1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ Có Thể Là Yêu - Hân Như

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      PHẦN I - NỔI SÓNG - CHƯƠNG 10

      Buổi sáng đầu hè nắng gay gắt, Thảo Nhi ngồi ghế đá, dưới tán xà cừ xanh mướt và lần giở lại bài trước khi thi. Cây phượng vĩ ở góc sân trổ hoa đỏ rực góc, kiêu kì và nóng bỏng. Những cây bằng lăng hoa tím ngát cũng đua nhau phô chiếc áo lộng lẫy của mình.

      - Sao hôm nay trông mày đời thế?- Trang cười toe, ngồi xuống cạnh .- Đích thị là rồi.

      - Ngày đẹp thế này chẳng lẽ đời chút được sao?- vặn lại.

      Trang ngồi im, ngước mắt nhìn những chùm phượng vĩ, rồi mới thong thả tiếp:

      - Nhanh , chẳng mấy mà tụi mình ra trường...

      - Ừ, những tháng ngày vô lo vô nghĩ sắp kết thúc rồi.- Nhi gật đầu.- Mà dạo này mày còn gặp Khánh ?
      - Thỉnh thoảng online tao vẫn gặp.

      Trang đáp cụt lủn. Nhi định đứng dậy rủ đứa bạn uống nước Trang bất ngờ quay sang, hỏi câu khiến sững lại:

      - Tại sao mày lại từ chối tình cảm của ấy?

      Trang biết chuyện giữa và Khánh rồi? Thảo Nhi thầm than.

      - Mày đừng nhìn tao như thế.- Trang phá ra cười.- Chuyện mày và ấy quen nhau từ trước tao biết lâu rồi. Ừ lúc đầu tao cũng giận hai người lắm đấy chứ. Tao chỉ ngạc nhiên và hiểu tại sao mày lại từ chối tình cảm của ấy? Chẳng phải mày rât có cảm tình với ấy sao?

      - Có lẽ tao và ấy có duyên.

      - Chứ phải vì tao đấy chứ?

      - Dĩ nhiên là , sao mày lại nghĩ như thế?- Thảo Nhi phân bua.

      - Tao với ấy về tình cảm của tao, và ấy kể tao nghe chuyện của hai người nên tao biết. ấy buồn lắm. Mà tao thấy tụi mình sao sao đó, tao bị ấy từ chối, còn mày từ chối ấy.- Trang thở dài.

      - tao cũng bị thất tình như mày nè. Bạn ấy cũng từ chối tình cảm của tao nè.

      Trang thộn mặt ra nghe con bạn kể chuyện về Long, rồi nó đánh bốp vào vai Nhi, như hét:

      - Ô cái con điên này, mày cái thằng mắc toi đó hả? Mày mê vẻ đẹp mã của à? Hay là con xe của ? Cái quái gì làm mày có quyết định ngu ngốc như thế hả?

      - Mày có cần bạo lực thế ?- Thảo Nhi suýt xoa vì cú đánh của con bạn.- Tao làm sao mà biết được chứ. Giờ tao cũng hối hận lắm đây nè. Tự dưng làm cả hai cùng khó xử...

      - Đồ thần kinh.- Trang tiếp tục tổng sỉ vả - mê cái thằng xu cũng kiếm nổi, rồi sau nó lấy gì nuôi mày, ngửa tay xin tiền bố mẹ mãi à?

      - Mày làm cứ như tao và ấy lấy nhau đến nơi rồi ấy.- Nhi bĩu môi- Người ta mà thèm để ý đến tao à? Thôi uống nước , còn vào thi nữa đấy.

      Trang nghiến răng trèo trẹo định bật lại nhưng Thảo Nhi trước rồi nên nó đành đứng dậy chạy theo.

      *

      Thi xong, Thảo Nhi xin làm cả ngày. Cùng làm ở quầy café tầng 4 với bây giờ là hai người mới được tuyển: Dung- bé sinh viên năm thứ nhất học trường Văn hóa, và chàng tên Thuận, có nghề nghiệp ổn định.

      - Em có thấy Trung ở đâu ?- hỏi Dung.

      - Chị mới đến làm à? Sao chị lại quen Trung?- bé lắc lắc mái tóc nhuộm vàng cách kiêu kì và hỏi lại.

      - , chị cũng làm thời gian rồi. Chị có chuyện định với ấy nên mới hỏi thôi.

      - Chắc ấy gặp ông chủ rồi.- Dung cười, đôi mắt long lanh khi nhắc đến Trung.

      - Vậy để sau cũng được.

      - Dung...- Tiếng Thuận gọi.- Mang rượu xuống tầng dưới nè.

      - Em ra đây.- Dung đáp lại và chạy biến .

      Thảo Nhi lúi húi với đáng ly cốc và cố nhớ lại cách pha cocktail mà Trung dạy tuần trước. Sau khi truyền dạy cho bí quyết pha café ngon, lại tiếp tục dạy cho cách pha rượu. từng há hốc mồm kinh ngạc khi thấy Trung trổ tài với những chai rượu giá. khoái chí nhìn những ly rượu ba bốn tầng màu khác nhau mà pha chế nên quyết tâm học hỏi.

      Nhìn ly rượu hỏng, khẽ thở dài. để nó lên bàn và quay ra, định tiếp tục làm ly khác cho đến khi thành mới thôi. Tim bắn ra ngoài khi ngay phía sau , ngồi ghế cao, tay chống lên mặt bàn ai khác, chính là Long. bị giật mình đến nỗi chiếc ly rỗng tay rơi xuống vỡ tan tành làm vài khách nhìn ra. Long vẫn nhìn chăm chú, còn từ bao giờ cũng chẳng .

      - Sao thế em?- Thuận chạy lại hỏi.

      - Cứ làm việc của cậu .- Long quay sang đáp.

      Thuận chào rồi lại quay về bàn bida nơi phục vụ.

      - lúc nào cũng thích dọa người ta chết khiếp mới thích sao?- Nhi cau có đáp và cúi xuống lúi húi nhặt những mảnh thủy tinh vỡ.

      - Nếu muốn ai chết, cần gì phải dọa cho mất công.- cười khẩy đầy thích thú.

      Thảo Nhi nhặt những mảnh vỡ cuối cùng còn sót lại rồi đứng dậy, hỏi:

      - đến đây làm gì? Kiếm giám đốc à? Hôm nay ông ấy có đến đấy.

      - có biết chiếc ly vừa làm vỡ trị giá bao nhiêu ?

      - biết. Nhưng quan tâm làm gì?

      - 20 đô la là giá của chiếc ly này.

      - 20 đô la?- như hét vì kinh ngạc.

      - lẽ tôi bịa ra để dọa à?- nhún vai.

      Im lặng vài giây, hơi chồm về phía trước khẽ:

      - Nhưng may là tôi chẳng ưa ông chủ của tẹo nào nên cho thiệt hại chút cũng đâu có sao. Nhưng trả tôi cái gì để tôi lặng im? Mời tôi ly cocktail chắc quá đắt chứ?

      - Tôi vẫn chỉ tập pha rượu thôi. nhìn - chỉ ly rượu pha hỏng vẫn còn mặt bàn.- Nó đâu có như tôi mong đợi.

      Long cúi nhìn ly rượu, phì cười:

      - Đây là cocktail gì vậy? Trông nó kì dị quá! Có chắc là uống được đó?

      - là nó là rượu pha hỏng mà... Này, đừng uống...

      Nhưng khi kêu lên uống gần cạn ly rượu rồi. đặt ly xuống, hơi nhăn mặt, nhưng đầu lại gật gù:

      - Tôi nghĩ nó tuyệt đấy chứ.

      - Sao ạ?- Nhi ngẩn ra hiểu.

      - Tuy mùi vị có lạ và hơi khó uống, nhưng tôi thích nó đấy.

      - phải vậy để an ủi tôi đấy chứ?

      - Tôi tưởng hiểu về tính cách của tôi chứ?

      - Ngoài tính ngang tàng, bất trị, tàn nhẫn và khó ưa của tôi chẳng biết gì hơn cả.

      bị những lời vừa làm cho mất lòng, Long ngồi im để tận hưởng chút dư vị còn lại của ly cocktail lạ. Đột nhiên, tiếng Trung ở phía sau vang lên:

      - Hóa ra ở đây.

      - Tôi về đây.- Long đứng hẳn dậy, vỗ vai Trung.- phục vụ của cậu vừa làm vỡ chiếc ly, nhưng bù lại tôi được uống ly rượu tuyệt ngon, bỏ qua mọi chuyện nhé!

      Long rồi, Trung nhìn Thảo Nhi thắc mắc:

      - Chuyện gì vậy?

      ấp úng đáp:

      - Dạ em lỡ tay làm rơi chiếc ly ạ.

      - Dọn mảnh vỡ , cẩn thận bị thương đấy.- ra ngoài.

      Dung đến nơi, hỏi :

      - ấy lên đây làm gì thế chị?

      - Chị biết.- Thảo Nhi nhìn theo Trung, lắc đầu thà.

      - ấy có hỏi em đâu chị?

      - .

      Thảo Nhi chưa với Trung về việc xin nghỉ làm để về Cát Bà phụ giúp dì Huyền. Buổi tối với điều đó Long lại đến. Dung thấy , chào to và hỏi:

      - Hôm nay uống gì ạ?

      Long gật đầu hờ hững chào lại rồi nhìn sang Thảo Nhi. Dung thấy thèm liếc mình lấy cái xụ mặt xuống. Nhi lúng túng khi chẳng chịu dừng chiếu tướng vào .

      - gọi đồ uống chứ.- nhắc lại lời Dung, đặt hai ly rượu vào khay và định mang cho khách.

      Long chộp lấy tay , kéo lại. Thảo Nhi cố giằng ra nhưng tài nào thắng được . năn nỉ:

      - Bỏ tay em ra, rơi khay rượu bây giờ. Những chiếc ly này mà vỡ nữa em đền nổi đâu.

      - Mặc kệ nó vỡ, ai bắt đền nào.- Long hừ giọng.- Ở lại đây và pha rượu cho tôi.

      - Nhưng em đâu biết pha rượu đâu. Lần trước thấy em pha hỏng rồi còn gì?

      - Chính là tôi muốn pha ly rượu hỏng đó.- Long vẫn chịu buông tay.

      miễn cưỡng gật đầu.

      - Được rồi, nhưng bỏ tay em ra.

      Long buông tay, chỉ vào khay rượu tay Nhi, với Dung:

      - mang nó ra .

      Dung nhìn , hai mắt chớp nổi được cái. Nhưng ánh mắt lúc này sẫm lại, lạnh lùng khiến bé sợ hãi vội làm theo. Thảo Nhi quay ngoắt người vào trong quầy, lầm bầm nguyền rủa thô bạo của . Bắt pha cho ly rượu hỏng đúng là chuyện vô lý nhất đời. Đó là cái chuyện mà trẻ con cũng làm được, vậy mà cứ hành hạ bằng cách bắt phải làm cái việc ngớ ngẩn đó.

      Vừa đưa ly rượu lên môi, Long đặt xuống bàn, giọng lạnh lùng:

      - phải nó, làm lại.

      Nhi định cãi lại nhưng nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của lúc này, lại thấy sợ.Hai ly rượu lần trước và lần này có gì khác nhau đâu. Lần thứ hai ta vẫn nhăn mặt kêu phải. Đến lần thứ ba, sau khi bị cầu làm làm lại việc chẳng có gì khác nhau, Thảo Nhi uất muốn khóc.

      - có bị làm sao thế. Muốn hành hạ người khác cũng vừa hai phải thôi chứ. Đừng bắt tôi làm cái việc ngớ ngẩn này nữa.

      Long quắc mắt lại trước phản ứng của . Thấy vẻ mặt khổ sở của , Tiến, người chuyên pha chế rượu quay ra, giọng phân trần:

      - ấy thực vẫn học việc, cần thứ gì để em pha cho.

      - cứ làm việc của .- Long xẵng.

      còn cách nào để cứu cánh cho Thảo Nhi, Tiến lỉnh . Long lại nhìn sang , nhưng đôi mắt dịu lại:

      - muốn biết khác nhau à? Phải, căn bản là hỏng chẳng có gì khác nhau, nhưng cái khác ở đây chính là tình cảm dành cho nó giống nhau. Thế nào, tôi đúng chứ? Nếu trân trọng và đặt tình cảm vào những gì mình làm ra đừng mong người khác đánh giá cao nó, hiểu chưa?

      - Hiểu.- cúi đầu đáp lí nhí và quay vào pha ly khác nữa.

      Đưa ly rượu thứ ba ra, càu nhàu:

      - thể lúc nào cũng cáu gắt được sao?

      Long cầm ly rượu lên, nhấp môi rồi lại đặt xuống. Lần này gì nữa. Nhi thấy cả người. Ở gần luôn bị căng thẳng đến tột độ, cũng chẳng vì sao nữa. Giá như lúc nào cũng cảm thấy thoải mái như ở cạnh Khánh tốt biết bao.

      - Ngày mai em nghỉ làm rồi.

      Thảo Nhi thất vọng vì hoàn toàn bị thông báo đó của làm cho ngạc nhiên hay bất kì phản ứng nào khác. Hình như đời này chẳng có gì làm ngạc nhiên được. Thấy Tùng tiến lại, quay vào trong phụ giúp Tiến tay. Tùng ngồi lên ghế bên cạnh, vỗ vai thằng bạn, tươi cười:

      - Tao tìm mãy mãi, tưởng bỏ về rồi chứ? Em ơi cho Brandy nhé! Mày uống cái gì thế? Trông lạ mắt nhỉ? Eo ơi, cái gì mà kinh thế này? Rượu mới à?

      quay lại nhưng Nhi đoán được là Tùng vừa thử uống thứ rượu mà Long gọi, có điều là nghĩ nó lại tệ như vậy. Tại sao Long lại thích nó chứ? trêu đùa sao? Nhi quay ra đưa rượu cho Tùng, khiến ta phải ngạc nhiên thốt lên:

      - tưởng em làm ban ngày chứ? Mấy lần đến đây đâu có thấy em.

      - Em cũng mới làm lại thôi ạ!

      - Thằng bạn làm phiền em chứ?

      - Thực ra có đấy ạ!- mỉm cười- Nhưng sao, với bọn em, khách hàng là thượng đế mà.

      Thảo Nhi đem café ra cho khách, khi quay lại thấy Tùng đâu, còn trước mặt Long bây giờ có hai cuốn tạp chí. trong hai cuốn tạp chí ấy là về xe cộ, nhưng điều khiến ngạc nhiên là cuốn đó viết bằng tiếng nước ngoài, loại ngôn ngữ hề biết. Long đọc nó chăm chú. Dưới đó còn quyển khác, là tạp chí tiếng Việt rất nổi tiếng. Long ngẩng đầu nhìn thái độ tò mò của , đẩy cuốn "Làm đẹp mỗi ngày" cho và hỏi:

      - nghĩ có thể đọc được những gì từ cuốn tạp chí vô vị thế này?

      - Vô vị sao lại đọc nó?

      Thảo Nhi vặn lại, cúi xuống nhìn cuốn tạp chí số tháng này. Bìa tạp chí là ảnh chiếc xe màu trắng, mui trần, hai chỗ ngồi với những đường nét cầu kì nhưng cũng rất mềm mại. Đứng cạnh chiếc xe là hai người mà gặp hôm vào bệnh viện thăm Long. Hóa ra cả hai đó đều là người mẫu nổi tiếng.

      có trình độ bình phẩm xe như Huy Khánh hay Tú Linh, chỉ cảm thấy chiếc xe này rất hoàn hảo và đẳng cấp. Ngay cả những chiếc xe như Stylish Girl, Prince Sun và thậm chí cả Silver Wings cũng thể hấp dẫn bằng. chiếc xe bao giờ bị lẫn giữa hàng ngàn chiếc xe khác, thậm chí là vẻ đẹp thể cạnh tranh dù ở bất kì góc độ nào. Lẽ nào Long muốn mua chiếc xe này thay thế cho Silver Wings bị hỏng? Nghĩ vậy, ngẩng đầu hỏi:

      - phải định mua chiếc xe này đấy chứ?

      - .- Long vẫn cặm cụi với tờ báo nước ngoài- Tên nó là Windy.

      Windy, cái tên chẳng còn xa lạ gì với nữa, nhưng đến bây giờ mới được nhìn thấy nó. Nó là quán quân của thế giới xe ở Việt Nam và được dân chơi xe hơi cả thế giới chú ý.

      Lật qua lật lại vài trang tạp chí, Thảo Nhi đưa trả lại cho Long. ngẩng đầu, nhìn và đặt hai cuốn tạp chí sang bên cạnh, ra phía bàn bi da gần đấy, nơi Tùng chơi rất náo nhiệt. Long nhập cuộc với họ rất nhanh.

      Trung biến mất từ đầu tối, bây giờ mới thấy từ dưới lên. đưa cho chiếc phong bì, là tiền lương, rồi hỏi:

      - Nghỉ hè xong em có muốn làm thêm ở đây nữa chứ?

      - Nếu có cơ hội em vẫn đến đây làm.

      - Vậy cứ thế nhé. Nghỉ hè xong đến tìm . muốn đào tạo em cách uổng công như thế.

      Quay sang Dung, giục:

      - Chuẩn bị nghỉ , hôm nay phải về sớm.

      - Sao lại về sớm ạ?

      - Mai thi rồi, liệu về mà ôn bài .

      Dung xịu mặt về phía phòng thay đồ. Nhìn theo Dung, nháy mắt hỏi Trung:

      - Dương là thế nào với vậy? Hai người có vẻ thân nhau.

      - Nó là em con của .- Trung lắc đầu cười, ra kiểu biết tỏng nghĩ gì.

      Thảo Nhi ngẩn người. Vậy mà lâu nay cứ nghĩ bé Dung thích Trung. Đưa mắt nhìn Long chơi ở phía xa, hiểu ra ngay vấn đề. Người đó là Long chứ phải Trung. chút khó chịu nhen lên trong lòng , nên khi Long quay về phía , quay ngoắt , miệng lầm bầm vài câu mà ai nghe .

      - Em cũng nên về sớm .- Trung giục .

      - Vâng.

      Tạm biệt những người làm cùng mình bấy lâu, rời khỏi quán và ra bến xe bus. ngồi đợi xe, chiếc xe hai chỗ, màu xanh đen chạy chậm đến. Kính xe hạ xuống, và bất ngờ, người ló ra là Long. nhìn chiếc xe sửng sốt, có chút tò mò.

      - nghĩ được cái gì ngoài nhìn tôi bằng ánh mắt kì dị như thế sao? Lên xe .

      trố mắt hỏi lại:

      - Thế bỏ rơi Tùng ở đâu rồi?

      - Nếu lên xe tôi trước.

      - Khoan nào...

      mở cửa xe ngồi vào. Long gì nữa mà phóng vù . Nhìn nội thất sang trọng của chiếc xe, thích thú hỏi:

      - Xe mới mua đấy à? Hay xe Tùng? Nó có tên chưa?

      - mà cũng có hứng với xe cộ cơ à?

      - Thực ra thấy nó cũng hay hay.

      Long lặng im. tiếp:

      - Giám đốc của em có biết hay đến quán ?

      - Biết sao?- Long cười nhạt, cái nụ cười khinh khỉnh mà đối thủ của nhìn thấy chắc phải uất nghẹn. Cái kiểu cười ấy có lẽ đời này ai bắt chước nổi, bàng bạc, cao ngạo, ngang ngang và khó ưa kinh khủng.

      - về quê à? Sao ở đây mà làm? Chẳng phải thích kiếm tiền lắm sao?

      - Kiếm tiền ai mà chả mê. Nhưng em phải về Cát Bà giúp dì em.

      - Hóa ra có người nhà ở đó à?

      - Dì em kinh doanh nhà nghỉ ở khu hai. Dì muốn em ra đảo làm việc sau khi tốt nghiệp. Em còn suy nghĩ. Nhà em cũng đông người nên chắc em chẳng về nhà làm nữa.

      Kể lể hồi, Thảo Nhi vội im bặt vì thấy xa chủ đề, vả lại gia đình là chủ đề rất nhạy cảm với .

      - Sao lại lặng im?

      - Sợ nổi cáu...

      - Tôi hay nổi cáu vô cớ vậy à?

      - Đúng thế.

      - Chuyện hôm đó chứ?

      - Chuyện gì?- ngơ ngác hỏi lại.

      - Chuyện ở gara sửa xe...

      Thảo Nhi đỏ mặt khi nhắc lại chuyện tối hôm đó.

      - Sao tự nhiên lại hỏi chuyện đó. nghĩ em dối à?- tự ái hỏi lại.

      - phải là dối. Nhưng nhiều khi là ngộ nhận. Mà ngộ nhận dễ làm người ta đau lắm. Tôi muốn để ngộ nhận làm mình phải ân hận.

      - cứ nghĩ như vậy .- quay ra ngoài cửa sổ, giọng dỗi hờn.- Dù sao chuyện đó cũng , đâu cần thiết để nhắc lại nữa.

      - Nhưng tôi thể quên nó được. Lúc này chính tôi cũng chắc về tình cảm của tôi nữa. Nếu để tâm đến nó có lẽ là dối. Tôi nổi nóng vô cớ với em cũng là vì biết phải làm gì để đối diện thẳng thắn được với em. Tôi rất bối rối.

      Thảo Nhi quay sang nhìn , khổ tâm với tình cảm của mình lúc này.

      - Vì vậy...- Long tiếp- Tôi cần phải xác định lại chính tình cảm của em, để chắc chắn về tình cảm của tôi.

      Chiếc xe dừng lại ngay đầu ngõ. Long quay sang nhìn như chờ đợi. Dằn lòng mình xuống, từ tốn đáp :

      - Thực ra tình cảm của em vẫn vậy, và cũng thế, chỉ tiếc là hai chúng ta gặp nhau ở điểm nào mà thôi. thể quên các chị ấy được, em cũng tự tin là có thể thay thế các chị ấy. Em càng thấy em hoàn toàn phải là người thích hợp cùng trong thế giới của . Vì vậy, hãy cứ coi lời bày tỏ đó giống như những ngưỡng mộ ...

      Quay sang , cố mỉm cười tự nhiên, lần mở cửa xe, nhưng run đến nỗi biết làm sao để mở được. Long chồm sang, chộp lấy tay làm Nhi giật thót bụng. Gương mặt lúc này gần sát . Nhìn trong vài giây, vặn cánh cửa xe để nó bật mở. vội chào rồi xuống xe, chạy biến vào bóng tối. Đứng lại trong bóng tối, nhìn chiếc xe rồi, Thảo Nhi đưa tay lên ngực dỗ dành trái tim của mình lúc này lên tiếng phản đối . Tại sao lại bày tỏ lúc sẵn sàng nhất như vậy? Rồi có những khoảnh khắc hối hận vì lời từ chối của mình, nhưng có lẽ như thế là tốt nhất cho và cả cho nữa.

      Hết phần I

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      PHẦN II - GIÔNG TỐ - CHƯƠNG 1

      Thảo Nhi nghe tiếng gió giật cửa sổ ầm ầm, vội vàng chạy lên lầu. Vị khách ở phòng 22, người duy nhất còn ở lại đây trước khi cơn bão ập đến, có lẽ đâu đó và quên đóng cửa sổ. Trận bão đầu tiên của năm nay quả rất dữ dội. Nhà nghỉ hết khách từ chiều qua, khi dự báo thời tiết đưa tin về trận bão và biển bắt đầu nổi sóng dữ dội. Dì Huyền cũng bị kẹt ở thành phố vì bà ngoại ốm, ở nhà nghỉ giờ chỉ có chị Lan- chị họ của và Lâm- cậu con trai lớn của dì. Mưa ngày lớn. Cả bầu trời tối sầm lại, đen kịt, mặt biển cũng gào lên như con thú bị thương. Nhìn bà chị ngồi bó gối ghế với ngọn nến leo lét cháy, Thảo Nhi tỏ vẻ sốt ruột khi giờ này Lâm vẫn chưa về:

      - Nó đâu mà chẳng điện về câu nữa.

      - Bão thế này mạng điện thoại cũng trục trặc chứ chẳng đùa.

      - Biết là có bão mà nó còn ra ngoài.- ngồi xuống ghế, chắt lưỡi.

      Đúng lúc ấy có tiếng đập cửa, Thảo Nhi vội vàng ra mở. người ướt lướt thướt lao vào, gió cũng thốc vào theo là khó khăn lắm mới giữ được cánh cửa. chàng đó giúp khép chặt cửa lại, chính là vị khách duy nhất còn lưu lại đây. Nhìn , ta nhoẻn miệng cười:

      - Mưa dữ quá! còn tưởng về nổi đây nữa. Có nước nóng em nhỉ?

      - Mất điện nên có nước nóng đâu , thông cảm nhé!- lắc đầu.

      - Ừ...- ta rũ rũ mái tóc rối bù và ướt làm nước bắn tung tóe xuống nền nhà.- sao mà, lên tắm cái.

      chàng này tỏ ra như quen từ lâu lắm trong khi ràng là mới gặp ta được lần khi ta đến đặt phòng. Tên ta là Duy, đến du lịch với niềm đam mê chụp ảnh. ta ở đây cả tuần, ngày nào cũng từ sáng tới tối muộn mới chịu về.

      Duy lên phòng rồi, Thảo Nhi lấy cây lau nhà lau khô chỗ ướt. Vừa lau xong lần thứ hai có tiếng đập cửa. Chắc là Lâm về. tháo chốt cửa, chuẩn bị mắng cho cậu em họ trận té tát phải thốt lên, gần như là sửng sốt. Người xuất sau cánh cửa dường như cũng bị bất ngờ. Kết quả là cả hai cứ đứng nhìn nhau trân trân, biết phản ứng thế nào.

      - Ai thế?- Chị Lan nhổm dậy khi gió làm ngọn nến gần như tắt ngúm nếu chị nhanh tay che lại.

      Bừng tỉnh, lúng túng đứng dịch sang bên :

      - vào .

      Long bước vào, ngập ngừng hỏi:

      - Đây là nhà Lâm à?

      - biết Lâm à?- ngạc nhiên.- Nó là em họ của em.

      - Lâm ở bệnh viện, em với tôi.

      rồi chộp lấy tay .

      - Có chuyện gì sao?- tái mặt hỏi.

      - .- kéo ra ngoài.

      Nhi khẽ rùng mình vì gió lạnh và mưa táp vào người rát rạt. Nhưng ngay lập tức, Long trùm lên người cái áo mưa dày và dài để che mưa. Hai tay ôm lấy vai để dẫn đường vì lúc này nhìn thấy gì cả. Rồi thấy mình bị đẩy vào trong ô tô, khí trở nên ấm áp hẳn. Long cũng vào xe ngay và quẳng áo mưa ra phía sau. Vuốt mấy lọn tóc ướt, nhìn lúc này tái nhợt thấy nên lo lắng nhắc:

      - ướt hết rồi, coi chừng cảm đó.

      xong, mới thấy ngạc nhiên là trong lúc này chẳng mảy may lo lắng cho cậu em họ nằm trong bệnh viện mà trong đầu chỉ có người con trai ngồi bên cạnh.

      Long im lặng, đưa tay tăng nhiệt độ trong xe lên. Rồi mở máy, chiếc xe lao vào giữa bóng đêm mịt mùng.

      Bệnh viện trung tâm cách nhà dì Huyền 2km, nhưng trời mưa khiến có cảm giác nó xa hơn rất nhiều. Long cứ im lặng suốt nên thấy càng bối rối hơn. quay ra phía cửa sổ, bầu trời u ám, vần vũ mây đen, chớp sáng lên liên hồi, biết khi nào cơn bão mới tan?

      Chiếc xe dừng lại ở trước lối lên sảnh lớn của bệnh viện. người mặc áo sơ mi đen cầm ô từ chạy xuống. Tháo dây an toàn cho , Long :

      - Em vào trước .

      Người đàn ông cầm ô che cho vào và dẫn . Đến cuối hành lang tầng hai, ta chỉ vào căn phòng phía bên tay trái, :

      - Em ở trong này.

      Vừa bước vào, Nhi nhận ngay ra Lâm ngồi cười toe toét chuyện với bệnh nhân ở giường đối diện. Đầu cậu ta quấn băng, 1 tay bó bột, sao mà giống hình ảnh Long trước đây thế? Thấy , Lâm thôi cười, vẫy tay:

      - Nhi... đến nhanh thế?

      Vì bằng tuổi nên chẳng bao giờ Lâm gọi là chị mà toàn xưng hô như bạn bè vậy.

      - Em bị làm sao thế? Đầu có sao ? Tay bị gãy à?

      - sao đâu, thế mẹ biết chưa?

      - Dì chưa. Chị vội quá nên báo cho ai cả.

      - Đừng báo làm gì. Cứ để mẹ với thằng Dũng ở đó với bà ít ngày cũng được.

      - Nhưng sao cậu lại te tua thế này?

      Lâm chỉ tay ra cửa, :

      - ấy về đón Nhi hả?

      Long đứng ở ngoài cửa nhìn vào.

      - Ừ, Lâm biết Long à?- tò mò.

      bước vào phòng, hỏi người đàn ông mặc áo sơ mi đen dẫn vào đây:

      - làm hết các xét nghiệm và chụp X-Quang chưa?

      - Làm hết rồi, mọi thứ đều ổn.

      - Vết thương đầu sao?

      - Đó chỉ là vết thương ngoài da thôi. Cậu ấy có thể ra viện bất cứ lúc nào.

      - Cứ để cậu ấy ở đây cho đến khi hoàn toàn chắc chắn là mọi việc đều ổn.

      - Nhưng tại sao Lâm lại ở đây?- Thảo Nhi có vẻ sốt ruột vì hình như là người duy nhất ở đây biết chuyện gì diễn ra.

      - Chỗ này có rất nhiều người bệnh cần nghỉ ngơi, em ra ngoài với tôi.

      - Em phải ở đây với Lâm...

      - Thôi.- Lâm giãy nảy- Người ta buồn ngủ lắm rồi. Nhi ở đây ngủ ở đâu. Cứ về , sáng mai nhớ mang vào cho em suất cháo ngao của bác Vinh nhé!

      - Nhưng Lâm ở đây mình được chứ?

      - Nhi cứ làm như đây là trẻ con ấy.- Lâm bĩu môi.

      - Vậy ở đây đêm nay nhé! Sáng mai chị vào.

      Nhi đứng dậy và bước ra ngoài theo Long. Gió thốc vào hành lang làm cảm thấy lạnh. Long dừng lại hỏi:

      - Tôi đưa em về nhé! Sáng mai có người qua đón em vào đây.

      - Có chuyện gì xảy ra với Lâm? Sao lại biết nó?

      Long nhắm mắt lại và hơi lảo đảo người. nhìn lo ngại. Người đàn ông mặc áo đen khi nãy cũng vừa đến. ta gọi:

      - Long... Cậu có vẻ khỏe. Cậu có chắc là cậu bị thương gì chứ?

      Long quay lại nhìn người đó lắc đầu:

      - Tôi sao. về , hôm nay vất vả cho rồi.

      - Bão mạnh lên. Tốt nhất là nên lái xe vào lúc này. biết với sức gió này xe rất dễ bị lật tung mà.

      - Nếu thế ở đây .- Nhi sợ hãi can.- Em cần về nhà đâu.

      - Hai người về chỗ tôi ...- ta gợi ý.

      Long im lặng. Hai hàng lông mày của cau lại, hai mắt sụp dần xuống. chới với tìm bức tường để dựa vào. Nhi vội ôm lấy người để Long khỏi đổ xuống. Người đàn ông cũng đỡ lấy Long.

      - đỡ ấy nhé! Em gọi bác sĩ.

      Thảo Nhi định buông tay ra nhưng dường như Long vừa siết chặt lấy , có vẻ hơi tỉnh. Rồi dúi vào tay người kia chùm chìa khóa xe, :

      - Lấy xe của tôi đến đây. Tôi cần chút rượu.

      - Lúc nào rồi mà còn đòi uống rượu được.- mắng .- Người nóng ran rồi này. Đúng là đồ công tử bột, mới dính chút mưa mà lăn ra ốm.

      Mọi khi, kiểu gì Long cũng phải bật lại vài câu mới chịu, nhưng lúc này cảm thấy đầu óc nặng chịch, quay cuồng, chân tay rã rời và hai mí mắt tài nào nhấc lên được nữa. Điều duy nhất muốn bây giờ là ngủ, ngủ say, ngủ giấc bao giờ phải dậy nữa.

      Nhìn Long, Nhi cảm thấy đau lòng. gặp tính ra cũng hai tuần từ sau buổi tối cuối cùng đưa về. cứ nghĩ rất lâu nữa mới gặp lại . ngờ hai người gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, và lúc này đây, ở rất gần , có thể đếm được từng nhịp đập trái tim , từng hơi thở nóng rẫy của . Long sốt.

      Người đàn ông quay trở lại với chiếc ô tay và giúp dìu ra xe. Đỡ vào băng ghế sau, băn khoăn:

      - Hay đưa ấy vào trong kia tìm bác sĩ ạ. ấy bị nhiễm nước mưa thế này dễ bị viêm phổi hoặc phong hàn lắm.

      - Về chỗ tôi gọi bác sĩ cũng được. biết chứ, nơi cậu ấy ghét nhất chính là bệnh viện đấy.

      Thảo Nhi im lặng. Đúng là con người này là thế giới vô tận, dù có biết bao nhiêu về cũng là rất ít. Long lịm còn tỉnh táo nữa. Nơi mà người đàn ông đến là nhà hàng lớn cách đó đầy 500m. Người đàn ông đánh xe thẳng vào gara. Bên trong yên tĩnh, dường như chẳng ăn nhập gì với thế giới dữ dội ngoài kia.

      Dìu Long qua sảnh lớn về phía thang máy, người đàn ông gọi ba lễ tân đứng tán dóc ở quầy:

      - Phượng, mang chìa khóa lên mở phòng 507 cho tôi. Thắm tìm bác sĩ Ly . ta đến đưa lên ngay.

      Sau khi đặt Long xuống giường, người đàn ông quay sang nhìn :

      - ở lại đây tạm qua đêm nay nhé!

      - có phiền đưa em quay lại bệnh viện được ạ?

      - muốn quay lại đó à?- ta ngạc nhiên hỏi lại.

      - Vâng.

      - Vậy xuống dưới đại sảnh đợi tôi . Bác sĩ khám xong cho cậu ấy tôi xuống đưa . Phượng, hãy đưa ấy xuống và cho ấy cốc trà bạc hà hay bất cứ cái gì ấy cầu nhé !

      - Vâng.

      Khi Thảo Nhi ngồi với cốc trà bạc hà ở dưới quầy bar và lo lắng cho Long, thấy cao ráo, mặc áo blouse trắng, trang điểm có phần hơi đậm, cau có bước ra khỏi thang máy. Theo sau là nhân viên tên Thắm. bác sĩ trẻ ngúng nguẩy về phía tầng trệt, có vẻ bực mình.

      - Có chuyện gì thế?- Hai bạn vồ lấy ngay Thắm và hỏi.

      - Bà Ly bị ấy đuổi như đuổi tà ra chứ sao? Long cho ai đụng vào người cả.

      Có tiếng điện thoại. Phượng nhấc máy, vâng dạ mấy câu rồi nhìn hai bạn:

      - ta đòi uống Saphia.

      - Nhưng nó là cái gì?- Nữ lễ tân thứ ba mà Nhi chưa có cơ hội biết tên lo lắng.

      - Đó là loại cocktail mạnh, có màu xanh như đá Saphia, có hương vị đặc trưng của bạc hà.- Thảo Nhi từ tốn giải thích. còn lạ gì loại thức uống này vì đó là sản phẩm của Trung sáng tạo ra.

      - thế à? Em biết pha ? Giúp bọn chị .

      còn cách nào khác là phải gật đầu, Nhi đứng dậy và vào trong quầy rượu. loáng sau, ly Saphia được đặt lên bàn trước con mắt thán phục của ba . Và theo chân Thắm lên ghét phải ngồi chỗ và biết Long ra sao?

      Khi vào phòng người đàn ông cũng bối rối vì ngang bướng kì cục của Long. Long nằm giường, mắt nhắm nghiền, thở đều. tấm chăn mỏng đắp ngang người .

      - Đây là Saphia à?- ta nhìn ly rượu nghi hoặc.

      Nhi gật đầu. Phượng đặt nó xuống bàn. Long hơi cựa mình. tiến lại, cúi xuống đặt tay lên trán . Hành động đó làm cho người đàn ông và Thắm sửng sốt. Trước đó họ chứng kiến cảnh Long gạt phắt tay của bác sĩ đỏm dáng ra khi ta đặt tay lên trán . Nhưng lúc này, khi bàn tay của Nhi đặt lên trán , họ thấy Long nằm im, mặt hơi dịu lại. Cảnh tượng đó quả rất đáng để họ đặt ra dấu chấm hỏi to đùng về .

      - Tôi giúp cậu ấy cởi hết quần áo ướt ra rồi. Bên tay trái có vết rách và bị chảy máu, nhưng cậu ta cho ai đụng vào nên bôi thuốc và băng lại được.- Người đàn ông liền hơi.

      Thảo Nhi nhìn đống bông băng bàn, khẽ lay:

      - Long, Saphia em mang cho rồi đây. Dậy .

      Chẳng có phản ứng nào chứng tỏ là Long nghe thấy gọi. Thảo Nhi nhấc cánh tay trái của ra, tim nhói lên cái khi thấy vết rách dài ở cánh tay. Tuy sâu nhưng máu cũng loang ra ướt thẫm bên tay áo. với lấy chai thuốc sát trùng, dùng bông thấm và bắt đầu lau vết thương. Có lẽ đau nên khi bông vừa chạm vào vết thương, Long chộp lấy tay . Bị bất ngờ, Nhi đánh rơi cả lọ nước sát trùng cầm tay. nghe , rất khẽ:

      - Em đâu có muốn chữa tất cả những vết thương trong lòng tôi, đúng ?

      Bối rối vì câu hỏi ràng phải được ra vì mê sảng ấy, Thảo Nhi im lặng. Long lại buông tay ra và nằm im. làm những việc còn lại trong im lìm đến ghê rợn của căn phòng. Nét mặt của người đàn ông mà biết tên kia giãn ra nhõm. ta ra hiệu cho Thắm xuống, để mặc với Long ở lại. Nhi cứ ngồi bên giường nhìn , chỉ có khi ngủ mới được ngắm gương mặt mà cách thỏa thích. Vẻ mặt lúc ngủ của làm cho người khác phải ghen tị, dường như đó là giấc ngủ ngon, sâu, yên bình và chút vướng bận. ngủ hiền quá, chẳng có đôi mắt lạnh như băng, chẳng có nụ cười cao ngạo.

      - Tại sao vẫn còn ở đây?- Long thình lình cất tiếng hỏi và mở mắt ra.

      - có vẻ tỉnh táo rồi nhỉ?

      Long đáp, với lấy ly rượu để bàn uống hơi cạn sạch. Rồi lại nằm xuống, nhìn tiếp:

      - kiếm căn phòng nào đó nghỉ tạm . Sáng mai chúng ta chuyện.

      nhắm mắt lại rồi, mới đứng dậy, tắt đèn, khép cửa lại và xuống.

      Khi xuống đến quầy bar chỉ còn có người đàn ông khi nãy ở đó, thấy bóng ba nhân viên đâu. Ai từng biết đến Long trước đây hẳn rất tò mò về , riêng gì người đàn ông này. Họ vô cùng bất ngờ khi thấy có thể chạm được vào , có thể khiến Long ngoan ngoãn nằm im, mà dù nhắm mắt cũng lầm với bàn tay của bất kì ai. ràng với những người ở đây, Thảo Nhi là nhân vật kì bí mà họ muốn tìm hiểu.

      - Long ngủ hẳn rồi chứ em?- ta thay đổi hẳn cách xưng hô với .

      - Vâng.

      - Em vẫn muốn tới bệnh viện chứ?

      - Ơ...

      - khuya lắm rồi. nghĩ em nên nghỉ lại đây hơn. sắp xếp cho em ở phòng bên cạnh phòng của Long rồi. Em cứ lên đó nghỉ ngơi , sáng mai đưa em quay lại viện.

      - Em có vài chuyện muốn hỏi .- ngập ngừng .

      - Chuyện gì vậy? tên là Dương, em tên gì?

      - Em tên Nhi ạ!

      - Thế em muốn biết chuyện gì?

      - Tại sao cả tay của Long và Lâm đều bị thương thế ạ?- Cuối cùng cũng ra được khúc mắc lớn nhất trong lòng từ tối đến giờ.

      - À, Long bị thương vì đỡ tấm biển quảng cáo khi nó suýt văng vào cậu nhóc kia.

      Thảo Nhi nhìn ta sửng sốt. ta điềm đạm tiếp.

      - Hồi tối, với Long đường từ khách sạn Paradise về đây, tự nhiên cậu ta ở đâu lao ngay vào đầu ô tô. Mà em biết đấy, bão gió như thế, mưa mù mịt nên tầm nhìn của Long cũng bị hạn chế nhiều. Cũng may là Long rất chậm, chứ nếu cậu ấy mà với tốc độ thường ngày chắc chắn có án mạng rồi.

      Thấy cậu Lâm ngã ra, bọn xuống xe, nhưng may là cậu ta sao, chỉ sợ hãi chút. Cậu ta gió to giật chiếc ô của cậu ta và kéo luôn cậu ta xuống lòng đường. Long đề nghị cho cậu ta nhờ về đúng lúc tấm biển quảng cáo của nhà nghỉ gần đó bị giật tung ra và rơi xuống, bay thẳng về phía hai người họ. Long giơ tay ra đỡ bị nó cào rách, còn em của em mất thăng bằng ngã xuống đường nên mới gãy tay. Mọi chuyện chỉ có thế thôi. Sau đó bọn đưa Lâm vào viện, ở lại còn Long xin địa chỉ và về đón người nhà của cậu ta đến. Nhưng có cảm giác em và Long quen nhau từ trước phải ?

      - Dạ tụi em có quen nhau ở Hà Nội ạ!

      - Ra vậy.- Dương gật gù.- Thôi em lên phòng nghỉ . Phòng 508 đó.

      Thảo Nhi đứng dậy, chào Dương và lên căn phòng ta sắp sẵn cho mình.

      Đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đen ngòm, thỉnh thoảng lại nhá lên ánh chớp sáng lòa, nghĩ đến Long. ngủ chưa? Cơn sốt có còn hành hạ ? Hôm nay cứu người mà thậm chí còn quen biết người đó, cảm thấy vui vì biết quan tâm đến người khác. Nhưng tại sao vẫn ở đây trong cái thời tiết này? Lần gần đây nhất liên lạc với Tú Linh, Linh lần đua xe kế tiếp là ở Đà Lạt cơ mà. Ngoài trời gió vẫn giật lên từng hồi giận dữ. Đêm nay bão vào đất liền, nhưng biển còn phải động vài hôm nữa mới yên.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      PHẦN II - GIÔNG TỐ - CHƯƠNG 2

      Thảo Nhi mở mắt bừng tỉnh dậy. 5 giờ 30 sáng. Gió vẫn quật vào ô cửa sổ ầm ầm, hề có dấu hiệu dịu lắng . Vệ sinh xong, sang phòng Long, tự hỏi biết khá hơn chưa? ngập ngừng đưa tay lên gõ cửa nhưng có tiếng đáp lại. Có lẽ chưa dậy? cũng nghĩ là những chàng công tử vô công rồi nghề như Long biết khái niệm dậy sớm là gì. đẩy cửa vào, căn phòng tối mờ mờ, điện ngủ bị tắt từ lúc nào. tiến về phía giường ngủ lần tìm công tắc đèn. Đèn bật lên, nhưng giường có ai. Long có thể đâu sớm vậy nhỉ? Rất nhanh, mùi hương thoảng đến. quay lại, đụng ngay vào ngực , Long đứng sừng sững ngay phía sau :

      - làm gì mà cứ như oan hồn thế?- đưa tay lên ngực sợ hãi.

      thấy tóc còn ướt, chiếc khăn tắm vắt cổ, mùi xà phòng thơm làm thấy váng vất. ngó nhìn tay giật mình:

      - Nó còn chưa kịp lên da non mà tháo ra rồi.

      - Ai tắm mà mang theo nó chứ?- cười khẩy và vứt chiếc khăn còn ẩm xuống giường.

      - Cũng may là còn nhiều bông băng ở đây. Đáng ra nên liều lĩnh giơ tay đỡ cái biển ấy như thế. có thể bị thương nặng hơn rồi. còn sốt ?- Vừa lấy bông chấm thuốc rồi đặt lên vết thương vừa hỏi.

      - cốc Saphia có bằng cả đến cả vỉ thuốc hạ sốt đấy chứ.- cười vang.

      - lúc nào cũng chủ quan.- dùng băng quấn quanh vết thương- Em phải cảm ơn cứu Lâm và đưa nó vào bệnh viện.

      - Tôi hề biết đó lại là em của em. Cậu ta từ đâu nhảy ngay vào đầu xe của tôi...

      - Đó phải lỗi của mà. Dương kể cho em nghe hết rồi.

      - Em ở đây từ đầu hè đến giờ à?

      - Ừm... Năm nào em cũng ra phụ dì em mấy tháng hè mà. Dì em kinh doanh nhà nghỉ.

      - Ăn sáng xong chúng ta quay lại viện.

      Lại im lặng. Có cái gì đó lạ diễn ra bên trong hai người. Có lẽ là do cả hai đều biết tình cảm của đối phương nhưng lại chẳng ai dám mở lòng mình ra, dám vượt qua cái vách ngăn vô hình mà hai người dựng lên trong tim mình.

      - Tại sao lại ở đây vào thời tiết này?

      - Có vài việc.- đáp lửng lơ- Năm nao mà tôi chẳng ở đây gần như cả mùa hè.

      - Hình như cũng đem theo Silver Wings đúng ?

      - Nó vẫn ở Sài Gòn.

      - Bão vẫn chưa tan.- nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài- Dì em chắc ra đảo ngay được rồi. Mà hôm nay Lâm có thể về nhà được rồi đúng ?

      - Nếu cậu ấy muốn. Tất cả các khoản chi phí tôi lo hết.

      "Tiền đâu phải là tất cả." Thảo Nhi chạnh lòng nghĩ. ra cũng chẳng thay đổi là mấy, vẫn quen giải quyết mọi việc đơn giản như thế.

      - ạ!- quả quyết - Đâu phải lỗi của trả tiền viện phí chứ.

      - Cũng có phần lỗi của tôi mà.

      - ... Em để trả tiền viện phí được. Bọn em là người bình dân, cũng sẵn tiền bạc, nhưng bọn em có lòng tự trọng của mình.

      - Em nghĩ là tôi - hạ- thấp- lòng- tự- trọng- của- em à?- Long gằn từng tiếng giận dữ, mắt tối sầm lại.

      - Em ...- co rúm người lại, run rẩy giải thích.

      - Và nghĩ tôi khoe tiền sao? Tôi chỉ muốn làm người có trách nhiệm vì trước nay ai cũng nghĩ tôi vô tâm, vô trách nhiệm. À phải... có lòng tự trọng của người bình dân. Và coi thường những kẻ hề bình dân như tôi vì chúng tôi đáng khinh tự trọng đúng ?

      tức giận của Long nổ tung ngang với sức công phá của trái bom. Thảo Nhi sợ quá khóc òa lên. Long cau mày lại, rồi bỏ ra khỏi phòng. Ôi, sao ghét nước mắt quá! Nhìn thấy người con ấy khóc là tim lại tan ra.

      Sáng hôm đó chỉ có Dương đưa Nhi quay lại viện. điện cho chị Lan mang tiền đến và làm thủ tục ra viện cho Lâm. Có vẻ như Long rời khỏi nhà hàng đó ngay sau khi ra khỏi phòng. Hình như làm tổn thương đến lòng tự trọng của Long, hối hận vì làm tức giận.

      Đến trưa ngày hôm đó bão tan, gió dịu nhiều, nhưng bầu trời vẫn u ám và biển động dừng. Mưa vẫn nặng hạt và có dấu hiệu gì của việc tạnh trong ít nhất hai ngày tới.

      - Chào em, nghĩ gì mà ngây ra thế?- Tiếng của chàng Duy- khách trọ duy nhất của nhà nghỉ những ngày mưa bão này.

      - có gì ạ !- lắc đầu.

      - Mưa nên cứ bị kẹt cứng ở đây, chán.- ta thở dài.

      - Em thấy ở đây cũng khá lâu rồi. đến đây chỉ để chụp ảnh thôi à?

      - Ừ... câu lạc bộ nhiếp ảnh của cuộc thi ảnh nên đến đây để tìm cảm hứng. Nhưng mãi chả chụp được cái gì đáng giá cả. Lại còn gặp thời tiết này nữa chứ...

      - thích nhiếp ảnh vậy à ?

      - Mỗi người có niềm đam mê riêng mà em. Có người thích xe cộ, có người thích nấu ăn, có người đam mê môn thể thao mạo hiểm nào đó, thế đấy... Còn em, em thích gì ?

      Bị hỏi câu đó, Nhi ngẩn người ra rồi cười ngượng ngập :

      - Có lẽ em niềm đam mê nào đó như . Hơi thiếu cá tính đúng ?

      - đâu...- Duy lắc đầu- nghĩ niềm đam mê quyết định người nào đó có cá tính hay ? Riêng , thấy em rất cá tính và rất đặc biệt.

      Lời khen ngợi của Duy khiến hơi đỏ mặt, có lẽ muốn làm vui lên. Vẻ mặt tối nay hơi âu sầu vì nghĩ đến Long. Hay đúng hơn là nhớ .

      - mà. Có thể bản thân em nhận ra đấy thôi. uống cafe với ? gọi taxi.

      - Thôi ạ! Hôm nay em muốn ra ngoài. Em lên xem Lâm ngủ chưa .

      - quên mất là cậu em em vừa bị tai nạn.

      - ra ngoài cứ ra. Lúc nào về bấm chuông em mở cửa cho.

      - Ừ, vậy ra ngoài cho đỡ buồn đây.

      Duy rồi, Nhi khép cửa và lên phòng Lâm. Lâm chưa ngủ, vẫn ngồi chơi game. Thấy vào, cậu ta bỏ máy đó và leo tót lên giường.

      - Chưa ngủ à Nhi ?

      - Ừ, chưa ngủ được.

      - Chứ phải muốn ngủ cùng em à ?- Lâm cười ranh mãnh.

      - Vớ vẩn.- Nhi đập bốp vào thằng em họ láu cá.

      - Vớ vẩn gì mà vớ vẩn.- Lâm cãi- Chẳng phải ngày xưa mình vẫn ngủ cùng nhau còn gì ?

      - Đó là cái hồi vẫn còn nhà trẻ, làm gì.

      - Đâu nào, lên lớp 5 vẫn ngủ chung mà. Nhi quên rồi à? À còn tắm chung nữa chứ.- Lâm cười sảng khoái, cậu ta thích nhất lôi mấy cái kỉ niệm hồi ra trêu bà chị mình.- Chừng nào Nhi có bạn trai em đem kể chuyện này cho nghe, cho tức chết mới được. He he.

      Thảo Nhi trừng mắt, giơ tay định đánh cậu em họ Lâm lui tít vào góc giường, cười lăn lộn. Với , ngoài là cậu em họ vui tính, Lâm còn là người bạn rất thân của , có những chuyện riêng mà chỉ có và Lâm mới hiểu.

      - Nhi yên tâm...- Lâm quàng cánh tay bị thương qua vai thầm.- Nếu tìm được người nào mà em có thể yên tâm em buông tay chị ra đâu.

      - Bây giờ cũng đâu có gì nữa. Chị cũng bận học nên ít khi về nhà lắm. Mà mỗi lần về Nhi toàn qua bà ngoại ở.

      - Cái thằng súc sinh đó nếu vì có bác em cho trận rồi.

      - Chị cấm đấy.- Nhi trừng mắt.- đáng để em làm thế đâu.

      - Mà sao chị với bác ấy ?

      - ra mẹ lại khó xử. Chị biết mẹ dượng mà. Lại còn thằng Tâm nữa. Nhi muốn làm mẹ buồn hay lo lắng.

      - Em chỉ ước có dịp dần cho trận. Cái loại đó quẳng cho chó nó cũng gặm.- Lâm buột mồm đay nghiến.

      - Đừng độc mồm thế.- Nhi giật mình.- Lâm cần phải lo lắng chuyện đó. Chúng ta đều lớn cả rồi, chị có cách bảo vệ bản thân chị chứ. Thôi ngủ sớm .

      - Mà này, chị quen cái đua xe đó hả? Sao hay vậy?

      - Cũng quen sơ sơ thôi...- Nhi nhớ tới Long.- Cũng may bữa đó có gì xảy ra. Nghỉ , đừng chơi game nữa đấy.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      PHẦN II - GIÔNG TỐ - CHƯƠNG 3

      Quán ăn của bác Vinh ra ngay đầu phố. Long tỏ ra chút thái độ gì với cái kiểu quán ăn mà đoán trong đời chưa lần bước vào. Đó là quán ăn ngoài trời và mở rất khuya. Thỉnh thoảng với Lâm thường lén ra đây nhá ốc của bác. Thấy vào cùng Long, bác tươi cười:

      - A con , dẫn người đến ăn đấy hả? Hai đứa ăn gì?

      - ăn gì? Bún hay cháo?

      - Gì cũng được.- hờ hững đáp.

      - Bác cho con 2 bát bún cá nhé!

      Ở nhiều nơi, với nhiều người, Long là người rất đặc biệt và người ta dồn mọi chú ý vào . Nhưng ở nơi này, chẳng ai biết là ai, chẳng ai nhìn hay chú tâm đến . tồn tại của ở đây chẳng là bận tâm của ai cả. Chỉ có tiếng chuyện của Nhi với bác Vinh , lúc này giúp bác mang đồ ăn cho khách. Sau cùng, trở lại bàn với hai bát bún nghi ngút khói.


      - ăn này.- giục.- Em cũng đói gần chết rồi đây.

      cười và cúi đầu ăn lấy ăn để bát bún thơm nức. Khi ăn xong và ngẩng đầu lên mới ăn xong quá nửa.

      - ăn chậm nhỉ?

      - Chứ phải em ăn nhanh à? Người ta bảo những người ăn uống nhanh như em có số vất vả lắm đấy.

      - mà cũng mê tín à?- trố mắt kinh ngạc.

      - Là người ta bảo thế.- nhún vai.- Còn có tin hay lại là chuyện khác.

      - Nhưng có vẻ đúng đấy. Mấy ông thầy coi tướng đều bảo số em vất vả mấy năm đầu đời.- hào hứng kể.

      - vớ vẩn.- lẩm bẩm.

      - Sao ạ?

      - Xong rồi.- chỉ vào bát bún .- thôi.

      - Ơ, vậy cứ về trước . Nhà dì em ngay kia rồi, chút em bộ về. Cám ơn đưa em về.

      - Tự về được đấy chứ ?

      - sao đâu mà.

      Long gật đầu, đứng dậy thẳng. Cái cách làm chút hụt hẫng, mong mỏi nhiều hơn nơi thái độ của .

      Khi về đến nhà, dì Huyền nghỉ, chỉ còn Lâm và Bình ngồi ghế xem ti vi. Cả hai đều đợi về với những mục đích khác nhau. Ánh mắt Bình nhìn làm thấy muốn nổi điên lên. phát ốm khi nhìn vào cái mặt trâng tráo của . Lâm cũng có vẻ chẳng thoải mái gì khi ngồi cùng nên khi vừa thấy về, Lâm đứng phắt dậy:

      - Về muộn thế? Ăn gì chưa ?

      Nhi khẽ gật đầu.

      - ra lâu chưa?- hỏi Bình, dù sao vẫn mang tiếng là em .

      đáp lại câu hỏi của , hỏi :

      - Sao con chơi về muộn thế? Mẹ mà biết sao?- mỉm cười ma mãnh.

      - cứ để mẹ biết.

      - Mẹ bảo ra đảo đón em về. Cuối tuần này giỗ ông nội.

      - Tôi tự về được.

      Cái kiểu chuyện gần như là xẵng của Nhi chẳng hề làm phật ý, hoặc quá trơ để có thái độ khác với xấc xược ấy.

      Khi Nhi tỉnh giấc trời còn chưa sáng hẳn. Mãi lúc mới giải thích được niềm hân hoan kì lạ trong lòng. nhớ lại từng chuyện của ngày hôm trước. Khi nghĩ đến Long, hai má nóng ran. Vòng tay của vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí . băn khoăn tự hỏi đó có phải là giấc mơ , vì dường như nó quá hoang đường.

      mở cửa, bước ra đường, những thanh đầu tiên của ngày mới bắt đầu. Tiếng những người bán cá chợ sớm dường như quay trở lại đánh thức bình minh sau những ngày bão u ám. Nhịp sống lại quay lại với quỹ đạo trước đây.

      ra biển. Khi sóng chạm vào chân, thấy lạnh, cùng với đó là cảm giác vô cùng thích thú. Sóng và cát mơn man vuốt ve bàn chân . Thảo Nhi vươn hết người đón lấy cái khí buổi sớm, vì chút nữa thôi, khi trời nắng hẳn, cái khí này cũng tan . có thói quen ra biển và lúc sáng sớm từ lâu lắm rồi, và đến giờ vẫn còn giữ thói quen đó.

      Cái se lạnh của buổi sớm làm hắt hơi cái. Nhi bèn quay trở về nhà. Nhưng vừa về đến trước nhà, đứng sững, miệng há hốc khi thấy trong cái mảnh sân con ở kế bên hông nhà, vốn là nơi đậu xe ô tô của khách du lịch, chiếc xe màu xanh xám ngủ im lìm. Dụi mắt lần nữa để chắc chắn mình tỉnh táo, chầm chậm tiến về phía nó. dưới lần thấy nó, thậm chí còn ngồi trong đó với chủ nhân của nó. Sau Silver Wings, chiếc xe này là lựa chọn mới của Long. Nhưng sao nó lại ở đây? Bán tín bán nghi, chạy nhanh vào trong nhà, bật điện tìm sổ ghi chép của nhà nghỉ. Cái tên Vũ Hải Long ghi ràng ngay trang cuối. ở phòng 501, phòng vip nhất của nhà nghỉ, có thể nhìn ra biển. Vậy mà biết đêm qua ở đây, Long và Lâm đều gì.

      Nghĩ đến đây, Thảo Nhi thấy bối rối. Con người trước đây luôn làm khó xử, nhưng thay đổi cũng chẳng làm thấy khá hơn. Tối qua đến bên , cho quan tâm và che chở. Nhưng hoang mang trong lòng vẫn chưa tan hết. biết quá khứ của , cũng hiểu thực tại của , hiểu hơn hết về thế giới khác biệt của . Lúc này đây, Long cố điều chỉnh để hòa hợp với thế giới của . có thể vì , chấp nhận bước chân vào quán ăn chưa bao giờ thấy, chấp nhận ở nhà nghỉ có lẽ chẳng có gì có thể làm hài lòng. quen cuộc sống của ông hoàng, luôn đầy rẫy những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh, liệu rằng Long có thể bước vào thế giới mà sống hay ?

      Thảo Nhi nghĩ đến đó và buông tiếng thở dài. Ngay lúc đó, tiếng Bình làm giật bắn.

      - Dậy sớm thế em ?

      Nghe giọng cợt nhả của , muốn nổi điên lên, thế là mất toi buổi sáng đẹp trời mất rồi.

      - Lúc nào cũng nhìn nhau như thể muốn đánh nhau thế ?- tiến lại gần khiến cảm thấy bất an.

      bặm môi định lên phòng nhanh tay chộp lấy vai kéo lại.

      - ăn sáng chứ? Có ai ăn thịt đâu mà chạy ghê thế?

      Nhi gạt tay ra khỏi vai mình, thừa cơ hội đó, lại vòng tay ôm lấy eo . Thảo Nhi cố vùng thoát ra, nhưng tài nào thắng nổi . Đến nước này, chỉ có thể la lên mà thôi, dù rằng như thế rất mất mặt. Nhưng thanh chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng có tiếng bước chân xuống cầu thang. Cả hai nhìn lên, thấy Long lững thững xuống. Bình bất đắc dĩ phải buông tay ra khỏi eo . Long tiến lại gần, nhìn ánh mắt run rẩy của rồi lại liếc sang Bình. Cái liếc ấy làm lạnh sống lưng.

      Và rồi bất ngờ, Long vung tay giáng vào giữa mặt cú đánh như trời giáng. Bình loạng choạng ngã xuống chiếc ghế dựa mà Nhi hay ngồi ghi chép, kèm theo đó là tiếng «huỵch». cú đánh ăn điểm võ đài quyền . Vừa sợ, vừa giận điên người lên vì bị làm nhục, Bình đứng dậy định lao vào Long. Nhưng trước khi làm được điều ấy, bị Long túm lấy cổ áo. Mặc dù hề con hơn Long, nhưng gương mặt lạnh lùng, ánh mắt có uy của áp đảo và làm tự nhiên mềm nhũn người ra. Long gằn giọng :

      - Tao lần thôi, nghe cho đây. Tao có thể cho mày ngồi tù rục xương vì tội danh quấy rối tình dục đấy, hiểu ? Khôn hồn cút về nơi mày đến và nhớ đừng có ngu xuẩn làm lại cái chuyện này thêm bất kì lần nào nữa.

      Rồi bỏ mặc ngơ ngác giữa phòng, Long quay người, nắm lấy tay Thảo Nhi và dắt ra cửa.

      Khi chiếc xe bon bon đường đua của trường đua Ngư Long, Long thậm chí chẳng với câu nào, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. Lúc giận dữ trông đáng sợ. Chiếc xe ngày càng tăng tốc, đến khi Nhi bắt đầu run lên vì sợ chiếc xe phanh kít lại trong khoảng sân rộng toàn ô tô. Chiếc xe dừng bất ngờ đến nỗi có cảm tưởng nó lao ngay xuống biển, và quả nó dừng lại khi còn cách hàng song chắn có đến nửa mét, qua đó là biển.

      Đây là quần thể khách sạn nhà hàng nổi tiếng nhất Cát Bà, mang tên Paradise. Khách sạn này nằm ngay vách đá cheo leo, phía trước mặt là biển khơi ngày đêm sóng vỗ. Chính bởi tọa lạc địa điểm đặc biệt nên quần thể khách sạn và nhà hàng Paradise là chọn lựa đầu tiên của những du khách có tiền. Khu nghỉ mát 5 sao này có đầy đủ tiện nghi, các phương tiện giải trí và mua vui. Nhi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên khi Long đến đây.

      Tiếng điện thoại cắt đứt yên lặng suốt từ đầu đến giờ của cả hai. Là Lâm gọi.

      - Nghe máy chứ.- Long nhàng nhắc nhở và mở cửa bước ra ngoài cách tế nhị.

      Nhi nhìn theo và đưa máy lên trả lời.

      - Chị đâu sớm thế ?- Giọng Lâm vẫn còn ngái ngủ.

      - ăn sáng với Long.

      - Thế mà em còn sợ Nhi bị tên kia bắt cóc rồi thủ tiêu luôn chứ.- Lâm cười phá lên- Biết Long ở nhà mình rồi à ? Tối qua mẹ cứ cảm ơn ấy rối rít.

      - Ừ, chút nữa về thôi.

      - Cứ chơi thoải mái . Đằng nào ở nhà cũng có việc gì đâu. Thế nhá.

      Chẳng để có cơ hội phản ứng, Lâm cúp máy. Nhi nhìn ra ngoài, Long đứng ở chỗ góc sân, nhìn ra biển. Quả nhiên cảnh biển nhìn từ đây đẹp. đến đứng cạnh , nắng sớm làm bóng hai người trải dài về phía sau.

      - Vết thương tay thế nào rồi ?- chợt nhớ ra.

      - Mọi vết thương đều có thể lành lại mà. Chúng ta đợi họ hay em muốn ăn trước ?

      - Ai ạ ?- ngơ ngác nhìn hiểu.

      - số người mà tôi nghĩ họ rất mong gặp em, và em cũng vậy.

      - Chị Linh và Khánh ạ? Họ ở đây sao?

      - Có lẽ sắp đến rồi.

      - Sắp có cuộc đua xe ở đây ạ?

      - Phải.

      - Sao em nghe chị Linh gì nhỉ?

      - Vì Linh đâu có biết có bão.

      Lời giải thích của Long chẳng làm gì hơn mà càng làm cảm thấy mình ngu ngốc dần . Nhưng kịp thắc mắc vì có tiếng xe ô tô, phải là chiếc mà là rất nhiều chiếc đến. Cả hai quay ra phía đường, hơn chục chiếc xe nối nhau chạy về phía họ, dẫn đầu là chiếc xe màu hồng của Tú Linh, ngay sau đó là Prince Sun.

      Đoàn xe nối đuôi nhau tiến vào và đậu thành hàng song song với xe của Long.

      tiếng reo đầy phấn khích ngay sau khi cửa chiếc xe màu hồng mở ra.

      - Chị ngờ em ở đây rồi.- Tú Linh ôm chầm lấy .- Hôm qua chị gọi cho em mãi mà được.

      Thái độ hồ hởi của Linh làm những người xuống xe sau có vẻ ngạc nhiên. Họ tươi cười tiến về phía Long, Nhi, Khánh và Linh đứng, nhưng vẫn dấu nổi tò mò về Nhi. Long lần lượt bắt tay họ và cả nhóm tiến về khách sạn chính. Họ nhận chìa khóa và lên phòng ngay. Long hẹn gặp họ ở nhà ăn rồi ra hiệu cho Nhi theo mình.

      Hai người dọc hành lang sạch và sáng bóng, được lát bởi loại gạch men cao cấp, tiến về phía nhà hàng Paradise 1, nơi sang trọng có thể vừa thưởng thức các món hải sản vừa ngắm cảnh biển.Có đến 5 nhà hàng Paradise ở đây, và Paradise là nơi cao cấp nhất. Cạnh nhà hàng là 2 siêu thị lớn, nơi du khách có thể mua quà lưu niệm, các loại hải sản tươi sống và những đồ hàng hiệu hàng đầu thế giới.

      Long vẫn sải những bước dài làm phải gần như chạy mới theo kịp . Rồi bất ngờ dừng lại khiến đâm sầm vào .

      - Em vui khi gặp họ à?- quay lại nhìn hỏi.

      - ạ ! Dĩ nhiên là em vui mà.

      - Nếu em thích ở đây, chúng ta có thể .

      - đâu ạ ?

      - Đến nơi nào làm em thấy thoải mái.

      - Em sao mà.

      Hai người đến bàn ăn được sắp sẵn, có lẽ là được đặt trước. Những chai rượu ngoại, những đĩa hoa quả trải dọc bàn. kéo ghế cho ngồi rồi vẫy tay gọi người quản lý, nhắc có thể chuẩn bị mang món khai vị lên được rồi.

      - Những người bạn của đều rất cởi mở, rồi họ quý em và em quý họ ngay thôi.

      - Em chỉ hơi hồi hộp. Hội đua xe của chỉ có 12 người thôi ạ?

      - Ừ, trước đây là 13, nhưng người mất rồi.

      - Vì tai nạn ạ?

      - Ừ, ấy bị tai nạn khi cố lái xe vào trong núi thăm gia đình nghèo. Trận bão khiến con đường bị sạt lở và chiếc xe lao xuống vực. Cũng hai năm rồi. Cuộc đua xe này chính là vì ấy đấy.

      Thảo Nhi tròn mắt kinh ngạc. Long tiếp:

      - Từ sau tai nạn của ấy, bọn thỏa thuận, sau mỗi trận bão, chúng tôi tổ chức đua xe quyên góp cho những gia đình nghèo ở đây. Nó như việc làm từ thiện để nhớ tới tấm lòng của ấy trước kia.

      - Ra vậy.

      - Còn điều nữa. Người đó có tên là Bạch Thiên , chính là trai ruột của Tú Linh.

      Lần này há hốc mồm . Hóa ra Tú Linh còn có người trai qua đời nữa. Họ đều có sở thích về xe giống nhau.

      Đúng lúc đó, có tiếng con trai, giọng miền trong vang lên:

      - Trời ơi, mới bão xong mà phòng ở đây được đặt kín hết trơn rồi. Năm nay chắc quyên được nhiều lắm đây Hai ha?

      Người đó vỗ vai Long rồi ngồi xuống cạnh . chàng này còn trẻ, tóc nhuộm đỏ hoe, da trắng, bên tai đeo chiếc khuyên nạm kim cương. Ngoại trừ chiếc khuyên đó ra phong cách và vẻ bề ngoài của ta giống Long đến kì lạ.

      - bé này là ai vậy ?- chàng khều vai Long hỏi.

      Long đáp chỉ đưa tay xẹt ngang cổ và cười.

      - Ai da, vậy là bảo bối rồi.- chàng bắng nhắng nháy mắt cười với .

      - Thế nên cứ liệu hồn đấy, Khang.- Giọng Tú Linh chen vào.

      Linh ngồi xuống cạnh Nhi, tiếp:

      - đừng có giở thói trăng hoa với em tôi là chết với tôi nghe chưa?

      - Hix, làm gì mà bày đặt dữ thế em?- Khang nhăn nhó.

      - Mà em chưa hỏi tội đâu đấy nhé, Long. dám bắt cóc em em riêng với à? Nhi này, em có bị bắt nạt gì ?

      - Chị lái xe mệt ?- lắc đầu cười hỏi lại Linh.

      - Mệt gì, quen rồi em ơi.

      Mọi người đến và lần lượt ngồi vào bàn ăn.

      - Ủa, Tuấn.- Khang nhanh nhảu hỏi chàng ngồi cạnh mình- Nghe mới lấy vợ mà, sao để vợ ở nhà rồi?

      - Chú đùa à?- Người tên Tuấn cười sằng sặc.- Đàn bà xúi quẩy lắm, cho nó theo đâu làm ăn được gì. Mỗi lần thế này mấy em chân dài kéo nhau ra cả đàn, lo gì có hơi đàn bà mà phải dẫn mụ vợ la sát theo. khuyên các chú chớ có dại mà động vào cái giống ấy, vợ là nỗi ân hận lớn nhất trong đời của những người đàn ông tự do đấy. phải bị nó úp rọ rồi đến bù lu với hai ông bà già còn lâu mới lấy. Khổ nỗi hai cụ cứ thèm có cháu bế... Ơ kìa Long, em có mặt đầy đủ rồi, giới thiệu bé kia rồi còn ăn chứ. Thấy hai đứa bên nhau kè kè nãy giờ mờ ám lắm đấy nhé!

      Mọi người quay vào nhìn Long và Nhi, nhưng Tú Linh nhanh nhảu :

      - Đây là em em, tên Thảo Nhi.

      - Em bao nhiêu tuổi thế? Trẻ vậy chắc khoảng 18, 19 thôi nhỉ?

      - Em cũng ở Hà Nội à? Biết đua xe ?

      - Ngày mai nhớ đến cổ vũ cho nhé !

      Vài người cười ồ lên và bắt đầu trêu chọc . Lúc này Long mới lên tiếng :

      - Xin lỗi để mọi người thất vọng rồi. ấy...- đặt tay lên vai - ... là bạn tôi.

      - Ớ...- Khang nhấp ngụm rượu, chỉ nghe thấy thế mà suýt sặc.

      - Ha ha...- Tuấn cười phá lên- Thằng này mày giấu cũng kĩ quá nhỉ? Suýt nữa đắc tội với em dâu rồi.

      - Ôi...- Lần này là giọng nam ra nam, nữ chẳng ra nữ đập vào tai Nhi.- Buồn quá ! Em buồn quá ! Hu hu. Sao Long lại nỡ đối xử với em như vậy? Lâu nay em vẫn chỉ chung tình với thôi mà.

      - Lại bắt đầu kìa.- Linh cười- kiếm mục tiêu khác mà em.

      Người tấm tức khóc ngồi đối diện với Long, ăn mặc khá lập dị. ta mặc nguyên bộ đồ dành cho nữ, cổ thắt chiếc khăn mỏng điệu đà, môi tô son hồng, móng tay thi được vẽ rất cầu kì. Trông ta có vẻ đồng bóng với lối ăn mặc khác người đó.

      - chịu đâu...- ta khóc rống lên giữa tiếng cười ồ của mọi người.- Em Long cơ... Sao lại người khác? Quay về với em .

      - Cái thằng dại trai này...- Tuấn lườm.- Mày có đẻ được con cho nó mà suốt ngày cứ bám lấy nó hả? Thôi ăn em, kệ nó.

      Long buông tay ra khỏi vai , tập trung vào bữa ăn. Nhi ăn được gì nhiều, vì mải nghĩ đến những lời Long vừa .

      - Lần này em có dám chắc hạng 1 Linh.- Người ngồi kế bên Tuấn, có vẻ chững chạc nhất hỏi.

      - Nếu Khánh chịu nhường em.- Tú Linh nháy mắt với Khánh, ngồi ngay cạnh .

      - Thế em phải thắng bằng sức mình rồi.- Khánh đáp lại, từ đầu đến giờ chưa câu gì.

      - Ơ cái này... Thế nhường à?

      - Mà cũng đừng coi thường 007 và Bolide của em chứ, Hai nhỉ?- Khang chen vào.

      Hóa ra Khang là chủ xe Bolide, chiếc xe đứng hạng 6 trong top 7. Còn ai là chủ xe 007? đảo mắt vòng và tự hỏi.

      - Tháng sau có cuộc hội ngộ với Windy ở Đà Lạt, Long nhỉ?- Tuấn chợt nhớ ra.- Hay là chú định vẫn đem theo 007 đấy? Nghe dạo này chú để Silver Wings ở gara hoài hả?

      "007 là xe của ấy." Thảo Nhi sửng sốt nghĩ đến chiếc xe màu xanh xám mà gần đây Long vẫn dùng. Nó tin shock đối với .

      *

      - Nó chính là 007 ạ?- hỏi thế sau bữa ăn sáng, khi Long đưa đến quán cafe cách khách sạn Paradise xa.

      - Hả?- Long ngước nhìn tỏ ý hiểu.

      - Cái xe vẫn đó, 007 hả?

      - Ừ.

      - Vậy mà Khánh cho em biết. Mấy trong đội của vui tính nhỉ? Cả cái chàng mặt đánh phấn nữa, ngộ đấy.

      - Cậu ta tên là Vũ, em út của nhóm. Cậu ta bị gay đấy.

      - Em cũng đoán thế.- bật cười- cũng hay nhỉ, chỉ có phái nữ ngưỡng mộ mà cả giới tính thứ ba cũng mê nữa.

      - Chiều mai em đua cùng chứ?

      - Là sao ạ?

      - Là ngồi cạnh lúc đua xe ấy.

      - Ôi thôi ạ.- kêu lên- Em sợ lắm.

      - Ừ.

      - Mà cũng cẩn thận nhé, lần trước may mà sao đấy.

      - Chỉ là tai nạn hy hữu thôi mà.

      - Mai em phải về giỗ ông nội rồi.

      - cùng thằng đó à?- Long nghĩ tới Bình.

      - Có Lâm cùng em nữa ạ!

      - Thằng đó với em có quan hệ thế nào?

      - Là con riêng của dượng em. Bố em mất khi em 2 tuổi. Mẹ bước nữa với dượng.

      - với nó, nếu còn dám quấy rối em lần nữa, tìm cách đưa nó vào tù đấy.

      - ta làm gì được em đâu mà.

      - Em đơn giản nhỉ? Đến việc kêu lên em còn chẳng kêu nổi. Ngày mai cuộc đua kết thúc, về Hà Nội.

      - Em còn phải giúp dì hết tháng này nữa.

      - Vậy sang tháng ra đón em. Cứ quyết định thế .- Long lạnh lùng kết thúc chủ đề mà cho thêm cơ hội nào phản kháng lại

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      PHẦN II - GIÔNG TỐ - CHƯƠNG 4

      Đúng cái ngày Thảo Nhi định từ thành phố ra đảo Duy gọi điện cho và mời đến xem triển lãm ảnh. tác phẩm của đạt giải nhất và rất muốn đến chia vui cùng .

      Nơi mà Duy đưa đến là phòng triển lãm phố Hai Bà Trưng. Thấy hai người bước vào, bước đến giới thiệu là hội trưởng rồi hỏi Duy:

      - bé ấy đây à Duy?

      - Vâng, đây là Nhi. Còn đây là Thắng.

      Thảo Nhi có cảm giác như những người trong hội nhiếp ảnh ở đây biết từ trước vậy. Đến khi nhìn thấy bức ảnh của Duy, mới ngỡ ngàng hiểu ra vấn đề. Bức ảnh chụp hình đứng nhìn ra biển, tóc bay tung lên trong gió. Nền trời và mặt biển đều mang màu sắc u ám, ảm đạm nên càng nổi bật hơn. Khung cảnh đó làm lộ vẻ đơn và dường như mong mỏi điều gì đó của . Người trong bức ảnh đó chính là Thảo Nhi. Bức ảnh có tên là "Giông tố". Duy chụp nó vào cái buổi chiều gặp ngoài bãi biển ấy, khi nhớ về Long.

      - ngay từ đầu là nó đạt giải mà.- Duy tự tin .

      - Em biết là chụp em đấy.

      - Nếu để em biết đâu có lấy được cái thần của bức ảnh đúng ?

      - Nhưng tại sao nó lại có tên là "Giông tố"?

      - phải về ngoại cảnh đâu. Bức ảnh này chính là chụp tâm trạng em đó. Chắc cần phải giải thích nhiều đúng ?

      Nhi cúi đầu cười khi bị Duy đoán trúng phóc tâm trạng của ngày hôm đó. nghe thao thao bất tuyệt giới thiệu những bức ảnh khác có điện thoại của Long.

      - Em ở đâu mà ồn ào vậy ?

      - Ở triển lãm nhiếp ảnh ạ !

      - Vui vẻ nhỉ?- đáp lại và tưởng tượng đến nụ cười đáng ghét của - Vui thế đâu còn gì nhớ đến đâu, đúng ?

      - có mà...- giãy nảy- Ai với chứ ?

      - Thế muốn gặp ?

      - Tất nhiên là có rồi. Nên em quyết định hai hôm nữa lên Hà Nội đấy.

      Những tưởng tin này làm ngạc nhiên và cảm động, nhưng chính mới là người bị bất ngờ khi nghe tiếp :

      - chẳng đợi được đến ngày mai mới chạy đến gặp em đâu. ở thành phố rồi nè... Dưới chân cầu Bính...

      - ạ ?- sửng sốt hỏi lại.

      - ở đâu đến đón.

      đọc cho địa chỉ, tim gần như run lên vì sung sướng. lái xe hơn 100 cây số từ Hà Nội về đây chỉ vì nhớ và muốn gặp thôi sao?

      - Em phải có việc rồi ạ !- quay ra giải thích với Duy.

      - Thế hả?- Duy thất vọng đáp lại.- còn tính mời em uống cafe.

      - Để khi khác vậy nhé !

      - Đành thế thôi. Mai lên Hà Nội học rồi. Có gì alo cho em sau vậy.

      Từ sau khung cửa kính bên trong triển lãm, Duy nhìn ra ngoài, thấy ngồi lên chiếc xe Martin xanh xám mui trần mất. siết chặt ly rượu trong tay tưởng như có thể bóp nát nó ngay lập tức, mắt hằn lên những tia vừa giận dữ, vừa căm thù lại vừa đau đớn.

      *

      Thảo Nhi trở lại trường vào giữa tháng 8, cùng với mối tình như mơ vừa mới bắt đầu.

      còn thấy Hải Long tàn nhẫn, thích gây chuyện, nông nổi và lạnh lùng nữa. bằng tình ngọt ngào và đầy mãnh liệt. Với , luôn nhàng, ân cần và chu đáo. luôn cố gắng bảo vệ trước ánh mắt công kích của người khác mỗi khi hai người cạnh nhau.

      Tối hôm ấy, vừa ăn tối ở chỗ Tú Linh về, đưa đến cafe Jimmy, nơi làm trở lại trong vài ngày tới. Hai người chọn chiếc bàn duy nhất đặt ngoài ban công sau tầng 4 để tránh tò mò của người khác.

      - vẫn thích loại rượu em pha nhất.- nhớ lại chuyện cũ bèn bật cười.

      - Lại chọc em nữa hả?- lườm.

      - mà, nó đặc biệt như em vậy.

      - Vậy em bảo Trung bổ sung nó vào menu.

      - được.- Long kêu lên- Như thế khách chạy hết đấy.

      - Còn dám trêu em nữa này.- chồm người lên định đánh nhưng chộp được tay .

      đặt nụ hôn lên những ngón tay dài thon thả, khẽ :

      - Loại cocktail đó chỉ mình được quyền uống nó. Em thử pha cho thằng khác xem, giết nó đấy.

      rụt tay lại vì quen kiểu bày tỏ tình cảm bất ngờ đó của .

      Long hỏi tiếp :

      - Em thực muốn Đà Lạt cùng sao? cả tuần liền đấy, chỉ sợ em nhớ chịu nổi thôi.

      - Ai thèm nhớ .- bĩu môi.

      - Nhưng nhớ em. Em đâu phải lo chuyện ăn ở với lại đâu. Còn hội đua xe em cũng biết cả rồi còn gì?

      - Em ngại chuyện gặp các bạn . Nhưng em thích chơi bằng tiền của bố mẹ .- nhăn nhó.

      - Tiền của bố mẹ ?- Long cau mày.

      - Đừng nhìn em như thế...- đưa tay vuốt hai hàng lông mày của làm nó giãn ra- Lâu nay vẫn tiêu xài bằng tiền của bố mẹ chu cấp. có thể dùng nó, nhưng em . Em muốn bị mang tiếng là lợi dụng.

      - Nghe nè...- Long nghiêm mặt- Sao em cứ phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác thế? Sao em quan tâm nghĩ gì?

      - Nếu đó là đồng tiền kiếm ra em từ chối.

      - Vậy nếu làm và dùng tiền đó mời em chơi em mới chịu chứ gì?

      Nhi lặng im, nhưng Long hiểu ý đúng là như thế. tiếp :

      - suy nghĩ về điều đó. hứa đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng có em cùng.

      Tuần mà Long vào Đà Lạt Nhi cũng bắt đầu làm trở lại ở quán. Trung vẫn chào đón với thái độ dễ chịu, nhàng.

      Tối chủ nhật, khi vừa pha xong ly Maple Long về, hề báo trước. với Trung, lúc đó cũng đứng cạnh :

      - Hôm nay xin cậu cho ấy về sớm nhé !

      - Nếu có việc em cứ về .- Trung quay sang .

      Chỉ cần có thế, giục thay đồ rồi kéo ra cửa. Vừa nhìn thấy chiếc xe đậu bên ngoài, thốt lên :

      - Silver Wings.

      - vừa cùng nó từ Sài Gòn ra đấy.

      - lái xe suốt à?- lo lắng hỏi.- Mà giờ mình đâu vậy?

      - Về nhà .

      - Nhà......- Thảo Nhi thậm chí còn thốt ra nổi chữ sau.

      há hốc mồm rồi lắc đầu rối rít :

      - Sao lại về nhà ? điên à? Em chuẩn bị gì đâu. Bố mẹ nghĩ...

      - phải nhà đó.- vẫn tập trung lái xe.

      - Thế nhà nào?- ngơ ngác vẻ hiểu.

      Long trả lời. Chiếc xe thêm đoạn rẽ vào gara ô tô. Gửi xe ở đó, dắt lên cầu thang khu chung cư cũ. dừng lại ở tầng 3, dùng chìa khóa mở cửa căn phòng. Công tắc điện được bật sáng. Nhi bước vào theo , đột nhiên rùng mình. Căn phòng gọn gàng và sạch nhưng sao lạnh lẽo quá! Đặt túi đồ xuống ghế, tiếp :

      - Đây chính là nơi lớn lên. Cho đến khi dì Lan cưới chú Max bọn mới chuyển . Sau ngày chú ấy mất, và dì lại về đây sống.

      Long thắp nén nhang lên cái bát hương ở nóc tủ, nơi đặt hai tấm di ảnh. người đàn ông ngoại quốc và phụ nữ rất đẹp. Thảo Nhi lấy làm sửng sốt vì người này sao giống Long đến thế.

      Thắp hương xong, Long lấy quần áo và tắm. Còn lại mình, bắt đầu quan sát căn phòng. Phòng khách này lớn, đủ kê bộ ghế salon, tủ tường và tủ kính. Trong tủ kính có rất nhiều kỉ niệm chương của các cuộc thi người đẹp trong nước và ngoài nước. vài kỉ niệm chương viết bằng tiếng Pháp, đọc nhưng hiểu mấy.

      Từ phòng khách trông sang phòng ngủ, bên trong kê chiếc giường, ga phủ kín để chăn gối bị dính bụi. bàn trang điểm lớn kê kế bên cạnh tủ dài đựng quần áo. Gian bếp rộng lắm, bát đũa trong chạn vẫn ngủ im lìm.

      mùi hương xộc đến và cánh tay Long ôm choàng lấy từ phía sau. bế bổng lên khiến Nhi hét lên kinh hãi :

      - Long, bỏ em xuống. làm gì thế?

      - Cân xem em có sụt tí nào vì nhớ thôi mà.- Long cười.

      - Thôi bỏ em xuống , ngã em bây giờ.

      - ôm chặt thế này ngã làm sao được. nhớ rồi tha cho.- tinh nghịch quay vòng, chân Thảo Nhi đập loạn xạ trong khí.

      - Bỏ em xuống .

      - bế thẳng vào... giường đấy.- dọa.

      - Em có nhớ mà. Bỏ em xuống .

      - Còn gì nữa?

      - Còn gì nữa?- tròn mắt lặp lại câu hỏi.

      - chịu có hậu quả gì ráng chịu nhé !

      - ... chơi xấu...- đập liên hồi vào vai .

      - rồi tha cho mà.- ghé vào má định hôn nhưng Thảo Nhi tránh được.

      - Em...- đỏ mặt ấp úng.

      - Em sao?- cười ranh mãnh.

      - được mà.- quay mặt khổ sở.

      - Vậy để dạy cho.- Long dợm bước vào phòng ngủ.

      - ...a... em ...em ... Em .

      tràng cười vang lên và Nhi thấy chân chạm đất. Long ngồi ngả ra ghế cười rũ rượi và nhớ lại cảnh vừa rồi.

      - Dám bắt nạt em này.- đấm vào ngực giận dỗi.

      Nhanh như cắt, Long kéo vào lòng và thầm vào tai :

      - Em ngốc đấy.

      Nhi đẩy ra nhưng Long ghé môi phủ lên nụ hôn mạnh mẽ và ngọt ngào khiến làm sao cưỡng lại được. Lát sau, đỏ mặt khẽ:

      - Hôn ngọt thế, thảo nào...

      - Thảo nào sao?- cười.

      - Thảo nào theo nhiều thế.- bĩu môi.

      - Ha ha...- lại cười làm rộn căn phòng lạnh lẽo.- Em quả ngốc mà. Em nghĩ hôn bao nhiêu người rồi?

      - Ai mà biết.

      - Thế mà dám bừa.- gõ vào trán - Muốn hôn nữa cứ ra, sao phải vòng vo.

      - Ai thèm...- đẩy ra.

      Long lại cười. Rồi nhìn đồng hồ và :

      - Tối nay ở đây với nhé!

      - được...- Thảo Nhi bật dậy- Em muốn...

      - muốn gì?- ghé sát mặt tủm tỉm cười.

      - muốn là muốn.- đẩy ra.

      - Ha ha... ngờ em cũng đen tối thế. Sợ ăn thịt em à?

      - Xấu xa...- đánh .

      - Đầu óc em đen tối mới nghĩ xấu xa.- Long bụm miệng cười.

      Rồi nắm lấy tay , nghiêm túc:

      - Ngày mai việc rất quan trọng nên muốn em ở đây với đêm nay. Chỉ cần ở cạnh thôi mà, có làm gì em đâu mà em sợ. chẳng có hứng thú gì với mấy chuyện đó đâu.

      Thảo Nhi trợn tròn mắt nhìn . vuốt mái tóc :

      - Muốn nghe kể chuyện ?

      - Chuyện gì?

      - Chuyện về cuộc đời .

      Thảo Nhi im lặng. Long nằm ra ghế, gối đầu lên đùi , tiếp :

      - Em bao giờ tự hỏi về quá khứ của sao?

      - Có chứ, rất nhiều nữa là đằng khác. Nhưng em hỏi vì em nghĩ khi cần tự kể.

      - Khánh kể với em những gì về ?

      - nhiều. chút về , về dì , và chút về họ.

      - Linh và Vân ?

      - Ừm...- gật đầu.

      - biết nó gì. nghĩ nên để chính kể với em hay hơn.

      Long im lặng vài giây rồi hỏi :

      - Em thấy ảnh dì rồi. Em cũng thấy dì ấy rất giống đúng ?

      - Vâng, dì ấy đẹp. Hai người quả rất giống nhau.

      - Vì dì ấy chính là mẹ đẻ của mà.

      - Sao cơ ?

      - Em là người duy nhất biết bí mật này đấy.

      - Dì ấy là mẹ đẻ của sao? Sao biết.

      - Mặc dù trong giấy khai sinh của , mang họ Vũ, nhưng biết phải là con đẻ của bố mẹ bây giờ. Có lẽ họ nhận nuôi thay dì để tránh cho dì những tai tiếng, dì là người nổi tiếng mà. Hồi cũng sống với bố mẹ, nhưng sau đó dì vì bố mẹ bận làm ăn thể quan tâm đến được nên xin về nuôi cho đỡ đơn. Năm 10 tuổi, và dì chuyển về đây. Trong lúc dọn đồ nhặt được lá thư do dì viết và gửi cách đó 10 năm. Lá thư ấy dì viết cho người dì từng khi sống trong miền Nam. Sau đó người ấy bị bắt về quê lấy vợ, dì đâm buồn chán và trở về Bắc sống, mang theo giọt máu của người đó. Tính từ thời điểm dì viết lá thư ấy thời điểm mà dì sinh đứa bé trùng với thời điểm ra đời.

      - Vậy chính là con của dì với người đàn ông kia à?

      - Ừm... Sau này bắt mọi người gọi theo tên của ông ấy- Hải Long. Lúc đầu dì và bố mẹ phản đối, nhưng sau đó lì lợm quá nên họ phải chấp thuận. Năm 17 tuổi dì kết hôn cùng chú Max. Họ sống ở biệt thự gần hồ Linh Đàm, còn về sống với bố mẹ. Họ mải làm ăn nên cứ bỏ mặc cho tự tung tự tác. Hồi đó cũng phá lắm.

      - chị Linh từ khi nào?

      - Linh chơi với , Khánh và Tùng từ , bọn chính thức nhau khi ấy bắt đầu vào đại học. Linh học báo chí, còn du học. nghĩ lúc về cầu hôn với ấy, nhưng ngờ... Có lẽ ấy quá đơn và chờ được . Lúc đó cũng ích kỉ, chỉ nghĩ đến niềm đam mê của riêng mình và những ước mơ hão huyền. bỏ rơi ấy, cho đến khi nhận ra quá muộn. Đến bây giờ vẫn bị ám ảnh về cái chết của ấy và của đứa trẻ vô tội đó.

      - Đó phải lỗi của mà.

      - , đó thực là lỗi của . với ấy rằng chính ấy phản bội , hận ấy. còn nguyền rủa ấy hãy chết .

      Những kỉ niệm đau đớn của quá khứ làm giọng Long nghẹn lại.

      - đừng tự trách mình nữa. Em biết chỉ là do nóng giận mới như thế.

      - Nhìn cái xác lạnh lẽo của ấy, bàng hoàng cả người. Chỉ mình hiểu tại sao ấy tự tử. phải do xấu hổ vì đứa con trong bụng, mà vì chính ép ấy vào chân tường. mới chính là hung thủ giết hai mẹ con Linh.

      - ... phải mà. Em biết là cố ý, hãy quên nó .

      - Sau cái chết của Linh, hàng trăm nỗi đau khác đổ xuống đầu . chới với tìm được chỗ bám, rồi cứ thế buông thả cuộc sống, kiềm chế phát triển của tính tàn nhẫn và độc đoán trong con người . sống như em từng thấy đấy, mơ ước gì.

      Sau đó, cũng người từng nắm tay rất chặt như em thế này này. Nhưng rồi ngươi đó cũng rời bỏ . Có lẽ ấy quá mệt mỏi vì . Cái chết của Linh, của chú Max rồi dì Lan làm gần như kiệt sức và mất hết lý trí. bỏ mặc quan tâm của Vân mà chui vào cái vỏ bọc của mình. Thế là ấy buông tay ra và mất.

      - Giờ chị ấy ở đâu ạ ?

      - Paris. ấy luôn khao khát đến Paris học thiết kế thời trang mà. Thôi em vào giường trong ngủ . ngủ ngoài này.

      - Thế còn chuyện...- ấp úng đỏ mặt.

      - Hả ?

      - Tại sao... tại sao... Mà thôi, em ngủ đây.

      - Khoan nào...- kéo tay lại- Chuyện gì? Sao tự nhiên ấp úng thế?

      - Tại sao... lúc nãy ... thích làm chuyện đó...

      - À...- Long chợt nhớ ra và cười ha hả- thích vì em thích. Thôi ngủ . Để lúc nào đó thích hợp kể cho.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :