1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ ôn nhu mình em, Hạ Thiên - Orange Quất Tử (64c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      CHƯƠNG 5 : ƯNG THUẬN HỨA HẸN

      Bọn họ Thạch Đầu Ký, lòng vòng phố cổ lúc nhìn thấy cặp dây chuyền đôi tại mặt hàng kiểu này rất phổ biến, nghĩ người nào, nào có thể kháng cự món quà như vậy.

      Thời điểm tới, Ôn Hi Thừa trầm thấp lẩm bẩm” Tại đây pha lê đều là thủy tinh, gian dối, cùng SWAROVSKI* giống nhau.”

      (*SWAROVSKI là hãng trang sức pha lê nổi tiếng)

      Khi đó cũng chưa từng nghe qua SWAROVSKI, quay đầu hỏi ” Là cái gì? Cũng là bán trang sức sao?”

      rất nghiêm túc gật đầu” sai biệt lắm, Thạch Đầu Ký là lừa gạt người bình thường , SWAROVSKI là lừa gạt kẻ có tiền .”

      Tôi cười cười” Ừm, tôi biết rồi, đồ xa xỉ, chúng ta người bình thường mua nổi.”

      Ôn Hi Thừa cau mày, nhìn liếc mắt cái” có ý này.”

      cười chuyện, nhìn biểu lộ có chút khó chịu, tâm tình của tốt hẳn lên.



      Vòng cổ đôi bán cực kỳ chạy, định mua, nhưng tuần sau mới có thể cầm hàng, cảm thấy có chút tiếc hận, thế nhưng có biện pháp, chỉ có thể chọn lấy cái vòng tay, cũng rất được, lúc ra cửa nhìn áp-phích to thở dài hơi.

      Ôn Hi Thừa đứng ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn áp-phích vẻ mặt khó hiểu” thấy có cái gì tốt mà nhìn , hình thức quá thông thường , ý tưởng ngây thơ ah!”



      trừng mắt liếc cái, ra khỏi cửa trước tiên.



      Ôn Hi Thừa đuổi theo sau túm lấy cánh tay của ” Tức giận?”

      có, đúng, hình thức hoàn toàn thông thường, nhưng là tôi thích ý nghĩa mà nó truyền đạt.”

      ” Ý nghĩa gì?”

      ” Lớn tượng trưng cho nam, tượng trưng cho nữ, nam dùng cả tấm lòng của mình bao bọc lấy người con mình , như vậy tình mới được hoàn mỹ.”



      Ôn Hi Thừa quay đầu nhìn , lúc lâu sau, có.”

      có chút khó hiểu hoặc nhìn ” Cái gì?”

      đem mặt hướng khăn quàng cổ chôn giấu cười lắc đầu chuyện.

      Thuê xe về đến cổng trường học, Ôn Hi Thừa muốn thăm người bạn, bọn họ liền tách ra, vài bước nghĩ đến bảo bệnh viện mua ít thuốc cảm, quay đầu lại nhìn thấy chui vào chiếc xe taxi.



      Phòng trọ của bạn chỉ cần qua đường cái là tới căn bản cần xe.



      Lễ Giáng Sinh là ngày lễ làm cho sinh viên điên cuồng, trong lớp tổ chức hoạt động, mọi người đều rất hào hứng, chuẩn bị đến trung tâm mua sắm.

      Các nam sinh ồn ào muốn làm vệ sĩ, cho nên đầy lát mỗi nữ sinh bên người liền xuất hai gã nam sinh, Hạ Tử Phi cùng Yến Tử chơi trò lãng mạn, cùng Ôn Hi Thừa cùng chỗ, cả người được bọc kĩ như cái bánh chưng, khuôn mặt chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy cùng cái cái mũi bị đỏ lên vì lạnh, cười giống ông già Nô-en.



      ảo não đem khăn quàng cổ hướng lên kéo, nhưng đầy lát liền lại rơi xuống, ngừng mà kéo lên, cười đến độ eo đều đau thắt đứng dậy nổi , về sau trực tiếp tháo xuống bao tay cầm lấy tay của che lên mũi của .

      Tay của rất , cái mũi của còn hơn, cho nên chỉ có đụng phải cái mũi lạnh buốt của , cũng chạm tới bờ môi mềm mại ấm áp.



      cảm thấy được hồi xấu hổ, thời điểm muốn thu tay lại, môi của giật giật, tại lòng bàn tay của nhàng hôn.

      nhanh chóng rút về tay đeo vội bao tay rồi bỏ vào trong túi áo nhanh đến phía trước, tim đập thình thịch kinh hoàng.



      Ôn Hi Thừa đuổi theo, kéo tay áo của ” Giáng Sinh vui vẻ!”

      cúi đầu tránh tay của , lên tiếng cấp bách vài bước kéo cánh tay nữ sinh trong lớp.

      đường , Ôn Hi Thừa đều là cúi đầu ở sau , bọn họ lại câu nào nữa.

      thời gian ngắn sống ở nước ngoài, có lẽ hôn môi ở lễ Giáng Sinh như vậy chỉ là giữa bạn bè muốn bày tỏ thân thiết, nhưng với đó là muốn vượt biên giới.



      Mọi người ăn đồ nướng, tựa như lần liên hoan Trung thu năm thứ nhất, Ôn Hi Thừa vẫn như cũ là ngồi ở đối diện với , cơ hồ đều là cúi đầu, ngẫu nhiên cùng người bên cạnh chuyện với nhau, thời điểm khi có nam sinh mời uống rượu, ngẩng đầu lên chút, đối diện có 5 chai rỗng, Ôn Hi thừa lặng yên uống rượu, có nhìn .

      Thời điểm uống rượu, trong lớp nữ sinh bắt đầu vây quanh Ôn Hi Thừa.

      nhìn đem chai bia từ dưới lên rót, sắc mặt có giống những nam sinh khác đỏ lên, mà là càng ngày càng trắng, ánh mắt cũng càng ngày càng tan rã.



      vẫn nhìn , cuối cùng đem áo khoác cởi ném ở mặt ghế theo lão Lục của phòng đụng rượu.

      Lão Lục ly, chai!

      Thời điểm bình thứ năm uống được nửa, lão Lục chơi, lung la lung lay hướng phòng vệ sinh.

      Ôn Hi Thừa tay chống bàn, lúc mọi người làm ồn muốn đem phần còn dư lại tầm nửa bình uống cho hết, sau đó lau miệng đẩy ra cái ghế có chút lảo đảo ra ghế dài.

      ngốc ngốc ngồi đó, bên tai thanh càng ngày càng thấp, càng ngày càng xa.

      Ôn Hi Thừa luôn luôn tươi cười , đặc biệt ưa thích cười, đối với người quen che dấu chút thoải mái nào cười to, đối với người xa lạ nhàng mỉm cười, đối với người đáng ghét hề cố kỵ cười lạnh, nhưng chưa bao giờ giống hôm nay cười đến ưu thương như thế.



      Mấy phút đồng hồ sau, cầm lấy áo khoác của ra ngoài, tại các tiệm cơm bên ngoài tìm vòng rồi lại trong khắp ngõ ngách chứng kiến hai tay của chống lên tường lưng cong xuống, nôn, bên chân đặt nửa chai nước khoáng, dưới ánh trăng thân hình của thon dài mà đơn bạc.

      qua, ngửi được cỗ nồng đậm mùi rượu, vừa muốn chuyện, nắm chặt tay của , trước lúc kịp kháng cự, xoay người đem cái trán đặt lên vai của có chút thở hổn hển.



      Hơi thở của rất nóng, quét cổ của khiến cho từng đợt tê dại,bỏng rát. nghĩ muốn đẩy ra, để tay bả vai , cảm giác được đau nhức ràng.

      Ôn Hi Thừa nắm chặt tay , cái trán vẫn đặt ở vai của , mà tay của theo vai của chậm rãi dời xuống đặt ở phía sau lưng vỗ nhè , cách nào giải thích hành vi của mình, chỉ là theo bản năng muốn phải làm như thế, chẳng qua là cảm thấy như vậy có thể giảm bớt nổi thống khổ của , tuy rằng cũng biết tại sao lại cảm thấy rất thống khổ.

      Qua lâu, Ôn Hi Thừa thở phào hơi, rồi như được sống lại , tiếp nhận trong tay của áo khoác mặc lên người, mặt khôi phục bộ dáng tươi cười quen thuộc, cầm lấy chai nước mặt đất uống vài hớp, nhổ ra phía sau, nhéo nhéo cái mũi của tức giận?”

      Ngữ điệu rất nhàng, vẻ mặt thản nhiên, những ý tưởng ngổn ngang kia trong nội tâm của chậm rãi biến mất, cười lắc đầu” khá hơn chưa?”

      nắm chặt áo khoác, để tay bụng vuốt vuốt ” Uống có chút khó chịu, dạ dày nóng lợi hại, nôn ra tốt rồi.”

      xem sắc mặt vẫn còn có chút trắng bệch, ” Còn khó chịu hơn sao? Nếu chúng ta về trước , bọn còn biết lúc nào mới chấm dứt.”

      nhếch miệng cười, đem khăn quàng cổ tại cổ quấn hai vòng , giữ chặt cánh tay của ” Được! Chúng ta về!”



      Từ tiệm cơm ra, Ôn Hi Thừa kéo quảng trường, nơi ấy có loại hình nghệ thuật nhạc nước( loại hình này người ta dùng nước để phát ra thanh, nàng nào Thái Nguyên là biết) , họ tìm bậc thang ngồi, có đứa bé cầm giỏ hoa hồng lại đây, muốn mua, thời điểm định chối từ, móc bóp ra, lấy ra trăm đồng kín đáo đưa cho đứa bé, từ trong tay bé nhận lấy giỏ hoa, trực tiếp đưa cho .



      có nhận, lấy tay vuốt tóc ” Tôi cần.”

      cưỡng ép bỏ vào trong ngực , hai tay chống ở sau người nhìn khoảng trời ” Nhìn đứa trẻ kia đáng thương, em coi như mỗi ngày làm việc thiện, nhận lấy .”

      nhìn cái, đem hoa để ở bên, hai tay ôm chân, ngửa đầu cùng nhìn trời.

      lát sau hỏi” Em bọn Tử Phi tại làm cái gì?”

      biết.”

      đoán bọn khẳng định trong căn hộ làm chuyện xấu!”

      PHỤT nở nụ cười, đẩy bả vai , thân thể của theo động tác của mà nghiêng sang bên, cũng cười.

      Lúc sau, đưa tay bỏ vào trong túi áo, sau đó nhìn ” Tặng cho em món quà giáng sinh, muốn ?”

      thăm dò nhìn hướng ” Cái gì?”

      ” Em trước muốn hay ?”

      cho tôi là cái gì, tôi trả lời thế nào !”

      mím môi, cúi đầu ” Vậy coi như có, tiễn, thôi, trở lại trường học!” xong liền đứng dậy.

      ngửa đầu nhìn trong chốc lát, hoàn toàn đoán ra ý nghĩ của , ôm hoa hồng cũng đứng lên.

      cười nhạo tiếng, ” Tôi nghĩ em trực tiếp vứt giỏ hoa ở nơi này chứ.”

      trừng ” Tôi là sợ lãng phí, trở về ký túc xá còn có thể sống vài ngày.”

      nghiêng đầu cười cười ” Ngu ngốc!”

      hung hăng đạp cước, cười lớn đem tóc của xoa loạn lên, nhìn cái dáng vẻ tươi cười kia, trong lúc đó có cảm giác rất vui mừng.

      Tết dương vừa qua được vài ngày, trường học liền cho nghỉ phép, tận lực bồi tiếp tết lịch, buổi tối 30 tết, gọi cho rất nhiều người chúc tết, cũng thu được ít lời chúc phúc năm mới, nhưng lại có Ôn Hi Thừa .



      Thời khắc chuông đồng hồ điểm 12h lâu sau, lấy điện thoại gọi cho Ôn Hi Thừa, kỳ chỉ là gọi thử, bởi vì Hạ Tử Phi với , phỏng chừng nghỉ đông và nghỉ hè đều ra nước ngoài.



      Thời điểm điện thoại được kết nối, Ôn Hi Thừa thanh có chút kinh ngạc truyền đến.

      ” Hạ Thiên?!”

      ” Là tôi, năm mới vui vẻ!”

      Đầu bên kia điện thoại có trầm mặc lát ” Cảm ơn, năm mới vui vẻ!”

      ở nước ngoài sao?”

      có, ở thành phố X.”

      ” ừm? Người nhà năm nay trở lại? Tử Phi phải hàng năm đều là ra nước ngoài mừng năm mới đấy sao?”

      Ôn Hi Thừa trả lời vấn đề của , cũng , chỉ có thể nghe được tiếng hít thở yên từ .



      Chờ lâu, trầm thấp , thanh có chút phát run ”Hạ Thiên, về sau hàng năm em đều phải gọi điện thoại cho tôi được ? Mặc kệ chúng ta ở nơi nào, mặc kệ chúng ta biến thành quan hệ gì, em có thể đáp ứng tôi ?”

      biết tại sao phải hỏi như vậy, cũng biết mình có thể làm được hay , nhưng lúc ấy cơ hồ có nghĩ gì liền đồng ý.

      Ôn Hi Thừa nghe xong câu trả lời của , hoàn toàn rơi vào trạng thái trầm mặc sau phút đồng hồ, ” Cảm ơn!”

      có thể nghe ra được thanh run rẩy của !

      Lời hứa hẹn này chưa bao giờ quên, thậm chí là khi 2 người họ mất liên lạc trong ba năm, hàng năm đêm 30 tết đều gọi vào dãy số quen thuộc có người trả lời, sau đó câu” Năm mới vui vẻ!”

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      CHƯƠNG 6: BÍ MẬT CHE DẤU.

      Ở học kỳ 2 đại học năm thứ 3, cả nước phải trải qua dịch bệnh SARS, trường học có đoạn thời gian phải cho học sinh nghỉ học, đương nhiên tình lữ cũng như măng mọc sau mưa, kể cả Khương Dương, rốt cục cũng theo đuổi được hoa khôi hệ văn, Uông Tử. ấy xinh đẹp, hoạt bát, tính cách sáng sủa, khuyết điểm duy nhất là ưa thích cùng nam sinh làm chuyện mập mờ.



      Như bình thường sau buổi trưa, ngồi trong phòng học tự học, nhận được tin nhằn từ Hạ Tử Phi ‘’Mau tới sân cỏ, Khương Dương cùng Hi Thừa đánh nhau’’ nhìn nội dung tin nhắn, sửng sốt hồi lâu mới vội vàng thu dọn sách vở ra khỏi phòng học.



      chạy đến đồ thư quán, trước mắt là sân cỏ, dưới cây đại thụ đám người vây quanh, Hạ Tử Phi, Khương Dương, Cổ Ninh bọn họ đều có mặt, nhưng lại có Ôn Hi Thừa.



      Hạ Tử Phi nhìn thấy , đưa tay lên vẫy, tới, ngồi ở bên cạnh , vẻ mặt của mọi người đều có chút nghiêm trọng, nhìn thấy Khương Dương mặt máu ứ đọng, thấp giọng hỏi” xảy ra chuyện gì?”



      Hạ Tử Phi rút ra điếu thuốc, thở ra 2 cái :’’ Hi Thừa cùng Uông Tử bãi cỏ uống rượu bị tôi nhìn thấy, cho Khương Dương, Khương Dương khi tới chứng kiến 2 người họ đương lúc thân mật, sau đó liền đánh nhau.”

      hoàn toàn ngây ngẩn cả người, qua hồi lâu mới tiếp nhận được tin tức này, chỉ là lòng như bị gai đâm nhói lên cái, rồi đột nhiên còn.

      lẽ là hiểu lầm?” .

      Hạ Tử Phi chuyện, Khương Dương ngả về phía sau ’’ Hiểu lầm cái rắm, hai người miệng kề miệng lại còn hiểu lầm, tôi TM* chính là mắt bị mù mới có thể cùng Ôn Hi Thừa cái loại người bại hoại này kết làm bằng hữu”, cúi đầu gì thêm, những người khác cũng trầm mặc.

      lát sau nghe thấy hồi tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn đến Ôn Hi Thừa tới, trán của bọc băng gạc, mặt có màu đỏ tươi của vết máu, sắc mặt của cơ hồ có thể dùng từ trắng bệch để hình dung, nhìn thấy ràng sững sờ, trong ánh mắt lên tia chật vật, lòng của càng ngày càng lạnh, qua bên mặt lấy lon bia uống vào.



      Ôn Hi Thừa nồi xổm xuống trước mặt Khương Dương, mở hai chai bia đưa qua lon, Khương Dương có nhận, cũng có thu tay về, trong mắt tràn đầy ảm đạm, tất cả mọi người đều lên tiếng, có cúi đầu, có nhìn hai người bọn họ, lâu sau, Khương Dương mắng câu”thâm!” sau đó tiếp nhận bia ngửa đầu quát mạnh.

      Ôn Hi Thừa như là thở dài hơi, ngồi ở bên cạnh cũng bắt đầu uống, hai người bọn họ lon tiếp lon uống, mọi người dần dần bắt đầu công khai lên án Ôn Hi Thừa, nam sinh trong lúc mắng người đôi khi rất khó nghe, ngồi lại trong chốc lát mới đứng dậy rời . có thể cảm giác được phía sau lưng kia ánh mắt chăm chú nhìn, nhưng tia dục vọng muốn quay đầu lại, nghĩ và Ôn Hi Thừa cuối cùng vẫn là người của hai thế giới!



      Sau đoạn thời gian rất dài, đều cùng bọn họ tham gia tụ hội, thẳng đến khi Khương Dương, Uông Tử chia tay.



      Đêm hôm đó tinh thần Khương Dương rất sa sút, tại thời điểm đến quán bar, uống quá nhiều, ghé bờ vai Ôn Hi Thừa như là khóc, sau khi ngồi xuống nghe được xin lỗi, huynh đệ, xin lỗi!”

      Ôn Hi Thừa vẫn cúi đầu, ngay cả lại gần cũng phát .



      hỏi Hạ Tử Phi” Chuyện gì xảy ra?”



      Hạ Tử Phi ngửa đầu ném hạt lạc vào trong miệng, nhàn nhạt ” Uông Tử cùng chia tay lần kia tại sân cỏ là ta uy hiếp Hi Thừa cùng mình uống chén rượu giao bôi .”



      có chút khó hiểu” Uông Tử lấy cái gì uy hiếp ta?”



      ta nếu như Hi Thừa đồng ý, ta cho Khương Dương đội nón xanh(cắm sừng!)!”



      cười lạnh:’’ Vậy cũng là uy hiếp?”



      Hạ Tử Phi nhìn liếc mắt cái ” Người con trai kia chính là Ôn Hi Thừa, Hi Thừa đem làm huynh đệ có thể bỏ mặc huynh đệ sao, cuối cùng con tiện nhân Uông Tử kia vẫn là phách thối , Khương Dương liền TM là SB!*” . mím môi .

      (*sb là les đóng vai trò nam ( chồng ) mạnh mẽ, fem là les đóng vai trò nữ ( vợ ) yếu đuối)

      Khương Dương uống đến bất tỉnh nhân ngã về phía sau, Hạ Tử Phi lại cùng nam sinh khác rời trước, Ôn Hi Thừa ngồi nhúc nhích, cúi đầu lặng yên uống rượu.Vì huynh đệ cùng bạn người ta làm ra cái chuyện mập mờ này còn có cách nào tiếp nhận nổi, cũng biết với cái gì, đứng dậy chuẩn bị rời .



      ” Ngồi lát được sao?” Ôn Hi Thừa ngẩng đầu nhìn thanh có chút khàn khàn , trong ánh mắt của lộ ra yếu ớt, hít sâu hơi, làm được quan tâm đến, lần nữa ngồi xuống.



      ” Trong khoảng thời gian này vì sao tránh mặt ?” chôn đầu xuống dưới .

      ” Tôi có, kỳ thi sắp đến tôi phải ôn tập’’



      ‘’ Ngay cả thời gian tiếp điện thoại hay nhắn tin cũng có?’’



      chuyện.



      Ôn Hi thừa ngẩng đầu nhìn chân thành ” Chuyện Uông Tử kia xử lý tốt, hy vọng em có thể tha thứ’’.



      lắc đầu cùng ta, hoặc là cùng bất kỳ nữ sinh khác thế nào, xảy ra chuyện gì đều cần nhận được tha thứ của tôi, chúng ta chỉ là bằng hữu, tôi có quyền lợi can thiệp .”

      Ôn Hi Thừa nhìn về phía ánh mắt càng ngày càng ảm đạm, dần dần có đau xót, ngừng nuốt nước miếng, yết hầu nhiều lần rung động, trầm mặc , đành lòng nhìn ánh mắt của , bỏ qua bên đứng lên còn sớm, tôi phải trở lại ký túc xá , cũng sớm chút trở về .”



      chuyện, quay người rời , thời điểm ra, nhìn thấy xoay người ghé vào mặt bàn, lên bóng lưng độc mà bất lực.



      Kỳ thi đến, có nhiều thời gian rảnh rỗi mà tự hỏi mình đối với Ôn Hi Thừa cuối cùng là loại tình cảm gì, mà thực tế từ đêm đó về sau ngoại trừ lúc thi bọn họ cơ hồ có gặp mặt.



      Nghỉ hè năm 3, cùng người bạn cùng phòng Lưu Ny Ức tham gia vào đội tình nguyện trường với họat động bảo vệ môi trường, cả kỳ nghỉ họ đều khắp thành phố tuyên truyền bảo vệ môi trường cùng với quét sạch rác rưởi, cơ bản mọi người đều ở lại đỉnh núi, nơi ấy tín hiệu rất kém, điện thoại lại có điện liền để nó vào ngăn cuối cùng của cặp sách.



      Nghỉ hè chấm dứt trở lại trường học, tất cả mọi người phơi nắng đến độ gần giống, gần thành, gần bằng dân châu Phi chạy nạn .



      Khai giảng, cùng bọn Tử Phi tụ hội, nhưng có gặp Ôn Hi Thừa, có trong trường học.



      Cơm nước xong xuôi tại thời điểm trở lại trường học, Hạ Tử Phi hỏi ” Nghỉ hè điện thoại di động của em như thế nào luôn tắt máy?”

      núi có tín hiệu, nên tắt điện thoại, làm sao vậy? tìm em?”

      ” Hi Thừa tìm em rất nhiều lần, giống như có chuyện gì gấp, chỉ kém chưa bắt tôi tìm nhà em.’’



      sửng sốt chút ta tìm tôi có thể có chuyện gì gấp?”

      Hạ Tử Phi lắc đầu” biết, .”

      nghĩ nghĩ biết ta vì sao ở trường ?”

      Hạ Tử Phi trầm mặc lát ” Ông nội của ngã bệnh, hình như rất nghiêm trọng.”

      lên tiếng chuyện.



      lát sau, Hạ Tử Phi nhìn ” Hi Thừa có với em về người nhà của khônh?”

      lắc đầu, ” Em chỉ biết là người nhà của ta đều ở nước ngoài, cũng là cho em biết , làm sao vậy?”

      Hạ Tử Phi quay lưng về phía :’’ Khi lên 6, ba mẹ vì tai nạn xe cộ mà qua đời, từ cùng ông nội sống nương tựa lẫn nhau, , nhưng ông nội của đối với vẫn luôn tốt lắm, gặp lần, ánh mắt ông nội của nhìn như kẻ thù, nhưng Hi Thừa rất quý ông nội của , lần này ông nội của sinh bệnh nghĩ khẳng định rất khổ sở.”

      khiếp sợ nhìn , nhất thời cách nào tiêu hóa tin tức như vậy.Ôn Hi Thừa, bé trai sáng sủa hoạt bát như vậy, nhưng cha mẹ đều mất!



      Hạ Tử Phi đốt điếu thuốc, ánh mắt trở nên xa xăm, lúc lâu sau, ” Hạ Thiên, biết giữa 2 ngươi phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn ra được sau kiện Uông Tử kia, em liền đối với lãnh đạm rất nhiều, cho em biết những việc này phải muốn em đồng tình , thực tế, sợ nhất người khác đồng tình cùng thương xót, cho nên mặt mới luôn mang theo dáng vẻ tươi cười, tôi chỉ là hy vọng em có thể chân chính hiểu , phải thay tốt, nữ sinh gặp toàn bộ đều là các nàng theo đuổi, mà chỉ là biết cự tuyệt thế nào, nhưng em giống với họ, tình cảm của với em ở đại học năm 2 nhìn ra được, với mấy lần, bảo đối với em thổ lộ, nhưng là thể, nếu như thổ lộ, ngay cả bạn bè cũng thể làm, tại xem ra, đúng.”



      cảm thấy trong người cực kỳ đặc biệt khó chịu, tim như bị ai bóp nghẹn, cách nào hô hấp.

      ‘’ Hạ Thiên, với , em thích ?’’.Đứng dưới ký túc xá của , Hạ Tử Phi nhìn chăm chú hỏi.

      Trong lòng của loạn thành bầy, thấp giọng biết, Tử Phi, để em suy nghĩ kỹ, hôm nay tiếp nhận quá nhiều tin tức, em có biện pháp trả lời .”

      Hạ Tử Phi cười cười, vỗ vỗ bờ vai của ” Lên , nếu như có thể gọi điện thoại, an ủi chút, có rất ít người có thể vào nội tâm của , chúng tôi hẳn là cảm thấy vinh hạnh thay em.” , cười gật đầu, trước mắt mơ hồ thử xem,xoay người lên lầu.

      Trở lại ký túc xá, đến sân thượng hướng dãy số Ôn Hi Thừa gọi, trong ống nghe truyền đến từng tiếng thanh đơn điệu ‘’ tút…tút..’’. nhìn vào màn đêm đầy sao, từng lần nặng nề ấn lại dãy số kia, lòng dần trở thành lạnh, đáp án kia cũng chầm chậm ràng, nhớ là lần thứ mấy, điện thoại rốt cục cũng thông.

      ‘’Hạ Thiên’’.” Ôn Hi Thừa thanh rất thấp, ngữ điệu bằng bằng nghe ra cái gì tâm tình.

      nắm điện thoại cười cười ” Là em, có khỏe ?”

      Ôn Hi Thừa chuyện, hô hấp dần dần trở nên trầm trọng.

      nhàng kêu tiếng” Hi Thừa.” .Đây là lần đầu tiên gọi như vậy, trầm thấp đáp lời, thanh có chút run rẩy, trước mặt hề thanh minh, bầu trời đêm trở nên mông lung mà huyền ảo

      ” Ôn Hi thừa, em thích !”

      Sau khi xong nước mắt của liền chảy xuống, nghe tiếng hít thở của dồn dập, cảm giác đau lòng càng ra ràng, Ôn Hi Thừa vẫn trầm mặc, như là trôi qua thế kỷ, khàn khàn mở miệng” Hạ Thiên, em!”

      Nước mắt của chảy xuống càng nhiều, che miệng ra lời, mà chỉ dừng lại chút liền tiếp” Thời điểm nghỉ hè, ông nội sức khỏe hơi kém suýt chút nữa liền rời , lúc đó rất sợ, đặc biệt đặc biệt nhớ em, ông nội nặng nề nằm ở phòng giám hộ chừng trong 72 giờ, từng gọi cho em, nhưng em, con người vô tâm này, vẫn tắt máy, đành nhờ Tử Phi, cũng liên lạc được với em, khi đó liền suy nghĩ nếu như ông nội rời , nhất định sụp đổ !” .Thanh của đứt quãng , nghẹn ngào lợi hại. xoa xoa nước mắt, cười ” Về sau bao giờ, em cam đoan với , ở bất kỳ thời điểm nào em đều ở bên cạnh , mãi mãi rời xa cho đến khi cần em nữa mới thôi.’’.

      Đây là lời hứa hẹn của , nhưng làm được, tại lúc Ôn Hi Thừa chính miệng hướng thừa nhận muốn cùng người khác đính hôn, ngày hôm sau liền đổi số điện thoại di động, nhưng buổi tối còn chưa đến, trong túi luôn có cục pin dự bị.

    3. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      CHƯƠNG 7 :NỤ HÔN ĐẦU THIẾU DƯỠNG KHÍ

      Ôn Hi Thừa xuất là ở khai giảng sau hai tuần nghỉ học , trở về buổi tối mọi người liên hoan, bởi vì có việc đến chậm trong chốc lát, ngồi vào ghế bên cạnh bàn tròn, chỉ còn lại có chỗ trống.

      Hạ Tử Phi hướng vẫy tay, cười đến như con hồ ly.

      đỏ mặt lên, đương lúc mọi người lên tiếng cười đùa nhanh tới ngồi ở bên cạnh Ôn Hi Thừa.

      như rất quen thuộc giúp dọn khăn ăn, sau đó quay đầu nhìn cười, trong ánh mắt chứa ôn nhu.

      Hạ Tử Phi vỗ tay ý bảo mọi người im lặng, sau đó cầm chén rượu lên chuyển hướng Ôn Hi Thừa” Trước chúc ông nội cậu sớm ngày hồi phục, sau đó mới chúc mừng cậu!”

      Những người khác cũng theo đó chúc rượu lời giống vậy.

      cũng giơ ly rượu lên quay đầu nhìn ” Chúc ông nội sớm ngày hồi phục.”

      Ánh mắt Ôn Hi Thừa lướt qua vòng nhìn gương mặt mọi người, cuối cùng chống lại tầm mắt của , nhàng câu” Cảm ơn.” cặp mắt xinh đẹp vây kín tầng hơi nước, sáng long lanh .

      Đêm đó mọi người uống rất nhiều, Ôn Hi Thừa rất vui vẻ, mực cười, tuy rằng trong tươi cười vẫn có ưu thương nhàn nhạt, nhưng khi nắm chặt lòng bàn tay của truyền tới độ ấm, biết trong lòng cảm động .

      Cảm động vì có đám huynh đệ thiệt tình đối đãi, U-a..aaa, cũng có lẽ còn có nguyên nhân là .

      Nhanh chóng kết thúc, giúp uống nửa cốc bia còn lại, chính mình rót cái ly đầy, sau đó lôi kéo đứng lên, ôm bờ vai của , cúi người gò má cổ cọ xát phía sau nâng thân lên, mang theo chút ít men say mở miệng” Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở Hạ Thiên còn là huynh đệ của chúng ta !”

      quay đầu có chút kinh ngạc nhìn , mọi người có cười đến có ý tốt, có rất nhiều người mặt biểu lộ giống như .

      cúi đầu đem cái trán chạm lên mặt của , uốn lên khóe miệng cười cười, hơi thở có mùi rượu nhàng ” Bởi vì, ấy rất vinh hạnh được thăng làm biểu muội của các người !”

      Hạ Tử Phi trực tiếp phun ngụm rượu, dốc sức liều mạng ho khan, mọi người ồn ào cười to, quẫn bách muốn tìm cái lỗ chui xuống.

      Mà Ôn Hi Thừa uống hết chén bia, uống xong, lôi kéo ngã ngồi mặt ghế, đem đầu đặt tại vai của nhếch miệng cười ngây ngô .



      híp mắt, lông mi dài nửa buông thõng, đen sẫm, đặc biệt xinh đẹp, nhịn được dùng ngón tay chạm , như phát liền mở mắt ra, sau đó cứ tiếp tục cười, như hài tử vì được thỏa mãn mà vui sướng!



      Từ tiệm cơm ra, đám người đều say khướt, Ôn Hi Thừa gắt gao ôm lấy bờ vai của , thời điểm đến cổng trường học, giữ chặt , cúi người tại bên tai ” Chúng ta cần trở về trường học được ?”

      hiểu nhìn trễ thế như vậy trở về trường học nơi nào?”

      rút cánh tay ôm ra ngườilục lọi nửa ngày, sau đó móc ra chùm chìa khóa, tại trước mắt quơ quơ cười hì hì tới căn hộ của .”

      sửng sốt chút mới hiểu được muốn ý gì, lắc đầu” cần phải thế, trở lại ký túc xá .”

      Ôn Hi Thừa thuận thế quơ quơ, nhíu mày cái, sau đó che miệng tới cái cây bên cạnh bắt đầu nôn.

      tới vỗ phía sau lưng , nôn rất lợi hại, dù trong dạ dày có gì. Thời điểm nôn xong, cuối cùng dứt khoát ngồi xổm xuống.

      Lòng đau đỡ lấy thấp giọng ” Có phải rất là khó chịu ? chúng ta liền trở lại ký túc xá .”

      lắc đầu ” Chóng mặt quá, giúp mua chai nước được ?”

      lên tiếng, chạy mua nước, lúc trở lại, ngồi ở bên lề đường, hai tay ôm chân, mặt chôn ở đầu gối, quần áo màu trắng dính chặt lấy phần lưng gầy gò nhìn ra vết mồ hôi rất ràng, tim của như bị gai đâm đau cái.

      qua ngồi ở bên cạnh , ngẩng đầu nhận chai nước khoáng, uống vài hớp rồi nhổ ra, liền đem bình nước áp trong ngực.

      nhìn sắc mặt so sánh với vừa rồi trắng hơn rất nhiều, lo lắng hỏi” Khá hơn chút nào ?”

      gật đầu, lôi kéo tay của nắm, nghiêng đầu nhìn , thanh rất thấp rất trở về ký túc xá, căn hộ được ?” ánh mắt tràn ngập đáng thương cùng ủy khuất, căn bản cũng thể cự tuyệt.

      Thoáng chút do dự, gật đầu.



      Lập tức con ngươi đen kia sáng ngời nhiễm lên ý cười, khóe miệng cong lên nụ cười, bộ dáng chính là đắc ý.

      Kỳ đối mặt với Ôn Hi Thừa, rất ít , bất kể là thời điểm chơi xấu giả bộ vô tội, hay là giả bộ ủy khuất đáng thương, cho dù biết là cố ý để cho mềm lòng , đều lần lượt thỏa hiệp, Hạ Tử Phi luôn mắng tiền đồ, nhưng mà lúc kia chính là thích thế, thẳng đến khi tách ra ba năm mới tỉnh ngộ lại, thừa nhận chính mình hoàn toàn chính xác có tiền đồ !



      Tại cái thành phố này sớm biết căn hộ của Ôn Hi Thừa, bởi vì Hạ Tử Phi cùng Khương Dương bọn muốn tụ họp hướng cầm chìa khóa, mà chính cũng rất ít trở về, cơ bản đều ở trong ký túc xá.

      Hạ Tử Phi thích sống mình ở đó.

      Chờ đến căn hộ của mới hiểu vì cái gì thích sống mình, căn hộ rất lớn, rộng hơn 180m2, đứng trong phòng khách đều cảm thấy có chút trống trải.

      Phòng ở lắp đặt thiết bị rất tráng lệ rực rỡ, lại cảm giác thấy ôn hòa.



      Ôn Hi Thừa trở lại căn hộ liền vào phòng vệ sinh, có thể nghe được bên trong tiếng nước là tiếng nôn mửa, nghĩ phải chỉ là uống nhiều quá, nhớ vừa rồi qua dạ dày của rất nóng, lấy ra dưới bàn trà cái hòm thuốc, bên trong thuốc vô cùng phong phú ngoại trừ cảm mạo, thuốc hạ sốt, còn lại đều là thuốc dạ dày, rất nhiều loại ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua.

      ” Em làm gì thế?” Ôn Hi Thừa biết lúc nào ra, mặt mang bọt nước xoay người nhìn .

      chỉ chỉ cái hòm thuốc” Những thứ này đều là uống sao? thường xuyên sinh bệnh?”

      lên tiếng, quay người về hướng phòng bếp, lúc ra tay cầm hai cái ly đôi in hình phim hoạt hình rất đáng .

      nhận lấy cười cười, hiểu liếc mắt nhìn cái, sau đó nhíu mày ngồi ở sô pha, trong cái hòm thuốc lấy ra 2 viên thuốc, nuốt vào.

      ngồi ở bên cạnh bị đau dạ dày?”

      gối đầu lên vai của nắm tay của đặt bụng mình ” Thỉnh thoảng thoải mái, uống rượu làm sao.”

      ” Vậy sau này đừng uống .” theo bản năng tiếp câu.

      cong cong khóe miệng ” Được.”

      sô pha ngồi trong chốc lát, lôi kéo đứng dậy” tắm .”

      lắc đầu” được, em mang áo ngủ.”

      xoay người đầu cúi trước mặt cười đến vẻ mặt có hảo ý ” có!” xong xoay người hướng vào phòng ngủ, lúc ra, tay cầm lấy chiếc váy ngủ màu hồng nhạt.



      đỏ mặt lên, xấu hổ đến chết, trừng mắt nhìn sớm có tính toán trước!”

      Ôn Hi Thừa ôm bờ vai của , cúi đầu nhìn ánh mắt , sóng mắt cười nhàng, lưu chuyển gian tràn đầy ranh mãnh, tại mũi của cắn chút chính là sớm có dự tính, em định như thế nào a?”

      vô lại khiêu khích, làm cho khí thế của lập tức giảm rất nhiều, cúi đầu nhu nhu ” Em phải về.”

      Ôn Hi Thừa cười khẽ hai tiếng, từ phía sau nắm chặt lấy bờ vai của để quay người hướng phòng vệ sinh ” Nhanh , bên trong khăn mặt và bàn chải đều là mới.”

      giằng co vài giây đồng hồ rất tiền đồ tiến vào phòng vệ sinh.



      Cảm giác đúng là rất quen thuộc, giống như hết thảy đều là điều bình thường, làm cái gì đều cảm thấy tự nhiên, khi bọn họ nằm ở giường, đắp chung chăn, thời điểm bị ôm chặt vào trong ngực, cảm giác duy nhất chính là đặc biệt chân thực, nhưng lại rất hợp tình hợp lý!

      Khi áp bờ môi mềm mại ẩm ướt của mình từng li từng tí hôn mặt , như là bị điện cao thế đánh trúng, toàn thân hồi tê dại, hoàn toàn mất hết năng lực suy nghĩ!

      cảm giác được đầu lưỡi của thử thăm dò tính liếm láp môi , sau đó thời gian dần qua mới chậm rãi vào, tránh né muốn chạy trốn, mà đầu lưỡi của như là có thêm con mắt lập tức liền đem cuốn lấy, thời gian dần qua lưỡi của cũng bắt đầu run lên.

      Cảm giác như vậy chưa bao giờ từng có, chưa từng có thử qua với ai nên cũng biết nụ hôn của có tính là kỹ thuật tốt hay , nhưng lúc cấp bách thả ra rồi mạnh mẽ hôn xuống, lúc nhanh lúc chậm, quấn quanh chấm mút, cảm thấy được thân thể của càng ngày càng nóng, ý thức cũng càng ngày càng cách nào tập trung, đồng thời nương theo sau tần suất của , khó thở, khó thở, cuối cùng bắt đầu người đổ mồ hôi.

      Sau đó, tranh thủ thời gian ngắn ngủi hôn mà hít lấy hít để khí, thời điểm rốt cục hô hấp dần ổn định, mở mắt ra liền chống lại ánh mắt tràn đầy lo lắng, nuốt ngụm nước bọt, vẻ mặt mờ mịt nhìn làm sao vậy? Đầu chảy đầy mồ hôi .”

      Ôn Hi Thừa tỉ mỉ nhìn hồi lâu, có chút thở phào nhõm, đem đầu của đặt trước ngực , đầy lát cũng cảm giác được nơi lồng ngực chấn động, vài tiếng rầu rĩ cười khẽ từ bên trong truyền ra.

      ngây ngốc chút, sau đó liền xấu hổ đến chết.

      Về sau, mọi người chơi trò ‘’ lòng’’, bị hỏi cảm giác nụ hôn đầu tiên, Ôn Hi Thừa cười lớn giúp trả lời” Thiếu dưỡng khí!”



      Đêm hôm đó, ôm nhau ngủ, nhưng là mất nụ hôn đầu tiên a, Ôn Hi Thừa có bất cứ cầu gì, bất quá ngủ đến nửa đêm, phát tay của có chút yên phận, đặt tay lên ngực cách lớp áo ngủ mỏng, lại nhàng nắm, cầm lấy tay của chậm rãi để sang bên, chỉ là vừa buông ra, liền lần nữa trở lại vị trí cũ, đồng thời, gò má hướng trong cổ chôn giấu, phát ra thanh rên rỉ bất mãn, giống như nơi đó là lãnh thổ của .

      dõi theo ngủ hồi lâu, giúp sửa sang mái tóc đen mềm mại trán, thỏa hiệp đắp kín chăn mà ngủ.



      Thời điểm bọn họ vừa tách ra hai năm, buổi tối thao thức, đều nghĩ lại, nếu như ban đầu đối với dung túng như vậy, nếu như lúc ấy đối với , vậy có phải hay khinh thường mà rời bỏ , theo người khác đính hôn?

      cái thế giới này có nếu như, cũng thể nào biết trước đáp án!

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      CHƯƠNG 8: TÌNH HOÀN MĨ

      Đại học năm 4 cơ bản có chương trình gì học, tìm việc làm, tụ hội thành chủ đề, muốn rời phương bắc, Giang Nam vùng sông nước, mà mấy công ty thành phố đó đều có đến trường tuyển dụng, bắt đầu lưu ý lên mạng xem quảng cáo thông báo tuyển dụng.



      Hạ Tử Phi muốn Thâm Quyến, Khương Dương chuẩn bị thi nghiên cứu, mà Ôn Hi Thừa cho tới bây giờ đều tính toán của , hỏi qua hai lần, đều là cười đùa đem mặt chôn ở cổ ” Em đâu, liền theo tới nơi đó.” .Như con chó con bám chủ.

      Mùa đông đến, chỗ trọ của Ôn Hi Thừa trở thành lựa chọn đầu tiên cho mọi người tụ hội, có khóa buổi chiều mọi người siêu thị mua ít gì đó đến chỗ của nấu cơm, đương nhiên bọn họ chỉ chịu trách nhiệm ăn, phụ trách làm, bất quá mỗi lần Ôn Hi Thừa đều rất vui, luôn sai những người khác tới giúp , sau đó lôi kéo tay của ” Nhìn xem, nhìn xem, bị bỏng cũng biết băng bó, Hạ Thiên của tao cũng phải mẹ, chính tao còn nỡ dùng, cho bọn mày những thứ này tự mà nấu, làm tao đau lòng chết được.”

      Tại lúc mọi người phát ra tiếng nôn mửa ở trong bếp 2 gò má sớm đỏ ửng, trong lòng vui thích.



      Ôn Hi Thừa thích ăn lẩu, tuy rằng mỗi lần ăn xong dạ dày tốt đều trướng lên lâu, nhưng chính là thích ăn, có đôi khi ăn tới ba ngày cũng chán, nhưng những người khác chịu nổi.



      Mà mua thức ăn quyền chủ động nắm giữ trong tay , siêu thị hỏi trước người khác ăn cái gì.

      Hạ Tử Phi ” Canh xương, Hạ Thiên em nấu canh xương là tuyệt nhất!”

      Khương Dương ” Cá hấp chưng, vừa mềm vừa ngọt, nhắc đến tôi đều chảy nước miếng!”

      Cổ Ninh ” Nước nấu thịt (??? Thịt luộc???), cái kia cay chút rất ngon!”

      Cuối cùng, nhìn Ôn Hi Thừa hỏi sao?”

      ” Lẩu!” Thiếu niên mặt mảnh bình tĩnh, ánh mắt ôn nhu mỉm cười.



      lúc ánh mắt tất cả lên vẻ mong chờ, cười về hướng khu nấu lẩu, tận lực bồi tiếp nhu cầu của ai đó, Hạ Tử Phi kêu gào lợi hại nhất, luôn ” Hạ Thiên, em thể như vậy sủng , càng ngày càng coi trời bằng vung !”

      quay đầu nhìn bé trai bên cạnh mặt tươi cười đắc ý, buồn phản bác, cuối cùng là muốn tươi cười ít ưu thương chút lại chút, cho nên cảm giác, cảm thấy sủng nịch như thế nào cũng đủ, đủ!

      Tới gần lễ Giáng Sinh trước tuần dùng kỳ thi làm lí do để trở lại ký túc xá ở, Ôn Hi thừa đưa đến túc xá, mặt ràng là cái biểu tình tình nguyện, nắm tay của chính là buông ra, lừa nửa ngày vẫn là làm nên chuyện gì, nhìn cánh cổng sắp đóng lại, nghĩ đem làm hư .



      nghiêm mặt, nhìn ” Buông tay, bằng hai tuần lễ để cho ăn lẩu.”

      rất ít đối với hung dữ, cho nên ngẫu nhiên lần đầu vẫn có tác dụng , quệt mồm, mặt chôn ở khăn quàng cổ trong vẻ mặt ủy khuất nhìn , lát sau chậm rãi buông lỏng tay, giúp sửa sang lại khăn quàng cổ cùng mũ, ôm rồi mới quay người hướng hành lang chạy nhanh, sợ nếu nhanh lập tức mềm lòng.



      Trở lại ký túc xá, đầu tiên đến sân thượng, dưới lầu bé trai có chút ngửa đầu, nhìn , lập tức liền nở nụ cười, hướng phất tay, cực miễn cưỡng quay người, hai tay đặt ở trong túi áo bóng lưng có vẻ có chút đơn.

      trở lại phòng, nhìn nhìn giường len sợi cùng que to, khẽ cắn môi nghĩ thầm, nếu như thức suốt đêm, hẳn là ba ngày có thể làm xong.

      sai, rất sáng suốt muốn đan cái khăn quàng cổ đưa cho làm quà giáng sinh.



      Trước Giáng Sinh, Tử Phi đưa đến gốc cây cây thông Nô-en, bọn họ mười mấy người bận rộn cả ngày, thời điểm màn đêm buông xuống, nhánh cây bóng đèn phát sáng lên, nhấp nháy rất đẹp.



      Ôn Hi Thừa đặt bàn rau cải, còn có rượu tây, Hạ Tử Phi lặng lẽ với ” Chồng của em xa xỉ, riêng tiền cơm tối nay có thể chống đỡ được phí sinh hoạt năm của tôi’’.



      hướng tên kia dẫm nát cây thang treo lễ vật, cười như đứa bé thiếu niên, thấp giọng ” Chốc nữa ấy quay trở lại em



      Hạ Tử Phi ” cắt” tiếng quay người rời , được rồi, thừa nhận , nhưng có quan hệ gì, chỉ cần cao hứng là tốt rồi!

      Cây thông Nô-en, mặt treo đầy món quà, gà tây bàn tiệc, rất phương tây, rất lãng mạn.Trong phòng điểm đầy ngọn nến, những ngọn lửa nho chiếu vào mặt mỗi người đều là mảnh ý cười, mọi người nhiệt tình chưa bao giờ có tăng vọt, bốn bình rượu tây rất nhanh cũng chưa hết, bất quá mọi người đều có chút chóng mặt chóng mặt .



      Tới phần mở quà, mặt từng món quà đều viết tên người mình muốn tặng, tất cả mọi người thu được rất nhiều quà, tại đỉnh cây thông Nô-en lấy xuống cái hộp, phía là chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo tên của .



      còn chưa có mở ra, chợt nghe đến hồi đánh, thanh huyên náo, quay đầu chứng kiến Hạ Tử Phi cầm trong tay đầu khăn quàng cổ màu vàng chạy khắp phòng, mà Ôn Hi Thừa vẻ mặt tức giận đuổi ở phía sau. đỏ mặt lên, né tránh chiến trường, tìm nơi yên tĩnh mở quà, tại thời điểm mở quà nhìn thấy sợi dây chuyền, kiểu dáng cùng với cái của Thạch Đầu Ký kia giống nhau như đúc, nhưng là chất liệu lại bất đồng, thủy tinh màu tím ra nhu hòa lộng lẫy, xa hoa, kỳ diệu vô cùng!



      ” Thích ?” biết từ khi nào Ôn Hi Thừa đứng phía sau , cổ là món quà dành tặng cho .



      gật đầu ” Cái này cùng với cái của Thạch Đầu Ký giống nhau nhưng cùng kiểu.”

      lấy ra từng li từng tí giúp mang” Chất liệu giống, đây mới thực là đá thạch , nhưng kiểu dáng giống nhau, còn có, tên kia hàm nghĩa cũng giống như vậy.”



      sờ lên xương quai xanh, nơi có mặt đá treo lủng lẳng, quay đầu nhìn ” Hẳn là rất quý ?”

      ôm , đem mặt chôn ở trong khăn sâu cười” đắt, có thể dùng tiền mua đến mấy thứ gì đó cũng thể quý, Hạ Thiên, rất thích món quà này, cảm ơn em!”



      cười cười, thấy có người chú ý, gương mặt hôn cái.



      cười ra tiếng, sau đó lôi kéo tay của đặt ở cổ , sờ trúng dây chuyền cổ , theo xuống phía dưới, lấy ra cái mặt dây hình tròn rỗng ở tâm.



      đem mặt dây chuyền của cầm lên, sau đó lồng vào bên trong mặt dây chuyền của , vừa vặn như in, khe hở. ôm chặt , cúi đầu sát nhìn sâu vào mắt thầm ” Perfect love – Tình hoàn mĩ” (muốn có cái ><)

      Trong mắt của dần có hơi nước, ngừng mà gật đầu, ra lời.

      đêm kia quá hoàn mỹ, khắc sâu tại trong lòng , cách nào quên, thế cho nên khi họ mất liên hệ ba năm, mỗi lần đến lễ Giáng Sinh đều dùng cách tăng ca để vượt qua, dám nhớ lại, sợ chính mình quên được!



      Tết nguyên đán vừa đến, trường học liền tổ chức dự định vé xe lửa, định thi thử xong rồi đặt vé hôm sau về , hỏi Ôn Hi Thừa nơi nào mừng năm mới, biết, có lẽ ra ngoại ô thành phố X, nghe xong cảm thấy rất đau lòng.

      Cuộc thi chấm dứt trong ngày hôm ấy trở lại trường học thu dọn đồ đạc, Ôn Hi Thừa thi xong liền biến mất, trực tiếp đến 10 giờ tối mới gọi cho , bảo hôm sau đưa thẳng tới nhà ga.



      Buổi chiều xe lửa, đến giữa trưa mới nhận được điện thoại của Ôn Hi Thừa, ở bên ngoài ăn cơm, dạo trong trường lát, để lên cầm hành lý, chính mình gọi xe.

      Thời điểm mang hành lý xuống, dưới lầu dừng chiếc xe taxi, Ôn Hi Thừa trước đem đẩy vào trong xe mới đem hành lý bỏ vào hòm xe phía sau.

      cảm thấy được ánh mắt của có chút quái lạ , bất quá cũng có hỏi nhiều, thẳng đến xe taxi đứng ở nhà ga, nhìn từ trong hòm xe lấy ra 2 vali, mới ngây ngốc.Chờ xe rời , giữ chặt cánh tay của đâu vậy?”

      cắn cắn bờ môi, nhìn dè dặt ” Ông nội để ở trong nước mừng năm mới, mọi người cũng ở lại, trong căn hộ trống rỗng có người, có thể ở tạm nhà em được ?”

      khiếp sợ nhìn , nhất thời biết nên phản ứng như thế nào, mà Ôn Hi Thừa ánh mắt chờ đợi dần dần trở nên ảm đạm, chậm rãi cúi đầu, mặt chôn ở trong khăn quàng cổ màu vàng, lát sau ngẩng đầu cười cười, nhéo nhéo cái mũi của ” Hù sợ à, ngu ngốc, đùa giỡn với em thôi , tới nhà người thân, cũng xe lửa cùng chuyến, thôi, tiến vào.”

      Lại là nụ cười tươi sáng vô tà, nhìn ra tia khổ sở hoặc là ngụy trang, nhưng là làm sao có thể mắc mưu, bỏ mặc , cảm giác hốc mắt hơi có chút nóng lên, níu lại cánh tay của kéo kéo ” Chờ em gọi điện thoại báo cho gia đình.”

      Ôn Hi Thừa có ngẩng đầu, nhìn ngón tay của , khẽ cắn chặt bờ môi, như cũ dữ lấy cánh tay của , móc điện thoại tìm số điện thoại nhà, điện thoại vừa thông, ” Ba, con có bạn học muốn cùng chúng ta đón mừng năm mới có thể chứ?”

      Ống nghe đầu kia truyện tới giọng trầm thấp ôn hòa” Nam hay nữ?”

      ” Nam.”

      Sau đó liền đổi người, mẹ thanh hơi có vẻ nghiêm túc truyền đến” Con đứa con gần sang năm mới mang nam sinh về nhà, bằng hữu thân thích nghĩ như thế nào?”

      Ống nghe thanh có chút lớn, nhìn thấy Ôn Hi Thừa thân thể có chút hoảng, bộ mặt biểu lộ lập tức trở nên có chút cứng ngắc.

      nhàng cầm tay của , đối với cười cười ” Mẹ, người đó là Ôn Hi Thừa, con với mẹ .”

      lát sau, mẹ ” Được rồi, bất quá sau khi trở về 2 người bọn con thể ngủ cùng chỗ, cùng Hạ Lỗi ngủ giường.”

      đỏ mặt .”

      Cúp điện thoại, quay đầu, chống lại ánh mắt chất chứa cảm động.

      Cười cười rồi buông tay ” Mẹ em là bà béo lớn rất đáng , mẹ thích .”

      ngừng gật đầu, con ngươi xinh đẹp phát sáng.

      Thời điểm kiểm vé, nhìn thấy Ôn Hi Thừa cầm hai vé giường nằm, kinh ngạc hỏi làm sao có thể mua được phiếu giường nằm?”

      ” Ngày hôm qua tại nhà ga vòng vo chơi may mắn trúng được hai phiếu vé.”

      ‘’ chơi’’.

      có chút xin lỗi gãi gãi đầu ” Lần sau thế nữa!” (nham hiểm =:)

      cười trừng mắt liếc cái theo đám người kiểm phiếu tiến vào trạm.

      mua 2 giường phía dưới, thu thập xong hành lý, liền ghé vào bàn nhìn bên ngoài, vẻ mặt ngạc nhiên.

      lấy bình nước ấm, rót chén đưa cho ngồi ở bên cạnh .

      có phải lần đầu tiên ngồi xe lửa ?”

      gật đầu, thần thái vô cùng hứng thú.

      cười lắc đầu, tháo xuống khăn quàng cổ của đặt ở đầu gối, nhíu mày, lấy ra đặt ở đùi tiếp tục xem bên ngoài, ánh mắt vô cùng dị thường chuyên chú, dư nắng chiều chiếu lên gò má của , tỏa ra vầng sáng nhu hòa, cả người thoạt nhìn như rơi vào thế gian của thiên sứ.

      Khi đó cũng biết, đây là hình ảnh trong mộng sau mỗi đêm kể từ khi chia tay.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      CHƯƠNG 9 : NGƯỜI NHÀ TIẾP NHẬN

      Trời chiều hoàn toàn biến mất, thời điểm bầu trời đêm đầy sao, Ôn Hi Thừa rốt cục cũng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, có người bắt đầu ăn cơm tối, đem chăn bỏ sang bên xuống, ngồi ở bên cạnh Ôn Hi Thừa hỏi ” Muốn ăn cháo Bát Bảo hay vẫn là mì tôm?”

      cúi đầu nhìn vào trong túi mở ra lắc đầu” đói bụng, muốn ăn.”

      lấy ra mì ăn liền ” Em ăn mì tôm, chịu khó ăn cùng .”

      nhìn nhìn phía sau thích ăn vị thịt bò .”

      liền thay đổi vị gà hầm nấm hương , cười hì hì lấy qua” , cẩn thận bỏng.”



      Thời điểm đứng dậy thuận tay cầm lên khăn quàng cổ muốn quàng lên cổ, kéo lại ” Em giúp quàng.”

      Thời điểm buông tay ” Đưng để đầu gối, bẩn .” ( giữ gìn cái khăn chị ý tặng ghê)

      gì, cười gật đầu bỏ vào trong túi của .



      Ôn Hi Thừa rất kén ăn, bởi vì trước đó biết cùng về nhà, cho nên chỉ chuẩn bị hai thùng mì ăn liền, túi bánh bích quy, cháo Bát Bảo còn có vài chai nước uống, mì tôm chỉ uống vài ngụm súp sau đó liền cho , bánh bích quy ngại bóc nên cũng ăn, cho uống đồ uống có ga sợ dạ dày trướng lên, buộc uống nửa chén nước ấm, miệng lẩm bẩm giống như cực tình nguyện, nhưng là giữa lông mày đều là mang theo ý cười.

      Thời điểm trong xe tắt đèn, 2 người đều tự lên giường, lát sau, kéo cánh tay của sau đó đưa cho cái MP3, nhận đem tai nghe nhét vào 2 tai, bên trong truyền đến bài hát ca dao ru con bằng tiếng , đối với cười cười, đem mặt chôn ở trong gối nằm, đối với mở trừng hai mắt câu” Ngủ ngon!” sau đó liền nhắm mắt lại.

      lại nhìn trong chốc lát sau cũng bắt đầu nhắm mắt lại ngủ.



      biết qua bao lâu, trong lúc ngủ, nghe được hồi thanh, mở mắt ra nhìn giường đối diện có người, nhàng xuống giường giày, thời điểm về hướng lối nghe được vài tiếng cố nén ho khan.

      Men theo thanh , Ôn Hi Thừa tựa người ở trong khoang xe chứa đồ, che miệng ho đến mặt đều đỏ lên , cảm thấy được hồi đau lòng, vòng qua cầm tay , lạnh như băng tí độ ấm.

      ” Em làm sao lại tỉnh, có phải tại ?” trì hoãn thở ra hơi mới ôm .

      giúp hít thuận khí, sờ lên trán của , độ ấm coi như bình thường” Là khí tốt sao? có đau đầu ?”

      lắc đầu, như hài tử bị ủy khuất đem mặt chôn ở cổ của tiếp tục trầm thấp ho khan.



      vỗ nhè lưng của , an ủi, xe lửa tiến vào trạm tiếp theo, cửa xe mở ra, hồi gió lạnh theo đó luồn vào trong, cả 2 đều rùng mình cái, ôm đem thân thể ngăn cản gió ở bên ngoài, có lẽ là hít thở khí trong sạch, nên hề ho khan.

      Tranh thủ lúc xe vào trạm, lôi kéo trở lại thùng xe, đem áo lông đắp ở người , sau đó đổ nước ấm vào bình giữ nhiệt để cho ôm, ngẩng đầu hướng cười cười, ánh mắt trong trẻo như ánh trăng ngoài cửa sổ, sắc mặt có chút mỏi mệt, nhưng là vô cùng ôn nhu.



      lướt qua bên kia ngồi xuống cạnh , tựa bờ vai nhìn ra phía ngoài màn đêm đen tuyền.

      lát sau, mặt của nhàng áp trán của .

      Thời gian dần trôi, xe lửa yên lặng chạy trong bóng đêm, tay của vẫn đặt ở lồng ngực của khẽ vuốt, cũng lâu sau đỉnh đầu tiếng hít thở trở nên vững vàng thong thả, dần nắm cả bả vai theo thời gian cũng chậm rãi rơi xuống, đem tay của bỏ vào trong ngực sưởi ấm , nhàng nhắm mắt, cảm thụ được tiếng hít thở mềm mại đều đặn của , nỡ chìm vào giấc ngủ, đêm ngủ!

      Sáng sớm, thời điểm mặt trời vừa mới mọc lên bọn họ xuống xe lửa, vì quá lâu cho nên mặt 2 người tràn ngập uể oải, xa xa là thân ảnh của bố và đứa em trai Hạ Lỗi đứng trong trạm xe, hơn nửa năm thấy, hốc mắt lập tức đỏ, Ôn Hi Thừa tại giây sau liền nhàng nắm tay của .



      gắt gao nắm chặt tay của hướng người nhà của tới.

      Hạ Lỗi so với kém 4 tuổi, là bé trai phát triển sớm đặc biệt hiểu chuyện, nhìn thấy 2 người liền chạy tới, trông thấy câu đầu tiên là” Chị, chị lại thay đổi !”

      trừng mắt liếc cái, vuốt vuốt tóc , thấy biểu lộ khó chịu tâm tình của lập tức tốt.

      Hạ Lỗi thoát ly ma chưởng của , chuyển hướng Ôn Hi Thừa, mặt là nụ cười sáng lạn ” Chào , em là Hạ Lỗi, em trai chị ấy!”

      Ôn Hi Thừa ôn nhu nở nụ cười yếu ớt, cúi người cùng ôm chút là Ôn Hi Thừa, bạn trai ấy!”

      Hạ Lỗi PHỤT liền nở nụ cười, tại lúc cha của tới đồng thời nhận lấy vali trong tay của , sau đó đem lách qua bên cánh tay khoác lên bờ vai Ôn Hi Thừa, bộ dạng rất quen thuộc.



      mắt trắng còn chút máu, qua ôm lấy cánh tay ba , cảm nhận được cả người ông đều dông cứng, khuôn mặt 2 gò má đỏ lên vì lạnh, có chút áy náy” phải con chúng con tự bắt xe trở về đó sao, ba chờ bao lâu rồi? Có lạnh ?”

      Ba vỗ vỗ đầu , cười đến vẻ mặt thương, ánh mắt dừng ở người Ôn Hi Thừa, thoáng nghiêm túc ít.

      Ôn Hi Thừa thân thể ràng cương lên chút, lắc lắc cánh tay ba ” Ba, đây là Ôn Hi Thừa, bạn học con.” hề lo lắng khi 2 tiếng bạn học.

      Ôn Hi Thừa lúc xong cung kính gọi tiếng” Bác trai!”

      Ba hướng gật gật đầu, thần sắc ôn hòa nhưng có chút lãnh đạm, ” thôi, về nhà trước.” xong liền ôm về hướng bãi đỗ xe, thời điểm quay đầu chứng kiến Ôn Hi Thừa chậm rãi cúi đầu, biểu lộ có chút bi thương.



      Từ nhà ga về nhà của lộ trình có hơn giờ đồng hồ, cha lái xe, ngồi ở vị trí ghế phụ, Hạ Lỗi cùng Ôn Hi Thừa ngồi ở phía sau, đường , Hạ Lỗi rất nóng lòng hướng Ôn Hi Thừa giới thiệu quê hương mình, Ôn Hi Thừa giọng đáp lời, mặt trước sau như đều là nụ cười ôn hòa, nhưng là đáy mắt lại có nét đơn nhàn nhạt.

      rất đau lòng lại cái gì cũng thể làm.

      Về đến nhà, Hạ Lỗi đem hành lý của Ôn Hi Thừa bỏ vào phòng ngủ của , mẹ nhìn thấy Ôn Hi Thừa so sánh với ba nhiệt tình hơn rất nhiều, ngừng hỏi có lạnh hay , có đói bụng , chứng kiến ánh mắt Ôn Hi Thừa dần dần nhiễm lên nụ cười, lòng mới thoáng buông lỏng ít.



      Cơm nước xong xuôi, cùng mẹ dạo phố, hỏi mẹ cách nhìn đối với Ôn Hi Thừa, người ” Thoạt nhìn là đứa bé cố gắng hiểu chuyện, từ có cha mẹ, làm cho người ta đau lòng .”

      ôm cổ mẹ ” Mẹ, ấy là người rất mẫn cảm, mẹ đối tốt chút, bằng con rất khổ sở .”

      Mẹ mắng là người lương tâm, cười làm nũng.

      trở lại trước giờ cơm tối, Ôn Hi Thừa cùng Hạ Lỗi xưng huynh gọi đệ , thể năng lực xã giao của Hạ Lỗi là rất mạnh, ở chung gần nửa ngày, mặt Ôn Hi Thừa còn vẻ bất an cùng xấu hổ như lúc mới tới, hai người ngồi ở giường chơi trò chơi điện tử, phi thường cao hứng.



      Thấy cùng mẹ trở về, Ôn Hi Thừa vội vội vàng vàng xuống giường, gương mặt trắng nõn nổi lên màu hồng nhạt, hướng cười cười, còn chưa kịp bị Hạ Lỗi lôi vào phòng ngủ của .

      Đóng cửa lại, thần thần bí bí móc ra cái hộp đưa cho xem.

      trước chưa từng thấy, hiểu hỏi ” Vật gì vậy?”

      “PSP, Sony sản phẩm mới nhất, trong nước còn có, thời điểm Bắc Mĩ đưa ra thị trường là 300 đôla, chị, chị được a, 4 năm đại học lại còn có thể câu được rùa vàng, về sau em liền theo chị lăn lộn !”



      tại gáy hung hăng vỗ cái, đoạt lấy PSP trong tay ” Ai bảo em tùy tiện lấy đồ của người khác , mau trả lại !”

      Hạ Lỗi phen vội vàng giật ngược cái hộp trong tay trở lại, nhếch miệng cười nhạo ‘’ Chị cổ hủ ah, vì cái gì còn muốn em trả lại, em tại nếu trả lại cho ấy, tin rằng ấy bằng lòng chị có tin hay ?” xong huýt sáo tuấn quay người bỏ lại câu” dù sao em chính là thích rể này, chị phải giữ chặt đó!” rôi chạy như làn khói.

      ngước lên nhìn trần nhà, cùng cha mẹ sinh ra, vì cái gì khác biệt lại lớn như vậy?



      Lúc ăn cơm tối, bên tay trái là cha của , bên tay phải là Ôn Hi Thừa, cha của ngừng gắp rau cho , mà mẹ cùng Hạ Lỗi liền ngừng gắp rau cho Ôn Hi Thừa, khí có chút quỷ dị.

      nhìn thấy Ôn Hi Thừa tay đặt ở đùi ngừng xoa xoa quần, cắn chiếc đũa hướng mẹ ” Mẹ, Hi Thừa ăn hết nhiều như vậy, mẹ nhiệt tình như vậy, đem ấy hù sợ .”

      Mẹ trừng ” Con xem nó gầy như vậy, lớn lên cao như thế mà cân nặng còn hơn cả Hạ Lỗi.” xong dùng đũa gõ lên mu bàn tay Hạ Lỗi ” Con cũng đừng có chỉ chăm chăm lo ăn thịt, ăn chút rau , quần áo vừa mới mua năm trước đến bây giờ thể mặc, phải giảm cân!”



      cố nhịn cười dám nữa, Hạ Lỗi ủy khuất đem miếng xương sườn đặt ở trong bát Ôn Hi Thừa, cúi đầu, cả người vì cố nén cười mà rung lên, thanh phát run câu” Cảm ơn!”

      quay đầu, chứng kiến ánh mắt ba lướt qua dừng ở người Ôn Hi Thừa, sắc mặt lộ ra loại thương, vui mừng cười cười cúi đầu ăn cơm.

      sớm , Ôn Hi Thừa là hài tử khiến cho người khác đau lòng, người loại khí chất người ta trìu mến quả thực là già trẻ đều tha!



      Năm trước cuộc sống bận rộn mà bừa bộn, tuần sau, Ôn Hi Thừa hoàn toàn sáp nhập vào gia đình của , mỗi sáng sớm, có dạng đối thoại đại loại như thế này.

      Mẹ ” Hạ Lỗi, Hi Thừa rời giường.”

      Sau đó là thanh của Hạ Lỗi ” Mẹ gọi chị dậy trước !”

      ” chị của con ngày hôm qua ngủ muộn, để cho chị mày ngủ nhiều lát, Hi Thừa, con trước rửa mặt, điểm tâm muốn ăn cái gì? mì sợi hay là mì hoành thánh?”

      Tiếp theo là thanh ôn hòa của Ôn Hi Thừa mỉm cười ” Dì, ăn sợi mì , Hạ Thiên thích ăn mì hoành thánh.”



      ” Mẹ, con muốn ăn mì hoành thánh!” Hạ Lỗi lớn tiếng kháng nghị.

      “Được, ăn mì sợi.” trong bếp mẹ vọng lên.

      ” Ông trời ơi, thổ địa ơi, đây là cái đạo lý gì, mẹ, con mới là trụ cột của Hạ gia ah!”

      Cuối cùng là tiếng kêu rên rỉ như giết heo…lại ngày bắt đầu!

      Buổi sáng hôm 30 tết, dán câu đối, quét hành lang, mọi người cùng don dẹp phi thường cao hứng, năm nay trong nhà có thêm osin, đến buổi trưa hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, Hạ Lỗi cùng ba loay hoay treo đèn lồng trước cửa, mẹ tại lúc phòng bếp làm vằn thắn, ở phòng khách xem tivi, Ôn Hi Thừa từ phòng ngủ ra nhìn xung quanh sau đó về hướng phòng bếp.

      nhìn bóng lưng của cảm thấy có chút uể oải, từ sau khi về nhà, liền thể nào ở cùng chỗ, càng thích cùng Hạ Lỗi hoặc là lão béo thái thái của cùng chỗ.

      cầm lấy quả táo gặm nửa theo vào phòng bếp, sau đó chợt nghe được đoạn đối thoại khiến cho vành mắt đều đỏ.



      ” Dì, Hạ Thiên thích ăn mì hoành thánh, sao lại thích ăn sủi cảo?”

      ” Nó chính là khó hầu hạ, mì hoành thánh cùng sủi cảo phải đều là dùng bột bao lấy nhân thịt hay sao, đều là bị dì làm hư .”

      ” về sau con cũng nuông chiều ấy, dì xem con bao sủi cảo như vậy được chưa?”

      ” đúng đúng, chính là như vậy, mỗi lần dì làm nó đều nhìn qua vậy mà hơn hai mươi năm chưa từng học được cách làm vằn thắn, kỳ nó chính là để tâm đến, con xem con vừa học liền biết.”

      Ôn Hi Thừa nhàng cười ” Con làm là được rồi.”



      Mẹ thở dài hơi” Từ bé nó thông minh, cũng nhu thuận hiểu chuyện, dì cơ bản cần quan tâm, nhưng là nó so với những đứa trẻ khác sống nội tâm hơn, con đừng xem nó cả ngày có tim có phổi(thờ ơ) , kỳ tâm tư so với người khác đều chu đáo tỉ mỉ, các con đều là đứa trẻ ngoan, về sau cùng chỗ tránh được động tí là cãi vã , tính tình của nó bướng bỉnh, con nhường nó nhiều hơn chút, con đối với nó tốt chúng ta ghi ở trong lòng , sau khi tốt nghiệp có thể tìm công việc ổn định, 2 đứa có thể đến với nhau, chăm sóc chiếu cố lẫn nhau, chúng ta cũng yên tâm, ở chung cũng tốt, có cái gì khó khăn liền cho người nhà biết, dù sao phải quan tâm tới 2 đứa trẻ kia rồi , nhiều hơn người cũng như nhau, lúc nào muốn về nhà liền gọi điện thoại trở về, dì sớm chuẩn bị, trong lòng cứ coi như đây trở thành nhà mình là được.”



      lau nước mắt trở lại phòng khách, đầy phút Ôn Hi Thừa từ phòng bếp ra, cũng có nhìn trực tiếp vào phòng vệ sinh, ràng nhìn thấy hốc mắt cũng hồng lên.

      Về sau suy nghĩ, thời điểm khi Ôn Hi Thừa quyết định cùng người khác đính hôn, có từng nghĩ đến qua lão béo thái thái thiện lương , trong nháy mắt do dự ?

      Mà chuyện chia tay, hai năm sau mới cùng mẹ , bà lúc ấy chỉ là thở dài tiếng cái gì cũng chưa , biết Ôn Hi Thừa có từng nghĩ tới quyết định kia của chỉ làm bi thương!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :