1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ Có Thể Là Yêu - Hân Như

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      PHẦN III - BÌNH YÊN - CHƯƠNG 5

      Khi vị ngọt và đắng của chén trà quý còn chưa kịp tan nơi đầu lưỡi, Long nghe người đàn ông :

      - Tụi về kia rồi.

      Long chưa kịp quay đầu lại nghe giọng thân quen, bao năm rồi mà dường như thể quên được sắc trong trẻo của giọng ấy:

      - Ba, có ai tìm con thế ạ?

      Long quay đầu lại nhìn, tay buông rơi cả chén trà. Trước mặt , Thảo Nhi bằng xương bằng thịt cũng chết sững. có hơi thay đổi, ánh mắt buồn hơn, gương mặt già dặn hơn. có vẻ đẹp của thiếu phụ hơn là thiếu nữ. muốn lao ngay đến mà ôm lấy , mà mắng mỏ, mà xin tha thứ, nhưng chân như chôn tại chỗ vì ngay cạnh , Giang kiệu bé Bin vai, cả ba đều có vẻ vui và hạnh phúc trước khi trông thấy .

      Giang ngạc nhiên khi nhận ra . Chỉ có bé Bin là hớn hở gọi:


      - Ba...

      Thảo Nhi hốt hoảng quay sang với Giang:

      - đưa con vào tắm cho nó giúp em .

      - Ừ...- Giang liếc nhìn rồi với thằng - Ba con mình tắm nhé!

      - ... mẹ... mẹ- Thằng bé với tay về phía nhưng đáp lại nó nữa.

      tiến lại phía bàn, bằng giọng lễ phép:

      - Thưa ba, đây là bạn con, mới từ Hà Nội vô chơi.

      - Quý hóa quá! Vậy hai con chuyện nha. Ba vào kêu má con nấu thêm cơm.

      Người đàn ông đứng dậy và rút lui. Thảo Nhi nhìn , nhưng ánh mắt tuyệt nhiên còn thiết tha như ngày trước.

      - Em có gia đình rồi sao?- Long hỏi gần như nghẹn lại.

      - Vâng.- bình thản ngồi xuống ghế, khẽ đáp lại.

      - Và còn có con nữa.- cảm thấy bị tổn thương, người ở ngay trước mắt mà sao lại xa vời quá!

      - Đó là con trai em.

      - nhận ra.

      - Tại sao lại biết em ở đây ?

      - Chuyện đó giờ chẳng còn quan trọng. Quan trọng là tìm ra em... Em sống tốt chứ?

      - có thể thấy mà.- quay , tránh nhìn vào mắt .

      - Ừ, có lẽ rất tốt.

      - Còn thế nào? Hai người có cháu chưa?

      - À... ừm... bọn ... vẫn chưa...

      - Khi có con cái rồi, người ta thấy có trách nhiệm hơn với gia đình

      - Diễm Phương đâu rồi?

      - Chị ấy giao hàng rồi.

      - Vậy à?

      Long nghe tiếng tim tan vỡ ra từng mảnh khi hai người cứ tiếp tục cố chuyện bằng những câu rời rạc. hề trông mong điều này khi gặp lại . Cuối cùng, đứng dậy vì hình như thể chịu đựng lâu hơn được nữa.

      - Xin lỗi vì ở lại cùng gia đình em được. phải về đây, ở thành phố còn rất nhiều việc.

      - Bây giờ làm gì?

      - Kinh doanh...- Long nhún vai và về phía chiếc xe màu trắng.

      - Chiếc xe này... mới mua à?

      - ... nó là của gần chục năm nay rồi.- Long lắc đầu- Tên nó là Windy. Có lẽ đây là bí mật cuối cùng mà chưa kịp với em đấy.

      Định mở cửa xe, nhưng như nhớ ra, thò tay vào túi, lấy ra sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn, đặt nó vào tay .

      - đưa lại cho em thứ này.

      - Em nên trả lại mới đúng, nó là của mà.

      - tặng lại cho con trai em. Hy vọng nó bảo vệ đứa bé như nó từng bảo vệ .

      nhìn thêm lần nào nữa, cho xe chạy thẳng về phía trước. Thảo Nhi lảo đảo lùi lại và ngồi phịch xuống ghế. Rồi bưng mặt khóc. Phải cố gắng lắm mới tỏ ra lạnh lùng được với , nhưng bây giờ lại cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức. Liệu còn có thể gắng gượng được đến chừng nào.

      *

      Tùng nhìn quanh và cuối cùng cũng thấy Long ngồi ngật ngưỡng ghế cao nơi quầy bar. Hình như Long say lắm. Tùng tiến lại phía bạn mình. tháng nay từ khi Long trở về Hà Nội. Long lao vào làm việc như điên, tối lại tìm đến rượu. Ngày nào Trung cũng đưa về trong tình trạng còn tỉnh táo nữa, để rồi ngày hôm sau lại y như thế. Long có vẻ như gặp được Thảo Nhi, nhưng có chuyện gì xảy ra giữa hai người họ? Tại sao Long lại rơi vào trạng thái này?

      Tùng vất vả lắm mới đưa được về nhà. Từ ngày về nước, Long ở cùng Khánh hay bố mẹ mà về lại căn hộ tập thể cũ kĩ này. Nó chính là nơi để lại cho nhiều tổn thương nhất.

      Long nằm giường, miệng vẫn ngớt nhảm:

      - Tại sao? Tại sao em lại phản bội tôi? Tại sao lại lấy ? Tại sao... Tại sao? Tại sao lại lấy ? Em phản bội tôi...

      Tùng thở dài và gọi điện cho Huy Khánh. Khánh tham gia khóa đào tạo ngắn hạn bên Mỹ nên chưa thể về nước ngay được.

      Tùng ngồi đợi Long tỉnh lại đến tận sáng. Khi bạn vừa lồm cồm bò dậy làm, quẳng chiếc khăn mặt ướt lạnh về phía Long quát:

      - Lại bò dậy uống rượu đấy à?

      - Sao mày lại ở đây?- Long ngạc nhiên, ràng chẳng nhớ chuyện gì xảy ra đêm hôm trước cả.

      - Mày hỏi tại sao tao lại ở đây à?- Tùng có vẻ cáu- Mày nhìn lại mày , có giống thằng thần kinh ? Vì Nhi à? ấy có chồng rồi phải ? Thế mà cũng khiến mày như điên như dại thế này à?

      Cáu. Long đáp trả lại Tùng chiếc khăn và nhảy xuống giường. Nhưng rồi ngã uỵch xuống. Tùng mỉa mai :

      - Mày muốn khóc khóc to lên. Muốn hét hét to lên. Rồi sau đó làm thằng đàn ông đàng hoàng cho tao nhờ. Có chồng rồi sao? Có bản lĩnh cướp ấy về .

      - Mày đâu phải tao. Im lặng dùm .

      Long ngã vật ra giường. Cả hai người cùng im lặng. Rồi Tùng thấy Long úp mặt vào gối. lúc sau, bằng giọng hơi nghẹn:

      - Mày có biết tại sao tao lại tìm đến rượu ? Vì chỉ có uống rượu, chỉ có say tao mới ngủ được. Tao tài nào nhắm mắt nổi khi tỉnh táo. Lúc nào cũng thấy hình ảnh ấy ngập trong căn nhà này, nhiều đến nỗi tao phát điên lên và muốn lao ngay vào trong đó cướp ấy về bên tao. Mỗi lần tưởng tượng ra cảnh ấy phải chịu bao đau khổ, bao uất ức trong ba năm qua, tao thấy căm giận bản thân kinh khủng. Chính vì tao mà ấy phải chịu như thế, tao thể tha thứ cho tao. Làm sao tao có thể tâm phá nát cái hạnh phúc nhoi cuối cùng mà ấy có chứ?

      Tùng lặng im vì cuối cùng Long cũng ra được tâm và cũng khóc được. Ba năm trôi qua rồi mà tình Long dành cho Thảo Nhi chẳng hề suy chuyển, kể cả khi biết có chồng và có con, Long cũng muốn từ bỏ cái tình vô vọng đó.

      *

      Biệt thự Lotus. 7h tối. Bà Liên lặng lẽ nhìn cậu con trai cách xót xa vì cái vẻ hốc hác, tiều tụy của . Bà nghe Tùng kể chuyện của Thảo Nhi, thương con, thương cả mình từng coi như dâu con trong nhà. Cuộc đời bà có tiền trong tay, rất nhiều là đằng khác, có thể thay trời chuyển đất, làm mưa làm gió, nhưng bà lại có cách nào che chở được cho con trai mình.

      Long ngồi dựa lưng vào ghế, tay cầm điều khiển ti vi, lơ đãng nghe cái bản tin thị trường chứng khoán. Chẳng ai có thể đoán được nghĩ gì trong đầu.

      - Chú Long...- bé Vân , trong hai con song sinh của Phương mon men trèo vào lòng - Chú chơi với con .

      - Cả con nữa.- Mai , em nó xen vào.

      - Bống, Cún- Bà Liên nhắc- Ra đây với bà, chú Long mệt.

      - Chú mệt ạ?- Mai giương đôi mắt tròn to, đen láy nhìn .

      - Chú có sao đâu.- mỉm cười ôm hai đứa cháu vào lòng.

      - Con dọn về đây sống . Con sống ở đó mình mẹ lo lắm.- Bà Liên nhắc .

      - Con 30 tuổi đầu rồi, có phải con nít đâu ạ!- lắc đầu.

      - Thảo Nhi nó cũng có gia đình yên ấm rồi, con cũng nên bắt đầu nghĩ đến bản thân mình .

      - Nghĩ chuyện gì ạ?

      - Lấy vợ chứ chuyện gì.

      - Con chuyện này hai năm nữa hãy nhắc mà. Bây giờ con bận lắm.- gắt .

      Nhưng rồi lặng ngắt, mắt nhìn thẳng vào màn hình ti vi, cái kênh mà con bé Vân nghịch ngợm chiếc remote vô tình chuyển sang. Đoạn phim quảng cáo của hãng phim Angel mà cậu con trai của Nhi đóng. Nó đáng . Nhìn nó lại nhớ đến . Mặc dù được xem trước đoạn phim này, nhưng vẫn cứ phải dán mắt vào cậu bé ấy.

      "Choang"

      Tách trà tay bà Liên làm cả cũng như hai đứa cháu giật mình. Mắt bà nhìn trân trân vào cái màn hình ti vi, vẻ sửng sốt lắm.

      - Mẹ sao thế?

      - Thằng bé này...

      - Là con trai của ấy đấy.- cố làm ra vẻ thản nhiên.- Tên nó giống tên con hồi bé, Bin.

      - Vậy à? Trông nó đáng quá! Con gặp nó rồi à?

      - Có gặp vài lần rồi ạ.

      - Ừm... thôi mẹ lên phòng nghỉ đây. Con cứ suy nghĩ kĩ lời đề nghị của mẹ , mẹ nghĩ con nên về đây hơn.

      Bà Liên lên phòng, bỏ mặc lại cậu con trai lại với hai đứa cháu.

      *

      Long cần gõ cửa văn phòng mà mở cửa thẳng về phía bàn làm việc của mẹ mình, phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lotus. người đàn ông cũng ngồi đó chờ mẹ cái giấy gì đó, hình như là giấy chuyển khoản.

      - Chào ...- ta đứng dậy, luống cuống bắt tay .

      Long lạnh lùng chào lại.

      - Con ngồi , mẹ nghĩ mẹ có vài tin quan trọng muốn với con.

      - Về chuyện gì ạ? Con vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình đấy chứ?

      - Tất nhiên... Mẹ gọi con đến vì việc riêng của con thôi.

      - Nếu là việc lập gia đình con còn gì để .

      - Tất nhiên là . Là chuyện của Thảo Nhi và đứa con trai của nó.

      Long kinh ngạc nhìn mẹ , biết bà có ý định gì nữa.

      - Đây là thám tử của văn phòng thám tử Trần Vương. Mẹ thế chắc con hiểu vai trò của ta rồi chứ?

      - Mẹ điều tra về cuộc sống của ấy.- giận dữ.

      - Mẹ biết con phản ứng như thế. Mẹ cũng muốn làm điều đó. Nhưng sau khi xem xong đoạn phim về thằng bé Khánh Nam đó, mẹ buộc phải hồ nghi thân thế của nó. Mẹ nghĩ nó là con trai của con.

      - Con...trai con?- sửng sốt hỏi lại.

      - Long... tôi mất hơn nửa tháng để điều tra tất cả về cậu bé đó. Cậu bé đó tên đầy đủ là Trịnh Khánh Nam, lấy theo họ của mẹ là Trịnh Thảo Nhi. Cậu ấy sinh ngày 24 tháng 7, nghĩa là khoảng gần 10 tháng sau khi Trịnh Thảo Nhi rời khỏi đây. Đến 3 tháng sau ấy mới gặp Nguyễn Thanh Giang nên thể cho rằng cậu bé kia là con của Giang được.

      Long gần như chết lặng trước những lời mà gã thám tử kia . Bà Liên tiếp:

      - Mẹ hiểu tại sao con lại nhận ra điều rằng Khánh Nam chính là hình ảnh thu của con khi con còn bé.

      Bà đặt hai tấm ảnh ra trước mặt . tấm ảnh cũ kĩ, chính là hồi còn bé, và tấm ảnh còn rất mới, chụp cận cảnh bé Bin. giật mình nhận ra hai đứa trẻ trong hai tấm ảnh, dù là hai người khác nhau, nhưng khác gì em sinh đôi.

      Bà Liên mỉm cười:

      - Hai mẹ con nó ở khách sạn Hoa Đà Lạt, con hãy đến gặp . Thằng bé đó cần người cha. Con cũng biết là chị dâu con thể sinh thêm được từ sau khi sinh hai đứa Vân và Mai nên gia sản này sau cũng cũng là của con trai con. Đó cũng là lý do mẹ muốn con nhanh chóng yên bề gia thất.

      - Mẹ...- vụt đứng dậy- Con luôn đây, mẹ giải quyết giúp con mấy việc ở Hà Nội nhé! Nhất định con phải đưa được mẹ con ấy về.

      Bà gật đầu. nhanh ra cửa mà quên chào gã thám tử ngồi đợi nhận tiền công nữa.

      *

      Xuống sân bay, Long về công ty lấy xe rồi lái thẳng đến khách sạn Hoa Đà Lạt. Suốt cả chặng đường dài từ Hà Nội vào đến đây, cứ hồi hộp mãi, suy đoán mãi và mong đợi nữa. Hạnh phúc có thể đến với bất ngờ vậy sao?

      - Xin lỗi, tôi muốn gặp Hoàng Dương.- ngay với người đứng ở quầy lễ tân.

      - Xin lỗi, chị Dương bận tiếp khách, có hẹn trước ạ?

      - , nhưng tôi muốn gặp ấy ngay, chuyện rất gấp.

      Nhìn gương mặt đẹp, lấm tấm mồ hôi của , mỉm cười:

      - Vậy chờ lát. Khi nào chị ấy tiếp khách xong tôi báo lại cho chị ấy biết. tên gì?

      - Hải Long...

      - có thể ra quầy cafe và uống chút gì đó trong khi chờ đợi,

      - Cám ơn.

      Phải đợi đến 30 phút sau, làm ở quầy lễ tân mới báo rằng quản lý khách sạn Hoàng Dương đồng ý gặp .

      Khi vào phòng, Thảo Nhi ngồi đợi ở bàn uống nước với vẻ mặt có thể là căng thẳng.

      - tìm em có...

      chưa hết câu, chộp lấy vai , siết mạnh và hỏi:

      - Tại sao lại giấu ? Khánh Nam là con trai đúng ? Tại sao em lại cho nhận con, cho nó nhận ba? Em trở thành người nhẫn tâm như thế từ bao giờ vậy?

      Thảo Nhi vội đẩy ra, lùi lại, bằng giọng nghiêm chỉnh:

      - Xin lỗi, xin hãy nghiêm chỉnh chút. Chúng ta đều có gia đình rồi...

      - Nó phải là con của ta, tại sao em cứ phải khẳng định điều vô lý như thế?

      - Nó phải con Giang, nhưng cũng phải con . Nó chỉ là con của em thôi. phải ba nó đâu?

      - Thế ba nó là ai?- hét lên, cảm giác thất bại lần nữa ôm chặt lấy .- ràng nó rất giống , người ngoài nhìn vào ai cũng khẳng định nó là con , tại sao chỉ có mình em phủ nhận điều đó?

      - Nếu chỉ rằng nó là con vì nó giống nhầm rồi. cũng giống dì Lan, nhưng rốt cục có phải con đẻ của dì ấy đâu...

      - Em... cái...gì?- thở hổn hển hỏi lại.

      - Xin lỗi, em nhiều rồi. Việc này nên về hỏi lại mẹ .

      - Em phải con đẻ của dì ? Vậy tất cả là thế nào? Em . điên lên mất- ôm lấy đầu, ngồi xuống ghế rên rỉ.- Là sao? Ai mới là mẹ ? Còn lá thư đó sao?

      Thảo Nhi cũng suýt phát hoảng vì thái độ của . lúng túng ngồi xuống phía đối diện .

      - Thực ra, em biết chuyện này lâu rồi, nhưng em chưa lựa được cơ hội với xảy ra những chuyện khác. Mọi chuyện thế nào nên về hỏi lại mẹ . Mẹ là người nhất chuyện này. Đến giờ em phải đến lớp đón bé Bin rồi.

      và tiễn ra khỏi phòng, nhưng còn nhìn theo xe mãi cho đến khi khuất từ khung cửa kính phòng làm việc của mình. giọt nước mắt mặn chát rơi vào khóe miệng .

      *

      - Nhi cho con nghe chuyện đó sao?- Bà Liên rùng mình hỏi qua điện thoại khi cậu con trai nằng nặc đòi gặp bà khi bà có cuộc họp quan trọng với hội đồng quản trị.

      - , ấy con hãy về hỏi mẹ. Bây giờ con hỏi mẹ, dì Lan có phải là mẹ đẻ con ?

      - Nhi có kể cho mẹ nghe về việc con nhặt được lá thư đó và cả việc bấy lâu con vẫn đinh ninh rằng con là con trai của dì Lan. Phong à, cái tên này là do mẹ đặt cho con ngày con chào đời trong bệnh viện, sau chín tháng mẹ mang nặng đẻ đau con. Con là con trai của mẹ.

      - Vậy còn lá thư... ?- run run hỏi.

      - Dì con và mẹ đều cùng mang thai thời gian, tính ra nếu đứa bé đó có duyên số, con người em họ sinh cùng tháng cùng năm rồi. Nhưng nó xấu số, chết lưu trong bụng của dì con khi nó được 5 tháng. Dì con bị shock nặng. Sau đó mẹ có tâm nguyện, rằng khi con chào đời, con là con chung của chúng ta. Chính mẹ cũng ngạc nhiên là con sinh ra lại giống dì con vô cùng, cứ như định mệnh ấy. Dì con cũng vì thế mà rất thương con. Mọi chuyện chỉ có thế thôi.

      Long lặng im. Những gì nghe thấy quá sức chịu đựng của . Tại sao đến bây giờ mới được biết về này. đứa trẻ mang quá nhiều hoài nghi về thân thế của mình, để đến bây giờ, sau 20 năm lại biết đến còn kinh khủng hơn. cúp máy, chẳng buồn chào mẹ mình câu nữa.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      PHẦN III - BÌNH YÊN - CHƯƠNG 6

      Đà Lạt, thành phố hoa, nơi ấp ủ nhiều mơ ước của Long, nhưng giờ đây nó giống như mồ chôn những kỉ niệm trong quá khứ, là nơi hề muốn đặt chân trở lại. sợ cái cảm giác ngày tình cờ nhìn thấy Thảo Nhi sóng bước bên người chồng cùng con trai ngoài phố.

      Trường đua xe mới bắt đầu vào giai đoạn khởi công, nên dù muốn, vẫn phải có trách nhiệm đến giám sát. để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến cả dự án lớn thế này, điểm nhấn trong nghiệp vừa mới bắt đầu của .

      buổi sáng muộn, ở công ty người thư kí đem đến cho bức thư gửi tay, qua bưu điện. Ngạc nhiên, mở ra bên trong bì thư rơi ra sợi dây chuyền có chiếc nhẫn của bé Bin. Nội dung bức thư ngắn gọn:

      «Con trai mày trong tay tao. Muốn gặp lại nó đến địa chỉ dưới đây gặp tao. Nên nhớ, mày phải đến mình, được đưa ai cùng, được báo công an. Người của tao theo sát mày.»

      giọt mồ hôi lạnh toát ra trán Long. Bé Bin bị bắt cóc và kẻ bắt cóc tưởng rằng là ba nó. Tại sao? phải vụ tống tiền vì ngoài cầu được gặp , chúng có đòi hỏi gì nữa đâu? Bọn này muốn trả thù sao? Là hành động của Trần Thắng Lợi ư?

      có nên báo cho Thảo Nhi và Giang ? Chắc giờ này họ hoảng hốt tìm con trai của mình lắm. Nhi chắc khóc nhiều lắm. . phải cứu được con trai của .


      Long nắm chặt tay lại. đeo sợi dây chuyền lên cổ và ra khỏi văn phòng.

      Lái xe ra khỏi thành phố 15km, rẽ vào con đường đất đỏ bụi mù mịt, cuối cùng Long dừng lại ở cái quán tranh ven đường theo chỉ dẫn. Cái quán đó là hàng nước, giống cái lán liêu xiêu tạm bợ. Người bán hàng, gã đàn ông ngồi hút thuốc cách thờ ơ. Còn người khác trong quán, gã mặc áo ghi lê màu xám, là người mà trong tờ giấy đưa đến chỗ hẹn.

      Bọn này là bọn nào mà có vẻ làm ăn chuyên nghiệp vậy? Long xuống xe, nhìn . cũng chiếu tướng lại , rồi mới uể oải đứng dậy và ra hiệu cho theo.

      Hai người lên mãi con dốc cao và dài, xuyên qua cánh rừng thông. cảm thấy lo sợ, khi lúc này nghĩ mình giúp được gì đó cho Nhi. Mặc kệ Khánh Nam có phải là con trai của hay , quan trọng là nó là con trai của người , và bảo vệ nó bằng mọi giá.

      Khi đất đỏ lấm đầy gấu quần và đôi giày thể thao mới thay ra khi đến đây gã dẫn đường mới chịu dừng lại. thấy mình đứng mỏm núi đá, phóng tầm mắt ra phía trước là khoảng bao la, phía dưới là thung lũng toàn thông.

      Tiếng khóc ra rả của Khánh Nam làm chẳng còn tâm trí đâu mà nhìn xung quanh nữa. gã đàn ông to ôm nó, mặt nhăn như bị khi thằng bé ngừng giãy giụa, khóc đòi mẹ. Bên cạnh , gã khác, có lẽ là chỉ huy ở đây, đứng nhìn xuống phía dưới thung lũng.

      - Đại ca, đến rồi.- Gã dẫn đường lên tiếng báo.

      - Ba... ba...- Khánh Nam với tay về phía , nó khóc ngặt nghẽo. Nhìn thằng bé mặt bỏ bừng lên, mặt mũi tèm nhem toàn nước mắt mà thấy xót xa trong lòng.- Ba ơi ba bế Bin. Bin thích các chú này đâu...

      Gã kia quay đầu lại, Long giật mình sửng sốt khi nhận ra đó là Cao Minh Duy, kẻ gây ra cho đời biết bao sóng gió. có nằm mơ cũng nghĩ ra chính cầm đầu vụ này.

      - Là mày...

      - Phải... là tao. Tao mừng vì mày vẫn chưa quên tao.- Duy nhếch mép cười.

      - Đưa Khánh Nam cho tao...- gằn giọng, thằng bé vẫn khóc thét lên đòi .

      - Cảm động quá nhỉ? Mày nghĩ tao mời mày đến đây chỉ để mày câu ngu xuẩn đó sao?

      - Đồ ngu- gắt lên- Mày nghĩ tao có thể rời khỏi đây khi trong tay còn ẵm theo thằng à, trong khi bên mày có đến hai người. Đưa đứa đây, mày thấy nó khóc rát cả họng rồi à?

      Duy liếc nhìn , phân vân, rồi hất đầu bảo bọn đàn em:

      - Đưa thằng bé cho nó.

      Như trút được gánh nặng, gã kia vội trao Khánh Nam cho Long. Nó ôm chặt lấy cổ , miệng mếu máo khiến cũng thấy thương nó, thấy đau như chính bản thân bị thương vậy.

      ôm lấy nó, vỗ nhè lên lưng thằng bé, nó dần nín khóc, nhưng hai cánh tay xíu vẫn ôm cứng lấy cổ . liếc nhìn Duy, đôi mắt đầy căm phẫn:

      - Mày bỉ ổi đến độ có thể mang đứa trẻ con ra hành hạ thế này sao?

      - Với mày, tao cần gì làm quân tử. Và vì nó xui xẻo làm con mày nên mới thế thôi.

      Duy tiến gần hơn về phía , chân hơi tập tễnh. Cái tật đó do chính tay gây ra vào cái ngày phát ra dàn cảnh để phá và Nhi, khiến hai người phải lìa xa mãi mãi. Chính vì cái vết thương đó mà trả giá cho 15 tháng tù.

      - Mày cần gì ở tao? Mày muốn trả thù à? Thằng bé này với tao quan hệ gì...

      - can hệ gì.- Duy ngửa mặt cười- Thế mà nó gọi mày bằng ba sao?

      - Nó là trẻ con, đâu có nhận thức được gì. Có người kêu nó gọi là ba nhất định nó gọi. Dù sao tao cũng đến đây rồi, mày muốn sao cũng được, nhưng tao cần mày hứa danh dự đem đứa bé này về đúng với gia đình của nó.

      - Được thôi, dù sao tao cũng bỉ ổi như mày, đứa bé mày cũng tâm hại chết. Nếu mày chịu nhảy xuống dưới kia, tao mang trả đứa bé này cho mẹ nó. Có phải là mụ đàn bà bán hoa nhỉ?

      Long nhìn xuống phía dưới thung lũng, mồ hôi ướt đầm cả người. Gã Duy này nhất định muốn phải chết rồi. hối hận là lại việc này cho ai biết. Có bao nhiêu lần phải đối mặt với cái chết rồi, mà sao lần này lại chần chừ đến thế. Phải chăng vì giờ đây mới phát ra những điều quý giá nhất trong cuộc đời , và lưu luyến lỡ rời xa.

      Khánh Nam nín khóc, nhưng nếu đưa lại cho những người kia, thằng bé lại khóc thét lên ngay.

      - Mày chọn . Nếu mày chết ở đây là thằng bé đó.- Duy chỉ vào Khánh Nam.

      - Yên tâm , tao nhất định làm những gì mày cầu. Nhưng trước khi nhảy xuống đó, tao có vài chuyện muốn hỏi mày.

      - . Tao hẹp hòi đến nỗi đáp ứng được cầu của thằng sắp chết đâu.

      - Mày là ai? Tao luôn tự hỏi điều này nhiều năm rồi. Tao thể nhớ ra là gặp mày ở đâu, trong hoàn cảnh nào. Tại sao năm lần bảy lượt mày nhất định ép tao vào chỗ chết?

      - câu hỏi rất hay.- Duy phá lên cười, nhưng trong mắt lại hằn lên nỗi đau mà chưa bao giờ nguôi ngoai trong .- Mày dĩ nhiên biết tao, nhưng tao biết mày, và tao căm ghét mày từ cái lúc còn chưa gặp mày cơ.

      - Tại sao?

      - Mày nghĩ gì nếu như mày cả ngày chỉ kể với mày về thằng đàn ông khác? Tao nghe ấy về mày nhiều đến phát ngán lên được, nhiều đến nỗi tao bắt đầu căm ghét và muốn mày bao giờ trở về nữa.

      - Mày tới ai?- Long thoáng giật mình. mong là mình đoán sai.

      - Dĩ nhiên là ấy, Linh. Tao hối hận là biết ấy quá muộn.

      - Linh ư?- lẩm bẩm.

      Gã này muốn trả thù vì Linh sao? gần như tái mặt :

      - Vậy mày chính là cha của đứa bé trong bụng ấy? Là mày?- Long gầm lên làm bé Bin bị giật mình, nãy giờ nó bắt đầu lim dim ngủ vai .

      - Phải chính là tao. Tao thực lòng ấy. ấy đến với tao cũng là tự nguyện, nhưng ấy lại thể tao trọn vẹn được. Tất cả cũng chỉ vì mày.- Mắt Duy bắt đầu đỏ ngầu.

      - Linh thể biết được rằng ấy lại trao thân cho kẻ đê tiện như mày.- lắc đầu chua xót. thương hại cho Linh, và thương hại cho kẻ si tình ngu ngốc đứng trước mặt mình.

      - Tao đê tiện à? Còn mày sao? Mày trực tiếp là nguyên nhân gây ra cái chết của ấy, gián tiếp cướp đứa con của tao. Ngày hôm nay tao cũng chỉ muốn mày trải qua nỗi đau mất con mà thôi. Tao chỉ muốn mày biết cảm giác bất lực khi thể bảo vệ được những người quan trọng nhất của mình mà thôi.

      - Mày nên nhớ rằng, cảm giác nhìn người mình sống mà phải ở bên mình còn đau hơn nhiều.- cười chua chát.- Nhưng thôi, coi như hôm nay tao trả hết cho mày nợ nần tại đây. Hãy mang thằng bé này về chỗ ba mẹ nó ở khách sạn Hoa Đà Lạt.

      Long trao bé Bin lim dim cho gã đứng cạnh trông chừng nãy giờ. Thằng bé giật mình thức giấc, nó lại khóc thét lên khi thấy người khác bế nó. cố nén lòng nhìn nó. Nó chới với tay về phía , miệng mếu máo. tháo chiếc vòng ra, đeo lên cổ nó, khẽ hôn lên trán nó, thầm: «Ngoan nhé, con trai.»

      nhìn vẻ mặt háo hức cách ác độc của Duy, thầm thương cho , vì quá si tình mà phải sống như thế này bao nhiêu năm nay. tiến dần về phía mép vách đá.

      - Ba... ba ơi...- Tiếng bé Bin lọt đến tai làm chần chừ. muốn sống nhìn đứa con trai của người nhất lớn lên.

      Nhưng thể làm gì khác được. Nó thay sống nốt cuộc đời còn lại.

      thay chăm sóc cho Thảo Nhi.

      người đàn ông tốt hơn .

      "...ng...ng...g...g..."

      tiếng hét xé rách cả khoảng gian tĩnh lặng của núi rừng, tiếng hét của bao nỗi đau, giằng xé và cả tình nữa.

      Thảo Nhi, quần áo, tay chân dính đầy đất đỏ, mắt sưng mọng lên vì khóc. Ở bên cạnh, Giang ngừng liếc chừng về phía Khánh Nam, vừa giơ tay đỡ .

      - Khoan ...- trong nước mắt.- Làm ơn dừng lại...

      - Nhi...- Duy cau mày, chính cũng bị xuất của làm cho bất ngờ.- Tại sao em lại ở đây.

      ai trả lời , nhưng tiếng khóc thét dữ dội của đứa trẻ khiến nhận ra vấn đề.

      - Mẹ...mẹ ơi...mẹ ơi...

      - Nó là con em sao?- hỏi.- Là con của em và sao?

      - phải. Khánh Nam là con của tôi và người khác. Làm ơn hãy trả con lại cho tôi.- nhìn con, lòng đau như xé khi thấy nó khản cả giọng gọi .- Đừng mang con tôi vào ân oán của các người. Hãy đưa nó lại cho tôi.

      - Tôi trả nó lại cho em...- Duy mím môi- Nhưng đó là sau khi nhảy xuống.

      - ...- lắc đầu nhìn Duy- thể làm như thế. ấy trả giá quá cao rồi, còn ép ấy mãi làm gì.

      - Lựa chọn , mày hay đứa con của người đàn bà mày .- nhìn như giục.

      Long nhích thêm bước.

      - Nếu ấy nhảy xuống đó, người nhảy tiếp theo là tôi...- gào lên.

      - .- Long lắc đầu- Hãy mang Khánh Nam về và chăm sóc nó cẩn thận- , em mãi mãi được yên bình.

      - Nếu ấy nhảy xuống, tôi nhất định theo ấy để trả nợ cho ấy. Năm xưa nếu tôi đừng xen vào chuyện của hai người, còn có cơ hội đến đây trả thù sao? ấy lần suýt chết vì . Bạn ấy cũng thế... cho rằng như thế là đau khổ sao? Cảm giác có người vì mình mà có chuyện khó chịu vô cùng.- đặt tay lên ngực- Tôi biết là người tốt. Những bức ảnh của đều rất chân , nếu phải là người tốt, thể chụp được những bức ảnh có hồn ấy.

      - ... tôi phải người tốt...- Duy cười cay đắng- Tôi phải là thằng đàn ông. Đến tôi và đứa con của tôi mà tôi cũng bảo vệ được, tôi chỉ là đồ bỏ .

      - Cha mẹ đứa trẻ đến rồi, hãy đưa con cho họ. Sau đó tao với mày giải quyết nợ cũ.- Long bằng giọng bình tĩnh. xuất của Thảo Nhi làm bình tâm hơn.

      - Mày còn chưa nhảy xuống đó sao?- Duy nhìn bằng đôi mắt lúc này chỉ có căm thù tột độ.

      - Tao là tao trả hết nợ nần cho mày, trước hết hãy đưa con cho họ để họ xuống núi. Tao muốn ấy nhìn thấy tao chết.

      Thảo Nhi khóc ngất trong tay Giang khi nhìn thấy đứa con đòi mình, và người đàn ông mình đối mặt với nguy hiểm. biết phải làm gì để ngăn cho cảnh này đừng tiếp diễn nữa.

      - Nếu mày còn nhớ rằng ấy là người từng tiếc thân mình để cứu mày từ tay tao, mày hãy trả lại đứa bé cho ấy. Vì ích kỷ của hai thằng đàn ông như tao và mày mà cuộc đời ấy trải qua quá nhiều cay đắng rồi. Hãy để ấy được sống bình yên những tháng ngày còn lại.

      Duy suy nghĩ khá lâu, liếc mắt nhìn Thảo Nhi rồi hất đầu ra hiệu cho đàn em trao đứa con lại cho . biết Long là người khôn ngoan và rất có thể giở trò. Nhưng hiểu sao lần này lại muốn tin kẻ thù của mình.

      Thảo Nhi ôm lấy con, sống của , tình của và cả thế giới của . Trưa nay, khi đón con ở nhà trẻ, được thông báo có người đến đón con trai mình. gần như ngất khi nghe được tin đó. tin gì từ con, tất cả nhân viên khách sạn náo loạn lên để dò xét, công an cũng vào cuộc. Nhưng những kẻ bắt cóc hiểu sao liên lạc lại đòi tiền chuộc. Người ta còn nghĩ đến trường hợp đứa trẻ bị bắt để bán .

      - hãy đưa ấy xuống .- Long với Giang.

      Mặc dù chưa tiếp xúc với ta được bao lâu nhưng biết chắc rằng người đàn ông đó đáng tin cậy để Nhi có thể dựa dẫm.

      - Em đâu hết.- Nhi lắc đầu.- Em nhất định đâu hết.

      Đúng lúc này, có tiếng loa gọi từ ngay phía sau:

      - Tất cả đứng im, khu vực này được bao vây.

      Cảnh sát tìm đến.

      Long quay sang hét to khi ba người bên Duy còn ngơ ngác:

      - Mau chạy , chạy đến chỗ họ nhanh lên.

      Giang hiểu ý vội kéo mẹ con Nhi lùi trở xuống. bận tâm đến họ nữa, Duy nhìn rồi lao đến ôm lấy , cả hai ngã về phía mép núi đá, lăn vài vòng rồi biến mất. Cả hai đều rơi xuống thung lũng phía dưới.

      - ......ng.- Thảo Nhi hét lên, giằng mạnh ra khỏi tay Giang định lao đến nhưng giữ chặt để chạy . Bé Bin khóc thét lên trong tay .

      Hai gã đàn em của Duy cũng mất hết tinh thần, tìm đường tháo chạy, nhưng còn kịp nữa, bọn họ bị tóm gọn ngay sau đó.

      Thảo Nhi thấy đất trời chao đảo rồi ngất ngay trong tay Giang.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      PHẦN III - BÌNH YÊN - CHƯƠNG 7

      Đà Lạt, thành phố hoa, nơi ấp ủ nhiều mơ ước của Long, nhưng giờ đây nó giống như mồ chôn những kỉ niệm trong quá khứ, là nơi hề muốn đặt chân trở lại. sợ cái cảm giác ngày tình cờ nhìn thấy Thảo Nhi sóng bước bên người chồng cùng con trai ngoài phố.

      Trường đua xe mới bắt đầu vào giai đoạn khởi công, nên dù muốn, vẫn phải có trách nhiệm đến giám sát. để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến cả dự án lớn thế này, điểm nhấn trong nghiệp vừa mới bắt đầu của .

      buổi sáng muộn, ở công ty người thư kí đem đến cho bức thư gửi tay, qua bưu điện. Ngạc nhiên, mở ra bên trong bì thư rơi ra sợi dây chuyền có chiếc nhẫn của bé Bin. Nội dung bức thư ngắn gọn:

      «Con trai mày trong tay tao. Muốn gặp lại nó đến địa chỉ dưới đây gặp tao. Nên nhớ, mày phải đến mình, được đưa ai cùng, được báo công an. Người của tao theo sát mày.»

      giọt mồ hôi lạnh toát ra trán Long. Bé Bin bị bắt cóc và kẻ bắt cóc tưởng rằng là ba nó. Tại sao? phải vụ tống tiền vì ngoài cầu được gặp , chúng có đòi hỏi gì nữa đâu? Bọn này muốn trả thù sao? Là hành động của Trần Thắng Lợi ư?

      có nên báo cho Thảo Nhi và Giang ? Chắc giờ này họ hoảng hốt tìm con trai của mình lắm. Nhi chắc khóc nhiều lắm. . phải cứu được con trai của .


      Long nắm chặt tay lại. đeo sợi dây chuyền lên cổ và ra khỏi văn phòng.

      Lái xe ra khỏi thành phố 15km, rẽ vào con đường đất đỏ bụi mù mịt, cuối cùng Long dừng lại ở cái quán tranh ven đường theo chỉ dẫn. Cái quán đó là hàng nước, giống cái lán liêu xiêu tạm bợ. Người bán hàng, gã đàn ông ngồi hút thuốc cách thờ ơ. Còn người khác trong quán, gã mặc áo ghi lê màu xám, là người mà trong tờ giấy đưa đến chỗ hẹn.

      Bọn này là bọn nào mà có vẻ làm ăn chuyên nghiệp vậy? Long xuống xe, nhìn . cũng chiếu tướng lại , rồi mới uể oải đứng dậy và ra hiệu cho theo.

      Hai người lên mãi con dốc cao và dài, xuyên qua cánh rừng thông. cảm thấy lo sợ, khi lúc này nghĩ mình giúp được gì đó cho Nhi. Mặc kệ Khánh Nam có phải là con trai của hay , quan trọng là nó là con trai của người , và bảo vệ nó bằng mọi giá.

      Khi đất đỏ lấm đầy gấu quần và đôi giày thể thao mới thay ra khi đến đây gã dẫn đường mới chịu dừng lại. thấy mình đứng mỏm núi đá, phóng tầm mắt ra phía trước là khoảng bao la, phía dưới là thung lũng toàn thông.

      Tiếng khóc ra rả của Khánh Nam làm chẳng còn tâm trí đâu mà nhìn xung quanh nữa. gã đàn ông to ôm nó, mặt nhăn như bị khi thằng bé ngừng giãy giụa, khóc đòi mẹ. Bên cạnh , gã khác, có lẽ là chỉ huy ở đây, đứng nhìn xuống phía dưới thung lũng.

      - Đại ca, đến rồi.- Gã dẫn đường lên tiếng báo.

      - Ba... ba...- Khánh Nam với tay về phía , nó khóc ngặt nghẽo. Nhìn thằng bé mặt bỏ bừng lên, mặt mũi tèm nhem toàn nước mắt mà thấy xót xa trong lòng.- Ba ơi ba bế Bin. Bin thích các chú này đâu...

      Gã kia quay đầu lại, Long giật mình sửng sốt khi nhận ra đó là Cao Minh Duy, kẻ gây ra cho đời biết bao sóng gió. có nằm mơ cũng nghĩ ra chính cầm đầu vụ này.

      - Là mày...

      - Phải... là tao. Tao mừng vì mày vẫn chưa quên tao.- Duy nhếch mép cười.

      - Đưa Khánh Nam cho tao...- gằn giọng, thằng bé vẫn khóc thét lên đòi .

      - Cảm động quá nhỉ? Mày nghĩ tao mời mày đến đây chỉ để mày câu ngu xuẩn đó sao?

      - Đồ ngu- gắt lên- Mày nghĩ tao có thể rời khỏi đây khi trong tay còn ẵm theo thằng à, trong khi bên mày có đến hai người. Đưa đứa đây, mày thấy nó khóc rát cả họng rồi à?

      Duy liếc nhìn , phân vân, rồi hất đầu bảo bọn đàn em:

      - Đưa thằng bé cho nó.

      Như trút được gánh nặng, gã kia vội trao Khánh Nam cho Long. Nó ôm chặt lấy cổ , miệng mếu máo khiến cũng thấy thương nó, thấy đau như chính bản thân bị thương vậy.

      ôm lấy nó, vỗ nhè lên lưng thằng bé, nó dần nín khóc, nhưng hai cánh tay xíu vẫn ôm cứng lấy cổ . liếc nhìn Duy, đôi mắt đầy căm phẫn:

      - Mày bỉ ổi đến độ có thể mang đứa trẻ con ra hành hạ thế này sao?

      - Với mày, tao cần gì làm quân tử. Và vì nó xui xẻo làm con mày nên mới thế thôi.

      Duy tiến gần hơn về phía , chân hơi tập tễnh. Cái tật đó do chính tay gây ra vào cái ngày phát ra dàn cảnh để phá và Nhi, khiến hai người phải lìa xa mãi mãi. Chính vì cái vết thương đó mà trả giá cho 15 tháng tù.

      - Mày cần gì ở tao? Mày muốn trả thù à? Thằng bé này với tao quan hệ gì...

      - can hệ gì.- Duy ngửa mặt cười- Thế mà nó gọi mày bằng ba sao?

      - Nó là trẻ con, đâu có nhận thức được gì. Có người kêu nó gọi là ba nhất định nó gọi. Dù sao tao cũng đến đây rồi, mày muốn sao cũng được, nhưng tao cần mày hứa danh dự đem đứa bé này về đúng với gia đình của nó.

      - Được thôi, dù sao tao cũng bỉ ổi như mày, đứa bé mày cũng tâm hại chết. Nếu mày chịu nhảy xuống dưới kia, tao mang trả đứa bé này cho mẹ nó. Có phải là mụ đàn bà bán hoa nhỉ?

      Long nhìn xuống phía dưới thung lũng, mồ hôi ướt đầm cả người. Gã Duy này nhất định muốn phải chết rồi. hối hận là lại việc này cho ai biết. Có bao nhiêu lần phải đối mặt với cái chết rồi, mà sao lần này lại chần chừ đến thế. Phải chăng vì giờ đây mới phát ra những điều quý giá nhất trong cuộc đời , và lưu luyến lỡ rời xa.

      Khánh Nam nín khóc, nhưng nếu đưa lại cho những người kia, thằng bé lại khóc thét lên ngay.

      - Mày chọn . Nếu mày chết ở đây là thằng bé đó.- Duy chỉ vào Khánh Nam.

      - Yên tâm , tao nhất định làm những gì mày cầu. Nhưng trước khi nhảy xuống đó, tao có vài chuyện muốn hỏi mày.

      - . Tao hẹp hòi đến nỗi đáp ứng được cầu của thằng sắp chết đâu.

      - Mày là ai? Tao luôn tự hỏi điều này nhiều năm rồi. Tao thể nhớ ra là gặp mày ở đâu, trong hoàn cảnh nào. Tại sao năm lần bảy lượt mày nhất định ép tao vào chỗ chết?

      - câu hỏi rất hay.- Duy phá lên cười, nhưng trong mắt lại hằn lên nỗi đau mà chưa bao giờ nguôi ngoai trong .- Mày dĩ nhiên biết tao, nhưng tao biết mày, và tao căm ghét mày từ cái lúc còn chưa gặp mày cơ.

      - Tại sao?

      - Mày nghĩ gì nếu như mày cả ngày chỉ kể với mày về thằng đàn ông khác? Tao nghe ấy về mày nhiều đến phát ngán lên được, nhiều đến nỗi tao bắt đầu căm ghét và muốn mày bao giờ trở về nữa.

      - Mày tới ai?- Long thoáng giật mình. mong là mình đoán sai.

      - Dĩ nhiên là ấy, Linh. Tao hối hận là biết ấy quá muộn.

      - Linh ư?- lẩm bẩm.

      Gã này muốn trả thù vì Linh sao? gần như tái mặt :

      - Vậy mày chính là cha của đứa bé trong bụng ấy? Là mày?- Long gầm lên làm bé Bin bị giật mình, nãy giờ nó bắt đầu lim dim ngủ vai .

      - Phải chính là tao. Tao thực lòng ấy. ấy đến với tao cũng là tự nguyện, nhưng ấy lại thể tao trọn vẹn được. Tất cả cũng chỉ vì mày.- Mắt Duy bắt đầu đỏ ngầu.

      - Linh thể biết được rằng ấy lại trao thân cho kẻ đê tiện như mày.- lắc đầu chua xót. thương hại cho Linh, và thương hại cho kẻ si tình ngu ngốc đứng trước mặt mình.

      - Tao đê tiện à? Còn mày sao? Mày trực tiếp là nguyên nhân gây ra cái chết của ấy, gián tiếp cướp đứa con của tao. Ngày hôm nay tao cũng chỉ muốn mày trải qua nỗi đau mất con mà thôi. Tao chỉ muốn mày biết cảm giác bất lực khi thể bảo vệ được những người quan trọng nhất của mình mà thôi.

      - Mày nên nhớ rằng, cảm giác nhìn người mình sống mà phải ở bên mình còn đau hơn nhiều.- cười chua chát.- Nhưng thôi, coi như hôm nay tao trả hết cho mày nợ nần tại đây. Hãy mang thằng bé này về chỗ ba mẹ nó ở khách sạn Hoa Đà Lạt.

      Long trao bé Bin lim dim cho gã đứng cạnh trông chừng nãy giờ. Thằng bé giật mình thức giấc, nó lại khóc thét lên khi thấy người khác bế nó. cố nén lòng nhìn nó. Nó chới với tay về phía , miệng mếu máo. tháo chiếc vòng ra, đeo lên cổ nó, khẽ hôn lên trán nó, thầm: «Ngoan nhé, con trai.»

      nhìn vẻ mặt háo hức cách ác độc của Duy, thầm thương cho , vì quá si tình mà phải sống như thế này bao nhiêu năm nay. tiến dần về phía mép vách đá.

      - Ba... ba ơi...- Tiếng bé Bin lọt đến tai làm chần chừ. muốn sống nhìn đứa con trai của người nhất lớn lên.

      Nhưng thể làm gì khác được. Nó thay sống nốt cuộc đời còn lại.

      thay chăm sóc cho Thảo Nhi.

      người đàn ông tốt hơn .

      "...ng...ng...g...g..."

      tiếng hét xé rách cả khoảng gian tĩnh lặng của núi rừng, tiếng hét của bao nỗi đau, giằng xé và cả tình nữa.

      Thảo Nhi, quần áo, tay chân dính đầy đất đỏ, mắt sưng mọng lên vì khóc. Ở bên cạnh, Giang ngừng liếc chừng về phía Khánh Nam, vừa giơ tay đỡ .

      - Khoan ...- trong nước mắt.- Làm ơn dừng lại...

      - Nhi...- Duy cau mày, chính cũng bị xuất của làm cho bất ngờ.- Tại sao em lại ở đây.

      ai trả lời , nhưng tiếng khóc thét dữ dội của đứa trẻ khiến nhận ra vấn đề.

      - Mẹ...mẹ ơi...mẹ ơi...

      - Nó là con em sao?- hỏi.- Là con của em và sao?

      - phải. Khánh Nam là con của tôi và người khác. Làm ơn hãy trả con lại cho tôi.- nhìn con, lòng đau như xé khi thấy nó khản cả giọng gọi .- Đừng mang con tôi vào ân oán của các người. Hãy đưa nó lại cho tôi.

      - Tôi trả nó lại cho em...- Duy mím môi- Nhưng đó là sau khi nhảy xuống.

      - ...- lắc đầu nhìn Duy- thể làm như thế. ấy trả giá quá cao rồi, còn ép ấy mãi làm gì.

      - Lựa chọn , mày hay đứa con của người đàn bà mày .- nhìn như giục.

      Long nhích thêm bước.

      - Nếu ấy nhảy xuống đó, người nhảy tiếp theo là tôi...- gào lên.

      - .- Long lắc đầu- Hãy mang Khánh Nam về và chăm sóc nó cẩn thận- , em mãi mãi được yên bình.

      - Nếu ấy nhảy xuống, tôi nhất định theo ấy để trả nợ cho ấy. Năm xưa nếu tôi đừng xen vào chuyện của hai người, còn có cơ hội đến đây trả thù sao? ấy lần suýt chết vì . Bạn ấy cũng thế... cho rằng như thế là đau khổ sao? Cảm giác có người vì mình mà có chuyện khó chịu vô cùng.- đặt tay lên ngực- Tôi biết là người tốt. Những bức ảnh của đều rất chân , nếu phải là người tốt, thể chụp được những bức ảnh có hồn ấy.

      - ... tôi phải người tốt...- Duy cười cay đắng- Tôi phải là thằng đàn ông. Đến tôi và đứa con của tôi mà tôi cũng bảo vệ được, tôi chỉ là đồ bỏ .

      - Cha mẹ đứa trẻ đến rồi, hãy đưa con cho họ. Sau đó tao với mày giải quyết nợ cũ.- Long bằng giọng bình tĩnh. xuất của Thảo Nhi làm bình tâm hơn.

      - Mày còn chưa nhảy xuống đó sao?- Duy nhìn bằng đôi mắt lúc này chỉ có căm thù tột độ.

      - Tao là tao trả hết nợ nần cho mày, trước hết hãy đưa con cho họ để họ xuống núi. Tao muốn ấy nhìn thấy tao chết.

      Thảo Nhi khóc ngất trong tay Giang khi nhìn thấy đứa con đòi mình, và người đàn ông mình đối mặt với nguy hiểm. biết phải làm gì để ngăn cho cảnh này đừng tiếp diễn nữa.

      - Nếu mày còn nhớ rằng ấy là người từng tiếc thân mình để cứu mày từ tay tao, mày hãy trả lại đứa bé cho ấy. Vì ích kỷ của hai thằng đàn ông như tao và mày mà cuộc đời ấy trải qua quá nhiều cay đắng rồi. Hãy để ấy được sống bình yên những tháng ngày còn lại.

      Duy suy nghĩ khá lâu, liếc mắt nhìn Thảo Nhi rồi hất đầu ra hiệu cho đàn em trao đứa con lại cho . biết Long là người khôn ngoan và rất có thể giở trò. Nhưng hiểu sao lần này lại muốn tin kẻ thù của mình.

      Thảo Nhi ôm lấy con, sống của , tình của và cả thế giới của . Trưa nay, khi đón con ở nhà trẻ, được thông báo có người đến đón con trai mình. gần như ngất khi nghe được tin đó. tin gì từ con, tất cả nhân viên khách sạn náo loạn lên để dò xét, công an cũng vào cuộc. Nhưng những kẻ bắt cóc hiểu sao liên lạc lại đòi tiền chuộc. Người ta còn nghĩ đến trường hợp đứa trẻ bị bắt để bán .

      - hãy đưa ấy xuống .- Long với Giang.

      Mặc dù chưa tiếp xúc với ta được bao lâu nhưng biết chắc rằng người đàn ông đó đáng tin cậy để Nhi có thể dựa dẫm.

      - Em đâu hết.- Nhi lắc đầu.- Em nhất định đâu hết.

      Đúng lúc này, có tiếng loa gọi từ ngay phía sau:

      - Tất cả đứng im, khu vực này được bao vây.

      Cảnh sát tìm đến.

      Long quay sang hét to khi ba người bên Duy còn ngơ ngác:

      - Mau chạy , chạy đến chỗ họ nhanh lên.

      Giang hiểu ý vội kéo mẹ con Nhi lùi trở xuống. bận tâm đến họ nữa, Duy nhìn rồi lao đến ôm lấy , cả hai ngã về phía mép núi đá, lăn vài vòng rồi biến mất. Cả hai đều rơi xuống thung lũng phía dưới.

      - ......ng.- Thảo Nhi hét lên, giằng mạnh ra khỏi tay Giang định lao đến nhưng giữ chặt để chạy . Bé Bin khóc thét lên trong tay .

      Hai gã đàn em của Duy cũng mất hết tinh thần, tìm đường tháo chạy, nhưng còn kịp nữa, bọn họ bị tóm gọn ngay sau đó.

      Thảo Nhi thấy đất trời chao đảo rồi ngất ngay trong tay Giang

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      PHẦN III - BÌNH YÊN - CHƯƠNG 8 - HẾT

      Trời tang tảng sáng. Quay sang kéo chăn cho Diễm Phương và Khánh Nam xong, Thảo Nhi vùng dậy. quen dậy sớm như thế này từ ba năm nay. Bình minh ở nông trường lúc nào cũng tuyệt. Sương sớm vẫn mờ mịt. Khoác chiếc áo gió lên người, tiến về phía hồ sen. Sáng nào cũng ra đây để lấy nước sương pha trà. chỉ trà Bảo Ngọc Trân Châu mà loại trà nào làm từ chè Trân Châu khi pha với loại nước này đều cho mùi vị rất đặc biệt.

      Long được tuần nhưng dư vị từ nụ hôn bất ngờ của vẫn chưa tan biến trong . cố ghìm lòng, nhưng hình như nó chẳng còn tác dụng gì nữa. Trái tim vẫn đập mạnh khi gặp lại . Lòng vẫn còn khao khát . nhớ đến phát điên nụ cười của , ánh mắt dịu dàng của , vòng tay ấm áp của và cả nụ hôn dài đam mê đến bất tận nữa. Ba năm qua sống và ôm ấp những kỉ niệm đó trong lòng. Mỗi lần nhìn con, lại nhớ đến phát điên.

      Nhưng việc trở về bên lại là chuyện khác. cũng có gia đình riêng và muốn rũ bỏ trách nhiệm với gia đình ấy vì hai mẹ con . Chính bản thân cũng sợ sau này lại phải đau khổ. Vết thương lòng trong quá khứ quá lớn, lớn đến nỗi đến giờ vẫn bị ám ảnh. cũng từng nghĩ đến việc kết hôn với Giang, nhưng mỗi lần như vậy, cái đêm kinh hoàng ấy lại về, và cảm thấy sợ gần bất kì người đàn ông nào. Nghĩ đến chuyện đó, lại khẽ run lên.

      Sau cái đêm cuối bên Long, dù cảm nhận được tình của , biết được là hai người còn cần nhau, nhưng vẫn quyết định ra vào lúc bình minh, khi còn say trong giấc ngủ. Cảm giác ái ân nồng nàn từ người đàn ông tuyệt vời nhất thể thắng được quyết tâm trong lòng . kết hôn, đó là thể nào phá vỡ được. muốn trở thành người vô trách nhiệm, và hơn hết, lại sợ bi kịch nữa giống như chuyện của Linh. Khi đó, cả hai chẳng được yên trong lòng mà đến với nhau. lặng lẽ bỏ , với đôi mắt đẫm nước mắt và trái tim đau như xé.

      Ga Hà Nội sáng sớm đông đúc. Trời mưa càng làm mọi thứ như vội vã và u ám hơn. Nhi thấy lòng tê tái giữa sáng mùa hè ấy. Chưa bao giờ kỉ niệm vui giữa trời mưa. Mưa luôn chứng kiến nước mắt rơi kể từ cái ngày biết .

      Thảo Nhi lầm lũi bước giữa dòng người cuồn cuộn đổ về phía sân ga. Chuyến tàu sớm nay đưa rời xa mãi mãi. Từ nay, cuộc sống của còn hình bóng nữa. phải quên và bắt đầu lại cuộc sống của mình.

      Phải .

      biết nếu gặp Diễm Phương, gặp Giang, và được ông Phi Long giúp đỡ liệu giờ này mẹ con ở nơi nào? mang ơn họ biết bao nhiêu. Họ hồi sinh , cho mẹ con nơi chốn bình an và phẳng lặng.

      Nhưng xuất của Long phá vỡ cái phẳng lặng yên ổn trong bấy lâu. lại mâu thuẫn, lại đấu tranh với chính mình, lại muốn vùng vẫy thoát khỏi lối sống quen thuộc để đến với . còn . Tình đó chưa bao giờ hết. Mỗi lần nhìn vào tấm hình trong tờ tạp chí mà cố tình lưu lại và giữ gìn, lại nhớ về . Cảm giác xa như mới từ ngày hôm qua vậy.

      tiếng soạt ở phía sau lưng làm giật bắn. quay lại, tim muốn bắn ra ngoài khi thấy ở phía sau. Làm sao mà mới sáng sớm như vậy có mặt ở đây được?

      - Làm gì thấy mà như thấy ma thế?- Long tiến lại phía cười.

      - có... sao lại ở đây?

      - Ờ có việc qua đây tìm em.- vẫn giữ nụ cười thường trực môi.

      - lái xe từ thành phố mấy tiếng đồng hồ về đây ư? Sao để ban ngày rồi . đêm đường núi nguy hiểm lắm.- lại quay ra phía bờ đầm, dám nhìn vào mắt .

      - Tất nhiên là .- nhún vai- sống ở gần đây mà.

      Nhi quay sang nhìn lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng rồi bình thản lại, Hải Long xưa nay có gì mà làm được đâu.

      - mua lại đất của ai vậy?

      - có mua đâu... đổi cho người ta đấy chứ. Cả tuần rồi bận sửa lại ngôi nhà nên cũng bận...

      - Vậy chứ có việc gì mà phải sang đây từ sớm vậy?

      - Mời em với gia đình chú Long qua đó ăn tân gia, coi như nhận hàng xóm luôn.

      - Được thôi... Em lại với ba em. định đưa cả nhà về đây sống sao? Chị ấy đồng ý về nơi tẻ nhạt này à?

      - biết nơi nào tốt nhất cho vợ mà... Thế nhé! về đây. Giờ phải về thành phố giải quyết ít việc. Đây là thiệp mời nè, trong có địa chỉ rồi đó.

      Thảo Nhi còn đọc những dòng chữ thiệp mời đó mất rồi. phải đến sao? Liệu có đủ dũng cảm để đối mặt được với My Vân hay ? Thảo Nhi khẽ thở dài.

      *

      Chiếc xe ô tô chở ông Phi Long, Giang và Thảo Nhi đến ngôi nhà hàng xóm mới cách nông trường 2km, mỗi người hình như đều có tâm trạng riêng. Người bộc lộ tâm trạng ấy ra nhất là Thảo Nhi. liên tục thở dài. quyết định mang Khánh Nam đến chỗ Long, vì lo sợ rằng tồn tại của đứa bé làm mọi chuyện rối lên.

      Vừa đến cổng ngôi nhà mà trước đây thuộc quyền sở hữu của gia đình cũng làm nghề trồng chè như gia đình ông Phi Long, nhưng quy mô hơn, ba người sửng sốt khi nhìn thấy tấm biển bên cạnh cái cổng cao đề tên: "Biệt thự Hoàng Dương". Khuôn viên ngôi biệt thự trồng toàn hoa hướng dương, điều mà tuần trước đây ai nhìn thấy. Trong khoảng sân rộng có hơn chục chiếc xe đậu. Nổi bật nhất tất nhiên là Windy, chiếc xe nổi tiếng mà Long thừa kế theo di chúc của Max Willer, chồng dì Lan. Những chiếc xe còn lại tất nhiên là của hội đua xe. Chỉ thiếu Stylish Girl là đủ quân số.

      Bữa tiệc được tổ chức tại vườn sau, giữa gian toàn hoa hướng dương. Vừa nhìn thấy Nhi, người hét lên trước nhất là Tú Linh. ngạc nhiên khi thấy chị tiến lại ôm lấy với cái bụng to đùng. Tú Linh có thai.

      - Trời ơi, em ở đây sao? Mọi người tìm em suốt ba năm nay.

      Mọi người trong hội đua xe cũng vây lấy hỏi han tới tấp. chỉ biết cười trừ trước quan tâm của họ. thấy Long hay My Vân đâu, có thể họ ở bên trong chuẩn bị bữa tiệc.

      lời chúc mừng muộn màng đến Khánh và Tú Linh. Họ có vẻ rất hạnh phúc. Những người bạn trong hội đua xe của Long vẫn vui vẻ như xưa, chỉ có điều họ già hơn chút.

      15 phút sau khi cùng hai bố con ông Phi Long đến, Long mới xuất . Nhưng cùng phải là My Vân mà là mẹ . suýt té xỉu khi bế Khánh Nam tay. Thằng bé thích thú cầm quả táo đỏ tay, chẳng để ý gì đến xung quanh nữa. vội tiến đến, chào mẹ khẽ:

      - Sao lại đưa Bin đến đây?

      - Ơ hay, biết nhất định em để nó ở nhà mà. Đông vui thế này mà cho nó đến à?

      - Mau đưa con cho em.

      bế lấy thằng bé, lùi lại nhưng mọi người đưa mắt nhìn nhau tò mò, rồi xúm lại quanh hai mẹ con .

      - Hai người... hai người...- Tú Linh lắp bắp sửng sốt.- Thằng bé này là con hai người hả?

      Long cười chuyển chủ đề:

      - Nào mọi người, chúng ta bắt đầu nhỉ?

      Trong khi mọi người bắt đầu vòng quanh chuyện, bà Liên lại gần chỗ mẹ con Thảo Nhi đứng. ngạc nhiên là chưa thấy xuất của My Vân.

      - Bác có thể chuyện với con chút được chứ?

      - Ơ dạ...- bối rối gật đầu.

      - Con có thể để thằng bé tự do chạy nhảy, ở đây rất an toàn mà.- bà tủm tỉm cười.

      Thảo Nhi cho con mình đứng xuống bãi cỏ, nó lập tức chạy về phía Long và Giang đứng chuyện.

      - Chắc nuôi con mình vất vả lắm đúng ?- Bà cắt đứt ánh nhìn của về phía đứa con.

      - Dạ, cháu cũng được mọi người giúp đỡ rất nhiều.

      - Bác nghe Phong kể hết chuyện của con rồi. Tại sao ngay từ đầu con tìm nó?

      - Dạ...- cúi mặt ấp úng.

      - Con có biết nó cũng khổ như con trong ba năm qua ?- Bà , nhưng giọng lại có điệu trách móc.- Con rồi, nó cũng vào tù 15 tháng vì tội cố ý gáy thương tích cho người khác.

      - Bác sao ạ?- tái mặt hỏi.

      - Ra tù, nó phải chạy trốn đám cưới của mình để đến đất nước xa xôi khác. Nếu phải vì Khánh và Linh lấy nhau, bác cũng biết khi nào nó mới chịu trở về.

      - Con biết những điều đó.- Mắt rưng rưng như sắp khóc.- Con cứ nghĩ là ấy phải sống rất hạnh phúc bên chị Vân.

      - Bác cũng thích dông dài với con. Bây giờ con cũng đủ trưởng thành để hiểu mọi chuyện rồi. My Vân sang Nhật cùng chồng nó. Còn con và Phong cũng nên đoàn tụ để cho bé Bin có gia đình thực .

      - Bác, cháu...- ấp úng nên lời trước người phụ nữ bao dung ấy.

      - Còn cháu bác gì nữa hả con...- Bà nắm lấy tay cười- Từ lâu ta coi con như con dâu trong nhà rồi. đến lúc con phải để Phong có cơ hội bù đắp cho con để chuộc những lỗi lầm vụng dại của nó chứ.

      cúi đầu, giọt nước mắt lăn dài má, biết Long đến bên mình từ lúc nào. Bà Liên mỉm cười đặt tay vào tay :

      - Mẹ mừng cho đoàn viên này. Hai con hãy nhìn nhau mà sống, phải bù đắp cho 3 năm qua.

      Rồi bà bỏ , để mặc hai người với nhau.

      - Này...- Long lên tiếng bằng cái giọng ngày xưa hay gọi .

      Lặng im.

      - Ngẩng đầu bảo...

      nâng cằm lên.

      - Mẹ bắt nạt em à? Để hỏi cho ra lẽ chuyện này mới được...

      - phải.- giữ lấy tay .

      - Thế nín . Tiệc vui mà em khóc như con nít ấy.

      - Tại sao với em mọi chuyện...

      Long ngẩn ra, rồi như hiểu câu hỏi của , phá ra cười :

      - Trừng phạt em. Ai kêu em giấu thằng quý tử kia làm gì.

      - ...- lườm.

      - Lấy nhé! À mà quên, em làm gì có lựa chọn nào khác đâu. Khánh Nam ở đây em có chạy đằng trời. Thôi nín . nhờ Diễm Phương dọn đồ của em qua đây rồi. Từ nay cả nhà mình ở tại đây cho đến khi Bin đến tuổi học. Em vẫn có thể về thăm bố mẹ nuôi của em được.

      chỉ còn biết gật đầu trước lời .

      - Hai tuần nữa chúng ta về Bắc. nghĩ bố mẹ em ở ngoài ấy cũng mong gặp em lắm. Mình làm đám cưới ở đó. Nhiệm vụ của em bây giờ là tĩnh dưỡng để có sức khỏe tốt nhất trước khi chính thức làm dâu của , biết chưa?

      véo mũi cười.

      Khánh bế bé Bin đến gần hai người cười:

      - Gớm quá đấy! Tao cứ tưởng tao ăn đứt mày ở cái khoản lấy vợ có con, ngờ mày còn trước tao xa thế. Phục vợ chồng mày quá đấy nhé!

      - Tao lúc nào chả giỏi...- Long cười vang.

      - Bin này...- Khánh với thằng bé- Con có đồng ý làm con rể tương lai của chú ?

      - Dạ có ạ...- Thằng nhóc gật đầu ngây thơ, tay nó vẫn còn cầm chiếc xe đồ chơi ba nó cho.

      - Ơ hay cái thằng này- Long kêu lên- Lỡ đâu con mày xấu hoắc và lại nghịch như quỷ giống Tú Linh nữa thằng này làm sao mà đỡ nổi. Con trai tao rồi cũng đẹp trai ngời ngời như bố nó đây này...

      - Tao thích thằng nhóc này nên nhất định phải làm sui với mày. Em đồng ý nhé Nhi! Em cứ quyết , đố nó dám cãi em đấy.- Khánh nháy mắt với , cứ đồng ý thế nhé!

      Nhi cúi đầu cười. Hạnh phúc trở lại, và để vụt mất thêm lần nào nữa.

      *

      Hai tuần sau...

      Thảo Nhi đến chào gia đình ông Phi Long lần cuối trước khi Long đưa và Khánh Nam về Bắc. Đây là nơi hồi sinh , và là gia đình thứ hai của .

      Ông Phi Long để Nhi cùng vợ làm cơm tối, ông gọi Long lên phòng làm việc của mình.

      Gương mặt ông có vẻ trầm ngâm ghê lắm. Chẳng ai biết trong bữa tiệc hôm trước, ông và bà Liên với nhau chuyện gì mà mất hơn tiếng đồng hồ.

      - Tụi con hy vọng ba má, Giang và chị Phương ra Hà Nội chuyến này.- Long với ông.

      - Ta nhất định ra Hà Nội lần- Ông gật đầu- Từ nay con hãy chăm sóc Nhi và thằng . Mẹ con nó vất vả nhiều rồi.

      - Ba yên tâm, đó là điều con nhất định làm được.

      - Ta gọi con lên đây để với con chuyện khác... Ta có vật này muốn tặng hai con làm quà cưới.

      Ông và đặt hộp khảm ngọc trai rất đẹp về phía . Ông tiếp:

      - Con hãy nhận lấy nó, vì ta nghĩ đến lúc mọi thứ cần phải trở về với vị trí của nó.

      Long ngạc nhiên nhìn ông. tò mò cầm nó lên và mở ra. trợn mắt, suýt đánh rơi chiếc hộp khi nhận ra bên trong là chiếc nhẫn bạch kim, mặt có ba viên kim cương, giống hệt chiếc nhẫn của dì Lan.

      Nông trường Phi Long.

      Những đồi chè.

      Sở thích của dì Lan.

      Người đàn ông mà cố tình lấy tên giống như thế.

      Mọi thứ ràng đến trần trụi trước mắt .

      - Ba...ba chính là...- nhìn ông, lắp bắp.

      - Ta chính là người đàn ông phụ lòng dì con.- Ông buồn bã đáp. Những kỉ niệm của quá khứ lại hiển trong ông.

      Ông nhìn , tiếp:

      - Chiếc nhẫn này, cùng với chiếc nhẫn của dì con vốn là cặp. Bọn ta nhau khi ta học ở Sài Gòn và ta quyết tâm đến hôn nhân với ấy. Nhưng có trở ngại, đó là ba má muốn ta về nông trường quản lý, còn ấy muốn sống ở thành phố. Ta buộc phải lựa chọn gia đình hoặc ấy. Sau đó mẹ ta ốm nặng, ta phải về và cưới người con dâu mà bà ưng ý chọn cho ta.

      ấy bỏ ra Hà Nội. Sau này tình cờ gặp lại, ấy lúc này có gia đình, ta có nghe về đứa con vắn số của bọn ta. Ta thấy có lỗi với ấy rất nhiều. Khi Thảo Nhi đến đây, khi nhìn thấy sợi dây chuyền cổ nó, ta cứ nghĩ nó là con của ấy, mặc dù ta tìm thấy điểm nào giống nhau giữa họ. Ta thể bù đắp cho ấy, nhưng ta muốn che chở cho người mang mình chiếc nhẫn mà có lẽ phải là người rất quan trọng ấy mới trao lại cho.

      Chỉ khi con xuất , chỉ khi nhìn thấy con, ta mới hiểu ra mọi chuyện. Con quả nhiên rất giống với ấy... Ta cũng chuyện với mẹ con, xin mẹ con tha thứ về chuyện năm xưa. Giờ đây ta cũng xin con tha thứ cho hèn yếu của ta khi đó. Có lẽ trong tình cảm, ta mạnh mẽ được như con.

      Long sững sờ, lặng ngắt. Đến giờ vẫn chưa hết ngỡ ngàng với những gì vừa nghe thấy. nên làm gì đây? Oán trách người đàn ông này ư? Ông phụ dì , làm trái tim dì chết dần theo năm tháng vì thương nhớ ông. Nhưng ông cũng là người cứu vớt Thảo Nhi, người phụ nữ quan trọng của cuộc đời , thua dì Lan.

      Suy cho cùng. Tất cả là số phận.

      - Ba à...- nhìn thẳng vào ông- Ba hãy quên chuyện cũ . Cặp nhẫn của ba và dì năm xưa, chúng con nhất định cho chúng được đoàn tụ.

      gật đầu nhìn ông mỉm cười.

      Phải, nhất định hạnh phúc.

      Hạnh phúc thay cho cả những người đau khổ.

      Dì. Ông Phi Long. Duy. Linh.

      Họ vẫn tiếp tục sống...

      Vì đơn giản, đó là tình

      Hết.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :