1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chẳng phải trộm của ngươi một chiếc cốc - Phong Lâm Nhi(57 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Chương 56: Nhiệm vụ hoàn thành.

      Tác giả: Phong Lâm Nhi
      Edit + Beta: Pachan
      Tình trạng: hoàn thành
      Nguồn:http://panamitachan.wordpress.com/

      Cuộc sống giống như hộp sôcôla, bạn bao giờ đoán được hương vị tiếp theo của nó là gì.

      Giờ phút này Bối Bối cảm thấy mình giống như Forrest Gump có tương lai mờ mịt, mồ hôi lạnh chảy xuống, dính dính sau lưng.

      Nghĩ đến “Ông Jack” lúc trước, hình như đúng là có chút thích hợp.

      Ví dụ như, tuy là quản gia, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy chính ông tự tay chuẩn bị mọi thứ.

      Lại ví như, những người khác đến gần ông đều im lặng lên tiếng, cũng tiến hành xưng hô gì đó với ông, từng bước từng bước đều kính cẩn lễ phép.

      = =

      Mọi chuyện giống trường hợp xấu nhất mà nghĩ tới chứ?!

      Trường hợp xấu nhất chính là người giả mạo “Ông Jack” là lão nghiệt.

      Ông ta chơi đùa rất vui vẻ, còn bị chơi đùa mà biết chút gì.

      Bối Bối cắn chặt răng, hoành quyết tâm hỏi: “Jack, người vừa nãy cùng tôi vào nhà, sau đó lại rời là ai vậy?!”

      Ông Jack duy trì vẻ mặt hòa ái dễ gần cười tươi, chỉ trả lời qua loa: “Thưa thiếu phu nhân, lão gia đổi bộ quần áo, lát nữa quay lại tiếp tục chuyện với . Mong chờ lát!”

      Quả nhiên!!

      = =

      Chắc là do nhìn thấy gương mặt nhắn của Bối Bối nhăn lại giống cái bao da, ông Jack có chút đành lòng, cẩn thận giải thích: “Thiếu phu nhân, đừng để những trò đùa của lão gia ở trong lòng. Ông ấy có ác ý, là do biết thiếu phu nhân đến đây, nên có chút hưng phấn mà thôi!”

      = = Là quá hưng phấn phải ?!

      Bối Bối ở trong lòng kêu gào, số là khổ!

      “Hơn nữa gần đây nhất lão gia xem bộ phim truyền hình chiếu kênh Đại Lục, nó tên là gì nhỉ?! [ nấp] hay là [Gián điệp]?!……”

      = =

      Có lẽ là do xem nhiều quá đâm ra nghiện, muốn tự mình thể nghiệm!

      Bối Bối càng đau khổ kêu gào, số mệnh của quá khổ!

      “Jack, vốn liếng của tôi đều bị ông vạch trần hết a!”

      Ngoài cửa truyền đến trận cười dài, lão gia đổi quần áo ngày thường để thưởng thức trà, tinh thần vui vẻ, nhìn ra ông gần tám mươi tuổi.

      Ông Jack khom mình hành lễ, Bối Bối cũng đứng dậy.

      Lão nghiệt chậm rãi từ từ ngồi xuống vị trí đối diện , ngẩng đầu tinh tế đánh giá .

      Bối Bối lên tiếng, mặc ánh mắt sáng quắc của ông nhìn, cũng lo sợ, tự nhiên như bình thường.

      Kỳ trong lòng vẫn là có chút lo lắng, biết lão nghiệt này kế tiếp lại nghĩ ra cái trò gì để chỉnh người ta, hoặc là làm ra hành động gì khiến người ta kinh sợ.

      lúc sau, lão gia đột nhiên nở nụ cười, gương mặt vốn nghiêm túc trong nháy mắt trở nên nhu hòa.

      Đôi môi ông hơi mấp máy, nhìn Bối Bối : “Sao nào?! Vào đến Tỉ gia rồi mà tiếng ông nội cũng chịu gọi sao?! Lão già như ta còn bay từ nước Mỹ xa xôi đến để gặp cháu!”

      Phốc……

      Là bay từ nước Mỹ xa xôi đến để chơi đùa mới đúng !

      Bối Bối ở trong bụng hung tợn phỉ báng, nhưng trong lòng cũng xuất loại cảm giác vui mừng.

      Chẳng lẽ sau khi trải qua khảo nghiệm của lão nghiệt, được chấp nhận?!

      có thể gọi tiếng sao, Bối Bối thu hồi móng vuốt của con mèo , ngoan ngoãn gọi: “Ông nội!”

      Hiểu thời thế mới là hùng!

      , Biện Bối Bối, phải biết thời thế!

      ╮(╯▽╰)╭

      “Ừ!” Lão gia cười ha ha trả lời, vẫy tay, ông Jack đưa đến văn kiện đặt ở trước mặt Bối Bối, sau đó liền lui ra ngoài, đóng cửa lại.

      Bối Bối cúi đầu nhìn, đó là văn kiện mà lúc trước ký tên vào bản hợp đồng có những điều kiện bình đẳng.

      Trước lúc kí vào đó chỉ có cảm giác choáng váng, nên quan tâm có phải từ bỏ tài sản hay , chỉ để chỗ kí tên, rồi kí vào đó.

      Lúc này lại lần nữa nhìn thấy văn kiện được kí tên, nghi hoặc nhướn mày nhìn về phía lão nghiệt.

      (─?─)

      “Quà gặp mặt!” Lão nghiệt bình tĩnh trả lời, khẩu khí giống như tùy tay ném ra cái gì đáng giá hai quan tiền gì đó: “Về sau, cháu cùng Hà Di ở thành phố S, ngôi nhà cũ này cũng có ai ở. Ta cùng Thư Hinh, cũng chính là mẹ chồng cháu, mọi người bàn bạc, quyết định sang tên ngôi nhà này cho cháu!”

      Phốc……

      Ngôi biệt thự nằm ngay giữa trung tâm thành phố S, còn có cả hoa viên, toàn bộ đều là tài sản tư nhân, tính toán ra cũng mất ít nhất đến hàng chục triệu nhân dân tệ.

      Mà hàng chục triệu nhân dân tệ này tại, là, của !

      Bối Bối chân hơi run run, chống tay vào bàn, sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối: “Đây là nhà cũ của Tỉ gia, đúng ra là phải sang tên cho Hà Di chứ ạ?! Hơn nữa, lúc trước phải ông để cho cháu kí vào hợp đồng được nhận bất cứ tài sản nào của Tỉ gia rồi sao?!”

      “Đúng vậy a! Lúc trước cháu kí tên vào văn kiện là có quyền thừa kế tài sản của Tỉ gia!” Lão nghiệt nhìn nháy mắt mấy cái: “Cháu có quyền được thừa kế bất cứ tài sản nào của Tỉ gia, nhưng Hà Di trước bước. Nó công chứng phần văn kiện, chỉ cần tài sản mang tên nó, lập tức, cháu có quyền sử dụng, có hiệu lực ngay sau khi cháu kí vào giấy kết hôn! Cho nên, cho nó hoặc cho cháu, phải kết quả đều là như nhau sao?!”

      Phốc……

      Bối Bối há hốc mồm!

      Ký hiệu ¥¥¥ đầy trời nhất thời làm cho hoa mắt chóng mặt, đến bây giờ mới có cảm giác rất chân kết hôn!

      , Biện Bối Bối, thực kết hôn với con rùa vàng a a a!

      24k giảm a a a a……

      “Đứa cháu nội này của ta rất thông minh! Hai mươi năm trước ta đem đề thi vào trường đại học cho nó làm, nó đều có thể vượt qua. Chưa đến những bài test IQ, là khiến cho người khác phải khiếp sợ, là thiên tài a! hổ là người của Tỉ gia, trước kia ba nó cũng là người rất thong minh!” Lão nghiệt tự hào kể lại.

      Đứa trẻ mười tuổi làm đề thi vào trường đại học ư?!

      Bối Bối囧……

      “Nhớ năm đó lúc ta trêu đùa Hà Di, nó còn cao đến vai ta, trong nháy mắt thế nhưng có thể mình đảm đương mọi chuyện! Khiến ta vất vả tìm những có gia thế cho nó, nó đều chướng mắt, vừa quay đầu thế nhưng lại để cho người khác cho ta biết nó kết hôn! Năm tháng buông tha ai hết, ta trở thành lão già có người để ý!” Lão nghiệt cảm thán.

      Người thích trêu chọc người khác như ngài, là có ai dám để ý đến ngài!

      Bối Bối= =

      “Cháu biết ?! Lúc cháu chọn hoa hồng trắng, ta hiểu vì sao lại là cháu! Khảo nghiệm bình hoa là do phụ thân ta nghĩ ra, ông từng ‘Trong tình huống phải chịu áp lực cực lớn mà có chút do dự, kiên định lựa chọn loại hoa đặt vào trong bình, phải là người có bản lĩnh và rất tự tin, mà đây chính là điều mà người nhà Tỉ gia phải có để đối mặt với khó khăn!’.” Lão nghiệt nhớ lại: “Năm đó, Hà Di cũng chút do dự, liền chọn hoa hồng trắng. Nó với ta ‘Cháu xứng với Tỉ gia!’, vẻ mặt lúc đó giống hệt với vẻ mặt lúc trước của cháu!”

      Ách…… Trùng hợp sao?!

      Bối Bối囧tl……

      “Ý nghĩa của hoa hồng trắng là do mẹ cho cháu biết, mẹ với cháu, nó có nghĩa là: Tôi xứng đôi với bất cứ điều gì!” Bối Bối ngẩng đầu, trả lời chắc chắn.

      Lão nghiệt ngẩn người, vui vẻ: “Ha ha, yên tâm, ta biết cháu là người thế nào. Ta sớm phái người nấp ở cạnh cháu, trực tiếp lấy tư liệu về cho ta! Con bé luôn khen ngợi cháu hết lời!”

      ( ̄口 ̄)!!

      Lão nghiệt hổ là lão nghiệt!

      Người này đáng sợ, người mà ông nhắc đến chắc chắn là Đại Mật Nhi!

      Nếu sớm vạch trần thân phận của Tiểu Đại là gián điệp, sợ là còn bị đùa giỡn nữa!

      Nhưng nhìn lại , chẳng phải bị đùa giỡn rồi sao!

      “Là Mardi ạ?!” Bối Bối trả lời trước.

      “Đúng vậy a!” Lão nghiệt ha ha cười: “Mardi bé rất có năng khiếu a, núp trong công ty thời gian dài như vậy, cũng có người phát a!”

      Tiểu Đại tại là người của nha, Bối Bối đắc ý tiếp lời: “ phải như vậy! Cháu sớm biết Mardi là gián điệp ông phái đến!”

      “Sao?! Cháu có biết?!” Lão nghiệt nhướn mày: “Nếu sớm có chuẩn bị, sao lúc ở cuộc họp báo lại bị câu hỏi của phóng viên làm cho ngạc nhiên chứ?!”

      Gì…… Có ý tứ gì?!

      Lão nghiệt nghịch ngợm cười, lại chớp mắt: “Làm sao ta có thể biết phóng viên của thành phố S mà tìm đến, phóng viên của tờ [Tìm hiểu ] là do Mardi mời đến. Con bé ở tiểu thuyết viết như vậy: Mọi chuyện được phơi bày ở dư luận là lúc có thể biết nhân phẩm của người, cũng có thể kiểm tra hai người nhau đến mức độ nào! Xem ,

      phải hai đứa lập tức kết hôn sao!”

      Bối Bối囧……

      “Hơn nữa, nếu cháu sớm phát ra con bé, thể biết Linda là mẹ của Mardi. Trong công ty làm gì có người nào biết quan hệ của con bé với Linda, bao gồm cả vợ chồng Jim.”

      Bối Bối囧tl……

      “Thậm chí, hôm nay có nhiều trò vui như vậy, đều là chủ ý do con bé đưa ra. A! Đúng rồi……” Lão nghiệt vỗ bàn: “Cháu có thể nhận ra các loại rượu, cũng là do Mardi cho ta biết! Lúc cháu cố ý đoán sai, ta thực rất ngạc nhiên, nghĩ rằng: có giỏi như Mardi a! Hại ta cảm thấy vui mừng……”

      Bối Bối囧tl kinh sợ lần thứ n……

      Lão nghiệt nhìn thấy vẻ mặt của , rất vui mừng!

      Đối với Bối Bối làm động tác đừng lên tiếng, giọng : “A…… Cho cháu xem trò vui!”

      Ông đứng dậy, đột nhiên chạy đến cửa, lập tức mở cánh cửa ra.

      Bùm hai tiếng, hai người nghe trộm ngoài cửa lăn vào……

      Ông Jack mập mạp lăn hai vòng giống quả bóng, nhưng rất thần kỳ, bình nước cầm tay bị đổ ra ngoài giọt nào.

      Vẻ mặt của ông rất bình tĩnh, bối rối, giống như hề phát sinh chuyện gì hỏi: “Xin hỏi ngài cần thêm nước ấm sao?!”

      = =

      “Tỉ gia gia, chán ghét nha!! Nhất định là ngài hy vọng người ta khỏe mạnh vui vẻ lớn lên!”

      Tiểu Đại bị ngã xuống đất, hướng tới Bối Bối vẫy tay: “Hi, sếp Bối!”

      Ngẩng đầu, trong nháy mắt lộ ra đôi mắt to tròn, giống như ánh mắt của nai con, chính là đôi mắt kia là màu lam!

      là giống Linda, còn có cả đầu bếp đẹp trai, giống nhau như đúc!! Bọn họ là người nhà!

      Mà ở cùng văn phòng với Mardi lâu như vậy, hề nhận ra, Bối Bối trừng lớn hai mắt, giận run người, ngón tay run run chỉ vào quát: “Mardi! là gián điệp còn chưa tính, thế nhưng lại còn bày trò khảo nghiệm tôi?!”

      Tiểu Đại đứng dậy phủi phủi người, bày ra đáng đứng kiểu người mẫu ảnh.

      tay chống nạnh, tay hất tóc ra đằng sau rất chuyên nghiệp, hướng Bối Bối nháy nháy mắt, môi đỏ mọng mở ra:

      cần bị ta mê hoặc a, ta chỉ là cái bình hoa!”

      Phốc……

      Đứa đáng chết này!

      Bối Bối phun máu tươi……

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Chương cuối: Hạnh phúc cả đời
      Tác giả: Phong Lâm Nhi
      Edit + Beta: Pachan
      Tình trạng: hoàn thành
      Nguồn:http://panamitachan.wordpress.com/


      Trong đầu Bối Bối lúc này ra hình ảnh lúc mới gặp Tiểu Đại, rưng rưng nước mắt làm dung động lòng người, chỉ có điều khi đó ấy mang theo kính sát tròng, cho nên đôi mắt phải là màu lam như bây giờ.

      Nhớ tới kính sát tròng, Bối Bối đột nhiên nhớ lại đợt phát triển ở thành phố H, và Tiểu Đại ở cùng phòng, nhưng cũng phát điểm này.

      Lại nối liền với kiện “Ta là Keroro” lúc trước, cộng thêm ánh mắt hồn nhiên như nai Bambi của Tiểu Đại, mọi người hề phòng bị, lột tầng lại tầng da của Tiểu Đại, cũng thể dự đoán được “Keroro” này có uy lực cường đại đến thế!

      Làm cho hồn phi phách tán. . .

      Khó trách toàn bộ tư liệu đều bị đối phương nắm giữ trong tay, khó trách phải trải qua bao gian khổ cực nhọc như vậy!

      Bối Bối khóc ra nước mắt, đau khổ ở trong lòng kêu to lần nữa: Địa Cầu quá nguy hiểm! Người ngoài hành tinh cũng muốn tiếp tục tới nơi này sinh sống!

      Tiểu Đại nịnh nọt bổ nhào vào người Bối Bối: “Sếp Bối. . .”

      Bối Bối nhìn khinh bỉ: “Trong mắt có sếp Bối này ư? Có thể tìm phóng viên báo lá cải đến phá hủy kế hoạch của tôi!”

      Tiểu Đại càng nịnh nọt hơn, vịn lấy hai vai của : “Sếp Bối, xin ngài bớt giận. Người ta cũng là vì giúp ngài thôi mà! làm như vậy, ngài và Hà Di sao có thể kết hôn nhanh như vậy được? ! Ha ha. . .”

      “Làm sao biết chúng tôi nhất định kết hôn? !” Bối Bối giận dữ trừng ấy: “Căn bản là sợ rằng thiên hạ bất loạn!”

      “A. . . Sếp Bối! như vậy được, người ta lòng với ngài mà! Ngay cả Hà Di, ngài cũng có thể thu phục, người ta đối với ngài sùng bái thôi, liên miên dứt; lại như. . .”

      Tiểu Đại còn chưa xong, bị Bối Bối vỗ vào đầu.

      khóc : “Sếp Bối, ngài đánh người ta!”

      Bối Bối bĩu môi, nâng tay nhéo hai má của nàng: “Đánh là đúng! Trở về tôi cho Alice và Elian, để cho các ấy trừng phạt nội gián!”

      Tiểu Đại ┬┬_┬┬, ngồi xổm ở góc tường trồng nấm: “Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngài!”

      “Ha ha.” Ông nội ở bên cạnh uống trà, vui vẻ vô cùng.

      Xem như ông là người chiến thắng cuối cùng, có được cháu dâu, lại còn được chơi đùa vui vẻ.

      Lão Hồ Ly hổ là Lão Hồ Ly!

      Đúng lúc cánh cửa được mở ra, Văn Thư Hinh đứng ở cửa: “Jack, ông chuẩn bị bữa tối . Vừa rồi Hà Di gọi điện thoại cho tôi, lát nữa trở về. Còn ba nữa, ba cũng nghỉ ngơi lát , đều chơi cả ngày rồi! Mật Mật, cháu ở lại ăn cơm chiều !”

      “Hả? ! Hà Di trở về? !” Tiểu Đại hoảng hốt lo sợ: “Vậy cháu trước, mẹ và trai cháu chờ cháu về nhà ăn cơm chiều! Ông nội, dì, chị dâu, hẹn gặp lại!”

      xong, cũng che dấu, nhanh như chớp bỏ chạy, chạy so với con thỏ còn nhanh hơn!

      Ông Jack dạ tiếng, giúp đỡ ông nội rời .

      Bối Bối oán hận nghĩ: dù sao cũng thể chỉnh ông nội được, Mardi trốn cũng được a, về công ty xem tôi trừng trị như thế nào! Tuyệt đối để cho khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên!

      ()^))= 凸

      Tiểu Đại đến phòng khách hắt xì cái to, gãi gãi đầu, vẫn chưa biết có tình cảnh đau khổ chờ đợi !

      “Bối Bối.” Văn Thư Hinh gọi Bối Bối thất thần.

      Từ trong ảo tưởng tra tấn Tiểu Đại, ngẩng đầu lên, lễ phép gọi: “Mẹ.”

      Văn Thư Hinh cười tiếng, hỏi: “Con có muốn tham quan phòng khi còn Ha Di từng ở ? !”

      Hai mắt Bối Bối sáng ngời, gật đầu ngừng: “Muốn ạ!”

      “Vậy theo mẹ, phòng ở tầng hai.” Văn Thư Hinh tao nhã xoay người, dẫn đường về phía cầu thang.

      Bối Bối lặng lẽ theo phía sau, trong lòng nhảy nhót ngừng.

      nghiệt lúc còn có hình dáng như thế nào? !

      Có phải là tiểu nghiệt hay ? !

      Lúc còn bé thích những vật gì? !

      Phòng ở của được trang trí như thế nào? !

      . . .

      “Đến rồi!” Văn Thư Hinh đứng ở trước cánh cửa, xoay người với Bối Bối: “Nơi này chúng ta chỉ ở đây có tháng, sau đó liền theo ông nội đến nước Mĩ. Nhưng trước lúc , Hà Di cầu ông nội được tùy tiện nhúc nhích bất cứ đồ vật gì ở trong phòng. Cho nên, đồ vật và trang trí trong phòng vẫn giữ nguyên như cũ.”

      Dường như bà nhớ ra điều gì đó, cầm lấy tay Bối Bối: “Bối Bối, lần trước mẹ quên hỏi con, ba mẹ con được chôn cất ở nơi nào?”

      Bối Bối sửng sốt chút, đáp lời: “Ở trong vườn Tề Thọ ạ.”

      “Được rồi, ngày mai mẹ đến thăm bọn họ!”

      “Cái này. . . Con và Hà Di mới thăm viếng chưa lâu, mẹ cần phải vất vả xa như vậy!”

      Văn Thư Hinh chớp mắt, vuốt ve đôi tay của : “ phải thăm viếng, chính là, thăm bạn cũ. Hai mươi năm gặp, nghĩ đến lúc gặp nhau lại là dương cách xa.”

      Bạn cũ ư? !

      Hình như Tỷ Hà Di cũng từng như vậy, trong lòng Bối Bối bối rối suy đoán.

      lặng lẽ lau nước mắt ngước lên nhìn Văn Thư Hinh, muốn lại thôi: “Mẹ,. . .”

      Trước kia mẹ quen ba mẹ con sao? Mẹ chính là mẹ của tiểu ca ca sao?

      Những lời này ngăn ở trong cổ của chịu thốt ra, làm bị dằn vặt.

      Muốn xác nhận với mẹ? Hay là xác nhận với Hà Di đây? !

      Văn Thư Hinh ngẩng đầu, vẻ mặt ấm áp: “Bối Bối, ông nội đem tổ trạch làm quà gặp mặt tặng con. Nhất định con cảm thấy rất kỳ quái, vì sao mẹ có quà gặp mặt tặng cho con? ! người mẹ chồng như ta là thiếu lễ độ phải ? !”

      “Dạ, có chuyện đó đâu ạ!” Bối Bối vội trả lời, làm sao dám có ý nghĩ như vậy!

      Văn Thư Hinh cười điềm đạm: “ ra, từ rất lâu trước kia, Hà Di đem quà mẹ chuẩn bị tặng con dâu, tặng rồi. Trâm cài tóc ngọc trai đen rất hợp với con, lần đầu tiên gặp mặt con, thấy nó được cài ở đầu con, mẹ thấy con rất xinh đẹp. Bối Bối, gặp lại con, làm cho mẹ nhịn được nhớ tới mẹ của con.”

      xong, bà rưng rưng nước mắt. . .

      Bối Bối tuy rằng lanh lợi, nhưng cũng ngu ngốc, Văn Thư Hinh vừa như vậy, hiểu mọi chuyện.

      Chủ nhân của chiếc trâm cài tóc mà tiểu ca ca tặng cho , chính là mẹ chồng đại nhân đứng ở trước mặt .

      Nếu như vậy, đẳng thức được lập ra:

      Tỷ nghiệt = tiểu ca ca!

      = =

      Trong nháy mắt Bối Bối biết nên cái gì mới tốt!

      thào thể đáp lại, chỉ có thể mặc cho chính mình chìm đắm trong đống suy nghĩ hỗn độn.

      Văn Thư Hinh dừng lại, cũng giải thích, mà là đưa tay đẩy cửa ra, bật đèn đẩy vào.

      Trước khi còn : “ lát nữa Hà Di đến đây, mẹ bảo nó lên gọi con xuống ăn cơm chiều.”

      Trong phòng, đồ đạc và cách trang trí có vẻ cổ xưa, cũ kỹ.

      Rất đơn giản, cái giường, hai cái tủ ở đầu giường, bên cạnh là chiếc bàn học, màu tối, nơi nơi đều vẻ lạnh lùng, vừa nhìn cũng biết là phòng của nam giới.

      Mùa đông nên màn đêm buông xuống sớm, ngọn đèn chiếu vào mặt Bối Bối.

      nhìn thấy tủ ở đầu giường có để chiếc cốc —— chiếc cốc mà ngày xưa bọn trẻ con dùng để uống sữa!

      Vào ngày đầu mùa đông năm nào, mẹ của nằm giường bệnh nhìn thấy chiếc cốc trong tay : “Bối Bối, sau này nhất định con hạnh phúc! Mẹ thay con hẹn ước với bạch mã hoàng tử, cậu ta chăm sóc con suốt đời!”

      Lúc đó chỉ trả lời: “Mẹ, mẹ đừng trêu con nữa! Sao con phải tìm bạch mã hoàng tử? Con tìm hắc mã được sao?”

      “Ha ha, bạch mã hoàng tử của con có lẽ cũng mặc áo đen! Con là niềm kiêu ngạo lớn nhất trong cuộc đời này của mẹ, con xứng đôi với hoàng tử!”, Gương mặt của mẹ phù thũng xanh sao nhưng chứa ý cười, làm mờ đau ốm.

      Bối Bối cầm chiếc cốc trong tay, nước mắt chảy xuống chậm rãi. . .

      im lặng khóc, ngẩng đầu nhìn thấy Hà Di đến, thấy cầm chiếc cốc, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt để lộ ý cười.

      đứng ở cạnh cửa, đứng ở trong phòng.

      Hai người nhìn nhau. . .

      lúc sau, khẽ mím môi về phía , đưa tay phải ra rồi : “Đưa chiếc cốc cho , xuống ăn cơm thôi!”

      Đưa chiếc cốc cho . . .

      Đưa chiếc cốc cho . . .

      Giọng trầm ấm vang lên, trong nháy mắt, như nhớ lại tất cả quá khứ.

      Bên tai vang lên câu từng trước kia:

      “Bối Bối, tặng chiếc cốc này được ?”

      “Được, Bối Bối tặng tiểu ca ca.” Bối Bối tự chủ được thào trả lời.

      Hai mươi năm trước, tặng chiếc cốc, tương đương tặng lời hứa hẹn cả đời!

      Hai mươi năm sau, trộm của chiếc cốc, tương đương trộm cả đời của !

      “Hà Di. . .” nhào vào trong lòng ngực của , vùi đầu vào áo len ấm áp.

      “Sao trực tiếp cho em biết, chính là tiểu ca ca? !” Bối Bối ngẩng lên, ánh mắt sưng đỏ nhưng sáng lấp lánh.

      Tỷ Hà Di đưa ngón tay lau những giọt nước mắt: “ rồi mà? ! Có những bí mật chỉ có chính mình phát mới ngạc nhiên, vui mừng!”

      Bối Bối chu môi, thuận theo, đập vào vai hai cái.

      nghiệt chính là nghiệt!

      ╮(╯_╰)╭

      , có phải ngay từ lần đầu gặp mặt lập mưu tính kế em phải ?” Bối Bối vờ giận.

      nghiệt từ cao nhìn xuống: “Lúc ở nước Mỹ nhờ Hàn Triệt điều tra tư liệu về em, nhưng sau đó mới về nước, làm sao có thể nhanh như vậy tìm đến em! Ryamand mang tham gia party, ngờ em cũng ở đó, nhưng lại uống đến bất tỉnh nhân !”

      Bối Bối = = : “Kỳ lạ, vậy làm sao có thể nhận ra em?”

      cúi đầu, hơn ở bên trái cổ của : “Ở đây có nốt ruồi , hơn nữa em cũng rất nhiệt tình giới thiệu cho biết, ‘Tôi tên là Biện Bối Bối, hắc mã hoàng tử, có muốn cùng tôi uống rượu ?’ “

      Phốc. . .

      Thể diện bị quăng hết rồi, Bối Bối ORZ.

      Mỗ giống như vẫn chưa thỏa mãn, ôm lấy eo của , cười : “Em còn dựa vào rất chặt, liều mạng hất tóc khiêu khích , bằng , sao có thể nhìn thấy nốt ruồi ở cổ? ! Nhớ ? ! Nếu lúc đó, người em gặp phải là ? ! Làm sao đây? !”

      Phải dùng cách này để nhắc nhở ư? !

      Bối Bối phát giận. . .

      “Vậy ở nước Mĩ hơn hai mươi năm, có vì em mà thủ thân như ngọc ? ! Hả? !”

      xuống ăn cơm, ông nội và mẹ chờ chúng ta!”

      “Ê. . . Đừng chạy! mau, đêm đó có phải là xử nam hay ? ! Hả? !”

      “. . .”

      “Ê. . . được giở trò vô liêm sỉ. . . A, đừng. . .”

      Được rồi, về việc Tỷ nghiệt có phải là xử nam hay , chờ bọn họ kết hôn xong chúng ta lại quay lại thảo luận.

      Chúng ta chỉ cần biết rằng cặp đôi này sống hạnh phúc cả đời là được rồi!

      ~\\\\(≥▽≤) ~

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      @Nhược Vân Chào bạn,
      Bộ này là truyện sưu tầm. Bạn nên post ở Khu sưu tầm box HĐ hoàn nhé. Mình chuyển bộ này qua đúng box. Lần sau nhớ post đúng chỗ nhé. (nhắc nhở lần đầu)
      Bạn nhớ liên hệ với Mod Khu sưu tầm để đky truyện.
      Nhược Vân thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      bổ sung số chương ở tiêu đề nàng nha, và vào topic đky truyện nữa :hi:

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :