1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chạy Tình - Ức Cẩm (77C Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 58

      Trong tình cảnh thường gặp, đến thăm người bệnh nên gì đây?

      có khỏe ? đỡ hơn chưa? Chúc sớm ngày bình phục! Ngàn vạn lần đừng bỏ việc điều trị! thể ngừng việc uống thuốc đấy!

      Chỉ có Khương Nam Hiên, sáng sớm chạy đến thăm bạn tốt bị thương, câu đầu tiên ra là: “Chúc mừng hai vị, bách niên giai lão, sớm sinh quý tử!”

      Đối mặt với “chúc phúc” của , Quý Thừa Xuyên phản ứng chút nào, Tống Dao suýt chút nữa ôm đầu chui xuống dưới giường, đáy lòng trải dài thảo nguyên rộng lớn, ngàn vạn con ngựa bắt đầu chạy như điên.

      Ai đến cho biết vì sao Khương Nam Hiên lại xuất ở nơi này? Đây quả thực so với gặp ma giữa ban ngày còn đáng sợ hơn! chỉ là hơi làm càn chút, lại bị “bắt gian tại giường”, lúc này dù có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch!

      “Khương… trợ lý Khương, đừng hiểu lầm… Chúng tôi… Chúng tôi chỉ là…”

      “Chỉ là ngủ cùng giường thôi, tôi hiểu mà.” Khương Nam Hiên tiếp lời đứt đoạn của .

      phải vậy!” Tống Dao gấp đến phát khóc, “Chúng tôi chưa làm gì cả, xin đừng hiểu lầm!”

      phải giải thích với tôi, tôi hiểu rồi.” cải trang thành bộ dạng hiểu ý, gật đầu về phía Tống Dao.

      biết gì chứ! Tống Dao lệ vừa chạy: “Các chuyện nhé, tôi WC!” xong, vắt chân chạy như điên, trốn vào WC.

      Trong chớp mắt khi đóng cửa lại, chân Tống Dao mềm nhũn, cả người ngồi phịch ván cửa, hai tay đặt ván cửa, trong lòng hối hận kịp.

      Sớm biết xảy ra tình huống đó, đêm qua nên đánh cho Quý Thừa Xuyên hôn mê cho rồi, cũng thể ngủ cùng giường với ! Bây giờ hay rồi, Khương Nam Hiên nhìn thấy hết rồi, ta nhất định cho rằng rất đói khát, giường bệnh của bệnh viện…

      Cứu mạng!

      Trong WC, Tống Dao phát điên. Trong phòng bệnh, Khương Nam Hiên và Quý Thừa Xuyên nhìn nhau lúc, sau đó Quý Thừa Xuyên mặt mày khó chịu mở miệng.

      “Cậu tới đây làm gì?”

      “Tới xem cậu chết chưa, cậu yên tâm, tôi có năng lực đoán trước tương lai, phải cố ý đến bắt gian đâu.” vừa nghe Quý Thừa Xuyên gặp chuyện may là lập tức chạy đến đây, may mắn bắt gặp màn vừa rồi, khỏi hứng thú dào dạt.

      chết được, cậu có thể .” Khó khăn lắm mới khiến cho Tống Dao ngoan ngoãn nghe lời, Quý Thừa Xuyên bỏ qua cơ hội hai người ở bên nhau, liền hạ lệnh tiễn khách.

      “Tuy tôi rất muốn lập tức ra ngoài gột rửa đôi mắt, nhưng với tư cách là trợ lý đặc biệt của cậu, tôi phải làm tròn bổn phận, cho dù điều đó là ép buộc chính mình.” Khương Nam Hiên xong, lấy điện thoại di động ra bấm vài cái, sau đó đưa đến trước mặt Quý Thừa Xuyên.

      Quý Thừa Xuyên, người thừa kế của tập đoàn Thừa Thiên vào đêm khuya phải nhập viện cứu chữa, nghi là bị trả thù, sống chết .

      dòng chữ to sáng chói ở trang nhất của Đại Chủy Bạo Báo được mệnh danh là tờ báo buôn dưa lê số , lượt kích vào vượt qua mười vạn, vô số bình luận.

      Bạn “ Hơi Phóng Lên Thiên Đài Đau Thắt Lưng” bình luận: “Soạt, hôm qua ông đây vừa mua cổ phiếu, tính kiếm lãi để mua đôi tất, ngờ ngay cả quần lót cũng phải cởi ra đền!

      Bạn “Mỗi Ngày Tám Mốt Quẻ” bình luận: Là trả thù đó à? Liệu có phải là do đối thủ cạnh tranh ra tay chăng?

      Bạn “Lấy Tiền Nện Vào Mặt Ta Đừng Khách Khí” bình luận: Chết chưa? Tài sản lớn như vậy làm sao đây, chi bằng tiếp tế cho tôi chút thôi, tôi ngại đâu!

      Bạn “Muốn Gả Sếp Lớn” bình luận: Mấy người thôi bỏ đá xuống giếng , chồng tôi sao hết, cho dù ấy bị trọng thương, mặc cho ấy bị thiến, tôi vẫn bao giờ rời bỏ ấy.



      Đối mặt với đủ kiểu bình luận, Quý Thừa Xuyên lời, trả lại di động cho Khương Nam Hiên.

      “Nhiều người quan tâm cậu chết chưa lắm, cậu định phát biểu cảm nghĩ chút sao?” Nhìn dáng vẻ của Khương Nam Hiên có chút hả hê.

      “Dưới lầu có bao nhiêu phóng viên?” Quý Thừa Xuyên thèm để ý đến , trực tiếp hỏi.

      “Người có thể đến, thể đến, tất cả đều đến.”

      “Liên hệ với phía bệnh viện để trống tầng lầu này, gọi điện thoại cho Tề Trang, bảo ta phái người tới canh gác, bất luận là ai cũng được bước lên đây nửa bước. Còn nữa, đổi hết tất cả bác sĩ chữa cho tôi, tìm chuyên gia ở nước ngoài đến.”

      làm vậy là giấu đầu hở đuôi, sợ thu được kết quả à?” biết Quý Thừa Xuyên định tương kế tựu kế, thả đạn khói, nhưng vẫn nhịn trêu chọc.

      “E rằng thu được.” Quý Thừa Xuyên cười lạnh, mấy lão hồ ly trong công ty, đây là thời cơ để cho bọn họ lộ cái đuôi.

      Hai ngày nay, Tống Dao cảm thấy rất kỳ lạ, tuy phòng bệnh VIP của bệnh viện này rất đắt đỏ, phải người bình thường có thể ở, nhưng suốt lầu ngoài Quý Thừa Xuyên, bệnh nhân khác cũng có, sao mà kỳ lạ thế?

      Càng kỳ lạ hơn là, trong lầu bỗng xuất rất nhiều người mặc quần áo đen, đeo kính mát, dáng người đàn ông nào cũng cao lớn lực lưỡng, suốt ngày chiếm lấy từng điểm ra vào, cho ai lên, cũng cho ai xuống dưới, thế trận kia như diễn phim The Matrix vậy.

      Tuy biết xảy ra chuyện gì, nhưng Tống Dao có thể kết luận, chuyện này nhất định có liên quan mật thiết với Quý Thừa Xuyên.

      muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng thế này có khác gì bị giam trong tù? người Quý Thừa Xuyên bị thương muốn người khác quấy rầy có thể hiểu, nhưng người khỏe mạnh, tay chân nguyên vẹn, dựa vào đâu bắt ăn uống sinh hoạt toàn bộ đều diễn ra trong tầng lầu này? phục!

      “Quý Thừa Xuyên, em hỏi …” Tống Dao hùng hổ vào phòng bệnh, vừa định khởi binh vấn tội, đột ngột bị cắt ngang.

      “Em về rồi à, giúp thay quần áo.” Quý Thừa Xuyên chỉ vào bộ quần áo bệnh nhân mới toang ở đầu giường, như lẽ hiển nhiên mà sai bảo.

      Tống Dao đỏ mặt, còn nhớ mà hỏi: “ bị thương, việc thay quần áo này, em cảm thấy vẫn nên kiếm người chuyên môn đến giúp việc này, chờ chút, em gọi người.” Dứt lời, chờ Quý Thừa Xuyên mở miệng, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng bệnh.

      Rời khỏi phòng bệnh trong chớp mắt, Tống Dao kiềm được mà khen mình nhanh trí, tổng giám đốc muốn mượn cớ bị thương mà thuận tiện ăn đậu hũ của sao, đừng hòng nhé!

      Đáng tiếc vừa mới đắc chí bao lâu, gương mặt liền sụp đổ, tầng lầu trống trải thế này, ngay cả y tá cũng có. May thay, bây giờ là ban ngày, nếu đổi là buổi tối, chẳng khác nào có ma quỷ lộng hành.

      Vậy phải làm sao đây? Vừa nghĩ đến vẻ mặt được như ý của tổng giám đốc đại nhân, trong lòng rất khó chịu, quyết tâm xuống lầu tìm người, nào ngờ vừa đến cửa thang máy, bị hai người ra dáng bảo vệ đến cản lại.

      “Tôi muốn xuống lầu, làm gì thế?” Tống Dao nổi giận.

      “Thực xin lỗi, cho phép của Quý tổng, bất luận là ai cũng thể rời khỏi tầng lầu này.”

      “Đây là bệnh viện, phải nhà tù, các biết quyền lợi cơ bản của con người sao? Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải xuống dưới!” xong, muốn xông vào.

      người con yếu đuối như ta phải đối thủ của hai người đàn ông to lớn, đối phương chỉ cần đứng vững trước cửa thang máy, tựa như hai đồi núi cao sừng sững, vốn cho cơ hội xuống lầu.

      Sau khi giằng co trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là Tống Dao bỏ cuộc, mặt đen thui trở về phòng bệnh.

      “Quý Thừa Xuyên!”

      “Thế nào, mình em về phải ?” Tổng giám đốc đại nhân quả nhiên lộ vẻ mặt đắc ý.

      Đến lúc này, Tống Dao càng khó chịu hơn, hỏi thẳng: “Em hỏi , tay chân em đầy đủ, vì sao cho em xuống lầu?”

      người bị thương, vì sao giúp thay quần áo?” Quý Thừa Xuyên hỏi ngược lại.

      thể bị dắt mũi được, Tống Dao cắn răng : “Em hỏi trước, trước lời em trước .”

      “Hình như là bảo em giúp thay quần áo trước mà nhỉ?”

      “…” Tuy cam lòng, nhưng đối mặt với tổng giám đốc đại nhân cùng đẳng cấp với mình, Tống Dao cũng chỉ có thể nhận thua, nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng thốt ra bốn chữ, “Xem như lợi hại!”

      chuyện, Quý Thừa Xuyên giang rộng hai tay, sẵn sàng chờ hầu hạ thay quần áo.

      Dù trong lòng hận đến nghiến răng, nhưng cũng lo lắng đến vết thương người Quý Thừa Xuyên, động tác của Tống Dao rất cẩn thận, dè dặt cởi từng cái cúc áo, trút bỏ từng món đồ, rất sợ đụng phải miệng vết thương của .

      Từng cúc áo được cởi ra, lồng ngực rắn chắc của Quý Thừa Xuyên từng chút phơi bày trước mắt Tống Dao, tuy phải là lần đầu tiên Tống Dao “chiêm ngưỡng sắc đẹp”, nhưng vẫn thể ngăn nổi trái tim đập loạn nhịp của mình.

      Để xoa dịu bầu khí ngột ngạt này, cố ý mở miệng : “Bây giờ , những người bên ngoài đó là thế nào?”

      “Bảo vệ của công ty.”

      Trong lòng của Tống Dao cảm thấy hơi bất an, nhịn được ngẩng đầu hỏi: “Có người muốn làm bị thương hả?”

      Quý Thừa Xuyên lắc đầu: “, chúng ta rất an toàn.”

      “Vậy tại sao lại gọi bọn họ đến đây?” Tống Dao khó hiểu, “Đêm khuya hôm trước chúng ta đến, lầu này còn có thể nhìn thấy ít người, nhưng bắt đầu từ hôm qua cũng thấy người nào cả, bệnh nhân thấy, y tá cũng hiếm, bác sĩ đổi thành người nước ngoài, còn nhiều bảo vệ như vậy, em biết xảy ra chuyện gì, nhưng quả thực có người nào đó muốn hại , đừng gạt em nữa, em sợ đến mức chạy trốn đâu.”

      Nghe được câu sau cùng của , Quý Thừa Xuyên liền ngẩn người, đôi khi biểu thành của này làm cho líu lưỡi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy ấm áp trong lòng.

      Ánh mắt Quý Thừa Xuyên trở nên dịu dàng, tự chủ duỗi cánh tay quấn đầy băng gạc, sờ lên đầu Tống Dao: “Đừng đoán mò, làm như vậy chỉ là muốn để cho những ký giả bên ngoài thấy rằng bị thương rất nặng.”

      “Bên ngoài có phóng viên sao?” Tống Dao kinh ngạc.

      Quý Thừa Xuyên gật đầu: “Bên ngoài đồn đãi bị người ta trả thù, bản thân bị trọng thương, những ký giả kia đến để tìm hiểu tin tức.”

      ràng đâu có bị thương nghiêm trọng như vậy.” Tống Dao cực kỳ buồn bực, tuy Quý Thừa Xuyên bị thương, nhưng phải bị người ta trả thù đâu, tình hình cũng đến mức rất nghiêm trọng, vì sao bên ngoài lại có tin đồn đó? Vì sao thanh minh, trái lại còn muốn thêm mắm thêm muối thế này?

      Nhìn thấy Tống Dao còn nghi hoặc, Quý Thừa Xuyên cũng vội vàng giải thích, mà hỏi: “Em có biết câu thành ngữ dụ rắn ra khỏi hang ?”

      Tống Dao gật đầu: “ muốn dụ rắn ra khỏi hang à?”

      “Tập đoàn Thừa Thiên là tay bố gầy dựng nên, những năm nay thân thể ông tốt nên định cư lâu dài ở nước ngoài, bây giờ việc ở tập đoạn về cơ bản đều do quản lý…”

      Quý Thừa Xuyên bắt đầu kể tiếp, tuy nhiên rất gọn ghẽ, mô tả quá nhiều, nhưng Tống Dao hình như có điều suy tư.

      Hóa ra Quý Thừa Xuyên tiếp quản công ty từ tay Quý Lai An phải thuận buồm xuôi gió, ngay từ đầu trong hội đồng quản trị ít người kín đáo phê bình chức tổng giám đốc điều hành công ty mà đảm nhiệm, cho rằng còn trẻ, thiếu kinh nghiệm quản lý công ty, Quý Lai An dùng người thiếu tầm nhìn, hại công ty.

      Chỉ là khi đó Quý Lai An còn chưa ra nước ngoài định cư, thân thể khỏe mạnh, cầm quyền, rất nhiều người tuy trong lòng phục, nhưng mặt dám biểu , giả vờ ủng hộ Quý Thừa Xuyên, bằng mặt bằng lòng.

      Cùng lúc đó, Quý Thừa Xuyên cũng dùng thực chứng minh, mình có tư cách kế thừa sản nghiệp của bố, chỉnh đốn việc kinh doanh của tập đoàn, dần dần làm cho bộ phận vốn phản đối mà tâm phục khẩu phục.

      Nhưng cũng phải là toàn bộ, căn cứ vào khả năng quan sát của Quý Thừa Xuyên, trong nội bộ tập đoàn vẫn còn tồn tại mấy gã đổng ngoan cố chịu thay đổi, bọn họ phần lớn từng là thuộc hạ cũ của Quý Lai An, trong tập đoàn cũng có thủ hạ và thế lực ủng hộ họ, cậy già lên mặt, thường xuyên cố tình đối nghịch với Quý Thừa Xuyên, thậm chí còn lén lút đứng ra làm trung gian kiếm thêm lợi nhuận mà bỏ vào túi riêng, tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của công ty.

      Tháng ba năm ngoái, Quý Lai An được chuẩn đoán là mắc bệnh ung thư ác tính tuyến tuỵ, tình trạng thân thể ngày càng sa sút, tin tức này truyền ra, mấy gã đổng bắt đầu rục rịch, chỉ cấu kết với ban gám đốc bên đề xuất dự án phát triển mới, còn thầm gầy dựng thế lực của mình, hòng bòn rút tài chính của công ty, lập công ty khác.

      Những điều này trong lòng Quý Thừa Xuyên đều hiểu, tiếc là nguyên đám lão già đó làm việc cẩn thận, nếu xuất sơ suất cực , lại kéo bè kết phái, khi gió thổi cỏ lay, mật báo, bao che lẫn nhau.

      Trong năm qua, Quý Thừa Xuyên giả vờ như biết chuyện gì, thậm chí còn điều Khương Nam Hiên ở bên cạnh mình ra nước ngoài danh nghĩa là học tập, thầm phái người giám sát nhất cử nhất động của những người đó, chờ bọn họ buông lỏng cảnh giác lộ ra sơ hở. Nhưng tiếc rằng, cho dù nắm giữ chứng cớ nho , vẫn cách nào rung chuyển cả gốc cây lớn.

      muốn nhổ tận gốc, nhưng vẫn tìm được cơ hội.

      Nhưng mà, cơ hội rốt cuộc đến.

      Vài ngày trước, bệnh tình của Quý Lai An đột ngột chuyển biến xấu, tim ngừng đập lần, tin tức truyền ra bên ngoài lâu. Rồi hôm nay, Quý Thừa Xuyên vừa bị nghi ngờ là bị người khác trả thù, vết thương vô cùng nghiêm trọng.

      Hai chuyện lớn đồng thời xảy ra, nó đủ cho bất kỳ người nào luôn có ý đồ xấu với tập đoàn thời cơ tốt, để cho bọn họ nhanh chóng thực mưu đồ của mình, lộ ra cái đuôi hồ ly.

      Theo cách khác mà Quý Thừa Xuyên , là dụ rắn ra khỏi hang.

      Tuy Tống Dao biết việc kẻ lừa người gạt thương trường, nhưng nghe Quý Thừa Xuyên xong những lời này, vẫn khỏi lấy làm kinh hãi thay .

      Trước đây, cảm giác, nhận thấy rất máu lạnh, ngang ngược, người đàn ông biết đạo lý, thích làm theo ý mình. cho rằng đó là thói quen của kẻ có tiền. Lại biết sau lưng ánh hào quang bao bọc chính là bốn bề hiểm nguy, lúc nào cũng phải cẩn thận.

      Cùng lúc đó, rốt cuộc cũng biết mấy ngày hôm trước vì sao Quý Thừa Xuyên lại mất tích, phải chê phiền phức mà là Mỹ thăm viếng bệnh tình nguy kịch của bố . Nhớ tới việc vừa rời khỏi liền suy nghĩ lung tung, trong lòng Tống Dao khỏi dâng trào cảm giác ray rứt.

      “Bố có khỏe ?”

      tốt lắm.”

      “Vậy …”

      “Quan hệ của và bố trước giờ tốt, đối với ông, quan tâm.”

      Quý Thừa Xuyên thẳng làm cho Tống Dao líu lưỡi hồi, đọc được trong ánh mắt bỗng xuất tia lạnh lùng, trong đó còn chứa đựng câu chuyện mà biết, chỉ là muốn , hỏi.

      Chủ đề bỗng gián đoạn, Tống Dao dứt khoát thêm gì nữa, chuyên tâm thay quần áo bệnh nhân cho Quý Thừa Xuyên, đối với quá trình trưởng thành của người đàn ông trước mắt, có quá nhiều điều chưa bao giờ chạm trán, cũng rất khó để hiểu.

      Trước đây, gặp tình huống này, e rằng sớm thấy khó mà lui, biết tại sao, bây giờ, chợt có xúc động muốn tìm hiểu về .

      Chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình đó sao?

      Đột nhiên, ngón tay cài cúc áo của Tống Dao hơi run rẩy, ràng là động tác cực kỳ , nhưng Quý Thừa Xuyên lại nhận ra. Khoảng cách giữa bọn họ trong lúc này rất gần, có thể dễ dàng trông thấy mỗi động tác của Tống Dao, từng chút thu hết vào mắt.

      , Quý Thừa Xuyên rất ghét phải ý nghĩ của mình cho người khác biết, nhưng hôm nay nhiều điều cho Tống Dao nghe, lại chút phản cảm nào. Thậm chí, vừa nãy khi nhắc tới Quý Lai An, trong lòng còn mong chờ Tống Dao tiếp tục hỏi.

      Nhưng vẫn có can đảm bắt Tống Dao nghe về đoạn hồi ức tối tăm của , đơn giản là vì quá khứ là những thứ xấu xa, độc ác, mà trước mắt tốt đẹp như thế, hy vọng truyền đau khổ cho , chỉ muốn…

      ngừng hết mọi suy nghĩ, cúi đầu xuống, hôn lên môi .

      Chỉ cần , là đủ rồi.
      Last edited: 5/2/16
      miu901, huyenlaw68, Sue ú4 others thích bài này.

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 59


      Bởi vì Quý Thừa Xuyên cố tình để cho bọn họ nghi ngờ, truyền thông càng thêm quan tâm đến vết thương của , trong lúc nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, rất nhiều người bắt đầu tin tưởng tin tức Đại Chủy Đại Báo tung ra, họ cho rằng chính xác là Quý Thừa Xuyên bị trọng thương, hấp hối.

      Nếu là vậy, mấy lão hồ ly bên hội đồng quản trị chắc rục rịch, thôi cũng lo cuống cuồng, nhưng dĩ nhiên Quý Thừa Xuyên để cho bọn họ sống yên ổn.

      Hôm nay là ngày thứ năm sau khi nhập viện, ngay lúc tất cả mọi người đều cảm thấy Quý Thừa Xuyên dù có bất tử cũng phải tàn tật, bỗng nhiên lại để cho Khương Nam Hiên thay làm thủ tục xuất viện.

      Nghe Quý Thừa Xuyên ra khỏi bệnh viện, Tống Dao sợ đến ngây người.

      “Gì hử, em muốn mau chóng xuất viện sao?” phải muốn ở lại bệnh viện để dụ rắn ra khỏi hang đó ư, sao lại bỗng dưng thay đổi quyết định rồi?

      “Chẳng lẽ em nỡ rời xa nơi đây ư?” Giọng điệu Quý Thừa Xuyên tràn ngập ý cười kèm theo đó là mờ ám.

      Tống Dao vừa hiểu hàm ý trong câu của , mặt liền đỏ bừng.

      Những ngày qua, tuy hai người bắt đầu cuộc sống ăn uống hằng ngày ở trong bệnh viên, nhưng vì Quý Thừa Xuyên bao toàn bộ phòng bệnh VIP của cả tầng, ngay cả hộ lý cũng rất ít khi được phép đến quấy rầy, vì thế nên phòng bệnh trở thành nơi tốt nhất để tổng giám đại nhân đốc giở trò lưu manh.

      Hằng ngày chăm sóc cũng thôi, đút cơm thay quần áo cũng nhịn, nhưng mỗi ngày lúc nào tổng giám đốc đại nhân đều quấn quít lấy , thậm chí lúc ngủ cũng bắt ngủ chung, thế là thế nào?

      “Nếu em nỡ, có thể xem xét ở lại đây vài hôm.”

      , , , em nghĩ xuất viện tốt hơn.” Tống Dao hoàn hồn, liên tục chữa lại.

      “Chẳng phải còn luyến tiếc đó sao?”

      Trông thấy Quý Thừa Xuyên dường như sắp sửa thay đổi ý định, Tống Dao nóng vội: “Làm gì có? khí trong bệnh viện rất ngột ngạt, diện tích , người qua lại rất nhiều, rất bất lợi đối với tình trạng hồi phục vết thương của !”

      “Em cũng cảm thấy thế à?” Quý Thừa Xuyên nheo mắt.

      “Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy!” Tống Dao gật đầu lia lịa như giã tỏi.

      “Vậy hãy về ở chung với .”

      “Hả?!” Tống Dao kịp thời phản ứng, trừng to con mắt, thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Quý Thừa Xuyên.

      phải em chê khí ngột ngạt ở đây sao, diện tích , người qua lại quá nhiều?” Quý Thừa Xuyên vặn hỏi.

      có… có, ở đây rất tốt…”

      “Vậy ở hai ngày nữa.”

      “Hả?” Tống Dao hoàn toàn bị tổng giám đốc đại nhân xoay vòng, đầu óc còn suy nghĩ được nữa.

      “Haizz!” Bắt gặp bộ dáng rối rắm của Tống Dao, Quý Thừa Xuyên đạt được như ý, nhưng tiếp tục than thở, “Dao Dao, lát em muốn , lát em muốn ở, lẽ em bị mắc chứng sợ hãi việc phải lựa chọn rồi hả?”

      “…” Tống Dao càng bối rối hơn.

      Lúc này, Quý Thừa Xuyên cố làm ra vẻ : “Em thể quyết định được, hay là để thay em quyết định nhé, lát nữa khi mà làm thủ tục xuất viện xong xuôi theo về.”

      Tống Dao suýt chút nữa đồng ý, may mà kịp thời phản ứng lại.

      đúng! Tổng giám đốc đại nhân đào hố dụ nhảy xuống đây mà, ai bảo ngoài chuyện tiếp tục nằm viện phải theo về chứ, tại sao có lựa chọn thứ ba vậy?

      “Em nghĩ hay cứ xuất viện, còn em về nhà em, như vậy là tốt nhất!”

      lẽ em định để mình về nhà sao?” Thấy sắp lung lay, Quý Thừa Xuyên bỗng đổi giọng, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt hơi tủi thân.

      Vẻ đối lập đó rất có uy lực mạnh mẽ, trong chốc lát Tống Dao có chút thể đỡ nổi: “ phải còn trợ lý Khương đó ư, ta nhất định theo .”

      “Em định để cho gã đàn ông cao to đến chăm sóc cho sao?” Quý Thừa Xuyên vặn hỏi.

      Tống Dao im lặng, sau đó : “Nếu là chăm sóc, cũng có thể thuê hộ lý đến chăm sóc mà.”

      có thói quen để người lạ chăm sóc.” Tổng giám đốc đại nhân bày ra vẻ mặt chán ghét.

      Mẹ nó! đừng kiếm cớ nữa được ?

      Tống Dao tiếp tục nén giận đề nghị, “Vậy nhờ chị Viện nhé?” Chị Viện còn là y tá của Quý Thừa Xuyên, kinh nghiệm phong phú, làm việc nghiêm túc, lại là người quen, vậy nên theo như lời hẳn là tổng giám đốc đại nhân viện cớ nữa phải ?

      Nào ngờ gương mặt Quý Thừa Xuyên càng tủi thân hơn: “Khỏi nữa, biết em muốn chăm sóc , cũng miễn cưỡng em.”

      Trời ạ, những hạ mình, lại còn tủi thân, thất vọng nữa. Sao hôm nay tổng giám đốc đại nhân lại giàu cảm xúc như vậy chứ?

      Trái tim của Tống Dao trong chốc lát liền mềm ra, bỗng dưng có cảm giác tội lỗi bằng cầm thú: “Em có ý đó, đừng hiểu lầm!”

      “Vậy em đồng ý theo về?”

      “…”

      bằng lòng, vậy thôi, dù sao chỉ bị đâm nhát dao, trúng phải mấy cú, hơi chấn động não tý xíu thôi…” Người nào đó lộ ra vẻ mặt mất mát, đáng thương lần nữa, cực kỳ có hình tượng mà lảm nhảm ở đó.

      Trước tình huống này, quả thực khiến Tống Dao thay đổi cách nhìn mới đến tận cùng, đây là tổng giám đốc đại nhân mà quen đấy sao? Cái người này và gã tổng giám đốc máu lạnh tuyệt tình trước đây người à? Trời đất đảo điên sụp đổ rồi ư?

      Giả vờ đáng thương, chắc chắn là giả vờ đáng thương! Nhưng lại vì bộ mặt ấy mà thấy đau buồn, chua xót, cảm thấy tội nghiệp, thể đành lòng từ chối lời mời của ?

      Ngay lúc Tống Dao còn do dự, Quý Thừa Xuyên vẫn tiếp tục lảm nhảm: “ ra cũng nhất định cần người chăm sóc, chẳng qua chỉ là vết thương thôi, nếu cẩn thận té ngã ở nhà, cùng lắm quay lại bệnh viện, nam tử hán đại trượng phu…”

      đủ rồi đó!

      Tống Dao sắp khóc: “Em , em về cùng được chưa?”

      “Vậy quyết định vậy .” lập tức dừng chủ đề tại đây, giây sau lại quay về bản tính bình thường của Quý Thừa Xuyên.

      “Nhưng em trước, chờ vết thương của tốt rồi em…”

      Tiếc rằng chờ Tống Dao hết, Khương Nam Hiên làm xong xuôi thủ tục xuất viện vào, thuận tay đẩy đến chiếc xe lăn, với Quý Thừa Xuyên: “Mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, mời cậu lên.”

      thôi.” Quý Thừa Xuyên đứng lên, thoải mái ngồi xuống xe lăn, liếc mắt về phía Tống Dao.

      gọi cái này là “” à? có hai bánh xe, phải gọi là “lăn”!

      Trong Tống Dao thầm phỉ nhổ, công kích tiếng động.

      Trái lại, Khương Nam Hiên cũng nhìn thấy đầu mối trong đó, nhưng giả vờ biết chuyện hỏi: “Thư ký Tống, lẽ định theo Quý tổng về nhà đó hả?”

      Nghe như sống chết đòi theo Quý Thừa Xuyên về nhà ý, Tống Dao vừa muốn cãi lại, Quý Thừa Xuyên đáp tiếng: “Đúng, em theo tôi về nhà.”

      “Chà, ngờ tốc độ của hai người lại mau thế, mới đó mà cùng nhau về nhà.”

      “Ai tôi muốn…” Tổng giám đốc đại nhân vừa quét mắt tới, khí thế của Tống Dao thấp hơn bậc, yếu ớt đổi giọng, “Tôi chỉ chăm sóc người bệnh.”

      “Ồ cũng phải, bây giờ Quý tổng rất cần “chăm sóc”.” ra sức nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

      Chăm sóc em đó! Tống Dao tức giận suýt nữa hộc máu, nhìn qua Quý Thừa Xuyên rồi nhìn lại Khương Nam Hiên, kẻ làm ra vẻ hiển nhiên, kẻ mặt mũi tràn đầy ý cười xấu xa, nhìn thế nào cũng giống hai loài đồng vật… Sói và chó sói!

      Nghĩ đến tương lai trong khoảng thời gian rất dài, mình phải ở chung với hai tên cực kỳ vô sỉ này, trước mắt Tống Dao tối sầm, suýt chút nữa ngất .
      Last edited: 5/2/16

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 60


      Cứ như vậy, Quý Thừa Xuyên xuất viện.

      Tuy trong lúc nằm viện luôn duy trì vẻ thần bí, nhưng khi xuất viện ngược lại hơi có vẻ “gióng trống khua giêng”, thậm chí còn biết tìm đâu ra chiếc xe lăn này, đeo khẩu trang, băng bó kỹ càng, phụ đẩy ra khỏi bệnh viện.

      Trước tình cảnh này, những ký giả túc trực tại cửa bệnh viện đều cực kỳ kích động, rối rít ào qua muốn tiến hành phỏng vấn, nhưng đều bị bảo vệ ngăn bên ngoài.

      xin lỗi, thể trả lời, xin mọi người nhường đường chút.” Với tư cách là trợ lý đặc biệt của Quý Thừa Xuyên, đối mặt với những ký giả đói khát ấy, Khương Nam Hiên đều ứng phó bằng mấy câu đó, làm cho mấy cánh kỷ giả sốt ruột.

      “Xin hỏi có phải ngài Quý Thừa Xuyên bị thương rất nghiêm trọng, ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường sau này ?”

      “Xin hỏi trước tình trạng bây giờ của ngài Quý Thừa Xuyên, còn có thể điều hành nghiệp vụ của tập đoàn Thừa Thiên ?”

      “Nghe thân thể của ngài Quý Lai An cũng tốt, vừa được cấp cứu có phải ?”



      Đủ mọi vấn đề ào ào kéo tới, vẻ mặt Khương Nam Hiên vẫn hết sức nghiêm túc trả lời: “Bệnh tình của Quý tổng trong giai đoạn hồi phục, xin các vị đừng đoán mò, cũng có viết bài lung tung, nếu ảnh hưởng đến danh dự của tập đoàn, bên tôi có quyền dựa vào pháp luật mà tiến hành khởi tố.”

      Cái này phải gọi là “giải thích chính là che giấu” đó sao? Các ký giả rối rít thay đổi vẻ mặt, điên cuồng chụp Quý Thừa Xuyên tới tấp.

      Thấy tình cảnh này, Tống Dao giữa đám người cảm thấy vô cùng quen, tuy bây giờ đeo khẩu trang, kính râm, tóc tai bù xù nhìn ra hình dạng, nhưng vẫn cảm thấy áp lực từ bốn phương tám hướng.

      Vô số ánh đèn flash chớp tắt, bỗng thấy hối hận khi đồng ý theo Quý Thừa Xuyên về nhà . Chỉ mới bước đầu tiên thôi khó khăn như vậy, tiếp theo còn xảy ra chuyện kinh thiên động địa thế nào, nhân vật bé như tài nào tưởng tượng.

      Suy cho cùng, vẫn còn lo ngại quan hệ giữa bọn họ, thậm chí thể tin được mình và Quý Thừa Xuyên lại phát triển mối quan hệ này với tốc độ thần kì.

      Chuyện này như giấc mộng, mỗi bước đều có khả năng tỉnh giấc, biết ngày mai ra sao, Tống Dao dám nghĩ tiếp, chỉ dành cúi đầu nhắm mắt theo sau lưng Quý Thừa Xuyên, tâm trạng ngẩn ngơ.

      Trong lúc suy nghĩ miên man, cuối cùng Tống Dao đột phá được vòng vây dày đặc, theo Quý Thừa Xuyên đến nhà … À , là biệt thự.

      Tuy trước đó chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng Tống Dao vẫn bị chấn động bởi cảnh vật trước mắt. Bất luận là dọc theo đường lộ mà lên núi, hay vườn hoa lớn ở phía trước, kiến trúc theo phong cách Châu Âu lãng mạn, người hầu xếp thành hàng… Gần như đây là bản sao cảnh trong phim thần tượng, làm cho cảm thấy áp lực nặng như núi cao.

      người mà ở nơi lớn như vậy sao? Lúc tổng vệ sinh chắc phải làm rất lâu nhỉ? Nhiều người hầu thế này làm sao nhớ hết tên được? Đèn thủy tinh to vậy mà treo trần nhà, sợ rớt xuống sao?

      Hiển nhiên, suy nghĩ của Tống Dao luôn khác người, ngay lúc đầu óc vận hành, nghĩ ngợi lung tung, đội ngũ ra nghênh tiếp, người đàn ông lớn tuổi dẫn đầu tới, cung kính cúi đầu chào Quý Thừa Xuyên, : “Thiếu gia, hoan nghênh ngài trở về, bữa tối chuẩn bị sẵn sàng, ngài có muốn dùng cơm trước hay ?”

      cần.” Vừa dứt lời, Quý Thừa Xuyên vốn ngồi xe lăn đứng dậy, tháo kính râm và khẩu trang.

      Tống Dao theo phản xạ có điều kiện muốn lên, người đàn ông trung niên đến trước bước, đương nhiên sớm biết thói quen của Quý Thừa Xuyên.

      “Cún ” Tống Dao bị cướp bát cơm, vội vàng rút hai tay về, lui về sau bước, sợ bị người khác phát hành động mờ ám của mình.

      Song, người đàn ông trung niên cũng xem Tống Dao theo sau Quý Thừa Xuyên, ông đến, cúi mình vái chào Tống Dao.

      Tống Dao vội vàng cúi đầu đáp lại.

      Người đàn ông trung niên mỉm cười, giơ tay về phía .

      Tống Dao mờ mịt, vẻ mặt hiểu nhìn ông.

      “Tiểu thư, cần tôi cầm giúp ngài ?” Ông chỉ vào kính râm và khẩu trang.

      Tống Dao hiểu ý, vội vã khoác tay khước từ: “, cần đâu, tôi cảm thấy nên đeo tốt hơn…” Trước đông người như thế, muốn bại lộ chính mình chút nào.

      Ngay lúc Tống Dao khoác tay, Quý Thừa Xuyên ở bên lời chợt đến, giơ tay về phía .

      Tống Dao bị hoảng sợ bởi động tác của tổng giám đốc đại nhân, chờ hoàn hồn, kính râm mặt bị lấy xuống, trước mắt bỗng rực sáng, tựa như cảm giác bứt rứt khi đứng trước những ánh nhìn đăm đăm của mọi người mà bị lột quần áo.

      nóng nảy, lấy tay che kín mặt: “Đừng… Đừng mà…”

      “Ở đây có người ngoài, em sợ cái gì?” Quý Thừa Xuyên hỏi.

      Mấy người này mà gọi là người ngoài, tổng giám đốc đại nhân có bị mù ? Tống Dao than khóc: “Em… Em bị dị ứng với phấn hoa…”

      Đây là lý do sứt vẹo gì vậy, Quý Thừa Xuyên im lặng, quay đầu dặn dò người đàn ông trung niên: “Lão Ngô, ông mau sai người chặt bỏ những khóm hoa trước nhà.”

      “Vâng!” Lão Ngô lĩnh lệnh, bằng tốc độ nhanh nhất dặn dò kẻ dưới, bao lâu sau xuất đám người, bắt đầu dọn hoa.

      chỉ tìm đại cái cớ thôi, hiệu suất làm việc của tổng giám đốc đại nhân có cần phải cao vậy ? Tống Dao bó tay, lại nghe Quý Thừa Xuyên ở bên hỏi: “Bây giờ có thể tháo khẩu trang được chưa?”

      “Em sợ lạnh!” cũng bất chấp bất cứ giá nào, tháo là tháo.

      Xem ra hôm nay bé này muốn bị đánh đòn, Quý Thừa Xuyên nửa lời, trực tiếp giơ hai tay, tay đặt ở cổ , kéo vào trong ngực mình.

      Mọi chuyện hết thảy đều xảy ra quá đột ngột, lúc Tống Dao nhận ra, cả người nằm trong ngực Quý Thừa Xuyên, trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kinh hoàng.

      “Bây giờ lạnh nữa phải ?” Người nào đó đắc ý hỏi.

      Ặc, trước mặt nhiều người như vậy, lại dám giở trò lưu manh? Tống Dao gấp đến độ giơ chân: “ lạnh, mau buông em ra!”

      “Vậy tháo khẩu trang xuống.” Vừa dứt lời, Quý Thừa Xuyên dùng tay tháo khẩu trang mặt .

      Thiếu gia có vẻ có quan hệ bình thường với cuối cùng cũng lộ ra diện mạo, đám người hầu được huấn luyện nghiêm khắc lộ ra vẻ kinh ngạc nào, thậm chí làm ra vẻ nhìn thấy gì, cung kính chờ ở bên.

      Tống Dao tức giận vô cùng: “Quý Thừa Xuyên, làm gì đó, trả khẩu trang lại cho em!”

      “Tự mình tới lấy.” nắm vào tay, giơ cao khẩu trang tay, còn tay kia vẫn luôn vòng cổ .

      Bị ôm như vậy, đừng là lấy khẩu trang, nhảy xuống thôi cũng khó, Tống Dao thử nhiều lần, vẻ xấu hổ lan đến tận cổ, giọng : “Có người nhìn kìa, mau buông tay.”

      “Có người nhìn à?” Quý Thừa Xuyên quét mắt bốn phía.

      Tất cả mọi người vô cùng tự giác cúi đầu.

      “Lão Ngô, ông có thấy gì ?” lại biết xấu hổ mà hỏi lão Ngô.

      “Thưa thiếu gia, tôi lớn tuổi rồi, thị lực tốt.”

      từng gặp kẻ lời bịa đặt, nhưng chưa từng thấy qua kẻ lời gian dối mà làm ra vẻ quang minh chính đại như thế, Tống Dao cũng mờ mịt theo.

      Hỏi xong vòng, Quý Thừa Xuyên tự đắc : “Em xem, đâu ai trông thấy?”

      Tống Dao: “Em có thể đánh ?”

      “Nhiều người nhìn vậy, hình như tốt đâu?”

      phải vừa ai thấy đó ư!”

      “Lão Ngô, mắt của ông đỡ hơn chưa?”

      Lão Ngô gật đầu: “Thưa thiếu gia, tốt hơn rồi.”

      Tống Dao: Lão Ngô, ông qua đây, tôi bảo đảm đánh chết ông đâu!
      Last edited: 5/2/16

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 61


      Vốn tưởng trong phòng bệnh ở bệnh viện, Tống Dao và Quý Thừa Xuyên “ nam quả nữ ở chung phòng” là quá mức nguy hiểm, nào ngờ về đến nhà Quý Thừa Xuyên, đám người trước mắt, trái lại còn khuyến khích hung hăng, phách lối.

      Tổng giám đốc đại nhân biết xấu hổ là gì sao?

      Ngay lúc buồn bực thôi, Quý Thừa Xuyên chợt hỏi: “Lão Ngô, chuẩn bị phòng xong chưa?”

      “Thưa thiếu gia, mọi thứ chuẩn bị xong xuôi theo lời căn dặn của ngài.” Lão Ngô trả lời.

      Cái gì? Chẳng lẽ Quý Thừa Xuyên bảo ông chỉ chuẩn bị phòng? Tống Dao nóng vội, nghiêm mặt : “Em trước, em ngủ phòng em, ngủ phòng , em ngủ chung phòng với đâu đấy!”

      “Em muốn ngủ chung phòng với à?” Quý Thừa Xuyên tỏ ra kinh ngạc hỏi lại.

      Tống Dao bối rối: “Ai… ai muốn ngủ chung phòng với hả?”

      .” Quý Thừa Xuyên buông lỏng tay, quay đầu lại hỏi lão Ngô, “Ông à?”

      “Oan quá thiếu gia, tôi , hình như là tiểu thư Tống tự mà.”

      Quý Thừa Xuyên quay đầu lại, giả vờ làm ra vẻ tỉnh ngộ: “Hóa ra em muốn ngủ chung phòng với !”

      Tống Dao: “… Em muốn WC.”

      với em.”

      cần đâu!” Tống Dao thét to, thoát ra khỏi cái ôm của Quý Thừa Xuyên, chạy vụt .

      Lưu lại chủ tớ vô sỉ nào đó, đứng ở đằng này nhìn nhau tươi cười.

      Tuy tạm thời thoát khỏi Quý Thừa Xuyên, nhưng bao lâu sau Tống Dao liền lạc đường trong căn biệt thự của tổng giám đốc đại nhân.

      Tòa nhà này rất lớn, phong cách lắp đặt trang trí ngoài sức tưởng tượng, tổng thể là dùng phong cách châu Âu đại mà vô cùng giản dị, nhìn đơn giản nhưng bên trong mỗi chi tiết đều hết sức tinh tế, hề tầm thường. Bất luận là cửa sổ thủy tinh sáng bóng, hay bức tranh treo hành lang, đều làm cho cảm thấy thể chạm vào, tựa như trước đây, vào lần đầu tiên Tống Dao nhìn thấy Quý Thừa Xuyên vậy.

      Đáng tiếc, tòa nhà thay đổi, nhưng Tống Dao lại có nhận thức mới về tổng giám đốc đại nhân, lúc mới gặp lạnh lùng vô tình, đến bây giờ lưu manh vô sỉ, thể nào tưởng tượng nổi những ngày chăm sóc Quý Thừa Xuyên dưỡng thương, còn có thể tạo ra những điều bất ngờ, ngoài dự đoán của mọi người nữa ?

      Nghĩ đến đó, Tống Dao liền thấy đau đầu, là vì muốn vệ sinh, mà tìm thấy WC ở đâu, rốt cuộc nóng vội đến phát hỏa: Mẹ nó, nhà lớn thế, để bảng hướng dẫn đến WC chết sao!

      như con ruồi mất đầu vừa vừa ai oán, người hầu qua lại hình như cũng hề hiếu kỳ chút nào đối với vị khách mời mà đến này, thấy , cũng chỉ hơi cúi đầu, rồi sau đó như chưa từng xảy ra chuyện gì, mỗi người bận rộn, thể cách ứng xử bình tĩnh và lễ nghĩa của gia đình quyền quý.

      Tuy trước tình cảnh này quả là khiến người khác nhõm, nhưng Tống Dao nóng vội kiềm được tiến lên chặn hầu mà hỏi: “ ngại quá, cho tôi hỏi WC ở đâu?”

      hầu lộ ra nụ cười nhã nhặn được huấn luyện nghiêm ngặt, cung kính trả lời: “Thưa tiểu thư, WC gần đây là ở phía trước bên tay phải.”

      WC “gần đây”… Mẹ nó, trong biệt thự này rốt cuộc có bao nhiêu WC?

      Tống Dao lại hỏi: “Chẳng lẽ chỉ có mình thiếu gia của các ở đây thôi sao?”

      “Mấy năm trước ông chủ ra nước ngoài định cư, nhị thiếu gia hai, ba năm vẫn chưa về đây, bây giờ chỉ có mình thiếu gia ở đây thôi ạ.”

      Còn có nhị thiếu gia nữa à? Tống Dao ngẩn người, thuận tiện hỏi: “Vậy bà chủ đâu?”

      “Tiểu thư, có phải ngài muốn tìm thiếu gia ? Phòng của thiếu gia ở lầu ba, tôi dẫn ngài nhé.” hầu dùng tốc độ nhanh nhất thay đổi chủ đề.

      Tống Dao vừa nghe xong nào còn tâm tư buôn chuyện, vội vàng khoác tay: “, , , tôi muốn WC!” Dứt lời, chạy vụt về phía WC.

      Theo như mức độ xa hoa của căn biệt thự Quý gia, hề thấy khó đoán về mức độ xa xỉ của cái WC “gần đây”. Tống Dao giải quyết xong chuyện cá nhân, tiện thể vòng, vô cùng chắc chắn cái WC này còn lớn hơn cái nhà mà thuê.

      Chợt nghĩ đến khoảng thời gian trước tổng giám đốc đại nhân thường xuyên chạy đến cái nhà mà thuê ấy, hơn hết còn hạ mình vào cái phòng bằng cái WC nhà đắp chăn cho , Tống Dao khó cảm xúc trong lòng mình.

      Xuất thân của hai người chênh lệch lớn như thế, có thể ở bên nhau sao? cảm thấy đau đầu lần nữa, dám tưởng tượng đến viễn cảnh nếu ở bên Quý Thừa Xuyên xảy ra chuyện gì.

      Rầm! Tống Dao suy nghĩ đến ngẩn ngơ, cẩn thận đụng phải Quý Thừa Xuyên đứng bên ngoài WC.

      lấy tay bưng trán nhe răng trợn mắt, lại cười đến đắc chí: “Ngay cả khi ở gần WC, em cũng buông tha cơ hội “ôm ấp thương” với nhỉ?”

      có việc gì sao lại đứng bên ngoài WC làm gì?” Tống Dao đỏ mặt, phát hỏa.

      “Đợi em.”

      “Để làm gì?”

      “Dẫn em xem phòng của em.” vừa xong, liền nắm tay .

      Tay của rất lớn, trong nháy mắt khi nắm chặt tay , Tống Dao bỗng nhớ đến điều gì, chợt thốt ra câu: “Em vẫn chưa rửa tay.”

      Người nào đó thích sạch cứng đờ người, liếc mắt nhìn với vẻ chán ghét, nhưng bàn tay nắm lấy tay từ đầu đến cuối vẫn hề buông ra.

      Ặc, điều này vẫn chưa dọa được ư? Ta tiếp tục liếc mắt : “Em lừa , là em chưa rửa tay…”

      “Em muốn chặt cái tay này của à?” ánh mắt sắc bén chỉa vào người Tống Dao kéo trở về thực, bất luận là tổng giám đốc đại nhân trở nên lưu manh, vô sỉ, biết phép tắc bao nhiêu, chung quy cuối cùng vẫn là Quý Thừa Xuyên - Đệ nhất đại ma đầu của tập đoàn Thừa Thiên.

      Vừa nhận ra điểm này, Tống Dao liền cúi đầu xuống, ngoan ngoan theo sau lưng đại ma đầu.

      10 phút sau, Quý Thừa Xuyên dẫn Tống Dao đến căn phòng mà từ miệng Lão Ngô ra “ chuẩn bị tốt”.

      Cửa phòng đóng kín, nhìn từ ngoài cửa, Tống Dao cũng biết căn phòng này có gì khác biệt, hiển nhiên cũng chuẩn bị tâm lý làm gì.

      Nhưng, trong nháy mắt khi Quý Thừa Xuyên đẩy cửa phòng ra, rung động khôn cùng.

      Căn phòng này được bố trí vô cùng giống với căn nhà mà thuê ở trọ, cả cái giường, cái tủ quần áo, rèm cửa, bình hoa… Thậm chí ngay cả vị trí cửa sổ cũng khác nhau lắm!

      khó mà tưởng tượng nổi, với bề ngoài sang trọng của căn biệt thự này, mà ở bên trong lại có căn phòng bình thường đến thế, nếu như phải bởi vì căn phòng này với căn phòng thuê về mặt kích thước chêch lệch quá lớn, Tống Dao thậm chí cho rằng về tới nhà mình.

      Để có thể bài trí căn phòng trở thành như vậy, Quý Thừa Xuyên hẳn là tốn ít công sức, ngay cả việc tìm kiểu dáng đồ dùng gần giống với đồ dùng trong nhà , cũng phải chỉ trong lúc là có thể làm được ổn thỏa.

      Đổi lại người khác, e rằng cảm động đến tuôn trào nước mắt từ lâu, nhưng Tống Dao phải người bình thường, trước cảnh vật này, trái lại hơi buồn bực.

      Quý Thừa Xuyên tốn nhiều công sức và tâm tư để chuẩn bị căn phòng cho , hẳn là sớm có ý định, sau khi xuất viện dẫn về nhà.

      Bất cứ lúc nào, đều là người đàn ông muốn điều khiển hết thảy, vô luận là nghiệp hay tình cảm.

      Nhưng, Tống Dao cho rằng là vậy.

      con đường nghiệp, là tổng giám đốc tập đoàn Thừa Thiên, quyền hành tối cao, có thể ở trước mắt bất kỳ người nào họ dám hai. Nhưng ở đường tình lại giống vậy, đó là chuyện của hai người, thể chỉ do người bị người dắt mũi dẫn , điều kiện hết thảy mọi tình cảm còn nghĩa lý gì?

      Thấy Tống Dao chẳng những biểu lộ ra vẻ vui mừng như trong tưởng tượng của , trái lại còn cau mày, bộ dáng dường như có điều suy nghĩ, Quý Thừa Xuyên hơi thất vọng, bèn hỏi: “Sao vậy, em vui à?”

      ra cần phải làm vậy đâu, em ở căn phòng như thế nào cũng được, giống vậy…” rất muốn ra suy nghĩ trong lòng nhưng điều đó lại làm cho cảm thấy áp lực, cuối cùng vẫn hóa thành, “Vậy ổn lắm, vẫn còn bị thương, mai mốt đừng lãng phí sức lực vậy nữa.”

      ngốc nghếch này, hề cảm kích với sắp xếp của ư? Tổng giám đốc đại nhân vốn phấn khởi bỗng thấy hơi hụt hững, nổi giận : “Nếu thích, đổi cái phòng khác là được.”

      “Cũng được, em ở chỗ nào cũng sao cả.” Trước mắt , chỉ muốn biểu ra vẻ bình tĩnh thêm chút ít.

      Nhưng vẻ mặt đó ngờ lại là khiêu khích trước nay chưa từng có đối với Quý Thừa Xuyên, trong nháy mắt, tổng giám đốc đại nhân vô cùng tức giận: “Được, tùy em.”

      “Vậy em ở…”

      “Lát nữa lão Ngô sắp xếp cho em, còn chút việc, trước tiên em ăn cơm .” xong, bày ra vẻ mặt lạnh nhạt rồi rời khỏi.

      Tống Dao muốn đuổi theo giải thích, nhưng cuối cùng vẫn bước nổi, lặng lẽ thở dài, ngược hướng với Quý Thừa Xuyên, im lặng xuống lầu.
      Last edited: 5/2/16

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 62


      Tuy vui khi gây gỗ với Quý Thừa Xuyên, nhưng cuối cùng Tống Dao cũng cầu lão Ngô đổi phòng cho nữa, dù sao mỗi chiếc bàn chiếc ghế trong căn phòng này đều là tấm lòng của Quý Thừa Xuyên, cũng có phần cảm động biết bao.

      Nhưng nhiều hơn hết là bất mãn, tổng giám đốc đại nhân có ham muốn kiểm soát quá mạnh mẽ, tính cách lại thâm trầm bất định, khó để người khác nắm bắt tâm tư của . Tiếp xúc với càng lâu, Tống Dao càng cảm thấy nỗi áp lực mơ hồ khi ở bên cạnh , dường như bị hơi thở cũng bị người nào đó thao túng, hề cảm nhận chút tự do.

      Đây phải là tình mong muốn, cũng phải là cuộc sống mà hướng đến!

      Có lẽ ông trời nhận biết được áp lực trong lòng , ban ngày thời tiết vẫn còn tốt, đến tối chợt thay đổi, nổi lên mưa to gió lớn hề báo trước, từng hạt mưa to như hạt đậu nặng nề rơi xuống, ngừng nghỉ.

      Tiếng mưa “ầm ầm” va đập vào cửa thủy tinh, Tống Dao dần dần thiêm thiếp, nào ngờ vào lúc này trong biệt thự Quý gia, bỗng xuất người khách mời mà đến, sắp sửa gây ra rất nhiều việc khiến người khác thảng thốt.

      Chàng trai trẻ tuổi ấy khoảng chừng 25 đến 26 tuổi, thân hình cao gầy, làn da trắng, tóc ướt sũng bởi trời mưa, đầu tóc ngừng nước, óng ánh trong ánh đèn lờ mờ.

      Gương mặt bị mưa ướt ấy khiến cho nữ sinh cũng phải sinh lòng ghen tị, bộc lộ vẻ điển trai cực kỳ, đôi lông mày dài, đồng tử đen nhánh, sống mũi cao, đôi môi mỏng, ngũ quan ưa nhìn, quả thực là nhân vật nam chính bước ra từ trong truyện tranh dành cho thiếu nữ.

      Nhưng mà, trang phục của hết sức đặc biệt, người mặc chiếc áo dài có màu xám tro bằng vải bao bố, dưới thân mặc chiếc quần cao bồi, chân đôi ủng màu đen hiệu Martin. cánh tay phải có xăm hình đầu lâu và hoa hồng, tay, cổ, lỗ tai đeo đầy những đồ trang sức kiểu Gothic, nước mưa làm ướt nửa đầu, thấp thoáng nhìn thấy vài cọng tóc ánh lên màu xanh nhạt do được nhuộm.

      gương mặt đôi mắt đen sâu thẳm lộ ra vẻ bướng bỉnh ngông cuồng bất tuân, như con chim ưng kiêu ngạo với tuổi đời còn trẻ tài nào thuần phục, bất luận trong trường hợp nào cũng lộ ra chút cảm giác gần gũi.

      Hiển nhiên đây là chàng thanh niên bất lương lầm đường lạc lối.

      Chàng thanh niên bất lương sau khi vào cửa cũng kinh động bất kỳ người nào, giống như tia chớp đen, nhanh như cắt vụt lên lầu.

      Lão Ngô nhận được tin tức từ chỗ bảo vệ, mặc đồ ngủ vội vã chạy ra ngoài nên chú ý vào trong nhà, ông cung kính đứng chờ ngoài cửa.

      Ở bên này, lão Ngô vẫn kiên nhẫn chờ đợi, ở bên kia, thẳng mạch vào căn phòng.

      Ba năm trước, khi vẫn chưa đủ khả năng rời khỏi căn phòng trong căn biệt thự này, căn phòng ấy từng là của . Hôm nay, vì kết cấu của căn phòng giống nhau, mà bị sửa đổi lại thành căn phòng Tống Dao ở.

      Giờ phút này, chàng thanh niên mỏi mệt cũng biết gì, vô cùng tự nhiên mở cánh cửa cái phòng từng thuộc về mình.

      vừa trải qua chặng đường dài, thể lực tiêu hao cùng cực, chỉ muốn ngã lăn ra ngủ giấc, ngay cả đèn cũng lười bật, trút quần áo ướt sũng do dầm mưa xuống đất, đầu ngã xuống giường, hề hay biết đụng phải thân thể Tống Dao.

      Thân thể va chạm lẫn nhau, hai người mơ màng chợt tỉnh táo hẳn ra!

      “Ai đó?”

      Trong màn đêm đen kịt, Tống Dao thét to tiếng, luống cuống tay chân bò dậy bật đèn.

      tưởng rằng Quý Thừa Xuyên nửa đêm đánh lén, chờ khi đèn sáng lên mới phát đó là “người đàn ông hình xăm đầy mình khỏa thân” xa lạ ngồi giường, người chỉ mặc chiếc quần lót, hai người đưa mắt nhìn nhau.

      Hình ảnh này quá mức kinh hãi, Tống Dao giơ hai tay bảo vệ trước ngựa, biết phải làm sao nên hét to, nào ngờ mới kêu lên tiếng, người đàn ông nhanh chóng xuống giường, tay ghì chặt eo , tay bịt miệng , giam giữ chặc trong lồng ngực mình.

      “Câm miệng, được kêu!” Người đàn ông nhịn được mở miệng, lồng ngực dán chặt lưng , mà người còn dính nước mưa ướt nhẹp.

      Tống Dao càng hoảng sợ hơn, gắng sức liều mạng giãy giụa, phát ra tiếng kêu ưm ưm.

      mà còn kêu nữa, có tin tôi từ đây ném ra ngoài hay , Dao ngốc!”

      Dao ngốc?!

      Tống Dao sững người, ngừng giãy giụa, hai chữ đó rất thân quen đối với , mới đó thôi, chàng thiếu niên tuấn tú kiêu ngạo thèm đếm xỉa gọi như vậy trong vòng ba năm, bây giờ qua nhiều năm sau, vẫn còn nhớ như in cái tên của chàng thiếu niên này - Quý Thiên Dương!

      Thế nhưng, Quý Thiên Dương trong trí nhớ của tuy bướng bỉnh bất tuân, nhưng lại là chàng trai sạch , điển trai tuấn tú, so với cái người có sát khí trước mắt quả thực khác nhau trời vực, duy nhất chỉ có ánh mắt là tương đồng, vẻ ngạo mạn ấy, khinh thường hết thảy.

      Bọn họ là cùng người sao?

      Tống Dao đắn đo, trong đầu xuất rất nhiều nghi vấn, là Quý Thiên Dương à? Tại sao Quý Thiên Dương đột nhiên xuất trong nhà Quý Thừa Xuyên? Làm thế nào mà lại vào phòng ? Đây lẽ là nằm mơ ư?

      Vừa nãy bé này vẫn còn kinh hách hét to, chỉ vì câu của , hoàn toàn lâm vào trạng thái đờ đẫn, khóe miệng Quý Thiên Dương nhếch lên, mỉm cười.

      Tuy xa cách bấy lâu, nhưng chẳng phải mình vẫn còn tồn tại trong trí nhớ của đấy sao? Chỉ là có lẽ quá sâu đậm, phải làm thế nào mới có thể để cho ngốc nghếch này hoàn toàn nhớ kỹ mình đây?

      Chàng thanh niên Quý Thiên Dương có khí chất đặc biệt, cộng với gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, rơi vào trầm tư.

      Mưa vẫn ngừng rơi, căn phòng yên ắng, cả hai đều có tâm , đồng thời rơi vào trầm tư, lúc này cửa phòng chợt bị đá mạnh mở toang.

      Sau giây, Quý Thừa Xuyên chạy vọt vào, bận tâm đến vết thương người, kéo Tống Dao bị Quý Thiên Dương ôm ra, giơ tay đấm cú.

      cú đấm này lưu tình trúng ngay mặt nhị thiếu gia, ngã xuống giường, miệng xộc lên mùi máu tanh của máu, má trái bỏng rát.

      Quý Thiên Dương nổi cáu, đứng dậy mắng: “Quý Thừa Xuyên, điên rồi hả, tại sao lại đánh tôi?”

      chờ xong, Quý Thừa Xuyên đạp thêm cước.

      Quý Thiên Dương kịp phòng ngự lại bị đạp xuống giường, Quý Thừa Xuyên vẫn chưa hả giận, nhào qua tiếp tục đánh, nhưng cánh tay giơ lên cũng loang lổ vết máu, đương nhiên là do miệng vết thương cũ chưa lành nứt toác.

      Máu?!

      Nhìn thấy máu, rốt cuộc Tống Dao cũng phản ứng trở lại, hốt hoảng, vội vã tiến lên can ngăn: “Các đừng đánh nữa! Dừng tay! Mau dừng tay!”

      Nhưng mà, can ngăn yếu ớt của chút hiệu quả, hai kẻ này giống như nghe thấy, đánh nhau khó phân thắng bại, hoàn toàn có ý dừng lại. Đặc biệt là Quý Thiên Dương, lúc hay biết gì bị người đánh cho trận, trong cơn giận dữ, nhào qua cho Quý Thừa Xuyên cú.

      Quý Thừa Xuyên tránh kịp, ngã lăn đất, máu đỏ tươi từ trong áo ngủ tuôn ra, khiến người xem sợ hết hồn vía. Nhưng lại thèm bận tâm tý nào, nhanh chóng đứng dậy, tránh khỏi đòn công kích tiếp theo của Quý Thiên Dương, lại cho ta cú vào mặt.

      “Quý Thừa Xuyên, dám đánh vào mặt tôi, nhất định phải chết!” Quý nhị thiếu bị chọc giận hoàn toàn, nhào qua ra sức liều mạng với Quý Thừa Xuyên.

      Cứ như thế, hai người cú, tôi quyền, đánh đến quên trời quên đất.

      thể được, nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng xảy ra tai nạn chết người, Tống Dao ở bên cạnh khuyên can có hiệu quả, cuối cùng gấp gáp, nắm chặt bình hoa thấp quầy, hề nghĩ ngợi ra sức đập xuống.

      Choang…

      Tiếng đồ vật vỡ vang lên, hai người rốt cuộc ngừng đánh nhau, hai đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Tống Dao.

      Cùng lúc đó, lão Ngô nghe được tiếng động lật đật vội vàng chạy tới, bước vào cửa liền thấy màn Tống Dao đập vỡ bình hoa, hai mắt ông lập tức tối sầm, suýt chút nữa ngất .

      Càn Long! Đó là bình hoa Càn Long từng sở hữu đó!
      Last edited: 5/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :