1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chẳng phải trộm của ngươi một chiếc cốc - Phong Lâm Nhi(57 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Chương 25: Thánh Du



      Hầu Ngôn Thanh và những người ở tổ thiết kế tạo hình xem và tìm hiểu phong cảnh đẹp đẽ của thành phố K, nên so với lịch hẹn đến Thánh Thế chậm mất hai ngày.

      Nhưng ba người đều là những nhân sỹ nổi tiếng trong giới trò chơi, nhiều cũng ít nhất lần hợp tác cùng nhau tạo ra trò chơi nổi tiếng, nên tất cả đều rất quen thuộc với nhau.

      Vì thế, trong ngày Hầu Ngôn Thanh đến Thánh Thế, Tỉ Hà Di mở tiệc chào đón ba người mới đến ở nhà ăn cao cấp của Thánh Thế. Người tham gia cũng nhiều, cũng chỉ có Tỉ Hà Di, Chu Ba, ba giám đốc của Thánh Du, ngoài ra còn có Bối Bối.

      >_<

      “Steven, tên tiểu tử này tới rồi a. Tôi cùng với Đức Tiền đều chờ mong gặp lại cậu a.” Giám đốc kế hoạch – Vương Hựu Lập nhìn thấy Hầu Ngôn Thanh từ xa, nhanh chóng tiến tới đánh quyền vào bả vai : “Ai chà! Nhiều ngày gặp, thân thể cậu cũng rắn chắc hơn nhiều nha.”

      Hầu Ngôn Thanh ha ha cười, cũng đánh lại Vương quyền: “Chu choa… Vừa đến mà đùa giỡn tôi rồi.”

      “Ya, tiểu dạng, muốn bị đùa giỡn sao?” Giám đốc lập trình – Hác Đức Tiền thân vừa cao lại vừa gầy tới bên Hầu Ngôn Thanh đánh quyền nào, chỉ lên ôm lấy cái mạnh : “Tiểu bạch kiểm là muốn bị ăn đậu hủ nha.”

      Hầu Ngôn Thanh dở khóc dở cười, dùng khuỷu tay chọc chọc vào lưng ta, cũng chế nhạo : “Ghen tỵ với tôi sao?.”

      “Ghen tỵ cái lông á. Tôi còn nghĩ, trước đó cậu muốn vào làm việc tại Thánh Thế, thiếu chút nữa ngay cả tôi cũng rút lui rồi. Sau đó lại nghe Vincent bảo rằng cậu lại đồng ý đến đây, tôi liền la hét bảo phải cho tôi vào với.”

      Tỉ Hà Di đứng bên châm biếm: “ có muốn ôm đùi tôi hay ?”

      Vương Hựu Lập đứng bên cười hắc hắc : “Steven à, a. Vincent cho cậu những ưu việt gì, để cậu thay đổi ý kiến nhanh như vậy. Tôi cũng ôm đùi cái.”

      Hầu Ngôn Thanh hai mắt nhìn chăm chú vào Bối Bối đứng ở nơi xa nhất, thanh nhã cười: “Kiêm gia thương thương , Bạch Lộ vi sương. Sở vị Y Nhân, tại thủy nhất phương.”*

      (* là trích đoạn của 《 Kinh Thi · Quốc Phong · Tần Phong 》 , ý của bốn câu thơ : nhân vật trữ tình mặc dù mỏi mắt chờ mong ngóng tìm hình ảnh “Y nhân” ở bờ bên kia, “Y nhân” là người mà ngày đêm tưởng nhớ, “tại thủy nhất phương” ý nghĩa là theo đuổi gian nan. Nhân vật trữ tình mặc dù mỏi mắt chờ mong, cố chấp theo đuổi “Y nhân” nhưng vẫn phiêu miểu cách trở)

      Hai người kia nhìn ra manh mối, đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía Bối Bối.

      phải đứng ở chỗ xa nhất, giờ chỉ muốn mình là người vô hình a.

      Bối Bối >_<

      Vương Hựu Lập lại đánh vào vai Hầu Ngôn Thanh quyền: “Làm trò khoe chữ nữa cơ à.”

      “Đúng là, coi trọng người ta nhân tiện coi trọng luôn chỗ làm của người ta, bọn tôi còn biết cậu sao? là thương tâm nha.” Hác Đức Tiền cũng chịu yếu thế, tiếp tục bỏ đá xuống giếng.

      Hầu Ngôn Thanh ra lại cảm thấy rất thoải mái, trước mặt mọi người tỏ ra rất hòa nhã hỏi Bối Bối: “Em nhận được hoa chưa? Em có thích ?”

      chỉ có thể gật gật đầu, hận thể trước mắt mọi người đem chín trăm chín mươi chín bông hoa kia chuyển sang cho người khác.

      Bối Bối: >_<

      Ngao ngao ngao ngao…

      Hai người đàn ông đứng bên giả bộ kêu tiếng sói kêu, đem toàn bộ chú ý chuyển tới người Bối Bối.

      Vương Hựu Lập cười nhạo Bối Bối: “Lynnnày, lúc vừa gặp mặt cũng với chúng tôi nha…”

      Bối Bối: >_< Trong đầu thầm nghĩ: Mới vừa gặp mặt, phải đem chuyện riêng của mình ra kể sao?

      Hác Đức Tiền lại đứng ở bên, vươn tay xua xua trước mặt : “Lynn, ngoan nha…”

      Bối Bối: >_< Trong đầu thầm nghĩ: Hai người này, hóa ra là giám đốc kế hoạch và giám đốc lập trình, nghiệt đào được ở đâu ra vậy?

      muốn ở trước mặt nhiều người bàn luận việc riêng tư nên chỉ có thể cúi đầu, co quắp xê dịch ra xa, cách càng xa bọn họ càng tốt.

      Tỉ Hà Di ung dung thản nhiên nhìn lặng lẽ di chuyển tới đằng sau mình, đáy mắt nổi lên tầng ý cười. này ở tại thời khắc khó khăn nhất luôn dùng phương thức đó hướng cầu cứu.

      Lại đảo mắt qua, gặp ánh mắt nóng bỏng của Hầu Ngôn Thanh mặt tối sầm lại, chậm rãi : “Đừng đứng hết ở cửa nữa, chúng ta ngồi vào bàn thôi.”

      cái bàn năm người ngồi thực rất rộng nha, tất nhiên Tỉ Hà Di ở ghế chủ vị, bên trái theo thứ tự là Hác Đức Tiền, Vương Hựu Lập, Hầu Ngôn Thanh, Chu Ba ngồi ở bên phải , Bối Bối ngồi ở bên cạnh Chu Ba, ngồi đối diện là Hầu Ngôn Thanh.

      Bối Bối sau khi ngồi xuống tự dặn dò, nhắc nhở chính mình: “Biện Bối Bối, mày cứ coi như là tới ăn cơm của Quỷ Hồn. Mọi người nhìn thấy mày, nhìn thấy mày đâu, nhìn thấy mày đâu…”

      Tiếp theo đó, mọi người cùng thảo luận đề tài thú vị.

      “Nếu chúng ta muốn làm trò chơi 3D vượt qua những trò chơi ma thú của thế giới, đương nhiên phải dùng đề tài Ma huyễn [chủ đề về ma quỷ, ma giiớ, ma giáo, ma pháp, nhân vật là ma, mọi thứ trong trò chơi chỉ liên quan đến ma quỷ] có vẻ tốt hơn.” Vương Hựu Lập tay vung đũa, tay nắm lại, đôi mắt cố gằng trừng lớn.

      Hầu Ngôn Thanh trở lại bộ dáng ôn nhã, giúp Bối Bối gắp mấy món ăn ở đằng xa, đáp lời: “Ma huyễn sao? tại đề tài này trong nước rất phổ biến. Trung Quốc chúng ta tồn tại hơn năm ngàn năm, lịch sử văn hóa rất thâm sâu, rộng lớn, với lại chuyện xưa lại vô cùng nhiều. Hơn nữa thị trường trước mắt, mọi người đều thích võ hiệp, vì vậy chủ đề Võ hiệp phải được đặt lên hàng đầu.”

      bậy nào. Chúng ta làm sao có thể đuổi theo trào lưu được, như vậy hề ý nghĩa chút nào.”

      “Tôi chọn đề tài võ hiệp, nhân vật có nhiều tính năng biến hóa hơn, trang bị nhiều hơn các trò khác, hình ảnh cực đẹp.”

      Hác Đức Tiền múc bát canh vây cá ở trước mặt, từ từ uống ngụm rồi xen vào: “Ma huyễn cũng được, võ hiệp cũng được, chức năng đều giống nhau cả thôi.”

      Bối Bối: 囧!!! tại sao chỉ cắm đầu vào ăn thế này?



      quay sang nhìn Tỉ Hà Di và Chu Ba, hai người này sắc mặt đổi tâm động chỉ chú tâm ăn, chỉ có thể lại lần nữa tự thôi miên chính mình: “Mọi người nhìn thấy mình, nhìn thấy mình, nhìn thầy mình,….”

      Hầu Ngôn Thanh nho nhã là vậy nhưng mồm miệng cũng rất lanh lợi: “Đề tài võ hiệp có thể làm được bản đồ rất tốt, Trung Quốc lại nhiều phong cảnh xinh đẹp như vậy ta có thể dựa nguyên mẫu đó. Ví dụ như lần này tôi công tác ở thành phố K thấy phong cảnh tuyệt đẹp như từ trong tranh vẽ ra. Nếu dùng ma huyễn phải dùng cảnh sắc nước ngoài, còn phải sang nước ngoài lấy cảnh. Phí dụng rất lớn, hơn nữa tôi nghĩ nên hoang phí.”

      Vương Lại Lập ném đũa “Ba” cái, hướng Hầu Ngôn Thanh rống to: “Tiền việc quái gì phải tính toán chứ? Thánh Thế của chúng ta to như vậy mà phải thiếu tiền chi trả phí công tác cho cậu sao?”

      Bối Bối: 囧 TL, trước mặt nghiệt mà thẳng vậy sao? mạnh mẽ!

      lại quay sang nhìn nghiệt đại nhân, lại thấy bộ dạng cho là đúng, người cực cực cường mạnh mà!

      Hầu Ngôn Thanh lại tiếp tục gắp vào bát Bối Bối con tôm to, ném ra câu kinh thiên động địa, quỷ thần phải khiếp: “Ra nước ngoài công tác rất phiền, chậm trễ thời gian đương của tôi.”

      Phốc… Bối Bối hỗn loạn, mắt mở to nhìn Hầu Ngôn Thanh. gương mặt tuấn của là nụ cười tinh nghịch, nháy mắt với .

      ⊙. ⊙

      Hác Đức Tiền lại bưng bát canh vây cá lên uống, từ từ ngăn chặn tầm mắt thâm tình của Hầu Ngôn Thanh: “Tôi chấp nhận. Chỉ cần khi các cậu tán đều mang tôi theo tôi đều chấp nhận.”

      >_<

      Bối Bối gì, trong lòng thầm mắng: “Ba người các ngươi cùng loại người!”

      “Lynn, xem! chọn cái nào? Ma huyễn hay võ hiệp?” Vương Hựu Lập cam lòng ở thế hạ phong, thở hồng hộc hỏi.

      = =

      Bối Bối phải trong suốt sao? Hỏi chuyện này làm gì chứ?

      Nhìn hai con mắt sáng ngời, trong suốt chăm chú nhìn mình, Bối Bối chỉ có thể sợ hãi hỏi: “Ma huyễn và võ hiệp có gì khác nhau sao?”

      Hầu Ngôn Thanh dịu dàng trả lời: “Là thế này, em muốn là nữ kỵ sĩ hay là muốn làm hiệp nữ?”

      Bối Bối suy nghĩ, quyết định vẫn là chọn, liền cười ha ha : “Tôi cũng nghĩ là khác nhau, đều bằng làm nữ thần.”

      Hầu Ngôn Thanh hai mắt sàng ngời, chăm chú đánh giá Bối Bối, cuối cùng nắm lấy tay : “Tốt, làm nữ thần! Tôi cho rằng em rất hợp với bộ quần áo lụa mỏng phiêu sa, giống như tung bay trong gió, đầu kết hợp thêm dây lụa… Bối Bối, biết em mặc quần áo cổ trang như thế nào nhỉ?”

      >_<

      “Đề tài này để lần sau thảo luận tiếp.” Tỉ Hà Di nhìn cảnh hai người kia nắm tay, ánh mắt lại càng thêm thâm trầm, rồi lại như nghĩ đến cái gì đó, bổ sung thêm: “Nhưng cá nhân tôi ra cũng rất muốn nhìn xemLynnmặc quần áo cổ trang trông như thế nào…”

      nghiệt đại nhân ánh mắt sáng quắc rất dọa người! có làm sai cái gì đâu…

      Bối Bối ở thế khó xử, trán xuất mấy giọt mồ hôi. tự hỏi hồi rồi quyết định phá vỡ cục diện bế tắc, cố gắng tự cứu mình.

      “Edison, nhóm người mới này cảm thấy như thế nào?” hỏi Hác Đức Tiền.

      “Cũng được, đặc biệt người tên Ryan là nhân tài, nhưng mà có số khả năng thích hợp.”

      có thể cho tôi xem khả năng nào ?”

      Hác Đức Tiền có chút do dự.

      Bối Bối cười: “ sao đâu, bởi vì nhóm người mới này vừa mới tốt nghiệp nên còn ở vị trí nhân tài dự trữ, đều là những nhân tài tốt nhất của khóa này. Nếu như thấy nơi này phù hợp, nhất định phải an bài tốt cho cậu ta. Bộ phận HR chúng tôi có trách nhiệm tìm ra và bồi dưỡng nhân tài, bình thường sa thải ai khi mà chưa là nhân viên chính thức.”

      Hác Đức Tiền yên tâm gật đầu: “Được. Trở về tôi cho .”

      Bối Bối lại nhìn qua Vương Hựu Lập cùng Hầu Ngôn Thanh, chậm rãi : “Ba vị đều đưa đội làm việc của chính mình đến , mặc dù Thánh Du nay cần có thời gian để phân bố công việc nhất định. Với cả giờ cả đoàn đội cần phải có thời gian sắp xếp công việc, cho nên tôi có ý kiến thế này. Tuần sau mọi nhân viên của “Thánh Du” đều phải tham gia tiến hành mở rộng huấn luyện nâng cao. Các vị có ý kiến gì ?”

      “Mở rộng à? Như vậy phải làm người huấn luyện mệt chết sao?”

      “Huấn luyện bên ngoài chỉ trong thời gian là ngày, còn lại hai ngày là ra ngoài du ngoạn và thực hành, tận lực làm cho mọi người cảm giác đây phải gọi là huấn luyện. Hơn nữa ở thành phố H có danh lam thắng cảnh cũng rất đẹp, chúng ta cũng có thể tới đó quan sát và tìm hiểu.” Bối Bối giấu diếm thanh sắc giải quyết chướng ngại vật trước mắt.

      “Tôi thành vấn đề, chỉ cần em là được…” Hầu Ngôn Thanh tự nhiên khác gì bình thường.

      -.-|||

      “Đưa mắt nhìn lại đều là màu xanh, có gì đẹp hơn bông hoa ở trong mắt….” Hác Đức Tiền buông ra câu.

      Người này…….!

      Bối Bối trả lời: “Toàn bộ những người huấn luyện đều theo, hơn nữa có thêm hai trợ lý cao cấp, ngoại trừ tôi, dường như còn có 5 đóa hoa đặc sắc hơn.Edison, còn có gì hài lòng với địa phương này ?”

      Hác Đức Tiền hôm nay ăn tới bát canh vây cá thứ tám, từ từ phun ra hai chữ: “ có.”

      “Mở rộng huấn luyện?” Tỉ Hà Di mở miệng.

      Bối Bối nhìn , có chút hoang mang : “Đúng vậy, lần mở rộng huần luyện này phải tầng 38 thông qua rồi sao? Hôm kia tôi gửi mail tới văn phòng CEO rồi mà.”

      Tỉ Hà Di hề lên tiếng, mắt đen thâm trầm, ánh mắt sắc bén đảo qua Chu Ba.

      Chu Ba giật mình cái, trong lòng thầm kêu thảm, đáp lời: “Việc này là hạng mục ở trong mục huấn luyện Thánh Du, nên theo thường lệ là do tôi cùng Linda xem xét và phê duyệt. Hơn nữa trong thời gian đó vừa lúc…”

      “Vừa lúc cái gì?” Tỉ Hà Di lạnh lùng hỏi.

      “Vừa lúc… Vừa lúc sếp có cuộc hẹn quan trọng!” Chu Ba mạo hiểm , lựa chọn từ ngữ cẩn thận tiếp lời: “Buổi chiều thứ tư tuần sau xuất phát, đến tận tối thứ bảy mới trở về.”

      Tỉ Hà Di nhớ lại trong đầu hành trình tuần sau của mình, chậm rãi mở miệng: “Cuộc hẹn đó quan trọng, đẩy .”

      Chu Ba nghẹn ngào rơi lệ.

      Hợp đồng mấy vạn USD quan trọng cái gì mới là quan trọng?

      nhìn tới bộ dạng đau khổ của Chu Ba, Tỉ Hà Di mắt ngọc khẽ đảo qua Bối Bối vô cùng kinh nhạc, bạc thần khẽ nhúc nhích: “Tôi là người phụ trách Thánh Du làm sao có thể tham gia mở rộng huấn luyện được?”

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Chương 26: Địa ngục sâu thẳm


      “Q cơ, theo!” Chàng trai đeo kính đánh ra quân bài, kính mắt lóe sáng.


      “Khỉ , bài như vậy mà cũng theo?! Bài của cậu có những con gì thế ?Aaron, cậu có bao nhiêu điểm?” Chàng trai mập mạp thua, đưa tay với lấy, há hốc mồm……


      Bài của cậu ta quá hoàn hảo, có đầy đủ cả bốn chất, thực có thể theo.


      Chàng trai mập mạp chỉ sang chàng trai có vóc dáng bé, nghẹn họng nhìn trân trối hét lên: “ chơi nữa, các cậu đều có A, chúng tớ ngay cả 2 cũng có…… Rất nhàm chán!”

      “Levi, Marvin, 2 người cùng phe, bốn mắt với Ken cùng phe, các cậu làm sao có khả năng thắng được?!” Đoạn Huy từ phòng tắm ra, khăn tắm quấn quanh eo, tay cầm khăn lau khô tóc, cười nhạo hai người biết:“Bốn mắt có trí nhớ rất tốt, ai đánh quân nào cậu ta cũng có thể nhớ , cậu ta cùng Ken lúc trước chính là sát thủ vô địch chơi bài của đại học J đó.”

      “……”

      “Hảo hán đề cập tới những năm đó a!”Ken cười cười: “ đánh bài chúng ta làm gì bây giờ?! Con đều được ở lại biệt thự, nơi đó có bốn vị sếp tổng, còn có vị diệt tuyệt sư thái!”

      “Đúng vậy, đêm dài thể ngủ yên giấc……”

      Chàng trai mập mạp Levi thần bí lấy ra đĩa CD, cười gian :“ thể ngủ yên giấc, có thể xem CD!”

      CD vừa được nhét vào đầu đĩa, ba người mắt sáng ngời, trong lòng nhịn được hắc hắc cười dâm, chỉ chốc ở mạn hình LCD ra hình ảnh, trong phòng quanh quẩn tiếng của người phụ nữ mềm mại đáng rên rỉ……

      Bốn người chăm chăm ở màn hình phía trước nhìn xem mùi ngon, còn bình phẩm từ đầu đến chân.

      sai sai, gương mặt mới, nhưng mà xinh đẹp bằng Tiểu Lan Lan.”

      phát hành 212 bộ, ai có thể phá vỡ kỷ lục!”

      “Ô…… Nhìn xem tớ nghĩ muốn thủ dâm!”

      “Như vậy mà muốn?! Tớ còn có CD của Vũ Đằng Lan , cẩn thận hồi tinh tẫn nhân vong……”

      “Vũ Đằng Lan là ai?” (ai muốn biết Vũ Đằng Lan là ai lên Baidu và search 武藤兰 =,.:)

      Bốn đầu nhất trí nhìn về phía Đoạn Huy vừa đặt ra câu hỏi, Levi rống lên như quỷ kêu:“Tiểu Lan Lan là ai?! Cậu hỏi tớ ấy là ai?!”

      Marvin cũng khinh bỉ :“Hóa ra cậu ta ngay cả Tiểu Lan Lan cũng biết là ai sao?!”

      Đoạn Huy bị khinh bỉ tức giận hỏi: “ biết làm sao?!”

      “Cuộc đời chưa bao giờ xem qua Vũ Đằng Lan, chứng tỏ là chưa từng xem phim A. Ryan, cậu là đàn ông sao?!” (phim A = phim Adult = phim người lớn)

      Bốn mắt Aaron thay Đoạn Huy giải thích: “ phải cậu ta chưa từng xem qua phim A, trước kia ở đại học J, khi cậu ta vui vẻ mới thuận mắt xem hồi, thế nên diễn viên là ai cậu ta cũng biết !”

      Levi khiếp sợ : “Hóa ra vẫn còn có người ngây thơ như vậy, Ryan, phải cậu vẫn là xử nam đấy chứ?” (xử nam = trai tân)

      Khuôn mặt tuấn tú của Đoạn Huy nhất thời đỏ tươi như hoa, hướng tới Levi rống to:“Cậu mới TM xử nam!” xong, mặc quần áo, mở cửa ra ngoài…… (TM: mẹ nó)

      Phản ứng này…… Còn chính mình phải xử nam……

      Levi nhìn Aaron cười cười: “ cần phản ứng lớn như vậy ?! Chẳng lẽ “súng” của cậu ta chưa bao giờ “lên đạn”?!”

      “Cậu ta có, có đôi khi còn rất mãnh liệt, tớ còn thấy được giường của cậu ta rung rất mạnh……”Aaron thay bạn tốt của mình giải thích, tìm lại chút mặt mũi.

      Levi càng cảm thấy buồn cười : “Ngay cả Tiểu Lan Lan cũng biết, cậu ta lấy ai để tượng tưởng khiến cho “súng lên đạn”?!……”

      Aaron cúi đầu, kính mắt lóe sáng, cậu ta chậm rãi trả lời:

      “Sao lại có? Cậu ta chỉ biết ảo tưởng người……”

      ***

      Bối Bối mở cửa ra, liền nhìn thấy Đoạn Huy mặc quần bò với áo phông, hai tay đút túi tựa vào cửa, tóc còn ướt sũng .

      “Sao cậu lại tới đây? Có việc sao?”

      “Muốn chuyện phiếm với , cho nên chạy đến đây ……” Đoạn Huy nhún vai, ánh mắt phát ra ánh lửa.

       ̄﹏ ̄

      Đứa này là rất ngây thơ, muốn chuyện phiếm liền trực tiếp đến gõ cửa, mặc kệ có ảnh hưởng hay ảnh hưởng đến ai……

      Bối Bối quay đầu nhìn cửa phòng tắm được đóng chặt, Tiểu Đại tắm rửa, nếu ấy ra và bắt gặp, quả biết phải giải thích ra sao.

      nghĩ nghĩ, sau đó kéo Đoạn Huy đến vườn hoa……

      Làng du lịch “Hoa Mỹ” là khu nghỉ mát cao cấp dành cho khách hàng, các loại phương tiện đều rất tốt, ngay cả hoa viên cũng có cây cầu bắc ngang qua sông, dưới ánh trăng cảnh sắc tuyệt vời.

      Hai người bộ đến chòi nghỉ mát ở vườn hoa, Bối Bối đặt mông ngồi ghế băng “ như vậy được đoạn đường , dọc theo đường cậu cũng chuyện, rốt cuộc cậu muốn chuyện gì với tôi?”

      Mây mờ che khuất ánh trăng, chiếu đến váy trắng làm trở nên thuần khiết, tóc dài được thả tung, mà là buộc lại hất về phía trước ngực.

      Nhịp tim của Đoạn Huy đập nhanh hơn, lặng lẽ tiến đến gần Bối Bối, cố lấy dũng khí từ hàm răng hé ra câu hỏi:

      “Cái kia…… Lần đó, lần đó có cảm giác gì?”

      “Cái gì cảm giác?” Bối Bối nghi hoặc, nhìn .

      “Chính là lần đó!”

      Ách……

      Nhìn “tiểu xanh miết” ánh mắt bối rối, mặt đỏ như máu, Bối Bối rốt cục hiểu được “Lần đó” có ý tứ là gì!

      Nhất thời mặt cũng nóng lên, đứa này sao lại muốn hỏi vấn đề như vậy?!

      = =

      có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn trả lời chân : “ nhớ !”

      Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của cậu ta, mau chóng bổ sung:“ nhớ , tôi uống quá say !”

      “Ra vậy……” Đoạn Huy thào.

      Tại sao tự nhiên cậu ta lại hỏi vấn đề rắc rối này, hơn nữa phải cậu ta mới là người ràng nhất sao?

      Nàng có chút tức giận, đỏ mặt : “ phải là cậu mang tôi ra khỏi quán bar sao?! Tôi say tới mức ngay cả hình dáng của cậu cũng chưa thấy , như thế nào còn có khả năng biết có cảm giác gì! Điều này cậu phải hỏi chính mình chứ!”

      Đoạn Huy do dự, khuôn mặt từ xanh chuyển thành trắng, cuối cùng trả lời:“Tôi, tôi biết……”

      <(`^′)> Nổi giận!

      Bối Bối nhịn xuống ý tưởng muốn bùng nổ, lạnh lùng :“Cậu gọi tôi ra chỉ để chuyện về cảm giác của tình đêm?!”

      Đoạn Huy tựa vào chiếc bàn đá bên cạnh người , ngửa đầu nhìn , từ cao nhìn xuống, vừa mới có thể nhìn thấy thấp thoáng ngực của .

      Tim đập nhanh hơn, hình ảnh ở màn hình lúc trước ra trước mắt, nhất thời máu lên não, nghiêng người ôm lấy , gầm : “Làm lại lần nữa được ?”

      Bị nhốt ở trong lồng ngực của cậu ta, mùi sữa tắm cùng với hơi thở nam tính trộn lẫn vào nhau, Bối Bối bị dọa, phản ứng gì hỏi lại: “Cái gì làm lại lần?”

      Khuôn mặt tuấn tú như ánh nắng mặt trời của Đoạn Huy dưới ánh trăng lóe sương mù sáng bóng, cậu ta tiến đến trước mặt gằn từng chữ , rất ràng :

      “Sau khi kết thúc huấn luyện, tôi muốn cùng làm!”

      ( ̄口 ̄)!!

      “Việc này thể dùng sức mạnh để cưỡng bức phụ nữ nha!” Có bóng người ra từ đằng sau chòi nghỉ mát.

      Ánh mắt của Đoạn Huy chợt lóe lên, càng ôm chặt lấy Bối Bối, trả lời lại cách mỉa mai: “Ở sau lưng nghe lén phải là quân tử!”

      Bối Bối đẩy ra khỏi ôm ấp của cậu ta, đứng lên, nhìn thấy Hầu Ngôn Thanh ở gần chòi nghỉ mát.

      ( ̄口 ̄)!!

      “Chúng tôi nghe lén!” Lại có thanh ở trong chòi nghỉ mát vang lên, có người ra.

      Bối Bối ngẩng đầu, mây bay chậm rãi tiêu tán, ánh trăng chiếu lên khuân mặt của người nọ, tạo ra mảnh quang, mê hoặc lòng người, con ngươi đen như ngọc nhìn sâu vào đôi mắt của , đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch, chậm rãi phun ra câu:

      “Lúc hai người tán gẫu thân mật, sao lại nhìn xem cảnh vật chung quanh?!”

      …… nghiệt đại nhân……

      Toàn bộ đất ở dưới chân của vỡ vụn, mà Bối Bối lại hy vọng lúc này có thể rơi xuống địa ngục sâu thẳm, cũng cần bò lại đến đây……

      ┬┬_┬┬

    3. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Chương 27. nghiệt đại nhân bị thương


      Tỉ Hà Di ra từ sau chòi nhỉ mát, ánh mắt lạnh lẽo, câu gì, khiến cho khí đều bị đông lạnh.

      Hầu Ngôn Thanh thấy phản ứng mãnh liệt của tránh khỏi suy nghĩ…

      Vincent sinh ra trong gia đình giàu có, từ thừa nhận nền giáo dục cầu lễ nghi trầm ổn, cẩn trọng, được phép vội vàng, dễ bị xao động mà làm hỏng việc.., cho nên bọn họ luôn phải tự mình khắc chế. Mặc dù, hoàn cảnh ở nước Mỹ tương đối tự do, thoải mái, nhưng cũng chưa từng thấy bộc lộ cảm xúc như vậy.

      Tuy rằng cuộc chuyện của Lynn và Ryan có vẻ khác thường, nhưng đây là chuyện riêng, nhất là người tiếp nhận nền giáo dục Mỹ tôn trọng tự do cá nhân như bọn họ lại càng thích xen vào những chuyện thế này.

      Lại , mới là người theo đuổi Bối Bối còn chưa có tức giận, Vincent vì sao lại có phản ứng như vậy?

      chút cũng thể hiểu được…

      Thượng đế , dục vọng khiến cho vạn vật diệt vong. Đầu tiên chính là làm cho con người trở nên điên cuồng!

      Chỉ là vị ‘quản lý huấn luyện’ nho , nhưng mỗi lần gặp chuyện đều bị lãnh đạo trực tiếp bắt được. Chuyện này thực hề bình thường, rất hay ho.

      Chưa kể trong thời gian mở rộng huấn luyện, lại bàn về việc ‘vận động’ riêng tư.

      tại Bối Bối tin tưởng, xã hội rất tàn khốc, nhân sinh tràn ngập ưu thương…

      Bối Bối lâm vào trạng thái hỗn độn, nhưng vẫn cố giữ đầu óc tỉnh táo, nhìn nghiệt đại nhân lắp bắp : “Xin… xin cho tôi cơ hội giải thích…”

      “Lynn, em cần phải giải thích…” Hầu Ngôn Thanh nhìn Bối Bối cả người phát run, có chút đành lòng.

      “Em theo tôi!” Tỉ Hà Di đánh gãy lời , bước nhanh về phía biệt thự.

      Xem ra còn có cơ hội, thở phào hơi, quay người lạnh lùng nhìn Đoàn Huy: “Cậu, tại, lập tức trở về phòng ngủ cho tôi…”

      Đoàn Huy vội vàng giữ tay áo nàng: “Tôi…”

      , hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta, ánh mắt sắc bén dọa cậu ta phải buông tay.

      Bối Bối hướng Hầu Ngôn Thanh khẽ gật đầu, rồi đuổi theo bước chân của Tỉ Hà Di, gió thổi bay váy dài của .

      Hầu Ngôn Thanh nhìn người thanh niên bên cạnh mở miệng: “Những lời cậu ?”

      phải chuyện của !” Đoàn Huy căm giận rời .

      Hầu Ngôn Thanh nhìn biểu tình ngây ngô của , mặt đỏ tai hồng, tay chân luống cuống, xem là người có kinh nghiệm hẹn hò với phụ nữ.

      Toản Đô là khu biệt thự sa hoa bậc nhất thành phốS. Nhưvậy chẳng phải đối thủ của cũng là kẻ tầm thường hay sao?

      Hầu Ngôn Thanh thâm trầm nhìn về phía biệt thự số 1, căn phòng có tấn rèm màu đen đèn lóe sáng, ánh mắt lóe ra đạo hào quang.

      nghiệt đại nhân trực tiếp vào phòng tầng cao nhất của biệt thư, Bối Bối cũng theo phía sau. tại nàng lo lắng cái gọi là ‘ nam quả nữ ở chung phòng’, quan trọng nhất chính là bảo toàn tính mạng của bản thân.

      mở bình nước khoáng, uống vài ngụm, áp chế cảm xúc bình tĩnh, ánh mắt đen như ngọc khẽ đảo qua đứng run run cạnh cửa.

      “Lưỡi bị mèo cắn sao?! Mau giải thích!”

      Bối Bối cảm thấy đây là lỗi của mình, tại là người phụ trách chương trình mở rộng huấn luyện nhưng lại công tư bất phân, dây dưa với nhân viên công ty. Vô luận thế nào, cũng phải ngăn cản Đoàn Huy, ít nhất thể giải quyết vấn đề giữa hai người họ tại nơi này.

      “Vincent, thực xin lỗi! Tôi cũng ngờ Ryan có thể xúc động như vậy. Đáng lẽ tôi nên xử lí việc tư ở thời gian sở hữu cá nhân, mà nên trong thời gian mở rộng huấn luyện lấy ra thảo luận. Tất cả đều là lỗi của tôi. Sau này tuyệt đối phát sinh chuyện như vậy nữa!” Bối Bối cúi đầu nhận lỗi.

      Tốt lắm! chẳng những phủ nhận, mà còn nhận toàn bộ trách nhiệm về mình, cố ý bao che cho tên tiểu tử kia!

      Sát khí tiêu tán lại lần nữa ngưng tụ, nhíu mày: “ người ngay cả đối tượng tình đêm của mình là ai cũng nhớ , như vậy tôi có thể tin tưởng lời này đó hay sao?!”

      Cái gì kêu ‘lời có thể giết người’, Bối Bối giờ biết…

      Chỉ câu ngắn có thể khiến cho toàn thân rét run. Tạm thời đến giọng điệu châm chọc, nhưng qua việc tư mà muốn phán đoán năng lực làm việc của , nghi ngờ lời hứa của , đây tuyệt đối là loại vũ nhục thể bỏ qua!

      Bối Bối sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn ngẩng cao đầu nhìn người đối diện, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt : “Có nhớ đối tượng tình đêm của mình hay cũng ảnh hưởng tới lời hứa của tôi, cũng như hiệu quả làm việc. Tôi cảm thấy tình đêm là quan trọng, là chuyện cười, là sai lầm của tôi cũng tốt, tất cả đều là việc riêng của tôi! Tôi chỉ muốn , chỉ cần ở công ty, trong thời gian làm việc, Ryan đối với tôi chỉ là nhân viên bình thường của Thánh Thế!”

      Tỉ Hà Di tay cầm bình nước khoáng, thong thả tới trước mặt nàng, dùng ánh mắt từ cao trông xuống chăm chú nhìn : “Ý của em là, tình đêm với em mà hề có ý nghĩa gì hết?”

      orz… Vì sao muốn hỏi vấn đề này?!

      Bối Bối chân như nhũn ra, cảm giác mặt nóng dần lên, tám chín phần là vì nghiệt đại nhân ngày càng tới gần, hơi thở của nồng đậm bao lấy : “Đúng vậy, có lẽ ngài cảm thấy buồn cười, nhưng là đoạn… ách, tình cảm… Tôi cũng cảm thấy chuyện đó có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi! Còn có, tôi… tôi muốn thảo luận với ngài vấn đề này!”

      Hô…

      Rốt cuộc ra, chính là tại sao lại cùng nghiệt đại nhân thảo luận chuyện tình đêm? Rất kì quái!…

      ***

      Tiểu Đại mặc áo ngủ Teddy ngồi giường chải đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Bối Bối từ ngoài cửa vào: “Sếp Bối, vừa đâu về? Lúc tôi tắm nghe thấy tiếng người gõ cửa có phải hay ?”

      nghiệt chính là nghiệt a! Sau khi cùng chuyện tình đêm xong lại dùng ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ nhìn , khiến cho toàn thân muốn biến thành hơi nước, rồi mới thản nhiên : “Nghỉ ngơi sớm chút!”

      , thực đoán được tâm tư của

      Bối Bối thân mở hình chữ ‘đại’ (大) ngã xuống giường, vô lực nhìn Tiểu Đại : “Sân bãi để ngày mai vận động chuẩn bị tốt rồi chứ?!”

      Tiểu Đại vung lược: “Buổi chiều vừa xác nhận lại lần nữa, đều tốt cả rồi!”

      Bối Bối nghĩ nghĩ, khẽ thở dài : “Phụ trách sân vận động đó là người rất qua loa, hy vọng ngày mai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!”

      “Đúng, đúng…” Tiểu Đại hưng chí bừng bừng : “Xảy ra chuyện gì tôi vẽ mấy cái vòng tròn nguyền rủa cả nhà bọn họ!”

      “……..”

      Bối Bối囧tl, bên người còn có người bình thường sao?!

      ‘Tường tốt nghiệp’ là hạng mục vận động khó khăn nhất trong chương trình mở rộng huấn luyện, nguyên bản chính là bài huấn luyện hợp lực vượt qua bức tường cao 4m để chạy trốn trong chiến tranh Thế giới thứ hai.

      Hạng mục này chủ yếu lấy đoàn kết là quan trọng nhất, cầu tất cả các thành viên trong vòng khoảng thời gian ngắn vượt qua bức tường cao 4m mà dùng bất cứ vật dụng gì.

      Công ty chuyên tổ chức mở rộng huấn luyện thường đẩy hạng mục này xuống cuối cùng, nên mới gọi là ‘tường tốt nghiệp’.

      số hạng mục huấn luyện nguy hiểm bị Bối Bối cắt bỏ, nhưng mà hạng mục ‘tường tốt nghiệp’ kinh điển này thể loại bỏ. Cho nên tại gây ảnh hưởng rất lớn, dưới chân tường là ba vị giám đốc tối cao của những nhân viên ở đây.

      Mới đầu tất cả mọi người đều dám tiến lên. Vương Hựu Lập tức giận chửi to: “Tiểu tử các cậu bình thường phải vẫn la hét muốn trèo đầu cưỡi cổ lên đầu tôi hay sao?! tại cho các cậu cơ hội, các cậu lại dám! Đều là lũ đàn bà…”

      Mọi người >_<

      Hầu Ngôn Thanh mỉm cười: “Tới tường ngắm cảnh quả là tuyệt nha…”

      Mọi người >_<

      Hác Đức Tiền chân đá đá tường cao, quay đầu thản nhiên cười: “Quý khách mau tới thôi, đừng để cho ta chờ đợi…”

      Mọi người rét lạnh…

      Lúc này ngoài tưởng tượng, Tỉ Hà Di lại về phía ba người họ cùng gia nhập đội ngũ, tiện đà dẫm lên Hầu Ngôn Thanh bám vào tường, xoay người mỉm cười: “Đến đây, chúng ta bốn người đưa các ngươi lên .”

      Mọi người cảm động rơi nước mắt, nhất thời khí sôi trào, hẹn mà cùng tiến lên, nhanh chóng đạp bốn người xuống dưới chân.

      Đoàn Huy là người đầu tiên vượt lên tường, khiến cho đám người vui mừng hoan hô, sau đó vài nam thanh niên cường tráng cũng theo sau, bắt đầu từ đưa tay xuống kéo người khác lên.

      Mấy nữ sinh cũng thua kém, đều được đàn ông bọn họ che chở mà trèo lên tường.

      Bối Bối nước mặt chảy thành thác…

      phải cảm động tới khóc, mà nhìn thấy nghiệt đại nhân và Hầu Ngôn Thanh ở phía dưới, bả vai đều bị người khác dẫm nát, mấy người vừa rồi nhìn qua trọng lực , đều là đàn ông trưởng thành cao lớn, thô kệch.

      chạy tới bên bọn , nhìn Tỉ Hà Di trán đẫm mồ hôi, quần áo thể thao cũng ướt bám dính vào người, vai còn có rất nhiều dấu chân.

      Thảm! Phải biết rằng tầng 38 tuyệt đối tha cho !!

      sao chứ?! Còn chịu đựng được ?” Bối Bối lo lắng hỏi.

      Tỉ Hà Di nhìn khẩn trương tới mức muốn khóc, ánh mắt ánh tia cười, thở hổn hển bên tai: “* bối, lên!”

      nghe gì, đại khái là gọi tên – Bối Bối , ánh mắt của mang ý tứ chính là bảo trèo lên vai hay sao?

      dám a…

       ̄﹏ ̄

      “Sếp Bối, mau lên a…”

      “Sếp Bối, nhìn thời gian…”

      “Sếp Bối…”

      Mấy kích động đến mức quên hoàn cảnh xung quanh, ngừng hô to câu ‘Sếp Bối’, hai câu ‘Sếp Bối’ gọi Bối Bối.

      Đoàn Huy nửa thân đu xuống, vươn tay cho , gọi: “Bối Bối, trèo lên, tôi kéo !”

      Nhìn những người khác đều vượt lên tường, Bối Bối biết mình là con thể là người lên cuối cùng, chỉ có thể nhìn Tỉ Hà Di và Hầu Ngôn Thanh : “Đắc tội.”

      Dưới trợ giúp của thanh niên khác, dẫm lên đùi Hầu Ngôn Thanh, nửa người được Tỉ Hà Di đỡ vai, khoảng cách gương mặt cơ hồ chạm đến , mùi hương nam tính của lấp đầy trong mũi cả .

      Tỉ Hà Di ánh mắt đen ánh lên tia trêu chọc, thở hổn hển chế nhạo: “Em cũng .”

      >_<

      Bối Bối hai tay bám chặt, từ người của thoát ra, dẫm vào tầng tiếp theo của cầu thang người, ngay sau đó đu mình, đưa tay cho Đoàn Huy kéo lên. chặt chẽ nắm tay , dùng lực kéo đứng vững ở bên cạnh.

      Mấy kiềm được xúc động bật khóc, đều xông lên ôm lấy Bối Bối, vừa khóc vừa la vui mừng…

      lúc Bối Bối cũng vui mừng hốc mắt đỏ ứng, dưới chân tường lại nghe tiếng kinh hô, khẩn trương nhìn xuống, trong phút chốc sắc mặt trắng bệch.

      Tầng cầu thang người thứ hai vì trụ được lung lay, có người sắp ngã xuống mà ngay bên dưới là Tỉ Hà Di, những người vươn tay ra muốn đỡ tay đầy mồ hôi trơn trượt, muốn kéo lại cũng kịp.

      kịp thời phản ứng, rơi xuống mạnh, vai phải chạm đất rồi lại nhanh chóng đứng lên, lại lần nữa bước đến tường, được mọi người kéo lên.

      Sau đó mọi người nhịn được hò reo.

      Thời điểm tất cả mọi người đứng tường đá, những tiếng vỗ tay ngớt vang lên, vì có CEO cùng ba bị giám đốc của Thánh Du làm bàn đạp, vì có những người bạn đồng tâm hiệp lực hai tay giơ cao ủng hộ lẫn nhau, vì có như vậy thành công mà cảm động rơi nước mắt.

      Có lẽ đây chính là bài học ‘tường tốt nghiệp’, khiến cho toàn bộ mọi người phát huy hết khả năng của mình, hiểu lẫn nhau mà phân công công việc hợp lí, ngừng đổi mới, ràng cảm nhận được lòng kính nể của mỗi người cùng hy sinh của bản thân.

      Tất cả mọi người đều rơi nước mắt…

      Bởi vì ở thời khắc này, mỗi người đều thấy được ở đồng nghiệp của mình đức tính riêng: thiện lương, ương ngạnh, cầu tiến, cầu thắng, uy dũng, nhiệt huyết…

      Hầu Ngôn Thanh nhận lấy những cái ôm đầy ấm áp của nhân viên, ánh mắt quên theo dõi Tỉ Hà Di, mặt đều ướt đẫm mồ hôi nhưng ánh mắt vẫn hết sức bình tĩnh.

      Chẳng lẽ thanh “Bảo bối” vừa rồi chính nghe lầm?!



      nghiệt đại nhân vì sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?

      Bối Bối bây giờ tràn ngập căng thẳng, nhàng tiến tới liền bị Tỉ Hà Di dùng tay trái ôm gọn eo , hơi thở ấm áp phả vào tai: “Chút nữa tuyên bố nghỉ ngơi, hai người chúng ta trở về biệt thự!”

      ( ̄口 ̄)

      Hai người trở về làm gì chứ?!

      Khóe miệng của nhếch lên, giống như nghĩ đến cái gì, áp chế tươi cười : “Trong đầu nghĩ cái gì vậy?! Gọi đội y tế tới, vai phải của tôi đau muốn chết…”

      ( ̄口 ̄)!!

      kinh hãi nhìn gương mặt tuấn mĩ tại dính đầy mồ hôi của , nước mắt nhất thời dâng lên muốn rơi thẳng xuống…

      Đội y tế tưởng có người sắp chết, chạy thục mạng tới biệt thự, vừa thấy người bị thương mới biết chẳng qua chỉ là bị bầm tím chút.

      “Bác sĩ Đinh, có nghiêm trọng hay ?! Có cần phải bệnh viện hay ?” Bối Bối nước mắt lưng tròng, khẩn trương hỏi.

      cần, cần, chỉ là thương thôi. Chỉ là bầm tím chút, tạm thời vận động mạnh là được rồi.” Bác sĩ Đinh an ủi Bối Bối bị dọa , bả vai tím bầm mà thôi, cần khóc tới mức có người sắp chết như vậy ?!

      Bối Bối vẫn khỏi khẩn trương, nhìn bác sĩ Đinh lo lắng hỏi: “ cần?! Nhưng mà nhìn qua thực nghiêm trọng, hơn nữa trán còn bị trầy xước, có thể hay để lại sẹo?!”

      Bác sĩ Đinh: orz

      giúp Tỉ Hà Di cởi áo thể thao vì vận động mà ướt át bám chặt lên người, lấy ra tuýp thuốc sát trùng đưa cho Bối Bối: “Chỉ là vết xước bên ngoài thôi, sát trùng chút, có vấn đề gì. giúp ta bôi lên vết thương, tôi lấy bông băng để xử lí vết thương vai của ta. được nhúc nhích a…”

      Bối Bối lau khóe mắt, ngồi xuống bên cạnh sô pha, dùng thuốc sát trùng nhàng lau lên miệng vết thương của .

      “Ách…” cúi đầu khẽ rên, có chút hương vị trêu chọc.

      >_<

      thể nào?! Vừa rồi bác sĩ Đinh lấy tay ấn lên vết thương cũng có nghe thấy kêu tiếng, vừa rồi rất rất nhàng a.

      “Xin lỗi, tôi…” Vừa mở miệng định , mắt lại chạm tới đôi con ngươi đen láy, tựa như chứa cả vũ trụ bên trong khiến cho bị hút vào.

      Bối Bối lúc này mới phát , nằm sô pha, hai tay của tì tại người , tư thế cực kì ái muội.

      Chưa kể lúc này nghiệt đại nhân trong trạng thái bán khỏa thân, trừ bỏ vết sưng ở vai phải, mỗi phần cơ thể đều vô cùng hoàn mĩ, phải là rất phô trương hoàn hảo, mà là vô cùng tuấn mỹ thâm trầm.

      tựa hồ hài lòng nhìn thẳng vào mắt , tay trái vuốt hai má chưa khô nước: “Khóc?! Sao vậy?”

      ○( ̄﹏ ̄)○

      có thể khóc hay sao? Nếu như may xảy ra chuyện gì, cả đời đều thể sống yên ổn!!

      Nghĩ đến đây, Bối Bối tức giận, cầm bông ấn lại trán , phát hỏa : “ thể lộn xộn! Bác sĩ phải nằm im.”

      Tỉ Hà Di mắt đen lên tia sáng, bé này lá gan ngày càng lớn! nghiêng mặt lộ ra đường cong hoàn mĩ, mắt khép hờ, môi khẽ nhấc, thở hổn hển từng chữ:

      “Được, tôi bất động, em động!”

      > ﹏ <

      Trong tình trạng này cũng có thể đùa giỡn?!

      Bối Bối囧 ngây người!

    4. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Chương 28. Chín ngày khốn khổ



      ….​

      ……. ……….” Sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Đại tức giận chỉ Bối Bối, “Sếp Bối, vì sao hy vọng người ta lớn lên khỏe mạnh hoạt bát?”

      Bối Bối trả lời bằng cái hắt hơi lớn: “Hắt xì…”

      Bối Bối dùng khăn giấy lau nước mũi, buổi tối thứ bảy ăn quá nhiều kem, khiến cho bị cảm, nghẹt mũi trả lời Tiểu Đại: “Bởi vì trưởng thành!”

      Tiểu Đại╔囧╗

      “Sếp Bối, thực hiểm!” Tiền Trinh hô to tiếng của chính nghĩa.

      Bối Bối vung khăn giấy đầy nước mũi: “Đúng vậy, thế nên tôi mới là sếp Bối”.

      Tiền Trinh╔囧╗

      “Sếp Bối, có người đại diện ánh trăng chính nghĩa tiêu diệt !” Tiểu Tôn quay mặt góc bốn mươi lăm độ rơi lệ.

      Bối Bối nhìn Tiểu Tôn, đẩy cửa văn phòng ra ngoài: “Mấy người đều uống thêm chút vitamin C cho tôi, cẩn thận lây bệnh!”

      Tiểu Tôn╔囧╗

      Bối Bối nhìn đồng hồ tường, đưa tay chà sát cái mũi đỏ ửng, vẻ mặt hung thần hét to: “9h30 sáng họp toàn thể nhân viên HR, giờ này các còn ở đây đùa bỡn, còn chạy nhanh chân chuẩn bị cho tôi…”

      ╚囧╝╔囧╗

      Hai trợ lý mới tới toàn thân run run, 3 người cấp dưới chỉ còn nước giải tán.

      Lần này hội nghị nhân viên HR là do Cát tổng chủ trì, vẫn như trước cử hành ở phòng hội nghị tầng 33.

      Chủ yếu bàn về công tác nhân trong vòng năm nay, sau đó thêm ít kế hoạch nhân trong tương lai.

      Thánh Thế hướng tới là tập đoàn đứng đầu về hiệu suất làm việc, có bộ phận chuyên môn cùng chế độ quản lí chuyên nghiệp, cho nên thảo luận đề tài trọng yếu như vậy cũng thể lộn xộn.

      Rất nhanh liền bàn tới phương hướng tổng quát, chỉ cần tổng kết thêm chút kết quả hội nghị, tuyên dương số nhân viên HR đạt được thành tích cùng trình bày công tác kế hoạch thời gian tới là OK.

      “Lynn, sao vậy? Cơ thể khỏe sao?” Ngay tại thời điểm kết thúc hội nghị, Cát tổng phát Bối Bối ngồi đối diện thân thiết hỏi.

      Lập tức toàn bộ ánh mắt trong phòng hội nghị lập tức hướng về phía Bối Bối…

      Bối Bối囧, gì, khẽ sụt sịt mũi.

      “Jim, tôi sao, chỉ là cảm mà thôi.” lén lút mang đống giấy ăn vo gọn vào trong tay thành núi .

      “Mở rộng huấn luyện Thánh Du thành công rực rỡ, thực vất vả cho !” Cát tổng gật gật đầu, công nhận khả năng công tác của cấp dưới, lại tiếp tục hỏi: “Đối với kế hoạch công tác những năm tới của bộ phận HR, có ý kiến gì ?”

      Bối Bối囧

      chỉ là quản lý huấn luyện nho có thể có ý kiến gì đối với kế hoạch công tác của tập đoàn? Kiêm nhiệm chức quản lý công ty trò chơi Thánh Du, nhiều nhất chỉ có thể đưa ra đề nghị đối với công tác năm tới của Thánh Du.

      Cát tổng đưa ra câu hỏi thần thánh như vậy, chẳng phải là trực tiếp đem rượu độc trao cho , nếu thành trả lời, chắc chắn đắc tội đến chủ tọa HR Thánh Thế.

      “Ha ha, tôi cảm thấy mở rộng huấn luyện Thánh Du lần này cho tôi cảm hứng mới, kỳ niên kỷ công tác lớn quan trọng, bất cứ tổ đoàn nào cũng có thể tham gia huấn luyện dã ngoại, như vậy năm tới cũng có thể làm đợt mở rộng huấn luyện cho các ban ngành khác. Tôi nhớ dự toán mở rộng huấn luyện năm nay còn thừa ra ít, chi bằng đem phân phối, hỗ trợ tổ chức cho các phòng ban khác.” Bối Bối khịt khịt mũi, đưa ra ý kiến.

      Mở rộng huấn luyện a, phải là vui chơi thôi…

      Hai tháng nữa là lễ mừng năm mới, công tác cuối năm nặng nề, bỗng nhiên có thể tổ chức chơi, lại nhận được kinh phí của công ty, ảnh chụp dã ngoại Thánh Du đăng diễn đàn thu hút ít nhân viên, khiến cho nhiều người rục rịch.

      Trong trường hợp như vậy, lấy lý do kinh phí huấn luyện cho công ty còn thừa trong dự toán, lời này của Biện Bối Bối thực làm cho lòng mọi người nở hoa.

      Toàn bộ nhân viên HR vui mừng hi vọng…

      “Hừ…” Juliet ngồi bên cạnh Cát tổng hừ , rồi lại ôn hòa : “Mở rộng huấn luyện hình như rất nguy hiểm a, Vincent phải bị thương sao?”

      Trang Thu Cẩn mặt đổi, ngồi ở phía bên này Cát tổng trầm mặt , khiến cho toàn bộ nhân viên HR cũng trầm mặc theo.

      Bối Bối thở dài hơi: “CEO chỉ bị bầm tím chút, hẳn là có trở ngại gì!”

      có trở ngại? có trở ngại mà còn phải đeo miếng cố định xương!” Juliet lòng đầy căm phẫn .

      Ách!… cần làm như Vincent là người của ta chứ?!

      Bối Bối hừ nước mũi, nhẫn nại giải thích: “Kỳ dự toán huấn luyện ban đầu là đủ dùng, nhưng là chuyên viên huấn luyện Elaine nhờ cậy gia đình của ấy, giảm bớt được nhiều phí tổn huấn luyện, cho nên mới dư được ít. Nếu như dự toán còn dư lại dùng đến, đối với HR chúng ta mà chính là lãng phi!”

      “Như vậy tổ chức huấn luyện phải chỉ là vui chơi…Lynn, ngươi có thể thẳng!”

      Rất trắng trợn… Nhân viên HR toàn bộ nhíu mày, trong lòng thầm mắng Juliet hiểu vì sao muốn phá đám?!

      Cát tổng ở bên cạnh ngửi được mùi thuốc súng, Trang Thu Cẩn bên cạnh liếc mắt nhìn cái, mới lại mở miệng : “Được rồi, cần tranh cãi. Juliet lo lắng phải là sai, tuy nhiên đề nghị củaLynncũng rất hợp lý, đợi ta xem xét chút rồi phản hồi ý kiến cho mọi người.”

      Biết cái gì kêu lãnh đạo sao?! Đây là lãnh đạo!

      chén nước cũng bị sánh ra ngoài, mặt bàn cũng bị người chà đạp, hẳn chính là muốn cho mọi người dự toán mở rộng huấn luyện lần tới phê chuẩn!

      Hoan hô… có vui chơi rồi…

      Đây chính là , toàn bộ HR đều cảm kích nhìn Bối Bối.

      “Lynn, nhớ phải chú ý sức khỏe a!”

      “Lynn, cảm mạo uống nhiều nước chút!”

      “Lynn, ở chỗ tôi có thuốc cảm, chút nữa đưa tới cho !”

      ……

      ……

      Lại hắt xì cái, Bối Bối rời khỏi thang máy đến tầng 36, xa xa trông thấy đồng hồ lớn ở đại sảnh chỉ mười giờ.

      chậm rãi bước tiếp, lại nghe có tiếng người giọng thầm bàn luận:

      “Đại Boss như thế nào lại tới đây?”

      biết nha, 10h rưỡi tới, chờ tới tận bây giờ!”

      “Chờ ai a?”

      “Hình như ở văn phòng Giám đốc nhân Thánh Du…”

      ( ̄口 ̄)!!

      nghiệt đại nhân đợi trong phòng của nửa giờ?!

      Bối Bối bước nhanh qua mọi người về phía văn phòng, quả nhiên nhìn thấy phía trong cửa kính trong suốt, Tỉ Hà Di vai phải mang cố định, đứng dựa vào bàn công tác, tay còn cầm chiếc cốc uống cà phê của .

      Bối Bối vuốt phẳng váy, đẩy cửa vào văn phòng , phía bên ngoài mọi người vây quanh chờ xem…

      Tỉ Hà Di mân mê cốc trong tay, ngẩng đầu nhìn : “Hội nghị kết thúc?”

      Bối Bối gật đầu, nén nhịn xúc động, mang rèm cửa thủy tinh thả xuống mạnh, sau đó quay đầu đáp: “Hội nghị tốt lắm… tại sao lại… Hắt xì…..”囧 cảm mạo chết tiệt!

      Khóe mắt hấn lóe lên ý cười, tiến về phía : “Bị cảm? Tôi bị thương, em bị ốm, thực-trùng-hợp-a!” Bối Bối nhìn những ngón tay thon dài của vuốt ve chiếc cốc, cảm thấy lời có ý tứ: “Chỉ là cảm , uống nhiều nước là được rồi. Có chuyện gì cần phân phó, bảo Linda đánh điện thoại xuống cho tôi lên đó là được rồi.”

      giống như nghe thấy lời của , thẳng thắn : “Từ lúc em dọn đến tầng 36, tôi vẫn chưa có cơ hội tới xem nơi này, cho nên xuống đây xem…”

      ╮(﹀_﹀” )╭

      cũng cần đến thăm!

      Nhìn vuốt ve chiếc cốc dùng mỗi ngày, giống như cẩn thận vuốt ve người , Bối Bối nhanh nhẹn qua chụp lấy, cười ha ha: “Tôi giúp rót chén nước…”

      Chạy trốn tới phòng trà rót cốc nước, thuận tiện pha cốc cà phê cho chính mình, quay trở lại phòng, tiếp tục đối đầu với nghiệt Boss đại nhân.

      Nhìn kim dài chỉ ngày càng gần số 6, trong lòng Bối Bối chợt cảm thấy thực buồn cười, nghiệt nhằm đúng giữa trưa tới tìm , rồi thuận tiện cùng nhau ăn bữa cơm chứ?!

      “Vincent, nghĩ tới cậu cũng ở đây. Tớ định mờiLynnđi ăn cơm!” Hầu Ngôn Thanh cười cười đứng ở cửa.

      Đoàn Huy đến hẹn lại lên, đúng giờ xuất ở văn phòng hộ tống Bối Bối ăn cơm: “Tỉ tổng, phải nhường cấp dưới ăn cơm a!”

      Tỉ Hà Di nghe tiếng ngẩng đầu lên, thân thể vẫn giữ nguyên trạng thái đứng dựa vào bàn công tác…

      Bên ngoài quần chúng vây xem nhất thời xôn xao, ba chàng đẹp trai! đây là loại nào JQ a…

      Cấp dưới ba người cũng xen trong đám người xem náo nhiệt, Tiểu Đại lẩm bẩm : “Mù… tôi lại mù…”

      Tiểu Tôn & Tiền Trinh: >_< Tiểu Đại nên che khuất màn ảnh!

      ở thời điểm mọi người kích động thôi, CEO đại nhân hổ phải người thường, bình tĩnh xoay người nhìn Bối Bối: “ đến giờ cơm trưa, vậy chậm trễ thời gian của em. Tôi trước!”

      Cái gì kêu uy quyền?! Đây chính là uy quyền…

      Xem nghiệt đại nhân biến hóa, biết tiến lùi thích hợp a!!

      Bối Bối vui sướng gật đầu, cầm cà phê tiễn Tỉ Hà Di ra cửa…

      Sao lại thế?! Đoàn Huy cùng Hầu Ngôn Thanh tinh thần khí thế hừng hừng, khán giả thất vọng.

      Tỉ Hà Di quay đầu nhìn Hầu Ngôn Thanh, Đoàn Huy cười cười, qua sát bên hai người, Bối Bối nhắm mắt ở phía sau, ít nhất cũng nên đưa tới cửa thang máy.

      nghĩ phải làm cách nào để đuổi hai tượng phật phía sau , thiếu chút nữa đâm phải nghiệt đại nhân ở phía trước, nghi hoặc ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng cốc tay bị đoạt mất.

      Sau đó, ở trước mặt mọi người, Tỉ Hà Di uống lấy hai ngụm cà phê trong cốc của , mọi người xung quanh liên tục hít khí vào …

      Bối Bối囧

      như bị thiên lôi đánh xuống phát ngây ngốc đứng nhìn đem cốc vừa nến thử lấy ra khỏi môi, cổ họng nuốt xuống chất lỏng, đầu lưỡi lại vươn ra liếm liếm cánh môi, câu:

      “Ly Whisky dùng để uống cà phê?! Em rất có sáng tạo!”

    5. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Chương 29: Thánh Thế là “cơm áo”



      Buổi sáng, Bối Bối tâm tình buồn bực vào siêu thị, tầng dưới cùng của Thánh Thế, mua chai nước chanh.



      Lúc ra tính tiền, dì Đinh hai chớp chớp, quét vòng từ xuống dưới nhìn Bối Bối, cuối cùng tổng kết: “Bối Bối a! Con , cháu có biết ? Nó làm trợ lý ở văn phòng luật sư tầng 16 a, tối qua nó ở nhà la hét muốn học tập theo Biện Bối Bối của Thánh Ân, muốn câu dẫn ông chủ ở văn phòng luật! Cháu có phải là Biện Bối Bối đó hay ?”



      _ _!



      “A, thang máy tới rồi. Cháu phải đuổi thang máy… đuổi thang máy….”



      “Ê, đừng chạy, dì còn muốn cháu ký tên a…..”



      ***



      Lấy tay chặn lại cửa thang máy, lúc này mới phát bản thân quá lỗ mãng, ánh mắt của mọi người sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào .



      Bối Bối đầu đầy mồ hôi, lặng lẽ đứng nhích về góc, ngây ngô cười với quét dọn.



      t_t



      Vẫn là quét dọn có vẻ an toàn nhất…



      Đinh…



      quét dọn xuống đến tầng trệt, đẩy xe đồ chuẩn bị ra ngoài, mặt đầy nghi hoặc nhìn Bối Bối.



      Chẳng lẽ muốn cùng thảo luận chuyện ‘con gián’ sao?!



      Bối Bối lắc lắc bình nước trong tay : “Cháu uống xong vứt vào thùng rác, tuyệt đối dẫn gián tới!”



      = =



      quét dọn như bừng tỉnh đại ngộ, hưng phấn kêu: “Cháu chính là người bị đại Boss uống cốc cà phê đó sao? Ngày hôm qua ở tầng 36 nhìn thấy nha… Đúng rồi, nghe mọi người cháu tên là Biện Bối Bối, đúng ?”



      orz



      Bối Bối tại biết Nguyễn Linh Ngọc 2 chết như thế nào…







      (2: Nguyễn Linh Ngọc: tên khai sinh Nguyễn Phượng Căn, là nữ diễn viên phim câm của Trung Quốc. trong những ngôi sao nổi tiếng nhất Trung Quốc của thập niên 1930 cho đến khi cái chết thương tâm của ở độ tuổi 24. trở thành huyền thoại của điện ảnh Trung Quốc. Bạn nào xem bộ phim “Nguyễn Linh Ngọc” được chiếu đài Hà Nội hẳn biết về cuộc đời bi thảm của người phụ nữ này. Cái chết của là tự sát, trước khi chết còn để lại bức thư tuyệt mệnh ‘Lời người đáng sợ’. Cho nên bạn hiểu vì sao Bối Bối lại cảm thán như vậy. Cá nhân pup rất thích NLN, nhưng cũng thương cho chị ấy, hai người đàn ông mà đều bị lợi dụng, bị chà đạp về mặt thể xác lẫn tinh thần, cuộc đời gói gọn trong bốn chữ ‘cực kì bi thảm’. chung chị Ngọc tài năng nhưng yểu mệnh.)







      Tới công ty chưa được nửa giờ, tầng 36 có gần hai mươi người qua đưa văn kiện, hơn mười người để lại lời nhắn, cá biệt còn có vài người tới thăm, những người này biết vô tình hay cố ý đều qua văn phòng của !



      Bối Bối tưởng tượng mình là con tinh tinh bị nhốt trong vườn thú, người người tò mò tới xem a!



      Cho tới khi quản lý HR của công ty con gõ cửa phòng , đưa hồ sơ tới, Bối Bối mới hoàn toàn bạo phát!



      “Lynn, ta giúp ngươi pha cà phê nha.”



      Cái rắm!… Pha cà phê cần quản lý HR tới làm sao?! TMD! Đây là cái thế giới gì? thể để cho yên tĩnh lấy phút sao?!



      Bối Bối nhẫn nhịn đến cực điểm, tới mức thể dùng hành động lật bàn mà hình dùng, mà là muốn giết người!



      ┴┴ ︵╰(‵□′)╯︵ ┴┴



      Tiễn bước quản lý biết pha cà phê chuyện bóng gió xong, Bối Bối nhấc điện thoại gọi lên tầng 38, muốn tìm Tỉ Hà Di để chuyện ràng!



      Vì sao muốn đẩy vào trốn nước sôi lửa bỏng!!!



      “Alô, Glan, hôm nay Vincent có rảnh vậy? Tôi muốn hẹn gặp ta!”



      ***



      “Hà Di ca, là em!”



      “Có việc sao?”



      có việc gì, chỉ là tìm chuyện nha. Thuận tiện kể chút chuyện của ấy, từ sáng tới giờ uống hơn ba chén cà phê a, tâm tình thấp đến cực điểm.”



      “Có điều kiện gì !”



      “Ai u, em giống như trai của em, người ta gánh trọng trách lớn, có nghĩa vụ nấp a…”



      “Gấu bông của Nhật Bản, số lượng có hạn, mới đưa tới?”



      “Ai nha, sao có thể xem thường em như vậy?! , người ta vì vậy mà làm phản a…”



      “Cho em sang Nhật Bản chọn!”



      “A…. là như vậy, quản lý HR của Thánh Nhân pha cà phê mang tới, sắc mặt ấy khi đó biến thành màu đen a. Theo em thấy, ấy nhất định chịu nổi, chắc chắn chủ động tìm đến Hà Di ca a! Đại nhân, phải chuẩn bị thực tốt nghênh đón Hạ Mĩ của nha!”



      Tỉ Hà Di cúp máy, ngón tay thon dài vuốt lên căm, rồi lại gõ từng nhịp xuống mặt bàn.



      Đồng thời điện thoại nội bộ vang lên, Chu Ba ở đầu bên kia hưng phấn báo cáo: “Vincent, vừa rồiLynngọi điện tới muốn hẹn gặp , thời gian tùy quyết định!”



      Tỉ Hà Di khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra chút tươi cười, nếu trong phòng CEO có người, còn có thể nhìn thấy đôi mắt đen như ngọc của ánh lên vài tia tà ác…..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :