1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chết ! Sập Bẫy Rồi - King Kong Barbie ( 71 chương + 3PN )

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 63

      Cho nên bèn an ủi cậu ta: sao, sao, rồi có cơ hộithôi mà, mà có cơ hội ta cũng có thể tạo ra cơ hội chứ.


      Cậu ta cười khổ: à? .


      Tôi trịnh trọng gật đầu, kiên quyết: Cậu hãy nhìn vào đôi mắt thànhthật của tôi xem! .


      Cậu ta nhìn đôi mắt cố gắng trợn to lên nhưng vẫn bé như cũcủa tôi, cuối cùng cũng chịu nở nụ cười.


      Tiếng nhạc vang lên, tôi đứng dậy phủi phủi bụi rồi kéo cậu dậy: Đỡ tôi qua đó .


      Cậu ta cũng đứng lên, lúc này tôi mới có thể giữ được dáng vẻ hoànmỹ tới đó.


      Mới tới gần đám người tiếng ồn ã từ từ lắng xuống.


      Mới đầu chỉ là những người cạnh cửa quay đầu lại nhìn cửa ra vào,sau đó là chỗ gần cửa, dần dần, yên lặng lan như bệnh dịch, ánhmắt mọi người đều nhìn hướng ra phía cửa.


      ai chuyện, có lẽ tất cả đều suy nghĩ, sao lại có mộtngười phụ nữ mỹ lệ tới như thế.


      phải đẹp, phải thiếu nữ, mà là người phụ nữ mỹ lệ.


      phải vì những lọn tóc xoăn, phải vì gương mặt sángbừng đẹp đẽ của ấy, cũng phải vóc dáng khiến cho ngườita mơ tưởng.


      Mà là khí chất phong tình, có những người trời sinh tự tỏa sáng,trời s inh thu hút ánh mắt mọi người, khiến họ phải ngưng thở.


      Có những người khiến cho người ta ghen tỵ nổi, chỉ có thểmơước.


      Nếu cái Tử Hàm ở bệnh viện là ánh trăng dịu dàng, trongsáng vô ngần, người phụ nữ này là mặt trời, rực rỡ sáng chóikhiến cho người khác đui mù.


      Tôi cúi đầu liếc qua bộ tiểu lễ phục mình mặc, bỗng nhiên tựthấy mặc cảm, giống như Đông Thi biết mình biết người khithấy Tây Thi nhăn mày.


      Nhưng, người này là ai? Tại sao lại xuất trong bữa tiệc nội bộcông ty?Nếu là nhầm cửa, vậy nhân viên nữ công ty này quá bấthạnh, còn nhân viên nam quá ư may mắn!!!Nhưng hiển nhiên là người phụ nữ này nhầm cửa, bởi vì côta bước về phía Tống Tử Ngôn, đứng bên , khẽ mỉm cười: Ôngnội , nếu có ở nhà chắc chắn ở chỗ này.


      Tim tôi nhảy lên rất mạnh, lúc ta xuất tôi thấy bị uy hiếp,giờ đại mỹ nữ như thế lại đứng cạnh người đàn ông của mình,hơn nữa thái độ như rất thân quen, tôi cảm thấy hơi khó thở. Nhưngkhí thế của ta rất mạnh mẽ, giống như nữ hoàng, ngay cả sức đểtôi chạy tới tỏ thế lực tôi cũng có, chỉ có thể đứng lặng ởchỗ này nhìn chằm chằm the o dõi phản ứng của Tống Tử Ngôn.


      quay đầu lại nhìn lướt qua tôi rồi nhanh chóng quay , vớimỹ nữ kia: Mừng em về.


      Tôi cảm thấy tim mình bắt đầu chùng xuống.


      Ánh nhìn của ta cũng rơi người tôi, cười hỏi Tống Tử Ngôn: ấy là ai thế? .


      đợi Tống Tử Ngôn trả lời, tầm mắt ta chuyển sang TócVàng đứng cạnh tôi, mừng rỡ: Tiểu Dương! .


      Tóc Vàng cười cười, nhưng chân di chuyển, cũng may là cậuta nhúc nhích, lúc này cơ thể tôi mềm nhũn, có lẽ cậu ta chỉkhẽ động chút là tôi ngã.


      Tống Tử Ngôn lạnh nhạt: Đây là tiệc công ty , có việc gì ngàymai chúng ta hãy nhé.


      Mỹ nữ kia lại thêm gì đó với , có lẽ là chịu . Thừadịp này, tôi thào hỏi Tóc Vàng: Người kia là ai?.


      Cậu cũng thào đáp lại: Chị tôi .


      Tim tôi thoáng cái bình tĩnh lại, hóa ra là em chồng hoặc chịgái chồng, chẳng trách vừa xuất thấy khí khácthường. Nhưng kẻ địch này so với tưởng tượng của tôi còn tốt hơngấp ngàn vạn lần, tôi ho cái, sửa sang lại bộ dạng định điqua đó.


      Còn chưa kịp bị Tóc Vàng kéo lại, cậu nhóc bình tĩnh nhìntôi, ánh mắt lưỡng lự: Tần Khanh, tôi có mấy chuyện muốn vớicô .


      Tôi nhìn cậu ta tò mò, nhưng dáng vẻ ấp úng của cậu ta khiến tôichẳng thấy thoải mái chút nào, trai muốn gì cướp lấyđoạt lấy, còn cậu ta làm gì cũng rề rà rề rề, lẽ nào con riêng thìkhông có quyền sao? Giận thay cho may của cậu, buồnthay cho tranh nổi của cậu, tôi cau mày: Cậu muốn gìthì , muốn đoạt cái gì đoạt ! .


      Lời tôi hiệu quả tức , ánh mắt cậu trở nên dứt khoát: Ngườiđó là chị tôi tổng giám đốc là rể tôi .


      Trong đầu tôi như có sét đánh, mãi lâu cũng chẳng có phản ứng, tớikhi phản ứng được đầu óc rối loạn, tóm lấy cậu ta, hỏi: Tôikhông nghe nhầm chứ là rể sao? .


      Cậu ta gật đầu.


      Tôi lại hỏi, ôm tia hy vọng cuối cùng: Chưa ly hôn sao?.


      Cậu lắc đầu.


      Tôi quay đầu lại, nhìn đôi trai thanh lịch chuyện bên kia,thực nổi giận!!!Băng vệ sinh tỷ tỷ rất đúng, tin vào tình chẳng thà tin vàobăng vệ sinh, ít ra người ta dùng tiền là có thể mua được hàng !Tôi còn tưởng cuối cùng mình chọn đúng, ngờ tới nguyệnvọng hai của mình cũng như thế, căn bản là người ta học xong lớpchính khóa lại tiện thể tới lớp buổi tối mà thôi! Là chính quy, có danh phận, là thay thế!!!Tôi còn vừa tỏ tình vừa vun đắp, hóa ra là chẳng có tình gì sất!Tôi đúng là bị mù mất rồi, lơ mơ lại thành kẻ thứ ba, thảo nào tên kiachẳng tới chuyện hứa hẹn, cả tiếng cũng chẳng hề có, hóa ralà vì thế này.


      Vứt cái nguyên tắc nhân phẩm , nếu lúc này có thể nhịn xuốngđược tôi xứng là gossip girl, xứng mắng lũ đànông thấp hèn, xứng làm con của bà mẹ già hung hăng nhàtôi, xứng làm bạn của Tiêu Tuyết ác độc!!!Thế nên tôi gạt tay Tóc Vàng ra, hùng hổ bước tới. Tiện tay cầm mộtchén rượu khay của bồi bàn, lại nhân thể rút luôn cái khăn trắngcài trước ngực ta.


      Tới trước mặt hai người họ, trước tiên quay sang cười khách sáo vớimỹ nữ kia. Ý là tuy đẹp hơn nhiều so với tôi, nhưng bị tên đànông này lừa gạt số phận của chúng ta vẫn là giống nhau thôi.


      Nhét cái khăn trắng vào tay Tống Tử Ngôn, hơi kinh ngạc: Đưaanh cái này làm gì?.


      Tôi thản nhiên cười: có lúc dùng .


      Rồi tay kia giơ chén rượu lên, tạt thẳng vào người .


      Cả hội trường người kêu lên kinh ngạc, người nín thở, cuối cùng tấtcả ngây ra. Giữa ánh mắt của mọi người, tôi bi tráng xoay người đivề, gót giày gõ lộp cộp xuống nền nhà.


      Nhưng đứng ngon lành, bỗng nhiên tôi bị trật chân cái,cả người lảo đảo, sắp sửa hôn vào đất mẹ. bàn tay quen thuộcphía sau tóm lấy khuỷu tay tôi, tôi ngẩng mặt lên thấy khuôn mặtcòn ướt đẫm rượu của Tống Tử Ngôn.


      Tôi vội vàng đứng thẳng, gỡ giày ra, mạnh tay bẻ gãy luôn hai gótgiày, rồi lại vào chân. Tống Tử Ngôn giận dữ gằn giọng hỏi: Emlàm gì đó? .


      Làm gì à? . Tôi cười nhạt, cúi đầu nhìn cái nhẫn vẫn còn taytrái mình, đúng là quá mỉa mai, tay phải hung hăng rút nhẫn ra, vứtxuống trước mặt , chống nạnh quát: làm gì cả, Tống TửNgôn, nghe cho tôi, bà đây thích nữa, sau nàythích bảo ai nấu cơm nấu, thích tìm ai bắt nạt - bà đây khôngtheo hầu nữa! .


      nhìn tôi bằng vẻ mặt thể tin được, vẻ mặt nhăn nhó tớimức có thể dọa trẻ con khóc được.


      Ha ha, nhưng giờ tôi sợ nữa!!Tôi xoay người chút lưu luyến, từng bước về phía trước,tuy rằng giày cao gót, tuy rằng khập khiễng, nhưng chưalúc nào tôi cảm thấy mình hào hùng như lúc này.


      Từ trong ra ngoài, từ xuống dưới, từ sợi tóc tới đầu ngón chânđều tỏa ra thứ khí thế toàn vẹn của đại tỷ!Mấy giây ngắn ngủi, tôi trải qua quá trình biến đổi từ bị ngược đãisang ngược


      Lấy lòng mẹ vợ


      Nhưng khi cửa nhà mở ra, nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của mẹ khíthế ấy trong nháy mắt tiêu tan, tôi chỉ còn biết nức nở. Tôi rưngrưng nước mắt vươn hai tay định ôm chặt mẹ mình, môi run run kéodài tiếng gọi: Mẹ , còn chưa kịp ôm mẹ bị mấy bà bạn đánhbài gọi vào, đừng tới chuyện hỏi han tại sao tôi lại về, tới liếc mắtnhìn tôi cũng chẳng thèm. Tôi chậm chạp lê thân về phòng mình,nằm giường, cũng biết nghĩ gì, lấy di động trong túi xáchra, màn hình vẫn là gương mặt vô cùng thu hút của chú ĐạoMinh(46).


      Tới tin nhắn, cuộc gọi nhỡ cũng có Tim thắt lên cái, lấy cái gối đè lên mặt, cứ như thế lát, taytừ từ trượt xuống dưới.


      Sau bảy, tám giờ vật vã, tôi mệt mỏi ngủ thiếp Lúc tỉnh dậy, đêm khuya, phòng tối mịt mù. Bỗng nhiên cửaphòng bật mở, có người bật đèn phòng tách tiếng, ánh sángtrắng chói mắt, mắt tôi nheo nheo, thấy mẹ chiếc khayđi vào.


      Đặt khay xuống đầu giường, mẹ quát tiếng oai: Qua ăn .


      Tôi đói rã rời, bèn ngồi dậy, cầm lấy con tôm rán, bóc vỏ ănngấu nghiến.


      Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng gì lắm, làm như lơ đãng,hỏi: Cãi nhau với cái cậu tài xế kia à? Tôi suýt nữa nghẹn chết, kinh hoàng nhìn mẹ: Mẹ mẹ biết ạ? .


      Mẹ tôi quát: Tưởng cẩn thận của mày mà giấu được mẹ à? Đừngquên, hơn hai mươi năm trước, mày là cục thịt được lôi từ bụngmẹ ra đấy nhé.


      Tôi lờ câu cuối cùng của bà, nghi hoặc: Thế sao lúc ấy mẹ khônglật tẩy con? .


      Mẹ nhón tay lấy con tôm bỏ vào miệng nhai nhóp nha nhópnhép: Tuy giờ nghề nghiệp cậu ta tốt lắm, nhưng nhìn khíchất của cậu ta, tương lai cũng có thể phất lên được. Hơn nữa, cậu tacòn rất tận tâm đưa tiễn mẹ, ra cũng có tình cảm với mày lắm,thế nên mẹ mới mắt nhắm mắt mở cho qua đấy .


      Tôi nhìn bà oán giận: Lúc đó nếu mẹ mở to pháp nhãn, nhận ra hắnlà nghiệt nên đánh con ngất rồi kéo về mới phải . Tôi đâycòn có thể ngồi nhà mơ mộng về đôi tình nhân cách xa vì bị giađình ngăn cản, ít ra còn có hồi ức đẹp đẽ, so với tình trạng bây giờcòn tốt hơn gấp trăm lần.


      Mẹ lườm tôi cái: Dù sao giờ phải mày ngồi nhà đâyà, mẹ mày đây vừa tính qua cái biết hai đứa chúng mày khôngcó kết cục tốt rồi .


      Tuy là thế, nhưng tôi vẫn nổi giận: Tại sao?.


      Mẹ tôi ăn thêm con tôm nữa, quên phân tích: Mày đứngtrước mặt thằng nhóc đó chẳng khác gì bố mày đứng trước mặt mẹ,cả đời này thể vùng lên làm chủ được. Bố mẹ chả guốctrong bụng chúng mày ấy, nếu lòng đối xử tốt với hai đứa thìchúng mày chắc chắn là thoải mái rồi, nhưng nếu muốn đấu với haiông bà này tới khóc cũng có chỗ mà khóc đâu con ạ.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 64

      Tôi ngậm miệng im lặng, lâu sau mẹ tôi mới xích lại gần: Mẹ nóinãy giờ có làm mày tỉnh ngộ ? Sao im lặng lâu thế hả?.


      Tôi nhìn chằm chằm mẹ bằng ánh mắt hiểu hết rồi: Cuối cùng concũng hiểu rồi, hóa ra con như ngày hôm nay đều tại mẹ gây nên.


      Hậm hực: Mẹ chọn bố tốt cho con! , di truyền cho con cáigene như thế này.


      Bốp! , mẹ tôi đập phát lên ngực tôi, nhướn mày: Trách mẹ à?Sao thân mày có được tinh hoa của mẹ mà lại thôtạp như gương bố mày hả! .


      Tôi lại ỉu xìu, thở dài: Trừ việc đột biến gene có lẽ con chỉ cóthể như thế này thôi, mẹ, mẹ coi giờ con nên làm gì bây giờ? .


      Giờ bạn trai, việc làm, hai thứ tôi đều chẳng có.


      Mẹ tôi rút khăn ra lau tay, thản nhiên đáp: Nếu về rồi cũngđừng nghĩ được như trước đây nữa. Mai bảo bố mày coi giờ có việcgì , tiện thể buổi chiều xem mặt luôn .


      Chiều mai xem mặt? Đúng là tiện đấy ngờ mẹ tôi cũng chẳng phải là người chỉ thuận miệng thế,lôi ngay từ trong túi áo ra xấp ảnh, bắt tôi chọn. Đêm khuya, haimẹ con ngồi xếp bằng giường chọn trai. Nhưng nhìn kiểu gìcũng thấy ai thuận mắt, người cao bằng Tống TửNgôn, người mắt to bằng Tống Tử Ngôn, người mũi khôngthẳng như Tống Tử Ngôn, người cười gian như Tống TửNgôn Xem qua xem lại cũng chẳng chọn được ai, cuối cùng mẹ tôi cũngkhông chịu nổi, dúi đầu tôi cái: Chọn thằng rể tốt ẹ,đừng có mơ mộng giả làm liệt nữ! .


      Tỉnh táo đầu óc! Tỉnh lại ! rất phải! Hóa ra tôi làm người thứ ba mà còn phải lập cổng chàotrinh tiết vì tên gian phu kia à?Mỉa mai quá đó, tôi bừng bừng lửa giận. Chăm chú nhìn ảnh chụp,cuối cùng mười ngón tay tóm ra được bức ảnh chụp ngườiđang cười rất tươi: này !.


      Tục ngữ có câu, muốn quên cuộc tình phương pháp tốtnhất là bắt đầu cuộc tình mới. Hơn nữa, người trong ảnh này mắtsáng mày kiếm, tóc dày, mặt mũi đường hoàng lại có phần khí khái.


      Tâm trạng hứng khởi lần đầu tiên xem mặt, tôi còn cẩn thận chọnlựa quần áo, đến nhà hàng mà mẹ tôi và mẹ đối tượng hẹn lúc bansáng.


      Vào nhà hàng, đảo mắt nhìn qua vòng, thấy người.


      Lại đảo thêm vòng nữa, người ngồi trong góc giơ tay vẫyvẫy tôi, tôi qua đó nhìn cái, hãi hồn! Người này tuổi chưa già,nhưng tóc đỉnh đầu có xu hướng hoang mạc hóa, hai mắt vôthần, lông mày chữ nhất quẹt ngang mặt, dáng như người có bệnhnan y. Hóa ra là nhận nhầm người, tôi tính gọi tôi lại: Tần Khanh phải ? , còn giơ tờ báo trong tay lên - ám hiệu đãquy định trước của chúng tôi.


      Nhìn lại khuôn mặt ba phần giống ảnh, bảy phần biến dạng củagã, tôi khỏi thốt lên câu:photoshop đúng là quá tay rồi!!Bữa cơm này ăn gì tôi cũng nhớ, chỉ cố gắng nhìn chằm chằmvào mặt gã nghiên cứu kỹ thuật photoshop quỷ khóc thần sầu. Tớilúc ăn xong, tôi có bản thống kê sơ lược, cái mặt này màphotoshop thành cái ảnh kia, thực theo khoảng vạnbước thể thành công như thế được. thần người ratrước gương mặt qua phần hậu kỳ trăm gọt ngàn dũa, bỗng nhiênnghe tiếng gã ta gọi to: Tần Khanh, Tần Khanh! .


      Tôi giật mình, mở miệng a tiếng.


      Gã hỏi rất nghiêm túc: vừa kể chuyện cười, sao em khôngcười? .


      Ối! Chết , chết , tôi vội vàng há miệng ra ha ha ha vàitiếng, rồi ôm bụng, cũng nhìn lại rất nghiêm túc: Cười rồi, em cườirồi, em cười đau bụng quá .


      ta rất hài lòng: kể thêm chuyện nữa cho em nghe nhé .


      Nếu lúc nãy tôi nghe là thất lễ, giờ tôi chỉ hận khôngthể thất lễ thêm vạn lần nữa. Đợi tới lúc ta kể hết bachuyện cười, tôi như người bị con rồng bự chảng phun băng trúngngười, từ xuống dưới trắng xóa. Tôi này đại ca ơi, hãng áolông tìm đại ca làm người đại diện đúng là có mắtrồi, ngày nào cũng dựng quầy ở đường dành riêng cho người bộ,để người mẫu làm tiếp thị đều vô dụng hết thôi, đại ca chỉ cần cầmmic đọc diễn cảm mấy mẩu chuyện cười thôi, đảm bảo là áo lông bánhết veo. Đại ca đáng được Obama mời đọc diễn văn, là người thíchhợp nhất để thông qua việc biến động lượng cầu những sản phẩmchống ré t của nước Mỹ mà dẫn ra nguy cơ tài chính toàn thế giới!Khoa trương? No! Hãy nhìn vào đôi mắt thành của tôi , hãy tinlà tôi đúng, bạn chắc chắn là người có năng lực!Đấng cứu thế chưa được trọng dụng cuối cùng cũng buông tha, tôilập cập mãi cũng lết được nửa cái mạng về nhà.


      Lúc về nhà, mẹ hãy còn chơi mạt chược, rảnh hỏi tới tôi.


      Tôi về phòng trước, nhào lên giường, kéo chăn ra quấn khắp người.


      Di động bỗng nhiên đổ chuông, tôi vội vàng quơ lại, vừa nhìn mànhình thấy hơi nản lòng. Là đấng cứu thế lúc nãy, tin nhắn chỉ rấtđơn giản có mấy chữ: hài lòng về em lắm .


      Da đầu tôi tê dại, dựa vào mức độ đờ người ra vừa nãy của tôi, có lẽngười bạn đời lý tưởng của gã nên là con búp bê bơm hơi, nhưngvẫn phải run run nhắn lại: Cảm ơn .


      Gã trả lời: Ừm, chuyện cười kể rất cao thâm, người bìnhthường khó có thể hiểu, em là trong số ít những người đạt tớiđược tiêu chuẩn thưởng thức .


      Tôi choáng: cũng khen quá rồi, em chỉ là học đòi văn vẻthôi .


      Gã đáp: sao, trẻ dễ dạy, s au này dạy thêm cho chútmới có thể hiểu sơ ra được .


      Còn da với lông(47) nữa tôi đương tính nhắn lại câu, đừngtính tới chuyện da lông, mày có cởi truồng bà đây cũng cóc thèm.


      Bỗng tiếng mẹ tôi sang sảng ngoài phòng khách: Tần Khanh, đimở cửa! .


      Tôi hiểu, lúc các bà đánh bài chẳng muốn làm gì, rót nước mở cửađều sai tôi làm hết.


      Nhét di động vào túi quần, tôi ra phòng khách, vặn nắm đấm cửa,giữ nụ cười tươi, lễ phép đón khách.


      Mới hé cửa, tôi giật bắn mình, khóe miệng vừa nhếch lên đôngcứng khuôn mặt.


      Người mang vẻ mặt lạnh lùng đứng ngoài cửa là Tống TửNgôn.


      Tôi nhìn , nhìn tôi, ai mở lời, cứ thế được lát, tôicúi đầu nhìn tay mình vẫn còn đặt nắm cửa, quyết định giả nhưchưa có chuyện gì xảy ra, rất tự nhiên lùi ra sau bước, rồi rầm , đóng cửa lại.


      Nhưng trong lòng vẫn hơi nhộn nhạo, thể giữ nổi bình tĩnh,quay vào phòng khách tìm tìm này nọ, về phòng nữa. Mẹ liếcnhìn tôi kỳ quái: Ai đó? .


      Tôi đáp: Nhầm nhà ạ . Lại sợ mẹ thấy kỳ lạ, bèn ngồi ngay ở sofa,cầm dao gọt táo rồi bắt đầu ngồi gặm.


      Im lặng trôi qua, chuông cửa lại vang lên đều đặn.


      Tôi làm bộ nghe thấy, vẫn tiếp tục ăn táo, mẹ hé t: mởcửa! .


      Tôi thành khẩn nhìn mẹ, vẻ mặt rất nghiêm túc: Mẹ, cần đểý đâu, đây là ảo giác, tất cả những thứ này là ảo giác! .


      Bốp! , mẹ tôi phi cái dép qua: Ảo giác cái đầu mày, ồn chết điđược, mở cửa ! .


      Tôi vuốt cái mũi chắc bị đập bẹp, ấm ức mở cửa.


      Quả nhiên là , tôi dám để vào trong nhà, đành phải tựmình ra ngoài.


      vẫn tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, the o thói quen,tôi cúi đầu trước uy phong của , dám động đậy. Nhưng lạinghĩ, ràng người sai đâu phải là mình, lại ưỡn ngực lên, hùng hổnhìn .


      Mắt to mắt lườm nhau chán chê, mở miệng trước: Saobỗng nhiên lại về nhà? .


      Tôi nhướn mày: Tôi vui, tôi tự nguyện, bình thường về thăm nhàkhông được sao? .


      mím môi, hỏi: Khi nào trở lại? .


      Tôi nén được, nhìn khinh bỉ, coi, đồ gian phu nhưanh sao lại giống bọn nam chính vô sỉ như trong tiểu thuyết củaQuỳnh Dao thế, có người vụng trộm mà còn quang minh chính đại,đường đường chính chính như sao? Tiếc là tôi phải kẻthứ ba độ lượng của nhà , bèn hừ tiếng: là gì của tôi,khi nào tôi trở lại quản được à?.


      Gân xanh trán nổi lên rần rần, nhưng cáu, chỉ nhắcnhở: Em còn chưa nghỉ việc .


      Tôi gật đầu: chưa nghỉ việc, nhưng tôi bằng lòng bồi thường, cần gì xin mời tìm luật sư của tôi, tôi còn bận nhiều chuyện, rảnh tiếp , thong thả, tiễn .


      rồi quay người, định mở cửa vào.


      Giọng đầy áp lực: Theo về.


      Về? . Tôi xoay người, lạnh lùng nhìn , hỏi câu từng hỏitôi, từng chữ, từng chữ : đáng sao? .


      Tục ngữ đúng lắm, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, khôngphải báo, mà là thời gian chưa tới.


      Tục ngữ còn , trái tim của phụ nữ như kim đáy bể.


      Hôm nay tôi tỉnh ngộ ra rồi, căn bản tôi là đại diện ẫu ngườinhỏ nhen. nắm được cơ hội buông, bụng dạ đen tối hẹphòi.


      Câu ấy vừa ra, thấy cứng người lại, trừng mắt nhìn tôi nhưkhông thể tin được.


      Tôi thầm sướng trong lòng, nụ cười bên môi còn chưa kịptrưng ra thấy sắc mặt tái , từ từ đưa tay lên.


      Tôi giật mình, nhảy lui về phía sau ba bước, nhìn khóe môi hắnnhếch lên, toàn thân rực lửa tức giận, lại theo thói quen bị uy phongchèn ép, nỗi sợ hãi trong tôi lại dâng lên. Nhìn thấy sắp qua,tôi luống cuống bị ép tới đường cùng, nhớ tới cảnh kinh điểntrong ti vi, vội vàng đưa dao lên kề ngay ở cổ mình: Đừng có quađây! Còn bước bước qua đây tôi .


      đứng lại nhìn con dao trong tay tôi, khinh bỉ: làm sao?.


      Tôi cúi đầu liếc nhìn thứ cổ mình, dao gọt hoa quả có điều đặcbiệt là cắt lông cũng đứt, mé o miệng: Chẳng làm sao cả.


      Tôi nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của , run run nhát cáy đưacon dao gọt hoa quả cắt ngón tay cũng đứt lên cổ mình.


      Bỗng nhiên nghĩ đúng, quá là đúng.


      Đây là cửa nhà tôi, chỗ của tôi phải nghe tôi chứ, hơn nữa bằng tốtnghiệp lấy rồi, việc làm tôi cũng cần, tiền bồi thường cũngđã đồng ý. Còn người đàn ông trước mặt mình đây càng chẳng cógì mà suy nghĩ.


      Dựa vào cái gì mà tôi còn bị uy hiếp? khác , tôi có gì mà phải sợ ? Chỉ cần tôi hét lên mộttiếng, mẹ lập tức lao ra, vác theo hai con dao phay chém liền.


      Phải hiểu rằng tôi và bố là vật sở hữu của mẹ, có nghĩa vụ bị mẹ chàđạp, nhưng mẹ cũng phải đảm bảo ai có quyền bắt nạt hai bốcon tôi. Nhưng đêm nên nghĩa vợ chồng, Tống Tử Ngôn đối vớitôi bất nhân, tôi thể bất nghĩa với được. Trước khi bị mẹphát , tôi phải đá trước.


      Thế nên tôi đứng thẳng người, buông dao ra, khoanh tay trước ngực,quay sang hướng khác, khẽ nâng cằm lên, nhìn với vẻ miệt thị, hừmột tiếng: Muốn chị đây trở lại là chuyện thể, giờ tôi vàosẽ ra mở cửa cho đâu, có giỏi cứ đứng đây gõ cửađến chết .


      đáp: Chúng ta cứ thử xem .


      cứ gõ cửa chết , nhưng có thể gõ tới khi mẹ rachém chết .


      Kiểu như , tôi tin có khả năng ấy. Tôi xoa trán, nếu thực sựgây náo loạn, mình cũng thể bỏ ở khu này được. Cứ cholà mẹ tôi chém chết , nhưng cứ loanh quanh trước cửanhà tôi như thế, để hàng xóm thấy kiểu gì cũng bị chỉtrỏ.


      Tôi bực mình: Giờ tôi ra ngoài, ở nhà, cứ đứng đây gõđến chết ! .


      Tôi hậm hực qua , bước thình thịch xuống cầu thang, lúcxuống tầng dưới còn lén nhìn lên. Quả nhiên, bắt đầu thong thảđi theo sau tôi. Lén thở phào trong lòng. Loáng thoáng có tiếng xáomạt chược từ lầu nhà tôi vẳng tới, tôi kìm được tự cảmthán, coi như hôm nay mình cứu được mạng người rồi!Rồi tôi với Tống Tử Ngôn lại bắt đầu hành trình dắt chó dạo, mộttrước sau, nhanh chậm, dừng cùng dừng, cùngđi…


      Ra khỏi chung cư tới vườn hoa, qua vườn hoa lại lên cầu vượt,xuống cầu vượt lại vào cửa hàng, tới lúc ra khỏi cửa hàng vẫn đitheo tôi, cứ nhiệt tình như thế, tôi phải lè lưỡi thở mà bộ dạng hắnvẫn còn khoan thai nhàng. Tôi có hơi hối hận về chính sách này,hận thể quay đầu lại chống nạnh chửi to: Cút cho tôi! Cảđời này tôi muốn nhìn thấy mặt nữa! . Nhưng giờ chúngtôi coi như là chiến tranh lạnh, giằng co, dù muốn tôi cũngkhông thể xông ra đánh cho trận. Vì nguyên tắc thứ nhấtcủa chiến tranh lạnh, ai mở miệng trước là bị thua.


      May thay, từ cửa hàng ra được , hai bước gặp ông chúđội mũ cảnh sát ở ngã tư đường.


      Nắm vững khẩu hiệu khi khó khăn tìm cảnh sát , tôi vội vàng chạyqua đó, vẻ mặt kinh hoàng: Chú cảnh sát, có người theo dõi cháu.


      Đồng chí cảnh sát kia rất tận tụy, lập tức cảnh giác: Ai? .


      Tôi chỉ chỉ qua Tống Tử Ngôn hãy còn chưa đuổi kịp vì tôi chạynhanh: Là người kia, mặc áo cộc tay màu kem ấyạ.


      Cảnh sát lập tức vẫy tay với : Qua đây .


      Tống Tử Ngôn thong thả tới.


      Vừa tới gần, cảnh sát nhìn kỹ lúc, rồi nghi ngờ nhìn lại tôi,ho khan cái, bắt đầu hỏi: Là cậu theo dõi bé này hả? .


      Câu hỏi rất nghiêm túc, nhưng nghe sao cũng chẳng thấy giọng điệuchất vấn gì, mà là nghi ngờ, hơn nữa là có vẻ nghi ngờ tôi Tống Tử Ngôn khẽ ngẩn người ra, ra vẻ rất ngỡ ngàng, rồi cười taonhã: Đồng chí cảnh sát, đồng chí nghĩ tôi giống thế sao? .

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 65

      Ông chú cảnh sát xoa cằm trầm ngâm: Nhìn dáng cậu cũng khônggiống lưu manh .


      Tôi sốt ruột xen vào: Đừng để bề ngoài của ta đánh lừa chúạ, tên lưu manh, lưu manh giả danh trí thức! .


      Cảnh sát nhìn rồi nhìn tôi, coi bộ khó cân nhắc quyết định.


      Tống Tử Ngôn lại cười hiền lành: lại, cứ cho là tôi có ý đồ xấuxa gì đó , có thể để ý tới ấy sao? . Lúc câu cuối ánhmắt lại trượt qua người tôi.


      Cảnh sát cũng nhìn the o , mặt tràn đầy vẻ đồng tình, tôi chỉ biết,công bộc của nhân dân bị thế lực tà ác khuất phục rồi! Nhìn lạiTống Tử Ngôn đứng ngay cạnh, tôi khóc ra nước mắt,quả nhiên là sợ trời, sợ đất, chỉ sợ lưu manh giả danhtrí thức!Lưu manh thành trí thức, ngay cả con mắt sáng suốt của đồng chícảnh sát cũng nhìn ra!!!Tạm biệt ông chú cảnh sát mắt kém, tôi bực tức con đườngcái của chủ nghĩa xã hội cua đồng, trời nóng bức, mãi cũng khôngtránh khỏi miệng lưỡi khô que o, hận thể lè lưỡi tống hết khínóng ra. Nhưng người đằng sau ngược lại, vẫn nhàng ungdung, khoan thai theo, tôi bực đó!May là cách đấy xa có quán nước, tôi vội vàng vào, gọimột cốc nước mơ để giải khát, vừa hí hửng mơ tưởng tới việc tôingồi đây thản nhiên uống nước mát, còn ai đó vẫn phải đứng phơinắng ngoài kia. Nhưng còn chưa kịp cười thành tiếng thấy đivào theo, ngồi xuống bàn gần tôi Đầu tôi thực thành óc lợn rồi, muốn ngược đãi người ta tới phátđiên rồi. Dựa vào cái gì mà tôi có thể vào quán, người ta lại khôngthể vào? Nhìn qua còn được hậu đãi hơn tôi, bên đó đượcbưng qua hai cốc nước đá mà bên tôi còn chưa có động tĩnh gì, trừđôi mắt thất thần còn gì mà nữa.


      ngờ chuyện chán đời còn ở phía sau, lúc uống nước rồi tôimới phát , vốn dĩ cứ nghĩ ra mở cửa, cần mang túi, mà vítiền của tôi lại nhé t ở trong túi.


      cách khác tôi có tiền Nhìn ba bé phục vụ vừa đứng chuyện phiếm bên quầy hàng,thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn qua Tống Tử Ngôn, tôi thầm tưởngtượng: Nếu tôi đưa số chứng minh thư, mật mã tài khoản, ngày sinh,sở thích, chòm sao, địa chỉ của người kia cho các biết, liệu cóthể miễn tiền nước cho tôi được Nhưng cuối cùng tôi cũng chẳng làm, lần trong túi quần lấy di độngra, tôi quyết định tìm trợ giúp của người thân.


      May là nhà của trong các bà chị tôi cách đây xa, tuy chịấy có hơi dở hơi, hơi hoang tưởng tí, nhưng lại là gáinhiệt tình, thế nên tôi gọi điện cho chịấy.


      Giọng nhàng cất lên: A lô .


      Tôi lấy tay che miệng, hạ giọng : Là em, Tần Khanh đây, giờ emđang ở quán nước trước nhà chị, chị có thể mang ít tiền qua đây được ? .


      Giọng chị vẫn nhàng như trước: Chị đây rảnh .


      Trước khi chị dập máy, tôi vội vàng thêm câu: Chỗ này có mộtngười nhìn rất giống Cổ Thiên Lạc trước khi phơi nắng đen da .


      Chịấy oa tiếng: The o dõi ta cẩn thận, chị qua ngay lậptức đây! , rồi vội vàng dập máy.


      Nghe tiếng tút tút từ di động, khóe miệng tôi nhếch lên, tôi nóirồi mà, Tiểu Mẫn là người rất nhiệt tình quá ba phút, Tiểu Mẫn xuất trước cửa quán nước, chịmở to mắt đảo quanh vòng, đương nhiên là phải tìm tôi,rồi lập tức thẳng tới chỗ Tống Tử Ngôn. Tôi chỉ thấy hai người họnói hai câu ngắn gọn với nhau, Tiểu Mẫn cúi đầu tới. Tôi tòmò: Hai người vừa gì đó? .


      Tiểu Mẫn ngồi xuống trước mặt tôi: Chị hỏi ta, người à?.


      Tôi nhoài qua: ta thế nào .


      Chịấy ỉu xìu: ta ừ tiếng, chị muốn hỏi có thể ngồixuống ta thêm câu nữa .


      Trực giác và kinh nghiệm mách bảo tôi, câu ấy có thể làm nghẹnchết người, tôi dịch hai ly thủy tinh ra rồi mới hỏi: Câu gì?.


      Tiểu Mẫn bắt chước theo ngữ điệu lạnh lùng của Tống Tử Ngôn: Nếu ngồi xuống, ở đây còn lại mình .


      Đầu óc tôi bắt đầu vận động, lúc hiểu được thiếu điều phun ra,thế này đúng là quá vòng vèo mà cũng chẳng thèm nể mặt gì.


      Tiểu Mẫn nheo mắt nhìn tôi: Người tới là ta à?.


      Tôi trợn to hai mắt, đờ ra, gật đầu.


      Chị chống má rồi kết luận: Chẳng có điểm gì giống Cổ Thiên Lạctrắng cả, nhưng mà cũng là thượng hạng . Nhưng háo sắc củaTiểu Mẫn luôn nhanh tới cũng nhanh , có thể đùa đùa, khôngthể đùa chuyển sang thưởng thức, cũng chẳng buồn lâu lắm, lạihỏi: Ấy chà? Nghe bảo em ở chỗ đó cũng được trọng dụng lắm cơmà, sao lại chạy về đây rồi? .


      Tôi tính giấu diếm, quan trọng nhất là con mắt của người đờiquá sắc, lúc che giấu cũng là lúc bị vạch trần, bèn lôi sạch ra, mộtchín mười kể cho Tiểu Mẫn nghe hết. Chịấy nghe xong hấthàm qua chỗ Tống Tử Ngôn: Thằng Trần Thế Mỹ đó là tên bên kiahả? .


      Tôi gật đầu, thấy Tiểu Mẫn định đứng lên vội vàng kéo tay lại: Chị làm gì đó? .


      Chị thản nhiên đáp: Cho thằng ấy hai cái bạt tai .


      Coi bộ Tiểu Mẫn trai nhưng cũng có lương tâm lắm.


      Tôi nhìn chịấy cầu xin: Đừng mà, nhỡ may làm loạn lên emcũng chẳng thoát được, chị nghĩ cách nào giúp em đuổi thôi .


      Tiểu Mẫn vẫn bực bội, nhưng cũng đồng ý với tôi, nghĩ lát rồinói: Chị dắt chỗ, đảm bảo thằng kia theo được .


      Chỗ chịấy thực ra cũng chẳng có gì mới lạ, là spa cho nữ, namkhông vào đó được.


      Tôi theo chị làm mặt, trong đó có nhạc dịu êm, còn được tròchuyện thư thái với nhau, nhưng trong lòng vẫn nhịn đượcnghĩ, người đó có phải vẫn còn đứng ở ngoài hay ? Trong đầuvô thức vẽ ra cảnh tượng như trong truyện Quỳnh Dao, lúc trờihãy còn nắng chang chang, người đàn ông tôi lòng kia đứngở ngoài chờ, bỗng nhiên, bầu trời nổ sấm chớp, trong nháy mắt, mưato trút xuống. Từng hạt mưa rơi người , thân mình khẽ layđộng nhưng vẫn kiên quyết rời phân, quần áoướt đẫm,trắng bệch như màu thích, môi tím tái, còn tôi cầm mộtcây dù xuất ở cửa, vội vàng chạy qua đó, giương ô che cho .


      Con người bị mưa làm cho mở mắt nổi ấy, thấy tôi tới,bèn ôm chặt tôi vào trong lòng, tôi kêu lên hoảng hốt, ô rơi xuốngđất, ôm cứng lấy tôi, môi vội vã kiếm tìm môi tôi, giữa mànmưa, có hai kẻ tự nhận là điên chơi trò kiss điên cuồng rồi, sau đólà phát sốt lên, bị nghi là mắc dịch cúm lợn, bị tống vào phòng cáchly thực và tưởng tượng luôn có khoảng cách rất lớn. Ba giờsau, chúng tôi ra trời xẩm tối, đèn đường mới mở, ánh sángrực rỡ lóa mắt. Còn trước cửa spa, là khoảng chẳng cóbóng người.


      Tôi khỏi hơi thất vọng.


      Giấu vẻ thất vọng, tôi tạm biệt Tiểu Mẫn, chịấy tiễn tôi tới tận khilên xe, ngồi xe lắc lư về nhà, tuy cũng chẳng xa, nhưng cảmgiác mệt mỏi. Dưới lầu có ai, cầu thang cũng có,tôi nghĩ mình có thể hết hy vọng hoàn toàn rồi. Đứng ngoài mệt mỏiấn chuông cửa, chờ đợi, cửa mở, tôi sợ tới đờ người ra.


      Chuyện này cũng giống khi tôi mở cửa sáng nay, chỉ là, giờ người ởngoài là tôi, còn người mở cửa là Tống Tử Ngôn.


      Thấy tôi, còn làm dáng mời: Nhanh vào .


      Tôi mơ hồ vào nhà, bỗng nhiên nghe tiếng mẹ gọi: Tiểu Tống,mau tới đây, tới lượt cháu chia bài rồi! .


      Tôi chỉ có thể đần thối mặt ra nhìn Tống Tử Ngôn qua mình, ngồixuống bàn mạt chược, xếp bài rất tự nhiên, rồi đánh quân, tiếpđó là tiếng mẹ tôi vang lên rất phấn khởi: Ha ha, hồ! .


      Tôi xoa trán, rốt cuộc đây là cái thế giới gì hả trời!!!Cáo chúc tết gà sợ, cái đáng sợ chính là cáo lại trở thànhbạn đánh bài của mẹ gà!!!Tôi chỉ có thể ngồi ngoài phòng khách lén quan sát tình hình quânđịch.


      Theo tôi được biết, Tống Tử Ngôn chơi bài, hơn nữa còn bàitrừ loại trò chơi quốc túy này. Nhưng mà giờ nhìn ăn mặcnghiêm chỉnh cùng chơi mạt chược với ba bà già, tự nhiên tôi cảmthấy vấn đề chỉở tuổi tác, dáng vẻ và giới tính, mà là khí chất,thứ khí chất lồ lộ! Nhìn mẹ với hai cùng chơi mặt mũi đỏ bừng,mắt lóe sáng, nhìn lại Tống Tử Ngôn sắc mặt đổi, nhàngtừ tốn. Cái này đâu phải trái ngược thôi, tôi chỉ muốn tới đánhhắn trận, chơi mạt chược, chơi mạt chược, chơi mạtchược, phải câu cá, câu cá, câu cá đâu!Nhưng mẹ tôi làm gì có cái suy tưởng cao xa như tôi, khóe miệngmẹ cứ dần nhếch lên từng phân, từng phân theo số tiền thua màTống Tử Ngôn đưa liên hồi cho bà. Tới mười giờ khuya, giờ tanhội bất thành văn của các bà, chỉ mình Tống Tử Ngôn thua, ba ngườikia đều thắng, đặc biệt là mẹ tôi, thắng đậm nhất.


      Hai kia lần lượt chào mẹ tôi về, Tống Tử Ngôn cũng đứng lên,lễ phép: , cháu cũng xin phép về trước .


      Mẹ tôi thắng nhiều như thế, rốt cuộc cũng lòi ra được tí lươngtâm: Chờ chút, tối nay còn chưa ăn mà, ở lại ăn cháu.


      Tống Tử Ngôn mỉm cười đáp lại, nhưng mắt làm như vô ý liếcqua nhìn tôi: Sợ là tiện lắm .


      Tôi cười nhưng trong lòng lạnh tanh, tiếp: Thế mời anhđi về nhanh lên, hẹn sau này gặp lại .


      Tống Tử Ngôn chỉ cười mà đáp, nhưng mẹ đập cái bốp vàos au gáy tôi: Sao lại thế với khách hả, làm bữa khuya !.


      Tôi tức lắm nhưng dám , cam tâm tình nguyện đivào nhà bếp.


      Cứ vống lên là bữa khuya, thực ra cũng chỉ là nấu mì tôm.


      Tráng trứng gà, cho nước vào, thả mì tôm, đợi thêm chút. Tôicầm cái muôi ra kêu cả nhà: Ăn nào! . Vừa kêu xong thấy bốmẹ ngồi chuyện trong phòng khách với Tống Tử Ngônđồng loạt quay đầu lại nhìn tôi, mặt ai cũng có vẻ đăm chiêu lạ kỳ.


      Tôi nhìn cái, tự nhiên thấy sợ sợ, thả lại câu: Mau vào ăn.


      Rồi chuồn vào bếp.


      Tới khi mì nở hết, cả ba người mới vào. Bố mẹ tôi đều bê rangoài, Tống Tử Ngôn vừa vươn tay ra bị tôi lấy đũa gõ ộtcái, hạ giọng: có phần của .


      còn chưa đáp, tiếng mẹ tôi ở ngoài vang lên: Hai đứa saocòn chưa ra đây hả? .


      Tống Tử Ngôn cười, tay ra khỏi bếp, thấy mẹ tôi hỏi, hắnđáp: sao, cháu đói bụng ạ.


      Tiếp đó là tiếng hé t cao lên hai độ của mẹ: Tần Khanh, bê phần củaTiểu Tống ra đây !!! .


      Tôi cắn răng vâng lời, lúc đặt bát xuống bàn thủy tinh, chiếc bát cạch tiếng to, Tống Tử Ngôn làm lơ, còn rất dịu dàng lễ độcảm ơn tôi: Cảm ơn .


      Tôi quay lại thấy ánh mắt đồng ý của bố mẹ hướng vềmình kèm theo vẻ hài lòng về thái độ của , muốn khóc .


      Những hành động đầy nghĩa khí chỉ làm tình hình rối thêm, dù saothì cũng chỉ là cùng ăn bát mì, vẫn phải thôi.


      nghĩ thông suốt, tôi thèm để lộ thái độ gì nữa, chỉ lạnhlùng ngồi ăn. Ngay cả khi bố mẹ nhiệt tình hỏi chuyện Tống TửNgôn, tôi đều làm bộ nghe thấy, thành tượng bồ tát bằng đấtluôn!Cuối cùng cũng ăn hết bát mì, Tống Tử Ngôn chào: chú,cháu xin phép, muộn nữa chỉ sợ đặt được phòng khách sạnmất .


      Tôi vội vàng chạy ra mở cửa, hơi cúi người, tay hướng ra ngoài tiễnkhách, nhăn nhở cười: Chào, tiễn! .


      liếc nhìn tôi, tỉnh bơ ra phía cửa, mẹ tôi cản lại, hỏi: Cháucòn chưa đặt được phòng khách sạn à? .


      Tống Tử Ngôn khẽ cau mày: Hôm nay cháu cũng hơi gấp, chonên giờ vẫn chưa đặt được phòng .


      Kinh dị, theo tính cách lúc nào cũng phải lên kế hoạch ọi việccủa , câu này đúng là rất khó tin! Nhưng nghĩ lại lúc tạm biệt,còn cố tình Còn muộn nữa chỉ sợ đặt được phòng kháchsạn mất , tuyệt đối thừa từ nào. Tóc gáy tôi dựng lênhết ráo, trong câu đó chắc chắn là phải có mưu muốnđể người ta biết!Cái muốn để người ta biết ấy chỉ tồn tại giây rồi ai cũngthấy.


      Bố mẹ tôi thoáng nhìn nhau rồi : Nếu cháu cứở lạiđây trước .


      Sé t giữa trời quang, tôi bực mình hé t to: Mẹ! .


      Tống TửNgôn cũng giả vờ: Thế cũng tiện ạ.


      Chưa lúc nào tôi đồng ý với lời như lúc này, vội vàng gật đầu lialịa như gà mổ thóc.


      Mẹ tôi khoát tay: Nhà có phòng dành cho khách, bình thườngvẫn có ai dùng, cháu chê là được, lãng phí gì chứ đừnglãng phí tiền, có tiền chi bằng thua cho đây này .


      Miệng tôi giật giật, mẹ, mẹ cũng trắng trợn quá đó.


      Mẹ tôi vẫn vô tư thản nhiên quay lại ra lệnh cho tôi: Tần Khanh,con vào dọn dẹp phòng .


      Tôi tức chịu nổi, dám tin nữa, nhưng nhìn quyết tâmcủa mẹ, chỉ có thể nuốt giận vào trong bụng, nặng nề lê chân vàodọn dẹp lại phòng cho khách.


      Trong phòng cho khách vốn có chiếc giường, kiểu cách của hơnchục năm trước, giường toàn là những thứ quần áo cũ lung tungvà đồ dùng hàng ngày. Tôi dọn quần áo và vật dụng cho vào tủ, rồikéo ngăn tủ khác, lấy ra cái chăn. Bỗng nhiên có cảm giác khóchịu lưng, tôi biết là ánh mắt của , cũng quay đầu lại,cố ý ác: biết chơi bài đừng có đua theo, thua chosướng .

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 66

      chỉ thản nhiên cười: Em nhận ra là tôi cố ý à?.


      Tôi đáp trả, chỉ lườm cái, tiếp tục quay lại lồng ruộtvào cái vỏ chăn rộng thùng thình. bước tới, cũng gì,chỉ cầm lấy góc chăn. Người ta tới giúp, tôi cũng chẳng hâm tớimức cút , chỉ buồn bực lồng ruột chăn. Giọng lạnh lùngcủa lại vang lên: biết hết rồi .


      Hả? . Tôi ngẩng đầu, đáp câu chẳng đầu chẳng đuôi.


      nhìn tôi, : cho biết rồi .


      Tôi chẳng biết nên gì, chỉ có thể giả bộ nghe thấy, t iếp tụcsửa sang chăn gối, tóc theo động tác rũ chăn xõa xuống vai,ngăn ánh mắt của thấy được vẻ mặt khổ sở khó che giấu nổi củatôi.


      đưa tay vén tóc tôi cài ra sau tai, giọng thấp xuống như tiếngthở dài: Rốt cuộc là em tin , hay tin bản thânmình?.


      tin ai cũng mặc kệ, mà có lẽ ai cũng chẳng đáng tin.


      có kết luận tôi cũng đâm đầu vào ngõ cụt rồi.


      Tôi trả lời, cũng biết phải trả lời cái gì, bèn nhét cáichăn lồng ruột cẩn thận vào tay rồi như chạy ra khỏiphòng.


      Tôi cứ ngỡ cả đời này cái chăn ấy chỉ được Tống Tử Ngôn dùng cómột đêm thôi, nhưng ngờ sang hôm sau nó vẫn được lôira xài tiếp, quấn qua quấn lại thêm chục ngày nữa. hơn hai tuầntrôi qua, Tống Tử Ngôn vẫn chưa có dấu hiệu muốn , ngược lại còncó ý muốn cắm rễ ở đây nữa. Ngoài mấy vật dụng hằng ngày muatrong mấy ngày đầu ra, thậm chí còn bắt đầu mua mấy thứ trangtrí cho phòng của .


      Tôi nghĩ chuyện bắt đầu to rồi đây.


      Thực ra, cũng chẳng làm chuyện gì khiến người ta phải tức giậncả, chỉ từng bước tiến vào nội bộ gia đình tôi.


      Chiều nào cũng kiên nhẫn ngồi chơi mạt chược với mẹ tôi, thời gianhắn ở càng lâu, tiền thua bài càng nhiều, mẹ tôi càng đối xử tốt vớihắn hơn. Đúng là vòng tuần hoàn đáng sợ! Đáng sợ hơn ở chỗ nhữngcô, những bác biết tôi từ bé tới giờ đều về phe, lúc bọn họchơi mạt chược, Tống Tử Ngôn rất tự nhiên kêu cái đứa chuyên róttrà bưng nước là tôi đưa cho cốc nước đá, tôi chỉ lạnh lùng đáp lạimột câu: rảnh . Liền bị cả đại dương trách móc của các côcác bác dội về, còn Tống Tử Ngôn ngây thơ trá hình ông thánh,giả làm người tốt.


      Quả nhiên là kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, trước sựvung tiền ra mua lòng người của người giả nhân giả nghĩa nào đó, tôirơi vào vòng lập.


      Tôi mà cau có với tất cả mọi người cau có lại với tôi.


      Nhưng được mấy ngày tôi cũng thông minh hơn, tôi cau cóvới , mà tu luyện công phu nhìn, coi như vô hình.


      Trừ phi cầu trước, tôi cứ coi khí.


      Gặp nhau trong nhà, tôi thèm nhìn, chạm vai lượt qua. Lúc ăn,tôi cứ im lặng là vàng, chỉ nhìn vào bát cơm của mình. Lúc lạitrong nhà tôi rúc vào trong phòng mình. Cùng ở dưới máinhà tôi cố gắng xuất cùng nhau, cứ coi như chỉ làmột oan hồn vật vờ.


      thể động vào cứ tránh !Nhưng chuyện kỳ quái chính là, Tống Tử Ngôn cũng động tớitôi. uy hiếp, bắt ép, miễn cưỡng, giống như mộtngười tới ở trọ tốt tính, nhưng cũng để ý tới tôi. Cả ngày chỉlễ độ chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, buổi sáng bố mẹ tôi đềukhông ở nhà, lúc tôi ngồi ở phòng khách coi ti vi cũng coicùng, thậm chí thỉnh thoảng còn giải thích này nọ. Đương nhiên, tôilàm bộ có tai như điếc, thèm phản ứng, coi như nóichuyện với khí. Nếu như trước đây, mặt xụ xuống,nhưng giờ bực, cũng giận, xong lại xem tiếpvới tôi, thấy có chỗ nào đó lại thêm hai câu nữa. Tiếp tục sốphận chuyện với khí của mình.


      tốt tính tới mức tôi nhận ra nổi.


      Hôm ấy, hiểu sao cả đêm tôi trằn trọc yên, cả ngườitoát mồ hôi, mộng mị cứ xoắn xuýt hệt như bánh quẩy. Sáng sớmhôm sau, vừa vào nhà vệ sinh xem xem, quả nhiên là tới tháng.


      Tôi làm vệ s inh cá nhân rồi mệt mỏi vào phòng khách, co chân ngồixếp bằng, vừa tính vươn tay cầm cốc nước trái cây, bỗng nghetiếng : Đừng uống .


      Tôi quay đầu lại nhìn, đứng ở cửa, có vẻ mới ra ngoài về.


      Tôi bĩu môi, thèm nhìn , cầm cốc nước đưa lên miệng.


      Nhưng bước tới giật lại, giọng như trách cứ: Đừng uống cáinày.


      Tôi cứ để cho lấy, thèm nhìn , biết cảnh giới cao nhấtlà gì ? Là dù cho có quá đáng tôi cũng thèmnhìn, thèm .


      Tôi quán triệt phương châm này vô điều kiện.


      Cụp mắt, tôi mệt mỏi ôm gối che bụng dưới, xem ti vi.


      Nhưng lần này vẫn nhằng nhẵng tha: Uống thuốc .


      Trước mặt là cốc nước ấm hãy còn bốc hơi, trong lòng bàn tayhắn là viên thuốc con nhộng màu vàng óng.


      Tôi tự nhiên nhớ ra, trước đây lúc còn ở chung với , có mấy buổisáng cũng như thế này, vừa thắt cà vạt, vừa lạnh lùng : Uống thuốc . Lúc đó thuốc để bàn ở phòng khách, khôngtự đưa cho tôi. Nghĩ xa hơn thêm chút nữa, từ lúc nghiệt duyên giữachúng tôi bắt đầu, trừ lần đầu tiên tới tháng, tôi chưa từng phải nếmlại cái cảm giác ôm bụng quằn quại như thế này. Bởi lần nào cũngđều có người lạnh lùng ra lệnh cho tôi uống thuốc. Mỗi lần như thế,tôi đều thầm oán giận.


      Nhìn năm ngón tay thon dài trước mặt, lòng bàn tay với những đườngchỉ ràng, như có cọng lông vũ nhàng qué t qua trái tim,khiến trong lòng ngứa ngáy, lại có ý nghĩ muốn tránh xa nguy hiểm.


      Giọng tôi bất giác cao hơn, khiêu khích: Tổng giám đốc, khôngvề, sợ công ty sập à? .


      cũng giận: Cảm ơn em quan tâm .


      Tôi đáp lại: Có thể quan tâm sao? Mẹ tôi còn làm giàu nhờanh cơ mà .


      mỉm cười: Yên tâm, để phải thất vọng .


      Tôi cũng cười: Nhưng chỉ sợ tiền đó của như cái bánh bao thịt, trở về.


      Nụ cười của đầy ý: kinh doanh chưa bao giờ lỗ vốn .


      Tôi nhìn , lại nhớ ra giờ là bảo bối của mẹ tôi, còn cọnglông vũ vẫn treo trong tim, khỏi rùng mình cái, quyếtđịnh thể phản kháng tiêu cực, mà phải phản ứng tích cực!Hôm nay lúc tỉnh dậy hơn mười giờ trưa, trong nhà chỉ còn mộtmình bố tôi coi chương trình Diễn đàn Bách Gia chiếu lại. Bốcon tôi chỉ có tình cảm cha con thông thường, mà dưới ách ápbức lâu ngày của mẹ, vun đắp được thứ tình nghĩa giai cấp rấtsâu đậm. Giống hôm tôi ở spa, Tống Tử Ngôn tới gõ cửa, mẹtôi đương tính cởi giầy ném bỗng nhiên có bị viêm ruộtthừa cấp tính, ôm bụng ngã lăn ra, Tống Tử Ngôn đưa ấy bệnhviện, sau đó thế chân chơi bài, bắt đầu bước con đường hối lộ,những chuyện này là do bố kể lại cho tôi. Nhưng hôm ấy, lúc tô iđang nấu mì, rốt cuộc Tống Tử Ngôn gì với bố mẹ, khiến mẹquyết định giữ ở lại nhà, còn bố lại chịu tiết lộ cho tôibiết.


      Tôi rót cốc nước, làm bộ lơ đãng hỏi: Bố, mẹ với cái người kia đâurồi? .


      Bố đáp: Ra ngoài mua đồ rồi .


      Hóa ra là còn chưa , thừa cơ mẹ tôi có ở nhà, tôi quyết địnhphải liên thủ với bố đuổi ra khỏi nhà. Vừa rót cho bố chén nước,tôi nghiêm mặt ngồi xuống cạnh: Bố, bố thấy địa vị của mìnhtrong cái nhà này bị uy hiếp sao? .


      Bố quay qua nhìn tôi, hỏi: Thế hóa ra ở nhà này bố có địa vị à?.


      Bố, bố đúng là quá tự lượng sức mình rồi!! Tôi nén đượcdòng lệ thông cảm đồng tình, chúng tôi càng bị áp bức bóc lột thìcàng phải liên kết đứng lên chống lại cường quyền. Tôi nhàngthủ thỉ: Bố này, bố nghĩ coi, trước đây bố là người đàn ông duy nhấttrong nhà, có sao vẫn là bảo bối độc nhất vô nhị của nhà ta.


      Nhưng giờ lại bị tụt hạng, giá trị con người giảm xuống còn nửa,bố thấy đau lòng, thất vọng, đau khổ à? .


      Bố tôi buồn bực cúi đầu lát, rồi ngẩng lên nhìn tôi, chậm rãi : Bố hiểu rồi, con muốn mượn dao giết người .


      Tôi đau đớn: Con toàn tâm toàn ý nghĩ cho bố, sao bố lại nghĩ nhưthế được chứ? .


      Bố tôi đáp: Con này, cho dù con muốn mượn dao giết người thìcũng nên mượn lấy con dao sắc ấy, con nghĩ đời này bố có thể khiêukhích uy quyền của mẹ con được sao? .


      Tôi nhìn chằm chằm vào mặt bố, thành lắc đầu, Khôngạ.


      Bố nhìn tôi dịu dàng: Tự túc là hạnh phúc conạ.


      Nhìn bố tôi lại bắt đầu chăm chú vào chương trình ti vi, tôi đau lònglẫn cảm thông, nhưng càng áp bức càng phản kháng, lửa chiến đấutrong tôi dâng lên hừng hực, mượn được dao tự tôi cũngcó thể đuổi được!Trưa hôm ấy, tô i chuẩn bị bàn ăn lớn.


      Tống Tử Ngôn ngồi xuống bàn ăn, nhưng thể nào động đũađược. Mẹ tôi nhìn Tống Tử Ngôn vẫn chưa chịu động đũa, gắp mộtmiếng bỏ vào bát : Tiểu Tống, đừng khách sáo, cứ coi nhưngười trong nhà, ăn nhiều chút .


      Tôi chưa bao giờ cảm tạ săn sóc của mẹ với như hôm nay, chỉmột lát sau, trong bát ngọn núi màu đỏ…


      Đồ đạo đức giả! Coi tôi cho cay tới chết !Tôi cũng giả vờ liên tục gắp rau vào bát , môi còn nở nụ cườirất dịu dàng: Thực ra mọi người trong nhà tôi rất thích ăn cay,trước đây dạ dày của mẹ tôi khỏe lắm nên ngừng ăn thờigian, cũng may giờ chữa khỏi rồi. Nhà tôi tuy ở vùng HồNam, Tứ Xuyên, nhưng ai cũng như nghiện cay ấy, cay khôngthấy ngon. cũng nên nếm thử món ngon nhất ở nhà tôi , đảmbảo món nào cũng cay cho ghiền .


      Tống Tử Ngôn gì, chỉ ngẩng đầu nhìn tôi cái, đôi mắttrầm tĩnh, đôi đũa của tôi khựng lại giữa chừng, rồi ngượng ngập thuvề.


      lại cười cười: Cảm ơn , cảm ơn Tần Khanh .


      Tôi tròn mắt nhìn gắp miếng đậu phụ đỏ rực, cảm giác nhưvừa châm bánh pháo đỏ rực ngày tết Nguyên Đán, thấy dây dẫncứ từ từ cháy thành tro, chỉ chờ tới lúc pháo đột nhiên nổ đùng mộtcái.


      Động tác của Tống Tử Ngôn rất nhã nhặn, nhưng hiển nhiên là rấtchậm. Tình trạng cơ thể thế nào tôi hiểu nhất, ăn đượclạnh, ăn được cay, chỉ ăn được mấy món thanh đạm nhàn nhạt,lần trước chỉ ăn có mấy miếng mà vào viện. Nếu ăn hết cả cái bátnày, chắc chắn chết chưa được, nhưng cũng lãnh đủ Vừanghĩ như thế, trước mặt đột nhiên lại lên gương mặt yếu ớt táinhợt của , mồ hôi chảy ròng ròng cuối cùng biến thành viênthuốc con nhộng màu vàng óng trong tay Thấy đôi đũa kia từ từ đưa tới miệng, trong lòng tôi đấu tranh đấmđá dữ dội, cuối cùng vỗ bàn đứng dậy, giống như móng hổ móc tim,vớt trăng đáy biển, giật lấy bát cơm trong tay .


      Tống Tử Ngôn sững sờ, nhìn tôi trân trối.


      Bố mẹ tôi trợn tròn mắt, nhìn tôi kinh ngạc.


      Tôi lúng túng nhìn bọn họ, tự phân bua: Tự dưng con thấy bát cơmcủa ta rất ngon .


      Lý do này đúng là dở hơi, mặt ba người họ rất kỳ quái, tôi dámnhìn nữa, vội vàng cúi đầu và cơm. Ăn nhanh quá, ăn hết đống ớttrong bát cay tới xé họng, tôi ho sặc sụa, ho tới chảy cả nước mắt.


      Phụt , mẹ tôi phì cười trước, khụ khụ , bố tôi khổ sở nhịn cười,liếc nhìn Tống Tử Ngôn, mắt cong lại như vầng trăng non, tránnhư được gió tháng tư thổi qua, thoáng vẻ mừng rỡ nênlời.


      Tôi nhìn lướt qua gương mặt nín cười của ba người bọn họ, phân tíchkỹ càng vẻ mặt của mỗi người, cuối cùng cũng ra được đáp án, bangười họ hiểu hết, dùng ánh mắt mờ ám xem kịch hay, nhìn tôi giậndỗi, nhìn tôi tự chui đầu vào rọ.


      Tôi thẹn quá hóa giận! Mặt đỏ tới mức ớt còn phải thua, đứng phắtdậy, đẩy bát cơm ra, chạy vội về phòng, sập mạnh cửa để tỏ sựbực bội của tôi!!!Tôi nằm sấp giường, tự giận mình.


      Chẳng gì đau khổ hơn là trái tim chịu nguội lạnh, lúc nãy làmột thoáng mềm lòng của tôi sao? Kết quả là tự mình sa chân vàobẫy của mình. Nhẽ ra tôi nên kiên quyết để bệnh cho chết, đaucho chết, bực cho chết! Lúc liếc mắt đưa tình với vợ, có nghĩ tớitôi khó chịu ? để tôi mình đáng thương trở về nhà, có nghĩ tới tôi đau lòng ?Tôi rúc đầu vào trong chăn, rút ra kết luận, cho cùng mìnhvẫn còn quá hiền lành Chăn bị người xốc lên, Tống Tử Ngôn bê cốc nước đứng cạnhgiường. Tôi giật mình: Sao vào được đây? .


      đặt cốc nước lên đầu giường, vào .


      Vớ vẩn, tôi lườm : Cửa phòng tôi khóa mà! .


      lắc lắc chìa khóa trong tay: mở cửa .


      Tôi nghi ngờ: Sao lại có chìa khóa? .


      cười đắc ý: đưa cho .


      Mẹ tôi sao lại đưa chìa khóa cho . Câu này cần hỏi,tôi bực bội cắn cái gối, coi nó là cái bụng ba mươi hai ngấn của mẹgià mà chà đạp!Tống Tử Ngôn nhàng vuốt tóc tôi, thủ thỉ: Em làm loạn thìcũng làm rồi, tùy hứng cũng nên có giới hạn thôi, lẽ emthực muốn ở đây mãi với em à? .


      Tôi làm loạn, tôi tùy hứng? Tôi xoay người, lạnh lùng đáp lại: Là tựanh ở lại đây, liên quan gì tới tôi? .


      Như có cơn bão quét qua trong ánh mắt , nhưng cuối cùng hắncũng kiềm chế được, chỉ hỏi: Rốt cuộc em muốn thế nàođây?.


      Hỏi ngược lại à, tôi nén được, cao giọng: Cái gì mà muốnanh thế nào? Phải là muốn thế nào mới đúng chứ, muốn tôingoan ngoãn quay lại với , tiếp tục tự dối lòng làm người thứ baà?.


      giật mình, hỏi: Cái gì mà người thứ ba? .


      Nhắc tới lại khiến tôi sôi máu, vừa đau lòng lại vừa nhục nhã: Anhđừng có giả ngây nữa, phải là vợ của Tóc Vàng à? phải còn chưa ly hôn với chị cậu ta sao? phải anhở trong nước mình đơn buồn bực quá, tìm osin tìmđược tôi à? .


      giật mình, hỏi: Là ai cho em biết? .


      Tôi cười nhạt: Muốn người ta biết đừng có làm, là do tôingu ngốc, nếu hôm ấy Tóc Vàng cho tôi biết, tôi vẫn cònmù quáng .


      nhìn tôi rồi thở dài: chưa kết hôn.


      qua bao đêm, đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ, đủ khiến tôinghĩ thông suốt hết mọi chuyện rồi: Vậy tôi nghe, TócVàng cùng lắm chỉ là giám đốc ở công ty , tại sao lại đểcậu ta ở trong nhà ? Thế quan hệ của với chị cậu ta là gì, tạisao vừa về nước tìm ? Tóc Vàng rể cậu ta, lẽ là vu oan giá họa cho chắc? .

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 67

      im lặng, tim tôi cũng lặng theo im lặng của , lúc này tôimới phát , hóa ra mình vẫn hề hận , vẫn muốn nghehắn giải thích rằng tất cả đều chỉ là giả, dù cho kết hôn thìcũng là vì có nỗi khổ trong lòng. Nhưng chỉ lấy im lặng đanthành cái lưới lớn, khiến tôi cứ sa dần vào đó.


      Mãi lâu sau, mới chậm rãi : và Triển Lộ suýt chút nữađã cưới nhau.


      Chuyện bắt đầu rất đơn giản, lúc mới du học ở nước ngoài thìTống Tử Ngôn gặp được Hoa kiều Triển Lộ ở trường, Tống TửNgôn dù có tự lập tới đâu cũng là trẻ xa quê hương, hơn nữaTriển Lộ lại là người sôi nổi nhiệt tình hướng ngoại, hai người khôngkhỏi thấy cuốn hút nhau. Đương nhiên lúc ấy còn có cả Triển Dươngnữa, ba người bình thường vẫn hay picnic dã ngoại. người làcông tử phóng khoáng, người là mỹ nhân rực rỡ, hai ngườithường xuyên qua lại, cuối cùng sống chung, giữa bầu khí tựdo bị ai ngăn cấm của nước Mỹ, sống chung có là gì, đượcmột thời gian sau, bọn họ quyết định kết hôn. Dù hai nhà đều thấyphát triển hơi nhanh, nhưng bên nhà Tây hóa, can thiệpvào nhiều; mà nhà trai, người trong nhà chẳng ai quản được, cho nêncũng thức thời, chuẩn bị hôn lễ.


      tới đây Tống Tử Ngôn ngừng lại, tim tôi như muốn ngừngtheo , bắt đầu cảm thấy từ lúc nghe câu chuyện này là sai lầm,nhưng tôi vẫn ngoan cố chưa chịu nhận thua, cố giấu tâm tình củamình, giả vờ hờ hững hỏi: Sau đó sao? Tại sao hai người lại lyhôn? .


      Tống Tử Ngôn nhìn tôi, lặp lại câu cũ: chưa cưới côấy .


      Tôi khỏi nghi ngờ, tiếp: đường tới hôn lễ, bọnanh bị tai nạn ô tô .


      Tôi tự động bổ sung thêm: Sau đó ta mất trí nhớ, hoàn toànquên , chán chường đau khổ, về nước chữa vết thương lòng,thế quái nào lại gặp được tôi. Nhưng ngờ rằng cuộc sống mớicủa còn chưa bắt đầu người khôi phục trí nhớ, vềnước tìm , sau đó… . Sau đó phải là lúc hai người ôm nhaukhóc, nắm tay nhau kết thúc tốt đẹp sao? Giờ chạy tới nhà tôilàm cái gì? Hay phải , chẳng biết từ khi nào tôi thay thế đượcvị trí của ta trong lòng , là kẻ đến sau, thân cho suốinguồn chảy qua trái tim khô cằn của hả?Giờ quan trọng chính là, cuối cùng tất cả những chuyện này làmột bộ phim về đôi nam nữ nhau cuồng s i trải qua đau khổ rồilại về với nhau, hay là vở kịch về kẻ đến sau vô tình bắt chiếm đượctrái tim của chàng trai đau khổ?Người đóng vai nam chính - kẻ ở trước mặt tôi đây, tôi nhìn hắnnhưng lại bị bộ mặt kinh khủng của dọa.


      giận dữ trừng mắt nhìn tôi: Vứt hết mấy thứ trong đầu emđi! . Rồi ngừng lại, sắc mặt dịu , bắt đầu kể lại chuyện: Xe bọnanh đâm vào gốc cây ven đường, đầu xe nát bé t, may là aibị thương, chỉ hoảng loạn chút. xuống xe, rồi lôi Triển Lộra the o. Lúc đó mặc lễ phục, ấy mặc váy cưới, quần áo của aicũng nhăn nhúm, đầu còn có vết thương vì va chạm, ai cũngthảm hại .


      Dù trong lòng rất chua xót, nhưng hoàn cảnh này khiến tôi vẫn khódằn lòng mà bổ sung thêm: Gặp đại nạn mà chưa chết, hai ngườicác nhìn nhau, trong lòng tràn ngập cảm động, thương, cùngnhìn nhau lâu chứa chan tình cảm, rồi ôm hôn chứ gì? .


      nghiến răng nghiến lợi: Thực tế đặc sắc như tưởngtượng trong đầu em đâu! .


      Nghe câu của , tôi như nhấc được hòn đá trong tim mình ra: Sau đó sao? .


      hít hơi: Lúc đó ấy nhìn đối phương thê thảm,nhìn lâu rồi cùng mỉm cười, sau đó quyết định hủy hôn .


      Tôi chớp mắt mấy cái, rồi lại chớp mắt thêm mấy cái, dựa vào sứctưởng tượng mạnh mẽ và logic phi thường, vẫn thể nào đemtai nạn ô tô rồi nhìn nhau cười có quan hệ gì với hủy hôn, tôi bèn hỏi: Tại sao? .


      nghĩ lát rồi : Cũng chẳng hiểu nổi, lúc đó chỉ thấy baonhiệt tình đều biến mất. Sau này về nước, mặc kệ gia đình phản đối, tự mở công ty riêng, dần dần mới hiểu . Khi ấy với TriểnLộ còn quá trẻ, cái gì cũng thuận buồm xuôi gió, công việc, cuộcsống nghiệp cứ như đường rải thảm, tình cảm cũng thế.


      Lúc đó cho rằng, bản thân và những người xung quanh đều nghĩ làtốt chính là thứ mình muốn. Thực ra phải, chỉ là khôngbiết từ chối thế nào mà thôi .


      Tim tôi thiếu điều nhảy ra vì suy đoán nào đó, tôi hắng giọnghỏi: Vậy bây giờ, con đường của người bên cạnh , đều lànhững thứ muốn sao? .


      nhìn chằm chằm vào tôi, gật đầu: Phải .


      Rất tốt . Tôi gật đầu, Tống Tử Ngôn tùy tiện giải thích,lại càng dối, xem ra là lòng rồi. Thế nên, tôi cười thậttươi: Giải thích cũng tồi, nam nữ thụ thụ bất thân, giờ cóthể ra ngoài chưa? .


      ngây ra, phản ứng.


      ngờ tới chứ gì, đại tỷ là gì? Cảnh giới cao nhất của đại tỷkhông phải là khí thế, mà là giẫm đạp trái tim yếu mềm rồi mà vẫncười ngây thơ.


      Thế nên, tôi cười rất hiền lành: Tổng giám đốc, tới đây khôngphải là muốn giải thích với tôi sao? Giờ hiểu lầm hết, tôi tha thứcho rồi, mời ra khỏi phòng tôi, tốt nhất là thu dọn đồ đạc đikhỏi nhà tôi.


      nheo mắt: Tần Khanh, em có ý gì? .


      Ý như mặt chữ đấy .


      cao giọng: Giờ chỉ vì cái chuyện tình từ tám trăm năm trướcmà nhen thế à? .


      Tôi độp lại ngay: Tôi nhen như thế làm sao nào? Lần nàybỗng dưng nhảy ra vợ cũ, ai biết được chừng nào đó lại nảy ramột hôn thê cũ, bạn cũ, chi bằng giờ cứ nhen , ai đảmbảo sau này bị người ta lừa chứ.


      Sắc mặt trở nên rất khó coi, giọng cũng lạnh mấy độ: Chẳngai có quá khứ là tờ giấy trắng cả, chưa từng cầu điều đó ởem, thậm chí khi em bỏ rồi trở về, cũng chưa từng tính toánlấy lần. còn nghĩ chỉ cần tương lai thôi cũng đủ rồi, giờ xemra em nghĩ như thế. Em kiếm cớ nhiều như vậy, đơn giản làkhông muốn tiếp tục. Chúng ta sống chung với nhau lâu tới như thế,người ta bịa chuyện, em cần chứng cứ, ngay lập tức gán tộicho rồi bỏ . Tần Khanh, tới tận giờ này, em chưa từng tintưởng . Giờ bỏ cả công ty tới tận đây, giải thích rồi, còn lấylòng người nhà em, em gây cũng chịu đựng, em có tùy hứngthì cũng nên có giới hạn thôi! .


      Tùy hứng? . Tôi cười nhạt, Tôi là đứa vừa tùy hứng vừa tựthương tiếc mình đấy, hôm nay người khác với tôi mấy câu, tôi cóthể chạy , cứ cho là chạy về, người ta câu gì với tôi, tôi vẫn sẽchạy như cũ thôi. Tống Tử Ngôn, lúc cứ ra rả tin tưởngvới tôi, tại sao nghĩ lại xem bản thân từng làm chuyệngì để tôi tin tưởng chưa, tại sao lòng tôi cứ bất an, tại sao tôi phảithấp thỏm như thế? dựa vào cái gì mà bảo tôi phải tin tưởnganh? .


      nhìn tôi trân trối, Dựa vào cái gì sao? Vậy mấy ngày nay emnghĩ làm gì, lẵng nhẵng theo em à? .


      Tôi nhìn thẳng vào : tôi ? .


      mím môi, .


      Tôi uể oải: Cứ cho là có hoa tươi điện thoại làm quen tántỉnh, có gì là lãng mạn cảm động, tuy tôi rất tiếc, nhưng cũngcó thể chấp nhận được. Nhưng có ba chữ thôi mà cũng khôngnói ra được, tôi còn bằng vật nuôi của nhà , ít ra lúc vuianh còn cười với nó. có thể cho tôi địa vị ? Là mộtcon nhân tình để đùa vui hay là os in miễn phí? .


      Miệng há ra, nhưng vẫn thốt ra được lời nào, im lặng rấtlâu, lâu tới mức tôi nghĩ rằng nữa, nhưng lạimở miệng, thanh trầm ấm: Người . Rồi lặp lại lần nữa: coi em là người .


      Tim ngừng đập giây, tôi nghe được tiếng thở của mình: Vậy nóira ba chữ tôi nghĩ .


      cụp mắt, chỉ : cưới em .


      Rốt cuộc tên đàn ông này keo kiệt tới cỡ nào hả, có ba chữấy thìhắn mất mạng chắc? Tôi là người , tự nguyện bị tôi tróibuộc cả đời, nhưng có mỗi ba chữấy thôi mà cũng keo kiệt à? Tôihoàn toàn mất kiên nhẫn: được, hôn nhân có tình yêuthì chẳng khác gì nấm mồ, cái mặt này của tôi cần phải in lênbia mộ đâu. Tống Tử Ngôn, tổng giám đốc, tôi với chẳng còn gìđể với nhau nữa rồi, tới từ đâu về lại chỗ đó , nếu anhcòn mặt dày ở lì nhà chúng tôi mai tôi du lịch. Trước đây cứ cholà tôi quá ngốc, quá ngây thơ, cứ nghĩ có thể làm tan băng giá, giờ tôithông minh ra rồi, tôi được hoàn toàn hết hy vọngở s ao?Xin nhanh lên chút , đỡ để tôi phải nhìn tới phát ghét.


      Sắc mặt của bây giờ thể dùng từ khó coi để hình dungnữa, toàn thân toát lên tức giận giấu diếm, tôi nhìn tay hắncứ nắm rồi lại mở, mở rồi lại nắm chặt, cũng thấy hơi sờ sợ. Nhưngcuối cùng vẫn kiềm chế được, vẫn là cái giọng trầm trầm phátngán như trước: thừa nhận là em, thế đủ chưa? .


      Đủ cái đầu ấy! Cái kiểu như bố thí cho ăn mày này của hắnlàm tôi chán nản ngay lập tức, nhưng tới cực điểm rồi nên chẳng tứcđược nữa, đành cười: Cảm ơn tổng giám đốc, nhưng cần anhphải tự hạ thấp mình thế đâu. Người ta được câu như thế làđủ rồi, đổi lại là , đừng là ba từấy, dù có tặng hoa mỗi ngày,nửa tiếng gọi cú điện thoại, chẳng có việc gì cũng quẩn quanhtrước mặt tôi, cố sức theo đuổi tôi là chuyện thể nào! Lời nóicủa quý giá, ngàn vạn lần đừng lãng phí vào tôi, đáng, đấy! .


      xong tôi còn nghiêm trang gật gật đầu, tăng thêm tính hiệu quả.


      gì, chỉ đứng yên nhìn tôi, tôi nhận ra vẻ mặtđó là gì. Nhìn nhau hồi lâu, quay người, bước , mở cửa phòng,ra ngoài.


      Tiếng sập cửa rất mạnh, khiến chút bụi bị rơi xuống.


      đứa trong lòng vốn đầy căm phẫn như tôi tự dưng lại gạt hết chíkhí mà thấy ân hận. Thực ra đâu phải tôi biết lúng túngkhó chịu, cũng bắt ra rồi, làm sao còn làm người ta phảitức tới mức phải bỏ chứ. Vốn dĩ định mang sổ tay ra ghi lại, rồihàng năm khoanh tròn lên lịch thành ngày lễ để chúcmừng, bị tôi đem danh dự ra đùa dai như thế, cuối cùng đùa chongười ta chịu được, cúp đuôi mất. Tôi che mặt rên rỉ, cái đồchết tiệt nhà mày, sống chung với bao lâu rồi, chỉ số kiên nhẫncủa thấp tới mức nào mày còn hay sao.


      Cứ phồng má giả làm người béo hết lần này tới lần khác, người bánthịt lợn cũng tới nhà nữa rồi!Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, tôi khóc ra nước mắt, vộivàng xuống giường dép vào kéo người ta quay lại. Còn chưa độngtới tay nắm mà nó chuyển động như có linh hồn, đúng là ông trờiđã bị tình cảm sâu nặng của mình cảm hóa, tới đồ vật cũng thươngmình sao? Còn chưa tự khen cửa mở ra, bên ngoài là người đãra khỏi phòng khi nãy - Tống Tử Ngôn.


      .


      Em .


      Hai người chúng tôi cùng lúc cất tiếng, rồi cùng lúc ngừng lại.


      Lại im lặng, tôi thầm khóc nức nở trong lòng, cầu khấn: đừng tớichào tạm biệt, đừng là chơi xong rồi Mới khấn được mấy lần nghe hắng giọng, mặt mày lúngtúng, mắt đảo lung tung mà chịu nhìn tôi, nhìn sao cũng thấycó chút lo lắng, có chút hối lỗi Trong lúc tôi nơm nớp lo sợ, mở miệng: Em thích hoagì? . biết có phải tôi nhìn nhầm hay , hình như mặt hắnhơi đỏ lên phải Tống Tử Ngôn bắt đầu chính thức theo đuổi tôi rồi!Hôm sau, bé ở cửa hàng bán hoa đưa tới bó hoa to, là hoahồng nhung, ừm, cũng tồi, tuy tôi chẳng khi nào quan tâm tớihoa cỏ, nhưng hoa này là tượng trưng cho tình , tôi sung sướngnhận lấy. xoay xoay bó hoa ngắm nghía thấy bên trong cònmột tờ giấy, tôi tò mò lấy ra, giấy là nét chữ quen thuộc củaTống Tử Ngôn: Em , em cứ bay chầm chậm, cẩn thận gai hoa hồng phía trước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :