1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Cần Cục Cưng Không Cần Cha - Bạch Nhãn Lang Quân (15) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11: Hang hổ sói con?

      Edit: thuonglu

      Beta: Đào

      Tát Vân La bị đám nam nhân áp giải lảo đảo ra bên ngoài hành cung. Phía sau là hắc y nam tử đeo mặt nạ gắt gao theo sát, ánh sáng từ cây đuốc chiếu vào mặt nạ lạnh như băng khiến càng thêm quỷ dị cùng lãnh khốc, tuy thấy khuôn mặt, nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm mắt nam tử gắt gao nhìn chằm chằm mình.

      Nam nhân toàn thân cao thấp đều mang theo hơi thở tử vong lạnh lẽo này đến tột cùng là loại người nào?

      đến bên ngoài Hàm Quang điện, hắc y nam tử đột nhiên dừng lại, đem theo thứ được cầm trong tay binh sĩ, tiến lên từng bước, lẳng lặng đến cái đền hết sức xa hoa trước mắt, châm ngọn lửa phóng vào hàm quang điện, theo đường dẫn sớm được bố trí tốt chui vào trong điện, ngọn lửa càng thiêu càng lớn khiến khói bụi mịt mù, trong khoảng thời gian ngắn, ánh lửa sáng đến tận trời.

      " !” Nam nhân mạnh mẽ ném cây đuốc trong tay xuống, lạnh lùng cứng rắn phát ra mệnh lệnh, binh sĩ phía sau đồng thời lên tiếng, giống như người liên can hoả tốc ly khai khỏi trường.

      Vừa mới đánh nhau thể lực bị tiêu hao khá nhiều, lại bị lửa lớn cực nóng tiếp cận, Tát Vân La sớm kiệt sức, tùy ý hai binh sĩ dùng dây thừng trói hai tay lại, áp giải .

      Để ý thấy hành động nhanh nhẹn, đâu vào đấy của đám binh sĩ, Tát Vân La có chút kinh ngạc, xem ra đội kỵ bịnh này rất là nhanh đây, bởi vì cho dù nàng là nữ nhân cũng bị nhét vào trong xe mà cùng cưỡi ngựa giống các binh sĩ khác .

      Điều duy nhất giống là, hai tay nàng bị trói cho ra phía sau, ngồi lưng ngựa mà cương ngựa lại bị người khác khống chế.

      Đội ngũ di chuyển với tốc độ rất nhanh, ngựa cũng ngừng nghỉ lấy lần, đường chạy như điên, vào lúc chạng vạng bọn họ tới phụ cận của rừng cây, phỏng chừng là tính đóng quân dã ngoại, bởi vì bọn họ dựng lều trại cùng đốt lửa ở ven đường.

      Tát Vân La cẩn thận quan sát chút, phát chính mình được tổ binh sĩ phụ trách trông giữ, tại mấy chục người kia vây quanh đống lửa vừa chuyện vừa nấu nướng này nọ, nàng chỉ có thể nghe đứt quãng bọn họ đến cái nam nhân gì đó.

      biết bọn họ có thân phận gì, chỉ biết là bọn họ giả dạng như là thị vệ.

      Sau trận chuyện phiếm, mấy người đó đều đứng dậy uy mã hoặc là canh gác, lưu lại mình nàng ngồi ở nơi này, lưng tựa vào gốc cây đại thụ, trước mắt là đống lửa, binh lính thủ vệ canh gác ngay gần đó vài bước. Tát Vân La ngoại lệ trở nên nhu thuận, lời nào, chính là cặp mắt hoa đào xinh đẹp như lơ đãng chuyển động qua lại, thầm xem xét hoàn cảnh xung quanh.

      Khi màn đêm buông xuống, người binh sĩ trẻ mang đến ít lương khô và nước, nhìn thấy cái đầu cúi xuống bất động của Tát Vân La, trong lòng khỏi có chút mềm , xoay người thả dây thừng tay Tát Vân La xuống, câu:" Ăn chút gì ."

      Tát Vân La hơi động nhìn xuống, chút khẩu vị cũng có, đường nảy xóc đem đồ ăn trong bụng nôn ra ngoài hết là cảm tạ trời đất rồi, đừng là ăn thêm cái gì, ngửi mùi thôi muốn nôn mửa.

      Nhưng là nếu ăn, chỉ sợ thân thể xương cốt yếu đuối này chưa kịp bị tra tấn đến chết bị đói chết ở đường, để bảo tồn thể lực, Tát Vân La bắt buộc chính mình phải ăn, nghĩ vậy liền đưa tay ra tiếp nhận lương khô, dùng thanh khàn khàn :" Cám ơn!" Sau đó liền giống như là thấy được kẻ thù, lạnh lùng cắn xuống ngụm, ngấu nghiến đem chúng nuốt xuống.

      Thể lực được khôi phục chút, thầm hoạt động cho tay chân đỡ tê, đánh giá lại bốn phía, Tát Vân La nâng mặt lên hé ra khuôn mặt điềm đạm mà đáng , đôi mắt hoa đào câu hồn ngấn nước trong veo, nũng nịu như cánh hoa lê trong cơn mưa, khuôn mặt phủ lên chút tia xấu hổ biểu tình sợ hãi nhìn người binh lính trẻ thấp giọng :" Đại ca, ta được tốt lắm? Ta...... Ta nghĩ có thể xí......được …"

      " A? Này......" thị vệ khỏi sửng sốt chút, lập tức ngẩng đầu, khó xử nhìn thoáng qua phía binh lính khác trông coi Tát Vân La.

      Đại vương phân phó trông coi kỹ lưỡng nữ nhân này, tuy chưa phải đối xử tử tế với nàng, nhưng cũng dặn có thể ngược đãi nàng. Đại vương tự mình chuẩn bị suốt đêm, tỉ mỉ chọn lựa tám trăm kỵ binh, tự mình nhảy vào trong điện bắt được cũng chỉ ra lệnh áp giải .

      Theo đại vương mấy năm nay, cho tới bây giờ vẫn chưa bắt gặp vì người nữ nhân nào mà xúc động, dụng tâm như vậy, còn dặn dò dặn dò lại. Bọn thị vệ đường nhìn thấy ánh mắt của đại vương thường dừng ở thân thể của nàng, liền hiểu được nữ tử xinh đẹp này ở trong mắt đại vương có phần nào phân lượng.

      Đại vương bất chấp rắc rối bắt được nữ tử này, đường đương nhiên phải trông coi cẩn thận, tuyệt đối thể phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn. Lại nhìn mỹ nhân trước mắt này mang theo nước mắt yếu đuối dáng vẻ xấu hổ, thị vệ cảm thấy khó xử, nhất thời cũng thể mở miệng cự tuyệt cho được.

      Tát Vân La nhìn ra do dự, lập tức tăng thêm công kích, thầm dùng sức bấu cánh tay cái, liền cảm thấy đau mà nước mắt tràn mi, nhân tiện :"...... Làm ơn mà,… cái phương tiện này......"

      Thị vệ càng thêm khó xử, vừa nhấc đầu lên lại thấy người đến đây, khỏi vui vẻ, mở miệng cung kính kêu tiếng:" Thị vệ trưởng!"

      Cười vội vàng qua, đem cái cầu khó mà mở miệng của Tát Vân La ra chút, có số việc có thể nhẫn nhịn nhưng cái này......

      Thị vệ trưởng liếc mắt nhìn Tát Vân La chỉ thấy giai nhân tuyệt sắc vẻ mặt ngượng ngùng khó nhịn, sụp mi thuận mắt, cuối cùng quyết định, cho thị vệ đem góc rừng cây rậm rạp bao quanh lại, sau khi kiểm tra kĩ thị vệ mặt hướng ra ngoài giơ cây đuốc lên liền vài người bước tới, tay giơ cao đuốc để chiếu sáng, sau đó thỉnh Tát Vân La vào.

      Bọn họ cũng có ngu ngốc, hơn nữa cũng rất là cẩn thận, Tát Vân La khỏi gật đầu, tinh tế nhìn xung quanh, chỉ có vài lùm cây rậm rạp, ít cây cao lớn tươi tốt xanh um, có lấy nơi để trốn, trong lòng khỏi có chút sốt ruột.

      Nghe những người này , nửa đêm là có thể tới, nàng nghĩ ra nữ nhân có cái gì quan trọng để sử dụng mà muốn những người trông coi nghiêm mật như vậy, lại vội vàng áp tải , chẳng lẽ là nhân vật trọng đại nào nhìn trúng này nàng công chúa mỹ lệ này? Nếu là như vậy thực là ổn, nàng chính là rất thích loại cảm giác giống hàng hóa bị người đoạt đến cướp .

      Đào tẩu, nhất định phải đào tẩu! Sau khi xem xét kĩ lưỡng, Tát Vân La lựa chọn cây đại thụ tươi tốt phải mấy người mới ôm, các cành lá xum xuê, thân trong đó có lẽ tránh né được tạm thời.

      Quyết định xong liền hề chần chờ mà đem làn váy dài cột chắc, lộ ra trung y màu trắng, cởi giầy đem chôn ở bụi cây gần đấy, chỉ còn lại vớ bên trong, Tát Vân La vận dụng những kỹ xảo từng đặc huấn qua, thầm dùng sức, leo lên ôm lấy đại thụ .

      " Cọ cọ cọ " vài cái, giống như hầu tử leo đến chỗ có những tá lá vừa già vừa rậm trốn .

      Thị vệ trưởng ở bên ngoài vòng tròn lo lắng qua lại, thời gian đợi lâu mà thấy Tát Vân La ra lại thể mạo muội vọt . Mắt thấy thời gian trôi qua càng lâu, Thị vệ trưởng cảm thấy thích hợp liền nghĩ nhiều nữa vội vàng chỉ huy thị vệ vọt vào rừng cây, trong miệng liên tục reo lên:" Nhanh chia nhau ra tìm người, chỗ cũng cần buông tha! Làm mất người này, các người người cũng đừng hòng thoát tội!"

      Trong rừng còn bóng người nào, tiêu tre kinh hãi lập tức an bài thị vệ lục soát, tìm tòi cẩn thận trong lùm cây, hốc cây, sau lại truyền lệnh xuống, ngay cả cây cũng buông tha.

      Tát Vân La ở cây thấy hết mọi chuyện, càng ngày càng kinh hãi, biết còn bao lâu nữa bọn họ tìm đến nơi này, nghĩ là chính mình nên chủ động chịu trói vẫn hơn bị người lên đây bắt xuống.

      Trong lúc vô cùng lo lắng, bỗng nhiên nghe thấy rừng cây bên cạnh phát ra tiếng thét kinh hãi, sau tiếng hét thảm ấy là thị vệ trưởng cùng bọn thị vệ vọt nhanh qua, sau đó Tát Vân La chợt nghe thấy thanh đao kiếm chạm vào nhau, cũng biết là nhóm người nào, tóm lại là đánh loạn thành đoàn.

      Nhánh cây bên người chợt động đậy, Tát Vân La khỏi khẩn trương nhìn lại, phát ra tiếng " tốt” , còn nghi hoặc sau tán lá lộ ra nam tử thân hình cao lớn, dùng thanh trầm thấp với nàng:" Công chúa, đắc tội!"

      Nàng còn chưa kịp phản ứng lại, thắt lưng bị người này nắm chặt, nam tử thân hình cao lớn tốc độ lại cực nhanh, nhún người nhảy vài cái xuyên qua đám cây tới rừng cây bên cạnh, thổi hai tiếng còi rồi cấp tốc phi mình lên ngựa, thuận thế đem Tát Vân La đặt ở trước người, bàn tay to nhanh chóng vòng qua vòng eo tinh tế của Tát Vân La, thét to tiếng đánh ngựa phi nước đại.

      Tiếng gió rít, bóng đêm lặng lẽ, vốn muốn quay đầu lại xem là ai, hỏi chút có mục đích gì nhưng cái nào cũng chưa làm được bị nam tử phía sau gắt gao ấn ngồi yên lại. Tốc độ ngựa cực nhanh, vì bảo trụ mạng , Tát Vân La quyết định hành động tùy theo hoàn cảnh, điều phải làm bây giờ là cúi đầu ôm lấy yên ngựa, cho chính mình ngã xuống đất, cho dù con ngựa có phi nước đại đến mức nào.

      đường nảy xóc, Tát Vân La cảm thấy xương cốt của mình đau nhức muốn điên, chút lương khô vừa mới ăn vào trong bụng bắt đầu ổn, ngay tại thời điểm sắp muốn nôn ra, tốc độ con ngựa cuối cùng cũng dần chậm lại.

      Ức chế khó chịu trong dạ dày, Tát Vân La ngẩng đầu nhìn lên liền lờ mờ thấy ánh sáng phía trước có mảnh quân trướng, nhiều điểm lửa trại, ít binh lính ngồi chiếu bao quanh ánh lửa, có ít binh sĩ chữa thương, ít còn lại nướng thú rừng mà họ săn được.

      Đèn đuốc sáng lên chỗ có ít người đứng, đứng đầu là người mặc bộ y phục kỵ binh hoàng kim màu đen, mắt phượng dài hẹp, khóe môi chút suy sút mà ngả ngớn châm biếm, vẻ mặt tửu sắc quá độ bộ dáng...... Người này......

      Lại nhìn binh sĩ bên cạnh cùng hợp sức tung cờ, Tát Vân La trong lòng tiếng ai oán, má ơi! Vừa rời hang hổ lại tiến vào hang sói

      Chương 12: Lại thấy cầm thú?

      Edit: Nhạc Vô Ưu

      Beta: Đào

      Ngồi lưng ngựa Tát Vân La mắt lạnh nhìn nam nhân tới gần, thầm hừ lạnh tiếng, nhìn ra cầm thú còn có chút tài giỏi, có thể làm cho người ta tự mình mang theo kỵ binh bưu hãn cứu ra đoàn lý.

      Ngựa vừa dừng tại chỗ, nam tử phía sau nhảy xuống ngựa, lại duỗi thân ra cái để lộ vết chai, ràng là luyện võ để lại, bàn tay to cầm kiếm giúp Tát Vân La xuống ngựa, trầm giọng : " Công chúa thỉnh xuống ngựa."

      Duyên Hạo vài bước tới, híp lại ánh mắt phù thũng, dưới đánh giá Tát Vân La phen, mặt cười như cười :" Ngự muội, lại gặp mặt. Trẫm ở đây, Sở quân đột kích, làm Ngự muội sợ hãi rồi."

      " Hừ!" Tát Vân La tà tà liếc Duyên Hạo cái, hừ lạnh tiếng, quay đầu chỗ khác.

      bên nam tử thấy Duyên Hạo, vội vàng cúi người thi lễ : " Mạt tướng tham kiến Đại Vương."

      Duyên Hạo tùy ý khoát tay áo, gật đầu : " Phàn tướng quân cần đa lễ. Tướng quân hổ là trụ cột nước nhà, lần này lại cứu công chúa trở về, công lao . Người đâu!"

      thái giám vội vàng chạy tới, cúi người đáp: " Có nô tài."

      " Truyền chỉ, Phàn tướng quân cứu công chúa trở về lập công lớn, bổn vương thưởng phạt phân minh. Phong Phàn tướng quân làm Đại tướng quân, thưởng bạch bích mười song, ngàn lượng hoàng kim!" Cầm thú tựa hồ vì khoe khoang mình có nhiều minh, lớn tiếng phân phó, Tát Vân La nghe muốn nôn ra điểm tâm tối.

      Phàn tướng quân quỳ xuống đất tạ ơn:" Tạ Đại vương ban thưởng, mạt tướng dám nhận. Lần này tùy mạt tướng ......"

      Còn chưa dứt lời, mới vừa rồi còn bộ dáng minh quân Duyên Hạo có chút kiên nhẫn khoát tay, đánh gãy lời của : " Công chúa vừa bị chấn kinh, nên trở về nghỉ ngơi, tướng quân có chuyện gì sau . cần quấy rầy công chúa."

      " Dạ. Nhưng mà Đại vương......" Phàn tướng quân chưa từ bỏ ý định lại hé miệng muốn cái gì.

      Duyên Hạo đột nhiên trừng cái, lớn tiếng :" Phàn Vu Kì, trẫm , có chuyện chờ chút tiếp, ngươi muốn kháng chỉ bất tuân?"

      " Mạt tướng dám!" Phàn Vu Kì vội vàng thi lễ, vẻ mặt mất mát cùng đau lòng, rồi sau đó khom người đưa Duyên Hạo cùng Tát Vân La rời .

      Trong lòng hiểu được ban thưởng phải vui mừng nhưng chỉ có đau lòng vô tận, vì cứu công chúa ra, mấy trăm tên binh sĩ toàn bộ làm mồi cho quân Đại Sở, thiết kị của Đại Sở nổi tiếng thiên hạ, mạnh mẽ vô cùng, phóng tầm mắt cũng có người nào dám cùng bọn họ đánh bừa.

      Mà mấy trăm binh sĩ thủ hạ của mình, sợ là chết cũng trở thành tù binh, Đại Vương của Đại Sở ý chí sắt đá mọi người đều biết, khả năng bọn họ còn sống lớn.

      Đây là hạ sách, nhưng mà muốn từ trong tay Thiết kị binh cứu công chúa ra, đây là biện pháp duy nhất, cần thăng quan tiến chức, tối thiểu, Đại Vương đối với binh sĩ, lời quan tâm, nhưng mà có trợ cấp cũng tốt. Quên , việc đến nước này, vẫn là đem mười song bạch bích, hoàng kim ngàn lượng phân cho bọn họ, lấy để dùng cho cuộc sống sau này .

      Tát Vân La quay đầu nhìn thoáng qua nam tử cao lớn bên cạnh, lộ ra gương mặt tục tằng, chắc là trường kì lãnh binh chinh chiến sa trường, làn da ngăm đen, thế kỷ hai mươi mốt rất có khí thế của hán tử phương bắc. Chỉ là lúc này toàn bộ đầu hạ xuống, hoàn toàn có hậu thưởng, vì thăng quan tiến chức vui vẻ, ngược lại cảm xúc tuột xuống thấp.

      Nhìn Phàn Vu Kì, Tát Vân La chán ghét và phẫn hận trong lòng hơi giảm chút, thủ hạ cầm thú, tốt xấu còn có tướng quân có tình người, tối thiểu chỉ là con gấu đen xem ra là biết đau lòng tính mạng quân sĩ.

      lúc trầm tư, chợt thấy Duyên Hạo lại đây, vẻ mặt tiện cười bắt lấy cánh tay mềm mại của Tát Vân La:" Ngự muội, , đến đại doanh tắm rửa thay quần áo, trẫm cho nhị muội an ủi. Hoa thượng khanh trong chốc lát tới chơi."

      Vẻ mặt Tát Vân La chán ghét, dùng sức bỏ qua tay , thanh lạnh như băng, mang theo chút cảm tình : " Ta tự mình ."

      Duyên Hạo nhìn bàn tay bị bỏ ra, khỏi nhíu nhíu mày, nhất thời vẻ mặt thô bạo, ánh mắt lại phiêu phiêu nhìn bụng Tát Vân La, áp chế tức giận dâng lên, lập tức vào đại trướng.

      " Ngự muội mời ngồi." Duyên Hạo lại tiện cười, nhờ đèn trong đại trướng, mới vừa rồi nhìn đến người Tát Vân La mặc bộ đồ đơn bạc, than thể mảnh mai, cúi đầu thân thể khó khăn lắm mới đứng vừng, lại nhìn thấy bộ quần áo này bị dơ nhem nhuốc bám sát vào đường cong cơ thể của Tát Vân La xem ra thấy được pheb phong tình.

      Duyên Hạo nhìn chằm chằm chân lộ ra kia, dùng sức nhìn vài lần, giả dối cười :" Ngự muội bị Đại Sở quân bắt , trẫm cùng Hoa thượng khanh rất là vướng bận a."

      Tát Vân La theo tầm mắt cầm thú nhìn lại, quả nhiên là cầm thú, ngay cả mặc tất chân đều phải chiếm tiện nghi, chậm rãi đến bên ghế mềm, ngồi xuống, kéo chéo chân, ngẩng đầu, mắt hoa đào giống như hàn băng bắc cực, lạnh lùng nhìn Duyên Hạo, nhíu mày hỏi:" Ngươi còn muốn làm gì?"

      Duyên Hạo bị ánh mắt băng hàn đông lạnh sửng sốt, tầm mắt người kia, toàn thân tự chủ được rùng mình cái, kinh ngạc sau lúc lâu cười gượng :" Ha ha, Giang Châu chưa tới tay, ngự muội muốn sao?"

      Tát Vân La lạnh lùng hừ tiếng, mắt hoa đào hơi hơi nheo lại, cho cầm thú ánh mắt thể lạnh hơn, lập tức cánh tay khoát lên bên cạnh bàn, cúi đầu chút để ý nhìn ngón tay, bộ dáng ta coi thường biểu tình của ngươi.

      " Trẫm khuyên ngự muội vẫn là ngoan ngoãn nghe lời. Đương nhiên, nếu ngự muội hy vọng Lệ phi mẹ ngươi chết vô cùng thê thảm, trẫm cũng miễn cưỡng." Cặp ánh mắt mị kia là câu hồn đoạt phách, chính là trong mắt ngẫu nhiên bắn ra vài đạo hàn quang, làm Duyên Hạo trong lòng sinh ra tia khiếp ý, từ trước như thế nào phát tiện nhân này có ánh mắt sắc bén như thế?

      chết lần, liền giống như quỷ nhập vào người, bật đồng lớn so với trước kia, nhớ tới ngày ấy bị nàng hung hăng đánh ngã, ai ai, Duyên Hạo khỏi sờ sờ thắt lưng, cam lòng hai mắt bắn ra hung tợn, nghiến răng nghiến lợi :" Ngự muội, tốt nhất chính mình hiểu ."

      Tát Vân La dừng lại ánh mắt nhìn móng tay, chậm rãi ngẩng đầu, lạnh giọng hỏi:" Ngươi đem Lệ...... Ngươi đem mẫu phi ta ra sao?"
      Last edited: 2/11/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13: Mỹ nhân nổi giận ném gương đồng?

      Edit: Snowflake HD

      Beta: Đào


      Duyên Hạo thấy nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên con ngươi hình như cũng có chút dao động, hiểu rằng mình nắm được điểm yếu của tiện nhân kia, khỏi thỏa mãn " ha ha " cười to, lúc lâu sau mới lên tiếng:" Thiết kỵ Đại Sở thiêu hủy hành cung Chính Dương, Lệ phi tự sát, cũng may nhờ có trẫm đúng lúc đuổi tới cứu thoát, như thế nào? Ngự muội cái này có phải hay nên cảm tạ trẫm đến kịp lúc cứu ngươi?"

      Lệ phi được ngươi cứu thoát, bây giờ sống hay chết có gì khác nhau sao? Nhưng mà ở lại Thanh Sơn cũng là ý tồi, tạ ơn? Hừ, Tát Vân La khinh thường hừ tiếng, cái loại cầm thú như ngươi, chính là phải thiến. Tên thối tha đáng chết này.

      Uy hiếp? Hừ, Tát Vân La đứng lên, đến trước mặt của Duyên Hạo, đối với cười cách quyến rũ, lập tức :" Ta nghĩ là ngươi cần phải biết, tại đây --" Tát Vân La khoanh tay bưng lấy bụng mình, lại nhìn Duyên Hạo tiếp tục cười phong tình :"Ta cảm thấy mình có đủ năng lực. Ngươi là muốn chết? Hay là muốn sống? Ta có chín chín tám mốt loại phương pháp, ngươi hy vọng ta dùng loại thứ mấy để làm chuyện này?"

      Đầu tiên bị nụ cười mê hoặc của Tát Vân La làm cho sửng sốt, lại nghe xong lời của nàng, Duyên Hạo thiếu chút nữa té xuống đất, tiện nhân này thế nhưng lại dám uy hiếp mình!

      Tiện nhân này, Duyên Hạo hận thể đến hung hăng tát cho nàng mấy cái, rồi đem nàng ném giường tra tấn cho hết sức, cuối cùng ném tới quân đội để phục vụ quân kĩ......

      Nhưng bởi vì giang sơn rộng lớn, Duyên Hạo vẫn là tỉnh táo lại, trước kia là đánh chết cũng tin vào lời của tiện nhân này, nhưng tại, chỉ cần nhìn đến ánh mắt của nàng, Duyên Hạo tin chắc rằng chỉ có ở lòng dạ của đàn bà có chồng, tiện nhân này tuyệt đối được làm được. Hơn nữa, nàng cùng nam nhân kia sống chung chỗ liên tục trong vài ngày, có đứa cũng phải là vấn đề gì kỳ lạ, thể bởi vì mình nhất thời sơ suất mà thất bại trong gang tấc.

      Duyên Hạo ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt chút thay đổi của Tát Vân La, biết tạm thời thể xoa dịu quan hệ, liền buồn bực hô:"Người đâu, mang công chúa vào tắm rửa thay quần áo!"

      cung nữ tới khom người đến bên cạnh Tát Vân La, giọng :" Công chúa, xin mời!"

      Tát Vân La liếc mắt nhìn lại, bất mãn với Diên Hạo nhưng chỉ hừ tiếng, rất nể mặt liền quay đầu mà để lại cho Diên Hạo buồn bực cách nào bộc phát.

      Tát Vân La tắm rửa xong đổi sang bộ y phục màu sắc nhàng phân phó cung nữ lấy cái gương lại soi, nàng muốn nhìn xem công chúa Vân La đến cuối cùng là cái bộ dạng như thế nào, chỉ tên Đại Ngụy có tinh trùng to lớn chỉ thích nam nhân động sắc tâm, ngay cả ánh mắt của Duyên Hạo xem ra cũng là mê đắm hận thể nuốt vào trong bụng, thậm chí Thiết kỵ Đại Sở cũng biết vì sao lại chạy vào hành cung để bắt người cướp của.

      Hai cung nữ mang cái gương đến nâng lên ở trước mặt nàng, Tát Vân La mới phát ra là gương đồng, cứ nghĩ là người cổ đại dùng gương đồng để soi mơ hồ thể thấy bóng người trong đó, ngờ xem ra cũng rất dễ dàng nhìn .

      Quay lại nhìn người ở trong gương đồng chỉ thấy người này tóc đen như vân, lông mày nhàn nhạt tựa xuân sơn, da thịt mềm mại như tuyết trắng sáng tựa hồng ngọc, môi đào đỏ rực, xinh đẹp từng chút , đặc biệt là đôi mắt hoa đào phong lưu kia, long lanh trong suốt, cười dung mạo cũng rạng rỡ sẵn, xinh đẹp đến lay động lòng người, xoay người nhìn lại mấy lần, đúng là xinh đẹp ở mọi nơi lộng lẫy khắp mọi phía. Mỹ nhân a!

      Khuôn mặt này đừng là nam nhân ngay cả nữ nhân nhìn thấy sợ rằng cũng phải ngây ngốc hoảng sợ.

      Tát Vân La tự xưng là thấy nhiều hiểu rộng gặp qua soái ca mỹ nhân đến mức đếm hết, kiếp trước mình là Thái Tử có dung mạo xinh đẹp, nhưng cùng với khuôn mặt trước mắt này ràng là cùng cấp bậc. Đột nhiên nghĩ đến điều, ngay cả mình cũng nhịn được nuốt xuống ngụm nước miếng. NND, chẳng lẽ đây chính là hồ ly tinh trong truyền thuyết, là nhân vật cực phẩm sao? Trách được thu hút nhiều cầm thú đến như vậy! Tát Vân La ta kiếp trước dù gì cũng là đệ nhất nữ nhân tàn bạo là xằng bậy, tốt thôi nếu các ngươi đụng đến ta tuyệt đối ta làm hại đến các ngươi!

      Tát Vân La trong lòng buồn bực khỏi nhíu mày. Lông mày người trong gương cũng chau lại, Tát Vân La trong quá khứ chỉ là người lãnh khốc và uy nghiêm, ngược lại còn có loại tính tình làm cho người khác khỏi rung động, tư tưởng của nàng rất là sạch .

      Hình tượng khốc nữ đời của ta a! Tát Vân La bực tức híp ánh mắt lại, dáng vẻ bóng người trong gương nhất thời tăng thêm ba phần quyến rũ. Tát La Vân trong lòng tức giận đưa tay giựt lấy gương đồng tay hai cung nữ, hầm hừ thèm nhìn tới vung tay cái liền ném ra ngoài. Phá gương xong, trong lòng vẫn cực kì khó chịu!

      Chỉ nghe "Ba" tiếng lập tức có tiếng hét thảm thiết vang lên, tiếp theo truyền đến tiếng quát giận dữ của cầm thú:" Ai? Người nào muốn sống nữa?! Cư nhiên dám dùng ám khí mưu hại trẫm?!"

      Cung nữ bên trong vô cùng hoảng sợ ngay lập tức run rẩy quỳ rụp xuống mặt đất, Tát Vân La đầu tiên là sửng sốt sau đó hiểu , nhịn được " ha ha " cười to, ông trời có mắt! Ông trời có mắt, đánh chết tên cầm thú ngươi !

      Tát Vân La cười đến mức run rẩy hết cả người chợt thấy mành được vén lên, vội vàng im lặng sau đó chỉ thấy Duyên Hạo che mặt nổi giận đùng đùng tiêu soái vào, theo phía sau là Đại Ngụy thượng khanh Hoa Dương.

      Tất nhiên là tên cầm thú vừa mới bị gương đồng Tát Vân La ném đập trúng khuôn mặt, gương mặt ngày thường trắng nõn nà nay bên má có chút hồng, có chút xanh, còn có chút đen, giống như là mở cửa hàng bán thuốc màu, năm màu ràng.

      Đánh chết cái tên cầm thú ngươi! Tát Vân La đứng ở nơi đó cố hết sức nhịn cười, thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương, thản nhiên đem ánh mắt nhìn lên màn che kiên quyết dạo ở cửa hàng thuốc màu mặt tên cầm thú nữa nếu kiềm chế được cười ra tiếng nhất định chọc giận tên cầm thú này lúc đó là bản thân mình chịu thiệt.

      "Là ai cả gan dám mưu hại trẫm? Là hai người các ngươi?" Duyên Hạo tức giận lỗ mũi liền phát ra hai tiếng hừ hừ, tự ý ngồi lên bên ải tháp liếc mắt cái nhìn đến hai cung nữ quỳ mặt đất, lớn tiếng quát:" Các ngươi to gan!"

      "Hoàng thượng tha mạng, phải nô tỳ, phải nô tỳ......" Hai cung nữ hoảng sợ liên tục dập đầu kêu oan.

      "Trong đây chỉ có các ngươi cùng công chúa, phải các ngươi còn có thể......" Duyên Hạo được nửa xong dừng lại nhìn bộ dáng run rẩy bị dọa của hai cung nữ kia, e rằng cũng có cái can đảm đó, vậy chỉ có thể là...... Duyên Hạo xoa mặt, nhìn về phía Tát Vân La ra vẻ có chuyện gì, lại là tiện nhân này!

      Chương 14: Cực phẩm tiểu thụ?

      Edit: 'ss

      Beta:Đào

      được trừng phạt, lại thể giết, hơn nữa Hoa Dương lại ở đây, Duyên Hạo chỉ đành phải tự nhận mình hay ho, lại nhìn hai thị nữ kia, tiết hận quát tiếng:


      - Còn mau cút ?! - Hại thị nữ bị dọa sợ chạy té ra cửa.


      Ánh mắt Hoa Dương hơi hèn mọn nhìn Duyên Hạo, sau đó quay đầu nhìn về phía tiểu mỹ nhân kia, tay trái cong thành động tác Lan Hoa Chỉ tiêu chuẩn ôm lấy tay phải, nâng lên bên má, vòng quanh người Tát Vân La, ánh mắt mị lóe sáng chuyển chuyển, nhìn từ xuống dưới giai nhân xinh đẹp vừa mới tắm rửa xong vẫn tỏa ra mùi thơm ngát, nũng nịu hỏi:


      - Ai nha! Này, đây chính là Vân La công chúa nghiêng nước nghiêng thành trong lời đồn sao? là xinh đẹp như hoa như ngọc a...


      Thanh "a..." kéo dài kia, mềm mại đáng đến tận xương tủy, ngân nga uyển chuyển, làm Tát Vân La ngẩn người ra, tự chủ được đem ánh mắt nhìn dây thừng đỉnh lều trại thu trở về, khi vừa nhìn thấy người trước mắt, suýt nữa làm nàng té ngã.


      Người chuyện mặc thân ám tử mãng bào quan phục, nghĩ rằng là nam nhân, bởi vì cái thời đại coi nữ nhân là hàng hóa cầm thú này, hẳn là có chuyện khiến người ta sợ hãi như nữ nhân làm quan, nhưng là, nếu là nam nhân, khỏi rất ủy khuất cho người trước mắt.


      Hé ra sắc mặt trắng nõn như hoa như ngọc, cằm no đủ, thực mị hoặc, thực nghiệt, thực tai họa, khóe miệng hơi hơi gợi lên chút, đôi mắt đẹp dị, ánh mắt triền quấn vòng quanh, giọng ôn nhu đến nỗi có thể chảy ra nước.


      Này, đây là nam nhân?! Là nam nhân sao? Tát Vân La đôi mắt hoa đào mở to, cảm thấy năng lực phân biệt nam nữ của mình bị thoái hóa rệch, tại, hoàn toàn thoái hóa đến trình độ ngu ngốc.


      Xem tiểu mỹ nhân trước mắt trừng lớn đôi mắt hoa đào câu hồn phách kinh ngạc nhìn , (thực tế là xem con quái vật biến thái) , Hoa Dương nâng bàn tay mềm mại trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần che miệng lại cười khẽ tiếng, rồi làm động tác tay ôm lấy trái tim, sợ hãi lôi kéo tay áo của Tát Vân La, bên trong ánh mắt dã hình như có chút hơi nước, mềm nhũng dựa về hướng Tát Vân La, thấp giọng hỏi:


      - Công chúa, sao ngươi lại có thể nhìn vi thần như vậy đây?


      điệu run rẩy mềm mại đáng làm trước mắt Tát Vân La sao bay đầy trời, choáng váng thiếu chút nữa là bị mê hoặc, cũng may thời điểm cuối cùng nhờ có định lực được huấn luyện nghiêm khắc trong hoàng gia kềm giữ lại.


      - Ngươi, ngươi là ai? - Tát Vân La lui ra phía sau mấy bước tránh Hoa Dương đến gần, vì muốn xác nhận người trước mắt có phải là hay , liền nâng tay áo lên hung hăng dụi mắt, lại nhìn lần nữa, vẫn còn!


      Hoa Dương bị động tác của nàng hù doạ chút, trừng mắt nhìn nàng, trong nháy mắt khôi phục lại nam nhân bình thường, giọng có chút nhu :


      - Tiểu thần Hoa Dương, là Đại Ngụy thượng khanh.


      Hoa Dương? chẳng lẽ chính là cái người cùng chung lão bà với lão tinh trùng kia, lại là nam sủng bị người ta đè sao? Oa?! Tiểu thụ biến thái a.


      Khốc khốc chớp chớp đôi mắt hoa đào, lập tức bày ra tư thế giống như lúc nãy Hoa Dương đánh giá chính mình, duy nhất giống chính là, ngón trỏ của Tát Vân La cọ xát cằm qua lại, rất giống sắc lang nhìn về phía Hoa Dương, trong mắt mang theo vài phần khinh thường, vài phần tò mò, vài phần xem kỹ.


      Nghe lời đồn, hình như gần đây internet mới phát hành danh từ mới gọi là "đam mỹ", những từ ngữ như công, thụ này chính mình cũng từng nghe , đáng tiếc là chưa từng nhìn thấy qua.


      Khó được cái thời đại cầm thú này còn có cái thực thể sống để mình có thể tận mắt nhìn thấy, đương nhiên Tát Vân La buông tha cơ hội được nghiên cứu này, dạo quanh Hoa Dương vòng, đôi mắt hoa đào trước sau dưới trái phải, giống như muốn nhìn xuyên vô trong người Hoa Dương, làm nàng cảm thấy mùi ngon, hứng thú mười phần. Thụ a, vẫn còn là cực phẩn thụ a!


      Làm Hoa Dương luôn chiếm quyền chủ động nhất thời cũng choáng váng. Vốn là sủng thần của Ngụy Đại Vương, nữ nhân mà từng gặp qua có thể là quá nhiều.


      Nữ nhân nhìn thấy , mặc kệ là phi tần trong hậu cung hay là thiên kim mệnh phụ, chỉ đơn giản có hai loại thái độ, sợ hãi hoặc là nịnh hót, còn chưa từng có nữ nhân nào dùng loại ánh mắt này nhìn . Bất giác lúng túng trận, hơi quay đầu để tránh tầm mắt tò mò của Tát Vân La, hung hăng liếc nhìn Duyên Hạo buồn bực còn sinh hờn dỗi kia.


      Duyên Hạo vừa nhận được tầm mắt vui của Hoa Dương liền lập tức đứng dậy, ngoài cười nhưng trong cười nhìn Tát Vân Liệt ái muội :


      - Ngự muội, Hoa thượng khanh tự mình đến đón ngươi về hành cung ở Giang Châu, nếu ngươi là người của Đại Vương, nên giữ đạo hiếu tốt cho Đại Vương, chờ sau khi xác định có bầu, liền về hoàng cung làm quốc mẫu của Đại Ngụy. Ngự muội yên tâm, có thượng khanh chăm sóc, nhất định mọi như ý.


      Tát Vân La còn nghiên cứu lục phủ ngũ tạng của Hoa Dương lúc này mới hoàn hồn, chỉ là lạnh lùng liếc nhìn Duyên Hạo cái, cũng có trả lời.


      Hoa Dương đứng bên rũ mắt xuống, thầm suy nghĩ, vị công chúa này những là bảo bối xinh đẹp, người còn cỗ khí hiên ngang, nữ nhân tuyệt sắc như vậy, nếu mà được theo nàng chẳng phải là chuyện tốt sao.


      Hoa Dương quen nhìn loại hình mỹ nhân gió thổi liền ngã quyết định, vị công chúa này, chính mình muốn nàng, lão Đại Vương xấu xí đó rồi, , nếu là mình cùng vị Vương Hậu xinh đẹp này cùng nhau nắm tay thống trị Đại Ngụy, chỉ suy nghĩ thôi cũng đủ làm cho trong lòng cảm thấy hưởng thụ.


      Hoa Dương giơ mắt lên, lập tức lại đây, tay nắm cằm, đôi mắt xinh đẹp kiều diễm ý đưa tình chăm chú nhìn Tát Vân La, khoé miệng và đuôi lông mày đều treo nụ cười thản nhiên như có như , lại dùng giọng điệu câu hồn người :


      - Hôm nay vi thần đặc biệt tới đây là để rước công chúa về hành cung ở Giang Châu.


      Má ơi, da gà người Tát Vân La liên tiếp nổi lên, tên tiểu thụ tinh biến thái này vừa dụ dỗ đến còn phải người thường có thể chống đỡ được.


      Tát Vân La ngăn chặn từng đợt ghê tởm trong lòng, học theo Hoa Dương giơ lên khoé môi, trong mắt cũng lên ý cười như có như , lạnh lùng nhìn về phía Duyên Hạo hỏi:


      - Chẳng lẽ ngươi bảo, là ta nhất định phải sao? – Thản nhiên mỉm cười thảo luận , cũng là dùng giọng hung tợn như tốn hơi thừa lời.

      Chương 15: Mọi người đều đủ ngoan độc?

      Editor: Đào

      Đối mặt với Tát Vân La hề sợ hãi khiêu khích, Duyên Hạo sửng sốt, sau lúc lâu mới trở về bình thường, đè nặng lửa giận trong lòng mở to hai mắt trừng nhìn nàng, hừ lạnh tiếng, vừa :" ngự muội đương nhiên có thể , trẫm tự miễn cưỡng, chính là, mệnh Lệ phi nắm ở trong tay của ngươi."


      " ngươi?! Đủ ngoan độc!" Tát Vân La lời này từ trong kẽ răng, trong lòng trận kinh hoàng, khỏi lo lắng cho người được gọi là mẹ của khối thân thể này. Mình chiếm dụng thân thể nữ nhi người ta, tốt xấu cũng là nửa nương, lại như thế nào tâm ngoan, cũng thể bỏ mặc nàng.

      " ngoại thần khuyên công chúa hay là nghe theo Đại vương an bài, đối mọi người đều có lợi." Hoa Dương chống lại tầm mắt Duyên Hạo, ở bên mỉm cười .


      Nhìn đến Tát Vân La nhất thời trầm mặc , Duyên Hạo khỏi có ý cười ác liệt, thanh dụ dỗ :" chỉ cần ngự muội ngoan ngoãn nghe lời, Lệ phi tự nhiên có việc gì, trẫm cam đoan nàng sống lâu trăm tuổi."


      Lại là con mẹ nó chiêu này, Tát Vân La hận thể cước đá bay tên cầm thú ngay lúc này, còn có tên tiểu thụ biến thái, nghĩ đến trạng, lại chỉ có thể tiếng động giật giật môi,NND, ngày kia, nãi nãi nhất định chỉnh được các ngươi đàn súc sinh này quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sống bằng chết!


      Đại trượng phu co được dãn được, mình vì sao thể? Cúi đầu liền cúi đầu, nhất thời cúi đầu phải đời cúi đầu, các ngươi đều nhớ kỹ cho ta! Hừ!


      Theo Duyên Hạo cùng Hoa Dương bàn bạc thời gian khởi hành, Tát Vân La ở bên tiếng, thẳng đến lúc hai người đứng dậy rời , Tát Vân La mới chậm rì rì mở miệng :" hôm nay đường xóc nảy, bây giờ lục phủ ngũ tạng đều quay cuồng lợi hại, hành trình khổ cực bậc này, đúng là ăn tiêu đâu. Ta ra sao cả, chính là đáng thương tiểu sinh mệnh này, cũng mệt đấy."


      Tát Vân La cũng thèm nhìn tới Duyên Hạo, chính là vươn tay khẽ vuốt ở bụng, tiếp tục lẩm bẩm:" cũng biết bảo bảo ngươi là nam hay là nữ, là hay đôi, , có biết mẫu thân ?Ta cũng muốn nghĩ đến con......"


      Duyên Hạo trợn tròn mắt, cùng Hoa Dương nhìn nhau, ràng hiểu được Tát Vân La là muốn gặp Lệ phi, vừa muốn gào to hai câu, lập tức nghĩ đến ý tứ trong lời của nàng, cố gắng áp chế tức giận,khôi phục chút nghẹn khuất hờn dỗi, trong lòng mới vừa rồi áp chế vừa :" nghĩ đến là ngự muội tưởng nhớ Lệ phi nương nương, ngự muội cùng Hoa thượng khanh sắp trước Giang Châu hành cung, mặc dù coi là xa cách, cũng là cửu biệt, trước khi cùng Lệ phi cáo biệt cũng hẳn là. Ngự muội yên tâm, để trẫm cùng Hoa thượng khanh thương lượng phen, liền lập tức làm an bài."


      Hai người hợp lại kế, đại tiến hành đến nửa, bị tiện nhân này uy hiếp tuy rằng khó chịu, nhưng là có phương pháp, còn Tát Vân La nhìn như chút để ý, uy hiếp rất ràng trong lời , đành phải quyết định trước lộn trở lại nơi Lệ phi tại Linh Châu Linh Lan cung.

      Chính Dương hành cung bị thiết kỵ Đại Sở đốt hủy (thiêu đốt + phá hủy), thể ở lại, trùng tu cũng cần thời gian, cho nên tất cả mọi người và vật toàn bộ chuyển dời đến hành cung Chính Dương gần nhất là Linh Châu Linh Lan cung.


      đội nhân mã đường tiến vào Linh Châu thẳng đến Linh Lan cung.
      Tát Vân La đẩy cửa điện, từng bước tiến vào tẩm điện Lệ phi, váy dài ma sát với nền đất phát ra thanh soàn soạc, bóng dáng mềm mại ở trong đèn cung ảm đạm vầng sáng ra vẻ mơ hồ mơ hồ.


      Lệ phi im lặng nằm ở tháp , đầu tóc đen hỗn độn, sắc mặt tái nhợt, mi mắt buông xuống, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm góc, nửa ngày đều có động chút.


      Nhìn đến Lệ phi hề tức giận mặt, Tát Vân La trong đầu ràng xuất vài chữ : Bi thương quá độ do tâm chết!


      Khẽ thở dài cái, lẳng lặng đứng ở bên giường, Tát Vân La được lời, bên trong yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở rất .


      Tựa hồ cảm thấy được hôm nay thị nữ giống ngày thường, Lệ phi rốt cục hơi hơi giương mắt, nhìn đến Tát Vân Lachớp mắt đột nhiên mở to ra hai mắt, mặt cũng xuất hồi quang phản chiếu, hai hàng lệ nóng tràn mi, giãy dụa đứng lên từ nhuyễn tháp, kinh hỉ liên tục :" Vân Nhi? Vân Nhi! Là con?! Con có việc gì?"


      Tát Vân La xoay người phen đè lại Lệ Phi, cúi đầu ôn nhu :" mẫu phi cứ nằm yên đừng nhúc nhích!"


      " Vân Nhi, con còn sống? Con trở lại? Mẫu phi nghĩ đến con......" Lệ phi nước mắt cuồn cuộn ngừng chảy xuống, mặt vui mừng phát ra là thiệt tình.


      Tát Vân La nử tử xinh đẹp như hoa nằm nhuyễn tháp, nàng nhìn thấy mẹ lộ ra tâm tình vui sướng, , mà còn vui mừng đến hai hang lệ nóng ngừng chảy xuống, làm cho mình luôn lạnh lùng hờ hững bổng tâm mạnh mẽ đau xót.


      Nhất thời trong mắt hơi nước dâng lên, Tát Vân La chậm rãi ngồi vào tháp do dự chút, rồi nắm lấy bàn tay mềm mại gầy gò của nàng, thấp giọng :" mẫu...... Mẫu phi, Vân Nhi trở lại, Vân Nhi còn sống."


      Lệ phi lại giãy dụa đứng dậy, dưới trợ giúp của Tát Vân La, miễn cưỡng ngồi dậy, dung tay lau nước mắt, mặt tái nhợt lên tươi cười thản nhiên, gắt gao cầm tayTát Vân La, thanh run run :" Vân Nhi, con nhất định phải hảo hảo sống tốt. Mẫu phi mặc kệ ở đâu, đều dõi theo con, chúc phúc con; Vân Nhi cần vướng bận mẫu phi, mấy năm nay, mẫu phi cảm thấy đủ rồi, đem con nuôi nấng lớn lên, con có thể bình an còn sống, tâm nguyện mẫu phi xong, tha thứ mẫu phi thể nhìn con gả cho lang quân như ý...... Vân Nhi, Vân Nhi số khổ của ta......"


      " mẫu phi, vì sao nhắc tới chuyện tốt như thế? Vân Nhi nhất định chiếu cố mình, cũng làm cho mẫu phi hưởng ngày tháng thái bình, những người khi dễ ngài, ngài phải nhanh tốt hơn đứng lên......" Tát Vân La nhớ tới lúc mới tỉnh lại khi nhìn thấy tên cầm thú ấu đả cùng Lệ phi, khỏi vừa buồn vừa giận.


      Lệ phi nhàng quay đầu nhìn thị nữ đứng yên bên, lại muốn lại thôi nhìn về phía Tát Vân La, cũng là được lời.
      " các ngươi trước xuống, ta cùng với mẫu phi them vài lời, có phân phó gì gọi các ngươi." Tát Vân La nhìn ra suy nghĩ Lệ phi, đối với thị nữ lạnh giọng .


      Thị nữ lên tiếng liền rời khỏi tẩm điện

      .
      Nhìn thị nữ lui ra ngoài, Lệ phi mới run rẩy từ cổ lấy xuống miếng ngọc bội hình đám mây.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :