1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ Có Thể Là Yêu - Hân Như

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      PHẦN I - NỔI SÓNG - CHƯƠNG 5

      Cuối cùng cũng đến ngày mà lớp của Thảo Nhi du lịch. Địa điểm chơi lần này là khu du lịch Cát Bà nên ai cũng háo hức, trừ Thảo Nhi. quá quen với hòn đảo luôn đầy sóng và gió ấy rồi, vì đó là quê ngoại của . Cái chính sách của Trang cuối cùng được bãi bỏ vì chỉ có nửa số thành viên trong lớp là mời được người cùng. Trang Chim Lợn nhân cơ hội này mời được chàng Dark gì đó cùng. ta thậm chí còn rất hào hứng với chuyến và còn hứa tài trợ cho quỹ của lớp khoản kha khá để ăn chơi xả láng.

      Thảo Nhi nghĩ đến việc mời Khánh cùng trước khi cái luật quái ác kia được hủy bỏ, nhưng tuyệt nhiên trong suốt hai tuần qua, từ cái ngày cuối cùng uống cafe ở Silver Building đến giờ, Huy Khánh dường như bốc hơi hoàn toàn, còn đến tìm nữa. Số điện thoại của cũng vô tình xóa mất sau khi đưa Long rời khỏi phòng trọ của lần trước. chắc cũng chẳng lưu số của , hoặc có lẽ cũng có gì để lưu tâm nữa. Mỗi lần đường, đều chú ý để tìm chiếc xe vàng cam kiểu cách, nhưng bao giờ dù chỉ là vô tình, thấy nó lướt qua. Cũng có thể lo chuẩn bị cho cuộc đua sao? muốn đến phòng khám tìm , nhưng nếu tất cả như nghĩ người ta nhìn ra sao? Nếu đơn giản chỉ là thích gặp rất vô duyên sao?

      Chuyến lần này, cả lớp ở nhà dì Huyền, dì ruột của kinh doanh nhà nghỉ ở Cát Bà. Khu nhà nghỉ của dì rộng lắm, ở gần biển, sạch và dễ chịu. Ngoài dì ra trong nhà còn 5 người làm nữa và đều quen họ cả. Có ba nhân viên dọn phòng, nhân viên lễ tân và Công là người hay lượn lờ ngoài bến tàu để chào mời khách, chăm sóc cây cảnh và lái xe.

      Sau khi chuyện cùng dì, Thảo Nhi đưa các bạn lên nhận phòng và chuẩn bị giúp dì làm bữa trưa cho lớp. Lũ bạn ào ngay ra phố chơi. chợt nhớ là hôm nay thấy chàng nào cùng Trang Chim Lợn. Hay gã Dark kia cho nó leo cây? Có điều là sao vẫn thấy nó vui vẻ, thậm chí còn là đứa đầu tiên biến mất khỏi nhà nghỉ khi vừa đến đây. Mãi sau bữa trưa, khi mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, mới bắt chuyện được với con bạn.

      - bạn mày bận được à?

      - Đâu có.- Nó lắc đầu ráo hoảnh- ấy đảo này rồi mà.

      - Sao tao thấy ta cùng lớp mình?

      - ấy cùng hội bạn đến đây từ trước rồi. Chiều nay ấy chơi cùng lớp mình.

      - Mày gặp ta rồi à?

      - Ừ, hồi nãy đến là tao tìm ấy ngay mà.

      - Trông ta thế nào?

      - Hết sảy... Mày cứ gặp mới biết được.

      - Có vẻ như mày say nắng thằng cha đó rồi.- khoác chiếc áo chống nắng lên, tủm tỉm.

      - đâu thế? Tao với.

      - Ở đây mà ngủ trưa , tao thuê tàu để chiều ra vịnh chơi. Lát về tao gọi. Nhắn chàng của mày đến sớm nhé, muộn là cho ở nhà đấy.

      câu cuối cùng rồi ra ngoài.

      Nắng tháng tư ở đảo thực gay gắt. Thảo Nhi bước vội con phố vắng, đôi mắt nheo lại. Dì Huyền dặn tìm thuê tàu của bác Trương. Trước đây bác lái tàu cho chú Lãm, chồng dì, sau đó nhờ giúp đỡ của chú mà bác mua được tàu riêng để chở khách du lịch thăm biển.

      bước nhanh phố, chiếc xe màu hồng vượt qua , rồi đột nhiên nó chậm lại và lùi đến chỗ . Chiếc xe đẹp và trang nhã. Cửa kính hạ xuống, nhưng lần này lái xe lại là , tóc nhuộm đỏ, đeo kính màu ánh tím, mặc chiếc áo đen sát nách cổ lọ. Nhoẻn miệng cười với , chị :

      - Em có phải là người sống ở đây ? Chị muốn hỏi đường.

      - Chị muốn tìm chỗ nào ạ?

      đưa cho tờ giấy, ghi dòng địa chỉ. Thảo Nhi chỉ về phía trước, :

      - Chị về phía trước khoảng 100m, sau đó rẽ trái. hết phố ấy, đến ngã tư rẽ sang trái tiếp, lên dốc. Chắc ngôi nhà này ở cuối cái dốc ấy.

      - Chị loanh quanh ở đây cả buổi mà tìm mãi ra. Cảm ơn em nha.

      Chiếc xe lại phóng vọt . đứng ngẩn ra mãi mới tiếp.

      Chiều, gọi điện về cho Công bảo đưa cả lớp ra bến tàu rồi đứng bàn lịch trình với lái tàu. Đột nhiên, bàn tay đập bộp vào vai và có tiếng của Trang :

      - Này, có người muốn làm quen với mày đây.

      quay lại, nhưng rồi lặng ngắt, nụ cười vụt tắt môi khi thấy người đứng sau lưng con bạn. Cái chàng cao lớn, lịch lãm, cuốn hút đó đâu phải ai xa lạ, chính là Khánh.

      - làm em bất ngờ chứ?

      bối rối trước . Có nằm mơ cũng tin rằng Khánh, người mà ngày đêm nghĩ đến lại xuất trước mặt trong hoàn cảnh này. Nhưng đứng đó, cùng Trang, lẽ chính là Dark mà Trang hay nhắc đến?

      - Hai người quen nhau à?- Trang có vẻ ngạc nhiên.

      - Dĩ nhiên là rồi.- Thảo Nhi lắc đầu đáp, nhưng dám nhìn vào mắt Huy Khánh.

      - Đây là Khánh. Còn đây là Nhi, bạn thân của em.- Trang giới thiệu.

      - Chào .- ngoan cố tỏ ra xa lạ với Khánh, mặc dù hai hàng lông mày của càng lúc càng chau lại khó hiểu.

      - Chào em.- Cuối cùng Huy Khánh đành phải chấp nhận cái cảnh trớ trêu này.

      - Thôi hai người lên tàu .- quay , tim suýt rớt ra ngoài khi nghe thấy giọng ấm áp của , cái thanh mà luôn mong ngóng suốt hai tuần qua. rướn cổ giục mọi người nhanh chóng lên tàu.

      đường ra đảo Khỉ, đầu óc Thảo Nhi quay cuồng và tập trung được. trốn ra ngoài khoang tàu hóng gió, nhưng cái chính là để phải chấp nhận cái cảnh nhìn Khánh như người xa lạ.

      - Em biết bơi chứ?- Tiếng ở phía sau làm giật bắn.

      quay lại lúng túng:

      - ở trong đó chuyện với mọi người sao?

      Đưa lon nước cho , quay lưng dựa vào lan can đáp:

      - Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của . Em biết bơi chứ?

      - Em nghĩ đó chỉ là câu bắt chuyện, chứ phải câu hỏi cần thiết phải trả lời.- quay sang nhìn cặp kính xanh đen của biết ánh mắt lúc này thế nào?

      - Đúng là người ta hay hỏi như thế để vào chuyện, nhưng hỏi vì quan tâm đến người con quý.

      Thảo Nhi đỏ mặt quay . lảng sang chuyện khác:

      - Em rất bất ngờ khi chính là người mà Trang hay nhắc. Tại sao ngay từ đầu biết bọn em là bạn cùng lớp mà với em.

      - Vì thích.

      Nhi cau mày vì câu trả lời mấy thân thiện của . Khánh cười:

      - Có lẽ em chỉ chấp nhận cái kiểu ngang này khi nó xuất phát từ Long thôi đúng ? muốn nhiều về mối quan hệ với bạn em. chỉ muốn em biết điều, nhận lời bạn em là vì em.

      - Vậy còn cuộc đua xe của các ?

      - 4 giờ chiều mai mới đua.

      - lẽ cuộc đua được tổ chức ở đây sao?

      - Đúng vậy. Cát Bà chính là trường đua xe Ngư Long nổi tiếng của dân đua xe hơi.

      - Thế đến đây phải vì em, cũng phải vì Trang, đơn giản vì cuộc đua mà thôi.

      - Em tin những lời à?

      chưa kịp đáp có tiếng Trang reo lên từ phía sau:

      - Đến đảo rồi. Bãi biển ở đây đẹp quá! Hai người ở ngoài này à?

      - Bảo mọi người chuẩn bị lên đảo nhé!- cười.

      Trang vào thông báo cho mọi người, Huy Khánh tiếp:

      - Lần này Long cũng đến đây.

      - Em biết. Em có gặp ấy trong gara ô tô khi ấy xem xét kĩ thuật của Silver Wings. ấy là giám sát kĩ thuật của chiếc xe đó à? Mà gara đó là của phải ?

      - Đúng vậy. Em đến đó và gặp nó à? Nhưng đâu có cho Trang biết địa chỉ của xưởng xe đó.

      - Chỉ là tình cờ bọn em đem xe của chị nó đến chỗ đó sửa thôi. Lúc đó em đâu có biết, ấy cũng gì.

      Câu chuyện của cả hai bị ngắt quãng giữa chừng vì tàu bắt đầu cập bờ. Cả bọn trở về từ vịnh Lan Hạ lúc chiều tà, mặt trời khuất bóng và khí dịu nhiều. Khánh tạm biệt mọi người để trở về khách sạn và hẹn quay lại sau bữa tối.

      *

      Về đến nhà nghỉ, mọi người rủ nhau ra biển tắm, chỉ có Thảo Nhi là ở lại cùng dì Huyền sắp bữa tối cho mọi người. Làm xong cơm tối, quyết định dạo trước khi mọi người về đông đủ. năm rồi về đây nên mọi thứ có vẻ đổi khác rất nhiều. con đường nhựa mới mở xẻ ngang qua núi, chạy tít sang phía bãi tắm bên kia. Tò mò, mãi theo con đường mới đó.

      bước , tiếng còi ô tô làm phải giật thót. Quay đầu lại, nhận ra chiếc xe Silver Wings và ngồi sau tay lái phải ai khác chính là Long. Hôm nay mui xe được hạ xuống. Nhận ra , Long cho xe tấp vào lề đường và dừng hẳn lại.

      - Muốn dạo chứ?

      nhìn , lắc đầu:

      - , em trở về ngay đây thôi.

      - Nếu Huy Khánh mời ? Tôi chạy thử xe trước cuộc đua. Nếu thích thôi. Tôi hơi bất ngờ khi thấy ở đây, mà những việc làm tôi bất ngờ nhiều đâu.

      khẽ cười và mở cửa xe ngồi vào. Long gì nữa, nhấn ga phóng . quay sang nhìn , lúc này vẫn chăm chăm nhìn thẳng về phía trước. Lâu lắm rồi từ sau hôm ở phòng của , bây giờ mới lại nhìn kĩ gương mặt . Vẫn gương mặt lạnh lùng, kiêu ngạo và đầy hấp dẫn y như lần đầu hai người gặp nhau. Hình như ngay cả khi gặp nguy hiểm, gương mặt ấy vẫn bộc lộ bất kì yếu đuối nào. Thảo Nhi còn cảm thấy sợ Long như những lần trước nữa, thay vào đó là cảm thông. Mỗi người đều có vết thương sâu thẳm trong tâm hồn, Long là người phải chịu hơn vết thương. Những nét cục cằn, dửng dưng gương mặt thể che được nỗi đau buồn đến u uất của . Long có lẽ bị thương rất nhiều, nhiều đến nỗi tình cảm của ta dường như bị chai sạn, nhiều đến nỗi như Khánh , thay đổi mọi thứ như chạy trốn những nỗi đau đó.

      - Tại sao lại ở đây?

      - Em đến đây du lịch cùng lớp. Mọi người tắm nên em tranh thủ dạo chút.- quay mặt nhìn ra biển.

      - thấy nơi này thế nào?

      - Giờ em mới biết ở đây có trường đua xe nổi tiếng như thế. À quên, chắc biết đây là quê ngoại em nhỉ? Em cũng ít khi về đây lắm.

      - Chúng ta sắp vào con đường đua đó.

      - Công việc của là giám sát kĩ thuật cho xe hơi thể thao à? Tại sao lại chọn nó?

      - Vì đơn giản người xe thực thụ phải hiểu được mọi thứ liên quan đến xe.

      - Vậy có thích đua xe ?

      - Tại sao cứ hỏi những câu vô nghĩa như vậy?- hỏi lại.

      - Vì thấy với Khánh có nhiều sở thích giống nhau.

      - hiểu về nó vậy sao?

      - Thực ra . Nhưng cũng biết vài thứ, ví dụ như hai đều thích xe này, đều thích chơi bóng rổ nữa...

      Long gì thêm nữa, dừng xe và thắt dây an toàn cho rồi mới tiếp :

      - Nếu sợ cứ nhắm mắt lại.

      Thảo Nhi lờ mờ đoán ra định làm gì, nhưng sợ đến độ kịp lên tiếng phản đối. Mui xe được kéo lên và cái mà cảm nhận được ngay sau đó là cái giật mạnh khiến bị ép chặt vào thành ghế. Chiếc xe chồm lên và phóng vọt . hét lên. Con đường lúc này còn men theo bờ biển nữa mà cắt vào bên trong, xuyên qua vườn quốc gia Cát Bà. Mỗi lần đến khúc cua, cảm tưởng chiếc xe lao ngay vào vách núi dựng đứng hoặc những thanh chắn ven đường, lại nhắm chặt mắt và la hét. Thỉnh thoảng đưa mắt cầu cứu Long như muốn ta dừng lại nhưng Long vẫn mặc nhiên nhìn thẳng về phía trước với tập trung cao độ. hét lên:

      - Dừng lại mau. Hãy cho tôi xuống. Cứu tôi với.

      Nhưng hình như tiếng hét của lọt vào tai . Tiếng gió, tiếng động cơ xe, tiếng bánh xe nghiến chặt xuống lòng đường át hoàn toàn tiếng hét của . hết đường núi, chiếc xe lại ra con đường ven biển. Đây là đoạn đường nguy hiểm, các lái xe được cầu giảm tốc độ khi qua đây, nhưng chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ Long giảm tốc độ cả. Nhi tiếp tục la hét, cầu xin, thậm chí bắt đầu khóc nhưng Long vẫn hoàn toàn dửng dưng để tâm. Cuối cùng, kim đồng hồ cũng giảm dần rồi chiếc xe dừng lại. Hạ mui xe xuống cho gió lùa qua, Long đưa cho chiếc khăn tay.

      Thảo Nhi khóc òa lên vì sợ hãi. Đúng lúc đó có tiếng con ở phía sau làm cả phải quay lại.

      - Hải Long đúng là Hải Long, ngay cả khi chở người đẹp bên cạnh mà vẫn liều mạng như thường. thấy là làm bé dễ thương này khóc đấy à?

      người xuất ngay cạnh cửa chỗ Thảo Nhi. ngước mắt nhìn và nhận ngay ra chị con hỏi đường mình hồi trưa. Lúc này chị mặc bộ đồ màu trắng trông rất dễ thương.

      - có cần lái xe như thế ? Như vậy là rất nguy hiểm, đó phải phong cách của .

      - Chẳng phải do sao?- Long nhếch mép cười hỏi lại.

      - Tại tôi thấy tăng tốc nên tôi cũng phấn khích quá, muốn thử chơi, ngờ lại đua .

      - Stylish Girl của vẫn sung sức lắm.

      Thảo Nhi ngoảnh lại phía sau. ra chiếc xe gặp lúc trưa chính là chiếc xe nổi tiếng thứ hai sau Windy. Khánh từng chủ nhân của chiếc xe này rất thú vị, ra đúng là như vậy. trẻ đầy cá tính, lại mang vẻ ngông thua gì Long cả. Vừa rồi, qua gương chiếu hậu, Long nhận ra nó đuổi theo mình nên tăng tốc và đua ngầm với chiếc xe này. trẻ tiếp:

      - Mà Silver Wings hình như chạy tốt như năm ngoái đúng ? Tăng tốc quá chậm, phanh cũng tốt lắm. Tôi vẫn thích Windy hơn, nhưng tiếc là lần này nó vắng mặt.

      - về khách sạn trước , tôi đưa bé này về .

      - cần đâu.- Thảo Nhi mở cửa xe và bước xuống- Tôi tự về nhà. Tôi nghĩ là tôi thể ngồi cùng chiếc xe đó thêm phút giây nào nữa.

      - Từ đây về đó biết bao xa ?- cười nhạt.

      - Tôi quan tâm. Thà thế còn hơn chung với .

      - ra ép người ta đua xe à? Như thế là tốt đâu.- Chị con bật cười- Thôi cứ về trước , tôi giúp đưa bé dễ thương này về.

      Long nhìn Thảo Nhi, ánh mắt có chút hối hận, nhưng rồi mím môi và phóng vù . Chị con quay trở về xe, nổ máy và đánh lên chỗ .

      - Lên xe em, chị đưa em về.

      Thấy còn ngần ngừ, chị tiếp :

      - Chị hứa với Long mà giữ lời xong với ấy đâu. Vả lại, coi như chị trả công em chỉ đường cho chị hồi trưa.

      Thảo Nhi ngồi lên xe ngay ngắn rồi, quay sang :

      - Em tưởng chị nhớ ra chứ?

      - , chị nhận ra em ngay mà. Chị là Tú Linh, còn em?

      - Em tên Nhi ạ.

      - Yến Nhi?

      - Dạ , Thảo Nhi ạ.

      - Cái tên nghe hay quá!

      - Tại sao chị thích đua xe? Con hợp với những môn thể thao mạo hiểm này mà.

      - Vì chị thích, vẫn có ngoại lệ mà em. Tại sao em lại ngồi xe với Long vậy? Hai người quen nhau à? Sao chị chưa gặp em bao giờ nhỉ?

      - Chị Silver Wings là xe của Phong sao?

      - Phong là ai?- Tú Linh tở vẻ hiểu.

      - Ý em là Long ấy. Xe đó của ta ạ ?

      - Tất nhiên. Chẳng lẽ quen ấy mà em biết Silver Wings là xe của ấy sao?- Tú Linh cảm thấy hơi buồn cười.

      - Em tưởng ấy là giám sát kĩ thuật của xe đó hay nghề gì đại loại như thế?- nhún vai.

      - Dĩ nhiên là rồi.

      - Như vậy là ngày mai cả ta và Khánh đều đua ạ?

      - Em biết cả Khánh cơ à? Đặc biệt nhỉ? Thế mà bọn chị lại chẳng ai biết em cả. À, nghe lần trước Khánh dẫn bé lạ mặt đến đại bản doanh của hội đua xe, bé đó phải là em đấy chứ?

      Nhi chỉ khẽ gật đầu. còn chưa hết shock với cái tin Long chính là chủ của chiếc xe đình đám Silver Wings.

      - Suy nghĩ gì mà ngẩn ra thế em? Chị nghĩ em phải có gì đó đặc biệt vì Long có vẻ quan tâm đến em lắm mà.

      - đâu chị. Em và ấy chỉ quen sơ sơ thôi. Con người ta đâu có quan tâm ai ngoài bản thân ta đâu chứ ạ.

      - Sơ sơ à?- Tú Linh vẫn có vẻ kinh ngạc- Thực là chỉ thế thôi sao? Đúng là em chưa hiểu gì về Long, đúng ?

      - Thực ra em thích ta nên cũng cần hiểu. Con người ta rất đáng chán ghét, sống mục đích hay hoài bão mà chỉ mải mê với những thú vui phù phiếm.

      - Em ám chỉ cả chị đấy à?- Tú Linh tủm tỉm cười.

      - ạ, em có ý chị đâu. Chị rất đáng mến mà.- vội thanh minh.

      - Người hiểu gì về Long như em mà gần ấy được quả lạ.- Tú Linh chắt lưỡi.- Riêng cái việc chở em chiếc xe con cưng của ấy làm chị ngạc nhiên lắm rồi. Xưa nay, Long nổi tiếng là người có trái tim lạnh. Dù có đẹp đến độ nào chăng nữa, dù cả thế giới có nhìn ta đầy khao khát với Long cũng chỉ như bất kì người nào khác. Rất nhiều phát điên lên bởi ánh mắt hờ hững vô cảm đó.

      - ta ngoài việc đua xe và gây phiền hà cho người khác chắc chẳng biết làm gì hơn đâu.

      - Đó chỉ là cách nhìn phiến diện của em thôi. Chứ chị thấy con người ấy quả rất dễ thương, chỉ là người ta hiểu ấy nên mới nghĩ vậy. Mà em là người ở đây à?

      - Dạ quê ngoại em ở đây. Em đến đây du lịch cùng lớp. Em học ở Hà Nội ạ.

      - Hay quá!- Tú Linh reo lên- Về Hà Nội chị nhất định tìm và rủ em chơi nhé. Đọc cho chị số phone của em .

      đọc số.

      - Ngồi xe với Long sợ lắm đúng ?- Vừa lưu số Linh vừa hỏi tiếp.

      - Dạ.

      - ấy vẫn đua như thế đấy. Liều lĩnh nhưng là cái phong cách của ấy làm mấy đổ rầm rầm.

      - Chị rất thích ấy đúng ?

      - , chỉ là quý và ngưỡng mộ thôi. Ai mà chẳng thích có bạn trai mà ra đường thấy đẹp thèm liếc lấy cái. Long là người như thế đấy. Nhưng chị chỉ đổi với ấy như bạn bè thôi. Cũng có khối ghen tức khi thấy chị cùng ấy và Khánh. Em rồi quen với chuyện đó. Chiều mai bọn chị đua, em đến xem nhé!

      - Dạ được ạ. Trưa mai bọn em về rồi. Về Hà Nội rồi chị em mình gặp nhau sau cũng được mà. Chị dừng ở đầu phố này được rồi ạ.

      - Đến rồi à?

      - Vâng.- mở cửa và bước xuống xe- Cảm ơn chị đưa em về.

      - Đừng ngại, là bạn của Long, Khánh cũng là bạn của chị mà. Em về nhé. Hẹn gặp lại.

      Tú Linh vẫy tay và phóng xe thẳng. Khi chiếc xe khuất rồi, Thảo Nhi mới thong thả trở về nhà dì Huyền.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      PHẦN I - NỔI SÓNG - CHƯƠNG 6

      Từ lúc nhìn thấy Huy Khánh đảo này, đầu óc lúc nào cũng tập trung vào việc gì được. Lúc nào cũng nghĩ đến , mong gặp hoặc chỉ cần nhìn thấy là đủ. mong sao trời nhanh tối để gặp Huy Khánh vì tối nay lớp có buổi giao lưu ngoài bãi biển.

      Buổi tối, bãi biển đông nghẹt người. Nhưng lớp của Thảo Nhi vẫn tìm được chỗ ngon lành để tổ chức giao lưu. cách thẳng thắn Khánh là người nổi bật nhất trong đám con trai cùng lớp lần này. mang cái dáng vẻ của chàng công tử Hà thành chính gốc, đẹp trai, thư sinh, lịch lãm, nụ cười ấm áp chết người. Mấy nàng còn độc thân trong lớp biết phải bạn trai của Trang ai cũng cố bắt chuyện và làm chú ý. Cũng chẳng có gì lạ vì Khánh đạt được mọi tiêu chuẩn của chàng trai hình mẫu mà nào cũng mơ đến. Thảo Nhi thể phủ nhận rằng chính cũng bị thu hút đến cỡ nào.

      Nhìn Huy Khánh ngồi đàn hát trước con mắt thán phục của các bạn, Thảo Nhi thấy có gì đó vui. muốn những người con khác nhìn như thế? ghen chăng? ngồi cạnh Trang, đối diện với nên ngoài nhìn nhau, hai người trao đổi với nhau được câu nào đến tận lúc cả bọn chia tay để lẻ. Trang và vài người nữa rủ Khánh và Nhi uống nước, nhưng từ chối. chịu được cái cảnh cứ phải nhìn Huy Khánh và thể chuyện tự nhiên với trước mặt bọn bạn, đặc biệt là Trang được.

      Về đến phòng, Thảo Nhi tắm rồi leo lên giường nằm đọc mấy cuốn truyện tranh mà Lâm- thằng con cả của dì Huyền và bằng tuổi để lại cả đống trong phòng nó. Đọc được chốc ngủ quên, đến tận khi có tiếng chuông báo tin nhắn mới tỉnh dậy. Là số lạ nhưng khi đọc nội dung biết ngay là Huy Khánh: «Nếu em chưa ngủ ra bãi biển , chỗ chúng ta ngồi lúc nãy ấy. ở đó. muốn chuyện với em, mình nhé!»

      Nhắn tin nhắn trả lời đồng ý, ngay ra bãi biển. muốn dối lòng, rằng chính cũng mong gặp muốn chết được.

      Thảo Nhi đến chỗ hẹn thấy Khánh đứng quay mặt ra biển. đứng phía sau , lặng im ngắm nhìn phải đến 2 phút, cho đến khi quay lại:
      - Sao em đến mà lên tiếng?

      trả lời mà hỏi lại bằng giọng trêu đùa:

      - bị bọn bạn em bỏ rơi rồi à?

      - chào họ và ra về trước.

      - Vậy sao còn hẹn em ra đây? nên về nghỉ để ngày mai còn đua chứ?

      - Em hỏi tại sao về nghỉ mà còn hẹn em ở đây à?- Huy Khánh quay sang nhìn , ánh mắt có vẻ bực bội.- Em đùa hay thực hiểu đấy?

      - Em đùa chuyện gì ạ?- hơi sợ ánh mắt của lúc này.

      - Chiều nay em gặp Long à? có nghe Tú Linh kể lại. Hai người chuyện gì vậy? tưởng em thích chuyện với cậu ta?

      - Cũng chẳng có gì. Bọn em tình cờ gặp nhau mà. Nhưng sao lại hỏi vậy?

      - Vì thích em chuyện với bất kì gã nào khác. Cứ nghĩ đến em dạo cùng nó chiều nay mà thấy trong người khó chịu thể chịu được rồi, em có hiểu điều đó ?- Khánh siết lấy vai như hét làm phải run lên.

      - bị làm sao thế? làm em thấy sợ đấy.

      - em, Thảo Nhi. tài nào lý giải được tình cảm của từ phút đầu gặp em, nhưng chính người bạn thân của chỉ cho thấy em ở đâu trong trái tim .- đột ngột kéo lại gần và ôm ghì lấy .

      Thảo Nhi xúc động suýt bật khóc. Hình như mong đợi nghe câu này lâu lắm rồi. Thấy run lên trong vòng tay mình, Khánh vội buông tay, kinh hoảng hỏi:

      - Sao người em lại run thế? xin lỗi, chỉ vì quá bối rối mà thôi.

      - phải đâu.- bối rối quay mặt ra phía biển để che ngượng ngùng của mình.

      - Em hãy suy nghĩ về những lời nhé! lòng quan tâm đến em. Ngày mai mình gặp lại, em hãy cho câu trả lời nhé!

      gật đầu. tiếp:

      - Vậy thôi, em về nghỉ sớm . - Vậy em về đây. cũng nghỉ sớm nhé! Nhất định là phải về đích an toàn đấy. cần đưa em về đâu.

      Khánh mỉm cười rồi bất ngờ hôn lên trán khẽ:

      - Chúc em ngủ ngon. rất hy vọng sau này luôn được chúc em ngủ ngon như vậy.

      được vài bước quay lại :

      - À mà ngày mai chắc đến chơi cùng bọn em được rồi. Có lẽ sáng mai phải chạy thử xe nữa.- vỗ trán như chợt nhớ ra.- Vậy câu trả lời của em để đến khi về Hà Nội hãy trả lời nhé!

      gật đầu cười. cũng cười. Cả hai đều vui trong lòng mà biết rằng chính lời đề nghị định mệnh đó làm cả hai rẽ sang hai con đường hoàn toàn khác nhau trong tương lai.

      *

      3 giờ chiều ngày hôm sau, cả lớp chào dì Huyền rồi lên xe về Hà Nội. Thảo Nhi nhắn tin cho Khánh và chúc an toàn trong cuộc đua. Khi về đến Hà Nội trời tối mịt, nhưng Nhi thấy bồn chồn vì Khánh báo cho kết quả cuộc thi như hứa. Chẳng lẽ có chuyện gì hay xảy ra? cầm được lòng mình, bấm số và gọi cho .

      - Alô.

      Tiếng con trả lời làm sững sờ. Tại sao lại có giọng nữ đáp lại vào giờ này? Thấy im lặng, đầu dây bên kia tiếp:

      - Sao em gọi mà vậy Nhi? Chị Linh đây.

      Hết sức ngạc nhiên, buột mồm:

      - Khánh có đấy chị?

      - Vậy em chưa biết gì à?- Linh ngạc nhiên hỏi lại.- Khánh về Hà Nội ngay chiều nay rồi. ấy cùng Long mà. Em vẫn chưa biết tin Long bị tai nạn trong cuộc đua sao?

      - Sao ạ?- như hét- ấy bị tai nạn ạ? Thế có sao ạ?

      - Chắc là có gì nghiêm trọng.- Giọng Tú Linh vẫn điềm tĩnh.- Khánh theo trực thăng đưa Long về bệnh viện thành phố rồi lại bay thẳng về Hà Nội mà. Chị cũng đường lái xe về Hà Nội. Có gì sáng mai chị em mình gặp nhau rồi cùng vào thăm ấy nhé!

      Tú Linh chào rồi cúp máy.

      Thảo Nhi ngồi phịch xuống giường, mặt cắt còn hột máu. Nếu quan tâm gì đến Long hình như dối lòng mình. Đặt tay lên ngực, khẽ cầu mong được bình yên.

      Sáng hôm sau, Tú Linh đến đón sớm và đưa vào bệnh viện, vừa vừa kể vắn tắt cho nghe về vụ tai nạn. ra trong khi Silver Wings dẫn đầu cuộc đua với tốc độ kinh hoàng bất ngờ xuất chiếc xe gắn máy ngược chiều và đối đầu với . Long phanh xe lại rất nhanh, kết quả là chiếc xe chồm lên, lao qua hàng rào phân cách và lao thẳng xuống biển. Trong lúc mọi người hoảng loạn cứu Long chiếc xe đó nhanh chóng chuồn êm để lại dấu vết gì.

      Phòng bệnh của Long là phòng VIP, hai người vệ sĩ đứng ngoài cửa nhất định cho Linh và Nhi vào. Sau khi giới thiệu tên và chờ họ vào báo cáo, cả hai mới được vào thăm. Phòng bệnh này giống như căn hộ riêng vậy. Bên ngoài phòng khách có bộ bàn ghế salon sang trọng, tường là bức tranh thêu khổ lớn. Lúc này trong phòng có khá nhiều người, trừ Khánh và Long ra, Nhi biết ai. khí nặng nề và đáng sợ bao trùm cả căn phòng khiến cho Nhi cảm thấy nghẹt thở. Long ngồi ghế đơn, tay vẫn để nguyên dây truyền nước, tay bên kia bị bó bột, trán quấn băng trắng, mặt hơi xây sát.

      Ngồi đối diện với Long là hai người đứng tuổi. Mặc dù trông họ có vẻ giản dị và hơi xoàng xĩnh so với những người giàu có, nhưng vẫn cảm nhận được những nét quý phái, đường bệ từ họ. Ba người ngồi ghết salon dài còn trẻ, trong ba người chính là Khánh. Kéo ngồi vào ghế sau khi hỏi thăm tất cả, Tú Linh với hai người già:

      - Lâu lắm rồi cháu mới gặp hai bác nhỉ? Trông bác Liên dạo này trẻ thế?

      - Con càng lớn trông càng xinh nhỉ? Lại mau mồm mau miệng nữa.

      - bị làm sao chứ?- Tú Linh nhìn sang Long vẻ quan tâm.- Trông te tua thê thảm quá !

      - nhìn biết rồi đấy- đáp hời hợt.

      - Tính nó thế, cháu đừng chấp nhé!- Người phụ nữ cười hiền hậu.

      - Hì. Cháu quen rồi bác ạ. Bây giờ mà nghe ấy câu: " sao, cám ơn em." chắc cháu lăn ra đây xỉu mất.

      Thảo Nhi cảm thấy như người thừa ở đây vì chẳng ai để ý đến tồn tại của cả.

      - Thôi hai bác phải về đây. Các cháu trông nom Long dùm hai bác nhé!

      Long bướng bỉnh quay khi được mẹ mình xoa đầu.

      - Tụi con ở đây là được rồi.- Người ngồi bên trái Khánh đáp.

      lời chào, đợi bố mẹ rồi, Long quay sang nhìn Tú Linh:

      - Hai người qua quán Ngọc Trai mua giúp tôi suất cháo tu hài nhé!

      "Hai người" ở đây nghĩa là bao gồm cả Nhi nữa. Tú Linh kháy:

      - Vẽ chuyện. thích bọn này làm kì đà cản mũi cứ luôn ra, mệt quá đấy.

      - Thôi, năn nỉ đó.- Long cười hiền khô khiến Nhi ngỡ ngàng. Con người này ngờ khi cười lại dễ thương như thế?

      Tú Linh ngúng nguẩy đứng dậy và lôi tuột Nhi . Từ đầu đến cuối trong căn phòng này, như diễn vai câm vậy. cảm thấy lạc lõng với những người ở đây, kể cả thái độ im lặng của Khánh nữa. bỗng nhiên trong sao mà xa vời quá!

      Nhi và Linh rồi, Long quay lại với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày. Tùng hỏi:

      - cùng Tú Linh là ai vậy?

      - Là người cứu Long lần trước.- Khánh đáp thay Long.

      - Ra vậy.- Tùng nhếch mép cười.

      ai trong những người còn lại hiểu câu "ra vậy" của Tùng có ý nghĩa như thế nào. Người ngồi bên tay trái Khánh hỏi sang chuyện khác:

      - Vậy vụ này chú tính sao?

      ta hỏi hướng vào Long.

      - Có kẻ nhất quyết muốn tôi chết.- Long gằn giọng.

      - Tao cũng nghĩ vậy. Và chủ mưu rất có thể là...- Tùng bỏ lửng câu .

      - Trần Thắng Lợi. cay cú tao vì tao những cướp cái hợp đồng resort ở Cát Bà mà còn ép phải nhả ra trong những thành quả của .

      - Giết thằng đó là xong, việc gì chú phải nghĩ nhiều.

      - học được cách xử lý đó từ bao giờ thế?- Long liếc nhìn ta.

      - Chính ngày đó chú dạy còn gì. thời gian làm ăn ở nước ngoài dạy rằng hãy đối với phó với kẻ thù bằng chính thủ đoạn của . Bây giờ chẳng sợ những lời đe dọa vu vơ như trước nữa.

      - cứ làm thằng con ngoan cho ông bà già nhờ . Việc của tôi, tôi tự giải quyết. hãy chơi đẹp với , đánh bại ngay thương trường ấy. Cái mối thù ngày trước chẳng đáng để làm vậy đâu.

      - Long đúng đấy, Phương.- Khánh gật đầu đồng tình.- Bây giờ đủ mạnh để hạ cần đến hai bác rồi.

      - Hợp đồng cái resort ở Cát Bà tôi giao lại cho , coi như là tôi tạo cho bước đà, còn bay được lên hay phải tự dựa vào sức mình thôi.

      - Lâu lắm gặp lại, ngờ chú ngày càng giống bố. Tiếc là chú lại chọn con đường khác. Cũng đến lúc chú lo làm ăn là vừa đấy, chú có biết mẹ rất lo cho chú ?

      - Cuộc sống của tôi thế nào tự tôi lựa chọn.

      - Được rồi.- Phương đứng dậy- biết là thể thuyết phục nổi chú. Chú ở đây nghỉ ngơi , quay lại sau. Hai đứa ở lại với nó nhé!

      Lúc này, Tú Linh và Nhi đường quay trở lại bệnh viện. Thấy Thảo Nhi cứ im lặng mãi, Linh gặng hỏi:

      - Em nghĩ gì mà im lặng ghê thế?

      - Em thấy em quá xa lạ với những người trong phòng bệnh của Long, như thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy.- thà đáp.

      - Đấy là em chưa quen thôi mà. Họ đều là những người rất dễ gần. Người mặc áo sơ mi kẻ ca rô chính là Tùng, người bạn thân khác của Long. ấy là luật sư. Người còn lại là Phương, trai của Long.

      - thế ạ?

      - Chị biết là em ngạc nhiên mà.- Tú Linh bật cười. Đến ngay lần đầu khi gặp họ chị còn dám tin họ là em ruột nữa. Chị nghe bố chị Long giống bố mẹ mà giống bà dì ruột. ấy rất đẹp, nhưng qua đời từ 3 năm trước rồi. Em biết , chị suýt trở thành chị dâu của Long đấy.

      - Sao cơ ạ?

      - đấy. Bố mẹ chị và bố mẹ Long muốn kết thông gia nên muốn chị và Phương thành đôi, nhưng chị đồng ý.

      - Tại sao ạ?

      - Vì bọn chị đâu có nhau. Phương sau đó sang Úc và nghe lấy vợ bên đó rồi. Hai người họ mới về Việt Nam được vài tuần thôi.

      Nhi im lặng nghe Linh kể về những kỉ niệm của ngày trước, khi bố mẹ nhất định bắt lấy Phương. Nhưng như chợt nhó ra điều gì, Thảo Nhi quay sang hỏi:

      - Thế còn Silver Wings và Prince Sun, hai chiếc xe ấy vẫn ở Cát Bà ạ?

      - , sáng nay hai chiếc xe về đến Hà Nội. Silver Wings hư hại khá nặng. Chiếc xe đó là quà tặng sinh nhật của dì Long nên nó rất quan trọng với ấy.

      Thảo Nhi thở phào vì cuối cùng Long cũng được bình an. Nhìn thấy vẫn bình thường, thậm chí là có thể ngồi chuyện với cái giọng thường ngày mà rất ghét, nhưng vẫn thấy vui.

      Khi Nhi và Linh về đến bệnh viện Phương và đám vệ sĩ rời . Khánh cũng còn ở đấy, chỉ có Tùng nằm dài salon đọc báo cách lười biếng, còn Long được mấy y tá giúp thay băng ở đầu. Thấy hai người vào, Tùng nhổm dậy, còn Long mở mắt ra.

      - Bữa sáng muộn đấy em .- Tùng mỉm cười , mắt chừng liếc sang Thảo Nhi.

      - Khánh đâu rồi?- Linh ngạc nhiên hỏi.

      - Nó có hẹn khám với ông lớn nên về rồi.- Tùng đáp hờ hững.

      Thảo Nhi cố nén tiếng thở dài thất vọng.

      - Nghe em chính là người giúp đỡ Long dạo trước đúng ?- Tùng chợt quay sang .- là Tùng, bạn của Long, tên em là gì?

      - bé tên Thảo Nhi.- Linh xen vào- Cái kiểu chuyện của làm em sởn hết cả gai ốc lên rồi.

      Tùng chưa kịp đáp lại Long lên tiếng:

      - Chiếc xe về đến Hà Nội rồi, mày qua công ty bảo hiểm lo thủ tục cho tao .

      - Ừ, vậy tao lát quay lại.

      Tùng chào hai luôn. Trong phòng chỉ còn lại ba người. Trong khi Tú Linh thao thao bất tuyệt về mấy thứ liên quan đến xe cộ Long ngồi ăn cách ngon lành. Chợt có tiếng gõ cửa rất và lịch . Long buông thìa, với Linh:

      - Ra mở cửa giúp tôi .

      Tú Linh vui vẻ đứng dậy. Long quay sang với Nhi, vẫn mực im lặng nãy giờ:

      - giúp tôi đem bỏ nó vào thùng rác trong bếp rồi giúp tôi lấy cái áo sơ mi ở trong tủ. Chiếc áo này toàn mùi thuốc sát trùng, tôi thở được.

      ngoan ngoãn làm theo lời . Khi mang áo ra cho Long, giật mình thấy Năm Đại Bàng ngồi lù lù ghế, còn Tú Linh thấy đâu. Hôm nay, Năm Đại Bàng ăn mặc có hơi khác. Tóc ta chải cụp xuống và ta bận chiếc áo sơ mi hơi nhăn nhúm, chiếc quần bò bụi. Nếu có vết sẹo dài cắt ngang mà ai dám cho rằng ta là đại ca giang hồ có tiếng. Có lẽ cố ăn mặc cách lương thiện nhất khi đến đây. đưa mắt nhìn Long, hỏi trống:

      - Chị Linh đâu rồi?

      - Về rồi. Ở nhà ta có việc gì đó.

      - Nếu có việc gì em cũng về đây.- vơ vội cái túi xách ở ghế.

      - Khánh nếu có việc gì quan trọng ở lại đợi nó. Xong việc nó đến ngay.

      - Vậy hai cứ chuyện , em ra ngoài lát quay lại.

      vừa định quay Long chộp lấy cổ tay , kéo ngồi phịch xuống ghế. thản nhiên tiếp:

      - ở lại giúp tôi gọt táo mời khách ăn .

      Nhi đưa mắt nhìn Năm Đại Bàng, lúc này vẫn ngồi đợi tiếp tục câu chuyện vừa mới bị ngắt quãng. Rồi miễn cưỡng kéo đĩa táo lại gần, bắt đầu gọt, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi và lo lắng.

      - Nghe bị thương, em rất lo lắng.- Năm Đại Bàng lên tiếng, vẫn cái giọng trầm trầm và có uy ấy.

      - em yên tâm, tôi sao. Cũng cần động tay vào chuyện lần này, tôi tự giải quyết được.

      - Vậy tôi yên tâm rồi. ở lại dưỡng thương cho lành hẳn rồi hãy ra nhé! Mọi người rất muốn đến thăm nhưng sợ làm phiền tới .

      - Tôi biết em có lòng thế là được rồi.

      - Vậy tôi đây.

      Năm Đại Bàng đứng dậy, chào cách chân thành rồi lại đội sụp cái mũ lên đầu và ra. Nhi nhìn trái táo gọt dở tay, rồi lại nhìn Long thắn mắc. Phớt lờ ánh mắt của , chậm rãi lần cởi từng chiếc cúc áo. Thảo Nhi thoáng đỏ mặt dù đây chẳng phải lần đầu nhìn thấy cơ thể ta. Do bị gãy tay nên loay hoay mãi mới cởi được áo ra. nhận thấy ngực cũng được băng trắng lại. Đặt trái táo xuống, hỏi:

      - có thể tự mặc áo được ?

      - nghĩ tôi vô dụng thế sao?- Long liếc nhìn .

      - Ngực bị sao thế?

      - Gãy hai xương sườn. sao.

      "Vậy mà còn sao ư?"- thầm nghĩ. Bây giờ mới nhận ra những vết thương cũ của Long hoàn toàn biến mất, để lại dấu vết gì, dù chỉ là những vết sẹo nhất. cứ ngây ra cho đến khi Long ngẩng đầu lên nhìn khiến bối rối cúi xuống bổ quả táo vừa gọt xong. Long lại tiếp tục công việc mà biểu lộ thái độ gì. khí yên lặng làm thấy nghẹt thở, đằng hắng tiếng rồi hỏi:

      - Bố mẹ có vẻ rất thương đấy chứ? Tại sao sống cùng họ? Dù sao sống bên cạnh những người thân vẫn là tốt nhất mà.

      - Tôi quen.- Long đáp lại, giọng bẫng khiến cảm thấy hơi chông chênh.

      - Lần đầu tiên em nghe có người quen sống cùng bố mẹ đấy.

      - biết đừng phát biểu lung tung nữa.- Long gằn giọng, cố kết thúc cái chủ đề mà rất ghét này.

      - luôn cho là tôi rắc rối, hiểu chuyện. Ít nhất cũng phải cho tôi biết rồi mới đánh giá được tôi có hiểu hay chứ?- cự lại.

      Long lặng thinh. lại bắt đầu cái thái độ khép mình lại và thờ ơ với xung quanh như bao lần khác. muốn đứng dậy, ra ngoài để khí trong phòng bớt căng thẳng, nhưng đúng lúc ấy lại đột ngột tiếp:

      - Họ vứt bỏ tôi ngay từ khi tôi còn bé. Họ có lý do gì để đòi hỏi ở tôi thái độ khá hơn cả. Trong thâm tâm họ, tôi chỉ là thằng bé láo lếu, ranh mãnh, lười biếng và cứng đầu mà thôi.

      Nhi chết sững trước lời bộc bạch của . Hình như đôi mắt luôn cao ngạo kia vừa chùng xuống và có cái gì đó long lanh nơi mi mắt. Long quay mặt . Khi ngoảnh lại, mắt lại ráo hoảnh, khô khốc và lạnh nhạt.

      - Vậy lớn lên mà quan tâm của cha mẹ sao?

      - vậy đủ rồi.- Long dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại. lúc nào cũng dừng câu chuyện với cách ngang chừng như thế khiến đôi khi cảm thấy hẫng hụt.

      Lại có tiếng gõ cửa. đứng dậy. Sau cánh cửa là hai trông rất đẹp mà đoán họ là những người mẫu. Thấy , hai người họ ngừng cười, nhìn nhau rồi ôm bó hoa hỏi bằng giọng hách dịch:

      - Long ở trong này à?

      khẽ gật, thế là hai người họ xô ra và vào. Hai ríu rít chào rồi ngồi xuống hai bên thành ghế nơi Long ngồi.

      - Sao hai biết tôi ở đây?

      - Bọn em biêt tin từ chiều qua. Hỏi mãi mới biết ở đây. Ai cũng lo cho hết á.

      - Vậy hai cứ ngồi đây , tôi có cái hẹn với bác sĩ chụp lại não rồi.- lạnh lùng đứng dậy và đưa mắt ra hiệu cho Nhi theo mình.

      - trở lại ngay chứ?- Hai người tẽn tò đưa mắt nhìn nhau.

      - Dĩ nhiên, nếu hai có thể chờ.

      Thảo Nhi vội theo Long. Nhưng khi thấy vào thang máy và xuống thẳng tầng 1 rồi ra sân, ngạc nhiên hỏi:

      - phải phải chụp X- quang sao?

      - định ngồi đó nghe họ lải nhải cứ quay lại.

      - Nhưng đâu được phép rời khỏi bệnh viện.- cau mày.

      - được rời khỏi đây là ý của họ, còn có ở lại đây hay là do tôi quyết định. Tôi rồi, nếu cùng tôi cũng sao...

      yên tâm với việc để ra ngoài mình trong tình trạng này, Thảo Nhi mím môi và chạy theo ra cổng

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      PHẦN I - NỔI SÓNG - CHƯƠNG 7

      Long gọi taxi cho hai người và cầu ra cầu Long Biên. Thảo Nhi rất muốn thắc mắc về nơi đến đó, nhưng rồi lại hỏi. được lúc, Long cầu người lái xe dừng lại trước cửa hàng hoa. lúc sau, ôm ra theo hai bó hoa thạch thảo tím rất to. quay sang ngạc nhiên hỏi:

      - Sao mua nhiều thế?

      Long trả lời. Im lặng lúc, đột nhiên hỏi lại :

      - thích hoa gì?

      - Hoa hướng dương.

      - Tại sao?


      - Chẳng tại sao cả. Khi ai đó làm gì có lý do nào ngoài đâu. Thích là thích thôi.

      Long nhìn , hình như hình ảnh của quá khứ lại ập đến tâm trí . Nhi vẫn tiếp tục:

      - Nếu xin được việc gì, em làm nghề trồng hoa để bán. Em trồng cả cánh đồng hoa hướng dương. Còn , nếu làm kĩ sư điện máy làm gì?

      - Tôi biết.- Long khẽ đáp.

      - Tại sao? phải biết hơn ai hết là thích gì chứ? Người ta lớn lên là nhờ có mơ ước mà.

      - Tôi tin cái triết lý vớ vẩn đó.- hừ giọng- Ngoài muốn đua xe ra, tôi chẳng muốn làm gì cả.

      - Chẳng lẽ chỉ có mỗi ước mơ là đua xe thôi à? Thế làm gì để nuôi bố mẹ , rồi còn vợ con sau này nữa chứ?

      - nhiều chuyện.

      - ràng là có ước mơ đúng ? Nhưng muốn ra em cũng ép đâu.

      Long im lặng, xe đến chân cầu Long Biên. Thảo Nhi ôm bó hoa trong khi chờ trả tiền. Nhìn thấy cái ví của , lại nhớ đến hai bức ảnh trong đó. Có lẽ hai người con trong hai bức ảnh ấy chính là hai mối tình khắc cốt ghi tâm của . cảm giác lạ trào lên trong lòng , có cái gì đó đắng đắng nơi cổ họng mà tài nào lý giải được. Mãi đến khi nghe nhắc mới lật đật chạy theo. Nhiều người qua nhìn theo hai người, nhất là nhìn Long. Bóng trùm gọn lên người , dưới cái nắng buổi sáng muộn. thể thừa nhận rằng Long là chàng trai thực hấp dẫn, với vẻ mặt ngang tàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng cuốn hút. "Liệu có ai nghĩ hai người là cặp nhỉ?" Nghĩ vậy nhưng rồi tự cắn vào môi cái để chế nhạo và trừng phạt cái ý nghĩ vớ vẩn của mình.

      Thảo Nhi vẫn tấp tểnh bước theo . Dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc Long đỏ lên cách kiêu kì, mùi nước hoa nhè thoảng trong gió. Chiếc áo sơ mi ngắn tay thẳng nếp vì được là lượt tương đối cẩn thận, khác xa với Hải Long của những lần gặp trước. Mỗi lần gặp lại nhận ra khác . Lần thứ nhất, te tua trong bộ quần áo đầy máu và rách tơi tả. Lần thứ hai, thứ ba giống tên giang hồ tàn nhẫn. Lần thứ tư ở đảo lại là người ham mê tột cùng trò chơi tốc độ. Và hôm nay đây, cuộc sống gia đình phức tạp, nụ cười hiền khô và là người đàn ông hấp dẫn theo đúng nghĩa.

      Long dẫn xuống bãi giữa sông Hồng, rồi lại tuốt về phía cuối bãi. Thảo Nhi phải thốt lên ngạc nhiên khi thấy ở đó có ngôi mộ xây bằng đá cẩm thạch. Lẽ nào Long mua hoa đến viếng ngôi mộ đơn độc này? Đúng như dự đoán, đến trước ngôi mộ và đặt bó hoa lên . bước lại gần hơn và giật mình khi nhìn vào bức di ảnh mộ. Chính là trong hai có trong bức ảnh giữ trong ví. Bia mộ có ghi tên "Ngô Khánh Linh"- đúng là mối tình đầu của . Chị qua đời được 5 năm.

      Long cứ đứng lặng mãi trước ngôi mộ, chẳng gì cả. Chưa bao giờ thấy gương mặt trở nên u uất như vậy, nét đau buồn có thể dễ dàng nhận thấy. Nụ cười của người con trong bức di ảnh sao mà ấm áp đến thế. Có lẽ vì thế mà những người sống sao quên được.

      lát sau, Long dợm bước trở lên cầu, mang theo bó hoa còn lại. tiếp ra tận quãng giữa cầu rồi quăng bó hoa xuống dòng nước đục ngầu phía dưới. vài người nhìn hiếu kì, Nhi cũng vậy. Rồi Long tựa vào thành cầu và cứ đứng mãi như thế. Mất lúc, mới dứt mình ra khỏi tâm trạng đó và quay sang hỏi :

      - Tại sao lại im lặng?

      - hỏi sao cơ ạ?- hỏi lại vì nghĩ mình nghe nhầm.

      - Tại sao thắc mắc người trong ngôi mộ đó là ai? Mọi khi nhanh nhảu lắm mà?

      - Em sợ nếu em ra nổi giận.- ấp úng đáp.

      - Tại sao tôi lại nổi giận?

      - Vì chắc chắn thích điều này. Khi nổi giận, trông rất đáng sợ, nên tốt nhất là em im lặng.

      - À phải, tôi quên mất là chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh như thế nào.- Long vẫn nhìn thẳng ra phía trước.- Nhưng cứ , tôi nổi giận với .

      - Thực ra em biết người trong ngôi mộ đó là ai. Lần trước khi bị thương, em vô tình nhìn thấy hình chị ấy trong ví của . Chị ấy hẳn là người quan trọng với đúng ?

      - Quan trọng ư?- Long lẩm bẩm.

      - Bạn của phải ?

      Long im lặng. Có những câu hỏi biết phải trả lời như thế nào.

      - Nếu người mà rất tin và ngày phản bội , làm gì?

      - Nếu học được cách tha thứ vượt qua những chuyện đó dễ dàng thôi.

      - Tha thứ ư? Tôi có thể tha thứ cho kẻ phản bội tôi và mang thai với thằng khác sao?

      - Nhưng chị ấy phải trả giá.- Giọng chùng xuống.- Thực ra, người con nào lại muốn sống trọn đời cùng người mà họ và sinh con cho họ. Nhưng cũng vì rất nhiều lý do mà họ thể đạt được điều mà họ mong muốn. Nếu phải do hoàn cảnh bắt buộc, em quyết bao giờ rời bỏ người em .

      - Vậy ai? Người mong muốn sinh con cho là ai? Huy Khánh à?

      Thảo Nhi đỏ mặt đáp. Đúng là Khánh vụt đến trong tâm trí . Nhưng rồi vội xua hình ảnh đó. việc sáng nay khẳng định thuộc về thế giới của .

      đợi câu trả lời từ , Long giục:

      - Về thôi, nếu mọi người náo loạn cả lên đấy. Sáng nay vất vả cho em rồi.

      Long khẽ cười rồi quay người bước , ngẩn ra lúc rồi lại vội vàng chạy theo .

      Khi Long và Nhi về đến bệnh viện Khánh và Tùng đợi ở đó, có vẻ hơi bồn chồn. Điện thoại của cả hai đều bỏ lại ở phòng nên biết cả hai đâu mà tìm.

      Cái thái độ lạnh lùng cố hữu của Long dường như lại trở về với con người . Long chẳng gì với nhiều nữa mà quay sang giải thích với hai thằng bạn. Nhìn Khánh cười mà Nhi cứ ngỡ câu chuyện bãi biển mới tối hôm kia xảy ra từ lâu lắm, và hình như quên khoảnh khắc đó của hai người. Khi người ta mang đồ ăn trưa đến chào và ra về. Long gật đầu chào bâng quơ, còn Khánh đứng dậy và đưa về.

      Ngồi xe, Thảo Nhi biết gì, Khánh cũng lặng im. Mãi lúc sau mới hỏi.

      - Long bắt nạt em chứ? Cảm ơn em ở lại với nó. Mấy hôm nay cả với Tùng đều bận quá.

      - đâu ạ! Dù sao hôm nay em cũng rảnh mà.

      - Thực ra cứ nghĩ đến chuyện đó là lại tập trung vào việc được, thế nên xong việc là đến bệnh viện ngay.- Huy Khánh quay sang cười, nụ cười ràng là vui vẻ gì.

      - đâu vậy? Nhà em ở hướng này mà.- vội hỏi.

      - mời em ăn. Hình như chúng ta còn chuyện chưa xong mà.

      Nhi biết đến chuyện gì. Giá như ngay sáng hôm sau hai người gặp nhau có lẽ câu trả lời của do dự như lúc này. Giờ đây, suy nghĩ của bị bao nhiêu chiều hướng tác động vào, khiến nó còn được như lúc đầu nữa. trả lời thế nào đây? Có cái gì đó ngăn cản câu đồng ý với , thứ tình cảm nào đó khiến còn nghĩ đến trọn vẹn được nữa. "Tại sao người mà lại có thể mang thai với người khác?" Câu hỏi của Long văng vẳng trong đầu . ", phải phản bội, tất cả chỉ là lựa chọn nhầm lẫn mà thôi." Nhi nắm chặt bàn tay, miệng mím lại để lấy can đảm. quay sang định với Khánh dừng xe trước cửa hàng Pizza:

      - Ăn Pizza nhé!

      Nhi nhìn Khánh và chỉ biết cười đáp lại. Nhìn , mọi quyết tâm trong lòng đều tan chảy.

      Lúc này, trong bệnh viện, Tùng và Long giải quyết bữa trưa. Thấy bạn mình cứ im lặng mãi, Tùng cười ranh mãnh hỏi:

      - Trông mặt mày bất mãn thế? Thức ăn ngon à?

      - .- Long đáp cụt lủn.

      - Vậy mà mày ăn như kiểu cố lùa nó vào cổ họng ấy.- Tùng vẫn tiếp tục.

      - Lặng im và ăn .

      - Hồi sáng hai em Kim Ngân và Thùy Dương vào thăm mày đúng ?

      - Ừ...

      - Nghe ảnh chụp hai nàng với Windy lên trang bìa tháng này. Nghe hai em ấy qua tay thằng Khánh hết rồi đúng ? Thế còn mong đợi gì mà ve vãn mày nhỉ?- Tùng chép miệng.

      - Tao quan tâm chuyện đó.- Long hờ hững đáp lại.

      - Vậy mày có quan tâm nếu "em bé" kia lên giường cùng nó ?

      Long đặt cái thìa xuống bàn mạnh đến nỗi Tùng cũng phải thót tim. Đó là biểu của cơn thịnh nộ sắp bùng nổ, bất chấp người phải hứng chịu là ai.

      Và Tùng chợt hiểu rằng sau này nên vì bất cứ lý do gì, dù là nhặt nhất mà đụng chạm đến kia nữa.

      Long bỏ bữa ăn luôn và bỏ về giường nằm, gì thêm, khác với cái tính khí thường ngày của .

      Tại quán Pizza.

      Nhi xoay xoay ly nước cam trong tay, ngập ngừng với biết bao suy nghĩ trong đầu. Sau khi gọi đồ ăn và thức uống cho cả hai, Khánh quay vào, với :

      - Hôm nay có cái hẹn quan trọng ở phòng khám nên sáng chẳng kịp nhắn em chuyện gì, may mà Long giữ em ở lại được. Em theo Long đến chỗ Linh à?

      - Vâng, nhưng sao chị ấy lại được chôn ở đó ạ?

      - Trong bức thư tuyệt mệnh để lại cho Long, Linh muốn được nằm ở bãi giữa sông Hồng. Long nó thường trốn ra đó ngồi cả buổi.

      - Chị ấy thích hoa thạch thảo ạ?

      - Đúng vậy. Lần đầu Long tỏ tình với ấy là ở thung lũng hoa thạch thảo Đà Lạt.

      - ấy sống cùng bố mẹ ạ?

      - Ừ, nó sống cùng Lan, dì của nó. Sau khi dì ấy mất nó thuê phòng trong khách sạn ở. Gần đây mới kêu nó về sống cùng .

      - ấy giống người dì này ạ?

      - Lan từng là người mẫu nổi tiếng các sàn diễn thời trang trước đây. 15 năm trước ấy lấy người nước ngoài, nhưng cuộc hôn nhân của họ có con nên Long như con của họ vậy. 9 năm sau, chồng ấy gặp tai nạn và qua đời, đó là cú sốc cực nặng với ấy. dành hết tình thương cho Long và nuông chiều nó hết mức. Silver Wings là món quà sinh nhật mà ấy tặng cho nó. Người thứ hai rời bỏ Long sau chú Max là Linh. 3 năm trước, người thương cậu ấy nhất cũng ra vì căn bệnh ung thư, căn bệnh mà vì nó Lan thể có con được. Đối với Long, đó là giai đoạn tệ hại và khó khăn nhất cuộc đời nó, vì đó cũng là thời điểm mà My Vân bỏ . Nó cũng vì thế mà suy sụp hoàn toàn.

      - Em nghĩ ấy lại có quá khứ buồn như thế.- thở dài- Em chỉ luôn thấy trong mắt ấy những nối đau mà sao có thể bật thành tiếng khóc được. Có lẽ chính những nỗi đau đó giam hãm ấy và làm cho ấy trở thành tồi tệ như thế.

      Khánh lặng im trước những lời . Lặng im và nhìn đầy đau khổ, khẽ cười:

      - Đây là lần đầu tiên biết thế nào là cảm giác ghen tuông, quả nó chẳng dễ chịu chút nào. Có lẽ trước đây quá vô tâm, để ý đến suy nghĩ của những luôn chạy theo .

      Thảo Nhi bối rối khi nhận ra vô tình làm đau. quên rằng thích nhắc đến Long.

      - cảm thấy còn là chính khi đứng trước mặt em nữa, mọi tự tin đều tan biến cả. Mỗi lần nghe em hỏi chuyện về Long, thấy thực rất khó chịu. luôn tự hỏi, tại sao bao giờ em quan tâm đến cuộc sống của như nó? Tại sao em bao giờ hỏi những chuyện riêng liên quan đến ?

      lúng túng nhìn vào đôi mắt buồn tênh của Khánh. Đúng là chưa bao giờ hỏi. Trước mặt , luôn là người hoàn hảo, đau khổ, nổi loạn như Long, nên chẳng bao giờ biết buồn. quan tâm đến cảm giác của .

      - Em còn nhớ hứa với chuyện gì ?- Khánh tiếp- muốn làm em khó xử. Trước đây, rằng em là người quá hiền lành, hiền lành đến dại dột. Em biết từ chối điều gì, chuyện đó quả tốt chút nào. Nếu em muốn từ chối , em cứ , vì em được cái quyền từ chối đó. ép em quyết định chuyện gì làm sau này em phải hối hận. Nếu em chưa quyết định, vẫn có thể đợi, bao lâu cũng được. Còn nếu em có câu trả lời, dù thế nào cũng vui vẻ đón nhận nó.

      - Em biết phải với thế nào.- nhìn vào mắt ngập ngừng.- Đêm hôm đó ở bãi biển, những lời làm em cảm thấy thực rất... vui và hạnh phúc. Cảm giác đó rất . Ngay lúc đó em có thể ngần ngại mà với rằng em đồng ý.

      Khánh lặng im nhìn , ánh mắt khích lệ cứ việc ra suy nghĩ của mình.

      - Em luôn băn khoăn tự hỏi tại sao lại chọn em, người chưa bao giờ nổi bật giữa những người khác? Tại sao chọn người xinh xắn như Trang hay cá tính như chị Tú Linh? có lúc em cho rằng chỉ coi em như người qua đường mà thôi, và em đủ tự tin để giữ trái tim người như . Em cứ hoài nghi như thế mãi. Nhưng rồi em nhận ra lòng với em, em khao khát được đáp lại tấm chân tình đó.

      Giá như tất cả cứ diễn ra như em nghĩ mọi chuyện khác. Nhưng sáng nay, khi đến thăm Long, khi em mong gặp biết chừng nào em mới nhận ra, thế giới của hai chúng ta quá xa nhau. Em cảm thấy bản thân em lạc lõng và bị lập hoàn toàn trong cái thế giới của . Tất cả mọi người, cả đều nhìn em với ánh mắt hoàn toàn xa lạ...

      - Lý do chỉ có vậy thôi sao? Chứ phải vì ai đó buộc em phải nhìn nhận lại tình cảm của em à?- cười buồn.

      - Em biết điều gì diễn ra trong lòng em. Em chỉ muốn sau này phải hối hận. Trái tim em sớm cho em biết nó đập vì ai.

      - phải là người bỏ cuộc trong bất cứ chuyện gì. Nhưng có lẽ lần này phải từ bỏ em rồi, hiểu ánh mắt của em hướng đến ai. Nhưng dù sau này có thế nào chăng nữa, luôn bên cạnh em, muốn che chở cho em...

      - Em... em thực đáng để làm vậy đâu.- Thảo Nhi lắc đầu, chính cũng muốn khóc òa lên. Làm sao mà lại có thể làm con người kia buồn và thất vọng vì mình nhiều như thế?

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      PHẦN I - NỔI SÓNG - CHƯƠNG 8

      Thảo Nhi đến chỗ làm hơi muộn, nhưng quán hôm nay đóng cửa, nhưng lại hề báo trước. Khi đến, người ta cho hạ chiếc biển "Nhà hàng Hương Lan" khổng lồ treo trước quán và dàn đèn nháy được coi là rực rỡ và hoành tráng nhất khu này. thấy quản lý mới đâu mà thay vào đó là người lạ, người còn rất trẻ.

      - Có chuyện gì thế chị?- ngạc nhiên hỏi chị Hải- trưởng quầy thu ngân của nhà hàng.

      - Đến muộn thế em? Nghe nhà hàng này kinh doanh café bida chứ kinh doanh hàng ăn nữa.

      - Cái gì?- trố mắt- Ai thế chị?

      - ta .- Hải chỉ về phía người quản lý đốc thúc đội công nhân làm việc.- Chúng ta phải ở lại để nhận lương và số người phải nghỉ việc.

      Nhi gì nữa mà ngẩng đầu nhìn chiếc biển mới với cái tên "Jimmy" và chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. may là vẫn được giữ lại làm việc và được thuyên chuyển lên tầng 4 ở quầy café. giải thích gì thêm, chàng quản lý mới, tên Trung, cho giải tán và công việc bắt đầu sau ba ngày nữa.

      hai tuần nay Thảo Nhi gặp Khánh hay Long. Sau khi từ chối tình cảm của Huy Khánh, nghĩ chẳng còn lý do gì để gặp lại họ nữa. Nghe Tú Linh Long ra viện ngay hôm đó để tránh bị làm phiền và được chăm sóc đặc biệt tại nhà.

      Công việc mới bắt đầu và vất vả như bưng bê thức ăn cho nhà hàng, ca làm việc của cũng kết thúc sớm hơn. Bắt đầu bước vào thời kì ôn thi nên cơ thể mệt rã rời vì thức khuya nhiều. Trở về từ quán café sớm, Nhi muốn về nhà và vùi mình vào giấc ngủ sâu. Bầu trời u ám, báo hiệu trận mưa đầu mùa dữ dội. lững thững về phía bến đợi xe bus Linh gọi:

      - Chị Linh ạ?

      - Em ở đâu đấy?

      - Em đường về nhà, có gì chị?

      - Hay quá! Gặp chị chút , chị cho em xem món trang sức mà chị mới thiết kế được.

      Tú Linh chỉ là người đua xe giỏi mà bản thân thiên tài trong lĩnh vực thiết kế đồ trang sức.

      - Chị ở đâu để em đến?

      - Em đến xưởng xe của Khánh , chị cũng đường đến đó. Xe của chị ở đó mà.

      - Nhưng giờ liệu còn ai ở đó ạ?

      - Yên tâm , vẫn có người mà.

      Thảo Nhi cúp máy và hy vọng gặp Long hay Khánh ở đó vào giờ này. Để chắc ăn, quyết định đợi Tú Linh ở bên ngoài cửa gara.

      Quả nhiên bên trong vẫn còn sáng điện, có tiếng chuyện cười đùa của mấy thợ sửa xe vang ra. Đột nhiên, tiếng ở phía sau làm giật thót.

      - Sao đến rồi mà vào?

      quay lại, Long đứng ngay phía sau . lắc đầu:

      - Em nghĩ em nên đợi ở đây, chị Linh cũng sắp đến rồi.

      - Linh vừa gọi điện đến trễ. vào đó đợi , khu phố này an toàn lắm đâu. Hơn nữa, trời cũng sắp mưa rồi.

      Lời Long như mệnh lệnh mà biết làm sao để phản kháng. theo vào trong. Đám thợ bên trong cũng chẳng để ý đến mà vẫn vui vẻ đánh bài. Có vẻ như ở đây, Long và những người kia sống ở hai thế giới hoàn toàn có đối phương. Họ bận tâm đến tồn tại của nhau. Long hình như ở đâu cũng thích độc. Nhìn sang bên phía ô tô, bị choáng ngợp bởi dãy những xe thể thao đẹp và bóng loáng. Có Stylish Girl của Linh, Prince Sun của Khánh và Silver Wings có vẻ như được tu sửa chút. Đưa cho lon nước ngọt, ngồi phịch xuống sàn gara, nhìn chiếc xe của mình và dường như quên hẳn .

      - Tay của sao chứ? Chừng nào được tháo bột?

      Câu hỏi của làm phải ngẩng đầu lên nhìn.

      - Vài ngày nữa.

      Lại im lặng. Sao mà ghét cái khí này đến thế.

      - và Khánh có chuyện gì à?

      - Bọn em chỉ là bạn bình thường, chứ có gì đâu mà có chuyện được ạ!- cười gượng.

      Bỗng ngoài trời có tiếng sét to làm cả hai giật mình. Trời mưa nhanh quá! Tú Linh vẫn chưa đến. Tự nhiên cảm giác bất an. Đúng lúc đó, tất cả những người trong gara đứng bật dậy, ồn ào gì đó và nhìn ra cửa khi bên ngoài có tiếng động cơ ô tô và xe máy. Cửa được kéo lên, 4 chiếc mô tô phân khối lớn lao thẳng vào, phanh kít lại và xoay xe lại cách điệu nghệ. Ngay sau đó, chiếc xe con màu đen chầm chậm tiến vào. Nhi linh cảm có chuyện gì đó khủng khiếp sắp xảy ra, quay sang nhìn Long, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, im lặng nhìn cảnh tượng đó bình thản đến lạnh lùng. Phải chăng những người kia đến kiếm chuyện với ? Ngoài trời vẫn mưa dữ dội. Đám thợ sửa xe nhanh chóng hạ cánh cửa xếp của gara xuống, dùng vải che toàn bộ những chiếc xe ô tô lại. Long kéo tay Nhi về phía mình để họ làm việc. Rồi với bằng giọng ra lệnh tuyệt đối.

      - theo tôi và tốt nhất đừng bận tâm với những chuyện sắp xảy ra.- lôi vào căn phòng phía trong.

      - Nhưng có chuyện gì ạ?- Mặt tái mét.- Họ lại đến gây với à? đừng ra đó, bị thương mà.

      - ... vì thế hãy ngồi yên trong này. Tôi muốn phải đẩy ra ngoài trong thời tiết này.

      Để lại trong căn phòng , ra ngoài. Những người chiếc xe con màu đen cũng bước xuống, họ lôi xuống đất người bị bịt băng đen ở mắt làm người đó rên lên tiếng. Bốn người mô tô bỏ mũ bảo hiểm ra, họ đều còn trẻ, tóc nhuộm đủ các màu, họ đều mặc áo da và quanh người họ đeo đủ các thứ dây xích bạc. trong bốn người đó nhìn Long, cười:

      - Long, đến muộn chứ?

      - Đáng ra tụi mày nên báo trước.- Long chẳng hề có chút biểu lộ gì gọi là hân hoan trước xuất của bọn này.

      - Em cũng ngờ là tìm nó lại nhanh đến vậy.- chỉ vào người nằm dưới đất- Em muốn xử nó ngay tại chỗ nhưng thằng Hòa bảo phải mang về cho .

      đáp lại nụ cười nửa miệng của , cúi xuống nhìn kẻ nằm dưới đất. Khi nghe ra tên , mặt càng kinh hoảng hơn, hiểu sắp phải đối diện với cái gì.

      Long nhìn lại gương mặt này. Ở có cái gì đó quen thuộc đến nỗi phải giật mình. cố lục lại quá khứ xem gặp ở đâu, nhưng thể nhớ ra. người giật phăng dải băng đen ra, rồi cởi trói cho theo lệnh . Ánh điện làm phải nheo mắt lúc. Bắt gặp ánh mắt , đáp lại bằng ánh nhìn đầy căm giận. Hai người xốc nách dậy, những người khác đứng xung quanh , tay có gậy, thậm chí cả kìm, cờ lê... những vật dụng trong xưởng xe, chỉ chờ lệnh của là xông vào ngay. Long vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt kiêu hùng và đầy khinh bạc. hỏi với thái độ nhã nhặn, hoặc cố tình tỏ ra nhã nhặn:

      - Mày nhận ra tao ?

      Mặc dù bằng giọng đe dọa, nhưng vẫn run lên. Nếu có hai người xốc nách để cho đứng thẳng, chắc ngã quỵ xuống ngay lập tức.

      - Chắc mày phải thất vọng lắm đúng ? Vì tao chết như kế hoạch của mày.- gằn giọng.

      Rồi quắc mắt lại khiến những người xung quanh dù quen nhưng cũng phải dựng tóc gáy:

      - , thằng nào sai mày giết tao?

      - Tự tao muốn giết mày, việc gì tao phải nghe theo ai.- khó nhọc đáp lại cách giọng cứng đầu.

      - hiểu tại sao, nhưng tao ghét những thằng như mày, vì mày giống tao quá! Tao ghét những ai bắt chước tao...

      - Mày có ai đâu, mày chỉ bản thân mày thôi. Chính vì thế mà có biết bao nhiêu người phải rời bỏ mày mà . Đêm mày ngủ có ngon ? Có khi nào những người đó trở về trong cơn ác mộng của mày ?

      Giận run người trước những lời khiêu khích đó, nhưng rồi kiềm chế lại được. Quay qua những tên xe mô tô, hỏi:

      - Nó là thằng nào vậy?

      - Thành viên của hội đua xe Nhất Tâm ở Hải Phòng. Bố mẹ nó là chủ tàu cá. Gia đình nó khá giàu có.

      "Vậy lý do phải vì tiền rồi." Long thầm đoán.

      - Vậy mà dám gây với đàn ở Hà Nội sao? Mày chán sống rồi à?

      Long vung tay ra hiệu cho người đó im lặng. cúi xuống nhìn , giọng sắc lẻm:

      - Tự nhiên tao lại muốn giết mày ngay, dù rằng tao thể nào kìm nén được khi nghĩ mày làm gì với xe của tao. Tao cho mày lựa chọn trong hai cách, vượt qua coi như số mày lớn.

      - Mày vẫn giữ thói quen áp đặt lựa chọn cho người khác, muốn làm gì tao làm, lũ khốn.

      - Câm mồm.- Người xốc nách điên tiết thọi ngay cú đấm vào bụng làm oằn người xuống.

      - , vượt qua tất cả những người ở đây. Hai, đua xe với tay đua mô tô số 1 của tao. Nhưng nếu mày bỏ mạng đường đua hãy đổ cho số mày thoát chết được.

      - Cách nào tao cũng sống được. Vậy chọn cách nhanh nhất , tao chấp tất cả tụi mày.

      - May quá, ngứa tay.- người cười phá lên.

      Hội của Long có 12 người. Sau câu của , hai người buông ra để tự đứng, còn Long lùi lại đằng sau. Ngay lập tức cả bọn xông vào kẻ bị thương như con thú dữ tấn công con mồi. cần cũng biết lợi thế thuộc về ai. Gã tay đua người Hải Phòng thể chống đỡ nổi với cơn mưa những cú đấm nặng như búa tạ, nhưng cũng phải tay vừa vì thỉnh thoảng vẫn trả được những cú đá đẹp mắt. Bị trúng cú đá của vào ngực, Sinh- trong những người của Long chộp lấy cây gậy gỗ lim, lao đến giáng thẳng xuống đầu khi vừa ngã khụy xuống. Nếu trúng cú đánh này, chết chắc.

      tiếng hét thất thanh vang lên ngay phía sau Long và Thảo Nhi lao xuống, đè lên người bị thương, định hứng trọn cú đánh của Sinh giáng xuống. Nhanh như chớp, Long lao theo, dùng cánh tay bị thương kéo ra và dùng chân đá ngược lại cú đánh giáng xuống với lực cực kì lớn. Sinh bị đá trúng vào tay và bật lùi trở lại. Cả bọn dừng tay, há hốc trước cảnh tượng vừa xảy ra. Nhi giằng mạnh khỏi tay , cúi xuống bên người bị thương lúc này gượng ngồi dậy. ngẩng đầu nhìn Long, mặt tái xanh, nước mắt đầm đìa má. Có lẽ quá sợ hãi trước cảnh tra tấn này, và cũng quá sợ hãi trước cú đánh mà có Long hứng trọn. Long thấy trống ngực đập thình thình, hình như chính cũng bị nỗi sợ hãi làm cho dao động trong tình huống vừa rồi.

      - Em xin , hãy thôi . ta chịu được thêm nữa đâu. ta chết đấy.

      Long mím môi, lạnh lùng:

      - Trò chơi kết thúc đâu, ai cho dừng lại. Lôi ta dậy.

      người kéo mạnh Nhi dậy khiến thể chống lại được. Họ lại xông vào con người đáng thương hoàn toàn kiệt sức đó.

      Nhi vùng lao vào lần nữa, nhưng Long chộp lấy vai , kéo về phía mình. Chỉ với tay, cũng có thể ôm chặt trong lòng. Nhi tài nào giẫy ra được, mà hình như cũng muốn giẫy nữa. Lòng vô cùng hoảng hốt, nhưng sao bây giờ lại thấy yên tâm đến kì lạ. Long càng giữ chặt, cốt để quay đầu lại để chứng kiến những cảnh này. Nhưng rồi những tiếng kêu, những tiếng rên lại vang đến tai khiến bừng tỉnh. Nhi vùng vẫy dữ dội hơn, Long quyết nới lỏng tay, đến nỗi càng giẫy càng nghẹt thở. trong tiếng khóc và tiếng nấc:

      - Em xin ... Hãy dừng tay . Em sợ lắm. Đừng sống thế nữa... Hãy tha cho người đó , chẳng phải vẫn yên bình sao? Tại sao nhất quyết phải dồn ta vào đường chết?.. ta cũng có mẹ, có cha như ... Nếu ngày nào đó cũng có người đối xử với như thế, liệu những người quan tâm đến có chịu nổi ?

      Thảo Nhi cắn chặt răng vào vai , như để phát ra tiếng nấc của mình. Lòng như có hàng ngàn mũi dao đâm vào. đau.

      Long cau mày lại vì đau.

      "Nếu ngày tôi bị đối xử như thế, liệu em có thương xót tôi như thương xót ?" thầm rồi nới lỏng vòng tay ra. Sau đó ra lệnh:

      - Đủ rồi... phải đánh nữa.

      Mọi người trố mắt nhìn , nhưng ai dám lên tiếng thắc mắc vì khi quyết định ai dám trái. Họ ngạc nhiên vì lần đầu tiên Hải Long chịu nhượng bộ ai đó, mà đó lại là . Từ việc ra tay cứu trong đường tơ kẽ tóc, đến việc vì ta mà thay đổi ý định đều khiến họ kinh ngạc và thắc mắc về .

      Long nhìn kẻ may mắn đó, cảm thấy hơi tức ngực. Cảm giác gì đây? dám nhìn sang đôi mắt đẫm lệ đứng bên cạnh, tiếp:

      - Mày ra tao cũng chẳng ép nữa. Hôm nay cảnh cáo mày như thế để mày hiểu, dù có là ai chăng nữa, chỉ cần động đến những thứ quan trọng của tao, tao tha cho đâu. Cút về nhà và hãy yên phận ở đó .

      Rồi quay sang, với những người mô tô:

      - Đem trả nó về chỗ cũ. Câm đứa nào được đụng đến sợi tóc của nó.

      - rồi Long.

      Chúng đáp lại rồi tên dùng khăn đen bịt mắt lại, cho lên xe. Cửa gara kéo lên, những chiếc xe lại lao vào màn mưa mịt mùng.

      Gara nhanh chóng trở lại yên tĩnh vì những người thợ cũng ra về luôn.

      Chỉ còn lại hai người.

      Nhi nhìn Long rồi tiến lại, tát mạnh vào mặt . nét sững sờ lên gương mặt Long. Chưa bao giờ có người dám đối xử với như thế, nên thái độ phục tùng của Nhi làm lần đầu phải ngỡ ngàng.

      - Tôi căm ghét . Tại sao lại sống như thế này cơ chứ?- hét lên.

      - Vì đó là cuộc sống của tôi.- Long chộp lấy cổ tay khi vừa giơ tay lên lần thứ hai.- Tôi buộc phải sống như vậy, nếu thích hãy tránh xa nó ra.

      - Nhưng tôi biết làm sao bây giờ, tôi lạc trong thế giới của mất rồi.- bật khóc.- Tôi làm cách nào để rời xa nó được. Mỗi lần nghĩ về là tôi lại đau lắm, đau đến thắt lòng. Tôi càng muốn nghĩ tôi càng làm chủ được suy nghĩ của mình. Tôi thấy tôi quá tệ hại. TẠI SAO TÔI LẠI THÍCH NGƯỜI NHƯ KIA CHỨ?- gào lên.

      - Xin lỗi, nhưng thấy thế giới của tôi rồi đó. Nó dành cho . có thể tìm được những người tốt hơn tôi. Tôi thể đón nhận tình cảm của được.

      Dường như biết trước được câu trả lời, bật cười trong nước mắt:

      - Phải rồi, tôi ngu ngốc khi quên rằng ai có thể thay thế được những người qua cuộc đời . Tôi là ai mà dám nghĩ đến cơ chứ. Xin lỗi vì hôm nay làm hỏng việc của . Từ bây giờ, tôi làm phiền nữa.

      và quay người, chạy thẳng ra ngoài, lao vào cơn mưa và bóng tối đen đặc. Long quay ra nhìn theo , cảm giác như vừa đánh rơi vỡ thứ gì đó vô cùng quý giá: "Phải, như thế có lẽ tốt cho em hơn chăng? ở cạnh tôi, em phải khóc, cuộc sống của em bình yên hơn, là thứ mà em bao giờ tìm thấy được trong cuộc sống của tôi. Em xứng đáng có được hạnh phúc mà."

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      PHẦN I - NỔI SÓNG - CHƯƠNG 9

      Café Jimmy nhanh chóng trở thành thương hiệu có tiếng ở Hà thành, là nơi những dân chơi nổi tiếng đổ bộ về rất đông. Đội ngũ nhân viên được quản lý Trung đào tạo bài bản hơn. Thảo Nhi được Trung cho phép học pha chế rượu từ hai nhân viên pha rượu lão luyện mới tìm về được.

      - Này...- Thảo Nhi vừa đặt ly café xuống bàn cho khách chơi bi da nghe tiếng gọi giật lại.- Tao gọi bia chứ có gọi cái thứ quê mùa này đâu.

      xin lỗi khách và lại đặt tách café vào khay mang . Nhưng gã vừa lên tiếng ấy gọi giật lại, hình như say. nhìn từ đầu tới chân bằng cặp mắt háo sắc rồi đưa tay bẹo má .

      - Sao giờ mới thấy em ở đây nhỉ? bay với nào. Yên tâm, tiền em làm ở đây bao nhiêu trả gấp 10 lần cho xem.

      Mấy tên bạn chơi cùng cười ré lên khoái trá. Thảo Nhi lùi lại nhưng nhanh tay giữ lấy vai :

      - Hê hê... chạy đâu được hả em? với nào, thôi chơi nữa...

      vung tay với đám bạn chơi. Nhưng rồi im bặt, tất cả sựng lại, ai cười nữa, sau đó là giọng rất nhanh và lạnh:

      - Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra.

      Thảo Nhi suýt thốt lên khi người đứng phía sau phải ai xa lạ, chính là Tùng và Huy Khánh. đầu cây gậy bi da tay Tùng đặt lên vai .

      Có hơi men trong người, gã kia quay lại, hất cây gậy ra cười gằn.

      - Mày là thằng nào? Cút trước khi ông đá cho mấy cái vào đít bây giờ.

      - Mày say rồi Dân...- gã bạn nhìn thái độ mặt Khánh và Tùng, chạy lại khoác vai tên bạn.- về thôi.

      - Ai bảo say...- Gã điên tiết hất tay thằng bạn ra.- Tao say cũng thể để nó làm nhục tao như thế được. Mày...- Gã chỉ vào Tùng.- Mày thích chơi gì đây? Biết tao là ai ?

      riêng gì Tùng hay Khánh, mà tất cả những người ở đó đều trố mắt nhìn cái kẻ bất lịch cố tình kiếm chuyện này. Ở đây có rất nhiều người biết đến Huy Khánh, vì vậy họ háo hức chờ đợi câu chuyện hay sắp diễn ra. Nhưng giống những người đó tưởng tượng, khi Tùng vẫn còn đứng nguyên tại chỗ Trung bước đến. nghe ra mọi chuyện, câu gì mà lẳng lặng bước đến bên gã say xỉn, thầm vào tai gã điều gì đó. Mọi người thấy luống cuống, mặt hơi biến sắc. quay về phía Tùng, cúi đầu lí nhí:

      - Tôi xin lỗi, do tôi say quá nên chú ý lời . Mong hai bỏ qua cho tôi.

      Rồi quay người định bước . Nhưng Trung lại lên tiếng:

      - Tôi tuyệt đối bao giờ để nhân viên của tôi phải chịu thiệt thòi, vì vậy, tôi nghĩ nên có lời xin lỗi với ấy.

      Phải là Thảo Nhi chưa từng gặp quản lý nào lại đối xử với khách hàng của mình bằng thái độ ấy. Thông thường dù đúng hay sai, nhân viên nhà hàng cũng phải đưa ra lời xin lỗi để làm mất lòng khách, còn Trung xem việc đó. Lời của Trung nhàng nhưng lại rất có uy, kết quả là ngay lập tức, Thảo Nhi nhận được lời xin lỗi của . còn để bụng chuyện ban nãy nữa. Việc Tùng, Huy Khánh và thậm chí cả quản lý Trung ra mặt giúp làm cảm thấy hả hê lắm rồi. Nhưng rồi lại thắc mắc chuyện khác nữa, tại sao Khánh và Tùng lại có mặt ở nhà hàng của kẻ từng có ý định hãm hại bạn thân của họ? Liệu họ đến đây chỉ để chơi hay còn mục đích nào khác nữa? Long liệu có biết chuyện này ?

      Nghĩ đến Long, thầm hỏi biết cánh tay của khỏi hẳn chưa? Thâm tâm thể phủ nhận rằng mong gặp biết chừng nào. Nỗi mong nhớ làm quay quắt cả cõi lòng. Dù lạnh lùng thế nào, dù tình cảm của thế nào, cũng thể ngừng nghĩ đến .

      Giữa lúc băn khoăn giữa những câu hỏi đó Khánh đến. Lâu lắm rồi cũng gặp , hay đúng hơn là tránh mặt , nhất là từ sau cái đêm bị Long từ chối. xấu hổ với tình cảm của dành cho mình.

      Khánh đến ngồi ghế, trước mặt , nhìn hồi lâu rồi nhún vai cười, làm hơi bất ngờ:

      - cứ nghĩ khó để đối diện với em, nhưng cũng khó khăn lắm. Em làm ở đây lâu chưa?

      - Từ đầu năm cơ ạ.- thấy có vẻ ổn nên cảm thấy bình tâm hơn.- Em ngờ lại gặp ở đây.

      - Sao lại ngờ?- ngạc nhiên.

      Nghĩ đến mối mâu thuẫn giữa ông chủ mình và Long, nhún vai:

      - có gì... uống gì?

      - Hôm nay thích uống rượu, cho ly café .

      cảm thấy tốt khi lại có thể chuyện bình thường được với Khánh. Nhưng liệu có biết những gì với Long vào cái đêm mưa ấy ? Nếu biết nghĩ về như thế nào đây? Liệu có nghĩ rằng Long chỉ vì cái vẻ ngoài hào nhoáng cũng như thú chơi xa xỉ của Long hay ?

      Tiếng Khánh lần nữa làm giật mình:

      - Công việc ở đây tốt chứ? thấy em làm ở đây ổn chút nào, như hồi nãy, nếu Tùng lên tiếng em xử trí thế nào?

      Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, mỉm cười:

      - thấy đấy, sếp của tụi em đâu có để nhân viên của ấy thiệt thòi đâu.

      - Nhưng cũng có những người mà cậu ta thể vươn tay tới được. Nhưng thôi, ở đây cũng có khi là chuyện hay.

      Ngập ngừng mãi, mới cất tiếng hỏi được:

      - Long sao rồi ạ? Tay của ấy khỏi hẳn chưa ?

      - Nó sao rồi.- Khánh đáp cách tự nhiên và chút mảy may để ý đến thái độ khác lạ của khi nhắc đến bạn mình, hoặc là cố tình thấy.- Nó Sài Gòn từ hôm qua để bảo dưỡng cho Silver Wings. Đợt này chắc Silver Wings phải nghỉ dài dài rồi. ngạc nhiên là nó làm gì quá đáng với cái kẻ động đến chiếc xe quý của nó. Silver Wings là món quà sinh nhật mà Hương Lan tặng cho nó nên nó rất coi trọng chiếc xe đó, hơn bất kì vật gì mà nó có.

      Thảo Nhi nhớ lại chuyện đêm hôm đó, nếu vì bất bình mà xen ngang biết đâu vụ án mạng. Nghĩ đến điều đó, thấy lưng lạnh toát.

      *

      Kì thi nhanh chóng bắt đầu ngay sau chuyến du lịch của lớp. tháng trời căng như dây đàn lại bắt đầu. Nhi chuyển sang làm ca chiều để tối có thời gian ôn bài, và từ lúc chuyển ca làm, cũng gặp lại Khánh và Tùng nữa. Thỉnh thoảng Tú Linh gọi chơi để xả stress và đều tranh thủ những lúc đó để hỏi thăm về Long. trở ra Bắc, vẫn tiếp tục là trung tâm bàn tán của những nàng chân dài, và là điểm nóng nhất trong những bữa tiệc đình đám của bọn nhà giàu. Tú Linh có lần rủ đến bữa tiệc như thế nhưng từ chối ngay. phải là người dành cho những nơi như thế, thậm chí đến chỉ làm trò cười cho cái tính cao ngạo của Long và đám bạn quý tộc của ta. cũng dần quên tổn thương trong lòng khi bị Long từ chối tình cảm cách lạnh nhạt, nhưng vẫn nghĩ về , và mỗi lần như thế, đều cảm thây rất đau lòng.

      Nhi cố chen chân lên xe bus và tìm cho mình chỗ đứng. Ôn bài đến gần sáng mới chợp mắt chút nên vừa lên xe là lại buồn ngủ, hai mắt cứ ríu lại tài nào mở ra được. Xe chật như nêm, có tiếng ai đó kêu lên vì bị dẵm vào chân. tay bám vào thành ghế, tay bám lên chỗ tay cầm, lim lim ngủ. trong trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh, bị giật mình bởi tiếng hét chói tai ở ngay bên cạnh. chỉ có , mà những người xung quanh đều bị tiếng hét đó thu hút. Ngay phía sau , người bị bẻ ngoặt cánh tay ra sau lưng, mặt nhăn như khỉ phải ớt, và người khóa tay còn làm giật mình hơn. Long đứng đó, đúng là . dùng tay còn lại gỡ ở tay của ra chiếc điện thoại, chính là điện thoại của . Thảo Nhi sửng sốt được câu gì khi đưa cho chiếc điện thoại. Người phụ xe rẽ đám đông hiếu kì vây quanh ba người, lắc đầu :

      - Cứ phải thế này chúng nó mới sợ.

      Rồi ta rướn cổ với người lái xe:

      - Mở cửa xe ơi.

      Chiếc xe chậm lại và cửa sau mở ra. Người phụ xe với Long:

      - tống nó xuống xe . Bọn này lần sau cho lên xe nữa.

      Long dường như đồng tình với cách giải quyết đó, quắc mắt . Nhưng nghĩ sao, sau đó đẩy tên móc túi xuống, hơi gằn giọng:

      - Cút.

      Mọi ánh mắt lúc này vẫn chú ý vào Long. Thực ra ngay từ đầu xuất của cũng làm nhiều người phải chú ý, nhất là các nàng, chốc chốc họ lại liếc cái. Long đứng ngay sau Nhi, muốn quay lại để cảm ơn tiếng, nhưng cứ nghĩ lại việc tối hôm trước, tài nào có thể đối mặt với được. cũng thắc mắc tại sao người như lại xuất xe bus, loại phương tiện mà có lẽ sớm có trong đầu họ rồi. Nếu lên chiếc xe này và đứng cạnh có lẽ hôm nay bị móc mất điện thoại rồi.

      Đến tận khi xuống xe, Thảo Nhi cũng biết gì để cảm ơn Long. Thành ra ngoài việc nhìn bằng ánh mắt cảm kích chân thành trước khi lách qua để ra cửa xe chẳng làm được gì cả. Xuống xe, vừa định quay người thấy Long lao xuống rất nhanh trước khi cửa xe đóng lại. định lên tiếng hỏi thấy lao về phía gốc cây và bắt đầu nôn thốc nôn tháo. điếng người trước tình huống bất ngờ và dở khóc dở cười này. Đưa cho túi khăn ướt, hỏi:

      - sao chứ? Sáng nay ăn gì mà nôn ra nhiều thế? Chắc ăn phải thức ăn vệ sinh rồi.

      Vài người qua trố mắt nhìn hai người và có người che miệng lại cười. Bình thường là cảnh mặt đỏ bừng bừng, nôn thốc nôn tháo vì bị say xe, đằng này lại là chàng cao lớn, còn ngồi bên cạnh ta trông chừng đầy lo lắng.

      lúc sau, Long đứng dậy, mặt mũi tái mét cách đáng thương. nhìn , có lẽ hơi ngượng khi bị chứng kiến cảnh vừa rồi nên quay người định luôn. Thảo Nhi chạy theo:

      - Khoan , đâu vậy? Chí ít cũng để tôi mời tách café coi như cảm ơn chứ?

      - Cứ làm việc của ...- Long dừng bước, nhưng sải chân ngắn lại.

      - Tôi lòng muốn cảm ơn mà.

      Long dừng lại khi bị vượt lên chặn đầu. Lần đầu tiên từ sau buổi tối hôm đó, hai người mới lại nhìn vào mắt nhau.

      - Trong trường tôi có quán café tồi đâu, chúng ta vào đó nhé!

      và kéo tay , như thể nếu buông tay ra chạy mất vậy.

      Chọn bàn nhìn ra hồ sen vào mùa hoa trong quán café Minh , gọi café cho , sinh tố cho mình và chiếc bánh pizza . nhìn tươi tỉnh :

      - Bình thường tôi ăn xa xỉ thế này đâu. Nhưng hôm nay để cám ơn nên coi như biệt lệ đấy.

      Long liếc nhìn đáp. Quen với thái độ dửng dưng, lạnh lùng đó rồi nên vẫn bình thản coi như . Dạo này có vẻ khác trước, khác ở điểm nào chính cũng thể ra thành từ ngữ chính xác được. Vẫn phong cách ăn mặc rất riêng và cá tính, vẫn ánh mắt ngôn ngữ, khô khốc, vậy mà vẫn thấy có gì đó khớp với Long thường ngày.

      - Chắc sau trận vừa rồi chẳng còn gì trong bụng đâu nhỉ? Ăn hết đấy nhé!

      - Tôi ói phải vì ngộ độc...- chống chế.

      - Thế tại sao?- bẻ miếng pizza và liếc nhìn .

      - Tôi bị say xe bus.- bối rối đáp.

      - Sao?- trố mắt kinh ngạc.- bị say xe bus á?

      ngẫm nghĩ rồi bật cười thành tiếng:

      - Tay đua xe như mà biết say xe sao?

      - Tôi được những chiếc xe có quá nhiều hơi người, đặc biệt là xe bus.

      - khoe cái thói công tử bột của đấy à? Thôi, ăn ...- dứ miếng bánh vừa bẻ về phía .

      Long miễn cưỡng cầm lấy miếng bánh. nhìn cầm miếng bánh khác, ngoạm miếng to và ăn ngon lành. Đôi lông mày lúc nào cũng chau lại của giãn ra, và hình như đôi mắt , lần đầu tiên, biết cười.

      - Thế nào, mùi vị cũng được đấy chứ?- nhìn hỏi.

      - Bình thường...- Long đáp buồn giấu diếm.

      - đúng là vô tâm, người ta mời cũng phải cảm ơn lấy câu chứ, hoặc ít nhất cũng phải khen để đối phương vui lòng...

      - Tự kéo tôi vào đây đấy chứ...- điềm nhiên nhấp ngụm café.

      - Phải rồi, lúc nào chẳng đúng.- chun mũi- Mà tại sao được xe bus còn bon chen leo lên làm gì? phải lên theo tôi đấy chứ?

      Hiếm khi Thảo Nhi ăn mạnh bạo và chủ động như thế. cũng hiểu tại sao lại dám hỏi bông đùa như thế.

      - Đúng vậy. Tôi theo .

      Thảo Nhi sửng sốt vì câu trả lời đến nỗi suýt làm rơi miếng bánh kề bên miệng. hỏi chỉ để vui, nghĩ rằng câu trả lời lại đúng. cứ nghĩ giãy nảy lên, chối đây đẩy, và muốn thấy khi Long phản ứng như thế trông như thế nào? Nhưng hình như lúc nào cũng suy nghĩ theo nắm bắt của ...

      - Chắc lại muốn hỏi tôi tại sao chứ gì?- nhếch mép, dường như đoán được suy nghĩ của .- Đừng có nghĩ bậy bạ...

      - Tôi suy nghĩ bậy bạ hồi nào.- hốt hoảng phản ứng lại.

      - À, vậy chắc tôi đoán nhầm.- nhún vai.

      - Nhưng thể tại sao theo tôi được à?- hạ giọng năn nỉ.

      - Tôi ăn xong rồi, tôi phải đây.- câu làm có cảm giác như bước hẫng. , vẫn làm sao thích nghi được với cách đâm ngang của , chẳng theo quy luật nào hết.

      - Nếu thích tôi giữ được.- lắc đầu.

      - Vậy cứ từ từ ăn nhé! Cảm ơn vì mời tôi bữa sáng.

      Long đứng dậy, vào trong rửa tay rồi thẳng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :