1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ cưng chiều thái tử phi xấu xí - Băng Du Nhi (18/95c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17 Xưng Hô Như Thế Này

      Editor:White Silk-Hazye


      Mười sáu năm trước, trận cháy lớn, phá huỷ Ngọc Lan cung, cũng phá huỷ luôn Bạch Ngọc Lan ở bên trong.

      "Nguyệt, mười sáu năm trước, xảy ra chuyện gì?" Vân Liên Nhược nhíu mày hỏi.

      "Nhược Nhi, chờ sau khi chúng ta thành thân, ta dẫn nàng đến nơi, đến lúc đó nàng biết tất cả." Thủy Nguyệt Hoa có trực tiếp trả lời nàng.

      "Ừm, vậy ta chờ thêm mấy ngày. Hơn nữa, cuối cùng chàng có thể chải đầu hay , lâu như vậy còn chưa chải xong sao?" Lý công công rồi, Thủy Nguyệt Hoa từ trong lồng ngực lấy ra cái lược bằng ngọc, muốn chải đầu cho nàng.

      "Xong rồi." Cài trâm Bạch Ngọc Lan cho nàng, Thủy Nguyệt Hoa rằng. Nhìn mái tóc đen được mình búi lên, trong lòng có loại thỏa mãn.

      "Nhiễm Tâm, lấy gương đồng đến cho ta." Bây giờ, nàng muốn nhanh chóng nhìn thấy tóc của mình được búi như thế nào.

      "Tiểu thư, cuối cùng người cũng nhớ tới nô tỳ." Nhiễm Tâm từ trong phòng ra, oán giận hồi với Vân Liên Nhược.

      "Ha ha, Tiểu Tâm Nhi ngoan nha, tiểu thư nhà ngươi quên ngươi đâu." Quên Nhiễm Tâm sao, vậy sổ sách mỗi tháng kia, ai kiểm tra đối chiếu giúp nàng chứ.

      Cùng lớn lên với Vân Liên Nhược, Nhiễm Tâm tự nhiên hiểu được hàm ý của Vân Liên Nhược. Mỗi lần đến cuối tháng, nàng đều hi vọng tiểu thư quên mất nàng, chỉ là, chuyện như vậy vẫn chưa từng xảy ra.

      "Nhược Nhi, sau này thể gọi nàng như vậy." Tiểu Tâm Nhi, quá thân mật, thích.

      "Tại sao?" Vân Liên Nhược thuận miệng hỏi, bây giờ lòng của nàng đều búi tóc. Mái tóc đen như mực, nhánh tóc được trâm Bạch Ngọc Lan cài ngang qua, đơn giản mất vẻ thanh nhã. Nàng vốn thích kiểu búi tóc rườm rà, kiểu Thủy Nguyệt Hoa làm, rất hợp ý nàng. Nhìn nhìn chút, khóe miệng nhịn được nhếch lên. Ba ngàn sợi tóc đen tản ra, có thể lấy được người có thể búi tóc cho mình, đó là loại may mắn.

      " có tại sao, chính là cho gọi như vậy." Thủy Nguyệt Hoa đoạt lấy gương đồng trong tay của nàng, hung hăng hôn lên đôi môi hồng nhuận kia. Nhược Nhi như vậy kêu, ghen, rất khó chịu.

      "Ư..." Vân Liên Nhược bị hôn, phát ra thanh mơ hồ ràng. Suy nghĩ, người này bị sao vậy, hiểu gì hết.

      Nhiễm Tâm đứng ở bên hé miệng cười trộm, tiểu thư cũng có ngày hôm nay nha! Thái tử như vậy, ràng chính là ghen, đáng thương cho tiểu thư lại có nhìn ra. Có điều, thái tử điện hạ cũng là, nhìn thấy là nàng vẫn còn ở đây sao?

      "Nhớ kỹ, sau này được gọi như vậy." Vừa hôn xong, Thủy Nguyệt Hoa nhìn chằm chằm đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, bá đạo cầu.

      Thân thể của Vân Liên Nhược mềm nhũn, dựa vào trong ngực của Thủy Nguyệt Hoa, trong lòng mắng mấy trăm lần, nam nhân này, quá hẹp hòi, phải chỉ là cái xưng hô thôi sao, như vậy cũng ghen.

      "Nguyệt, chỉ là cái xưng hô thôi mà." Vân Liên Nhược nháy mắt .

      "Xưng hô cũng được."

      "Chàng ghen sao!" Vân Liên Nhược vui vẻ , trong đôi mắt, lấp lánh ánh sáng.

      Ghen, đúng là ghen, có điều nhìn thấy phản ứng của tiểu nữ nhân này, nhất quyết thừa nhận mình ghen. Thủy Nguyệt Hoa lắc đầu phủ nhận, mới thèm ghen nha!

      " sao?" Vân Liên Nhược nghiêng đầu hỏi, trong giọng tràn đầy chế nhạo. Nhiễm Tâm ngẩng đầu lên nhìn trời, hôm nay sắc trời tốt nha. Vẫn tiếp tục ngẩng đầu, nhìn bầu trời, nhưng những động tác của Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa, vẫn lọt vào trong mắt của nàng. Tiểu thư tà ác như vậy thú vị nha.

      "Đương nhiên là ." Bị Vân Liên Nhược nhìn ra được mình ghen có chút được tự nhiên, còn có chút chột dạ, Thủy Nguyệt Hoa câu này, cực kỳ có độ tin cậy.

      "Vậy là đáng tiếc. Vốn là nghĩ, nếu như gọi là Tiểu Tâm Nhi mà khiến cho trong lòng của người nào đó thoải mái, ta sửa lại cách xưng hô. Bây giờ nhìn lại, cần sửa lại cũng được. Chỉ là, như vậy cũng tốt, gọi nhiều năm như vậy, giờ sửa lại cách xưng hô cũng có chút khó khăn. Huống chi, ngoại trừ Tiểu Tâm Nhi, còn có Tiểu Mai Nhi, Tiểu Lan Nhi, Tiểu Vũ Nhi..." Vân Liên Nhược ra tên từng người , mặt của Thủy Nguyệt Hoa liền đen xuống vài phần, nhiệt độ trong Thanh Liên các cũng đột nhiên giảm xuống.

      Nhiễm Tâm rón ra rón rén rời , trong lòng cảm thán, tiểu thư, người cần hại người ta như vậy nha. Bị Thái tử điện hạ trừng mắt, so với nửa đêm gặp quỷ còn đáng sợ hơn.

      "Tiểu Tâm Nhi, ngươi muốn đâu vậy?" Ngay lúc chân của Nhiễm Tâm sắp sửa bước ra khỏi Thanh Liên các giọng của Vân Liên Nhược từ ở sau lưng của nàng vang lên, ý đồ muốn tìm chết của Nhiễm Tâm cũng có. Tiểu thư ơi, người thể rũ lòng thương xót, buông tha cho ta sao? Lửa giận của Thái tử điện hạ, nàng có chịu nổi đâu. Mai Lan Trúc Cúc, các tỷ muội ơi, ta nhớ các người, mau tới cứu ta !

      "Tiểu thư, nô tỳ muốn xem chút, An Bình Hầu phủ có đưa tới vạn hai hay ." Ở trong mắt của tiểu thư, bạc là quan trọng nhất. Bây giờ, chỉ có bạc mới có thể cứu nàng.

      Quả nhiên, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, ánh mắt của Vân Liên Nhược có nhìn chằm chằm nàng nữa, Nhiễm Tâm thở phào nhõm, ở trong lòng thầm cảm ơn Lãnh Ngưng Tuyết hồi.

      vạn hai? Thủy Nguyệt Hoa cũng nhớ tới ngày hôm qua sau khi Dạ Tam trở về có , Nhược Nhi của , thực lại vơ vét tiền bạc của cải của người ta. Phí làm yên lòng chính là vạn hai, hổ là người của , giống hệt với .

      "Nguyệt, chúng ta đòi nợ !" Vân Liên Nhược suy nghĩ chút, cảm thấy vẫn là mang Thủy Nguyệt hoa theo thu được tiền dễ dàng hơn. Bình thường, nàng là khá lười, có Thủy Nguyệt hoa cùng, bớt được việc rất nhiều.

      " ." Thủy Nguyệt Hoa nhanh chóng cự tuyệt, cái loại chuyện đòi nợ như vậy có phong độ, làm sao có thể làm.

      "Đó là vạn hai đó." Thứ lỗi cho nàng , tiền, tham của phải là lỗi của nàng nha.

      "Nhược Nhi, tới tận phủ để đòi nợ rất phiền phức, để cho bọn họ tự đưa tới là được rồi." Vân Liên Nhược ngẫm lại chút, cảm thấy rất đúng, liền hỏi: "Chàng có cách gì có thể khiến cho người ta tự động đưa tiền tới sao?"

      "Cái này quá đơn giản. Chỉ là..." Muốn làm việc, ít nhiều cũng phải cho chút chỗ tốt . Ví dụ như, sửa lại những cái xưng hô khiến cho nghe xong liền khó chịu kia .

      "Chàng là keo kiệt." Vân Liên Nhược liếc mắt nhìn cái, chỉ là cái xưng hô thôi mà.

      "Ta chưa từng , ta rất hào phóng nha."

      "Được rồi, ta sửa lại là được chứ gì, sau đó gọi chàng là Tiểu Nguyệt Nhi, như vậy giống như bọn họ rồi, chàng cần phải ghen nữa." Vân Liên Nhược có chút bất đắc dĩ.

      Tiểu Nguyệt Nhi! Gương mặt tuấn tú của Thủy Nguyệt Hoa lạnh đến mức thể nào có thể lạnh thêm được nữa, nàng ấy cố ý.

      Nhiễm Tâm nhịn được cười thành tiếng, tiểu thư thực quá giỏi mà.

      "Nhược Nhi, nha hoàn này của nàng có năng lực, hay là ta tìm cho nàng người khác nha." Cả thiên hạ, chỉ dung túng cho mình Nhược Nhi của mà thôi.

      " gia, nô tỳ dám nữa." Nhiễm Tâm nhận sai, theo tình hình như bây giờ mà , đắc tội với Thái tử điện hạ, con đường phía trước của nàng rất nguy hiểm nha.

      "Lần sau được làm như vậy nữa, lấy giấy bút đến." câu gia, ở mức độ nào đó khiến cho Thủy Nguyệt Hoa thoả mãn.

      "Nô tỳ ngay." Cuối cùng cũng có thể rời .

      "Tiểu Nguyệt Nhi, chàng muốn giấy bút làm cái gì?"

      "Vân Liên Nhược, cho nàng gọi ta như vậy." Thủy Nguyệt Hoa căm tức nhìn nàng .

      "Vậy Tiểu Hoa Nhi nha?" Vừa ra khỏi miệng chính bản thân của Vân Liên Nhược cũng có chút nhịn được. Tiểu Hoa Nhi, rất hợp nha.

      "Vân Liên Nhược." Thủy Nguyệt Hoa giận dữ gầm lên, khiến cho Tử La Lan (Hoa Violet) sợ hãi rụng lá.

      Thấy mình đùa đủ rồi, Vân Liên Nhược liền thu lại, chủ động ôm lấy , cười lấy lòng: "Nguyệt."

      "Vân Liên Nhược, ta chính là ghen đó, làm sao bây giờ?" Thuận thế ôm lấy Vân Liên Nhược, trong giọng của Thủy Nguyệt Hoa có chút lo lắng, rất sợ, rất sợ giữ được nàng.

      "Thủy Nguyệt Hoa, chàng và bọn họ giống nhau." Nàng có thể cảm nhận được lo lắng của lo, nàng chờ hết tất cả cho nàng.

      "Nhược Nhi, Nhược Nhi..." Ôm nàng chặt, khẽ gọi từng tiếng, tràn đầy thâm tình vô hạn.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Linh chi tím ngàn năm

      Editor: White Silk-Hazye


      Kiếm như gió, giống như cái bóng, tay áo bay bay, nhanh như gió. Lãnh Dịch Hi ở trong viện múa kiếm, làm hoa rơi tại chỗ.

      Trong gió, chút gợn sóng, trong mắt của Lãnh Dịch Hi tia vui mừng, rót đầy nội lực vào cây kiếm trong tay.

      "Lãnh công tử." Dạ Tam mới bay vào trong viện, kiếm của Lãnh Dịch Hi lập tức quét qua.

      "Tiểu Tam, luyện với ta chút." mình luyện kiếm rất chán, bây giờLãnh Dịch Hi rất muốm tìm người để thử bộ kiếm pháp mà mới học được.

      "Lãnh công tử, tại hạ là đến truyền lời." Dạ Tam tránh kiếm chiêu của Lãnh Dịch Hi, mặt cảm xúc .

      "Thôi , lần này các ngươi chủ động xuất ở trước mặt của bản công tử cũng phải là vì truyền lời, có chuyện gì, đánh trận với ta rồi hãy tiếp." Kiếm chiêu của Lãnh Dịch Hi càng thêm ác liệt, Dạ Tam dần dần địch lại nổi.

      "Tiểu Tam, nếu như người cứ tiếp tục phòng ngự mà chịu tấn công như vậy, đến lúc có mặt mũi để gặp người cũng đừng có trách ta."

      "Lãnh công tử, tại hạ xuất chiêu đây." Dạ Tam cầm kiếm của mình, nâng tay lên, kiếm rơi xuống. Hai người rất nhanh triền đấu cùng với nhau, hoa và cây trong viện bị hủy ít.

      Sau nén hương, hai người đồng thời thu kiếm lại. Lãnh Dịch Hi quay lại chắp tay với Dạ Tam, : "Cảm ơn." So chiêu với cao thủ, có thể nắm giữ kiếm pháp tốt hơn.

      "Lãnh công tử, chủ nhân bảo tại hạ đưa cho An Bình Hầu gia lá thư, lại để cho ta tới cho truyền lại câu với công tử." Dạ Tam vô cùng đồng tình liếc nhìn Lãnh Dịch Hi cái. Cái nhìn này, khiến cho Lãnh Dịch Hi có dự cảm xấu.

      "Chủ nhân , người của ngài ấy, thể bị người khác bắt nạt, công tử nhìn mà làm !" Dạ Tam thuật lại lời Thủy Nguyệt Hoa .

      Người của , thể bị người khác bắt nạt. Chuyện cười, đến cùng là ai bắt nạt ai đây. Bây giờ Thủy Nguyệt Hoa lại tìm , nhất định là vì Vân Liên Nhược. Chuyện hôm qua, ai ai cũng đều biết, người bị bắt nạt là ai.

      " ở đâu?"

      "Tướng phủ, chờ người của phủ An Bình Hầu đưa tiền đến, Lãnh công tử tốt nhất là nên nhanh chút." cần , Dạ Tam cũng hiểu người mà Lãnh Dịch Hi hỏi chính là người nào. chờ Lãnh Dịch Hi có phản ứng, vận khinh công, phi thân rời .

      "Mẹ kiếp, còn có thể vô liêm sỉ thêm chút nữa hay ." Mặc dù ngoài miệng bất mãn với Thủy Nguyệt Hoa, nhưng lại chuẩn bị đến Tướng phủ chuyến. Lãnh Dịch Hi hiểu tính tình của Thủy Nguyệt Hoa, nếu như chuyện này có giải quyết thỏa đáng, ta dừng tay. ngược lại muốn xem xem, Vân Liên Nhược cái người "có tiền" kia có cái gì khác lạ.

      Lãnh Dịch Hi đến rất nhanh, khi tới Tướng phủ quản gia trực tiếp dẫn đến Thanh Liên các.

      "Nguyệt Hoa." Lãnh Dịch Hi kêu lên. Từ xưng hô, có thể thấy được giao tình của và Thủy Nguyệt Hoa bình thường.

      "Mười vạn hai ở đâu?" Vân Liên Nhược trực tiếp hỏi.

      Lãnh Dịch Hi đột nhiên trợn to mắt, giống như nhìn quái vật mà nhìn Vân Liên Nhược, đời này, tại sao có thể có người thẳng thắn trực tiếp như vậy chứ! Bình thường chút chính là cuối cùng Vân đại tiểu thư có biết cái gì gọi là "Lễ độ" hay .

      "Vân tiểu thư, đây chính là đạo đãi khách của ngươi?" mời ngồi, cũng dâng trà.

      "Lãnh công tử, khách ta săn sóc phải khác biệt, mà ngươi, ngay cả khách cũng phải, nên cần gì phải chiêu đãi." Vân Liên Nhược có lòng tốt giải thích, phải nàng có đạo đãi khách, mà là nơi này căn bản có cái gọi là khách mời.

      "Thỉnh cầu tiểu thư chỉ giáo, bản công tử tới tướng phủ, làm sao lại phải là khách mời?" Lãnh Dịch Hi ngại học hỏi kẻ dưới, thuận tiện quan sát Vân Liên Nhược. Chỉ thấy nàng mặc bộ y phục màu đỏ, tóc đen dùng cây trâm ngọc búi lên, khóe miệng mang theo ý cười, đôi mắt phảng phất có thể nhìn thấu linh
      [​IMG]

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 19: Trái tim gần nhau hơn

      Editor: White Silk-Hazye


      Lệnh bài trong tay của Vân Liên Nhược, chính là "Thiên Tuyết lệnh". Người nắm giữ Thiên Tuyết lệnh, có thể có được tửu quán trà lâu dưới danh nghĩa của Thiên Tuyết cung, được ca uyển cao nhất ở thanh lâu phục vụ. Có lời đồn rằng, bây giờ kinh thành được hoan nghênh nhất, mấy nơi kiếm tiền được nhất chính là sản nghiệp của Thiên Tuyết cung. Còn nghe , Liên Thành Bích chính là chủ nhân của Thiên Tuyết, tửu quán trà lâu của Thiên Tuyết cung.

      "Ngươi và Liên Thành Bích có quan hệ gì?" Mặc dù Liên Thành Bích xuất , nhưng mật thám trong tay của Thủy Nguyệt Hoa nhất định có thể tìm được chút dấu vết. Liên Thành Bích là chủ nhân của Thiên Tuyết cung, bọn họ sớm biết.

      "Lãnh Dịch Hi, mới vừa khen ngươi thông minh, sao thời gian mới chỉ chun trà, sao lại trở thành ngốc rồi." Vân Liên Nhược vô cùng khinh bỉ , quay đầu nhìn sang Thủy Nguyệt Hoa, tiếng động hỏi: Sao chàng lại làm bạn với người như thế? sợ bị ảnh hưởng, trở thành ngốc giống sao?

      Nhược Nhi, lúc ta quen biết với , nghĩ tới trở nên ngốc như thế.

      "Ngươi chính là Liên Thành Bích?" Lãnh Dịch Hi hỏi lại.

      "Chính xác trăm phần trăm. Mang linh chi tím ngàn năm ra cho ta, ta cho ngươi mượn Thiên Tuyết lện chơi mấy ngày." Lãnh Dịch Hi ở mặt buôn bán rất có thủ đoạn, để cho tự do ra vào mấy nơi Túy Thanh Phong và Túy Nguyệt Lâu, học được rất nhiều.

      "Ha ha, ngươi rộng lượng như vậy, ta còn có thể cái gì." Thu Thiên Tuyết lệnh, Lãnh Dịch Hi trở nên mù mịt, nhìn Vân Liên Nhược, lại giống như nhìn thấy núi vàng. Tửu quán và trà lâu dưới danh nghĩa của Thiên Tuyết cung, mỗi ngày đều kiếm được toàn là bạc trắng, vàng sáng lấp lánh: "Chỉ là, ngươi muốn linh chi tím ngàn năm để làm gì?"

      "Ngươi chỉ cần đưa ta linh chi tím ngàn năm là được, còn chuyện ta dùng để làm cái gì, ta cần thiết phải với ngươi."

      "Ta chỉ là hiếu kỳ nên hỏi chút, vậ để ta trở về lấy linh chi tím ngàn năm cho ngươi." Lãnh Dịch Hi xoay người rời . Sắp khỏi, đột nhiên Lãnh Dịch Hi quay đầu lại : "Ngưng Tuyết là muội muội của ta, hi vọng ngươi có thể hạ thủ lưu tình."

      "Chỉ cần nàng tìm đến ta gây phiền phức, bản tiểu thư trêu chọc nàng ta." Vân Liên Nhược : "Còn nữa, từ nay về sau Thủy Nguyệt Hoa chính là người của bản tiểu thư, muốn muội muội ngươi có chuyện gì, trông coi nàng ta cho kỹ." Lãnh Ngưng Tuyết thích Thủy Nguyệt Hoa, nếu như nàng ta vẫn chưa hết hi vọng, còn muốn Thủy Nguyệt Hoa, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, nàng biết có còn khống chế được hay đâu.

      "Ngươi yên tâm, trước khi các ngươi đại hôn xong, nàng xuất ." Lãnh Dịch Hi trầm giọng . Điều có thể làm chỉ có như vậy, tương lai làm thế nào, phải do muội muội kia của có thể tỉnh ngộ ra hay thôi.

      "Linh chi tím ngàn năm, Tuyết Liên ngàn năm có, cỏ Vong Ưu trăm năm ở Vong Ưu các, máu của cóc ta phái người tìm, nhìn chút, có thể ở trước khi đại hôn tìm đủ rồi." Thủy Nguyệt Hoa nhàng xoa xoa gò má của Vân Liên Nhược gò má, vẻ mặt vô cùng cao hứng, có chút phiền muộn.

      "Vong Ưu các, muốn chút nào." Vân Liên Nhược ngẩng đầu đầu, đau khổ . Cỏ Vong Ưu trăm năm cùng Tuyết Liên ngàn năm và linh chi tím ngàn năm đều quý giá, nhưng nó chỉ có ở Vong Ưu các.

      Vong Ưu các nằm sâu trong núi Thanh La, quanh năm luôn có độc bao quanh, muốn vào Vong Ưu các, phải là khó khăn bình thường. Nhưng Vân Liên Nhược là người nào, những chất độc kia căn bản làm khó được nàng. Các chủ đương nhiệm của Vong Ưu các giang hồ có tiếng đại mỹ nhân, năm đó, nàng dịch dung thành Liên Thành Bích, cẩn thận vào Vong Ưu các, lại cẩn thận gặp chút rắc rối. Việc sau đó mà , nhưng người phụ nữ kia, phải mạnh mẽ bình thường. Nàng trốn còn kịp, làm sao có thể tự động đưa tới cửa chứ.

      " muốn , ta muốn đến đó nhìn chút nào, giang hồ, người người đều biết Tử Sa Các chủ của Vong Ưu các ái mộ Liên Thành Bích." Thủy Nguyệt Hoa lời này, lời vô cùng chua. Giờ phút này càng khẳng định, sau Nhược Nhi giải Lệ hồng nhan xong, có thể bán giấm mà sống.

      "Thái tử điện hạ làm khuynh đảo trái tim của nữ nhân khắp thiên hạ lòn, cần gì tính toán kỹ vậy nha?" So với ý chiếm hữu, Vân Liên Nhược hề kém hơn so với Thủy Nguyệt Hoa. Nghĩ đến Thủy Nguyệt Hoa ngày ngày bị vô số nữ nhân nhớ nhung, nàng cũng siêu cấp khó chịu.

      "Nhược Nhi, ta chỉ cần tâm của nàng là được rồi." Tâm tình của Thủy Nguyệt Hoa tốt lên rất nhiều, "Vong Ưu các, ta với nàng." Ra ngoài cùng với Nhược Nhi, như vậy có nhiều thời gian dính với nhau. Từ kinh thành đến Vong Ưu các, vừa vừa về cần bảy ngày, chờ khi trở về, cũng gần tới ngày thành thân, chỉ tưởng tượng thôi, liền cảm thấy ngày tháng tốt!

      "Chàng có thể rời khỏi kinh thành sao?" Triều cục trước mắt, Thủy Nguyệt Hoa có thể rời sao.

      "Giang sơn, cũng bằng phần của Nhược Nhi." Trước đây, nghĩ đến. Ba năm trước gặp nàng, thứ mà muốn cũng chỉ có nàng. Thái tử, ngôi vị hoàng đế, chỉ là trò tiêu khiển tẻ nhạt trong đời, tại có nàng làm bạn, làm sao quan tâm đây!

      Vân Liên Nhược khiếp sợ, ở thời đại này, nam nhân phải đều quyền thế, thích cảm giác trở thành người nắm giữ quyền sinh sát trong tay sao?

      "Vị trí cao luôn vô cùng lạnh lẽo, ta chỉ cần Nhược Nhi bồi bên cạnh ta là được rồi. Cho ta chút thời gian, sau khi mọi thứ kết thúc, chúng ta tiêu dao giang hồ." Hoàng Cung, là cái lồng vàng hoa lệ, Nhược Nhi của , thích hợp với nơi này.

      "Được!" Vân Liên Nhược đáp ứng, mặc kệ triều đình có cao bao nhiêu, vẫn là giang hồ rộng lớn hơn, chỉ cần có , đủ rồi.

      Hai người, hai trái tim, đến gần từng chút . Vừa gặp , tạm boet65 hoa thơm cỏ lạ, thế gian chỉ duy nhất người, lưu luyến cả đời.

      Thanh Trúc chập chờn, bông hoa màu tím bay tán loạn: Hồng y và bạch y, tóc đen bay bay. Hai người, đạt thành hứa hẹn đời.

      Vân Liên Nhược nghĩ, đây chính là hạnh phúc . Có loại người, khi ta xoay người, ở bên cạnh chờ.

      Bên trong Thanh Liên các, hai người Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa nàng ta ta chàng bàn bạc làm sao có thể lấy được cỏ Vong Ưu. Tử Sa ở núi Thanh La cách xa, mạnh mẽ hắt xì mấy cái.

      "A... *rướn người lên* ...." Tử Sa sờ sờ mũi, trong lòng nghi ngờ. Nàng có sinh bệnh nha, làm sao nhảy mũi chứ, lẽ là "Tướng công" ("Tướng công mà Sa tỷ là Nhược tỷ tỷ đó mọi người) nhà nàng nhớ nàng? Tử sa ở trong lòng YY. Kỳ thực, Tử Đại tiểu thư nàng luận khuôn mặt hay vóc người, thân phận hay địa vị, trong chốn giang hồ phải là có ai ái mộ nàng. Đáng tiếc, Tử Đại tiểu thư chung tình với Liên Thành Bích.

      Tử Sa mỹ nhân đoán có sai, xác thực là "Tướng công" nhà nàng nhớ tới nàng, chỉ là lúc Vân Liên Nhược xuất nàng thể nào mà cao hứng nổi. Cỏ Vong Ưu trăm năm đó, Vân Liên Nhược nàng ấy còn dám trộm ít nữa mới ghê.

      Chương 20: Đến chậm bước

      Editor: White Silk-Hazye


      Ngay đêm đó, Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa an bài xong chuyện ở Kinh thành, cả đêm đến núi Thanh La.

      Buổi sáng ngày 9 tháng 4, mấy người Vân Liên Nhược tới lối vào Vong Ưu Các ở núi Thanh La.

      "Kẻ tự tiện vào, chết." Bốn chữ lớn đỏ (Trong tiếng trung là bốn chữ này 擅入者死 ) tươi khắc ở tảng đá lớn, rất bắt mắt.

      "Các ngươi chờ ở chỗ này, ta và chàng ấy vào là được." Vân Liên Nhược với ba huynh đệ Dạ gia. Lần này, Vân Liên Nhược ra ngoài có mang theo Nhiễm Tâm, Thủy Nguyệt Hoa mang theo ba huynh đệ Dạ gia.

      "Chủ mẫu, hai người cứ vào như vậy sao?" Dạ Nhất thắc mắc hỏi thăm. Lẽ nào chủ mẫu nhìn thấy bốn cái chữ lớn đỏ tươi kia sao?

      "Huynh ngốc à, phải gọi là công tử. Công tử và Các chủ của Vong Ưu Các có quan hệ, nên cần gì những quy củ kia chứ." Dạ Nhị hung hăng khinh bỉ Dạ Nhất. Bây giờ cả người Vân Liên Nhược mặc nam trang, làm sao có thể gọi là chủ mẫu chứ.

      "Đệ... Đệ mới ngốc, cả nhà đệ đều ngốc." Dạ Nhất ghét nhất có người ngốc.

      "Vâng, cả nhà của ta đều là ngốc, huynh vẫn ở trong phạm vi ngốc đó đấy." Dạ Nhị trả lời.

      Vân Liên Nhược bị lời của Dạ Nhất và Dạ Nhị chọc cười, ba ngày nay, nàng thấy được mặt của ba huynh đệ Dạ gia. Dạ Nhất, trời sinh chậm nửa nhịp, dùng lời mà Dạ Nhị hay , vậy là đồ ngốc cộng thêm đần độn. Dạ Nhị, bạo lực cộng thêm độc mồm luôn lời ác độc. Dạ Tam, là mặt than điển hình, thôi, hễ chuyện rất kinh người.

      "Chủ mẫu, người cũng bắt nạt người ta." Dạ Nhất oan ức nhìn Vân Liên Nhược. Bọn họ nở nụ cười, cũng biết mình có vấn đề gì.

      Chỉ là, Vân Liên Nhược chưa kịp trả lời, Thủy Nguyệt Hoa lôi kéo nàng vào Vong Ưu Các. Ở góc độ của Thủy Nguyệt Hoa mà nhìn, Dạ Nhất chính là làm ra bộ dãng lấy lòng, tại hắc có chút hối hận rồi, sao mang ba người cực phẩm này theo chứ.

      "Chủ nhân ghen." Dạ Nhất đứng thẳng gãi đầu.

      "Huynh thảm rồi." Dạ Nhị ở bên cười đau khổ của người khác.

      "..." Dạ Tam gì, lấy tính tình xấu của chủ nhân mà , người xui xẻo là ba người bọn họ. Vì cái lông gì, lại phải cùng với hai người ngu ngốc kia chứ.

      đường sâu vào Vong Ưu Các, Vân Liên Nhược đều là bị kéo . Càng tới, Vân Liên Nhược liền phát ra vấn đề, ở con đường này đầy rẫy cơ quan, sao Thủy Nguyệt Hoa biết phải thế nào vậy? Nhìn qua người nào đó kéo mình , Vân Liên Nhược ngừng lại tiếp.

      "Sao nữa vậy?" Thủy Nguyệt Hoa quay đầu.

      "Làm sao chàng biết đường vào Vong Ưu Các?" Lúc trước nàng phải tốn ít thời gian mới phá được trận pháp của những cơ quan kia.

      Thủy Nguyệt Hoa bừng tỉnh, giải thích: "Trận pháp của những cơ quan có trình độ này, Vong Ưu Các cũng lấy ra được." Thủy Nguyệt Hoa cách đầy khinh thường.

      Bốn người hộ pháp Phong Vũ và Sương Tuyết vừa xuất ở Vong Ưu Các, đồng loạt rút kiếm chỉa về Thủy Nguyệt Hoa. , dám sỉ nhục Vong Ưu Các.

      "Kẻ tự tiện vào Vong Ưu Các, chết." Tử Phong .

      "Thiên hạ lại có chỗ nào mà ta dám , Vong Ưu Các, hôm nay ta là nhất định phải vào." Vân Liên Nhược trả lời Tử Phong.

      "Liên công tử." Nhìn thấy Vân Liên Nhược, bốn người lập tức thu kiếm lại. Liên Thành Bích là ai chứ? Là người mà Các chủ đại nhân của các nàng , khách quý của Vong Ưu Các, muốn vào Vong Ưu Các, các nàng dám ngăn cản.

      "Ta còn tưởng rằng năm gặp, các ngươi quên mất ta rồi chứ!"

      Tử Vũ đáp lời: "Liên công tử, bốn người chúng ta, quên ai chứ quên được công tử." Ngày đó Vân Liên Nhược xông vào Vong Ưu Các, Tử Vũ bị chơi đùa thảm nhất.

      "Tử Sa đâu?" Vân Liên Nhược lại hỏi, lấy tính tình thích chơi của Tử Sa, có người xông vào Vong Ưu Các, nàng phải tự mình xuất . Bọn họ vào lúc rồi, bốn vị hộ pháp Phong Vũ và Sương Tuyết cũng xuất .

      "Công tử, Vong Ưu Các có khách quý đến nên Các chủ bận tiếp đãi."

      Trong phòng tiếp khách Vong Ưu Các, Tử Sa miễn cưỡng ngồi ở chủ vị, mặc y phục màu tím, làm cho nàng trở nên càng xinh đẹp và quyến rũ, quả nhiên hổ là đệ nhất mỹ nhân mà giang hồ đồn đại.

      "Bạch thiếu chủ, Vong ưu thảo trăm năm, trong Vong Ưu Các chỉ có cây, dù sao nhiều năm qua Bản chủ cũng chỉ thấy qua có cây." Vong ưu thảo trăm năm, có ý nghĩa trọng đại đối với Vong Ưu Các, nàng thể tùy tiện lấy ra. Nếu như thứ ta muốn phải là loại trân phẩm như Vong ưu thảo trăm năm, còn có thể thương lượng chút.

      "Ha ha, năm nay Quý Các mới thu hoạch được Vong ưu thảo trăm năm, Bản Thiếu chủ dĩ nhiên biết trân quý của nó, chỉ là cây Vong ưu thảo này, từ mười sáu năm trước, Các chủ đời trước đồng ý cho gia phụ (phụ thân) của ta." Bạch Liệt .

      Tử Sa vừa nghe, trong nháy mắt sắc mặt trở nên nghiêm nghị, lúc sư phụ giao Vong Ưu Các cho nàng, quả , sau khi Vong ưu thảo trăm năm trường thành, có người đến đây hỏi xin, đến lúc đó, chỉ cần người kia có thể lấy ra tín vật của Vong Ưu Các, hãy đưa Vong ưu thảo trăm năm cho . Xem ra, Bạch Liệt này là ứng theo ước định kia mà đến.

      lúc sau, Bạch Liệt lấy ra tín vật: "Có nó, tin tưởng Các chủ đưa Vong ưu thảo trăm năm cho tại hạ."

      "Đó là tất nhiên." Tử Sa sai người mang Vong ưu thảo trăm năm ra.

      Lúc Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa vào, Bạch Liệt vừa vặn cầm Vong ưu thảo trăm năm rời .

      ta là ai? Trong lòng Vân Liên Nhược thầm suy đoán. Thủy Nguyệt Hoa tùy tiện nhìn nam nhân kia chút, qua. Người kia đúng là Bạch Liệt, sau khi hai người vào, hỏi hộ pháp của Vong Ưu Các ở bên cạnh câu: "Bọn họ là ai?"

      "Bạch thiếu chủ thường lại trong giang hồ, chưa từng nhìn thấy bọn họ, nhưng chắc hẳn là có nghe qua. Liên Thành Bích, Dạ Tuyệt Thương."

      Dạ? Chắc là suy nghĩ nhiều quá rồi, họ Dạ trong thiên hạ chỉ có nhà, thiên hạ vô cùng lớn, người có họ giống vậy có rất nhiều. Bạch Liệt lắc đầu cái, rời khỏi Vong Ưu Các.

      "Tướng công, rốt cuộc chàng cũng chịu đến gặp ta." Vân Liên Nhược mới đến cửa phòng khách, bóng người màu tím hướng nàng nhào tới. Thủy Nguyệt Hoa xoay người cái, ôm Vân Liên Nhược tránh ra.

      Bốn hộ pháp Phong Vũ và Sương Tuyết ngẩng đầu nhìn trời, người kia phải Các chủ của các nàng.

      Tử Sa vồ hụt, nhìn Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa thân mật đứng chung chỗ, trong mắt nổi lên ánh sáng tò mò: "Tướng công, sao chàng có thể vì tên tiểu tử vô danh mà vứt bỏ ta chứ!"

      Bốn hộ pháp Phong Vũ và Sương Tuyết thực chịu nỗi Các chủ của mình, liếc mắt nhìn nhau, tránh người rời .

      "Tử mỹ nhân, hôm nay bản tiểu thư thời gian dây dưa với ngươi, Vong ưu thảo trăm năm ở đâu?" Muốn tốt cho mình, nhất định phải chặn miệng của Tử Sa lại. Hai chữ "Tướng công" từ miệng nàng ta vừa thốt ra, nàng cảm nhận được khí lạnh lẽo xung quanh.

      "Hóa ra chàng cũng muốn Vong ưu thảo trăm năm sao!"

      Cũng? Trước khi bọn họ tới, có người tới hỏi xin sao?

      "Tướng công, chàng tới chậm bước rồi, Vong ưu thảo trăm năm bị người khác lấy . Người kia, lúc các người vào cũng có gặp đó." Tử Sa bĩu môi, làm sao mà đại mỹ nhân như nàng đây, mãi vẫn mối nhân duyên tốt nào vậy.

      " phải thường ngày ngươi rất keo kiệt sao, người ta đến hỏi xin, ngươi liền đưa ra, cố tinh gây khó dễ cho ta hả!" Vân Liên Nhược mắng to.

      "Hừ, cái cây Vong ưu thảo kia, ở mười sáu năm trước, sư phụ hứa tặng cho gia chủ họ Bạch, bây giờ người ta cầm tín vật đến đây, làm sao ta có thể đưa."

      "Bạch gia? Là Bạch gia kia sao." Gia tộc lánh đời, mặc kệ là triều đình hay là giang hồ, khi nhắc tới, đều có điều kiêng kỵ.

      "Hừ. Vong Ưu Các là chỗ nào mà ai cũng có thể đến sao chứ." Ngoại trừ Bạch gia kia ra, còn có ai có thể khiến cho sư phụ ta từ sớm tặng Vong ưu thảo chứ.

      "Vong ưu thảo trăm năm có công dụng gì vậy?" Vong ưu thảo phải là linh chi tím ngàn năm hay Tuyết Liên ngàn năm, sao Bạch gia lại đến xin chứ.

      "Vong ưu thảo, Vong ưu thảo tự nhiên là để quên chuyện buồn, chỉ là Vong ưu thảo trăm năm có thể làm cho người ta vong tình (Quên tình ấy mọi người), quên tất cả quá khứ, khiến cho người ta bắt đầu lại từ con số ." Tử Sa : "Tướng công, chàng có việc gì nghĩ ra muốn quên hả, ra ta nghe chút, có thể là ta có biện pháp đó."

      " cần Tử mỹ nhân nhọc lòng, tự chúng ta nghĩ biện pháp." Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa khỏi chỗ này. Bạch Liệt chắc là chưa có xa, phải đuổi theo , đến cùng Vong ưu thảo trăm năm rơi vào trong tay của ai, vẫn là số.

      "Tướng công, chàng quá vô tình." Tử Sa mắng, đuổi theo. Nhìn dáng vẻ của Vân Liên Nhược, chắc chắn là có chuyện để chơi rồi.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 21: Thân phận của mẫu thân

      Editor: White Silk-Hazye


      Vào buổi trưa, Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa tới thành trấn gần núi Thanh La.

      lầu ba của Túy Nguyệt Lâu, Vân Liên Nhược dựa vào trong ngực của Thủy Nguyệt Hoa, há miệng, hưởng thụ phục vụ của Thủy Nguyệt Hoa, rất nhanh dĩa điểm tâm bị ăn sạch .

      "Nguyệt, Vong Ưu Thảo ở chỗ đó." Vân Liên Nhược nhìn chằm chằm vào trong phòng bao của Bạch Liệt ở lầu hai.

      Túy Nguyệt Lâu là tửu lâu tốt nhất ở đây, Bạch Liệt ra khỏi núi Thanh La sơn gấp rút chạy . Bây giờ là thời gian ăn trưa, nhìn dáng vẻ của , cơm nước xong lập tức tiếp, thời gian nhiều lắm.

      " chạy thoát đâu, cần nhìn chằm chằm vào như vậy đâu. đẹp trai hơn ta sao?" Mặc dù biết Nhược Nhi chỉ , trong lòng chỉ có , nhưng cứ nhìn thấy Nhược Nhi nhìn chằm chằm vào nam nhân khác lại nhịn được nổi máu ghen. Mình là càng sống càng hẹp hòi rồi.

      "Nguyệt, cả thiên hạ này chàng là người đẹp trai nhất, mấy cái giấm chua đó, ăn có ngon đâu!" Trong lòng Vân Liên Nhược vui vẻ, nhưng mặt dám để lộ ra. Mấy ngày qua, nàng nghiêm túc phát ra vấn đề, nam nhân này rất thích ăn giấm lung tung, hoàn toàn phân biệt phải trái.

      Vân Liên Nhược tự nhận là che giấu vẻ mặt giấu vô cùng hoàn hảo, nhưng lại biết Thủy Nguyệt Hoa sớm nhìn thấu tâm tư của nàng rồi. Lúc này Thủy Nguyệt Hoa vô cùng buồn bực, vì cái quái gì mà lại muốn làm quân tử, những ngày qua cùng ăn cùng cùng ở, mặc dù bọn họ có thân mật, nhưng thủy chung cũng chưa có làm đến bước cuối cùng. Có phải nàng ấy cảm thấy tồn tại của quá thấp hay , khiến cho Nhược Nhi có tâm tư nhìn người nam nhân khác? Suy nghĩ đến đây, Thủy Nguyệt Hoa quyết định dùng hành động thực tế để cho tiểu nữ nhân trong ngực mình chú ý tới tồn tại của .

      Xoay cơ thể của Vân Liên Nhược, Thủy Nguyệt Hoa hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người. Mới vừa ăn xong trái đào, môi còn lưu lại mùi đào. Thủy Nguyệt Hoa mút môi của nàng, nhàng cạy ra hàm răng của nàng ra, công thành chiếm đất, dây dưa với cái lưỡi thơm tho của nàng.

      Vân Liên Nhược kinh ngạc nhìn đột nhiên làm ra hành động này, trợn to hai mắt nhìn : "Ngoan, nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn của ta." Giọng có từ tính của Thủy Nguyệt Hoa truyền tới, đầu của Vân Liên Nhược có chút mơ màng, trực tiếp làm theo. Lông mi giống như cánh quạt nhàng khép lại. Vân Liên Nhược vươn đầu lưỡi ra, đáp lại nụ hôn của Thủy Nguyệt Hoa. đáp lại của nàng, là khích lệ cực lớn đối với , Thủy Nguyệt Hoa dần dần hôn sâu hơn.

      Hô hấp của Vân Liên Nhược trở nên dồn dập, lúc này Thủy Nguyệt Hoa mới buông nàng ra: "Nàng biết lấy hơi sao?"

      Khoảng thời gian thiếu dưỡng khí, giống như thế kỷ vậy, nhìn thấy sắc mặt của Thủy Nguyệt Hoa hồng hào, nghĩ đến bộ dạng bối rối lúc nãy của mình, Vân Liên Nhược tức giận mắng: "Khốn kiếp, chàng lại khi dễ ta."

      "Ngoan, đừng giận, khắp thiên hạ chỉ có ta mới có thể khi dễ nàng, nàng chỉ có thể bị ta khi dễ mà thôi." Lúc này tâm tình của Thủy Nguyệt Hoa rất tốt, buồn bực lúc nãy bị Vân Liên Nhược lơ là cũng tan thành mây khói.

      "Hừ! Chàng đợi đó, sớm muộn cũng có ngày, chàng nhất định bị bản tiểu thư khi dễ lại." Vân Liên Nhược tức giận . Có ai bắt nạt khi dễ người khác mà bá đạo giống ?

      "Ồ, Nhược Nhi muốn khi dễ ta sao, được, ta chờ nàng." Da mặt của Thủy Nguyệt Hoa chỉ đơn giản chữ dày cũng thể hình dung được rồi.

      Vân Liên Nhược nghe ra ý tứ trong lời của , khuôn mặt nhắn vốn đỏ hồng, lại càng đỏ hơn. Cũng may là mặt còn có tấm mặt nạ da người.

      "Thủy Nguyệt Hoa, đừng làm quá, nếu , chúng ta tách ra ." Thấy Bạch Liệt chuẩn bị rời , Vân Liên Nhược để Thủy Nguyệt Hoa ở lại lầu ba, mình tới phòng bao ở lầu hai.

      Người của gia tộc lánh đời, bình thường ra ngoài. Bạch Liệt là Thiếu chủ của Bạch gia, ngọc bội mà mẫu thân của nàng để lại, là thứ mà chỉ có con cháu của Bạch gia mới có, mặc kệ xuất phát từ lý do nào, cũng cần phải gặp Bạch Liệt.

      "Tiểu nhị, tính tiền." Trong phòng bao ở lầu hai, Bạch Liệt dùng xong cơm, chuẩn bị rời .

      "Bạch thiếu chủ muốn sao." Vân Liên Nhược vào, ngồi ở đối diện .

      "Liên công tử đường theo tại hạ đến đây, biết là có chuyện gì?" Mới vừa rồi, cảm giác là có người nhìn , làm thế nào cũng nhìn ra người ở trong là ai. Bây giờ Liên Thành Bích xuất , vậy người luôn "Theo dõi" chính là ta.

      "Bạch thiếu chủ là khách ở xa tới, tại hạ chỉ là muốn tận tình chiêu đãi." Vân Liên Nhược xong, vỗ tay cái, lập tức có tiểu nhị đưa bình rượu và mấy dĩa thức ăn đến.

      Vân Liên Nhược rót ra hai chén: "Tại hạ uống trước." Bạch Liệt thấy vậy, cũng bưng chén khác lên hơi uống cạn sạch.

      "Rượu ngon." Màu sắc đỏ, mùi rượu quanh quẩn, uống xong, hàm răng vẫn còn lưu lại mùi hương, vô cùng ngon. từng uống qua ít rượu ngon, loại rượu đặc biệt như vậy cũng là lần đầu tiên uống.

      " gọi là khách quý, dĩ nhiên phải dùng rượu ngon. Bạch thiếu chủ nể mặt là tốt rồi." xong, Vân Liên Nhược lại bắt đầu rót đầy rượu vào chén.

      "Ha hả, Liên công tử thịnh tình như vậy, làm sao Bạch mỗ có thể nể tình chứ." Bạch Liệt trả lời.

      "Bạch thiếu chủ mời."

      Hai người ngươi chén, ta chén, rất nhanh hơn nửa bầu rượu thấy đáy. Bạch Liệt mất kiên nhẫn để đọ sức với ta : "Liên công tử có chuyện gì, thẳng ra tốt hơn, Bạch mỗ còn phải lên đường."

      Vân Liên Nhược để ly rượu xuống, chậm rãi mở miệng: "Bạch thiếu chủ là người ở trong Bạch gia, biết có biết cái này ?" Lấy ra ngọc bội màu tím có khắc chữ Bạch, Vân Liên Nhược hỏi.

      Lúc nhìn thấy ngọc bội trong tay của Vân Liên Nhược, Bạch Liệt hoàn toàn biến sắc: "Sao ngươi có được nó?" Đó là ngọc bội đại diện cho con cháu dòng chính ở Bạch gia, tại sao ta lại có nó. tại số người Bạch gia có được ngọc bội đó, quá mười người.

      "Hình như Bạch thiếu chủ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta." Vân Liên Nhược thu ngọc bội về, ung dung . Từ phản ứng của Bạch Liệt, nàng có thể khẳng định, thân phận của mẫu thân nàng ở Bạch gia thấp.

      "Ngọc bội kia, Bạch mỗ dĩ nhiên nhận ra. Liên công tử có thể trả lời câu hỏi của tại hạ rồi chứ!"

      "Ngọc bội kia, đương nhiên là có người đưa cho ta."

      "Người nào đưa cho ngươi?" Cái ngọc bội này, người của Bạch gia dễ dàng đưa cho người khác, trừ phi ta là. . .

      "Đây là câu hỏi khác rồi. Bạch thiếu chủ hay là trả lời câu hỏi của tại hạ trước, rồi lại hỏi tiếp." Như vậy, mới công bằng.

      "Câu trước đó chính là câu trả lời của Bạch mỗ, lần này phải là ngươi nên trả lời trước hay sao." Bạch Liệt trầm giọng hỏi ngược lại.

      "Cái này hơi làm khó tại hạ rồi, Bạch thiếu chủ trả lời câu hỏi của ta, tại hạ rất khó xác định, câu trả lời cho ngươi có thể cụ thể tới mức nào."

      "Ngươi. . ."

      " tại, chính là Bạch thiếu chủ thể chờ đợi mà muốn biết chuyện của ngọc bội, nhưng tại hạ lại có vội." Trận đàm phán này, từ khi Bạch Liệt luống cuống khi nhìn thấy ngọc bội, định trước việc Bạch Liệt rơi vào thế bị động.

      Bạch Liệt nhụt chí: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"

      "Trong Bạch gia, người nào có thể có ngọc bội như vậy?"

      "Con cháu dòng chính." Bạch Liệt trả lời.

      "Ngọc bội này là do nữ nhân cho ta."

      "Nàng ấy tên là. . ." Gì? Bạch Liệt còn chưa xong, té xỉu.

      Vân Liên Nhược mở bọc đồ của ra, lấy Vong Ưu Thảo trăm năm ra. Bạch Liệt tính cảnh giác rất cao, nếu như phải là chuyện ngọc bội làm nhiễu loạn tâm trí của , nàng muốn hạ thuốc mê, đúng là phải là chuyện đơn giản.

      Chuyến này, thu hoạch . Người của gia tộc lánh đời, quá mức bí , điều tra nhiều năm, lại tra được nhiều. Bây giờ, chỉ có thể chờ bọn tìm tới mình. Nàng tin rằng, có chuyện ngày hôm nay, người của Bạch gia, rất nhanh lại xuất .

      muốn rời khỏi phòng bao giọng vang lên bên tai, trong nháy mắt chân mày của Vân Liên Nhược nhíu lại, cuộc sống sau này, náo nhiệt đây.

      "Tướng công, từ khi nào mà chàng lại trở thành ăn trộm vậy?" cần nhìn, cũng biết người là ai.

      "Tử mỹ nhân, này phải là do công lao của ngươi sao." Nếu phải là ngươi đưa Vong Ưu Thảo trắm năm cho Bạch Liệt, nàng có cần phải làm như vậy sao?

      "Hắc hắc, cái này thể trách ta. Người ta làm sao biết chàng cũng cần nó chứ, nếu sau này tướng công có trở thành người bình thường, người ta vẫn theo ngươi." Tử Sa để ý mặt của Vân Liên Nhược càng lúc càng đen, trực tiếp ra hết dự định của mình.

      Với quyết định này của Tử đại mỹ nhân, cuộc sống sau này của Vân Liên Nhược nhất định rất đặc sắc.

      Chương 22: Trời thành tên ăn mày

      Editor: White Silk-Hazye


      đường hồi kinh, đoàn người Vân Liên Nhược từ từ, cho đến ngày mười ba tháng tư, mọi người mới tới bên ngoài kinh thành.

      "Tiểu Nhị, xử lý cái này ." Tử Sa vứt con gà rừng xuống trước Dạ Nhị.

      "Ta là Dạ Nhị, phải là Tiểu Nhị." Tử Sa xuất , thống khổ nhất chính là Dạ Nhị rồi. Tử Sa thích đồ ăn ngon, vừa hay Dạ Nhị lại có thiên phú về phương diện này, cho nên, mỗi lần lúc đến tửu lâu ăn cơm, Tử Sa luôn nhìn bọn họ ăn, ra ngoài đường nhìn thấy hay thích món ăn hoang dã, cầm trở về để cho Dạ Nhị xử lý giúp nàng. Đáng thương cho Dạ Nhị của chúng ta, bị áp bức suốt mấy ngày, tại rốt cục nhịn được muốn bộc phát.

      "Dù sao đều là nhị, so đo nhiều như vậy làm gì, ta đói bụng rồi." Tử Sa chớp chớp mắt to long lanh, dáng vẻ kia, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương. Dạ Nhị và nàng cùng nhìn chằm chằm nhau, cuối cùng Dạ Nhị bại trận, đau khổ nướng thịt cho nàng. Vì cái lông gì mà lại phản kháng được chứ? Ngày tháng đau khổ của , đến lúc nào mới có thể kết thúc.

      "Tiểu Nhị, nếu bữa trưa hôm nay cũng giao cho ngươi! Đại Nhất và Tiểu Tam (Editor: ôi đau ruột quá Tiểu Tam kìa ha ha) lại săn ít thú về ." Vân Liên Nhược phân phó.

      "Công tử, đừng mà!" Chẳng lẽ, phải lưu lạc làm đầu bếp sao.

      "Tiểu Nhị, ngươi chấp nhận , chúng ta săn thú nào." Dạ Nhất vô cùng cao hứng, kêu Dạ Tam vào rừng. Dạ Nhị khó chịu, liền cảm thấy đặc biệt thoải mái, ai bảo tên này bình thường thích mắng làm chi. Khó trách có câu "Cười nỗi đau của người khác. Bạn khó chịu, chính là niềm vui lớn nhất của mình." Hôm nay Dạ Nhất hiểu ràng lời này. Dạ Tam ở trong lòng : "Còn có câu là Nhạc cực sinh bi (Vui quá hóa buồn ấy mọi người), hi vọng đến lúc đó ngươi chết quá thảm." Dạ Nhị nhìn Dạ Nhất rời khỏi, trong lòng có vài ý định đảo quanh, sau đó, lộ ra nụ cười gian xảo, cứ để cho người đắc ý thêm chút nữa .

      Thu hết phản ứng của mấy người bọn họ vào trong mắt, Vân Liên Nhược bật cười, ba huynh đệ Dạ gia này làm như thế, cũng biết Nguyệt làm sao có thể chịu được bọn họ nhiều năm như vậy.

      "Vân Liên Nhược, các ngươi muốn Kinh Thành làm cái gì vậy?" Thừa dịp Dạ Nhị xử lý đồ ăn hoang dã, Tử Sa tranh thủ hỏi chút. Về phần tại sao còn gọi Vân Liên Nhược là tướng công nữa, này hoàn toàn là vì sợ Thủy Nguyệt Hoa. Ai bảo bây giờ Thủy Nguyệt Hoa là phụ mẫu cơm áo của nàng kia chứ.

      "Tử mỹ nhân, ta chưa có cho ngươi biết là nhà ta ở Kinh thành sao?"

      " có nha!" Cẩn thận suy nghĩ chút, Vân Liên Nhược quả chưa từng qua, nhà nàng ấy ở Kinh thành.

      Vân Liên Nhược im lặng, tại sao nàng có thể mong đợi sắc nữ cộng thêm tham ăn kia có thể từ tên mà đoán được thân phận của nàng.

      "Ngươi gọi ta gì?"

      "Vân Liên Nhược nha, có cái gì đúng sao." Mặc dù Tử Sa có cảm giác cái tên Vân Liên Nhược này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại còn nhớ ra.

      "Tiếng tăm của bản tiểu thư rất lớn, theo lý mà , ngươi cũng nghe qua." Nàng nhắc nhở đến mức này, nàng ta còn đoán ra, nên tìm miếng đậu hủ đụng vào là được rồi.

      Tử Sa cố gắng nhớ lại chuyện có liên quan Vân Liên Nhược, đột nhiên há to miệng, trợn to hai mắt nhìn hai người kia, bọn họ phải là Thái tử điện hạ và đích nữ Tướng phủ mà gần đây bàn tán ồn ào sao.

      Rốt cục nghĩ tới, Vân Liên Nhược hướng về phía nàng cười tiếng, giống như : Chúc mừng ngươi, rốt cục cũng thông minh được lần.

      "Ngươi chính là người năm tuổi ở ngoài đường phố đùa giỡn mỹ nam nhà lành, bảy tuổi chơi đùa khắp Kinh Thành, mười tuổi. . . Mười sáu tuổi người nào đến hỏi thăm, ở trong khuê phòng chờ gả, mấy ngày trước được tứ hôn cho thái tử, Vân Liên Nhược sao?" Tử Sa hơi những chuyện kinh điển có liên quan đến Vân Liên Nhược mà mình biết ra.

      "Tử mỹ nhân, trí nhớ tệ nha!" Chuyện mà nàng làm, có ít chuyện ngay cả nàng cũng có ấn tượng, Tử Sa lại có thể nhớ, quá khủng bố. ra , chân chính khủng bố phải là Tử Sa mỹ nhân, mà do người kể truyện xưa ở từ Kinh Thành truyền ra, tích của Vân Liên Nhược, chính là từ trong miệng của bọn họ từng cái từng cái truyền ra.

      "Dựa vào, nghĩ tới ngươi là nữ nhân như vậy, vậy mà có thể túm được Thủy Nguyệt Hoa. Vậy, vậy ngươi và Dạ Tuyệt Thương là sao?" Hai người này, vừa nhìn biết quan hệ đơn giản, nhưng Vân Liên Nhược là Thái tử phi tương lai, bọn họ phải là nên trốn cho xa xa sao, vậy mà bây giờ còn muốn Kinh Thành, lá gan của bọn họ quá lớn hay là biết sống chết đây.

      "Đồ ngu ngốc." Dạ Nhị ở bên cạnh lên tiếng. Nữ nhân này, so Dạ Nhất còn chậm chạp hơn, nàng lớn lên thế nào vậy.

      "Ngươi còn ngu ngốc hơn ta." Tử Sa lập tức mở miệng phản bác. Nàng thừa nhận, nàng đối với chuyện có hứng thú, phản ứng quả có chút chậm chạp, nhưng thể bởi vì như vậy, là nàng ngu ngốc. Huống chi, chính ngươi cũng là cái hạng hai, có tư cách gì mà nàng.

      Thánh Nhân : Người xấu và nữ nhân là khó ăn nhất. Nàng ta vừa là nữ nhân, vừa là tiểu nhân. chọc nổi đành phải trốn xa chút. Dạ Nhị ở trong lòng căn dặn chính mình, phải cách nữ nhân kia xa chút.

      Thấy Dạ Nhị để ý tới mình, tính tình nóng nảy của Tử Sa lại bộc phát, lúc này, Dạ Nhất và Dạ Tam xách theo mấy con thú săn được trở lại. Nhìn thấy bọn họ, Tử Sa nhớ lại, còn cần phải chờ hai con thịt nướng kia nữa, bây giờ tạm thời tính toán với nữa.

      Ở sau lưng của Dạ Nhất và Dạ Tam, có người mặc y phục rách rưới, là tên "Tên ăn mày" đầu tóc bù xù rối loạn xuất ở trong tầm mắt của bọn họ.

      "Ở đâu ra cái tên ăn mày này vậy, chỗ khác , đừng làm ảnh hưởng đến khẩu vị của bản nương. lát nữa ta cho ngươi cái cổ gà." Tử Sa ghét bỏ .

      Trong nháy mắt, người được gọi là "Tên ăn mày" phẫn nộ: "Mắt của ngươi bị mù rồi hả, bản công tử ngọc thụ lâm phong như vậy, chỗ nào giống như tên ăn mày hả ?"

      Tử Sa nhìn từ xuống dưới, trái phải quan sát lượt, khách khí : "Toàn thân cao thấp của ngươi chỗ nào là giống tên ăn mày, mà ngươi, từ đầu tới chân đều là tên ăn mày."

      "Tên ăn mày" hoàn toàn nổi giận, mặc dù đánh nữ nhân, nhưng lại gặp phải loại người muốn ăn đòn này, thói quen cũng mất sạch, người đứng ở trước mắt cứ đánh trước rồi sau.

      Hai người rất nhanh tụ lại thành đoàn đánh nhau, cây cối xung quanh bị phá hủy ít.

      Có kịch hay để nhìn, hai người Vân Liên Nhược và Thủy Nguyệt Hoa vui vẻ ngồi xem kịch hay, nhất là Vân Liên Nhược, lúc giúp tên ăn mày, lúc giúp Tử mỹ nhân.

      "Tử mỹ nhân, công kích hạ thân, hạ thân. . . Hạ thân kìa. . ." (Editor: Ba chấm với chị Nhược)

      "Này, sao ngươi ngốc như vậy, chỉ cần nhanh chút nữa, Tử mỹ nhân thua rồi."

      "Ra quyền, ra quyền . . ."

      "Ngốc, bắt lấy rồi đánh , đánh liên tục vào. . ."

      Hai người đánh nhau, Vân Liên Nhược còn hưng phấn hơn so với bọn . Ba huynh đệ Dạ gia đồng thời nhìn về phía Thủy Nguyệt Hoa, chủ tử, ngươi nên quản lý chủ mẫu kìa! Chủ mẫu còn chơi tiếp, hai người bọn họ sống ít lại mười năm đó.

      Nữ nhân của ta, thích chơi như thế nào chơi như thế đó. Các ngươi có ý kiến?

      Chủ tử, chúng ta có ý kiến. Ba huynh đệ Dạ gia bày tỏ thái độ.

      Có ý kiến cứ giữ lại đó mà bảo quản cho tốt . Thủy Nguyệt hoa thèm nhìn ánh mắt ủy khuất của ba huynh đệ Dạ gia, lòng chỉ suy nghĩ nên thế nào để cho nữ nhân ở trong ngực mình có thể chơi vui hơn nữa.

      "Nguyệt, sao ta nhìn cái tên ăn mày kia có chút quen mắt." Càng nhìn càng cảm thấy người nọ nhìn quen mắt, nhưng nhất thời lại có chút nhận ra là ai.

      "Nhược Nhi, mấy người râu ria quan trọng, chắc chắn cần phải nhớ" Thủy Nguyệt Hoa an ủi.

      Tên ăn mày đánh nhau với Tử Sa, nghe thấy lời của hai người bọn họ, nhất thời chửi ầm lên: "Vân Liên Nhược, bản công tử biến thành như vậy còn phải là do ngươi hại sao."

      thể nào, mới mấy ngày mà thôi, sao lại biến thành tên ăn mày chứ, cũng quá tơi tả a. Lúc này, Vân Liên Nhược nhận ra là ai rồi.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :