1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chạy Tình - Ức Cẩm (77C Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      @Reine Dunkeln đăng nốt truyện này và nhớ làm pic giúp mình nhé... tháo pic khi ebook public :)

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 71
      Tối hôm đó, Tống Dao ngủ cực kỳ ngon, tỉnh lại trời sáng, vì say rượu, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở mắt ra muốn xem Tiểu long nữ ở bên cạnh tỉnh chưa. Nào ngờ, vừa mở mắt liền cảm thấy có gì đúng, sợ tới mức suýt chút nữa cầm được tiểu ra.

      Cái giường đơn này có màu sắc đúng, vị trí cửa sổ cũng ổn, bức tranh trong phòng cũng có gì đó được… Mẹ nó, mình ở đâu đây?!

      say xỉn đêm, tỉnh lại thấy mình nằm giường căn phòng xa lạ, điều này rất đáng sợ! Tống Dao vội vã cúi đầu kiểm tra quần áo người, vẫn là bộ đồ tối qua mặc, ngoài vài chỗ bị bẩn dường như bị ai động vào, thoáng thở phào nhõm.

      Cảm tạ trời đất, uống say bị mất lý trí!

      Nhưng nơi đây rốt cuộc là ở đâu? Có vẻ giống khách sạn, tựa hồ là căn phòng của ai đó? Là của ai nhỉ? Tại sao mình lại ở nơi này?

      Tống Dao cố gắng hồi tưởng chuyện ngày hôm qua, chỉ nhớ mình và Tiểu long nữ cùng ăn đồ nướng, uống rất nhiều bia, hai người chao đảo đường về…

      Trình Tường!

      nhớ tới tên cặn bã đó, trong chốc lát lòng đầy căm phẫn, tên khốn kia vẫn còn mặt mũi cầu xin Tiểu long nữ tha thứ cho ta, loại người này nên bắt ta từ từ nhặt phân!

      đúng, sau đó Trình Tường có vẻ như nổi giận, dường như phát điên muốn đuổi theo đánh bọn họ… Chẳng lẽ Tiểu long nữ gặp nguy hiểm rồi?

      vốn nhớ chuyện xảy ra sau đó, nên lo lắng muốn chết, vội vã tìm điện thoại định gọi điện cho Tiểu long nữ. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng động , Tống Dao sợ tới mức dừng lại động tác tay.

      Có người ở bên ngoài?

      Giờ phút này, rốt cuộc cũng bắt đầu suy xét tình cảnh trước mắt của mình, phải biết mình tột cùng ở nơi nào, tại sao ở chỗ này, ai đưa tới hay sao?

      Mang theo những câu nghi vấn này, Tống Dao bật dậy từ giường, rón rén đẩy cửa ra ngoài, tìm kiếm đáp án để giải tỏa nỗi nghi ngờ trong lòng. Nào ngờ vừa được hai bước, sợ ngây người bởi cảnh tượng trước mắt.

      Lúc này, bên ngoài phòng khách rộng lớn, trình diễn tiết mục phù hợp với độ tuổi thiếu nhi.

      nam nữ, quấn quýt rời.

      Chiếc váy của người phụ nữ bị cởi bỏ, lộ ra áo lót màu đen gợi cảm bên trong, dáng người cao gầy, lồi lõm ràng. Caravat của người đàn ông đeo cổ và khuy áo sơ mi bị cởi bung, lộ ra đường cong cơ bắp ràng.

      Hai người này giống như đói khát nhiều năm, chút lại chút, vốn chú ý đến Tống Dao ở bên cạnh sợ ngây người, hôn nhau đến quên hết tất cả.

      Tống Dao ngây ngốc vài giây, người đàn ông kia dùng tay giữ lấy vòng eo người phụ nữ, đặt cả người lên bàn, cùng lúc đó, người phụ nữ cũng nhanh chóng cởi bỏ áo sơ mi của người đàn ông, lộ ra móng tay được sơn màu đỏ tươi, lấy xuống kính mắt vướng víu mặt người đàn ông.

      Kính mắt?!

      Cuối cùng Tống Dao cũng lấy lại tinh thần sau chi tiết này, nghẹn ngào gọi: “Khương Nam Hiên?”

      vừa lên tiếng hai người đồng thời ngừng động tác, đồng loạt nhìn về phía . Lần này, Tống Dao chỉ đơn thuần bị kinh ngạc mà thực kinh hãi rồi!

      Đơn giản là trông thấy gương mặt quen thuộc bên cạnh người đàn ông ấy: “Song Song!”

      Ai đó đến đây cho biết tại sao hai người kia ở bên nhau vậy? Làm sao có thể!

      Tống Dao sống đến nay hai mươi lăm năm, chưa bao giờ trải qua buổi sáng tràn đầy chấn động như ngày hôm nay.

      Ban đầu, khi nhận ra mình tỉnh lại chiếc giường xa lạ, khiến sợ gần chết, lại nhớ tới cảnh Trình Tường rượt đánh Tiểu long nữ tối qua, trong lòng vẫn còn khiếp sợ, cuối cùng chính mắt thấy người bạn tốt chơi thân với mình từ đến lớn cùng với bạn thân của Quý Thừa Xuyên giữa ban ngày ban mặt trình diễn những động tác giới hạn độ tuổi người xem.

      Mẹ nó, phải nằm mơ chứ?

      Tống Dao cảm thấy thế giới quan hình thành hai mươi lăm năm của mình đều sụp đổ mất, sững sờ ngồi xuống ghế sofa.

      Lúc này Thẩm Song Song mặc lại quần áo tử tế tới, chiếc váy của bị xé rách từ lâu, lúc này người mặc chiếc áo sơ mi của Khương Nam Hiên, dáng người xinh đẹp như như bên dưới chiếc áo sơ mi rộng lớn, ngay cả phái nữ ngắm nhìn cặp chân dài ấy cũng muốn phạm tội.

      Thẩm Song Song hình như chút bận tâm đến bộ đồ mình mặc, thoải mái ngồi bên cạnh Tống Dao, hỏi: “ sao chứ, nghe tối qua cậu uống say?”

      có… có gì…” Tống Dao lắc đầu, vẫn tự chủ được mà đắm chìm trong đổ vỡ của thế giới quan.

      “Uống sữa bò ?” Thẩm Song Song đưa sang ly sữa bò nóng nổi trong tay.

      Tống Dao cầm lấy, nhìn chằm chằm vào ly sữa hồi lâu, hai mắt chợt trợn to, rốt cuộc cũng tỉnh táo, bận tâm đến ly sữa bò trong tay Thẩm Song Song, nắm lấy hai vai mà giật giật: “Song Song, mau cho tớ biết đây là mơ , tớ nằm mơ, tớ nhất định nằm mơ thôi đúng ?”

      Do vai bị run run nên sữa bò vung vãi đầy đất, Thẩm Song Song thể nhịn nổi mà rống lên: “Tống Dao, dừng tay, cậu dừng tay lại cho tớ!”

      Tống Dao dừng động tác tay, thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Thẩm Song Song.

      Song Song đặt ly sữa bò bàn trà, rút khăn tay tao nhã lau lau sữa dính tay, sau đó mới ngẩng đầu, nhanh chậm : “Cậu nằm mơ, đây là nhà của Nam Hiên, mà quan hệ giữa tớ và ta, giống như những gì cậu chứng kiến, chúng tớ là cặp.”

      “…” Thẩm Song Song thẳng thắn như vậy, Tống Dao cả kinh nên lời.

      Ngay lúc Tống Dao khiếp sợ thôi, Khương Nam Hiên cũng thay quần áo xong ra, mắt kính cũng đeo lên, áo sơ mi cũng cài nút xong xuôi, cổ áo còn chừa lại hai nút cài, đeo caravat, lộ ra vẻ sạch gọn, hầu kết ràng.

      cũng đứng, mà thẳng đến ngồi xuống bên người Thẩm Song Song, cánh tay của rất tự nhiên đặt eo của ấy, mắt nhìn Tống Dao, quay đầu lại thân mật hỏi Song Song: “ rồi?”

      chúng ta là cặp.” Thẩm Song Song rất tự nhiên trả lời.

      “Chúng ta quen nhau.” Khương Nam Hiên sửa lại lời , trong ánh mắt hình như có chút bất đắc dĩ.

      “Ai đồng ý quen hả? Quan hệ của chúng ta có thể gọi là theo nhu cầu thôi, đừng ở đó mà tự mình đa tình.” Thẩm Song Song liếc xéo cái, đôi mắt xinh đẹp mảy may động tâm với chàng mỹ nam trước mắt.

      Phản ứng của khiến cho Khương Nam Hiên cảm thấy hơi thất bại, nhưng mặt dày : “Làm sao có thể gọi là tự mình đa tình chứ, ràng em đáp lại rất kịch liệt mà?”

      Thẩm Song Song mặt lạnh : “Nam nữ hoan ái thôi mà, đừng hiểu lầm.”

      “Nam nữ hoan ái chẳng lẽ phải vì ?” Khương Nam Hiên vặn hỏi.

      “Bánh của vợ lẽ nào bên trong có vợ?”

      “…”

      “Đủ rồi!” Tống Dao bị xem như khí rốt cuộc thể nhịn được mà lên tiếng, ngăn cản hai người biết chút lịch này chuyện với nhau, cả giận , “Hai người cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao hai người ở bên nhau, vì cái gì mà tôi biết?”

      “Chúng tớ ở bên nhau.” Thẩm Song Song thản nhiên .

      “Bọn ở bên nhau, chỉ là cho em biết thôi.” Khương Nam Hiên giải thích.

      Thẩm Song Song: “ ở bên nhau!”

      Khương Nam Hiên: “Ở bên nhau!”

      Thẩm Song Song: “ ở bên nhau!”

      Khương Nam Hiên: “Ở bên nhau!”

      Thẩm Song Song: “ ở…”

      “Dừng!!!” Tống Dao phát điên, hồi lâu vẫn có người nào giải đáp vấn đề của , vì sao? Vì sao?

      Cuối cùng, Tống Dao vẫn moi được thông tin hữu ích gì từ hai kẻ nam nữ chỉ lo cãi nhau, chỉ biết bọn họ là cặp, thậm chí còn nhiều hơn là cặp.

      Nhưng ngược lại hỏi ra được tại sao mình lại ở chỗ này, đại khái là sau khi rời khỏi biệt thự Quý gia, Quý Thừa Xuyên rất lo lắng, vì vậy phái Khương Nam Hiên theo sau , thấy gặp nguy hiểm, tổng giám đốc đại nhân lập tức cử người xông ra, mang về nhà chăm sóc.

      Toàn bộ câu chuyện có vẻ logic, khi nghe xong hình như có vấn đề gì, nhưng cẩn thận suy xét, Tống Dao thể bình tĩnh nổi.

      Tham muốn giữ lấy của tổng giám đốc đại nhân mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể yên tâm để cho Khương Nam Hiên mình đón về nhà được, luôn cảm thấy có số việc trong đó mà biết, là chuyện gì nhỉ?

      Tống Dao càng nghĩ càng thấy đau đầu, Khương Nam Hiên vẫn ngậm miệng thêm, chỉ ngừng tẩy não : “ trai cứu em mạng, em báo đáp chút có vấn đề gì chứ? Chuyện Song Song giao cho em, nhất thiết phải làm cho em ấy theo …”

      Mẹ nó! đủ rồi đấy!
      Last edited: 5/2/16

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 72

      Tống Dao ở nhà Khương Nam Hiên vài ngày, vì Thẩm Song Song vẫn chịu , nên cũng phải ở lại.

      Nhân lúc đó, gọi điện thoại cho Tiểu long nữ, biết được đêm hôm đó có đồng nghiệp đứng ra cứu ấy, mà Trình Tường cũng bị cảnh sát Hoàng bắt , ta chỉ khai ra bản thân lừa gạt bạn 20 vạn, mà cũng tự thú tội lừa gạt những người phụ nữ khác.

      Lúc đó, Tiểu long nữ mới biết, ban đầu khi Trình Tường nhận ra có thể được bao ăn mà phải làm, nên ta dứt khoát chọn làm trai bao, dùng đủ loại thân phận, lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt những người phụ nữ dạ cả tin, ta dính líu đến vụ án có số tiền vượt mức trăm vạn, tạo thành tội lừa dối nghiêm trọng, vào tù là chuyện chắc chắn.

      làm phải chết!”

      Đây là lời bình luận sau cùng mà Tiểu long nữ dành cho người bạn trai chung sống bảy năm của mình. Lúc bắt đầu cực kỳ đau khổ, đến bây giờ bình thản như , cuộc sống của Tiểu long nữ như trải qua cơn sóng lớn mà có bước ngoặc mới, tầm nhìn mở rộng, con người cũng trở thành hơn rất nhiều.

      “Dao Dao, cảm ơn cậu động viên tớ, nếu phải có cậu tớ chắc chắn dám tố cáo ta!” Tiểu long nữ cảm kích , “Làm việc nhiều năm như thế, cậu là người tốt nhất tớ gặp, hy vọng cậu và Quý tổng sớm ngày tu thành chính quả, tớ thấy ngài ấy lòng thích cậu.”

      Đối mặt với lời chúc phúc của Tiểu long nữ, trong thời gian ngắn, Tống Dao biết nên đối đáp thế nào.

      “Tớ đấy, tuy tính tình của Quý tổng được tốt lắm, nhưng là người cực kỳ chính trực, trong công ty cả trai lẫn đều mơ ước ngài, mà tất cả họ đều “chết” dưới móng vuốt của ngài, chỉ có cậu ngoan cường sống sót.”

      Tống Dao: “…”

      “Đương nhiên tớ có ý cậu ao ước ngài, nhìn thôi cũng biết ngài ấy ao ước cậu, cậu tốt bụng như vậy, nếu tớ là người đàn ông cũng ngấp nghé cậu. Trải qua nhiều chuyện như vậy, tớ suy nghĩ thấu đáo, làm người nhất định phải dám dám hận, đối với người cậu, nên dùng cước đá văng ta chút do dự, nhưng đối với người cậu, cậu vẫn nên nắm chặt, ngàn vạn lần đừng do dự, thôi phải hối hận đấy.”

      Rời khỏi Quý Thừa Xuyên làm cho hối hận ư? Tống Dao nhớ lại từng khoảng thời gian mà bọn họ bên nhau, đáp án hiển nhiên là hối hận rồi.

      Những ngày qua, nhớ điên cuồng, cứ nghĩ biết là bệnh tình của khỏi chưa? Chuyện ở công ty xử lý ổn thỏa chưa? Vì sao liên lạc với mình? Chẳng biết lúc nào mà quấn quýt lấy mình? Thậm chí còn nghĩ mình có nên chủ động liên lạc với hay , tiếng cảm ơn gì đấy.

      Nhưng khi Tống Dao cầm lòng được, lao thẳng đến tập đoàn mà Quý Thừa Xuyên giao cho Khương Nam Hiên quản lý, hạ quyết định long trời lở đất, làm cho cả tập đoàn Thừa Thiên bị rung chuyển trước nay chưa từng có.

      bỗng nhiên tuyên bố với bên ngoài, ủy thác cho người em trai cùng cha khác mẹ với mình là Quý Thiên Dương tạm thời đảm nhiệm chức tổng giám đốc của tập đoàn, thay quản lý hết mọi việc, cho đến khi bệnh tình khỏi hẳn mới thôi.

      Đây là quyết định điên cuồng cỡ nào, tuy Trung Quốc có câu ngạn ngữ gọi là “phù sa nên chảy ruộng ngoài”, nhưng với tư cách là người thừa kế lớn nhất của tập đoàn, lời của Quý Thừa Xuyên hiển nhiên hợp lý.

      Với , Quý Thiên Dương mặc dù là em trai cùng khác mẹ, nhưng cùng là kẻ địch tranh đoạt quyền thừa kế lớn nhất.

      Trong những năm nay, Quý Lai An bệnh nặng ở nước ngoài, nghiệp vụ của tập đoàn vẫn luôn do người con trai trưởng Quý Thừa Xuyên toàn quyền phụ trách, từ khi còn là thanh niên mới ra đời vẫn luôn kiên trì cho đến nay, Quý Thừa Xuyên dựa vào khả năng lãnh đạo xuất sắc của mình, từng bước củng cố địa vị cao cao tại thượng của mình ở tập đoàn Thừa Thiên.

      Nhưng, bất luận ở vị trí nào cũng đều khó có thể ở mãi chỗ đó thiên thu muôn đời, đứng càng cao càng cần phải cẩn trọng chú ý, cẩn thận từng bước, thể để cho kẻ uy hiếp đến địa vị của mình xuất .

      Quý Thiên Dương chính là uy hiếp lớn nhất đối với địa vị của !

      ai hiểu vì sao mà Quý Thừa Xuyên hạ quyết định này, để cho cho người có đủ sức uy hiếp đến quyền thừa kế của bản thân mà thay thế chính mình, chẳng lẽ sợ chim tu hú chiếm tổ và thức ăn của chim sẻ? Trừ phi có lý do vạn bất đắc dĩ nào đó, đó là lý do gì nhỉ?

      Mọi người rối rít suy đoán, mọi chú ý đến tập trung vào việc Quý Thừa Xuyên vẫn luôn giấu giếm tình trạng bệnh tình của mình, rất nhiều kênh truyền thông viết bài về chủ đề này, trong đó báo lá cải Đại Chủy Bạo Báo trong những nơi có phép tắc nhất, thậm chí còn cố tình đặt trang bìa tên là: “10 phỏng đoán về bệnh tình của Quý Thừa Xuyên”.

      Bệnh tình của Quý Thừa Xuyên được tờ báo này tiến hành phân tích chuyên sâu, phỏng vấn người biết chuyện ở khắp mọi nơi, phân tích mối quan hệ của hai em nhà họ Quý, hơn nữa bọn họ còn nghiên cứu tình sử ngoắt ngoéo của Quý Lai An, so sánh với lịch sử của ông, người ta nhận ra rằng có số việc tương đồng, cuối cùng còn kết luận câu giật gân:

      Có thể là do vụ ám sát lần này, Quý Thừa Xuyên bị bóng ma tâm lý, từ nay về sau bỏ mặc hết thảy, noi gương theo bố , hề nhúng tay vào nghiệp vụ của tập đoàn nữa, mà yên tâm dưỡng bệnh.

      Tờ báo vừa được phát hành, lập tức nổi lên sóng to gió lớn, công chúng vốn rất hiếu kỳ về bệnh tình của Quý Thừa Xuyên, mà Đại Chủy Bạo Báo phân tích chút kiêng dè, dư luận càng ầm ĩ.

      Trong công ty, các thành viên của hội đồng quản trị vốn còn giữ thái độ hoài nghi đối với bệnh tình của Quý Thừa Xuyên, hôm nay cũng cảm thấy khiếp sợ trước quyết định kinh tâm động phách ấy của , lén lút thực hàng loạt các động thái lớn.

      Những thành viên trong hội đồng quản trị có dã tâm từ lúc Quý Thừa Xuyên lên điều hành, lén lút mở rộng thế lực của mình, chỉ vì e dè uy phong của Quý Thừa Xuyên, bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ. Hôm nay vừa hay Quý Thừa Xuyên bị thương nặng, giao tập đoàn cho Quý Thiên Dương quản lý ngay cả cái rắm cũng hiểu, lần lượt đổi mới, đây phải là thời cơ tốt nhất để đục nước béo cò sao?

      Gió thổi báo giông tố sắp đến, bề ngoài tĩnh lăng nhưng trong nội bộ tập đoàn Thừa Thiên dậy sóng mãnh liệt, hết sức căng thẳng.

      Tống Dao hiển nhiên tin bài báo của Đại Chủy Bạo Báo, lúc rời khỏi Quý Thừa Xuyên còn ung dung bình thản, giữ vững tư thế hiên ngang giữa trời đất, làm sao chưa đầy nửa tháng lại có bóng ma tâm lý yếu đuối đó được?

      Nhưng đồng thời cảm thấy , quan hệ của Quý Thừa Xuyên và Quý Thiên Dương như nước với lửa khó hòa hợp, làm sao có thể chắp tay chuyển nhượng công ty cho người em trai đây?

      mưu gì trong đó sao? Hay bệnh tình của Quý Thừa Xuyên thực tái phát?

      xem tin tức buổi họp báo, Quý Thiên Dương mặc bộ âu phục, khác hoàn toàn hình tượng côn đồ trước kia, Tống Dao cảm thấy phiền muộn, tiếp tục tìm kiếm tin tức về bệnh tình của Quý Thừa Xuyên mạng, hy vọng có thể tìm được mốt ít thông tin có ích.

      Kết quả có thể dự đoán, tin tức mạng còn loạn hơn, thậm chí họ còn tự xưng là chuyên gia y học mà tiến hành phân tích, ung thư tuyến tụy có tính di truyền, có lẽ Quý Thừa Xuyên kiểm tra ra mình mắc phải cùng chứng bệnh với người bố, cho nên mới đành bất đắc dĩ giao công ty cho người em của mình.

      Ung thư?!

      Tống Dao giật cả mình, rốt cuộc cũng kiềm được nỗi lo lắng trong lòng, mặt dày mày dạn tìm Khương Nam Hiên để nghe ngóng tình hình gần đây của Quý Thừa Xuyên.

      Lúc đó, Khương Nam Hiên gấp gáp làm bữa sáng tình trong phòng bếp để lấy lòng Thẩm Song Song, vừa thấy Tống Dao lén lút vào, nhịn được khoác tay: “ ra ngoài, ra ngoài, đừng vướng tay vướng chân đây.”

      rể…” Vì Quý Thừa Xuyên, Tống Dao cũng bất chấp tất cả, mặt dày lôi kéo làm thân với Khương Nam Hiên.

      rể? Loại xưng hô êm ái này làm cho Khương Nam Hiên thỏa mãn híp hai mắt dưới cặp kính lại, vui vẻ : “Tìm có chuyện gì, em vợ.”

      Em vợ cái đầu ! Tống Dao lặng lẽ phỉ nhổ trong lòng, mặt nở nụ cười, hỏi: “ rể, gần đây rất rảnh rỗi hả? cần phải đến công ty à?”

      làm sao?” Khương Nam Hiên xoay trở chiếc chảo chiên trứng,, “Tổng giám đốc vắng mặt, trợ lý tổng giám đốc còn làm được cái gì?”

      “Quý tổng về công ty sao?” Tống Dao nương theo chủ đề mà thăm dò.

      “Em đọc tin tức à?” Khương Nam Hiên làm ra vẻ kinh ngạc, “ giờ công ty giao cho Thiên Dương tiếp quản, tạm thời Thừa Xuyên về công ty nữa.”

      ấy có chuyện gì sao?” Tống Dao nhịn được, hỏi thẳng.

      Thấy cuối cùng cũng vào chủ đề chính, Khương Nam Hiên tắt lửa, quay người dí dỏm : “ ấy? Em muốn ám chỉ Thừa Xuyên, hay là Thiên Dương?”

      Mình quản chuyện khỉ gió của Quý Thiên Dương làm gì chứ! Tống Dao biết Khương Nam Hiên cố ý làm khó xử, vì vội vã muốn biết tin tức của Quý Thừa Xuyên, đành phải đỏ mặt thấp giọng : “Vết thương của Quý tổng… vẫn chưa khỏi sao?”

      “So với người cũ, xem ra em vẫn tương đối thích người tại hơn nhỉ.” Khương Nam Hiên ra kết luận.

      đừng hươu vượn!” Tống Dao buồn bực xấu hổ, “Em và Quý Thiên Dương chỉ là bạn học cấp 3, có dính dáng gì với nhau, tin có thể hỏi Song Song!”

      “Vậy em và Thừa Xuyên có quan hệ phải ?”

      “…” muốn giết người mà! Kiềm chế nỗi xúc động muốn bóp chết Khương Nam Hiên nghìn lần, Tống Dao nịnh nọt ngẩng đầu, dịu dàng : “ rể…”

      Chiêu này có lực sát thương quá lớn, kèm theo vòng hào quang màu hồng, Khương Nam Hiên mềm nhũn ngay tại chỗ, cố nén vui sướng dâng trào, nghiêm mặt : “Chuyện của Quý Thừa Xuyên, em đừng hỏi , làm mấy ngày, em muốn hỏi gì tìm cậu ta mà hỏi.”

      Chẳng khác nào nãy giờ tốn công vô ích sao, sắc mặt Tống Dao hơi tái.

      “Nhưng mà với tư cách là rể của em, có thể tiết lộ cho em chút thông tin hữu ích.” bỗng đổi giọng, ra vẻ thần bí , “Xế chiều hôm nay, Thừa Xuyên phải bệnh viên tái khám lát, em có thể gặp cậu ta mà hỏi, nhưng mà thông tin này là chuyện cơ mật, em phải giữa bí mật đấy.”

      Thậm chí ngay đến tái khám cũng là chuyện cơ mật, xem ra bệnh tình của Quý Thừa Xuyên quả thực hề lạc quan, Tống Dao càng thêm lo lắng, lập tức quyết định chạy đến bệnh viện dò xét đến cùng.
      Last edited: 5/2/16

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 73
      Biết được Quý Thừa Xuyên phải đến bệnh viện tái khám, xế chiều hôm đó, Tống Dao liền chuẩn bị đầy đủ đồ dùng để cải trang, nào là đeo kính mát, bịt khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, lén lén lút lút đến bệnh viện.

      ăn mặc như vậy quanh quẩn ở trước cửa bệnh viện hồi lâu, người ngoài tò mò liếc mắt nhìn xem, ngau cả chú bảo vệ của bệnh viện cũng chú ý đến , chạy tới hỏi: “ à, cháu đến khám bệnh phải ?”

      “Vâng…” Tống Dao gật đầu.

      Chú bảo vệ bừng tỉnh ngộ: “Cháu đến khám bệnh lậu, đúng ?” thanh của chú quá lớn, khiến cho mọi người xung quanh che miệng cười trộm.

      Nếu có khẩu trang che lại, Tống Dao hận thể tìm cái lỗ chui xuống, vội vã khoác tay: “, phải… Cháu đến đây tìm người…”

      “Cháu cần phải giải thích đâu.” Chú bụng to khoác tay, “Bệnh lậu cũng là bệnh, rất bình thường, hơn nữa gần đây, bệnh viện của bọn chú có khoa bệnh lậu rất nổi danh, mỗi ngày đều có rất nhiều người như cháu nghe tiếng tăm mà đến, đối mặt với căn bệnh này, đừng cảm thấy xấu hổ, nhất định phải tích cực tiếp nhận trị liệu…”

      Ông chú liến thoắng ngừng, thuộc nằm lòng bài giới thiệu bệnh viện vốn nổi tiếng nhất là khoa bệnh lậu, Tống Dao quýnh quáng sắp khóc. Đúng lúc này, bóng người cao lớn lách qua, đứng bên người Tống Dao, cánh tay dài duỗi ra, ôm chặt bờ vai của .

      Tuy nhiên, người đến cũng bịt khẩu trang, đeo kính mát, che đậy đầy đủ, nhưng Tống Dao chỉ liếc mắt cái liền nhận ra là… Quý Thừa Xuyên!

      hơi kích động, cũng có chút hồi hộp, cả người cứng đờ tại chỗ, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, thanh sống động.

      “Ồ, hai người cùng nhau sao?” Chú nửa, chợt nhận ra bên cạnh đến khám bệnh lậu xuất thêm người, bừng tỉnh thêm lần nữa, “Hai người đến khám xem có bị vô sinh hay khôngấy à? Hai người tìm đúng nơi rồi, bệnh viện bọn chú những chữa được bệnh vô sinh mà còn chữa được bệnh lậu, đảm bảo hai người chữa xong là có thể sinh con!”

      Khóe miệng Tống Dao bên trong khẩu trang bất giác run rẩy, rốt cuộc thể chịu đựng nổi nắm lấy tay của Quý Thừa Xuyên, chạy ra ngoài bệnh viện như điên.

      Hai người chạy rất lâu, thẳng đến bãi đỗ xe, Tống Dao mới dừng lại, xoay người thở hổn hển.

      Thở gấp trong chốc lát, bỗng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, vết thương của Quý Thừa Xuyên chưa khỏi, chạy hồi như vậy có sao ?

      vội vã quay đầu xem xét, trông thấy Quý Thừa Xuyên ôm bụng biết làm gì, lập tức hoảng sợ, tranh thủ tiến lên tháo khẩu trang, kính mát của , nâng gương mặt tuấn tú ấy lên rồi quan sát tỉ mỉ từ xuống dưới, ngắm nghía bên trái bên phải mấy lượt: “ làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”

      Quý Thừa Xuyên vốn nghẹn cười đến nội thương, trông thấy bộ dạng Tống Dao như thế này, trong lòng liền mềm mại, khẽ : “ muốn hôn em.”

      xong, chờ Tống Dao kịp thời phản ứng, nhanh chóng tháo khẩu trang, kính mát của , hôn lên đôi môi khát vọng từ lâu.

      Đây là nụ hôn đầu kể từ khi bọn họ gặp lại, tuy chỉ xa nhau vài ngày, nhưng trong nụ hôn chứa đựng nỗi nhớ mong của Quý Thừa Xuyên vượt qua khỏi tưởng tượng của Tống Dao.

      Qua hồi kinh ngạc, Tống Dao lấy lại tinh thần, khóe mắt hơi ẩm ướt, rốt cuộc cũng thể kiềm chế được nỗi nhớ nhung trong lòng, bèn nhón chân lên, vươn tay vòng qua ôm chặt lấy cổ .

      đáp lại nụ hôn của Quý Thừa Xuyên, ngầm hiểu, bàn tay lớn nắm lấy thắt lưng , đầu lưỡi chút kiêng dè thăm dò vào khoang miệng, lướt qua mọi ngõ ngách.

      Khoảnh khắc này, đối với bọn họ mà , cần thêm bất cứ điều gì cả, nụ hôn đó chính là tương tác tốt nhất, miệng lưỡi quấn quýt, thương say đắm hòa lẫn đôi bên.

      Giằng co rất lâu, khi kết thúc khiến cho hai gò má của Tống Dao đỏ bừng lên, ánh mắt mơ màng, nhanh chóng cúi đầu xuống dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của Quý Thừa Xuyên.

      mất mặt mà! Giữa ban ngày ban mặt, làm sao có thể chủ động phối hợp với hành động thân mật của tổng giám đốc đại nhân được chứ, may là ở bãi đỗ xe có nhiều người qua lại, bằng là…

      “Tít, tít…”

      Hai tiếng còi xe vang lên, Vương tiên sinh trông thấy toàn bộ quá trình thò đầu ra : “Phiền hai người hôn xong rồi nhường đường chút, tôi còn phải chạy về nhà nấu cơm cho vợ con đấy!”

      Tống Dao: “…”

      thôi.” Quý Thừa Xuyên nắm lấy bàn tay nóng hổi của Tống Dao mà kéo , mặt đỏ, tim đập về phía xe của .

      “Chúng ta đâu?” Lên xe, cuối cùng Tống Dao lấy lại tinh thần từ nụ hôn kia, nhịn được bèn hỏi.

      “Hẹn hò.” Người nào đó trả lời vô cùng đơn giản.

      Tống Dao đen mặt: “Bệnh tình của khỏi chưa? tái khám à?”

      “Vừa rồi khám xong, bây giờ rất tốt.” xong, lơ đãng liếc mắt qua đôi môi sưng đỏ của Tống Dao, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy thâm sâu.

      Tống Dao lập tức hiểu , mặt càng thêm đỏ bừng, nhanh chóng ngoảnh đầu sang bên, giả vờ như ngắm phong cảnh.

      Chiếc xe chạy vững vàng đường lộ, trong xe là bầu khí yên tĩnh, trong đầu toàn là hình ảnh về nụ hôn vừa rồi, vốn định hỏi số chuyện nhưng thốt nên lời, đỏ mặt liếc trộm Quý Thừa Xuyên, sau đó nhanh chóng quay đầu sang bên, lặp lặp lại như thế, cực kỳ đáng .

      Quý Thừa Xuyên thu hết vào mắt, tuy chuyện, nhưng khóe miệng luôn chứa ý cười, biết từ lúc nào, chỉ cần có thể được ở mình với Tống Dao, cho dù lời nào cũng là hưởng thụ lặng lẽ.

      rất thích tình trạng như bây giờ, cần đấu đá lẫn nhau, rời xa thị phi mưu kế, ngay cả hít thở cũng cảm thấy hương vị đặc biệt tươi mát, ngọt ngào, tràn đầy mùi hương người Tống Dao. Đó là hương vị mang lại niềm hạnh phúc cho con người.

      Nếu như có thể, bằng lòng cứ lái xe xuyên suốt như vậy, nhưng sắp xếp lịch trình ngày hôm nay, hề đơn giản như vậy, cho kinh ngạc.

      Công viên Hải Dương?

      Ngước lên nhìn mấy chữ to đỉnh đầu, mặt Tống Dao lộ ra vẻ kinh ngạc, Quý Thừa Xuyên muốn hẹn hò, lại dẫn đến công viên nước, chẳng phải đây là nơi các bạn thích nhất sao?

      Song rất nhanh, Tống Dao đắm chìm vào màn biễu diễn của chú sư tử biển, nắm lấy cánh tay Quý Thừa Xuyên, cực kỳ kích động như đứa trẻ.

      “Nhìn kìa, nhìn kìa, đầu nó có quả bóng!”, “A! Nó qua rồi!”. Tống Dao khán đài nhảy nhót như chim sẻ, ánh mắt của Quý Thừa Xuyên từ đầu đến cuối vẫn luôn dừng lại người .

      Đúng vậy, so với màn biểu diễn của sư tử biển, càng muốn dồn hết lực chú ý lên người con thương, mỗi lần nhảy nhót, từng tiếng kêu lên, nở nụ cười tươi tắn, đều muốn khắc sâu vào trong đầu của mình.

      thôi, dẫn em xem cái khác.” Sau khi chú sư tử biển diễn xong, Quý Thừa Xuyên rất tự nhiên nắm tay Tống Dao dẫn .

      Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Tống Dao xấu hổ cúi đầu lần nữa, trong lòng tràn đầy mật ngọt. chưa từng nghĩ ngày mình và Quý Thừa Xuyên tay trong tay hẹn hò, giống như mỗi cặp tình nhân bình thường thế giới này, làm những việc bình thường nhất của hai người khi .

      Bây giờ, Quý Thừa Xuyên dường như còn là nhân vật làm mưa làm gió thương trường, còn là tổng giám đốc đại nhân cao cao tại thượng, hào quang người cũng giảm bớt, lộ ra dáng vẻ tự nhiên giản dị, khiến cho Tống Dao rung động sâu sắc.

      “Mệt ?” dạo vòng, Quý Thừa Xuyên thân mật hỏi Tống Dao.

      Tống Dao lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào xe kem bên đường, thè lưỡi về phía Quý Thừa Xuyên: “ mệt, chỉ là hơi nóng.”

      Quý Thừa Xuyên hiểu ý, nhanh chóng mua cây kem, đưa đến trước mặt .

      ăn à?” Tống Dao cầm lấy, hiếu kỳ hỏi.

      Vừa dứt lời, rướn cổ tới, cắn ngụm cây kem của , ý đồ hết sức ràng, đó là muốn cùng ăn chung cây kem.

      Đây chẳng phải là hôn môi gián tiếp đó sao? Tuy bọn họ hôn nhau biết bao nhiêu lần, nhưng khi nhìn tổng giám đốc đại nhân ăn kem, Tống Dao vẫn cảm thấy hơi lạ lẫm, chần chừ thể biết xấu hổ mà ăn tiếp.

      Kết quả là, người nào đó kiềm được, trực tiếp cắn ngụm đút cho .

      Tống Dao: “…”

      Gần đó, có đúng lúc ngang qua bắt gặp cảnh tượng này, níu tay áo của mẹ mà hỏi, “Mẹ ơi, mẹ ơi! Chú và dì làm gì vậy ạ?”

      Người mẹ sa sầm mặt: “Ngoan nào, có gì đâu, chú và dì ăn kem mà thôi.”

      “Vì sao dì tự mình ăn?” Bé kiên trì truy hỏi.

      “Bởi vì dì biết phải ăn kem thế nào…” Người mẹ bị hỏi khó, liền muốn dắt con rời .

      Đáng tiếc, bé sống chết chịu , tiếp tục hỏi: “Mẹ ơi, mẹ ơi! Vì sao hai người chỉ ăn cây kem ạ?”

      Người mẹ sắp phát điên: “Vì họ nghèo, mua nổi hai cây kem!”
      Last edited: 5/2/16

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Vừa nghe xong câu đó, kem trong miệng suýt chút nữa phun ra ngoài, vô cùng cảm thấy có lỗi nhìn thoáng qua tổng giám đốc đại nhân: Xin lỗi, để trở nên túng thiếu như vậy.

      Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Tống Dao “ cảm nhận được vị” của kem, nhưng Quý Thừa Xuyên lại “ăn” rất thỏa mãn, xong xuôi còn ân cần hỏi: “Ăn nữa ?”

      cần!” Tống Dao đen mặt, nếu tiếp tục như vậy nữa, toàn bộ bé trai bé trong công viên vây xem bọn họ.

      “Được rồi.” gương mặt của tổng giám đốc đại nhân lộ ra vẻ thất vọng, để đền bù, lại nắm tay Tống Dao dắt , “ thôi, dẫn em đến chỗ này.”

      muốn đâu nữa?” Tống Dao hỏi.

      rồi biết.” Quý Thừa Xuyên cố tình úp mở, dẫn Tống Dao đến tòa nhà màu trắng bên cạnh khu biểu diễn của cá heo.

      Đây là trung tâm huấn luyện cá heo mà nhỉ? Dường như nơi này mở cửa cho tất cả mọi người vào đây, nhưng Quý Thừa Xuyên lại có vẻ rất quen thuộc, trực tiếp dẫn Tống Dao vào.

      Rất nhanh, bọn họ liền đến cái hồ , bên cạnh hồ nước có hai người lớn . Người lớn mặc đồng phục hiển nhiên là nhân viên làm việc ở đây, mà người đó là cậu bé chừng năm sáu tuổi, thân hình gầy gò nhắn, đôi mắt to, cậu bé ngồi xổm bên cạnh cái hồ nước như có ai mà sờ đầu chú cá heo ngôi lên khỏi mặt nước.

      Chuyện gì vậy?

      Ngay lúc Tống Dao buồn bực thôi, nhân viên làm việc ở đây trông thấy bọn họ, liền đến chào hỏi với Quý Thừa Xuyên: “Quý tiên sinh, ngài đến xem tiểu Kiệt à.” Vừa dứt lời, với cậu bé bên cạnh, “Tiểu Kiệt, mau nhìn xem ai đến thăm cậu?”

      Cậu bé được gọi là tiểu Kiệt liền ngẩng đầu, nhìn thấy Quý Thừa Xuyên dường như có chút vui vẻ, nhưng vừa trông thấy Tống Dao đứng bên cạnh Quý Thừa Xuyên, dường như cậu rất sợ hãi, lập tức trốn sau lưng nhân viên, mở to đôi mắt đầy cảnh giác quan sát người lạ này.

      Tống Dao quýnh quáng, chẳng lẽ rất quái dị sao?

      Quý Thừa Xuyên chợt cúi đầu thầm bên tai : “Đừng để bụng, tiểu Kiệt mắc chứng tự kỷ.”

      Chứng tự kỷ? Tống Dao kinh ngạc hồi, đương nhiên hiểu chứng tự kỷ là thế nào, cũng nghe có thể lợi dụng sóng siêu mà cá heo phát ra để trị loại bệnh này, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến.

      Cậu bé được gọi là tiểu Kiệt là đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, chả trách thấy liền sợ hãi như vậy, nhưng sao cậu lại nhận biết Quý Thừa Xuyên? Tại sao Quý Thừa Xuyên dẫn đến gặp cậu bé?

      Trong lòng có rất nhiều câu hỏi, vừa định hỏi Quý Thừa Xuyên, chạy tới trước mặt tiểu Kiệt, ngồi xổm xuống, dịu dàng : “Tiểu Kiệt đừng sợ, chị này là người thân nhất với , cũng giống như em cũng là người thân của .”

      Người… thân?

      là bạn , cũng là người , mà trực tiếp là người thân của , điều này làm cho trái tim của run lên mạnh mẽ, xúc động muốn òa khóc.

      “Xin chào tiểu Kiệt, chị là Dao Dao.” Quý Thừa Xuyên cũng học theo Quý Thừa Xuyên ngồi xổm người xuống, định bắt chuyện với tiểu Kiệt.

      Tiểu Kiệt đưa mắt nhìn Quý Thừa Xuyên, rồi lại liếc nhìn Tống Dao, tuy gì, nhưng dường như còn bài xích Tống Dao như vừa rồi, cậu mở to hai mắt, hấp tấp chạy tìm cá heo chơi đùa.

      Lúc này, nhân viên bên cạnh mới giải thích: “Đứa trẻ mắc chứng tự kỷ rất khó giao tiếp với người khác, lúc tiểu Kiệt vừa đến đây chẳng những chuyện, tính tình của cậu bé còn rất nóng nảy, người lạ vốn thể đến gần, trải qua quá trình trị liệu, bây giờ đỡ hơn rất nhiều. Ngày thường, khi Quý tiên sinh đến, cậu đều mở miệng ra chuyện, có thể là do hôm nay là lần đầu tiên thấy , cho nên có vẻ hồi hộp.”

      Tống Dao gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

      “Tiểu Kiệt là nhi, cộng thêm chứng bệnh tự kỷ, về cơ bản cuộc sống bình thường đều bị phá hủy, nếu phải nhờ Quý Thừa Xuyên giúp đỡ, cậu bé thể nào có cơ hội tiếp nhận trị liệu…” Trong lòng nhân viên giảng giải, cuối cùng Tống Dao cũng biết vì sao Quý Thừa Xuyên muốn dẫn đến nơi này.

      Hóa ra, tiểu Kiệt là đứa trẻ mồ côi mà giúp đỡ, ngoài giúp đỡ tiểu Kiệt ra, còn giúp đỡ cả trung tâm này. Hơn hết, thường xuyên đến này làm nhân viên tình nguyện, hỗ trợ những đứa trẻ mắc chứng bệnh này sớm ngày thoát khỏi bóng tối.

      Cho đến hôm nay, Tống Dao mới nhận ra mình hiểu biết Quý Thừa Xuyên quá ít. Dưới vẻ ngoài lạnh lùng đó chứa lương thiện, ấm áp như vậy.

      Đây là mặt mà muốn người khác biết, cũng chưa bao giờ biểu lộ trước mặt . Hôm nay lại chủ động dẫn đến xem, vì sao chứ?

      Tống Dao nhớ đến ban nãy Quý Thừa Xuyên có “người thân”, mơ hồ nhận ra mục đích của trong chuyến lần này.

      Đúng vậy, thử sửa đổi chính mình, còn như quá khứ là người ngang ngược biết đạo lý, cao xa vời vợi, dần dần trở nên dịu dàng, săn sóc, bình dị gần gũi.

      Hết thảy mọi thứ có vẻ như thể nào sửa đổi, lại vì mà thay đổi tất cả.

      Bọn họ ở trung tâm đến buổi tối, ăn cơm với tiểu Kiệt, cùng nhau chơi đùa với cá heo, lúc rời khỏi, cuối cùng tiểu Kiệt cũng chịu mở miệng, vẫy tay hẹn gặp lại trai và chị .

      Loáng thoáng nghe câu mơ hồ từ trong miệng đứa trẻ, tâm trạng của Tống Dao tốt đến nhảy cẫng lên, thậm chí chủ động ôm lấy cánh tay của Quý Thừa Xuyên.

      Trong lòng Quý Thừa Xuyên chợt rung động, dừng bước.

      Bây giờ, toàn bộ công viên Hải Dương nghỉ, con đường phía trước có người, chiếc đèn đường được treo phía đỉnh đầu của họ, ánh đèn sáng rực rọi xuống nơi bọn họ đứng dường như trở thành nơi lớn nhất trong lòng công viên có thể thấy mặt mũi lẫn nhau.

      Quý Thừa Xuyên lấy ra cái hộp trong túi, đưa đến trước mặt Tống Dao: “Tặng cho em.”

      Tống Dao cảm thấy hồi hộp, dường như ý thức được điều gì, nhưng thấy tổng giám đốc đại nhân quỳ chân đất cũng như có màn cầu hôn bất ngờ, lấy hết can đảm nhận lấy chiếc hộp kia, mở ra xem xét, đó là chiếc nhẫn mà bề mặt được chạm trổ hình cá heo, lúc này biết phải phản ứng ra sao.

      Dường như nhìn thấu tâm tư của Tống Dao, Quý Thừa Xuyên vuốt tóc : “Đồ ngốc, phải cầu hôn.”

      Tống Dao định thở phào, chợt nghe tiếp: “Yên tâm, lúc cầu hôn đưa cho em nhẫn kim cương.”

      “…”

      “Giơ tay ra nào.”

      “…”

      Thấy phản ứng, người nào đó bật chế độ “độc tài”, trực tiếp nắm lấy tay , lời nào đeo chiếc nhẫn vào.

      Đối mặt với hành động ngang ngược như vậy, trái lại Tống Dao hiếm khi vùng vẫy như lúc này, chỉ là khi đeo xong chiếc nhẫn vẫn tiếp tục nhìn chăm chú vào bàn tay của khiến hơi xấu hổ, định rút tay về.

      Đúng lúc này, Quý Thừa Xuyên bỗng cúi đầu xuống, nâng bàn tay của lên, như tiến hành phần nghi thức cực kỳ trang trọng nào đó, nhàng hôn lên chiếc nhẫn ngón tay kia.

      Nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước, nhưng Tống Dao cứng đờ cả người, chiếc nhẫn kia phải là nhẫn cầu hôn nhưng bỗng trở nên nặng nề, sức nặng ấy tựa như áp lực từ cuộc sống của hai bên.

      “Dao Dao.” Quý Thừa Xuyên ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm cực kỳ nghiêm túc ngắm nhìn , giọng trầm thấp dịu dàng trong đêm tối tĩnh mịch cực kỳ ràng, , “ em.”

      Ba chữ, hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến trong lòng Tống Dao, trong lồng ngực có muôn vàn câu chữ muốn thốt ra, cuối cùng đều hóa thành nước mắt rơi xuống trong im lặng.

      Vì xúc động, trong tích tắc, nước mắt thi nhau trào ra từ hốc mắt, rốt cuộc Tống Dao cũng thể kiểm soát được tình cảm của chính mình nữa, liền nhón chân lên, quấn chặt lấy cái cổ của Quý Thừa Xuyên, hôn lên môi .

      Sau hồi thất thần, Quý Thừa Xuyên liền nắm chặt thắt lưng của , chút do dự đáp lại.

      Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn tay Tống Dao lóe sáng rực rỡ, cá heo màu xanh lam mặt nhẫn là kẻ duy nhất chứng kiến cảnh tượng này, khẽ cong khóe miệng, mỉm cười.
      Last edited: 5/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :