1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ được yêu mình anh - Nam Lăng (53 hồi)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Hồi 45: tin em


      Thượng Linh gọi điện về thành phố Z trước khi tìm Diệp Thố hỏi về chuyện quá khứ. muốn chỉ vì mấy câu của Mã U mà hấp tấp chạy hỏi , chuyện năm xưa đối với bí mật.

      Diệp Minh mấy lần đầy ý, cha lại chịu , Diệp Thố cũng luôn tìm cách che giấu. Lại thêm cả những lời đến đầu đến đũa của Mã U khiến Thượng Linh vô cùng hoài nghi trong lòng. Chưa cần đến việc rốt cuộc chuyện đó là gì, chỉ riêng thái độ của mấy người này làm tò mò rồi.

      Ông Thượng im lặng lúc lâu trong điện thoại, dường như ngờ lại nhắc đến chuyện này lần nữa.

      “Con chỉ muốn biết thôi! Bố! Bố cho con , rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì?” Tuy ai cũng kín như bưng, nhưng Thượng Linh vẫn đoán ra được vài điều dựa vào trực giác: “Có phải chuyện đó có liên quan đến việc nhà mình phá sản bố? Lẽ nào…”

      “Đừng hỏi nữa!” Cha thở dài, giọng vô cùng mệt mỏi: “Biết quá nhiều điều tốt cho con đâu, chuyện quá khứ hãy để nó qua .”

      Thượng Linh chưa kịp lên tiếng, cha gác máy. Nhưng cha hề đính chính lại. Thượng Linh cắn môi. Khi ra nghi ngờ của mình, cha lời nào phủ nhận cả.

      Thượng Linh tĩnh tâm nghĩ lại mọi chuyện, mười năm qua nhà họ Diệp thay đổi đến kinh ngạc. muốn xác nhận việc quan trọng như vậy chỉ dựa vào linh cảm, nhưng muốn biết chân tướng . Bất kể là xấu, tốt gì, đều hy vọng Diệp Thố tự kể cho biết.

      Nhà họ Diệp lắm người nhiều ý, nên hôm sau Thượng Linh đến thẳng khách sạn. Sau vụ nghỉ lại khách sạn lần trước, mấy nàng lễ tân vừa nhìn nhận ra ngay, tuy chẳng vui vẻ gì nhưng vẫn thông báo lên . Văn phòng của CEO nằm tầng cao nhất của khách sạn, phải quẹt thẻ trong thang máy mới lên được. Vừa mở cửa, Thượng Linh thấy người trợ lý cắm đầu làm việc ở phòng ngoài, có lẽ nhận được thông báo, ta nhìn Thượng Linh cười rất lễ phép, giúp mở cửa phòng làm việc bên trong.

      Diệp Thố bận rộn phía sau chiếc bàn hình bán nguyệt bằng đá granit màu đen, mặt mày cau có, chẳng vui vẻ chút nào.

      rồi, em cần quan tâm đến buổi hòa nhạc từ thiện.” hề ngẩng đầu lên, những ngọn tóc đen rủ trước trán, che kín ánh mắt trong đôi mắt .

      Thượng Linh gì. Sao giờ này còn nhắc đến việc này chứ, thấy ngán hay sao?

      “Em đến vì việc khác.” ném túi lên ghế sô pha, bước đến trước bàn làm việc, chống tay lên bàn cúi thấp người : “Em muốn biết chuyện trước đây!”

      Những ngón tay thanh mảnh lật tài liệu đột nhiên ngừng lại, vẫn cúi đầu, rất lâu sau mới chậm rãi : “Trước đây chẳng xảy ra chuyện gì cả.”

      “Những lời này tống cổ được em đâu. Dường như tất cả mọi người đều biết chuyện đó, chỉ có em là người duy nhất đứng ngoài tất cả, thấy như vậy quá bất công hay sao?” Thực ra, biết rất ít về chuyện kinh doanh của cha mình. Mấy năm đầu khi gia đình vừa lụi bại, mẹ bỏ , cuộc sống của vô cùng khốn khổ. cũng từng oán hận, nhưng bao năm trôi qua, cũng sớm thích nghi với cuộc sống tại. Giờ đây quay đầu nhìn lại, hề oán hận bất cứ điều gì.

      chỉ muốn biết , dù gì hai người cũng kết hôn, có quyền được biết những chuyện quá khứ. Nếu chịu ra, dù là điều xấu hay tốt, đều có thể chấp nhận được. Dẫu sao cũng hiểu, cha cũng chẳng phải là người tử tế gì thương trường, cũng từng có ít công ty, nhà máy bị ông thôn tính. Đây cũng là hình thức khác của cạnh tranh, hề có bất kì lời oán thán nào cả.

      Diệp Thố gấp tài liệu lại, từ từ đứng dậy, cho đến khi Thượng Linh cúi xuống giờ phải ngước lên nhìn. Gương mặt lạnh lùng tuyệt đẹp của hơi mệt mỏi.

      Gần đây Diệp Thố ngủ được ngon giấc, tuy sau đó Thượng Linh quay về phòng nhưng đêm nào cũng ở phòng sách rất muộn. Có khi nửa đêm tỉnh giấc, nghe tiếng người khẽ nằm xuống bên cạnh. Cũng có lúc mơ mơ tỉnh tỉnh, Thượng Linh cảm nhận đôi tay mạnh mẽ vòng từ sau lưng, ôm vào lòng, hơi thở ấm áp khẽ vọng bên tai. Nhưng ngày hôm sau tỉnh giấc, bên cạnh trống trải. lúc nào cũng dậy sớm hơn , rửa mặt chải đầu thay quần áo, vội vã làm.

      Chiến tranh lạnh chiến tranh lạnh, thực vẫn quan tâm đến , nhưng cứ chung sống với nhau như vậy khiến rất khó chịu. Khi chưa kết hôn, còn có thể ứng phó với chuyên chế và kiểm soát của của . Nhưng thái độ lạnh lùng thành lời ấy khiến tài nào thích ứng được, cũng chẳng muốn hạ mình lấy lòng , nên đành tiến thoái lưỡng nan.

      “Em về nhà !”

      Phải đợi bao lâu, ngờ lại câu như vậy. Thượng Linh nhất thời tức giận, nhìn hỏi tiếp: “Em muốn biết chuyện năm ấy! Đến cả Mã U cũng biết, tại sao thể cho em chứ!”

      rồi, chưa từng xảy ra chuyện gì cả!” Đôi mắt đột nhiên có chút mệt mỏi và nôn nóng.

      rất khó chịu khi thấy ánh mắt ấy, định ra, nhưng lại cam lòng bình tĩnh hỏi : “Được! Vậy em hỏi lần nữa, rốt cuộc Mã U là gì của ?”

      ngẩng đầu lên nhìn, lặng lẽ thở dài: “ trả lời câu hỏi này của em lần trước rồi!”

      “Em biết, em chỉ muốn hỏi lại lần nữa!”

      “Dù em có hỏi bao nhiêu lần, câu trả lời đều giống nhau cả.”

      hố sâu ngăn cách rất lớn lặng lẽ hình thành giữa hai người. chịu gì cả. ràng hai người kết hôn, ở bên nhau, nhưng dù là quá khứ hay chuyện liên quan đến người phụ nữ khác, đều chịu cho biết. Suy cho cùng tại sao lại phải giấu diếm, lẽ nào thực tin tưởng ư?

      Thượng Linh lạnh lùng : “ chịu gì cho em biết, vậy hai chúng ta ở bên nhau cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” tay nắm túi xách, động tác ấy phần nào lên tâm trạng lúc này. thể thừa nhận, cảm giác được tin tưởng là kinh khủng.

      cảm giác lạ lùng xâm chiếm cơ thể , có đôi chút nôn nóng nhưng cảm giác cay đắng xót xa vẫn nhiều hơn. Khi quay người, cánh tay bị nắm lấy, muốn giữ lại nhưng chẳng hề gắng sức. Giờ đây đến cả níu kéo cũng hờ hững như vậy, lại chẳng bất kì lời nào. Khóe mắt bỗng cay cay, thấy mình tủi thân.

      Thượng Linh kiên cường câu: “ buông tay ra!”, đẩy rồi bước ra ngoài.

      là mất mặt, vừa rồi suýt nữa là khóc. Thượng Linh phóng như bay với tốc độ 80km/h, khi rẽ vào khúc quanh đường. Bỗng bóng người xuất trong tầm mắt, vội vàng đạp phanh, may là xe tốt nên xảy ra vụ tai nạn thảm khốc.

      Những ngón tay vẫn còn run rẩy khi bước xuống xe: “Chào “đồng chí” cao số! Vừa rồi sao chứ?”

      Người đó khẽ thở hơi, quay đầu lại, giọng thờ ơ nhưng lại có phần liều lĩnh: “ ngờ lại gặp em nhanh như vậy!”

      Thượng Linh ngẩn người: “Phong Duy Nặc?”

      liếc nhìn đầu xe cách mình chưa đến tấc, chậm rãi nở nụ cười mê hoặc: “Sát thủ xa lộ điển hình.”

      Sắp đến ngày tổ chức buổi nhạc từ thiện, Phong Duy Nặc xuất tại thành phố B cũng là việc hết sức bình thường, chỉ có điều ngờ lại trùng hợp đến vậy, gặp lại ngay đường.

      rất lâu gặp nhau, ngại ngùng lúng túng giữa hai người giảm nhiều, cả hai đều tự nhiên hơn hẳn.

      Hai người tìm quán cà phê yên tĩnh bên đường ngồi trò chuyện, sau mấy câu tán gẫu, Phong Duy Nặc hỏi về buổi hòa nhạc lần này. Suy cho cùng, VIVS là đơn vị tổ chức buổi hòa nhạc, giờ đây là phu nhân của thiếu gia nhà họ Diệp, lại chơi đàn giỏi như vậy nên tham dự buổi hóa nhạc với tư cách là khách VIP.

      “Thôi ! Em chẳng hề có chút năng khiếu về mặt này.” Nghĩ đến gương mặt như bị táo bón của thầy giáo mỗi lần nghe trả bài xong, lại thấy xấu mặt.

      “Hừ, thực ra vấn đề phải ở em.” Dường như muốn an ủi , nhưng chỉ tiếc là tìm ra nổi lí do nào phù hợp: “… Vấn đề có lẽ nằm ở người dạy.”

      “…” Tiểu Phong ơi, lẽ nào biết như vậy chỉ làm càng biết phải gì hơn sao?

      nhìn hồi, khẽ cười: “Xem chừng vẻ mặt này vẫn phù hợp với em nhất. Vừa rồi ở bên đường, có phải em sắp khóc hay ?”

      “Ăn vớ vẩn.”

      Gương mặt vô cùng dịu dàng: “Em giấu nổi đâu, cũng cần phải giấu. Hãy nhớ rằng, dù mối quan hệ giữa hai chúng ta là gì nữa điều bao giờ thay đổi.” khẽ nắm lấy tay : “Thượng Linh mãi mãi là nàng công chúa bé quý giá nhất của .”

      Ánh mặt trời chiều xa xăm nhàng phản chiếu lên người Phong Duy Nặc qua lớp kính. ngồi trước cửa sổ lặng lẽ ngắm nhìn ở phía đối diện, đôi môi từ từ hé nở nụ cười rạng rỡ.

      Ở góc đường xa quán trà, chiếc Audi màu đen đỗ. Cửa kính xe mở, màu kính xe mờ tối u, người qua đường như nhìn được gương mặt người ngồi trong xe. Trong quán trà, nụ cười của người phụ nữ vô cùng rạng rỡ ngập tràn hạnh phúc. lát sau, chiếc xe bỗng nhiên khởi động, chạy vút .

      ***

      Thượng Linh về đến tư gia nhà họ Diệp khi nửa đêm. phần do ngồi chuyện vui vẻ quên cả giờ giấc, phần vì giận dỗi. nghĩ trăm phương nghìn kế cho và Phong Duy Nặc gặp nhau, còn che giấu nhiều chuyện như vậy. Đúng là càng nghĩ đến lại càng thấy tức giận.

      Mọi người trong nhà ngủ từ lâu, cả tầng dưới chìm trong bóng tối. Thượng Linh lặng lẽ bước lên cầu thang, ánh sáng mờ mờ từ phòng sách của lọt qua khe cửa. Tiếng chuyện lầm rầm từ phòng sách vọng ra. Lại là Mã U.

      biết ta vừa thầm điều gì, giọng vốn trầm lắng của lại càng thêm nặng nề, câu ấy Thượng Linh nghe thấy rất ràng: “Những chuyện trong quá khứ, em chưa bao giờ từng hối hận!”

      Họ chuyện đó! lặng lẽ tiến lại gần, nhìn qua khe cửa, thấy hai người trong phòng sách. Diệp Thố tựa người ghế bành rộng lớn, còn Mã U ngồi cạnh , nghiêng người ôm lấy .

      đẩy ra, chỉ nhắc lại lần nữa: “Em chưa bao giờ từng hối hận…”

      Thượng Linh tức hộc máu lần nữa. là quái đản, nửa đêm canh ba rốt cuộc hai người này làm gì vậy?

      Cảnh tượng ấy làm quá đỗi kinh ngạc, rất lâu sau mới phản ứng lại được. ngờ mình lại có thể bị cắm sừng lần nữa. Mà lại còn ngay ở trong nhà mình, quá ngang nhiên, họ chẳng coi ra gì. Thượng Linh hằm hằm đẩy cửa xông vào.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Hồi 46: Ly hôn !


      Hai người ngồi ghế bành biết rời nhau ra từ lúc nào, Mã U cầm hai ly rượu vang, đưa ly cho Diệp Thố. Thấy Thượng Linh đột nhiên xuất , đầu tiên ta ngẩn người, sau đó cười gọi đến uống rượu cùng.

      Thấy vẻ mặt thản nhiên như của Mã U, Thượng Linh chỉ cảm thấy giận sôi người. Mấy giây trước vẫn còn ôm chồng , vậy mà mấy giây sau mặt mày hớn hở cười với vợ , người đàn bà này tưởng mình diễn kịch sao?

      ra !” Tuy trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản.

      Mã U hơi ngạc nhiên nhìn , dường như hiểu mọi chuyện, quay ra với : “Cậu ấy uống nhiều rồi, chăm sóc cậu ấy !”

      Cánh cửa phía sau đóng lại, Thượng Linh đặt túi xách xuống, bước đến bên bàn sách. bàn chai rượu vang uống cạn, chai vơi nửa. ngồi thẳng người dậy, đôi mắt mệt mỏi ngà ngà say. Dưới ánh đèn vàng mở ảo những đường nét gương mặt càng được phác họa rệt hơn, dường như chất chứa bao nỗi độc nhưng lại đẹp đến nghẹt thở.

      Nhưng cứ nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, để người phụ nữ khác ôm mình, Thượng Linh lại thấy vô cùng tức giận. Những chuyện quá khứ có thể chịu đựng được, nhưng chuyện lúc này muốn và cũng thể chịu đựng nổi.

      “Em muốn chuyện với .” Thượng Linh đưa tay lấy ly rượu giữa những ngón tay , nhưng bị túm lại, ngã ra ghế, bị ôm chặt vào lòng.

      Mùi rượu sộc vào mũi khiến nhận ra uống rất nhiều. Vẻ căng thẳng như vừa thoáng qua trong đôi mắt màu đen: “Em về từ lúc nào vậy, đứng ở ngoài bao lâu rồi?”

      muốn hỏi xem có thấy cảnh hai người ôm nhau hay ? may, thấy rồi!

      Thượng Linh nhíu mày đẩy ra: “Chúng ta chuyện được trong tư thế này, bỏ ra …” Đôi môi chặn đứng lời . Đôi môi gợi cảm còn lạnh nữa, có lẽ vì uống rượu nên rất ấm áp, ép chặt như muốn nghiền nát đôi môi .

      Hành động của điên cuồng, thậm chí còn hơi thô bạo, như muốn chặn lại những lời định , ôm sát vào lòng, kịp để cho hít thở. Thượng Linh mở to mắt, nghiến chặt răng mặc kệ muốn làm gì làm cũng để hôn. Đây là gì chứ? Vừa kể lể xong với tình cũ lại quay ngay sang lòng vợ luôn được sao?

      Hai người giằng co rất lâu, cuối cùng tài nào khuất phục nổi . đột nhiên dừng lại, hơi thở gấp gáp, căn phòng yên tĩnh đến kì lạ, từ từ lên tiếng: “ có gì cần với em về chuyện vừa rồi ?”

      Thượng Linh đợi trả lời.

      có thấy chúng ta cứ tiếp tục như thế này vô nghĩa hay ?” Giọng lạnh lùng hơi trầm: “A Thố, em thực muốn đối tốt với . Nhưng giờ đây em nhận ra mình làm được!”

      Lúc ngừng lại, chỉ thấy tiếng tim mình đập thình thịch: “… Có lẽ chúng ta thực hợp nhau. Hôn nhân vội vàng như thế này, hai chúng ta…”

      “Đủ rồi!” gần như gào lên ngắt lời . Thượng Linh ngẩng đầu, đôi mắt đen láy giờ này vô cùng lạnh lùng băng giá.

      đừng ngắt lời em!” tức giận : “Chuyện quá khứ chịu kể cho em, chuyện giữa và Mã U cũng muốn , cái gì cũng che giấu. Cứ có vấn đề cái là lại chiến tranh lạnh, tin tưởng em. Nếu cứ tiếp tục như thế này hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.”

      lạnh lùng trong đôi mắt lan ra toàn cơ thể Diệp Thố, đứng ở đó, như đứng trong thế giới khác: “Vậy em muốn thế nào, ly hôn?”

      Ly hôn? lại có thể hai tiếng “ly hôn”?

      Thượng Linh tức giận đến mức này nhưng vẫn hề thốt lên hai tiếng ấy, lại có thể là người ra trước sao?

      “Phải! Em muốn ly hôn. Đáng lẽ nên ly hôn từ rất lâu rồi! , lẽ ra ngay từ lúc đầu em nên nhận lời . Đây hoàn toàn là sai lầm!” buột miệng rất nhiều điều, hoàn toàn hề suy tính hậu quả.

      Ánh mắt lạnh lùng u tối khiến như lạnh cả người. Mỗi lần uống rượu đều trở nên xa lạ. nắm chặt tay , đầu ngón tay như muốn cào cấu vào tận da thịt : “Xem ra, đúng là quá chiều chuộng, làm hư em rồi!”

      Thượng Linh thấy vài dấu hiệu trong đôi mắt dần u tối, vì quen với cảm giác này, biết định làm gì. Lần nào khi có chuyện cũng đều dùng cách này cả.

      Cơn thịnh nộ cuồn cuộn trong lòng Thượng Linh lan rộng đến vô bờ. ra sức vùng vẫy thoát ra trước khi cơ thể đè xuống, nhặt túi xách lên, vội chạy ra phía cửa. Dù sao Diệp Thố cũng uống nhiều, cơn say vẫn chưa qua, cơ thể nặng nề đổ nhào ghế bành.

      “Tiểu Linh…” Trước khi đẩy cánh cửa ra, có tiếng kêu rất thoát ra từ môi . dừng bước chân nhưng hề quay đầu lại, vài giây sau liền đẩy cửa bước ra.



      Hai ngày sau, tại cổng kiểm soát an ninh sân bay thành phố B. Người đàn ông khôi ngô với mái tóc màu hạt dẻ chậm rãi bước đến, với hành lý vừa ký gửi xong, cũng lấy được vé máy bay, có thể bất kì lúc nào. Người phụ nữ khẽ đáp lại tiếng, nén nổi lòng mình quay ra nhìn đồng hồ tại đại sảnh sân bay lần nữa.

      “Nếu vẫn tiếc nuối đừng nữa.” Phong Duy Nặc dịu dàng . Hôm qua khi cùng đến nhà họ Diệp thu dọn hành lý, hề thấy Diệp Thố đâu cả. Đồ đạc của được thu dọn xong xuôi, đặt trong phòng như chỉ chờ người đến lấy. Mọi việc vô cùng thuận lợi đến nỗi hoàn toàn tìm nổi lý do nào để chần chừ thêm nữa.

      Đêm đó thấy vội vã chạy đến khách sạn, vẫn tưởng hai người họ chỉ cãi nhau, nhưng ngờ mọi việc lại ra nông nỗi này.

      Nhìn vẻ mặt ông Diệp như chỉ mong sao Thượng Linh mau mau chóng chóng cắt đứt quan hệ với nhà họ. cũng hiểu ngày đúng là và Thượng Linh đối xử tốt với Diệp Thố, nhưng giờ đây khi nhìn ánh mắt của cha Diệp Thố, vẫn thấy xót xa cho . việc cụ thể ra sao chịu hé răng đến nửa lời, nhưng đoán chắc việc này có liên quan đến Diệp Minh.

      “Đợi thêm lát nữa, dù sao vẫn còn thời gian, tuy có ai nghe điện thoại nhưng gửi tin nhắn cho ấy, cũng liên lạc với Mộc Ảnh, trợ lý của ấy. ấy nhất định biết được!”

      cần phải lắm chuyện!” Thượng Linh bướng bỉnh: “Em có đợi ấy đâu?”

      “Vậy cứ coi như đợi ấy được ?” nhàng: “Thực ra em cần phải vội hôm nay đâu. Chương trình hòa nhạc vẫn chưa bắt đầu, ở thành phố B thời gian, em có thể coi như ở lại đây bầu bạn cùng , cùng ở trong khách sạn.”

      Thượng Linh bất thình lình quay người ngắt lời Phong Duy Nặc. lấy vé máy bay từ tay : “ cần đâu! Cám ơn hai ngày vừa qua! Chỉ có điều, mọi việc đến nước này, sớm hay muộn cũng chẳng thay đổi được gì. Em và ấy, hoàn toàn hợp nhau.”

      “Tiểu Linh!”

      “Cứ vậy nhé!” Ánh mắt ngầm ra hiệu cho cần phải thêm nữa: “Đây là lựa chọn của em. Nếu có thời gian, có thể đến thành phố Z thăm em.”

      sao?”

      “Vâng, em đây!” nhìn khẽ mỉm cười, quay người bước .

      hề biết tâm trạng ra sao khi ra , nhưng nhìn bóng dáng gầy gò bé dần tan biến trong biển người lúc đó, bỗng muốn chạy ngay đến đuổi theo . Nhưng cuối cùng tất cả vẫn chỉ trong ý nghĩ.

      tuần sau, bưu kiện chuyển phát nhanh được gửi đến tư gia nhà họ Diệp, người nhận là Diệp Thố. Bưu kiện được mở ra trong phòng ngủ với tấm rèm vẫn che nửa, giấy trắng mực đen, còn có cả chữ ký quen thuộc.

      lùi lại bước, sững sờ ngồi xuống mép giường, trang giấy giữa những ngón tay trắng muốt rơi xuống. Đó là đơn xin ly hôn gửi đến. Chữ ký cẩu thả ấn rất mạnh, dường như mang theo cả nỗi tức giận vô ngần. Trong bưu kiện ngoài trang giấy, còn có chiếc nhẫn… là nhẫn cưới của hai người.

      rút điện thoại, ấn cùng số máy gọi biết đến lần thứ bao nhiêu. Đầu dây bên kia vẫn chỉ có giọng nữ ghi lặp lặp lại: “Số máy quý khách vừa gọi liên lạc được.”

      Những ngón tay nắm chặt điện thoại bỗng buông lơi rơi xuống nền nhà, vang lên tiếng động nặng nề như xé ruột. Ngoài cửa sổ, những áng mây mùa thu vội trôi, tiếng gió thổi trống trải…

      ©STE.NT

      năm rưỡi sau, thành phố Z.

      Thượng Linh hoàn toàn ngờ mình lại có thể bình tĩnh thản nhiên đến vậy khi gặp Mã U. Hơn năm qua, hề có ý trốn tránh, nếu muốn tìm , nhất định tìm được.

      Nhưng bao lâu như vậy, ngờ người gặp đầu tiên lại là Mã U. Hai người gặp nhau tại trường quay nơi Thượng Linh làm việc. Sau khi trở lại thành phố Z, vì mưu sinh nên quay lại nghề cũ - chuyên gia trang điểm. quá lâu làm việc, tất cả dường như đều lạ lẫm. Nhưng cũng may, Mễ Mễ nhờ người quen giới thiệu đến trang điểm cho người mẫu bìa tại trường quay của tạp chí. có chỗ nào để dựa dẫm, buộc phải làm việc chăm chỉ, dần dần được mọi người công nhận khả năng.

      Vì tiền lương có hạn, chuyển cha mình sang phòng bệnh thông thường tại việc an dưỡng thành phố, thuê căn phòng gần đó, cuộc sống cũng tạm coi là ổn định.

      ràng Mã U còn ngạc nhiên hơn cả khi gặp lại tại nơi này.

      để mặt mộc đến đây phải ? Hình như tối qua ngủ được, hơi có quầng thâm dưới mắt, vẫn còn ít thời gian, đắp mặt nạ cho mắt trước .” Ánh mắt Thượng Linh chỉ quét qua , mau chóng tập trung làm việc.

      Ngược lại, Mã U tròn xoe đôi mắt đẹp mê hồn nhìn , ánh mắt ấy dường như muốn mới là kẻ thứ ba xen vào hôn nhân của người khác.

      Thượng Linh thấy hơi buồn cười: “Thế nào? Lâu ngày gặp, giờ mới nhận ra tôi xinh đẹp, hay là so sánh mới biết mình già rồi?”

      “Dường như sống rất ổn.” biết có phải Thượng Linh bị ảo tưởng hay , nhưng luôn cảm thấy ánh mắt Mã U nhìn lúc nào cũng chứa đựng căm thù.

      vừa nhìn có mấy cái đoán được tôi sống có ổn hay sao?” đắp mặt nạ mắt, bật đèn lên rồi lấy đồ nghề trang điểm ra: “Còn , bằng này tuổi vẫn làm người mẫu, chắc vất vả lắm nhỉ!”

      “Tôi chỉ giúp bạn tôi, nhận đồng thù lao nào cả.”

      “Cũng đúng, làm công rồi, vậy người bạn kia của cũng thể đòi hỏi người mẫu phải tài giỏi.” Vẫn là giọng điệu chế nhạo tênh.

      “Lúc nào làm việc cũng ăn với người mẫu như thế này sao?” Mã U càng lúc càng tức giận hơn.

      “Còn phải xem đối phương là ai.”

      “Tôi khuyên tốt nhất nên tôn trọng đối tác làm việc, tin tức trong nghề này lan truyền nhanh lắm!”

      “Cám ơn quan tâm, nhưng danh tiếng trong nghề của tôi cũng tồi. Ai cũng biết suy xét cả, chắc hiểu được việc gì cũng có nguyên do của nó.”

      Mã U đẩy bàn tay đánh phấn của ra, ánh mắt nặng trĩu: “Năm đó, người lựa chọn ra . Đều là người lớn cả rồi, phải biết chịu trách nhiệm về hành động của mình chứ! lựa chọn ra , hôm nay có quyền gì oán giận người khác.”

      “Vậy liệu tôi có phải cám ơn ? Cám ơn xen vào hôn nhân của người khác?” Thượng Linh đá lông mày cười: “ có lúc tôi nghĩ là người phụ nữ rất tuyệt vời, nhưng thực tôi nhìn nhầm người.”

      xuất của tôi làm thấy oan ức sao? Nếu lòng , tại sao hỏi nguyên nhân, ngay. tưởng người đau khổ là sao?”

      “Lẽ nào muốn người đó là ?” Thượng Linh cúi xuống, phủi qua miếng bông phấn giữa những ngón tay: “Xin thôi cho, tôi cười phì ra mất!”

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Phần 5: Người em nhất


      Hồi 47: Năm tháng vụt bay



      Trong phòng trang điểm ồn ào nhiều người qua lại, lặng lẽ của hai người phụ nữ tạo ra gian tĩnh lặng riêng biệt.

      Cơn thịnh nộ dần trào dâng trong mắt Mã U, nhìn chằm chằm vào Thượng Linh, giọng trầm lạnh lùng: “ tưởng là người bị hại sao? Cáu giận, hờn dỗi có ai vỗ về an ủi, nên tưởng mình mới là người đau khổ? có hiểu tình là gì ? cần cho chỉ biết nhận lại, thấy tấm lòng của người ngay bên cạnh mình… hề xứng đáng với tình của cậu ấy.”

      “Phải, tôi xứng đáng, nên tôi mới ra !” Khóe miệng khẽ nhếch, gương mặt lên nụ cười đầy mỉa mai: “Tôi rồi, đáng lẽ phải vui mừng mới đúng. Đừng ra vẻ tử tế nhìn tôi với ánh mắt “tại sao lại sống rất ổn cơ chứ?” cũng vừa hai phải thôi, trước khi tôi còn chưa giơ chân ra đá bay !”

      Mã U hơi nhíu hàng lông mày thanh tú đẹp đẽ: “ bao lâu rồi, ngờ vẫn tưởng tôi là…”

      “Muốn , im mồm, tôi có thời gian dây dưa với .” Thượng Linh ghét nhất là kiểu nửa chừng thế này, quay mặt sang Mã U tiếp tục làm việc.

      Gương mặt dưới những ngón tay vẫn xinh đẹp như xưa. Thời gian thiên vị cho ta, gần ba lăm tuổi, vậy mà làn da vẫn mềm mại xinh tươi, đôi mắt vẫn sâu thẳm như làn nước mùa thu. Mã U lặng lẽ nhìn , gì nữa.

      Sau khi chụp ảnh xong, Thượng Linh lại gặp ta lần nữa trong hành lang trường quay. Lúc hai người lướt qua nhau, thấy Mã U đột nhiên lên tiếng: “Cậu ấy ốm, nên khi đó đến kịp sân bay.”

      Thượng Linh dừng bước chân.

      “Những chuyện khác tôi muốn nhiều, nếu muốn biết tự tìm hiểu lấy. Nhưng hãy nhớ, dù mọi việc ra sao, điều tôi muốn thấy nhất là cậu ấy được hạnh phúc.” Mã U xong liền quay người bước khi chưa kịp lên tiếng.

      Mã U có thể cho rất nhiều chuyện, nhưng ta muốn . Đứng lập trường của Mã U, bất kể như thế nào Thượng Linh đều đáng được biết. Nhưng Mã U biết chuyện này người quyết định phải ta.

      Thượng Linh đứng ngơ ngác hồi, cho đến khi chuông điện thoại reo. Nửa tiếng sau, rời khỏi trường quay, leo lên chiếc BMW màu bạc vừa đến đón.

      “Mệt rồi sao?” Người ngồi ghế lái mỉm cười hỏi.

      “Vẽ vời lên mắt người khác mệt mỏi nỗi gì?”

      “Chuẩn bị xong hành lý rồi chứ?”

      “Xin người, cậu hỏi đến tám trăm lần rồi đấy!”

      Người ngồi đối diện khẽ mỉm cười: “Chẳng dễ gì mới mời được, đương nhiên phải cẩn thận rồi!”

      “Được rồi, lái xe !” Thượng Linh thắt dây an toàn, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

      Thượng Linh vừa đẩy hành lý vào phòng khách sạn. Mễ Mễ lao đến hồ hởi đón mừng.

      “Mình biết là cậu nhớ mình, nhưng thực cần phải thể quá khích như vậy đâu…”

      “Đồ vô lương tâm, thèm biết đường về thành phố S thăm mình. Nếu cậu đến khai trương khách sạn với thằng nhóc đấy, có lẽ mình chẳng gặp nổi cậu mất!”

      “Thôi xin, mình đến đây để kiếm thêm tí chút. Đừng như thể mình với cậu ta có gì ám muội vậy.” Ba ngày những hai nghìn tệ, khoản này đương nhiên phải kiếm chứ!

      “Xì, đừng có lôi bài ấy ra đây. Nếu cần chuyên gia trang điểm sao đến tìm mình, dù gì mình cũng là khóa của cậu ta.”

      “Hình như cậu học chuyên ngành kinh doanh!”

      “Có gì khác biệt chứ, đều có liên quan đến mỹ phẩm, thằng nhóc chết tiệt này quá thiên vị rồi!”

      Mễ Mễ lải nhải mãi thôi, Thượng Linh đành phải chuyển chủ đề: “Chồng cậu đâu rồi? đến cùng sao?” Ai ngờ lại chạm đúng nọc, Mễ Mễ chuyển mục tiêu, bắt đầu nghiến răng nghiến lợi nhai nhai lại về ông chồng bận rộn của . Thượng Linh nghe đau cả đầu, đúng là phụ nữ kết hôn xong ai cũng thay đổi, tính cởi mở đến thế mà giờ cũng bước vào hàng ngũ các mợ lắm chuyện.

      Cất xong hành lý, điện thoại trong phòng đổ chuông, đầu dây bên kia nhắc trước khi ăn tối đến xem qua vị trí hậu đài sân khấu catwalk, xem có cần bố trí thêm đồ đạc gì nữa .

      “Cậu cứ làm việc tiếp , khách sạn này tuyệt lắm, mình vòng xem sao, lát nữa ăn tối gặp nhau sau.”

      Sau khi Mễ Mễ , Thượng Linh thay chiếc áo dài rộng và váy ngắn, dép lê ra khỏi phòng. Hơn năm qua luôn bận rộn, lúc nào cũng chỉ công việc, chẳng mấy khi rảnh rỗi nên rất ít cắt tóc. Giờ đây mái tóc đen dài quá ngực, nhuộm, uốn đen nhánh như lụa, càng làm gương mặt nhắn thanh tú của thêm phần cuốn hút.

      Khu khách sạn nghỉ dưỡng 5 sao nằm bên bờ hồ phía đông thành phố S, diện tích rộng lớn, đầy đủ các trang thiết bị, phong cảnh tươi đẹp. Ngoại trừ khách sạn Cẩm Hoàng, đây chính là dự án đầu tư lớn nhất mấy năm trở lại đây của nhà họ Hoa, do thiếu gia nhà họ toàn quyền phụ trách.

      Vị trí đặt sân khấu catwalk là cung điện bằng kính trong suốt bên bờ hồ. Tại đây, tòa nhà hình bán nguyệt được xây dựng hoàn toàn bằng kính, có thể tổ chức yến tiệc, cũng có thể tổ chức tiệc cưới hoặc các loại hình biểu diễn nghệ thuật.

      Bên ngoài còn có sân khấu trong suốt rộng lớn kéo dài đến trước mặt hồ. Nghe khi ánh đèn đêm chiếu sáng lung linh, cung điện tắm mình trong ánh trăng đẹp như mơ.

      Tổ chức lễ khai trương khách sạn dưới hình thức biểu diễn thời trang là ý kiến của thiếu gia nhà họ Hoa. Như lời Mễ Mễ , ràng là cậu chàng lợi dụng việc công để làm việc tư, bên cạnh việc cho ai đó việc làm thêm lý tưởng, đồng thời còn chờ thời cơ tiến hành chiến dịch tấn công ba ngày hai đêm.

      bao lâu sau khi biết cậu ly hôn quay về thành phố Z, cậu ta cũng bye bye luôn người . Nhưng ai ngờ đó lại cậu ta thực , làm ầm cả lên dạo, còn đồn ầm lên là phải đến tìm cậu. Đúng là, cậu ta mắt mù rồi, sao lại thích cậu cơ chứ? phụ nữ quá lứa lỡ ly hôn…” Mễ Mễ chẳng kiêng dè gì thổn thức hồi, Thượng Linh cũng từng xa gần khi thấy Hoa Ninh quá quan tâm đến mình, nhưng dường như cậu ta định trường kì kháng chiến, xuất với tư cách bạn bè, khiến tài nào ứng phó nổi.

      Tuổi trẻ, đẹp trai, giàu có nên mỗi khi Hoa Ninh lái chiếc BMW xuất ngoài trường quay, những người mẫu khác luôn ngước nhìn, cũng thường xuyên tìm bắt chuyện. Có khi ăn, cũng cố ý đưa những người mẫu khác cùng, Hoa Ninh tiếp nhận hết tất cả những đợt tấn công mãnh liệt của các người đẹp. Sau này khi làm việc cũng thỉnh thoảng nghe mấy người mẫu có ăn uống gặp gỡ, cảm thấy mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng cuối cùng vẫn chẳng ra làm sao cả.

      Vì nhà họ Hoa vốn kinh doanh thời trang cao cấp, nên lần biểu diễn này cũng coi như khai trương tuần lễ thời trang mùa hè của chính họ. Công việc của Thượng Linh là trang điểm cho người mẫu trình diễn. Buổi diễn tiến hành vào ngày thứ hai. Ngày thứ nhất và ngày thứ ba coi như tiện thể mời qua khách sạn chơi chuyến.

      Có lẽ gần ngày khai trương, nên rất đông khách đến nghỉ tại đây. Phần lớn các phòng đều kín chỗ, đường đến cung điện bằng kính, Hoa Ninh gọi điện cho Thượng Linh, cậu có việc đột xuất có lẽ đến hơi muộn,dặn cứ trước.

      Mùa xuân năm nay nhiệt độ cao bất thường, vừa đến tháng tư mà trời nóng như ngày hè. Buổi diễn tập của người mẫu kết thúc từ lâu, cung điện bên bờ hồ giờ chìm trong im lặng, những tấm rèm màu trắng khẽ sột soạt trong làn gió. vòng trong phòng trang điểm hậu đài, kiểm tra xong có vấn đề gì, liền bước chân lên sân khấu trong suốt, tựa mình lan can ngắm cảnh hồ.

      Đúng lúc thư thái, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề ầm ĩ. Thượng Linh vẫn chưa kịp quay đầu lại, mùi rượu nồng nặc sộc ngay đến. chau mày khó chịu.

      Người đàn ông đứng trước mặt chắc uống rất nhiều rượu, mặt đỏ phừng phừng, ánh mắt lờ đờ dừng lại chiếc váy ngắn mặc.

      Váy vừa ngắn vừa bó, tất da chân, đôi chân thon dài trắng muốt lộ ra ngoài. Thượng Linh cảnh giác, lách qua ta chuẩn bị chạy .

      Người đàn ông kia chặn đường , mượn men rượu kéo lại, đôi mắt quét qua người đầy xấu xa: “ bé, sao vội thế, ha ha… mình buồn biết bao, qua đây chuyện nào…”

      Giữa ban ngày, lại dám mượn rượu giở trò với đàn bà con giá, sao khách sạn lại có loại khách hạ đẳng như thế này chứ? Thượng Linh nhíu mày vội rút tay lại, quay người định chạy .

      Dường như tên khốn kia càng thích thú hơn khi thấy Thượng Linh kháng cự, lại kéo mạnh tay lần nữa, phát nôn khi nghe những lời trong men rượu nồng nặc.

      “Em có biết là ai ? là khách Vip ở đây đấy! Đừng có mà biết phải trái thế! Ngoan ngoãn làm vui, thiếu tiền…”

      Có lẽ điều thích hợp nhất lúc này là cho cái bạt tai kết hợp cùng cú song phi đúng chỗ hiểm, nhưng giọng điệu càng lúc càng lưu manh hơn của tên khốn nạn này làm cho Thượng Linh tức giận. lạnh lùng nhếch mép, quyết định tặng cho “kỷ niệm suốt đời quên”.

      Nụ cười càng hơn, giọng dịu dàng, dụ tên dê già say rượu đến gần lan can sân khấu. Chỉ cần đến gần hơn chút, vung tay, sau đó đẩy . Kết quả, kế hoạch thành công, đúng lúc định giơ tay, giọng đàn ông quen vang đến: “Tổng giám đốc Ngô! ra ngài ở đây!”

      Người đàn ông kia bước tới, đỡ lấy người say rượu, xem chừng ta có vẻ là cấp dưới của tên say này. Thượng Linh tức tối rút tay về, chàng kia ràng biết ý đồ thực của , rối rít cảm ơn. Tên say vui nhìn thuộc hạ, lại giở giọng lưu manh dạy dỗ hồi, hành hạ mãi mới để chàng kia dìu .

      Thượng Linh hừ tiếng, coi như lão kia gặp may, quay người chuẩn bị . thấy có gì hơi khác lạ khi bước lên bậc thềm, từ từ quay đầu sang, người đó lặng lẽ đứng con đường mòn rải đá bên ngoài cung điện bằng kính.

      cũng lúc đó cảm giác của mình như thế nào, ánh mặt trời chiếu sáng từng lớp sóng mặt hồ trong vắt, càng làm tôn lên vẻ rực rỡ chói lóa gương mặt . Ngực bất ngờ nặng nề như có gì đó vừa đè nén, Thượng Linh bỗng có cảm giác khó thở nghẹn đắng.

      Xa cách bao lâu nay, hoàn toàn ngờ mình gặp lại trong hoàn cảnh này. Hai người đứng cách nhau hơi xa, lại ngăn cách qua lớp cửa kính, nhìn gương mặt lúc này ra sao, chỉ loáng thoáng cảm thấy có vẻ vui. Cũng đúng, gặp lại đương nhiên chẳng phải chuyện vui vẻ gì.

      Người đàn ông đỡ tên say ngang qua, ngừng lại cúi đầu gì đó với , thái độ vô cùng cung kính. Thượng Linh hơi giật mình, lại bước tiếp, qua cung điện kính, con đường rải đá bên bờ hồ.

      mặc chiếc áo sơ mi cổ đứng màu đen hơi bó, chiếc áo đặt may riêng làm lên thân hình cao ráo hoàn hảo. Thượng Linh dừng bước lại gần nữa, đứng cách hơn mười mét, biết tại sao mình lại bước đến đây. Chỉ vì câu ấy của Mã U: “Cậu ấy ốm, nên hôm đó kịp đến sân bay!” Hay bởi vì trước khi kịp suy nghĩ, cơ thể hành động trước?

      Khuôn mặt ấy, những đường nét ấy đều quá quen thuộc, nhưng nét mặt lại vô cùng xa lạ. Dù bốn mắt nhìn nhau, nhưng cũng tìm lại được chút cảm giác quen thuộc nào của ngày xưa. Vẻ mặt lạnh lùng, gương mặt ấy quả thực rất đẹp nhưng khi có chút biểu cảm nào, lại như bao trùm ngăn cách với mọi người xung quanh. Lạnh lùng đến nỗi như phải cùng người, đến nỗi khiến suy đoán vừa rồi của cũng hoàn toàn tan biến.

      biết bao lâu sau, có lẽ là mười mấy phút, cũng có lẽ chỉ là mười mấy giây, Thượng Linh thấy bước đến gần mình, hề do dự lướt qua . Quả nhiên, chỉ là người dưng nước lã.

      ***

      Thượng Linh về phòng khi Hoa Ninh gọi điện lại, cậu dường như đoán được đôi chút khi nghe giọng uể oải của . Khai trương khách sạn, mọi quan khách đều là người cùng giới, hơn nữa họ cậu lại quen người đó, nên cũng chẳng thông báo trước với cậu mời người đó đến khai trương.

      “Khách sạn của tôi chán ngắt thế sao, mới có lúc hết cả rồi à?”

      Thượng Linh lầm bầm hai tiếng, coi như trả lời.

      “Đừng có ru rú trong phòng nữa, mau ra đây , đến giờ ăn tối rồi!”

      “Còn chưa đến năm giờ, bữa trưa vẫn còn đầy trong bụng.” Thượng Linh nằm bò ra giường, muốn dậy, nhưng chỉ câu của Hoa Ninh đánh trúng tim đen của .

      “Tối nay làm tiệc BBQ bên bờ hồ. Khách sạn mời hai đầu bếp từ Brazil đến, có hàu nướng, dê nướng, với nhiều hải sản tươi sống vừa chở ngoài biển về, lẩu kem…”

      Năm phút sau, Thượng Linh xuất tại bữa tiệc ngoài trời bên bờ hồ. Giờ này vẫn còn sớm, thực ra vẫn chưa đến giờ ăn tối. Mễ Mễ đến từ trước, lăng xăng phụ giúp mọi người (thực ra là ăn vụng).

      Thấy đồ ăn chuẩn bị, Thượng Linh cũng tham gia vào đội ngũ “giúp đỡ” ngay lập tức. Đến khi màn đêm buông xuống, buổi tiệc chính thức bắt đầu, cả hai đều no căng bụng.

      Trong tiếng nhạc êm dịu, quan khách đến dự tiệc đông như mắc cửi, tiếng cười rộn rã. Mọi người đều rất thích những buổi tiệc như thế này, nhất là những người đẹp nổi tiếng được mời đến tham dự, vì đây là cơ hội được gặp gỡ những đại gia trẻ tuổi giàu có.

      Buổi tiệc như party hẹn hò lớn cho các đôi, mỗi người tự tìm kiếm mục tiêu, rút ngắn khoảng cách, cười tươi như hoa. còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần có mặt tại những nơi như thế này, người đó luôn trở thành tiêu điểm trong mắt tất cả các xinh đẹp.

      Liệu có người đàn ông nào hoàn hảo hơn ấy nữa ? là CEO của vương quốc khách sạn nổi tiếng trong toàn quốc - VIVS, gia sản khổng lồ, có ngoại hình hoàn hảo đến mức phụ nữ còn phải thở than, thành danh lại chút tì vết, ngoài vị hôn thê hủy bỏ hôn ước từ lâu, rất ít khi có những tin đồn lăng nhăng trai . người đàn ông hoàn hảo đến mức ấy, cho dù có phải thêm vài tỷ bạc, các này cũng cam lòng.

      Trong ánh đèn buổi tối, khi hệ thống nhạc nước laser chơi bản “Menuet” của Mozart, Thượng Linh lặng lẽ ngồi trong bóng tối nhìn .

      Ánh đèn mờ ảo mặt nước càng làm tăng vẻ mê hoặc gương mặt trắng bóc, cũng như rất lâu trước đây khi vừa đến làm ở VIVS, luôn có rất nhiều người đẹp vây quanh . lịch thiệp, từ tốn, thỉnh thoảng lại với các bên cạnh vài lời. vẫn sống tốt như thường.

      Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chuyện ly hợp dễ dàng biết bao. Có lẽ chưa bao giờ là người phụ nữ có thể đem lại hạnh phúc cho .

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Hồi 48: Coi thường


      Ngày hôm sau thời tiết rất đẹp, cảnh sắc xinh tươi hiền hòa. Từ sáng Thượng Linh tất bật phía sau hậu đài, chỉ ước có ba đầu sáu chân mới làm xuể được. bao nhiêu việc, lại còn thêm việc phát sinh ngoài ý muốn nữa. biết có phải thiên kim tiểu thư nhà họ Hoa thần kinh có vấn đề hay , hôm nay đột nhiên muốn tham gia vào đội người mẫu. Hôm nay bao nhiêu người mẫu cùng trình diễn, giờ phải sắp xếp lại cả trang phục và vị trí catwalk, cả nhà thiết kế và chuyên gia tạo hình đều tức giận tím tái mặt mày, làm thuê cho người ta nên đành phải ấm ức vắt chân lên cổ làm việc.

      ngờ thiên kim tiểu thư còn chẳng hiểu tình hình ra sao, kén cá chọn canh, làm chuyên gia trang điểm tức giận, mình đau bụng phải vệ sinh, ném son phấn ở lại chạy mất. Cuối cùng nhiệm vụ trang điểm cho nàng rơi trúng đầu Thượng Linh, Hoa tiểu thư úp úp mở mở chê bai , dù gì Thượng Linh cũng chẳng phải chuyên gia trang điểm nổi tiếng của nhà họ Hoa, nên tiểu thư tin tưởng.

      Hoa, giờ có hai lựa chọn. Hoặc để tôi trang điểm hoặc là tự trang điểm lấy!” Từ trước đến giờ Thượng Linh luôn rất bình tĩnh. Có lẽ Hoa tiểu thư cũng có phần yên tâm hơn vì vẻ bình tĩnh của , nên đồng ý để trang điểm cho mình.

      Hoa tiểu thư vô cùng hài lòng khi nhìn gương mặt dần trở nên xinh đẹp, quyến rũ trong gương, lại thêm tâm trạng vui vẻ nên ngồi buôn chuyện câu được câu chăng với Thượng Linh. có người chưa, trước đây mấy người rồi, trông thế nào, ai cưa ai trước, lúc nhau hay đâu?...

      Thượng Linh tự nhắc bản thân mình, ba ngày những hai nghìn tệ, phải cố gắng biến ta thành nàng hề.

      “Thực ra tôi kết hôn, sau đấy lại ly hôn!” Chỉ câu làm Hoa tiểu thư ngừng ba hoa ngay.

      Có lẽ thấy ngượng nên cũng an ủi mấy câu, sau đó lại tiếp: “Tuy điều kiện của cũng bình thường, nhưng nếu hạ thấp tiêu chuẩn chút, vẫn có thể tìm được người tử tế. Cũng giống như ông họ tôi, còn bỏ cả Lauria vì người phụ nữ kết hôn, lại còn lớn hơn ấy ba tuổi nữa.”

      Lauria? ra năm lần bảy lượt gọi điện thoại đến làm phiền tên là Lauria.

      đừng để bụng, tôi có ý phụ nữ ly hôn chẳng ra làm sao cả. Có lẽ người phụ nữ đó là tuyệt thế giai nhân. Hồi tôi học bên Canada có nghe hình như họ tôi đưa đến ăn cơm cùng cả nhà, biết có phải là người phụ nữ đó ?... Đúng rồi, cũng đến dự buổi tiệc khai trương khách sạn tối nay , tìm cho bản thân mình người đàn ông tử tế!” Gương mặt Hoa tiểu thư mơ màng, nhìn mình trong gương tự với bản thân: “Tôi tin, thân hình và gương mặt trang điểm hoàn hảo tì vết này lại thể quyến rũ được ấy!...” nàng lẩm nhẩm, thấy Thượng Linh gì lại bắt chuyện tiếp: “Ôi, biết Augus của VIVS ?”

      Bàn tay thu dọn dụng cụ trang điểm ngừng lại, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      biết cũng có gì là lạ, ấy là nhân vật rất kín tiếng trong giới thượng lưu. Nhưng người như ấy chắc từng có rất nhiều người đẹp, ngực tôi có hơi ?”

      Thượng Linh nhìn nàng cúp C trước mặt, lại cúi đầu nhìn mình chẳng biết gì nữa.

      Công việc kết thúc khi Hoa tiểu thư lẩm nhẩm xong những lời tự với bản thân trong gương. Khi bắt đầu chương trình biểu diễn thời trang, quả nhiên thấy ngồi ngay vị trí nổi bật nhất trong khu khách Vip. Hôm nay mặc chiếc áo sơ mi trắng, vẫn là những bộ quần áo được cắt may riêng, gương mặt đẹp trai như ngọc bình thản.

      Người nhiệt tình nhất trong số tất cả người mẫu là Hoa tiểu thư. Bộ váy dạ hội cổ chữ V khoét sâu khoe lưng trần, dáng yểu điệu thướt tha, ánh mắt say đắm ngừng hướng về Diệp Thố.

      Giây phút cúi đầu mỉm cười, trong lòng Thượng Linh như có gì đó lạnh lẽo chảy qua. ra vẫn biết cười, chỉ có điều người làm cười phải là .

      Khi gặp trong thang máy đêm qua, gương mặt vẫn lạnh lùng như xưa. khí như đông kết trong gian chật hẹp, nhìn , ngơ ngẩn cất tiếng .

      “Năm đó ốm nên mới đến sân bay có phải ? Nếu đổ bệnh, có đến sân bay ?”

      dường như vô cùng ngạc nhiên khi bất ngờ lên tiếng, cúi xuống nhìn, đôi mắt đen tuyệt đẹp nhưng lại có chút sức sống nào, lạnh băng như mắt tượng gỗ.

      đến cũng có nghĩa lý gì với em sao?” Giọng trầm lạnh cuốn hút: “Người chủ động ra bỏ rơi ở lại phải là em sao”

      “Lúc đó, và Mã U…”

      rồi, ấy có bất kì quan hệ gì với nhau, nhưng em tin.”

      cũng có tin tưởng em bao giờ đâu?” Thượng Linh bỗng thấy vô cùng giận dữ.

      Cửa thang máy mở lúc đó, nhìn về phía nữa, ngẩng đầu bước về phía hành lang trải thảm. Nhìn bóng dáng thanh mảnh rắn rỏi bước , đột nhiên chạy theo chắn đường: “Em vẫn chưa hết!”

      Diệp Thố hơi nhếch miệng cười, lạnh lùng nhìn Thượng Linh. bất chợt căng thẳng khi nhìn với ánh mắt ấy. Đến bản thân cũng biết có khi còn chiều mình nữa vậy mà lại căng thẳng ngay khi đứng trước mặt : “Thực ra em cũng biết mình định gì, chỉ có điều hai chúng ta có cần phải như người dưng như thế này ? Em muốn mọi việc như thế này, ít nhất…”

      “Ít nhất thế nào?” Gương mặt vô cùng thản nhiên: “Bạn bè? Hay là muốn phải cười giả tạo với em như khi gặp khách hàng? Thượng Linh, em quá ấu trĩ mất rồi!” liếc nhìn , lách người bước .

      Cảm giác chua xót vô vọng trào dâng trong lòng, đau đớn hơn tất cả những gì từng tưởng tượng ra. Vẫn tưởng mình có thể ra nhàng, từ bỏ chút nuối tiếc, nhưng lại chẳng được như thế. “A Thố!...” lớn tiếng gọi theo bóng dáng xa dần: “ đừng như vậy nữa được ? Lẽ nào thể bình tĩnh ngồi xuống chuyện cùng nhau? A Thố…”

      nghĩ, điều này cần thiết đâu!” hề quay đầu lại, cũng dừng bước, từ từ tan biến khỏi tầm mắt .

      Nhưng năm tháng vụt bay, khi nguôi ngoai cơn giận mới hiểu nguyên nhân thực làm mình tức giận, dần hiểu được năm đó rốt cuộc quyết định như thế nào.

      Thượng Linh chưa bao giờ từng nghĩ đến, ngày người đó thực bước ra khỏi cuộc đời . Những đêm thao thức mất ngủ, mới hiểu được thế nào là tan nát khổ đau. Mới nhận ra tình cảm trước đây với Phong Duy Nặc chẳng là gì cả. Khi người có lẽ là người đối xử tốt nhất với mình thế gian này đích thân từ bỏ, mới hiểu nỗi đau ấy kinh khủng đến nhường nào.

      Diệp Thố từng , bao giờ để điều ấy xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn là người buông tay. Hơn nữa, cũng hề níu kéo khi quay lưng bước .

      Thượng Linh luôn nghĩ, có lẽ thực chán ghét mình rồi! Chán ghét tính cách đỏng đảnh, kiêu ngạo như đứa trẻ mãi bao giờ học cách biết cho mà chỉ biết nhận lại.

      Rất lâu sau khi chia tay, Thượng Linh mới hiểu rốt cuộc mình người ấy đến mức nào. chỉ nhận ra tình ấy khi tất cả kết thúc, khi ký đơn xin ly hôn, và tháo nhẫn cưới. Khi nhận ra tất cả, người ấy giờ trở thành ký ức của

      Nhưng cuối cùng Mã U với - Năm ấy bị ốm…

      Có lẽ từ đầu đến cuối chính mới là người sai lầm. Gặp lại trong thang máy, chìm ngập trong cơn xúc động trào dâng, nhưng lại thất bại tan tành trước ánh mắt coi thường của .

      Núi sông dễ đổi bản tính khó dời, kiêu hãnh của Thượng công chúa bóp nghẹt bước chân mình khi quay người bước .

      tự bảo chính mình, lần này kết thúc rồi! Từ nay hai người trai khôn dựng vợ, giá lớn gả chồng còn liên quan đến nhau. Cuộc đời hai người chẳng bao giờ còn chung con đường nữa.

      ra, kết thúc lại là bi kịch! cúi đầu, lặng lẽ cười nhạo bản thân mình.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Hồi 49: Mặt băng rạn nứt


      Có người vừa chạm vào tay Thượng Linh, quay đầu lại bắt gặp ngay nụ cười tươi tắn rất đẹp của Hoa Ninh. Hoa Ninh hướng về phía làm động tác giả, kéo ra hiệu cho theo cậu ta. Sao Hoa Ninh lại chạy đến đây khi chương trình biểu diễn thời trang còn chưa kết thúc?

      Hoa Ninh thèm quan tâm đến bộ dạng kinh ngạc cố gắng vùng vẫy của , cũng thèm quan tâm đến tất cả khách khứa có mặt, cứ ra sức kéo .

      Trước lúc bị kéo , Thượng Linh vô tình thoáng liếc thấy ánh mắt Hoa tiểu thư chiếu từ sàn diễn xuống… rất kinh ngạc, rất mạnh mẽ. Thượng Linh nghĩ thầm trong lòng, chẳng qua chỉ phát ra “tuyệt thế giai nhân” nàng vẫn nhắc đến thôi, có cần phải xúc động đến nỗi bước nhầm đến thế ?

      vội vàng chạy , để ý đến ánh mắt chiếu thẳng vào hai người từ vị trí Vip trong đám quan khách. ánh mắt lạnh lùng quét đến còn chút ấm áp nào sót lại.

      thể thừa nhận, chàng Hoa Ninh này càng ngày càng giỏi tán hơn. Biết vui, cũng giám sát các hoạt động sau khi trình diễn thời trang, tự ý lôi ra ngoài sân quần vợt.

      Mễ Mễ thay quần áo đợi ngoài sân quần vợt từ sớm, vô cùng phấn khích vẫy tay khi thấy hai người đến. Nghe lần này chơi quần vợt có đặt cược, người nào thua tối nay phải làm theo lời người thắng . Vì là hai đấu , lại thêm quy định hạn chế việc phải làm, nên Thượng Linh hề phản đối việc đặt cọc.

      Kết quả, Mễ Mễ hảng ngày vẫn được mệnh danh là “người đẹp quần vợt” giờ lại thất bại từ khi lâm trận, hai người thua tan nát trước Hoa Ninh. Lúc sau quay về phòng, thấy bộ váy dạ hội và mảnh giấy chuẩn bị từ trước, mới biết mình bị Mễ Mễ bán đứng.

      “Mười tấm thẻ giảm giá 50% tiền phòng, giá của mình rẻ thế thôi sao?”

      “Mình chỉ nghĩ cho cậu thôi! Cậu nghĩ sang năm là ba mươi rồi! phải hàng ế mà sắp thành hàng hỏng rồi!”

      “Vậy cũng cần phải vô lý thế này chứ! Khiêu vũ ba lượt với cậu ta trong buổi tiệc, chơi bản đàn cho cậu ta nghe, lại còn nụ hôn nữa chứ!” Thượng Linh run rẩy vẫy mảnh giấy “Khiêu vũ với hôn thôi còn cho qua, nhưng còn phải chơi đàn nữa sao? Có phải là cậu biết mình chơi đàn dở đến mức nào đâu! Còn bắt mình tối nay chơi đàn trước tất cả cặp mắt đổ dồn vào thà cậu xé xác mình ra còn hơn!...”

      Oán trách cứ oán trách, Mễ Mễ kiểu gì cũng cho thoát. Trước khi trời tối ép Thượng Linh thay xong váy dạ hội, trang điểm, kéo Thượng Linh đến phòng tiệc.

      Trước khi bước vào đó, Mễ Mễ thầm vào tai : “Mình biết tối nay họ Hoa Ninh cũng mời ấy đến tham dự, nếu lát nữa cậu thấy thoải mái…”

      Thượng Linh ngắt lời Mễ Mễ: “Mình yếu đuối đến mức ấy!”

      Hoa Ninh đợi trước cửa, mỉm cười khi thấy , dường như vô cùng hài lòng về con mắt lựa chọn y phục của mình. Đó là bộ váy dạ hội hở vai màu tím đậm, tôn lên đôi chân thon dài và xương quai xanh gợi cảm. Dưới chân là đôi sandal cao gần mười phân, rất lâu rồi giày cao gót nên lại đuợc tự nhiên cho lắm.

      Tuy rất nhiều người, nhưng chẳng khó để tìm ra trong đám đông.

      luôn có khả năng đánh cắp ánh mắt của tất cả mọi người, xung quanh như đắm chìm trong vầng hào quang mờ ảo. quả nhiên người ngồi cạnh là Hoa tiểu thư, thấy và Hoa Ninh xuất cùng nhau, tuy rất kinh ngạc, nhưng ngồi cạnh mĩ nhân nên nàng có thời gian để ý việc khác, chỉ liếc nhìn qua, rồi lại tiếp tục chuyện với người ngồi cạnh.

      Ánh mắt khẽ lướt qua , rồi lại hờ hững lướt nơi khác, chẳng hề bộc lộ chút cảm xúc nào. Trong lòng Thượng Linh vẫn hơi chờ mong, nên chán nản khi thấy ánh mắt lạnh lùng ấy.

      Đành vậy thôi! Có người bên cạnh , cũng có người bên cạnh , cứ thế !

      Thượng Linh vẫn chưa kịp tĩnh tâm, Hoa Ninh quay người đứng ngay trước mặt, ngoắc tay kéo lên sàn nhảy.

      Thượng Linh ngất ngưởng đôi sandal mỏng manh cao tận mười phân, bắt đầu cảm thấy Hoa Ninh cố tình chọc tức mình. rất giỏi khiêu vũ, đây chính là sở trường của khi là thiên kim tiểu thư chuẩn mục, hề giống như lúc chơi đàn.

      Nhưng vì đôi giày cao, chưa nhảy xong lượt bị trẹo chân, còn nhân tiện tức giận đạp cho Hoa Ninh nhát. vội dìu , vừa đỡ vừa ôm bước xuống sàn nhảy.

      Thượng Linh dựa người vào tường cởi dép đưa cho Hoa Ninh: “Cậu cố ý làm thế có phải ?”

      “Có bị trẹo chân ?”

      !”

      “Sao phải tức giận thế chứ, cùng lắm là nhảy nữa, chơi đàn thôi!” Hoa Ninh kiên quyết lôi Thượng Linh đến trước cây đàn piano đặt bục kính trong suốt tại phòng tiệc khi ra sức vùng vẫy phản đối.

      Dàn nhạc công biểu diễn nhanh chóng ngừng lại, tiếng nhạc vừa ngừng tất cả các con mắt đều đổ dồn về phía cây đàn, dưới chùm đèn pha lê rực rỡ, Thượng Linh não cả ruột.

      “Bắt tôi… phải chơi đàn sao?” Thượng Linh hy vọng nhìn khóe miệng co rúm lại của mình.

      Hoa Ninh mỉm cười, vô cùng rạng rỡ, ngồi xuống bên cạnh , mở nắp hộp piano, đặt tay lên phía đàn. Giai điệu nhàng êm ái vang lên dưới những ngón tay , Thượng Linh sững sờ. chàng này biết chơi đàn từ lúc nào vậy?

      Hoa Ninh chơi bản “Walking with you” của Day dream. gần như tập trung hoàn toàn vào bản nhạc. Bản nhạc quá lưu loát, những ngón tay cũng linh hoạt, nhưng khiến Thượng Linh vô cùng xúc động.

      Bản nhạc vừa kết thúc, thở phào nhõm, tiếp đó quay đầu lại trong tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh. Thượng Linh cũng vô thức vỗ tay theo mọi người, thấy ngẩn người, liền ôm lấy vai, nhàng đặt nụ hôn lên môi . nụ hôn thoáng qua nhưng khiến cả phòng tiệc vỗ tay rầm rầm.

      Thượng Linh bụm chặt miệng, vẫn tưởng nụ hôn là nụ hôn má, lỗ to rồi!

      “Thượng Linh, thực rất thích em, hãy là bạn của nhé!”

      Tiếng vỗ tay lại nổ ra trong phòng tiệc, người vừa tỏ tình là thiếu gia nhà họ Hoa, nên hành động lãng mạn này trở thành kiện vô cùng quý giá. Quá đông người xung quanh, Thượng Linh hơi đỏ mặt, vừa tức giận vừa ngán ngẩm kéo ra theo lối cửa bên.

      Vừa thoát khỏi đám đông, Hoa Ninh hứng đủ cả trận đấm đá lôi đình của Thượng Linh. Dám lừa gạt , đúng là muốn sống nữa rồi! Hơn năm giả bộ trong sáng ở cạnh , cuối cùng lại giở ngay bài này.

      Sua hồi để tha hồ đánh chửi, Hoa Ninh nắm chặt tay : “Đừng đánh nữa, thực thích em!”

      cho phép!” vùng tay ra, tức giận bỏ .

      Đến cũng thấy mình tức giận vô cớ, hoặc có thể phải vì hành động vừa rồi của mà là vì câu “ thích em” Hoa Ninh ra vô cùng tự nhiên. Thích người, đương nhiên muốn tỏ tình với đối phương. Nhưng bất kể trước hay sau khi kết hôn, người đó đều chưa bao giờ với câu ấy.

      chân đất qua hành lang xuống đại sảnh, bước đến sân khấu bằng kính bên hồ. Tối nay ở đây có tiệc tùng, vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy rất rõ tiếng gió khẽ lướt mặt hồ.

      Phải một lúc lâu sau, Thượng Linh mới nhận ra những trận gió đêm thật lạnh giá. khẽ co vai, ̣nh quay về phòng. Dù sao cũng là tối cuối cùng, ngày mai khi quay về thành phố Z, tất cả mọi thứ đều sẽ kết thúc.

      Phía cuối con đường rải đá bên bờ hồ là một ngõ nhỏ thông đến phòng khách sạn, vì đây phải là đường chính, với lại phần lớn khách khứa đều đã dự tiệc nên vô cùng yên tĩnh.

      Mặt sàn đá granit màu sữa rất lạnh, xung quanh một bóng người, ngán ngẩm đứng đợi thang máy, cúi đầu nghiên cứu những hoa văn khắc mặt đá. Cửa thang máy vừa mở, hình như có người vừa bước ra, để ý, thẳng vào trong. Vừa bước chân vào, có người đã nắm chặt cánh tay . Người vừa lướt qua vai bất ngờ chặn bước chân lại.

      Thượng Linh nhíu mày quay đầu, bắt gặp ngay gương mặt hoàn hảo chút cảm xúc. dép nên càng bé nhỏ hơn khi đứng trước mặt . Thấy thoải mái khi cứ phải ngẩng đầu lên nhìn, vặn cánh tay ̣nh vùng ra, nhưng đã buông tay trước.

      “Em rất đơn sao?” Giọng nói đàn ông lạnh lùng đầy mỉa mai vang lên từ phía sau khi chuẩn bị bước vào thang máy, xuyên thẳng vào người : “Hay nên nói là, quá trống trải?”

      Thượng Linh bỗng quay đầu lại, dường như dám tin vào những lời vừa thốt lên từ miệng .

      “Thử nhìn vẻ mặt em lúc này xem, chẳng qua chỉ được người khác tỏ tình thôi mà, có cần phải nặn ra vẻ mặt này ?” Giọng nói lạnh lùng, từng tiếng từng tiếng một thốt lên thật rõ ràng: “Quả nhiên vẫn giống hệt như trước đây! Một buổi tiệc, một bộ váy đẹp ̣ng với một chàng giàu có, là có thể mua được cả lòng tự trọng của em.”

      trở lại bình thường sau lúc ngẩn người, cúi đầu cười buồn bã: “Thì ra trong mắt , em là loại người ấy?”

      “Vậy em tưởng mình là ai? Là công chúa? Nên cần những thứ có bề ngoài thật cao quý tô điểm cho mình? Chỉ một bản nhạc thôi mà, em muốn nghe đến thế sao?”

      “Dù thế nào nữa, bây giờ có tư cách gì nói những điều này với tôi!” biết giọng mình hơi mất bình tĩnh, vì quá tức giận: “Chúng ta đã ly hôn rồi, tôi cần phải nghe những lời đó của ! Tôi và người khác như thế nào, đến lượt bình luận.” ấn cửa thang máy một lượt nữa, vội bước vào trong.

      Cánh tay Thượng Linh bỗng đau đến nghẹt thở, khi kịp phản ứng lại, cả người đã bị kéo ra ngoài thang máy. Người nghiêng ngả khi bị đẩy lên tường, lưng áp vào mặt tường lạnh ngắt, trước mắt bỗng tăm tối vô cùng, gương mặt đàn ông lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt ngay phía .

      Sự cách biệt về chiều cao khiến dám động đậy, cảm thấy cơn thịnh nộ lan tỏa từ . Giây phút ấy, xa lạ đến đáng sợ.

      “Vội vàng đâu vậy? nịnh bợ người tình mới của em?”

      “Diệp Thố, đừng có quá đáng như thế!” muốn cãi nhau với , dù hai người còn bên nhau nhưng cũng muốn quan hệ cả hai quá tồi tệ.

      quá đáng ư? Có quá đáng bằng em ?”

      Những ngón tay nắm vai Thượng Linh dường như ́ siết chặt hơn, gần như đứng vững. Nhưng tất cả đau đớn đều khủng khiếp bằng vẻ đáng sợ đến tăm tối trong mắt Diệp Thố, hơi thở nóng rực quét qua mặt , xa cách bao lâu vậy mà, lần đầu tiên đối mặt với ở khoảng cách gần lại là trong trường hợp này.

      Cuối cùng chịu đựng được nữa thốt lên: “Rốt cuộc muốn thế nào chứ?”

      “Câu hỏi này đáng lẽ em phải tự hỏi mình ấy!”

      “Tôi làm sao mà biết được! Tôi có guốc trong bụng đâu! Bao nhiêu việc của tôi đều biết gì cả, lúc nào cũng sáng nắng chiều mưa chẳng đâu vào đâu. Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với nhưng từ chối đấy thôi! Diệp thố, tôi biết trước đây mình đỏng đảnh, nhưng đã bao lâu như vậy rồi… Tôi thực sự muốn sống một cuộc sống yên bình lặng lẽ, có lẽ tìm một người đàn ông nào tử tế để kết hôn… như vậy có gì là sai ? Hà cớ gì mà một việc đơn giản như vậy với lại trở thành một sự việc khủng khiếp đến thế cơ chứ!”

      “Sống một cuộc sống yên bình lặng lẽ ư?” khẽ nhếch môi, nhưng hề có chút vui vẻ nào trong đôi mắt ấy. nhìn rất lâu: “Em muốn nói chuyện phải ? Được! cho em cơ hội đấy!”

      đâu chứ?” Thượng linh bị kéo vào trong thang máy, các con số vụt qua rất nhanh, họ thẳng đến tầng cùng. kéo vào phòng, đẩy lên ghế sô pha, tháo nơ ̉ áo, ngồi xuống tràng kỷ.

      Ánh đèn trong phòng rực sáng, nột thất rất trang nhã sang trọng, đến cả tràng kỷ bằng kính trong suốt cũng phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

      Cả hai người đều lên tiếng, im lặng một hồi, Thượng Linh bỗng phát hiện ra một vấn đề: “Chẳng phải nên có mặt trong buổi tiệc hay sao?”

      biết tại sao câu này lại làm tức giận, cơn thịnh nộ vừa nguôi lại bừng lên.

      “Thì ra em cũng biết có mặt kia đấy!” Giọng nói hơi u ám lạnh lùng.

      Thượng Linh thầm nghĩ nói câu này chẳng phải là thừa hay sao? Vừa rồi trong bữa tiệc, rõ ràng thấy , những thấy mà còn thèm để ý, vì bên cạnh còn có một người đẹp ra sức lấy lòng . Xa cách hơn một năm qua, có lẽ danh sách những gái si mê đã đủ tập hợp thành một doanh trại.

      Thượng Linh khó chịu quay , ̣nh cùng ngồi xuống nói chuyện thật rõ ràng với , nhưng đột nhiên lại bị kéo đến đây. Lúc này thực sự biết mình nên bắt đầu từ đâu. Đúng lúc đắn đo, dạ dày lại kêu ầm ĩ.

      Thượng Linh hề đỏ mặt, chỉ khẽ vỗ bụng: “Có thể ăn gì đó trước rồi nói chuyện sau ?”

      ©STENT

      Đúng như Thượng Linh suy đoán, Mễ Mễ vô cùng kinh ngạc khi nghe điện thoại, sau đó vài phút đã vội lao đến.

      Trong gian phòng rộng lớn, chỉ có mình Thượng Linh ngồi bên cạnh bàn ăn, nhưng lại thấy chủ nhân của căn phòng đâu cả.

      “Có lẽ ấy có việc gì bận, vừa mới ra ngoài thôi!” Thượng Linh uống một ngụm trà sữa, gọi Mễ Mễ lại ngồi, ra hiệu cho Mễ Mễ ăn một ít cho khỏi lãng phí.

      Mễ Mễ hơi thảng thốt, cả một bàn đầy ụ thức ăn, từ đồ Tây, đồ Tàu rồi cả đồ Nhật đủ cả: “Cậu đói thế sao?”

      phải mình gọi đâu!” Thượng Linh giải thích: “Lúc đầu mình ̣nh đến đây bình tĩnh nói chuyện với ấy, nhưng sau đó mình đói, nên ấy gọi phục vụ phòng. Nhưng đồ ăn vừa mang lên, ấy nghe điện thoại xong rồi mất!”

      “Bọn cậu tái hợp rồi sao?” Mễ Mễ hỏi một câu làm phun cả miếng thức ăn trong miệng, lạnh lùng lườm Mễ Mễ một cái.

      “Cậu ít nói những câu kích động người khác có được ?”

      Mễ Mễ biết mình đã lỡ lời, im lặng ngồi xuống ăn cùng Thượng Linh. Hai người buôn dưa lê để ý thời gian, thấm thoát đã hai tiếng đồng hồ rồi mà Diệp Thố vẫn chưa quay lại. Thượng Linh nhìn đồng hồ tường, đứng dậy nói: “ thôi!”

      “Cậu đợi nữa sao?”

      “Bỗng nhiên mình thấy thật vô nghĩa.” uể oải đứng dây: “Mình cũng chẳng biết ở đây đợi cái gì nữa. Thôi, thôi, cùng mình về phòng thu dọn đồ đạc.”

      “Cậu về luôn bây giờ sao? Bảo Hoa Ninh đến tiễn cậu !”

      cần, giờ cậu ta đã nói rõ ràng thế rồi, nhưng mình có tình cảm gì với cậu ta, cần phải nhiều chuyện thêm. Mình tàu đêm về.”

      Mễ Mễ sau , ̣nh lên tiếng, nhưng cuối cùng chỉ thở dài lặng lẽ.

      Hoa Ninh gọi điện khi Thượng Linh tàu hỏa, chỉ hờ hững nói một câu khi nghe giọng nói nôn nóng trong đó: “Dù cậu đối với tôi thế nào nữa, tôi cũng chỉ coi cậu như bạn bè.” tắt điện thoại thật dứt khoát, nhưng trong lòng lại vô cùng chán nản.

      Khi điện thoại vừa đổ chuông, Thượng Linh vẫn tưởng người gọi đến là . Nhưng biết điều đó là thể bởi sau khi chuyển về thành phố Z, đã thay số điện thoại.

      Trở về thành phố Z, tất cả mọi việc lại như cũ. Căn chung cư nhỏ bé, công việc bận rộn, ́ ̣nh mỗi tuần một lần vào viện an dưỡng thăm cha.

      Thấm thoát đã nửa tháng trôi qua, chuyện xảy ra trong khách sạn nghĩ dưỡng ở thành phố S giờ như một giấc mơ. Sự lạnh lùng khinh thường của , cơn thịnh nộ bất chợt và những lời nói mỉa mai như chưa từng tồn tại.

      Những điều bất ngờ luôn xảy ra, nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn. Trường quay nơi làm việc nhận làm cho mấy Tạp chí cùng một lúc, ngoài việc chăm lo cho người mẫu thời trang, thình thoảng cũng phải trang điểm cho khách mời đến Tạp chí phỏng vấn.

      Thượng Linh đã nghỉ hết số ngày cho phép trong tháng khi đến thành phố S. Bây giờ công việc dồn lại, ngày nào cũng bận rộn đến tận nửa đêm. thường xuyên kịp ăn tối, thỉnh thoảng sau khi tan tầm cũng ăn đêm với mấy đồng nghiệp. Nhưng phần lớn thời gian thường mua bữa ăn nhanh trong các cửa hàng tiện lợi 24h. Dù sao thu nhập của cũng có hạn, vừa phải lo cho cuộc sống vừa gánh vác chi phí trong viện an dưỡng cho cha.

      Hôm đó, cũng như thường lệ, làm đến tận chín, mười giờ đêm mới nghỉ. Mấy ngày liền làm tăng ca, giờ đây mệt lử cả người. Vẫy tay chào mọi người, đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài khu chung cư mua một hộp cơm nắm rồi thẳng về nhà.

      Khu vực này giao thông được thuận lợi lắm, nên nhà ở cũng hơi cũ. có cửa chống trộm ở cầu thang, mỗi đơn nguyên có năm tầng, thuê nhà ở tầng cùng. Mỗi tối đều sợ hãi run rẩy khi leo lên cầu thang tối đen như mực, cảm giác ấy tối nay lại càng khủng khiếp hơn.

      Thượng Linh thẳng một mạch đến cửa nhà, rút chìa khóa ra vội vàng mở cửa. Nhưng khi vừa quay người ̣nh đóng cửa, bỗng phát hiện ra dường như cánh cửa bị cái gì đó chặn lại. vô cùng hoảng sợ, còn nghĩ nổi đến việc bật đèn lên, vơ vội cây chổi ở cửa ra vào ra sức nện thật mạnh ra ngoài.

      Đầu chổi vừa chạm vào vật gì đó, tiếng rên khó chịu vọng lên trong bóng tối, tiếp đó cảm thấy tay mình trống , có người vừa lấy mất cây chổi của .

      Thượng Linh vừa rít lên vừa quay người ̣nh chạy nhưng lại bị vật gì đó ấn lên tường, đèn bật sáng phía sau , đồng thời có người bịt miệng lại.

      “Đừng kêu!” Gương mặt người vừa đẩy vào tường u ám, bộ dạng lôi thôi lếch thếch. Thượng Linh vô cùng kinh ngạc, người đó là Diệp Thố.

      Trong căn chung cư nhỏ của Thượng Linh, phòng khách đồng thời là phòng ăn, nằm bò bàn gặm cơm nắm, tiếng nước rào rào vọng ra từ phòng tắm vì cách tốt. Nếu có thể, chẳng hề muốn tiếp đón vị khách này chút nào cả. Vừa rồi đánh bị thương bằng chổi, nhưng người toàn là bụi bẩn, mặt u ám đáng sợ, chẳng thèm để ý khi bị hằm hằm đuổi, thẳng vào phòng tắm.

      Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, tiếng vọng ra, bảo đưa cho một bộ áo choàng tắm cho thay.

      “Chỗ tôi làm gì có quần áo đàn ông.” Thượng Linh tức giận mà làm được gì cả.

      “Vậy lấy quần áo của em.” ngừng lại rồi nói: “Hoặc em có thể lựa chọn để mặc gì.”

      Nghe xong Thượng Linh lấy áo choàng tắm của mình ra ngay lập tức. Cửa chưa khóa, thò tay vào đưa quần áo cho , mùi hương sữa tắm và hơi nước nhẹ nhàng lan tỏa trước mặt.

      Vẫn là loại sữa tắm thường dùng nhưng lúc này lại có một mùi hương thật đặc biệt. Thượng Linh đóng cửa lại ngay lập tức, bò về bàn ăn tiếp cơm nắm.

      Một lát sau mặc áo choàng của bước ra ngoài. Mái tóc và đôi môi ẩm ướt, làn da trắng như sứ trước ngực thoáng một màu hồng. Nhìn bộ dạng lúc này, Thượng Linh đột nhiên ý thức được một vấn đề: “ ăn mặc thế này làm sao mà ra đường được?”

      ”Sao lại phải ra đường?”

      ra đường làm sao về nhà được?”

      “Sao lại phải về nhà?”

      “…” Thượng Linh sa sầm mặt mày: “ bị líu lưỡi hay sao hả?”

      lướt qua chung cư một lượt: “Chỉ có một phòng thôi sao?”

      “Còn phải hỏi nữa sao?”

      “Vậy được rồi, em ngủ ngoài sô pha.”

      “…” tức tối đánh rơi nắm cơm: “ có bị làm sao đấy? Giữa đêm hôm xuất hiện trước cửa nhà tôi như quỷ ám, chiếm mất nhà tắm của tôi, dùng sữa tắm của tôi, còn mặc cả áo choàng của tôi, giờ lại còn đòi chiếm mất phòng tôi. Tôi cho nội trong mười phút, thu dọn đồ đạc ra khỏi nhà tôi ngay lập tức.”

      Diệp Thố lạnh lùng nhếch mép nói: “Hình như chúng ta vẫn còn có chuyện cần nói với nhau.”

      “Bây giờ tôi muốn nói chuyện.”

      nhíu mày: “Vậy sao hôm đó em lại tự ý bỏ ?”

      “Chân mọc người tôi, tôi muốn đâu thì !” đứng phắt dậy: “ nên về !”

      “Chân mọc người em.” lạnh lùng đáp lại một câu, vào phòng, đóng cửa lại.

      Thượng Linh ngẩn tò te, vội lao lên vặn tay nắm cửa, lúc này mới nhận ra đã khóa cửa trong mất rồi.

      cuống cuồng cả lên: “ có thần kinh hả? Đây là phòng tôi, ra ngoài ngay cho tôi!”

      Diệp Thố chẳng thèm để ý đến lời Thượng Linh, ra sức gõ cửa, người bên trong chẳng có chút phản ứng nào. Hai mươi phút sau, buồn ngủ rũ rượi đành phải bất lực thỏa hiệp: “Dù sao cũng cho tôi vào lấy bộ quần áo ra thay chứ!”

      Một lát sau, cửa phòng mở ra, quần áo cùng chăn, gối được ném ra ngoài, hờ hững nói một câu đừng làm phiền nữa rồi vào phòng khóa cửa lại, gọn gàng xong xuôi. Thượng Linh tức run người ôm đống đồ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :