1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ được yêu mình anh - Nam Lăng (53 hồi)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Phần 2: Đúng lúc, đúng người


      Hồi 20: Những chuyện chết tiệt


      Lúc tỉnh lại, Thượng Linh ở trong bệnh viện. Khi vẫn chưa thở ra hơi, Mễ Mễ lao ngay đến: “Bạn hiền quý! Cậu làm sao vậy? Vẫn ổn chứ? Cậu trả lời mình ngay! Làm sao cậu có thể nhảy vực chứ? Làm sao có thể bỏ lại mình thân mình như vậy chứ? Nếu cậu bỏ lại mình, căn chung cư đáng của chúng ta ai trả tiền thuê? Lúc mình muốn bar ai đứng cạnh làm nền cho mình nổi bật? Lúc cơn sến phát tác, ai cùng sướt mướt với mình chứ? Hic, hic, hic…”

      Thượng Linh sắp rụng rời, đá Mễ Mễ nhát.

      “Cậu đá à?” Mễ Mễ vịn vào giường lăn xuống đất: “Đồ đàn bà xấu xa! Người ta vì cậu mà vội chạy từ thành phố S đến đây đấy!”

      “Vậy thành cám ơn cậu!” Thượng Linh nhếch mép, nhe ra nụ cười khủng bố: “Đa tạ cậu cần mình như vậy!”

      “Có gì đâu!” Mễ Mễ cười ngượng ngập, đỡ Thượng Linh ngồi dậy, đưa cốc sữa nóng. Thượng Linh đăm chiêu nhìn đồ ăn đặt tủ đầu giường: “… ta vẫn ở đây?”

      Mễ Mễ lắc đầu, thấy bộ dạng thở phào nhõm của bạn hiền, buột miệng : “Thực ra mình thấy Diệp “mỹ nhân” quá tốt với cậu!” Mễ Mễ kể cho Thượng Linh nghe, lúc hôn mê, luôn túc trực đầu giường, tuy gì nhưng chỉ cần nhìn gương mặt biết vô cùng lo lắng.

      Lúc Mễ Mễ đến, A Ảnh cũng ở đây, tay vẫn còn cầm mấy bộ quần áo vừa mua định đưa cho Diệp Thố thay. Nhưng tài nào thuyết phục nổi ông chủ, cuối cùng chỉ còn cách nhìn Diệp Thố ướt sũng đứng đợi bên.

      Cho đến khi bác sĩ Thượng Linh sao cả, chỉ bị chấn động não , bàn tay vẫn nắm chặt lúc đó mới từ từ buông.

      Khi bước ra ngoài, khuôn mặt vô cùng mệt mỏi. A Ảnh đưa quần áo giục thay, nhưng gạt , chỉ dặn Mễ Mễ gắng chăm sóc cho Thượng Linh rồi ngay.

      Lúc , Mễ Mễ thấy vô cùng khó hiểu, còn A Ảnh lại bình thản như thường ngày, hơi giễu cợt kể cho Mễ Mễ nghe rằng, Thượng Linh lấy cái chết để chứng tỏ muốn ở cạnh Diệp Thố. Nếu vậy còn biết làm sao nữa? Chẳng lẽ cứ cố gắng níu kéo chịu buông tha ư? Vì trong lòng luôn có nên mới chấp nhận từ bỏ. có thể quay lại thành phố Z, có thể tiếp tục đến VIVS làm việc, còn ép buộc nữa.

      “Cậu thành công rồi! Tuy nhiên phương án nhảy vực này mất mặt quá! Chỉ tiếc là Diệp “mỹ nhân”…”

      “Ai nhảy vực chứ?” Thượng Linh nóng nảy: “Mình bị trượt chân mà! Còn nữa, ràng trong chuyện này mình mới là người bị hại. Tại sao mọi người đều đứng về phía ta? ta đính hôn rồi, mà còn lăng nhăng giở trò với mình, là ta cưỡng bức mình!”

      “Thôi nàng! Dù gì ấy cũng vừa đẹp trai vừa tài giỏi. Còn cậu, cậu có cái gì, đến ngực cậu còn chẳng có nữa là.”

      Thượng Linh tức giận, nhấc ngay cốc lên quăng mạnh nhát, Mễ Mễ nhàng tránh được, chiếc cốc trúng ngay người vừa đẩy cửa bước vào. Sữa đổ tràn ra người , thế là tong bộ vest màu đen đắt tiền.

      Phong Duy Nặc ngán ngẩm khẽ giũ quần áo : “Sung sức thế? Xem ra có thể xuất viện được rồi!”

      ***

      Hai ngày sau khi Thượng Linh bình phục từ vụ nhảy vực, mọi việc lại diễn ra bình thường.

      quay trở lại thành phố S, chuyển về sống cùng Mễ Mễ, vẫn vừa đánh văn bản vừa nghe chuyện phiếm trong phòng đối ngoại, thỉnh thoảng cũng đến khu biệt thự của Phong Duy Nặc uống chực tách trà.

      Những ngày cuối hè lặng lẽ trôi qua. Khi sắc thu dệt vàng cả thành phố, Thượng Linh mới ngỡ ngàng, gần hai tháng nay chưa gặp Diệp Thố. Ngày tháng dường như nhàn rỗi quá mức, chẳng còn tiệc tùng, sân golf… Những câu chuyện ngồi lê đôi mách của các người đẹp về chuyện giữa và Diệp Thố cũng dần biến thành chuyện giữa Diệp Thố và vị hôn thê.

      “Những cuộc hôn nhân chính trị giữa các thành viên hội đồng quản trị tập đoàn bao giờ chả vậy. Màn kịch nhạt nhẽo của những người lắm tiền nhiều của!”

      “Dù sao kết hôn xong, người nào người nấy lại tìm niềm vui riêng thôi!”

      “Chính là thế! Cứ ngay như Huệ Nhi ấy, còn chẳng xinh đẹp bằng mình!”

      “Nhưng, dù sao cũng vẫn hơn Thượng Linh.”

      “Đúng vậy! Ít nhất thấy Huệ Nhi, mình còn thoải mái trong lòng.”



      Chuyện trò vẫn cứ ríu ra ríu rít, lốp đa lốp đốp…

      Thượng Linh ngoài mặt tuy thèm chấp với họ, nhưng trong lòng vô cùng tức giận.

      hôm, lại nghe thấy các người đẹp túm tụm lại buôn chuyện. Lần này hình như cược với nhau gì đó, là mọi người làm việc ở VIVS lâu như vậy, thử đọ xem chị em nào thấy “mỹ nhân” CEO mặc quần áo “mát mẻ” nhất.

      Nhiệt độ điều hòa trong khách sạn quanh năm đều ổn định, dù là ngày hè nóng bức nhất, Diệp Thố vẫn mặc áo sơ mi dài tay màu đen, còn chẳng bao giờ để lộ khuỷu tay. Điều này khiến các người đẹp có nhiều nghi vấn đen tối xung quanh thân hình . Người nào thắng cuộc có phiếu ăn tối suất Vip dành cho hai người tại nhà hàng xoay.

      Có lẽ chị Thái Hoa là người làm việc tại đây lâu nhất trong số tất cả mọi người, chị lần làm thêm, tình cờ qua khu bể bơi trong nhà, thấy Diệp Thố mặc quần bơi. Thân hình cao ráo, làn da trắng như sứ vừa nung men ngọc, ràng rất gầy nhưng hề yếu ớt, thân hình rắn rỏi đẹp tưởng tượng nổi.

      Các người đẹp ồ lên, say mê với hình ảnh mà mình vừa tưởng tượng ra.

      Đúng lúc chị Thái Hoa mặt mày rạng ngời chuẩn bị lấy phiếu ăn tối bàn tay thon thả mềm mại khác vươn ra lấy mất phần thưởng. Quay đầu nhìn lại mới biết, người vừa lấy phiếu là Thượng Linh, ôm chồng tài liệu tay, vẻ mặt vô cùng dửng dưng.

      “Lẽ nào em thấy ta mặc ít hơn nữa hay sao?” Còn ít hơn cả quần bơi, lẽ nào…

      “Nếu lông cũng tính là quần áo chắc em là người thấy ta ăn mặc mát mẻ nhất. Cám ơn vì phiếu ăn tối nay nhé!” vẫy vẫy tờ phiếu, dương dương tự đắc cười nhạt bước , để lại cả đám người đẹp ngây người như phỗng.

      Lúc này, Thượng Linh hề hay biết, câu vô tình cho hả giận ngày hôm nay dẫn đến hậu quả là gặp ngay phải nhân vật phiền hà giỏi sướt mướt.

      Đương nhiên, đây là chuyện về sau. giờ là thời điểm ung dung tự tại nhất của Thượng Linh.

      Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, Phong Duy Nặc quay lại Vienna mà có ý định ở lại VIVS lâu dài. Biệt thự nhà vườn của khách sạn hề rẻ nhưng dường như chẳng hề quan tâm. Thượng Linh thấy rất kì lạ, tuy nhà họ Phong giàu có nhưng giàu đến mức có thể tiêu tiền như rác thế này chứ?

      “Em biết là chơi đàn piano kiếm được nhiều tiền lắm hay sao?” Phong Duy Nặc giải thích nghi ngờ của như vậy: “Thế nào, có định học lại piano nữa ?” Có lần sau khi ăn trưa, hỏi khi ngồi ban công rộng rãi tầng của biệt thự.

      dạy em ư? Chi phí học piano đắt lắm!”

      tựa người vào hàng rào, đưa tay ra nắm lấy vai : “Nếu em học, nụ hôn đổi lấy tiết học, thế nào?”

      Thượng Linh nghĩ ngợi rồi mỉm cười: “ ra nụ hôn của em có giá vậy cơ à? Vậy hôn má hay hôn môi, hôn sâu hay hôn lướt, có quy định thời gian bao lâu ?”

      Đầu ngón tay khẽ lướt qua khuôn mặt nhắn của , cười đáp: “Tùy em, chỉ cần hôn là được!”

      Bề ngoài tuy bình thản, nhưng trong lòng bắt đầu suy tính. Mặc dù công việc nay cũng tạm được, nhưng dù sao vào đây được là nhờ mối quan hệ mờ ám kia, vả lại người đưa vào giờ chẳng liên quan gì đến nữa. Cuộc sống bây giờ có gì phải lo nghĩ nhưng thể cứ tiếp tục mãi thế này được. Ngộ nhỡ ngày nào đó, ông chủ “mỹ nhân” lại gây rắc rối cho , lẽ nào lại nghỉ việc lần nữa sao?

      Sau vụ Diệp Thố, rút ra được bài học kinh nghiệm nhớ đời: “Sổ gạo” dài hạn hẳn vững bền.

      Muốn phải lo nghĩ gì về cơm áo gạo tiền, vẫn phải dựa vào chính bản thân mình. hạ quyết tâm, nhìn Phong Duy Nặc cười: “Được, vậy cứ như thế nhé!”

      ***

      Buổi tối sau khi nghe chuyện này, Mễ Mễ lại có nhận định khác với Thượng Linh.

      ta có ý đồ với cậu!”

      Chỉ mấy chữ rất ngắn gọn nhưng Thượng Linh lại thấy rất lạ, tại sao lại là ý đồ mà phải là theo đuổi?

      “Giác quan thứ sáu!” về việc chống đỡ lại “kẻ thứ ba”, Thượng Linh là cao thủ, nhưng nếu đến kinh nghiệm tình trường Mễ Mễ mới chính là cao nhân. Theo quan điểm của Mễ Mễ, Phong Duy Nặc là cao nhân trong số các cao thủ trong tình .

      Tuy chỉ gặp chóng vánh trong bệnh viện nhưng Mễ Mễ có thể cảm nhận Phong Duy Nặc và Diệp Thố là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Thực ra so với Diệp Thố lạnh lùng, hờ hững, Phong Duy Nặc lúc nào cũng dịu dàng cười còn nguy hiểm hơn nhiều.

      “Mình có bao giờ bề ngoài và nội tâm tương đồng với nhau đâu? ấy vốn là kiểu người bề ngoài vô hại nhưng bên trong liều lĩnh cơ mà.”

      “Điều này mình lại hề thấy được, mình chỉ cảm nhận rằng ánh mắt ta nhìn cậu hề đơn giản chút nào. thế nào nhỉ, có cảm giác giống như mèo nhìn chuột, kiểm soát và chơi đùa, có hiểu ?”

      Chẳng mấy khi Mễ Mễ nghiêm túc được lần, chỉ tiếc là Thượng Linh coi là .

      Từ năm lên mười hai, và Phong Duy Nặc sống cùng nhau dưới mái nhà. Trong bốn năm ấy, hai người từ những , cậu bé ngây thơ lớn lên thành thiếu niên, thiếu nữ, lúc nào cũng ở bên nhau. biết con người Phong Duy Nặc mà mọi người thấy và cũng biết cả con người mà những người khác bao giờ thấy được.

      Đúng là lúc đầu hề thoải mái khi gặp lại , nhưng cảm giác ấy những ngày gần đây hoàn toàn tan biến. Thỉnh thoảng khi mình bên cạnh , cũng cố ngồi gần lại, đôi lúc cũng ôm hoặc bẹo má , nhưng tất cả đều diễn ra rất tự nhiên và cũng hề chống đối. Hoàn toàn giống với hành động cướp đoạt lạnh lùng như Diệp Thố. Có ai lại thích người đàn ông dịu dàng chứ?

      Tuy trước đây, từng đề nghị làm bạn , nhưng sau này chưa bao giờ nhắc lại. Thực ra mối quan hệ giữa hai người như nay là vừa đẹp, cân bằng ổn định, có điều gì bất trắc cả.

      Tuy nhiên, trạng thái cân bằng ấy cũng chẳng duy trì được lâu. Mọi việc thay đổi khi đến cửa hiệu piano tập đàn. Oan gia ngõ hẹp chẳng qua cũng chính là thế này đây. gặp Đào Thanh tại nơi đó.

      Khoảng trước mùa hè năm nay, thấy tức thay cho bạn đồng nghiệp nên cải trang thành thiên kim tiểu thư chơi xỏ tay mặt trắng ấy, ngờ giờ đây lại gặp trong tiếng piano tạp nham thế này. Bây giờ, thân phận của là người qua đường đến nộp tiền tập đàn. Còn là bạn trai con ông chủ cửa hiệu.

      Tiêu đời rồi! Kẻ thù gặp nhau mắt long sòng sọc, thiên kim tiểu thư giả mạo Thượng Linh lọt vào tầm mắt Đào Thanh.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Hồi 21: Đàn ông đều giống nhau


      Sau kiện máy ghi trong quán trà, “máy bay” Phương Hiểu Quyên căm thù Đào Thanh đến tận xương tủy. những đá ta ngay lập tức mà còn sai hai tay cao to lực lưỡng đến đòi hết sạch xe cộ và hàng hiệu trước đây mụ mua cho Đào Thanh về.

      Đào Thanh mất cả chì lẫn chài, muốn quay trở lại bị bạn cũ ném ngay vào mặt câu: “ lần bất tín vạn lần bất tin.”

      Về sau hiểu sao việc này lại đồn đến tận công ty Đào Thanh. Tuy đến nỗi bị đuổi việc nhưng hình ảnh ta trong mắt cấp xuống cấp trầm trọng, mất luôn cơ hội thăng tiến trước đây.

      Đào Thanh suy nghĩ lại, hiểu ra tất cả mọi việc đều là do nàng thiên kim tiểu thư kia giở trò. Chỉ có điều ta sao tìm được nàng tóc ngắn Trần Dung Linh lúc quay lại quán bar.

      Nhiều tháng sau, với gương mặt đẹp trai và công việc khá khẩm, Đào Thanh lọt vào mắt xanh con ông chủ hiệu đàn giàu có này, trở thành con rể tương lai của ông ta.

      Gần đây, chính là thời kì đương nồng nàn nhất của hai người. Đào Thanh thường xuyên đến đây đợi bạn tập đàn xong rồi đưa ta hẹn hò. Thế mà…

      Đúng là: “Tìm em trăm lần tìm hoài thấy, quay đầu nhìn lại em ngay dưới bóng đêm này!”

      Lúc gặp Thượng Linh tại hiệu đàn, hiểu sao câu “chết tiệt” bật ngay lên trong đầu Đào Thanh, ta vừa dương dương tự đắc về tài nghệ giỏi giang của mình, vừa nhìn Thượng Linh bằng ánh mắt căm hận.

      Vẫn mái tóc ngắn, khuôn mặt xinh xắn, mũi cao, miệng trái tim thanh tú như trước kia. Chỉ có điều, Thượng Linh ăn mặc rất bình thường, áo dài trắng đơn giản, bên trong là chiếc áo len cao cổ màu đen, bên dưới mặc quần bò, giày bệt. trang điểm rất nhạt, thần sắc lại càng nhạt nhòa hơn, ôm chồng tài liệu từ phòng tập ra, trông giống như sinh viên vừa tốt nghiệp đại học. như trở thành người khác hoàn toàn so với trang điểm khêu gợi, ăn mặc sành điệu dưới ánh đèn mờ ảo trong quán bar lúc trước.

      Chỉ có điều, tất cả đều còn quan trọng. Điều quan trọng là, tại sao ta lại xuất vào thời điểm này, tại nơi này?

      Đào Thanh cảnh giác, ôm chặt bạn giả vờ thấy , vội vàng rời . Thượng Linh trề môi, chửi thầm trong bụng câu vô thưởng vô phạt.

      Thực ra sau khi gặp phải Đào Thanh, Thượng Linh định sang cửa hiệu khác tập đàn, nhưng vì cửa hiệu này vừa gần nhà vừa gần công ty, tiện cho đến tập sau giờ làm. Cộng thêm thái độ vờ như quen biết của Đào Thanh, tưởng rằng ta lo sợ bạn biết chuyện nên gây thù hằn gì, thành ra cũng chẳng lưu tâm nhiều đến việc này.

      Nhưng buổi tối vài hôm sau, khi Thượng Linh vừa bước ra khỏi cửa hiệu, còn chưa được mấy bước bị ta chặn lại trong ngõ vắng vẻ.

      Nụ cười nham hiểm đen tối của Đào Thanh làm muốn đấm vào mặt nhát, ôm chặt sách tập piano định phủi tay bước nhưng đột nhiên lại gào to tên .

      “Thượng Linh! Ha ha, gọi nhầm chứ! Hai sáu, à , sắp hai bảy tuổi. Làm việc tại phòng đối ngoại của khách sạn VIVS. sống tại chung cư trước mặt. Nghèo kiết xác, đúng ?” ràng Đào Thanh chuẩn bị trước khi gặp , oang oang tất cả mọi tình tiết tìm ra được.

      Sau đó Đào Thanh mau chóng ra mục đích của lần gặp này. đòi bồi thường thiệt hại lần bị máy bay bà già giàu có đá, cả lãi lẫn gốc là hai trăm ngàn tệ.

      Thượng Linh lạnh lùng cười đáp: “ cũng biết tôi nghèo kiết xác, lấy đâu ra hai trăm ngàn? Hay là thử hỏi xem bạn nay của , hỏi mượn ấy xem thế nào?”

      có nhưng người tình của có!” chẳng hề nao núng, tiếp tục cười nham hiểm: “Còn nữa, đừng có lấy ta ra mà uy hiếp tôi! cũng có sơ hở đấy! So với CEO của VIVS, con chủ hiệu đàn có thấm vào đâu, sao dám so bì với .”

      Thượng Linh khẽ chớp mắt. Hiểu rồi, ngụ ý của ta là thế này: Người tình của giàu hơn, quyền thế hơn người tôi. Nếu dám tiết lộ chuyện này với người tôi, tôi đến chỗ người tình , là tôi và có quan hệ mờ ám với nhau. Thử xem, ra còn để mắt đến nữa ?

      hai tháng rồi Thượng Linh gặp Diệp “mỹ nhân”, tin tức của tay này xem chừng lỗi thời quá!

      thở dài chậm rãi: “Được rồi!” Thấy mặt mày hớn hở, lại tiếp: “Vậy tự đến tìm CEO của VIVS mà đòi. Chỉ có điều có gặp được ấy hay , phải là việc của tôi.” Trong ngõ có mấy người làm về, nhân lúc có người qua, lấy sách tránh , mau chóng rời .

      Tất nhiên về sau, Đào Thanh chịu từ bỏ dễ dàng thế, cũng dám đánh liều tìm CEO của VIVS, thỉnh thoảng đụng phải Thượng Linh ở cửa hiệu, ta luôn lườm với ánh mắt cảnh cáo hung ác.

      Thượng Linh hiểu bản chất con người này, biết có gan tìm Diệp Thố, nên cũng mặc cho tha hồ lườm. Còn con ông chủ cửa hiệu đàn, bề ngoài trông có vẻ hiền thục ngoan ngoãn nhưng thực ra bản chất cũng chả khá hơn gì Đào Thanh.

      Mạt cưa mướp đắng, kẻ cướp gặp bà già, Thượng Linh cũng chẳng cần phải chen chân vào.

      Chỉ có điều, mọi việc lại hỏng cả vì Đào Thanh quá kém cỏi, chưa đầy mười mấy ngày, biết làm gì khiến đại tiểu thư vui mà đá bay luôn.

      Hôm đó sau khi tập đàn xong, Thượng Linh thấy Đào Thanh ôm bó hoa đứng ngoài cửa hiệu ngơ ngẩn đợi con ông chủ, sau đó lại bị chửi rủa thậm tệ thất thểu về như thường lệ.

      Sau này nghĩ lại, Thượng Linh thấy mình hôm đó có lẽ đầu óc có vấn đề , thấy bóng dáng ủ rũ của Đào Thanh, nén nổi thở dài tiếng, bước lên phía trước : “ đừng có hy vọng làm gì nữa, con ông chủ này có đến mấy người bạn trai, họ ai cũng giàu có hơn . Mặt khác, ta lại trẻ trung xinh đẹp, hà cớ gì phải thích chứ?” Ngầm ý trong đó thực ra là, chỉ có thể loại già khú đế lắm tiền như Phương Hiểu Quyên mới lòng dạ với thôi.

      ta quay đầu lại nhìn Thượng Linh, tức giận cũng chẳng chửi rủa, xem chừng có vẻ thích con ông chủ nên vô cùng buồn bã khi bị đá.

      lắc đầu: “ thấy mình ngu ngốc hay sao? Bỏ người bạn tử tế như Ninh Ninh, chạy theo bám váy những mụ già giàu có, những tiểu thư đỏng đảnh. Có phải kiếm nổi tiền đâu, cũng chẳng phải là kẻ mạt hạng, cả ngày nịnh nọt đàn bà hay lắm sao? Nếu còn là đàn ông biết đường mà thay tâm đổi tính bắt đầu lại! Mặt mũi có đến nỗi nào đâu, lại nhanh nhẹn tháo vát, chẳng lẽ còn sợ tìm được người hay sao?”

      Thượng Linh đại vài câu nữa rồi về, hoàn toàn hay biết Đào Thanh đứng nhìn theo bóng dáng bé của rất lâu. Tiếp sau đó, bắt đầu bị quỷ ám. Con quỷ đó… chính là Đào Thanh.

      Đại ý những lời thao thao bất tuyệt lặp lặp lại mỗi lần của người ôm hoa đứng đợi Thượng Linh tan làm tại cổng VIVS như sau: Thể loại đàn ông thích bám váy đàn bà giàu có như Đào Thanh luôn bị người khác khinh thường. ngờ trong lúc ta thảm hại nhất, vẫn chủ động đứng ra khuyên bảo. Những lời của làm ta tỉnh mộng. Hôm đó sau khi về nhà, ta suy nghĩ rất lâu, quyết định làm lại từ đầu. Và bắt đầu từ . Tính cách bình thản và những lời lạnh lùng của tác động mạnh mẽ đến Đào Thanh. Huống hồ ta có cảm tình với ngay khi quen biết trong bar. Giờ đây, ta thay tâm đổi tính, hy vọng cũng thay đổi, bỏ chàng CEO có vị hôn thê kia , cùng tạo dựng tương lai mới.

      Thượng Linh hề muốn tẩn ngay trước mặt mọi người, với lại đây còn là cổng khách sạn nơi bao người qua lại. Nhưng thực điên tiết khi Đào Thanh cố gắng biến giả thành , rêu rao khắp phòng đối ngoại, trước đây hai người từng “qua lại”, giờ đây muốn “nối lại” tình xưa. Tin này còn được các người đẹp trong phòng nhiệt tình loan báo khắp nơi, cả khách sạn ai nấy đều hay biết cả.

      Hôm đó khi tan ca, dùng vũ khí mang theo bên mình - quả cầu lông, đập điên cuồng vào tên quấy rối này. Đáng lẽ sắp đuổi được Đào Thanh , ai ngờ đúng lúc đó chiếc Bently của Diệp Thố về đến khách sạn. Đào Thanh vừa nhìn biết ai trong xe, ngay lập tức chạy lên chắn ngang, lớn tiếng làm người ngồi trong phải mở cửa bước xuống.

      Khi bóng dáng cao ráo bao ngày gặp từ Bently bước xuống, Đào Thanh oang oang tua xong loạt những câu . Cảnh cuối trong màn này là ta hất tóc ra phía sau, thể mình đẹp trai, nhưng ngay lập tức đứng như trời trồng khi thấy gương mặt trắng bóc tuyệt đẹp của người vừa bước xuống. Người đàn ông này, gương mặt này là do cha sinh mẹ đẻ hay sao?

      Thượng Linh đứng bên cạnh chống cằm thở dài. Thế này là thế nào? Đây mà cũng là kẻ quấy rối ư? Sao khi thấy CEO lại ngớ người như bị nuốt mất lưỡi vậy?

      Tình cảnh này chỉ còn đường tự mình gánh lấy hậu quả thôi! Các thành viên của “thông tấn xã vỉa hè” nhao nhao xung quanh, Thượng Linh đành túm lấy Đào Thanh đứng ngơ ngác, định chuồn luôn sau khi cúi đầu câu: “Ông chủ, xin chào! Ông chủ, tạm biệt!”

      Lúc vừa nghe Đào Thanh lảm nhảm, Diệp “mỹ nhân” sa sầm mặt mày, giờ lại thấy Thượng Linh chuẩn bị kéo ta , gương mặt càng khủng khiếp hơn. với tay kéo lại: “Có việc gì vậy?”

      đừng động vào ấy!” Đào Thanh có phản ứng trở lại.

      “Cậu im ngay!” “Mỹ nhân” tức giận trừng mắt nhìn Đào Thanh.

      Xung quanh bắt đầu loạn lên, các thành phần ngồi lê đôi mách hào hứng nhao nhao ăn theo.

      Người tình bé của ông chủ lại cắm sừng lên đầu ông chủ ngay trước cổng VIVS! Bùm!...

      Nhưng cảnh tượng hỗn loạn lởn vởn trong trí tưởng tượng của mọi người lại diễn ra. Chỉ trong mười giây, biết Thượng Linh gì mà Diệp Thố cũng từ từ buông tay.

      Câu ấy chỉ có Đào Thanh đứng ngay gần đó và bác Hải lái xe nghe được, Thượng Linh bình thản, chỉ khẽ “à” tiếng, sau đó nhìn bàn tay mình đáp: “Ơ, lại nổi da gà nữa rồi này!”

      Diệp Thố chạm vào nữa, chỉ lạnh lùng ra lệnh cho Đào Thanh phải biến ngay, đồng thời cảnh cáo ta từ nay về sau được phép xuất tại VIVS.

      Đào Thanh hoàn hồn, đương nhiên đời nào đồng ý, cứ léo nhéo đòi Thượng Linh phải cùng. Thấy hai người cứ nhùng nhằng mãi, dây thần kinh kiềm chế trong đầu Diệp Thố cuối cùng cũng đứt phựt. đưa tay ra ôm Thượng Linh, đôi mắt đẹp lạnh lùng thốt lên hai tiếng: “Cút ngay!”

      đừng chạm vào tôi!” Thượng Linh ngay lập tức quát lên khi hơi thở mang hương bạc hà ngay sát bên và hơi ấm từ những ngón tay khiến cảm giác căm ghét ngủ quên từ lâu dần thức tỉnh trong .

      Câu ấy như liều thuốc trợ tim cho Đào Thanh, ta hùng hổ chuẩn bị cướp Thượng Linh . Chỉ có duy nhất bác Hải nhận ra bàn tay nắm chặt của ông chủ giờ này còn nổi cả gân xanh, ánh mắt ấy như chuẩn bị đánh người.

      Ông chủ ơi! Phải bình tĩnh lại! Bác Hải than thầm. Bác bất ngờ phát ra vị cứu tinh khi vừa quay .

      “Sao mà ồn ào vậy?” Phong Duy Nặc như từ trời rơi xuống với nụ cười rạng rỡ dịu dàng và giọng trầm tư. Thời tiết độ cuối thu, mặc nhiều quần áo, chắc vừa từ biệt thự ra. Bên ngoài áo sơ mi đen là chiếc áo len thấp cổ màu trắng, từng cử động đều rất lịch thiệp. Khi mọi người vẫn ngây ngất vì vẻ đẹp trai của , Phong Duy Nặc bỗng kéo Thượng Linh từ lòng Diệp Thố.

      Thượng Linh lảo đảo, hoa cả mắt lao ngay vào lòng Phong Duy Nặc.

      “Hai người tìm vị hôn thê của tôi có việc gì vậy?” Đôi mắt dịu dàng chứa đen tối đằng sau, thoáng lên trước mắt .

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Hồi 22: Bỗng nhiên thành vị hôn thê


      Thượng Linh hề phật ý khi thân thế mình bị thay đổi đột ngột. So với tay quấy rối và Diệp “mỹ nhân”, Phong Duy Nặc cũng có thể coi là tạm được.

      Thượng Linh lặng lẽ đứng trong vòng tay , nhận thấy những ngón tay vuốt ve tóc rất tự nhiên, hành động như với chú mèo vừa bị bắt nạt.

      Lúc Phong Duy Nặc , hoàn toàn im lặng, cần phải để ý làm gì, tự giúp giải quyết xong xuôi mọi việc. Cũng giống như ngày xưa, là người duy nhất được phép bên cạnh Thượng công chúa. thông minh, tài năng và rất giỏi che giấu con người của mình, luôn biết cách thể ra tính cách mà mọi người mến.

      ở bên, cần phải lo lắng bất cứ điều gì. giải thích rất đơn giản, thực ra cũng cần nhiều lời, hành động của hai người lên tất cả. Vì vậy Đào Thanh trở thành người qua đường, nhân vật chính đổi thành CEO đại nhân và hoàng tử piano, còn lại tất cả các thành phần buôn dưa lê bỏ qua nhân vật nữ chính.

      “Từ lúc nào vậy?” Gương mặt hờ hững, ánh mắt tăm tối khiến người khác biết được tâm trạng ra sao. Chỉ có bàn tay trái buông thõng vẫn nắm chặt, bàn tay ấy như càng chặt hơn khi thấy Thượng Linh ngoan ngoãn trong vòng tay Phong Duy Nặc.

      “Mới gần đây thôi, cũng biết chúng tôi vốn là bạn thanh mai trúc mã, người khác cũng chúng tôi là cặp trời sinh. Giờ đây lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chẳng có gì là lạ phải ?”

      đôi trời sinh?” Câu nửa như tra hỏi nửa như tự nhắc nhở chính mình. Khóe miệng tuyệt đẹp của Diệp Thố lặng lẽ mím chặt lại, nhìn hai người với ánh mắt u tối, loạng choạng bước .

      Diệp Thố gần như nhớ được hôm đó mình vào khách sạn bằng cách nào. Quãng đường ấy trở nên rất mơ hồ, tất cả mọi vật xung quanh đều còn ý nghĩa nữa, chỉ có hình ảnh và Phong Duy Nặc bình thản ôm nhau mãi nguôi trước mắt .

      A Ảnh theo ông chủ từ phía xa, lặng lẽ nhìn bước từng bước lạnh lùng, cứng nhắc vào khách sạn. Qua hành lang kính, họ bước vào thang máy, lên tầng năm, theo hành lang lát đá granit màu đen, rồi vào văn phòng.

      Cánh cửa chạm khắc màu bạc đóng lại trước mặt, A Ảnh dám bước vào trong, nhưng cũng đành lòng bỏ . Lát sau, tiếng thủy tinh vỡ vọng lên từ văn phòng yên tĩnh, tiếp đó là tiếng đồ đạc bị ném xuống sàn. A Ảnh vẫn dám bước vào trong, tiếp tục đứng lặng ngoài cửa.

      rất lâu chứng kiến ông chủ tức giận đến mức này. Lần trước nghe bác Hải , sau hôm dự tiệc, Thượng Linh làm ông chủ tức giận vì chuyện tiền bạc, lệnh cho tuần được xuất trước mặt .

      Đó chỉ là những lời trong lúc tức giận, nhưng ngờ lại tưởng , tránh mặt tuần gặp làm Diệp Thố tức giận khủng khiếp. Về sau dự án hợp tác với nhà họ Tống vì thế cũng đổ bể theo.

      Lần này cũng lại đúng lúc khách sạn có dự án mới, xem chừng dự án đó lại gay go rồi. Nhưng A Ảnh tính nhầm, chỉ lát sau, cửa văn phòng mở ra, người ngồi trong phòng như biết A Ảnh đợi ở bên ngoài từ lâu, lên tiếng: “Liên hệ với thành phố B cho tôi! Tôi cần chỉ định người phụ trách đàm phán dự án mới.”

      Căn hộ hạng sang trong khách sạn năm sao quả là tuyệt vời, cả hai tầng đều có ban công lộ thiên rất lớn với phong cách sang trọng, tao nhã. Nhưng điều khiến Thượng Linh thích nhất chính là cây piano đặt bục pha lê hình tròn ngay trước cửa sổ.

      Tất cả đều do khách sạn chuẩn bị riêng cho Phong Duy Nặc. Theo giao ước, mỗi tuần đều đến đây học đàn cùng ngày, nụ hôn đổi lấy tiết học.

      Cho đến ngày hôm nay, hôn lên má bốn, năm lần. Mỗi lần đều chỉ qua loa như chuồn chuồn đạp nước, lần nào cũng bị Phong Duy Nặc trêu chọc còn chẳng bằng nụ hôn xã giao bạn bè chào nhau ở Vienna.

      Nhiều lần như vậy, Thượng Linh cũng mặt dày thành quen, mở nắp hộp đàn, để sách lên , bước đến trước cửa sổ, chuẩn bị kiễng chân lên hôn . đưa tay ra chặn, nụ hôn của rơi ngay vào lòng bàn tay . Đúng lúc Thượng Linh hiểu gì, từ từ kéo lưng lại, cả người gần như chạm hẳn vào .

      Gương mặt khôi ngô với nụ cười tuyệt đẹp ngay trước mặt , đôi mắt màu nâu đậm như suy đoán: “Trước đây em chàng đó phải ?” Cho dù để ý đến những tin đồn, những người lấy cớ dọn phòng đến đây cũng chuyện với .

      muốn biết sao?” cười.

      “Em thử đoán xem!” nhìn , mặc dù vẫn cười tươi nhưng hiểu sao cảm thấy có sức ép vô hình.

      Cảm giác ấy khiến Thượng Linh hơi khó chịu, đập vào bàn tay đặt lưng mình: “Được rồi, mau dạy em chứ! Buổi tối em còn phải với Mễ Mễ đến cuộc hẹn hai đôi!”

      Bàn tay lưng Thượng Linh càng siết chặt hơn, lúc vẫn ngờ ngợ, nghiêng đầu, cúi xuống : “Em rồi, còn phải đến cuộc hẹn đó sao?”

      Mùi thuốc lá thoang thoảng hòa lẫn mùi nước hoa cạo râu mê hoặc, nhàng lan tỏa đôi môi ngay trước mặt .

      Thượng Linh cởi áo khoác ngoài khi vào phòng, cảm nhận được hơi nóng từ những ngón tay qua lớp áo len mỏng. Gương mặt chăm chú, dịu dàng, nụ cười vẫn ngọt ngào như thường lệ, nhưng vẫn cảm nhận rất có điều gì đó khác thường.

      Giống như lời chất vấn và bất mãn sau nụ cười tỉnh bơ, bao trùm cả người từ xuống dưới. Thượng Linh bỗng khô cứng miệng, ra sức né tránh : “Mau học thôi!” Vừa dứt lời, tóm lấy gương mặt , vẻ nghiêm túc trong đôi đồng tử màu nâu đậm ấy nhất thời làm sợ hãi.

      “Nụ hôn ngày hôm nay đâu?” sát lại gần hơn, đôi môi rất gần môi : “ hôn lên má, hôn ở đây!”

      Hơi thở như trêu chọc, ánh mắt vẫn khóa chặt , Thượng Linh chỉ cảm nhận được sức nóng tê dại từ sau lưng mình, người mụ mẫm , gần như đứng vững nổi.

      “Đừng có dụ dỗ em!” Thượng Linh nghiến răng.

      dụ dỗ em đấy!” vòng chân, quay người ôm Thượng Linh, đẩy sát vào tấm kính cửa sổ, nâng cằm rồi bất ngờ hôn lên môi .

      Thượng Linh kinh ngạc mở to mắt, vừa vùng vẫy bị cắn mạnh đau đến tê dại, nhưng ngay lập tức lại vội vỗ về . Nụ hôn của vô cùng mềm mại, uyển chuyển như muốn xâm chiếm đến tận sâu thẳm linh hồn .

      quả là rất biết cách hôn. Ít nhất là người sành sỏi và thành thạo nhất trong số những người đàn ông mà Thượng Linh từng hôn. biết cách hôn sao cho tuyệt vời nhất, biết lúc nào cần trêu chọc, lúc nào cần rút lui.

      Khi nụ hôn kết thúc, thấy khẽ bên tai khi còn hổn hển: “ quan tâm trước đây em từng bao nhiêu người. Bắt đầu từ bây giờ đều phải quên hết ! Từ nay về sau chỉ được phép có mình .”

      Đây lần thứ ba Thượng Linh phân tâm khi tập đàn, những ngón tay nặng nề di chuyển rồi tự động ngừng lại. nhìn chằm chằm vào bản nhạc, ngây người ra, tài nào tập trung được tư tưởng. lúc sau, thở dài, thu dọn sách vở, đậy nắp đàn lại rồi đứng dậy ra về.

      Xe của Phong Duy Nặc đợi sẵn ngoài cửa hiệu đàn. Có vẻ định sống lâu dài tại thành phố S, nên mua xe. Là chiếc Lexus màu bạc, tuy phải loại xe quá xa xỉ, nhưng cũng thuộc vào hàng cực tốt.

      Thượng Linh giả vờ như thấy , định lẻn nhưng ngờ xe chắn ngang trước mặt. hạ cửa kính, cười : “Lên xe , đưa em về!”

      đường về, dựa người vào cửa xe, dù Phong Duy Nặc có nghịch tóc thế nào, vẫn lời. Thái độ Thượng Linh khiến thấy ngán ngẩm, đáng lẽ phải có thái độ khác chứ. Về đến chung cư, ôm chồng sách bước xuống xe, cảm ơn như mọi khi, sau đó lạnh lùng bước lên nhà.

      Ngồi trong xe, Phong Duy Nặc thất vọng não nề. Rốt cuộc là có chuyện gì chứ? Sao đột nhiên lại quay ngoắt hờ hững vậy? Sau lần hôn , đừng là chuyện trò, đến cả nụ cười cũng chẳng thèm ban phát cho . sai ở chỗ nào chứ? Hay là vì quá vội vàng? Đúng là chẳng có nguyên tắc gì cả.

      đạp phanh, đỗ xe vào bên, quyết định lên tìm hỏi cho ra nhẽ. Nhưng khi vừa bước vào chung cư, bỗng phát ra cảnh tượng người đợi thang máy ấn cả chồng sách lên tường, ra sức húc đầu vào đó. Tình hình này… là như thế nào vậy? Phong Duy Nặc ngây người.

      Người đó mắm môi mắm lợi húc đầu lên tường, hoàn toàn để ý đằng sau có người vừa đến: “Tỉnh táo lại nào, tỉnh táo lại nào! Mày là Thượng công chúa, mày nhất định phải tỉnh táo. Chẳng qua ấy chỉ hôn có lần thôi mà! ấy cũng chỉ tỏ tình có lần thôi chứ có gì to tát đâu! Có đáng để mày ngày nào cũng hồn xiêu phách lạc như vậy ? Mày nhất định phải giữ vững lập trường, thể trơ tráo đương vô nghĩa thế này được. Mày còn phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm trọng đại nữa. Phải nuôi ông bố bại liệt, nuôi thân mày, lại còn mua mỹ phẩm dưỡng da và thực phẩm bổ dưỡng, và còn chi phí cho “Hữu duyên thiên lý” nữa… Mày phải tiếp tục con đường gian khổ tìm “sổ gạo” dài hạn. Tuyệt đối được phép sa ngã như thế!...”

      Phong Duy Nặc đúng là giở khóc giở cười, cứ tưởng sau hai tháng bên nhau quen với Thượng Linh của tại, ai ngờ vẫn bị làm cho quê mặt.

      cố nén cười, giọng tỉnh bơ: “Ai là người thể là “sổ gạo” dài hạn của em chứ?”

      Thượng Linh kinh ngạc quay đầu lại, đánh rơi cả tập sách xuống đất.

      Chuyện giữa Thượng Linh và Phong Duy Nặc bắt đầu theo cách kỳ lạ như vậy. Mễ Mễ từng khuyên nhủ , cũng từng cảnh cáo , nhưng ràng tất cả đều vô dụng. Thực ra Mễ Mễ hề biết Phong Duy Nặc có vị trí như thế nào trong những năm tháng niên thiếu của Thượng Linh.

      kiêu ngạo hống hách, liều lĩnh bất kham. là công chúa còn là hoàng tử. Tất cả mọi người đều tưởng hai người tương xứng với nhau vì lý do ấy, nhưng điều thích ở chính là con người giấu sau vẻ ngoài dịu dàng giả dối đó. Suy cho cùng, khi mười sáu tuổi, hoàn toàn lòng, muốn níu giữ nên chủ động ra tay. Nhưng cuối cùng vẫn ra , lời từ biệt, vội vàng chạy trốn khỏi gia đình . Dù Thượng Linh có giả vờ như quan tâm hình bóng ấy vẫn khắc sâu trong tim.

      Vì vậy dù thế nào chăng nữa Mễ Mễ cũng thể hiểu được.

      Thực ra, Phong Duy Nặc chính là mối tình đầu của Thượng Linh. Mối tình từng làm trái tim lỗi nhịp, từng khiến có những hành động ngớ ngẩn. Giờ đây dù có mạnh mẽ đến mức nào, cũng thể cưỡng lại những giấc mơ trong sáng nhất của người con . Niềm vui ấy khiến Thượng Linh như vút bay, đến nỗi bỗng thấy vừa lòng với tất cả mọi người trong phòng đối ngoại. Chỉ trong thời gian ngắn, tất cả mọi ác cảm đều biến mất, nụ cười luôn nở môi, ngọt ngào đến nỗi bao người đều xao xuyến khi thấy .

      Tình hình vẫn tiếp tục duy trì đến hai tuần sau đó.

      Tháng Mười Hai, thời tiết quá lạnh, trong lúc chuẩn bị quà giáng sinh, Thượng Linh thấy bức ảnh chồng tài liệu cần photo khiến vô cùng bất ngờ.

      Sau hồi mè nheo vặn hỏi chị Thái Hoa, biết được người trong ảnh chính là người phụ trách đàm phán dự án mới với VIVS, vừa từ thành phố B đến. ngày trước, người này vào ở tại phòng tổng thống của VIVS.

      Rốt cuộc, năm tháng qua có thể khiến người thay đổi nhiều đến thế sao? Trong quãng đường ngắn ngủi chạy đến phòng tổng thống. Thượng Linh liên tục tự hỏi điều này, chợt nhận ra mình lún sâu vào mớ bòng bong.

      hề do dự, gõ cửa mạnh khi thấy biển số phòng 1818. Người ra mở cửa là A Ảnh, hơi ngạc nhiên khi nhìn . Thượng Linh đẩy ra, bước vào phòng, hai người trong đó ngồi ghế sô pha ngoài phòng khách.

      Diệp Thố vẫn chưa đặt cốc cà phê trong tay xuống, khi vào có gì đó vừa thoáng qua mắt . Thượng Linh bước đến gần sô pha bên phải, người phụ nữ ngồi ghế tươi tắn, ăn mặc sang trọng, lịch thiệp, chỉ có những vết nhăn mờ mờ ở đuôi mắt để lộ tuổi tác của bà.

      Đó là người chưa từng gặp lại kể từ năm mười bảy tuổi. thốt lên tiếng: “Mẹ…”

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Hồi 23: Liên quan đến bí mật thứ hai


      A Ảnh càng ngày càng cảm thấy, bắt đầu hiểu nổi ông chủ của mình. thay đổi ấy bắt đầu kể từ khi Thượng Linh xuất .

      Augus trước đây, lạnh lùng hờ hững, phần lớn thời gian như bức tượng điêu khắc hoàn hảo tì vết. Khi đàm phán với người khác, thỉnh thoảng cũng mỉm cười, nhưng nụ cười xã giao nhạt nhòa ấy tuy đẹp nhưng lại vô cùng xa cách. luôn luôn giữ khoảng cách hợp lý với người khác, gần gũi mà cũng chẳng cách xa.

      Augus thích tiệc tùng, thích những nơi ồn ào, lại càng thích đẹp. Những khi rảnh rỗi thường ở nhà đọc sách hoặc chơi đàn.

      Augus biết chơi đàn, tuy A Ảnh nghe chơi đàn mấy lần khi đến chung cư, nhưng lần nào cũng chỉ lặp lặp lại bản nhạc. A Ảnh am hiểu nhạc, nên cũng biết đó là bản nhạc gì.

      Kể từ khi Thượng Linh xuất , cuộc sống của Augus dần trở nên phong phú. Trong hàng loạt những buổi tiệc tiếp nối, Augus luôn cùng Thượng Linh. Nhưng Thượng Linh lại hề hay biết, thay đổi ấy của Augus khiến A Ảnh kinh ngạc đến mức nào. Càng về sau, bộ mặt lạnh lùng của Augus rất hay sụp đổ, đến cả A Ảnh cũng nhiều khi trở thành đối tượng trút giận của .

      A Ảnh biết, chắc chắn trước đây Augus và Thượng Linh từng quen nhau, và có lẽ giữa hai người từng xảy ra chuyện gì đó. cũng hiểu, với tính cách quá lạnh lùng của ông chủ, chưa chắc phụ nữ thích. Sau vụ nhảy vực, A Ảnh sợ hãi trước cách Thượng Linh kiên quyết cự tuyệt Augus. Mặc dù lúc ấy từng thương hại , nhưng sau cùng vẫn đứng về phía ông chủ của mình. Dù sao nữa, người bị cự tuyệt là Augus.

      Việc Augus đột nhiên quay lại lạnh lùng như trước sau khi tận mắt chứng kiến Thượng Linh và Phong Duy Nặc ôm nhau khiến A Ảnh hoài nghi. ràng rất đau khổ, sao đột nhiên lại có thể tập trung vào công việc được?

      Cho đến tận lúc này, thấy Thượng Linh hoang mang sợ hãi gõ cửa phòng tổng thống, nghe thấy tiếng gọi khẽ mà thốt lên, A Ảnh mới dần vỡ lẽ.

      Rất lâu sau, khi việc rồi, tình cờ có lần nghe ông chủ câu như sau: “Tôi quyết để lần thứ hai trơ mắt nhìn ấy bên cạnh người đàn ông khác.”

      Lúc đó, tay Augus cầm chiếc ly thủy tinh sáng bóng, đôi đồng tử đen láy chăm chú nhìn cảnh đêm qua kính cửa sổ, bỗng nhiên nở nụ cười vô cùng nhàng đẹp đẽ. với A Ảnh: “Cho dù bỉ ổi nhưng vẫn còn hơn để tuột mất.”

      Đến lúc này, A Ảnh mới thực hiểu phần nào tâm tư người đàn ông phục vụ bao năm nay.

      ©STENT: http://www.luv-ebook.com
      Thượng Linh luôn biết mẹ mình vẫn ở trong nước. mười năm kể từ khi bỏ nhà ra , mẹ chưa từng liên lạc với lấy lần. Người sai là cha, mẹ bỏ rơi, chẳng thèm đoái hoài đến cha khi ông gặp nạn là đúng. Chỉ có điều, dường như bà quên mất mình vẫn còn con nữa.

      Lúc này, chỉ còn lại hai mẹ con trong phòng khách căn hộ tổng thống. Diệp Thố đứng dậy ra ngoài sau khi thấy gọi “mẹ”. Lúc ngang qua, ngừng lại, hơi do dự đưa tay vỗ lên vai rồi bỏ xuống ngay.

      Mẹ con gặp lại, tưởng rằng mình khóc, hoặc ít nhất cũng run rẩy ôm chặt lấy mẹ. Hỏi mẹ bao năm qua đâu? Có còn nhớ mình vẫn còn con này hay ?

      Nhưng ngay lập tức, Thượng Linh nhận ra những hành động sướt mướt ấy giờ đây còn phù hợp với mình. Bà có thể trở thành đối tác của VIVS, kinh tế chắc chắn phải ổn định.

      Mẹ sinh từ khi còn trẻ, tính ra năm nay cũng chỉ bốn mươi bảy tuổi. Trông bà có sức sống hơn xưa nhiều, thần thái nhõm, hết hẳn vẻ đanh đá sắc sảo của ngày xưa. Bà cởi mở với : “Ngồi xuống đây!” Tư thế vô cùng khoan thai, điềm tĩnh giống như người mẹ thực , nhưng Thượng Linh lại thấy bứt rứt khó chịu. Tự nhiên xồng xộc chạy đến, là mất mặt, ngu xuẩn hết chỗ .

      Sau mấy câu nhạt nhẽo vô vị kiểu như: “Con dạo này có khỏe ?” “Con vẫn khỏe!” “Ừ! Vậy được!”, tất cả nhiệt tình hào hứng của Thượng Linh đều tan biến. nhìn người phụ nữ sang trọng sô pha, nôn nóng đứng dậy bước ra khỏi phòng. Lúc ra, vờ như thấy, cố giẫm mạnh lên đôi giày cao gót đắt tiền của bà.

      Thượng Linh trốn làm, chạy đến cửa hiệu đàn, nện mạnh lên những phím đàn, trút hết mọi căm giận lên đó. Nhưng hành động ấy giúp thấy thoải mái hơn, ngược lại càng khiến tâm tư thêm buồn bực. đành chạy về khách sạn, lao mạch đến tận tầng năm, đẩy toang cánh cửa chạm khắc màu bạc.

      đập mạnh tay lên bàn làm việc của : “ mau xem! biết chuyện của bà ấy từ lúc nào?”

      Sau bàn làm việc, Diệp Thố nghiêng đầu, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn rồi lại cúi xuống tập trung vào tài liệu trong laptop.

      Thượng Linh bước lên gập mạnh laptop lại, ấn xuống vai , quay cả người lẫn ghế về phía : “ đừng có với tôi, đến khi gặp đối tác, mới biết đấy là mẹ tôi!”

      vẫn chưa trả lời , điện thoại bàn đổ chuông, chỉ “ừ” tiếng, sau đó kéo rời khỏi phòng.

      đâu chứ!” vội kêu lên.

      ăn!” thốt lên hai tiếng, thấy nhìn mình có vẻ ngỡ ngàng, nên tiếp: “ với mẹ em, có muốn ?” Những ngón tay thon dài tuyệt đẹp hướng về phía .

      !” lắc đầu, chưa đầy ba giây sau lại vội vàng đuổi theo: “… Đợi tôi với!”

      Thực ra còn chẳng bằng . Tính ra, lúc chiều còn có mấy câu chào hỏi nhạt nhẽo, trong bữa cơm này như người vô hình. Sau này, Thượng Linh từng với Mễ Mễ, lúc đó thực nghi ngờ phải chăng mẹ có phải là người sinh ra hay ? Bị đối xử còn thê thảm hơn cả lọ lem, hoàn toàn bị gạt sang bên, khiến tức tối trút giận vào đống thức ăn mà no căng bụng.

      Mễ Mễ: “…”

      Tuy rất buồn bực, nhưng mấy ngày sau vẫn tiếp khách cùng Diệp Thố. Khách này là mẹ , Thượng Linh đoán chừng có lẽ chẳng có mấy người từng gặp phải mối quan hệ kỳ quái này. Mấy ngày chạy ngược chạy xuôi, khi Phong Duy Nặc gọi điện đến, mới nhận ra mình bỏ quên học đàn.

      Đáng lẽ hôm nay đến học đàn chỗ , thấy giọng nhàng hỏi mấy giờ qua, mọi bực tức trong lòng dường như tan biến hết. Cũng chẳng cần để ý ngồi ăn cùng mọi người, liên tục nũng nịu với qua điện thoại.

      qua sao? mấy ngày liền gặp em, dạo này bận gì vậy?”

      “Cũng có gì, chỉ bận chút việc thôi! Tại cả đấy, người ta chẳng nhớ gì cả, giờ nghe giọng , lại muốn gặp đây này!”

      sao?” Giọng trong điện thoại ngừng lại: “Vậy bây giờ đến đây !”

      “Giờ bận rồi! Thế này nhé, đằng nào cũng sắp Giáng sinh rồi, chúng mình hẹn gặp nhau hôm ấy nhé! Với lại, em có món quà bất ngờ dành cho .”

      “Còn tuần nữa mới đến Giáng sinh.” ràng hài lòng với câu trả lời của , dường như định gì đó, nhưng lại tiếp tục giọng dịu dàng, dặn dò mấy câu rồi gác máy.

      Thượng Linh cất điện thoại vào túi, vừa ngẩng đầu lên thấy ngay đôi đồng tử đen tối như màn đêm. nhìn chăm chú như suy nghĩ, gì rồi lại quay .

      ***

      Sau nhiều lần gặp nhau như vậy, cuối cùng đến hôm, Thượng Linh cũng nhận được cuộc điện thoại của mẹ, bà muốn gặp chuyện.

      Lúc đợi mẹ trong quán trà, ngờ Thượng Linh lại thấy mình hơi căng thẳng. Nhưng tất cả những bồn chồn, chờ mong đều tan thành tro bụi khi mẹ ngồi xuống bắt đầu chuyện.

      : “Hôm nay mẹ tìm con, vì muốn bàn chuyện con và Phong Duy Nặc. ngắn gọn, mẹ hoàn toàn tán thành chuyện này, hy vọng con mau chóng chia tay cậu ta!”

      Thượng Linh nhìn bà, bất chợt mỉm cười: “Con muốn biết, mẹ có quyền gì với con mẹ đồng ý? Mẹ đột nhiên bỏ con ra suốt mười năm trời. Mười năm sau mẹ dựa vào đâu để ba chữ đồng ý?”

      “Cậu ta hề lòng với con!” Sau hồi nhìn , mẹ - Bao Tây Tình câu chẳng liên quan gì: “Thực ra con còn có em trai.”

      Thượng Linh cau mày, bà lại tiếp tục : “Nó năm nay tám tuổi, ở thành phố B. Phong Duy Nặc hề với con phải ?” Bà khuấy cà phê, đưa lên miệng nhấp hơi: “Thực ra, ngay từ khi bắt đầu xuất ở đây, Phong Duy Nặc chẳng hề lòng. Cậu ta tìm con, vì cậu ta căm ghét mẹ. Cậu ta cố tình qua lại với con để trả thù mẹ.”

      Tiếng lách cách khi mẹ đặt tách cà phê xuống bàn cùng với câu tiếp sau đó như ngọn lửa đốt cháy trái tim .

      : “Mẹ kết hôn với Phong Quốc Kỳ.”

      Mẹ lấy Phong Quốc Kỳ, cũng chính là cha của Phong Duy Nặc. ra đây là lý do mười năm qua mẹ chẳng hề liên lạc với . Mẹ sợ cuộc sống trước đây ảnh hưởng đến cuộc sống tại.

      Giây phút này, Thượng Linh chỉ cảm thấy người phụ nữ ngồi trước mặt xa lạ đến đáng sợ. Người sinh ra , nuôi dưỡng , sống cùng mười bảy năm trời, cho dù mười năm qua bặt vô tín, biết mẹ ở nơi đâu, nhưng tận sâu thẳm trái tim mình vẫn chờ đợi ngày được gặp bà. Nhưng giờ phút này, chỉ ước gì mình chưa từng gặp lại.

      “Kể từ ngày đầu tiên mẹ lấy Phong Quốc Kỳ, Phong Duy Nặc thích mẹ, thậm chí còn vô cùng căm hận mẹ. Mẹ biết ngày hai đứa con rất thân thiết, nhưng bao năm trôi qua, con hiểu gì về Duy Nặc bây giờ.”

      Thượng Linh nhìn mẹ, bỗng cười nhạt: “Đúng vậy! Mười năm rồi, đến cả người mẹ sinh ra con, nuôi dưỡng con mà con còn hiểu nổi nữa là.”

      “Con tin hay , mẹ cũng có cách nào ép buộc. Nhưng dù gì mẹ cũng là mẹ của con, mẹ bao giờ lôi chuyện của chính con mình ra làm trò đùa.” Mẹ khẽ nhíu mày tiếp: “ biết con từng nghe đến cái tên Ôn Nhược Đồng bao giờ chưa?” Mẹ cho biết Ôn Nhược Đồng là người cũ của Phong Duy Nặc. Trước đây vì công việc bận rộn nên hai người thường xuyên phải xa nhau, lúc chia tay khi lại tái hợp. Chính xác hai người chưa thực chia tay.

      Tuy bà lấy Phong Quốc Kỳ, nhưng Thượng Linh vẫn là con bà, bà thể trơ mắt đứng nhìn bị lừa dối như vậy.

      “Mẹ có ý gì khác, chỉ là muốn con phải người lòng.” Cũng giống như bà, lận đận cả nửa cuộc đời, thành người đàn bà chua ngoa đanh đá nhưng trước sau vẫn chẳng giữ nổi trái tim chồng.

      “Thấy mẹ quan tâm lo lắng, con thấy vừa mừng vừa lo khi được thương như vậy. Chỉ có điều, mười năm rồi, mười năm sau mẹ mới nhớ mình vẫn còn đứa con này, con vô cùng hoảng sợ vì quan tâm này của mẹ.” Thượng Linh từ từ đứng dậy, nụ cười tươi rói môi: “Cảm ơn những lời khuyên chân thành của bà ngày hôm nay, Phong phu nhân!”

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Hồi 24: Bắt cá hai tay


      Mễ Mễ thấy mấy ngày nay Thượng công chúa hơi chán chường, nhưng dò hỏi mấy lần vẫn tìm ra được nguyên nhân. Vì chuyện này, Mễ Mễ bức bối mãi trong lòng, thầm nghĩ nhất định phải bắt Thượng Linh tự ra xem có chuyện gì.

      Ngày hôm đó, Mễ Mễ rủ Thượng Linh ăn, định chuốc cho Thượng Linh say mèm còn tiện đường tra hỏi. Kết quả là Thượng Linh chưa say, Mễ Mễ say, đập bàn đập ghế trong tiệm lẩu muốn tìm A Ảnh.

      Thượng Linh khuyên được Mễ Mễ, cuối cùng vẫn để Mễ Mễ gọi cho A Ảnh.

      ngờ mười phút sau Mục Ảnh xuất tại tiệm lẩu. Hai người đỡ Mễ Mễ say loạng choạng bước ra khỏi tiệm, ở phía đối diện bên kia đường có chiếc Porche màu xanh đỗ. ràng là A Ảnh đến mình.

      Ông chủ của A Ảnh nhân cơ hội này cũng bước đến, thậm chí còn hào phóng đưa xe cho A Ảnh lái đưa Mễ Mễ về. Còn đỡ Thượng Linh cũng ngà ngà say, chầm chậm bước trong màn đêm thành phố.

      Cơn gió mùa đông lạnh buốt thổi qua làm Thượng Linh tỉnh táo hơn đôi chút. Cảm nhận có người nắm chặt tay mình, khẽ dụi mắt nhìn từ cánh tay lên .

      Dưới ánh đèn, gương mặt trắng bóc tuyệt mỹ của giống như bức tượng điêu khắc, trông càng giống người .

      Khi nhận ra người trước mặt là ai, dừng lại ngay lập tức, nghiêm mặt gào lên: “Đồ râu xanh chết tiệt! Ai cho phép nắm tay tôi?”

      Diệp Thố vẫn chưa kịp phản ứng, Thượng Linh nhảy chồm lên, tóm lấy cổ cắn mạnh. Người hơi run, cánh tay vừa đưa lên bỗng ngưng lại. Đôi môi cổ mềm mại ấm áp, mang cả vị rượu ẩm ướt vương làn da khi bị răng cắn lên.

      hề đau, chỉ cảm thấy ngứa, dù sao cũng là phụ nữ lại say, dù có cắn mạnh đến đâu cũng chỉ như rỉa da mà thôi. Giống như chú mèo con nũng nịu chơi đùa thỏa thích.

      Cánh tay ngừng lại cuối cùng vẫn đặt lên vai , lại gần, gần hơn nữa, cơ thể hai người chạm vào nhau. nhắm mắt lại, để trút giận lên mình.

      Thượng Linh cắn liền mấy chỗ cổ , thế mà khi ngước mắt lên nhìn lại chỉ có mấy vết răng mờ mở xíu, còn chẳng chảy ra giọt máu nào. vừa tức tối vừa bực bội, tóm lấy hai bên gò má , kéo sang trái lại kéo sang phải.

      “A Thố chết tiệt! A Thố khốn khiếp! Dám bắt nạt ta!...” lặp lại mấy lần liền, giọng yếu dần, như nghẹn ngào: “… Đến cả cũng bắt nạt tôi. Tất cả các người đều bắt nạt tôi.” vừa gào vừa đẩy ra xa, nhưng chỉ vừa cách được chút bị kéo lại.

      Cơ thể chạm vào nhau gần đến nỗi dường như có thể nghe thấy cả từng nhịp tim đập. Cánh tay quấn chặt quanh người . Chặt đến nỗi thấy đau, khí trong lồng ngực gần như tan biến.

      xin lỗi!” nghe thấy giọng bên tai.

      Chỉ có riêng biết câu xin lỗi của mình có nghĩa gì. làm tổn thương , nhưng chưa từng hối hận khi làm như vậy. Dù cho lựa chọn lại lần nữa, kết cục vẫn thay đổi. Chỉ là vậy thôi, nhưng có nghĩa là đau đớn.

      Những ngón tay nhàng vuốt tóc . chưa từng bao giờ dịu dàng đến thế. Thượng Linh cựa quậy lát rồi ngưng lại, có lẽ do thấm mệt, tựa người vào thiếp .

      Tối đó Thượng Linh nằm mơ. Đó dường như là đám cưới, mặc váy màu trắng đứng đợi chú rể đến trong nhà thờ. Đôi chân cha như có phép màu lành, dắt tay vào trong. Ở cuối thảm đỏ, Phong Duy Nặc mặc bộ vest màu trắng đợi .

      vô cùng đẹp trai, giống như chàng hoàng tử trong truyện cổ tích. nắm tay , mỉm cười nhìn , tất cả đều hoàn hảo đến kỳ diệu. Thế nhưng, mọi chuyện lại giống như những bộ phim thần tượng vớ vẩn, đúng vào thời khắc quan trọng, bỗng có người đẩy cửa bước vào, kêu lên phản đối.

      phải là nhân vật nam phụ, cũng chẳng phải nhân vật nữ phụ, người đó là mẹ , người mẹ suốt mười năm qua bặt vô tín. Bàn tay nắm chặt bỗng buông ra, nụ cười của Phong Duy Nặc trở nên lạ lẫm, xa vời.

      Giống như mấy hôm trước, khi định về mẹ kéo lại, đưa đến hộp đêm sang trọng. ta trò chuyện rất vui vẻ trong góc của club.

      Đó là khác, cười và ôm ấy, thỉnh thoảng còn vuốt mái tóc giống như những lần vuốt tóc . Thượng Linh còn thấy ngôi sao Ôn Nhược Đồng hôn lên má , hề chối từ ôm Ôn Nhược Đồng, nhàng để tựa lên vai mình.

      Giây phút ấy, Thượng Linh thấy mình ngớ ngẩn, đứng thất thần như trời trồng mãi tỉnh táo, giống hệt những nhân vật nữ chính trong phim thần tượng.

      gọi điện cho Phong Duy Nặc, với giờ đứng ngoài cửa phòng, hỏi ở đâu. thấy đứng bật dậy, vào góc, nhàng cùng người bạn. Thượng Linh hít hơi, ngữ điệu bình thản như cũ hỏi có muốn về với ?

      “Lâu lắm rồi chưa gặp người bạn này. Hôm nay về nhà muộn lắm! Em cứ về trước ! Mấy ngày nữa ấy , đến gặp em, ngoan nhé!” Những lời thủ thỉ của người vang bên tai đối lập với cảnh tượng tàn khốc ngay trước mắt khiến trái tim băng giá.

      Thượng Linh gác máy, quay người lại: “Chúc mừng, bà thành công rồi!” nở nụ cười băng giá với người phụ nữ trung niên phía sau rồi bước .

      Có lẽ do quá tin tưởng vào những cảm giác thời niên thiếu, tưởng rằng cũng như mình, nhưng hóa ra đời này hề có hoàng tử. Những bộ phim thần tượng chỉ để lừa lấy nước mắt mọi người, trong mắt đàn ông, đàn bà đều ngu dốt như nhau cả. Chỉ toàn là mơ mộng hão huyền, cầu được ước thấy, đùa giỡn với thế gian.

      từng nhiều lần lên lớp cho những bạn dại dột vì tình. Lúc ấy năng liến thoắng, bao nhiêu lí lẽ hùng hồn cũng bởi nhân vật chính phải là . Nhưng khi đến lượt mình là người trong cuộc, lại hoàn toàn bình tĩnh sáng suốt được như lúc trước. Vì người đó là .

      Phải chăng quá nực cười khi luôn chờ đợi tình đến muộn? Vào mùa đông khi sắp tròn hai bảy tuổi, lần đầu tiên trong cuộc đời Thượng Linh nếm trải cảm giác thất tình.

      Thượng Linh tỉnh giấc vì mùi thơm lừng của trứng gà rán. Lúc trước hình như có người định gọi dậy, má, trán và cả môi đều có cảm giác mềm mại. Đó là đôi môi đàn ông.

      Thượng Linh kinh hoàng ngồi bật dậy, kéo chăn cao lên kiểm tra quần áo của mình. Chắc phải buồn chán uống rượu say ra đường tìm bừa người rồi XXOO đấy chứ?

      Vẫn còn may, kiểm tra quần áo vẫn còn đầy đủ cả, mới thở phào nhõm, nhưng ngay sau đó phát ra điều khủng khiếp khác.

      Căn phòng này rất quen thuộc! Đây… là chung cư của Diệp Thố.

      Thượng Linh lần bước vào bếp theo mùi thơm của đồ ăn. bất ngờ đập tay lên tấm cửa kéo: “ ngay! Có phải sáng nay hôn trộm tôi ?”

      Bóng người màu đen trong nhà bếp từ từ quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt bình thản của với ánh mắt tóe lửa.

      !” phủ nhận rồi tiếp: “ hôn em nhưng hề hôn trộm. định gọi em dậy, nhưng em bám lấy buông, bắt phải hôn em.”

      “…”

      Vẻ khôi hài vẫn lấp lánh trong đôi mắt bình thản: “Cũng như tối qua, em đứng giữa đường ôm chầm lấy , bắt phải đưa em về!”

      Thượng Linh tức giận, chuẩn bị nổi cáu nhưng từ bỏ ngay ý định khi thấy đĩa thức ăn bưng đến trước mặt. Trứng rán mặt, bánh sandwich lột vỏ cắt thành hình tam giác tự làm, bên trong có miếng pho mát to, ruốc và dưa chuột, còn có cả xúc xích hun khói nữa. Bữa ăn sáng thơm ngon bổ dưỡng hoàn hảo của A Thố.

      Kể từ khi bác Minh lái xe đưa cậu con trai béo ú mười bảy tuổi khỏi nhà năm mười bốn, chẳng còn được ăn bữa sáng nào khiến mình hài lòng cả.

      Diệp Thố khốn khiếp! ràng là cố tình làm vậy. Thượng Linh vừa tức giận nghiến răng nghiến lợi vừa ra vẻ ngao ngán há to miệng nuốt chỗ thức ăn ngon lành đĩa.

      “Đừng tưởng là… chỉ cần bữa sáng… là có thể… xóa sạch hết toàn bộ… ân oán… giữa hai chúng ta!...”

      “Em cứ ăn từ từ, vẫn còn cơ mà.” chỉ khẽ mỉm cười. Đây là nụ cười “thương hiệu” của Diệp Thố, nốt ruồi dưới mắt trái thoắt thoắt dưới ánh mặt trời.

      Thượng Linh chớp chớp mắt, tại sao chưa bao giờ để ý đến nốt ruồi này? Thực ra trước đây má A Thố chắc cũng có, nhưng do béo quá nên thấy như bây giờ. Nếu sớm để ý điều này, phải chăng bị bắt nạt thê thảm đến mức ấy?

      Điện thoại Thượng Linh đổ chuông ba lần trong lúc ăn sáng. Hai lần đầu nghe, chỉ nhìn qua rồi ném vào góc. Đến lần thứ ba, ngán ngẩm nhíu mày. Tính vốn thù dai, những chuyện nhặt thường ngày còn chịu thiệt bao giờ, huống hồ là chuyện tày trời như việc người bắt cá hai tay. Nhưng Phong Duy Nặc lại như vậy, cứ im lặng lảng tránh kết cục là cách mà ghét nhất!

      tự với bản thân mình, dù có chia tay cũng phải ràng, dứt khoát. Cuối cùng Thượng Linh cũng nghe điện thoại, người ở đầu dây kia hỏi ở đâu, nghe giọng điềm tĩnh đến mức lạ thường, dường như chẳng hề trách cứ gì hai cuộc gọi cố tình nghe.

      ở bên ngoài!” đáp bừa câu: “ ăn sáng với Mễ Mễ.” xong liền vặn lại , đưa người bạn lâu ngày gặp kia chơi xong chưa?

      Đầu dây bên kia bỗng im lặng lát, đợi rất lâu đến lúc như sắp chịu được định gác máy, mới lên tiếng: “À, vẫn chưa xong, có lẽ phải mấy hôm nữa. cùng đón Giáng sinh với em được rồi!”

      “Được! vấn đề gì! Dù sao Giáng sinh cũng là ngày lễ phương Tây, chẳng có gì thú vị cả!” trả lời nhanh chóng: “ cứ đón tiếp cẩn thận “người bạn” của ! Đợi hộ tống người ấy xong, chúng mình gặp nhau chuyện.”

      Lúc gác máy, Thượng Linh ấn phím điện thoại hơi mạnh, dường như cố trút hết cơn giận giữ trong lòng lên phím máy.

      Thượng Linh ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt Diệp Thố chăm chú nhìn mình, giận dữ : “Nhìn cái gì? Chưa bao giờ thấy những người gọi điện thoại cho nhau à?”

      Có chút ưu phiền thoáng qua mắt , nhưng cuối cùng vẫn kìm nén : “Đêm Giáng sinh em bận, tiếp khách cùng nhé!”

      “Quan hệ giữa và tôi còn như vậy nữa đâu!”

      “Đây là công việc, em định công tư bất phân sao?”

      “Tôi chỉ sợ lợi dụng việc công làm việc tư thôi!”

      “Tiền tăng ca gấp năm lần!”

      “Ông chủ, xin hỏi mấy giờ xuất phát vậy?” Ngay khi tự động mở miệng đồng ý, tận sâu đáy lòng mình, Thượng Linh lại nước mắt đầm đìa chán ghét chính bản thân mình lần nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :