1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chết ! Sập Bẫy Rồi - King Kong Barbie ( 71 chương + 3PN )

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 53

      Tôi lạnh cả người, vội vàng gọi: “Giám đốc Điền!”. Ông ta à tiếng rồi thu lại ánh mắt, : “Thực ra xin nghỉ phéplà được rồi, nước ta cũng có chính sách riêng dành cho chuyện nàycủa phụ nữ mà, cần xin nghỉ việc hẳn đâu”. Rốt cuộc là cái đầu hói của ông nghĩ tới chuyện gì vậy? Tôi nóirành mạch từng chữ: “Giám đốc Điền, cháu muốn xin nghỉ việcthật!”. Ông ta nhìn gương mặt nghiêm túc của tôi, cầm lấy dấu định đóng,suy nghĩ lát lại bỏ xuống: “ chờ ở đây nhé , tôi có chút việcphải ra ngoài lát”. Rồi lăn thân thể mập ú ra ngoài hành lang. Thực ra tường ở đây cách cũng chẳng tốt, mà giọng ông ta cũngchẳng được coi là gì, cái câu “Tổng giám đốc” vô cùng cungkính vang lên rất ràng. Tôi bất giác ngồi thẳng lưng, hai tay đặttrên đầu gối nắm chặt. Ông ta thêm mấy câu nữa, rồi tiếp đó chỉ vâng vâng dạ dạ, mãitới khi ông ta đẩy cửa vào, tôi mới phát lòng bàn tay mình đãđầy mồ hôi. Giống như vừa trải qua kỳ thi vào đại học, thấp thỏm đợichờ, tới khi có điểm lại dám nhìn.


      Giám đốc Điền nhìn tôi cách kỳ lạ, cũng gì, chỉ đóngdấu vào tờ đơn xin nghỉ việc của tôi. Đầu tôi chợt thấy choáng váng, trong lòng dấy lên cảm giáckhông nên lời. cho cùng vẫn là thi rớt, bản thân cũng hồ đồrồi. Lúc đưa hồ sơ cá nhân cho tôi, giám đốc Điền còn tốt bụng khuyênnhủ tôi: “Tuy điều kiện của công ty ta hơn những công ty khác làđiều phải bàn cãi, nhưng cũng phải thấy rằng những nơi kháccũng phải là quá tệ, cho nên Tiểu Tần cũng phải buồnrầu quá đâu!”. Có kiểu an ủi người ta thế này sao?


      Miệng tôi nhếch lên câu “Cảm ơn” rồi đứng dậy ra ngoài, lúcra tới cửa, giám đốc Điền đột nhiên gọi lại: “Tiểu Tần này”. Tôi quay đầu lại, giám đốc Điền lưỡng lự hồi, rồi cuối cùng cũngkhông gì, chỉ khoát tay ý bảo tôi ra ngoài. Tốc độ lan truyền tin tức còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng. Nhất là đại nhân vật vốn có danh tiếng nổi lềnh phềnh nhưtôi!Tôi vừa trở lại bộ phận đống người rơm rớm nước mắtnhìn tôi, ngay cả Tiết Diễm Diễm bình thường vẫn hay khinh thườngtôi mắt cũng hoe đỏ. Quần chúng ngóng trông, tôi rất cảm động, liềnkhoan thai đưa tay lên xua xua: “Tôi vì nhân dân phục vụ xong,sau này các đồng chí phải khổ cực rồi!”. Bọn họ ai đáp lời, tôi về chỗ ngồi.


      Thực ra vì muốn chào đónlần xin nghỉ việc đầu tiên trong đời nên cả đêm qua tôi cứ hồi hộp,lăn qua lăn lại mãi ngủ được, sáng nay tới công ty từ sớmđể thu dọn đồ đạc. Tôi ôm hộp giấy - đạo cụ kinh điển khi nghỉviệc, lại vẫy vẫy tay chào họ lần nữa: “Là vàng đến đâu cũngcó thể phát sáng, tuy giờ tôi hạ cánh rồi, nhưng mọi người khôngcần buồn quá đâu, sau này có dịp gặp lại nhau thôi mà”. Tôi vừa xong bị đám người bay qua vây lấy, Tiết DiễmDiễm rưng rưng : “Tần Khanh, được à?”.


      Tôi bất đắc dĩ gật đầu: “Thiên tài ưu tú như tôi thể để mộtmình công ty này độc chiếm được, dù sao cũng phải để nâng caonăng lực làm việc tập thể của những người khác chứ”. Tiết Diễm Diễm “phụt” cái, cười thành tiếng, nước mắt chả cólấy giọt, mà cái mặt đó lại càng có vẻ gì là muốn khóc:“Tuy trước giờ bọn tôi có hơi khó chịu, nhưng trong lòng, tôi vẫncảm thấy là người rất tốt”. Tôi ngượng, tôi sợ nhất là có người bỗng nhiên bày tỏ tình cảm vớimình. Thứ nhất, tôi thấy rất buồn nôn, căn bản là bày tỏ chẳng ích gì;thứ hai, tôi biết nên ứng xử thế nào, là nên im lặng khiêmtốn, hay là cảm động tới phát khóc. Nhưng được người khen,nhất là người vốn dĩ ưa mình khen, trong lòng vẫn thấyrất tự mãn, thế nên, tôi ngượng ngập đáp lại: “Đâu nào, còn kémngười được giải Nobel chút”.


      ta lại bày tỏ tiếp: “ coi, trong bộ phận mình nhiều nữ như thế,mua đồ mới đều thích hỏi ý kiến , đó là vì tuy chẳng có mắtthẩm mỹ gì, nhưng cũng giả bộ cười khen ngợi này nọ. Hơn nữa, bình thường cũng có ý định ganh đua với nhữngngười khác, cho nên ai đứng trước mặt đều có thể thoải mái, cần phải lo lắng bị ngáng chân sau lưng - dù chỉ số thôngminh của cũng chả nghĩ ra được chuyện ngáng chân đâu. Thực ralúc nào tôi cũng ước sống như , để ý vênh váo, nhìnthì có hơi thô lỗ chút, nhưng ai cũng có thể chuyện được, lại còntự nhiên nữa…”. Rốt cuộc là khen hay đâm thọc tôi đấy?Tôi vội vàng đưa tay lên ngắt lời: “Tôi tự hiểu mấy ưu điểm của tôimà, cần liệt kê ra hết như thế đâu”.


      Tiết Diễm Diễm hạ cánh tay tôi xuống, thành thực: “ khôngbiết đó chứ, thực ra tôi là người phải cảm ơn nhất. Trước đây ấy,tôi cứ thầm nhủ tổng giám đốc là người xa vời như thế, mình khôngvới tới được. Nhưng thấy người như mà có thể thành công, tôi cócảm giác tình cảm đơn phương mấy năm nay của mình sớm muộncũng có thể đơm hoa kết trái được, cho nên, từ tận đáy lòng, tôi rấtcảm ơn , đó!”.


      Nhìn đôi mắt lấp lánh thành thực của ta, tôi bị đánh gục thực . Có lẽ thực cái số của tôi là số được người ta khen, lầntrước tôi được khen là khi mới học năm thứ nhất. Trong trường cóđợt dọn dẹp, tôi với Tiêu Tuyết thu chai lọ của cả ký túc xá, lúcmang bán, được bà cụ thu mua chai lọ khen ngớt: “Cháugái này xinh quá, xinh quá trời là xinh!”. Tôi phổng mũi vì sung sướng, còn Tiêu Tuyết đứng bên trợn trònmắt hỏi: “Bà ơi, có phải mắt bà bị làm sao ?”. Bà cụ kia kinh ngạc: “Sao cháu biết được? Hồi còn bé bà bị bệnhnặng nên hỏng mắt, giờ nhìn cái gì cũng nữa”. Để chuyện cũ bay theo gió !Rốt cuộc cũng thoát khỏi đám đồng nghiệp hắc ám giả mè o khócchuột, tôi ôm hộp giấy về, đương nhiên là trong hộp giấy có thêmmột mớ quà tặng của đồng nghiệp, bất ngờ là lần này băng vệ sinh tỷtỷ tặng tôi bất cứ thứ gì thuộc phạm trù vệ sinh, mà là tặng tôimột phiếu mua hàng giảm giá ở siêu thị. (Lúc về nhà tôi nhìn kỹ mớibiết, phiếu mua hàng giảm giá này cũng là mua băng vệ s inh…).


      Rất nhanh tới tầng trệt, nhìn cánh cửa kính xoay vừa có người điqua còn xoay xoay, chân tôi như bị ai níu lại. Trong đầu khôngngừng lên cảnh tượng, tôi ném hộp giấy , xoay người chạy vàotrong thang máy, thẳng lên bộ phận nhân , giật lại tờ đơn xinnghỉ việc của mình rồi xé quách nó . Tình cảnh này giống như ngồi thi mà tưởng tượng tới cảnh nộp bàirồi ngẩng cao đầu ra khỏi phòng thi trong ánh mắt của giám thị vàmấy đứa cùng phòng, chỉ có thể là tự sướng thế thôi. Mặc dù rất chậm, rất chậm, nhưng cuối cùng vẫn phải rời , từngbước, từng bước . Chưa kịp buồn thấy Tô Á Văn đứng ngoài công ty chờ,tôi ngạc nhiên chạy qua: “Sao lại ở đây?”. Nhìn tàn thuốc dưới đất, tôi chống nạnh hung hăng: “ hút thuốcđấy à?”. trả lời: “Lên xe ”.


      Xe khởi động rồi lăn bánh, sau cửa kính, công ty càng lúc càng ,có lẽ nắng bên ngoài chói mắt quá, tôi thể mở mắt. Nhắm mắtlại lát, cuối cùng tôi cũng thừa nhận là mình tiếc, thứ tôitiếc nhiều cũng chẳng ít, thể suy nghĩ thêm nữa, tôithả lỏng người, dựa vào ghế, thào xúc động: “Em thấy buồnquá”. Lạ là Tô Á Văn gì, tôi quay sang nhìn , chỉ thấy bàn taytrên vô lăng trắng bệch vì nắm quá chặt. Trực giác cho tôi hay mình vừa bậy rồi, bèn vội vàng đùa:“Em vừa nghĩ mình việc làm có, thu nhập cũng , tronglòng buồn bực như bị luộc lên ấy”. : “Yên tâm, có nuôi em, đảm bảo tháng nào cũng cho emăn no thịt thôi”. Tôi lắc đầu: “ được, kinh tế quyết địa vị”. bất đắc dĩ: “Vậy chúng ta tìm chỗ làm mới”. bóng gió thế mà cũng hiểu, tôi ngao ngán chỉnh :“Sao ngốc thế hả, cứ đưa hết tiền lương cho em phảixong à? Như thế vừa thỏa mãn nguyện vọng được nuôi em của ,vừa củng cố địa vị của em, mũi tên trúng hai con chim, đôi bênđều tốt, hoàn thành chính sách đôi bên cùng có lợi”. hồi sau, mới thốt lên: “Em tài quá”.


      Tôi lại chính thức bắt đầu khắp nơi nộp hồ sơ xin việc, có ngàynhận được mấy cuộc điện thoại của người phỏng vấn, nhưng lúc đithì vẫn là câu từ chối khách sáo: “Xin hãy về chờ thông báo”. Trong bụng chúng tôi đều hiểu vĩnh viễn có cái thông báođó, nhưng vẫn bắt tay thân ái chào tạm biệt. Có việc, tôi cũng , lương thử việc ít muốn chết, làm việc mệtkhông tính, còn phải nhìn sắc mặt người ta, bị người ta quát to gọinhỏ, được vài ngày tôi cũng thôi, đương nhiên cuối cùng là làmkhông công. Như Tiêu Tuyết , tôi bị người ta chiều sinh hư, ngay cả việchầu hết s inh viên tốt nghiệp chịu được màNgười ta Tiêu Tuyết nhắc tới là ai, tôi đương nhiên , nhưng chỉ cóthể im lặng.


      Mà càng nhiều thể nghiệm, tôi càng phát , hóa ramình như được cái lồng thủy tinh bao bọc, cách xa những thứgây thương tổn bên ngoài, vậy mà ngày nào tôi cũng oán trách saolồng quá, khí mới mẻ.


      Nhìn công việc vẫn có tiến triển gì, tôi càng lúc càng bốc hỏa,đêm ngủ ngon giấc, miệng còn có vết loét , đau tới muốnchết. Có lần ăn cơm, Tô Á Văn nửa nửa đùa : “Đừng tìm nữa, nuôi nổi em sao, cần gì phải mệt thế?”. Tôi lắc đầu: “Rơi xuống biển chờ tới cứu, chi bằng đăng ký mộtlớp học bơi còn an toàn hơn”.


      kinh ngạc: “Sao tự nhiên lại có chí khí thế này?”. Tôi chỉ im lặng cười, đạo lý này là người đó cho tôi biết. Hình như cảm nhận được điều gì, cũng im lặng, mãi lâu sau mớinói: “Em ngày nào cũng về về tìm việc phiền phức lắm, cónhà ở thành phố, hay là em dọn qua đó ”. Tim tôi rung lên, trước đây chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì,sau khi làm lành, hai bên cũng nhắc tới. Trước đây chưatừng , nhưng đây là lần đầu tiên, tôi có cảm giác mình cóquyền từ chối. Nhưng trong lòng lại muốn như thế, tôi mở mắt, chậmrãi : “Nhưng ở trường còn Tiêu Tuyết, có mình nó...”.

    2. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 54

      Vì truyền thống đạo đức khiêm tốn, tôi chỉ có thể ngầm thừa nhận. Nhìn ra ngoài xe , ràng trong gương, tôi mỉm cười, nhưngtrong nháy mắt, khóe miệng hạ xuống.


      Tình cũ duyên mới


      Lý do này, ngay cả tôi cũng thấy chấp nhận nổi, hồi tôi tới ởnhà Tống Tử Ngôn, nó cũng ở mình. Cuối cùng hai bên lại im lặng. Lâu sau, Tô Á Văn mới cười, còn trêu tôi: “Em nghĩ vớ vẩn gìthế? Muốn làm gì hả? cho em biết, đó là căn nhà cũ chưabán của gia đình , vẫn để , giờ cho em tới ở. Em nghĩ trongsáng chút , đừng nghĩ lung tung này nọ”. Tôi nhìn giả bộ cười thoải mái, nhưng tiếng cười to cũng khôngche được nỗi đau khổ trong đáy mắt. Tôi cũng khẽ nhếch khóemiệng cười theo, biết có nhìn ra điều gì từ ánh mắt củatôi . dọn qua, phần lớn đồ đạc của tôi đều ở chỗ Tống Tử Ngôn,nhưng tôi có đủ can đảm quay về lấy. Chỉ mang the o mấy bộquần áo để thay, thêm mấy thứ đồ thường dùng.


      Lúc dọn tới, Tô ÁVăn còn rất vui, vì tôi dọn qua, còn mua nồi lẩu , ít rau cảithịt dê , chúng tôi ngồi trong căn bếp ăn lẩu. Mở chai nước chanh, chúng tôi cụng chén, giữa khí nóng bức, chúc mừng: “Chúc chúng ta năm nào cũng là ngày này, hôm nàocũng có lúc này”. Tôi chọc hiểu văn hóa: “Đấy là chúc thọ, thực nămnào cũng chuyển nhà lần, thế phải là mệt chết à?”. cũng cự nự, chỉ cười: “ thế nào, em nhắc lại mộtlần nhé”. Tôi gắp miếng đậu phụ vào miệng: “Ai hâm dở vớianh chứ!”. Bỗng nhiên kéo mạnh nồi lẩu: “ cho emăn!”. Tôi đùa: “Đừng có nhen thế, cho dù thế nào em cũng làmmấy chuyện vô văn hóa thế đâu!” vẫn quyết tâm, thừa lúc tôi chú ý, giật lấy đũa của tôi,cắm cái vào bát cơm của mình, rồi cẩn thận cắm thêm đôi đũacủa mình.


      bát cơm đó cắm tới ba cái đũa. Lại thêm khói từ nồilẩu bốc lên, biến ngay thành lư hương. Tôi dở khóc dở cười: “Cơm cũng là trẻ con đó, xin hãy tha chonó”. ké o tôi đứng trước bàn, cung kính vái lạy bát cơm: “Con và TầnKhanh, năm nào cũng có ngày này”. Lại bấm tôi, tôi chịu nổi,đành tiếp câu: “Ngày nào cũng có buổi này”. nghiêng đầu nghe , con mắt đen láy hơi nheo lại, chính là nụ cườitươi tắn lâu chưa thấy môi . Đêm khuya mới chịu về, tôi mệt cả ngày trời, vừa nằm lêngiường được lát ngủ. Sáng sớm tỉnh giấc, ánh nắng len qua rèm cửa sổ vào phòng, có mộtảo giác mơ hồ.


      Nơi tôi ở là nhà của Tô Á Văn, ở đây chỗ nào cũng cóbóng dáng , từ cái máy tính kiểu cũ tới những bức ảnh cầu thủbóng đá nổi tiếng thời tường. Tôi nhìn vòng, cuối cùngánh mắt rơi bức ảnh phóng to, trong đó là ba người, béthanh mai dịu dàng ít , bên trái là cười tươi tắn, ngườicòn lại nhìn thẳng vào ống kính là Tống Tử Ngôn. Ảnh này chắc là từ bảy năm trước, tuy bọn họ hồi đấy có đôi chútngây ngô, nhưng từ chân mày, khóe mắt có bóng dáng của ngàyhôm nay. người thanh nhã, người rực rỡ, người lạnh lùng. Tôi với tay chạm từng chút, từng chút lên chân mày, đôi mắt, cáimũi, khóe miệng của người ấy… Ánh nắng rọi vào, rơi ngay bứcảnh. Ánh nắng, , lúc tôi thức dậy đều ở cạnh tôi, như ngày xưa cũ.


      Nỗi nhớ tôi cho rằng tồn tại, cuối cùng khiến khóe mắt tôiươn ướt, phơi bày trước ánh nắng sớm. Còn tôi, trong căn phòng dần ngập tràn ánh nắng và ảnh của ,nghẹn ngào đau khổ. Tô Á Văn trong ảnh nhe o mắt nhìn tôi, nụ cười dường như giống hệthôm qua. Nhưng ở ngoài ảnh biết, chúc tôi nămnào cũng có ngày này, ngày nào cũng có buổi này, nhưng tôi vì mộtngười khác mà rơi lệ nỡ rời xa.


      Thực ra, tôi là đứa khốn nạn. Tỉnh dậy xuống lầu mua bánh rán cuộn trái cây và sữa đậu nành,mang về ăn hết, hôm nay phải phỏng vấn, tôi cảm thấychẳng có chuyện gì hay ho để làm. Nhớ ra trước đây Tô Á Văn từngkể, lớn lên ở đây, mấy người có quan hệ tốt nhất đều là ở trongkhu này, có cả, ai chịu làm hai, còn có ba, ấylà tư, còn có em theo nữa. Ký ức và thực cách nhau rất xa, tôi còn nhớ, nhà baở ngay nhà ấy. Trong khu này chỉ còn ba, bốn nhà còn ở lại, những người khác đãsớm dọn , bố mẹ Tống Tử Ngôn còn ở đây từ lâu lắm rồi,nhưng lúc tôi tới, cửa nhà khép hờ. dằn lòng nổi, tôi chậm rãiđẩy cửa vào, cũng là kiểu nhà hai phòng ngủ phòng khách, trongphòng khách có ai, tôi thuận đường về phía phòng ngủ.


      Còn chưa đẩy cửa, nghe giọng quen thuộc vang lên: “Emở đây làm gì?”. Lưng cứng đờ, tôi gần như dám quay đầu lại, cuối cùng xoayngười lại từng chút , nhìn vào đôi mắt lạnh lùng ấy. Tống TửNgôn nhìn tôi vẻ thể tin nổi, hỏi lại lần nữa: “Em ở đâylàm gì?”Tôi lắp bắp: “Em… em ở tầng dưới”. nhướn mày lên, ánh mắt lạnh , lại hỏi: “Vậy em tới đây làmgì?”. Cái này giải thích ra được, tôi thể em tới đây vìmuốn thấy nhà , muốn thấy nơi từng sống, thử tưởngtượng quãng thời gian sống. Tôi thể , tôi làđứa khốn nạn. Tôi cúi đầu , cười lạnh: “Lại quen tính chưa đượcngười khác cho phép vào, tùy tiện thế à?”.


      Tôi hiểu từ “lại” trong câu của , lúng túng: “Vậy…vậy em về là được”. Lúc ngang qua , lại bị nắm lấy cánh tay: “Rốt cuộc em cóbiết cái gì là vừa hai phải ?”. Tôi nhìn ánh mắt lộ vẻ tức giận của , biết trả lời ra sao. Nhưng tôi im lặng lại càng khiến tức hơn, tay nắm càng lúc càngchặt, tới mức khiến tôi phát đau. “ ba”. Tiếng Tô Á Văn vang lên từ cửa. Chúng tôi cùng ngẩng đầu nhìn, thấy đứng ở cửa, mỉm cười nhìnbên này. Tống Tử Ngôn buông tay, giọng lạnh lùng: “Á Văn, cậucũng nên quản nghiêm chút”. Trong phút chốc, trong lòng tôi dâng lên cảm giác nhục nhã và đauđớn, bản thân tôi cũng phân định ràng, chỉ chạy tới bên TôÁ Văn, nhưng câu giải thích cũng có. Tô Á Văn vẫn cườinhư thế: “ ba, là em nghe tầng có tiếng động mới bảo ấylên xem sao. Nếu làm phiền tới trách em là được rồi”. Ánh mắt Tống Tử Ngôn lướt qua tôi, rồi rơi người : “Là anhlàm phiền hai người”. Tô Á Văn vội vàng xua tay: “ ba đừng đùa, sao giờ này anhlại qua đây?”. Tống Tử Ngôn : “Lấy hộ bà mấy thứ”. Tô Á Văn lại hỏi: “ ăn chưa? Dưới lầu có đồ ăn sáng đó, chúng taxuống ăn ”.


      Tống Tử Ngôn liếc nhìn tôi như có như , cười: “ cầnđâu, lúc tới đây ăn rồi, hai người cứ từ từ ăn”. Tô Á Văn cũng khách khí: “Vậy bọn em về trước”. Kéo tay tôi rất tự nhiên, về nhà. Tôi chỉ cảm thấy sau lưng có ánh mắt cứ nhìn mãi vào mình, bước đitrở lên cứng ngắc. Xuống tầng mới thấy có hai phần ăn sáng bàn, trừ việc tự coithường mình, tôi im lặng gì, chỉ cúi đầu ngồi xuống. Tô ÁVăn làm như chưa có chuyện gì, kéo tôi qua ngồi cạnh mình. Tôinhìn bình thản lấy từ trong túi ra cái bánh mì, lọ mứt quảmâm xôi. Từng thứ từng thứ, làm rất cẩn thận tỉ mỉ, mũi tôi hơicay cay, khẽ : “Thực ra hôm nay em…”.


      đưa lát bánh mì qua, ngắt lời tôi: “Ăn sáng trước , để bụngđói tốt đâu”. cứ bình tĩnh như thế khiến tôi hoảng hốt, tôi để bánh mì xuống,chăm chú nhìn : “Em biết ấy…”. Câu chưa hết, bị kéo mạnh vào lòng, tiếng thầmbên tai tôi: “Xin em, đừng nữa”. Giọng mang theo sợ hãi và cầu xin. Thực ra tôi chỉ muốn giải thích, tôi biết có người ấy ở đó,nhưng từ cũng thể ra. Có thể chúng tôi hiểu bụng dạ nhau, nhưng lại thể nóithẳng ra, chỉ có thể đứng ngoài cửa sổ tìm hiểu ngọn nến trongphòng mà thôi. Trái tim và ngọn nến đều lay động, nhưng cuối cùng cũng phải cómột chỗ bám.


      Tôi nghĩ có lẽ đó chỉ là thói quen, thói quen nhìn thấy người nào đómỗi ngày, đột nhiên rời xa mới cảm thấy trống rỗng khó chịu. Nhưngtới khi thói quen nhạt là tốt thôi, tôi, vẫn còn Tô Á Văn, tốtthôi. Đến cuối tuần, chúng tôi quyết định du lịch. Vì đến lúc mới quyết định, cũng lên kế hoạch theo đoàn,chỉ là hai đứa tự nhiên nổi hứng tới ga, ở trước cửa bán vé hỏi mộtlượt về những thắng cảnh, cuối cùng, trước sắc mặt càng ngày càngxấu của nhân viên bán vé và những đồng chí còn đợi đằng sau chúngtôi, quyết định nghỉ mát. Thái Sơn, Sơn Đông. Giây phút đặt chân lên vùng đất xa lạ, bỗng dưng có ảo giác mới lạ. cảm giác thay da đổi thịt sung sướng, làm con người mớikhi bóc hết lịch, ra khỏi cửa trại giam. May đây phải kỳ nghỉ lễ, có nhiều đoàn du lịch lắm,nhưng gần tới ngày hè, cũng coi như ngắm cảnh tránh nóng, ngườiđi “phượt” cũng chẳng ít. Từ lúc xuống tàu tới ra khỏi ga, bị nhé tvào tay dưới mười tấm danh thiếp, toàn là những đoàn du lịchtrong thành phố từ sáng sớm tới tối, chúng tôi quyết định tìm chỗnghỉ lại rồi chọn ra đoàn để gọi điện thoại. ngờ nhà nghỉ, khách sạn gì cũng hết chỗ, chúng tôi tới mấynơi liền, cuối cùng cũng tìm được khách sạn ba sao nho .

    3. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 55

      ngờ nhà nghỉ, khách sạn gì cũng hết chỗ, chúng tôi tới mấynơi liền, cuối cùng cũng tìm được khách sạn ba sao nho . Tô Á Văn từ quầy tiếp tân ra, hỏi tôi: Tìm hết quanh vùng này màchỉ còn chỗ này thôi, nhưng khách sạn cũng chỉ còn lại mộtphòng .


      Tôi ngồi sofa sảnh chính coi tạp chí, lơ đãng gật đầu: Ừ.


      tiếp: Mấy nhà nghỉ gần đây sạch mà cũng khôngan toàn, hay chúng ta ở lại đây .


      Tâm trí của tôi hãy còn bị đầu đề của vụ án Tiểu Tam giết vợ kinhđiển hấp dẫn, gật đầu cái nữa.


      tò mò nhìn qua: Coi cái gì đó? Ngồi đọc chăm chú thế, nãy giờchẳng được chuyện gì với em cả! .


      Tôi rụt cằm, mắt vẫn nhìn vào trang tạp chí: quyết gì emtheo đó, dù em đồng ý cũng chẳng sửa lại đâu mà, cứdẹp ý kiến của em qua bên cho đỡ tốn công vô ích, em đỡ mấtsức, cứ làm theo là tốt rồi .


      cười: trở nên chuyên quyền từ lúc nào thế? Tôi ngẩng đầu: Còn chuyên quyền à, coi, giờ em vânglời thành thói quen rồi, chuyện gì cũng có ý kiến! .


      Lời ra khiến hai chúng tôi cứng đờ.


      Tim tôi lạnh , bởi tôi biết, thói quen đó tại sao mà có.


      Mấy tháng ngắn ngủi thôi mà thành thói quen, thói quen chuyệngì cũng làm, tính, tất cả để người khác quyết định; thóiquen làm gì, nghĩ gì, chỉ tuân theo quyết định củangười khác.


      Mà người khác đó tuyệt đối phải là Tô Á Văn hay dỗ dànhnhường nhịn tôi.


      Tôi nhìn ánh mắt sầm lại, tựa hồ như đau đớn lắm, tôigượng cười, đứng lên nắm tay kéo như có chuyện gì: Mang hành lý vào phòng trước .


      cũng cười, để mặc cho tôi kéo .


      Thực ra việc hai chúng tôi du lịch cũng là do hứng lên quyếtđịnh, tôi chỉ việc theo, căn bản là chẳng mang theo thứ gì, vàothang máy rồi mới nhận ra hai tay mình trống trơn, lại cười lỏn lẻnchạy ra, quyết định ra ngoài mua sắm .


      du lịch, người lại mặc quần áo công sở đúng là thểchấp nhận được, nên chúng tôi mua lấy cái áo pull vải thô ở hàng bánrong, bốn chữ Lưu niệm Thái Sơn đỏ chóe in đằng sau lưng;chúng tôi tính ở đây ba ngày, nên mua liền ba cái, còn mua thêmquần sooc bằng vải bông rộng thùng thình, dép nhựa đế bằng, bấtchấp phản đối của , tôi mua thêm cái mũ cao bồi.


      Mặc cả bộ vào chỉ có bốn chữ mới hình dung được, vô cùng kinh dị.


      Lại ăn cơm tối ở ngoài, trời tối, chúng tôi trở về khách sạn mới pháthiện ra có điều ổn lắm.


      Hai người phòng, giường.


      tắm trước, tôi ngồi giường bắt đầu suy nghĩ miên man.


      Thực ra trước đây chúng tôi cũng từng du lịch xa với nhau rồi, lúcđó hai đứa đều là sinh viên, tuy cũng chẳng phải là sinh viênnghè o, nhưng khi du lịch, cứ tiêu pha tẹt ga , cho nên tiềnmang theo thường đủ. Có khi hai đứa phải chung phòng,tôi là người cổ hủ, cứ khăng khăng có vé xe lênxe(39), huống hồ cái cuống vé dự bị mà cũng có. May là anhkhông đòi hỏi, hai chúng tôi rất trong sáng cùng đắp chung chăn nóichuyện linh tinh, ra chẳng có mấy người tin được.


      Thực ra hồi đó có mấy lần tôi thầm mắng ngốc, người đâu mà rõlà thành thực, tuy em tỏ thái độ đó cho coi, nhưng cũng cóthể linh động vận dụng sách lược phóng khoáng chút, có lẽ emsẽ miễn cưỡng xuôi theo. Kết quả là Tô Á Văn cứ ngây thơ như thế,hai năm quen nhau hề thay đổi, cứ ngố ngố ngốc ngốc, chảdám phạm vào điều cấm nào cả.


      Nửa năm mới quen nhau, tôi đề phòng , rồi sau đó hầu như toànlà đề phòng tôi.


      Nhưng lần này, tôi lại bắt đầu đề phòng .


      Chuyện khó nhất lại là, lần này, ngay cả đề phòng, tôi cũng khôngthể thẳng thắn hùng hổ như xưa.


      Đương lúc tôi còn suy nghĩ ra, mặc cái áo pull màutrắng, thêm quần sooc rộng thùng thình như bán dưa hấu rong.


      Nhưng nhìn gương mặt , tôi lại xuýt xoa, nếu bán dưa nàocũng được như thế chắc chắn là làm phúc cho toàn bộ phụ nữtrên cả thế giới này rồi.


      vừa lau tóc vừa tới, thấy tôi đờ ra bước lại bẹo má theothói quen. Trai chưa vợ chưa chồng cùng chung phòng, tôivô ý, chỉ là vô ý thôi, nghiêng người né qua bên.


      Tay dừng giữa trung, vẻ mặt ràng là bị tổn thương.


      Mãi lát sau, mới chậm rãi thu tay lại, nhìn tôi, chỉ nóimột câu như thể tin được: Em tránh .


      Tôi rất muốn có, nhưng hai chữ ấy cứ mắc lại trongmiệng, làm thế nào cũng ra nổi.


      cười khổ: Sao em tránh chứ, sợ cái gì? .


      Tôi cúi đầu, chỉ có thể cúi đầu mà thôi.


      Lát sau, nghe tiếng thở dài, còn có tiếng tủ mở ra đóng lại, cuốicùng tôi nghe thấy : ngủ đất là được rồi .


      Thời tiết tháng sáu, mở điều hòa nóng, mở lại hơi lạnh.


      Trê n đất chắc chắn còn lạnh hơn.


      Tôi nằm giường mở mắt nhìn ánh trăng tràn vào phòng, phủ lênđôi mắt suy tư của Tô Á Văn.


      Tôi biết ngủ được, nhất định cũng biết tôi ngủ.


      Nhưng hai chúng tôi chỉ có thể nằm ngay đơ như cương thi thế này, dám trở mình, dám nhúc nhích. Bỗng nhiên tôi nhớ tớilời Tiêu Tuyết: Mày có vui ? . Lúc gặp Tô Á Văn, những thứđã qua thực khiến tôi vui, chỉ là niềm vui ấy qua quá nhanh,nhanh tới mức chưa kịp chuyển từ khóe môi vào trong tim, biếnmất bất thình lình. Mà chúng tôi, đều lấy mảnh băng ký ức ngắn ngủinày, cẩn thận che lấy đôi mắt, giữ vẻ ngoài bình tĩnh, giữ cân bằngtinh tế, giữ hạnh phúc giả dối.


      Tối hôm trước liên hệ được với đoàn tham quan, cho nên hơnbốn giờ sáng hôm sau có xe tới đón chúng tôi, biết do mắcbệnh đãng trí nặng, hay yên bình giả tạo này được che giấu quáhoàn hảo, mà cảm giác lúng túng khó xử tối qua hoàn toàn biếnmất, khiến hôm nay như ngày hoàn toàn khác biệt.


      Xe nhàng chạy về phía núi Thái Sơn, tối qua tôi ngủ được,sáng nay lại phải dậy sớm, nên ngả đầu lên vai Tô Á Văn ngủ mê mệtchảy nước miếng tới tận chân núi Thái Sơn mới tỉnh. Người tới cũngđông, cứ ùn ùn kéo lên núi, dù phong cảnh có đẹp nhường nàomà dính cái đông đúc này cũng xấu bao nhiêu, tôi nhịnđược phải cảm thán thay cho vẻ đẹp nơi này, tiện thể rủa thầm mấyngười ăn mặc ấm áp dưới chân núi gió lạnh thổi vù vù, da gà da vịtcủa tôi nổi lên ráo trọi.


      Tô Á Văn nhìn xuống dưới, : Em chờở đây, mua hai cáiáo dài tay.


      Tôi nhìn lướt qua, ở dưới đúng là có cửa hàng bán áo dài taythật, vội vàng giục : nhanh lên! .


      quay người mua áo, tôi ôm cánh tay đứng chờ. Bỗng nhiên, bên vai trĩu xuống, tim tôi khẽ nhảy lên cái, có người dámsàm sỡ mình sao? Quay người lại nhìn, cánh tay này toàn lông vớilông, dài tới mức có thể dùng thay găng tay được. Vị du khách nướcngoài nhìn tôi rồi toét miệng cười, tôi cũng cười toe đáp lại, tarút tay về rồi tuôn ra tràng dài.


      Có mấy từ nghe rất quen, nhưng tôi vẫn chẳng hiểu gì cả, chỉ có thểnhìn ta rồi nhe răng ra cười cười.


      Có lẽ thấy tôi hiểu, ta nhắc lại thêm lần nữa, tôi vẫncố giữ nụ cười toe toét.


      đôi sinh viên tới, bé bắt chuyện với du khách kia rất tựnhiên, tuy rằng phát được chuẩn, diễn đạt cũng có chỗ hơigượng, nhưng cứ khoa chân múa tay hồi, vị du khách nướcngoài kia cũng hài lòng bỏ .


      Tôi tấm tắc khen đôi sinh viên kia: Giỏi quá, đúng là giữ được thểdiện cho người Trung Quốc chúng ta rồi! .


      Hai người họ cũng khiêm tốn: có chuyện gì, bọn em cũngcoi như luyện phát thôi . Rồi nhìn lại tôi: Nhìn hai chị chắclà s inh viên, chắc cũng nhân dịp chưa tới mùa du lịch trốn học chơiThái Sơn như bọn em chứ gì .


      Chúng tôi? . Tôi quay đầu lại thấy Tô Á Văn cầm hai chiếc áonhìn tôi cười, thấy tôi quay đầu lại từ từ tới.


      Tôi bấu cánh tay : đứng đó nãy giờ rồi chứ gì, anhtừ nước ngoài vềhẳn hoi mà cứ đứng nhìn em mất mặt ở đây khôngbiết xấu hổ hả? .


      chỉ im lặng cười cười, đôi sinh viên kia vội vàng giải vây giúpanh: Thực ra cũng có gì là mất mặt đâu ạ, bọn em học khoa TiếngAnh năm thứ hai rồi nên mới có thể tạm chuyện với họ, chị nghekhông hiểu cũng là chuyện bình thường thôi .


      Nghe bọn họ xong, tôi liếc qua gặp ngay lúc nhếchmiệng cười Càng mất mặt nữa rồi!!!Đôi sinh viên nhiệt tình từ trời rơi xuống cuối cùng cũng mất,tôi cầm lấy cái áo từ tay Tô Á Văn mặc vào, tuy lạnh tê cả người,nhưng vẫn thấy ấm áp hơn rất nhiều, hai chúng tôi bắt đầu leo lênnúi.


      Trời chưa sáng, xung quanh vẫn còn tối mờ mờ, tuy rằng hai bênđường lên núi vẫn rải rác có đèn đường, nhưng cũng chẳng sáng quá,chỉ có thể theo sóng người phía trước. Hai chúng tôi vẫn nắm chặttay nhau, thứ nhất là đề phòng người chen lấn, thứ hai là nhỡ có hụtchân ngã cũng có thể kéo dậy được. Cứ leo núi như thế chừngđược tiếng, tôi cũng thể chịu được, bèn ngồi phịch xuốngven đường: hết nổi rồi .

    4. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 56

      dỗ dành: Sắp tới nơi rồi, thêm chút nữa thôi.


      Tôi làm nũng: Thế cõng em .


      đồng ý liền: Được .


      Lần này đến lượt tôi sửng sốt, đường lên núi tối mù nào phải đấtbằng.


      cười cười, kéo tôi đứng dậy, thử sao biết được ,hai người đường, em dừng lại, cõng em tiếp là chuyệnthường mà.


      cười dịu dàng, nhưng đôi mắt toát lên vẻ kiên định xuyên thấuqua màn sương núi.


      Tôi hơi cảm động, quyết định cho phải ngạc nhiên phen, giảnhư vô ý vòng ra sau , cũng đánh tiếng trước, nhảy phắtlên lưng , ngờ được, ối lên tiếng, tôi khoái chí đèlên đầu vai hỏi: ối cái gì? .


      đùa: Đúng là dạo này em ăn quá nhiều rồi .


      Tôi cáu. tay đặt vào cổ , tay kia làm động tác ra roi thúcngựa, Ngựa đâu, chạy nhanh lên nào! .


      chẳng biết làm sao, nhưng phản đối, từ từ lên bậcthang.


      Đường rất đông, chậm, người phía sau chúng tôi cứ vượtlên trước. Chân trời bắt đầu hửng sáng, người phía sau bước mauhơn, thấy đỉnh núi vẫn xa như cũ, tôi vỗ vai , Bỏ , thả emxuống, lên kịp đâu .


      lắc đầu: cần, chúng ta tới rồi .


      Nhìn ánh sáng nơi chân trời càng lúc càng rực rỡ, tôi lay , Thậtlà kịp mà, thả em xuống .


      Nhưng hiểu sao vẫn kiên trì, như phát điên, Chúng tanhất định tới! .


      Nhưng câu này cũng như bóng đá Trung Quốc, phải nóichỉ cần ra sức đá là có thể có thành tích, tôi tròn mắt nhìn vầng tháidương nhô lên. Tôi thở dài bên tai : nhìn .


      Mặt trắng bệch, cuối cùng cũng thả tôi xuống.


      Tôi khuyên : Thực ra ngắm mặt trời mọc ở sườn núi cũng có cáithú mà.


      chỉ im lặng cười.


      Trong lòng hơi nuối tiếc, thể thưởng thức đỉnh núi,nhưng xem ở nơi khá cao so với mặt nước biển, cảnh vẫn đẹp đủ đểngười đời phải xuýt xoa.


      Dưới thứ khí thế bàng bạc bao trọn cả ngọn núi, con người bébiết bao. Ngoài việc ngắm nhìn vầng thái dương đỏ rực kia, khôngthể làm được việc gì khác, nhưng trước cảnh đẹp tuyệt vời như thế,lại cảm thấy thể bới được trong đầu ra cái tên, lại càngkhông tìm được ra từ ngữ nào để hình dung ra, bởi cảnh đẹp này đãvượt qua cả khả năng biểu đạt của con người.


      Giờ khắc này, tất cả những ý niệm tầm thường dường như bị lãngquên, những dục vọng và tình cảm hỗn độn dường như bị nhấn chìm.


      Mâu thuẫn ở chỗ, cũng ở thời khắc này, tất cả những tình cảm lại vôcùng ràng, tất cả gần như đều lên trước mắt, nền mặttrời mọc.


      Giờ khắc này, trừ những lời thô lỗ, chẳng còn thứ gì có thể phóngthích toàn bộ những ý nghĩ trong đầu tôi bây giờ, tôi nắm chặt lấycánh tay người bên cạnh, vẻ mặt như thể tin nổi: Tổng giámđốc, đúng là đẹp chết được .


      Cánh tay tôi nắm đột nhiên căng cứng, tay đặt lên mu bàntay tôi, Tô Á Văn quay sang nhìn tôi, giọng bình tĩnh lạ thường: TầnKhanh, em vừa cái gì? .


      Tôi ngơ ngác quay đầu lại, ánh nắng mai như vàng như đỏ bao lấykhuôn mặt Tô Á Văn, rực rỡ tới lóa mắt, nhưng mắt sâu thẳmnhư đầm nước sâu nhất, chỉ đều đều giọng hỏi tôi: Em có biết mìnhvừa gọi là gì ?.


      chuyến tàu về lúc mười giờ ba mươi lăm sáng, tôi ngồi chỗcạnh cửa sổ, bên cạnh là bà mẹ ôm theo đứa con trai chừng ba,bốn tuổi, thằng nhóc hiểu sao cứ khóc ầm lên, tiếng khóc rấtchói tai. Tấm rèm tàu thể kéo được, những gương mặt hoặclo lắng hoặc trống rỗng đều vội vã lướt qua ở bên ngoài, nhưngkhông có .


      muốn gặp lại, vĩnh viễn muốn để đốiphương thấy được bóng dáng của nhau.


      được làm được, quả nhiên tới.


      Chỗ ngồi tàu dần dần kín khách, giọng nữ vui vẻ phát ra từ loathông báo chuyến tàu chuẩn bị khởi hành.


      Nhìn ra cửa sổ lần cuối, tôi thấy Tô Á Văn, thấy bóng dáng quenthuộc của lẫn trong đám người bên ngoài.


      đúng là giữ lời.


      Nhưng vẫn chỉ khẽ cười: Từ đầu biết rồi, chỉ tự gạt bảnthân như thế thôi. Thực ra ngay từ lúc em nghỉ việc, khôngthể tiếp tục gạt mình được nữa. Trước đây trong mắt em chỉ có mộtmình , tất cả những người khác, việc khác đều ảnh hưởngđược tới em. Nhưng em nghỉ việc phải vì , mà là vì ấy.


      ấy có sức ảnh hưởng lớn như thế với em, khiến em muốnnhìn thấy mặt ấy, luôn tìm cách tránh né .


      lắc đầu, cười: còn tưởng còn thời gian, quãng thờigian hai năm có thể đủ khiến em quên , tiếp nhận ấy, anhcũng có thể cho em hai năm để quên ấy, t iếp nhận lầnnữa, dù có là ba năm, bốn năm, năm năm. tin mình đợi được.


      Mãi tới lúc này đây mới phát mình sai, sai trầm trọng. Khi ởMỹ, có lần và Tử Hàm ngắm mặt trời mọc tàu, khoảnhkhắc khi mặt trời nhô lên mặt biển, ngây người nhìn, nhưngtrước mắt lại lên gương mặt em. Đó là lần đầu tiên cảm thấyhoảng sợ, sau mới hiểu đó là lúc đáp án của trái tim khi cònphân vân. Nhưng khi em gọi nhầm, càng hiểu hơn, người có thểgạt mình, nhưng thể gạt được trái tim chân của bảnthân .


      Tôi nhìn , nổi nên lời.


      vén mái tóc bị gió núi thổi tung của tôi: sai, sai đếnmức thể cứu vãn nổi, nhưng trơmắt nhìn emgiống . Quay về , khi còn kịp, nhất định ấy ở đó chờem .


      Nước mắt rơi xuống, tôi chỉ lắc đầu khóc: phải thế đâu, anhlại cần em nữa sao? .


      nhàng lau nước mắt cho tôi, mỉm cười: phải anhkhông cần em, mà là em cần , mấy ngày nay, mỗi nụ cườigượng, mỗi hành động của em đều khiến hiểu hơn. Nhưngnếu em muốn nghe, cho em nghe . cần emnữa, vì dù khi em cười khiến người ta muốn bẹo cái, nhưng lạikhông đủ xinh. cần em nữa, dù mỗi lần nhìn thấy em làcảm thấy nhõm, nhưng lại quá dễ dãi. cần em nữa,dù em có giả vờ tội nghiệp để phải thương, nhưng vẫnkhông cần em nữa .


      Từ trước tới nay, đều dối.


      Hai năm trước, lừa tôi.


      Hai năm sau, lừa bản thân mình.


      Mỗi câu của đều bình tĩnh như thế, dường như chẳng liênquan tới mình, nhưng tôi thấy ngập trong đau khổ, nhưng anhvẫn cố ý đẩy tôi ra xa. Bởi biết, những cảnh mặt trời mọc tuyệtđẹp, những món quà trong cuộc đời này, tôi thầm chia sẻ vớimột người khác.


      Tôi có thể tự lừa dối bản thân, có thể cứ tiếp tục như thế, nhưng anhkhông nhẫn tâm.


      Thực ra, tới tận giờ, vẫn chưa hề nhẫn tâm với tôi, dịu dàng rộnglượng biết bao.


      Còn tôi tới tận giờ vẫn chỉ là người bị động, con đường dongười khác chuẩn bị sẵn, để mặc cho người ta kéo từng bước,từng bước về phía trước.


      Hóa ra, tôi mới là kẻ nhát gan nhất, ích kỷ nhất.


      Cứ như thế, giống như con rùa đen rút đầu, ngay cả chuyện buôngtay cũng phải chờ người tới giúp.


      Tàu chậm rãi lăn bánh rời khỏi ga, từ từ tăng tốc, bóng dáng quenthuộc cũng biến mất.


      Tôi tựa đầu vào cửa sổ, nước mắt lã chã rơi.


      Cảm ơn nụ cười của , từng khiến em phải bối rối; cảm ơn những câu của , từng khiến em phải trằn trọc bao đêm;cảm ơn bàn tayấm áp của , dắt em qua quãng thời gian ấy.


      Cảm ơn em nhiều như thế khi em còn chưa biết tình yêulà gì; cảm ơn khi khiến em mỗi lần nghĩ tới đều bất giácnhoẻn miệng cười; cảm ơn vết thương để lại cho em, khiến emkhông biết làm sao cho phải, khiến em học được cách trưởng thành;cảm ơn quay lại, khiến em lấy lại được dũng khí và tự tin vớitình ; cảm ơn buông tay, để em tự tìm hạnh phúc chomình.


      Em may mắn nhường nào, khi quãng đường đầu đời có cạnhbên, dù chúng ta thể tới cuối con đường.


      Dù chúng ta có duyên với nhau, nhưng hãy để em được cảmơn , cho em niềm vui, em quên.


      Khi tàu tới ga, trời mưa phùn, xuống tàu, xung quanh toàn nhữngánh mắt kỳ quái. Tôi mới phát ra mình vẫn còn mặc quần áo lưuniệm Thái Sơn, bốn chữ đỏ chóe in đằng sau lưng áo, hơn nữa cònthêm cái quần sooc và đôi giày vải kinh dị nữa, giống hệt bà Vươngbán dưa.


      Ngồi vào xe taxi, tài xế còn cười vui hỏi : mới từ Thái Sơn vềhả? .


      Tôi gật đầu, nhìn qua kính xe thấy đôi mắt mình sưng lên như quảhạch đào.


      Tài xế khởi động xe: đâu? .


      Vốn định tên trường, nhưng lời ra khỏi miệng lại là địa chỉ củaTống Tử Ngôn.


      Lảo đảo xuống xe, đứng trước cánh cổng quen thuộc, tôi khôngdám vào.


      Bình thường bề ngoài tôi ngoan ngoãn nghe lời bao nhiêu tronglòng thầm phỉ báng bấy nhiêu, cái con rùa bá đạo ấy, s áng sớm tôiđang ngủ ngon bị vỗ mặt kêu dậy; tối chơi vui bị hắntịch thu laptop chút lưu tình. Bình thường hay bị lườmbằng ánh mắt lạnh như băng. Nhưng có trời mới biết, tôi nhớ báđạo của con rùa kia tới nhường nào.


      Được rồi, phải thừa nhận, tôi đúng là có sẵn thể chất chịu ngược đãi,thích bị bóc lột, bị chà đạp, bị lợi dụng, bị sai bảo.


      Tôi vẫn nhớ tới .


      Tuy bướng bỉnh muốn thừa nhận, nhưng thực ra trong lòngcũng biết mình như Tôn Ngộ có thể cưỡi Cân Đẩu Vân chạy,nhưng phần hồn bị đè dưới chân núi Ngũ Chỉ rồi.


      Nhưng lúc tôi xin nghỉ việc, dễ dàng đồng ý, chút lưỡnglự, nửa chút lưu luyến cũng có, ngay cả tiền vi phạm hợp đồngcủa tôi cũng bỏ, đồng nghĩa với việc tự nguyện để tôi .


      Harvard ơi là Harvard, vốn dĩ tôi chỉ là người dự thính, giờ có lẽngay cả cửa lớp cũng thể nào đặt chân tới được rồi.


      Tôi tự ngậm ngùi.


      Cúi đầu thở dài lát, lúc ngẩng đầu lên gặp ngay gươngmặt dễ sợ đứng trước mặt.


      Bác Vương ngắm nghía tôi hồi rồi chép miệng thở dài: Ài, tiểuhồ ly ơi, cuối cùng lần này cháu cũng chỉnh sửa rồi à! .


      Tôi bực mình, tại sao mỗi lần cháu biến mất, bác đều cho là cháu đichỉnh sửa lại dung nhan chứ!!!Lẽ nào con nhà bác, con trai nhà nào đó mở bệnh viện phẫu thuậtchỉnh hình?Tôi tính ngoác mồm ra phản bác bác ta chắp tay sau lưng đủngđỉnh về, vừa vừa lắc đầu: Tiếc là lần phẫu thuật này của cháuthất bại rồi, cả hai mắt đều sưng như hạt hồ đào, chẳng trách mấyhôm nay mặt cậu Tống cứ sầm s ì lại .

    5. cuncon

      cuncon Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,786
      Được thích:
      2,154
      Chương 57

      Nghe bác Vương , tôi vội vàng chạy theo: Mấy ngày nay tổnggiám đốc vui ạ? .


      Bác ta ân cần dạy bảo: Tuy cậu Tống là người giỏi giang, nhưngcháu cũng đâu cần dùng cặp mắt kia thử thách lòng kiên trì củacậu ta hả? Tiểu hồ ly này, cháu nghe bác khuyên câu thôi, ai chảthích người mình xinh đẹp quyến rũ, cháu vốn đủtiêu chuẩn đó rồi, bây giờ còn phẫu thuật cho tệ hơn. Bác khôngcó ý gì chứ, trước khi phẫu thuật thành công, cháu nên giữ chặt cậuta lại, cẩn thận có sóng sau nó xô lên, đánh cháu chết ở bờ cátđó .


      Bỏ , cháu hỏi thăm bác nữa, tin chả moi được tý nào, cókhi còn chết trước vì tức giận quá độ.


      Nhưng trong lòng tôi sướng ỉ, ràng tôi lưỡng lựcân nhắc, kết quả lại bị đôi mắt lửa ngươi vàng của bác bảo vệ tómđược, đây là ý trời, ý trời muốn tôi vào. (Cứ loăng quăng ở cửa thìai mà chả thấy, còn nâng tầm nó lên thành ý trời, trời xanh sẽphóng sét đánh chết !).


      Thế nên, tôi đủng đỉnh vào, tới khi bước ra khỏi thang máy mớinhớ ra bây giờ Tống Tử Ngôn ở công ty, có nhà. Cửakhóa chặt, chìa khóa tôi để lại trường, đành phải ngồi chờ.


      Tôi dựa lưng vào tường, ngẫm lại quãng thời gian hai chúng tôi quenbiết nhau, mới phát ra đâu phải mình có cảm giác vớihắn! luôn đối xử với tôi rất đặc biệt, nhưng cái đặc biệt nàycũng rất đặc biệt, cho nên đặc biệt cũng chẳng phải là đặc biệt lắm.


      Kiểu ở bên nhau của chúng tôi là, đôi khi tự đào cái hố, rồiđể cho tôi nhảy vào bên trong, nhưng đa phần toàn là tôi tự đào hốhại mình, đứng sau nhàng đẩy tôi rơi vào. Rồi khiến tôi lầmbước trở thành osin chuyên nấu cơm, thảm điện làm ấm giường, cònlàm nô tỳ để người ta sai bảo nữa.


      Mãi mà thân phận, để có thể thể có tình cảmvới tôi.


      Nhưng nếu có tình cảm, sao phải cho tôi nhiều thân phậnnhư thế?Tôi ngẩng đầu thở dài, trái tim của đàn ông, thực đúng là kim dướiđáy biển.


      Nghĩ nghĩ lại, có lẽ vấn đề lớn nhất bây giờ là, sau khi tôi gây rachuyện như thế rồi bỏ , có lẽ ngay cả osin chuyên nấu cơm, thảmđiện làm ấm giường, nô tỳ đều làm được nữa rồi Có lẽ hôm nay quá mệt mỏi, nghĩ ngợi lát, tôi dựa vào đầu gối,thiếp .


      Tiếng bước chân làm tôi giật mình tỉnh dậy, tiếng bước chân đều đềuquen thuộc tới mức nhắm mắt tôi cũng nhận ra.


      Tôi ngẩng đầu, quả nhiên là , tôi há miệng chẳng biết nên gì,chỉ có thể tròn mắt nhìn. Còn thấy tôi chỉ ngẩn ra giây lát, rồihờ hững bước qua tôi, giống như nhận ra tôi là ai.


      Tôi nhìn rút chìa khóa mở cửa vào nhà, vẫn chịu nhìn tôi.


      Con rùa trong lòng tôi lại rụt đầu vào trong mai, tôi cảm giácmình thực được rồi, còn ngu ngốc vọng tưởng cái gì chứ!Tôi sững người ra lâu rồi mới đứng dậy, chân hơi tê tê, tôi quayngười tính khỏi đây. Nhưng chân tôi chịu nghe lời, vì luyếntiếc, vì cam lòng. Sáng nay tôi mới nhận ra rằng bản thânmình là người luôn nhu nhược, bị động, lẽ nào tới chiều quay lạinhư cũ? Tôi như thấy con rùa kia nhếch mép lên cười chếnhạo.


      Nhưng người đàn ông ấy là người tôi , là người tôi muốn được ởbên cạnh. Tôi hít sâu, người nào cũng phải có lần liều, lần nàytôi đem hết dũng khí chưa bao giờ có trong hai mươi mấy năm ra quyvề Đan Điền, quyết định dù có mất mặt cũng phải mất mặt như thếmột lần!Hùng hổ tới trước cửa, đưa tay lên gõ, cửa đóng, trước khíthế của bàn tay tôi nó mở ra ngay.


      Tôi ngạc nhiên, Tống Tử Ngôn sau cánh cửa cũng có vẻ ngạc nhiên.


      Tôi nhìn tay hãy còn giữ nguyên giữa trung, toét miệngchào hỏi: Ha, ha ha, phải ra ngoài à? .


      thoáng lúng túng, vừa nghe tôi khóe miệng khẽ nhếchlên, sắc mặt sầm xuống rồi quay người .


      Tôi lung tung cái gì thế chứ? Khí thế ban nãy thoáng cái đãbiến mất sạch, mà nhìn bộ dạng vừa thấy tôi muốn , có lẽcũng thực muốn gặp tôi rồi, con rùa trong đầu đứng ởtrước cửa thang máy, ngoắc ngoắc tôi: Về nào! Về nào! .


      Chân tự động lui dần về phía sau.


      Nhưng nhìn bóng lưng màu xám nhạt quay lại với tôi cầm cốcnước uống, tôi nổi.


      là làm, hai là , tôi vọt vào trong phòng, ôm chặt lấy từphía sau, cứng người lại, nhưng cũng cự tuyệt. Tôi áp đầuvào lưng , thào: Em về rồi .


      Từ sau lưng , tôi cảm thấy hít vào hơi sâu, chỉ mộthơi, giọng lạnh lùng lại vang lên, lạnh lùng và rành mạch, hắnnói: Buông ra .


      Với con cừu lạc đường biết quay lại, với con rùa phải vất vảlắm mới lấy được dũng khí, phản ứng của chỉ là hai chữ lạnh lùngnhư thế.


      "Buông ra.


      Tôi bướng bỉnh, ôm chặt cứng: buông .


      im lặng, rồi nhắc lại lần nữa: Buông ra .


      Tôi bất an mà sợ hãi, nước mắt rơi xuống thể kìm chế nổi,thấm ướt mảng áo sơ mi màu xám của , cất giọng mũinhư đứa con nít làm nũng: buông là buông!.


      ngừng lúc, như thở dài, đưa tay lên gỡ từng ngón, từngngón tay đan chặt vào nhau của tôi.


      Mười ngón tay đan chặt bị gỡ ra từ từ, ý nghĩ thực cầnmình cứ dần lên ràng trong đầu tôi. Cho tới giờ phút này, tôivẫn cứ nghĩ dù mình có sai chỗ nào, chỉ cần tươi cười nịnh nọt mộtchút, dù có xụ mặt xuống, nhưng thể nào cũng tha thứ cho tôi.


      Thực ra, trước giờ vẫn luôn tha thứ cho tôi, nên tôi chẳng baogiờ sợ hãi. Nhưng lúc này đây, còn tha thứ cho tôi nữa, thực cần tôi rồi.


      Tôi muốn với nhiều chuyện, nhưng biết phải nhưthế nào, chỉ có thể dùng toàn sức đan chặt hai tay vào nhau, khóctrên lưng : Thầy, ng ay từ lần đầu tiên gặp em thích thầy rồi,thích cặp lông mày, đôi mắt, cái mũi, thích miệng của thầy. Mỗi mộtcâu thầy em đều nhớ mãi quên, nghe được tiếng thầy thôilà đủ cho em thấy hạnh phúc rồi. Em thích thầy, thích đến sắp phátđiên lên,


      rời xa thầy chắc chắn em thể nào sống được, thầy làlẽ sống của đời em, là sao mai trong bóng đêm tăm tối, soi sángđường cho em .


      Đó là lời tỏ tình buồn nôn kinh khủng của tôi ở trường đại học ngàyấy, cũng chẳng hiểu sao tôi lại nhớ ra được đoạn này để ra,nhưng ngoài mấy câu đó, tôi thực biết nên gì. Chỉ nóiliền tràng, xong rồi cũng chỉ có thể nấc nghẹn sững sờ, cả cơ thểcăng lên, tay cũng ngừng lại giữa chừng.


      Tôi dám khóc to, trước đây dù bị người ta chế nhạo cũngchẳng sao. Nhưng lần này tôi phơi bày tất cả tâm tư ra trước mặthắn, giống như con nhím phơi bụng, nếu đủ nhẫn tâm chỉ cầnmột chiêu là tôi có thể bị mất mạng.


      Im lặng giây, lại thêm giây nữa, mỗi giây trôi qua là tim tôilại lạnh thêm chút.


      Cuối cùng lạnh dưới cả mức có thể sống được.


      Tôi cảm thấy hôm nay thế là quá đủ rồi, đủ dũng khí, đủ nhiệttình rồi, tuy kết quả như mong muốn, nhưng có thể rõràng ra lần, sau này cũng tới mức hối hận nữa rồi.


      cần phải động tay, tôi chậm rãi tự buông hai bàn tay đangđan chặt vào nhau. Cho dù chỉ là vai phụ trong cuộc đờihắn, tôi cũng muốn dây dưa nhiều, rút lui cách êm đẹpnhất. Nhưng tay chưa kịp thu về bị nắm lại, giọng phachút châm biếm của vang lên: Sao nào? Lại muốn rút lui sao? .


      Còn chưa kịp hiểu ý xoay người, đưa tay ôm lấy eo,rồi vỗ lên lưng tôi, rồi tiếp đó là nụ hôn thường xuất trongtruyền thuyết biểu thị cho việc gương vỡ lại lành ùn ùn ké o đến Cuối cùng làm lành rồi hả?Tôi cầm cái muôi đứng trong phòng bếp nghĩ.


      Bởi vì rất vội vã, rất ngang ngược, rất khí thế, rất nóng bỏng,hai đứa suýt chút nữa ngã lên sofa, đương nhiên thứ cuối cùng ngăncản rơm bén lửa này chính là tiếng kêu từ bụng tôi Ầy, dù s aocả ngày nay tôi có hột cơm nào vào bụng đâu.


      Trừ chuyện ngã lên giường ra nước mắt, hôn đắm đuối, hai cáinày giống hệt trình tự trong tiểu thuyết.


      Nên là, cuối cùng cũng làm lành rồi Nhưng, hai bên chả gì với nhau cả, cũng có giải thích,cũng có tự nhìn lại bản thân, có phải là hơi kỳ cục ?Nhẽ ra hai chúng tôi phải ngồi trong phòng khách, tôi cay đắng rayrứt tự kiểm điểm bản thân: Em sai rồi, em nê n XXX, emkhông nên XXX, sau này em quyết XXX, cố gắng XXX, cố trởthành XXX, tôi bị shock bởi chính mình.


      Thôi được, ai mà có thể rành mạch chuyện tình cảm chứ, cũngchẳng sai nguyên tắc, cứ giả vờ ngu ngơ thế có khi còn hợp hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :