1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chết ! Sập Bẫy Rồi - King Kong Barbie ( 71 chương + 3PN )

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 15

      “Giám đốc Triển bộ phận khai thác kỹ thuật.”


      Tóc Vàng nhìn tôi kỳ quái: “ hỏi ta làm gì?”


      Phật dạy: thể , tôi sáp lại gần, hạ giọng xuống: “Trông ta như thế nào hả?”


      Cậu nhóc nghĩ lát rồi : “ khác tôi là mấy.”


      “Cao lắm à?”


      thua tôi là mấy.”


      “Tuổi tác thế nào?”


      hơn tôi là mấy.”


      “Bốp!” Tôi dùng đũa gõ vào đầu cậu ta môt cái: “Cái gì mà khác là mấy, thẳng ra cậu là giám đốc Triển được rồi.”


      Tóc Vàng vẫn dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn tôi, chậm rãi : “Tôi ở bộ phận khai thác kỹ thuật, bộ phận ấy có người họ Triển.”


      Ý nghĩ nhảy bật ra tức , hai người này có quan hệ gì sao? Với lại tôi cũng đâu có biết cậu ta họ gì?!


      Cậu nhóc nghiêng đầu nhìn tôi như chờ coi trò vui, xem tôi có phản ứng như thế nào, tôi chớp mắt nghi hoặc nhìn lại. Mặt cậu ta từ từ trầm xuống, cuối cùng vẩy đũa đứng dậy mất.


      Đồ nhóc con thất thường!


      Mà thôi, chuyện tình ái đào hoa có thể bàn lại sau, giờ quan trọng nhất là cái kịch bản chết tiệt kia. Chiều cũng khá rảnh rỗi, tôi vừa ngồi làm bảng báo cáo, vừa ngồi nghĩ sườn kịch bản, tới lúc hết giờ làm việc làm xong phần khung, chỉ cần thêm thắt vào chút đỉnh là được. Tôi vươn người duỗi chân tay, bây giờ mới để ý thấy đồng nghiệp trong phòng về gần hết, thang máy xuống tầng , mới ra khỏi cổng công ty thấy Tống Tử Ngôn dựa người trước xe hút thuốc phì phèo.


      Chuông báo động réo lên, tôi vội vàng ép người vào tường rồi từ từ ra ngoài.


      “Tần Khanh.” Ác ma cất giọng, tôi đành phải trưng ra nụ cười nịnh: “Ầy, tổng giám đốc, khéo quá trời.”


      liếc nhìn bảng hiệu ở cửa công ty, trầm mặc.


      lát sau mới vỗ vỗ lên xe: “Lên xe.”


      Acid trong dạ dày dâng cao, giọng tôi run run: “Tổng giám đốc, phải xem mắt nữa chứ ạ?”


      phải.”


      “Vậy sếp có chuyện gì khác ạ?” Biết người biết ta, trăm trận trăm tháng, biết lần này mà làm quân cảm tử còn biết đường mua thuốc trước.


      nhướn mày lên hỏi: “Thế có chuyện thể tìm à?”


      “Có! Đương nhiên là được rồi!” Chỉ sợ tìm tôi toàn là chuyện xấu.


      “Lên xe.” ngắn gọn, tôi nơm nớp lo sợ ngồi vào bên trong, vừa thắt dây an toàn xong, nhìn qua kính chiếu hậu thấy bóng tên nhóc tóc vàng đứng trước cổng công ty lạnh lùng nhìn tôi.


      Giờ ai ở cái công ty này cũng có thể làm mình làm mẩy với tôi, ngay cả thằng nhóc xấu xa cũng có thể, chết mất.


      Xe nhàng chạy thẳng về trường, tôi mém tin được có việc an bình thế này. Nghi ngờ liếc nhìn Tống Tử Ngôn cái, lẽ nào đặc biệt đến đưa tôi về? Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu bị tôi bóp chết ngay từ lúc còn trong tế bào não, tuyệt đối thể vì vết thương lành sẹo mà quên nỗi đau. Nhưng hôm nay bình thường tới khác thường, tôi cũng chậm rãi thả lỏng cảnh giác, bắt đầu suy nghĩ tiếp mấy chi tiết cho kịch bản.


      Hừm.


      “Nghĩ gì đấy?” hỏi.


      Tôi thành đáp: “ nghĩ kịch bản.”


      “Hửm? Kịch bản?”


      Tôi gật đầu, nhớ tới lũ con vô lương tâm, nhịn nổi lại nghiến răng ken két: “Em phải viết kịch bản ngược tới chết mới được.”


      “Ngược?” khẽ nhíu mày, hiển nhiên là hiểu.


      Tôi giải thích cặn kẽ: “Ngược nghĩa là ngược đãi.”


      “Là hành hạ về mặt thể xác hả?”


      “Đó cũng là loại trong ấy, nhưng em lại có xu hướng thích ngược tâm hơn, là hai người nhau tới chết sống lại, chết lại sống , hết lần này tới lần khác cũng thể được ở bên nhau.” Tôi bỗng nhiên hung hăng hẳn lên.


      nhìn tôi qua kính hậu: “Bệnh quá.”


      Tôi tỉnh bơ: “Em bệnh, em thích thế.”


      lát sau, : “Kể sơ qua kịch bản của .”


      Tôi hắng giọng: “Kịch bản của em là viết về chuyện tình của Hoàng Thế Nhân và Bạch Mao Nữ.” [1]


      Cái rãnh giữa trán Tống Tử Ngôn càng lúc càng sâu thêm: “…Chuyện tình của Hoàng Thế Nhân và Bạch Mao Nữ?”


      Tôi gật đầu: “Kịch bản chuẩn nhất là phải sáng tạo, với lại, em sáng tạo hoàn toàn dựa vào . Trước hết, Hoàng Thế Nhân là ai, là kẻ thuộc giai cấp thống trị thời bấy giờ, mà Bạch Mao Nữ là ai, là thiếu nữ đơn ốm yếu, cái này cơ bản là dựa cốt truyện của bé Lọ Lem. Rồi Hoàng Thế Nhân gia thế hiển hách chỉ lần nhìn lướt qua gương mặt đẹp đẽ lạnh lùng của Bạch Mao Nữ mà khắc ghi trong lòng, nhưng biết rằng đây là tình , chỉ có thể dựa vào quyền thế của mình mà cướp lấy nàng. Thậm chí còn khiến cha con Bạch Mao Nữ phải chia lìa, nhưng cái này cũng là để chứng minh rằng dục vọng chiếm hữu của Hoàng Thế Nhân với Bạch Mao Nữ vô cùng mạnh mẽ. Cả cuộc đời nàng chỉ được phép có người đàn ông duy nhất là , trừ ra, nàng được phép nghĩ về ai, ngay cả người cha của mình.”


      “Cầm thú.” Tống Tử Ngôn hạ kết luận.


      Tôi để ý, tiếp tục say sưa kể: “Mãi tới khi Bạch Mao Nữ bước chân vào gia đình Hoàng Thế Nhân mới bắt đầu ngược. Hoàng Thế Nhân là kẻ cao cao tại thượng, phụ nữ qua tay nhiều vô kể nhưng lại là người đàn ông hề nhạy cảm, với quật cường, cam chịu khuất phục của Bạch Mao Nữ vừa hận vừa , mà những người đàn bà khác trong nhà đều nhìn ra tình cảm đặc biệt dành cho Bạch Mao Nữ, bèn hùa nhau cấu kết để hãm hại thiếu nữ lẻ loi kia. Bị các ả xúi giục, thêm vào tính cách của Hoàng Thế Nhân, bắt đầu hành hạ thể xác Bạch Mao Nữ, đánh đập, chửi bới nàng chẳng hề nương tay. Nhưng mỗi lần hành hạ nàng, trong lòng cũng đau đớn khôn nguôi.”


      “Biến thái.” Tống Tử Ngôn lại nhận xét.


      “Tèn tén ten ~ tới rồi, Bạch Mao Nữ mang thai con của Hoàng Thế Nhân mà hề hay biết, thế lại còn bị lũ đàn bà đứng đằng sau gièm pha bơm đểu khiến bực mình với Bạch Mao Nữ, trong lần cãi nhau tới mức động tay chân khiến nàng bị sẩy thai. Bạch Mao Nữ buồn khổ thôi, hồng nhan qua đêm tóc bạc trắng, Hoàng Thế Nhân lúc này gần như phát điên, đập phá hết đồ đạc trong nhà, mọi người thấy vậy cũng sợ hãi, ai dám bước ra khuyên ngăn. Nhưng vô luận có thế nào chăng nữa cũng thể lấy lại tâm của Bạch Mao Nữ. Lúc này mới xuất tên người làm thầm mến nàng từ lâu- tên là Tiểu Bạch Dương. Dưới giúp đỡ của cậu ta, Bạch Mao Nữ thoát khỏi nơi dày vò tâm trí nàng, rời khỏi người đàn ông khiến nàng vừa hận lại vừa kia. Hoàng Thế Nhân có hối tiếc cũng kịp nữa rồi, ngày ngày đều mượn rượu giải sầu say dậy nổi, ngày ngày nếu phát điên mà tìm Bạch Mao Nữ cũng là ngủ mê mà gọi tên nàng.”


      Tống Tử Ngôn bình luận nữa mà dùng ánh mắt như trông thấy người ngoài hành tinh nhìn tôi.


      Tôi giảng giải: “Đừng có nhìn em như thế, con giờ thích cái ấy lắm đó, văn hoa là ngược luyến tình thâm, càng ngược càng . Đàn ông càng đối xử tệ hại, càng lạnh lùng băng giá giận vui bất thường lại càng khiến phụ nữ thể nào rời xa.” Kịch bản này muốn nổi tiếng phải ngược, ngược từ đầu tới đuôi, từ ngoài vào trong, từ thể xác tới tinh thần, ngược thành văn, ngược thể sống!


      nhìn tôi lát, tự lẩm bẩm: “Hóa ra thích như thế.”


      Rồi lại hỏi tiếp: “Bình thường tôi đối xử với thế nào?”


      Tôi nhân thể nịnh nọt luôn: “Tổng giám đốc đối xử với em tốt, quả thực là rất tốt! Ở nhà cậy nhờ bố mẹ, ra ngoài phải dựa vào tổng giám đốc rồi.”


      Nghe thế, ra chiều suy nghĩ lắm: “Xem ra tôi nhầm hướng rồi.”


      đợi tôi kịp có phản ứng, dừng xe lại bên đường: “Xuống xe.”


      Ớ? Tôi lại đắc tội gì tới vậy? Tôi ngây người ra.


      lạnh lùng lặp lại lần nữa: “Xuống xe.”


      Uy quyền đại phát, tôi chỉ có thể run rẩy làm theo.


      Rồi sau ấy, Tống Tử Ngôn quay đầu xe, phóng mất dạng…


      Hử, tôi lại vừa trêu ai chọc ai hay sao đây?!


      ——————


      [1] Hoàng Thế Nhân và Bạch Mao Nữ: là hai nhân vật chính trong vở ca kịch [Bạch Mao Nữ ] được diễn vào những năm 1945


      Thực chất câu truyện về Hoàng Thế Nhân và Bạch Mao Nữ (hay còn gọi là Hỷ Nhi) hề đẹp như bạn Khanh viết trong kịch bản đâu ạ, nó là ngược từ đầu tới cuối chứ chả có cái gì gọi là ngược ái tình thâm hết, để tưởng tượng được cốt truyện thực của nó, các bạn hãy nghĩ tới Vợ chồng A Phủ, vì số phận của Hỷ Nhi trong Bạch Mao Nữ cũng giống hệt như Mỵ trong Vợ chồng A Phủ :’(
      Ino, Su siHinata thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 16

      Hẹn hò


      May là xe dừng ở chỗ cách trạm xe bus xa lắm, tôi đành cuốc bộ qua đó, đợi lát có xe tới, đứng trong xe bus chật cứng người chen lấn, đè nén nhau này đủ để tạo thành lưỡi dao sặc mùi ngược đãi đâm vào những hoài niệm về Tống Tử Ngôn trong tôi hết đau lành sẹo.


      Tôi vừa xuống trạm bus ở trước cổng trường di động đổ chuông. Tôi ấn nút nhận cuộc gọi, hóa ra là Tiêu Tuyết, nó , Nghiêm Bằng tới, bọn tao ở chỗ cũ, chờ mày.


      Hai chữ chỗ cũ như muốn ép nước mắt người ta ra, tôi muốn dối mình ở thành phố, về được. Nhưng cái con Tiêu Tuyết ghê gớm kia vẫn ngừng dội nước nóng vào cho tôi phải bỏng: “Đừng hòng trốn, bọn tao thấy mày rồi.”


      Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên Tiêu Tuyết ngồi sau tấm kính cửa hàng bán ăn bên kia đường chuyện điện thoại với tôi. Tôi : “Được, giờ tao qua đó.”


      Lúc vào quán, hai đứa nó ăn quá trời rồi, Nghiêm Bằng vẫn rất chăm sóc Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết cũng đối tốt với Nghiêm Bằng, chỉ tiếc là phải cái tốt mà Nghiêm Bằng muốn. Trước đây tôi thường hay than thở, bảo Nghiêm Bằng đẹp trai thế, nhiều tiền thế, sao Tiêu Tuyết vẫn chịu ưng? Mỗi lần như vậy, Tô Á Văn lại bực mình hỏi, Nghiêm Bằng đẹp trai thế, nhiều tiền thế sao em ?


      Tôi xùy tiếng, lớn thế rồi sao lại hẹp hòi, để ý nhiều thế, ghen đấy à?


      Thực ra khi những lời ấy, trong lòng cũng thấy ngọt ngào.


      Thực ra hồi đó người có lòng dạ hẹp hòi nhất là tôi, lúc mới Tô Á Văn, người quen của còn gọi tên của tôi, sao đó bọn họ đều nhất trí đổi tên khác, gọi tôi là Cái Đuôi. Vì ngày nào tôi cũng bám lấy Tô Á Văn.


      Bọn con trai thích săn quái suốt đêm, tôi cũng xí xớn tham gia, lúc đó bọn họ rút ra được kết luận, tôi cùng tổ với ai người đó chắc chắn thua. Cái chính là chiến thuật của tôi khá thận trọng, trước khi tạo ra được binh tướng mạnh nhất xuất quân, nhưng tới lúc tạo ra được rồi đại quân bên kia kéo sang áp đảo tới mức thể làm gì được nữa. Hồi đó nửa đêm trong quán Net, câu thường nghe nhất là câu rống giận của bọn họ: “Em ra đây nhanh lên, cứu, cứu, cứu , m* nó!”


      Sau đó bọn họ chán, bắt đầu chơi 3C, cứ tưởng chơi cái này bị ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng bi kịch vẫn tiếp diễn như cũ. Hồi đó nửa đêm ở trong quán Net, câu thường nghe nhất là câu rống giận được đổi sang phiên bản mới: “Văn, mày coi Cái Đuôi nhà mày ấy, tiền bị tiêu hết sạch rồi!!” Mắng thế oan tôi quá, bọn họ trước đánh quái, tôi dám xông lên, đứng đằng sau ngoài chuyện mua sách tiêu tiền còn làm gì được nữa đây?


      Bọn họ cứ la hét rầm rầm, nhưng Tô Á Văn chỉ cười, bất kể bọn họ có nổi gân trán, kêu gào là đồ trọng sắc khinh bạn, cũng vẫn chỉ cười. Bọn họ đá ra khỏi đội, lại chơi cùng tôi, còn phải rất khổ cực để tôi thắng. May sau này tôi sửa được thói quen, chuyển sang mê đọc tiểu thuyết, mới phải để tôi bám theo mấy người bọn họ chém giết.


      Nhưng tôi cũng có thói quen là đọc tới chỗ nào hay phải kéo người bên cạnh cùng xem, hồi đó đọc Thầy Giáo Cầm Thú, cứ cách ba phút tôi lại kéo qua đọc đoạn cho nghe, hề thấy phiền, ràng đọc giữa chừng chả hiểu gì cũng cười theo. Mỗi lần tôi vừa đọc đoạn tâm đắc từ tai nghe truyền ra loáng thoáng tiếng hùng chết trận kêu thảm thiết, sau đó tiếng bạn thân của quát tháo ầm cả hàng Net: “Tô Á Văn, mày có mắt à?!Tự nhiên lại đứng ì ra cho chúng nó chém là sao!”


      nhìn màn hình nhiều rất hại mắt, mua cho tôi bộ tiểu thuyết, buổi tối, tôi ngồi cuộn tròn cạnh trong quán Net coi truyện, nghe tiếng nhấn chuột chơi điện tử kích kích kích.


      Tôi có cảm giác những thanh ấy chính là giai điệu hạnh phúc.


      Tiêu Tuyết hay nhìn tôi tràn ngập suy tư: “Rốt cuộc điểm nào ở mày khiến Tô Á Văn động lòng hả, ta như thế mà phải mày đúng là làm người ta giận sôi gan lên được!”


      Phải, tôi cũng biết.


      phải ngay lần đầu tiên gặp gỡ tôi phải lòng vẻ ngoài của hay sao? Nhưng cách đối xử với tôi bây giờ rất tốt. Tôi từng chút từng chút tình nguyện mở lòng ra với , mở lòng tới khi sâu nặng rồi mới phát , cũng rất sâu nặng, nhưng tình ấy của dành cho người khác, nó thuộc về tôi.


      Ngày đó : “Tần Khanh, em tốt, thực rất thích em, nhưng ấy, mười năm rồi.”


      Tôi tức giận cũng quá bi thương, tôi chỉ thấy kỳ lạ, tôi, tại sao lại đối tốt với tôi như vậy? Nếu đối tốt với tôi như thế tại sao lại tôi?


      Câu hỏi này với câu gà đẻ ra trứng hay trứng nở ra gà trở thành hai câu hỏi khó có lời giải nhất thế kỷ đối với tôi.


      Nghiêm Bằng hề thay đổi, vẫn khí chất dương cương, chỉ có cái vẻ sinh viên là bớt nhiều, vừa thấy tôi kêu lên: “Cái Đuôi.”


      Mũi tôi cay cay, phải giả vờ quay cởi áo khoác ngoài, rồi mới hỏi: “Cánh, cậu giờ phát tài lắm nhỉ, có thể cho tớ tý tiền được hả?”


      Nghiêm Bằng hỏi: “ phải cậu vào làm ở công ty XX rồi sao? Chỗ ấy là công ty khoa học kỹ thuật nhất nhì ở đây đó.”


      Đãi ngộ tốt, nhưng áp lực lại quá lớn, tôi hoa chân múa tay thêm mắm dặm muối đem những đãi ngộ mình chưa từng được hưởng qua hồi. Nghiêm Bằng với Tiêu Tuyết bốn mắt nhìn tôi, lúc nghe tôi hôm nay Tống Kim Quy dám đá nương như hoa như ngọc là tôi đây xuống ven đường Nghiêm Bằng liền lắc đầu cảm khái: “Ngay cả Cái Đuôi cũng tìm thấy mùa xuân thứ hai rồi.”


      Sặc! Cứ làm như tôi là góa phụ, ly hôn bằng, mà điểm quan trọng nhất là, dùng mùa xuân để hình dung Tống Kim Quy là quá đơn điệu rồi, phải là bốn mùa, tuyết mùa đông, mưa lạnh đầu xuân, mưa rào mùa hè, sương lạnh mùa thu, cứ gặp là phải đề phòng nhỡ đâu có tia sét lớn đánh cho còn mảnh giáp, thăng thiên tắp lự.


      Tôi sụt sịt đáng thương nhìn Nghiêm Bằng: “Cánh, nể tình quan hệ của hai ta, cậu nhất định phải vớt tớ ra khỏi biển lửa!!”


      Cậu ta cười ha hả: “Chắc chắn, chắc chắn, chỉ cần cậu còn sống tới lúc tớ có đủ khả năng là được.”


      Tôi thèm để ý, chuyên tâm vùi đầu vào ăn uống. Thực ra cũng là cho cậu ta cơ hội, người thông minh chỉ nhìn qua cũng hiểu Nghiêm Bằng tới là để thăm Tiêu Tuyết, cũng là tới để tiếp cận nó.


      Giữa lúc hai người kia chuyện câu được câu chăng, cơm nước cũng giải quyết xong, ra khỏi nhà hàng, chúng tôi chia tay nhau. định quay người về, Nghiêm Bằng gọi giật lại: “Tần Khanh.”


      “Hửm? nỡ xa tớ à?” Tôi quay lại cười hì hì.


      Mấp máy môi mấy cái, mặt buồn rười rượi, mãi sau Nghiêm Bằng mới : “Cậu ta về rồi.”


      Hẹn hò


      Nếu là trong TV, tay tôi chắc chắn cầm sẵn thứ kiểu như bát chén gì đó để đánh rơi xuống đất vỡ nát bấy. Tiếc rằng đây phải TV, cho dù phải, kẻ đóng vai phụ làm nền cho chuyện tình đẹp đẽ như tôi có lẽ cũng chả kiếm được cảnh mà ló mặt lên.


      Thế nên tôi cười tươi roi rói: “Về tốt, về tốt, vứt bỏ lũ chủ nghĩa tư bản độc ác, trở về cống hiến cho công cuộc kiến thiết tứ hóa [1] của nước ta.”


      Nghiêm Bằng thở dài, nhàng vuốt tóc tôi.


      Vốn dĩ tôi muốn khóc, nhưng nhìn ánh mắt thông cảm của nó, tự dưng viền mắt lại đỏ đỏ.


      Mơ mơ hồ hồ về tới ký túc xá, Tiêu Tuyết đưa khăn cho tôi: “Lau lại mặt .”


      Thất tình xấu hổ, xấu hổ chính là vì còn nhớ mãi quên, quên được xấu hổ, xấu hổ là vì cái người mình cứ nhung nhớ kia sớm có vợ cạnh bên rồi.


      Nghĩ cảnh bạn bè gặp mặt nhau coi, mình mình đơn chiếc, chúng nó cứ quấn quýt em em, lúc thấy mình còn quên hỏi đểu câu: “Tần Khanh, mày vẫn mình à?”


      Chỉ hận thể lấy khăn ép ngạt chết mình !


      Thực ra ngẫm lại, thấy bản thân mình cũng đâu có tồi, sắp tốt nghiệp đại học, được nhận vào làm trong công ty khối kẻ ao ước, lại được hưởng ưu ái của sếp, từ lúc rời xa tới giờ tôi tốt hơn rất nhiều, ít nhất là về mặt tiền tài công danh có tốt hơn. Lúc , lúc nào cũng mang tôi theo sát bên, cái gì cũng làm thay, ngay cả ăn cam cũng được bóc vỏ giùm.
      Ino, Su siHinata thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 17

      Vừa nghĩ tới đó mắt lại đỏ đỏ lên! Tôi lập tức ngừng nhớ lại quá khứ, hướng tới tại, giờ tôi thiếu cái gì, phải là bạn trai sao?! Cười nhạt tiếng, tôi móc trong túi ra miếng băng vệ sinh có số điện thoại, lôi di động ra bấm số gọi.


      “Alo?” Đầu bên kia vang lên tiếng trả lời.


      Tôi hét to: “Tôi là người hôm nay để lại số điện thoại – Tần Khanh.”


      Bên kia ngây người, ậm ừ: “À…”


      cho người kia có cơ hội trả lời, tôi lập tức hạ lệnh: “Từ giờ trở là bạn trai của tôi, ngày mai tan làm đứng trước cửa công ty chờ tôi!”


      Thanh từ bên kia mang theo ý cười: “Làm gì?”


      Tôi gân cổ hét vào di động: “Hẹn hò!”


      Hôm sau tôi diện nguyên bộ đồ mới, hăng hái tới công ty làm việc, trong lòng dâng tràn nhiệt huyết đợi đến lúc hết giờ làm. Chiều, Tống Tử Ngôn lại gửi tin nhắn cụt lủn qua: “Cửa, đợi.”


      Nhưng tôi nghĩ qua rồi, Tống Tử Ngôn là người từng ra nước ngoài du học, có lẽ là người tôn trọng nhân quyền nhất, tôi run run bấm tin nhắn hồi đáp: “Tổng giám đốc, hết giờ làm hôm nay em phải hẹn hò, hôm sau mà có chuyện em nhất định giúp liền.”


      Đợi mãi thấy tin nhắn lại, chắc là đồng ý ngầm rồi, tôi lôi gương ra chải lại tóc, mong ngóng tới lúc ra về.


      Sắp hết giờ làm việc, giám đốc Tôn vào phòng thông báo: “Mọi người ngừng tay chút nghe tôi .”


      Tất cả ngừng lại, ngẩng đầu nhìn giám đốc.


      “Xét thấy biểu gần đây của các nhân viên vô cùng xuất sắc, tối nay tổng giám đốc mời mọi người cùng liên hoan.”


      Ba ngày hai bữa liên hoan, công ty này đúng là lắm tiền chi cho tiệc tùng , nhưng cái giờ tôi muốn phải tiệc tùng gì hết, mà là bạn trai! Tôi giơ tay lên hỏi: “Giám đốc, xin hỏi có thể xin nghỉ ạ?”


      “Có chuyện nghỉ cũng được.”


      Tôi thở phào.


      “Nhưng sinh viên của tổng giám đốc phải có mặt.” Chị ta cười cười nhìn tôi nhưng giọng lạnh băng: “Đây là nguyên văn lời tổng giám đốc.”


      Người nhiều, vì lúc có thông báo, nhiều người có gia đình, có bồ bịch, có hẹn hò đều tới được, chỉ những người buổi tối rảnh rang đâu chơi mới đến. Đương nhiên, phải hơn là cũng có người có hẹn mà thể trốn được, ví dụ như tôi.


      Dài mặt ngồi trước bàn ăn dài kiểu Tây, tôi bắt đầu nốc rượu giải sầu. Có những thứ vốn bị chôn sâu, nhưng chỉ câu của Nghiêm Bằng hôm qua đủ bới nó lên, lôi nó ra nắng phơi khô cho kỳ được. Uống rượu nhanh chẳng khác gì uống nước lã, nhưng chiếu theo nội dung của đa phần các tác phẩm văn học, uống rượu có thể phủ lên những thứ cần lãng quên lớp màng vô hình.


      Mượn rượu có thể tiêu sầu nổi tôi biết, nhưng rượu có thể khiến người say thành chân lý rồi. Chỉ lát sau, hình ảnh người trước mắt tôi nhập nhòe. Tôi cố lắc đầu cho tỉnh lại, dáng Tống Tử Ngôn ngồi vị trí chủ tọa chao đảo, nhập lại thành với người ngồi cạnh , nhưng ánh mắt lạnh lùng của tôi còn nhận , chỉ mới liếc qua suýt làm tôi đóng băng. Vội vàng chuyển ánh nhìn, ánh mắt tên nhóc Tóc Vàng ngồi bên kia cũng trầm lành lạnh y chang.


      Sao tôi lại bị như thế? Sao ai cũng dùng nhãn thần lạnh tanh đó với tôi?!


      Thế nên tôi lại cặm cụi quay về với công cuộc uống rượu giải sầu, uống người ngồi cạnh kéo kéo áo, giọng : “Tới lượt rồi đó.”


      “Hở?” Tôi líu lưỡi hỏi lại: “Đến lượt tôi cái gì?”


      ta hạ giọng nhắc: “Lúc nãy tổng giám đốc bảo từng người đứng lên về mục tiêu của mình.”


      “Ha ~ tôi có mục tiêu đó, có.” Tôi lảo đảo đứng lên, lè nhè cất giọng: “Mục tiêu của tôi là mau chóng tìm được bạn trai!”


      Phía dưới cười rộ lên, có người còn hét to: “ tìm được chưa?”


      Khinh nhau à?! Tôi bực mình đáp: “Ai bảo tôi tìm được! Vốn dĩ hôm nay tôi hẹn hò! Mấy người nghe cho tôi, bạn trai tôi là giám đốc Triển bên bộ phận khai thác kỹ thuật!! chưa? Giám đốc Triển đó là của tôi, sau này các các chị tránh xa ấy ra!” Nghĩ nghĩ lát lại bổ sung thêm: “Đàn ông cũng phải tránh ra xa chút!”


      “Cạch!” cái, là tiếng chén rượu rơi xuống bàn, tôi hét toáng lên: “Ai? Ai dám ngắt lời thổ lộ tình cảm của tôi hả?!” Trừng mắt lia vòng mới phát hóa ra người đó là Tống Tử Ngôn.


      Mặt dài ra nhăn nhó chẳng khác nào cống thoát nước, nhìn tôi vẻ nghi hoặc.


      Đồng nghiệp ngồi quanh ai cũng nhìn tôi như thể nào tin được, chỉ có tên nhóc Tóc Vàng là người duy nhất như thế.


      Ngược lại, ánh mắt còn lấp lánh tia vui mừng ràng, chăm chú nhìn tôi.


      “Tần Khanh.” Tống Tử Ngôn trầm giọng hỏi: “ có biết mình hả?”


      Tôi cố hết sức gật cái đầu quay mòng mòng của mình: “Đương nhiên biết rồi, công khai tỏ tình lãng mạn đó.” Rồi như muốn chứng minh ràng hơn, tôi tuyên bố lại, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tôi rất thích giám đốc Triển, siêu thích giám đốc Triển, ai tôi cũng để mắt tới lần, mục tiêu của tôi là hôm nay giám đốc Triển, ngày mai kết hôn cùng ấy luôn!”


      Tống Tử Ngôn im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn tôi bằng bộ mặt vô cảm. Tôi cũng trừng mắt qua đọ với , cuối cùng chỉ mấp máy môi, nổi ra lời.


      Đây là lần đầu tiên tôi đấu khẩu với mà dành được thằng lợi, đáng để ăn mừng.


      Tôi tự rót ình chén rượu, vừa đưa lên miệng bị người khác giật lấy.


      Tóc Vàng đứng trước mặt tôi, nheo mắt nhìn: “Tôi biết thể thích tôi mà.”


      Tôi với tay qua cướp lại chén rượu: “Cậu làm cái gì đó?”


      Cậu nghiêng người tránh tay tôi: “Vừa nãy tỏ tình làm tôi xúc động lắm, tuy rằng có hơi kém chút, nhưng tôi quyết định đồng ý.”


      “Rồi, chị đây cần nhóc đồng ý, chỉ cần đưa lại chén rượu đây cho chị, rồi biến xa xa chút trước khi chân chị đây làm trò thân mật với mông nhóc, được ?” Tôi nhắc nhở đầy hảo tâm.


      Cậu nhóc cười híp cả mắt: “Tôi biết giả vờ tức giận để chữa thẹn mà, sao, tôi để ý tới đâu.”


      Chữa thẹn? Nhìn đôi mắt hoa nở tưng bừng của tên đối diện, tôi nghi hoặc hỏi lại: “Giữa chúng ta hình như có hiểu lầm gì đó phải nhỉ?”


      Cậu nhóc nắm lấy tay tôi: “Tôi ngờ lại có dũng khí tỏ tình công khai với tôi như thế.”


      giả thuyết nổi lên trong óc, tôi rùng mình cái, giọng run run: “Cậu cậu cậu cậu cậu là?”


      Cậu ta dịu dàng nở nụ cười: “Tôi là giám đốc Triển của bộ phận khai thác kỹ thuật!”


      Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn khuôn mặt non choẹt của cậu ta, nhìn đủ mười phút.


      Mười phút sau, tôi ngất xỉu…


      ——————


      [1] Tứ hóa: là gồm đại hóa công nghiệp, đại hóa nông nghiệp, đại hóa quốc phòng, đại hóa khoa học kỹ thuật.


      Chính sách [bốn hóa] này là được Chu Ân Lai – theo kiến nghị của Mao Trạch Đông – đề ra trong đại hội toàn quốc lần thứ 3 tháng 12 năm 1964
      Ino, Su siHinata thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 18

      Tin đồn


      Vừa lơ mơ mở mắt ra, thấy nữ quỷ tóc dài xõa xượi che khuất khuôn mặt từ từ tiến lại phía mình, đôi mắt thô lố như mắt cá chết nhìn chằm chằm vào tôi…


      “AAAAAAAAAAA!!!!” Tôi nhảy dựng lên, hả họng hét.


      “AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!” tiếng hét khác còn to hơn, to tới điếc cả tai.


      Tôi nghiêng đầu, hóa ra là tên nhóc Tóc Vàng hôm qua, cậu ta ngồi bên cạnh, khuôn mặt nhắn sợ tới mức trắng bệch. Tôi quay đầu ngơ ngác nhìn xung quanh, màn hình TV to rộng, đầu DVD bên dưới chạy, màn hình là nữ quỷ ban nãy, loa phát ra những thanh đặc trưng trong phim kinh dị tạo hiệu ứng ma quái.


      Trong nháy mắt, tôi hiểu.


      Cuối cùng Tóc Vàng cũng mang tôi về nhà theo đúng mong ước.


      Thế nên, động tác ngay sau đó của tôi là xách tai tên kia: “! Chuyện này là sao hả? ràng vừa nãy tôi còn trong quán ăn mà, sao bỗng nhiên giờ lại ở đây?”


      Cậu nhóc la oai oái: “ phải uống say tới ngất xỉu sao? Mọi người ai biết ở đâu, mà trước đó lại công khai bày tỏ tình cảm với tôi, cho nên tôi đành phải đưa về đây, yên tâm, tôi chưa làm gì cả mà.”


      Tôi nhìn lại tư thế của hai đứa, cái giường rất rộng, cậu ta nằm ở rìa giường, chính xác hơn là nằm co lại tới rìa giường, tay còn nắm chặt tay tôi, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Đối diện với giường là cái TV siêu lớn chiếu phim kinh dị, cúi đầu kiểm tra lại quần áo, có gì xô lệch thất thố. Có lẽ cậu nhóc nắm tay tôi vì sợ quá, lấy tôi ra làm vật chống sợ thôi.


      Tôi thở phào nhõm, sau đó tăng thêm lực, kéo tai càng mạnh thêm, hung hắng mắng nhiếc: “Cậu có phải là đàn ông con trai hả? Mang thiếu nữ say như chết về nhà mà dám ngoan ngoãn ngồi yên coi phim kinh dị! Có tý tẹo chuyện cầm thú cũng dám làm, đúng là cậu còn bằng cầm thú!”


      Cậu ta la lên xin tha: “ chút, chút, lần sau tôi làm bù được ?”


      Tôi lại càng ra sức kéo tai: “Nghĩ hay quá nhỉ, ranh con được tý tuổi đầu mà dám có chủ ý với chị đây à, chị đây thiếu nữ băng thanh ngọc khiết há lại để tên cầm thú như cậu nhúng chàm sao?!”


      “…”


      Xách tai được lát, tôi cũng thấy thấm mệt, rượu bốc lên làm đầu tôi đau như búa bổ, cước đạp thằng nhóc xuống giường: “Giờ tôi buồn ngủ rồi, cậu biến qua chỗ khác !”


      Chân trần đứng đất, Tóc Vàng nhìn tôi ủy khuất: “Đó là giường tôi mà.”


      Tôi chỉ vào cái sofa trong phòng: “Thế đó phải sofa của cậu à? Cậu cứ nhất bên trọng nhất bên khinh sofa nó khóc cho đấy.”


      “…”


      Tôi kéo chăn cao quá đầu ngủ, cậu ta đứng cạnh lại kéo kéo chăn ra.


      “Trước khi tay chị nhàng in dấu ấn lên mặt cưng, cưng có ba phút để biến .” Tôi hảo tâm nhắc nhở.


      Cậu xụ mặt xuống, : “ có thể tắt TV trước được ?”


      “Tay cậu dài thế dùng làm gì hả?”


      Tóc Vàng như vợ bị bắt nạt, cúi đầu ấp úng: “Tôi dám.”


      Nhìn cậu ta như vầy, có lẽ nếu tắt tôi được ngủ thẳng giấc mất, thế nên đành phải tung chăn ra, lệt xệt lê mấy bước tới trước TV, tắt phụp cái màn hình còn chiếu mấy hình ảnh rùng rợn, quay đầu lại nhận được ánh mắt sùng bái của Tóc Vàng, tôi hất hàm ra lệnh: “Ngủ!”


      Mấy ngày trước vẫn còn bị người ta bắt nạt, khó có được cơ hội bắt nạt lại người khác như hôm nay, tôi ngủ đặc biệt ngon giấc. Lúc tỉnh dậy trời sáng, mùi sữa đậu nành thơm phức len vào phòng, tôi gãi gãi mớ tóc rối bung vào phòng khách thấy Tóc Vàng bận rộn chuẩn bị bàn ăn.


      Tôi ngáp cái: “Chào.”


      Cậu ta cũng cười đáp lại: “Chào.” Nắng sớm mai chiếu vào người cậu nhóc, mái tóc mềm mại, nụ cười trong sáng, thực là mỹ thiếu niên trong nắng sớm mai, nhìn thiệt bổ mắt, tôi thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải đẻ được thằng con trai như thế, để nó có thể quyến rũ từ thiếu nữ tới ông già trong thiên hạ này.


      Tôi vào toilet, bất thần quay đầu ra: “Cậu, nhe răng ra.”


      Cậu nhóc giật mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời nhe răng ra.


      Ừm, hàm răng đều đặn, cũng giống răng của mấy quảng cáo kem đánh răng phết, tôi yên tâm quay lại làm công việc vệ sinh buổi sáng.


      Cậu nhóc rất nhanh qua chỗ tôi, gương mặt từ khó hiểu chuyển thành kinh ngạc: “Sao lại dùng bàn chải đánh răng của tôi?”


      “Vì tôi mang theo.” Tôi trả lời tỉnh bơ: “Yên tâm, tôi vừa nhìn răng cậu rồi, cũng được đó, tôi ghét.”


      Cậu ta á khẩu đáp lại được, nhìn cái miệng đầy bọt kem đánh răng của tôi, bỗng nhiên mặt đỏ lựng lên, quay ngoắt người ra ngoài.


      Tới khi tôi sửa soạn xong ra, cậu chuẩn bị sẵn cho tôi ly sữa đậu nành, bánh mì, thêm mấy thứ khác nữa, nhiệm vụ duy nhất của tôi chỉ là ăn no. Uống ngụm sữa đậu nành nguyên chất thơm phức, nhớ tới cái thứ chất lỏng màu trắng cùng tên loãng gấp N lần bán ở trường, trong lòng tự nhiên thấy cảm động. Tôi : “Cậu lợi hại, đàn ông con trai mà sống được như thế này.”


      Cậu hạ mắt nhìn tôi, đáp: “Vốn dĩ tôi quen sống mình ở nước ngoài, việc gì cũng phải học làm.”


      Thế quái nào mà giờ mọi người rủ nhau kết bè kết cánh ra nước ngoài hết thế, tôi hung hăng cắn miếng bánh mì.


      Đương lúc tôi cạp bánh mì giải hận, cậu luyên thuyên đem tiểu sử cuộc đời mình ra sạch bách.


      Tóc Vàng, tên là Triển Dương, năm nay hai mươi tuổi, mười tám tuổi tốt nghiệp thạc sĩ tại trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài (lần thứ hai cạp mạnh vào bánh mì!), giờ giữ chức giám đốc bộ phận khai thác kỹ thuật (lại cạp nữa!), cha mẹ và chị di dân, chỉ còn lại mình cậu ta lẻ loi quạnh sống trong nước, ai quan tâm chăm sóc, tới xem phim kinh dị cũng có người chịu xem cùng…(tôi hung hăng cạp tay cậu ta cái!)


      Tôi vốn dĩ là loại dân đen chân đất mắt toét, thấy người là thần đồng, nhất là nhà thần đồng lại giàu có nhất định thổn thức cảm thán, thực là giỏi quá trời là giỏi. Nhưng điều kiện tiên quyết là người như thế chỉ nên tồn tại báo chí, internet, lúc người xuất chúng như thế xuất ngay trước mắt mình, trong lòng tôi bỗng nhiên trỗi lên ngọn lửa ghen tỵ hừng hực, nhìn người trước mặt mình bằng ánh mắt đố kị.


      Nếu là trước đây, nhất định sắc mặt của tôi trở nên rất khó coi, toàn lời khó nghe, nhưng là người làm, nhất là vào làm ở công ty biến thái như công ty tôi, thực thoát khỏi cái thời kỳ mê muội, tiến tới cảnh giới thay da đổi thịt! Mặt mày tươi rói như hoa, tôi dùng ánh mắt lấp lánh nhìn cậu ta: “Cưng tuổi còn trẻ thế này mà có tiền, có nhà, lại có xe, bản lĩnh quả tồi nha ~~”


      Mặt cậu nhóc đỏ tưng bừng: “Tôi giỏi lắm đâu, thực ra rể tôi mới là giỏi.”


      Tôi lắc đầu: “ cần quan tâm tới người khác làm gì, trong lòng qua [1], cưng mới là người tài giỏi nhất!”


      Hai vành tai cậu như sắp bị cháy tới nơi.


      Tôi uốn lưỡi ngọt nhạt: “Giờ chuyện giữa đôi ta thế này rồi, qua hạ quyết tâm cho cưng danh phận, cưng có chịu nà?”


      Cậu cúi gằm nhìn mặt bàn, giọng rí: “ gì cũng được hết.”
      Ino, Su siHinata thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 19

      “Được!” tôi nhoài người sang bên kia bàn vỗ vai cậu: “Sau này cưng là em trai chị. Cưng có chuyện gì, kiểu như viêm ruột thừa phải nằm viện, cần có người ký tên, vân vân và mây mây cứ tới tìm chị!” (nếu cưng còn đủ sức mở mồm ra được.)


      Cậu ngẩng đầu lên, nhìn tôi chớp mắt, nhìn tới mức khiến tôi hơi chột dạ. Tôi cười gượng, vỗ lên má cậu: “Chuyện xong rồi nhé.”


      Cậu lại hạ mắt xuống.


      Vì thức dậy trễ nên dù Triển Dương có vượt đèn đỏ mấy bận nhưng cả hai vẫn tới công ty muộn.


      Vốn dĩ tôi cũng chẳng mơ lấy được giải thưởng nhân viên chăm chỉ, nhưng từ lúc bước chân vào công ty, bầu khí rất là kỳ quặc, lẽ nào nền nếp ở đây tốt đến thế, chỉ tới trễ có tí thôi mà cũng bị để ý?


      Sáng vào WC vệ sinh, vừa định đẩy cửa ra nghe bên ngoài có người nhắc tới tên tôi.


      “Các biết Tần Khanh bên bộ phận thị trường ?”


      “Biết chứ, phải là cái nhân viên mới lần trước hát Happy Birthday à?”


      “Cái Tần Khanh đó ấy à, hôm qua tiệc liên hoan làm chuyện mất mặt lắm.”


      “Kể nghe coi nào.”


      “Lúc ăn tiệc liên hoan, cái Tần Khanh đó tự nhiên đứng dậy tỏ tình với giám đốc Triển, sau bữa tiệc, hai người cùng biến mất, kết quả là sáng hôm nay những hai người cùng nhau làm, mà quần áo Tần Khanh kia cũng toàn là nếp nhăn, cứ như sợ người khác biết đêm qua mình làm gì ấy.” (Tôi cúi đầu nhìn lại quần áo mình, đúng là hơi nhăn nhúm , tin đồn này cũng tính là oan được.)


      tới mức đó chứ, giám đốc Triển mới có nhiêu tuổi nào? Mà phải bữa liên hoan lần trước ta còn bám chặt lấy tổng giám đốc sao?” (Tức nha! Tôi bám hồi nào!!)


      ta muốn lắm ấy chứ, nhưng tổng giám đốc làm sao có thể để mắt tới người như ta được.” (vạn hạnh vạn hạnh!)


      như thế do tổng giám đốc đá ta trước, ta mới quay sang giám đốc Triển sao?”


      “Sao tôi nghe giám đốc Triển với cái Tần Khanh kia vốn là bạn thanh mai trúc mã, sau khi giám đốc Triển ra nước ngoài, tổng giám đốc hoành đao đoạt ái. Kết quả người định bằng trời định, hai người họ tình cũ rủ cũng tới. Các để ý hôm qua tổng giám đốc nghe Tần Khanh tỏ tình mặt đen như gì đó à?”


      “Chắc chắn là đồn vớ vẩn, tổng giám đốc cũng từ nước ngoài về đó.” (Conan số xuất .)


      “Theo tôi thấy, Tần Khanh này có thể là gián điệp thương mại, tổng giám đốc với giám đốc Triển ngầm thỏa thuận dùng mỹ nam kế giả vờ trở mặt với nhau, sau đó đợi tới khi ta tưởng kế hoạch của mình thành công quay mũi giáo trả thù.” (sức tưởng tượng mạnh thế biết…)


      phải có khả năng, ta tướng mạo có, dáng người càng , có sếp nào muốn tuyển chứ?” (Conan số hai ngang nhiên đoán mò …)


      “Thực ra các đều nghĩ quá phức tạp rồi, Tần Khanh cùng lắm chỉ là nhân viên mới muốn cửa sau để được trèo cao thôi, trước quấn lấy tổng giám đốc, sau lại dính với giám đốc Triển, đàn ông mà, thịt tới miệng ai lại ăn? Có là thịt mỡ họ cũng chẳng bỏ qua đâu.”


      “Ừm, chắc là như thế rồi.”


      “Đúng đúng đúng, vừa nhìn cái bản mặt Tần Khanh kia thấy là muốn quyến rũ các sếp rồi.”


      “Phải đó, từ lần đầu tiên nhìn ta thấy khó ưa rồi.”


      “…”


      “…”


      Mấy bà tám cứ liên tục đưa ra giả thuyết, phủ nhận, rồi lại đưa ra giả thuyết, rồi lại phủ nhật, cuối cùng đều đồng thanh nhất trí dồn hết đả kích lên cái thân tôi. Tới khi bọn họ hết, chân của tôi tê rần. Tôi run rẩy lê lết về phòng làm việc, khi yên vị ghế rồi mới dám cảm thán: cái đám bà tám ấy TVB [1] làm biên kịch thực đúng là lãng phí nhân tài quá.


      Nhưng sức mạnh của lời đồn rất mạnh, lúc làm việc, băng vệ sinh tỷ tỷ vẫn im lặng như thường, nhưng lại quăng qua miếng băng, đó viết: “Giờ thân phận của là, thanh mai trúc mã của giám đốc Triển nhằm lúc cậu ta du học quyến rũ tổng giám đốc ở trường đại học tốt nghiệp xong được công ty khác thuê làm gián điệp giờ bị tổng giám đốc và giám đốc Triển đùa bỡn trong tay như miếng thịt.”





      Băng vệ sinh tỷ tỷ là người có bề ngoài lạnh lùng nhưng thực là người duy nhất trong cái công ty lạnh lẽo này khiến tôi cảm thấy ấm áp, vốn dĩ còn có Tóc Vàng, nhưng tới chiều cậu ta lại bị điều ra nước ngoài công tác. Tội cho tôi, vốn dĩ khấp khởi chờ mong cậu ta lái xe đưa về, nhưng nghĩ cũng thấy bực, ràng là người bên bộ phận khai thác kỹ thuật, nước ngoài ký hợp đồng làm gì?! Cậu cho cậu là miếng băng đa dụng của băng vệ sinh tỷ tỷ sao?! Nhưng nhớ ra Tóc Vàng công tác cùng Tống Kim Quy, trong lòng cũng thấy nhõm hơn.


      Sau đó đúng là nhõm , tuy rằng sức lực bị giám đốc Tôn vắt kiệt, nhưng bỏ việc bị đàn áp tinh thần, cuộc sống cũng coi như là có hương có vị. Mấy ngày gần đây nghe hợp đồng Tống Kim Quy ký với công ty nước ngoài có chút trục trặc nên phải phân người trực đêm để nhận điện thoại từ bên kia bất cứ lúc nào.


      Lúc phân người trực, giám đốc Tôn lần nữa lại thể đàn áp của mình với tôi. Bộ phận tôi có mười ba người, hai người ngày, nhất định lẻ ra người, ngoài dự đoán, cái người bị lẻ ra đó là tôi. Tuy biết kết quả là như thế, nhưng tôi vẫn cố giãy dụa có ý kiến: “Giám đốc Tôn, trong bộ phận ta cũng có nhân viên nam, sao lại để em là nữ mà phải trực đêm mình?”


      Chị ta hừ mũi “xùy” cái rồi đáp: “Thế tìm người đồng ý trực đêm với , tôi đổi lại ca trực.”


      Tôi nghĩ lát, cuối cùng chỉ có thể vác bộ mặt xám xịt ra khỏi phòng.


      Ngay thứ sáu, tôi thấy tên mình được viết to, dán bảng thông báo của bộ phận, Tần Khanh – thứ bảy.


      Độc ác, thực là quá độc ác, cứ cho là trực , lại còn chọn đúng ngày cuối tuần mà điệu cổ tôi nữa chứ!


      Sinh khả nhẫn thục bất khả nhẫn [2]! Thế nên…tôi hung hăng chất vấn tổ tiên của chị ta…trong lòng.


      May là thân làm trạch nữ, tôi cũng biết cách tự sướng tự giải sầu, huống hồ trong công ty có máy tính, có mạng, có nước, có WC, bốn đại yếu tố này là đủ tạo nên cuộc sống của tôi rồi.


      Nửa đêm, hai giờ, công ty, trước máy vi tính.


      Tôi tập trung tinh thần, hạt dưa trong tay quên mất phải cắn, mặt đỏ hồng, mắt lóe sáng. chút nữa, thêm chút nữa là ra rồi! Tôi gần như nín thở…


      Sắp tới khoảnh khắc nguy hiểm, bỗng nhiên đèn trong phòng bật sáng! Tôi kinh hãi quay đầu lại, nửa đêm nửa hôm đèn bỗng nhiên bật sáng, tình huống này sao quen quá vậy?! Tuy gan tôi cũng lớn, nhưng vẫn sợ tới phát run, dùng cái giọng run rẩy quát lên: “Ai?!”


      có tiếng đáp lại trừ tiếng quát của tôi, có lẽ phải rằng, trừ tôi ra còn người nào khác…


      Tôi nhắm mắt lại, bị xé xác còn đỡ hơn là bị hù chết, hai ngón trỏ giao nhau làm thành hình thập tự, miệng ngừng lẩm bẩm: “Ta cho các ngươi biết, ta sợ các ngươi đâu! Ta xem phim kinh dị còn nhiều hơn xem phim khiêu d*m, ta theo đạo Chúa có đu theo đạo Phật, mẹ ta mỗi ngày đều thắp hương quỳ lạy, các người dám động tới ta được chết toàn thây! A di đà Phật, lạy thánh A La, các ngươi mau tìm gia đình tốt mà đầu thai , giờ siêu sao mang thai nhiều lắm, các người đầu thai còn có thể tạo ra hạnh phúc cho đám báo lá cải, học tập tấm gương đạo đức Lôi Phong [3], trung với cách mạng, trung với Đảng, thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nhân gian chính đạo thị tang thương…” [4]


      Tôi nghe có tiếng thở, quỷ có thể thở được sao? Tôi len lén ti hí mở mắt nhìn, Tống Tử Ngôn đứng trước mặt tôi từ lúc nào, hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nhìn tôi chăm chú.


      Tôi vỗ vỗ ngực, thở phào ra hơi: “Tổng giám đốc, suýt chút nữa là là dọa chết em rồi.”


      cười khinh bỉ: “Ngu ngốc, mê tín.”


      Tôi cãi lại, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của bây giờ tôi tò mò hỏi: “Tổng giám đốc, phải ngày mai mới về sao?”


      Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt: “ nắm lịch làm việc của tôi quá nhỉ.”


      Có thể nắm sao? lịch treo tường, ngày ấy được khoanh mấy vòng đỏ chót, nhắc tôi từ ngày đó trở phải uống lại Cường Hiệu Cứu Tâm Hoàn. Tôi kiên quyết gật đầu: “Đương nhiên là chứ, phải nắm là đằng khác, ngày được gặp tổng giám đốc em thấy dài như cách ba thu, chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi mà cảm giác cả đời này trôi qua.” Ít nhất là khoảng thời gian hạnh phúc ở kiếp này trôi qua rồi.


      xoa xoa đầu tôi như xoa đầu thú cưng: “Tốt.”


      “Tổng giám đốc trễ thế này còn tới công ty sao?”


      ‘a’ tiếng, nhìn quanh phòng rồi mới : “Tôi qua lấy ít giấy tờ.”


      Có chuyện là phải nịnh, có chuyện cũng phải cố ra mà nịnh, tôi thuận miệng nịnh nọt: “Tổng giám đốc đúng là quá khổ cực rồi, mới từ nước ngoài về, kịp nghỉ ngơi vội vàng quay lại công ty tiếp tục tham gia vào nghiệp kiến thiết đất nước vĩ đại, đây là tinh thần gì?! Đây là…” dõng dạc, tự nhiên lại bí từ.


      nheo mắt cười cười: “ ấy, phải người thông minh gì cũng đừng có học đòi theo người ta, đỡ phải mất mặt xấu hổ.”


      Tôi gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc chỉ bảo, em nhất định khắc cốt ghi tâm chuyện này.”


      nhìn tôi lát rồi thở dài sườn sượt, lảng sang chuyện khác “ làm gì đó?”


      Nhắc tới đó, tôi đột nhiên sực nhớ ra lúc nãy mình làm gì, vội vàng hít hơi sâu, rồi nhanh chân dứng dậy chắn ngang màn hình, cười nịnh: “Em trực, là trực đêm đó, để công ty có ngày mai tươi sáng, em có trách nhiệm và cũng có quyền lợi phải trực đêm tốt. Tổng giám đốc, cần phải can thiệp vào, cầm giấy tờ rồi nhanh về nhà nghỉ ngơi cho sớm .”


      im lặng, chỉ nhìn tôi nghi ngờ, mãi tới lúc trán tôi đầy mồ hôi lạnh mới chịu mở miệng: “ xa thế có hơi khát nước, rót cho tôi cốc nước .”


      May là bình nước đặt ngay cạnh bàn, tôi đứng im tại chỗ, chỉ rướn người vươn tay qua rót nước. Nhưng tôi quên béng mất, máy vi tính của công ty vốn dĩ có headphone nên tôi phải mang headphone của máy MP3 ra dùng tạm, lúc rướn người sang bên cạnh, giác cắm của headphone cũng bị long ra.


      Sau đó, “ưm…ưm..a…a….” thanh vang khắp phòng làm việc.


      Tôi nín thở ngay lập tức, giọng trầm như từ địa ngục vọng lên của Tống Tử Ngôn đập vào tai tôi: “Tránh ra.”


      Tôi phản ứng ngay, nhào cả người qua ôm cứng lấy màn hình vi tính cố thủ.


      nghiến răng rít lên: “Tránh ra!”


      Tôi vẫn ôm cứng buông.


      nhấn mạnh từng chữ: “Tần Khanh, đừng để tôi phải tới lần thứ ba.”


      Tôi bĩu môi, từ từ tách ra khỏi vi tính, màn hình là cảnh high của hai người đàn ông, thế lúc đó lại còn đặc tả cái chỗ to to ấy ấy của hai người.


      Sắc mặt của Tống Tử Ngôn lúc này, có thể là quỷ thấy cũng phải sợ…


      ———————


      [1] TVB: hãng phim truyền hình nổi tiếng ở HongKong :’D 100% những phim HongKong mà tớ xem đều là của TVB sản xuất.


      [2] Sinh khả nhẫn thục bất khả nhẫn: giải thích theo mặt chữ là [chuyện này mà nhịn được còn chuyện gì nhịn được đây]. Ý là thể nhịn được nữa.


      [3] Lôi Phong (1940-1962): là chiến sĩ cộng sản, là tấm gương sáng được toàn Trung Hoa biết tới với thái độ toàn tâm toàn ý phục vụ Đảng, phục vụ nhân dân.


      [4] Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, nhân gian chính đạo thị tang thương: là hai câu thơ được trích từ bài “Nhân dân giải phóng quân chiếm lĩnh Nam Kinh”


      Ý muốn : “trời nếu có tình cảm già , nhân gian vốn chỉ là hồi bể dâu mà thôi”. Vì thể dịch thành thơ nên đành để nguyên Hán Việt cho đỡ nhục –“-
      Su siHinata thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :