1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chết ! Sập Bẫy Rồi - King Kong Barbie ( 71 chương + 3PN )

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 5

      Xin việc


      Tim tôi rớt lộp độp, đằng sau đúng là cái người vừa được nhắc tới, mà làm thế quái nào người cả tháng nay có tin tức lại xuất lúc này cơ chứ. Nhưng bản thân vẫn theo quán tính giơ tay lên chào hỏi nhiệt tình: “Hầy, em chào thầy ạ.”


      chỉ im lặng nhìn, mãi tới khi tôi cứng cả người lại mới chịu chuyển tầm nhìn, ánh mắt vẫn như bình thường, mang theo bất cứ tình cảm gì, đảo mắt nhìn chung quanh như thấy tôi, rồi quay người ra ngoài.


      Tôi hoảng hốt, nắm chặt lấy tay Tiêu Tuyết lay lay cật lực: “Tại sao?! Tại sao?! Thế này là vì sao?!”


      Tiêu Tuyết nheo mắt hỏi: “Mày với bà Dao [1] có họ hàng với nhau à?”


      Mặt tôi xám ngoét như tro: “Tao đau tim quá, hoảng quá, loạn quá.”


      Tiêu Tuyết tính đưa tay ra vỗ đầu an ủi tôi.


      Tôi yếu ớt hỏi lại nó: “Mày coi, Tống Kim Quy vì mấy câu của tao mà sửa điểm lại đấy chứ?”


      Tiêu Tuyết giật mình, bàn tay định đưa ra vỗ đầu trượt cái, đập bốp vào mặt tôi.


      Sau này tôi mới hay, hôm ấy vì phải xử lý mấy chuyện còn đọng ở trường nên Tống Tử Ngôn mới quay lại. tuần trời từ ngày đó, ngày nào tôi cũng chường mặt tới chỗ thầy dạy thay, tra bảng điểm mà mồ hôi lạnh đổ ròng ròng . Sau đấy, trong trường nảy ra tin đồn tôi với thầy dạy thay có quan hệ bất chính, ngày nào cũng diễn cái trò ‘sau giờ học’, làm vấy bẩn thần thánh trang nghiêm của phòng làm việc trong trường. Thế nên tôi đâu cũng phải hứng đủ thứ ánh mắt nghi ngờ của mọi người, thầy giáo đó còn bị giáo vụ gọi lên phê bình tác phong làm việc.


      Gặp nhau riết thành quen, thầy giáo kia vừa hút thuốc vừa oán hận với tôi: “ ra có quan hệ mập mờ với sinh viên cũng là cách khẳng định sức quyến rũ của tôi, chỉ cần bị người ta nắm được nhược điểm tôi cũng chả để tâm. Nhưng sao lại phải dính với chứ? Làm giá trị con người tôi xuống dốc phanh.”


      Nghe đồn có hôm từ phòng ông thầy đó còn phát ra tiếng nam nữ rên rỉ thở dốc khiến người nghe phải mặt đỏ chân run. Ngay hôm sau, cổ và cánh tay của lão ta xuất mấy dấu hôn lẫn vệt sưng đỏ khả nghi, khiến cho danh tiếng của tôi càng ngày càng bay cao bay xa.


      Đương nhiên, với quan tâm nhiệt tình này của quần chúng, tôi để trong lòng, chỉ có chuyện duy nhất cần phải lưu tâm là cách đây nửa tháng, thành tích của tôi là sáu mươi mốt điểm, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon được rồi.


      Sống có gian nan, chết mới an nhàn, đợi kiếp này tôi phải sống khó khăn có cửa đâu, chết an nhàn còn được.


      Nếu người bị Tiêu Tuyết thấy ngứa mắt chắc chắn cuộc sống của người đó sa đọa triệt để rồi. Đương ôm máy tính nghe Toko [2] hát Tiểu Tuyết rút phặp cái phích cắm ra, trừng mắt nhìn tôi lạnh lùng: “Để ày chết giường, tao quyết định vác mày theo tới hội chợ việc làm.”


      thương cho những đứa sinh viên năm tư bận rộn ngừng, ngoài việc phải lo làm luận văn tốt nghiệp, còn phải nghiên cứu này nọ, lo xuất ngoại này nọ, làm việc này nọ. Tôi cứ xuôi xuôi với tương lai của mình, theo kiểu nước chảy bèo trôi, thuận theo mọi hoàn cảnh – cách khác, chính là tới đâu hay tới đó. Nhưng con bạn thân Tiêu Tuyết bây giờ tự nhiên quay ngoắt lại với lý tưởng của tôi, cứ nhất quyết chạy qua chạy lại mấy cái hội chợ việc làm.


      Tới tận chỗ tổ chức hội chợ việc làm mới hiểu được, căn bản là chính sách kế hoạch hóa gia đình toàn quốc của Trung Quốc được quán triệt và thực thi triệt để. Trước giờ tôi cứ tưởng căng-tin buổi trưa chính là nơi có mật độ dân số đông nhất thế giới, sinh viên mua cơm trước cửa bán mới là đứa to mồm nhất thế giới. Tới chỗ này rồi mới biết tầm nhìn của mình sao mà hạn hẹp dữ.


      Công ty có thông báo tuyển dụng cũng nhiều, có khoảng hai mươi, hai mươi mốt công ty gì đó, mà phần lớn toàn là tuyển ở bộ phận tiêu thụ của công ty bảo hiểm. dễ nghe là tiêu thụ, còn trắng ra là tiếp thị bảo hiểm. Tôi thầm: “ con sinh viên như mình mà tiếp thị bảo hiểm có phải là hơi bị đại tài tiểu dụng a.” Mắt lướt qua tờ sơ yếu lý lịch cùng của chồng hồ sơ, tôi lập tức ngậm miệng lại. tờ sơ yếu lý lịch đó là con dấu đỏ chót của trường đại học XX nổi danh lẫy lừng, tôi tự động cúi đầu.


      Thế đạo gian nan, chuyện gì khó nhất của thế kỷ hai mươi mốt này?


      Việc làm.


      Tôi rất muốn về, nhưng tinh thần dũng sĩ của Tiêu Tuyết lại chọn lúc này mà đại phát, dũng cảm nhìn thẳng vào nhân sinh ảm đạm này, hăng hái xông pha, sơ yếu lý lịch trong tay bay tá lả như tuyết rơi. Chắc mỗi công ty phải nhận được ba tờ là ít.


      Tôi liếc nhìn năm bản sơ yếu lý lịch tay mình, đó dán cái ảnh tôi sụp mắt nhìn lờ đà lờ đờ, trong lòng tự nhiên thấy xấu hổ vô cùng. Hai đứa học hành cũng chả có thành tích gì giống nhau, sao lại khác biệt dữ vậy? Thế nên tôi hạ quyết tâm phải thoát khỏi cái vỏ tự ti có chí tiến thủ của mình ra, dũng cảm bước tới trước bước. Từ cao tới thấp, từ khó tới dễ, tôi tới chỗ tụ tập nhiều người nhất, tới, rồi lại tới.


      Ngồi tại bàn tuyển dụng là hai bà chị nhìn rất đẹp, biểu tình rất nghiêm túc. Tôi mỉm cười lấy lòng cái, cẩn thận đưa bản sơ yếu lý lịch của mình. muốn trong hai bà chị kia kêu lên: “Ấy chà, chờ lát!”


      Tôi quay người lại, tiếp tục nở nụ cười lấy lòng.


      người hỏi: “Em là sinh viên trường XX hả?”


      “Vâng ạ.”


      “Khoa tiếng trường em có sinh viên nữ nào rất đẹp họ Tần ?”


      Tôi nghĩ lát, rồi nghiêm túc đáp lại: “Cơ bản những người họ Tần đều rất đẹp.”


      “Thế cho chị hỏi…”


      Người kia ngắt lời ngay: “Đừng hỏi nữa, em ấy biết cái gì.” Rồi xua xua tay cho tôi .


      Tôi khỏi chỗ ấy, trong đầu chỉ có bốn chữ, chả hiểu ra sao.


      Trước khi được nếm mùi vị chết đói, tôi hãy còn có cốt khí ghê gớm, năm bản sơ yếu lý lịch đều nộp vào những công ty có tiếng tăm lớn chứ thèm nộp cái nào ấy công ty bảo hiểm kia. Tiêu Tuyết chê tôi quá ngây thơ, cứ lao đầu nộp hồ sơ ấy công ty to, căn bản là khó mà được chọn, có khi người ta vừa nhìn vào hồ sơ, thấy trường tôi tốt nghiệp ném viu vào thùng rác rồi.


      ngờ bỗng nhiên hôm sau lại nhận được cú điện thoại từ trong những chỗ nộp hồ sơ, báo tôi được gọi phỏng vấn.


      Cho nên tôi rất cẩn thận lựa quần áo, còn mượn thêm đôi giày cao gót, xiêu vẹo tới nơi phỏng vấn.


      Vào trong công ty tôi mới thấy mình xong đời rồi, trước tiên đến việc có dáng của nhân viên văn phòng hay . Chỉ cần nhìn đám người toàn là những tinh ríu rít trò chuyện kia, bỗng chốc tôi có ảo giác mình biến thành mấy cái lá cây xanh mướt, còn họ là những bông hoa muôn hồng nghìn tía.


      nàng sắc mặt hơi tai tái tới cạnh bắt chuyện với tôi: “Này, chị học ở trường nào thế?”


      Tôi tự giới thiệu rồi hỏi lại: “Thế còn chị?”


      “Đại học XX.” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi xếp ngay vào cái đám hoa rực rỡ bên kia. cau mày : “Chắc lần này tôi được tuyển rồi, nãy tôi vừa gặp mấy người là thạc sĩ, nghiên cứu sinh ở trường.”


      Tôi nuốt nước bọt, bắt đầu có cảm giác nàng ngồi chuyện với mình đây biến thành đám lá cây xanh tươi, còn bản thân mình biến thành đám phân bốc mùi.


      ta cứ thế ngồi than thở giải tỏa hết lo lắng trong lòng, còn bồi thêm: “Vốn dĩ tôi còn hơi tự tin, nhưng biết sao hôm qua lại có tin truyền ra, tổng giám đốc công ty này tự mình phỏng vấn.”


      Tôi hỏi: “Thế tốt à?”


      đáp: “Tổng giám đốc công ty này là người từ nước ngoài về, mấy câu khẩu ngữ của tôi để hù người ngoài nghề còn được, chứ ở trước mặt ông ta dùng sao đây.”


      Tôi im lặng, lừa người ngoài nghề tôi còn làm nổi, huống hồ là người trong nghề. Lúc nàng kia cứ oán hận mình chạy được tôi bò còn chưa vững nữa là.


      ta nhìn tôi cười ngượng ngùng: “Phiền chị cầm giùm tôi lát, tôi vào toilet.”


      Tôi để túi xách của lên chân, quyển sổ đặt phía túi tự động mở ra, đúng vào cái trang ban nãy vừa đánh dấu để xem. Trong đó có dòng chữ : “Đáp án chuẩn bị phỏng vấn bằng Tiếng .” Tôi khẽ ngó nghiêng, áng chừng ta còn chưa về, vội vàng cúi xuống lén học thuộc mấy câu tiếng .


      đống người vào, rồi lại đống người ra.


      Thực ra con người ta sợ nhất phải là kết quả, mà là quãng thời gian chờ kết quả cơ, chết cùng lắm chỉ là cái chớp mắt, nhưng chờ chết chắc chắn là chuyện khiến ta khủng hoảng nhất. Cho nên lúc tên mình được gọi vào phỏng vấn, tôi vội vàng kéo lại tâm hồn bay tới chỗ nào về, lao ngay vào trong phòng.


      Xui sao, tôi quên béng mình giày cao gót, lao vào vội suýt nữa là bị đo đất, may là nhanh tay đè được lên cạnh ghế. Tôi lén thở phào, nhanh chóng chỉnh lại tư thế ngồi đoan trang nhất. “Phì!” có người cười tôi, tiếng cười này nghe sao quen tai lạ, tôi ngẩng đầu nhìn người phỏng vấn.


      Tống Tử Ngôn lâu gặp áo quần chỉnh tề ngồi trước mặt, tự tiếu phi tiếu nhìn tôi.


      ——————————————————————-


      [1] bà Dao: Quỳnh Dao


      giải thích chút, Tiêu Tuyết hỏi Tần Khanh có họ hàng với Quỳnh Dao là vì câu Tần Khanh [Tại sao?! Tại sao?! Thế này là vì sao?!] là trong những câu thoại (thét gào) (chuối) kinh điển trong kịch bản của bà, chính câu thoại này làm tạo nên tên tuổi Giáo Chủ Thét Gào của Mã Cảnh Đào ạ*bịt miệng cười* còn tên bộ phim đó bạn Hoa tìm chưa ra, tìm đc bổ sung : ))


      [2] Toko: là nữ ca sĩ Toko Furuuchi của Nhật
      Ino, HinataSu si thích bài này.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 6

      Đây, đây là tình huống gì vậy?


      người hói nửa đầu, tuổi cỡ trung niên ngồi ngay cạnh dùng hành động để trả lời cho câu hỏi của tôi, ông ta nghiêng người về phía Tống Tử Ngôn, cung cung kính kính : “Tổng giám đốc, bắt đầu thôi.”


      Mắt tôi tý nữa lòi luôn ra ngoài, oan gia ngõ hẹp, đúng là oan gia ngõ hẹp, nhưng mà cái kiểu này có thể tính là có quan hệ nhỉ. Tôi lại bắt đầu suy tưởng hão huyền, dù sao chúng tôi từng trải qua hơn tháng trời bên nhau, sáng nào cũng với nhau tới kiệt sức… xun xoe vây quanh, cái kiểu đối xử của công ty này đúng là làm người ta nhìn vào ngứa cả mắt.


      Đương nhiên, Tống Tử Ngôn có suy nghĩ giống tôi, cúi đầu nhìn lướt qua sơ yếu lý lịch, dáng vẻ rất đường hoàng đĩnh đạc. đọc đọc lý lịch, chân mày hết nhíu lại rồi giãn ra, vừa trông như nghi ngờ, vừa như mắc cười. chậm rãi đọc to lên: “Tính tình thà, nhiệt tình giúp đỡ người khác, hạnh kiểm trong trường rất tốt, thành tích xuất sắc, tính cách cởi mở, có quan hệ tốt với thầy giáo và các bạn trong trường…” khẽ cười tiếng, ngẩng đầu nhìn tôi: “Tần tiểu thư, thực tình với lý lịch này của tôi có chút nghi vấn.”


      Vốn dĩ lúc nghe đọc cái sơ yếu lý lịch đó lên tôi thấy rất xấu hổ rồi, với lý lịch đó, tôi nghĩ mình có đảm nhiệm luôn công việc của G.Bush cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng nghe hỏi thế, tự nhiên tôi lại thấy nóng máu. Lý lịch xin việc cũng như ngực của nữ minh tinh thôi, toàn là hàng giả, mà đâu chỉ có mình tôi làm thế, nhòm qua cái lý lịch của Tiêu Tuyết hết nhận ra nó luôn, có khi còn tưởng nhầm là bài phát biểu của Obama chừng. phản ứng thế bảo tôi chịu sao cho được, tức mình đáp: “Những điều tôi viết trong sơ yếu lý lịch này đều là hết.”


      Cái gì mà cởi mở chân thành, vui vẻ giúp đỡ người khác, coi ai có thể kiểm chứng nào?


      hắng giọng: “Cao mét sáu tám?”


      Tôi đỏ mặt: “Ầy, đó là khi tôi giày.”


      đảo mắt nhìn lên rồi nhìn xuống, tôi đành cắn răng thừa nhận: “Giày năm phân được sao?”


      nhìn lại lý lịch, hỏi tiếp: “Thông thạo ba ngôn ngữ?”


      Tôi cúi đầu, mắt dán vào sàn nhà: “Trung, , Nhật.”


      “…*^()(_$%#&%O(_+*&^&*%” tuôn ra tràng dài.


      Tôi ngầm tán thưởng trong lòng, dễ nghe quá à, quả nhiên là người từng sống ở nước ngoài, phát nghe còn hay hơn cả phát của thầy giáo mình, chỉ tiếc mỗi điều, tôi nghe hiểu lấy chữ.


      chậm rãi lại lần nữa, rồi mỉm cười nhìn tôi: “Lần này nghe chưa?”


      Tôi giả đò hiểu, gật đầu.


      đan hai tay lại, ngả người dựa vào ghế, nheo mắt nhìn tôi: “Vậy mời trả lời.”


      Tôi hắng giọng mấy cái, cố gắng nhớ lại mấy đáp án học lén khi nãy, tuy chả hiểu gì, nhưng là phỏng vấn mà, chắc cũng na ná như thế thôi, với những chuyện như thế này tôi rất có tự tin.


      Cả căn phòng rơi vào im lặng, mấy người ngồi phỏng vấn há hốc mồm ra nhìn, chỉ có hai người duy nhất còn bình thường là tôi và Tống Tử Ngôn. Tống Tử Ngôn gật đầu: “Được, trả lời tốt.”


      Mấy người ngồi bên nghe vậy cằm rớt hết xuống ngực.


      lơ đãng : “Vấn đề cuối cùng, mời hãy vài câu tiếng Nhật thông dụng.”


      Tiếng Nhật tôi khá thông thạo, có thể , giờ mà mang đến bộ phim Nhật, chắc chắn tôi có thể dịch ra ngay. Điều kiện tiên quyết, phim đó phải là nam nam quần nhau giường. mấy câu tiếng Nhật, hay là câu ‘ được mà, đừng, đừng, đừng’ ? Tôi nghĩ nghĩ hồi, bỗng nhiên nhớ lại hồi trước coi trong Sống Bằng Chết của Nhật, vợ chồng Nhật Bản thường hay mấy câu với nhau, tuy nghĩa cụ thể ra sao tôi lắm, nhưng vẫn phát y hệt thế.


      Tống Tử Ngôn ngây người ra như bị thất thần, trong mắt dường như có sóng nước ôn nhu chuyển động, cứ thế nhìn tôi lâu, tới lúc cả người tôi bị nhìn tới cứng đơ, Tống Tử Ngôn mới mỉm cười: “Chúc mừng, trúng tuyển.”


      Tôi đờ người ra, có chút thể tin được, mấy người phỏng vấn cằm rớt lộp bộp xuống đất ráo trọi.


      Tới khi hoàn hồn, tôi mới vội vàng cúi đầu: “Cảm ơn, cảm ơn.” Sung sướng đứng lên ra về, mãi tới lúc tới gần của, giọng trong trẻo mà lạnh lùng của Tống Tử Ngôn lại vang lên: “Còn chuyện nữa.”


      “Chuyện gì ạ?” Tôi quay đầu lại hỏi.


      lại tuôn ra tràng nữa, nghe rất quen tai, là câu ban nãy mới hỏi tôi đây mà. Tôi nghi hoặc nhìn , lẽ muốn mình trả lời lại lần nữa?


      “Câu này có nghĩa là, có biết trang phục của mình hôm nay rất xấu .” thản nhiên , khóe miệng nhếch lên trước ánh mắt tức giận của tôi: “Còn nữa, câu này – là tiếng Pháp.”


      Tuy rằng rất mất mặt, nhưng chính thức được nhận vào công ty khiến lòng tôi lâng lâng, chút mây đen nho này sao che nổi ánh dương quang xán lạn. Tuy rằng bị Tiêu Tuyết càm ràm là đồ tiểu nhân đắc chí, nhưng đắc chí cái kiểu này bảo tôi làm tiểu nhân cũng được. Tôi nghĩ căn bản phải ở mình, then chốt chính là Tống Tử Ngôn, tuy rằng ăn chẳng biết nặng thế nào, nhưng cũng có lòng chiếu cố tới học sinh cũ của mình. Dựa vào tình nghĩa bạn bè lâu năm của tôi với Tiêu Tuyết và tấm lòng quan tâm của nó mỗi lần tôi có chuyện, tôi bèn gọi điện cho thầy giáo cũ, và giờ là sếp mới của mình : “Thầy Tống, , , , tổng giám đốc.”


      Giọng nghe uể oải: “Có chuyện gì ?”


      Tuy nhìn thấy người đối diện, nhưng tôi vẫn theo thói quen nở nụ cười nịnh nọt: “ có chuyện gì, lâu ngày gặp nên rất nhớ thầy thôi.”


      im lặng nghe, mãi sau mới : “Chúng ta gặp lâu thế, giờ mới nghĩ ra mà nhớ tôi hả?”


      Tôi kiên quyết phủ nhận: “Đương nhiên là phải rồi, chẳng qua là thời gian này em có hơi bận chút thôi, nhưng thực ra trong lòng em nỗi nhớ thầy tràn đầy như nước sông mãi cạn vậy.”


      trầm giọng hỏi: “Nhớ tôi cái gì, muốn tập thể dục buổi sáng lại chứ gì?”


      Lần thứ hai tôi bị làm nghẹn họng.


      lại hỏi: “Nếu nhớ tôi, sao lâu thế mà vẫn thèm gọi điện cho tôi hả?”


      Mồm chắc chắn là có gai, mỗi lần mở mồm đều khiến người chuyện với mình á khẩu nên lời.


      Im lặng lúc, lạnh nhạt : “ có chuyện gì tôi cúp máy đây.”


      Tôi chỉ biết há mồm ú ớ, thể làm cách nào khác, đành nhìn Tiêu Tuyết ở bên cạnh trừng mắt nhướn mày: “Vậy tạm biệt tổng giám đốc.”


      tiếng.


      Tôi run rẩy buông di động xuống thấy ngay cặp mắt tức giận của Tiêu Tuyết: “Tần Khanh





      Tôi đưa tay lên chắn: “ phải tao muốn , mày cũng nghe rồi còn gì, căn bản là lão ấy cho tao cơ hội mở mồm mà.”


      “Thế cũng được!” Tiêu Tuyết nheo mắt: “Phải vượt khó mà , dưới đạn khói quân thù bàn chuyện nhân tình.”


      Tôi nhăn mặt đau khổ: “Tao cũng muốn thế, nhưng mà thực mở miệng được a, nếu mai tao lại gọi điện tiếp, thế được chứ?”


      Nó cụt hứng quay về giường: “Thế cũng được.”


      Khủng hoảng tài chính tới ngay cửa lũ sinh viên mới tốt nghiệp, vận số Tiêu Tuyết đen đủi được như tôi, đương nhiên là buồn rồi. Nhìn dáng nó nằm giường, nhớ lại mấy tháng trước hai đứa còn sống vô lo vô ưu, tự nhiên thấy buồn vu vơ, cũng chậm rãi ngồi xuống giường. Bây giờ mới để ý màn hình di động vẫn sáng như cũ, hóa ra ban nãy tôi quên ấn nút kết thúc cuộc gọi.


      Thế sao Tống Tử Ngôn vẫn cúp máy?


      Tôi áp di động vào tai, hồi hộp lên tiếng: “A lô?”


      Bỗng nhiên từ bên kia trả lời ngay, thanh thanh lạnh lùng: “Có phải bạn của cũng muốn tới công ty tôi làm việc?”


      Tự ra, tôi vội vàng tiếp: “Vâng, vâng, đều là sinh viên của thầy cả mà, thầy sắp xếp giùm em .”


      lát sau, mới chậm rãi : “ gọi điện cho tôi là vì chuyện này hả?”


      Tôi thuận thế nịnh nọt thêm mấy câu: “Thầy đúng là minh cơ trí ….” Lời còn chưa hết, di động vang lên mấy tiếng tút tút tút kéo dài.


      Chậc chậc, lần này cúp máy nhanh .
      InoSu si thích bài này.

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 7

      Đón chào nhân viên mới


      Ối chời, thầy cũ sếp mới của tôi, người đâu mà hỉ nộ vô thường thế cơ chứ


      ~~Tuy trong lòng rên la như thế, nhưng nỗi sung sướng lần đầu làm đá bay cái đau thương đó vào dĩ vãng, ba ngày sau, tôi vận bộ đồ công sở màu đen mới cứng cựa tới công ty.


      Lần này công ty tuyển rất nhiều nhân viên mới, cũng phải hai mươi người, có thể lần này là thay máu, thế nên lúc chúng tôi tới nhận việc, công ty còn mở ra cái gì đó đại khái là đại hội động viên. Mấy vị sếp lớn mặc đồ Âu, giầy da ngồi khán đài, tuần tự đứng dậy phát biểu, lại cũng chỉ loanh quanh mấy chuyện như là nền kinh tế toàn cầu nay ảm đạm tới mức nào, thế mà lũ nhân viên mới như chúng tôi có thể vào làm việc trong công ty đại tốt đẹp cỡ này là có bao nhiêu may mắn, vân vân và mây mây.


      chung là toàn những câu buồn ngủ, nhiều người lôi di động ra ngồi ngay đó chơi điện tử hoặc chat QQ. Là nhân viên mới, tôi còn muốn giữ lại chút hình tượng tốt đẹp về mình, thế nên đành cố nhịn mà ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt mở to ra đò chăm chú lắng nghe. Tống Tử Ngôn cũng ăn mặc trang trọng ngồi khán đài, ngay đúng chỗ bắt mắt nhất, ngồi giữa đám lão già bụng to đầu hói trông chẳng khác nào trăng giữa bầy sao.


      Tống Tử Ngôn hình như cũng hơi chán chán, cúi đầu nhìn mấy tờ giấy trong tay, quay quay cây bút. Chủ tịch hãy còn đứng bục phát biểu, được rọi đèn thẳng vào người, hăng say về bốn chữ “thanh niên tài tuấn”. ràng hề thay đổi, nhưng cảm giác nhìn Tống Tử Ngôn ở đây hoàn toàn khác với lúc nhìn ở trường, trầm ổn mà sắc sảo, khí phách nhưng vẫn thản nhiên. thế này còn là kẻ từng đốt cháy tâm hồn của bao sinh viên trong trường, mà trở thành con quỷ hút máu, nghiền ép sức lao động của nhân viên.


      Ngay lúc bao tử của mọi người bắt đầu kêu ọt ọt kháng nghị, cái lão đứng phát biểu mới rề rề : “Sau đây mời tổng giám đốc công ty lên phát biểu.”


      Tiếng dạ dày kêu réo cùng với tiếng vỗ tay hợp lại nghe ra cũng to phết.


      Tống Tử Ngôn đứng dậy : “Những gì cần mọi người hết rồi, tôi chỉ thêm chuyện quan trọng nữa thôi.”


      Boss to nhất mở kim khẩu, mọi người ai cũng nín thở đợi chờ.


      Yên lặng ba giây, mỉm cười đảo mắt nhìn quanh vòng: “Lần này công ty xuất tiền, mời mọi người tới nhà hàng XX ăn tiệc đón nhân viên mới.”


      Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mắt lấp lánh, tôi cũng vỗ theo tới đỏ cả hai tay.


      Giữa tiếng vỗ tay vang dội, Tống Tử Ngôn tiêu sái bước , mấy nhân viên mới đứng cạnh tôi cũng mắt lấp lánh, mặt hồng hồng: “Tổng giám đốc của chúng ta đúng là quá đẹp trai!”


      Tôi từ từ tỉnh ngộ, trước tiên làm cho người ta mất kiên nhẫn mà khó chịu, đợi tới lúc ai cũng đầy bụng thất vọng bất mãn cực điểm, mới lên đài giả làm người tốt. Người này đúng là cũng biết mua chuộc nhân tâm, quả nhiên là tên gian thương do đế quốc Mỹ đào tạo!


      Công ty bỏ tiền ra bao cả nhà hàng mời mọi người ăn, lúc vào nhà hàng, Tống Tử Ngôn tùy ý chọn lấy cái bàn, ngồi xuống rồi những người khác mới dám lục tục ngồi theo, ngồi cùng bàn với còn có hai vị lúc nãy lên phát biểu, bàn vẫn còn chỗ mà chả ma nào dám mon men tới đó ngồi. Dù có là nhân viên cũ hay nhân viên mới, tuy an vị chỗ ngồi hết rồi, nhưng thực ra ai cũng muốn được ngồi gần với cái trung tâm quyền lực đó chút. Người ta quây quanh Tống Tử Ngôn như vệ tinh, làm tôi bỗng nhiên liên tưởng tới hệ mặt trời.


      Tôi vô cùng đồng cảm với những người đó, cái tên khốn Tống Tử Ngôn này, bình thường làm người ta nghẹn họng, tới lúc ăn vẫn làm người ta nghẹn chết được.


      Trân trọng sinh mạng, tránh xa nghiệt.


      Tôi ngồi vào cái bàn cách bàn của Tống Tử Ngôn xa nhất, có lẽ vì cách xa quá mà bàn cũng chỉ có ba người ngồi. Trừ tôi ra còn nam nữ nữa, nam nhìn qua chắc cũng chỉ hơn hai mươi, so với tôi hơn chút, tóc nhuộm vàng, mặc quần jean rộng thùng thình, lọt thỏm giữa cả phòng toàn âu phục giầy da, trông rất lạc lõng. Nữ độ ba mươi mấy đó, đeo kính gọng vàng, chắc chức vụ cũng bình thường.


      Bàn rất lớn, chúng tôi ngồi cách xa nhau, im lặng chờ thức ăn bưng lên.


      Bởi khách cũng chỉ có đám người công ty tôi nên thức ăn cũng được mang lên nhanh chóng. Phục vụ tươi cười nhàng đặt đĩa thức ăn lên bàn, rồi những đĩa đó từ từ được chuyển dần xuống dưới…


      Vốn dĩ cái bàn tôi ngồi đây có chân bị nghiêng, nên chỉ cần đè nặng lên chút là rung rung, lắc lắc. phục vụ nhìn chúng tôi, cười gượng: “Xin lỗi, bàn này được chắc chắn lắm, chi bằng mọi người hãy đổi sang bàn khác.”


      Người tóc vàng coi bộ hơi sốt ruột, : “ tìm thứ gì chèn vào chân bàn là được rồi.”


      phục vụ vui vẻ đáp: “Vâng, vậy xin quý khách đợi lát.”


      Đương muốn tìm ngồi cùng bàn với tôi mở miệng : “ cần tìm đâu, tôi có đây rồi.”


      Sau đó lấy miếng băng vệ sinh từ trong túi ra, đưa cho phục vụ…


      Trong giây lát, tôi ngồi đờ ra, phục vụ nhìn ngây người.


      Thấy ai có phản ứng gì, ta hỏi lại: “Sao? Có phải đủ ?” Rồi lại đưa tay vào túi xách, tính lấy thêm.


      Mặt phục vụ kia đỏ lựng cả lên, vội : “Được rồi, được rồi.”


      Run run nhận lấy miếng băng, phục vụ vội vàng chèn lại chân bàn rồi quay người như bay ra khỏi chỗ tôi.


      Hai hàng nước mắt chảy thầm trong lòng, người ở công ty này rốt cuộc là người thế nào a.


      Đừng trông mặt mà bắt hình dong, người càng nhìn bình thường càng biến thái à, điển hình là người có vẻ ngoài đường hoàng nho nhã như Tống Tử Ngôn đó, người này nhìn qua ai cũng nghĩ là mẫu đàn ông trong mơ của mọi phụ nữ. Nghĩ tới đây, tôi nhịn được mà quay sang nhìn người ngồi cùng bàn cười cách kỳ dị. Người bình thường, thể nào.


      Cậu nhóc nhìn tôi cái, hỏi: “ là nhân viên mới?”


      Tôi gật đầu.


      Lại hỏi tiếp: “Có bạn trai chưa?”


      Tôi lắc đầu.


      Cậu ta luôn: “Thế đêm nay tới nhà tôi .”


      “Phụt!” ngụm rượu trong miệng tôi phun hết ra ngoài.


      “Đừng nên vui như thế, dù lúc ấy chúng ta có xảy ra chuyện gì cũng có nghĩa tôi với có quan hệ đặc biệt đâu.”


      Tôi nhổ vào, nhòm cái mặt tôi đây ra dáng vui lắm à?! Tôi nhìn kỹ lại cậu ta, mặt trắng trắng ra chiều khỏe mạnh lắm, nhưng biểu tình rất nghiêm túc, mắt có quầng thâm, nhưng nhãn thần trong suốt.


      cách khác, cậu nhóc này hề đùa, mà là thực muốn mời tôi làm chuyện tình đêm.


      Bốn hàng nước mắt chảy thầm trong lòng, người ở công ty này rốt cuộc là người thế nào a.


      Đương nhiên là tôi cự tuyệt: “ .”


      Cậu ta liếc mắt qua nhìn tôi lần nữa: “ đừng có giở cái trò lạt mềm buộc chặt ra đây, tôi có kiên nhẫn với phụ nữ đâu.”


      Nhìn gương mặt như sắp chịu hết nổi của cậu nhóc kia, tự nhiên trong tôi dâng trào ý muốn được làm nghiên cứu khoa học. Chỉ hận thể bổ đầu nó ra coi có cái quái gì trong đấy mà dám tự tin quá đáng như thế. Cuối cùng lý trí cũng chiến thắng tình cảm, tôi bịa đại ra lý do: “Tôi rất ghét người tóc vàng.”


      Cậu nhóc cào cào tóc, nghi ngờ hỏi lại: “ à?”


      Tôi gật đầu cái rụp.


      Cậu bĩu môi: “Thế quên .”


      Tuy rất biến thái, nhưng được cái dây dưa lằng nhằng, tôi thở phào cái nhõm. Lúc này cái đám đông bên kia nhờ tác dụng của cồn, bầu khi từ câu nệ nhảy sang náo nhiệt. Giọng hò hét của cánh đàn ông cùng thanh nũng nịu mềm mại của các chị bắt đầu vang lên ầm ĩ, mọi người đều vì chung mục tiêu, bắt Tống Tử Ngôn hát.


      Chối, rồi lại nài nỉ, rồi lại chối, lằng nhằng tới gần nửa tiếng, tôi sung sướng hả hê nhìn Tống Tử Ngôn rơi vào ‘vòng tay thương ’ của đám nhân viên, càng nhòm càng thấy đắc ý thỏa thê, dĩ nhiên là liền toét miệng ra cười rất đắc ý. Nhưng vừa mới cười thấy Tống Tử Ngôn lia mắt qua đây, tôi vội vàng thu lại nụ cười, làm bộ chăm chú nhìn . Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt, căn cứ vào kinh nghiệm của mình, mỗi lần cười như thế chắc chắn tôi sống thoải mái nổi.


      Quả nhiên, ngay sau đó, chậm rãi cất giọng: “Tần Khanh, qua đây.”


      Tôi đứng dậy trong vô vàn ánh mắt ngạc nhiên lẫn hoài nghi của mọi người, thậm chí còn nghe thấy giọng nữ rởn tóc gáy vang lên ngay bên tai: “Trí nhớ của tổng giám đốc tốt, tên nhân viên mới vào cũng nhớ được.”


      Tống Tử Ngôn chỉ cười , cũng thèm giải thích thêm. Tôi giờ mới hiểu , thèm công khai mối quan hệ thầy trò vô cùng thuần khiết giữa hai chúng tôi, mà lợi dụng tính hiếu kỳ của mọi người để lôi kéo chú ý hướng vào nơi khác. cách khác, giờ tôi chẳng khác nào người mảnh đất chỗ nào cũng chôn bom, thậm chí dưới ánh mắt đố kỵ sặc mùi thuốc súng của người khác, tôi còn phải hô to: “Để tổng giám đốc yên, cứ nã đạn vào tôi đây này!”


      May là còn thứ lôi ra làm bia đỡ được, tôi vội vàng giải thích: “Tổng giám đốc trước là thầy của tôi.”


      Chuyện Tống Tử Ngôn làm giảng viên có lẽ chỉ có vài người biết, cho nên trong đám người ồ lên tràng dài.


      Tống Tử Ngôn đưa mic cho tôi: “Vậy đây coi như cơ hội báo đáp công dạy dỗ của tôi, thay tôi hát bài .”


      Tôi cự nự: “Em hát hay.”


      : “ sao, hát cái gì cũng được.”


      Tôi thường hay tự xưng là tiểu mạch phách [1], mặc dù có hơi xấu hổ nhưng vẫn hề luống cuống, nhận lấy mic ngay.


      Tống Tử Ngôn chậm rãi : “ là sinh viên xuất sắc khoa tiếng , thế hát tiếng .”


      cố ý, tuyệt đối là cố ý! ràng biết tôi ngay cả phát cơ bản cũng tốt rồi còn cầu tôi hát. Vết thương liền miệng, nhớ kinh nghiệm đau thương trong quá khứ tới mức thả lỏng cảnh giác với Tống Tử Ngôn là lỗi của tôi. Tôi thà khai: “Tiếng của em tốt lắm.”


      cười ngây thơ: “Đừng nên quá khiêm tốn, môn chuyên ngành học giỏi làm sao công ty tôi tuyển vào được.”


      Tổng giám đốc lên tiếng, có ai dám gật.


      Tôi đảo mắt vòng, nhìn mọi người chẳng khác gì gà con chờ được thóc, chỉ có tên nhóc tóc vàng ngồi trong góc là khoanh tay nhìn tôi. Tôi thầm kêu khổ trong lòng, sớm biết thế theo nó về nhà quách cho rồi, chắc nó mời mình đến nhà chỉ để tâm chuyện nhân tình thế thái, cơm áo gạo tiền thôi, ít ra cũng tới mức phải rơi vào tình trạng như thế này a.


      Nhưng mà, nếu bị đưa lên Lương Sơn [2] tôi cũng đành phải giở chiêu chó cùng rứt giậu thôi, tôi hỏi: “Tổng giám đốc, em được tự chọn bài chứ ạ?”


      nheo mắt nhìn tôi như Phật Tổ chắc cú nắm được hầu tử trong lòng bàn tay, vô cùng khoan dung độ lượng: “Tùy thôi.”


      đúng là quá coi thường tôi rồi, ngờ rằng thế giới này còn bài hát tiếng mà nhắm mắt tôi cũng có thể hát được.


      Tôi quay đầu với phục vụ: “Bật cho tôi bài Happy Birthday!”


      Nhạc chúc mừng sinh nhật trong nhà hàng mỗi khi có khách cầu bật lên, cả bản nhạc là năm lần hát. Tôi đứng giữa đám người há hốc miệng mồm ra hát đủ năm lần. Nhạc dừng, tôi buông mic, nhìn biểu tình mọi người đờ ra, tự cảm thấy mình bi tráng biết bao nhiêu.


      “Bốp bốp bốp!” tiếng vỗ tay của Tống Tử Ngôn vang lên đầu tiên.


      “Bốp bốp bốp!” tiếp theo là tiếng vỗ tay của tên nhóc tóc vàng.


      Đại boss hạ lời khen, mọi người đều vỗ tay theo, bầu khí lại náo nhiệt như lúc đầu.


      ông hói đầu bụng phệ giơ ngón tay cái lên với Tống Tử Ngôn, dối chớp mắt: “ hổ là sinh viên của tổng giám đốc, tới hát cũng xuất sắc như thế!”


      Tôi xém chút nữa là té xuống đất, cái này đúng là đỉnh cao của nịnh nọt, nhưng có thể van ông khen cái gì nó thực tế hơn được , bài này trẻ con năm tuổi nó cũng có thể hát được đó. Mà cho cùng , dù hôm nay tôi có hát bài khác cũng phải nhìn máy mới có thể hát được a.


      ngờ Tống Tử Ngôn còn rất nghiêm túc gật đầu: “Người của tôi mà, đương nhiên là tồi.”


      câu là đủ làm kinh ngạc cả nhà hàng, nam nghe xong toàn thân chấn động, nữ nghe xong hoa dung thất sắc. Sau đó đồng loạt xoẹt xoẹt lia mắt qua nhìn, tôi nhất thời trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Nhìn ánh sáng quái dị lóe lên rồi biến mất trong mắt Tống Tử Ngôn, tôi chỉ biết, rốt cuộc hôm nay mình cũng phải mang cái thân này làm bia đỡ rồi…


      nằm ngoài dự tính, kế đó tôi bị điệu tới ngồi cạnh Tống Tử Ngôn, được vinh dự nhận con tôm to bự chảng do chính tay gắp cho và hưởng thụ ánh mắt tự cho là trong sáng của bàn dân thiên hạ.


      Càng ngồi lâu ở chỗ này, tôi càng hiểu cái gì gọi là trui rèn khả năng vượt khó lên. Vốn dĩ tới công ty Tống Tử Ngôn làm việc là muốn được hưởng cái gọi là nhờ bóng quan lớn, nhưng coi tình hình hôm nay, hại tôi là cảm tạ trời đất lắm rồi chứ đừng chuyện được nhờ bóng nhờ gió gì nữa. Nhìn xem giờ tôi ngồi ở đâu? Trung tâm quyền lực của công ty! Vơ đại người ngồi ở đây cũng có thể trở thành bóng cây đại thụ cho tôi nương nhờ rồi. Trời cho cơ hội tốt, phải biết chớp ngay mới được.


      Tôi cười tủm tỉm nhìn bà chị giám đốc bộ phận ngồi đoan trang nghiêm túc ở bàn bên, giở cái giọng nịnh nọt tới khoa trương ra: “Thực ra em vừa nhìn muốn hỏi chị rồi, chị dùng cái gì để dưỡng da vậy, sao da đẹp thế?


      Chị ta khiêm tốn đáp: “Ngày nào làm cũng rất bận, sao có thời gian chăm sóc được?”


      Nhưng nhìn khóe miệng bất giác nhếch lên của bà chị kia, tôi biết cái chiêu nịnh hót này của mình vô cùng hữu dụng. Phụ nữ mà, ai mà chẳng thích nghe người khác khen mình đẹp, tuy biết tỏng đối phương khen thế được mấy phần . Ví dụ như tôi, nếu giờ có người bảo tôi còn đẹp hơn cả Trương Bá Chi, ngoài miệng đừng có giỡn, nhưng miệng đảm bảo ngoác tới tận mang tai.


      Tôi tiếp tục xuất ra công phu miệng mồm, tăng thêm hiệu quả: “ chị cứ mấy sản phẩm hay dùng là được rồi, em dùng mà da được bằng nửa da chị là tốt lắm rồi.”


      Chị ta bẽn lẽn ra tên mấy sản phẩm, rồi e lệ hỏi lại: “Da của tôi nhìn đẹp sao? Đây là lần đầu tiên tôi nghe người ta thế đó.”


      Tôi liếc nhìn làn da sạm và mấy nếp nhăn mờ chỗ khóe mắt của chị ta, tự dối lòng mà khen lấy khen để: “Đúng vậy, nhìn rất trẻ trung đó chị, nhìn sao cũng giống người hơn ba mươi tuổi.”


      “Phụt!” Lần này là Tống Tử Ngôn phụt ra.


      Còn bà chị giám đốc kia mặt từ đỏ chuyển thành xanh, rồi lại từ xanh chuyển sang trắng, đôi đũa trong tay phát ra tiếng kèn kẹt. Tôi nhòm ánh mắt của chị ta đằng đằng sát khí, cứ như muốn xé xác tôi ra ăn tươi nuốt sống vậy.


      Nhìn Tống Tử Ngôn nín cười lộ liễu, còn những người khác thần sắc vô cùng cổ quái, bỗng nhiên tôi chột dạ, bầu khí an tĩnh này rất quỷ dị.


      Yên lặng hồi lâu, bà chị đó mới mở miệng: “Tần tiểu thư, ngày ba mươi tháng sau mới là sinh nhật của tôi.”


      “Vậy chúc mừng sinh nhật chị trước vậy.”


      Chị ta lạnh tanh: “Là sinh nhật tôi hai mươi bảy tuổi.”


      . . .


      Năm giây sau, tôi ngượng ngùng cúi đầu uống nước, uống, rồi lại uống liên tục, ngay cả nâng mắt lên cũng dám.


      Nhấp nhổm như ngồi ổ kiến lửa cỡ hơn tiếng gì đó, cuối cùng tiệc cũng tàn, tôi vội vàng chạy ra khỏi cái chỗ quái quỷ này, vừa tới cửa có người kêu lại.


      ông chú trông cử chỉ rất có phong độ, là người trước khi nhận việc ở công ty ai cũng phải gặp qua để báo danh, giám đốc Điền của bộ phận nhân


      May là phải Tống Tử Ngôn, tôi thở phào nhõm.


      Giám đốc Điền tới, biểu tình ràng là cấp quan tâm tới cấp dưới: “Tôi nhớ trường ở vùng ngoại thành, trễ thế này rồi, con con đứa như về mình hay lắm – để tôi kêu taxi đưa về.”


      Nhân gian cũng có chân tình, tôi lệ nóng doanh tròng, tâm trạng cả buổi tối như ngồi trong tủ lạnh giờ mới cảm nhận được chút khí xuân ấm áp.


      Đương lúc vui sướng ngập tràn nghe tiếng giám đốc Điền la lên: “Tổng giám đốc!”


      Tóc gáy tôi dựng hết cả lên, cả người cứng còng, quay đầu lại.


      Tống Tử Ngôn nghiêng người dựa vào cạnh xe, tự tiếu phi tiếu nhìn tôi.


      —————


      [1] tiểu mạch phách: hay còn gọi là tiểu master, nôm na dễ hiểu là những bạn hát karaoke mà hay giành mic hát liên hồi trận, cần biết là hay hay dở, thích hay : ))


      [2] Lương Sơn: là núi Lương trong truyện Thủy Hử mà ta vẫn biết dưới cái tên Lương Sơn Bạc ấy
      Ino, HinataSu si thích bài này.

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 8

      Hóa ra mình bị giám đốc Điền bán đứng rồi, tôi ngửa mặt lên trời thở dài, lệ rơi đầm đìa, xã hội này đúng là quá xấu xa rồi.


      Đầm đìa hết, thở dài xong, tôi lại trưng ra bộ mặt thân thiện đáng đầy chất dối trá quay sang gọi: “Tổng giám đốc.”


      tiếng, ngồi vào trong xe, hạ cửa kính xuống nửa rồi : “Lên xe.”


      Bây giờ tôi mới chú ý tới chiếc xe, cái này thực là quá tuyệt vời. Nếu chiếc xe lần trước mượn được là phong cách, cái lần này phải là quá tanh tưởi. Ngồi trong xe ngắm kỹ nội thất bên trong, tôi run run đưa hai tay sờ bên này tý, đụng bên kia tẹo, sau đó bất giác nuốt nước bọt cái ực.


      Tống Tử Ngôn khởi động, vừa quay xe, vừa hỏi: “Xe này đẹp ?”


      Tôi gật đầu: “Quá đẹp.” Đẹp tới mức khiến hạng bình dân chân đất mắt toét như chúng tôi chỉ hận thể cào cho cái xe hai phát…


      lại hỏi: “Rất thích?”


      “Thích thích.” Tôi thành : “Nhưng có đem bán em chắc cũng mua nổi.”


      “Cái này chắc.” lơ đãng liếc nhìn tôi: “Còn phải xem là bán cho ai nữa.”


      Tôi sững người ra mãi mới hiểu được, đây cũng là loại khẳng định giá trị con người của tôi! – tôi – Tần Khanh – cũng có thể bán được! Lần đầu tiên trong suốt hai mươi hai năm, có người chịu thừa nhận nghiêm túc giá trị bản thân tôi, ấn tượng với Tống Tử Ngôn nhất thời tốt lên rất nhiều. Mà con người tôi nếu có ấn tượng tốt với người khác rồi bầu khí cũng mềm ít.


      Tôi hỏi: “Tổng giám đốc, xe này phải lại là đồ mượn đó chứ?” Vấn đề này tương đối an toàn, có lẽ ai rửng mỡ tới mức đem cái xe này cho người khác mượn, nếu có người như thế – tôi liệt tên người đó vào danh sách, chọn hôm nào đấy bịt mặt tới cướp.


      gật đầu: “Ừ, mới mượn hôm qua, tôi mua mấy loại xe giống thế này.”


      cửa kính ô tô lên gương mặt uất nghẹn của tôi, tổng giám đốc của tôi ơi, rốt cuộc ngài làm ăn thế nào mà có mỗi cái xe cũng mua được, suốt ngày chạy mượn người khác cơ chứ.


      chuyện với đàn ông thể để lộ ra đồng tình của mình được, tôi bâng quơ an ủi : “Thực ra ngồi cái xe này lâu cũng có gì hay, cảm giác cũng na ná như ngồi taxi loại ấy.”


      hồ nghi liếc qua nhìn tôi: “ à?”


      Tôi tích cực củng cố thêm lòng tin cho : “Đương nhiên là rồi, thực ra xe này cũng như đàn ông, dù bề ngoài có đẹp thế nào, nhưng cứ cởi quần áo ra tắt đèn cái ai chả như ai?”


      Tống Tử Ngôn lãnh hội được lời khuyên chân thành của tôi, mặt đen mất phân nửa.


      Bầu khí giữa chúng tôi lại bị nghẹn tiếp.


      Tôi nghĩ kỹ lại lần nữa, tuy lời mình thực, nhưng hình như hơi xúc phạm tới sĩ diện đàn ông của phải. Xem ra Tống Kim Quy này chỉ là tên quỷ hút máu chỉ biết bóc lột, là cầm thú trong ngoài bất nhất, mà còn là đồ sa trư [1]. Nhưng mà trong công ty, lại là sếp của sếp của sếp của tôi, thê nên đành phải cố vớt vát thêm câu nữa: “Thực ra em nhầm đó, đàn ông bề ngoài đẹp cũng rất hữu dụng.”


      Phân nửa mặt còn lại của đen nốt.


      Ôi trời đất ơi, thế nào mà muốn khơi thông khí cũng khơi được chứ. Hầu hạ khó thế này, tình là tôi thể nào đỡ được nữa, đành phải ngồi im re ngoan ngoãn, chuyên tâm nhìn đường xá dần trở nên vắng vẻ. Trường tôi nằm ở vùng ngoại ô, trước đây mỗi lần từ thành phố về là phải qua vùng đất hoang, lần nào qua cũng cảm thấy giống như quay về nhà tù, nhưng tự nhiên giờ nhìn nó lại thấy thân thiết lạ lùng, tôi thà chịu cảnh bộ giữa vùng này còn hơn ngồi trong chiếc xe đắt tiền cùng với gương mặt như Trương Phi kia, nhìn cũng thuận mắt đó, chỉ tiếc giờ này thưởng thức nổi.


      Đáng tiếc chuyện như người ta vẫn mong, tôi hết nhăn mặt rồi lại nhíu mày, nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại thêm chút nữa, rốt cục nhịn nữa đành phải lên tiếng: “Tổng giám đốc, có thể tìm căn phòng nào đó nghỉ lại chút được ?”


      Giọng trầm xuống như mưa đá: “Làm gì?”


      Tôi đau khổ: “Em muốn WC.”


      Lúc nãy ngồi trong nhà hàng lỡ lời hơi nhiều nên tôi chỉ có thể cúi đầu uống nước, kết quả là tọng vào bụng cả đống nước.


      im lặng, nhưng bắt đầu nhấn ga tăng tốc độ.


      chứng minh rằng trường tôi nằm ở nơi rất hẻo lánh, xe chạy như bay hồi mà tìm lấy nổi căn nhà. Tôi đồ rằng cứ chạy kiểu này thêm hồi nữa chắc nước tràn Kim Sơn [2] mất thôi, thế nên càng ngừng hối: “Có thể chạy nhanh thêm chút nữa ?”


      Xe phanh két lại, tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, chỗ này là vùng đất trống a, quay lại nhìn nghi ngờ.


      Tống Tử Ngôn mấp máy môi: “Xuống xe.”


      Mẹ ôi, lẽ sợ tôi tè ngay cái xe mượn này, muốn ném tôi lại chỗ hoang vu hẻo lánh sao?! Bực mình nha!


      Đương lúc nộ khí xung thiên, tắt máy, mở cửa xe rồi với tôi: “Hết cách rồi, qua chỗ gầm cầu bên này , tôi đứng ở canh giúp , …” ngập ngừng tiếp nữa.


      Vốn dĩ khó có thể thấy được bộ dạng này của , tôi nên ngầm nhảy múa hát ca mới đúng, nhưng người mất mặt nhất hết lần này tới lần khác lại là tôi. Cơ mà giờ tôi chả thèm để ý coi có mất mặt thêm nữa hay , lập tức lao ra khỏi xe.


      Giờ là mùa khô, lòng sông cạn hết nước, khô nứt, muốn có tý nước làm ướt chân cầu cũng có. Sắc trời rất tối, dưới gầm cầu còn tối hơn, căn bản là ai nhìn thấy gì được. Tôi lặng lẽ thở dài hơi, trút hết sạch nước ra giải quyết triệt để vấn đề. Hoàng hôn yên tĩnh ngày cuối xuân, dường như đâu đó quanh đây vang lên tiếng côn trùng, cánh đồng hoang vu trống trải tối tăm vùng ngoại ô, có những sinh mệnh mới chờ được nẩy mầm đội đất chui lên, xa xa vọng lại tiếng tàu hỏa đường ray, còn có tiếng nước chảy của con sông gần đây.


      cần phải cũng biết, tôi ở đầu nguồn.


      thanh dưới gầm cầu vắng vang vọng nghe rất ràng, có lẽ đứng phía kia còn nghe hơn. (xin hãy coi bonus cuối phần này để hiểu thêm, nếu bạn chưa hiểu lắm :’D)


      Mặt tôi nóng bừng lên, hôm nay đúng là mất mặt quá ! ( còn biết cái gì gọi là mất mặt à, thế lúc nãy hát chúc mừng sinh nhật sao?)


      Ra khỏi gầm cầu, tôi cúi đầu nhìn đường, rồi len lén liếc mắt nhìn Tống Tử Ngôn, cảm giác mặt cũng hơi hơi ửng đỏ. Hóa ra ai cũng ngượng cả thôi, thế này coi như huề cũng được. (Cái này mà cũng huề được hả?! Tôi thừa nhận là con nhà tôi, chắc chắn nhận nhầm người rồi!)


      Ôm ý nghĩ hai người cùng chung hoạn nạn, tôi lên xe trở về cũng cảm thấy ấn tượng về tốt hơn trước rất nhiều. Từ hình tượng tên bề ngoài nhã nhặn bên trong hiểm ác đáng sợ mặt người dạ thú, trở thành người khẩu xà tâm phật nội tâm ưa thẹn thùng. Bởi vậy tôi quyết tâm mở kim khẩu, phá vỡ bầu khí đóng băng: “Tổng giám đốc, sau này em được phụ trách làm việc gì ở công ty vậy?”


      đáp: “Cái này còn chưa quyết định, phải coi sắp xếp của công ty .”


      Tôi nịnh nọt: “Vậy công ty sắp xếp cho em, công ty phải là của sếp sao, dựa vào những hiểu biết của sếp về em, chắc chắn tận dụng hết khả năng.”


      trầm ngâm hồi rồi : “Phải tận dụng hết khả năng của , thực tôi thấy cũng hơi khó nghĩ.”


      Đây là châm chọc hay là khen tặng đây, cứ mặc định là vế sau vậy.


      liếc mắt qua nhìn tôi: “Mà thử coi am hiểu cái gì.”


      Tôi ngồi nghĩ nghĩ, rồi đáp: “Em chạm tới nhiều lĩnh vực lắm, nhất thời nghĩ ra sở trường nhất là món nào. Nhưng mà em cũng như bạch kim, đặt đâu là sáng đó thôi, thôi cứ theo sắp xếp của công ty vậy.”


      ném cho tôi cái nhìn khinh bỉ: “Đến lúc đó ngàn vạn lần đừng có là sinh viên của tôi.”


      tới sinh viên, tự nhiên tôi nhớ ra Tiêu Tuyết, vội vàng : “Thầy, trong ký túc xá nữ bọn em có bạn đặc biệt sùng bái thầy, cũng muốn tới công ty thầy đóng góp đôi chút sức lực.”


      hừ mũi: “Là cái sinh viên lần trước tôi gọi điện cho hả?”


      biết dễ chuyện hơn rồi, tôi gật đầu: “Đúng đúng đúng, là nó đấy, tuy nó có kém hơn em chút, nhưng so với những người khác khá hơn nhiều, nếu sếp bỏ qua người giỏi như thế đúng là tổn thất lớn đó.”


      “So với còn kém chút?” lặp lại lần nữa rồi kiên quyết đáp: “ được!”


      Để thuận hơn, tôi tiếc công hạ thấp mình: “Kém em là nó tự thôi, thực ra hai đứa em cũng ngang ngang nhau mà.”


      lại càng kiên quyết hơn: “Vậy lại càng được!”


      ———————


      * Chú ý: Những dòng chữ nằm trong ngoặc, in nghiêng là lời của tác giả.


      [1]Sa trư [沙猪]: đây là từ được các chị em chuyển từ cụm từ “chauvinist pig”, “chauvinist” là chỉ người tôn sùng chủ nghĩa cá nhân, ở đây là chỉ những người đàn ông coi thường phụ nữ, xem đàn ông và đặc biệt là bản thân họ- là số . Có thêm “pig” để chỉ khinh thường của người dành cho những người như thế. ngắn gọn lại, “sa trư” là cụm từ dùng để chửi đàn ông, thưa các bạn. :’D


      [2] Nước tràn Kim Sơn: à, ý chị Khanh là nước *** của chị ấy sắp trào ra tới nơi rồi :))
      Ino, HinataSu si thích bài này.

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 9

      Người này sao mà trước sau cứ đánh nhau chan chát vậy, kém tôi bảo được, ngang ngang tôi cũng vẫn từ chối. Tôi bực mình: “Tại sao chứ?”


      nhìn tôi, chậm rãi : “Vì sắp xếp người như thôi cũng đủ khiến tôi đau đầu lắm rồi.”


      “Thế thầy đừng có để ý nhiều nữa, phải đều là học trò của thầy sao?”


      liếc nhìn tôi bằng ánh mắt cổ quái, chầm chậm : “Công ty tôi phải chỗ thu nhận mấy thứ vứt .”


      “…”


      Tuy chửi tôi như vầy, nhưng làm người tốt cần tính toán nhiều làm gì. Căn bản là khí rất thoải mái, đường rộng vắng vẻ bóng người, xe chạy êm ru mà thoải mái, người đàn ông nho nhã tuấn ngồi bên, trong xe còn phảng phất hương chanh ngòn ngọt thơm mát. Bỗng nhiên tôi có cảm giác, muốn ngồi như thế này xa, xa ….


      Suy nghĩ hồi, trong lòng tôi dần cảm thấy ấm áp an tâm nhiều, căng thẳng lúc ngồi ở buổi tiệc trôi mất, cảnh vật nhìn qua cửa kính ô tô nhập nhòa, cuối cùng tất cả đều rơi vào bóng tối.


      Bỗng nhiên Tô Á Văn xuất , giang rộng hai tay về phía tôi, tôi vui vẻ định ôm lại , nhưng lướt qua tôi, kéo người khác vào lòng ôm chặt. Tôi tức giận chạy đến, khoa chân múa tay, hét toáng lên với hai người họ: “Xã hội này phải là của loài người, là của họ cua tinh như chúng tôi!!”


      Sặc, thế nào mà tôi lại mấy lời này, vừa cúi đầu nhìn thấy mình biến thành con cua từ lúc nào, quơ quơ hai cái càng hằm hè đe dọa lung tung. Mắt Tô Á Văn nổi lên vằn đỏ, hừ lạnh: “Mày dám đánh ấy, mày dám đánh ấy!” chiếc đũa giơ lên gắp tôi bỏ vào cái miệng rộng rộng.


      Hai gò má tê tê, tôi giật mình mở mắt ra, trước mặt phải đôi mắt như bốc hỏa của Tô Á Văn, mà là gương mặt trầm ổn như nước của Tống Tử Ngôn, thấy tôi tỉnh lại, : “Tới rồi.”


      Đầu óc còn chưa tỉnh hẳn, tôi chỉ ừm tiếng rồi xoay người xuống xe, quên mất phải mở dây an toàn trước.


      “Ngồi im.” nhoài người qua giúp tôi tháo dây.


      Tôi cúi đầu nhìn đôi lông mi rủ xuống gần trong gang tấc, tới cái mũi thẳng, đầu óc càng cảm thấy mơ hồ. Mãi tới lúc ngẩng đầu lên, tôi mới giật mình vội vàng thu ánh mắt lại, cười giả tảng: “Tổng giám đốc, em đây, mai gặp ở công ty.”


      tiếng, vừa mở cửa xe ra nghe tiếng gọi lại: “Tần Khanh.”


      “Dạ?”


      “Đừng quên việc lần trước.”


      cái gì ạ?”


      gõ tay lên tay lái: “Cái xe này có đĩa nhạc tôi thích, mai mang cho tôi mấy cái đĩa.”


      Giờ tôi mới nhớ ra, sợ sếp mượn đồ, mà phải sợ sếp chẳng thích mượn gì, tôi vội vàng gật đầu: “Được được được.”


      gật đầu: “Vậy về .”


      Về ký túc xá chỉ còn gần nửa tiếng nữa là tới giờ tắt đèn ngủ, tôi lục tung đồ đạc tìm đĩa CD. Tiêu Tuyết nằm giường ló mặt ra khỏi rèm, hỏi thăm: “Cái gì đấy mày, dọn dẹp hả?”


      Tôi thèm quay đầu lại, đáp luôn: “Tìm CD đút lót.”


      Nó nhìn tôi nghi ngờ: “Mày đúng là đồ nghèo kiết xác.”


      Tôi vung tay lên: “Tục nhân, mày biết cái gì, như tao đây là làm công tác giao lưu tinh thần đấy.”


      Nó lắc đầu: “Được, tao còn tưởng mày mang theo mấy cái đĩa ghẻ với Tô Á Văn xuống mồ luôn chứ, ngờ chúng nó còn có ngày lại được thấy ánh mặt trời.”


      Con ranh này giỏi nhất là chuyện đó, bình thường cứ im im, nhưng cứ mở mồm ra là như muốn kê tủ đứng vào mồm người ta.


      Cầm mấy cái đĩa CD Châu Kiệt Luân, nhạc phim Naruto, tôi nhớ lại ngày trước từng tự nhủ đem tất cả đốt sạch sau khi tốt nghiệp.


      Ngày đó hình như có tuyết rơi nhưng tiết trời cũng quá lạnh, sau lần tôi thi trượt đợt kiểm tra CET [1], vờ lấy cớ là tới an ủi tôi để đến ngắm con trong trường.


      Lúc đó hai đứa đứng dưới khu ký túc xá nữ, nhìn sinh viên nữ tới lui, trong lòng tôi ghen muốn chết, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ như để tâm: “Giờ biết rồi chứ, mỹ nhân trường em nhiều tuyệt đối phải là tin vịt, sao, có thích nào ?”


      : “Đương nhiên là có rồi, kiếm cớ chạy tới chạy lui qua trường em làm gì.”


      Mũi tôi như đông cứng lại, khó chịu, giọng cũng khàn khàn: “Vậy sao còn chưa theo đuổi người ta .”


      : “Giờ theo đuổi đây này. Trời ạ, giúp cái coi, xem con bọn em thích dạng con trai gì?”


      Tôi hậm hực đáp: “Mỗi người sở thích, em làm sao biết ta thích thế nào.”


      chuyển mắt nhìn qua cổng ký túc xá nữ, làm như lơ đãng hỏi tôi: “ em xem em thích dạng con trai nào.”


      Tôi : “Như Kakashi.” [2]


      “Cái này hơi bị khó đó.” quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực: “Còn ai nữa.”


      Ánh mắt của như muốn hút người đối diện vào, đầu óc tôi váng vất, hạ giọng thào đáp: “Như Inuyasha.” [3]


      Mặt như cứng lại, giọng cũng cao lên: “Thế còn đời thực.”


      Tôi đáp mông lung: “Châu Kiệt Luân.”


      trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng đần đần người ra nhìn lại, nhìn lúc lâu, bỗng nhiên bật cười, cười tới nỗi phải gập người xuống. lát sau, mới ngừng cười, đưa tay phủi tuyết tóc tôi, tuyết rơi xuống khiến tôi nhìn . Mãi tới khi nhìn tôi ở trong lòng từ lúc nào.


      “Đúng là khờ.” thở dài, cười , lồng ngực hơi rung lên, “Nhưng làm sao mà lại thích người khờ như em chứ.”


      Tim tôi đập trật nhịp.


      Có đôi khi đoạn ký ức rất ngắn mà vô cùng ràng, ràng tới mức làm người ta thể nào trốn được. Hồi xem phim Phấn Đấu [4], Mễ Lai bao giờ ăn kem nữa, Tiêu Tuyết bảo ta chỉ bốc phét. Thực ra đó phải là bốc phét, chỉ là loại tự bảo vệ bản thân, trong luật có loại thương tổn, gọi là thương tổn lặp lại, dùng để chỉ người lúc nào cũng bị những điều kinh khủng trong ký ức dằn vặt, chỉ riêng trong lúc bị tòa án tra hỏi mà là liên tục, lặp lặp lại cách tàn nhẫn.


      Với tôi mà , đau khổ chỉ là nhất thời, còn hạnh phúc chỉ càng khiến con người ta đau khổ hơn.


      lâu rồi tôi chưa nghe lại Châu Kiệt Luân, chưa xem lại Naruto; lâu rồi ăn ở quán kem đối diện trường, lâu chơi ngọn núi gần trường, lâu KTV hát mấy bài của Beyond và Trần Dịch Tấn…có rất, rất nhiều chuyện lâu rồi làm, muốn, mà cũng dám làm.


      lần , tôi nghĩ mình có thể tự phát ra khí chất giống văn nhân mặc khách, thương xuân, buồn thu, xót xa cho ngọn cỏ. Nhưng thực chứng minh rằng tôi tuyệt đối là người thuộc chủ nghĩa thực.


      Mà thôi, quăng cái ngày xa xưa đó .


      tiền đồ tươi sáng, vì muốn lấy lòng sếp, tôi mò từ trong đáy hòm ra mấy thứ kỷ niệm cũ mèm làm của đút lót.


      Thế giới này quá xấu xa rồi, thế nên tôi cũng cần làm bạch kim thanh cao tự phát sáng làm gì.


      Bỏ mấy thứ vào trong túi, tôi còn quên nhắn cho Tống Tử Ngôn cái tin: “Tổng giám đốc, CD tìm được rồi, toàn là những thứ em thích nhất, hy vọng tổng giám đốc thích.” Ngẫm lại thấy mình cũng nên đưa ra cầu hàm súc chút, thế nên hí hoáy nhấn thêm mấy chữ vô cùng hàm súc: “Nhớ ngày mai phân em vào chỗ nào tốt tốt!!”


      Bấm gửi cái tin nhắn đầy hàm súc, tôi chăm chắm chờ tin trả lời.


      Tin nhắn trả lời của Tống Tử Ngôn gần như tới ngay sau đó, chỉ là chữ vô cùng ngắn gọn :”Được.”


      —————


      [1] CET: College English Test, là chương trình kiểm tra trình độ Văn dành cho sinh viên đại học và nghiên cứu sinh ở Trung Quốc


      [2], [3]: nhân vật truyện tranh trong Naruto và Inuyasha.


      [4] Phấn đấu: là bộ phim truyền hình khá nổi của Trung Quốc kể về bốn nam sinh viên sau khi tốt nghiệp ra trường phải đối mặt với cuộc sống và cuộc khủng hoảng tài chính. Đại khái bộ phim này cũng khai thác đề tài như bộ phim Ban Mai Xanh của VN vậy :’)
      Ino, HinataSu si thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :