1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chạy Tình - Ức Cẩm (77C Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thần Bảo Nhi

      Thần Bảo Nhi Active Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      149
      Chương 2

      Từ khi nhận được thông báo phỏng vấn của tập đoàn Thừa Thiên, trong suốt ba ngày, Tống Dao đều chìm đắm trong trạng thái như nằm mơ cách nào thoát ra được.

      Từ lên mạng tra tư liệu, đến chuẩn bị trang phục phỏng vấn, cuộc sống của bỗng trở nên vô cùng bận rộn, đợi đến khi tỉnh giấc, ngày phỏng vấn đến.

      Lần đầu tiên phỏng vấn ở tập đoàn lớn như này, Tống Dao lựa chọn bộ quần áo bảo thủ, áo vest công sở cùng với chân váy cùng loại, vô cùng vất vả mới moi từ đáy tủ ra bộ quần áo chiến đấu này. Quanh năm giày cao gót có chút đau chân, thế nhưng nhịn.

      Về phần sơ yếu lí lịch kia, dùng kiểu chữ to nhất, khoảng cách rộng nhất, hi vọng mất mặt.

      Đánh liều phen, khéo có kỳ tích sảy ra, loại tính toàn này của Tống Dao cơ bản chẳng khác gì dùng hai đồng mua vé số mơ trúng được trăm ngàn. Nhưng mà, đây dù sao cũng là tập đoàn Thừa Thiên!

      Tống Dao từ tàu điện ngầm ra, như giun dế ngước nhìn tòa nhà của tập đoàn Thừa Thiên cao vút lên tận mây, căng thẳng và kích động thể kiềm chế mà mãnh liệt dâng lên trong lòng . Lát nữa có thể vì căng thẳng quá mà nổi lời nào hay ? Ngộ nhỡ người phỏng vấn giảng tràng dài bằng tiếng nước ngoài, chẳng phải rất mất mặt sao? giày cao gót vững, té cái làm sao bây giờ?...

      Trong đầu Tống Dao lên vô số tình cảnh lúng túng, vì khắc chế kích động muốn chạy trốn, đứng dậy, quay về phía cửa kính xe đỗ bên đường, bắt đầu tiếp thêm sức mạnh cho mình.

      “Tống Dao, mày nhất định làm được, cố lên cố lên cố lên!”

      “Ngàn vạn thể căng thẳng, phải tự tin, dũng cảm, ưỡn ngực ngẩng đầu, phải coi những người phỏng vấn kia đều là dưa hấu!”

      “Tống Dao mày coi như là tìm vận may , chừng mèo mù vớ phải cá rán, mày có thể tiến vào công ty!”

      “Ngày mai phải nộp tiền thuê nhà, cho nên mày phải cố gắng!”



      tự thôi miên mình gần năm phút, cuối cùng, cửa kính bóng loáng của chiếc xe Lamborghini chậm rãi hạ xuống, người trong xe chưa kịp gì, Tống Dao hét lên tiếng đầy sợ hãi, chạy bắn như bị điện giật, giẫm giày cao gót chạy như bay thoát khỏi trường.

      Nhìn bóng dáng như chú thỏ bị hoảng hốt chạy trối chết, khuôn mặt dưới kính râm của Quý Thừa Xuyên loé lên tia cân nhắc.

      Mới vừa rồi còn phải dũng cảm mà đụng phải chút chuyện sợ tè ra quần, lời của phụ nữ đúng là thể tin!

      vừa gọi tên mình là gì nhỉ, Tống Dao? Tên nghe có chút quen thuộc.

      “Trưởng phòng Lưu.” Suy nghĩ chút, Quý Thừa Xuyên gọi điện thoại cho trưởng phòng nhân .

      “Ngài có dặn dò gì sao, Quý tổng?”

      “Lần trước tôi tiện tay rút trúng bản sơ yếu lí lịch của ai, tên là gì?”

      “Là , tên Tống Dao.” Trưởng phòng Lưu đối với chuyện sơ yếu lý lịch này vẫn còn ấn tượng.

      “Vị trí kia của thư ký Kim để ta làm .”

      “Nhưng mà Quý tổng, Tống Dao này bằng cấp thực ...” Trưởng phòng Lưu mạnh mẽ nuốt bốn chữ vô cùng thê thảm kia xuống.

      “Ông có biết nhân tài quan trọng nhất là cái gì ?” Đầu bên kia Quý Thừa Xuyên nhanh chậm hỏi.

      “... Sáng tạo?” Trưởng phòng Lưu thử trả lời.

      “Sai.”

      “Lẽ nào là... vẻ bề ngoài?” Lão Lưu thẹn thùng, Quý tổng thưởng thức cũng là “Đặc biệt”.

      “Là vận may.”

      xong câu đó, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng tút tút, chỉ còn mình trưởng phòng Lưu ở trong gió lặng yên.

      Vận may a vận may, vận may của Tống Dao này đúng là tốt đến nghịch thiên!

      Tống Dao hoàn toàn biết mình giải quyết được nỗi lo, còn bận than thở hôm nay sao mà xui xẻo quá.

      yên lành tự nhiên từ trong xe xuất ra người, làm sợ chạy đường đến trẹo chân, khập khễnh tham gia phỏng vấn, chỉ hình tượng trở thành con số , lại trả lời phỏng vấn lung ta lung tung. Lúc ra, ngay cả chính cũng cảm thấy như thế rồi mà vẫn trúng tuyển chắc giám khảo chỉ là người mù, còn là cái người điếc, kẻ ngu si.

      tóm lại câu: Đừng nằm mơ!

      Nhưng mà chuyện này phải là xui xẻo nhất, xui xẻo nhất chính là hôm nay có trăm người tham gia phỏng vấn, Tống Dao bất hạnh đứng thứ chín mươi chín, chờ phỏng vấn xong khập khiễnh ra ngoài, trời cũng tối rồi.

      Thành phố về đêm đèn sáng rực rỡ, thành phố này là trung tâm của ồn ào huyên náo, người bên ngoài vui sướng so với Tống Dao thê thảm tạo nên đôi lập vô cùng ràng.

      vui, đau chân, đói bụng... biết mình chạm mạch chỗ nào mà lại phát điên như thế nữa, biết thích hợp công ty đó mà còn muốn đâm đầu vào, biết thể tiến vào còn nhất định đến góp vui, biết sắp nộp tiền thuê nhà còn lãng phí năm đồng tiền vé xe!

      Càng nghĩ càng uất ức, nước mắt nhịn được rơi xuống, lập tức tìm góc người để lau nó, cái bụng lại đói đến ục ục reo lên.

      “Cậu sao chứ?” Phía sau bỗng nhiên phát ra thanh hỏi thăm.

      Tống Dao vội vàng lau nước mắt nước mũi quay đầu lại, nhìn thấy chàng trai mặc âu phục giày da biết đứng sau từ khi nào, chênh lệch tuổi lắm, đeo cặp kính cận, mi thanh mục tú, hào hoa phong nhã.

      “... Cậu là?” Tống Dao vẻ mặt dò hỏi.

      Nam thanh niên lập tức đỏ mặt, vội vàng lấy tấm bảng từ trong túi ra, giải thích: “ đừng hiểu lầm, tôi phải người xấu, tôi cũng là người tham gia phỏng vấn, bạn số 99, tôi số 100, tin có thể kiểm tra.”

      Tống Dao lúc này mới phản ứng được, nhìn mã số trong tay chàng trai so với còn thảm hơn, trong lòng thoáng được an ủi chút: “Cậu có chuyện gì ?”

      “Tôi có chuyện gì, chỉ là nghĩ tâm trạng của cậu tốt, muốn... Muốn an ủi chút, ra tôi cũng biểu tốt lắm, bí mật cho bạn biết thực ra tôi có chứng sợ hãi thi cử, mãi mới khá hơn được...”

      người xa lạ vì muốn an ủi mà tự kể tâm của mình ra, điều này làm cho Tống Dao cảm thấy rất xúc động: “Cảm ơn cậu, tôi tên Tống Dao, còn cậu?”

      Chàng trai mặt ửng hồng: “Tôi tên...”

      “Píp… píp…”

      Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe, cắt ngang cuộc chuyện của hai người, Tống Dao quay đầu nhìn lại, má ơi, đây phải là chiếc xe Lamborghini chết tiệt kia sao?

      “Tôi họ Chu...”

      “Cậu Chu, tôi trước, chúc cậu phỏng vấn thành công!” Lấy tốc độ nhanh nhất xong câu đó, Tống Dao cảm thấy chân đau nữa, bụng cũng đói nữa, tâm trạng cũng tồi tệ nữa, chạy về phía tàu điện ngầm nhanh chóng chui vào trong.

      “Tôi phải họ Chu, tôi họ Chư Cát...” Chàng trai đáng thương đơn độc đứng tại chỗ, cúi đầu ủ rũ, tự lẩm bẩm.

      “Xảy ra chuyện gì sao?” Bên này, chính là trưởng phòng Lưu báo cáo kết quả phỏng vấn cho Quý Thừa Xuyên, bỗng nhiên nghe được đầu bên kia truyền đến hai tiếng còi xe, sợ hết hồn.

      có gì, chỉ là nhìn thấy thỏ con.” Đầu bên kia điện thoại hời hợt .

      “Thỏ?” Trưởng phòng Lưu lần thứ hai trong ngày cảm thấy ngổn ngang, từ lúc nào mà thành phố này có thỏ ở đầu đường vậy? phải là mắt Quý tổng có vấn đề chứ?

      “Chắc là kẻ đầu óc có vấn đề!” Ngồi tàu điện ngầm Tống Dao dần dần lấy lại tinh thần giữa kinh sợ, nhớ lại ngày hôm nay ngẫu nhiên gặp Lamborghini hai lần, đáy lòng thầm đánh giá người ngồi trong xe.
      Last edited by a moderator: 20/11/15

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      tội nghiệp mèo con chưa kịp làm quên với thỏa nhỏ đã bị sói giết từ trong trứng nước........:061:

    3. Yen Than

      Yen Than New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      4
      ôi sau bao nhiêu cố gắng ta cũng đăng ký được nick vào diễn đàn, vì thích truyện này nên ta quyết tâm đăng ký bằng được để cmt, cố gắng post truyện đều nhé bạn!
      OrchidsPhamChó Điên thích bài này.

    4. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @Thần Bảo Nhi em chơi chữ đen được , chị cung thích màu hồng lắm mà mắt cận hơn 10 do065 ,nhìn cái pic hơi khó đọc :062:
      susu, quỳnhpinkyOrchidsPham thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      số lý do nên Thần Bảo Nhi làm tiếp truyện này nữa.
      Truyện tuyển được editor mới và ra chương tiếp sớm thôi ạ:yoyo63::yoyo63::yoyo63:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :