1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chạy Tình - Ức Cẩm (77C Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 33
      Quý Thừa Xuyên ra lệnh bắt Tống Dao trước thứ sáu phải xem hết đống tài liệu, nếu tự gánh hậu quả. Rơi vào đường cùng, bất kể ngày đêm, mất ăn mất ngủ xem những tài liệu kia.

      Đôi khi bạn bị áp bức đến tận cùng, kỳ tích xuất . Mượn lời của Tống Dao mà , chỉ là người mới tầm thường, xem những tài liệu mang tính chuyên ngành đều phải tra Baidu nhiều lần. Chuyện Quý Thừa Xuyên uy hiếp, thể hoàn thành nhiệm vụ.

      3 giờ sáng thứ sáu, Tống Dao cuối cùng cũng đóng lại phần tài liệu cuối cùng, đôi mắt trở thành mắt gấu trúc. Ôi, thoát rồi.

      Cuối cùng… cuối cùng cũng xem xong! Tuy đảm bảo nhớ tỉ mỉ mỗi chi tiết, nhưng ít nhất đều đọc hết từng chữ. Đối với toàn bộ hạng mục, có khái niệm ràng, đến lúc đó hẳn là… để công ty mất thể diện…

      vừa nghĩ xong, hai mắt nhắm lại, trực tiếp ngã xuống giường, ngủ như chết.

      Giấc ngủ này, Tống Dao ngủ rất sâu, sâu đến nỗi thậm chí nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức. Cho đến 8 giờ rưỡi sáng, ngừng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

      “Alo…” nhắm hai mắt tiếp điện thoại, mơ màng mở miệng.

      “Thư ký Tống!” thanh của Quý Thừa Xuyên từ đầu dây bên kia vọng đến.

      Tống Dao giật mình mở mắt ra, quay đầu nhìn lại, lập tức kêu to: “Á! Quý tổng, tôi ngủ quên mất rồi! Thành xin lỗi, thực xin lỗi, tôi lập tức đến công ty!”

      cần.” thanh bình tĩnh bên đầu dây bên kia khiến người ta phát run.

      Tống Dao hối hận muốn chết, liên tục xin lỗi: “Thành xin lỗi Quý tổng, tôi cố ý đâu, tối hôm nay tôi xem tài liệu đến khuya. Lần sau nhất định tôi phạm sai lầm cấp thấp này.”

      có lần sau nữa.”

      Cái gì, chẳng lẽ Quý tổng giận dữ bây giờ muốn đuổi việc ? Tống Dao gấp đến độ sắp khóc, nhưng chưa kịp khóc Quý Thừa Xuyên chốt câu.

      “Mở cửa, tôi ở dưới cửa nhà .”



      khắc này, thế giới chợt yên tĩnh, Tống Dao hung hăng véo mình cái, đau, phải là mơ.

      “Nhanh.” Đầu dây bên kia cất giọng thúc giục xúc tích, làm cho Tống Dao như bừng tỉnh từ trong mộng.

      Cho dù đối với chuyện xảy ra trước mắt thể tưởng tượng nổi, Tống Dao vẫn dám chậm trễ, từ giường nhảy xuống, vội vàng chạy ra ngoài mở cửa.

      Cửa vừa mở, thân hình cao lớn của Quý Thừa Xuyên cùng với ánh nắng sáng sớm đồng thời khiến lóa mắt. Trong chốc lát, nhìn bộ dáng của Quý Thừa Xuyên, chỉ cảm thấy xung quanh sáng lấp lánh, thân hình trước mắt hệt như thiên thần, biết đưa cho vật gì.

      “Đây là?” Tống Dao nghi ngờ hỏi.

      “Thay xong, ra ngoài, cho 10 phút.” Quý Thừa Xuyên khách khí chút nào xong, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, “Nếu , tự gánh hậu quả.”

      Lại là tự gánh hậu quả!

      Tống Dao bị cụm từ này dọa sợ, hai lời đóng cửa lại, vọt vào trong chỉnh đốn, hoàn toàn để ý Quý Thừa Xuyên đứng ngoài cửa.

      “Rầm”, phát ra tiếng kêu lớn, Quý Thừa Xuyên sắc mặt tái xanh, nhúc nhích đứng ngoài cửa.

      Cửa mở, thân hình Quý Thừa Xuyên cao lớn hòa với ánh nắng sáng sớm làm cho Tống Dao lóa mắt. Trong chốc lát, nhìn thấy hình dáng của Quý Thừa Xuyên, chỉ cảm thấy xung quanh sáng lấp lánh, bóng dáng hệt như thiên thần đứng trước mặt , đưa cho thứ gì đó.

      “Đây là?” Tống Dao nghi ngờ hỏi.

      “Thay xong, ra ngoài, cho 10 phút.” Quý Thừa Xuyên khách khí xong, đưa mắt nhìn bên ngoài, “Nếu , tự gánh hậu quả.”

      Lại là tự gánh hậu quả!

      Tống Dao bị cụm từ này dọa sợ, hai lời đóng cửa, vọt vào bên trong chỉnh đốn toàn thân, hoàn toàn đếm xỉa đến Quý Thừa Xuyên đứng ở bên ngoài.

      “Rầm” phát ra tiếng, Quý Thừa Xuyên mặt mày tái xanh, nhúc nhích đứng ở ngoài cửa.

      Nếu như Khương Nam Hiên ngồi trong xe, đợi ở dưới lầu biết Quý Thừa Xuyên vừa bị chặn ở bên ngoài cửa, e rằng cười chết mất. Dẫu sao, vừa nãy tổng giám đốc dứt khoát cho phép lên lầu, người có lòng tin lát nữa cùng Tống Dao “tiếp xúc thân mật” lần đấy.

      Nhân vật nữ chính tuyệt tình như vậy, Quý Thừa Xuyên đành mặt đen thui trở vào trong xe.

      Khương Nam Hiên đoán được phần nào nên trêu chọc: “Sao nhanh như vậy cậu ra đây, vào nhà ngồi lát à?”

      “Nếu ấy biết xấu hổ mời tôi vào, tôi cũng vào đâu. là chưa bao giờ thấy nhếch nhác như thế.” Quý Thừa Xuyên khinh thường hừ tiếng, trong đầu lại lên hình ảnh Tống Dao còn mặc áo ngủ, bộ dáng ngái ngủ mở cửa gặp .

      “Tiếc nhỉ, có thể vào xem cũng tốt mà.” Khương Nam Hiên tiếp tục trêu chọc.

      “Cậu muốn vào tự mà vào, tôi có hứng thú.”

      “Tôi vào đó.” Khương Nam Hiên xong, bộ dáng chuẩn bị xuống xe.

      “Này!” Quý Thừa Xuyên nóng nảy, vừa muốn ngăn cản, Tống Dao thay đồ xong vội vàng chạy về hướng bọn họ.

      mặc người bộ váy lần trước và Quý Thừa Xuyên mua tây trang, trong miệng còn gặm bánh mì, hai tay vội vàng buộc tóc.

      “Tôi… đến… đây…” nhồm nhoàm câu, nhanh chóng mở cửa xe, chui vào chỗ ngồi phía sau, “Thành xin lỗi Quý tổng, vừa rồi tôi gấp quá, để ngài ở ngoài cửa. Lần sau có cơ hội dẫn ngài vào nhà tôi ngồi chơi lát.”

      Lời vừa như tát bạt tai lên mặt của Quý Thừa Xuyên, Khương Nam Hiên nhịn ngừng cười trộm.

      Tống Dao phát giác được vẻ mặt khác thường của Quý Thừa Xuyên, tự nhiên tiếp: “ ngại quá Quý tổng, trợ lý Khương. Tôi nghĩ mình ngủ quên mất, cũng may hai người đến đón tôi. Đúng rồi, bây giờ chúng ta phải rồi sao? Còn kịp ?” vừa hỏi, vừa gặm bánh mì.

      cho phép ăn cái gì trong xe.” Quý Thừa Xuyên quay đầu lại, bày vẻ mặt ghét bỏ, ít nhiều cũng có mục đích trả đũa.

      “Vâng, xin lỗi ạ.” Tống Dao đáng thương lặng lẽ nhét bữa ăn sáng vào túi, thò tay chuẩn bị buộc tóc.

      được để tóc rơi xe.”

      Lại thêm câu, tay buộc tóc của Tống Dao cứng đờ, ăn sáng cũng cho, buộc tóc cũng được, vậy đừng cho phép ngồi xe luôn có phải tốt hơn ? Hơn nữa, xe này ràng phải của ngài mà?

      Trái lại, với tư cách là ông chủ chiếc xe, Khương Nam Hiên cười híp mắt quay đầu : “Khỏi cần buộc, như vậy được đâu, vẫn còn thời gian, tôi chở make-up.” xong, đạp chân ga.

      Khương Nam Hiên sai, tuy Tống Dao ăn mặt bộ đồ thời trang cao cấp, nhưng dù sao cũng vừa tỉnh ngủ, đánh răng qua loa vài cái, rửa mặt loáng, ghèn mắt vẫn chưa tẩy sạch, sao có thể ra ngoài gặp người khác? Cũng may, ta có tính toán trước, sớm đến đón , bằng bị muộn mất.

      Ngồi trong xe lát, Tống Dao như ngồi trong đống lửa, đống than. Rốt cuộc nhịn được, giọng : “Quý tổng.”

      .” Quý Thừa Xuyên phản ứng lạnh nhạt.

      “Cái đó, tôi hỏi ngài chuyện được ?”

      “Hỏi .”

      “Cái váy này là sao vậy, tôi nhớ ngài từng là muốn tặng người khác mà?” chỉ bộ váy người, vừa rồi Quý Thừa Xuyên ở trước cửa đưa cho , ràng lúc ấy mua tặng người khác. Tại sao xoay vòng lại mặc người rồi? đoạn, Tống Dao nghĩ mãi hiểu.

      có tặng.” Quý Thừa Xuyên trả lời vô cùng xúc tích.

      Tống Dao bừng tỉnh ngộ: “Ngài sao lại tặng ạ?”

      “…” Vẻ mặt Quý Thừa Xuyên lại đen thui.

      Khương Nam Hiên ở bên, lần nữa nhịn được cười thầm.

      Tống Dao ý thức được mình sai, tranh thủ thời gian đổi giọng: “ phải, ý của tôi là bộ đồ này mắc như thế, đem tặng lãng phí. Nếu chờ tôi mặc xong, ngài lại đem tặng?”

      Khương Nam Hiên rốt cuộc nhịn nổi nữa, chân đạp phanh, gục tay lái cười đến còn hình tượng.

      Quý Thừa Xuyên hung hăng lườm cái.

      Bị hăm dọa, Khương Nam Hiên cố gắng nhịn cười, bình thường là người bình tĩnh, hôm nay lại có thể cười đến thế, ngẫm lại quả thực dễ dàng gì.

      Tống Dao thè lưỡi, đâu có sai, quần áo mắc như vậy mà, tiếp tục : “Tôi đùa, váy mắc như vậy, tôi mặc quá lãng phí. Quý tổng, ngài hãy yên tâm, tôi có lấy kéo cắt nhãn hiệu, nhét vào cổ áo bên trong, cởi ra bảo đảm vẫn còn như mới.” xong giật giật cái váy, nhãn hiệu phía sau đâm vào da thịt khiến khó chịu.

      Khương Nam Hiên còn muốn cười, kịp thời bị Quý Thừa Xuyên trừng mắt, đành phải nín nhịn, khó nhọc chỉ vào thẩm mỹ viện trước mặt, : “Đến rồi, cậu dẫn ấy vào trong sửa soạn chút , tôi cười… đỗ xe đây.”
      Last edited: 5/2/16

    2. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Bạn Tống Dao này ngốc cũng ngốc vừa thôi chứ, là hết nổi rồi. Boss Quy chưa bị phun máu là may đấy, nếu mà cứ đà này, lẽ gọi nàng này là tóc vàng mất, mặc dù mình thích Tống Dao nhưng cũng phải có giới hạn thôi bạn Tống Dao ơi. Chịu thua Ức Cẩm rồi. Thanks em

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 34
      Quý Thừa Xuyên dẫn Tống Dao vào thẩm mỹ viện, cầu bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất trang điểm, làm tóc, trắng ra là để Tống Dao giống con người.

      Kim chủ đến, thợ trang điểm tự nhiên dám chậm trễ, bên trang điểm, bên làm tóc, làm móng tay, đồng thời cùng thực , hơn nửa tiếng sau rốt cuộc cũng hoàn thành.

      Bây giờ còn như lần thử quần áo lúc trước, nhìn vào gương mặt xem chính mình thay da đổi thịt, Tống Dao rất đỗi kinh ngạc. Từ trước đến nay, cũng thường trang điểm, nhưng biết cách làm đẹp bản thân. Hôm nay thợ trang điểm ra tay, hóa trang thần kỳ, khiến gương mặt bình thường trở nên rạng rỡ trong chớp mắt.

      Quý Thừa Xuyên cũng có bất ngờ kém, trái lại phải vì Tống Dao được trang điểm đẹp như tiên nữ bao nhiêu, chỉ là sớm quen bình Tống Dao giản dị, trong chốc lát quen nhìn hình tượng đối lập như vậy.

      “Hài lòng ?” Đối với kiệt tác của mình, thợ trang điểm Jack ở thẩm mỹ viện hiển nhiên rất đắc ý, nhanh miệng , “Nhìn xem này, hai người xứng đôi.”

      Tống Dao mặt đỏ bừng, vội vàng giải thích: “ phải, chúng tôi phải…”

      mau, kịp rồi!” Quý Thừa Xuyên kéo tay Tống Dao, năng gì kéo ra khỏi thẩm mỹ viện.

      Buổi sáng lúc 9 giờ 55 phút, cách thời gian chính thức bắt đầu đấu giá chưa đầy 5 phút, ở đây sớm ngồi đông đúc, chỉ còn thiếu chỗ ngồi của tập đoàn Thừa Thiên đến đấu giá hạng mục này, mấy người quản lý gấp đến độ xoay vòng.

      “Tôi rồi mà, sao còn chưa đến?” Vương Thắng quản lý hạng mục A sốt ruột nhìn đồng hồ.

      “Quý tổng là, cùng chúng ta phải tốt hơn sao, nên để Khương Nam Hiên tự mình lái xe, biết có ý gì.” Hàn Đức Giang quản lý hạng mục B đầy vẻ bất mãn.

      “Còn phải ư, Khương Nam Hiên tuổi trẻ, chưa đủ kinh nghiệm, hiểu sao Quý tổng lại coi trọng cậu ta như vậy? Chẳng lẽ giống như lời đồn, hai người họ có quan hệ gì muốn ai biết?” La Khải Lâm quản lý mục đấu giá cẩn thận .

      “Suỵt! Đến rồi, đến rồi!” Khóe mắt Vương Thắng liếc thấy hình dáng Quý Thừa Xuyên ở cửa, vội vàng cản lời La Khả Lâm.

      Cùng lúc đó, Quý Thừa Xuyên dẫn Khương Nam Hiên và Tống Dao, đến trước mặt mấy người quản lý.

      Ánh mắt của lạnh băng, mang theo hơi thở cao quý uy nghiêm. Trong chớp mắt, mấy người quản lý đều chuyển sang vẻ mặt tươi cười.

      “Quý tổng, ngài cuối cùng cũng đến!”

      “Mau ngồi, mau ngồi, buổi đấu giá lập tức bắt đầu!”

      “Quý tổng, tôi rót nước cho ngài.”

      Người trước, kẻ sau, khác biệt rệt như thế. Quý Thừa Xuyên lên tiếng, liếc nhìn Khương Nam Hiên và Tống Dao, thốt ra chữ: “Ngồi.”

      Trong buổi đấu giá bên chỉ sắp xếp ba chỗ ngồi, Quý Thừa Xuyên thoải mái ngồi xuống chính giữa, vị trí trái phải hiển nhiên là dành cho người tư chất xuất chúng.

      Khương Nam Hiên ngồi xuống sao, mắt thấy Quý tổng lại để cho thư ký ngồi xuống, vẻ mặt mấy tên quản lý khỏi có bao nhiêu phần khó coi. Đám người bọn họ còn có ý định lén lút tranh chỗ bên người Quý tổng. Bây giờ nực cười làm sao, ngay cả thư ký mới tới cũng bằng, mất thể diện, vứt mặt qua nhà bà ngoài cho rồi.

      Trước tình cảnh này, chỉ trong lòng mấy người quản lý cảm thấy thoải mái, Tống Dao cũng cảm thấy tương tự, do dự nhìn chỗ ngồi cả buổi: “Quý tổng, tôi đứng là được rồi…”

      “Ngồi xuống.” Quý Thừa Xuyên cho mặc cả chỗ ngồi.

      “…” Tống Dao tiếp tục đứng.

      “Ngồi!” mở miệng lần nữa, ánh mắt trở nên sắc bén, tựa hồ nếu ngồi phải gánh lấy hậu quả.

      Tống Dao còn cách nào, khẽ cắn môi, ngồi xuống.

      Tống Dao ngồi vào chỗ, buổi đấu giá chính thức bắt đầu, đài hội nghị, người chủ trì lần lượt giới thiệu các công ty đấu giá. Trả qua quá trình sàng lọc hà khắc, lần đấu giá này cuối cùng chỉ còn lại bốn công ty có đủ tư cách. Theo thứ tự là Quý Thừa Xuyên của tập đoàn Thừa Thiên, chủ đầu tư Thánh Tư khống chế cổ phần bất động sản, và hai công ty khác.

      Tâm trạng của Tống Dao nhộn nhạo vào buổi đấu giá, khi biết được người chủ trì nhắc đến người khống chế cổ phần bất động sản liền liên tưởng đến thằng nhóc ngừng dây dưa với , bên cạnh đó, có đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào .

      cần quay đầu cũng biết chủ nhân của đôi mắt ấy là ai, với tư cách là chủ tịch cổ phần bất động sản, đương nhiên lần này Thịnh Tư Kỳ phải có mặt. Điểm khác biệt với người khác là, mọi người đều nhìn về phía hạng mục, còn mục tiêu của chỉ có Tống Dao.

      Ngay lúc bắt đầu đấu giá, còn luôn cầu mong Tống Dao xuất , nhưng khi hình bóng xinh đẹp ngóng trông từ lâu lọt vào tầm mắt, trong đôi mắt dấy lên tia lửa hừng hực.

      Từ lần trước Khương Nam Hiên dẫn Tống Dao đến bàn đàm phán, Thịnh Tư Kỳ có ấn tượng xấu đối với tổng giám đốc tập đoàn Thừa Thiên dám tranh phụ nữ với . thầm phái người dò la công việc mới của Tống Dao, vô cùng bất mãn khi người phụ nữ mến làm thư ký riêng cho người đàn ông khác.

      Người điều tra rằng Quý Thừa Xuyên - tổng giám đốc tập đoàn Thừa Thiên tính cách lạnh lùng, tính tình kiêu ngạo, chưa từng có tiếng xấu với bất kỳ người phụ nữ nào, thậm chí còn nghe đồn ta đối với phụ nữ hứng thú, qua lại thân mật với trợ lý. Nghe xong những lời này, mới yên lòng, cảm thấy Tống Dao chắc chắn bị tên gay đó cướp . Nhưng theo tình hình tại, lần là lần đầu tiên nhìn thấy Quý Thừa Xuyên, nhạy cảm phát hơi thở nguy hiểm phát ra từ người đàn ông này.

      Tục ngữ có câu, kẻ trong cuộc u mê, người ngoài cuộc sáng suốt. Lúc Tống Dao còn mờ mịt, Thịnh Tư Kỳ ngửi thấy mùi tình địch, dám chắc, Quý Thừa Xuyên tuyệt đối đơn giản như trong tưởng tượng.

      Nửa năm gần gũi, Thịnh Tư Kỳ rất hiểu tính cách Tống Dao, tuyệt đối có khả năng dùng tiền mua những bộ quần áo đắc đỏ như vậy, ăn mặc trở thành như thế. Chỉ có khả năng duy nhất, những món đồ này… toàn bộ đều do người khác sắp xếp, mà người đó là ai, biết .

      Trong ngực Thịnh Tư Kỳ bị ngọn lửa ghen tuông thiêu đốt mãnh liệt, nếu phải vì ở đây, hận thể lập tức đứng lên kéo Tống Dao cách xa Quý Thừa Xuyên.

      Tống Dao có thể cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của Thịnh Tư Kỳ, nhưng tuyệt đối ngờ xuất của mình lại ảnh hưởng lớn đến Thịnh Tư Kỳ, thậm chí khiến buổi đấu giá hôm nay xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.

      150 triệu là cái giá khởi điểm của toàn bộ hạng mục bán đấu giá.

      Người chủ trì vừa tuyên bố bắt đầu đấu giá, bốn công ty nhao nhao giơ bảng. 150 triệu, 155 triệu, 160 triệu, 165 triệu… Giá cả càng lúc càng được nâng lên, vốn là chuyện bình thường, nhưng sau khi hai công ty lặng lẽ rút lui, tập đoàn Thừa Thiên và chủ đầu tư khống chế cổ phần bất động sản bắt đầu giơ bảng.

      250 triệu, Quý Thừa Xuyên giơ cái bảng giá rất cao.

      Lý Nhâm Hồng có chút khó chống đỡ, đắn đo, Thịnh Tư Kỳ bỗng giơ bảng 260 triệu.

      Toàn bộ hội trường xôn xao, đây cũng phải là buổi đấu giá đồ cổ mấy trăm triệu, đơn vị tính toán là trăm triệu, càng lên cao càng lỗ, người khôn khéo tăng giá càng . Nhưng ngờ chủ đầu tư khống chế cổ phần bất động sản vừa mở miệng là bỏ thêm 100 triệu, đừng các công ty khác, ngay cả Quý Thừa Xuyên cũng kinh hãi ít.

      Dù sao cũng là người đại diện cho tập đoàn lớn, lại tiếp tục giơ bảng, 261 triệu.

      270 triệu, Thịnh Tư Kỳ hề nghĩ ngợi, đưa ra cái giá trời.

      Lý Nhâm Hồng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nháy mắt với Thịnh Tư Kỳ, thể thêm nữa, cái giá này, vượt xa điều bọn họ nghĩ, nếu tiếp tục theo thua lỗ.

      Quý Thừa Xuyên lạnh nhạt nhìn hết thảy, trong lòng thầm tính toán, nếu có thể giành được hạng mục này tốt, nhưng nếu là 270 triệu, quá nhiều. Ngoài giá đất, theo quy định còn phải nộp 50 triệu phí khai phá, xây dựng, cộng lại vượt qua 300 triệu. Tuy có thể làm ra lợi nhuận, nhưng bỏ số tiền lớn đấu giá, tài chính công ty xuất nhiều vấn đề, được mất mười.

      chậm chạp giơ bảng, Thịnh Tư Kỳ lộ vẻ tươi cười đắc thắng, ngay cả người chủ trì đều cảm thấy chủ đầu tư khống chế cổ phần bất động sản trúng thầu là chuyện ngoài ý muốn.

      Khương Nam Hiên ngồi bên tay phải Quý Thừa Xuyên bỗng đưa mắt nhìn Quý Thừa Xuyên cái, lát sau, Quý Thừa Xuyên lần nữa giơ bảng.

      271 triệu.

      chờ mọi người được phen kinh ngạc, chủ đầu tư khống chế cổ phần bất động sản lại hô cái giá trời - 280 triệu. Lý Nhâm Hồng suýt chút nữa đặt mông xuống đất.

      Tiểu tổ tông của tôi ơi! Nếu cháu cứ tiếp tục, bệnh tim của cậu hai bị cháu dọa mà tái phát mất thôi. Ông thậm chí phản xạ có điều kiện gắt gao đè xuống tấm bảng của Thịnh Tư Kỳ, liều mạng lắc đầu.

      thể tăng giá nữa, thể!

      281 triệu, tập đoàn Thừa Thiên lần nữa tăng giá với biên độ .

      Lần này vì Lý Nhâm Hồng nắm rất chặt, Thịnh Tư Kỳ sống chết thể giơ bảng lên. Trái tim mọi người xem đều nhảy lên cổ họng, mà Tống Dao từ nãy đến giờ dám quay đầu cũng nhịn được nhìn thoáng qua.

      Ánh mắt khó hiểu và lo lắng khiến Thịnh Tư Kỳ muốn xuất huyết não. Trong khoảnh khắc đó, cảm thấy tự ti, phẫn nộ, ghen ghét… những cảm xúc đáng sợ… khó nên lời bạo phát, để ý Lý Nhâm Hồng ngăn cản, thèm để ý quy tắc hội trường phải giơ bảng giá, trực tiếp hô: “300 triệu! Tôi trả 300 triệu!”

      Mọi người thể tưởng tượng nổi sợ hãi than, Quý Thừa Xuyên nhún vai, tỏ vẻ từ bỏ.

      “300 triệu lần , 300 triệu lần hai, 300 triệu lần ba, chúc mừng chủ đầu tư khống chế cổ phần bất động sản đấu giá thành công!” Người chủ trì đập búa phát, hai mắt Lý Nhâm Hồng chao đảo, suýt chút nữa ngất .

      Chủ đầu tư khống chế cổ phần bất động sản tuy thắng, nhưng Thịnh Thế Phong Hành lại thua.
      Last edited: 5/2/16

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 35
      Đây là trận đấu giá vượt qua dựa đoán của mọi người, mà ngay cả người chịu trách nhiệm cũng ngờ hạng mục cuối cùng này mà được mua với giá 300 triệu, tất cả mọi người ở đây đều thảo luận tính khả thi của số tiền này, ít phóng viên tỏa sáng hai mắt, chuẩn bị trở về đăng tin lên trang nhất.

      Càng hiếm thấy là, trước kia sau khi buổi đấu giá kết thúc, những công ty đoạt được vẻ mặt ủ ê đưa đám, mà công ty trúng thầu tươi cười đắc thắng. Nhưng lần này, hoàn toàn ngược lại, mấy người bên phía chủ đầu tư khống chế cổ phần bất động sản đều sa sầm mặt, đặc biệt là Lý Nhâm Hồng, vẻ mặt khác gì lúc cha mẹ qua đời.

      Mặc khác, ba công ty kia, vẻ mặt hết sức nhõm.

      “300 triệu, gạt người, thằng ngu mới ra giá cao như vậy!” Kẻ nhanh mồm nhanh miệng trực tiếp ra lời khó nghe nhất.

      Hơi nhã nhặn chút cũng rối rít lắc đầu tiếc hận: “300 triệu, đáng!”

      “Rốt cuộc có phải vì sau lưng có Thịnh Thế Phong Hành làm chỗ dựa, Thịnh thiếu ngay cả mắt cũng chớp đưa ra 300 triệu cũng tiếc?”

      “Dù có tiền người cha cũng nên chiều hư thằng con như thế chứ?”



      Xung quanh truyền tới rất nhiều lời xì xào, bàn tán, nhưng Quý Thừa Xuyên hề lên tiếng. Mặc dù, lần này, Thịnh Thế Phong Hành mua bán thua lỗ, nhưng thể suy xét.

      Vì cái gì mà Thịnh Thế luôn giơ bảng giá cao như vậy, vì cái gì mà thiếu gia nhà Thịnh Thế dưới can ngăn của trưởng bối mà lần lại lần giơ bảng giá… Điểm mấu chốt nhất là, vì sao Khương Nam Hiên bảo giơ bảng nâng giá, sau lưng biết giấu giếm chuyện gì mà biết.

      Ánh mắt sắc nhọn của Quý Thừa Xuyên nhìn về phía Khương Nam Hiên, mà giờ phút này Khương Nam Hiên dồn tất cả ánh mắt lên người Tống Dao, nhưng Tống Dao nhìn vào ai, lặng lẽ cúi đầu, bước vào trong đám người, bên ngoài rìa.

      người hiểu biết về hạng mục này, Tống Dao biết 300 triệu là con số ngoài dự đoán của mọi người, Thịnh Tư Kỳ hô giá cao như vậy, chuyện có lẽ có liên quan với . Nhưng cảm thấy điều đó có khả năng, Thịnh Tư Kỳ dù xúc động cũng phải thằng ngốc, những người bên cạnh cũng thể nào để tự tung tự tác, có lẽ… Có lẽ đây đúng là kế hoạch hoàn mỹ của bọn họ.

      Tống Dao tự an ủi bản thân rồi tiến lên phía trước, lúc đến cửa thang máy, đụng phải đám người bên chủ đầu tư khống chế cổ phần bất động sản.

      Vốn bên chủ đầu tư khống chế cổ phần bất động sản mặt ủ mày ê, vì để giữ thể trước mặt đối thủ cạnh tranh, rối rít thay đổi nét mặt đắc chí.

      “Thịnh thiếu, đổng Lý, xin chúc mừng, chúc mừng.” Khương Nam Hiên là người đầu tiên đứng ra kéo thêm thù hận.

      vừa mở miệng, những quản lý theo phía sau cũng sôi nổi tiến đến chúc mừng: “Các trả giá cao ngất, lòng chúng tôi thua tâm phục khẩu phục.”

      “Thịnh Thế quả nhiên giàu có, xem ra, các dốc hết sức sức lực vào hạng mục này.”



      Những lời nịnh nọt cường điệu này khiến cho gương mặt của Lý Nhâm Hồng tái xanh, chỉ có Thịnh Tư Kỳ ở đằng sau đắc chí muốn chết. Ánh mắt của tìm tòi bóng dáng Tống Dao, rất nhanh tập trung mục tiêu ở phía sau lưng Quý Thừa Xuyên, hai mắt lập tức tỏa sáng.

      Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thịnh Tư Kỳ, theo bản năng, Tống Dao trốn sau lưng Quý Thừa Xuyên. Ai bảo là người cao nhất, là đại boss có độ an toàn nhất ở đây?

      Nhìn mình thương trốn sau lưng người đàn ông khác, trong mắt của Thịnh Tư Kỳ dấy lên lòng đố kị thêm lần nữa. Cùng lúc đó, Quý Thừa Xuyên cũng nhạy bén phát thái độ thù địch trong mắt của , mặt biến sắc tự hỏi.

      Phía sau , Tống Dao cúi đầu, tránh né ở bên trong, cái ót cẩn thận đập vào tấm lưng rắc chắc ngăn cản trước mặt mình.

      “Cẩn thận chút.” Bị cắt ngang mạch suy nghĩ, Quý Thừa Xuyên quá biểu lộ nét mặt vui, chỉ quay đầu lại, giọng nhắc nhở.

      “Vâng… Xin lỗi ngài, Quý tổng.” Tống Dao che lấy cái ót, mắt cũng dám nâng cái.

      Bộ dạng luống cuống tay chân của làm cho Quý Thừa Xuyên cảm thấy hơi buồn cười, khóe miệng vừa nhếch lên, ánh mắt nóng rực đầy vẻ căm thù phóng đến.

      Trong khoảnh khắc này, dường như nhận ra điều gì, thân hình nghiêng qua, theo bản năng ngăn chặn ánh mắt ở bên kia nhìn đến Tống Dao.

      Thịnh Tư Kỳ tức giận đến mức muốn giết người. Phút chốc, suýt chút nữa xông qua kéo Tống Dao trở về bên mình. Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.

      Thấy thang máy đến, Lý Nhâm Hồng chịu đủ mọi giày vò rốt cuộc cũng tìm được đường lui, cố tình hào phóng : “Nhìn xem, lần sau chúng ta chuyện tiếp, thang máy đến rồi, mời các trước, chúng tôi chờ thang máy bên cạnh cũng được.”

      Ông khách sáo như vậy vì muốn đuổi đám tiểu tử của Thừa Thiên cười nỗi đau người khác. Nào ngờ, Tống Dao còn nóng vội hơn so với ông, vừa thấy thang máy đến, chờ mấy người của tập đoàn Thừa Thiên khách sáo đôi câu, tức khắc xông vào thang máy.

      vừa vào, Quý Thừa Xuyên cũng lập tức theo, sau đó cả đám người của tập đoàn Thừa Thiên đều lục tục theo vào, nhanh chóng chiếm hơn phân nửa thang máy.

      “Thịnh tổng, chúng ta ngồi cái bên cạnh.” Lý Nhâm Hồng chưa hết lời, Thịnh Tư Kỳ theo vào thang máy.

      Mấy người khác vừa thấy boss vào, đâu chịu thua kém, ào ào lách vào bên trong, chớp mắt chen lấn lấp đầy toàn bộ thang máy, chỉ còn sót lại Lý Nhâm Hồng chưa kịp hoàn hồn, trơ trọi lẻ loi bên ngoài thang máy.

      “Đổng Lý, vẫn còn đứng được, ngài mau vào .” quản lý nào đó đứng ngoài cùng nhiệt tình mời Lý Nhâm Hồng vào.

      Đổng Lý đáng thương cúi đầu nhìn xuống thân hình 100 kg của mình, cười khổ khoác tay: “ cần, các xuống trước .”

      “Đừng khách sáo, , có thể đứng được!” quản lý Bạch Mục cố chấp , để chứng minh Lý Nhâm Hồng có thể đứng vào, ra sức lách vào bên trong.

      Cả thang máy vì cái lách người của ta mà chao đảo, rần rần lui về sau. Trong chốc lát, mọi người, chen tôi, tôi chen , khổ tả xiết, đồng loạt dùng ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm vào quản lý , tức giận mà dám gì.

      Bên trong oán hận ngừng, ngoài Thịnh Tư Kỳ, ai chú ý tới góc khuất nhất trong thang máy có hai người… Tống Dao và Quý Thừa Xuyên.

      Vừa rồi, Tống Dao và Quý Thừa Xuyên trước sau vào thang máy, sau đó là đám người ồ ạt tràn vào, thuận theo tự nhiên, hai người bị đẩy đến nơi hẻo lánh nhất. Sau đó, biết vô tình hay cố ý, hai người đứng đối diện, mặt đối mặt với nhau.

      Người phía ngoài vẫn còn lách vào trong, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng , Quý Thừa Xuyên giơ tay chống lên vách tường thang máy, dùng thân hình rắn chắc thay ngăn cản đám người chen chúc, đồng thời giam giữ vào phạm vi thế lực của mình.

      Tống Dao ngừng lùi vào bên trong, lùi đến mức thể lùi được nữa, phía sau chạm phải vách tường thang máy lạnh buốt, Quý Thừa Xuyên ở trước người gần đến nỗi hơi thở của có thể hòa quyện vào hơi thở của . lạnh nóng, đầu óc trống rỗng, theo bản năng nín thở, mặt sớm đỏ bừng đến mang tai, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi giây đều trôi qua vô cùng chậm chạp.

      “Đổng Lý, đừng khách sáo mà, mau vào, mau vào.” quản lý ngoài cùng vẫn còn thuyết phục Lý Nhâm Hồng.

      “Tít… Tít…” Thang máy phát ra tiếng kêu cảnh báo quá tải.

      “Đổng Lý, trước hết ngài ra ngoài, lúc vào nên bước quá nặng, quá tải.”

      “Tít… Tít…”

      phải, phải, bước chân trái trước, sau đó bước chân phải.”

      “Tít… Tít…”

      “Vẫn chưa được, vậy ngài đưa cặp văn kiện cho tôi trước, sau đó lại vào…”

      chờ ta xong, Thịnh Tư Kỳ tức giận đến cực điểm, rốt cuộc chịu nổi nữa, nâng chân đá cước, hề khách khí đạp ông ra ngoài.

      Nhanh! Mạnh! Chuẩn! Ác!

      Mọi người thở dài hơi, quản lý lặng lẽ đứng nhìn ra bên ngoài thang máy hiểu ra sao. Sắc mặt của Lý Nhâm Hồng tái xanh, cho đến khi cửa thang máy khép lại hoàn toàn, ai lời.

      Thang máy chạy xuống từng tầng , trong gian yên tĩnh, Quý Thừa Xuyên cúi đầu, ngắm nghía tỉ mỉ cả người Tống Dao.

      Đây là lần đầu tiên ở gần như vậy, chăm chú dò xét dáng vẻ của . Ở góc độ này, có thể thấy rất ràng, vầng trán của rủ xuống vài sợi tóc, lông mi run nhè , chiếc mũi xinh xắn, tinh tế, cùng với vẻ cắn môi đều thu hết vào mắt.

      nhìn bình thường nhưng hề bình thường, người khí chất đặc biệt khiến người khác khó có thể dời mắt chỗ khác. Lúc kiên cường, lúc yếu đuối, khi giả ngốc, khi khôn khéo, lắm lúc làm cho người khác tức giận đến phát điên, nhiều khi khiến người khác nổi lên ý muốn bảo vệ mãnh liệt.

      Chân thực, trước mặt này cho rất nhiều cảm nhận như thế.

      Từ đầu đến cuối, làm người đàn ông đứng đỉnh cao, gặp qua vô số dạng người, bất luận là đẹp như thiên tiên hay học giỏi giàu có, gia sản bạc triệu khuynh đảo. Mỗi người họ đều mặt chiếc mặt nạ, sống cẩn thận từng li từng tí mỗi ngày thế giới này.

      cảm thấy bọn họ rất mệt mỏi, cũng cảm thấy mệt chết được, cho đến khi gặp được Tống Dao. hề biết cách che giấu bản thân, vì cuộc sống mà kiên cường, nỗ lực.

      Nếu như có thể, hy vọng chiếc thang máy này, mãi mãi xuống đến tận cùng.
      Last edited: 5/2/16

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 36
      Tuy Quý Thừa Xuyên rất hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm chút, nhưng thang máy cuối cùng vẫn dừng ở hầm đỗ xe.

      Cửa thang máy vừa mở ra, mọi người khó thở vì chen lấn lập tức ồ ạt tràn ra, vốn thang máy chen chúc lập tức trở nên rộng rãi rất nhiều. Quý Thừa Xuyên chỉ có thể lưu luyến từ từ buông tay ra, nhưng ánh mắt vẫn đặt ở người Tống Dao, hề muốn dời .

      muốn cái gì đó, vừa chuyển động môi, ánh mắt đằng đằng sát khí từ phía sau xông tới, lập tức khiến cho phải thu lại toàn bộ vẻ dịu dàng.

      thu ánh mắt đặt ở người Tống Dao, quay đầu lại, cùng chủ nhân của cặp mắt sát khí nhìn nhau, vẻ mặt của ta hết sức khó coi.

      Trước tình hình này, Tống Dao vừa được giải thoát khỏi xấu khổ này, lại lâm vào xấu hổ lớn hơn nữa. cúi đầu xuống, muốn chạy ra khỏi thang máy.

      ngờ mới vài bước, cánh tay bị Thịnh Tư Kỳ hung hăng kéo lại, gần như đồng thời, Quý Thừa Xuyên cũng giơ tay ra, kéo cánh tay kia của Tống Dao.

      Kế hoạch chạy trốn tuyên bố thất bại, Tống Dao cứng đờ ngay tại chỗ.

      Tình huống này quái lạ, ngoại trừ Khương Nam Hiên hiểu tình hình, giờ phút này, mọi người đứng ở bên ngoài thang máy đều đồng loạt nhìn thẳng, đặc biệt là mấy người quản lý bên tập đoàn Thừa Thiên, cái cằm muốn rớt xuống.

      Cái đó… Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Hai nam giành nữ, bây giờ đâu phải lúc diễn kịch thần tượng, Quý tổng và Thịnh Tư Kỳ làm cái quái gì thế?!

      Cảm nhận ánh mắt làm phiền của mọi người bên ngoài thang máy, Thịnh Tư Kỳ giờ tay ấn nút đóng cửa.

      Cửa thang máy từ từ đóng lại, ngăn chặn ánh mắt hiếu kỳ của tất cả mọi người bên cửa. Lúc này đây, trong thang máy kín mít, chỉ còn lại ba người trong cuộc mà thôi.

      Thịnh Tư Kỳ là người đầu tiên lên tiếng, khách khí chút nào với Quý Thừa Xuyên: “ mau buông tay cho tôi.”

      “Vì sao phải là cậu buông tay?” Quý Thừa Xuyên cũng khách khí.

      biết cái quái gì, trước kia, Dao Dao là người của công ty chúng tôi đấy, là người của tôi!” Thịnh Tư Kỳ tiếp tục khách khí, tuyên bố chủ quyền của mình.

      Quý Thừa Xuyên nheo mắt: “Cậu cũng đó là lúc trước, bây giờ, ấy là thư ký của tôi.”

      “Thư ký sao chứ, có biết trước kia chúng tôi có quan hệ thế nào ? ấy là người phụ nữ…”

      “Đủ rồi!” Suốt từ nãy đến giờ, Tống Dao vẫn luôn mực im lặng rốt cuộc cũng bùng nổ, ngẩng đầu nhìn Thịnh Tư Kỳ , “Cậu buông tay.”

      “Dao Dao!” Thịnh Tư Kỳ nào chịu ngoan ngoãn nghe lời, “Tôi biết , bây giờ tên họ Quý này là ông chủ của chị, nhưng chị đừng sợ, ta có thể cho chị chức vụ gì, tôi cũng có thể cho chị như thế, chị theo tôi nhé.”

      “Thịnh Tư Kỳ, cậu mau buông tay.” Tống Dao cắn răng, nhấn mạnh lần nữa.

      “Tôi buông, cho dù muốn buông, cũng phải là tôi buông trước!” xong, dùng ánh mắt khiêu khích hướng về phía Quý Thừa Xuyên.

      “Quý tổng, xin ngài buông tay.” Tống Dao quay đầu lại, ánh mắt chân thành nhìn vào Quý Thừa Xuyên.

      Lúc này, ánh mắt của so với trước kia giống nhau, chứa đầy vẻ kiên định, nhẫn nhịn, quật cường, như thay đổi thành người khác. Cho dù nỡ buông tay, nhưng muốn khiến khó xử. lát sau, Quý Thừa Xuyên mới buông ra.

      “Cảm ơn.” bình tĩnh xong, quay đầu lại, vẻ mặt thay đổi nhìn về phía Thịnh Tư Kỳ , “Thịnh thiếu, bây giờ ngài có thể buông tay ra chưa?”

      Trong lòng của Thịnh Tư Kỳ chợt nguội lạnh, tay vẫn như cũ hề buông ra: “Dao Dao, chị đừng dùng giọng điệu này chuyện với tôi. Tôi rất nghiêm túc đối với chị.”

      “Buông! Tay!” cắn răng, nhấn mạnh từng từ .

      Ánh mắt lạnh lùng thoáng qua kích thích Thịnh Tư Kỳ: “Chị chịu tiếp nhận tôi, có phải vì ta ?” chỉ vào Quý Thừa Xuyên liền .

      “Tôi lại lần cuối cùng, buông tay!”

      “Tôi buông. Hôm nay, tôi chưa hết mọi chuyện cho ràng thể được. Nếu như chị vì ta mà từ chối tôi, vậy chị sai! Tôi có chỗ nào bằng ta, ta có lòng dạ với chị ? Vì chị, tôi ngay cả 300 triệu cũng đưa ra, mắt cũng chớp…”

      “Bốp!”

      Tiếng vang trong trẻo cất lên, Thịnh Tư Kỳ trừng to mắt, thể tưởng tượng nổi nhìn Tống Dao. Tay của còn giơ trung, bàn tay hồng hồng, ngừng run run, ngay cả thân hình nho của , đồng thời cũng run rẩy.

      Má phải truyền đến cảm giác bỏng rát, Thịnh Tư Kỳ che mặt, đồng thời đôi tay từ nãy đến giờ chịu buông tha , cuối cùng mới chịu nới lỏng. Tức khắc, trong lòng trải qua nỗi khiếp sợ hề kém so với cái tát này, kinh ngạc hồi lâu thốt nên lời.

      Cửa thang từ từ mở ra, mọi người đứng chờ ở bên ngoài thể chứng kiến cảnh tượng đặc sắc nhất này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của ba người trong thang máy, cũng đủ cho họ suy diễn ra vở kịch cẩu huyết vào giờ cao điểm của năm!

      Vô số ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào bên trong, Tống Dao xoay người khom lưng sâu, cúi chào trước Quý Thừa Xuyên: “Thành xin lỗi Quý tổng, tạo thêm phiền phức cho ngài.”

      Mặt cúi xuống rất thấp, thấy vẻ mặt của , nhưng Quý Thừa Xuyên tinh mắt phát bả vai run run, có lẽ khóc nức nở. Khoảnh khắc này, trái tim của như bị ai đó bóp chặt, chưa kịp cái gì, Tống Dao cũng quay đầu lại, chạy nhanh ra khỏi thang máy.

      “Các về trước , được phép theo tôi, còn nữa…” Quý Thừa Xuyên dùng ánh mắt cực kỳ có tính uy hiếp nhìn bốn phía xung quanh lượt, “Quản cái miệng của các cho tốt.” xong, đuổi theo hướng mà Tống Dao chạy trốn.

      Tống Dao hoàn toàn chú ý đến sau lưng mình có người đuổi theo, tâm trạng bây giờ của nặng nề vô cùng. Thịnh Tư Kỳ cố tình gây , quấy rầy ngớt, làm hoàn toàn nhớ lại những quá khứ… tối tăm kia, rồi kích động bạo phát. Thế nên, vừa rồi mới cho Thịnh Tư Kỳ bạt tai.

      Đây là lần đầu tiên phản kháng kịch liệt như thế. Lúc đó, có cách nào kiềm chề chính mình, trong đầu hỗn loạn rối bời, bên tai bắt đầu vang lên những lời đồn thổi.

      “Đồ hồ ly tinh, ngoại trừ mê hoặc người khác, còn có thể làm gì nữa hả? biết xấu hổ!”

      biết cách giả vờ đáng thương, đó là tự chuốc lấy, bitch trà xanh!”

      muốn trở thành phượng hoàng đến điên rồi à, sao tự lấy nước tiểu mà soi mặt xem có phẩm hạnh thế nào, ngay cả chim sẻ cũng bằng mà còn đòi làm phượng hoàng hả!”



      Đừng nữa, đừng nữa! bịt chặt lỗ tai của mình, điên cuồng chạy về phía trước, định vứt những tiếng… mắng chửi, những góc… tối tăm, tất cả đều để lại sau lưng.

      Thứ sáu khi tan ca, giờ cao điểm thường tương đối sớm, Tống Dao hồn bay phách lạc hòa vào dòng người phố. Tầm mắt nhìn thấy mọi người đều hối hả đường, chợt có người đường phát bất thường có chút kỳ lạ nhưng cũng chỉ liếc nhìn lát, rồi lập tức giả vờ như có gì sau đó bước nhanh hơn.

      Đó là thành phố lạnh lùng, giữa người với người đầy ngờ vực và tin tưởng. So với việc tặng bạn nụ cười chân thành, mọi người càng muốn nở nụ cười nhạo báng và thái độ châm chọc thế chỗ cho những lời xã giao khách sáo. Càng ngày càng hiếm có người bằng lòng tin tưởng vào câu chuyện cổ tích, tình chân thực trở thành trò cười, chỉ có đứa trẻ mới sẵn lòng chúc phúc cho tình giữa hoàng tử và bé lọ lem, nhưng khi đứa trẻ ngày càng khôn lớn lại biến thành chị họ xấu xa. Dường như chỉ còn thương tổn, tài năng trưởng thành trong thế giới xấu xa, họ chỉ có thể ngụy trang bản thân ngày càng giỏi hơn.

      Đây là thế giới đáng buồn và nực cười xiết bao!

      Quý Thừa Xuyên có ý định đuổi theo Tống Dao, chỉ đứng đằng xa theo dõi bước chân của , lặng lẽ nhìn con đường dẫn đến con phố nào đó, lại từ con phố đó đến tiếp những con phố khác. dường như hề có mục đích gì, bước chân phiêu dật, bóng lưng gầy yếu ở trong thành phố rộng lớn này lộ ra vẻ bé mà bất lực, giống như ai cũng có thể bắt nạt .

      Chiếc xe ầm ầm chạy qua, ấn còi hò hét, Tống Dao kịp thời tránh né, chiếc xe chút khách khí lái .

      Quý Thừa Xuyên chạy vài bước, thấy sao mới thầm thở phào, nhưng trái tim càng thắt chặt hơn.

      biết trước mắt từng trải qua điều gì, cho rằng mình rất hiểu . Quay đầu nhìn lại, đối với cuộc đời của , hoàn toàn biết gì cả. Chỉ như vậy thôi, mỗi lời , cử chỉ của , nhất cử nhất động, trong lúc vô tình khiến rung động.

      từ đâu đến đây, muốn nơi nào, những… điều này trong giờ phút này, đối với Quý Thừa Xuyên mà , có lẽ còn quan trọng nữa. thầm muốn im lặng ở sau lưng , che chở , cho rời khỏi tầm mắt mình.

      Chẳng có mục đích bộ hơn tiếng, Tống Dao sa sút tinh thần cuối cùng đỡ hơn nhiều. Tuy góc tối tăm đó làm cho thể nào quên, nhưng là người từng trải, cũng có phương thức điều tiết cảm xúc. Dù cho ở nơi “mưa bom bão đạn” cũng phải kiên cường sống sót.

      Chỉ có người giàu mới tìm đến bác sĩ tâm lý, người nghèo tự bản thân là bác sĩ tâm lý.

      tự an ủi mình, tuy thể thoát khỏi vận mệnh bị nguyền rủa, nhưng hôm nay, chí nhất cũng lấy hết can đảm dạy dỗ tên Thịnh Tư Kỳ đó, ngẫm lại cái bạt tai kia, là khoái trá quá mất.

      Nghĩ đến đây, trong lòng của Tống Dao lập tức dễ chịu hơn ít, cùng lúc đó, rốt cuộc cũng cảm thấy đói khát. Người là sắt, cơm là thép, bữa ăn đói bụng đến mệt lả, huống chi cả ngày hạt cơm trong người?

      Tống Dao lấy ra bánh mì trong bọc lúc sáng, mở ra cắn hai cái, là khó ăn! Thôi quên , hôm nay đủ xui xẻo, cứ coi như để an ủi chính mình mà đến quán ăn bữa. Nhưng trước khi dùng cơm, còn phải giữ gìn bộ quần áo người, dù sao cũng phải trả lại cho người ta.

      Cứ như thế, màn kịch vui của hôm nay cũng trôi qua, Tống Dao mình mua quần áo khác, mình ăn cơm, mình dạo phố, mình về nhà…

      Từ đầu đến cuối, hay biết rằng có đôi mắt dõi theo cả đêm. Mọi bi thương, mất mát, kiên cường, lạc quan của … đều được Quý Thừa Xuyên thu vào trong mắt. Cho đến khi đèn trong nhà trọ tắt hẳn, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, rủ mắt xuống, nở nụ cười, có vẻ vui mừng nhưng cũng có vẻ thất vọng, chán nản.
      Last edited: 5/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :