếu định đoạt lại tiểu thiếu gia chính là đối nghịch với Mạc gia. Đối với vấn đề này, Nghiêm hộ vệ trả lời chút do dự, chỉ nghe theo mệnh lệnh của người là Mạc tiên sinh, mà Mạc Phong ra lệnh bảo vệ tiểu thiếu gia, cho phép bất kỳ ai mang . Hôm nay có cách nào liên lạc được với Mạc tiên sinh, cũng cho bất kỳ kẻ nào mang tiểu thiếu gia .

      Giờ phút này lựa chọn duy nhất của Tô Tranh là tin tưởng Nghiêm hộ vệ, vì vậy nhanh chóng giải thích cho Nghiêm hộ vệ về công dụng của cái đồng hồ cũ kỹ đó. Ở bên trong cái đồng hồ đeo tay, còn có bộ phát tín hiệu nho , dùng điện thoại di động bình thường có GPRS là có thể định vị tới vị trí chỗ ở có đồng hồ đeo tay đó.

      Nghiêm hộ vệ nghe vậy, trong mắt ra tia mừng rỡ như điên, nếu như vậy, bọn họ hoàn toàn có thể theo dõi nhóm người này, sau đó thừa dịp bất ngờ đoạt lại tiểu thiếu gia.

      Mạc Yên Nhiên dd chớp chớp đôi mắt đẫm lệ nhìn dì Tô và chú Nghiêm thảo luận, trong đầu bé rất nhanh chóng làm tình, tội nghiệp hỏi: “Ông nội và bà nội cần cháu nữa sao?”

      Tô Tranh tới bên người bé, thanh ấm áp trấn an : “Yên Nhiên, được nghĩ như vậy.”

      Hiển nhiên Mạc Yên Nhiên tin: “Dì Tô, dì phải gạt cháu, cháu hiểu được là chuyện gì xảy ra.”

      Tô Tranh phản bác được, muốn an ủi Mạc Yên Nhiên, nhưng Mạc gia buông bỏ Mạc Yên Nhiên là .

      Lúc này Tô Tranh nghĩ, có lẽ vào thời điểm mấu chốt, biện pháp cuối cùng của Mạc gia vẫn chính là cất giữ người có giá trị nhất, Mạc gia bọn họ nghiệp vĩ đại, con cháu đông đảo, đoán chừng muốn cất giữ chắc chỉ hai đứa bé trước mặt nay, nếu tình huống như vậy, đương nhiên lựa chọn hy sinh bé giữ lại bé trai.

      Mạc Yên Nhiên mở to hai mắt hỏi Tô Tranh: “Dì Tô, các người muốn đưa Cách Ly trở lại sao?”

      Tô Tranh nhìn Mạc Yên Nhiên chăm chú, gật đầu : “Đúng vậy.”

      Mạc Yên Nhiên lau nước mắt cười : “Cũng tốt, bọn họ cần cháu nữa, nhưng Mạc Cách Ly chắc chắn thể quan tâm đến cháu. Nếu cháu bị ném ra, nhất định em nguyện ý ở lại với cháu.”

      --- ------Puck.d.d.l.q.d---- -----



      Tô Tranh và nhóm người Nghiêm hộ vệ bắt đầu bàn tính xem cứu Mạc Cách Ly ra thế nào, nhưng vào lúc bàn tính, Tô Tranh cũng có tính toán của riêng mình. Tình thế hôm nay, coi như đoạt lại bọn như thế nào, chắc chắn là Mạc phu nhân lại đoạt trở về bên kia thôi, chẳng thà tới rút củi dưới đáy nồi *.

      *Rút củi dưới đáy nồi: nguyên văn 釜底抽薪 (phủđể trừu tân) nghĩa là rút củi dưới đáy nồi, đánh tiêu hao hậu cần để làm quân địch dần phải thua. Là kế sách thứ 27 trong 36 sách lược của quân đội Trung Hoa cổ đại của nhà quân tài ba Tôn Tẫn. Ý của kế sách này là tình hình nước sôi lửa bỏng phải làm cho dịu bằng cách biến to thành , thành có. “Phủ để trừu tân” lúc nào cũng là diệu kế, lớn mang hiệu quả lớn, có hiệu quả .

      có chủ ý này, liền đề nghị nhóm người Nghiêm hộ vệ cứu Mạc Cách Ly, còn Mạc Yên Nhiên và ở lại biệt thự. Nghiêm hộ vệ định để hai người lại bảo vệ Tô Tranh và Mạc Yên Nhiên, nhưng bị lời phía sau của Tô Tranh là lo lắng hành động đoạt lại Mạc Cách Ly thành công, vì vậy cuối cùng quyết định toàn bộ lên đường đoạt lại tiểu thiếu gia.

      Trước khi , Tô Tranh cầu Nghiêm hộ vệ để lại cho cây súng lục để ứng phó với tình huống ngoài ý muốn. Lúc đầu Nghiêm hộ vệ nghe thấy cái cầu đó rất hoài nghi nhìn Tô Tranh, nhưng ta thấy vẻ mặt chắc chắn của Tô Tranh, lại nghĩ tới tình cảnh nguy hiểm lúc trước mà người phụ nữ này sợ hãi chút nào, cuối cùng quyết định để lại cây súng lục trang bị đầy đủ đạn cho Tô Tranh.

      Ngay lập tức trong đại sảnh chỉ còn lại Tô Tranh và Mạc Yên Nhiên, Mạc Yên Nhiên cắn môi giọng hỏi Tô Tranh: “Dì Tô bỏ cháu lại, chứ?”

      Tô Tranh ôm đầu của bé vào trong ngực, nghiêm túc : “Đúng, ta bỏ cháu lại.”

      Mạc Yên Nhiên lại hỏi ngược: “Nếu như dì thể rời giống như Mạc Cách Ly?”

      Tô Tranh tức cười, tính toán hôm nay rời , đích xác là bất đắc dĩ, nhưng chưa từng nghĩ muốn bỏ mặc Yên Nhiên lại, vấn đề ở chỗ Yên Nhiên có muốn theo mình rời ?

      Mạc Yên Nhiên nháy mắt, con ngươi đẫm nước cơ trí khẽ động: “Dì Tô, dì cũng muốn rời sao?”

      Tô Tranh nghiêm túc nhìn Mạc Yên Nhiên, thử thăm dò : “Dì có thể phải rời .”

      Mạc Yên Nhiên nghe xong lời này, nước mắt trong đôi mắt ướt át muốn rơi xuống, bé đau lòng lẩm bẩm: “Các người đều phải rời , Cách Ly , dì cũng muốn .”

      Tô Tranh nhìn bộ dạng tội nghiệp của bé, đột nhiên cảm thấy bây giờ mình rất quá đáng! Tại sao có thể vì thử thăm dò đứa bé này mà khiến cho bé đau lòng đây? Bởi vì tự trách nên lòng của bắt đầu quặn đau, bao giờ nhẫn tâm muốn nhìn bộ dạng đau lòng của Yên Nhiên nữa, tay kéo lấy bé, có chút gấp gáp hỏi: “Nếu như dì muốn rời khỏi đây, cháu nguyện ý rời cùng dì chứ?”

      Mạc Yên Nhiên chưa từng thấy tâm tình dì Tô kích động ôm mình như thế, trong khoảng thời gian ngắn bé sửng sốt, nhưng ngay sau đó bé vùi đầu vào trong ngực dì Tô, hấp thu cái ấm áp quen thuộc mà ao ước ấy. Bé nghe được câu hỏi của dì Tô, vội vàng : “Dĩ nhiên là nguyện ý.”

      Trừ em trai, Mạc Yên Nhiên cảm thấy mình chưa từng có cảm giác thân mật chặt chẽ như vậy với những người khác, bé cũng chưa cảm thấy được cảm giác ân cần những người khác, cho nên giờ phút này bé nghĩ ngợi chút nào, bé nguyện ý.

      Tô Tranh nhắm mắt lại, biét giờ phút này, lời của Mạc Yên Nhiên cũng lý trí, biết hành động của mình chính là dụ dỗ đứa bé, thậm chí biết nếu như Mạc Yên Nhiên biết tất cả chân tướng như thế nào. Nhưng có thời gian, nếu như có thể, nguyện ý dùng toàn bộ nửa đời sau của mình để đền bù cho bé tất cả những gì mình thiếu.

      Đôi tay bé của Mạc Yên Nhiên lục lọi, đưa tới gương mặt trắng nõn của dì Tô thấy chất lỏng ướt át, bé ân cần hỏi: “Dì Tô, tại sao dì khóc?”

      Tô Tranh lau sạch nước mắt, lắc đầu cái: “Dì khóc, chỉ là dì quá vui mừng.”

      Mạc Yên Nhiên hiểu vì sao dì lại vui mừng rơi lệ, nhưng bé nguyện ý chung đụng với người tuỳ tùng cũng có nhiều thời điểm là phụ nữ này. Ở trong tâm linh nho của Mạc Yên Nhiên, trực giác của bé tương đối tin tưởng rằng người phụ nữ này có thể mang đến cho mình ấm áp tha thiết nhất.

      --- ------Puck.d.d.l.q.d---- -----



      Nghiêm Lạc biết Mạc Phong từ khi còn rất , vẫn coi Mạc Phong là thần tượng. Sau này có cơ hội theo Mạc Phong, để Mạc Phong sai khiến, cam tâm tình nguyện. Lầ n này Mạc Phong giao nhiệm vụ bảo vệ mẹ con ba người cho , thề nhất định phụ uỷ thác.

      Bất luận kẻ nào, bao gồm cả Mạc lão phu nhân, đều đừng mơ tưởng cướp hai đứa bé từ trong tay !

      ngày này, dẫn theo thủ hạ dốc hết toàn lực, đương nhiên là đoạt lại được Mạc Cách Ly. làm cực kỳ đẹp đẽ, thừa dịp bên kia chưa chuẩn bị mà đánh bất ngờ, tất cả đều thuận lợi, mà Mạc Cách Ly thấy tất cả trước mắt, hai lời liền theo bọn họ trở lại.

      Theo ý của Nghiêm Lạc, cho rằng căn biệt thư kia thích hợp để ở nữa, cái gọi là thỏ khôn có ba hang, anht ính toán lập tức đem ba mẹ con nơi khác. Chỉ tiếc, khi mang tiểu thiếu gia trở lại căn biệt thự, ngờ phát ra Tô Tranh cùng tiểu thư thấy nữa!

      Lúc này Nghiêm Lạc choáng váng, tìm tòi tất cả các xó xỉnh xung quanh, nhưng phát được bất kỳ đầu mối gì.

      Ngược lại Mạc Cách Ly chứng kiến tất cả lại rất tỉnh táo, cậu đưa tay tìm chiếc đồng hồ đeo tay nữ cũ kỹ giấu trong túi, nhấc chân lên lầu vào phòng của Mạc Yên Nhiên. Lúc ấy Nghiêm Lạc tìm kiếm xung quanh xem có dấu vết gì hay , nên chú ý tới tiểu thiếu gia sau khi tiến vào xảy ra chuyện gì. Đây là sơ sót, sơ sót này khiến cho trong khoảng thời gian rất lâu cũng cảm thấy có mặt mũi nào mà đối diện với Mạc Phong.

      Buổi tối hôm đó, thấy Mạc Cách Ly.

      Lúc Nghiêm Lạc xông lên lầu, phát bàn trong phòng của Mạc Yên Nhiên có cuốn tập.

      Trong cuốn tập có trang giấy bị xé xuống, nhưng trang giấy trắng phía dưới mơ hồ có thể thấy dấu vết từng có người viết chữ tờ giấy bị xé kia lưu lại.

      Nghiêm Lạc quay về phía ánh đèn nghiêm túc nhìn dấu vết mơ hồ tờ giấy trắng này, sợ ngây người.

      bắt đầu ý thức được, mình phạm vào sai lầm lớn.

      Sai lầm của ở đây, ràng phát người phụ nữ kia bất thường nhưng tại thời điểm mấu chốt nhất lại tin tưởng ta!

      Chẳng những ném tiểu thư cho người phụ nữ này, hơn nữa còn giao cho ta cây súng lục!
      Last edited by a moderator: 25/5/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39. Mẹ con ba người trốn thoát.

      39.1

      Trong khi vì để tìm vị tiểu thiếu gia chạy trốn, người đầu trọc quay trở lại biệt thự lần nữa, vì đền bù sai lầm của mình, Nghiêm Lạc tìm kiếm hỗn loạn ở thị trấn xung quanh, ở trong rừng cây rậm rạp, trải qua tìm tòi phen, rốt cuộc Mạc Cách Ly tìm được chị của mình cùng Tô Tranh.

      Mạc Yên Nhiên thấy Mạc Cách Ly lqd xuất , lập tức nhào tới, nước mắt ào ào chảy xuống: “Mạc Cách Ly cái tên đại bại hoại này, chị biết là em bỏ chị mà chạy mình mà.”

      Mạc Cách Ly đỡ Mạc Yên Nhiên dậy, bình tĩnh : “Chị cảm thấy nóng sao?”

      Đầu tiên Mạc Yên Nhiên sửng sốt, ngay sau đó hiểu được cậu là ngày vốn nóng mà mình còn nhào tới, gương mặt còn sót giọt lệ, giận dữ dậm chân : “Hừ, sớm biết vậy nhắn lại cho em, sớm biết vậy chờ em!”

      Mạc Cách Ly lơ đễnh, nhìn tờ giấy bài tập trong tay có chữ viết, nhàn nhạt nhìn Tô Tranh bên cạnh : “Chắc bọn họ tìm hướng phía Đông.”

      Tô Tranh ngạc nhiên nhíu mày, thực tế thương lượng với Mạc Yên Nhiên là quyết định chờ Mạc Cách Ly ngày, nếu như Mạc Cách Ly thể tự mình trốn ra, vậy và Mạc Yên Nhiên chỉ có thể chạy ra ngoài trước. Đêm nay khi Mạc Cách Ly đến chỗ này, thể thay đổi cách nhìn lần nữa đối với đứa bé trai này. Bây giờ Mạc Cách Ly những người đó chạy hướng ngược lại càng làm cho Tô Tranh ngạc nhiên hơn.

      Mạc Cách Ly đưa tờ giấy bài tập có ghi chép ra, bình tĩnh giải thích: “Cháu cầm theo tờ giấy ghi chép này, vì để phòng ngừa bọn họ đuổi theo, cố ý viết lên tin tức dẫn dụ bọn họ ở trong sách bài tập của Yên Nhiên.”

      Mạc Yên Nhiên bĩu môi tin: “Hả? Bọn họ có thực tin những gì em viết ? Bọn họ cũng ngốc!”

      Trong nháy mắt Tô Tranh hiểu được ý của Mạc Cách Ly, giải thích cho Mạc Yên Nhiên: “Cách Ly viết chữ lên giấy bài tập của cháu, khiến cho lưu lại dấu vết ở trang giấy phía dưới, sau đó xé trang giấy có chữ viết . Cứ như vậy, nhất định bọn họ cho là chúng ta cẩn thận lưu dấu vết lại, ngược lại tin mà nghi ngờ.”

      Mạc Yên Nhiên hiểu được, đoạt lấy tờ giấy bài tập trong tay Mạc Cách Ly, nhịn được vỗ vai Mạc Cách Ly tán dương: “Cách Ly hổ là em trai của chị nha, quả nhiên là thông minh!”

      Mạc Cách Ly bất đắc dĩ nhìn Mạc Yên Nhiên cái, quay sang Tô Tranh hỏi: “Kế tiếp hai người định đâu?”

      Lòng Tô Tranh hơi trầm xuống, chú ý tới Mạc Cách Ly là hai người định đâu chứ phải là chúng ta định đâu. trầm ngâm chút rồi giải thích cho Mạc Cách Ly: “Dì cùng Yên Nhiên tính toán trước chặn chiếc xe đường cao tốc, sau đó nghĩ cách chạy núp, chờ mọi chuyện qua rồi tính toán tiếp.”

      Nụ cười mặt Mạc Yên Nhiên từ từ biến mất, bé tới bên cạnh Mạc Cách Ly cầm tay của cậu, trầm giọng : “Cách Ly, bà nội cần chị nữa, bà muốn em cũng quan tâm đến chị.”

      Vẻ mặt vô tình của Mạc Cách Ly từ từ ra chút bi ai, cậu cầm lại tay của chị mình, bình tĩnh kiên định : “ quan trọng, nếu bà cần chị nữa, vậy em cũng cần bà, nếu phải chúng ta cùng .”

      Nước mắt Mạc Yên Nhiên rơi xuống lần nữa, bé lại nhào tới ôm lấy cổ em trai mình, vừa khóc nức nở vừa : “Cách Ly, em tốt với chị nhất!”

      Lần này Mạc Cách Ly đẩy chị mình ra, chỉ là sắc mặt câu nặng nề nhìn về phía Tô Tranh.

      Giờ phút này lòng của Tô Tranh lại sôi trào gay gắt, tận mắt thấy hai đứa bé của mình vì bị uất ức mà chọn rời Mạc gia . Chuyện này đối với vốn là cơ hội rất tốt, nhưng tình nguyện vĩnh viễn phải nhìn màn này.

      Trái tim trẻ rất ớt, tâm của Mạc Yên Nhiên nhạy cảm, ra bé sớm cảm nhận được có lẽ mình là đứa bé được thích, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại bị buông bỏ, bé lại bị thương tổn rồi.

      Tô Tranh biết tương lai của hai đứa bé như thế nào, nhưng giờ khắc này, tự thề với lòng mình, dùng tất cả tính mạng của mình để đền bù cho hai đứa bé. cố gắng hết sức để mang lại hạnh phúc cho bọn chúng, để bất kỳ kẻ nào có cơ hội tiếp tục làm tổn thương bọn chúng.

      Lúc nghĩ tới đây, Tô Tranh lặng lẽ cúi đầu, đối với vẫn còn cửa ải lớn khó khăn. Hai đứa bé còn biết thân phận thực của , rốt cuộc bọn chúng có thể tiếp nhận mình đây?

      Mạc Cách Ly là đứa bé thông minh, Tô Tranh vẫn cảm thấy Mạc Cách Ly ý thức được điều gì đó, nhưng cậu lại ra, đây là vì cái gì?

      trong lúc trong lòng Tô Tranh bắt đầu đấu tranh, Mạc Cách Ly trấn an được cảm xúc của chị mình, lôi kéo tay bé từ từ tới bên cạnh Tô Tranh, rất trịnh trọng nhìn .

      Trong lòng Tô Tranh trầm xuống, vẻ mặt của Mạc Cách Ly giống như là muốn quyết định việc hệ trọng.

      Trong lòng Tô Tranh bắt đầu có cảm giác sợ hãi, biết đứa bé gặp phải loại tình huống này đưa ra quyết định gì.

      Mạc Cách Ly ngửa mặt nhìn Tô Tranh lâu, cuối cùng nhàn nhạt mở miệng : “Lúc này dì đem chúng cháu rời thôi.”

      Giờ khắc này, Tô Tranh ngây ngẩn cả người, đầu óc trống rỗng, cuối cùng chỉ có thể cà lăm hỏi: “Rời ? .... đâu?”

      Mạc Cách Ly rũ mắt suy nghĩ chút, rồi thêm: “Cái này phải hỏi dì, phải sao?”

      Ngay lập tức Tô Tranh đỏ mặt, xem kỹ ánh mắt của Mạc Cách Ly, cuống quýt gật đầu cái, nặng nề : “Được!”

      **********

      Đối với lần trốn này, mặc dù Tô Tranh bất ngờ, nhưng may là kiểm tra ràng vị trí địa lý trước mặt rồi, cũng vui mừng phát ra nước láng giềng thân cận là địa phương quen thuộc mà từng qua.

      Chỉ cần xuống khỏi ngọn núi lớn này chính là đường cao tốc nối thẳng tới biên giới, mà bên ngoài đường biên giới chính à quốc gia có kinh tế kém xa bằng nước mình, quốc gia phát đạt Y. Tô Tranh thương nghị qua với Mạc Cách Ly, bước đầu tính toán từ nơi này chạy trốn tới nước láng giềng Y. Năm xưa lúc Tô Tranh từng đến nước Y, ở nước Y cũng có vài người bạn có thể tín nhiệm, vì vậy khi tới nước Y, ngụy tạo thẻ căn cước, lấy tiền bạc ra mà chạy đến những quốc gia khác chính là dễ dàng rồi.

      Mà vấn đề lớn nhất trước mắt chính là vượt qua vòng vây của Nghiêm Lạc cùng người đầu trọc, thuận lợi từ trong núi chạy trốn tới đường cao tốc.
      Last edited by a moderator: 25/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      39.2

      Ba người bọn họ bắt đầu thảo luận xem nên hướng nào. Xét thấy đám người kia đuổi theo hướng Tây, Mạc Yên Nhiên đề nghị nên theo hướng Đông, vòng theo hướng Đông rồi xuống núi lên đường cao tốc. Tô Tranh trầm ngâm chút, quay đầu hỏi quan điểm của Mạc Cách Ly.

      Mạc Cách Ly suy nghĩ chút rồi chúng ta nên trực tiếp xuống núi.

      Mạc Yên Nhiên đương nhiên phản đối, ở chân núi chú Tống chờ bọn họ!

      Mạc Cách Ly giải thích nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cho dù chân núi có người canh giữ, nhưng đoán chừng cũng lơ là sơ suất, bởi vì họ nghĩ rằng mình trốn chạy lại trở về nơi đó lần nữa. Tuy hôm nay có thể tạm thời lừa gạt bọn họ, nhưng bọn họ về hướng Tây tìm kiếm rất nhanh phát ra được, lập tức có thể truy xét hướng ngược lại, đến lúc này chúng ta đều là phụ nữ và trẻ , đường núi tốc độ chạy trốn khẳng định bằng đối phương, nhất định bị thua thiệt.

      Qua phen phân tích đạo lý ràng của Mạc Cách Ly, Tô Tranh gật đầu liên tục, trong lòng thầm tán thưởng, còn Mạc Yên Nhiên chỉ há to mồm ngạc nhiên. Cuối cùng toàn bộ bọn họ đều thông qua, thẳng từ nơi này trèo qua đỉnh núi chạy thẳng tới đường cao tốc, mục tiêu là trước khi trời sáng chạy tới chân núi lấy được chiếc xe.

      Tay phải Tô Tranh nắm tay Mạc Yên Nhiên, tay trái dẫn theo Mạc Cách Ly, ba người cẩn thận xuống núi. Trong núi sâu lúc nửa đêm, chung quanh khó tránh khỏi có các thanh kỳ quái, nghe rất đáng sợ. Mà bởi vì đêm hôm khuya khoắt, tối tăm, căn bản là trong núi rậm rạp, ó thành hình con đường, bên cạnh đầy cỏ dại cùng nhánh cây lộn xộn, hơn nữa ngay cả ánh sáng yếu ớt điện thoại bọn họ cũng dám dùng, bọn họ lại rất khó khăn, thỉnh thoảng còn phải lấy ra la bàn để tìm phương hướng. Mạc Yên Nhiên ngày thường yếu ớt, thỉnh thoảng bị nhánh cây móc đến rối tóc, hoặc bị cạ vào tảng đá đều có khả năng. Tô Tranh vốn cho là Mạc Yên Nhiên chịu đau khổ nổi oán trách, ai biết tiểu nương này hai lời, chân cao chân thấp hứng thú tràn trề, thỉnh thoảng còn có thể lấy nhánh cây bên cạnh cầm trong tay chơi.

      Lúc ra, Tô Tranh chuẩn bị ba lô lớn, bên trong có các loại vật phẩm cấp cứu khẩn cấp, dĩ nhiên cũng có nước và thức ăn. Ước chừng được hai giờ, mặc dù Mạc Yên Nhiên lời oán trách nào, nhưng hiển nhiên kiệt sức thở hồng hộc, liền đề nghị nghỉ ngơi chút. Thể lực Mạc Cách Ly cũng tốt, nhưng cũng suy nghĩ đén hai người phụ nữ bên cạnh, đặc biệt là chị mảnh mai của mình, cũng đồng ý ngồi xuống nghỉ ngơi chút rồi tiếp tục về phía trước.

      Tô Tranh kéo chút cỏ khô ở bên cạnh trải lên mặt đất, làm chỗ ngồi cho Mạc Yên Nhiên và Mạc Cách Ly, sau đó lấy chocolate từ trong ba lô ra phân phát cho mọi người. mang theo nhiều nước, chỉ có bình, lấy ra cho Mạc Yên Nhiên uống trước, Mạc Yên Nhiên uống vài ngụm rồi đưa cho Mạc Cách Ly. Mạc Cách Ly giống như đói, chỉ ăn miếng chocolate, sau đó uống ngụm nước rồi trả lại cho Tô Tranh.

      Tô Tranh thấy Mạc Cách Ly ăn cái gì, suy đoán là cậu sợ tối hôm nay bọn họ có cách nào chạy từ trong núi ra, có thể phải tránh ở trong núi ngày, liền an ủi cậu: “Nếu như phải núp ở trong núi, trong núi này có rất nhiều thứ có thể ăn được.”

      Mạc Cách Ly ý thức được Tô Tranh hiểu tâm ý của mình, con ngươi thâm trầm đen nhánh nhìn cái, gật đầu : “Cháu biết , chẳng qua là cháu đói bụng.” Tô Tranh nhìn cảnh này, cũng ép buộc nữa, tự mình nhận lấy rồi uống vài ngụm.

      Sau khi ba người nghỉ ngơi chút, Mạc Yên Nhiên liền dùng dằng đứng lên, đề nghị chúng ta phải tiếp tục gấp rút mà lên đường thôi. Lần này khiến Tô Tranh kinh hãi, phải biết rằng ình thường Mạc Yên Nhiên là đại tiểu thư ăn sung mặc sướng, biết Mạc Yên Nhiên rất mệt mỏi, nhưng lúc này ngược lại chính là bé chủ động đưa ra đề nghị lên đường.

      Mạc Yên Nhiên thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tô Tranh, ngượng ngùng cười : “Chúng ta phải chạy tới chân núi trước khi trời sáng, cháu muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vẫn là tranh thủ leo núi !”

      Tô Tranh vui mừng sờ sờ tóc mượt như tơ của bé, cúi đầu dọn dẹp các thứ vào ba lô, chuẩn bị đeo lên lưng để lên đường. Mạc Cách Ly ở bên cạnh bình tĩnh đề nghị: “Để cháu mang đoạn .”

      Mạc Yên Nhiên cũng ý thức được cái ba lô đó rất nặng, nếu như dì Tô vẫn tiếp tục mang rất khổ cực, chỉ là bé cũng biết mình có khả năng đeo cái ba lô đó, liền đề nghị: “ bằng cháu cùng Cách Ly mang nó , người nhiều sức mạnh lớn!”

      Tô Tranh nhìn hai đứa bé hiểu chuyện, trong lòng dâng lên cảm khái vô hạn cùng an ủi. Chỉ là làm sao có thể để cho đứa bé chưa trưởng thành phát triển Mạc Cách Ly mang cái ba lô như vậy đây?

      lắc đầu cười cười : “Cái ba lô này cũng nặng, dì mang hoàn toàn thành vấn đề. Nhưng nếu các cháu hiểu chuyện như vậy, vậy chờ dì mệt mỏi rồi đưa cho các cháu mang .”

      Chờ dì mệt mỏi để cho các cháu mang, nhưng dì mệt, vĩnh viễn mệt mỏi.
      Last edited by a moderator: 27/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40. Ngoại truyện về Mạc Cách Ly

      40.1

      Trong tiệc sinh nhật mười tuổi của tôi và Yên Nhiên, ngoài cửa xảy ra vụ tai nạn xe cộ, sau nhiều năm, ấn tượng về tình tiết khi đó vẫn khắc sâu như cũ đối với tôi.

      Người phụ nữ đó, muốn kín đáo đưa cặp tượng gỗ con nít cho tôi và Yên Nhiên, nhưng chúng tôi muốn nhận, lúc ấy tôi có cảm giác người phụ nữ này rất giống với đông đảo những người phụ nữ khiến cho tôi chán ghét, tôi nghĩ nhất định phải viết hai chữ bài xích lên mặt của mình, vì vậy xem ra người phụ nữ đó có chút bi thương.

      Chuyện gì xảy ra tiếp theo tôi nhìn thấy, khi tiếng thắng xe chói tai vang lên, tôi nghe thấy thanh kêu gào tê tâm liệt phế (mãnh liệt đến xé lòng) tôi mới ý thức được chuyện gì, vội vàng chạy theo số đông khách khứa ra ngoài.

      thanh kêu gào tuyệt vọng mà tê tâm liệt phế là do cha của tôi phát ra.

      Cha run rẩy ôm chặt lấy người phụ nữ đó, đôi tay tái nhợt của người phụ nữ đó vẫn nắm chặt tượng gỗ con nít.

      Lúc ấy máu me khắp người , đôi tay tái nhợt mà yếu đuối, tượng gỗ tinh xảo mà cổ xưa, máu đỏ tươi mà hỗn độn, màn này cho tôi rất nhiều tác động, trong thời gian tương đối dài đều ngừng lên trước mắt tôi.

      ấy thể động đậy, chỉ có đôi môi run rẩy, hình như muốn dốc hết sức biểu đạt điều gì đó, nhưng thể ra.

      Cha ôm chặt lấy ấy, vừa khóc vừa điều gì đó với ấy.

      Tôi rất muốn biết ràng rằng rốt cuộc chuyện này là như thế nào, nhưng rất nhanh tôi và Yên Nhiên bị ngăn trở, sau đó dưới mệnh lệnh của bà nội, chúng tôi bị người ta cưỡng ép mang .

      Chính tại lúc tôi xoay người rời , nhìn xuyên qua khe hở lần cuối, chỉ thấy mặt cha là tuyệt vọng, khổ sở, hối hận, những tâm tình mãnh liệt này từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy qua mặt cha. Cha là người hỉ nộ lên mặt, cha rất ít khi biểu đạt mãnh liệt như vậy.

      Tôi nghĩ, nhất định người phụ nữ này có quan hệ rất sâu xa với cha.

      Trong thời gian tương đối dài trong cuộc sống sau này, tôi nhìn thấy cha. Hỏi bà nội chuyện này, bà nội cũng thuận miệng qua, giống như người phụ nữ chết là chuyện hề quan trọng gì mà thôi.

      Chẳng qua là tôi biết nhất định đây phải là chuyện , bởi vì khoảng thời gian đó, bảo mẫu cùng vệ sĩ rất để tâm, bọn họ cho chúng tôi ra ngoài, giống như là sợ chúng tôi biết hoặc là nhìn thấy điều gì đó.

      Hơn nữa ngày đó cha khóc đau đớn đến như vậy, nhất định là cha rất đau lòng

      Người phụ nữ này là ai, lại có ảnh hưởng lớn như vậy đối với cha?

      Đoạn thời gian đó, chuyện này là điều bí , che phủ ở trong đầu của tôi, thạt lâu cũng tan .

      Qua hai năm, tôi nhớ trong bữa tiệc sinh nhật mười ba tuổi của chúng tôi, người cha xa cách từ lâu lại xuất . Thoạt nhìn cha càng thêm nghiêm nghị, càng thêm lãnh khốc, có bất kì nụ cười nào, trong ánh mắt nhìn tôi và Yên Nhiên còn có chút xa cách.

      Tôi vồn cũng quen thuộc với cha. Mặc dù tôi biết nhất định cha trải qua chuyện cực kỳ đau lòng, nhưng khi đó tôi học được quan tâm và để ý.

      Khi đó, giữa tôi và cha, cũng chỉ có tầng liên hệ máu mủ mà thôi.

      Tuổi của cha khi đó , củng đến lúc lập gia đình rồi, nhưng cha quyết định cả đời này lập gia đình. Cho dù bà nội khuyên vô số lần, dù cho ông nội tức điên, cho dù mọi người toàn gia tộc thay nhau xuất trận, cha vẫn giữ nguyên quyết định lập gia đình. Cuối cùng tất cả mọi người cũng ép buộc được cha, cũng chỉ có thể theo ý cha. Khi ấy mọi người còn cho rằng ngày nào đó cha gặp được người trong lòng mà thay đổi quyết định.

      Nhưng mặc cho các qua bên cạnh cha, cha vẫn giống như rối loạn. từ đó mọi người trong nhà bắt đầu từ từ bỏ qua.

      Ở ngoại ô cha có căn biệt thự, vào ngày nghỉ cha thích ở đó mình, ngay cả người giúp việc cũng cho vào, cũng ai biết cha làm cái gì bên trong.

      Khi tôi mười bảy tuổi, trong nhà quyết đinh đưa tôi và Yên Nhiên ra nước ngoài du học. lần đó cha chợt gọi tôi tới, đây là lần đầu tiên tôi may mắn được tiến vào khu vực riêng tư của cha.

      Tôi vẫn còn nhớ rất . Trong biệt thự của cha bày đầy tượng gỗ, khắp nơi đều là tượng gỗ, nhiều đến mức khiến cho người ta phát sợ.

      Tôi thấy cha điêu khắc gỗ, cha cúi đầu nghiêm túc điêu khắc từng dao từng dao.

      Tôi bỗng nhiên nhớ tới người phụ nữ kia có đưa cho chúng tôi cặp tượng gỗ con nít, vậy tượng gỗ bị máu nhuộm đỏ đó bây giờ ở đâu?

      Lần đó, cha ít lời với tôi, tình ý sâu xa, tôi nghiêm túc lắng nghe, đây là lần đầu tiên chúng tôi chỗ chuyện giống như cha con.

      Lúc rời , tôi thấy cha đứng lên từ trong đống vụn gỗ lau tay, ôm lấy cái hộp gỗ ở bên cạnh.

      Tôi lập tức sợ ngây người, cái hộp gỗ đó là hũ tro cốt.

      Tôi từ từ trưởng thành, Yên Nhiên cũng trưởng thành.

      Ở trong mắt người khác, tôi tuấn mỹ, tỉnh táo, lãnh đạm, còn có đầu óc thiên tài, có rất nhiều dùng ánh mắt ái mộ nhìn tôi, nhưng tôi có chút cảm giác nào.

      Yên Nhiên cũng càng ngày càng xinh đẹp. cũng càng ngày càng quái đản.

      Chị kết giao với rất nhiều bạn trai, sau đó bỏ rơi từng người . Chi say rượu, thậm chí hít cả thuốc phiện.

      Sau khi tôi phát được điểm này,tôi bỗng nhận ra, biết từ lúc nào, khoảng cách giữa tôi và Yên Nhiên càng lúc càng xa.

      Chị suy nghĩ gì tôi cũng biết.

      Tôi muốn mặc kệ chị, cũng bắt đầu để ý, thậm chí chị la hét với tôi, tại sao em để ý đến chị, em cũng có tư cách!

      Tôi chỉ có thể trầm mặc.

      Trước kia tôi biết đau khổ của cha, nhưng bây giờ tôi biết được đau khổ của người chị song thai với mình.

      Tới ngày, tôi ôm chị từ buổi vũ hội cuồng loạn trở về, khắp người chị toàn mùi rượu. thậm chí có cả mùi thuốc phiện.

      Sau thời gian dài đè nén, lửa giận của tôi chợt bộc phát, gần như là bóp cổ chị mà hỏi chị, rốt cuộc chị muốn làm cái gì?

      Chị liền khóc, ôm ngực em hiểu nỗi khổ sở của chị, hiểu rốt cuộc chị có nhiều đau đớn.

      Trái tim của tôi bắt đầu nặng nề và vô lực.

      Yên Nhiên ở trong lòng của tôi khóc đến run rẩy, nhưng cuối cùng chị mang theo nước mắt đau thương , nếu như em muốn biết vĩnh viễn cũng cần biết.

      Từ sau ngày đó, Yên Nhiên cắt mái tóc dài xinh đẹp, ném váy áo đẹp đẽ , chị rời đất nước giàu có mà tới địa phương xa xôi nghèo nàn, giáo dục phổ cập cho những đứa trẻ nghèo kia.

      Lần này của chị, chính là cả đời.

      Khi tôi ba mươi tuổi, bệnh tình của cha nguy kịch.

      Mọi người lúc này mới biết, ra nhiều năm như vậy cha làm bất kỳ kiểm tra thân thể nào, cũng cự tuyệt các phương pháp trị liệu, gần như là cha mặc kệ cho bệnh tình nguy hiểm.

      Cha từ từ tự sát,

      Yên Nhiên trở lại, chị đen, gầy, trầm mặc, giống bộ dạng Mạc đại tiểu thư năm đó chút nào.

      Yên Nhiên rất lạnh lùng với tôi.

      Chị chuyện mình với cha, sau khi chị từ phòng bệnh ra, sắc mặt rất xấu.

      Tôi nhìn thoáng qua chị, rồi tôi vào phòng bệnh.

      Cha bị bệnh tật hành hạ lâu ngày đến mức ánh mắt vô hồn tuyệt vọng nhìn lên trần nhà, thấy tôi vào mới bảo tôi ngồi xuống.

      Cha mở miệng hỏi tôi,con có biết vì sao cha thích điêu khắc ?
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :